1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự thủy tiếu nha đầu - Nguyên Mộng(c5.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Ngự Thủy Tiếu Nha Đầu

      Hệ liệt: Thiếu nữ siêu thời

      Tác giả: Nguyên Mộng

      Editor: Mèo xinh

      Nguồn convert: Ngocquynh520

      Thể loại: Xuyên , dị năng, sạch, sủng.

      Độ dài: 10 chương.​



      ***Giới thiệu tên truyện: Ngự thủy (驭水) điều khiển nước; tiếu (俏) là xinh xắn, thanh tú ( phải "tiếu" 笑 là cười).
      Ngự Thủy Tiếu Nha Đầu là bé xinh xắn điều khiển nước.

      Giới thiệu:


      lời nào, lời nào, chính là lời nào,


      Chỉ có trước mặt nàng mới mở "miệng vàng" ra,


      Giọng khàn khàn, chẳng lẽ nàng biết chữa bệnh? Hay là có "Siêu năng lực" ?


      Nếu phần thưởng của thợ săn "Hắc sắc sát thần" tại sao lại thay đổi,


      Chẳng những có thể , còn có thể mở miệng quan tâm, mở miệng cười!


      Đúng vậy, nàng có siêu năng lực - có thể khống chế nước,


      Từ thế kỉ 22 trở về đời Đường,


      Tuổi, chiều cao, tóc tai, bộ ngực đều có điểm thay đổi.


      Thay ra bộ đồ màu bạc bó sát người, mặc bộ cẩm y la quần vào.


      Áo đơn mặc bên ngoài, cái yếm lại cột bên hông,


      Đây phải là có chút đần, có chút ngu, có chút ngốc sao?


      Trừ lần đó ra, cả phương diện tình cảm nàng ấy cũng "hỏng bét",


      thể phân biệt đâu là tình thân, tình bạn, tình ,


      Nhưng võ công của có cao cường cũng thể chạy thoát,


      Tình cảm ngu ngốc gặp gỡ tình cảm cọc gỗ, tới khi nào mới có thể bắn ra tia lửa?


      Mở đầu


      Tây Nguyên thế kỉ 22, nhân loại vì mục đích truy tìm đứa bé cực kỳ tài ba, bắt đầu lợi dụng khoa học kĩ thuật biết, cấy ghép gien để tạo ra giống người mới, gọi là “Chủng người mới”.


      Coase là sở nghiên cứu nằm ở HongKong , chính là tinh hoa của học vấn, trong đơn vị tập trung rất nhiều nhà khoa học ưu tú.


      Ở sau lưng nó, có thế giới tài phiệt mạnh mẽ duy trì, đó chính là “tập đoàn Cung thị Đông Phương”.


      Bởi vì tập đoàn Cung thị Đông Phương là tài phiệt siêu cấp mang tính toàn cầu, nên các quốc gia biết được nghiên cứu này đều cam chịu, chẳng những tiến hành can thiệp, ngược lại còn có khuynh hướng ủng hộ.


      chỉ sợ Cung Dân thầm rút vốn đầu tư buôn bán ở nước mình về, dẫn đến trong nước phát sinh khủng hoảng tài chính, mặc dù mạo hiểm, nhưng sau chiến tranh thế giới lần ba, tập đoàn Đông Phương rút lui về thân sau lưng các quốc gia, dùng tiền bạc đầu tư xây dựng lại, cho nên tổng giám đốc tập đoàn Cung thị Đông Phương có thể là vua của các quốc gia.


      Điểm này, trước mắt trừ người chủ chốt của các quốc gia còn ai khác biết.


      Tập đoàn Cung thị Đông Phương vô cùng tích cực đầu tư vốn, nên nhân viên tham gia nghiên cứu ở đây đều là hạng nhất.


      nay, dự án tu sửa gien “Chủng người mới”, sử dụng máy móc để thụt thai, chỉ có bốn trường hợp thành công..


      Phần còn lại, nếu xảy ra bệnh di truyền, thể thụ thai thành công trong máng cơ khí, tệ hơn nữa là trong quá trình tăng trưởng thể chịu ảnh hưởng từ các yếu tố bên ngoài mà sống tiếp được.


      Bốn trường hợp thành công đó, cụ thể là số 41, 55, 63, 77, và tất cả đều là nữ.


      Đồng thời, các nàng có năng lực khác nhau, theo cách của người thường, đó chính là “Siêu Năng Lực”.

      Tiếp đó là chuỗi các câu chuyện xưa về tình của các nàng. đời này, tại sao chuyện xui xẻo như vậy lại xảy ra người nàng nha!

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương mở đầu


      Số 77 ai oán nhìn người phụ nữ diễm có chút quái dị trước mắt, bốn mắt nhìn nhau.


      Mí mắt của người phụ nữ được vẽ bằng màu lam chói mắt, hai gò má trát lớp phấn dày, hai cánh môi no đủ đươc phủ lớp son màu lam đậm gần như đen, khiến số 77 nhìn mà khóe miệng chịu được rút gân, có chút run rẩy.


      dám bộ dáng số 41 bây giờ vô cùng giống với mấy "bad girl", mấy nữ quái TV; nên đành hậm hực cau mày, chu cái miệng nhắn, bộ mấy cao hứng.


      Bởi vì hai cánh tay bé của bị trói chặt ở đằng sau, thân thể ngừng giãy giụa giống như con sâu lông, làm gì còn kháng nghị được nữa.


      Trước mắt là người phụ nữ lòe loẹt số 41, ta nhìn bộ dạng bị trói đến đáng thương của số 77, phát ra tiếng cười rùng rợn khiến người ta nổi da gà:


      "Ha ha ha! Số 77, cái đồ ngu ngốc dễ bị lừa, tùy tiện dỗ hai ba câu liền ngây thơ nghĩ tôi giúp các bỏ trốn sao? Đúng là đồ ngu."


      "Tôi mới phải đồ ngu, cũng phải đồ ngốc."


      Số 77 lập tức phản bác, nhưng nụ cười đắc ý của số 41 vẫn làm nổi da gà.


      Ba ngày trước, chuyện tình ba thí nghiệm "Chủng người mới" số 55, số 63, số 77 bí mật thương lượng kế hoạch trốn thoát khỏi sở nghiên cứu Coase, lại ngoài ý muốn bị số 41 biết được, vì thế ta mới nhân cơ hội tiếp cận số 77.


      Cái số 77 luôn luôn biết phòng bị người khác này lại tin là . Cho rằng số 41 cũng cùng chung mối thù giống các , nên mới đem bí mật muốn trốn thoát cho số 41 biết, hơn nữa cũng đáp ứng ta giữ bí mật để cho số 63 và số 55 kinh hỉ.


      ngờ số 41 thế nhưng lừa , bắt đến trước mặt ông chủ lớn Cung thị lĩnh thưởng, là khiến tức chết mà.


      "Hừ! Làm gì lấy cái ánh mắt đó nhìn tôi? Muốn trách mà trách số 55 và số 63, ai bảo bọn họ xui khiến cùng bỏ trốn." Số 41 bắt chước trong TV sơn móng tay đủ loại màu sắc, chút nào hối hận .

      "Nhưng mà gạt tôi." Số 77 trách mắng.


      Số 41 cười ha hả.


      "Đó là vì ngu nên mới tin tưởng lời tôi , bây giờ tôi chỉ cần ngồi đợi hai đứa ngu ngốc kia sa bẫy nữa thôi, mà đến đây tôi cũng còn phải cảm ơn !"


      Số 77 tức giận đến đỉnh đầu bốc hơi nước, thầm nghĩ: Đáng ghét! Dám ngu ! ghete1 nhất bị người ta mình ngu, nhưng số 41 lại ngừng, lại còn lấy làm mồi dụ, đáng ghét !


      ", cái đồ hư hỏng này, số 55 và số 63 tới cứu tôi đâu, tính toán sai rồi!" Số 77 ra vẻ kiên cường .


      ra trong lòng sợ muốn chết, cũng rất muốn khóc, nhưng mà. . . . . Nhưng mà thể khóc sướt mướt, nếu giống như lời số 63 , càng khóc càng ngu, cho nên tuyệt đối thể khóc.


      mím đôi môi hồng nhuận nhắn, hít mạnh hơi, muốn dời lực chú ý của mình, ép buộc chính mình được chảy nước mắt.


      Đồng thời trong lòng cũng cầu nguyện, hi vọng số 55 và số 63 thuận lợi chạy thoát khỏi sở nghiên cứu Coase, được trúng quỷ kế của số 41. Nhưng số 41 nghe xong liền hề kiêng nể mà cười ha hả.


      "Bọn họ tới cứu ? Ha ha! cho rằng tôi là đồ ngu à?" Lỗ mũi số 41 phát ra tiếng hừ , đứng trước mặt số 77, hai tay ôm ngực hất cằm lên liếc .


      ". . . . . đấy ! Số . . . . . Số 63 ấy thường xuyên mắng tôi. . . . . cho nên. . . . . cho nên bọn họ chắc chắn tới cứu tôi đâu."


      Hiển nhiên, số 77 thường xạo, cho nên dù giải thích với số 41 đến nỗi mặt đỏ tai hồng, số số 41 vẫn tin dù chỉ chút.


      "Ha ha ha! Số 77, bọn họ có đến hay , đợi chút phải biết được hay sao?"


      Dù sao số 41 căn bản để ý tới lời phản bác của số 77, cách khác, nãy giờ số 77 chỉ lãng phí nước miếng thôi.


      "Họ đến, cần uổng phí tâm cơ, vẫn nên thả tôi ra nhanh lên. . . . . Này ! Này! có nghe tôi , số 41, số 41 !"


      Nhưng số 41 thèm để ý đến , tự mình đến ngồi đối diện người đàn ông chiếc ghế dựa lớn, chuyện với . Số 77 dựng đứng lỗ tay, lắng nghe trong chốc lát.

      "Bọn họ đến chứ?" Giọng trầm thấp của người đàn ông cất lên.


      Số 41 kia ỏn ẻn trả lời ngay: "Họ nhất định đến, tin tưởng tôi!" Còn hướng về phía người đàn ông kia phóng ra ánh mắt vô cùng quyến rũ quyến rũ người, khiến số 77 nhìn thấy bất giác nhăn mày lại.


      Ngay sau đó, còn thấy số 41 kia ưỡn bộ ngực "khổng lồ" của ta, chậm rãi dán lên người tên đàn ông kia.


      . . . . . là!


      Số 77 thích số 41 như vậy, bởi vì nhớ số 41 trước kia là chị dễ thương, tính tình ôn hòa.


      Nhưng mà bây giờ, tại sao lại biến thành cái dạng này chứ?

      Số 77 tự giác lắc đầu thở dài, ngẩng đầu thoáng nhìn qua, mới thấy số 41 thế nhưng muốn dán đôi môi đỏ mọng của ta lên gương mặt người đàn ông kia.


      Trời. . . . . Trời ạ! Số 41 này làm cái gì vậy? . . . . . đáng sợ nha! Sao ta có thể loạn cắn mặt và lỗ tai người ta chứ?


      Số 77 đơn thuần chất phác, dám tin nghĩ.


      được, phải ngăn cản ta làm chuyện vô lễ như vậy mới được, vì thế bắt đầu oa oa la to: "OA ! Thả tôi ra! Thả tôi ra!"


      kêu to như vậy, khiến số 41 nhíu mày, người đàn ông kia cũng vui.


      " kêu cái quỷ gì á." Số 41 oán hận .


      Người đàn ông kia cũng mở miệng: "Ầm ỹ muốn chết! Tụi bay dán miệng ta lại."


      Hả? Dán. . . . . Dán miệng lại? Bọn họ giống như số 63 thường xuyên áp chế chứ? Đem miệng dán lại, chỉ khi muốn chuyện mới gỡ ra? (Mèo: ôi ~ khổ thân con bé =D]])


      Oa Oa. . . muốn!


      Hay tên đàn ông cao lớn lập tức vâng lời bước đến, nhét miếng vải trắng vào cái miệng nhắn của , lại thô lỗ làm đau , vì thế vành mắt liền xuất mấy giọt nước mắt to, che kín hai gò má.


      Ô. . . . . Hết hồn, bọn họ khâu miệng lại, nếu đau nha!


      bao lâu sau khi bọn họ bịt miệng lại, có vài nam nhân quan sát máy theo dõi tiến lên báo cáo: "Ông chủ, bọn họ đến!"


      "Tốt lắm, vậy khiến họ tiến vào cạm bẫy chúng ta thiết lập sẵn !"



      "Ưm. . . . Ưm. . . ."


      Số 77 hoảng loạn lắc lắc khuôn mặt đầy nước nước mắt, bộ dáng cựu kì đáng thương, nhưng mà vẫn thể khơi dậy lòng thương hại của bọn , vẫn chuyên chú nhìn màn hình phóng đại kia.


      ra, tên đàn ông mà số 41 vừa nãy muốn xáp đến, đúng là ông chủ lớn đứng sau lưng sở nghiên cứu Coase.


      Bây giờ mặt chút thay đổi, ngưng mắt nhìn lên số 55 và số 63 được phóng to màn hình, hành lang chậm rãi tới hướng này.


      "Ưm. . . Ưm. . ."


      Đừng có tới mà! Số 55! Số 63!


      Nhưng đáng tiếc, tiếng phản kháng của số 77 có hiệu quả, bởi vì ông chủ lớn Cung thị ra lệnh tắt hết đèn trong phòng, cấp cho họ kinh hỉ.


      Số 77 vừa vội vừa sợ, biết phải làm thế nào cho phải?


      Đừng tới! Van cầu các chị đừng tới! Đừng tới mà !


      Các chị ấy vẫn đến đây, vì cứu mà đến!


      Rất nhanh, "Tách" tiếng, phòng nghiên cứu to như vậy liền tối đến đưa tay thấy được năm ngón, đến ba giây sau, lại bừng sáng lên.


      Lúc này, số 55 và số 63 mở cửa bước vào, tình huống bất thình lình này khiến các giật mình tại chỗ, đưa tay che mắt.


      "Haaa. . . . . Ping Ping! Quả nhiên các trở lại!"


      Cùng với tiếng cười tráo phúng như tiếp đón, số 55 và số 63 liền thích ứng với ánh sáng đột ngột này, đem tầm mắt nhìn hướng đối diện, thấy số 77 bên kia miệng bị bịt vải trắng, cả người bị trói ngừng dãy dụa.


      Đừng tới! Đừng tới đây! Đây là cái bẫy! Số 55! Số 63!


      Đáng tiếc là, khi ánh mắt vô tội của nhìn thấy vẻ mặt chỉ trích của số 63, liền nhịn được mà rớt nước mắt, mạnh mẽ lắc đầu.


      Cho đến khi số 55 vất vả dùng kế khiến ông chỉ lớn Cung thị đem vải trắng trong miệng lấy ra, vẫn khóc ngừng.


      "Ô. . . . . xin lỗi, số 55, số 63." Cặp mắt sưng lớn như trái hạch đào, vẫn ngừng khóc mà .


      Đến khi ông chủ lớn Cung thị chịu nổi mà nhăn nhúm mặt lại, tính đem cái miệng khóc loạn ngừng của số 77 bịt lại lần nữa, số 55 và số 63 mới nhân cơ hội hành động, phi lên phía trước cứu số 77 rồi chạy sang hướng phòng nghiên cứu khác.


      "Hỏng bét! chúng ta hết đường rồi." Số 63 bay ở trung kêu lên.


      Tường của phòng thí nghiệm vì đề phòng lúc làm thí nghiệm có thể đột ngột nổ tung nên dày cả mười mét. Chỉ sợ ngay cả số 55 điều khiển lửa cũng nổ được! Bởi vậy nàng mới kêu to xong rồi.


      Số 55 lôi cánh tay bé của số 77, muốn chạy trở ra số 41 cùng đám người vọt tiến vào.


      "Nguy rồi! Chúng ta bị nhốt rồi, làm sao đây số 55 ?" Số 77 gào khóc, mắt sưng to, ngay cả mặt cũng hồng hồng vì chạy bộ kịch liệt.


      xem những người đó từng bước đến gần các , thân hình gầy liền lui về phía sau số 55, hơn nữa lại ngừng lui về sau.


      Tiêu rồi, biết sau khi bị bắt về bị phạt như thế nào.


      Càng nghĩ số 77 càng sợ hãi.


      Nhưng đoán được, khi dựa ra phía sau, cái vật cồng kềnh phía sau cư nhiên cử động, hơn nữa còn phát ra tiếng nổ khiến người ta sợ hãi, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.


      "Cái gì vậy?"


      Số 63 trừng to mắt, thấy cỗ máy to lớn phía sau bị số 77 ngu ngốc đụng vào bắt đầu vận hành, phát ra thanh rung trời.


      "Em. . . . Em chỉ nhàng chạm vào . . . chạm vào chút, sau đó nó liền. . . . . rung lên, em phải cố . . . . cố ý. . Ô. . . " thấy tầm mắt của mọi người tập trung người mình, số 77 lại bắt đầu khóc lớn, nức nở .


      Bởi vì rất sợ hãi mới tựa vào phía nó, ngờ nó lại vận hành, phải cố ý.


      Hơn nữa khi căng thẳng hoặc sợ hãi đều muốn khóc, điều này thể trách được nha.


      "Đó là cái thứ đồ chơi gì vậy?"


      Số 41 thấy cỗ máy kia giống như khởi động, dần dần mở ra cánh cửa to lớn, lại nhìn biểu tình của số 55, rất sợ bọn họ chạy thoát, bởi vậy kêu to: "Các còn ngẩn người làm cái gì? Mau bắt bọn họ lại!"


      Mọi người giương mắt nhìn số 41, khi nào đến phiên nàng ta kêu gào chỉ huy rồi, nhưng mọi người vẫn làm theo.


      Số 55 nhìn thấy tình huống nguy cấp, chút do dự kéo số 77 xông vào cánh cửa cực lớn: “Số 63, thôi.”


      thôi. . . . số 63.”


      Số 77 bị hoảng sợ, yết hầu thoát ra được thanh nào, mãi cho đến khi thấy số 63 cũng nhảy vào mới yên tâm chút.


      Đáng tiếc là, hình như vận xui người còn chưa thoát ly, vẫn bấu víu người vậy.


      Bỗng dưng, vòng tay màu vàng đeo cổ tay chợt lóe, cỗ lực lượng cường đại thể khống chế đẩy cách xa khỏi số 55.


      " Số 77 ! Mau năm chặt tay chị, trăm ngàn lần đừng thả ra!" Số 55 cảm thấy trận khí rối loạn đến gần, sắp đem và số 77 thổi bay, vì thế kêu to.


      Lúc này, chiếc vòng tay màu vàng lựa thời cơ mà quấy nhiễu, rung động mạnh, lâu sau số 77 liền bị bắn về hướng khác.


      "AAAAA. . . . Số 55!"


      sợ hãi kêu to, hai tay vung loạn.


      " Số 77!"


      Số 55 cũng kinh sợ, khi muốn nắm tay số 77 còn kịp rồi.


      Lúc này số 63 khống chế gió vượt qua số 55, muốn bắt lấy cánh tay nhưng cũng bị cuốn ."


      "Số 77! Sao bắt lấy tay chị, đồ ngu ngốc!"


      đến mấy giây sau, bị dòng chảy thời gian cắn nuốt, tiến vào đời Đường cổ đại sớm hơn số 55 và số 63 bước.

      Trong rừng cây, con đường , có mấy con ngựa đen lui tới, khí tràn ngập biến hóa kì lạ.


      Bên cạnh con đường, có nhóm người vây quanh giống như xảy ra chuyện lớn gì đó, định gây chiến.


      " Long Dạ Thiên, ngươi đừng có mà rượu mời uống lại uống rượu phạt, thủ lĩnh của chúng ta để mắt đến ngươi cho nên mới mời ngươi làm việc này, huống chi tiền thù lao lại hậu hĩnh, ngươi còn cứng rắn cự tuyệt, đúng là biết điều mà."


      ra đám người kia vây quanh nam nhân mặc đồ đen, tay cầm thanh trường kiếm.


      Mặt chút thay đổi đảo qua mọi người, cỗ khí lạnh lẽo lập tức thẩm thấu vào thân mọi người, khiến bọn họ khỏi run lên.


      đáng sợ, chỉ là ánh mắt mà thôi liền khiến người ta sợ hãi. hổ là thợ săn tiền thưởng nổi tiếng nhất giang hồ -- Hắc sát thần Long Dạ Thiên.


      Thân hình cao lớn của đứng ở giữa, đứng im như núi, bộ dáng lạnh lùng, giống như đem bọn họ để mắt.


      Sau lúc lâu vẫn tiếng nào, mà ngay cả thanh kiếm Hắc sát thần cũng ra khỏi vỏ.


      Tên cầm đầu thử lần nữa.


      " Long Dạ Thiên! Thế nào? Nếu muốn huynh đệ chúng ta tức giận mau thức thời nhận lấy tiền thù lao, nếu . . . . . chính là kẻ địch của toàn bộ Chương gia bảo."


      Chương gia bảo chính là trong những tổ chức buôn bán mới nổi lên nhanh chóng nay.


      Nghe , bọn họ lớn mạnh nhanh chóng trong ba năm nay là vì sử dụng những thủ đoạn bất chính thu mua những nhà buôn khác, để bọn họ đầu nhập làm môn hạ của Chương gia bảo. Hơn nữa hàng năm lại thu số tiền thuê khổng lồ khiến các nhà buôn khổ thể tả.


      giờ, bọn họ chi ra số tiền lớn để thuê Hắc sát thần Long Dạ Thiên, giúp bọn họ loại bỏ thiếu bảo chủ Mục Chấn Hạo của Mục gia bảo và Đương gia trang chủ Quan Hân Vân của Quan gia trang, đây chính là hai người có võ công khá cao lại là kì tài buôn bán. Điều này càng thêm chứng minh lời đồn đại bên ngoài là .


      Nhưng Long Dạ Thiên chỉ giết kẻ ác, loại hành động này muốn tiếp nhận phải chuyện đơn giản, bởi vậy nên thiếu bảo chủ Chương Lệ Chuẩn của Chương gia bảo mới có thể tự thân xuất mã, dẫn the đoàn người ngựa đến đàm phán.


      Chỉ tiếc là, Hắc sát thần người ta cảm kích đâu!


      Bỗng chốc Long Dạ Thiên tiêu sái vén áo choàng đen lên, về phía trong những người vây quanh , khiến người nọ sợ tới mức cả người phá run, thiếu chút nữa tiểu ướt cả quần.


      "Chờ , ngươi đâu?"


      Chương Lệ Chuẩn rốt cuộc mở miệng.


      ta kéo yên ngựa trắng, về phía Long Dạ Thiên nãy giờ vẫn trầm mặc, đứng phía sau .


      Long Dạ Thiên có ngựa của mình, vài bước liền thoát khỏi bao vây của bọn , bước đường.


      "Mụ nội nó, ngươi muốn sống có phải ?"


      Người vừa mới nam tử răng chuột, phun ngụm nước miếng, rồi đột nhiên kéo căng yên ngựa, rút đao ra, phóng về phía trước như điên, muốn nhân cơ hội gỡ đầu Long Dạ Thiên xuống.


      "Khoan ! nên vọng động! Trác lão tam!"


      Nhưng mà lời cảnh cáo của Chương Lệ Chuẩn quá muộn.


      Bởi vì Long Dạ Thiên chỉ là ung dung xoay người lại, vung kiếm Hắc sát thần lên, liền dễ dàng hóa giải công kích của Trác lão tam.


      Ngay sau đó, kiếm Hắc sát thần vẫn như trước chưa ra khỏi vỏ, trở tay đảo qua, chuôi kiếm liền hung hăng đánh trúng thắt lưng Trác lão tam, khiến chật vật té xuống ngựa.


      loạt những động tác này trôi chảy giống , chỉ trong nháy mắt mà thôi, mọi chuyện kết thúc.


      xứng với danh hào "Hắc sát thần", mà chỉ hơn chứ có kém.


      Trác lão tam khóc thét vài tiếng, chuô kiếm màu đen liền kề vào cổ , khiến cho thở cũng dám thở mạnh.


      Vừa nhấc mắt liền rơi vào con ngươi đen láy sâu thẳm như ma thuật của , dưới đũng quần nhất thời tràn ngập nước tiểu.


      "Thiếu. . . . . Thiếu bảo chủ. . . . . Cứu cứu. . . . . cứu ta."


      Đối mặt với cầu cứu của Trác lão tam, Chương Lệ Chuẩn tốn thời gian ngắn suy xét, sau đó mới lên tiếng: "Long đại hiệp, xin thứ cho thất lễ, nếu ngươi muốn chém muốn giết muốn róc thịt cũng được, nhưng làm ơn đáp ứng ủy thác của bọn ta, thay bọn ta trừ bỏ tai họa lớn, về việc tiền thù lao. . . . . Chương gia bảo chúng ta nguyện ý tăng năm lần, biết ý của ngài thế nào?"


      Ý là: Trác lão tam phế vật này ngươi có thể giết trút giận, hơn nữa tiền thù lao tăng gấp bội, chỉ chờ câu của Long Dạ Thiên ngươi!


      Long Dạ Thiên nghe vậy, mái tóc đen rũ xuống che nửa cặp mắt lên quang mang ai phát , khuôn mặt tà tuấn hoàn mỹ vẫn chút biến hóa.


      khép nửa mí mắt, thu thanh trường kiếm lại, chỉnh tốt áo choàng đen của mình, sau đó xoay người rời . (mèo: a ngoaw~ soái ca mặt than, mèo thích a~)


      "Chậm ! Long đại hiệp! Ngươi suy nghĩ lại sao?" Chương Lệ Chuẩn cảm thấy đáng tiếc hô.



      Có trời mới biết, nếu Chương gia bảo có trợ thủ mới khiến người ta sợ hãi bực này, muốn lấy mạng của Quan Hân Vân và Mục Chấn Hạo, quả còn dễ hơn so với đạp chết con kiến hôi, đáng tiếc a!



      Lời của Chương Lệ Chuẩn vừa dứt lâu sau, người bị Long Dạ Thiên đánh rớt xuống ngựa Trác lão tam, lòng tự trọng bị tổn thương, thế nhưng bật người dậy cầm đại đao lao đến phía trước.


      " Long Dạ Thiên! Cái tên tiểu tử cuồng vọng nhà ngươi nạp mạng !"


      Hại tiểu ướt đẫm quần ngay trước mặt mọi người, lại còn đau khổ cầu xin. Lấy khoan dung của Trác lão tam, quả nuốt trôi mối hận này.


      Lúc mọi người ở đây hoảng sợ và tức giận, Long Dạ Thiên lại giống như phát sát khí của Trác lão tam, đường thẳng về phía trước, khiến mọi người vì mà đổ thân mồ hôi lạnh.


      Nhưng chuyện tới cũng nhanh, xử lý cũng nhanh.


      Chợt, "Keng" tiếng, đại đao của Trác lão tam biết bị đánh rớt khi nào, thân hình to lớn của của cũng run lên, ngã xuống.


      chết sao?


      người nào dám đem câu hỏi ra miệng, chỉ biết được Trác lão tam té mặt đất, hề động đậy.


      Long Dạ Thiên vẫn là động tác quen thuộc, chỉnh lại áo choàng màu đen, thong thả xa.


      Ánh mắt Chương Lệ Chuẩn lóe lên tia hưng phấn khiến người ta nghi ngờ, hướng về hương hướng Long Dạ Thiên rời mà hô to: "Long Dạ Thiên! Ngươi làm người của Chương gia bảo ta bị thương, mối thù này tùy thời báo, ngươi vẫn nên nhận lấy thù lao của bọn ta, thay chúng ta hành ! Long Dạ Thiên!"


      Đáng tiếc, Long Dạ Thiên vẫn trầm mặc như lúc đầu họ gặp, thân mình cao to rất nhanh biến mất đường, lại viết xuống truyền kì khác về .


      Đêm khuya, tòa núi tên, giữa rừng lá yên tĩnh chỉ nghe được tiếng ếch kêu dưới sơn tuyền, tiếng suối chảy róc rách thanh tĩnh.


      Phút chốc. . .


      trận tiếng sấm chợt vang lên cắt qua màn đêm yên tĩnh, tia chớp đánh nát khí quỷ dị nơi này, rơi xuống quả cầu lửa.


      người thợ săn về trễ, tay cầm thành quả thu hoạch hôm nay, đứng giữa sườn núi nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta sợ hãi này, trừng to mắt hốt hoảng chạy về nhà.


      Mà quả cầu lửa giống như sao băng kia, sau khi kéo vệt sáng dài trời liền ầm ầm rơi xuống núi, vật thể đó rơi vào trong ao, giống như hưng phấn hút phần lớn nước trong ao, cũng tạo thành từng đợt hơi nước.


      Cách đó xa, Long Dạ Thiên nhóm lửa lên, ngồi dựa vào gốc cây trầm mặc, chấn động bất thình lình này khiến nhíu lại cặp mày thô.


      Bỗng nhiên mở mắt phải đen như hồ sâu kia, nhìn về phía phát ra thanh, chốc lát sau liền với lấy kiếm Hắc sát thần, đứng dậy thong thả bước đến gần nơi ấy.


      Nước trong ao bị bốc hơi mất mấy phần, chỉ còn lại phần ba, hơn nữa nhiệt độ còn rất cao.


      Gió thổi tung đầu tóc đen phóng đãng kiềm chế được của Long Dạ Thiên , bên mặt vừa tuấn mĩ vừa tà khí của lộ ra, còn có con mắt màu lam người thường dễ thấy được.


      Bởi vì bình thường tóc vừa dài lại rối tung tùy ý che con mắt màu lam này, cho nên giang hồ, người biết được bí mật này của ngoại trừ sư phụ Long Phóng còn ai khác.


      Nhưng Long Phóng chết ở nơi thâm sơn cách đây ba năm, lời dạy cuối cùng là bảo được mình trốn tránh núi, phải rời .


      Bời vậy, mặc dù Long Dạ Thiên biết dụng ý của sư phụ là gì, nhưng vẫn hạ núi mang theo thanh kiếm đen tùy thân của mình, còn ngoài ý muốn trở thành thợ săn tiền thưởng nổi danh nhất giang hồ.


      Danh hào vang dội "Hắc sát thần" này, là người giang hồ mô phỏng theo sắc mặt tối sầm và trường kiếm màu đen của mà đặt tên.
      người qua đường thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.1


      Truyền thuyết rằng kiếm pháp của Long Dạ Thiên đạt đến trình độ siêu phàm, nhanh đến nỗi người sắp chết cũng hề hay biết.


      Rút kiếm, giết người, tra vào vỏ chỉ trong nháy mắt. Có lẽ ngôn ngữ có chút khuếch đại, nhưng tiếng tăm của vẫn khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.


      Chỉ tiếc nha! chính là cái hũ nút[*], mà chỉ làm chuyện thích, hành tung quỷ dị, cho nên hầu như có ai nguyện ý tiếp xúc với .


      [*]hũ nút: ví với những lời hay việc làm bí , khó hiểu.


      Trừ bỏ vị công tử Tả Trọng Dịch kì quái có cái miệng hay lải nhải ra, còn ai khác.


      Mà Long Dạ Thiên và Tả Trọng Dịch quen biết nhau, chính là đoạn chuyện xưa khiến người ta chuyện hăng say.


      Nghe , là do công phu quấn quýt làm phiền của Tả Trọng Dịch quá giỏi, nếu nha, cá tính hai người khác biệt to lớn như vậy, căn bản có khả năng trở thành bằng hữu.


      Nhưng cũng phải Tả Trọng Dịch suốt ngày đều quấn lấy , cho nên phần lớn thời gian đều mình, độc lai độc vãng, giống như con cò hoang trong đất trời.


      Bởi vậy, nên ngay cả Tả Trọng Dịch cũng biết đến bí mật của .


      Long Dạ Thiên quá thích việc bản thân bất thình lình có lòng tốt, tới cùng là bao nhiêu năm có loại cảm giác này, cũng quên mất rồi!


      Nhìn trong nước chớp lóe ánh sáng bàng bạc, lần thứ hai Long Dạ Thiên nhíu mày.


      Tạm thời mặc kệ cái lòng tốt khó hiểu này . giờ đứng cạnh ao sơn tuyền, đem thanh trường kiếm đen tay tùy tiện cắm xuống, trường kiếm kia lập tức lún xuống ba phần, đủ thấy được nội công thâm hậu của .

      Trong ao sơn tuyền, từng làn hơi nước mờ ảo.


      Đương nhiên Long Dạ Thiên có ngốc, cho nên tùy tiện xuống nước để làm bỏng da thịt mình.


      cởi đai lưng xuống, thi triển khinh công thượng thừa bay qua ao. Đai lưng thả xuống dưới, vật thể màu bạc trong ao còn lo với tới sao?


      Chỉ tiếc là, đợi quay trở về cạnh ao, nhìn lại vật thể màu bạc mình mới "nhặt" được khỏi cau mày.


      Bởi vì, thế nhưng vớt lên nữ nhân.


      người mặc y phục màu bạc, tóc đen xõa dài, gương mặt đẹp ngọt ngào, tuổi còn , là loài động vật phiền toái, thích nhất chính là. . . . . nữ nhân.


      "Ai. . . . . Đau quá."


      Số 77 mở đôi mắt nặng trịch ra, chớp chớp hàng mi dày, lúc này mới miễn cưỡng điều chỉnh tốt tiêu cự, chiếu vào tầm mắt nàng là cảnh vật lạ lẫm.


      Vừa thấy, khiến nàng ngây ngốc lúc lâu.


      "Ông trời! Đây. . . . . đây là đâu vậy?"


      Số 77 còn tưởng mình nằm mơ. . . . . ! Có lẽ mình chết! Chứ sao nàng tới nơi giống như "nhân gian tiên cảnh" thế này.


      Cây cao, ánh mặt trời, chim chóc, tiếng nước, khí trong lành. . . . . Này quả còn khiến nàng mê mẩn hơn so với cảnh vật vẫn chiếu TV.


      Số 77 ngớ ra lúc lâu, mới giật giật thân thể cứng như tượng thạch cao của mình, ngồi dậy.


      Nàng phát rên người mình được bao phủ bởi kiện áo choàng màu đen, phía mơ hồ lưu lại mùi hương nam tính, khiến tim của nàng vô cớ nhảy loạn.


      Kì quái! Là ai cứu nàng? Hơn nữa còn là nam nhân?


      Nghĩ đến đây, gương mặt phấn nộn tròn tròn của số 77 ửng hồng, tim đập càng nhanh, lại biết nguyên nhân vì sao? Số 77 lắc lắc đầu, muốn đem khẩn trương này bỏ lại phía sau. Khi nàng đứng lên, nàng lại ngớ người ra lần thứ hai.


      Tóc của nàng. . . . . Làm sao có thể dài như vậy?


      Số 77 ngơ ngác nhìn bộ dáng của mình, tóc dài chấm đất.


      Nàng nhớ lúc trước khi tiến vào cái máy đáng sợ kia tóc của nàng chỉ mới chạm khuỷu tay mà thôi, sao bây giờ lại dài như vậy? khiến nàng phải lắp bắp kinh hãi.


      "Trời ơi! Tóc này lấy làm dây nhảy cũng được a." Số 77 giọng lẩm bẩm, sau đó nàng nhìn thấy nam nhân ngồi tảng đá lớn, nhắm mắt dưỡng thần.


      chính là người cứu nàng sao?


      Tim số 77 đập nhanh thêm mấy lần, thiếu chút nữa dừng lại được.


      Bởi vì bộ dáng nam nhân kia ngồi trầm lặng tảng đá lớn, là cực kì đẹp trai a!


      Mắt ra mắt, miệng ra miệng, mũi ra mũi. . . Ách, hình như nàng miêu tả có chút vô nghĩa, khụ! Phải , những nam trước kia nàng gặp, bộ dáng đều đẹp bằng nửa nam nhân này!


      Số 77 im lặng thu áo choàng màu đen lại, lặng yên ngồi xuống bên người . đôi mắt to phát sáng, chuyển a chuyển, ngừng ngắm .


      "Trời ạ, càng gần càng đẹp mắt." Giọng của số 77 như muỗi. Đột nhiên gương mặt tuấn mĩ giống người kia mở to mắt, dọa nàng nhảy dựng lên.


      Nhất thời bốn mắt giao nhau, bầu khí quỷ dị nhất thời bị câu đầu đuôi của số 77 phá tan.


      Nàng : "Ánh mắt của ngươi, là ánh mắt đẹp nhất mà ta từng được thấy."


      Long Dạ Thiên cũng sợ run lên, sua đó khóe miệng cong lên, rũ đầu xuống, để cho tóc đen buông xuống che ánh mắt màu lam khiến người nghị luận.


      "Oa! Sao ngươi lại che lại? Mắt như màu xanh của bầu trời, rất đẹp nha!"


      Số 77 ngu ngốc vội vang đưa tay muốn vén tóc lên, nhưng Long Dạ Thiên lấy tay ngăn cản, sau đó rời khỏi tảng đá lớn.


      "Này! Từ từ! Ngươi là ngươi cứu ta phải ? Cám ơn ngươi."


      Lúc này số 77 mới nhớ tới cám ơn. Chờ nàng vội vàng đuổi kịp Long Dạ Thiên, cầm thanh trường kiếm màu đen được đoạn.


      "Chờ chút a! Áo choàng của ngươi. . . . . Ai da!"


      Bóng dáng lỗ mãng nho , ngay lập tức như con khỉ va vào lưng Long Dạ Thiên, lại nhảy về sau vài bước xoa xao cái mũi của mình.


      "Trời ạ, sao lưng của ngươi cứng như vậy a. . .?"


      Kết quả. . . . . vị ân nhân này câu cũng bật ra khỏi cổ họng. Còn nàng lại nhiều, nhắm mắt theo sát như cái đuôi, bộ dạng sắp té ngã y như mấy nhân vật say rượu trong truyện tranh.


      Lúc này Long Dạ Thiên xoay người lại.


      lấy cái áo choàng người số 77 rất nhanh, tự choàng lên người mình, vẫn câu nào về phía trước.


      "Chờ. . . . . chờ chút a! Rốt cuộc là ngươi muốn đâu? Ta có được theo ngươi ?" Bóng dáng màu bạc nho của số 77 đảo quanh người , mặt là nụ cười như ánh mặt trời.


      Nhưng mà Long Dạ Thiên coi như nhìn thấy, tiếp tục con đường trong rừng trúc, mãi cho đến khi người số 77 lóe ra ánh sáng bạc mới nhíu mày, mặt mới xuất biểu tình thứ hai.


      "Này! Ngươi còn chưa cho ta biết, ngươi muốn đâu?"


      Số 77 cũng buông tha, đuổi kịp bước chân càng ngày càng nhanh của , nàng muốn theo .


      biết tại sao, hơi thở lạnh lẽo độc vây quanh có dọa nàng chạy, ngược lại khiến nàng muốn thân cận .


      Đúng rồi! Nàng cảm thấy bộ dáng của chỉ có mình giống như cực kì thương cảm, cho nên mới quyết định theo , đúng vậy!


      Số 77 rất đắc ý với đáp án của chính mình. Ngay lúc Long Dạ Thiên bên cạnh phi thân nhảy lên, nàng vẫn vì tốc độ của nhanh hơn mà buông tha.


      "Này! Này!" Nàng vẫn gọi to sau lưng .


      Mãi đến khi Long Dạ Thiên sử dụng khinh công thượng thừa, lóe lên, điểm mặt đất, điểm lá mà , mới khiến hai mắt số 77 choáng váng.


      "Oa! khốc nha. . .! Giống như các đại hiệp TV vậy á."


      Đột nhiên, trong đầu số 77 lóe lên ánh sáng, cười đến cực kì thoải mái.


      Đúng rồi nha! Sao vừa nãy này ngốc như vậy. Nhìn bộ dạng, quần áo của ân nhân, đều giống mấy diễn viên TV, mà đường còn chạm đất nha, chẳng lẽ cũng có Siêu Năng Lực ?


      Số 77 cao hứng. . . !


      Bởi vì nàng ngờ, ngoại trừ nàng và số 41, số 55, số 63 còn có người khác có Siêu năng lực, là vui chịu được.


      Vì thế số 77 triệu tập những giọt sương sớm đọng lá, tựa như Tôn Ngộ cưỡi Cân Đẩu Vân, nàng đạp lên đám mây nước, cười sảng khoái mà theo sát Long Dạ Thiên.


      A! may mắn vì nơi này chính là nơi hoang vu hẻo lánh, lại là buổi sáng sớm, nếu để người bình thường nhìn thấy, chắc chắn sợ đến mức tè ra quần mà hô to " quái" !


      Long Dạ Thiên thi triển khinh công mà , bao lâu liền cảm thấy thích hợp.


      vì sao tiểu nha đầu này còn ở phía sau xa mà cười, mở miệng ra là ngừng gọi . Đây đúng là chuyện thể tưởng tượng được mà.


      Vừa nãy ràng nghe tiếng bước chân của nàng, căn bản phải là người luyện võ, vì sao bây giờ. . .


      Long Dạ Thiên hơi chậm lại khinh công dưới chân, quay lại nhìn đằng sau.


      Ặc! Này vừa nhìn lên, thế nhưng khiến tốc độ của ngừng hẳn lại.


      Trời ạ! Bởi vì tiểu nha đầu số 77 này vậy mà đứng đám mây bằng nước, vui vẻ chào hỏi với .


      "Chào. . . . . . . Ha. . . Ha. . . Hắt xì!"


      Số 77 ngồi đám nước, nhịn được đánh hắt xì.


      Theo lý thuyết mà , người khống chế nước bị cảm mạo, nhưng số 77 này lại giống người thường, ngay cả tủi thân cũng oa oa khóc lên, đúng là ai có thể so sánh được.


      Long Dạ Thiên cũng ngồi bên, nhìn quần áo đen của mình ẩm ướt, vẫn là câu.


      Theo lẽ thường suy đoán, Long Dạ Thiên nhìn thấy số 77 sử dụng Siêu năng lực, ít nhất cũng có chút biểu tình sợ hãi. Nhưng lại hỏi cái gì, cái gì, chỉ làm chuyện của mình, nhìn ra bất cứ suy nghĩ gì của .


      khí trầm tĩnh như bị áp suất thấp, khiến số 77 khó chịu cực kì.


      ". . . . . xin lỗi! Ta biết. . . . . Hắt xì. . . . xảy ra chuyện này, xin lỗi, ân công." Số 77 run run người giải thích.


      Quần áo màu bạc người nàng cũng có công hiệu chống thấm nước hay tránh rét gì cả, bởi vậy nàng vì nhất thời sơ suất mà trả giá nhiều.


      Người nào dạy nàng cũng thậy quá khôi hài rồi, khống chế nước tốt, chỉ nhớ việc chào hỏi ân công, nhất thời điều khiển tốt liền đánh mất trọng tâm, cả người đều rơi xuống dưới.


      May mà ân công đại nhân rộng lượng, lại cứu mạng nàng lần nữa. Nhưng mà. . . . . Cũng bởi vậy mà bọn họ bị đám mây nước kia dội vào đầu ướt sũng.


      Hu. . . . . Xem thế này, ấn tượng của ân công đối với nàng càng tệ hơn rồi!
      người qua đường thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.2


      Số 77 len lén nhìn, cho đến giờ Long Dạ Thiên vẫn chưa phát ra câu. giờ yên tĩnh đến nỗi thanh đạp chết con bọ cũng có thể dễ dàng nghe thấy.


      Còn Long Dạ Thiên sao?


      Bây giờ trong lòng cũng hơi buồn phiền, cũng phải vì nàng có năng lực kì quái khống chế nước, mà vì chuyện lại cứu nàng.


      Từ trước đến giờ quá thích nữ nhân, vậy mà trong vòng ngày lại cứu nữ nhân hai lần, đối với đây là chuyện trước giờ chưa từng có.


      Ánh mắt màu lam của chính là nguyên nhân mà mẹ ruột vứt bỏ . Vậy mà chẳng hiểu ra sao từ trời rơi xuống nữ nhân thích ánh mắt , khiến khóe môi xuất nụ cười châm chọc.

      Bây giờ nghĩ tới, thể thừa nhận, điều này khiến cho đáy lòng nổi lên từng đợt sóng mà chính bản thân ngay từ đầu phá .


      biết đó loại cảm xúc gì, nhưng lại khiến u mê.


      "Ân công, ngươi tức giận hả?" Số 77 nơm nớp lo sợ hỏi .


      Bỗng nhiên Long Dạ Thiên đứng thẳng dậy, khoác chiếc áo choàng màu đen còn chưa khô lên.


      "Khoan , ân công, số 77 xin lỗi người, người đừng tức giận có được ?" Số 77 vội vàng đứng bật dậy, vội vàng chạy tới bên người .


      Vốn định nắm lấy ống tay áo của , nhưng thân hình điểm cái, lại thi triển khinh công bay xa.


      Lòng số 77 trầm xuống, co rút đau đớn, cái miệng hồng nhắn nhếch lên, liền chịu được mà òa khóc, rất giống đứa bé lạc đường tìm thấy đường về.


      khi nàng khóc to, chính à khiến đất trời rung chuyển, quỷ thần khiếp vía, mọi người trong phạm vi năm dặm đều nghe thấy tiếng khóc đáng sợ của nàng.


      Nàng khóc rất "nhiệt tình", rồi lại nhớ tới số 55 và số 77 bị thất lạc, cả số 41 xấu xa lừa nàng, vì thế khóc càng kinh khủng hơn nữa.


      Mãi cho đến khi nàng nhớ đến chiếc vòng tay màu vàng lúc trước, mới dừng dòng nước mắt giàn giụa lại, thút thít mãi thôi.


      "Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao. . . . . . ràng mình đeo nó, sao có thể sử dụng siêu năng lực được?"


      Tiểu nữ nhân chậm chạp trì độn số 77 này cuối cùng cũng phát giác ra có điều kì quái.


      Đúng rồi ! Cái vòng tay màu vàng này là nàng bị số 41 xấu xa lừa gạt mà đeo vào, có tác dụng phóng ra dòng diện áp chế siêu năng lực của nàng. Nhưng vừa rồi nàng có thể sử dụng siêu năng luc74, có bị áp chế, này. . . . . . . .


      Số 77 nhớ lại, lại càng nhớ đầu óc càng mơ hồ.


      Còn chuyện tóc nàng nữa, lý do gì khiến tóc của nàng vô cớ mọc dài quá thế này ?


      Nàng khó khăn ngừng khóc, đến bờ sơn tuyền, nhân cơ hội nhìn bộ dạng bây giờ của mình. Bỗng nhiên số 77 lùi lại vài bước, ngẩn người ra.


      "Trời ạ! Đây chính là mình sao? Mình. . . . . . . Vì sao mình. . . . . . . Hình như cao hơn rồi."


      Cả người nàng dường như bị kéo cao lên ít, ngay cả bộ dáng cũng trở nên có chút. . . . . . . . có chút thành thục.


      "Quá kì quái rồi. . . . . . . Chẳng lẽ có liên quan tới luồng điện của cái máy mà mình đụng trúng sao?"


      Số 77 suy đoán hoàn toàn chính xác, bởi vì trong vòng tay có dòng diện để áp chế siêu năng lực, dòng diện đó lại làm nhiễu loạn từ trường của máy thời , vì thế chẳng những cơ thể của nàng "lão hóa" năm, mà tóc cũng mọc dài. Nhưng mà thời gian nàng tới đời Đường cũng sai khác bao nhiêu so với số 55 và số 63.


      Điều này có nghĩa là, giờ tuổi của nàng xấp xỉ tuổi của số 63. Chỉ tiếc, tâm hồn của nàng lại lớn theo, vẫn là tiểu nương ngu ngốc, nếu sao vừa rồi có thể xảy ra chuyện đáng xấu hổ như vậy chứ?


      "Aizz! Mình là ngu ngốc mà. . . . . lúc nào cũng làm hỏng chuyện."


      Giống như số 63 hay : Thành đủ, bại có thừa! Chả trách đêm khuya thế này nhưng ân công lại bỏ nàng lại.


      Suy nghĩ hồi, hốc mắt số 77 tích đầy nước, lại khóc thút thít.


      Càng về sau tiếng khóc của nàng càng lớn, khóc đến nỗi các động vật trong rừng trúc chịu nổi mà bỏ chạy tán loạn. Loại tạp này phải là người có siêu năng lực may ra mới chịu đựng được.


      Hơn canh giờ sau, ân công mặc đồ đen quay trở lại.


      thong thả bước đến sau lưng số 77, nhìn nàng khóc mệt, đầu vai vẫn còn run run, trong lòng chút nỡ. cũng buồn cười, vốn muốn bỏ mặc nàng ở đây mà.


      Sau đó mới nhớ tới nàng chỉ là có bản lĩnh phòng thân lại còn ngốc nghếch, mặc quần áo màu bạc kì quái chạy loạn khắp nơi, lại còn có pháp thuật kì lạ. là khó đảm bảo mình nàng ở nơi hoang dã này xảy ra bất cứ chuyện gì.


      Bởi vậy hiếm khi mềm lòng, xuống chân núi mua cho nàng bộ quần áo, sau đó vội vàng thi triển khinh công trở về, lại dự đoán được nàng vẫn khóc.


      bó tay với nàng rồi.


      "Ngươi. . . . . ." Rất hiếm khi Long Dạ Thiên mở miệng chuyện, bởi vậy giọng của khàn khàn trầm thấp, chính nghe xong cũng phải cau mày.


      Số 77 sợ run lên, biết cái giọng này có phải là gọi nàng hay , nhưng nàng vẫn quay người lại.


      "Ân. . . . . Ân công? Người trở lại!"


      Ngay khi nàng nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Long Dạ Thiên, cặp mắt đen của nàng liền lóe sáng, cả khươn mặt nhắn cũng sáng bừng lên, ba bước thành hai chạy nhanh về phía trước.


      Trong khi Long Dạ Thiên trở tay kịp, số 77 lại giống như con khỉ quặp lấy người , hai cánh tay cũng quàng qua cổ .


      Dường như chỉ cần nàng nới lỏng cánh tay, thân hình cao to của Long Dạ Thiên biến mất thấy.


      Mắt Long Dạ Thiên đơ ra, cả người giống như cây bám rễ tại chỗ, hai tay hơi mở ra, được câu gì.


      Loại cảm giác ấm áp này từ khi ra khỏi bụng mẹ chưa từng được hưởng qua, khiến lưu luyến.


      Nhưng mà cũng dám lưu luyến lâu, dù sao ở cổ đại, nam nhân và nữ nhân có rất nhiều thế tục ràng buộc, nếu phải là người lỗ mãng chừng bị người khác phỉ nhổ.


      Bởi vậy rất nhanh bắt lấy tay nàng, đẩy người nàng ra.


      Nhưng con khỉ con này lại dùng đôi mắt đen to tròn khó hiểu, nhàng nhìn lại , hại thả cũng được mà ôm cũng xong, lâu sau mới nhớ ra y phục tay.


      "Thay." cứng ngắc.


      Số 77 nhìn bộ y phục màu hồng, cười tươi rói.


      "Ân công! Ngươi mua y phục giúp ta sao? Cảm ơn ngươi."


      Cả người nàng hướng về phía trước, lại muốn tặng cái ôm, thế nhưng hán tử sắt như Long Dạ Thiên lại lùi lại ba bước, cặp mắt đen nửa mở, gương mặt tà mỹ ửng đỏ lên.


      Số 77 thấy vậy ngây người, tim lại nhảy loạn ngừng, giống như muốn nhảy ra khỏi ngực rồi.


      " thay."


      Thấy số 77 nhìn thẳng , Long Dạ Thiên nhướn cao mày.


      Lúc này số 77 mới cầm lấy y phục tay Long Dạ Thiên, vội vàng cởi quần áo màu bạc người, nhưng Long Dạ Thiên lại đột nhiên kêu to.


      "Khoan , qua bên kia."


      Cả khuôn mặt Long Dạ Thiên đỏ bừng lên, tay chỉ vào góc khuất của cánh rừng, cất giọng thô ráp , khiến số 77 phải bật cười.


      "Dạ! Ta biết rồi, ân công."


      Tuy nàng hiểu vì sao mặt lại đỏ, nhưng vẫn cầm lấy y phục, vui vẻ nhảy đến nơi chỉ để thay đồ.


      Long Dạ Thiên đứng im tại chỗ, biết tình huống này nên làm cái gì mới tốt.


      Tiểu nha đầu này chẳng những biết bất kỳ lễ tiết thế tục gì, cũng biết tránh né nam nhân, càng hoang đường hơn là. . . . . . Nàng thế nhưng muốn thay đồ ngay trước mặt , này. . . . .


      Nàng tới cùng là từ đâu đến? Từ trời rơi xuống? Tất cả đều là dấu chấm hỏi. Có lẽ lát nữa điều đầu tiên nên làm là cởi bỏ câu hỏi.


      Trong lòng Long Dạ Thiên mới tính toán tốt giọng của số 77 lại bay đến bên tai .


      ". . . . . xin lỗi, ân công, ta. . . . . có chút vấn đề nho , ngươi có thể qua đây giúp ta ?"


      Thân thể cao ngất của Long Dạ Thiên sửng sốt, đưa lưng về phía số 77 mới phát ra tiếng , nhúc nhích.


      "Cái gì?"


      hiểu được tại sao ở chung chỗ với cái "phiền toái " số 77 này, tổng số câu mà ra miệng còn nhiều hơn so với năm trước.


      Giọng xấu hổ của số 77 lần thứ hai bay tới: "Ta. . . . . Ta biết mặc quần áo nơi này của các ngươi, ngươi có thể giúp ta mặc được ?"


      quá mất mặt rồi, nàng thế bộ quần áo cũng biết mặc, nếu số 63 mà có mặt ở đây, nàng ta cười đến bể bụng mới là lạ.


      biết mặc quần áo?


      Long Dạ Thiên dám giật mình rồi, nhưng mặt vẫn có biểu tình gì, cau mày, bắt đầu đoán nàng có phải tiên tử cẩn thận rơi đến thế gian này hay .


      Đoán đoán, cũng có gan giúp nàng thay đồ, nam nữ thụ thụ bất thân, muốn chiếm tiện nghi của nàng.


      "Ngươi cứ tùy ý mặc."


      "Nhưng. . . . . Nhưng mà. . . . ."


      "Nghe !" Giọng Long Dạ Thiên cắt ngang.


      Sau đó, sau lưng lại truyền đến trận thanh sột soạt.


      Chỉ chốc lát sau, giọng nho của số 77 lớn hơn chút.


      "Ta. . . . . Mặc rồi."


      Long Dạ Thiên vừa quan đầu nhìn, cặp lông mày thiếu chút nữa dính liền vào nhau.


      Số 77 nàng thế nhưng lại đem áo màu trắng mặc ở ngoài cùng, ống tay áo rơi ra, nút thắt cột ở cổ, nhưng, cái này cũng chưa tính là tệ nhất, tệ nhất chính là, nàng lại đem cái yếm. . . . . cột ở eo.


      Trời ơi! hoàn toàn bị đánh bại rồi !


      Vì thế chỉ hơi đỏ mặt, giọng cứng rắn giải thích cái nào mặc bên trong, cái nào mặc bên ngoài. Mãi lúc lâu sau mới hoàn toàn thu phục được cái "phiền toái " số 77 này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.1



      "Cám ơn ngươi, ân công."


      miệng số 77 còn mang theo nụ cười ngây thơ, liên tiếp cảm ơn.


      Đương nhiên, từ "ân công" này là nàng thấy TV người ta hay sử dụng. Ai bảo trong đêm tối ân công mặc đồ suất khí giả dạng hiệp sĩ, nàng phải nhập cảnh tùy tục gọi tiếng "ân công" a !


      Nhưng vị ân công mặc đồ đen này hình như thích nghe, lắc đầu.


      " cần gọi như vậy."


      Bỗng dưng, phát giác hôm nay thế nhưng bật thốt lên ít lời, tất cả đều hiến cho tiểu nha đầu này, mà vẫn chưa biết bất cứ chuyện gì của nàng, bao gồm cả tên của nàng.


      Số 77 được tự nhiên kéo kéo quần áo người. , quần áo này mặc vào khó chịu, nhưng vì muốn cho ân công cao hứng, nàng vẫn là mặc vào.


      "Ừ. . . . . . Ách, vậy ta nên gọi ngươi như thế nào đây?"


      " Long Dạ Thiên."


      " Long Dạ Thiên. . . . . . . . Oa! Tên hay quá. . . . . như ta, có tên."


      Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhắn của số 77 tối sầm xuống, khiến tâm Long Dạ Thiên nhói lên, thiếu chút nữa vươn tay ra an ủi khuôn mặt u sầu của nàng.


      Hử ? bị sao vậy?


      Từ khi gặp được cái tiểu nữ nhân này, bắt đầu trở nên bình thường, chỉ trong vòng ngày mà mười câu, khiến trong lòng vang lên báo động rồi.


      Nhưng mà nàng nàng có họ tên, điều này khiến tò mò.


      "Vì sao?"


      "Ta cũng biết nữa, nhưng mà ta có số thứ tự á. . .! Ta là số 77, ta còn có hai tỷ tỷ tốt, bạn tốt. Các nàng ấy là số 55 và số 63."


      tới các nàng ấy, số 77 bỗng đứng bật dậy, bắt đầu cuống quít lên.


      "Sao vậy?"


      "Thôi chết rồi! Ta thế mà lại quên tìm số 55 và số 63 rồi. Thảm rồi thảm rồi, họ mà tìm thấy ta, chừng trước rồi." Nàng qua lại vài vòng trước mặt Long Dạ Thiên, rồi bỗng dưng dừng lại: " được, ta phải trở về tìm họ."


      "Khoan ."


      Long Dạ Thiên chặn lại trước mặt nàng, kéo nàng trở về bên cạnh mình rồi buông nàng ra.


      "Ân công?"


      "Đừng có gọi như vậy!"


      Số 77 ngu người luôn, hỏi lại : "Vậy chứ ta gọi là gì? Dạ Thiên ca ca?"


      "Tùy ngươi."


      "Ừm, vậy ta gọi là Dạ Thiên ca ca."


      Sau đó nàng tiến nhanh tới dắt tay Long Dạ Thiên, thân hình cao to của lóe lên, trốn khỏi tay nàng, khiến số 77 bạnh quai hàm, ấy vui vẻ.


      Bởi vì nàng phát , nàng rất thích đến gần Dạ Thiên ca ca a. . . .! Cho nên khi né tránh tay nàng, đương nhiên nàng có chút khổ sở, mất hứng.


      Nhưng Long Dạ Thiên cũng muốn giải thích phản ứng kì lạ của bản thân, chỉ theo thói quen hất hất áo choàng màu đen lên.


      " phải ngươi muốn tìm bằng hữu ngươi sao?" Nhân tiện dẫn đầu trước.


      "Chờ ta với."


      Số 77 ở sau lưng , vội vội vàng vàng chạy theo.


      Trở lại nơi đêm qua Long Dạ Thiên phát ra số 77, tìm hồi lâu cũng thấy bóng dáng bàng bạc nào cả, số 77 nản lòng ngồi tảng đá, mặt buồn rười rượi.


      Long Dạ Thiên đứng bên, trầm mặc .


      Long Dạ Thiên sợ số 77 lại khóc ngừng, cũng biết phải an ủi nàng như thế nào.


      Yên lặng lúc lâu, số 77 mới vỗ vỗ mông đứng lên.


      "Chúng ta thôi, ân công. . . . . Ách, Dạ Thiên ca ca, chắc các nàng ấy trước rồi, cho nên. . . . . Dạ Thiên ca ca, huynh có theo ta tìm các nàng ấy ?"


      Đối với cầu bất thình lình của số 77, khuôn mặt của Long Dạ Thiên có bất cứ biểu tình gì nhưng lòng mềm nhũn ra rồi.


      "Được !" bật thốt lên câu trả lời, khiến chính bản thân cũng thể nào tin được.


      cái gì vậy trời? thế nhưng lại đáp ứng cái nữ nhân kiêm cái phiền toái này lữ hành, đến cùng là bị sao vậy ?


      Dường như khắc kia khi gặp được nàng, sinh mệnh có thay đổi to lớn, đến chính cũng còn hiểu nổi mình rồi.


      Trong chặng đường kế tiếp, qua miệng số 77, Long Dạ Thiên biết được rất nhiều điều về nàng, tỷ như: Sở nghiên cứu Coase, thí nghiệm chủng người mới, và những chuyện thú vị về số 41, số 55, số 63.


      Đồng thời, Long Dạ Thiên cũng phát giác dường như số 77 rất để ý việc nàng ấy có tên, vì vậy thuận miệng đặt cho nàng cái tên.


      " Thanh Thanh."


      "Cái gì? Dạ Thiên ca ca, huynh cái gì?"


      Số 77 đường cũng giống người thường, cứ giống như con khỉ vậy, nhảy nhót rồi lại nhảy nhót, chạy vòng quanh Long Dạ Thiên.


      "Tên của ngươi."


      Long Dạ Thiên thả chậm bước , phối hợp với số 77 với thứ gì cũng đều tò mò, chút lại ngừng.


      Lúc này số 77 mới trợn to đôi mắt to tròn, nhìn chằm chằm , bộ dáng rất kinh ngạc, khiến cho Long Dạ Thiên phải nhấp môi dưới để nén cười.


      Ở chung chỗ với con khỉ này mà bật cười, đúng là chuyện khó mà. Cùng xuống núi với số 77, Long Dạ Thiên có mấy lần muốn nở nụ cười.


      "Tên? Huynh . . . . . Thanh Thanh là tên của ta?"


      Số 77 dừng chân, đứng trước mặt , vóc dáng chỉ cao tới ngực lại ngừng nhón chân, trông rất vui vẻ.


      Thấy đôi mắt nàng như tỏa ra ánh sáng, Long Dạ Thiên cũng cảm nhận được hồn nhiên, vui vẻ của nàng. hơi hơi nâng khóe miệng, lại phát trong lòng mình xôn xao nên vội áp chế xuống.


      " sai." Long Dạ Thiên trầm thấp .


      đem chính họ của mình đặt cho nàng, sau đó lại lấy từ đồng với số 77 đặt tên(*), ngờ, nàng thế nhưng lại vui vẻ tới mức bắt lấy tay nhảy lên.

      * mèo giải thích tí: số 77 (七七: qīqī) đọc là Thất Thất; nên Dạ Thiên ca ca mới lấy từ phát gần giống là Thanh Thanh (青青: qīngqīng)


      khí phách vì bị nàng dựa dẫm mà bị ấm áp nhu tình thay thế, lại khiến hơi cau mày.


      "Oa! Ta có tên rồi! Ta có tên rồi!"


      Số 77, ! Bây giờ nàng là người mới, tên Long Thanh Thanh, người có tên.


      Long Thanh Thanh nhảy nhót xung quanh Long Dạ Thiên, xoay vòng, mái tóc dài thướt tha tùy ý tung bay trong gió buộc chặt giống những nữ tử khác, nhìn rất đẹp.


      " Long Thanh Thanh! Long Thanh Thanh! Tên của ta là Long Thanh Thanh!"


      Nàng đem tên của nàng hát lên giống như bài ca, tiếp tục bước , bắt kịp cước bộ của Long Dạ Thiên. Long Dạ Thiên nghe nàng hát lạc điệu sai nhịp, vẫn câu, nhưng mà. . . . . trái tim cứng rắn kia từ từ sụp góc, khiến sinh lòng cảnh giác.


      " Long Thanh Thanh! Long Thanh Thanh! Tên dễ nghe giống tên của Dạ Thiên ca ca! Long Thanh Thanh! Long Thanh Thanh. . . . ."


      Long Thanh Thanh hát đường đến khi bầu trời tối đen, nghĩ trọ, vui mừng vẫn còn kéo dài đến khi nàng chìm vào giấc mộng ngọt ngào, hề biến mất.


      Buổi chiều hôm sau, Long Dạ Thiên và Long Thanh Thanh xuống tới chân núi đến trấn Đại Thành.


      Trước tiên Long Dạ Thiên dừng chân ở tiệm vải may mấy bộ y phục cho Long Thanh Thanh, rồi mới mang theo nàng tìm khách điếm nghỉ ngơi.


      "A! Cám ơn tiểu nhị ca." Long Thanh Thanh khua tay với tiểu nhị ca mặt đỏ tai hồng dẫn bọn họ nhận phòng, bật cười nhìn bộ dạng khẩn trương lui khỏi phòng của .


      Này cũng khó trách, ai bảo bộ dạng Long Thanh Thanh dễ thương đáng như thế, hơn nữa hành động và lời của nàng lại giống với những nữ tử khác, vô cùng bắt mắt, bởi vậy lúc rời mới có bộ dáng khẩn trương thiếu chút nữa còn trượt chân té vập mặt vào cửa, khiến Long Thanh Thanh cười ngừng.


      Đối với hành vi của tiểu nhị ca, đột nhiên trong lòng Long Dạ Thiên rất khó chịu, dấu vết liếc nàng cái. (mèo: này là liếc a? :)))


      "Ta ra ngoài chút." với rất có hứng thú với quang cảnh ngoài cửa sổ kia.


      Tuy bọn họ ở chung hai ba ngày, nhưng vẫn thể quen được với việc Long Thanh Thanh quá nhiều, giống như trời sinh như vậy rồi.


      Lúc này Long Thanh Thanh mới lùi thân thể vẫn dán sát vào cửa sổ lại, đôi mắt đầy tò mò, chạy tới nắm tay áo hỏi.


      " Dạ Thiên ca ca! Huynh muốn đâu? Ta cũng muốn !"


      Trong đôi mắt nàng tràn ngập hứng thú, bộ dạng lại ngây thơ đáng , khiến mặt Long Dạ Thiên nhu hòa vài phần, nhưng sau đó lại căng thẳng.


      " làm việc." cố nén muốn nổi giận, liền đơn giản với nàng.


      nay Long Dạ Thiên sống nhờ vào việc tróc nã phạm nhân mà quan phủ treo thưởng, bởi vậy khi xuống núi, dò xét thấy quan phủ có phạm nhân cần truy bắt, liền bắt đầu muốn làm việc. Nếu vẫn còn phải nghe Long Thanh Thanh lải nhải, quả phải rất nỗ lực.


      "Làm việc? Ta cũng muốn , Dạ Thiên ca ca, ta có thể giúp huynh làm việc!"


      Long Thanh Thanh hưng phấn, biết nàng có biết định nghĩa " làm việc" nghĩa là gì ? Nàng có phải ăn cơm mà lớn vậy?


      Long Dạ Thiên nghiêm túc lắc đầu, cứng ngắc : " được."


      Mang nàng bắt phạm nhân? Để mà thành đủ, bại có thừa !


      Đối với trình độ của nàng, tò mò với mọi việc, chỉ cần phải được dạy bảo lại, mà ngay cả chút việc trong sinh hoạt hằng ngày cũng phải giải thích với nàng lần.


      cũng muốn, đến lúc đó lại phải giải thích với nàng vì sao người này phạm tội? Vì sao lại bắt ? Hoặc vì sao lấy tiền? Có mà giải thích đến sáng !


      Vậy còn rảnh để mà bắt phạm nhân sao? cực kỳ hoài nghi.
      người qua đường thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :