1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghiêm! Bên Trái Quay! - Nhất Ngột (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nghiêm! Bên trái, quay!

      [​IMG]


      Tác giả: Nhất Ngột (一兀)

      Thể loại: Quân nhân, nữ truy nam

      Diễn viên chính: Tống Mộ Thanh, Lận Khiêm

      Vai phụ: Trần Mặc Mặc, Tam Tử, các ‘đảng phái’ có liên quan


      Bản Convert: Quỳnh SV


      Raw: 19lou


      Ra tay tàn sát: Nyan

      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Type pic: Mic và nhóm type Cung Quảng Hằng

      Bìa: Minh



      Bản giới thiệu ‘giả bộ’:


      Lần đầu tiên nhìn thấy , biết, người đàn ông này là kẻ cướp cuộc đời !

      Tống Mộ Thanh?

      Đó chính là ‘như sói như hổ’!

      Dám ‘đơn thương độc mã’ ( mình ngựa) đuổi đánh tình nhân của cha, dám hét lên với mẹ "Nếu hôm nay mẹ dám nhảy xuống, sáng mai con cho họ Tống và người đàn bà kia chôn cùng mẹ!", kết quả là chân mẹ run lên, ngã trở về!

      Có thể từ lúc gặp người đàn ông tên Lận Khiêm kia, thề phải ‘bắt’ được , ở trước mặt đóng vai con cừu đáng thương. Khổ nhục kế, mỹ nhân kế thay nhau ra trận, nhưng chỉ đổi lấy câu của "Nghiêm! Đằng sau quay!" Cuối cùng bất đắc dĩ, phải sử dụng chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’...​

      Các file đính kèm:

      Last edited: 5/11/15
      saoxoay, 2709hangda, trạch nữ3 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1:

      Tống Mộ Thanh cầm di động, nghe bạn thân Trần Mặc Mặc gào thét: "Cậu có biết tiêu chuẩn của tốt bây giờ là gì ? Là trêu chọc bọn ngốc, bán manh (1), đóng giả thục nữ, diễn trò lưu manh! Tống Mộ Thanh, tuy rằng cậu khác lắm so với mấy cầu này, nhưng nếu cậu muốn lấy được người đàn ông tốt, bây giờ phải triển khai bước đầu tiên của tốt, diễn vai côn đồ. ! Hãy tiêu diệt người đàn bà biết xấu hổ kia ngay cho mình!"

      Tống Mộ Thanh ngửa mặt nhìn trời, ném điện thoại vào túi xách. Nhìn người phụ nữ xinh đẹp ngồi trong quán cà phê đối diện bên kia đường, hít sâu hơi, sau đó hùng hổ, khí phách hiên ngang băng qua đường.

      Dường như người phụ nữ ngồi bên cửa sổ phát ra cái nhìn chăm chú của , quay đầu nhìn, sắc mặt trắng bệch ngay khi nhìn thấy , lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho ai đó.

      Tống Mộ Thanh cười lạnh trong lòng, trừng mắt nhìn tay bà ta, cho đến khi người phụ nữ kia run rẩy rút điện thoại ra, lúc này mới giẫm đôi giày cao gót bảy phân bước vào.

      Người phụ nữ thấy sắp tới đây, theo bản năng đứng lên, lại phát mình thấp hơn so với Tống Mộ Thanh, khí thế lại càng thê so sánh.

      Tống Mộ Thanh cũng chào hỏi bà ta, ngồi xuống ghế, vẫy tay gọi phục vụ.

      "Làm ơn cho tôi ly nước trái cây." Vẻ mặt tự nhiên .

      Phục vụ thiện ý nhắc nhở: "Thưa , chỗ chúng tôi chỉ có cà phê, có nước trái cây."

      Tống Mộ Thanh vẫn nhìn thẳng về phía trước: "Nước trái cây! Mới ép !"

      Phục vụ khó xử liếc nhìn người phụ nữ ngồi đối diện, hi vọng bà ta có thể giải vây, nhưng người phụ nữ này lại đứng ngồi yên nhìn Tống Mộ Thanh, để ý ánh mắt cầu cứu của phục vụ. Cuối cùng phục vụ chỉ có thể rời , báo cáo lại cho Quản lí.

      Qua tấm kính, Tống Mộ Thanh thấy Quản lí là người phụ nữ, nhìn về phía này, sau đó gật đầu với phục vụ.

      mỉm cười, nâng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, nụ cười đột nhiên trở nên khinh miệt. Giống như bông hoa hồng có gai, thừa dịp người ta trầm mê trong hương hoa ngào ngạt, những cái gai hề lưu tình đâm xuống.

      Người phụ nữ ngồi đối diện thấy lời nào từ lúc ngồi xuống, liền cầm túi chần chờ đứng dậy, .

      " phải bà rảnh đến Thiên Đô sao, vội vã rời để làm gì?" thổi thổi móng tay diễm lệ, chậm rãi nhướn mày.

      Khuôn mặt người phụ nữ chuẩn bị rời nháy mắt biếc sắc.

      "Tại sao biết, đọc tin nhắn tôi gửi cho ba ? Là ... hẹn tôi tới đây." Giọng của bà ta tự chủ được mà lớn tiếng, khi ý thức được tình huống tại giọng lại hạ thấp. Chột dạ liếc nhìn xung quanh.

      "Bằng , bà nghĩ là ai? Ba tôi? Gần đây ông ấy rất bận rộn, có thể có thời gian gặp bà." Giọng của rất chậm rãi. Thân mình lười biếng dựa vào ghế salon, như con mèo vửa thức dậy sau giấc ngủ trưa.

      Thấy sắc mặt người phụ nữ ngồi đối diện ngày càng khó coi, Tống Mộ Thanh che dấu nụ cười trào phúng.

      Quán cà phê này ở đây khá vắng vẻ, lúc này có ai đến. Xung quanh ngoại trừ hai người bọn họ, cũng chỉ có ngồi ở góc khác.

      " tìm tôi để làm gì?" Người phụ nữ ngồi thẳng lưng, tỏ vẻ trấn định .

      " làm gì cả. Gần đây rảnh rỗi đến mức phát điên, muốn tìm người ra ngoài tâm , nhưng bạn bè của tôi ai cũng bận rộn. Tự dưng nhớ tới còn người là bà, vậy nên bây giờ bà ngồi ở đây." dương dương tự đắc nhếch mi.

      "Tôi còn có việc, rảnh chuyện phiếm với ." Nữ nhân đứng dậy phải .

      Tống Mộ Thanh cũng vội vã ngăn cản bà ta. Chỉ miễn cưỡng nhìn đồng hồ đeo tay, sâu xa: "Bây giờ là giờ tan trường của học sinh cấp1, bà vội vàng đón con trai?"

      Bước chân người phụ nữ dừng lại, quay về chỗ ngồi.

      " muốn gì?"

      "Tôi rồi, chỉ là ‘tâm ’ thôi." Lúc này Tống Mộ Thanh mới đánh giá người phụ nữ bỏ bùa mê cho ba .

      Tóc quăn, áo liền váy bình thường, trang sức thanh nhã. Làn da cổ tì vết, khoé mắt có nếp nhăn, khóe miệng hơi trầm xuống, dáng người bắt đầu mập ra.

      " phụ nữ ngoại hình bình thường, dáng người bình thường, lại bó tuổi, còn có đứa con trai của chồng trước như bà, biết ba tôi thích bà ở điểm gì."

      " thể biết được. Tôi cùng ba nhau từ lúc còn học, nếu phải mẹ ..."

      "Dừng lại!" Tống Mộ Thanh kiễn nhẫn giơ tay : "Tôi có hứng thú đối với hận tình thù của mấy người. Chúng ta vẫn nên tâm những chuyện liên quan đến ông ấy , nghe bà có con , còn có đứa con trai mới mười tuổi, nhũ danh là Thiên Thiên, phải ?".

      Phục vụ bưng ly nước ép trái cây đến, nhấp ngụm, liền ghét bỏ đặt sang bên.

      "Nó chỉ là đứa trẻ, nó biết cái gì cả." Người phụ nữ vội vàng .

      Tống Mộ Thanh nở nụ cười.

      "Yên tâm , tuy rằng con người tôi lương thiện, nhưng cũng vô liêm sỉ giống như bà. Nhưng mà..." kéo dài giọng, ngón tay gõ lên mặt bàn, phát ra những tiếng ‘két đạt, két đạt’ đều đặn. Thỏa mản chứng kiến nỗi sợ hãi của người phụ nữ trước mắt."Hẳn là nó biết bà dựa vào cái gì để cho nó học ở trường tiểu học dành cho con nhà giàu a, còn con của bà nữa, nghe ta thi văn công (văn nghệ trong quân đội). Bà xem nếu bạn bè của các con biết mẹ họ là bên thứ ba phá hoại hôn nhân người khác, kết quả như thế nào đây?"

      Tống Mộ Thanh giương cằm, khuôn mặt chuyện từ từ ghé sát vào bà ta. khuôn mặt xinh đẹp hề mang theo ý cười, ở trong mắt người phụ nữ, lại giống như con rắn phun nọc độc.

      "... Ba để làm như vậy."

      "Tôi làm chuyện gì đều cần đồng ý của ông ấy. Nghe giá phòng ở Thành Tây lại tăng lên gấp đôi ngừng, nếu bây giờ bán có thể kiếm được rất nhiều tiền. Hoa viên Lệ Thủy, toà nhà B, tầng 5..."

      Mỗi lời của đều khiến người phụ nữ đối diện vô cùng khẩn trường. Cuối cùng cũng thể nhịn được.

      "Căn phòng đó đứng tên tôi, đừng uy hiếp tôi!"

      "Tôi chẳng làm được gì, sao có thể là uy hiếp bà được? Thầm nghĩ cho bà biết tin tức mà thôi, ở thành phố này, tuy rằng tôi thể được coi là có tiền có thế, nhưng lại có rất nhiều cách đem nhà thu hồi lại. Dùng tiền nhà họ Tống mua thứ gì đấy, đương nhiên là của nhà họ Tống."

      "Tóm lại muốn gì?"

      Người phụ nữ oán hận . Ngay cả nếp nhăn nơi khoé mắt cũng trở nên vặn vẹo.

      "Rất đơn giản, rời khỏi đây, còn liên quan gì đến nhà họ Tống!" Giọng điệu của vẫn chậm rãi như cũ, nhưng ánh mắt lại như cho người đối diện, những lời này tuyệt đối phải là đùa.

      Người phụ nữ trả lời ngay, dường như còn tính toán điều gì.

      Tống Mộ Thanh lại nâng tay nhìn đồng hồ, dứt khoát cầm túi đứng dậy. Trước khi còn quên nhắc nhở bà ta: "Đến giờ tan học rồi, bà còn nhanh đón con trai ?".

      Sau khi quay người , Tống Mộ Thanh liền nhàng thở phào. May mắn thủ đoạn của người phụ nữ này cao.Tuy rằng phải người ít kinh nghiệm, nhưng so những phụ nữ thủ đoạn cao thâm khác, còn kém xa.

      bước ra ngoài, nhắn tin cho Trần Mặc Mặc. Cảm giác được có bóng người in mặt đất, muốn nghiêng người né qua nhưng lại va phải người đó.

      cần ngẩng đầu, cũng biết đó là người đàn ông.

      Quân phục chỉnh tề, áo trong sạch , khiến Tống Mộ Thanh thể tức giận, lúc ngẩng mặt nhìn khỏi nảy sinh chút hảo cảm.

      từng thấy ít người đàn ông đẹp trai, nhưng đẹp trai như người trước mắt này lại chưa thấy bao giờ.

      "Xin lỗi."

      Giọng trầm thấp vang lên, đồng thời người đàn ông cũng nghiêng người bước qua .

      Tống Mộ Thanh quay đầu nhìn lại, thấy ta về ngồi trong góc kia, lúc này mới nhấc chân bước ra ngoài.

      (1) ‘bán manh’ - 卖的了萌 [mại manh]: hành động fan-service của các trong ban nhạc nam khiến fan nữ phải hò hét,chảy nước miếng…=.= từ 萌 (manh) tương tự là từ "moe" (萌え) trong tiếng Nhật thường dùng cho những nv trong anime-manga, ‘moe’ có nghĩa là ‘thích quá, quá…’ dùng với ai đấy.


      Chương 2 :

      Ma xui quỷ khiến thế nào mà Tống Mộ Thanh vội rời . núp sau biển quảng cáo, đánh giá hai người ngồi trong quán cà phê kia.

      kia đưa lưng về phía , lúc ra gần cửa chỉ hơi liếc nhìn ấy cảm thấy khí chất rất tốt, cho dù thấy khuôn mặt. Nhưng người đàn ông ngồi đối diện ấy có vẻ mặt rất lạnh lùng. Tóc ta ngắn gần như sát da đầu, nghĩ, nếu ta đội mũ chắc đẹp trai hơn. Nhưng ‘tạo hình’ lúc này cũng khiến người ta phấn chấn tinh thần.

      Đột nhiên người đàn ông nhìn thoáng qua phía này, Tống Mộ Thanh chột dạ rụt đầu, cảm giác mình bị thần kinh. nam sinh có mái tóc nhuộm xanh đỏ khoảng 17, 18 tuổi đứng bên cạnh vẫy chiếc taxi chuẩn bị lên xe. Tống Mộ Thanh đẩy nam sinh sang bên, giành xe nhanh gọn.

      Nhìn từ trong xe, đột nhiên kia kích động cầm tay người đàn ông, mà người đàn ông tóc ngắn này lại ngồi im bất động giống như búp bê gỗ.

      Tống Mộ Thanh vừa lắc đầu, vừa mở miệng ‘chậc chậc’ giống như tiếng lật sách.

      Quán cà phê đúng là nơi diễn ra các tình huống máu chó.

      đường về nhà nhận được điện thoại an ủi của Trần Mặc Mặc.

      "Sao mãi gọi cho mình, mình tưởng cậu chết ở đâu rồi!"

      Tất nhiên con bé này mở miệng ra là những lời dễ nghe.

      "Tâm địa gian xảo vể mấy chuyện này của cậu chả lẽ mình lại biết? Bát quái có, nhưng thể cho cậu biết." sửa lại vài sợi tóc toán loạn trán qua gương chiếu hậu, đối diện đôi mắt tìm tòi nghiên cứu của lái xe.

      " phải chỉ là thu phục ‘kẻ thứ ba’ bé thôi sao, là những kẻ đến và thường xuyên, cậu muốn kể nhưng mình muốn nghe đâu!"

      "Nếu cậu muốn nghe sao phải căn thời gian gọi cho mình làm gì?"

      Lái xe lại đánh giá , Tống Mộ Thanh hề thấy thoải mái khi đối diện ánh mắt ‘muốn lại thôi’ của lái, dứt khoát nhoài người ra phía trước, chỉnh gương chiếu hậu xoay qua bên, sau đó ngồi về chỗ cũ.

      "Aiz, đúng rồi, mình gọi cho cậu để làm gì... Để mình nghĩ lại... Để mình nghĩ lại..."

      trợn trắng mắt. Biết chắc lúc này Trần Mặc Mặc cầm điện thoại, cắn móng tay ngón cái, tới lui chỗ ngồi lúc nãy.

      "Mình vội, cậu cứ từ từ mà nghĩ."

      "Mình chợt nhớ ra, thằng nhóc Tam Tử kia chơi đùa đến mức phải vào bệnh viện, mình phải thăm, cậu ?"

      Tống Mộ Thanh hề kinh hãi khi nghe tin này. Nếu ngày nào đó có người cho biết, Tam Tử đều cố gắng học tập mỗi ngày để sau này nối nghiệp ba, nghi ngờ biết có phải đầu óc người đó bị Trần Mặc Mặc đá hỏng rồi .

      Lên tiếng địa chỉ bệnh viện, Tống Mộ Thanh bảo lái xe quay đầu. Tới bệnh viện, thanh toán tiền xe, muốn xuống xe lại bị lái xe gọi lại.

      "Tiên sinh, dọc đường im lặng đánh giá tôi, còn dùng ánh mắt ‘muốn lại thôi’ nhìn tôi, bây giờ lại cho tôi là sao?" nghi hoặc hỏi ta.

      Có vẻ lái xe là người thành , khuôn mặt thà phúc hậu đỏ bừng khi bị Tống Mộ Thanh nhìn chằm chằm.

      "Cái kia... khuy áo của bị tuột rồi." xong ta quay đầu lại.

      Tống Mộ Thanh lặng lúc, mãi sau mới kịp phản ứng. Lập tức ôm túi xách che trước ngực, cố gắng trấn tĩnh ngồi phía sau cài lại khuy áo.

      Hôm nay mặc chiếc áo sơ mi mỏng, khuy áo kia tuột đúng chỗ, vừa lúc có thể nhìn thấy áo lót màu đen như như bên trong. Cũng biết bị tuột lúc nào, chỉ hi vọng phải là lúc ở quán cà phê.

      xấu hổ ho khan tiếng, thấy lỗ tai lái xe hơi hồng hồng cố nén giận. Nhanh gọn đóng sầm cửa xe, chạy vội như trốn về phía bệnh viện.

      Tới cửa phòng bệnh mà Trần Mặc Mặc lúc nãy, là phòng hai người, biết là ba Tam Tử dạy dỗ ta, vẻ lo lắng nháy mắt quét sạch. Tiếp tục đẩy cửa nhìn vào, chân Tam Tử được bó thạch cao, bị gác lên, đầu còn quấn thêm cái ‘lưới rách’, mặt có chỗ xanh chỗ tím, lập tức vui vẻ bước vào.

      Mười mấy năm qua, đều xem hết các loại trò hề của thiếu gia Trương Tam tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng hơn người, nhưng lại chưa nhìn thấy bộ dạng ta như bây giờ, đúng là ‘tạo hình’ rất trẻ trung phong cách!

      bước vào, quét mắt nhìn xung quanh, sờ vào cái chân thạch cao kia, lại mở cửa sổ ra.

      "Đúng là nơi tuyệt vời, sao Tam thiếu gia lại tìm được chỗ tu thân dưỡng tính tốt như thế này ?" ngồi đối diện với Tam Tử nằm giường, vui vẻ cười .

      Tam Tử nghe có tiếng bước chân liền biết ngay người đến chinh là ta, khuôn mặt đau khổ, trừng mắt nhìn vách tường trước mặt. Cứ tưởng rằng ta vài lời tốt đẹp như an ủi mình chẳng hạn, thế nào bây giờ cũng bệnh nhân. Hình như quên, Tống Mộ Thanh này, ta chính là ‘ Kim Cương’, thể dùng lối suy nghĩ khi đánh giá người phụ nữ bình thường với ta được.

      "Tất nhiên là dễ tìm. Uống hết mấy chai rượu, lái xe với tốc độ gần như cao nhất, đạp chân ga hết mức, bảo đảm tìm ra nơi tốt hơn thế này, sau này luôn luôn được tu thân dưỡng tính!" nghiến răng nghiến lợi .

      Tống Mộ Thanh vẫn nhìn , bộ dạng vui tươi hớn hở. Sau đó đột nhiên xích lại gần chân , gõ mạnh lên chỗ bó thạch cao. Ngay lập tức Tam Tử liền luống cuống.

      "A! Tống Mộ Thanh, phụ nữ ác độc! đừng đụng đến chân tôi... nửa đời sau này của tôi, tên tuổi hùng cả đời này, còn vợ con tôi sau này đều từ cái chân này mà ra cả..."

      "Đây là ‘mạng sống’ của cái chân , liên quan gì đến vợ con sau này? lẽ bị thương đúng ‘chỗ ấy’?" tỏ vẻ lo lắng hỏi, còn cố ý ghé sát mặt , liếc nhìn qua ‘chỗ giữa’.

      Sắc mặt Tam Tử vô cùng khó coi, định gào thét có người bước vào, là đám người mặc quân phục.

      Đám người này thấy tư thế của hai người họ, xấu hổ ‘tiến thoái lưỡng nan’ (1). Lúc này Tống Mộ Thanh mới ý thức được tư thế của rất mờ ám, người khác có thể hiểu nhầm bây giờ họ định làm gì, hoặc làm cái gì mà phải bật dậy ngay.

      ho tiếng, tự dưng lại mất mặt trước các đồng chí Giải phóng quân, đúng là... duy nhất có trong đời người a! Sau đó này đám người khiêng ‘nhân tài’ đặt giường bệnh.

      Nhất thời trong phòng bệnh liền náo loạn. Tống Mộ Thanh gì thêm, Tam Tử thấy ràng xấu hổ lại phải làm bộ vui vẻ như có việc gì, miệng cười toe toét.

      biết từ lúc nào Trần Mặc Mặc từ trong đám người rời khỏi phòng bệnh xông tới. Vừa nhìn thấy chân của Tam Tử, liền tấm tắc cảm thán.

      "Lúc này bốn cái chân cóc chỉ còn ba cái chân, để xem định nhảy bật kiểu gì."

      "Nếu tôi mà là cóc, cũng phải thiên nga!" Tam Tử cãi lại.

      "Thiên nga phải là con vịt sao, có cái gì lạ đâu !"

      Đối với bản lĩnh đủ mạnh mẽ để tiêu diệt mọi chủ nghĩa lãng mạn của này, suy nghĩ của Tam Tử dường như là mảnh trống thể được gì, người đàn ông tốt tranh cãi cùng phụ nữ, phải ngậm miệng thôi. xem rất nhiều bộ phim được chiếu trước đây có những nhân vật giống cái người tên Trần Mặc Mặc này, nên biết đạo lý "địch lùi ta tiến", vì thế mọi lời lải nhải của ta chỉ giống như bài phân tích chi tiết ‘bài ca XX’ danh chấn khắp Đại Giang Nam Bắc năm nào.

      Đám người mặc quân phục kia rời rất nhanh, chỉ để lại người chăm sóc người bị thương kia. Vì có ai để ý nên Trần Mặc Mặc trò chuyện rất nhanh cùng lính trẻ.

      "Vì sao người này lại bị thương?"

      "Bị gạch đập."

      " phải các có áo chống đạn sao? Ừ, phải rồi, áo chống đạn thể chống được gạch!" Đột nhiên quay người hỏi Tam Tử, "Cái xe kia của phải có túi khí an toàn (2) sao, lẽ bị rò rỉ? Nếu sao lại thê thảm thế này."

      Sớm thành thói quen với cảnh tượng như lúc này, đột nhiên Tống Mộ Thanh mực yên lặng lại chỉ vào Tam Tử, lại chỉ vào Trần Mặc Mặc, : "Biết ? Hai người các cậu ở gần nhau giống như loại bánh bích quy."

      "Bánh quy gì?" Trần Mặc Mặc mở to mắt hỏi.

      "Ba thêm hai!" (3)

      ...

      Tam Tử nhịn được liền bật cười "phì" tiếng. Tiếp theo đồng chí Giải phóng quân nén cười kia cũng phải bật cười.

      "Tống Mộ Thanh! Cậu mắng mình?" Trần Mặc Mặc hai tay chống nạnh.

      ", mình khen cậu! Bây giờ 'Hai' là lời ca ngợi, phù hợp khi về cậu."

      (1)‘Tiến thoái lưỡng nan’ – rút lui hay ở lại đều khó xử.

      (2) túi khí an toàn - airbag: nó đây http://www.oto-hui.com/a2837/tui-khi-an-toan-airbag-va-nhung-dieu-nen-biet.html

      (3)Bánh quy ‘ba thêm hai’ (三加二): sau khi điên cuồng tra baidu theo ngu ý của tớ bánh này là loại bánh quy ở Tung Của nhưng là hàng nhái bánh Oreo =.=

      hai – nhị (二): còn có ý chỉ những kẻ ngốc nghếch.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3:

      "Được, mình biết hôm nay tâm trạng cậu tốt, Đại nhân mình đây rộng lượng, tính toán với cậu." Trần Mặc Mặc hào phóng khoát tay.

      Tam Tử vừa nghe tâm trạng Tống Mộ Thanh tốt, lập tức hỏi: " lại cãi nhau với ba ?"

      "Cái gì gọi là ‘lại cãi nhau’? Tôi và ông ấy luôn luôn cãi nhau."

      "Lần này vì cái gì, chẳng lẽ ba bắt xem mắt?" Tam Tử tò mò hỏi.

      Tống Mộ Thanh liếc mắt nhìn ta, vô cùng khinh thường : "Tôi này, sao Đại lão gia lại có tinh thần nhiều chuyện như vậy hả, giống hệt như phụ nữ."

      " nghĩ tôi tình nguyện hả. Chuyện kể rằng ‘ núi thể có hai hổ’ trừ phi là cùng mẹ. Chúng ta quen biết mười mấy năm qua, biểu của lại vô cùng ‘tâm huyết’, vì yên ổn hài hoà của xã hội, tôi đành phải ủy khuất bản thân mình, thể giống phụ nữ." ta ngồi giường, ngẩng đầu ưỡn ngực để thể thành ý cố gắng.

      Tống Mộ Thanh lười tranh cãi cùng ta, quay mặt sang chỗ khác, đột nhiên cảm thấy có người kéo áo mình. Vừa quay đầu lại nhìn thấy Trần Mặc Mặc nhìn chằm chằm vào cửa, tròng mắt như sắp lòi ra ngoài, miệng còn cười toe toét.

      nhìn về phía cửa, vô cùng nghi hoặc, Thượng Đế lão nhân gia ông ta ở ngày đều bỏ công sức sắp xếp các cuộc gặp gỡ trong cùng ngày để làm gì? Người đứng ở cửa chẳng phải là ‘ bộ đội’sao.

      Nhưng người ta nhìn thấy , hoặc là nhìn thấy chỉ nghĩ người qua đường, cảm thấy cần phải đón tiếp long trọng. Tóm lại ‘ bộ đội’ bước vào phòng bệnh mà hề liếc nhìn .

      Tống Mộ Thanh là vì nhìn thấy người quen còn Trần Mặc Mặc là vì chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào xuất chúng như vậy, ánh mắt hai người dính sát vào ta, thấy ta dừng lại trước giường của vị ‘nhân tài’ kia.

      "Đội trưởng!"

      Cho đến khi hai người nghe thấy tiếng chào lãnh đạo ‘ba’ tiếng, lúc này Tống Mộ Thanh và Trần Mặc Mặc mới hồi phục tinh thần.

      Tam Tử nằm giường bĩu môi hừ tiếng. phải chỉ là khuôn mặt khá đẹp thôi sao, có cần phải chảy nước miếng như vậy ?

      "Tống Mộ Thanh! Tôi muốn ăn táo!"

      "Đại lão gia cần gì ăn táo."

      "Tôi là bệnh nhân!"

      "Tay bị thương, tự mình gọt ." vẫn quay đầu lại.

      "Thanh Thanh..." Tam Tử bày ra bộ dáng đáng thương.

      Toàn thân Tống Mộ Thanh nổi da gà nhiều như nấm mọc liên tiếp. quay đầu nhìn Tam Tử cách khinh thường.

      "Đừng gọi thân thiết như vậy, tôi còn muốn lập gia đình, bị người khác hiểu lầm tốt."

      phải lập gia đình chỉ cần tiếng thôi, tôi lập tức phi về nhà lấy hộ khẩu đến Cục Dân chính cùng !" Tam Tử bật dậy giống như xác chết bật dậy.

      "Đừng! Quan hệ chúng ta là quan hệ ‘chị em’ tốt, tôi muốn gây hoạ cho ." Tống Mộ Thanh thản nhiên .

      ta rất hào hứng rồi lại rũ xuống như hoa héo, còn làm bộ đau đớn che ngực.

      Dường như lúc này Lận Khiêm ngồi phía bên kia mới chú ý đến động tĩnh bên này, nhìn ba người họ, sau đó tới.

      Trần Mặc Mặc vừa thấy người đàn ông khí chất về phía này, người giống như quả bóng cao su bật đến cạnh Tống Mộ Thanh, khẩn trương nắm tay áo , dùng ánh mắt hỏi: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, ấy tới đây rồi."

      Tống Mộ Thanh cũng dùng ánh mắt trao đổi với ." có tiền đồ, phải chỉ là người đàn ông thôi sao. ta ăn thịt cậu chắc?"

      Hai má Trần Mặc Mặc lập tức phiếm hồng, "Ah... cái gì, mình tình nguyện để ta ăn."

      Tống Mộ Thanh có cảm giác ‘gỗ mục thể điêu khắc’. Gỡ tay ấy, giành trước từng bước, vươn tay.

      "Xin chào, tôi là Tống Mộ Thanh, bệnh nhân này là…bạn thân tốt."

      Lận Khiêm vốn định tới đây để chào hỏi Tam Tử, ngờ đứng bên cạnh lại chủ động chào hỏi, ngẩn người, sau khi nghe lời giới thiệu của Tống Mộ Thanh lại ngẩn người. Đầu năm nay, đàn ông cũng cần có chị em thân thiết?

      Hai lần hành động nằm ngoài dự đoán của Tống Mộ Thanh trực tiếp ngăn cản nhanh nhẹn thường ngày của người trước mặt, đồng chí Đội trưởng theo phong cách ‘sét đánh’ thịnh hành phản ứng chậm nửa nhịp.

      "Xin chào, Lận Khiêm."

      ta chỉ tên mình, sau đó bắt tay .

      Tống Mộ Thanh cảm thấy bàn tay rất rộng và dày, lòng bàn tay ấm áp. Trần Mặc Mặc cảm thấy đây chính là cuộc gặp gỡ giữa các vị lãnh đạo, hai binh sĩ kia cảm thấy “Đội trưởng chúng ta rất có sức quyến rũ", Tam Tử cảm thấy được... Cái tay kia sao mà chướng mắt thế?

      "Bạn tôi gây ồn ào rồi, nếu quấy rầy chuyện gì, hi vọng các vị phiền lòng." Nàng cười đến vừa đúng.

      " có gì." .

      "Tống Mộ Thanh, tôi làm ầm ĩ lúc nào?" Tam Tử cam lòng khi bị xem .

      Trần Mặc Mặc lập tức trả lời, "Nhìn , phải bây giờ làm ầm ĩ đấy à?"

      Tống Mộ Thanh nở nụ cười ‘trấn an trẻ cáu kỉnh’ với Tam Tử. Muốn bao nhiêu dịu dàng có bấy nhiêu dịu dàng, cần mềm mỏng có mềm mỏng, cần tao nhã có tao nhã. Ánh mắt dường như muốn : "Ngoan ngoãn đừng gây chuyện, xong việc mua kẹo cho ."

      Tam Tử lập tức ngậm miệng, than thở hai câu. Trần Mặc Mặc rùng mình cái, cảm thấy nụ cười của bạn mình rất quỷ dị.

      "Lận tiên sinh làm việc ở đâu?" Nàng hỏi.

      "Quân đội." đáp.

      Đây phải vô nghĩa sao. Tống Mộ Thanh gào thét trong lòng, mặc quân phục, vai là hai vạch ba sao, lại có hai người gọi là lãnh đạo, ai chả biết trong quân đội? Tuy nghĩ thế nhưng mặt vẫn nở nụ cười ấm áp.

      "Quân đội tốt, bảo vệ quốc gia đều nhờ các ."

      Lúc này thậm chí Lận Khiêm còn buồn gì, chỉ gật đầu cái.

      Từ bé đến giờ Tống Mộ Thanh chưa bao giờ gặp người đàn ông nào khó giao tiếp đến vậy, mắt thấy thể làm tan băng, di động đúng lúc vang lên. nhàng thở ra, nở nụ cười với Lận Khiêm, tỏ ý ra ngoài tiếp điện thoại. Trần Mặc Mặc và Tam Tử thân quen với cũng nhìn ra được, tốc độ lúc bước ra ngoài nhanh hơn bình thường.

      Hai binh sĩ cấp dưới Lận Khiêm nhìn theo bóng lưng Tống Mộ Thanh, vô cùng tiếc hận. Nhìn lại đồng chí Đội trưởng chuẩn bị ra về, vô cùng bất đắc dĩ.
      Chương 4

      Khi Tống Mộ Thanh về đến nhà, mình mẹ bận rộn trong bếp. Nghe tiếng mở cửa liền cầm dao thái chạy ra.

      Chắc hẳn mẹ nghĩ là ba về, sau khi thấy khuôn mặt lại lộ vẻ thất vọng, sắc mặt tối tăm rất nhiều.

      "Sao về rôi, phải cùng Mặc Mặc đến bệnh viện thăm Tam Tử sao? Tam Tử thế nào?" Mẹ hỏi.

      "Vâng. ta là hồ lý chín đuôi nên có chín mạng, chết kiểu ‘khinh địch’ như thế đâu. chuyện xong thấy thời gian còn sớm, con muốn về nhà ." buông túi, xắn tay áo vào bếp."Vì sao chỉ có mình mẹ, bác Trương đâu?"

      "Dù sao cũng có chuyện gì, mẹ bảo bác ấy về trước rồi. Con dâu bác mới sinh con trai, ở chỗ này cũng nhớ kỹ trong nhà." Mẹ cười .

      "Mẹ nấu món gì vậy, rất thơm." Tống Mộ Thanh vừa vừa mở vung nồi. Nhìn thoáng qua liền thay đổi sắc mặt.

      Mẹ của nàng có chút ngượng ngùng : "Gần đây ba con hay ho khan, hầm lê tuyết Tứ Xuyên với rễ bối mẫu cho ông ấy."

      "Vâng."

      thản nhiên lên tiếng, lại đậy vào. Tiếp nhận dao thái từ tay mẹ, động tác của thuần thục chế biến thực phẩm còn lại. Bật bếp, chờ chảo nóng, cho đồ ăn vào, lật lại vài lần rồi thêm gia vị, sau đó bày ra đĩa. Sau lúc hoàn thành bữa ăn .

      Mẹ bê đĩa, đặt bàn ăn, lại bày hai bộ bát ăn, Tống Mộ Thanh cố gắng ăn nhanh.

      Hai mẹ con ngồi đối diện hề lời nào. bàn chỉ có đĩa đồ chay, bát canh, thanh thanh đạm đạm.

      Tống Mộ Thanh nhớ từ lúc nào mẹ còn cầm cọ vẽ nữa, ngược lại cần dao thái đồ ăn, cả ngày quanh quẩn ở phòng bếp. Cũng nhớ , ăn chay từ lúc nào, thậm chí còn niệm vài câu trong kinh Phật. Sẩm tối mới là lúc ba về nhà.

      múc thêm bát canh, thổi vài cọng hành lá trong bát, cái miệng nhắn bắt đầu húp canh.

      Đột nhiên chuông cửa vang lên.

      Gần như chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, lại quay , làm như nghe thấy.

      Mẹ buông bát rất nhanh, về phía cửa. bao lâu chỉ nghe thấy tiếng chuyện.

      "Hôm nay là Đại thọ của Cục trưởng, rất phô trương, người đến tham dự đều có danh tiếng và uy tín. Nếu hôm nay vừa vặn gặp Tổng giám đốc Trương, tôi còn thể vào được." Tống Bình cởi áo khoác ngoài, người vợ đứng sau luôn vâng vâng dạ dạ.

      Đột nhiên ông thở dài: "Con trai của Cục trưởng Lận, có tài, tuổi còn trẻ là Đội trưởng. Aiz, tôi cũng muốn có đứa con trai như vậy..."

      Giữa phòng ăn và phòng khách có bức tường ngăn cách, Tống Bình nhìn thấy con ngồi quay lưng lại với ông, nghe sót từng câu từng chữ ông .

      Từ bé đến lớn Tống Mộ Thanh đều phải nghe mãi những lời này, trước đây có lẽ còn tủi thân trong chốc lát, bây giờ tai có chế độ loại bỏ tự động, thậm chí còn cảm thấy rất buồn cười.

      " chút, con ở nhà." Mẹ kéo tay ba , giọng nhắc nhở ông.

      Tống Bình uống nhiều rượu, sắc mặt đỏ bừng. Vỗ vỗ trán, dường như tỉnh táo lại. Thấy con từ nhà ăn bước ra ngồi sofa, cũng để ý đến ông, có chút xấu hổ ho khan tiếng.

      "Vì sao hôm nay về sớm vậy, ra ngoài chơi cùng bạn bè sao?" Ông .

      "Con luôn luôn trở về sớm, nhưng ra ba a, gần đây rất bận a, gặp hai người phụ nữ trong nhà a ." Tống Mộ Thanh cầm điều khiển đổi kênh, lành lùng .

      Từ có thói quen trước mười giờ nhất định về nhà, nửa năm gần đây cha đều về nhà lúc ngủ, đều ra khỏi nhà trước lúc dậy. nghĩ, nếu thêm nhiều khoảng thời gian gặp, e rằng thể nhớ xem ba có còn tồn tại hay .

      Tống Bình luôn luôn có cảm giác sợ hãi đối với con , phải là người mẹ có khuôn mặt hiền lành dịu dàng kia. Cũng biết vì sao, mỗi lần chỉ cần con nhìn chằm chằm vào mắt ông, ông cảm thấy chột dạ. Dường như đôi mắt của con , có thể nhìn thấu chuyện mà ông muốn giấu.

      "Ừ, gần dây công ty có vài vấn đề, ba đều tăng ca ở công ty. Chỉ cần qua giai đoạn này ổn rồi." Ông ." nhà ba người chúng ta lâu ra ngoài chơi, con muốn đâu, chờ qua thời gian ngắn nếu rảnh, cả nhà ta cùng ."

      "Vẫn nên chờ đến lúc ba rảnh rồi sau." Tống Mộ Thanh tăng lượng TV.

      "Công ty xảy ra chuyện gì, có nghiêm trọng ?" Mẹ Tống Mộ Thanh vội vàng hỏi.

      "Ah, có gì, mình đừng lo lắng." Ông cho vợ xong, khóe mắt lại đánh giá con . Thấy chuyên tâm xem TV, lúc này mới thả lỏng người.

      "Tôi hầm lê tuyết Tứ Xuyên với bối mẫu, để tôi lấy cho mình."

      "Ừ." Tống Bình cầm di động về phía thư phòng, bắt đầu gọi điện.

      Tống Mộ Thanh bắt chéo chân ngồi chờ sofa, quả nhiên bao lâu Tống Bình tức giận vọt ra từ thư phòng, đến sofa rồi dừng lại.

      Tống Mộ Thanh quay đầu nhìn ông, khóe miệng cười .

      sớm biết người đàn bà kia bỏ qua dễ dàng, nhất định tiếp tục dây dưa thêm thời gian. cứ tưởng cuộc điện thoại này tới sớm hơn, nghĩ tới người đàn bà kia còn do dự đến lúc này.

      Tống Bình, nghi hoặc hỏi: "ba, có chuyện gì ?"

      Sắc mặt Tống Bình liên tục thay đổi. Liếc thấy vợ bước ra từ phòng bếp, khuôn mặt mở mịt hiểu, : "Con theo ba đến thư phòng."

      Tống Mộ Thanh nở nụ cười an ủi với mẹ, bước vào thư phòng. Vừa mới đóng cửa lại, cái nghiên mực ném về phía , Tống Mộ Thanh nhanh nhẹn né được, nghiên mực thượng hạng kia cứ thế mà ném vào cửa.

      "Đây là của hồi môn của mẹ con, vỡ ông ngoại vui. Ba nên chọn thứ gì bền hơn để tiếp tục ném." chẳng bị ảnh hưởng gì mà mỉm cười, đặt nghiên mực kia lên bàn.

      "Con tự , con làm chuyện tốt gì rồi!" Tống Bình vỗ bàn trừng mắt.

      "Con làm gì? hề làm bất cứ chuyện gì a." giả vờ ngây ngô, chủ yếu muốn xem dáng vẻ thở hổn hển tức giận của ông.

      "Con tìm..." Ông ta xong, đột nhiên ngừng lại.

      "Con tìm ai à?"

      "Hừ!"

      Ông ta hung hăng trợn mắt nhìn , cũng gì thêm. Vừa rồi nóng giận nhất thời định giáo huấn con , nhưng lại phát cố ý, lúc này mới hiểu biết hết mọi chuyện, còn có thể cách đúng lí hợp tình. Nhất thời lại càng thêm tức giận, khuôn mặt tím ngắt xen lẫn với đỏ bừng sau khi uồng rượu.

      "Nếu ba có chuyện gì đề vậy con ngủ." ngáp cái, xong cũng ra ngoài.

      Ngoài cửa mẹ lo lắng đứng chờ, vừa thấy ra liền hỏi: "Con làm gì chọc giận cha con, mẹ nghe thấy tiếng ông ấy ném thứ gì đó, tóm lại xảy ra chuyện gì?"

      " có gì, con ngủ đây, mẹ cũng ngủ sớm chút ." vòng qua người mẹ, bước vào phòng mình.
      Chương 5
      trạch nữ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5

      Thời tiết thành phố C bắt đầu lạnh, Tống Mộ Thanh sau khi tắm xong chỉ mặc cái áo ngủ mỏng, tóc vẫn còn ướt, liền đứng nghiêng tựa người cửa, tiện tay cầm lên quyển sách giá sách.

      Sau lát, bên ngoài dường như có tiếng ồn ào, nhíu nhíu mày, muốn ra ngoài chợt suy nghĩ gì đó rồi quay lại.

      Theo tính tình của mẹ , phải là cãi lộn, Nếu đến "gây lộn" chỉ là ba người cùng nhau như khỉ làm xiếc nhảy lên nhảy xuống cộng thêm chút tức giận mà thôi.

      Nhà ông ngoại cũng coi như là nhà có nề nếp, thanh danh, mẹ trước khi xuất giá cũng được nuôi dạy cực kỳ tốt, lại thêm mẹ thích vẽ tranh, tính tình càng thêm trầm tĩnh. Sau này gả cho cha liền như trí nhớ của Tống Mộ Thanh. Mẹ chỉ là vì cha trọng nam khinh nữ mà cùng cha náo loạn trận.

      Tống Mộ Thanh từ hiểu mẹ làm như thế nào mà gả cho người như cha được. Sau lại nghe câu "con là người tình kiếp trước của cha" lại càng hiểu, bản thân mình kiếp trước có ánh mắt gì mà lại coi trọng ông?
      Phía ngoài tiếng cười ồn ào rất nhiều, có lẽ Tống Bình cảm thấy mình nháo có ý nghĩa.

      tiện tay lật qua lật lại quyển sách, có nhiều hứng thú, quăng sang bên liền nằm xuống. đối mặt với cửa sổ, có tầng mành mỏng ngăn cách, cảnh tượng bên ngoài nhìn lắm, chỉ cảm thấy từ cao nhìn xuống, những ánh đèn nối đuôi nhau kia giống như những đốm lửa, lấp la lấp lánh, mờ mờ ảo ảo.

      Điện thoại di động vang lên, Tam Tử gửi tin nhắn, dặn sáng ngày mai mang điểm tâm đến bệnh viện.

      Tống Mộ Thanh trả lời lại, chỉ cười cười. Chân đá cửa cái, nhào lên giường, sau đó tỉnh dậy trời sáng.

      Buổi sáng lúc rời , gặp phải ba ăn điểm tâm.

      "Tốt nghiệp cũng năm rồi, cả ngày cũng chỉ biết lang thang bên ngoài, con cái kiểu gì vây! Con cũng phải tìm công việc hợp lý, hoặc tìm người mà gả !" Ông lấy đũa gõ vào bát, còn : "Con phải cùng con trai thứ ba nhà họ Triệu thân quen ư, đối với con có ý tứ, ba thấy tiểu tử này cũng tệ....."

      Tống Mộ Thanh vừa giầy xong, giơ bánh bao lên miệng, đợi ông xong liền cắt đứt: " Cha ngày trước phải ấy đáng tin cậy hay sao, thế nào hôm nay lại thay đổi. Cha, cha cảm thấy tiền nhà đấy ít chứ gì?"

      "Con cái gì đấy, ta chỉ là muốn tốt cho con!"

      Ông trừng mắt rống .

      "Được rồi, tuần sau con đến chỗ ba làm." tùy ý , kéo cửa ra.

      Đến cửa bệnh viện, qua giờ ăn sáng chút. Tống Mộ Thanh trong lòng phiền muộn, ở đường sớm đem việc mang điểm tâm cho Tam Tử quên mất còn chút nào. Lúc này nhìn thấy bên cạnh bệnh viện có quán ăn ven đường, lúc này mới vỗ ót nghĩ tới.

      Mua sữa đậu lành cùng bánh tiêu, giơ hai đầu túi nilon đến phòng bệnh.

      Tam Tử vốn là vẻ mặt tươi cười nghênh đón , nhưng vừa nhìn thấy hai túi nilon tay , mặt lập tức sụp xuống, lão đại vui nhìn .

      Đem cho ngươi điểm tâm như thấy này thôi. Coi như ăn thịt cá nhiều, giờ ăn như thế này coi như là ăn chay." đem sữa cùng bánh tiêu để lên chiếc tủ đầu giường, cùng Binh giường bên cạnh gấp chăn vuông như khối đậu hũ chào hỏi.

      "Sao chỉ có mình ?" hỏi.

      Binh sờ sờ đầu, thà cười cười: " Hắc hắc, bình thường ở trong bộ đội thể tùy tiện ra ngoài, lão Trương ra ngoài mua chút đồ."

      "Đoàn trưởng của các đâu rồi, thế nào lại tới thăm ?"

      Binh có chút nghi ngờ. Đoàn trưởng bận rộn như vậy, người có thể ngày ngày đến bệnh viện thăm tên lính quèn hay sao? Chỉ là vẫn trả lời đàng hoàng, thuật lại lời của đoàn trưởng: "Hai ngày nữa trở lại thăm cậu." cho Tống Mộ Thanh.

      "Đúng rồi, tính tình đoàn trưởng của các như thế nào?" lại hỏi.

      "Đúng vậy a, như thế nào?"

      " có gì, cũng rất hiếm thấy. Lần trước tôi thấy đoàn trưởng các cùng người phụ nữ rất xinh đẹp, có phải là bạn của ấy?"

      Binh chợt nở nụ cười: "Làm sao có thể, đoàn trưởng của chúng tôi có bạn . Hơn nữa bình thường đoàn trưởng luôn bày ra khuôn mặt lạnh lùng, có nào mến ấy cũng bị hù dọa mà chạy mất."

      Tống Mộ Thanh suy nghĩ chút rồi cười cười, quay đầu lại liền đụng phải ánh mắt như dao găm của Tam Tử.

      "Làm sao?"

      "Cậu hỏi người ta nhiều như vậy là có ý gì?"

      "Mình muốn làm gì kệ mình chứ sao.Cậu làm gì thế?"

      "Cậu nghĩ muốn làm gì mình cho cậu làm thế!"

      "Cậu muốn cho mình làm mình càng muốn làm đấy!"

      " Tống Mộ Thanh!" Tam Tử nghiến răng nghiến lợi .

      "Làm sao?"

      "........"

      Tống Mộ Thanh gần đây chịu khó đến bệnh viện, chịu khó đến mức Trần Mặc Mặc cho là có tình cảm vượt quá tình bạn với Tam Tử.

      tỉ mỉ nhìn Tam Tử năm phút đồng hồ, khiến cho Tam Tử cảm thấy rợn hết cả tóc gáy, cảm giác dường như sắp nhào lên xem là khúc xương mà gặm.

      "Thanh Thanh, phải là cậu xem trọng cậu ấy chứ? Mặc dù mình nhìn ra cậu rốt cuộc coi trọng cậu ấy ở điểm nào?"

      "Cậu cứ thoải mái , mình coi cậu ấy là con trai đâu." Tống Mộ Thanh vỗ vỗ bả vai bạn tốt .

      Giường bệnh đối diện sửa sang chỉnh tề, giống như từ trước đến nay chưa có ai ở qua.

      Trong vòng ba ngày, Binh cũng xuất viện, đồng chí đoàn trưởng cũng từng xuất . Mắt thấy trời càng ngày càng tối, kéo dài cả ngày như vậy rồi, Tống Mộ Thanh mất hứng chào Tam Tử và Trần Mặc Mặc rồi rời .

      Trong thang máy có bất kỳ ai, nếu là ở chỗ khác cảm thấy sao, nhưng nghĩ đến đây là bệnh viện, cho dù từ cũng chưa sợ thứ gì nhưng Tống Mộ Thanh cũng cảm thấy có chút kỳ kỳ. Cho đến khi thang máy mở ra, nhanh chóng bước ra, vội vã ra cổng bệnh viện.

      Lúc này cũng chỉ vừa qua bảy giờ, đèn đường được bật lên. Cảm nhận thấy hoàng hôn .

      Ở dưới ánh hoàng hôn mờ ảo, Tống Mộ Thanh thấy người đàn ông trông quen mắt. Lập tức miệng nở nụ cười cái này gọi là mòn cả gót chân tìm thấy khi gặp được lại chẳng tốn chút công sức nào.

      Lận Khiêm vẫn mặc bộ quân trang như cũ, đưa lưng về phía . Tống Mộ Thanh nhìn , định qua chào hỏi, đột nhiên cảm thấy có gì đúng, có tình địch!

      Trước mặt người phụ nữ. Chính là người gặp ở quán cafe lần trước.

      ấy dường như rất kích động gì đó với , Lận Khiêm đột nhiên xoay người, Tống Mộ Thanh nhìn thấy mặt tỏ vẻ sắp nhịn được, lập tức có chủ ý.

      Lận Khiêm muốn vào bệnh viện, nhìn thấy người trông rất quen mắt. Ánh đèn có chút tối, quá chú ý, cho là chỉ ngang qua, nhưng ai ngờ người con này trực tiếp tới trước mặt , sau đó khoác lên cánh tay .

      chỉ là , người phụ nữ phía sau cũng rất kinh ngạc, mở to mắt nhìn Tống Mộ Thanh.

      "Sao giờ đến, em định gọi cho nè." ôm lấy tay Lận Khiêm, dùng giọng nũng nịu .

      thanh sến như vậy nghe còn cảm thấy nổi hết da gà lên. Mà người đàn ông bên cạnh cũng sững sờ, chuyện gì xảy ra.

      Tống Mộ Thanh nhìn Lận Khiêm nhàng cười, sau đó rất thoải mái đưa tay hướng người phụ nữ phía sau chào hỏi.

      "Xin chào, tôi là Tống Mộ Thanh, là bạn gài của Lận Khiêm."

      Tống Mộ Thanh xong, chờ người phụ nữ kia kinh hoảng và đau lòng mà chạy , nhưng mà giống dự liệu của , người phụ nữ kia chỉ là có chút kinh ngạc, chẳng những có vẻ luống cuống mà ngược lại vươn tay ra chào . Trong lòng Tống Mộ Thanh chỉ coi tốt hơn bình thường chút mà thôi.

      "Chúng ta gặp qua, ở trong quán cafe. Chỉ là nhớ tôi mà thôi." Tống Mộ Thanh .

      "Làm sao có thể nhớ được chứ, Tống ***** màn kia người ngựa cùng đùa giỡn với tiểu tam là đặc sắc, làm cho người ta khắc sâu, gặp qua là thể nào quên được."

      " có gì, chỉ là diễn xuất mà thôi. Đả kích tiểu tam là trách nhiệm của phụ nữ toàn thế giới." Tống Mộ Thanh chút khách khí .

      Kịch bản kia của soạn, tuồng vui là phải diễn thôi.

      Đối diện với người phụ nữ dây dưa với người đàn ông lạnh lùng mà chọn này, có vai trò là giải cứu người đàn ông này trong lúc gặp khó khăn, đóng vai nữ hùng a.

      Dưới tình huống bình thường, người đàn ông đứng giữa hai người phụ nữ phải có lời giải thích, nhưng hiển nhiên, tuồng vui này nam chính còn chưa vào vai. cố gắng thoát khỏi tay của Tống Mộ Thanh.

      Tống Mộ Thanh kéo tay xuống, lại hất ra, vì vậy hung hăng nhéo nhát. Người này thiệt là, giúp , lại còn tỏ bộ dạng muốn.

      Nhưng khi Tống Mộ Thanh ý thức được vẻ mặt của người phụ nữ đối diện kia.... nở nụ cười "mập mờ", liền ý thức được, chuyện..... có lẽ phải như nghĩ.

      "Còn chưa tự giới thiệu mình. Tôi là chị của Khiêm, tôi tên là Ôn Nhã."

      Tống Mộ Thanh nhất thời nhìn xuống đất hận có cái lỗ nào để mình chui xuống. đời này chưa bao giờ mất thể diện như thế này.

      Chương 6

      Ôn Nhã phát ra Tống Mộ Thanh hiểu lầm quan hệ giữa và Lận Khiêm. trách cứ Lận Khiêm: “Có bạn cũng mang về để cho mọi người xem chút, nếu phải hôm nay gặp phải, em còn tính giấu đến khi nào? Em sợ mọi người ăn ấy sao?”

      “Em với ấy……”

      Lận Khiêm muốn trả lời liền bị Tống Mộ Thanh cắt đứt, còn bị nhéo hông cái.

      “Bọn em mới quen nhau chưa được lâu, chuẩn bị qua thời gian nữa mới tính đến cho người trong nhà biết ạ.” như hai người đôi, còn hướng Lận Khiêm nhìn nhìn.

      Mặc dù chỉ là chút mờ ám nhưng cũng khiến cho người khác nghĩ hai người thân thiết thời gian dài rồi.

      “Ừ, cũng tốt.” Ôn Nhã cười vẻ thấu hiểu: “Như vậy bằng hôm nay dẫn em lên gặp ông ngoại, Khiêm tử em……”

      “Em đưa ấy về.” Lận Khiêm , sau đó lôi tay Tống Mộ Thanh hướng chiếc xe dừng ở bên đường, có chút thể chờ được nữa.

      Tống Mộ Thanh bị buộc phải theo, ngồi xe vẫn quên quay đầu lại cùng Ôn Nhã vẫy tay chào tạm biệt.

      Lái xe lát, cách bệnh viện xa dừng lại.

      Lận Khiêm hai tay khoác lên tay lái, tay áo vén lên đến cùi chỏ, lộ ra cơ bắp rắn chắc. Mà lông mày nhếch lên kiên nghị như đao phủ ra pháp trường vậy.

      Lần đầu tiên gặp măt, Tống Mộ Thanh cũng cảm thấy đây là người đàn ông lạnh lùng. thanh của trầm thấp, có lẽ là ở bộ đội thành thói quen hoặc là chính luôn như vậy, chuyện hề dài dòng thậm chí có chút ngắn gọn quá đáng.

      tự về.” . Mặc dù ý của bản thân là muốn thương lượng nhưng hình như có thói quen dùng từ thương lượng, vì vậy câu này liền đổi ý.

      “Qua sông rút cầu(1) cũng chỉ là người như vậy thôi sao?” Tống Mộ Thanh .

      (1)Cùng nghĩa với qua cầu rút ván.

      Lận Khiêm lúc này mới quay đầu lại, khẽ nhướng lông mày, dáng vẻ hiểu.

      Từ lúc lên xe tới giờ mới nhìn , cho đến bây giờ chưa từng có ai bỏ rơi như vậy. Tống Mộ Thanh có chút khó chịu nghĩ.

      “Mới vừa rồi sao nóng nảy kéo em rời khỏi vậy, hẳn là sợ em theo lên gặp ông ngoại hay là muốn gặp ông.” khẳng định.

      Nhìn mặt mà chuyện, rất có khiếu.

      đối với Lận Khiêm mà nhiều lắm cũng chỉ là gặp qua hai lần, dám đánh cuộc người đàn ông này đến tên của cũng ra được. Mà vội vàng mang theo có chút bình thường.

      Lận Khiêm mặt có biểu cảm gì, chỉ nhìn cái, như lời cùng có chút quan hệ.

      như thế nào cũng coi như là em giúp lần. Em cũng cần em cảm ơn, xe lúc này rất khó gọi taxi, cứ xem như là làm việc tốt đưa em về nhà nha.” Trong lời của có chút buông lỏng.

      “Tôi muốn giúp tôi.” .

      “Đúng, sai. Nhưng cuối cùng người có lợi là . Hơn nữa nhà nước phải luôn giáo dục các nên vì nhân dân phục vụ sao? Đừng chỉ miệng, thừa dịp hôm nay có người dân cần phục vụ nên thực hành !”

      quá cao, cho dù là ngồi xe nhìn cũng phải ngẩng đầu. Lông mi chớp chớp, trong mắt ánh sáng cũng sáng tối theo. Cái cằm xinh xắn nhàng nâng lên, từ góc độ của nhìn qua thấy được toàn bộ cần cổ tuyết trắng của .

      nghiêng đầu, im lặng khởi động xe. biết phải làm gì với nữa.

      Tống Mộ Thanh trong lòng có chút hài lòng, ngồi ở ghế phụ mỉm cười hài lòng.

      “Bên trái hay bên phải?” Đến ngã tư chậm lại hỏi .

      Tống Mộ Thanh nhìn ngã rẽ bên trái, suy nghĩ chút rồi : “Bên phải.”

      Dọc theo đường trừ hỏi đường hề chuyện, Tống Mộ Thanh cũng hề lúng túng, tự nhiên nhìn ra phong cảnh quen thộc ngoài cửa xe, sau lại nhìn kính chiếu hậu sửa sang lại tóc, thuận tiện nhìn sắc mặt của người đàn ông bên cạnh.

      Xe qua ngõ rẽ chợt : “Dừng lại, tới rồi.”

      có chút nóng nảy vỗ vỗ cánh tay Lận Khiêm, hành động thuần túy là vô ý nhưng Lận Khiêm lại có phản xạ tránh né.

      Tống Mộ Thanh quay đầu nhìn cái, mặt hề tỏ ra chút kỳ quái gì. Dạo này còn có nam nhân thủ thân như ngọc(2) ư?

      (2) giữ mình.

      đẩy cửa xe bước ra, nhìn xung quanh đầu ngõ chút. Quay đầu lại phát vẫn ngồi xe, hơn nữa còn có dáng vẻ muốn lái xe . ngoắc ngoắc tay với , thấy có cử động, định tới cửa bên ghế lái kéo ra.

      đến nhà rồi. Tôi phải còn có chút việc.” .

      Tống Mộ Thanh “có chuyện” của chỉ là lý do mà thôi, cười giảo hoạt.

      “Ai đến nhà tôi?”

      “Đây phải nhà ?” Lận Khiêm nhíu lông mày.

      “Dĩ nhiên phải. Ăn cơm trước , tôi đói rồi.” xong liền vào trong ngõ.

      Lận Khiêm nhìn bóng dáng dưới ánh đèn, thở dài cái thể làm gì xuống xe theo.

      Đến trước cổng nhà treo bảng “Diện” ngừng lại, đợi đến khi Lận Khiêm tới vào trước để cho ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng có.

      “Tống……” muốn mở miệng gọi tên nhưng lại nghĩ ra được hai từ phía sau.

      “Mộ Thanh.” Tống Mộ Thanh đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm .

      Bọn họ đứng ở sân giữa vườn, yên tĩnh. Chỉ có tiếng tí tách chảy của nước, trong góc có chiếc chum nước tràn đầy ra ngoài, rơi vào tạo ra thanh.

      “Tống Mộ Thanh, đến tột cùng muốn làm cái gì?” thoáng nheo mắt lại hỏi .

      cảm thấy tôi làm được gì ?” trả lời mà hỏi ngược lại, cười giống như là đùa giỡn con nhà lành, chỉ còn thiếu động tác nâng cằm , câu kinh điển: “cười cho đại gia cái xem nào”

      Nếu như đổi thành với Tam Tử, khẳng định là làm như vậy. Nhưng mà đối diện với người đàn ông tên Lận Khiêm này, tính cả lần này, bọn họ mới gặp mặt tổng cộng ba lần. dám!

      Lận Khiêm vì hành vi cợt nhã trong lời của nhíu lông mày, vẻ mặt rất đồng ý.

      nghiêng nghiêng đầu đẻ ý, thậm chí còn hất cằm hướng về khiêu khích: “ phải lúc này mới nhận ra em muốn đối với như vậy chứ?”

      Lận Khiêm có lẽ ngờ rằng chút dấu diếm cũng có, cứ như vậy bộc lộ ra ngoài. Hơi thở lạnh lùng kinh ngạc lúc trước đươc thu lại ít.

      chỉ đối phó với kẻ địch và làm huấn luyện, biết đối phó với phụ nữ cũng mất công sức như vậy, hơn nữa đối phó với Tống Mộ Thanh khó hơn nhiều so với những người phụ nữ khác.

      nghĩ như thế nào cũng liên quan đến tôi. Ra khỏi đầu ngõ rẽ trái có bến xe buýt, tự trở về.”

      lạnh lùng , xoay người muốn .

      Đột nhiên ngửi thấy có mùi thơm, men theo hương vị đó nhìn sang, quả nhiên ở góc tường có đám Dạ Lai Hương(3) sinh trưởng. dừng lại quay đầu nhìn cái. Sau đó quay đầu bước hề dừng lại.

      đột nhiên rời khiến Tống Mộ Thanh ngờ tới. Đứng tại chỗ sửng sốt lát, cho đến khi tiếng bà chủ gọi tên mới phục hồi tinh thần. Lầm bầm tiếng: “ có chút phong độ nào”, dậm chân vào bên trong.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7

      Lận Khiêm lái xe vững vàng, cửa sổ mở nửa, gió mát vù vù thổi qua.

      liếc đến chỗ đặt thuốc lá, tay khống chế tay lái, tay rút điếu thuốc trong bao thuốc, nhưng bât lửa, chỉ đặt lên mũi ngửi.

      nghiện thuốc lá, chỉ là khi có chuyện phiền não mới hút hai điếu. Cho nên bao thuốc này lúc nào cũng đặt xe, thời gian bao lâu chút cũng nhớ.(hết hạn sao nhỉ ?????)

      Đối diện có xe tới, ánh đèn từ xe khẽ quét qua. khẽ nheo mắt, nhớ đến ánh mắt người phụ nữ vừa mới ở cùng. Sau đó lại thấy phiền não, đem điếu thuốc tay đặt lại trong bao.

      Lúc này điện thoại như muốn tham gia náo nhiệt reo lên. Người bên đầu kia dường như có chút kiên nhẫn, lại càng thể kiên nhẫn được, thể ứng phó.

      Ôn Nhã hỏi ở đâu, lạnh lùng về nhà. Vì vậy đầu bên kia hô to gị . cầm điện thoại đưa ra xa chút, sai biệt lắm đợi đến khi xong mới đưa gần lại: “Tốt lắm, cứ như vậy.” rồi trực tiếp tắt .

      Cúp điện thoại rồi nhưng trong lòng lại dứt khoát được như vậy. giải thích với chị về hiểu lầm xế chiều hôm nay, cùng Tống Mộ Thanh có quan hệ gì. Bởi vì biết lấy tính tình tự cho là đúng của chị mình nhất định coi giải thích của là che giấu. Nhưng giải thích lại khiến rất thoải mái, mấy ngày sau đó luôn mang bộ mặt sa sầm, đem mấy cậu lính cấp dưới của dọa sợ đến mức nhìn thấy đều đường vòng.

      Tống Mộ Thanh so với thoải mái hơn nhiều, nên ăn vẫn ăn, nên ngủ vẫn ngủ, rảnh rỗi có chuyện gì đến bệnh viện dạo, phòng bệnh của Tam Tử đằng sau là công viên, cơm nước no nê ra đấy giải trí.

      Tam Tử mặc dù trong lòng rất vui vì ngày ngày đến thăm bệnh, nhưng cậu cảm giác được mưu chuyện gì đấy. híp đôi mắt ngừng hoài nghi hướng người , giống như là muốn nhìn ngọn ngành.

      “Lão hai nhìn ta như vậy biết nhìn ra được gì rồi?” Tống Mộ Thanh nhìn chằm chằm màn hình vi tính hỏi.

      “Ừ, nhìn ra cậu gần đây béo lên, mập ít nha.” cả gan .

      Cho là Tống Mộ Thanh nhất định phản kích, nhưng lại có nhin lấy cái. Tam Tử càng thêm nghi ngờ, Tống Mộ Thanh ghét nhất người khác mập, nhưng giờ đây cư nhiên có nửa điểm phản ứng. Sau môt lát vươn tay nhìn chút, làm bộ muốn đem laptop đặt lên thạch cao của Tam Tử, vội vàng đứng dậy. Tam Tử nhìn thấy mặt nở nụ cười.

      “Tống Mộ Thanh, cậu đối với mình như vậy sao?”

      “Mình ra ngoài chút, tự cậu chơi nha.” .

      “Cậu mỗi ngày giờ này ra ngoài làm gì?” Tam Tử hướng bóng lưng của rống.

      “Chuyện của người lớn trẻ con được hỏi.”

      quay đầu bỏ lại câu sau đó xuống đại sảnh của bệnh viện. Trong thang máy gặp phairy tá tầng sáu mới quen, mỉm cười chào hỏi, sau đó tán gẫu đôi câu.

      Cửa thang máy vừa mới mở ra nhìn thấy Ôn Nhã đứng ở ngoài. muốn chuyện đối phương kêu tên của .

      là trùng hợp, lại gặp ở bệnh viện.” Tống Mộ Thanh khing ngạc .

      “Đúng vậy nha. Chị mỗi ngày giờ này đều tới bệnh viện thăm ông nội, cũng chính là ông ngoại của thằng Khiêm.” Ôn Nhã cười : “Nếu gặp cùng lên thăm ông , lão nhân gia nhìn thấy em rất cao hứng.”

      Tống Mộ Thanh khó xử cúi đầu : “Em thể lên.”

      Ôn Nhã nhìn ra thấy có gì đúng, lập tức nhớ đến hai ngày trước gọi điện cho Lận Khiêm nhưng được. Do dự hỏi: “Hai người cãi nhau à?”

      Tống Mộ Thanh lúc này có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Nhã cái sau đó liền cúi đầu, đúng cũng sai. Nhưng bộ dáng khiến cho Ôn Nhã cho rằng đúng là hai người cãi nhau , Tống Mộ Thanh chỉ là ngượng ngùng mà thôi.

      “Khiêm tử tính là như vậy đấy, em tha thứ cho nó nha.” Ôn Nhã chủ động đổ hết lỗi lên đầu em mình.

      ra cũng có gì. Vốn là muốn ăn cơm nhưng ấy bỏ lại em mình.” Ánh mắt lóe lên, nghĩ thầm cũng láo nha, hoảng cái gì mà hoảng chứ. Sau đó lại tiếp: “ ấy là bộ đội lên có chuyện thôi ạ.”

      Ôn Nhã vừa nghe cảm thấy chuyện nha, em mình ràng là về nhà tại sao có thể lừa gạt bé này là bên quân đội có chuyện chứ. Lập tức lấy điện thoại định gọi cho em trai nhưng bị Tống Mộ Thanh kéo lại.

      “Cũng sao đâu ạ, chắc là ấy có chuyện chừng. Hay là thôi .”

      Ôn Nhã vừa nghe liền cảm thấy đây là bé tốt nha, biết lý lẽ. Trong lòng càng thêm trách cứ Lận Khiêm, đẩy tay ra lấy điện thoại di động ra gọi.

      Tống Mộ Thanh liếc tên điện thoại, giọng : “Nếu chị hỏi ấy ở đâu.”

      Ôn Nhã dừng tay lại, đột nhiên nghĩ chuyện của hai người nên xen vào nhiều, suy nghĩ lát liền làm theo lời của Tống Mộ Thanh.

      Tống Mộ Thanh trong miệng thầm cầu khấn ngược lại để ý đến động tĩnh bên cạnh. Chỉ là lát sau thấy cười xin lỗi với mình.

      “Điện thoại ai nhận, chắc đúng là có việc bận rồi.

      sao, phải chị muốn lên tâng sao, mai . Vừa lúc em cũng muốn thăm bạn của em.” Tống Mộ Thanh .

      Ôn Nhã mấy lời trách cứ Lận Khiêm, dặn dò đừng cái gì cũng nghĩ cho Lận Khiêm, lúc này mới vào thang máy.

      Ôn Nhã vừa , Tống Mộ Thanh liền vội vàng lấy điện thoại ấn chuỗi số, đến khi xác nhận xong mới nhàng thở phào nhõm. Hất cằm lên cười cười, xoay người muốn lên tầng, liền nhìn thấy Tam Tử chống gậy trầm mặc đứng nhìn .

      khẳng định màn kia đều bị cậu ta nhìn tấy rồi, giống như làm chuyện sai mà thừa nhận, lại bị người ta tìm thấy chứng cớ, chột dạ nhìn xuống nền nhà.

      Nền nhà bóng loáng in bóng dáng , có chút gian nan từng bước từng bước đến, vội vã chạy đến đỡ .

      Thang máy chậm rãi lên, bên trong chỉ có hai người bọn họ. Tống Mộ Thanh nghiêng đầu nhìn Tam Tử chút, muốn cái gì nhưng cuối cùng .

      Cửa thang máy mở ra, chạm mặt với y tá phụ trách phòng của Tam Tử, giờ này chính là giờ kiểm tra phòng bệnh, trong phòng bệnh có ai nên tìm người khắp nơi. Đột nhiên nhìn thấy bệnh nhân chống gậy từ trong thang máy bước ra có chút ngạc nhiên, sau đó trách cứ : “Cậu bây giờ thể tùy tiện lại, nếu xảy ra chuyện gì may làm sao?”

      Tam Tử để ý đến lời y tá , trực tiếp vào phòng, chờ Tống Mộ Thanh vào lửa giận lên cao liền dùng gậy đóng cửa lại.

      Tống Mộ Thanh đứng đối mặt với Tam Tử, dáng vẻ yếu thế chút nào.

      “Cậu có lời gì cứ .” .

      “Tống Mộ Thanh, cậu biết cậu làm gì sao?”

      Hai người biết nhau mười mấy năm, Tam Tử lần đầu tiên rống .
      Chương 8

      “Mình đương nhiên biết.”

      “Cậu biết cái P*!” kích động về phía trước, quên rằng chân mình còn bó thạch cao, lảo đảo cái, may là Tống Mộ Thanh động tác nhanh lẹ đỡ được .

      * Cái rắm

      Tam Tử đẩy tay ra, tự mình bước đến bên giường ngồi xuống.

      “Hừ! Mình tưởng cậu ba ngày hai bữa có mặt ở bệnh viện làm gì, hóa ra là có chủ ý này. Uổng cho mười năm quen biết, tình cảm của cậu với mình so ra còn kém với người đàn ông mới gặp được mấy lần!” tức giận , xong lại phát hiển ra có gì đó đúng. Ý muốn phải như vậy nha.

      “Cậu đùa với lửa đấy biết ? Cậu biết người đàn ông kia là người như thế nào ?” lớn tiếng rống. Giống nhu là muốn rống cho đến khi nào hiểu mới thôi.

      “Mình đương nhiên biết.” Tống Mộ Thanh thanh thanh đạm đạm .

      “Cậu biết mà còn trêu chọc ta?” trợn to mắt, “Cậu làm như thế vì cái này?”

      Tống Mộ Thanh thừa nhận cũng phủ nhận. Tam Tử xem là thừa nhận, dám mở miệng. Trong nhất thời cả phòng bệnh yên tĩnh tiếng động. Qua hồi lâu, gót chân của có chút kiên nhẫn, cùng với cái cổ có chút mỏi, vì vậy xoay người bắt đầu dọn dẹp đồ, cầm y phục chuẩn bị rời khỏi.

      Thời điểm định kéo cửa ra Tam Tử đột nhiên lạnh giọng nở nụ cười. tay chống thanh ngang cuối giường, cái chân bị bó thạch cao gác lên đầu gối, vết thương mặt đóng vảy, cả người nhìn có chút tức cười.

      “Thanh Thanh, mình chưa bao giờ biết cậu tham lam quyền thế như vậy. Đây chính là Tống Mộ Thanh mà mình biết sao?”

      Tống Mộ Thanh đem cửa mở ra đóng lại cách nặng nề. Quay đầu lại, vẻ măt biểu gì: “Mình cho đến bây giờ hề che giấu mình là hạng người gì, nếu cậu tại thấy người đứng trước mặt cậu xa lạ vậy coi như ta chưa từng biết qua. Cậu coi danh lợi quyên thế như cái rắm đó là bởi vì cậu sinh ra có, thậm chí cậu cần tự mình tìm, chỉ cần Triệu Tam thiếu gia ngoắc tay lập tức có cha đưa đến tận tay. Nhưng chúng ta giống nhau! Cậu phải để ý đến những thứ kia nhưng mình muốn có lại hoàn toàn có đấy!”

      “Những thứ cậu muốn mình đưa, cậu cần gì phải hao tổn tâm cơ đến gần người đàn ông kia làm gì?” có chút lảo đảo đứng lên.

      Tống Mộ Thanh nhìn , nở nụ cười sau đó rời .

      Trở về nhà nằm giường, thấy chưa bao giờ mệt mỏi như bây giờ, mí mắt cũng lười phải giơ lên.

      Trong đầu hỗn loạn như đặt nồi cháo sôi, Lận Khiêm vẻ mặt có gì, Tam Tử tức giận, còn có gương mặt mẹ đầy nước mắt thoáng lên, cuối cùng những gương mặt kia càng mơ hồ, phân biệt được ai với ai nữa.

      Mí mắt càng ngày càng nặng, ý thức cũng dần mơ hồ, ở lúc sắp ngủ lại nghe được tiếng vang lớn, sau đó là tiếng ồn ào.

      mở mắt ra, nhìn trần nhà nhưng vẫn nhúc nhích.

      Kể từ ngày từ trong ngõ hẻm chuyển đến đây, liền thường xuyên bị tiếng ồn ào cùng tiếng khóc làm cho giật mình tỉnh dậy. Đến bây giờ hơn mười năm nhưng vẫn thể quen được.

      Tống Bình lúc còn trẻ nhà nghèo rớt mồng tơi, lại là nhi. Mà mẹ Tô Thanh cũng coi là nhà thư danh môn đệ, Tô Thanh biết gặp quỷ gì , bình thường luôn mềm mại nhưng đối với hôn của mình luôn cố chấp, phải Tống Bình lấy. Bà ngoại mặc dù ưng gia thế Tống Bình khá, nhưng Tống Bình là người có trí cầu tiến, cho nên ông ngoại đối với cha rất hài lòng.

      Tống Bình muốn tiếp nhận giúp đỡ của nhà vợ cho nên cho đến lúc Tống Mộ Thanh năm tuổi nhà bọn họ vẫn nghèo khó. Khi đó món đồ chơi duy nhất của là con búp bê vải bà ngoại lén cho.

      Sau đó Tống Bình làm ăn kiếm được món tiền, búp bê vải của được đổi thành baby xinh đẹp. Tiếp đó Tống Bình làm ăn như diều gặp gió, kiếm được càng nhiều, cho nên gia đình họ liền từ nhà trong ngõ hẻm chuyển ra, vào sống ở nơi này. có càng nhiều đồ chơi, quần áo đẹp, điện thoại mới, thậm chí là xe riêng. Nhưng thức muốn nhaatx chính là con búp bê vải bị vất khi dọn nhà kia.

      Bên ngoài tiếng ồn càng ngày càng lớn, còn thỉnh thoảng kèm theo tiếng khóc cầu khẩn của mẹ .

      Tống Mộ Thanh bật dậy, xông ra ngoài, đến qua cửa phòng cha mẹ, rồi đem của phòng khách kéo ra, đứng ở trước cửa.

      Tuy là nhà riêng, bên ngoài có người nghe lén náo nhiệt, nhưng mà cha mẹ bị hành động của làm cho ngừng lại. Tống Bình tay còn giơ nửa chừng, méo miệng, kịp để lai chỗ cũ.

      “Thanh Thanh……” Tô Thanh nhìn , thấp giọng kêu.

      Tống Mộ Thanh vẫn đứng ở trước cửa, tay vẫn cầm nắm cửa, nhìn chằm chằm Tống Bình. Cho đến khi ông ngượng ngùng cho tay xuống, hừ hai tiếng trở về phòng ngủ, mới đóng sập cửa.

      cúi đầu nhìn Tô Thanh lúc, chân trở về phòng ngủ của mình.

      Tô Thanh sững sờ nhìn bóng lưng của con , sau đó đến phòng con.

      Tống Mộ Thanh lại nằm xuống, nằm lên chăn đưa lưng về phía cửa, nghe tiếng bước chân, cảm thấy bên cạnh giường ngồi xuống nhưng thấy động tĩnh gì.

      Qua lâu, Tô Thanh cho là ngủ. Ở sau lưng vỗ vỗ bả vai: “Thanh Thanh, đắp kín chăn rồi ngủ tiếp.”

      nghe thấy tiếng đáp lại, từ trong tủ lấy chăn ra dắp lên người con.

      “Mẹ.”

      Tô Thanh muốn rời liền dừng lại.

      “Mẹ có nghĩ đến chuyện ly hôn với ông ta ?” nhàng hỏi, mắt từ từ mở ra, nhìn ánh đèn ngủ màu vàng, nhàn nhạt, nghe tiếng bước chân ngày càng xa dần.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.