1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngang qua thế giới của em (I belonged to you) - Trương Gia Giai

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      [​IMG]

      Tên truyện: Ngang qua thế giới của em (I belonged to you)
      Tác giả: Trương Gia Giai
      Dịch: Lương Hiền
      Số trang: 397 trang
      Nhà XB: Văn Học & Văn Việt
      XB: T9/2015

      Ngang qua thế giới của em là tập truyện ngắn, nằm trong hệ liệt Truyện kể trước giờ ngủ, sau khi được tác giả post mạng, lượng người vào đọc vượt qua con số 4 triệu, 1 triệu 500 lượt chia sẻ, mỗi phút, đều có người thấy được chính bản thân mình trong câu chuyện. Đến năm 2013 trở thành “cơn bão” làm nên kỳ tích.

      chuyến tàu bốn mùa ấy, nếu em phải xuống trước, xin đừng đánh thức khi tôi vờ say giấc, hãy được tôi được ngủ yên cho đến trạm cuối cùng và tự ru minh rằng: tôi hề hay biết em bỏ

      Bạn đọc của “Chuyện kể trước giờ ngủ” (1) đều biết, đây cuốn sách khá hỗn tạp.

      Chúng giống câu chuyện bạn bè thường tâm với nhau lúc đêm khuya, về những gì mình trải qua.
      Người bạn đó chính là tôi.

      Nhân vật chính đủ mọi tầng lớp, lứa tuổi, tính cách tưởng chừng xuất ở khắp nơi trong các câu chuyện, vậy mà chỉ cần ngoảnh mặt chẳng thấy đâu.

      Những trang truyện ấy có trang ấm áp, có trang sáng sủa, có trang độc, có trang khùng điên, có trang vô vị, có trang kỳ quặc, có trang viết bừa, có trang vớ vẩn, linh tinh.

      Bạn có thể đọc mỗi ngày vài chương, hoặc chọn những chương mình thích, tùy theo tâm trạng.

      Lúc bạn trằn trọc mất ngủ, lúc bạn cần được an ủi, lúc bạn ngồi đợi xe lửa, lúc bạn chây lười ngủ nướng hay lúc bạn căng da bụng trùng da mắt, bạn đều có thể tìm được chương như ý.

      Tôi mong viết được cuốn sách để bạn có thể giữ nó bên gối, xếp lên kệ sách hoặc tặng nó cho người quan trọng nhất với bạn.

      Và tôi nghỉ đây là cuốn sách như thế.

      Tất nhiên, nếu đọc xong mà bạn cảm thấy trang sách nào có giá trị và bạn ném bỏ nó vào sọt rác tôi cũng để bụng đâu

      Vì tôi thể nào đền cho bạn được
      Cuốn “Ngang qua thế giới của em” chỉ cần bạn mở đọc chương là tốt rồi.

      (1) Tiêu đề chuyên mục tác giả lập ra để kể những câu chuyện của mình (sau đó được tập hợp trong cuốn sách này) diễn đàn mạng xã hội nổi tiếng Trung Quốc – Tianya (Mọi chú thích trong cuốn sách này đều của người dịch)​

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lời mở đầu

      Tôi ngang qua thế giới vài người, họ cũng ngang qua thế giới của tôi.

      Tôi cặm cụi viết kha khá “Chuyện kể trước giờ ngủ”, đều chấp bút và hoàn thành lúc đêm khuya. Những câu chuyện của tôi chúng giống như hành lý ký gửi ngoài sân ga, có thứ của tôi, có thứ của bạn bè đều cần lĩnh chứng nhận, cứ thế chúng trở thành những dấu ấn những chặng đường.

      Nhưng tôi thấy chúng đẹp đẽ, chúng chuyển hóa để rồi biến thành trời xanh mây trắng, thành những chiếc kẹp sách, ghi dấu thời gian, cho chúng ta những khoảnh khắc tìm lại và tưởng niệm
      Thực ra, nhiều câu chuyện trong cuốn sách này xứng đáng gọi là chuyện ngắn, nhiều nhất chỉ có thể gọi là tùy bút hoặc thậm chí chỉ là mấy trang giấy viết nhăng viết cuội. Nhưng tôi biết, dù nhiều hay ít, chúng tiếp thêm sức mạnh cho những ai thích chúng và giúp họ nhìn lại chính mình.

      Bởi vì, từ nhiều năm tháng trước chúng ta từng khao khát được ôm trọn thế giới của người nhưng đến cuối cùng lại chỉ “ ngang qua” họ.

      Cơn mưa giăng mờ thành phố, xóa nhòa những vết tích, ai đó vẫn đứng yên bất động, muốn dịch bước chân.

      Sẵn lòng chờ đợi, sẵn lòng trồng cây si nơi góc phố ấy, cho dù chỉ để nhận ra, “người ấy” còn ở đó. Nhưng điều này có gì đáng buồn, bởi vì người ta trở nên kiên cường hơn nhờ vết chai sần vô số lần mềm yếu.

      Tôi muốn rằng, bạn ơi, hãy ngồi xuống đây, nhấm nháp chút trà ấm, thưởng thức cảnh đẹp ngoài kia rồi hãy đứng lên và tiếp. Thế giới thuộc về bạn dang rộng vòng tay chờ đón bạn ở nơi nào đó, tôi cá là vậy, bởi vì, chúng ta, ai rồi cũng phải được hạnh phúc.
      DingDingDong thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Đêm thứ nhất
      Mối tình đầu: Ngang qua thế giới của em

      Có những phút giây, bạn sẵn lòng đánh đổi bằng cả năm trường.
      Có những tiếng nấc nghẹn, bạn sẵn lòng khỏa lấp bắng muôn ngàn lời hứa hẹn.
      Có những hình ảnh, bạn sẵn lòng khắc cốt ghi tâm bằng tất cả sức mạnh của mình.
      Có những câu , bạn sẵn lòng nhẩm thuộc từng từ bằng hết thảy đêm sâu của đời người...
      Người dấu ơi, nếu được trở lại, muốn bên em mãi mãi...


      1. Ngang qua thế giới của em

      Ký ức của con người giống như tòa thành, thời gian phủ rêu lên mọi hình khối và sa mạc hóa hết thảy cao ốc, đường phố. Nếu tiếp, bạn bị vùi lấp trong cát bụi. Bởi vậy, dù nước mắt chứa chan, dù thôi ngoảnh lại, chúng ta vẫn buộc phải nhấn bước.


      Năm 2004, khi tôi chán chường với hết thảy, chẳng thiết làm việc, ngày nào tôi cũng cắm đầu chơi bài máy tính, mỗi lần kéo dài suốt mười mấy tiếng. Nhưng tôi chơi rất kém, chẳng có tính toán, chiến lược gì cả. Thế mạnh của tôi là gõ chữ siêu nhanh. Vì thế, tôi sáng tạo ra chiến thuật cho riêng mình, gọi là chiến thuật “ nhảm”.

      Xuất quân xong, tôi bắt đầu chat với người chơi ở cửa sổ trò chuyện:
      - Này Thiên Sứ Lửa Đỏ, em trai mẹ cậu dạo này khỏe ?
      - Sao lại đặt biệt hiệu là Thiên Sứ Lửa Đỏ, cẩn thận có ngày cậu bị ninh nhừ đấy!
      - Ồ, Trái Tim Trời Xanh, lâu gặp, cậu đổi tên rồi à?
      - Chào Lông Lá Xồm Xoàm, giúp tớ với, đầu gối tớ sưng tấy rồi đây này...

      Kết quả là nhiều người chơi chịu nổi, bấm phím xuất quân loạn xạ, chửi câu: “Xéo đồ chết bằm!” rồi nhất loạt bỏ chơi. Vì thế là nhờ gõ chữ nhanh, tôi thắng game trong chơi bài, tỷ lệ thành công là 75%. Nhưng dần dần chiêu này mất linh tôi bèn nảy ra chiêu mới.

      Tôi kể chuyện cho các đối thủ nghe.

      Hệ thống chia bài là tôi bắt đầu kể:

      - Ngày xửa ngày xưa ở làng nọ có vị cha cố. con xinh đẹp nhất làng tên là Tiểu Phương. này kia, Tiểu Phương bỗng nhiên có thai, nhưng sống chết nhất quyết chịu khai ai là cha của đứa bé. Người trong làng đánh đập, trừng phạt Tiểu Phương và dọa nhốt vào lồng thả trôi sông. Tiểu Phương mếu máo khai nhận đó là con của cha cố. Dân làng nhất tề xông vào nhà thờ, vị cha cố nọ phủ nhận, mặc cho dân làng đánh gãy hai chân. Hai mươi năm sau, điều kỳ lạ xảy ra.

      Sau đó tôi bắt đầu chơi bài. Hòm chat nhao nhao bàn tán, rối như canh hẹ. Ba trong người chơi gào lên:
      - Muốn chết hả? Rốt cuộc xảy ra điều kỳ lạ gì? Đồ khốn, ông đây thèm chơi nữa, mau kể có đầu có đũa chứ thằng kia!

      Thế là tôi lại thắng, xác suất thành công lên đến 80%.

      Học thuyết “ nhảm” nức tiếng bốn phương, người người muốn “tầm sư học đạo”. Nhưng ngó thấy xác suất đều dưới 50% , mà đám cầu học toàn bọn “chân đất mắt toét”, nên tôi lạnh lùng từ chối.

      Đúng lúc tôi hả hê trong kiêu ngạo thằng bạn cùng phòng đột ngột vùng lên, tự học thành tài.

      Thằng chết bằm vô sỉ hết chỗ , nó phát minh ra cái gọi là chi phái mới của học thuyết “ nhảm”, gọi là: “Nghệ thuật trù úm”. Lấy ví dụ, người ta tập trung chơi bài nó gõ vào hòm chat:
      - Quán Thế Bồ Tát đại từ đại bi phổ độ chúng sinh, nước Cam Lộ thánh khiết soi rọi thế nhân, đôi mắt sáng ngời ban phúc trạch bình an. Nếu bạn muốn cha mẹ được mạnh khỏe hãy gửi câu chú cho những người khác, bằng ra đường bị xe đâm.

      Đúng là thằng chết bằm!

      Khi ấy trò “cưỡng bức chuyển tiếp” này còn chưa lưu hành, vì thế ai nấy đều bị nó dọa cho sợ hãi, cuống cuồng làm theo. Chưa hết ván bài , nó “vời” đủ cả Thái Thượng Lão Quân, Thượng Đế, Giê-hô-va, Đức Mẹ Maria, Thiện Tài Đồng Tử, Đường Minh Hoàng, Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, Nàng tiên cá...

      Tôi thua.

      Thằng Mao Thập Bát này vốn rất kiệm lời, trả lời điện thoại nó cũng chỉ độc ba từ thích:A lô. Ừ. Chào. Vì thế việc nó trở thành sư phụ của tông phái “ nhảm” khiến tôi tròn mắt kinh ngạc.

      Tôi và thằng Mao Thập Bát vẫn chơi thân với nhau, thậm chí năm 2009, chúng tôi lái xe chở nhau đến Đạo Thành, Á Ninh chơi. Lần đó, nó đưa bạn Lệ Chi cùng. Lúc chúng tôi đến chùa Xung Cổ, cảnh đẹp tựa tranh vẽ, núi non trùng điệp, ngút ngàn trải ra trước mắt.
      Tôi thừa biết thằng Mao Thập Bát này định làm gì, nó run lên vì bối rối và lo lắng.

      Nó quỳ xuống trước mặt Lệ Chi mà rằng:

      - Lệ Chi, lấy nhé?

      câu ngắn ngủn thế mà nó cũng được trọn vẹn, chữ “nhé” suýt bật ra nổi, biến câu hỏi thành câu cầu khiến.

      Lệ Chi đáp:

      - Cầu hôn mà chỉ câu đơn giản vậy sao? quả là “quý chữ như vàng”.

      Mao Thập Bát khóc dở mếu dở:

      - Lệ Chi, em lấy nhé?

      Lệ Chi đáp:

      -Vâng.

      Mao Thập Bát đeo nhẫn cưới cho Lệ Chi, nhưng nó run quá suýt hỏng chuyện. Tôi và mấy đứa bạn nữa phải giả làm thiên binh vạn mã, gào thét rát cả cổ họng để “yểm trợ”.

      Sinh nhật Lệ Chi năm 2010, Mao Thập Bát tặng nàng thiết bị định vị GPS. Ai nấy đều “thất kinh”, món quà khác thường lẽ nào có điều gì uẩn ức đằng sau?

      Mao Thập Bát ngượng ngùng tiết lộ, sau hơn tháng trời vật lộn, nó thay toàn bộ nội dung thu trong GPS. Tôi hào hứng giục Lệ Chi lên xe, để cùng kiểm nghiệm thành quả của Mao Thập Bát.

      Và tôi thực hiểu rằng vì sao năm xưa Mao Thập Bát lại lập nên chiến công vang dội, xưng bá võ lâm với món võ “ nhảm” ấy.

      đường chúng tôi lái xe hóng gió, bộ GPS mới của Lệ Chi nhảm như súng liên thanh: “Tiêu rồi, phía trước có camera theo dõi. Cái này hỏng rồi, tôi tìm ra nơi bạn muốn đến. ơi, dậy , địa chỉ sai rồi à!”

      Cả xe cười như pháo rang. Đau bụng nhất là lúc gặp đèn đỏ, giọng Mao Thập Bát trong GPS rất nghiêm trọng: “Phanh tay kéo chưa? Giữ chắc vào chẳng may trượt làm thế nào? Đừng có mà bấm còi, bấm gì mà bấm, dở hơi à! Đằng trước mà có thằng hay gây xong với nó đâu! Làm sao mà cữ bạn vật lại nó được. Tốt nhất cứ ngoan ngoãn ở đó mà chờ ! Ơ bạn bấm còi à, thế coi như là tôi chưa gì, hi hi...”

      Chúng tôi cười chảy nước mắt. Lệ Chi cười khép được miệng.

      Thường ngày có cạy miệng cũng ra được tiếng, sao lúc thu vào GPS lại lắm lời thế?
      Mao Thập Bát đáp:
      Lần trước Đạo Thành em phàn nàn GPS quá cứng nhắc, chẳng linh hoạt gì cả, thế nên mới cải biến nó. Từ nay về sau em cũng còn buồn chán khi lái xe nữa.

      Lệ Chi cầm bộ GPS lên bấm bừa, GPS kêu ầm ĩ: “Này này, đằng ấy định tắt bỏ đấy phỏng? Bắt nạt đây làm gì được hả? tăt , tắt ! đây cóc thèm định vị cho nữa, thay -ốt làm máy thu . Thích cắn này...”

      Ai cũng phục nó sát đất!

      Năm 2011, Mao Thập Bát và Lệ Chi chia tay.

      Lệ Chi tống khứ tất cả quà tặng của Mao Thập Bát vào chiếc hộp và mang đến quán của tôi.

      Tôi bảo:

      Mao Thập Bát đường đến, em chờ nó chứ?

      Lệ Chi lắc đầu:

      - Thôi, trả lại ấy giùm em.
      Nó muốn với em chuyện gì đó.
      - có gì đâu, ấy thường ngày vốn rất ít .
      - Lệ Chi, hai người cứ thế thôi sao?

      Ra đến cửa Lệ Chi quay đầu lại, với vào:

      - Bọn em hợp nhau.
      - Giữ gìn sức khỏe
      - cũng vậy!

      Hôm đó, Mao Thập Bát đến, tôi gọi, nó cũng nghe máy. Tôi tìm nó ở gian hàng bán điện thoại của nó ở trung tâm thương mại điện tử, nhưng ông chủ bảo mấy ngày nó thèm ra cửa hàng.

      Cuối cùng, tôi tình cờ gặp nó ở quán rượu . Nó uống rất nhiều, mặt đỏ tía tai, mắt nhắm tịt. Nó hỏi tôi:

      - Trương Gia Giai, cậu đến sa mạc bao giờ chưa?

      Tôi ngẫm lát, đáp:

      - Đôn Hoàng à?

      Nó lắc đầu:

      - , thành phố nhưng bên trong toàn cát là cát.
      Cậu say rồi.

      Nó nằm bò ra bàn ngủ.

      Hộp đồ của Lệ Chi vẫn nằm im lìm ở quán tôi, Mao Thập Bát chưa bao giờ gạn đủ dũng khí để mang nó về.

      hôm, chị chủ quán ngồi nhờ xe tôi về nhà. Đột nhiên chị ấy lôi GPS ra nghịch. Tôi nhìn thấy quen, chị ấy lém lỉnh bảo:

      - Tự dưng vớ được.

      Chị bật GPS, giọng thằng Mao Thập Bát vang lên: “ đây chẳng có tý điện nào sao đằng ấy vẫn lôi ra nghịch.”

      Chị chủ quán hết hồn, gào lên:

      - Có ma, có ma!

      Tôi gọi điện cho Mao Thập Bát:

      - Có lấy đồ đấy?

      Nó trầm ngâm lát, đáp:
      - Thôi, mai tôi về quê ở Thái Châu rồi.
      - Về đó làm gì?
      - Người nhà thuê giúp tôi gian hàng ở khu phố buôn bán, tôi về bán điện thoại.

      Tôi bỗng thấy lòng trĩu nặng, biết phải gì, định tắt máy nghe Mao Thập Bát bảo:

      Bán điện thoại cũng hay lắm, may mắn gặp được em xinh tươi nào lại chả nên duyên à! Hơi bị được của nó!
      - Thế cố lên!
      - Giữ gìn sức khỏe!
      - Cậu cũng vậy.

      Tháng 8 năm 2012, tinh thần xuống dốc trầm trọng, tôi lái xe về hướng Tây, đến Thành Đô uống trận đời. Hôm sau, bỗng nảy ra ý định muốn thăm lại Đạo Thành.

      Tuy chỉ có mình, nhưng đường có Mao Thập Bát, cũng đơn lắm. Chốc chốc GPS lại vang lên giọng của nó: “ nhanh thế làm gì, muốn chết à?'; “Rơi xuống hố đùn xe lên được đâu”; “Còn trăm mét nữa là rẽ trái, chậm thôi, đồ chết bằm.”

      Tôi thấy Mao Thập Bát đúng là thiên tài. Tôi quên sạc đầy pin, thế là lúc chờ đèn đỏ, GPS kêu ầm ĩ: “ đây hết điện rồi, sắp hết điện rồi, cho ít điện !”

      Tôi phì cười, vội sạc điện cho GPS.

      Tôi chạy xe qua núi Chiết Đô, Bào Mã, Hải Tử, Nhị Lang. Nếu muốn ngắm cảnh sắc hồ Sữa và hồ Ngũ Sắc nữa phải leo bộ lên núi. Tự lượng sức mình đủ, tôi quyết định dừng chân tại chùa Xung Cổ. Cỏ xanh, nước biếc, lá đỏ, núi tuyết, tôi ngẩn ngơ giữa khung cảnh cổ tích mùa thu ấy.

      Bỗng GPS kêu “tút, tút”. Giọng Mao Thập Bát vang lên:

      - “Lệ Chi, em quay lại Đạo Thành phải ? Chúng ta sắp đến chùa Xung Cổ, nơi cầu hôn em. Tới đó, với em: Bầu trời nơi đây xanh ngắt màu, còn em là Thiên sứ giáng trần. Em đến với thế giới của , mang theo vui – buồn – hờn – giận làm thành bốn mùa. Nụ cười của em là ngày nắng, nước mắt của em là đêm sâu.

      thích độc, cho đến khi em nhàng len vào tim . muốn ở bên em, muốn cứ mãi mình.

      muốn chia sẻ với em mọi thứ của và cũng muốn ôm trọn mọi thứ thuộc về em. muốn được ở bên em trọn đời. em. em thể kiểm soát. Rất em!

      Lệ Chi, nghĩ, có phải em nghe đoạn thu này vào dịpchúng mình kỷ niệm năm ngày cưới hay ? Có phải chúng mình đưa em bé của chúng ta du lịch ?

      đứng dưới bầu trời xanh thẳm của ngày đó, với và em của ngày hôm nay rằng: Lệ Chi, em!

      Nước mắt tôi cứ thế trào ra. Hôm đó, sườn núi lấp lánh bóng mây, thảm cỏ êm mượt như nhung, Mao Thập Bát quỳ trước mặt :

      Lệ Chi, em!

      Cảnh sắc chốn này diễm lệ là thế, nhưng đối với Mao Thập Bát và Lệ Chi, nó là tòa thành đầy cát.


      Tòa thành đầy cát là ký ức của người.

      Đôi khi, trong những giấc mơ của chúng ta, tòa thành đầy cát ấy lại về. Những cột đèn, dấu chân in lối phố vẫn còn nguyên vẹn và ràng, nhưng bạn chẳng thể chạm vào.

      Chỉ cần bạn đưa tay là tòa thành sụp đổ, vỡ nát, vùi lấp nụ cười của bạn, xóa nhòa trời xanh, biển biếc của bạn, chôn dấu mọi hình ảnh kỷ niệm của chúng ta.



      Cho dù nếu tiếp, có thể chúng ta lướt qua nhau.

      Tôi ngang qua thế giới của các bạn, còn các bạn ngang qua thế giới của nhau.

      đơn là thế, nhưng chúng ta vẫn mãi chỉ là những chiếc máy , ra rả suốt ngày, hết những gì cần , sau đó làm bạn với tịch lặng
      DingDingDong thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      2. Tình của Đầu Heo.

      Tôi say khướt và chợt nhớ đến ngày xa xưa, tôi bưng bát mỳ ăn liền đứng ngay ban công, vu vơ ngắm cảnh trường lớp chìm trong tuyết trắng. Đầu Heo cầm ô, nàng Thôi Mẫn dịu dàng nép bên nó. Họ nương vào nhau, cứ thế chầm chậm dạo bước qua tuổi thanh xuân.

      Phòng ký túc xá sinh viên của tôi có bốn người, thằng nằm giường tầng tôi là Đầu Heo.

      Mùa hè oi bức, ngột ngạt làm sao ngủ được.

      Bồn rửa tay trong ký túc xá rất dài và rộng. Đầu Heo nóng quá, chịu nổi, nó mặc độc cái quần sịp, chạy ra bồn rửa tay, nằm dạng chân dạng tay trong bồn. Nó ngủ thiếp trong thỏa mãn sảng khoái vì mát mẻ.

      Bọn sinh viên ký túc xá mang quần áo giặt, thấy nó ngủ say như chết, nỡ đánh thức, lẳng lặng xả nước bên cạnh giặt giũ. Nước giặt quần áo suýt nhấn chìm thằng Đầu Heo nằm ngủ tít trong bồn.

      Đầu Heo tỉnh giấc, ngẩn ngơ soi gương bảo:

      - Ơ, sao mình sạch thế này nhỉ?

      Đầu Heo muốn mua quạt điện xịn, nhưng đủ tiền thế là nó nghĩ ra cách viết truyện ngắn gửi cho trang Vua truyện ngắn hòng kiếm chác nhuận bút.

      Nó gửi bản thảo cho tôi đọc trong nỗi xúc động rưng rưng. Và sau khi đọc xong tim gan phèo phổi của tôi như muốn vỡ nát. Câu chuyện kể rằng: Khu ký túc xá nam quá ư bẩn thỉu, đến nỗi đám chuột sinh sống ở đó vào ngày kia bỗng biến đổi gen và cắn chết sinh viên.

      Đầu Heo đề nghị tôi phát biểu cảm nghĩ. Tôi trầm ngâm giây lát, gật gù bảo:

      - Cũng cho là được, cứ thử xem sao!

      Kết quả bản thảo của nó bị từ chối.

      Đầu Heo cam lòng, nó quyết tâm viết lại. Nó sửa thành: Ký túc xá nam hôi hám, bẩn thỉu, đám chuột đột biến gen cắn chết cán bộ kiểm tra vệ sinh.

      Bản thảo lại bị trả về. Lần này, Đầu Heo thực nổi giận, nó thức trắng đêm sửa bản thảo, nội dung dài gấp đôi.

      Lần này, câu chuyện của nó diễn ra như sau: Ký túc xá nam quá bẩn khiến đám chuột bị biến đổi gen và cắn sinh viên. Sinh viên này sau khi tốt nghiệp trở thành biên tập viên của trang Vua truyện ngắn. ràng là chàng độc thân còn zin, nhưng lại chết vì bệnh giang mai.

      Lần này, bản thảo bị trả về, biên tập viên trang Vua truyện ngắn gửi thư phúc đáp đàng hoàng. Nội dung thư chỉ có câu: “ bạn, tao muốn đập chết mày!”

      Đầu Heo từ bỏ giấc mộng kiếm tiền và lao vào chơi game. Nó bỏ ra ba mươi tệ mua bộ trò chơi điện tử ở chợ trời về và bắt đầu đánh Tam quốc chí 2.
      Nó chơi thâu đêm suốt sáng đến lúc máy đơ có được sáu ông Quan Vũ và tám ông Tào Tháo.

      Năm đó, khoảng tháng trước kỳ nghỉ dài trong năm, bọn tôi gom tiền lại cũng chỉ còn mười tệ. Thế là cả bọn nhịn đói ba ngày liền. Hễ ngủ dậy là cả bọn vội vàng chạy vào nhà vệ sinh uống nước máy, sau đó leo lên giường nằm im nhúc nhích, tranh thủ ngủ thiếp .

      Đến ngày thứ tư cả bọn đói phát khóc.

      Được động viên của các bạn bên ký tuc xá nữ, lớp trưởng mạnh dạn xách túi vải đựng đầy đồ ăn vặt đến cho chúng tôi, hy vọng chúng tôi có thể sống tiếp. Lúc ấy, chúng tôi nhìn cái túi vải mà hai bàn tay run run, nhặt miếng quẩy thừng bỏ vào miệng mà nước mắt như mưa.

      Túi kẹo quẩy thừng chỉ giúp chúng tôi sống sót được ba ngày, sau đó cả bọn tiếp tục lâm vào cảnh đói khổ. Tôi vẫn nhớ như in, nửa đêm thằng Đầu Heo nhảy xuống đất. Ba thằng còn lại trợn tròn mắt nhìn nó, hỏi:

      - đâu đấy?

      Nó đáp:

      - Tao quan tâm, tao muốn ăn gì đó.

      Tôi hỏi:

      - Mày có tiền à?

      Đầu Heo lau nước mắt, hùng dũng bước ra cửa, quay đầu lại hét lên:

      Tao có tiền nhưng tao mặc kệ, tao phải ăn gì đó.

      Ba thằng tôi tức ói máu, chửi nó tiếc lời vàng ngọc. Ra đến cửa, thằng Đầu Heo biết nghĩ ngợi thế nào, lại quay lại, leo lên giường mếu máo;

      - Muốn ăn cũng bị chửi, thôi tao chả ăn nữa.

      Sáng sớm hôm sau, thằng Đầu Heo mất tích. Tôi đói đến hoa mắt, chóng mặt. Bỗng ai đó đẩy bát canh nóng hổi đến trước mặt tôi. Tôi ngẩng đầu lên, là thằng Đầu Heo. Nó nhoẻn miệng cười, bảo:

      - Bọn mình ngu , nhà ăn miễn phí nước canh, uống thoải mái mất tiền mà.

      Phòng ký túc xá của tôi ngập trong nước mắt.

      Đầu Heo lẩm bẩm:

      - Giá có than hoa mà nướng hàu ăn ngon bá cháy, bỏ thêm ít tỏi vào nữa, nước hàu lèo xèo thơm phưng phức.

      Rồi cũng đến cái ngày Đầu Heo biết . Nó đem lòng mến đàn chị khác khoa.

      Đầu Heo đứng chờ đàn chị ở buồng cấp nước sôi.

      Nhưng nó dám ngỏ lời. Đàn chị xếp phích nước cạnh bờ tường, vừa khỏi thằng Đầu Heo liền trộm phích nước của đàn chị đem về phòng ký túc xá. Trong vòng tháng, nó “chôm” của đàn chị mười chín cái phích nước.

      Chúng tôi lấy làm khó hiểu, nhưng đứa nào đứa nấy bấm bụng hoan hỷ, nỗi niềm hưng phấn trào dâng, thế là chúng tôi có thể bán phích nước được rồi!

      đêm nọ, Đầu Heo :

      - Thực ra, tao bày tỏ tình cảm cách tế nhị.

      Tôi thất kinh hỏi:

      - Đề nghị hơn!

      Tao định chôm đủ 520 (*) phích nước của nàng, như thế nàng biết tao nàng

      Cả bọn ai với ai câu gì, nhưng trong lòng đều thầm nghĩ: “Mẹ cha thằng khùng!”

      Hồi đó cứ đến tối là lại có người cởi trần, mặc độc cái quần sịp đứng ngoài cửa phòng ký túc xá nam nấu cháo điện thoại với người . Bọn họ ngả ngốn, cười ha ha vui vẻ, rồi lại thầm to.

      Thẻ điện thoại IP (**) xếp thành chồng cao ngất ngưởng trong ngăn bàn.

      (*): Trong phiên tiếng Trung gần với “tôi em”
      (**): IP viết tắt của Internet Protocol, thẻ điện thoại IP về cơ bản giống với thẻ điện thoại thông thường nhưng nó có thể dễ dàng thông qua mạng internet kết nối với PC, PC với điện thoại, điện thoại với điện thoại...

      Đầu Heo lấy làm phẫn nộ, vì nó có ai để nấu cháo điện thoại. Nó quyết định gọi cho đàn chị, đàn chị tên Thôi Mẫn.

      Bạn cùng phòng của Thôi Mẫn nghe điện thoại, bảo ấy chuyển phòng.

      Đầu Heo ngơ ngẩn suốt đêm.

      Hôm sau, đám sinh viên chen chân vây kín bảng tin trước nhà ăn, thấy Đầu Heo ở đó, tôi cũng cố len vào xem sao.

      Bảng tin dán thông báo cảnh cáo: Thôi Mẫn, sinh viên khoa X năm Y ăn cắp 2.000 nhân dân tệ của bạn cùng phòng, thông báo này có tính cảnh cáo, răn đe. Thôi Mẫn được giao cho cảnh sát xử lý.

      Đám sinh viên bàn tán xôn xao, ai nấy đều xuýt xoa: “Quả nhiên thể xem mặt mà bắt hình dong.”

      Tôi kéo Đầu Heo rút khỏi đám đông, thấy tay nó siết chặt thành nắm đấm, mắt nó ngấn nước.

      Tuy biết nó khóc vì điều gì, nhưng tôi hiểu là nó rất buồn. Đầu Heo ngoảnh lại nhìn tôi chằm chằm:

      Chắc chắn Thôi Mẫn bị oan, cậu có tin ?

      Tối hôm đó, Đầu Heo phá lệ ra sân vận động chạy bộ. Tôi đứng chỗ nhìn nó chạy như gã khùng, vòng, hai vòng rồi ba vòng, đến khi mệt quá nó nằm lăn thảm cỏ.

      Lâu sau, nó lồm cồm bò dậy, rồi chạy như bay đến khu ký túc xá nữ, tôi theo kịp.

      Sau đó, Đầu Heo trốn học liên miên, nó hùng hục làm gia sư.

      Sau đó, nó xuất cùng đàn chị Thôi Mẫn vào các buổi tối tự học, trong ánh mắt ngỡ ngàng, kinh ngạc của mọi người.

      Mùa đông, trời đổ tuyết lớn, Đầu Heo cầm ô, Thôi Mẫn dịu dàng nép mình bên Đầu Heo.

      Mấy năm trước tôi có dịp trở lại trường, quay lại khu ký túc xá ấy. Tôi cất bước hành lang và chợt có cảm giác chỉ cần đẩy cánh cửa phòng 308 thấy bốn tên con trai ngồi chồm hỗm, châu đầu quanh chậu rửa mặt úp cả mấy gói mỳ tôm mà chúng tôi dồn tiền mua chung. Cả bọn ì xèo bàn tán.

      Chúng tôi thức trắng đêm ở quán net, lúc ngủ gà ngủ vịt, lúc cười như điên dại. Chúng tôi uống rượu Nhị Oa Đầu ở nhà ăn, mắt đỏ tròng trọc, nghẹn ngào dặn dò bạn mình hãy bảo trọng. Chúng tôi rảo bước đến thư viện, nô đùa bãi cỏ, uống rượu bên hồ nước, mượn thẻ IP của nhau và gọi điện đường dài. Chúng tôi im lặng khi bạn mình khóc và vắt óc tìm cách chuyển chủ đề.

      Rồi tôi nhớ lại hình ảnh Đầu Heo chạy điên cuồng sân vận động năm xưa. Trong đêm khuya, ánh sáng của muôn ngàn vì tinh tú rọi gương mặt gã trai trẻ, gã chạy miết, mặc cho sức cùng lực kiệt, như thể, nếu cố gắng đuổi kịp .

      Chúng tôi đọc vang bức thư tình vừa viết xong, cẩn thận sửa lại từng câu, từng chữ, cẩn trọng hơn bất cứ hội nghị, hội thảo nào mà chúng tôi tham dự sau khi tốt nghiệp và làm chính thức. Như thể, cứ thế được đứng giữa vườn hoa ngày xuân bao giờ tàn lụi. Chúng tôi có bí mật, có phiền muộn, chúng tôi giống bài thơ trác tuyệt, cần gọt giũa, mà vần điệu cứ tự nhiên tuôn trào dào dạt, khắc cốt ghi , lấp lánh rực rỡ mãi mãi trong miền ký ức thăm thẳm.

      Chúng tôi tụ hội ở Nam Kinh trước ngày Đầu Heo kết hôn. còn phải lăn tăn mất bao nhiêu tiền cho bữa ăn, chúng tôi chỉ ôn lại chuyện xưa mà chẳng thèm nhắc đến chuyện nay. Bởi vì chúng tôi vẫn đắm mình trong bài thơ trác tuyệt ấy, bài thơ bị mười năm thời gian vùi chôn nhưng chúng tôi vẫn thấy nó.

      Nhắc lại những tháng ngày đói khổ của đời sinh viên, chúng tôi ôm bụng cười ngất.

      Đầu Heo đạp bàn gọi nhân viên phục vụ nhà hàng, bảo nướng chục con hàu, cho nhiều tỏi, mang ngay lên đây.

      Rồi nó hứng chí nâng cốc và bảo:

      - Tôi sắp kết hôn, mọi người cùng cạn nào.

      Bà xã của Đầu Heo chính là Thôi Mẫn.

      Đầu Heo say rượu, nằm bò ra bàn, thào:

      - Trương Gia Giai, Thôi Mẫn ăn trộm tiền.

      Tôi gật đầu, tôi tin.

      Đầu Heo bảo:

      - Hồi đó, tất cả mọi người đều tin ấy, nhưng tôi tin vì thế ấy cũng tin tôi.

      Tự dưng khóe mắt cay cay, tôi gật đầu chắc nịch.

      Đầu Heo bảo:

      - Ngày đó, tôi chăm chỉ làm gia sư là vì muốn gom đủ tiền trả cho bạn bị mất trộm. Nhưng đến khi tôi kiếm được đủ tiền bạn kia chuyển trường.

      Đầu Heo bảo:

      - Trời mưa đường trơn ướt và lầy lội, ai cũng phải giẫm lên đám lầy lội ấy. Nhưng tôi có cái thân này, tôi bằng lòng lao động hết mình để kiếm tiền, vì tôi muốn ấy phải chịu tổn thương bởi bất cứ khổ nạn và gian khó nào đời. Giọng Đầu Heo quyết liệt. Khi ấy tôi nghĩ như vậy, từ nay về sau tôi cũng làm như vậy.

      Tôi say khướt và chợt nhớ đến ngày xa xưa, tôi bê bát mỳ ăn liền đứng ban công, vu vơ ngắm cảnh trường lớp chìm trong tuyết trắng. Đầu Heo cầm ô, nàng Thôi Mẫn dịu dàng nép bên mình nó. Họ nương tựa vào nhau cùng dạo bước qua tuổi thanh xuân.

      Mười năm trôi qua, tôi say biết bao cuộc, người bên cạnh đổi bao lần, thức ăn bàn đổi bao món, cốc thay bao lượt rượu.

      Chúng tôi kiêu hãnh biết bao, lãng mạn biết bao, vô tư biết bao.

      Đó là tuổi trẻ rực rỡ muôn vàn của chúng tôi.

      Nếu có thể, hãy cho tôi được gói lại và đem về số hàu nướng còn thừa kia, dẫu phải bất cứ nơi đâu.
      DingDingDong thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      3. Mối tình đầu – hỗn loạn của riêng người

      Tôi hứa hẹn rất nhiều nhưng chẳng mấy lúc giữ được lời hứa. Chúng ta đối mặt với nhau để rồi chọn về phía nhau mãi mãi. Chúng ta sóng vai, lạc mất nhau. Em khóc và mỗi giọt nước mắt của em đều đốt cháy da thịt tôi. Lẽ ra em nên ở nhà mà hoàn thành núi bài tập, chẳng nên nộp vở trắng như tôi.
      Xin lỗi vì tôi từng em.

      Tăng ca đến mười hai giờ đêm, tôi ghé quán rượu quen thuộc. Người ta sàm sỡ các em tiếp viên trong quán, tôi hứng thú với mấy nàng “cún cưng” ấy, “cún cưng” cũng chẳng thèm đụng vào tôi, thế là tôi nốc rượu như uống nước.

      Cún cưng bảo:

      - có biết điều cốt yếu của Bát quái Du long chưởng (*) là phải ra tay trước ?

      (*) Du long chưởng (chưởng lắc thân) là trong những quyền thuật của Bát quái chưởng, Võ thuật Trung Hoa

      Tôi bảo:

      - Ra tay cái đầu ấy, ra tay bằng ra chân.

      Cún cưng trở mặt:

      - Lúc em nghiêm túc cũng nên nghiêm túc chút, được ?

      - Mẹ kiếp? Bát quái Du long chưởng mà đòi nghiêm túc nỗi gì!?

      Cún cưng :

      - Thế mới trong tình nhất thiết phải giành thế chủ động khi theo đuổi người khác.

      Tôi :

      - Theo cái đầu ấy, như thế còn gì là thể diện.

      Cún cưng :

      - Thế mới phải chủ động theo đuổi. Đúng là lúc đầu có hơi mất mặt chút xíu, nhưng nếu thành công, điều đó chứng tỏ nghiên cứu kỹ lưỡng sở thích của ấy, nắm bắt được hỉ, nộ, ái, ố của ấy. dần xâm nhập được vào cuộc sống của ấy. Để rồi khi chán ngấy ấy ấy dứt ra được nữa. Vì vậy, lúc kết thúc cuộc tình, người đề nghị chia tay lại thường là người mà lúc đầu ra sức theo đuổi người kia.

      Tôi sa sầm mặt mày:

      - Quá bỉ ổi, quá dã man, thế còn nghĩa lý gì nữa?

      Cún cưng uống cạn, tiếp tục:

      - Nếu đánh trận cần Binh pháp Tôn Tử đương cần phải vận dụng “Binh pháp Cún Tử” mới được.

      Nhờ cốc bia sóng sánh ánh vàng mà tôi chợt nhận ra, mỗi người phụ nữ đều có vẻ đẹp riêng. Có lẽ vì thế người ta mới gọi là “tửu sắc”.

      Ra tay tung chiêu, giành thế chủ động, để rồi sau đó, khi ấy cảm thấy lo lắng yên, ngoan ngoãn trao gưi sinh mệnh cho bạn bạn cao chạy xa bay.

      Hồi lớp 5, tôi ngồi cùng bàn với lớp trưởng. Lớp trưởng thường xếp thứ nhất, tôi xếp thứ hai trong lớp vì thế bạn ấy là Đại đội trưởng còn tôi là Trung đội trưởng.

      khác biệt lớn nhất giữa hai chức vụ này là mỗi khi cử hành nghi thức, bạn ấy hô vang: “Lại Ninh là niềm tự hào của chúng ta!” tôi lúc đó đứng bên cạnh, phải nghiêm chỉnh thực các nghi thức chào của đội Thiếu niên tiền phong. Nếu bạn ấy chưa hô khẩu hiệu chúng tôi được phép bỏ tay xuống.

      Tôi ghét cay ghét đắng Lại Ninh vì cái nghi thức đội ấy.

      ngày kia, giáo chủ nhiệm béo ục ịch xuất . đứng bục giảng tự giới thiệu, chúng tôi bàn tán xôn xao bên dưới.

      chủ nhiệm béo ục ịch tuyên bố quy định mới: Ngày nào cũng phải ngủ trưa, ai chịu ngủ trưa , lớp trưởng cứ việc ghi tên vào sổ.

      Từ hôm đó, ngày nào tôi cũng bị lớp trưởng ghi tên vào sổ. Tôi ước mình đổi tên thành Lê Hoàng Hiếu Nghĩa Đệ Nhất Thương Tâm, để cho ta ghi mỏi nhừ tay.

      Cứ ghi tên ta vào sổ , càng ghi ta càng chịu ngủ. Nếu sớm bắt ta học kiến thức về vệ sinh thân thể, ta cầm dao chặt đứt cơ mặt của ngươi, cắt phăng dây áo ngực của ngươi.

      Sở dĩ tôi biết lớp trưởng mới lớp 5 mặc áo ngực là vì bữa đó tôi lại bị ghi tên vào sổ, tức quá mới túm tóc ta. Lớp trưởng ra sức vùng vẫy tôi ra sức tóm lấy ta, cuối cùng, tôi túm phải sợi dây co giãn gì đó, liền hét toáng lên.

      - Ơ, gì thế này, sao yên lành lại dùng dây tự trói mình thế này?

      Lớp trưởng òa khóc, tôi bị cầu mời phụ huynh đến trường.

      Mẹ bảo tôi, cái đó là áo ngực, con trai được tùy tiện chạm vào.

      Tôi hậm hực nghĩ: “Chỉ là cái áo thôi mà! Có gì ghê gớm đâu!”

      Sau này trưởng thành, khi lại được dịp chạm vào áo ngực phụ nữ, tôi buồn bã tự trách, hồi chăm chỉ bổ túc văn hóa để bây giờ chỉ sờ được áo ngực Á châu mà sờ được áo ngực Âu châu.

      Bước vào đợt ôn thi cuối kỳ, chúng tôi bị bắt ngủ trưa nữa. Lớp trưởng mang đến lớp cuốn truyện tranh Hoàng tử bé. ta cho cả lớp mượn. Tôi bấm bụng cố nhịn, thèm mượn.

      Khi cả lớp đọc hết lượt, lớp trưởng bắt đầu vẽ nhăng vẽ cuội đằng sau sách. Tôi lẳng lặng đến gần:

      - Cho tớ mượn đọc lúc.

      - cho.

      - Cho tớ mượn , tớ tặng cậu áo ngực

      Lớp trưởng mím môi thèm để ý đến tôi nữa.

      Tôi tức tối, ấm ức, tôi có gì sai đâu mà giận với chả dỗi!

      Trước kỳ thi cuối kỳ, chủ nhiệm béo tính sổ với cả lớp. Tất cả những đứa bị ghi tên đều phải quỳ dưới đất và phải chịu hình phạt gõ thước vào mu bàn tay.

      Từng đứa lên chịu tội. Tôi chuẩn bị tâm lý phải quỳ từ sáng cho đến tối. Ấy thế mà lạ, từ đầu đến cuối tên tôi hề bị xướng lên.

      Tôi trộm nghĩ, lẽ nào béo phải lòng tôi rồi?

      Thi xong học kỳ đến lễ tốt nghiệp.

      Hôm đó, lớp trưởng tặng tôi bọc quà, bên trong có hai thứ. là cuốn truyện Hoàng tử bé kia. Hai là sổ ghi tên những đứa mắc lỗi.

      Tôi mở sổ, thấy trong bảng danh sách tội đồ dày đặc mỗi ngày, có cái tên bị ai đó dùng bút bi gạch gạch, xóa xóa thành vệt xanh lè.

      Tôi ngạc nhiên hết sức. Tặng tôi thứ này làm gì nhỉ?

      Lên lớp 6, khi chỉ số IQ dâng cao100, tôi mới chợt hiểu ra, cái tên bị gạch xóa xanh lè trong cuốn sổ ấy chính là tên tôi. Lớp trưởng gạch tên tôi trước khi giao cuốn sổ cho giáo.

      Tôi lao như bay về nhà, lục tung hòm xiểng, cuối cùng cũng tìm ra cuốn sổ ấy và số điện thoại ghi cuối sổ.

      Nhưng khi tôi gọi vào số điện thoại kia lớp trưởng chuyển nhà. ai biết lớp trưởng chuyển đến đâu.

      Vì thế, trong ký ức của tôi, lớp trưởng mãi mãi là mỹ nhân. Và quan trọng hơn cả là, điều này khiến cho mối tình đầu của tôi kéo dài từ lớp 6 lên đến tận đại học năm thứ nhất.

      Thở dài miếng nào! Ôi chao, bước tiến dài làm sao!
      Năm thứ nhất đại học, bạn Khương Vi lặn lội từ tỉnh xa đến tìm tôi. ấy đưa tôi thanh Singum Doublemint.

      Tôi:

      - Gì thế?

      Khương Vi:

      - Kẹo cao su.

      - Ăn no được ?

      - Lúc nào đói bụng gọi tôi nhé!

      - còn tiền ăn, lấy đâu tiền gọi điện thoại.

      - Thế cầm lấy thẻ điện thoại này .

      - Ăn còn có mà ăn, cầm thẻ làm quái gì.

      - Thế cầm thẻ ngân hàng .

      Nước mắt tôi lăn dài, thẻ điện thoại chết tiệt, thẻ ngân hàng chết bằm, ta đây đói lắm, biết ?

      Sau đó, tôi và Khương Vi gọi cho nhau suốt nửa năm.

      Tôi nhận ra điều quan trọng này: khi các nhớ tôi, họ thường khóc trong điện thoại. Còn khi mẹ tôi nhớ tôi, bà thường khóc lúc gác máy.

      Sau đó, tôi phát thằng bạn thân thích Khương Vi.

      Tôi liền hỏi vay ấy nghìn năm trăm tệ.

      Tôi cất mười lăm tờ trăm tệ dưới gối.

      Lúc hết tiền ăn, tôi động đến nó. Khi cạn xu ngồi quán nét, tôi động đến nó.

      Thậm chí, ngay cả khi Khương Vi gọi điện bảo còn tiền đóng học phí, tôi cũng trả ấy.

      Kết quả thằng bạn thân của tôi đóng học phí cho ấy.

      Năm năm sau, họ kết hôn.

      Tôi bỏ phong bì nghìn năm trăm tệ ấy.

      Mười lăm tờ trăm tệ nằm dưới gối của tôi lâu, chúng phẳng phiu, thẳng thớm, nếp gấp.

      Cuối cùng, tôi trả ấy mười lăm tờ trăm tệ và giữ lại cho mình miếng giấy bọc thanh Singum Doublemint màu xanh lục.

      Miếng giấy bọc Singum Doublemint nằm dưới gối của tôi rất lâu, cũng phẳng phiu, thẳng thớm, nếp gấp.

      Năm ba trung học, tôi ở ký túc xá nữa mà chuyển đến dãy nhà hai tầng xập xệ bên cạnh khu tập thể dành cho giáo viên của trường. Tôi ở tầng , ngài hiệu trưởng về hưu sống ở tầng dưới.

      Điện, nước bao giờ mất, đọc truyện kiếm hiệp thâu đem cần soi đèn pin, thích về lúc nào về, thích lúc nào , đó mới thực là đời sống tiêu dao, tự tại!

      Hồi năm ba trung học, bạn có được sảng khoái như tôi? Đến bây giờ nghĩ lại tôi vẫn muốn lộn vòng vì khoái trá.

      Chủ nhiệm lớp tôi ngày đó là bà giáo đơn, khó tính. Bà thường gọi tôi đến tâm để giải tỏa nỗi đơn và mắng nhiếc tôi thậm tệ để giải tỏa khó chịu.

      Lành làm gáo, vỡ làm muôi, thế tôi cóc thèm có mặt trong giờ thể dục buổi sáng, cóc thèm lên giảng đường tự học mà nếu tâm trạng ra gì, tôi bỏ luôn các tiết học buổi sáng

      Như thế gọi là gì? Quyết đoán!

      sáng tinh mơ, có người gõ cửa. Tôi ra mở, là , xách theo túi nilon.

      Tôi thầm hỏi: “Sao cave đến gạ gẫm cả học sinh thế này?”

      :

      - Cậu chưa ăn sáng phải ?

      Tôi:

      - ăn. Biến!

      - Sao thô bỉ thế?

      - Cứ thô bỉ thế đấy!

      - Có người nhờ tôi mang cho cậu.

      - Ai nhờ?

      - Người ta muốn . Cậu ăn thôi.

      - muốn nghĩa là cần trả nợ đúng ?

      - cho cần gì trả nợ.

      - Ha ha ha, người ta tốt bụng thế!

      ra về. Tôi vừa chén bánh rán, uống sữa đậu nành vừa nghĩ vụng: “người ta” đúng là đồ nghèo kiết, bữa sáng mà đem cho cái thứ này.

      Lớp tôi vinh dự có nàng hoa khôi của trường. Nàng đẹp tàn bạo, thông minh tàn bạo, thành tích học tập lúc nào cũng đứng đầu toàn khóa.

      Mơ ước của tôi là được khép tội và tuyên án hoa khôi. Chọn trong hai hình phạt: hoặc bị bắn bỏ hoặc giúp tôi làm bài thi.

      Còn mơ ước của thằng bạn cùng bàn với tôi là lão bảo vệ ký túc xá bị sa lưới pháp luật để nó được chốn ra ngoài lúc nửa đêm, mò đến cửa hàng băng đĩa, xem phim và dõng dạc quát chủ quán thay đĩa khi nào nó thích.

      Mấy năm sau, thằng ấy sa lưới pháp luật, bị phạt tù ba năm vì trốn thuế và nợ lương thợ khi nó làm cai xây dựng ở Thừa Đức.

      Năm đó, tôi biết thằng bạn cùng bàn này vốn chẳng phải tay vừa. bữa nọ, nó rủ tôi vào phố chơi điện tử, còn dắt theo cả em “heo con”.

      Đến nửa đêm, thằng bạn mượn tôi chìa khóa, bảo đưa em “heo con” về ngủ.

      Tôi muốn chơi tiếp trò Street fighter, nên đổi chìa khóa lấy mười tệ của nó.

      Sáng sớm hôm sau, cố xảy ra: hai đứa rời khỏi phòng bị ông hiệu trưởng về hưu bắt gặp.

      Cũng may hôm đó thời tiết xấu, ông hiệu trưởng nhìn em kia, bằng tôi mất mặt lắm, vì phải mang tiếng chung chạ với em heo ấy.

      Nhưng cũng vì thời tiết xấu, hiệu trưởng trông thằng trai, nên đinh ninh rằng từ phòng tôi ra chỉ có tôi mà thôi. Oan ức quá!

      chủ nhiệm tìm tôi chuyện, sắc mặt nghiêm nghị

      giáo vụ tìm tôi chuyện, sắc mặt nghiêm nghị.

      Thầy hiệu phó tìm tôi chuyện, sắc mặt nghiêm nghị.

      Tôi chờ nốt thầy hiệu trưởng tìm tôi chuyện trong nỗi tuyệt vọng vô bờ, để rồi phải lê xích vào ngục. Tôi là đồ lưu manh, đồ lưu manh! kẻ lưu manh chưa từng chạm qua tay con . Muốn quỳ xuống, muốn khóc thét lên quá!

      Nhưng thầy hiệu trưởng tìm tôi, các thầy khác cũng nhắc đến chuyện này nữa. Mọi thứ đột nhiên tan biến mây khói.

      Tôi kinh ngạc đến mức suốt ba ngày chợp mắt nổi.

      kẻ buôn dưa lê bán dưa chuột bảo tôi:

      - Muốn biết vì sao ?

      - Muốn.

      - Mười tệ.

      - Được.

      - Biết hoa khôi của trường ?

      - Còn phải hỏi.

      - ấy chạy đến với thầy hiệu trưởng, người ra từ phòng cậu hôm đó chính là ấy.

      Tôi thất kinh:

      - ta làm ô uế thanh danh của tôi!

      Xéo! Hoa khôi là niềm hy vọng duy nhất cho ngôi vị thủ khoa của trường ta, là niềm hy vọng duy nhất đỗ đại học trọng điểm, thầy nào muốn động vào ấy. ấy thế, đương nhiên ai truy xét nữa và việc được cho qua.

      Hoa khôi những xinh đẹp tàn bạo, thông minh tàn bạo mà còn vĩ đại tàn bạo!

      Đứng trước vĩ đại tàn bạo đó việc các chàng trai, vị thành niên ở chung phòng chỉ như phù vân mà thôi!

      Nhưng tôi đâu ngờ, đồng chí hoa khôi chẳng như đám giang hồ trượng nghĩa bọn tôi, nàng ban ơn là có mục đích hẳn hoi.

      Kể từ đó, dưới uy hiếp của nàng, tôi buộc phải tham gia tiết thể dục buổi sáng, giờ tập đọc buổi sáng, tiết học buổi sáng. Nhưng, đồng chí hoa khôi cũng thể lường hết hậu quả của việc mình làm.

      Hoa khôi:

      - Trương Gia Giai, chúng ta cùng thi đại học Nam Phố nhé!

      Tôi tái mặt:

      Đại học Nam Phố? Cậu nghĩ tôi là nam thần của trường ta chắc? Mấy trường đại học danh tiếng ấy phải dành cho người học đâu.

      Bốp.

      Má trái tôi sưng vù.

      Hoa khôi:

      - Chúng ta cùng thi đại học Nam Phố nhé!

      Tôi:

      - Cho tôi trăm tệ tôi điền vào đơn.

      - tệ của cậu đây

      - tệ? Sao cậu nghèo như Lu Lu thế!

      - Lu Lu là ai?

      - Con chó nhà tôi, cổ nó đeo đồng xu.

      Bốp.

      Má bên phải của tôi sưng tấy đỏ.

      Kết quả, chúng tôi cùng nộp đơn thi Đại học Nam Phố.

      Kết quả, tôi thi đỗ còn hoa khôi thi trượt.

      ấy đành chọn nguyện vọng hai, đến Thiên Tân.

      Vì sao Thiên Tân là thành phố thuộc tỉnh Giang Tô? Báo hại tôi cứ phải gọi điện thoại đường dài liên tỉnh. Hết học kỳ, chồng thẻ điện thoại cao ngất nằm chềnh ềnh trong ngăn bàn tôi.

      Khương Vi xuất trong chuỗi ngày tôi đốt tiền cho những tấm thẻ điện thoại ấy.

      Tôi rất hiếm khi nhận điện thoại của Khương Vi. Kể cả những lúc có ở trong phòng tôi cũng nhờ bạn cùng phòng dối là tôi vắng.

      Vì tôi muốn chờ điện thoại của hoa khôi. Nếu nàng gọi mà đường dây bận tôi phải tốn công giải thích nửa ngày.

      Nhưng hoa khôi bỗng dưng gọi cho tôi nữa.

      Tôi gọi cho nàng, nhưng nàng bao giờ nghe máy.

      Tôi chờ suốt tuần. lẽ nàng chết rồi? Mẹ kiếp, cứ nghĩ nàng chết rồi là tôi lại nuốt nổi cơm. Tôi lương thiện đấy!

      Tôi chờ hết tháng. Nếu nàng chết rồi chắc bây giờ phải đầu thai rồi đấy nhỉ? Cứ nghĩ đến việc nàng đầu thai kiếp khác tôi lại thấy đơn rợn ngợp, sao ngủ được. Tôi thuần khiết quá .

      Tôi chờ thêm ba tháng nữa. Tôi muốn đến Thiên Tân.

      Đúng lúc này, Khương Vi lặn lội tỉnh xa đến thăm tôi.

      ấy đưa cho tôi thanh Singum Doublemint.

      Tôi:

      - Gì thế?

      - Kẹo cao su.

      - Ăn no được ?

      - Lúc nào đói bụng gọi tôi nhé!

      - còn tiền ăn, lấy đâu tiền gọi điện thoại.

      - Thế cầm lấy thẻ điện thoại này .

      - Ăn còn có mà ăn, cầm thẻ làm quái gì.

      - Thế cầm thẻ ngân hàng .

      Tôi trộm nghĩ, Khương Vi giàu hơn hẳn hoa khôi.

      Thế là tôi hỏi vay ấy nghìn năm trăm tệ.

      Tôi cất mười lăm tờ trăm tệ dưới gối.

      Nhưng lúc hết tiền ăn, tôi động đến nó. Những khi còn đồng xu nào ra quán net, tôi động đến nó.

      Khương Vi gọi điện bảo còn tiền đóng học phí, tôi cũng trả ấy.

      Cuối cùng, ấy thèm để ý đến tôi. ấy thích thằng bạn của tôi. Họ hợp nhau, họ giống nhau...đều là những người có tiền.

      Tôi Thiên Tân, bởi vì, bởi vì...hoa khôi phải đến Nam Kinh mới đúng chứ!

      Cuối học kỳ, giọng quen thuộc vang lên.

      Hoa khôi:

      - Cậu có khỏe ?

      Tôi:

      - Lâu rồi cậu gọi cho tôi.

      - Ha ha, còn tiền mua thẻ điện thoại nữa.

      - Nghèo nhỉ? Tôi chia cho cậu ít nhé.

      - Thôi khỏi chia tiền, chúng ta chia tay .

      - ...Tôi thích chia tiền hơn.

      - Tôi đấy, Trương Gia Giai, chúng ta chia tay thôi!

      - ...Tôi thích chia tiền hơn.

      - Trương Gia Giai, nhớ giữ gìn sức khỏe.

      - ...Chia tiền, chia tiền.

      - Rảnh chịu khó gọi về cho mẹ cậu, bác ấy chắc là rất nhớ cậu.

      - ...Chia tiền, chia tiền!

      - Trương Gia Giai, có nhớ tôi ?

      - ...Chia tiền, chia tiền.

      - Đừng khóc nữa. Còn nhớ ngày tôi nhờ người đem đồ ăn sáng đến cho cậu ? Đến giờ tôi vẫn chưa biết cậu có ăn hay

      - ...Tôi có ăn.

      - Trương Gia Giai nhớ đừng bỏ bữa sáng. Mà này, nếu cho cậu chọn lại, cậu thi vào trường nào?

      Tôi thầm nghĩ, chẳng trường nào cả, tôi chọn thôn nữ, động phòng, trồng cây, tưới phân trong khu nhà hai tầng xây bằng đất ấy, suốt đời thèm mua thẻ điện thoại làm gì.

      - Trương Gia Giai, chia tay rồi cần gọi điện thoại cho tôi nữa.

      ấy gác máy.

      Lúc gác máy, tôi quên khóc nhưng hình như tôi nghe thấy ấy khóc.

      Năm năm sau, tôi nhận được tin Khương Vi và bạn tôi kết hôn. Tôi mừng phong bì nghìn năm trăm tệ. Mười lăm tờ trăm tệ phẳng phiu, thẳng thớm, nếp gấp.

      Rốt cuộc tôi trả lại ấy mười lăm tờ trăm tệ chỉ giữ lại miếng giấy bọc thanh Singum Doublemint màu xanh lục.

      Miếng giấy bọc thanh Singum Doublemint màu xanh lục cũng phẳng phiu, thẳng thớm, nếp gấp.

      Trong suốt năm năm, tôi đến chơi nhà hoa khôi ba lần. Tấm hình chụp ấy được đặt ngay ngắn chiếc bàn kê bên phải phòng khách.

      Bên cạnh bức ảnh là cuốn sổ tay, chậu hoa và ít hoa quả.

      Phía trước bức ảnh là mấy nén nhang. Tôi hút thuốc còn ấy ngửi hơi nhang, mà tốn lắm, lúc những mấy nén.

      ấy “hoành tráng” là thế, nhưng tôi thấy buồn vô hạn.

      Tôi biết cuốn nhật ký ghi rằng ấy nhờ người mang bữa sáng cho ai, mang tiếng xấu vì ai, và ấy lừa tên ngốc đòi chia tay thế nào. ấy là kẻ chi li, cái đồ tiểu nhân, ban ơn có mục đích.

      Sổ nhật ký kẹp cả tờ kết quả bệnh lý của ấy.

      Tôi nghĩ, tôi phải cảm ơn nó vì nhờ nó mà tôi khỏi tốn tiền mua thẻ điện thoại.

      Tôi nghĩ, tôi phải căm thù nó vì nếu có nó, tôi chẳng đau buồn thế này.

      Lần nào tôi cũng ở lại ăn cơm với mẹ ấy.

      Lần nào ở lại ăn cơm với mẹ ấy, hai bác cháu cũng rất nhiều chuyện, đều là những chuyện vui, hai bác cháu cười nghiêng ngả.

      Mỗi lần đến chơi nhà ấy, tôi khóc dù chỉ giọt nước mắt. Nhưng hễ ra khỏi cửa, tôi cầm lòng nổi, ngồi phịch xuống vệ đường, nức nở rất lâu, rất lâu.

      Suốt thời gian dài, tôi tiếp tục bỏ bữa sáng. Những lúc như thế tôi đều nghĩ đến ấy.

      :

      - Cậu chưa ăn sáng phải ?

      Tôi:

      - ăn. Biến!

      - Sao thô bỉ thế?

      - Cứ thô bỉ thế đấy!

      - Có người nhờ tôi mang cho cậu.

      - Ai nhờ?

      - Người ta muốn . Cậu ăn thôi.

      - muốn nghĩa là cần trả nợ đúng ?

      - cho cần gì trả nợ.

      - Ha ha ha, người ta tốt bụng thế!

      Tôi vừa chén bánh rán, uống sữa đậu nành vừa nghĩ bụng “người ta” đúng là đồ nghèo kiết, bữa sáng mà đem cho thứ này.

      Lúc đưa bữa sáng cho tôi, hoa khôi nghèo kiết như “người ta”. Lúc thi đại học, hoa khôi nghèo kiết như Lu Lu.

      Lúc gọi điện thoại, hoa khôi nghèo kiết như tôi.

      Máy nghe nhạc phát ca khúc Tình trọn đời.

      Tôi ngừng hút, tàn thuốc rơi xuống. Tôi khóc thành tiếng, nhưng nước mắt cứ thế rơi lã chã.

      Trong ti vi có tiếng ai đó : “Lạ , gã đó trông chẳng khác gì con cẩu.”

      Cẩu gì mà cẩu, các người thấy cẩu ăn bánh rán, uống sữa đậu nành bao giờ chưa?

      Ngăn kéo vẫn đầy ắp thẻ điện thoại. Nước mắt rơi ướt những tấm thẻ. Tôi thầm nghĩ: “Cẩu gì mà cẩu, các người thấy cẩu gọi đống thẻ điện thoại bao giờ chưa?”

      - Trương Gia Giai, có nhớ tôi ?

      - ...Chia tiền, chia tiền

      - Đừng khóc nữa. Có nhớ ngày tôi nhờ người đem đồ ăn sáng đến cho cậu ? Đến giờ tôi vẫn chưa biết cậu có ăn .

      - ...Tôi có ăn.

      - Trương Gia Giai, nhớ đừng bỏ bữa sáng. Mà này, nếu cho cậu chọn lại cậu thi vào trường nào?

      Tôi thầm nghĩ, chẳng trường nào cả, tôi chọn thôn nữ, động phòng, trồng cây, tưới phân trong khu nhà hai tầng xây bằng đất ấy, suốt đời thèm mua thẻ điện thoại làm gì.
      DingDingDong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :