Ngạo nghễ - Tiêu Dao

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cửu trùng thiên

      cửu trùng thiên Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      16
      Chương 1

      Đầu đông, khí giá buốt bao trùm khắp thành phố A, mọi ngõ ngách giăng lớp sương dày, trắng xóa.

      Trái ngược với thời tiết ảm đạm, lạnh lẽo là cảnh ồn ào, tấp nập con đường trung tâm. Cố Phù Du khoác áo len mỏng, chậm chạp dưới những tán cây cổ thụ ven đường.

      Vậy là 10 năm xa nơi này, 10 năm kể từ cái ngày quyết định bỏ biệt xứ. Thành phố A vẫn vậy, vẫn hoa lệ và cổ kính như xưa. Chỉ có lòng người là thay đổi, từ lâu Phù Du quên mất nơi đây là quê hương mình, chỉ nhớ ở đây từng có người hơn sinh mệnh.

      An Nặc Nại, nghĩ đến . Vẫn còn đau lắm, vẫn còn nhớ lắm, nhưng biết làm sao được, nhẫn tâm với như vậy, tại sao vẫn ngây thơ tin rằng vẫn thương, vẫn chờ ?

      10 năm rồi, thời gian đủ dài để quên , đủ để xóa những kí ức đẹp đẽ giữa hai người.

      Cố Phù Du sững người, ánh mắt dõi theo bóng người vừa bước xuống từ chiếc siêu xe màu xám bạc. vẫn vậy, vẫn bóng dáng cao gầy, vẫn khuôn mặt đẹp như tạc. bất giác mím chặt môi, mọi cảm xúc thương lại ùa về, sợ, sợ mình giữ được bình tĩnh đến ôm như ngày nào.

      Cửa xe lại mở ra lần nữa, cặp chân dài thẳng tắp bước ra.

      Ngôn Lam ư? vẫn còn qua lại với người đàn bà này sao? thấy chua chát trong lòng, ra mấy năm qua vẫn sống vui vẻ, chia tay để đến với Ngôn Lam. Cũng phải, ấy đẹp hơn , thông minh hơn , lấy cái gì để đấu lại đây!

      Lúc này Phù Du mới để ý nơi họ dừng xe là tiệm áo cưới Hạnh Phúc.

      nhắm mắt. An Nặc Nại, có phải sắp kết hôn ? quên rồi, quên mất lời hứa chỉ , chỉ kết hôn với mình rồi.

      Nặc Nại, lúc này đây em đau lắm, em hối hận vì trở về đây. Có lẽ nơi này thuộc về em, cũng thuộc về em.

      Em chúc hạnh phúc, em đủ cao thượng để nhìn hai người sóng bước. Mọi thứ vỡ tan cả rồi.

      Cố Phù Du quay người bước nhanh, nước mắt biết ướt đẫm gò má từ bao giờ...

      Bên kia đường, An Nặc Nại nắm chặt tay, Cố Phù Du trở về rồi, cuối cùng người con cũng trở về. quay sang với Ngôn Lam:

      có việc phải trước. Chào em!”

      Ngôn Lam gật đầu

      “Chị ấy...”

      hiểu.”

      mỉm cười cái rồi lên xe, phóng theo hướng . rất nhanh chóng tìm thấy bóng dáng ven đường. mỏng manh quá, tựa như có thể tan ra. cứ thế, cứ thế chạy với tốc độ rùa bò chỉ để theo sát .

      An Nặc Nại hít hơi sâu, khí lạnh lẽo nhưng tuyệt quá. Thời tiết dường như trở nên đẹp hơn khi em trở lại. ngắm , kĩ, cố kìm chế ước muốn chạy đến ôm vào lòng, chạy đến ngửi mùi hương dễ chịu mái tóc , chạy đến mà thầm vào tai rằng: “ 10 năm qua chưa từng như kẻ được sống. Nhưng giờ tốt rồi, em lại ở đây!”

      Cuối cùng Cố Phù Du cũng chịu dừng lại bên quán ăn . nhận ra đây là nơi mà thích nhất, là nơi mà ngày xưa hay đến cùng . bước vào, người đón phụ nữ trung niên hơi béo. Chủ quán cũng thay, còn tự huyễn hoặc trong hồi ức đến bao giờ đây.

      “Cho tôi cơm rang.”

      Chủ quán gật đầu, nhanh chóng dặn phụ bếp chuẩn bị đồ ăn.

      Phù Du nhìn đĩa cơm trước mặt, xúc miếng . Vị hình như khác ngày xưa nhiều, chẳng lẽ tại bên sao? cười diễu, ra quan trọng đến vậy, cơ hồ trở thành hơi thở của chính rồi.

      “Tính tiền!”

      Bà chủ quán chạy lại, mỉm cười :

      à, có người thanh toán cho rồi.”

      Cố Phù Du ngạc nhiên hỏi lại

      “Ai trả tiền cho tôi vậy?”

      Bà chủ quán lắc đầu

      “Tôi biết tên. Cậu ta ngày nào cũng đến đây mình nhưng luôn gọi hai đĩa cơm. Cậu ta đẹp trai lắm, lúc cậu ta đến đây quán của tôi luôn đông khách hơn bình thường. có quen ai như vậy ?”

      trả lời mà quay nhanh ra cửa, hình dáng quen thuộc cũng . Là đó à?

      Nặc Nại, chúng ta, cuối cùng tương ngộ...
      P/S: CÁM ƠN VÌ ĐỌC!
      Last edited: 21/2/15
      Tiêu Dao Tiểu Ngải thích bài này.

    2. cửu trùng thiên

      cửu trùng thiên Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      16
      Chương 2:

      Cố Phù Du đứng đây rất lâu, lặng lẽ nhìn về phía tòa nhà sống. như cảm nhận được bên cạnh, có lẽ lúc nào đó, chính tại nơi đứng, cũng ở đây, cùng ngắm phong cảnh như thế này, cùng hít chung bầu khí, như vậy tuyệt biết bao!

      Nặc Nại, chúng ta cùng sống dưới bầu trời, tồn tại, thế là đủ. Em chỉ cần biết vẫn ổn, thế thôi.

      quay gót bước , bỗng sống lưng khựng lại

      đến tại sao gặp?”

      Giọng lâu nghe giờ gần trong gang tấc, đứng đó, ngạo nghễ nhìn .

      Phù Du quay người lại, nhìn bối rối:

      “Em chỉ...chỉ tiện đường.”

      Mặt tỏ thái độ “ ra là thế”, :

      “Vậy có thể tiện đường thêm lần nữa, uống với tôi cốc cà phê?”

      Em ở trước mặt , đừng hòng buông tay lần nữa.

      cắn môi, gật đầu:

      “Được!”

      ...

      Lúc này, cảm thấy khí có chút kì quặc. Họ ngồi ở góc vắng nhất trong quán tình nhân nổi tiếng của thành phố, thế nào vẫn là mờ ám, vô cùng mờ ám mà.

      “10 năm qua sống có tốt ?”

      trả lời như cái máy:

      “Tốt!”

      tìm được việc làm chưa?”

      “Chưa, tìm việc ở đây khó hơn em tưởng.”

      trầm ngâm lát.

      “Tôi có thể giúp . Công ti tôi vẫn thiếu người.”

      Phù Du đáp luôn mà cần suy nghĩ:

      “Em cần!”

      ngẩn người nhìn

      khí rơi vào im lặng

      Khúc nhạc tình nhân vẫn vang lên cách đều đặn.

      cảm thấy lạnh kinh khủng, còn là Phù Du chỉ quen dựa dẫm vào nữa. Em giờ khác, khác đến mức em chẳng còn nhận ra em là ai giữa cuộc đời này.

      Nặc Nại đột nhiên bật cười, :
      “ Vẫn nên thẳng, tôi luôn đợi về để trả nợ. Vì vậy, việc có cần hay , nên suy nghĩ lại. Số điện thoại của tôi vẫn vậy, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Tạm biệt!”

      Nợ? nợ cái gì? Chẳng lẽ...

      hứa cả đời chỉ thương em, lấy mình em làm vợ !”

      hứa.”

      nợ lời hứa này sao? Lúc bừng tỉnh, khỏi tầm mắt của . tự diễu, biết bao chuyện xảy ra còn nhớ , bao kỉ niệm đẹp giờ chỉ còn là nỗi mơ hồ.

      Em dần quên hết, tại sao chỗ này vẫn còn đau, tại sao vẫn còn nhiều đến thế. Trong mắt còn điều gì em chưa thấu, tâm can phức tạp, em nhìn ra nghĩ điều gì.

      Lần đầu tiên em ước món nợ này chưa từng tồn tại, và em giống nhau quá, mãi mãi là cùng loại người, sao có thể đến bên nhau?

      Nặc Nại, em vẫn thích , tình ấy biến thành niềm đau, nhưng giờ lòng em bình yên đến kì lạ, có biết?

      Em với , biết ai ngạo nghễ hơn ai?

      ...

      Cố Phù Du gặp An Nặc Nại gặp nhau vào ngày nắng nhạt nhất của mùa thu. hôm ấy tựa như tia sáng rực rỡ độc tôn chói lọi giữa bầu trời ảm đạm xuyên thẳng vào tim . chút phòng bị bị đánh bại hoàn toàn trước .

      phải người đẹp trai nhất, hoàn hảo nhất nhưng từ luôn phát ra sức hút khó cưỡng.

      như con thiêu thân lao mình về sáng, bất chấp tất cả chỉ để gần .

      Phù Du nhớ ngắm người con trai ấy bao lâu, chỉ nhớ kể từ giây phút người ấy xuất , hoàn toàn phải là ...


      P/s: CẢM ƠN VÌ ĐỌC!
      Tiêu Dao Tiểu Ngải thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :