1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến - Mộc Thanh Vũ (66c+1PN đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      NGHE TÌNH ĐẾN (听说爱会来)


      [​IMG]

      [​IMG]
      Tác giả: Mộc Thanh Vũ ( 沐清雨)

      Nguồn: Google Translate

      Giới thiệu​

      Thiên kim thị trưởng - An Dĩ Nhược vì người Tịch Thạc Lương toàn tâm toàn ý trả giá, nhưng đối phương lại vì ý kiến thâm căn cố đế của dòng dõi mà bỏ rơi vào ngày cưới. Cứ thế tình cảm sáu năm cuối cùng dùng ảm đạm kết thúc. Cùng năm,Mục Nham - tinh của giới cảnh sát - lạnh lùng - nhạy bén vào sinh mệnh của . Ban đầu, vì chấp hành nhiệm vụ dưới tình thế cấp bách cường hôn để tránh tai mắt của người khác. Sau đó, phối hợp ăn ý cứu ra con tinh bị bắt, cũng dũng cảm quên mình vì đỡ viên đạn đủ để trí mạng, lại thêm ở trong lúc vô tình bị cuốn vào vụán buôn lậu thuốc phiện, bị thiên sứ ác ma - Cố Dạ bắt cốc, bất kể người bị vết thương đạn bắn mình liều mạng tới biên giới Trung - Miến cứu côthoát hiểm. Cuối cùng, hai người khéo léo thiết lậpmê cục mang phạm nhân buôn ma túy - Cố Dạ ra trước pháp luật.

      Lúc hoạn nạn bọn họ rời bỏ, tình cảmngầm nảy sinh, hai lĩnh vực bất đồng, tính tình bất đồng, đối với tình lại còn bất đồng về nhậnthức và kinh nghiệm. Sau khi cơn bão qua, bọn họcó biết dùng thủ vững hai bên để đạt được tìnhyêu lâu dài hay ?



      Trong tình , chúng ta ngoài nghiêng tất cả vẫn sửa được đến điểm max.

      Trong tình , chúng ta hận thể tan xương nát thịt soạn nhạc đến chết đổi truyền kỳ.

      Nhưng, khi tình đốt cháy hầu như còn, khi bọn họ ngược lại nhau, đáy lòng đau đớn cuối cùng cũng bức ra giọt nước mắt.

      đứng trước gió, hung hăng xé xuống gócáo cưới hất lên trung, ngửa đầu nhìn sợimàu trắng thánh thiện ấy theo làn gió tung bay vềphía chân trời, giọng của nghiền nát thân mật lầm bầm: "Từ nay về sau, giữa tôi và , đoạntuyệt quan hệ..."

      Lúc rủ xuống hai mí mắt, giọt nước mắt nóng hổi đạttới nhiệt độ sôi trào, đốt cháy đến lòng của , pháthành mảnh .

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 10/8/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mở đầu - Đêm vong tình

      Đứng ở tầng mười tám của đỉnh tòa nhà, rủ xuốnglông mi dài, niêm phong cảm xúc cuồn cuộn cất vào ở đáy mắt, mặc cho gió lạnh hoành hành.

      Hơi thở hấp dẫn nào đó làm như lan tràn khôngtiếng động, ngẩng đầu lên, hít vào hơi sâu, định thần, đè xuống dao động trong lòng, để tỉnh táodần dần thay thế buồn bã.

      lâu sau, khẽ mở mắt ra nhìn trăng sáng treo cao phía chân trời, sáng tỏ mà lại cao xa, còn có ánhmắt người, thâm thúy, ám trầm, phức tạp, ân cần.

      Thấy trước sau , nhíu mày, xoayngười đối mặt với kiêu căng chỉ trích: "Cáingười này là, dầu gì cũng an ủi em mấy câu chứ? Lúc này sao lại im lặng là vàng rồi hả? Bình thường phải tán dóc là nhất sao?"

      Người đàn ông vô tội gãi gãi đầu tóc, nhíu mày nhìn chăm chú, trong mắt thoáng ranh mãnh dịu dàng: "An Dĩ Nhược, em có biết em phát tiết rấtlâu rồi , ở đây gió rất to, cũng sắp đônglạnh đến hy sinh rồi."

      Nghe như vậy, mới chú ý tới chiếc áo khoác ngoài của người đàn ông choàng ở người mình, giữa mùa đông lại chỉ mặc chiếc áo khoác đồ tây. Rất phong độ, cười trách, "Bạn đội trưởng đẹp trai phóng khoáng giỏi văngiỏi võ tổ quốc và nhân dân cũng sợ lạnh?"

      Người đàn ông chọc hai tay vào trong túi quần của mình, nhún vai, lạnh đến hàm răng cũng run lên, bấtmãn kháng nghị: "Ôi! , nếu như sau này tâmtình em tốt ngàn vạn lần đổi lại cách thứcgiày vò, ngày lạnh lẽo chết tiệt này chịu lạnh cũng chịu được nữa rồi." xong còn phốihợp giậm chân, rút tay ra để đến bên miệng hà hơi.

      An Dĩ Nhược im lặng, đáy lòng dâng lên cảm kíchvà xúc động.

      "Mượn qua cái ôm của em bây giờ trả lại em, thừa dịp bốn bề vắng lặng, muốn khóc khóc thoải mái hồi." Thân thể người đàn ông cao ráo thẳng tắp đứng ở trước mặt , giúp ngăn cản cơn gió đêm lạnh thấu xương, duỗi cánh tay dài, ôm cả người vào trong lòng, " biết quên là mộtchuyện rất khó khăn, nhưng khi từng trở nên hoàn toàn thay đổi, ngoại trừ quên, chúng ta còn lựa chọn nào khác." Tay phải đỡ lấy cái ót của dán vào lồng ngực , : "An Dĩ Nhược, em có !"

      Giọng kiên định như vậy, thanh trầm như vậy, mang theo sức lực mê hoặc lòng người, dễ dàng khiến cho mềm yếu lại. Mặt nạ kiên cườngtrong nháy mắt rạn nứt, nước mắt, cứ như vậy trượt ra khóe mắt, rồi từ từ giọt ở mặt, ngừng cũng ngừng được, nóng hổi xuyên thấu qua áo sơ mi rơi vào da thịt ở trước ngực của .

      Từng giọt nước mắt lạnh băng chảy ngược vào trong miệng, mặn đắng.

      Đêm vong tình, cuối cùng học được cách quên, sau đó, hiểu, trong tình , phải bạnmuốn tan xương nát thịt là có thể!

      "Em có !" Đây là lời tâm tình của bọn họ. So với câu " em!" càng kiên định hơn.



      Lời của tác giả:

      Phụ nữ, có lẽ trời sinh chính là vì mà sống, sẵn lòng , khát vọng được , chấp nhất như thiêuthân lao đầu vào lửa.

      Vì vậy, chúng ta kinh nghiệm, chúng ta mê mang bàng hoàng.

      Phụ nữ, chung quy thích lấy nước mắt biểu lộ tâmtình, nước mắt mặn ướt, nước mắt nóng hổi, tunghoành ngang dọc ở mặt.

      Vì vậy, chúng ta đau lòng, chúng ta nếm hết bi thương.

      Trong tình , chúng ta học cách khoan dung, học cách tha thứ, đồng thời, cũng học được cách đố kị,học cách trả thù.

      Vì vậy, chúng ta cười, chúng ta đau.

      Trong tình , chúng ta dây dưa , có người bạn, có người tổn thương bạn.

      Vì vậy, chúng ta thử dùng lãng quên thay thế đau lòng, lấy kiên cường bao trùm ngụy trang.

      Sau khi có , chúng ta có thể lĩnh hội ấm áp nướcchảy đá mòn;

      Sau khi trải qua đau đớn, chúng ta rốt cuộc biết khoảng cách kích tình và thực.

      Hóa ra, trốn tránh, nhất định trốn được; Hóa ra, đối mặt, nhất định trải qua khó khăn nhất;

      Hóa ra, đơn chỉ là chúng ta phán đoán; Hóa ra, đau khổ chỉ là loại kinh nghiệm;

      Có lẽ ở trong mắt bạn, lúc này là câu chuyện tổn thương tinh thần lại có chút thảm thiết, nhưng, ở ái dục giàn giụa hôm nay, tại sao chúng ta muốn theo đuổi mối tình oanh oanh liệt liệt, liều chết triền miên. Cho dù thiêu thân lao đầu vàolửa, cho dù thịt nát xương tan, vẫn cố chấp muốn tựtay đan mộng tình "Tay trong tay cùng sống với nhau đến trọn đời" này.

      Nếu như sinh mạng đến đây, ai muốn lưulại phần khắc cốt ghi tâm?

      Đời người đến giây cuối cùng, ai cam tâm mắt thấy tình héo rũ xuống mồ?

      Văn này gửi đến tất cả những ai tin vào tình ,sẵn lòng bạn!

      Để chúng ta cùng nhau hiểu được tình lãng mạn ở trong lời văn, lĩnh hội được cay đắng và vẻ đẹp trong đó.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1 - Trời xui đất khiến

      "Chủ nhật cũng có chút tiêu khiển gì sao?"Người đàn ông tao nhã lắc lắc ly rượu đỏ, trong mắt phượng thoáng qua ý cười dễ phát .

      "Dạo phố, mua sắm, nghe nhạc, uống..." Đột nhiênnghĩ đến cái gì đó, lời vừa ra đến khóe miệng bịmiễn cưỡng nuốt trở vào, người phụ nữ ho mộttiếng, cười dịu dàng, "Cùng bạn bè uống trà."

      Người ngồi tựa lưng vào ghế rốt cuộc nhịn được, hì hì tiếng vui vẻ, nghĩ thầm bé ngốcnày giả bộ đủ cực khổ.

      Người đàn ông nhíu mày, khóe miệng nhếch lênthành độ cong đẹp mắt, người phụ nữ nhíu mày,bình tĩnh như thường mà bưng ly lên, khép mi khẽ : "Nghe kinh doanh câu lạc bộ tậpthể hình?" Giọng dịu dàng, thanh caokhông thấp.

      Người đàn ông ừ tiếng, nhìn ngón tay thon dàixinh đẹp của , lại thầm đánh giá dáng người mảnh mai của , nhoẻn miệng cười, "Bình thườngrất ít vận động sao?"

      Người phụ nữ khẽ cúi đầu giọng giải thích, "Lúcđi học vẫn còn thường tham gia số hoạt động, sau này công việc bận quá, có thời gian chỉ muốnngủ nhiều chút."

      bé ngây thơ, cẩn thận bị chụp vào lời , người ngồi tựa lưng vào ghế nhấp môi rượu đỏ, kết luận.

      Người đàn ông cười khẽ, năm tháng để lại dấu vếtthăng trầm ở gương mặt tuấn của , làm hấp dẫn và chín chắn hơn, bạn cùng lứa tuổi thể nào bằng được, "Đây là danh thiếp của tôi, có thời gian hoan nghênh qua ngồi chút."Đồng thời lại đưa ra thẻ vàng, "Lúc mang theocái này."

      Người phụ nữ do dự, ngay sau đó lịch hai taynhận lấy, trong lòng thầm đọc tiếng tên của ta, nghiêm mặt hỏi: "Cầm cái thẻ này có thể miễn phí?"

      Người đàn ông có nhiều hứng thú nhìn , cười đếnđầy ý, "Thử xem chẳng phải biết sao."

      mặt vẫn treo nụ cười thỏa đáng, giọngnói cảm ơn sau đó bỏ danh thiếp và thẻ vàng vào trong túi xách, người phụ nữ khẽ hớp ít rượuđỏ.

      "Tiết tấu cuộc sống đô thị quá nhanh, tập thể hình là cách tốt để giảm căng thẳng, đừng ngại thử xem." Người đàn ông rất kiên nhẫn, giọng nóikhông nhanh chậm, tựa hồ nhìn thấu khôngcó ý định tiến về phía trước.

      "Trong phòng tập thể hình rất ngột ngạt, ngược lại, tôi càng thích hoạt động bên ngoài hơn." Người phụnữ thuần thục cắt bít tết trong đĩa, tự ý : "Leonúi, chơi bóng đều là lựa chọn rất tốt."

      Người đàn ông nén ý cười bên khóe miệng, quan tâm đưa đến khăn ăn, sau lúc im lặng hợp thời thay đổi đề tài. Người phụ nữ phối hợp trò chuyện cùnganh, từ công việc của nhau đến từng hứng thú và thích của mình, tóm lại, bữa cơm này kết thúc trongmột bầu khí hài hòa lại có chút áp lực, ngườiđàn ông gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán, ra đến trước nhà hàng cực kỳ phong độ : " sống ở đâu, tôi đưa về."

      Người phụ nữ thầm lau mồ hôi, cười yếu ớt từchối: " cần, tôi có lái xe tới."

      Người đàn ông nhíu mày gật đầu, "Vậy lần sau gặp lại, tôi điện thoại cho ."

      mỉm cười, nhìn kỹ chút, nụ cười hơi có vẻmiễn cưỡng.

      Đến bãi đỗ xe, đều tự ra xe của mình, người đànông vẫy vẫy tay với , phóng khoáng mất.

      Hai phút sau, Mễ Ngư giày cao gót ngồi vào trong xe, ôm bụng cười ngừng.

      An Dĩ Nhược híp mắt trừng , " phải đều là vì cậu sao, cười biết ngượng."

      "Cậu là dở tệ, lường trước được trời sinh khôngphải là diễn viên, khẳng định làm lộ rồi." Mễ Ngưcười đến mức thiếu chút nữa đau sốc hông, vất vả mới dừng lại được, hơi có chút lừng lẫy vỗ vỗ bả vai của , " nàng ngây thơ."

      "Làm lộ? phải chứ, kỹ thuật diễn của tớ thậtkém như vậy? Quả thực đả kích cuộc sống nhiệttình." An Dĩ Nhược ủ rũ khởi động xe, thuận miệngnói: "Bề ngoài tệ, xuất thân tệ, cũng coi như là quý ông, chẳng qua là người chẳng có gì đặcsắc." Giác quan thứ sáu của người phụ nữ cho biết, người đàn ông thâm trầm là giả vờ, tronglòng dường như có chút ngả ngớn.

      "Tớ thấy rất tốt, người ta vừa ra tay đưa tấmthẻ vàng, xem ra đối với cậu ấn tượng tệ."Thấy An Dĩ Nhược cắn răng nhìn như hổ rình mồi, Mễ Ngư nheo mắt, sợ chết tiếp tục :"Tớ nghe chi phí câu lạc bộ tập thể hình ấy của ta đặc biệt cao, nếu hôm nào chúng ta thử xem, chừng là miễn phí toànbộ."

      "Mễ Ngư, cậu hãy lái xe, An đại tiểu thư rất mệt."An Dĩ Nhược tắt máy bước xuống xe, hất cằm lên ra lệnh.

      Mễ Ngư biết chọc giận An đại tiểu thư, dámthêm dầu thêm mỡ nữa, tình nguyện ngồi vàoghế lái, cười làm lành : "Vừa rồi chưa ăn no phảikhông, tớ mời cậu ăn khuya."

      Đâu chỉ chưa ăn no, hầu như có ăn, xem mắt này phải là việc người làm, hai ngườimặt đối mặt ngồi xuống, ngay cả tiếng hơi thở cũng nghe được ràng tường tận, ăn thế nào? Ai nuốttrôi?

      Đối với cuộc đời duy nhất trải qua lần xemmắt, An Dĩ Nhược tổng kết ra hai chữ châm ngôn:chịu tội!

      "Trong lòng đủ u ám, ràng phá hỏng kế hoạch giảm béo của tớ." An Dĩ Nhược tùy tiện lục ra mộtcái đĩa, nhạc bắt đầu truyền ra, nhắm nghiền mắt hưởng thụ, ngay tại lúc Mễ Ngư cho rằng ngủ, xảo quyệt nở nụ cười: "Vậy quay về làm cho tớ bánh phô mai blueberry."

      ngoài dự đoán, sắc mặt Mễ Ngư đột nhiên thay đổi, tức giận nhìn chằm chằm vào , "Cậu điên rồi, An Dĩ Nhược."

      "So với cậu, hơn chút." vẻ mặt cợt nhả,cũng biết Mễ Ngư thân là người mẫu nhất là bánh phô mai blueberry, nhưng chịu ảnh hưởng nghề nghiệp, ấy rất hạn chế thể đụng vào quá nhiều đồ ngọt. Cho nên, chỉ cần Mễ Ngư chọc ,An tiểu thư giống như nữ vương cầm lấy bánh ngọt ăn ngon lành ở trước mặt của ấy, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng than thở chậc chậc, làm Mễ Ngư tứcgiận đến hận thể đá hai chân coi như phần thưởng.

      "Tại sao bác nhất định phải buộc cậu xem mắt, đại mỹ nữ thế này còn lo ai thèm lấy?" Cãi nhauđủ rồi, An Dĩ Nhược nhắm mắt lại hỏi ấy, "Hơnnữa cậu cũng thích kết hôn sớm như vậy, cậu nghĩ thế nào?"

      "Ông ấy luôn luôn phản đối tớ làm người mẫu, sợ tớ bị quy tắc ngầm." Mễ Ngư chút để ý xong, vững vàng đánh tay lái tay, làm như biết kế tiếpAn Dĩ Nhược muốn gì, cười khổ : "Từ trước đến nay ông ấy chưa bao giờ hiểu về con củamình, cho rằng đưa tiền chính là đối tốt với tớ. Cậubiết , mỗi lần bảo tớ việc ấy, đều là tới đưa tiền vào trong tay tớ, Mễ Mễ, đây là vạn đồng, lấy tiêu vặt."

      An Dĩ Nhược có thể tưởng tượng nét mặt của bácMễ khi lời này, nhìn nghiêng gương mặt hoàn mỹ của Mễ Ngư, an ủi: "Ông ấy chỉ lấy phương thức đặc hữu để biểu đạt tình ." Ông Mễ thươngcon kém bất kỳ cha mẹ nào, chẳng qua là tình thương rất nặng của bố chung quy cách nào so sánh được với tình dịu dàng như nước của mẹ, Mễ Ngư sinh ra ở trong gia đình đơn thân là từ thiếu tình thương của mẹ, tuy nhiên, An Dĩ Nhược may mắn có được cuộc sống rất thoải mái tùy tính, có chút mảy may tính cáchmỏng manh yếu đuối của đứa trẻ đơn thân, trái lại càng lúc càng tự tin, niềm tự hào tản mát ra ở trong lòng.

      Mễ Ngư hung hăng xì tiếng khinh miệt ở tronglòng, thở dài, mới : " miệng ông ấy phản đối, về hành động ngược lại có ngăn cản, đâycũng là nguyên nhân tớ có xung đột chính diện với ông ấy." Nghiêng đầu cười xảo quyệt vớiAn Dĩ Nhược, : "Cho nên ông ấy sắp đặt tớ xem mắt, tớ đều ngoan ngoãn , tớ là đứa con hiếu thảo." Là trích dẫn tiêu chuẩn điển hình khôngcó trách nhiệm của Mễ Ngư.

      An Dĩ Nhược xí tiếng, cười mắng: "Cậu cũng có đủ khả năng để cho qua, biết tìm diễn viên thếthân để quay phim, chưa bao giờ nghe qua xemmắt cũng tìm người gánh dùm."

      "Cái này gọi là có chính sách dưới có đốisách." Mễ Ngư cười gian, : "Thế nào, có phát triển gian hay ? Tớ thấy người nọ tệ."

      "Tránh xa tớ ra, cậu quá chướng mắt." An Dĩ Nhượchung hăng véo cái, nghiêng đầu nhìn cảnh vậtlui ngược nhanh chóng ngoài cửa sổ xe, nghĩ đến màn kịch xem mắt hộ này có chút hoang đường, vô thức thở dài, tiếp.

      Tối qua khi buông lõng thân thể mệt mõi trở lạinhà trọ, Mễ Ngư nằm nghe nhạc ghế sofa trong phòng khách, qua ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh sofa, đáng thương hỏi: "Có gì ăn haykhông?"

      "Còn chưa có ăn cơm?" Mắt Mễ Ngư nhìn nóc nhà,chậm rãi hỏi, nghe tiếng, mở miệng mắng: "Tịch Thạc Lương chết tiệt, ta khôngphải là người, để cậu làm việc trễ như vậy ngay cả tạm ngừng công việc ăn cơm cũng tiết kiệm?"

      "Dính dáng gì tới ấy. Cậu làm sao vậy?" An Dĩ Nhược mở mắt ra, ý thức được tâm tình chán nản của , mặc dù tính tình của Mễ Ngư lạnh chút,nhưng rất ít nổi giận.

      "Tránh ra." Mễ Ngư qua loa, ràng muốn chuyện nhiều, đứng dậy vào bếp làm cho côăn, ai bảo muốn nhìn thấy bạn bè đói bụng.

      An Dĩ Nhược tựa người vào cạnh cửa, trong tay bưng cà phê, "Có thể bỏ ra thời gian biểu diễn cho tớ ?"

      Mễ Ngư ừ tiếng, lưu loát nấu cho bát mì, cònbỏ thêm quả trứng gà, mới lười biếng hỏi: "Ngàynào?"

      "Tối thứ ba tuần sau."

      "Biết rồi." Mễ Ngư bưng mì đến trong tay , mớinói: "Vậy cậu phải giúp đỡ tớ trước, bằng tớ sợ sống đến ngày catwalk show đó."

      "Nghiêm trọng như vậy?" An Dĩ Nhược kinh ngạc,sau đó rộng lượng phất phất tay: ", chị đây vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng giải quyết cho cậu."

      "Ngày mai thay tớ xem mắt."

      ...

      Cứ như vậy, An Dĩ Nhược giả làm Mễ Ngư ở cuộcxem mắt này, vì tình chị em tốt xung phong ngay tức .

      đường, hai câu có câu tán gẫu, lúc sắp đến trạm thu phí Mễ Ngư nhìn thấy mộtnhân viên cảnh sát mặc cảnh phục đứng ở giữađường cao tốc vẫy tay ý bảo dừng xe, cau mày : "Đây là tình huống gì?" Ánh mắt dừng ở mấy chiếc xe cảnh sát đậu ở hai bên đường, Mễ Ngư khó hiểu.

      " phải là cậu làm chuyện gì đó có lỗi với tổquốc nhân dân chứ?" An Dĩ Nhược nghiêng đầu liếc nhìn cái, cố tình cau mày, nghiêm mặt :"Nếu như đúng, đừng trách tớ đại nghĩa diệt thân."

      "Diệt cái đầu quỷ của cậu đấy." Liếc cái,Mễ Ngư đạp thắng xe, oán giận : "Chọn lầm bạntốt."

      "Thông lệ kiểm tra, xin xuất trình giấy tờ xe, bằnglái, chứng minh thư!" Nhân viên cảnh sát trẻ tuổichuyên nghiệp chào, nhìn lướt qua giấy chứng nhận ởtrước Mễ Ngư, câu nhảm cũng có.

      Từ trước đến nay Mễ Ngư rất có thiện cảm với cảnh sát, có chút bực mình lục lọi cả buổi, ngoại trừ giấy tờ xe được tiện tay nhét vào xe, hai giấy chứng nhận khác đều có.

      " có mang bằng lái?" An Dĩ Nhược hạ thấpgiọng, thấy gật đầu, vỗ trán gào khóc, "Vậy cậu tự mãn gì chứ, lên tiếng sớm để tớ lái."

      "Bằng lái, chứng minh thư." Nhân viên cảnh sát nhìn ăn mặc đúng mức trước mắt lấy ra giấy tờ chứng nhận, giọng đột nhiên nghiêmkhắc vài phần.

      "Quên mang theo rồi." Mễ Ngư mặt chút thay đổi liếc ngang người nọ cái, giọng hơikhông tốt, tâm tình tốt tan thành mây khói.

      "Chúng tôi chỉ ra ngoài ăn bữa cơm, giấy tờ để quên ở nhà rồi, nhìn bộ dáng của chúng tôi cũngkhông giống kẻ xấu đúng ?" Tự biết đuối lý,An Dĩ Nhược muốn rước lấy phiền phức,cười cười với cảnh sát.

      Sắc mặt của nhân viên cảnh sát trẻ tuổi hơi trầm,giương mắt đánh giá hai người hồi lâu, ngay tại lúc An Dĩ Nhược cho rằng ta cho qua, lại nghe ta lạnh nhạt : " mặt của phần tử phạm tội chưa bao giờ viết chữ ‘tôi là kẻ xấu’."

      " có ý gì? Đừng tưởng rằng mặt bộ đồng phục cảnh sát có thể dọa người, ở cục nào?"Mễ Ngư giận lên, cởi giây nịt an toàn ra nhảy xuống xe, giày cao gót đứng ở trước mặt người kia, vócngười cao gầy khiến cho người ta có chút áp lực.

      "Đưa giấy tờ chứng nhận cho tôi xem, vừa rồikhông thấy , ai biết được có phải là haykhông." An Dĩ Nược cũng tức giận, đồng ýthương lượng chẳng những cho qua, còn bị ngộ nhận là phần tử phạm tội? Thời đại này, có thiên lý rồi.

      Nhân viên cảnh sát hiển nhiên có nghĩ tới haicô có bằng lái lại hung hãn như vậy, lời lẽ sắc bén như vậy, nhíu nhíu mày chuẩn bịđưa lại giấy tờ chứng nhận, nghe được cách đókhông xa có người cao giọng hỏi: "Xảy ra chuyệngì?"

      Nghe vậy, nhân viên cảnh sát hơi nghiêng người,tinh thần phấn chấn chào người phía sau An Dĩ Nhược: "Báo cáo đội trưởng, hai vị tiểu thư nàykhông có bằng lái."

      An Dĩ Nhược xoay người, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông mặc cảnh phục màu thẫm đặc thù, dưới chân mang đôi ủng khớp với bộ quân nhân sảibước tới, vẻ mặt trang nghiêm, tư thế lỗi lạc dịthường.

      Nhìn lướt qua thấy bộ dáng của ta, não bộ nhanh chóng hoạt động tìm kiếm ký ức về ta, làn da màu rám nắng xinh đẹp, đường nét vữngvàng lại mất nhu hòa, đôi mắt đen bóng,mày kiếm rậm, lông mày hơi nhăn lại, lộ ra tự tin và kiêu ngạo bẩm sinh.

      Người này An Dĩ Nhược gặp qua. Oan gia ngõhẹp! thầm oán thầm, chờ ta tới dừng lại trước mặt của .

      Đôi mắt đen nhánh lên kinh ngạc, gần như trong cùng lúc người đàn ông cũng nhận ra , cau mày : "Thông lệ kiểm tra, xin xuất trình giấytờ chứng nhận." Giọng của rất bình tĩnh, giọng điệu mang theo nghiêm túc giải quyết côngviệc chung.

      Nhìn thẳng vào mắt của , bộ dáng hơi khiêu khích, An Dĩ Nhược hùng hồn , " có giấy tờ chứng nhận!"

      Mễ Ngư nhất thời phản ứng kịp, ngạc nhiên chốc lát, nín cười nhìn bọn họ, nghĩ thầm An đạitiểu thư hôm nay hơi khác thường.

      Người đàn ông mím môi, đưa tới giấy tờ chứng nhậncủa mình, dè dặt diễn đạt, "Xin hai vị phối hợp, cóthể xuất trình giấy tờ chứng nhận chứng minh thânphận, hiểu lầm trước đó với , tôi giải thích!"

      Hiểu lầm? nhàng, chịu thiệt cũngkhông phải là ta.

      An Dĩ Nhược cúi đầu, chút để ý nhìn giấy tờchứng nhận của , sau đó điềm tĩnh : "Cảnhsát?" Thấy gật đầu, mỉm cười đưa lại giấytờ chứng nhận, tại thời điểm tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, giương tay vung ra cái tát...

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2 - Kinh ngạc gặp nạn

      "Bốp" tiếng giòn vang, mặt người đàn ông thực trúng bạt tai.

      An Dĩ Nhược có chiều cao ưu thế của MễNgư, nhưng lực tay cũng , đánh vào mặt có chút đau rát. Chẳng qua là lúc đánh ra cái tát hiểu được, nếu như ta muốn tránh có thể dễ dàng tránh .

      Hoàng hôn yên tĩnh, đường cao tốc chợt có chiếc xe qua, cấp dưới chấp hành công vụ tiến hành kiểm tra chiếc xe phía đối diện nghe được thanh bên cạnh, tầm mắt đểu lả tả quay sang, dừng ở người An Dĩ Nhược và thủ lĩnh của bọnhọ.

      Bầu khí nhất thời ngưng trệ.

      Trải qua khoảng hai giây tim đập mạnh và loạn nhịp,các đặc cảnh được huấn luyện tốc độ lưu loátrút ra súng lục bên lưng, nòng súng tinh chuẩn vôcùng nhắm ngay An Dĩ Nhược, sẵn sàng chờ phânphó.

      Ánh nắng chiều rất nhạt, chiếu rọi đường nét gươngmặt người đàn ông ràng, vẻ mặt của có loại vị trầm tĩnh, song, nhìn kỹ hơn, mặt mày trong sáng thoáng chốc ám trầm, trong ánh mắt lợi hại thấp thoáng lộ ra hơi thở nguy hiểm.

      Dũng cảm như Mễ Ngư cũng giật mình ngay tại chỗ,dịu dàng như An Dĩ Nhược, lúc nào có phảnứng kịch liệt như vậy? Quá khác thường, tuyệt đốicó biến. Khi dáng vẻ chậm chạp của tới, tỏ vẻhiện ra như thổi tiếng huýt sáo, "An Dĩ Nhược,cậu quá dũng cảm. giống như tớ."

      Đây là khen ngợi hay là khen chính mình? An Dĩ Nhược thu tay nghiêng đầu trừng mắt liếc nhìn MễNgư cái, hiển nhiên cực kỳ bất mãn đối với hành vi của ấy chỉ sợ thiên hạ loạn.

      biết có phải bởi vì câu của Mễ Ngư hay , sắc mặt người đàn ông chợt trở nên lạnh lùng, môi mím lại thành đường tuyến, lặng lẽ nhặt lên giấy tờ chứng nhận, phất tay ý bảo cấp dưới thu hồi vũ khí, mở miệng lần nữa giọng lạnh lùng: "Phát hỏa xong chưa?" Ánh mắt nghiêm nghị nhìn chăm chú vào An Dĩ Nhược, lưu loát và cố chấp ném ra hai chữ: "Chứng nhận!"

      Mễ Ngư nén cười lắc đầu, nghĩ thầm lần này phiềnphức lớn, cảnh sát tiên sinh hiển nhiên cũng pháthỏa, nhưng trong lòng lại bội phục An Dĩ Nhược đến rối tinh rối mù, nha đầu này phát cáu được gọi là dịu dàng nhất, phát cáu lên đúng là cừ . Quả nhiên có cá tính, rất có khuôn cách.

      An Dĩ Nhược mặt đổi sắc, thong thả ung dung lấy ra bằng lái của mình, lười phải nhảm với .

      Người đàn ông cẩn thận nhìn qua giấy tờ chứng nhận của , lại cực kỳ chuyên nghiệp hỏi mấyvấn đề, sau đó giương mắt nhìn Mễ Ngư, "! có bằng lái?" Mễ Ngư dửng dưng nhún nhúnvai, nghe trầm giọng : " mang theobằng lái, lại còn say rượu lái xe!" Ánh mắt cùng An Dĩ Nhược chạm vào nhau, nhìn ánh mắt sáng long lanh của , "Chỉ lần này, lần sau thể chiếu theo lệ này nữa. Đừng để ấy lái, bằng trực tiếp giữ xe lại." Trong lời cực kỳ phóng khoáng mà phất phất tay, "Cho !" Thanh âmtrầm thấp thuần phác, giọng lạnh lùng xa cách.

      "Tôi mới uống ly." Mễ Ngư trợn to mắt, nhìnbóng lưng cao to thẳng tắp của người đàn ông tự giác đề cao lượng, "Người này quá tàn bạo." Dùng cánh tay chọc chọc An Dĩ Nhược, bắt đầu bức cung: "Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, hai người các cậu xảy ra chuyệngì?" Sau đó kéo dài giọng oán trách, "Đánh lén cảnhsát đấy, An tiểu thư! Nếu như người ta truy cứu tới, đêm nay chúng ta có thể bị đưa , cha của tớ cũngkhông quản được."

      An Dĩ Nhược thở sâu, hơi có chút cảm khái : "Xúc động là ma quỷ, lời này cũng phải đùa."Tỉnh táo lại, cũng có chút ảo não, mặc dù có chút qua lại, nhưng hiển nhiên là hiểu lầm, sao lại kích động chứ? nhất định phải bình tĩnh. Dùng sức véo véo mặt mình xem như trừng phạt, cùng Mễ Ngư liếc nhau, cuối cùng kềmđược, hai người đều cười.

      Nghe được sau lưng truyền tới tiếng cười, người đàn ông chau mày lại sờ soạng mặt, bất đắc dĩ thở dài. Nếu như phải lúc trước gặp mặt qua hiểu được vì sao giận dữ, chỉ dựa vào hành động đánhngười vừa rồi, hoàn toàn có thể tạm giữ . Con !

      An Dĩ Nhược tiếp nhận chìa khóa xe trong tay Mễ Ngư, ở dưới cái nhìn lom lom của đám đặc cảnh kiêu ngạo đến xe, nhưng, phần kiêu ngạo này duy trì được hai phút, tình hình nhanh chóngquay ngược trở lại.

      Ngay tại lúc tay An Dĩ Nhược chạm đến tay nắm cửa xe, chiếc xe màu đen từ bên mình gào thét mà qua, chưa kịp phản ứng, bị lực mạnh đột nhiên tới đẩy ngã xuống đất, cũng bị ôm thuậnthế lăn sang bên. Ngay sau đó, tiếng súng chói tai thoáng chốc vang lên, ngột ngạt nặng nề lại rấtkịch lệt.

      Người đàn ông áp chế An Dĩ Nhược mặt đất, ánh mắt sắc bén như chim ưng đảo qua bốn phía,nhanh chóng tìm kiếm điểm phục kích, đồng thời trầm giọng chỉ huy, "Đừng đuổi theo, tất cả đóng giữ,thông báo nhị đội ở giao lộ đằng trước thiết lập rào chắn, biển số xe 6645."

      "Mễ Ngư?" An Dĩ Nhược được giọng nam trầmthấp bên tai kéo thần trí về, nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của Mễ Ngư, "Mễ Ngư?"

      "Đừng động!" Cánh tay trái của người đàn ông hơidùng lực, kéo vào trong lòng, thuận thế đứng lênchuyển qua bên sườn xe, tay phải vững vàng cầm súng, chỉ nghe "ầm" tiếng, mắt thấy phía trướccó bóng người ngã xuống.

      "A!" An Dĩ Nhược bị tiếng vang lớn quá gần hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, theo bản năng xoay người, vùi mặt vào trong ngực người đàn ông.

      Người đàn ông mím chặt môi mỏng, dùng cánh tay kéo về phía sau, thân hình to lớn che ở phía trước , hai tay cầm súng, lạnh lùng quát : "Để súng xuống."

      "Để xuống chỉ có con đường chết, Mục đại độitrưởng tưởng là tôi ngu như vậy sao?" hơinheo mắt, tay trái chế trụ cổ tay của Mễ Ngư, tay phải để súng gáy của ấy, lạnh giọng quát: " muốn để ấy chết, tất cả để súng xuống."

      Quần da màu đen, bó sát người cùng màu áo, chiềucao của này cùng Mễ Ngư chẳng kém bao nhiêu, ánh mắt đảo qua đặc cảnh vây quanh ở bốnphía, cầu: "Mang lại chìa khóa xe."

      Ấn đường của người đàn ông thu lại, hai chân và bả vai song song, thân thể lên sải bước lập tư thế, hai tay cầm súng vẫn nhúc nhích, trao đổi ánhmắt với cấp dưới, ý bảo bọn họ đừng manh động.

      An Dĩ Nhược đứng ở phía sau lưng người đàn ôngđược xưng là Mục đại đội trưởng, ánh mắt nháy cũngkhông nháy nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hơi cáu của Mễ Ngư, tay run run luồn vào trong túi tìm kiếm chùm chìa khóa.

      Não bộ của người đàn ông nhanh chóng vậnchuyển, mím môi nhìn nhau với Mễ Ngư, quay đầu nhìn An Dĩ Nhược, trong mắt lên kiên định.

      An Dĩ Nhược chưa từng gặp qua thời khắc nguy hiểm như vậy, căng thẳng đến yết hầu cũng bắt đầucăng lên, đảo mắt, làm như lĩnh hội cái gì đó, khẽ gật đầu, chậm rãi về phía của Mễ Ngư.

      " được động đậy!" Trong mắt của người phụ nữ mặc bộ đồ đen lên chần chờ, đem Mễ Ngư che ở trước người, quát lên với An Dĩ Nhược: "Némchìa khóa qua đây."

      An Dĩ Nhược cảm thấy cả người đều mềm nhũng, cố gắng khống chế cho hai chân run lên,quay đầu, nhìn thấy người đàn ông khẽ hất cằm, ý bảo làm theo lời ấy .

      "An Dĩ Nhược, đưa cho tớ." Cuối cùng Mễ Ngưcũng chuyện, hơi nghiêng đầu, với ngườiphụ nữ phía sau: " phải định tự mình lái chứ?"

      Người phụ nữ hơi suy nghĩ chút, tay phải khẽ nhúc nhích, họng súng càng kề sát gáy của ,uy hiếp : "Đàng hoàng chút, đừng giở trò." xong, từ từ nới tay được giữ ở sau lưng Mễ Ngưra.

      An Dĩ Nhược và Mễ Ngư có năm giây trao đổi ánh mắt, sau đó, nhàng ném chìa khóa ra, Mễ Ngưngầm hiểu, làm ra vẻ sắp đón nhận, nhưng trong nháy mắt nhanh chóng cúi thấp cơ thể.

      Trong phút chốc, thân thể mặc đồ đen thoáng chốc ở dưới nòng súng ở phía trước người đànông, đợi ấy phản ứng kịp, kịp trốntránh, theo bản năng móc ngón trỏ tay phải, trongnháy mắt bắn hai viên đạn về phía đối phương.

      "Pằng" tiếng, An Dĩ Nhược và Mễ Ngư đồng thời ngã sấp mặt đất, giây sau, thân thểngười phụ nữ mặc bộ đồ đen thẳng tắp ngã xuống, máu tươi ở lồng ngực tuôn ra ào ạt.

      An Dĩ Nhược trông thấy máu tươi này, nôn khan hai cái, trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

      "Dĩ Nhược?" Mễ Ngư phản ứng kịp, đứng lên ôm lấycô, "An Dĩ Nhược?"

      "Gọi xe cứu thương." Người đàn ông thu hồi súng lục, phân phó cấp dưới gọi điện thoại, nhanh vềphía người phụ nữ mặc đồ đen bị bắn chết ngay tạichỗ.

      Bốn phía đột nhiên rối ren, trường rất nhanh bị lớp lớp bao vây, khi xe cứu thương đến, Mễ Ngư căng thẳng nắm lấy tay An Dĩ Nhược chịubuông ra, mắt cũng đỏ.

      Ngồi ở ngoài phòng cấp cứu, Mễ Ngư run run chuyện điện thoại xong, mở to mắt, vẻ mặt đờ đẫn.Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh, bây giờ mới bắtđầu nghĩ tới mà sợ. Với tình huống lúc đó xem ra cách làm của họ quả thực quá mạo hiểm, ăn ý vớiAn Dĩ Nhược là làm bạn nhiều năm gây dựngđược, nhưng nếu lúc đó thuật bắn súng của cảnh sát nảy sinh chút độ lệch, chết ở dưới súng của người phụ nữ đó.

      Vùi mặt vào trong lòng bàn tay, thở phào hơi. Đánh cược này tựa hồ quá lớn, ngộ nhỡ cảnh sátkhông thể nổ súng bắn trúng người phụ nữ ấy tại thờiđiểm cúi người, hậu quả thể tưởng tượngnổi.

      Trong suy nghĩ hoảng hốt, cửa thang lầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Mễ Ngư theo tiếng ngẩng đầu, giọng nghẹn ngào : "Ở đây."

      "An Dĩ Nhược thế nào?" Tịch Thạc Lương bướcnhanh mấy bước đến bên cạnh , hơi thở ổn định, ánh mắt lo lắng.

      " ấy thấy chút máu là choáng, ngất xỉu."

      "Có tổn thương ở chổ nào hay ?"

      "Giống như cánh tay xước da." Nhìn thấy người quen, Mễ Ngư suy sụp vai, có sức : "Chỗ khác có bị thương hay tôi biết."

      Xác định An Dĩ Nhược có nguy hiểm tánh mạng, Tịch Thạc Lương hơi thở phào nhõm, "Côthế nào?"

      Mễ Ngư dựa vào vách tường, từ từ nhắm hai mắt phất phất tay tỏ ý sao.

      " xảy ra chuyện gì? Hai người các sao lại đira ngoài thành?"

      " lời khó hết." Giọng Mễ Ngư khàn khàn, đột nhiên, mắng: "Mẹ nó, thực xui xẻo! Nếu biếtsẽ xảy ra chuyện thế này, nên ở trong nhà chânkhông bước ra khỏi nhà, quả thực chẳng hiểu ra sao cả." Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, muốn biết hơnbất cứ ai khác.

      Tịch Thạc Lương thấy vẻ mặt phờ phạc, ràngchưa tỉnh hồn, cởi áo khoác choàng ở người , lựa chọn trầm mặc.

      An Dĩ Nhược chỉ là bị trầy da cánh tay và đầu gối, lại thêm sức đề kháng đủ tốt, hơi sốt ,tạm thời ngủ mê tỉnh. Tịch Thạc Lương sờ sờ cái trán của , nhíu mày đắp kín chăn cho , canhgiữ ở trước giường bệnh.

      Lúc rạng sáng, Mễ Ngư bị đánh thức bởi tiếng nóichuyện đột nhiên tới ở hành lang, dụi dụi mắt muốn mắng, Tịch Thạc Lương đứng dậy ra ngoài.

      " ấy tỉnh chưa?" Mặc người bộ đồng phụcđặc cảnh vẫn chưa có thay đổi, Mục Nham nhìn người đàn ông tuấn trước mắt, bày ra giấy chứng nhận, hỏi: "Xin hỏi là gì của An tiểu thư?"

      "Tôi là bạn trai của ấy." Giọng của TịchThạc Lương hơi lạnh chút, thầm đánh giá MụcNham cao lớn rắn rỏi trước mắt, đáy mắt lênnghi hoặc.

      "An tiểu thư và bạn của ấy cùng liên quan đến vụán buôn bán ma túy..."

      "An Dĩ Nhược còn chưa có tỉnh, bạn của ấy cũngbị hoảng sợ, muốn điều tra vụ án và muốn lấy khẩu cung cũng xin đợi đến trời sáng," Tịch Thạc Lương đứng ở trước cửa phòng bệnh, vẻ mặt hơi lạnh lùng,giọng như có như lộ ra bất mãn. "Ngườicủa các vẫn trông coi ở chỗ này, chẳng lẽ còn lo các ấy chạy?"

      Mục Nham mím môi, ngạo nghễ mà đứng ở trước mặt Tịch Thạc Lương, giống như vương giả. Im lặng chốc lát, cuối cùng mở miệng, nhưng là với cấp dưới ở phía sau: "Tỉnh lại mang ." Sau đó xoayngười, rời .

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3 - Càng lúc càng xa

      "An tiểu thư, xin phối hợp." Mục Nham nhíu mi,vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ, tay phải khẽ ấn xuống mặt bàn, kiên nhẫn còn nhiều.

      "Tôi rồi, tôi biết." An Dĩ Nhược lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, tự giác đề cao lượng,"Súng phải của chúng tôi, vì sao lại xuất ở trong xe, tôi cũng biết, nhưng việc này nên do cảnh sát các điều tra, mà tôi có thể làm,chính là ra cái biết được, về phần cái khác, xin lỗi, tôi có lòng mà có sức.

      và Mễ Ngư sáng sớm bị đưa đến đội chốngma túy, ghi chép làm gần hai giờ, cho dù có kiên nhẫn, cũng kiềm chế được buồn bực tronglòng. Nhưng trong khoảng thời gian nhá nhem tối, sao xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ như vậy? Đầu tiên làbụng rỗng rời khỏi nhà hàng tuyên bố xem mắt bị lộ, cuối cùng bị người kiềm kẹp suýt nữa toi mạng,bây giờ lại bởi vì trong xe ly kỳ xuất khẩu súng bị "Khảo" hỏi lâu như vậy, muốn chửiầm lên. Giấu súng? Giấu cái quỷ ấy, lại đánh cướp.

      "Xin tự thuật tường tận tất cả mọi chuyện xảy ra vào lúc bốn giờ chiều ngày hôm qua ra cửa đến sáugiờ rưỡi lần nữa, bỏ lỡ bất kỳ chi tiếtnào." Mục Nham tiếp nhận bút trong tay cấp dưới, mở ra tài liệu chuẩn bị ghi lại.

      "Tôi rất cặn kẽ rồi, chẳng lẽ mấy giờ mấy phút vào toilet mấy lần cũng cần báo cáo đầy đủsao?" nâng lên nụ cười châm chọc, hỏi cực kỳ khiêu khích. biết tại sao, đối mặt với ta có hỏa, cách nào bình tĩnh.

      Mục Nham giương mắt nhìn , rất phong độ mỉm cười đáp lại, "Nếu như nhớ , tôi cũng ghi vào hồ sơ rơi chữ."

      tức giận lên tiếng, sau hai phút đối mặt, thể lần nữa bắt đầu nhớ lại tất cả quátrình từ ra cửa đến gặp ta vào ngày hôm qua,bao gồm khi dùng cơm toilet hai lần,bao gồm vung ra cái tát, thấy sắc mặt Mục Nham trầm xuống, trong lòng đột nhiên thoải mái rất nhiều.

      Nghe được người giới thiệu cùng bạn khácphái ăn cơm, đôi mắt Mục Nham càng lúc càngthâm trầm, ánh mắt dò xét rơi ở mặt , theo bản năng nhớ tới người đàn ông tự xưng là bạn trai của ngoài phòng bệnh, thể xem xét mà nhíu nhíu mày.

      "Đừng hỏi tôi vì sao chạy xa như vậy để ăn cơm, tôikhông thể nào trả lời." Thấy ta lờinào, An Dĩ Nhược hiểu sai ý.

      Mục Nham thu hồi ánh mắt, nắm bút trong tay, làm như phát điểm gì đó đáng ngờ, trầm giọng hỏi: " chỉ ở trong nhà hàng Tây Thánh Địa hơn giờ, trừ lần đó ra, luôn ở xe."

      "Tôi và bạn tôi đều ăn ở nhà hàng ấy, thời gian khác ở đường, chẳng lẽ chúng tôi dùng đâu?"Ngụ ý, ngoại trừ tiếng ấy ra, hai người đều xe, thể nào có người gian lận.

      "Đại Lệ, cậu lập tức phái người đến bãi đỗ xe ngầm ở nhà hàng Thánh Địa." Nghiêng đầu hỏi An Dĩ Nhược, "Chỗ đậu hàng số mấy?"

      "Lối vào cửa chính cái thứ ba, cụ thể hàng số mấy tôi biết."

      Sau khi nhân viên cảnh sát trẻ tuổi được xưng là Đại Lệ rời khỏi đây, Mục Nham hơi suy tư lại hỏi thămmấy vấn đề, làm hoàn chỉnh ghi chép xong, xácđịnh có sơ sót cái gì, mới đưa ra khỏivăn phòng.

      "Dĩ Nhược?" Tịch Thạc Lương thấy ra ngoài, tới muốn ôm bả vai của , bị nhàng tránh .

      Đôi mắt đen lên bất đắc dĩ, Tịch Thạc Lươngcũng có miễn cưỡng, nhưng cho cự tuyệt dắt lấy tay , chuyển qua nhìn Mục Nham,lạnh lùng hỏi: "Chúng tôi có thể rồi chứ?"

      "Tịch tiên sinh tùy thời có thể rời ." Mục Nhamlạnh nhạt nhìn nhau với ta, liếc thấy mặt ta chịu đựng tức giận, khóe miệng dắt mộtnụ cười nhạt thể phát , với An DĩNhược: "An tiểu thư, trong khoảng thời gian này thể rời khỏi thành A, nếu cần thiết, chúng tôi tùy thời mời quay lại trợ giúp điều tra."

      Biết tính nghiêm trọng, An Dĩ Nhược gật đầu đồng ý, chờ Tịch Thạc Lương giao thiệp với cảnh sát xong, mới cùng Mễ Ngư rời .

      Rời khỏi đội chống ma túy, An Dĩ Nhược cố kiếm được vài lần tránh thoát tay của , bị Tịch ThạcLương nắm chặt hơn, muốn trở thành tiêu điểmở trước công chúng, thỏa hiệp, cam chịu số phận lên xe của .

      đường , di động của reo liên tục, vốn có ý định chuyện với trong nháy mắt biến mất, ngồi ở ghế lái phụ, nhắm nghiền mắt lại.

      " đủ bận rộn, Tịch Thạc Lương." Khi TịchThạc Lương từ ngữ mập mờ nhận xong cuộc gọi thứ ba, Mễ Ngư rốt cuộc nhịn được mở miệng, "Thủ tướng quốc gia cũng như thế, biết tiền lương của có phải cũng khá đầy đủ." Giọng điệu lơ đãng mang theo tia châm chọc.

      "Công ty chuẩn bị cho show diễn thời trang quý sau, rất nhiều chuyện cần xử lý." Tịch ThạcLương nghiêng đầu nhìn nhìn An Dĩ Nhược, cân nhắc giải thích, "Tối hôm qua ra ngoài gấp, cũngkhông dặn dò tiếng, cho nên..."

      Cho nên đến dưới lầu nhà trọ, An Dĩ Nhược cũng có để ngồi dậy, trong giọng lộ ra lạnhnhạt có chủ ý và xa cách "Phiền rồi, cám ơn anhđưa bọn em về." xong, đợi , tự ý cởi dây nịt an toàn ra xuống xe.

      Đầu gối cẩn thận đụng phải cửa xe, bước chânAn Dĩ Nhược đứng vững suýt nữa ngã xuống, Tịch Thạc Lương mở cửa xe xông tới muốn đỡ , lại tránh đụng chạm của , đưa tay kéo MễNgư qua đỡ mình.

      Vẻ mặt Mễ Ngư thoáng chốc lạnh mặt xuống,nghiêng đầu nhìn vẻ mặt trắng bệch của An Dĩ Nhược, lại thấy vẻ mặt Tịch Thạc Lương trầm đến kỳ quái, đỡ : " về trước , ở đây có tôi, có xảy ra chuyện gì điện thoại cho ."

      Tịch Thạc Lương nhìn hai người ra bãi đỗ xe cũng có lập tức rời , mà là mua thức ăn đem lên,Mễ Ngư An Dĩ Nhược nghỉ ngơi ở trong phòng, hơi chần chờ, nhưng cuối cùng đẩy cửa vào.

      Mắt An Dĩ Nhược khẽ nhắm, hít thở đều đều, làm như ngủ.

      Tịch Thạc Lương im lặng ngồi ở bên giường, đáy mắtmàu xanh đậm tràn đầy chua xót, ở dưới tình huống thức giấc lướt qua tóc rơi trán , nặng nề thở dài, giọng : "Xin lỗi, Dĩ Nhược!"

      Nghe được tiếng đóng cửa, An Dĩ Nhược mở mắt ra, ôm lấy chăn ngồi dậy, ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng ngũ vị đều đảo lộn.

      Gõ gõ cánh cửa tượng trưng, đợi MễNgư vào, An Dĩ Nhược hỏi: " ấy rồi?"

      "Biết ngay là cậu giả vờ ngủ. Vậy suy cho cùng là trừng phạt ta hay là hành hạ chính mình hả?"Mễ Ngư đưa cháo tới trong tay , chọc vào tráncủa , "Chưa thấy qua loại người thiếu để tâm nhưcậu, ta đáng giá chỗ nào mà cậu quyết lòng như vậy?"

      "Lời giống vậy cũng biết cậu bao nhiêulần rồi, có phiền hay ." An Dĩ Nhược thở dài,dùng thìa sứ vô thức khuấy đảo cháo trong bát, khẩuvị hoàn toàn có, im lặng lâu, từ từ : "Tình cảm giống như hệ thống cung cấp nước uống, có thể thu phóng tự nhiên. Cậu cho là buông tay là có thể quên sao?" Có những đau lòngvà thất vọng thể diễn tả, giữa những người nhau có khoảng cách giống như cái loại xa thể lại gần được, giống như , giốngnhư bọn họ.

      , đầu đề này, An Dĩ Nhược hiển nhiên có sửa được đến điểm max, kiểm soát được lòng của mình, lại nắm được lòng của Tịch Thạc Lương.

      "Phụ nữ là thảm thưởng, dường như sinh ra chính là vì đàn ông mà sống." Mễ Ngư cảm khái, được giống như mình căn bản phải làphụ nữ. Thấy An Dĩ Nhược suy nghĩ xuất thần, hung dữ : "Ăn nhanh. Ngày ngày thức đêm, gầyđến da bọc xương rồi. Nếu như lúc thi đấu té bấttỉnh, tớ mang giày cao gót giẫm lên hai chân của cậu."

      An Dĩ Nhược xì tiếng khinh miệt, múc muỗng cháo đưa vào trong miệng, " ấy cái gì?"

      " ta có thể cùng tớ cái gì chứ, đơn giảnchính là chiếu cố cậu tốt, chăm sóc cậu cho cậu nghĩ ngơi nhiều, đói bụng ăn cơm, mệt ngủ."Mễ Ngư buông tay, đáy mắt lóe lên vẻ phức tạp.

      An Dĩ Nhược nở nụ cười, cái loại cay đắng này," ấy luôn đều như vậy, biết tớ nghĩ cáigì."

      "Vậy cậu cho ta biết, cho ta biết cậumong đợi ta, mong đợi đoạn tình cảm này." Lời rất là tự mình, Mễ Ngư hoàn toàn nhận thứcnói.

      "Biết ấy thể trả lời, cần gì." An Dĩ Nhược hoàn toàn nhận thức trả lời, đặt bát xuống, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Mễ Ngư, "Ngẫm lại chỉ có lúc ở trường học là vui vẻ nhất, có chỗ nào bận tâm, có gì giấu nhau. Đến lúc hai người đều lớn, có cơ sở nhất định, trái lại chẳngthoải mái như vậy. nhiều vài câu trở thành trói buộc ấy, hỏi nhiều mấy câu trở thành kiểm soátanh ấy, danh chính ngôn thuận quan hệ trai trái lại dường như vây khốn tự do của ấy. Đôi khithật xác định ở cùng nhau như vậy đến tộtcùng còn có cái ý nghĩa gì." Nhưng mà, khiến bỏ lại bỏ được, lâu như vậy, phải câu là có thể kết thúc.

      Mễ Ngư nghe ra bất lực và thất vọng trong lời của ấy, trong lòng có cảm giác, là ai điện thoại vượt biển kêu ngạo mà với : "Sau khi kếtthúc học tập, tớ có thể tiến quân vào tình rồi."Rồi mới trở về bao lâu, sao cảm thấy thế đãxoay vần rồi? cười, trong lòng có chút bi thương,phụ nữ chính là như vậy, khi tỉnh táo theo thói quenthiêu thân lao đầu vào lửa, khi hoảng hốt lại càng hận thể vì tình tan xương nát thịt, ví như An Dĩ Nhược trước mắt, đối với tình mức cốchấp làm đau lòng người.

      Ánh mắt bất ngờ chạm vào nhau, trong lòng hai người đều là lo sợ, đề tài này quá trầm trọng, nóimột lần đau lần.

      Vào buổi tối, khách đến nhà, Trình Mạc Phỉ thân làmột trong ba hiệp khách giống như là sợ hai ngườibọn họ bị chết đói, đem hai túi đồ ăn to đến, tốt bụng sắp xếp từng cái cất vào tủ lạnh, giọng nhắc nhở: "Hai vị hiệp nữ, nhớ ăn cơm đúng giờ, thân thể là tiền vốn cách mạng."

      Phiền não thoáng chốc tan biến, An Dĩ Nhược và Mễ Ngư nhìn nhau, hiểu ý mỉm cười.

      thế giới còn có loại tình cảm được gọi là"Tình bạn", nó kéo dài và lâu đời mà chảy vào trong lòng, đúng lúc cho người ta khích lệ và an ủi. Họ may mắn, khi trải qua những lúc như ý, còn có bạn tốt làm bạn ở bên người, quan tâm lẫn nhau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :