1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghe nói chú yêu Loli - Tát Không Không (83c+2NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      [​IMG]
      - Nguồn: https://tieukimthu.wordpress.com[​IMG]/2014/04/28/nghe-noi-chu-yeu-loli-muc-luc/
      - Tác giả: Tát[​IMG]
      - Tên editor +beta: Tieukimthu
      - Thể loại: hài, biến thái, thâm tình, HE[​IMG]
      - Số chương: 83 c +2NT
      -
      Làm ebook: Tieukimthu

      garan2602xkhang thích bài này.

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 1









      Ngày 25 tháng 6, bầu trời đầy nắng, Lâm Mộc Mộc mang theo kỳ vọng tha thiết của mẫu hậu đại nhân ra cửa. Ở ngã tư đường đầu tiên rẽ phải, ở ngã tư đường thứ hai rẽ trái, ngã tư đường thứ ba ...... Dừng lại, Mộc Mộc ưỡn thẳng lưng, khép chân, vòng tay ngăn ngắn trước bụng, đoan trang đứng chờ bên đường.







      Hôm nay Mộc Mộc mặc váy trắng dài, cũng có thể xem là thục nữ, toát lên vẻ con nhà lành.







      Lời này hơi bậy, Lâm Mộc Mộc vốn là bé ngoan ngoãn. Năm nay hai mươi mốt xuân xanh, cách tốt nghiệp đại học còn năm, đường chuẩn bị hành trang mạo hiểm vượt khó khăn gửi đơn xin việc khắp nơi để phát huy tinh thần nhiệt huyết thanh niên: ‘đền đáp tổ quốc, đền đáp nhân dân’ mẫu hậu đại nhân bỗng nhiên vung chưởng, dữ dội tung ra mệnh lệnh thể theo :“ xem mặt!”







      Lâm mẹ ở nhà là nữ vương, chồng dám chống đối cho ăn nồi, con dám trái ý cho ăn gậy, trong Lâm gia vui vẻ lẫn lộn, sợ tới mức hai tiểu quần chúng tuy dám giận nhưng chẳng dám .







      Lâm mẹ thích nhất là chơi mạt chược, trong nhà 20m2 ban công đều dành làm địa điểm chơi mạt chược, mỗi ngày Lâm mẹ đều mời bạn bè tụ tập tiến hành làm rạng rỡ tinh hoa dân tộc.







      Làm rạng rỡ tinh hoa dân tộc là việc vĩ đại nên thể bị phân tâm, vì vậy cuối tuần Mộc Mộc phải ở nhà gánh vác giúp đỡ các vị tham gia thi đấu rót nước, bóc hoa quả, đổ rác, nấu ăn, kiêm nhiệm vụ xoa bóp bả vai. Cuối tuần hôm ấy, trời cao trong xanh, vị tham gia bỗng bắt được chữ 0, tâm trạng vô cùng tốt, lơ đãng nhìn sang Mộc Mộc bận rộn bên cạnh, càng xem càng thích, trong đầu nhất thời nảy ra ý, vội hỏi: “Yo, Hiền Thục, con nhà cậu trông rất có phúc khí nha, khuôn mặt trái xoan này, xinh đấy, ôi chao, có bạn trai chưa vậy?”







      Hiền thục là tên của Lâm mẹ, có câu ‘người cũng như tên’, nếu dùng cho Lâm mẹ bây giờ hoàn toàn có tác dụng.







      Lâm mẹ vừa nghe liền bị hấp dẫn, lượng adrenalin lập tức tăng vọt, ném quân bài : “ có, có, Mộc Mộc nhà mình cả ngày đều chăm chỉ học tập, luôn hướng tới tương lai, đến trường còn bị xem như là thiêu thân nữa đó.”







      Sau đó bà bạn bắt đầu bla bla, cái gì mà cạnh nhà mình có nhà hàng xóm mười tám đời mới có đứa con trai, điều kiện tốt này tốt nọ, người ta nhờ bà tìm giúp cho hiền lành gia cảnh trong sạch, bà thấy Mộc Mộc vô cùng thích hợp nên muốn hỏi Lâm mẹ có thích .







      Mộc Mộc bên cạnh chuẩn bị tinh thần lắc cái đầu kháng nghị, nhưng Lâm mẹ sớm bùng nổ, chỉ vung tay cái liền bắt vào bếp nấu ăn, sau đó nhanh chóng đáp ứng lời đề nghị của bà bạn.







      Mộc Mộc ngồi trong góc tường dưới tranh quyển quyển thầm rơi lệ. Cứ như vậy bị mẹ đem bán, quả nhiên phải là con bà sinh ra.







      Mộc Mộc tuy là biết vâng lời nhưng nội tâm lại rất bướng bỉnh, khi tức giận, cơm chiều cũng ăn, tiếp tục ngồi trong góc tường trường kỳ kháng nghị.







      Lâm ba trở về, nhìn thấy tình cảnh này vội chạy tới hỏi, Mộc Mộc nước mắt nước mũi tèm lem thuật lại chuyện mình bị mẹ mang bán thế nào.







      Lâm ba nghĩ bé cưng mình mất công nuôi lớn sắp bị bán cho tên con trai ngay cả họ tên cũng biết, đột nhiên tức giận, chạy vào phòng bếp tranh luận cùng vợ mình. Mộc Mộc dựng tai lắng nghe, chờ Lâm ba cằn nhằn lải nhải xong, bỗng vang lên tiếng “Cạch” thanh túy, rất , dường như là -- tiếng dao phang xuống thớt.







      lâu sau Lâm ba ra khỏi bếp, tới bên cạnh Mộc Mộc, cùng ngồi xuống góc tường -- bị phạt.







      Sức mạnh phong kiến mạnh mẽ như thế, Mộc Mộc vô năng chống cự, chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh mẫu hậu, tới cùng cái người mà khuôn mặt tính cách nhân phẩm công việc toàn bộ đều biết xem mặt.







      Địa điểm hẹn gặp cách trường đại học Mộc Mộc xa, là do Mộc Mộc chọn, là gần trường cần tốn tiền xe, có thể bộ tới, thứ hai là bị người quen bắt gặp làm hỏng danh dự nhà mình.







      Lấy di động ra nhìn, Mộc Mộc phát mình đến sớm hơn mười phút, vậy đành chờ thôi. Mộc Mộc bên chờ, bên suy nghĩ sau khi xem mặt xong nên mua kem vị nào để về ký túc xá ăn.







      Chocolate? Ngấy quá. Khoai môn? Bình thường . Dâu? Quá ngọt.







      lúc gắng lục lọi tất cả khẩu vị trong đầu bỗng nhiên di động vang lên, màn hình ra dãy số lạ, Mộc Mộc nhận điện, chào“Alo”.







      Qua điện thoại truyền tới giọng trầm thấp sâu lắng: “Là Lâm Mộc Mộc phải ? Tôi là Trầm Ngang.”







      Đúng rồi, đối tượng xem mặt kia hình như họ Trầm phải.







      Mộc Mộc sửng sốt, vội trả lời: “A, xin chào.”







      “Tôi ở phía đối diện với , lái chiếc xe màu bạc.” Mặc dù nghe có vẻ rất lịch nhưng giọng vẫn tỏa ra lạnh lẽo, giống như đá lạnh mùa đông.







      Mộc Mộc vội ngẩng đầu nhìn phía đối diện -- ông à, nhiều xe bạc như vậy, rốt cuộc là cái nào ah?







      Cũng may người nọ tiếp tục tự giới thiệu: “Chiếc xe bị dính chút bùn ấy.”







      Đặc trưng này đủ ràng, trong dãy xe đúng là có chiếc xe bị dính bùn.







      ra bị dính chút bùn quá rồi, kia ràng là đống bùn. Chẳng khác nào từ vũng bùn chui ra, giữa dãy xe sạch đặc biệt dễ thấy.







      Ấn tượng Trầm Ngang trong lòng Mộc Mộc nhất thời giảm xuống 30% -- tốt xấu gì cũng là xem mặt, tốt xấu gì cũng cố gắng ăn mặc để trở thành thục nữ, tốt xấu gì gần đây thành phố gắt gao tuyên truyền công dân cố gắng làm đẹp bộ mặt thành phố, sao ta có thể lái chiếc xe từ vũng bùn chui ra thế chứ?







      Mộc Mộc nghĩ, xét theo tình huống này xem ra Trầm Ngang cũng thích xem mặt, có lẽ ta cũng giống như là bị người lớn ép. Tuy là như thế nhưng dựa theo đạo lý giang hồ, cho dù có thích cũng phải giữ chút mặt mũi cho đối phương -- lòng 120% muốn nhưng vẫn lạch bạch đội trời nắng chạy qua.







      Thôi quên , việc đến nước này, nghĩ nhiều làm gì.







      Kết quả Mộc Mộc nhắn, băng qua đường, đến bên cạnh chiếc xe bạc dính bùn kia.







      “Cạch”, cửa xe được người bên trong mở ra. Mộc Mộc tựa như lên tàu cướp biển, hít hơi sâu, bước vào trong xe. Ngồi lên ghế phụ liền nín thở, bàn tay bé đặt lên đầu gối, giống như học sinh tiểu học ngồi ngay ngắn nghiêm trang.







      Hơi tò mò, vì thế Mộc Mộc thầm nhìn trộm đối tượng xem mặt.







      Sau đó...... Mộc Mộc lệ rơi đầy mặt.







      phải bởi vì Trầm Ngang đẹp trai -- mày kiếm tuấn, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, khuôn mặt góc cạnh, cả người tỏa ra khí thế nam tính.







      Nhưng vấn đề là -- ta là ông chú ah!!!







      Trầm Ngang ước chừng tầm ba mươi tuổi, như vậy tính ra, so với Mộc Mộc lớn hơn gần mười tuổi.







      Cho dù đẹp trai hơn nữa ông chú vẫn là ông chú, Mộc Mộc khó mà chấp nhận được!







      Cũng may đứa kiểu có kẹo rớt ngoài đường vẫn có thể vui vẻ lạc quan ăn, sau khi bi thương lúc liền quyết định làm theo lời khuyên của con bạn cùng phòng, nghĩ đến ăn uống.







      Điều chỉnh lại tâm trạng, Mộc Mộc bắt đầu nghĩ đến những món ăn. Dựa theo kinh nghiệm của thế hệ trước, bây giờ Trầm Ngang hẳn là phải chủ động hỏi thích ăn gì.







      Vì thế trong đầu Mộc Mộc bắt đầu tính toán, ỏ đây hình như gần phố Ly Thiên, có thể đề nghị đến đó ăn. Sushi, teppanyaki, thịt bò, các món ăn Thái Lan, Vân Nam.v.v.. tất cả đều có và loại nào cũng thích.
      tart_trung, xkhanglinhdiep17 thích bài này.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 2









      Nước miếng bên khóe miệng tí tách tuôn rơi, bỗng đâu đó vang lên tiếng chuông điện thoại xa lạ, Trầm Ngang bắt máy, : “Ừ, được, tôi đến ngay.”







      Cúp điện thoại, Trầm Ngang quay đầu lại: “Có người mời tôi ăn, cùng .”







      xong xe chuyển bánh, hướng ngược lại phố Ly Thiên. Mộc Mộc nhìn các món ăn ngon dần dần rời xa, lòng đau như cắt.







      Thôi xem như chú Trầm này dẫn mình ăn chỗ khác ngon hơn vậy! Nghĩ thế, tinh thần Mộc Mộc lại bắt đầu khởi sắc.







      Xe bảy quẹo tám rẽ chạy hơn giờ, khi Mộc Mộc đói tới mức bụng sắp dán hẳn lên lưng rốt cục chú Trầm cũng dừng lại.







      Cuối cùng cũng được ăn!!!







      Đôi mắt Mộc Mộc tỏa sáng lấp lánh, hai chân run rẩy bước xuống xe, chuẩn bị tinh thần có bữa cơm no đủ, nhưng mở to đôi mắt nhìn xung quanh, tâm nhất thời lạnh hơn phân nửa -- hóa ra là quán cay ven đường à.







      Dĩ nhiên Mộc Mộc phải thích quán ăn ven đường, hơn nữa còn thích nhất là món cay. Nhưng hôm nay ăn, hôm sau nhất định nổi mụn đầy mặt.







      Quả nhiên lưu luyến tội lỗi càng sâu, làm hại nhau càng lớn.







      chuẩn bị nhàn phản đối bỗng có chàng trai tuổi xấp xỉ ngồi bàn đầu tiên vẫy tay gọi Trầm Ngang: “Ở đây.”







      Thế là Mộc Mộc bị Trầm Ngang dẫn tới ngồi xuống. Lén nhìn qua, phát ngoài chàng trai dễ nhìn ra bàn còn có bà chị.







      An Lương lớp Mộc Mộc là hoa khôi giảng đường, là đại mỹ nhân thông thạo cầm kỳ thư họa. Mộc Mộc ngày ngày nhìn quen nên mỹ nữ đối với trở thành bình thường.







      Nhưng bà chị này lại khiến mắt sáng ngời -- dáng người cong lõm đầy đủ, ngũ quan sáng sủa lập thể, cả người tỏa ra cảm giác quyến rũ lạnh lùng.







      “Đây là cháu trai : Trầm Thịnh Niên; Còn đây bạn : Tần Hồng Nhan.” Trầm Ngang giới thiệu cho Lâm Mộc Mộc từng người .







      “Chú, bé này từ đâu ra thế này? đáng .” Người cháu trai dễ nhìn cười toe toét hỏi.







      Nghe vậy, Mộc Mộc che mặt -- oa, thằng oắt dễ nhìn này rất biết cách nhìn người!







      Mặt còn chưa hết đỏ, chú Trầm giải thích: “À, đây là bạn chú, Lâm Mộc Mộc.”







      Mộc Mộc choáng, tý nữa ngã nhào xuống ghế, may mắn Trầm Ngang bên cạnh duỗi tay ra, bình tĩnh đỡ lấy .







      Chuyện này liên quan tới danh dự nhà mình, Lâm Mộc Mộc sau khi ngồi vững chuẩn bị giải thích. Nhưng Trầm Ngang nắm cánh tay thầm dùng lực, lực tuy lớn nhưng vẫn là loại áp lực vô hình khiến phải ngậm miệng lại.







      “Chú, chuyện từ khi nào vậy? Sao cháu chưa nghe chú từng đề cập qua?” Trầm Thịnh Niên nghe xong, ánh mắt chợt lóe. biết vì sao, Lâm Mộc Mộc cảm thấy đứa cháu này sao so với người bạn hờ là còn vui vẻ hơn nhỉ?







      Chẳng lẽ muốn dì đến thế?







      Bà chị kia luôn nhìn điện thoại, nghe xong đoạn hội thoại này khỏi ngẩng đầu lên, bắt đầu cẩn thận đánh giá Mộc Mộc, ánh mắt kia ...... có chút phong phú.







      “Mộc Mộc da mặt mỏng, nữa, kẻo ấy lại ngượng.” Trầm Ngang gọi lon wanglaoji đưa cho Lâm Mộc Mộc, để cho bên ngồi uống từ từ.







      Vì vậy Mộc Mộc bên nghe ba người chuyện, bên ngồi uống wanglaoji, đồng thời thèm dãi nhìn chằm chằm vào nồi thịt bò sôi sùng sục. Hương thơm cay nồng bay thẳng vào mũi, kích thích tuyến nước bọt Mộc Mộc tuôn ra như suối. thể nhịn nổi, đành nhờ bà chủ lấy cho bát nước sôi, cầm lấy đôi đũa, cười hì hì gắp lấy miếng thịt bò to bỏ vào trong bát. vất vả mới rửa được bớt ớt miếng thịt, chuẩn bị đưa vào miệng cắn, bỗng đường lại bị đôi đữa khác đoạt lấy.







      Giương mắt nhìn, Mộc Mộc phát miếng thịt bò của -- bị Chú Trầm hề biết xấu hổ lặng lẽ bỏ vào trong miệng tựa như có việc gì .







      Hành động này của chú Trầm ràng là công khai đoạt đồ ăn của người khác.







      Cũng may Mộc Mộc là đứa trẻ lương thiện, nghĩ bữa cơm này là chú Trầm trả tiền, cho nên giúp ta rửa chút thịt bò cũng sao, vì thế nhịn.







      Sau đó bụng lại sôi lên, Mộc Mộc lại lấy miếng thịt bò khác từ nồi lẩu nóng hổi rồi cố gắng rửa sạch ớt.







      Nhưng vẫn giống như cũ -- thịt bò của Mộc Mộc lại bị cướp.







      Tiếp đó, lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm......







      Mộc Mộc kiên trì rửa, chú Trầm kiên trì đoạt lấy.







      Toàn bộ quá trình đáng lẽ phải khiến người thấy thương tâm, người nghe rơi lệ mới đúng, nhưng trong mắt quần chúng chân tướng lại biến thành cảnh tượng ân ái tình cảm.







      “Chú, bạn chú ngoan, biết chú ăn được cay nên cố ý giúp chú rửa nữa.” Trầm Thịnh Niên vừa vừa gắp hạt sen từ nồi lẩu bỏ vào trong bát Tần Hồng Nhan.







      Cho dù cách tầng ớt cay nồng đậm, Lâm Mộc Mộc cũng có thể ngửi ra mùi tình cảm của Trầm Thịnh Niên đối với Tần Hồng Nhan hề bình thường.







      Bộ dáng kia, rất quan tâm chăm sóc.







      Mặc dù Tần Hồng Nhan tuy là đại mỹ nhân, nhưng dù sao cũng là người phụ nữ trưởng thành, so với đứa bé Trầm Thịnh Niên này phải lớn hơn hệ. Hai người đứng chung chỗ, quả xứng chút nào.







      Rửa sạch thịt bò rồi làm của hồi môn cho người khác, Mộc Mộc làm việc lỗ vốn nên chỉ có thể cam lòng buông đũa, sau đó ngồi bên cạnh uống wanglaoji.







      bữa ăn xong, tổng cộng uống bốn lon, thành tích nổi bật.







      Chẳng qua tác dụng phụ chính là khiến ngừng chạy vào WC, Trầm Thịnh Niên thấy vậy, tò mò giọng hỏi Trầm Ngang: “Chú, bạn chú phải mắc bệnh thận hư chứ?”







      Nghe thấy lời kia, Mộc Mộc muốn đâm đầu nhảy vào nổi lẩu hóa thành thịt bò cay luôn.







      Lần cuối cùng WC, Mộc Mộc tự an ủi bản thân: “Quên , quên , ít nhất cũng uống được của người ta bốn long wanglaoji mà.”







      Nghĩ như vậy, nội tâm lại vui vẻ.







      Bàng quang được giải tỏa, Mộc Mộc vui mừng ra khỏi nhà vệ sinh nữ, vừa ngẩng đầu lên liền thấy chú Trầm.







      Mộc Mộc trong lòng nhủ thầm, xem bộ dáng của chú Trầm hình như là đợi người...... Nếu chính là biến thái.







      chứng minh, Trầm Ngang phải là người biến thái, ta đứng ở đây là chờ Mộc Mộc .







      Đèn trong nhà vệ sinh tỏa ra ánh sáng vàng mơ hồ khiến khuôn mặt chú Trầm càng lộ ra vẻ trầm ổn tuấn tú, đôi mày đen rậm, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng tinh tế, đặc biệt là đôi môi -- độ dày vừa phải, sinh động như được họa sĩ chuyên nghiệp vẽ ra.







      ‘Câu người’, Mộc Mộc thầm nghĩ tới hai chữ này.







      Cuối cùng xác định việc, mẹ quả là mẹ mình, cho dù có ném vào hố lửa cũng chọn ném vào hố lửa đẹp đẽ -- ít nhất ngoại hình chú Trầm vẫn là có giá trị khiến người ta chảy nước miếng, nếu cất vào túi, về sau đem bán, kiếm lời hai ba lần tuyệt đối khó chút nào.







      lúc Mộc Mộc tham lam thưởng thức vẻ đẹp của chú Trầm Trầm Ngang bỗng nhiên bước lại gần Mộc Mộc.







      Gần đến mức Mộc Mộc có thể nhìn Trầm Ngang: ở khóe mắt có vài nếp nhăn, nhưng làm cho người khác cảm thấy già cả mà ngược lại làm nổi bật nên nam tính trầm ổn.







      Mộc Mộc hồi hộp đến mức da dẻ đều bắt đầu căng lên.







      phải suy nghĩ nhiều mà tại hành động chú Trầm này muốn nghĩ nhiều cũng được.







      Ái muội.







      Mặc dù nhà vệ sinh nóng bức khó chịu đối với hai người có chút sát phong cảnh, nhưng thể phủ nhận, tình cảnh này của hai người, tuyệt đối là ái muội, rất ái muội như phim truyền hình.







      Trầm Ngang tiếp tục tiến tới gần , thân mình hơi cúi, tư thế tự nhiên mà tuyệt đẹp.
      Sue ú thích bài này.

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 3









      Trơ mắt nhìn mặt Trầm Ngang dần dần phóng đại, Mộc Mộc đỏ mặt, tựa như quả cà chua chín vừa đưa ra thị trường.







      Cho dù là ông chú vẫn là người đàn ông bình thường. Mẫu hậu đại nhân từng cầm chổi lông gà ân cần dạy rằng, nam nữ thụ thụ bất thân.







      Vì vậy Mộc Mộc nỗ lực tuân thủ lời mẹ dạy, nhanh chóng lui về phía sau tránh khoảng cánh ái muội với Trầm Ngang, lại nghĩ tới phía sau chính là vách tường, cho nên, Trầm Ngang hiển nhiên vây quanh góc tường.







      ta hơi cúi đầu, đôi môi tiến tới, hô hấp ấm áp kích thích từng tế bào tai ngưa ngứa.







      Quả cà chua Mộc Mộc lập tức bị nấu chín.







      Rồi Trầm Ngang mở miệng, giọng từ tính, ánh mắt dịu dàng giọng hỏi --







      “Bên trong, có nhiều người ?”







      Mộc Mộc thiếu chút nữa nôn hết 4 lon wanglaoji ra ngoài.







      Có thể bật ra câu hỏi trong hoàn cảnh ái muội như thế này, chú Trầm quả là đóa hoa đặc sắc hiếm có.







      Khó trách hơn ba mươi tuổi rồi còn chưa có vợ.







      Tuy nhiên Lâm Mộc Mộc cũng là người đặc sắc, bởi vì câu trả lời của là: “ đông lắm, đông lắm.”







      Ăn no phải về nhà, Lâm Mộc Mộc quan sát thấy Trầm Thịnh Niên và Tần Hồng Nhan lái xe đến, khẳng định họ về cùng bọn , cho nên cần phải lo lắng cùng ông chú Trầm Ngang quái dị này ở cùng chỗ, do vậy tâm dần ổn định lại.







      Ai ngờ đứa cháu trai Trầm Thịnh Niên kia đợi ngồi yên vị ghế phó lái rồi mới : “Chú, chú cùng dì tương lai tiếp tục chơi lãng mạn , cháu đưa chị Tần về nhà sau.”







      Mộc Mộc tưởng đưa cháu này chẳng qua chỉ khách sáo vậy thôi, chứ làm chú sao có thể thả hai người bọn họ ở đây, nơi trước thôn sau nhà tự mình tìm đường về.







      Ai ngờ Trầm Ngang ngay cả nửa điểm do dự cũng có, liền gật đầu xong nhấn ga, chở Mộc Mộc nghênh ngang mà .







      Mộc Mộc bị khí thế Trầm Ngang chấn kinh, xe khỏi mười km rồi mà chưa câu nào.







      Trầm Ngang thấy khí nặng nề, chủ động chuyện.







      “Trước khi đến xem mặt tôi nghĩ tới như vậy, sinh năm mấy?”







      “1992.”







      “Chín hai à......” Trầm Ngang nhớ lại qúa khứ: “Vậy là năm tôi lên lớp ba.”







      Mộc Mộc bắt đầu giơ tay ra tính toán, lớp ba tiểu học hẳn là chín tuổi, vậy tính ra ông chú này năm nay vừa tròn ba mươi.







      Trầm Ngang tiếp tục nhớ lại:“Tôi còn nhớ năm đó đề toán trung học đặc biệt rất khó.”







      Da đầu Mộc Mộc bắt đầu run lên:“ vừa lớp ba cấp......”







      Trầm Ngang mỉm cười:“Là lớp ba trung học.”







      Ngón tay đủ, Mộc Mộc cộng thêm ngón chân, tính toán xong phát Trầm Ngang lớn hơn ít nhất mười lăm tuổi.







      Mười lăm tuổi a, vòng mười hai con giáp vẫn đủ còn phải mời thêm chuột trâu hổ nữa!







      Mộc Mộc bắt đầu đập đầu vào cửa xe.







      Khi xe chạy tới cách trường học ba giao lộ, Mộc Mộc liền Trầm Ngang dừng lại-- nếu như chuyện này bị bạn bè thấy hai người bọn họ ở cùng chỗ, khẳng định nghĩ biết tự lượng sức mình tiếp cận người giàu có.







      Ngược lại với dáng vẻ Mộc Mộc vội vàng mở dây an toàn, Trầm Ngang lại từ từ nhàn nhã :“Hôm nay thấy chưa ăn được bao nhiêu, lần sau nếu muốn ăn gì cứ chọn chỗ trước, tôi mời .”







      Nghe thấy lời này, Mộc Mộc lảo đảo bước xuống xe -- chưa chuẩn bị tâm lý gặp ông chú quái dị này lần hai đâu.







      “Chuyện này...... Chuyện này......” Dù sao ông chú này cũng là đàn ông, cũng có lòng tự trọng, cho nên Mộc Mộc có cự tuyệt cũng chỉ có thể cân nhắc từng câu từng chữ:“Kỳ tôi còn , bây giờ chỉ mốn tập trung vào học tập, mỗi ngày chăm chỉ học hành, có dự định khác. Hôm nay tôi tới cũng là do bị mẹ bức. Tôi xin lỗi, làm lãng phí thời gian của rồi.”







      Ông chú quả nhiên là người lớn, kiến thức rộng rãi, nghe xong những lời này cũng chớp mắt:“Yên tâm, hề lãng phí.”







      Lâm Mộc Mộc thở phào nhõm, may mắn mình đem tình cảnh này trở nên quá xấu hổ, dù sao mama ở nhà vẫn còn muốn cùng người tiến cử cậu bé -- Trầm Ngang đánh mạt trượt.







      Đắc tội nổi.







      “Vậy hôm nay cám ơn , tạm biệt.” Mộc Mộc vẫy tay, xoay người vội vã bước .







      biết vì sao luôn cảm thấy sau lưng trận nóng trận lạnh, giống như là có người vẫn chăm chú nhìn .







      Sau khi về phòng ngủ liền bị Lưu Vi Vi bao vây, bắt thành khai báo toàn bộ quá trình xem mặt.







      Mộc Mộc giữ nguyên tắc “Làm người phải thành ” , chỉ vài từ mấu chốt --







      1- Là ông chú







      2- Lớn tuổi mười lăm tuổi







      3- Hành vi hơi cổ quái







      Ai ngờ Lưu Vi Vi che mặt hét chói tai:“Thành thục chín chắn phong độ trầm ổn, Mộc Mộc, lần này mày giàu to rồi!”







      “Nhưng ...... ta là ông chú mà.” Mộc Mộc thờ dài .







      “Mày vì sao lại kỳ thị ông chú hả, cho dù mày trước đây hề mê luyến Rhett Butler đẹp trai trầm ổn, ít nhất cũng phải phải lòng Phí Vân Phàm chững chạc nhã nhặn a!” Lưu Vi Vi tiếp tục che mặt.







      Mộc Mộc cẩn thận suy nghĩ, kỳ ngày xưa rất mê người đánh chết -- Saint Seiya áo giáp vàng.







      Lưu Vi Vi tổng kết: “Từng là loli trong lòng đều có giấc mơ về người chú.”







      Là như thế sao? Nhưng tại sao đối với chú Trầm lại chút cảm giác?







      Mộc Mộc đau đầu, xem ra quả nhiên cách tuổi loli rất xa rồi.







      “Đúng rồi, An Lương đâu?” Mộc Mộc bỗng phát giường trống , đứa bạn thân của mình kiêm hoa khôi giảng đường An Lương thấy tung tích.







      “Chiều nó tới đón nó về, ôi chao Mộc Mộc, sao tao thấy An Lương cùng người trai kia hề giống nhau nhỉ, chẳng lẽ hai người chung huyết thống, có khi nào trở thành chuyện tình giả loạn luân nhỉ?” Lưu Vi Vi chỉ bị cuồng ông chú mà còn cuồng tình cảm em.







      Nhưng mà việc này Lưu Vi Vi đúng, cha An Lương là sư trưởng, mà cái người ‘’ thường xuyên tới đón là lính cần vụ nhà ấy, căn bản có quan hệ huyết thống. Chỉ là việc này An Lương chưa bao giờ tiết lộ ra ngoài, ở trong trường học cũng chỉ có Mộc Mộc là người duy nhất biết.







      Cuối cùng, Mộc Mộc lấy mục tiêu ngày mai phải cướp được bánh bao nhân thịt trong căn tin làm bữa sáng hẹn giờ dậy sớm, nằm xuống ngủ, kêt thúc đêm xem mặt.







      Sáng hôm sau dậy sớm đánh răng, Mộc Mộc bỗng nhiên có cảm giác rùng mình, cảm thấy có chuyện xảy ra.







      vào căn tin, mua bánh bao chỉ có loại chay, có thịt.







      vào phòng học, váy tự dưng bị mắc vào cái đinh bàn.







      vào sân thể dục, đầu bị bóng rổ rơi trúng.







      Cả ngày toàn chuyện xui xẻo xảy ra, lại còn đến muộn giờ ăn cơm, cảm thấy cỗ bất an kia lên tới đỉnh núi.







      Mộc Mộc là người mê tín, đoán chừng hôm nay hợp phong thủy trong trường nên cầm ví tiền ra ngoài, chuẩn bị kiếm đồ ăn.







      Mà ngay tại cồng trường, di động Mộc Mộc đột nhiên vang lên, nhìn kỹ màn hình, lỗ chân lông Mộc Mộc nháy mắt đều nở ra -- là Trầm Ngang.







      Mộc Mộc hiểu nổi, chẳng phải hôm qua ràng rồi cơ mà? Sao ông chú này còn gọi điện đến nữa chứ?







      Mộc Mộc cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại reo bền bỉ ngứt, hạ quyết tâm nhận -- nhiều chuyện bằng thiếu chuyện, cùng lắm sau này bà mối hỏi di động của bị mất vậy.







      phút sau, tiếng chuông cuối cùng dừng lại, Mộc Mộc cảm thấy vừa lòng, chuẩn bị cất điện thoại vào túi bỗng có tin nhắn tới.







      Mộc Mộc vừa mở ra nhìn, da đầu nhất thời nổi lên vô số mồ hôi lạnh -- người gửi là Trầm Ngang, nội dung chỉ có vài từ.







      “Tôi ở phía sau ”.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Ch ương 4







      Sau khi đọc xong tin nhắn này Mộc Mộc liền nghe thấy phía sau vang lên tiếng còi ô tô. Cứng ngắc quay đầu, nhìn thấy chiếc xe tương tự màu xám bạc -- rửa sạch thiếu chút nữa nhận ra.







      Mộc Mộc đứng chôn chân tại chỗ, cảm thấy đau đầu -- cùng ông chú chơi trò IQ quả là hành vi biết tự lượng sức mình.







      Ngồi trong xe, vẻ mặt Trầm Ngang điềm tĩnh nhìn Mộc Mộc vật lộn lê lết đến cạnh xe với tốc độ rùa bò.







      tìm tôi có việc sao?” Mộc Mộc tự thôi miên chính mình chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là áo giác.







      “Lên xe rồi sau.” Trầm Ngang dùng ánh mắt ý bảo quan sát bốn phía: “Có người nhìn thấy, ảnh hưởng tốt.”







      Biết ảnh hưởng tốt còn đỗ xe ngay trước cổng? Mộc Mộc u oán nghĩ, ông chú Trầm này nhất định là cố ý tới.







      Mộc Mộc là thiếu nữ như đóa hoa vừa chớm nỏ, Trầm Ngang lại là người đàn ông trung niên trưởng thành chững chạc, cùng với chiếc xe này, dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến hai từ rất phổ biến -- bao dưỡng.







      Bây giờ là giờ ăn cơm tối, trong sân trường lượng sinh viên rất lớn, Mộc Mộc tự thấy nếu mình lên xe, thanh danh của mình chắc chắn bị hủy.







      còn cách nào, Mộc Mộc chỉ có thể bị chú Trầm tính kế ngồi xuống vị trí phó lái.







      tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Mộc Mộc hỏi.







      phải rồi sao? muốn ăn gì, chọn nơi .” Trầm Ngang mỉm cười.







      Mộc Mộc choáng, với ta khi nào vậy?!







      Xem ra để đối phó loại ông chú tu luyện ngàn năm này, chỉ có thể dùng sát chiêu.







      Mộc Mộc quyết tâm thẳng: “Trầm tiên sinh, lần trước có thể là do tôi chưa ràng. Ý của tôi là, chúng ta hợp, về sau xin đừng gặp mặt nữa, tránh làm lãng phí thời gian lẫn nhau.”







      Lực sát thương của câu này rất mạnh, cho dù là thần long bái vĩ cũng khó mà kháng lại được, người thường ai trúng chiêu này, ít nhất cũng phải nằm giường dưỡng thương ba đến năm ngày.







      Cho nên sau khi Mộc Mộc xong, nhìn Trầm Ngang đột nhiên trầm mặc cúi đầu, trong lòng có chút hối hận.







      “Tôi nghĩ ......” Trầm Ngang chầm chậm : “Ít nhất chúng ta vẫn có thể là bạn.”







      Trong giọng có chút đơn buồn bã, tựa như lá cuối thu bị gió lạnh thổi qua rơi rụng xuống đất.







      Mộc Mộc mủi lòng: “ ra tôi cũng xem là bạn ......”







      “Nếu là bạn, thỉnh thoảng ăn bữa cơm cũng là chuyện thường, tôi rất vui mừng khi chúng ta có thể cùng chung nhận thức này.”







      Trầm Ngang nhoẻn miệng cười, đơn vừa rồi nháy mắt tan thành mây khói.







      Mộc Mộc có cảm giác lại bị rơi vào bẫy.







      Cũng khó trách, khi còn là đứa trẻ người quấn tã lót Trầm Ngang giải đề toán trung học, làm sao mà là đối thủ.







      Tâm trạng ăn cơm giờ phút này đối với Trầm Ngang hỏi linh tinh ăn nơi nào cùng với ăn cái gì, Mộc Mộc chỉ hai chữ --“Tùy ”.







      Trầm Ngang bẻ tay lái, tới nhà hàng Sushi nổi tiếng.







      Sau khi ngồi xuống, Mộc Mộc quyết định hóa bi phẫn thành thèm ăn, vùi đầu vào ăn sushi.







      Cá ngừ sushi, cá hồi sushi, tôm ngọt sushi, gan ngỗng sushi...... Dù sao ông chú này cũng thiếu tiền, Mộc Mộc nhìn trúng món gì liền gọi món đó.







      “Nhìn ra khẩu vị của tốt đấy.” Trầm Ngang uống ngụm rượu, bình luận.







      “Đúng vậy, tôi ăn rất nhiều, về sau phỏng chừng tiền lương tháng cũng đủ mua đồ ăn cho mình, vì thế bạn tôi thường ai dám cưới tôi cả.” Mộc Mộc vội vàng tự hạ thấp bản thân mình.







      Ý ngầm chính là: Giá của tôi cao, nếu có ý tưởng bậy bạ với tôi xin hãy dừng lại .







      “Ăn được là phúc, có thể ăn chứng tỏ thân thể rất khỏe, sau ba năm ôm con cũng thành vấn đề, người cưới làm sao có thể mệt, tránh mới là thiệt.” Trầm Ngang phiêu phiêu nhàng đánh Thái Cực quyền trở về.







      hổ là người lớn, rất có tài ăn , Mộc Mộc bái phục, giơ đũa gắp sushi đầy vào bát -- bi phẫn quá lớn, thức ăn cũng đủ bù lại.







      ăn, bỗng nhiên có giọng nữ hét lên: “Trầm Ngang? ở đây ư, là trùng hợp!”







      Mộc Mộc quay đầu nhìn, phát người phát ra tiếng hét là người phụ nữ gần ba mươi tuổi, mặc bộ đồ công sở, nhưng cặp mắt kia nhìn và Trầm Ngang giống như chó Ngao Tạng trông thấy xương heo, chuyện phải là rất nhiệt tình.







      Lời này có chút hơi sơ xài, dùng từ ngữ tao nhã mà -- tò mò hiếu kỳ chính là ngọn lửa tâm hồn của ấy.







      “Trầm Ngang, người này là?” Bà chị mặc đồ công sở cố gắng kiềm chế kích động bình tĩnh hỏi.







      “Là bạn tôi.” Trầm Ngang buông chén rượu, mỉm cười dịu dàng.







      Quả nhiên bà chị mặc đồ công sở kia lập tức bỏ rơi người bạn trai bên cạnh vọt tới bàn của bọn họ, nhắm ngay Mộc Mộc, bắt đầu tấn công: “Em , trông em dễ thương, năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Quen với Trầm Ngang bao lâu rồi? Có sống cùng nhau ? Cha mẹ hai bên gặp mặt chưa? tính đến kết hôn chưa? Tuần trăng mật nghỉ ở đâu?”







      Mắt thấy danh dự lại sắp bị hủy, Mộc Mộc muốn giải thích mình và chú Trầm chỉ là bạn bè bình thường, nhưng vừa mở miệng, trong miệng đột nhiên bị nhét vào nắm cơm, suýt nữa làm nghẹn chết.







      Trầm Ngang nhàng vỗ vỗ lưng Mộc Mộc, sau lại vuốt mái tóc , dịu dàng : “Xem em kìa, ăn miếng cơm cũng có thể bị nghẹn, làm sao có thể khiến yên tâm đây?”







      Mộc Mộc dùng ánh mắt rực lửa căm tức nhìn Trầm Ngang -- ông chú này muốn giết người diệt khẩu hả?







      Tuy vậy, cảnh tàn sát khốc liệt này lại bị người ngoài nhìn thành mối tình thắm thiết tình chàng ý thiếp -- bà chị mặc đồ công sở che mặt : “Oa, em có phúc, chị chưa từng thấy Trầm Ngang đối xử với ai tốt như vậy.”







      Mộc Mộc lúc này mới tỉnh ngộ, khó trách vẫn cảm thấy bà chị mặc đồ công sở này nhìn rất quen, nhiều chuyện như vậy, hành động như thế, chắc chắn là họ hàng thân thích với Lưu Vi Vi nhà mình!







      Người bạn trai luôn luôn im lặng của bà chị mặc đồ công sở nhịn được, liên tục ho khan như bệnh nhân lao phổi đến rát họng mới thức tỉnh được bạn của mình.







      Bà chị tiếc nuối : “Chị còn có hẹn, gặp lại sau nhé.”







      Lúc ra cửa, ánh mắt lưu luyến rời, hận thể tiếp tục ở lại xem hết từ đầu đến cuối.







      Đợi bà chị mặc đồ công sở rời , Mộc Mộc thở dài: “Tôi có dự cảm rằng, chuyện của tôi và ăn cơm nội trong vòng ngày mai bị bạn bè biết hết.”







      Trầm Ngang tươi cười trong veo: “Với công lực của ấy -- khẳng định giờ sau truyền khắp rồi.”







      Mộc Mộc đau đầu: “Vậy sao còn tôi là bạn , chẳng lẽ sợ bạn bè hiểu lầm hả?”







      Trầm Ngang uống ngụm rượu, yết hầu chuyển động, ánh mắt sắc bén: “ vốn là bạn của tôi.”







      Mộc Mộc suýt nữa lại đánh rơi cái bát xuống: “ cái gì?”











      Chương 5









      “Chỉ đùa chút thôi mà.” Trầm Ngang trấn an xoa đầu .







      Mái tóc mượt mà mềm mại, chạm vào cảm giác rất tốt.







      Mộc Mộc đặt bát sushi xuống, nhíu mày : “Trầm tiên sinh, hay giỡn như vậy khiến tôi bối rối.”







      “Nếu là bạn bè, đừng gọi tôi là Trầm tiên sinh nữa”. Trầm Ngang thu tay về: “Nghe rất khách sáo.”







      “Trầm...... Ngang” Mộc Mộc cảm thấy gọi ra tên này vẫn có chút khó khăn: “ với bà mối chưa?”







      cái gì?”







      chuyện tôi và hợp ấy.”







      Mộc Mộc nghĩ rằng làm việc phải có trước có sau, tuy thích xem mặt kiểu này nhưng dù sao người tiến cử cũng nhiệt tình giới thiệu, mình phải thông báo kết quả cho người ta mới đúng.







      .”







      “Vậy tôi , tôi cảm thấy tôi quá trẻ, hợp với .”







      “Tôi cảm thấy quá trẻ.”







      Mộc Mộc lại đau đầu.







      Chú à, tôi đây phải giúp tìm bậc thang leo xuống rồi ư?







      “Thế tôi tìm lý do khác vậy.” Mộc Mộc rưng rưng nhặt rau húng quế gói với thịt heo nướng.







      Bi phẫn a bi phẫn, thèm ăn a thèm ăn.







      “Chuyện của chúng ta, vì sao nhất định phải cho người khác?” Trầm Ngang khẽ cau mày.







      “Bởi vì...... Tóm lại là phải giải thích cho người ta tiếng.” Mộc Mộc cảm thấy đây là điều dĩ nhiên nên làm.







      Đèn nhà hàng treo khá thấp, phong cách cổ xưa đơn giản, có loại khí trong sạch thanh tịnh, ánh đèn chiếu gương mặt Trầm Ngang: “Kết quả giữa chúng ta ...... Chẳng phải còn chưa có?”







      ...... Lại giỡn nữa à?” Mộc Mộc cố gắng chạy theo cách chuyện của Trầm Ngang.







      cảm thấy bộ dáng tôi giống giỡn lắm hả?” Biểu cảm Trầm Ngang còn rất nghiêm túc.







      Mộc Mộc cúi đầu ra sức ăn tôm cuốn, cảm thấy mình và ông chú này là khác nhau trời vực.







      ăn tiếp , tôi toilet chút.” Lúc gần , Trầm Ngang nhịn được lại đưa tay vuốt ve tóc Mộc Mộc.







      Tóc bé này, quả đúng là tuyệt.







      Đợi bóng dáng Trầm Ngang vừa biến mất, Mộc Mộc liền gọi phục vụ tính tiền.







      thể , nhà hàng này đúng là đắt đỏ, bữa cơm cũng ngốn mất nửa tháng phí sinh hoạt của . Nhưng mà Mộc Mộc chấp nhận đau lòng, bỏ lại tiền rồi chạy nhanh ra ngoài, vọt ra đường, chặn taxi, thẳng về trường, nhảy vào phòng ngủ, đóng cửa phòng lại, sau đó đứng thở hổn hển.







      “Có ma đuổi theo mày hả?” Lưu Vi Vi đắp mặt nạ tò mò hỏi.







      Đúng vậy, là con ma già có chỉ số IQ cao ngất ngưởng.







      Mộc Mộc lấy ra di động, gửi tin nhắn, với Trầm Ngang rằng mình có việc nên trước, mọi chuyện kết thúc. Bởi vì lần trước ta mời cho nên lần này mời lại, mọi người ai thiếu nợ ai, rất công bằng. Hơn nữa gần đây có bài kiểm tra, thời gian bận rộn nhiều việc, e là thời gian ra ngoài ăn cơm chuyện rồi giả làm bạn ta, hy vọng ta đừng đến trường tìm mình nữa. tóm lại, mọi người núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, hữu duyên gặp lại.







      Bất an lo sợ gửi xong, liền tắt ngay di động.







      thể trách Mộc Mộc tàn nhẫn, chủ yếu là do chú Trầm Ngang này cứng mềm ăn, hành động quái dị, bất chấp tất cả hi sinh bữa cơm để rời ta, làm sao có thể trốn?







      Tuy rằng hành động này đủ quang minh chính đại nhưng ít nhất cũng coi như thẹn với lương tâm, Mộc Mộc an tâm ngủ, nhưng nửa đêm lại mơ thấy túi tiền của mình teo lại, đau lòng muốn chết, nhịn được bật khóc.







      Hôm sau tỉnh dậy, phát giấc mơ này là , lại nhịn được khóc thêm lần nữa.







      Tuy nhiên mất khoản tiền này cũng coi như có giá trị -- mấy ngày tiếp theo Trầm Ngang vẫn chưa tới tìm .







      Cuối cùng cũng thoát được củ khoai lang bỏng này, Mộc Mộc vui mừng.







      Hậu quả của việc nhất thời nổi hứng chính là: nửa tháng cuối chỉ có thể sống dựa vào bánh bao và uống canh căn tin miễn phí để tồn tại, ba ngày sau Mộc Mộc trở nên xanh xao, nhìn qua cứ như là người sống ở những năm đói kém.







      May mắn nhà Mộc Mộc nằm trong thành phố, cho nên vừa đến cuối tuần Mộc Mộc liền tức tốc chạy về nhà, chạy vào cửa cũng thèm nhìn xung quanh, lao thẳng vào bếp, mở tủ lạnh, lấy thịt hâm lại rồi ăn lấy ăn để.







      Mộc Mộc ăn ngấu nghiến, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào dĩa thịt, lại để ý tới trong phòng có chút yên tĩnh kỳ lạ.







      Chờ sau khi ăn uống no say, Mộc Mộc vuốt bụng, lau vụn thịt bên khóe miệng, xoay người lại, nhìn thấy ba mẹ mình và bà mối trừng mắt há miệng nhìn cùng với...... người tuy trừng mắt há miệng nhưng lại cười rất thâm ý - Trầm Ngang.







      Đau đầu đau đầu thực đau a.







      Trầm Ngang này đúng là hồn tan, kiếp trước chắc chắc là do loạn đao chém chết cho nên kiếp này mới bám theo báo thù mà.







      Cả hai bên cùng sốc, Mộc Mộc bị im lặng tiếng động trong phòng khách, còn mọi người bị tướng ăn của dọa ngây người.







      Cũng may mẹ Mộc Mộc định lực cao, ngay lập tức phản ứng lại, kéo con hóa đá đến bên người, dịu dàng lau vết dầu mỡ miệng , cười hiền từ : “ Con ngoan, con lại giúp bà cụ hàng xóm làm việc quá sức phải ?”







      Mộc Mộc nhìn mẹ của mình, trong lòng khỏi tán thưởng -- diễn xuất này, cũng chỉ có Thanh Hà và Trương Mạn Ngọc mới có thể địch nổi.







      “Tiểu Trầm sáng sớm tới rồi, ngồi đợi con đấy.” Ba Mộc Mộc giải thích.







      tới làm gì?” Lúc này Mộc Mộc mới phản ứng lại, nhìn ta như đại địch.







      chắc chắn rằng mọi chuyện rất ràng, nhưng ông chú Trầm này sao da mặt lại dày đến thế?







      “Con bé này, sao lại thế?” Mẹ Mộc Mộc khẽ nhắc, bàn tay ở góc độ Trầm Ngang thấy được thầm cấu vào đùi Mộc Mộc.







      “Trầm Ngang đến đây chủ yếu là muốn chào ba mẹ cháu.” Bà mối mỉm cười đầy tự hào, ra dáng “Ta là bà mối tốt”.







      “Chưa báo trước tiếng mà tới, chắc cháu khiến chú phiền lòng rồi.” Trầm Ngang nhận lỗi.







      Mộc Mộc khinh bỉ.







      Cha mẹ lớn hơn Trầm Ngang nhiều nhất cũng tầm năm sáu bảy tuổi, vậy mà gọi chú tự nhiên như , ông chú Trầm này giả nai quá mất, làm như mình còn trẻ lắm ấy!







      “Đừng vậy, Mộc Mộc nhà chú còn chưa hiểu chuyện, khiến cháu nhọc lòng ít mới đúng.” Ba Mộc Mộc khách khí.







      ra Mộc Mộc tuy còn nhưng lại rất am hiểu cách đối nhân xử thế. Là ấy nhắc nhở cháu phải báo lại cho người tiến cử tiếng, cháu nghĩ thấy rất đúng nên cuối tuần cháu đến đây, tiện thể gặp mọi người luôn.” Khi những lời này tầm nhìn của Trầm Ngang tránh giao với ánh mắt Mộc Mộc -- miễn bị ánh mắt tóe lửa của tiêu diệt.







      Mộc Mộc tức giận, quả là phải lại cho người tiến cử tiếng, nhưng là rằng hai người hợp, hy vọng sau này hai bên tìm người khác, nhưng bây giờ lại đổi sang giống như Tây Môn khánh và Phan Kim Liên ấy.







      Ông chú Trầm quả nhiên đủ hiểm.







      Chẳng qua Mộc Mộc cũng chịu ngồi chờ chết, thừa dịp Lâm mẹ vui vẻ nấu cơm, lặng lẽ di chuyển đến bên người bà, rằng mình có tình cảm với ông chú này.







      Nhưng Lâm mẹ lại có ấn tượng rất tốt đối với Trầm Ngang: “ có tình cảm vẫn có thể dần bồi đắp được.”







      “Nhưng ta lớn hơn con ít nhất mười lăm tuổi đó!” Mộc Mộc phản đối.







      “Lớn tuổi mới có thể thương con.” Lâm mẹ bác bỏ.







      “Lớn tuổi như vậy mà còn chưa cưới vợ, nhất định là có vấn đề.” Mộc Mộc u oán đoán.







      “Người tiến cử có , vì mấy năm trước Tiểu Trầm sống ở nước ngoài nên tìm được người thích hợp, nếu còn có thể đến lượt con?” Lâm mẹ băm thịt bỗng chém con dao xuống thớt, ra lệnh: “Lâm Mộc Mộc, con rùa vàng Trầm Ngang này con phải giữ cho mẹ, nếu mẹ mà biết con chủ động đề nghị chia tay gì đó, đừng trách mẹ quân pháp bất vị thân!”







      *Quân pháp bất vị thân: vì việc nước quên tình nhà; vì đại nghĩa quản người thân

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :