Ngoại tình - Lữ Vũ Uyên

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Tên truyện :Ngoại tình.
      Tác giả : Lữ Vũ Uyên
      Thể loại: đại
      Số chương :2
      Nhân vật: Trình Tử Du, Hà Công.
      Ngoại tình... Mỗi câu chuyện hôn nhân ngoài luồng xuất phát đều giống nhau.Từ bần nông đến đại gia, tâm tĩnh, lòng còn vọng động ngoại tình là điều tránh khỏi...
      Sau bức màn của cuộc tình trái đạo, sau hai mươi năm biết còn gì?

      Chương 1: Tử Du muốn có con.
      Trình Tử Du bôi chút son lên má làm gò má màu bánh mật thêm hồng, cuộn hết tóc ra phía sau lộ hai xương quai xanh quyến rũ. Hôm nay có hẹn!
      Hà Công ngồi nhâm nhi, thi thoảng ngó ra cửa quán ngóng chờ. Ba mươi tuổi, vóc dáng khá nhắn so với đàn ông nhưng có cánh mũi cao đầy vẻ kiêu ngạo, nét mặt thoáng chút ương ngạnh. có vợ và ba đứa con ở nhà nhưng trái tim chưa bao giờ đập loạn nhịp như thế, kể cả với vợ! Tử Du như luồng gió ngào ngạt sắc xuân hồng, nét đằm thắm ngọt ngào trong từng câu cuốn phăng hình ảnh vợ con khi ở bên ấy. Tử Du có chồng, chồng bị vô sinh nên dù là đôi trai tài sắc hôn nhân của họ cũng viên mãn.
      - đợi em lâu ?
      - , mình chứ em? - lôi vào taxi chạy thẳng đến khách sạn ngoại thành. Vừa vào đến phòng ôm lấy , hôn lấy hôn để làn môi mọng đỏ:
      - nhớ em quá, cục cưng của .
      Tử Du khẽ cười đẩy ra, tay vớ khăn lông vào phòng tắm:
      - chỉ được cái dẻo miệng!
      Cơm no rượu say Hà Công ôm lấy thân hình mát rượi ngủ say, để lại Tử Du trầm ngâm nhìn lên trần nhà. Hà Công chắc cũng ngờ người nhất, cũng nghĩ nhất mới phản bội chồng đến với ra hề ! Đối với chẳng qua là kẻ phối giống, thèm khát đứa con và nghĩ kẻ sung mãn, nhiều con như Công có thể giúp . Mỗi lần ôm hôn, vồ vập luôn mím môi chịu trận còn Công vì quá nhận ra.
      Hà Công bế đặt lên đùi, hôn gò ngực tròn lẳn:
      - Cục cưng à, em quá! về li dị vợ, em sẵn lòng bỏ chồng đến với chứ?
      - phải đàn ông các muốn thêm chứ muốn bớt.Bỏ vợ... đành sao? - Tiếng ngọt lịm, lộ ra vẻ gì mai mỉa khiến thoáng bối rối. Vợ đúng là trẻ trung, ăn duyên dáng lại giỏi chuyện phòng the như Tử Du nhưng ta bằng cả tấm lòng.
      Tử Du đứng dậy mặc lại quần áo, chải mượt mái tóc suôn mềm giọng đều đều:
      - Em từ đầu là chúng ta vui vẻ thôi, đừng tính ngày mai. Em có ý định cướp chồng, cướp cha của vợ con . hết em vẫn là đàn bà và em thương đàn bà. Đừng đem vẻ tảo tần, kém sắc của người đàn bà ba con đem so với vẻ tươi mới của kẻ chưa từng sinh con. Sau này đừng bàn việc này nữa!
      Tuy Hà Công sợ giận nên mấy tháng sau cũng nhắc lại nhưng trong lòng Tử Du sớm có định liệu. thầm chuẩn bị công cuộc chạy trốn khỏi khi đạt được điều mình muốn.Ngay khi nhận được giấy báo mang thai năm tuần về ôm chồng tỉ tê. chồng như bắt được vàng, ôm cười ngớt. Tất nhiên Tử Du hủy kết quả chồng vô sinh từ lâu, bởi muốn đau lòng, suy sụp. Vuốt ve gương mặt thân của chồng, nhủ thầm:" - Nguyên Bảo, xin lỗi . cần biết con của ai chỉ cần biết nó mang họ , là con của . Chỉ cần nhớ người em nhất là ! "
      ...Hà Công dầm mình trong mưa cả đêm khi liên lạc được với người . Căn phòng trọ cũ của vợ chồng Tử Du trả, như kẻ điên hiểu vì sao Tử Du từ mà biệt, lo lắng biết liệu chồng ấy có phải phát ra ?
      Tử Du nghỉ ngang, người công ty tài nào biết được tung tích vì ngày thường trầm lặng, ít khi tán gẫu với đồng nghiệp. Hà Công mang tâm trạng chán chường chìm vào men rượu, có lúc điên lên còn đánh đập cả vợ con. mang nỗi hận tình đó suốt hai mươi năm sau... Hận Tử Du, nhớ Tử Du, giận Tử Du lại say đắm mỗi ngày nhiều thêm. Đến ngày sinh nhật mua bánh kem lớn khắc chữ về nhà. Khi bọn trẻ ăn uống hết chai này đến chai khác đến say bí tỉ. năm, hai năm... Đến năm thứ mười vợ tự mua chiếc bánh khắc tên "Tử Du" đặt trước mặt . Đưa đôi mắt đỏ ngầu vì cơn say buổi chiều, khàn giọng:
      - Em có ý gì đây?
      - Em mua hộ , sợ quên! phải mười năm nay trong cơn say đều lảm nhảm cái tên này sao? - Nhìn đôi mắt ráo quảnh của vợ, chớm mắt rồi cười khao khao:
      - Vợ tốt!
      - Sao quên ta , con đàn bà liêm sỉ đó. - Cái bánh mới văng ụp xuống đất, đôi mắt long lên, xách cổ á
      o vợ gầm ghè:
      - Câm ngay, ai được xấu Tử Du. Hừm... Thôi được, giờ nhà này của em, tôi là được chứ gì...
      - lại tìm nó như bao nhiêu năm qua sau? hết thuốc chữa rồi! Hu hu... - dọn nhanh vài bộ đồ bước giữa trời mưa lớn, mặc con kêu khóc, van xin ở lại... Nhìn lên màn mưa, thầm hỏi:
      - Du à, giờ này em ngủ chưa, có ai mua bánh mừng sinh nhật cho em ?

      Hằng Lê thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Chương 2: Hai mươi năm.
      Hà Công ngồi ngó phố xá Đà lạt buổi tối, thưởng thức ly cà phê trong quán vắng.Con gọi người bạn trai của nó cho gặp, thằng đó hơn con năm tuổi. và vợ ra sức ngăn cản mối quan hệ này nhưng con bé bướng bỉnh trốn nhà lên tận đây. khó để nghĩ hai đứa này có gì với nhau! chấp nhận con mình thiệt thòi.
      thanh niên bước vào, nó có đôi mắt rất quen, đôi mắt cực kỳ giống với Tử Du! lau kính nhìn lại lần cho :
      - Cậu là...
      - Chào bác, tôi là Nguyên Thần, con trai của Nguyên Bảo và Trình Tử Du! - Nó , đôi mắt điềm đạm nhưng cương quyết. như tin vào tai mình, bạn trai của con là Nguyên Thần, chẳng lẽ...
      quắp bàn tay bám vào ghế, run run:
      - Tử... Tử Du sao?
      - Tôi đến để đưa bác đến gặp mẹ tôi, mời bác! - Nó lễ độ, đường có rất nhiều điều muốn hỏi nó nhưng lại thôi, cứ gặp lại Tử Du . Bao nhiêu năm rồi, em thay đổi nhiều ?
      Xe rẽ vào đồi cỏ, và nó men theo sườn đồi đến bên kia con dốc thấy căn nhà bằng ván tạp, bên trong căn nhà là... ngôi mộ sơn trắng. Hình thiếu phụ tóc xoăn ngang vai khảm bia, đôi mắt, gương mặt đó khiến đứng vững, mắt đổ lệ:
      - Tử Du, sao cơ hội cho gặp lại em cũng được? tìm em hai mươi năm nay!
      - Mẹ tôi mất hai năm trước, cha tôi ngày ngày luôn ở đây chịu về nhà. Ông ấy sợ mẹ lạnh, mẹ buồn.Tôi cố tình nhờ con ông chở cha tôi vào thành phố thăm bạn bè để gặp riêng ông. Tôi cũng muốn cha tôi gặp ông! - Nó kéo ghế mời ngồi, rót ấm trà, đốt điếu thuốc mệt mỏi:
      - Sau buổi gặp này hãy đưa con ông về sài gòn ngay. Tôi muốn có mối liên hệ nào với các người.
      tự dưng cảm giác cách chuyện này sao mà giống hồi trẻ quá, hỏi:
      - Sao cậu biết tôi?
      - Tôi biết nhiều... Biết ông là người tình của mẹ, biết cả ông là... cha ruột của tôi! - Nó buông câu hết sức nhàng nhưng khiến đau thấu tâm can. Vậy là Tử Du khi ra mang theo cốt nhục của ông. Đôi mắt nó nhìn ông cái rồi tiếp tục:
      - Mẹ tôi nghe để mong tôi chăm sóc tốt cho người cha sanh có dưỡng của tôi, để tôi tránh xa con họ Hà. Con ông khi quen tôi mình họ Hà, may là vừa quen bao lâu tôi phát nó là con ông. Tôi rời sài gòn về Đà lạt để mong cắt đứt nhưng ta cứ dai dẳng bám theo. Cha con ông là... Tôi nghe con ông trong suốt bao nhiêu năm nay ông luôn gọi tên mẹ tôi trong cơn say...
      - Con... - Tình phụ tử bất ngờ khiến ông nghẹn ngào. Tử Du, em giữ lại giọt máu của vì e luôn phải ?Định nắm bàn tay nó nó đứng dậy, thắp ba cây nhang lên mộ mẹ :
      - Mẹ à, hôm nay những gì mẹ trăn trở cho phép con giải quyết hết nha mẹ! Ông Công, là ông dùng đời phụ bạc vợ để giữ trong lòng người ông, bao giờ ông.
      - , ba... bác tin... - Ông run rẩy nhìn bức ảnh Tử Du. Nó thản nhiên:
      - Mẹ tôi chỉ muốn đứa con và ông làm được, đổi lại là gần năm ân ái, phục vụ ông như ông hoàng. Chấm dứt, mẹ trở về với người bà thương . Tôi khi biết này cũng chẳng giận bà, ngoại trừ phương cách tạo ra tôi hai mươi năm nay bà chưa từng cười hồn nhiên với ai trừ cha tôi. Ông bao giờ thấy mẹ tôi cười xoà khờ khạo khi ở cạnh ông chưa? Nếu cảm thấy mẹ tôi lừa dối tình cảm của ông ông cứ việc hận, chẳng sao. Như thế mẹ dễ chịu hơn!
      Hà Công cảm giác như đất trời vừa sụp đổ dưới chân, vừa biết tin có cậu con trai với người mình nhất vừa biết bẽ bàng rằng chỉ là con cờ của Tử Du. Đàn bà như em dễ có mấy tay! bấu chặt cánh tay Nguyên Thần:
      - Nhưng con cũng là máu mủ của cha, con phải về bên cha. Cha ...
      - Im ngay- Nó hung hãn đẩy ông ngồi xuống ghế, mắt quắc lên :- Hãy biết điều, ông có tận ba đứa con ,cha tôi chỉ có mình tôi. Khám phá này ông ấy chết mất. Tôi muốn ông biết này nhưng con ông quá dai dẳng, cha tôi lại thích ta nên tôi buộc phải gặp ông. Nếu ông ngoan cố, cho ông biết, nếu cha tôi có việc gì, tôi dù có gây chuyện loạn luân cũng khiến ông sống bằng chết.
      Hà Công choáng váng trước lời lẽ đanh thép của nó, xem ra trong trái tim nó chỉ tồn tại duy nhất người cha là Nguyên Bảo!
      lê bước ra khỏi con dốc như kẻ mộng du, gần hai mươi năm ôm trong lòng người đàn bà mãi thuộc về mình. bước sai lầm, năm ân ái trả giá bằng hai mươi năm độc trong chính ngôi nhà của mình, vợ bỏ theo người đàn ông khác biết trân trọng ấy. Nhưng tới tận phút này trái tim vẫn chưa nguôi thương nhớ Tử Du. Mỗi ánh mắt, mỗi giọng ngọt lịm vẫn vang vọng trong đầu. gọi cho vợ cũ nhờ gọi cho con bảo mẹ nó bệnh để dụ nó về sài gòn, sau đó đưa nó du học... Mong là nó như cha nó, sớm quên Nguyên Thần! Đâu đó câu Tử Du vẫn hay ngân nga :" Đàn ông có tiền giữ được đàn bà có sắc, đàn ông có tình giữ được đàn bà có tâm. "

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :