1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngự sủng manh phi: Cho gọi độc vương yêu nghiệt - Hạ Tễ Nguyệt (131/453) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Ngự sủng manh phi: Cho gọi độc vương nghiệt

      Tác giả: Hạ Tễ Nguyệt

      Thể loại: Xuyên , nam nữ phúc hắc, sủng...HE

      Editor: Tiểu Mèo Hoang, Thiên đường - Chương 1-4, Tiểu Thư Xà -Chương 5-hết

      Convert: Ngocquynh520

      Nguồn: sưu tầm

      Lịch post: rùa, tùy cảm xúc.... .....​


      Mang sợi dây chuyền mà thôi, vậy mà hiểu tại sao xuyên qua, lại còn đột ngột cắm đầu vào trong bồn tắm của người khác, trở thành nữ nhân háo sắc rình coi Vương gia tắm?

      Mỗ Vương gia nhàng cười tiếng, ngàn vạn hào hoa phong nhã, " từng thấy người ta rình coi, nhưng chưa thấy qua kỹ thuật rình coi kém cỏi như vậy! Ngay cả đến người thông minh cũng bị ngươi làm hồ đồ!"

      Trữ Khanh Khanh suýt thổ huyết, "Ai lại rình coi loại người có trước có sau như ngươi!"

      " có trước có sau?" Mỗ Vương gia cong môi cười tiếng, quét nhìn từ xuống dưới vóc người của nàng, "Mặc dù có chút đần độn, coi như cũng tự mình hiểu mình. . . . . ."

      Khi lời ác độc lãnh ngạo của Nam Thần đối với nữ nhân phế vật nghịch thiên--

      đoạt lấy nàng, dồn hết tâm trí đả kích nàng, lại còn muốn cưới nàng về làm vợ, vậy nàng ứng phó như thế nào?

      đầu nàng mang danh hiệu phế vật, liên tiếp thăng cấp đánh quái thú, thề phải đạp dưới chân, để xem còn phách lối như thế nào!
      sanone2112 thích bài này.

    2. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 1: trời rơi xuống mỹ nhân

      Ánh trăng rằm vàng nhạt treo bầu trời, chiếu xuống vạn vật, giống như đổ xuống mặt đất tầng lụa mỏng.

      Đêm khuya yên tĩnh, đèn tắt người thưa, dường như tất cả vạn vật tiến vào giấc ngủ, khiến cho đêm tối yên tĩnh tiếng động, chỉ là lúc này, bỗng nhiên bầu trời thoáng qua tia sáng trắng, từ chỗ cao nhất nhanh chóng rơi xuống.

      "A a a. . . . . ." Giữa trung, từ quang ảnh màu trắng rơi xuống, liên tiếp truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Nếu như gặp người có thị lực tốt, tất nhiên có thể nhìn thấy bóng trắng là thiếu nữ có sắc mặt thảm bại, tiếng kêu thảm thiết kia cũng hiển nhiên phát ra từ trong miệng nàng!

      Trữ Khanh Khanh cũng biết tại sao mình lại xui xẻo như vậy, chỉ vì mang sợi dây chuyền, hiểu tại sao mới trong nháy mắt trời đất mù mịt!

      Trời đất mù mịt còn chưa tính, xui xẻo nhất là, đợi tỉnh khỏi hôn mê, lại phát biết tại sao ở giữa trung --

      Cuồng phong cứ thổi vù vù bên tai, chẳng nhẽ bây giờ ngã đến chết!

      Xong rồi xong rồi, lần này chết chắc rồi!

      Trữ Khanh Khanh nhìn xuống mặt đất, dứt khoát nhắm chặt mắt. Lúc này, nàng hi vọng mình là con chim!

      Bịch!

      Thân thể nặng nề chạm đất, nhưng truyền đến đau nhức như trong tưởng tượng, ngược lại còn có cái gì mềm nhũn, Trữ Khanh Khanh đưa tay sờ xoạn thứ đồ mềm nhũn phía dưới, chẳng lẽ đây chính là trò đùa quái đản?

      Chỉ thấy trong miệng có chút nước mằn mặn, còn giống như có chút tanh?

      Trữ Khanh Khanh vừa mở mắt nhìn, nhất thời bị dọa té lăn vòng về phía sau!

      Cái thứ mềm nhũn, đó chính là thi thể, nhợt nhạt dưới ánh trăng, người chết mắt trợn trừng, cổ họng bị bóp nát, máu ào ào chảy ra ngoài, ướt nửa bên người.

      Trong nháy mắt nàng mới hiểu ra nước mặn là , mùi tanh chính là cái thứ quái quỷ này--

      Đó là máu người!

      Phi phi phi. . . . . .

      Nàng chưa kịp phi xong, bên cạnh bỗng xuất đạo ánh sáng chém tới, gần sát da đầu của nàng.

      Trữ Khanh Khanh ngơ ngác quay đầu lại, chung quanh mảnh huyết quang, trong gió xen lẫn mùi máu tươi nồng nặc, cuối cùng nàng cũng hậu tri hậu giác phát , hình như chính mình rơi đến nơi khủng khiếp!

      xa cách đó là vóc dáng người nam nhân cao lớn, vung thanh đao lớn chạy về phía nàng!

      Chạy!

      Chạy mau!

      Mặc dù vẫn tình huống này là gì, thế nhưng chạy trốn là bản năng của con người.

      Trữ Khanh Khanh chạy bắn lên, trước hết chạy về phía trước, cũng may gần đấy có gian nhà lớn sáng đèn!

      Cửa rất dễ dàng đẩy ra, từ bóng tối xâm nhập ánh sáng bên trong, khiến Trữ Khanh Khanh có chút quen nên đành hé mắt, để ánh sáng ngăn ở ngoài con ngươi.

      Nhưng mà, điều này cũng trở ngại việc nàng nhìn thấy ràng toàn bộ trong phòng.

      Ở giữa gian phòng, có bồn tắm hình tròn tràn ra hơi nước li ti, cả gian phòng tạo nên loại khí y hệt tiên cảnh.

      Trong bồn cũng có người, miễn cưỡng tựa bên cạnh bồn, cánh tay thon dài khoác lên bên trái bồn, ngón tay giống như bạch ngọc thoải mái mở rộng, giống như đóa Ngọc Lan mềm dịu trôi trong hơi nước. Chiếc cằm thon gọn là đóa Xuân Hoa trắng noãn nở rộ, dựa nghiêng vào bả vai, mắt phượng hơi khép, vào giấc ngủ.

      Mà sương trắng mênh mông bao phủ khuôn mặt , mặc dù thể hoàn toàn thấy bộ dáng của , vậy mà gò má đủ xinh đẹp.

      Mái tóc dài như mực xõa dọc theo gương mặt rơi xuống, ít tóc đen vương theo gương mặt lan tràn đến bên cạnh đôi mắt phượng, cùng lông mi dài đan vào thành mảnh Mặc Sắc giống như dòng suối chảy.




      Chương 2: Thấy chết cứu.
      Edit: Thiên đường.
      Beta: Tiểu Mèo Hoang

      Bóng dáng cao lớn, da thịt đông lại như sương tuyết, sống mũi cao thẳng, môi mỏng như đóa đào nở rộ, mỗi chỗ đều lộ ra hơi thở hoàn mỹ, giống như tác phẩm được người nghệ sĩ điêu khắc tỉ mỉ, lại cố ý đặt bồn tắm trong gian phòng này, để cho cao ngạo xuất trần của bị lây bụi bẩn của thế tục.

      Cảnh đẹp trước mắt, Trữ Khanh Khanh tự chủ giảm hô hấp xuống, chỉ sợ đánh thức người trong mộng.

      Có chuyện gì vậy? Sao lại vào phòng tắm của người khác chứ!

      Nhìn kết cấu xương cốt, hẳn là nam nhân, nhưng sao mỹ nam lại để tóc dài như vậy?

      Trữ Khanh Khanh còn kịp suy nghĩ vấn đề này, thanh xé gió của đại đao phía sau lại truyền đến lần nữa, nàng vội vàng nghiêng người, linh hoạt tránh được đao!
      Theo lý mà , thân thủ của nàng được ông nội huấn luyện, đối phó với mấy nam nhân thành vấn đề.

      Nhưng nam nhân trước mắt dùng đại đao này có chút kì quái, đao của có ba cái vòng ngừng xoay chuyển, màu sắc hào quang chung quanh giống nhau, bị hào quang kia vòng quanh, tốc độ phản ứng của nàng chậm rất nhiều!

      Vì sao muốn đuổi theo nàng, nàng vô tội!

      Trữ Khanh Khanh rất muốn cùng người kia đạo lý, nhưng nàng biết, chỉ cần nàng dừng lại, đại đao kia chém nàng thành thi thể.

      Liên tiếp tránh đại đao của người nọ, Trữ Khanh Khanh cảm thấy được tốc độ của mình bị vật nào đó ảnh hưởng, càng ngày càng chậm.

      Trong lòng nàng biết bình thường, nghĩ thầm làm thế nào để đối phó, ánh mắt quét qua lượt, cuối cùng nhìn thấy mỹ nam nghỉ ngơi trong bồn tắm nghe được tiếng đánh nhau, từ từ mở mắt.

      Mắt mở ra, giống như vẽ rồng mắt, trong suốt như ngọc, trong mắt ra nhân gian, con ngươi tinh khiết trong suốt, hé ra quang mang, giống như Tuyết Liên nơi núi cao chậm rãi nở rộ, bất luận kẻ nào cũng thể ngăn cản mỹ lệ tuyệt sắc kia.
      Nam nhân này, gọi là Nam Thần cũng được!

      Trữ Khanh Khanh khen tiếng, trong đầu bỗng xẹt qua vô số cảnh tượng phim, vào thời khắc mấu chốt, tuyệt thế mỹ nam mở mắt, thành hùng cứu mỹ nhân!
      Nhìn bộ dạnh bình tĩnh như vậy, nhất định là cao thủ!

      “Dễ nhìn, giúp đỡ chút!” Trong lúc cấp bách, Trữ Khanh Khanh bớt thời giờ hô to tiếng!

      Thế nhưng, mỹ nam này giống như suy nghĩ của nàng, nhanh chóng xuất thủ, mà ánh mắt miễn cưỡng lay chuyển vài vòng, cặp mắt cực kỳ xinh đẹp hướng về chỗ nàng, nhìn thoáng qua, hai mắt lại nhắm nghiền.

      Ta phi, đây là ý gì?

      Chẳng lẽ là người điếc?

      Trữ Khanh Khanh có chút cam lòng, nàng gia tăng lượng, dùng ngón tay ngoắc ngoắc, rống lớn tiếng, “Đại hiệp, ngươi xem như có gì sao? Có người muốn giết ta, nhanh giúp ta chút!” thanh lần này lớn như cái loa rồi, sợ còn phản ứng nữa sao!

      Mỹ nam kia quả thực có phản ứng, mở mắt ra, ánh mắt vẫn xinh đẹp như cũ, có bất kỳ biến hóa, nhìn Trữ Khanh Khanh bị truy đuổi cực kỳ chật vật, nhanh chậm mở miệng.

      “Việc gì liên quan đến ta?”

      , có chuyện gì sao!

      Trữ Khanh Khanh bị chọc giận, tiếng cực kỳ dễ nghe, như băng sơn tuyết đọng, trong đêm đụng với tiếng gió lại càng trong vắt, vang, lãnh, đạm ràng.

      Nhưng thanh dễ nghe như vậy, sao có thể ra lời chán ghét! Nếu phải chính tai nàng nghe , nàng còn tưởng mình nghe nhầm!

      Trữ Khanh Khanh hít hơi sâu hô, “ Mắc mớ gì tới ngươi ư? Làm sao ngươi lại có thể trơ mắt nhìn mạng người biến mất trước mắt mình, thấy chết cứu!?”
      --




      Chương 3. Thiên sứ nhắm mắt.
      Edit: Thiên đường.
      Beta: Tiểu Mèo Hoang.

      thể trơ mắt nhìn sao?” Mỹ nam kia dường như bị nàng thuyết phục, dung nhan trắng nõn mang theo thần sắc suy tư, lại mang theo vẻ mỏng manh hư vô.

      Sắc đẹp trước mắt như thế, nhưng Trữ Khanh Khanh còn lòng dạ nào mà thưởng thức. Nàng nghiêm trọng gật đầu, nhanh ra tay , nàng sắp chống đỡ được rồi!

      “A, ta đây phải nhắm mắt lại sao!” Dứt lời, thực nhắm hai mắt lại.

      Trữ Khanh Khanh thiếu chút nữa bị những lời này làm cho nghẹn chết, quá vô sỉ, chưa có ai vô sỉ đến như vậy! Thế nhưng thấy chết cứu, chỉ biết nhắm mắt lại!

      Tâm tình bị chọc tức khiến động tác của Trữ Khanh Khanh có chút trì hoãn, vì tránh nam nhân kia đánh tới, nên nhất thời chú ý, mà rớt xuống bồn tắm.

      Đối phó với đại đao của nam nhân kia, Trữ Khanh Khanh có chút nóng vội, dưới chân mất điểm tựa, liền lộ ra chỗ sơ hở, khiến nam nhân kia lập tức chém đao về phía nàng, mắt thấy lưỡi đao chém xuống đầu nàng, lúc tính mạng khó giữ, ngọn lửa màu tím bay đến.

      ràng chỉ là ngọn lửa nho , nhưng khi đụng phải lưỡi đao, lập tức bốc cháy, bao vây cả nam nhân kia trong đó, chỉ thấy nam nhân kia ngã xuống đất, ngừng kêu la thảm thiết.

      “Hự… Ngươi…Quỷ…”

      đầy vài giây, ở chỗ nam nhân kia, ngọn lửa màu tím phạp phùng mấy cái, rồi tiêu tán trong khí.

      Mà nơi đó còn dư lại, chỉ có tro cốt của người!

      Rớt xuống bồn tắm, Trữ Khanh Khanh vừa mới ngoi lên, chỉ thấy ngọn lửa bay ra, cuối cùng là đống tro cốt!

      Gì đây? Sao tự dưng lại có lửa?

      Đốt chút liền biến thành tro tàn rồi? Cây đao quái dị cũng biến mất? Ngọn lửa này là có uy lực kinh người! Rốt cuộc nàng đến nơi quỷ quái nào vậy!?

      Mặc dù trong đầu đầy nghi vấn, nhưng Trữ Khanh Khanh vẫn đứng lên cảm tạ ân nhân cứu mạng trước.

      Quay đầu lại, ngoại trừ mỹ nam ác độc thà rằng nhắm mắt cũng chịu cứu giúp, bóng người.

      “Vừa rồi... Ngọn lửa kia là ngươi thả ra?” Mặc dù thấy tỉ lệ xảy ra cao cho lắm, nhưng từ nàng học tập lễ nghi, nên mới do dự hỏi câu này.

      “Trừ ta ra, ngươi có thấy người khác sao?”Cuối cùng mỹ nam ác độc cũng đổi tư thế, lồng ngực trắng nõn từ dưới nước phơi ra ngoài lộ liễu, da thịt đẹp mắt, lông mày giương lên, mặn nhạt hỏi.

      Trữ Khanh Khanh cam lòng trả lời, “ có.”

      “Lần sau nên hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy!” Mỹ nam ác độc gật đầu, bày ra vẻ mặt ghét bỏ.

      Nàng ngu xuẩn? Trữ Khanh Khanh muốn bạo phát, giơ tay lau chút nước đọng tóc, “ ràng ngươi mới vừa thấy chết cứu, nên ta mới cho rằng ngươi khác cứu ta! Ngươi phải cứu sao? Sao lại phải thả lửa ra?”

      “Là ai cứu ngươi?”Mỹ nam ác độc dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, giống như nàng tự mình đa tình, mặt mày mảnh hờ hững.

      Trữ Khanh Khanh có chút hồ đồ, mới vừa rồi chính thừa nhận mình thả lửa ra, giờ lại thay đổi rồi? Hay mắc bệnh hai mặt?

      Mỹ nam ác độc giơ tay lên, tung chiêu giữa trung, bọt nước trong suốt theo cánh tay thon dài của xuống, chiếc áo bào màu trắng từ giữa trung bay đến, để bệ đá trước mặt , ngữ điệu của bất mãn, tay nhàng vỗ vỗ lên áo bào.

      “Giết người cứ giết, sao lại phải giẫm lên xiêm y của ta? làm ta lãng phí khí lực
      sanone2112 thích bài này.

    3. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 4: Mở miệng ma quỷ

      Trữ Khanh Khanh quay đầu nhìn về phía nam tử đại đao bị thiêu rụi thành tro kia, nàng nhớ vừa rồi chỗ đó có đống xiêm y, cho nên? Mới vừa rồi ra tay chỉ vì cái nam tử đại đao đó dẫm lên xiêm y của ! Mà phải thấy nàng sắp chết, cho nên mới hảo tâm ra tay cứu giúp?

      Rốt cuộc mình gặp phải tuyệt thế gì vậy, khiến nàng lúc đầu còn cảm thấy dung mạo của rất lạnh lùng thánh khiết, nhưng đây hoàn toàn lại là nhắm mắt thiên sứ, mở miệng ma quỷ a! !

      Nếu còn ở cùng với , đoán chừng bị tức chết, nàng vẫn nên sớm chút!

      tới bên bồn tắm, chân mới vừa tới bên cạnh bồn, nam tử tuấn từ ngoài vào, nhìn thấy Trữ Khanh Khanh đứng bên bồn tắm, tạo dáng kỳ dị, đáy mắt đều là kinh ngạc.

      Nhưng hiển nhiên là người được huấn luyện, chỉ trong nháy mắt sau khi kinh ngạc, lập tức thu hồi ánh mắt, quay về phía nam tử trong bồn tắm, cung kính mở miệng:

      "Bẩm báo Vương Gia, tất cả những kẻ đột kích bị đánh chết, bây giờ lục soát ấn ký người bọn họ."

      "Ừ."

      cần quay đầu lại, Trữ Khanh Khanh cũng biết tiếng dễ nghe là ai phát ra, ngờ mỹ nam ác độc này còn là Vương gia, khó trách kiêu ngạo như vậy. Chỉ là nhất định có rất nhiều người ưa , cho nên mới có người tới giết .

      Từ Sách nhìn Vương Gia có ý định mở miệng tiếp, liếc mắt nhìn Trữ Khanh Khanh, trong ánh mắt tràn ngập đề phòng, " nương là ai?"

      Trữ Khanh Khanh biết nên giải thích thân phận của mình ra sao, tại nàng cũng nhìn ra có điều đúng rồi.

      Tỷ như trang phục của đám người trước mắt kia, đều giống phong cách của thời đại Hán Đường. Nam nhân luôn để tóc dài, chính là dùng búi cột lên.

      Kiến trúc xung quanh, bài biện, cũng lộ ra mùi vị cổ xưa.

      Trong đầu nhanh chóng thoáng qua ý niệm, chẳng lẽ mình xuyên qua? Nàng nên là mình từ thế giới khác nhảy dù đến nơi này, bọn họ có tin hay ? Những người này cảm thấy nàng chính là lường gạt cũng nên.

      Đổi lại là nàng, nàng cũng tin lời ma quỷ này! Nên như thế nào đây?

      Ngay lúc Trữ Khanh Khanh do dự, Độc Vương gia chậm rãi lên tiếng, "Nàng tới rình coi Bổn vương tắm."

      "Ta rình coi ngươi tắm ư?" Trữ Khanh Khanh bị lời giải thích này dọa ngây người, nhanh chóng xoay người, nhìn cái tên Vương gia tuyệt sắc ngâm mình trong bồn, mặt hiểu thể tưởng tượng nổi.

      Độc Vương gia nhếch lên khóe môi, trong giọng mang theo tia bất mãn, "Có ít người muốn rình coi Bổn vương tắm, nhưng chưa thấy ngươi có kỹ thuật rình coi kém như vậy, ngươi chính là người đầu tiên."

      Cái gì mà ít người muốn rình coi tắm, đúng là bệnh tự luyến, phải trị thôi!

      Giọng bất mãn vậy là ý gì, là ghét bỏ kỹ thuật rình coi của nàng chưa đủ tốt sao?

      Trữ Khanh Khanh giật giật chân mày mấy cái, muốn nổi giận, nhưng nghĩ lại uy lực của tử hỏa lúc trước bắn ra, cảm thấy bản thân mình thể so với nam tử đại đao bị đốt đó, nên nhẫn nhịn, : "Loại người có trước có sau như ngươi ai muốn rình coi!"

      " có trước có sau?" Ánh mắt của Độc Vương gia quét nhìn từ xuống dưới vóc người của Trữ Khanh Khanh, nhíu mày : "Mặc dù có chút đần độn, coi như cũng biết tự mình hiểu mình."

      "Ta là ngươi đó!" Trữ Khanh Khanh đối với coi rẻ của có chút bất mãn, nàng khi nào có trước có sau rồi, ràng là thuộc hàng C đó!

      "Bổn vương là nam nhân, phải có trước có sau làm gì?" Ánh mắt Độc Vương gia khẽ di động, vẻ mặt đó lại giống như Minh Châu tỏa ra tia sáng chói mắt, hơi thở tôn quý từ trong động tác lười biến bộc lộ ra ngoài, "Ngươi phải rình coi, vậy tới nơi này làm gì?"




      Chương 5: Mạng nguy hiểm

      Edit:Tiểu Thư Xà


      Tới làm gì ư?

      Chính Trữ Khanh Khanh cũng rất muốn biết rốt cuộc nàng tới chỗ này làm gì, nàng cười hắc hắc, "Ta là ta cẩn thận té từ phía xuống , ngươi tin sao?"

      Độc Miệng Vương Gia nhếch môi cười, " Núi Tễ Nguyệt cao đến ngàn thước, nương bị ngã vẫn bình yên vô , xem ra bản lĩnh cũng tệ."

      ràng là cười cười , nhưng khi nghe lời "ca ngợi" này, Trữ Khanh Khanh lại cảm thấy ớn lạnh, nhịn được ôm cánh tay chà xát, khuôn mặt nhắn xinh xắn vẫn toét miệng cười haha, lời hết sức khiêm tốn, "Đâu có đâu có, cũng bình thường thôi."

      " nương ở chỗ nào núi Tễ Nguyệt?" Độc Miệng Vương Gia giơ tay, chống lên trán, động tác nhàn hạ, câu hỏi lại bắt đầu khẩn bách .

      Làm sao mà nàng biết ở đâu được?

      Giờ xuyên qua ông trời đúng là bất trách, tốt xấu gì cũng phải để cho nàng biết tên họ mình, nơi ở, có gia đình hay chưa a!

      Vị Vương Gia trước mặt này vừa nhìn biết là thể lừa gạt, dù lần dối, phải cũng càng nguy hiểm sao?

      Trữ Khanh Khanh dừng lại do dự chút, mắt Độc Miệng Vương Gia khẽ động, ít phần phóng khoáng nhiều hơn phần lạnh lẽo, lại mở miệng , thanh như tuyết đầu mùa trong trẻo lạnh lùng nhuộm thêm tầng gió lạnh thấu xương,

      "Nếu phải rình Bổn vương tắm, nửa đêm xông vào bồn tắm của Bổn vương , chỉ có thể là thích khách."

      khẽ mỉm cười, cằm ngọc trắng như tuyết ánh lên tia lạnh, vừa lạnh lại rét, làm đáy lòng người nhìn phải rùng mình .

      "Vương Gia chuyện cũng thể kiên quyết như vậy được. phải rình xem, cũng chưa hẳn là thích khách a!" Trữ Khanh Khanh trong lòng rét run, mỉm cười mở miệng, giống như là giải thích cho , nhưng giây kế tiếp, thân hình của nàng liền lao ra ngoài cực nhanh! (==")

      Nàng có thể cảm giác trong giọng ấy nhiễm sát ý thấu xương, giỡn, biết là thể giải thích ràng , chỉ có chạy!

      Lúc trốn thoát đại đao, nàng cố ý quan sát kiến trúc xung quanh, nháy mắt xoay người nhảy tới cửa sổ gần đó, chống song cửa vượt ra ngoài.

      Nàng cảm thấy tốc độ của mình vô cùng nhanh, dù là thị vệ của Độc Miệng Vương Gia đuổi theo, cũng chưa chắc hiệu quả nhanh như vậy!

      Lúc nàng chắc chắn thế, mặt đất vật thể đến gần nàng với tốc độ cực nhanh, ngay ở phía sau.

      Nhanh như vậy đuổi theo!Thủ hạ của tên Độc Miệng Vương Gia lợi hại thế sao!

      Đánh nhau Trữ Khanh Khanh dám xưng là thứ nhất, nhưng mà chạy bộ nha, khóa huấn luyện ma quỷ của gia gia, ngày thường nàng bỏ ra bao công sức, hoàn toàn có thể xưng bá coi rẻ người khác!

      Nhưng hình bóng đất kia, vẫn nhanh chậm như cũ đuổi theo sau nàng.

      Nàng nhanh, nó cũng vậy, nàng chậm, nó cũng thế, giống hệt như cái bóng của nàng.

      Gió đêm thổi tay áo của cái bóng lên, như vẽ lên từng gợn sóng, cực kì phiêu dật, nhưng Trữ Khanh Khanh lại có chút nóng nảy.

      Cho dù nàng có ngu chăng nữa, cũng biết cái bóng này căn bản là chơi nàng a!

      Nàng vừa chạy về trước vừa nhìn, phát trước mặt có mảng tường bị sụp, đất rớt xuống vài miếng ngói cao cao, bây giờ nàng có vũ khí, cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi !

      Dồn sức bằng mũi chân, Trữ Khanh Khanh chạy nhanh đến chân tường, đôi tay dùng tốc độ nhanh nhặt lên miếng ngói ở phía dưới, vèo vèo vèo ném tới cái bóng phía sau!

      Hưu hưu hưu --

      Tiếng gió lạnh lùng, ánh trăng yên tĩnh.

      Mỗi khối ném ra cũng tạo ra thanh va chạm.

      Trữ Khanh Khanh quả thể tin được, tốc độ ra tay của mình nhanh vậy, thế nhưng cũng trúng cái.

      Chẳng lẽ phía sau căn bản là có người? Kỳ tất cả đều là ảo giác của nàng?

      Nàng vừa quay đầu nhìn, cỗ áp lực vô hình đột nhiên đè xuống,

      Trong nháy mắt, năm ngón tay thon dài trắng tuyết, lại lạnh lẽo như băng bóp chặt cổ nàng.... ......




      Chương 06: nụ hôn thơm ngát

      Edit: Tiểu Thư Xà

      Chủ nhân bàn tay mặc trường bào dài màu trắng phấp phới trong gió đêm, tóc đen dài khẽ phất phơ theo đường cong của trường bào, ánh trăng nhạt chiếu lên người nam tử, như vị thần bước ra từ ánh trăng.

      Phong thái này, vượt qua tất cả, tựa gió mát, tựa trăng sáng, tựa đóa sen lạnh lùng núi cao, khiến người khác cũng cần nhìn đến diện mạo của , cũng ái mộ.

      Nhưng Trữ Khanh Khanh có thời gian để thưởng thức tuyệt sắc tuấn mỹ kia, mạng của nàng nguy hiểm.

      "Tiểu thích khách, sao trốn nữa?" Độc Miệng Vương Gia khẽ mỉm cười,từ cao nhìn xuống Trữ Khanh Khanh đỏ mặt há miệng như chú cá trong tay, trong mắt chút ý cười.

      Trữ Khanh Khanh ngước lên nhìn nam tử trước mắt, lúc nàng chạy phải vẫn còn ở trong bồn tắm sao, từ lau khô người đến mặc áo bào, chẳng lẽ tốn thời gian à?

      biết là gặp cái vận xui gì, người ta xuyên qua đều là trực tiếp tỉnh dậy từ giường, nàng vì cái gì mà có mệnh khổ bị đuổi giết!

      Nghĩ tới vận rủi, trong lòng Trữ Khanh Khanh đột nhiên nhớ lại cái gì.

      Hôm nay lúc nàng về nhà, đường gặp người ăn mặc như đạo sĩ, cường ngạnh lôi kéo nàng, bảo rằng hôm nay nàng nhất định có biến cố, đưa cho nàng hà bao, đến lúc gặp nguy hiểm, xé lá bùa bên trong.

      Lúc ấy nàng có thời gian, bị vị đạo sĩ kia quấn lấy phiền, tiện tay nhét vào trong túi, biết có còn ?

      Trữ Khanh Khanh sờ sờ eo, tốt quá, hà bao vẫn còn ở đây!

      Tình huống bây giờ, phải là bị bóp chết, vẫn là bị bóp chết, dù sao tại quả cũng giống như lời lão đạo sĩ kia , gặp phải nguy hiểm, vậy đem ngựa chết chữa cho ngựa sống !

      Tay Trữ Khanh Khanh vừa động, muốn lấy hà bao ra , lại thấy ánh mắt trấn tĩnh của Độc Miệng Vương Gia nhíu lại, "Rốt cuộc ngươi cũng phải cho gọi Vũ Linh của ngươi rồi sao? "

      Vũ Linh? Cho gọi? Cái quỷ gì vậy! Nàng nghe hoàn toàn hiểu!!

      Có điều vị Vương Gia này nhất định thấy động tác của nàng.

      được, nàng thể tiếp tục trực tiếp lấy ra, lấy trình độ nghiệt khác người của vị Độc Miệng Vương Gia này, nhất định phát động tác của nàng, nếu tấm bùa này bị cướp mất, nàng còn cơ hội trốn thoát!

      Con người, chung quy trong lúc tuyệt vọng vẫn luôn rất sáng suốt!

      Lúc này Trữ Khanh Khanh cực kì thông minh, bởi trong 0.1s, nàng lợi dụng các tin tức, lập tức vạch ra kế sách tuyệt hảo.

      Nàng hít thở thông cố gắng nặn ra nụ cười, ánh mắt nhìn về nam tử tuyệt sắc nhiều thêm phần thành kính, thiên tân vạn khổ năng đứt quãng,

      "Vương Gia, cái gì mà gọi là Vũ Linh a. Tiểu nữ tử ái mộ người bao lâu, nghĩ đến bao biện pháp để có thể được thân cận với người. . . . . ."

      Độc Miệng Vương Gia rất có hứng thú nhìn nàng, nhìn tiểu thích khách mặt đỏ bừng trước mặt chút, mắt xẹt qua tia tinh quang, còn muốn giở trò gì?

      "Hôm nay rốt cuộc cũng có thể lần thân mật với Vương gia, sau này nhắm mắt. . . . ." Trữ Khanh Khanh nhanh xong, sau đó cúi đầu, bẹp tiếng, trong trời đêm đen đặc lại vang lên to, ngay ở cổ tay tuyết trắng thon dài hung hăng hôn cái.

      Sau đó ngẩng mặt lên, mang theo vẻ mặt thỏa mãn, nước bọt từ mu bàn tay trắng như ngọc điêu của Độc Miệng Vương Gia kéo dài đến khóe miệng của nàng, ngây ngốc nhìn Độc Miệng Vương Gia mà cười...(==")

      Thời gian yên tĩnh...

      Gió đêm ngừng thổi....

      Sau tiếng "Bẹp" thanh thúy, bầu khí như đọng lại...

      Độc Miệng Vương Gia hình như bị "tình " mãnh liệt của nàng làm cho kinh hãi, ngón tay thon dài khẽ run cái đến mức thể nhận ra,tựa hồ như run rẩy muốn vứt cái gì ....





      Chương 007 : Buồn nôn chết !

      Edit: Tiểu Thư Xà


      Trữ Khanh Khanh còn trong trạng thái hít thở thông nhìn chằm chằm vào Độc Miệng Vương Gia, hai mắt cũng nháy, nửa phần bất động.

      phải là bởi vì háo sắc, nàng chính là đợi cái rung động nháy mắt này, lấy tốc độ trước giờ chưa từng có, độ chính xác đời chưa từng thấy dđlqd, trong nháy mắt móc ra miếng bùa từ cái hà bao kia, ngón trỏ cùng ngón cái lôi ra, xé nó!

      Như Lai Ngọc đế Quan Bồ Tát Thượng Đế Thánh mẫu Maria Jesus các loại đại thần, xin cho tấm bùa này có hiệu quả !

      Có lẽ do cầu nguyện của nàng quá "chân thành" , đạo ánh kim quang lên, tiểu thích khách vốn nên bị bóp trong tay, trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ.

      Trong gió đêm, chỉ còn cái thứ bạch sắc kia, trong suốt, nước miếng tràn trề tình 'sâu sắc' , vẫn còn ở mu bàn tay như chạm ngọc của Vương Gia , hơi dao động, dãn dài, dãn ngắn. . . . . . TiểuThưXàdđlqđ

      Từ Sách vẫn theo ở phía sau, dám nhìn tới sắc mặt của Vương Gia dưới ánh trăng.

      chẳng thể nghĩ đến, thực lực của tiểu nha đầu cách biệt Vương Gia trời vực, mà lại có thể chạy trốn từ tay vương gia. Hơn nữa, lại để lại tay vương gia thứ đó, may mà chạy thoát, nếu gặp Vương Gia, vậy cuộc sống sau này. . . . . .

      khắc đồng hồ sau, Vương Gia đứng từ trạng thái cứng đờ rốt cuộc cũng từ từ quay đầu lại, thấy vẻ mặt cảm thán của Từ Sách, "Hâm mộ à?"

      " hâm mộ." Từ Sách vội vàng lắc đầu, tuyệt đối hâm mộ loại chuyện nước miếng này .TiểuThưXàdđlqđ

      Vương Gia chậm rãi chắp tay sau lưng, rất hiểu gật đầu, mang theo tia lý giải, " có người ái mộ, hiểu bị theo đuổi rất khổ sở."

      Từ Sách: ". . . . . ."

      ***

      "Oh my God, đây là xuất ở chỗ nào?"

      đường cái náo nhiệt, trong góc gây chú ý, đột nhiên chợt lóe, xuất thiếu nữ bộ dáng mờ mịt, cánh tay đỡ eo, nhìn chung quanh.

      Miếng bùa mà Lão Đạo Sĩ nhét , vẫn có tác dụng, nhìn chung quanh lần, xác định tên Độc Miêng Vương Gia kia thể bắt kịp, rốt cuộc thở dài thở dài nhõm hơi.dđlqđ

      Hoàn hảo nàng thông minh, nghĩ đến nam nhân cầm đại đao kia bị thiêu sạch, có thể phân tích ra tên Vương Gia này nhất định là nam nhân thích sạch .

      Phun đống nước miếng tay , còn buồn nôn chết !

      Bóp cổ nàng, xem nàng dễ bị khi dễ vậy sao?

      Trước mắt là chạy thoát, nhưng mà, những vấn đề mới lại tới ----

      Nàng vốn chỉ nghĩ xé cái bùa đó, có thể trở lại nhà mình, nhưng bây giờ vừa nhìn, người qua đầu hẻm đều mặc đồ cổ trang sai biệt lắm với tên Vương Gia kia, xung quang cũng toàn là nhà gỗ tràn đầy nét cổ kính.

      Nàng cũng cho là mình đến trường quay, hai phía xung quanh đây cũng có bất kì dụng cụ quay phim nào.dđlqđ

      Hình như đúng là xuyên qua .

      Suy nghĩ chút, Trữ Khanh Khanh móc hà bao ra lục lọi, thất vọng thở dài.

      Vốn chỉ muốn nhìn chút bên trong có còn tấm bùa nào , ai ngờ lật qua lật lại cũng nhìn thấy thứ gì, xem ra lão đạo sĩ kia cũng chỉ chuẩn bị cho nàng chút đó .

      Mặc dù có chút mất mát,dđlqđ nhưng bị bóp chết cũng rất tốt rồi. Khó được thấy kiến trúc cổ kính như vậy, nàng cũng coi như ra ngoài du lịch, thưởng thức chút .

      Đây chính là ưu điểm của Trữ Khanh Khanh, mặc kệ là đại xấu cỡ nào, nàng đều cố gắng nhìn ít mặt tốt trong đó, tránh cho để cho tâm tình của mình trở nên quá kém.

      Thả hà bao vào lại trong túi, Trữ Khanh Khanh phát có chút đúng, y phục của nàng hình như bị thay đổi nha!

      Lúc trước nàng ràng mặc cái áo khoác cùng quần jean, như thế nào bây giờ lại là thân váy tím?TiểuThưXàdđlqđ Túm cái góc váy nhìn trái nhìn phải, nàng rốt cuộc xác định được, tuy là bẩn thỉu, nhưng y phục quả bị thay đổi, tay của nàng hình như cũng hơn so với trước kia!
      PhongVysanone2112 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 008: Tiểu thư Lâm phủ

      Edit: Tiểu Thư Xà


      Nàng vốn tưởng rằng là thân thể của mình, bây giờ nhìn lại, ra là hồn xuyên qua a, vậy tại nàng kia biến thành ai??

      Lúc Trữ khanh khanh sờ sờ kiểm tra bản thân mình, muốn tìm thứ xác nhận thân phận gì đó có người chạy đến trước mặt nàng, mặt lo lắng :

      "Tiểu thư, làm sao người lại ở chỗ này?"

      Trữ Khanh Khanh nhíu mày ngước nhìn người trước mặt, "Có phải các ngươi nhận lầm người?"

      Này hai nha hoàn bộ dáng đều rất thành khẩn, "Tiểu thư, bây giờ người cũng đừng giỡn với nô tỳ. Người mau nhanh chóng cùng nô tỳ trở về thôi, nếu lại thấy người, phu nhân xử phạt nô tỳ rồi."

      Trữ Khanh Khanh có chút tình huống, dù sao nàng cũng có kí ức gì.

      Nhưng nhìn vẻ mặt hai nha hoàn này, cũng giống người lừa đảo, chẳng lẽ họ quen biết thân thể nguyên chủ này?

      Mặc kệ như thế nào, dò thám tình huống .

      Thấy Trữ Khanh Khanh gật đầu, hai nha hoàn hối thúc nàng lên xe ngựa, đến nơi đề hai chữ lớn "Lâm phủ" ngừng lại, cung kính đưa nàng xuống xe, vào phủ.

      đến trong sảnh, trong hai nha hoàn mời phu nhân , người khác rót trà cho nàng, mở miệng lấy lòng : "Tiểu thư, đây là trà Bích Vân mà ngài thích nhất."

      Trữ Khanh Khanh ngửi ngửi, mùi vị của trà quả tệ. Chỉ là uống thôi, cho dù xong, cẩn thận vẫn hơn.

      ***

      Trong thư phòng Lâm phủ, Lâm gia gia chủ Lâm Bất Vi cùng chuyện với Lâm Dung Dung.

      "Cha, người và nương vội vàng gọi con trở lại, là vì bệ hạ có ý định gả con cho Thất vương gia?" Lâm Dung Dung nghe được lời của Lâm Bất Vi, mặt tràn đầy kinh ngạc.

      "Ừ." Lâm Bất Vi gật đầu.

      Lâm phu nhân : "Nếu làm sao cha và mẹ lại vội vã cho người tìm con trở về!"

      "! thể nào!" khuôn mặt mỹ lệ của Lâm Dung Dung mảnh u ám, liên tiếp lắc đầu hai lần, tiến lên phía trước nhìn Lâm Bất Vi, "Cha, con thể gả cho Thất vương gia, người biết mà, Thất vương gia chính là bị nguyền rủa đấy, người nào chỉ cần gả cho , , có hôn ước với , trong vòng tháng, nhất định vô cớ bị nổ chết! Con gả cho , đó phải là chịu chết sao?"

      Nhìn sắc mặt trắng bệch của nữ nhi, trong lòng Lâm Bất Vi cũng đau đớn, "Cha thế nào lại biết, trước đây nữ nhi Lý gia cùng Vệ gia , cũng bị bệ hạ chỉ hôn cho Thất vương gia, kết quả gả cũng chưa gả, còn chưa qua tháng đều chết hết!"

      "Lão gia, người mau chuyện với bệ hạ thay người khác !" Lâm phu nhân cũng mở miệng .

      Lâm Bất Vi : "Hôm nay lúc bệ ha chuyện với ta, ta cũng mở miệng uyển chuyển cự tuyệt. Nhưng ý của bệ hạ, thánh ý định, Bách Hoa yến ngày mai, phải tứ hôn ở trước mặt mọi người , thể thay đổi a!"

      "Trong triều nhà khác cũng có nữ nhi, tại sao lại phải cố tình chọn trúng nhà chúng ta?" Lâm phu nhân chỉ có nữ nhi bảo bối, làm sao có thể nguyện ý.

      "Đúng vậy, bệ hạ chẳng lẽ biết, Lâm gia cũng chỉ có nữ nhi là con sao?" Lâm Dung Dung kêu la, "Tại sao lại chọn con?"

      "Bởi vì nhà chúng ta có Vũ Linh, thuộc hệ trị liệu . Con xem trước đây Lý gia cùng Vệ gia tứ hôn, cũng đều giống nhà ta, đều là hệ trị liệu Vũ Linh." Trong lòng Lâm Bất Vi hiểu .

      Lâm phu nhân giận dữ mở miệng, "Bệ hạ đối xử với Thất vương gia cũng quá tốt rồi, mỗi lần tứ hôn cho đều là hệ trị liệu, chính là muốn tìm cho bên người nữ tử có thể giúp đỡ lâu dài! dựa vào cái gì! ràng Vũ Linh cũng phải là. . . . . ."

      "Được rồi!" Lâm Bất Vi cắt đứt lời của Lâm phu nhân, "Bây giờ ta đến hôn của Dung Dung, cần kéo xa!"

      Trong lòng Lâm Bất Vi lại đau dữ dội, lại biết thế nào: "Dung Dung, cha biết con khổ sở. . . . . ."
      sanone2112, TrâuCố Huân Nhiên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 009: Cực kì giống nhau

      Edit: Tiểu Thư Xà

      Lòng Lâm Bất Vi vô cùng đau, lại biết thế nào: "Dung Dung, cha biết con rất khổ sở. . . . . . Nhưng mà, con cũng biết ý chỉ của bệ hạ thể làm trái. Thất vương gia mặc dù. . . . . . Nhưng bề ngoài của xuất chúng, thực lực cũng là nổi bật trong đám bạn cùng trang lứa, thân phận cũng rất tôn quý, con. . . . . ."

      "Cha!" Lâm Dung Dung hét tiếng thét chói tai, cắt đứt lời của Lâm Bất Vi, " khá hơn thế nữa vậy thế nào, con chết, hết thảy lại có ích gì! Nếu , bây giờ con liền trốn, trốn xa, cũng cần gả cho !"

      "Hồ đồ!" Lâm Bất Vi cau mày, "Con bỏ trốn rồi , Lâm gia còn có thể ở lại chỗ này ! Con chính là muốn phá hủy Lâm gia như vậy sao?"

      Vừa rồi Lâm Dung Dung chạy trốn cũng chỉ là thuận miệng, bây giờ còn bị Lâm Bất Vi trách mắng, nàng khóc, "Cha, con muốn gả cho , chẳng lẽ người thương nữ nhi chút nào sao? Cứ như vậy trơ mắt nhìn nữ nhi phải gả cho cái người bị nguyền rủa đó, cứ như vậy chịu chết sao?"

      Lâm phu nhân vừa nhìn nữ nhi khóc, liền tới ôm nàng, mẹ con cùng nhau rơi lệ, "Lão gia, xin người nghĩ lại biện pháp !"

      Lâm Bất Vi chỉ nữ nhi, bình thường đều cực kì sủng ái, làm sao có thể để nàng chiụ chết, nhưng thánh ý ở đó, cũng cách nào thay đổi a! !

      Đều do vô dụng, vốn là gia tộc hiển hách, đến tay , lại biến thành bộ dạng tầm thường như hôm nay, nữ nhi duy nhất còn bị bệ hạ bắt phải gả cho Thất vương gia!

      Đúng lúc đó, có người bên ngoài gõ cửa, Lâm Bất Vi tức giận lên tiếng, " vào."


      Lúc Lâm quản gia tiến vào cảm thấy khí đúng, nhìn đến Lâm Dung Dung, đáy mắt có chút kinh ngạc, "Tiểu thư, tại sao người lại ở đây?"

      Lâm Dung Dung khóc, chú ý lời của Lâm quản gia, Lâm Bất Vi ngược lại phát có chỗ bất thường, "Lâm quản gia, có gì sai à?"

      "Bẩm lão gia, vừa rồi có nha hoàn đến đây, báo tìm được tiểu thư, bây giờ chờ lão gia ở đại sảnh, ta liền đến bẩm báo với người. Nhưng, làm sao tiểu thư lại có thể ở trong thư phòng người?" Lâm quản gia nghi ngờ .

      "Dung Dung sớm trở lại! Còn có tiểu thư nào ở đâu!" Lâm phu nhân tâm tình tốt, lúc này quát lớn, "Cho người đánh nàng kia ra!"

      Lâm quản gia nghe xong lời này, lập tức hiểu tình, vội vàng tuân thủ, chỉ là có chút kỳ quái tự nhủ: "Đụng quỷ, chẳng lẽ ta già rồi nên mắt mờ, ràng đó chính là tiểu thư a. . . . . ."

      Nhưng lời này rất , nhưng Lâm Bất Vi có linh lực cao, nghe được ràng, trong đầu có cái gì đó xẹt qua rất nhanh, quay đầu gọi Lâm quản gia lại,

      " nương trong phòng khách kia, ngươi thấy rồi?"

      Lâm quản gia gật đầu : "Đúng vậy, lão gia, lúc ấy ta ở ngay xa phòng khách, nhìn giống tiểu thư, mới đến bẩm báo với người."

      "Làm sao người đó có thể là ta? Chẳng lẽ các ngươi có mắt, cũng phân biệt được ai với ai ư?" Lâm Dung Dung nổi danh mỹ nhân,cực kì tự phụ với dung mạo của mình, nghe có người giả mạo nàng vào phủ, Lâm quản gia còn dáng dấp cũng giống nàng, nhất thời liền bất mãn.

      Lâm quản gia ở Lâm phủ ngây người nhiều năm, có thể là nhìn Lâm Dung Dung lớn lên, nếu nha hoàn kia nhìn lầm, là người mới quả có khả năng này, nhưng Lâm quản gia nhìn lầm, cái này phải suy nghĩ lại, hỏi lần nữa:

      "Giống nhau đến mấy phần?"

      Lâm quản gia suy nghĩ chút, " tại trời tối, cộng thêm chút khoảng cách, ta đoán chừng phải có hơn 5 phần tương tự."

      Thậm chí có người so sánh với nàng, trong lòng Lâm Dung Dung rất vui, "Cha, nha đầu biết xấu hổ từ đâu đến, thế mà lại giả mạo con!Con muốn rạch mặt nàng ta!"
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :