1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngừơi Tình Mới Của Quan Ngoại Giao - Cẩm Tố Lưu Niên (c91)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Người tình mới của quan ngoại giao

      [​IMG]

      Tác giả: Cẩm Tố Lưu Niên
      Độ dài: 110 chuơng + 5 ngoại truyện
      Editor: Bạch Thiên Lâu
      Poster: Tuyết Ảnh Nhi​



      Giới thiệu:

      Tô Noãn, là người phụ nữ trẻ tuổi bị bỏ rơi trong cuộc hôn nhân kiểu Plato (BTL: cái này chỉ là cái tên, lên google tra lịch sử về “Plato” này), chồng vứt bỏ, người ba tham quan thất thế, trong đêm, thiên kim danh môn trở thành con chuột qua đường bị mọi người kêu đánh;

      Lục Cảnh Hoằng, tinh kỳ tài của bộ ngoại giao quốc gia, sau khi làm quan cao, trời sinh tính lạnh bạc, trong đám hoa cỏ tầm thường (BTL: nguyên văn Phù hoa lãng nhụy) chưa từng thấy qua hai chữ tình ;

      Khi ba mươi hai tuổi gặp phải hai mươi ba tuổi, thời kỳ mãn kinh va chạm thời kỳ trưởng thành,

      nhận thức sâu sắc rằng: chanh chua cũng hẳn là đại từ riêng dành cho phụ nữ.

      ——đối mặt với thiên kim quyến rũ dụ dỗ, : “Đừng vọng tưởng nữa, tôi lên giường với .”

      Khi Đường Tăng khó chịu lời ác độc gặp gỡ *chuột hoa* “Ngốc nghếch ngây thơ” (BTL: ý chỉ tầm tuổi 23), ông chú phúc hắc gặp gỡ xóm Loli (BTL: Loli lấy từ tiếng Nhật, chỉ đáng , nhắn…)

      hoàn toàn lĩnh ngộ được: uống rượu say giở trò lưu manh tuyệt đối hẳn là toàn bộ đàn ông.

      ——“Chú hôn qua chưa?” đột nhiên nắm lấy vạt áo của , kéo về phía trước, thành công cướp nụ hôn đầu của .

      [Phiên bản mập mờ]

      Cảnh sát trước cửa nhà, quần chúng vây xem, lúc còng tay lạnh lẽo siết vào cổ tay.

      ngu, hoàn toàn ngu luôn.

      “Tô tiểu thư, chúng tôi dựa vào tội kẻ khả nghi đột nhập vào phòng để bắt .”

      Trong cục cảnh sát rộng rãi sáng ngời, tao nhã mà ngồi, chân bắt chéo đầy cao quý.

      “Lục Cảnh Hoằng, cho , tôi trộm thứ đáng giá gì của !”

      Động tác của tao nhã mà đem ly nước đặt sang bên, cúi người nhàng thầm ở bên tai :

      “Tim của có tính hay .”

      [Phiên bản thâm tình]

      “Lục Cảnh Hoằng, Tô Noãn có cái gì khác biệt, hơn nữa còn ly hôn qua, đáng cho tốn công phí sức như vậy sao?

      “Tôi điểm này của ấy, cũng đủ cho ấy giống người bình thường rồi.”

      để ý tới xôn xao của người ở đây, kéo tay của , xoay người rời khỏi.

      “Lục Cảnh Hoằng, có biết là mình cái gì ?” Tô Noãn dám tin mà nhìn .

      “Em phải thích tôi sao, thích ở bên cạnh tôi, về sau vị trí của em chính là ở bên cạnh tôi.”

      “Tôi thích lúc nào?”

      “Lúc uống say.”

      “Lời uống say cũng có thể xem là sao?”

      “Tôi luôn tin chắc, rượu lời .”

      [Phiên bản ồn ào]

      “Muốn như thế nào mới chịu đem những tư liệu kia trả lại cho tôi?”

      đem những tư liệu tố cáo Lục Cảnh Hoằng cho em, em trở về bên cạnh sao?”

      Trầm mặc hồi lâu, Cố Lăng Thành cười khẽ ngắm nhìn :

      “Đừng với , em Lục Cảnh Hoằng rồi?”

      nhàng mà đến cửa sổ, chân trần leo lên bệ cửa sổ:

      “Nếu như ấy sống được, tôi từ tầng 89 của Mị Ảnh nhảy xuống, nếu tin, có thể thử xem.”

      ***************

      Các file đính kèm:

      Last edited: 11/8/14
      kim tuyềnPhamthanhhuong thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Bỏ lỡ cuộc gặp gỡ

      Phản bội, đố kỵ, sợ hãi, tội ác ra sao mới có thể từ trong khối trái tim lạnh giá này gạt , hay phải chờ ngày nào đó tận thế đến, mới có thể từ nơi thượng đế, có được cứu rỗi cuối cùng?

      --- Tô Noãn

      Trong hành lang sâu thẳm, vang lên tiếng gót giày chạm đất, từng bước, từng bước, giống nhưmặt nước yên tĩnh, chìm vào từng viên thạch đámột, dần dần mà, biến mất nơi tối tăm cuối cùng tràn ngập hơi thở trầm kia.

      “Lạch cạch……..”

      hàng rào lạnh lẽo, gông xiềng cũ kỹ mở ra, cửa sắt từ bên ngoài bị đẩy ra, ánh mặt trời lànhlạnh chiếu vào sàn nhà, cũng đem thân hìnhcao lớn của giám ngục chiếu rọi thành bóng râmthật lớn, giống như ác ma khủng bố cắn nuốt ánhsáng thưa thớt.

      Góc u, từng chút u ám bị chiếu sáng, thân thể cuộn tròn chậm rãi mở ra, ngẩng đầu, mái tóc màu nâu che khuất ánh mắt của , phấn lót dày đặc che giấu được máu ứ đọng khóe môi, dung nhan trang điểm hoa hồ nhếch nhác mà dữ tợn.

      “Có người tới bảo lãnh , ra ngoài !”

      -----------
      Tình là cái gì? Tôi muốn biết, cũngkhông cần thiết phải biết, trong cuộc đời ba mươi hai năm của tôi, chưa bao giờ có cái đầu đề này, tôi ng hĩ sau này cũng cần;

      Học được loại ngôn ngữ, tôi chỉ cần mất thờigian năm, mà cái gọi là tình , lại muốn dùng cả đời để thực , mà, tôi có cáchnào nắm chắc được kết cục của nó; nếu như thế, tôi hà tất phải vì tình hư vô lãng phí thờigian?

      Chỉ là khi tôi gặp được ấy, lòng tin giữ vững trước kia của tôi bắt đầu lung lay sụp đổ………

      --- Lục Cảnh Hoằng

      đường cao tốc, bên trong chiếc Ferrari màu xanh ngọc chạy băng băng, thanh niên cao quý lạnh lùng thân âu phục màu đen cắt xén vừavặn, cổ áo sơ mi màu trắng khẽ mở, lộ ra xươngquai xanh trắng nõn đẹp mắt, đôi mày rậmnhư mi bút họa ra xinh đẹp tuyệt trần mà mất khí khái hùng.

      Bên trong tai phải là tai ng he lam nha chế tạo từthủy tinh thuần khiết, chân mày ng he sau lời truyền ra từ tai ng he có chút che giấu, con ngươi màu hổ phách giấu sau mắt kính chỉ làyên tĩnh mà chăm chú nhìn đoạn đường phía trước.

      “Lục phó bộ, tôi dựa căn dặn của , làm xong công tác bảo lãnh, ta bây giờ ắt hẳn ra ngoài rồi.”

      Ánh mắt mạc sắc nhìn đường xe chạy phía trước,cổ tay tuyệt đẹp như thần khẽ chuyển động,chiếc xe thể thao vốn chạy nhanh trong nháy mắt đánh khúc cong, trực tiếp lái ra khỏi đầu đường cao tốc, hội tụ vào trong dòng xe cộ.

      Vòi nước tự động lệch dòng nước ào ra, giọt nước văng khắp nơi bồn rửa mặt dưới ánh mặt trời, phản xạ lóng lánh rực rỡ, chói lọi ánh mắtngười.

      Đôi tay gầy xuyên qua cột nước chảy xiết, haitay bưng nước lạnh, tát tới mái tóc dài bị che dấutrên mặt, cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu da thịtđông tụ máu, nhưng chút cảm giác nào, gương mặt gầy gò có vẻ tái nhợt, chỉ có bình tĩnh đạm mạc.

      Ngẩng đầu nhìn gương vách tường, ở trongđó, là gương mặt khiến quen thuộc đến tận xương tủy, nhưng cũng khiến căm hận đến tận trong máu, môi sau khi rửa bằng nướcsạch còn đọng giọt nước, tự giễu mà phát họa lên khóe miệng.

      Tô Noãn, vốn dĩ cuộc đời mày vạn kiếp bất phục,cuối cùng vẫn phải trở về trong cái thế giới dơ bẩn xấu xí kia, vĩnh viễn đừng ng hĩ đến giải thoát, cho dù là chết, mày cũng xứng.

      Hơi nước bốc lên làm mịt mù mặt kính trong suốt, dòng nước vẫn chảy ào ào vào ống nước, có đưa tay siết chặt van lại, thích ng he tiếng nước chảy, chỉ có lúc này, mới có thể rất tốt mà che dấu nỗi sợ hãi và bất an trong lòng mình.

      Giọt nước lạnh lẽo từ hình dáng gương mặt chảy xuống bộ quần áo màu sắc sặc sỡ, thoáng nhuộm mảnh lạnh lẽo ướt át, lại giật mìnhchưa tỉnh, chỉ là lẳng lặng nhìn chính mình mơhồ trong gương, nụ cười mặt cũng như bao phủ tầng sa, thấy , đoán ra.

      tiêu sái mà quay người, tóc dài ẩm ướt trong khí, xẹt qua đường cong trong trẻo đẹpđẽ, dừng ở mặt đất bằng phẳng, ẩm ướt chút bụi bặm, cũng là hai mươi ba tuổi này, ở cái trại tạm giam này lưu lại dấu vết cuốicùng.

      “Ôi!”

      Cửa chính của trại tạm giam chậm rãi mở ra, kèm theo tiếng mở cửa “Ken két”, là tia bất đắc dĩ thở dài, ánh mặt trời lành lạnh, bóng dáng gầy yếu kia dần dần từ đằng xa đến.

      Mái tóc dài màu nâu rối tung cơ hồ che hết ngũquan của , dưới quần áo màu sắc tươi sáng, là cái quần bò màu đen, giẫm lên giày quân nhân màu đen, qua cửa sắt cũ kỹ, cũng qua giám ngục mở cửa vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt thành.

      Bước chân của nhanh lắm, cùng vớinhững người vội vã rời khỏi nơi xúi quẩy này khác nhau, hình như có loại tình cảm lưu luyến với nơi này, đây là người gác cổng, là kết luận sau hai năm vô số lần đưa Tô Noãn tổng kết ra, nhưngđây cũng là cách ng hĩ chân thực trong nội tâm của Tô Noãn.

      , tôi làm gì cả ngày chạy vàonơi này, người khác trốn còn kịp, lạingược lại, ba ngày hai bữa lại vào, sau này, đừng có đến nữa!”

      Cảnh cửa phía sau nặng nề đóng lại, tiếng đóng cửa kịch liệt ở trong gian bao la, vang vọng từng hồi thanh.

      Ngước đầu lên nhìn bầu trời xanh, bàn tay thongầy gò chặn lại ánh mặt trời chói mắt, chiếc nhẫn tay trái ngón áp út ở bầu trời lóe ra ánhsáng rực rỡ, mê ly tầm mắt của , cũng làm cho lòng bỗng dưng đau nhói.

      “Em bây giờ quên được ta cũng sao, đợi khi nào em đồng ý, đeo nó lên, để biết em chuẩn bị tốt rồi, được chứ?”

      Đôi mắt của Tô Noãn có chút chua xót, nhưng thủy chung có nước mắt đầm đìa nơi khóe mắt, hai năm rồi, cũng quên mất tư vị củanước mắt, lòng cũng học được tê liệt, khôngquay trở về được ngây thơ hồn nhiên của tuổi hai mươi mốt, cũng tìm được bóng dáng nhạtnhòa kia.

      Gió của tháng mười thổi qua gương mặt, nước đọng cũng chưa khô, kích thích da thịt hồi run rẩy, Tô Noãn miễn cưỡng nheo lại tròng mắt, miệng to hô hấp khí khô khan,cố gắng cứu vớt lại tâm trạng tụt dốc.

      Sắc trời như lúc bình thường tới đây, trời quang rất xa, bóng cây đường tiêu điều, lá khô tàn lụi, giày quân nhân của giẫm lên lá cây, phát ra tiếng vỡ vụn giòn vang, từ nơi này tới bằng xe bus, nhiều ít, vừa đúng sáu phút bốn mươi tám giây.

      Trại tạm giam phía sau ngày càng xa, cũng đủ để trở thành vết nhơ trong tầm nhìn củacô, Tô Noãn bỗng nhiên ngừng bước chân lại,quay đầu nhìn nơi trang ng hiêm vắng lặng kia.

      Bảo lãnh………..

      Trong hai năm nay, người quen biết đều né như né rắn, ai đồng ý cứu tế con tham quan, nhất là đại tham quan tham ô khoảntiền tạo thành rủi ro công trình, hại chết vô số dân chúng?

      Trừ phi người đó là kẻ ngốc, kẻ ngốc biết xem xét thời thế!

      Khóe môi của Tô Noãn là ý cười trào phúng, đáy mắt khó hiểu cũng là thấp thỏm bi thương, từng có kẻ ngốc như vậy, chỉ là vĩnh viễn xuất trong thế giới của ……….

      Thẩn thờ về phía trước, khi mũi chân chạm cứng rắn chạm vào lá rụng bao phủ phía dưới, Tô Noãn thể ngăn mình ngã về phía trước,xương xốt cả người cũng truyền đến đau đớn bứtrứt, lòng bàn tay cọ xát bị xướt da rỉ ra tia máu mơ hồ.

      giống như đứa ngốc, cúi đầu si ngốc mà cười,ít nhất còn biết đau, trải qua cuộc sống cái xác hồn lâu như vậy, ra còn biết cảm giác đau đớn giống như người bình thường.

      cơn gió mạnh ở quanh mình thổi lên, Tô Noãn đột nhiên hoàn hồn, ngước mắt, trước mắtchỉ là thoáng qua đường màu xanh ngọc xinhđẹp, tiếng vang của động cơ quanh quẩn ở giữađường mòn, bánh xe cuồn cuộn nổi lên lá rụngkhô héo, giống như lá rụng nhàng tung bay trong khí, vững vàng rơi vào tóc , quần áo của , cũng rơi mặt đất.

      Nhìn bóng xe xa, Tô Noãn thoáng sững sờ sau đó, khuôn mặt mộc mạc cũng cóchút tức giận nào, chỉ là thản nhiên mà cười tiếng, hai tay chống mặt đất, chậm rãi đứnglên, chân khập khiễng, tiếp tục về phía trước.

      Dưới tình huống bình thường, nên cực kỳ tứcgiận, nên hướng về phía chiếc xe thể thao bảnh bao kia chửi ầm lên, càng trực tiếp hơn, giống như là cái kiểu trong phim thần tượng diễn, đuổitheo cùng chủ xe lý luận phen, còn có thể gặp phải tiết mục bé lọ lem và bạch mã vương tử!

      Đáng tiếc chính là, tinh thần trọng ng hĩa này khoảng hai năm trước biến mất hầu như còn, chuyện trải qua hai năm qua, đủ để cho trở nên ích kỷ, có lẽ thích hợp hơn mà , hẳn làmất cảm giác.

      Bởi vì, thực tế tàn nhẫn, đem tinh thần trọng ng hĩa ngu ngốc của sinh sôi rồi bóp chết ,thuận tiện cũng đem thi thể chôn vùi ở trong dòng cát chảy của thời gian.

      cố ý mà đuổi theo chiếc xe thể thaođắt tiền kia tính sổ, nhưng nếu trong lúc vô tìnhgặp phải, ngại chiếc xe màu xanh ngọc chói lọi vẽ vết đúng lúc.

      Đây chính là Tô Noãn của tại, là tiểu nhân bỉ ổi, cũng là phụ nữ con buôn.

      Chiếc Ferrari chói lọi dừng ở cửa trại tạm giam, màu xanh ngọc dưới ánh mặt trời, phản xạ ra hào quang rực rỡ, lúc người gác cổng tò mò nhô đầu rathì cửa xe “Lạch cạch” tiếng mở ra, bên trong xe ra chính là người đàn ông quý phái anhtuấn.

      Dáng người thon dài ưu nhã, như người mẫu trong tạp chí thời thượng ra, mặc âu phục thủ công màu đen, áo sơ mi màu trắng, khúc miệng áo sơ mi màu trắng lộ ra ở ống tay áo, mộtcúc áo màu bạc lóe lên hào quang chói mắt, giống như hướng về phía người đời tuyên bố thân phậncủa . [BTL: Haha, miêu tả mà ta cũng choáng, quá soái ^^]

      Tiếng thán phục và ng hị luận truyền ra từ trong phòng gác cổng, khiến cho chân mày xinh đẹp của Lục Cảnh Hoằng nhíu lại, trong khoảng khắcbằng phẳng như lúc đầu, nước da trắng nõn bởivì ánh mặt trời nóng bỏng giữa trưa mà có vẻ hơitrong suốt, sóng mũi cao, đôi môi màu đỏ mím chặt, như chờ đợi hoa đào nở rợ.

      Cửa sắt nặng nề chớp mắt mở ra, đôi mắt sắc bén sau mắt kính của quét vòng, cuối cùngđem ánh mắt dừng ở tầng trệt làm việc duy nhất của trại tạm giam.

      Lục Cảnh Hoằng tiện tay đóng cửa xe, ngượcsáng, bước trầm ổn vào bên trong, hơi thởlạnh lùng tỏa ra khắp người khiến người ta ng hi ngờ ý đồ tới đây của .

      Người gác cổng làm việc ở chỗ này hai mươi mấy năm, nhìn quen đủ loại người, cũng bị người đànông đột nhiên xuất trong tầm mắt giật mình, lúc quay đầu nhìn thấy bóng lưng mảnhkhảnh lao đảo phía xa, khỏi cảm khái, cóngười mỗi lần từ nơi này ra ngoài, đều là đơnchiếc bóng, có người hiếm khi đến lần, lúc ra ngoài có xe sang trọng trai đẹp đến đón,đây chính là chênh lệch xã hội!

      “Lục tiên sinh, Tô Noãn mới vừa , chẳng lẽ nhìn thấy ấy ở cửa sao?”

      Mi tâm ở dưới mái tóc ngắn của Lục Cảnh Hoằng nhăn đến có thể so với gò núi, tròng mắt màu hổphách nhìn xuống bức ảnh trong tay, đó là vì đểcho tiện nhận ra người đặc biệt đem tới, cũnglà bức ảnh duy nhất đứa cháu trai trước lúc sống đưa xem qua.

      Trong bức ảnh là khuôn mặt nhắn khoankhoái sạch , thoáng nhìn có dung mạotuyệt sắc kinh hồng, nhưng lại khiến ta càng xem càng có mùi vị vẻ đẹp điềm tĩnh, từ góc độ chụpảnh nhìn ra, lúc ấy chỉ sợ là nhiếp ảnh gia lén lútmà chụp, đương vốn cũng biết.

      Đôi mắt sau tròng kinh hơi nheo lại, Lục Cảnh Hoằng tiếp nữa, lập tức xoay người ra khỏi phòng làm việc, để lại áng mây, cũng để ý phía sau.

      Phụ nữ có thể vào trại tạm giam, là tiênnữ đơn thuần tốt bụng trong miệng cháu trai mình? xác định, nhưng ít nhất trong mắt Lục Cảnh Hoằng, là người phụ nữ mắttrắng lôi thôi lếch thếch, chịu suy ng hĩ vươn lên!

      thanh khởi động của xe thể thao vang vọng ở cửa lớn của trại tạm giam tĩnh mịch, bóng xe lao vùn vụt mà vung lên bụi bặm đầy đất, trong mảng mông lung màu xám, màu xanh ngọc chói lọi kia cuối cùng trở nên dần , cho đến khi nhìn thấy……...Chương 1.2: Bỏ lỡ cuộc gặp gỡ

      "Tô Noãn tiểu thư, đây là cửa hàng Lạc Mỹ, nếucô có rảnh, mời buổi chiều đến chuyến, thanh toán tiền lương chút!"

      Trong điện thoại, thanh lạnh lùng vang vào trong tai , cũng có bao nhiêu xúcđộng, cúp điện thoại, đem di động cất vào trong túi, tiếp tục ng hiêng đầu, dựa vào cửa sổ xe mệt mỏi muốn ngủ.

      Sau giữa trưa ánh mặt trời sáng lạng rọi xuống khuôn mặt tái nhợt của , cũng rọi thẳng vào khuôn mặt đầy vết thương của , vệt máu ứ đọngở khóe môi làm trôi hết lớp phấn son dày đặc càng lộ ra màu tím đỏ, cũng làm cho người đứng chung quanh tự chủ lui về phía sau bước, duy trì khoảng cách nhất định với .

      Cả chiếc xe buýt chật chội hành khách đứng chen chúc vào nhau, nhưng duy chỉ có xung quanh chỗ là hoàn toàn yên tĩnh, quỷ dị trầm mặc cũng cũng từng chút mà thấm vào lan ra, nhưng lạigiật mình tỉnh, cho dù xe kịch liệt chấn động, trán va đập mạnh cửa kính, vẫnduy trì tư thế ngủ yên ổn, bị bất cứ quấynhiễu nào.

      "Vừa nhìn là biết phải con nhà đàng hoàng, bày đặt học người ta đánh nhau..."

      "Người trẻ tuổi bây giờ đều lo học hành, biết cha mẹ dạy dỗ thế nào nữa"

      Tiếng thầm thào quanh mình, mi tâm TôNoãn nhíu lại, đầu lệch qua góc, lông mĩ đen nhánh dính chặt khẽ run, kèm theo động tác của , thanh sụt sịt bốn phíatrong nháy mất biến mất hầu như còn nữa.

      Khóe mắt khẽ động, Tô Noãn chung quy mở mắt lên, lười biếng dựa trở lại vào cửa sổ, khuôn mặt yên tĩnh tựa như mặt nước phẳng lặng, chỉ là đường cong giễu cợt nơi khóe miêng cho thấy là tỉnh.

      có ngủ, so với lòng người xấu xa ở đốidiện, càng muốn nhắm mắt lại để linh hồntrầm luân trong vực sâu của bóng tối, cũng muốn ở đây cả đời quang minh lỗi lạc, chịu đựng những lời lẽ khinh thường cùng châm chọc.

      Xe buýt chạy vòng rồi lại vòng quanh thành phố, từng đợt hành khách luân phiên thayđổi, mỗi khi tới trạm có giọng nữ ngọt ngào từ trong loa phát ra, cửa xe trước sau khép mở liên tục.
      Tô Noãn chẳng biết lúc nào mở mắt ra, lườinhác dựa vào thành g hế lạnh như băng, mắt nheolại đón ánh mặt trời chói mắt, tùy ý ngắm nhìn cảnh phố ngoài cửa xe.

      đường dành cho người bộ, dòng người tấp nập ngược xuôi, hoặc là nàng thời thượng mang theo túi mua sắm lớn , khuôn mặt tràn đầy nét mặt vui cười thỏa mãn; hoặc là thành phần tri thức đô thị tay cầm cặp công văn, bên nhìn vào cổ tay đeo đồng hồ.

      Tô Noãn đem tầm mắt ngoài cửa sổ thu hồi, lông mi rũ xuống, che dấu ánh mắt tự giễu, nhìn tay phải trắng nõn lại bị vết chai mỏng của chínhmình, đáy mắt thấp thỏm là ưu thương ảm đạm.

      Rốt cục phải làm sao đây, mới có thể thích ứng được cách sinh tồn của cái thế giới này, hoặc lànói, nên làm như thế nào, mới có thể phớt lờcái xã hội đầy quang minh lỗi lạc này nhưng saulưng lại nấp các thế lực vô hình?

      Khi xe buýt lần thứ ba trở về trạm ban đầu, người tài xế trung niên khuôn mặt thà rốt cục nhịn được quay đầu, nhìn vị trí gầncửa sổ, ra trẻ chán chường mộttiếng động nào, tiếng ồn của động cơ bị tắt kéo cũng làm cho có bất kỳ cử động nào, điều này làm cho ông ta khỏi lo lắng mà đứng lên.

      trẻ, trẻ, sao chứ?”

      Thanh thô lỗ xen lẫn giọng điệu Bắc Phương trầm thấp, vang bên tai từng hồi rồi quay lại,mi tâm Tô Noãn hơi thu lại, muốn mở mắtra, mái tóc quá dài che khuất lạnh lùng của nhưng đôi mắt lại vô cùng trong vắt, chính làliếc mắt nhìn sơ khuôn mặt lo lắng của tài xế, liềnđem tầm nhìn chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.

      Tài xế thấy Tô Noãn để ý tới ý tứ của ông, im lặng như cũ mà ngồi ở chỗ đó, cũng muốn tự tìm mất mặt lần nữa, lúng túng mà sờ mũi, lại khởi động động cơ lần nữa, đạp chân ga dưới chân.

      Xe buýt vắng khách chậm rãi về phía trước,phong cảnh ngoài cửa sổ cũng từ từ lướt quanhanh, từ trong tầm nhìn của lui nhanh về phía sau, cửa sổ xe khép chặt bị đẩy ra, khó có được cảm giác thoải mái mà nheo mắt lại, đầu hơi ngước lên, gió phong mát mẻ tùy ý phớtnhẹ qua hai gò má mộc mạc.

      Giống như mỗi người đều có thói quen cổ quái thuộc về mình, Tô Noãn cũng ngoạilệ, mỗi khi tâm tình phiền não hay vui, đều bước lên xe buýt biết phương hướng, lựa góc ngồi xuống chỗ đó, nhắm hai mắt để bản thân chôn vùi trong chốn huyên náo chật chội.

      Chỉ là lúc nào nuôi dưỡng thành thói quennày, Tô Noãn nhớ thời gian cụ thể, nhưng biết, trong những ngày đó, mất rất nhiều, bao gồm cả người thương nhất và kiêu ngạo cao cao tại thượng thế giới này.

      Phải, nên quên, những giấc mộng đêmkhuya ấy quay về, quá khứ khiến thống khổ mà điên cuồng, có cách nào nhõmquên , cũng dám quên .

      Mỗi người đều phải vì sai làm của chính mình trả cái giá lớn, cũng ngoại lệ, lúc người của cùng với dáng vẻ biến mất rờikhỏi thế giới của , trong cuộc đời chỉ còn dư lại hối hận, ngay cả chết cũng có tư cách, có tư cách!

      Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào cổ tay trái, tỉ mỉvà vuốt , mang theo hờ hững và tàn nhẫn của lăng trì, nơi rải rác vết đao phức tạp đan chéonhau, dữ tợn mà khó coi chiếm lấy cổ tay trắng nõn, tựa như ấy náy cùng tự trách chiếm cứ trái tim của , khiến thở nổi.

      “Noãn Noãn, nếu sống là loại thù hận, vậy thìmày hãy chết !”

      Gió bầu bạn lạnh lẽo xẹt qua khóe mắt khô khốc,mí mắt truyền ra tối tăm khó hiểu, dần dần, lan tràn đến khóe miệng nhếch lên của , nụ cười nhuộm đẫm đau thương.

      Tô Noãn, mày quái vật hơn kém, giết hại tất cả người thương bên cạnh mày, nhưng chính mày, vẫn sống rất tốt,sống tốt hơn so với ai khác!

      Đây phải là hài hước tức cười đến cỡ nào!

      Có lẽ, nên thử từ trong xe buýt chạy nhanh này, nhảy xuống………

      Giọng nữ báo đến trạm truyền ra cắt đứt suy ng hĩmê mang của , cũng tiêu tan trước xúc động phúc chốc của .

      rốt cuộc từ nơi này phá cửa sổ mà ra, lúc đôi tay nắm chặt lưng g hế dựa, chân của lại nặng nề bước , khiếp sợ lui lại, đối mặt với dòng xe cộ chạy như bay ngoài cửa sổ, lựa chọn an phận mà ngồi yên tại chỗ.

      Vuốt ve trái tim đập theo quy luật trước ngực, tất cả tế bào trong cơ thể phúc chốc trở nên bối rối mà bi ai, chua sót mà nâng đôi môi tái nhợt,trong mắt là sương mù dày đặc .

      Thiếu Thần, ra em có cách nào sợ, vẫn là nỡ làm cho trái tim của lầnnữa mất tiết tấu của nhịp đập, hay là….....Muốn trông coi như vậy mà sống tiếp, dù cho thống khổ mà ti tiện!

      Giẫy giẫm lên bóng cây loang lổ mặt đất, khí trong lành ngoài xe cũng đủ cho Tô Noãn hít thở, thong thả mà xoay người, xe buýt trước mắt chậm rãi qua, đập vào trước mắt là cửa hàng khổng lồ đối diện đường sá.

      Đứng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Tô Noãn ngẩng đầu ngắm nhìn kiểu chữ cực lớn cửa hàng, khóe môi nhợt nhạt nâng lên, cười đến gió nước chảy, lại khỏi xen lẫn ý giễu cợt.

      Lúc đèn xanh sáng lên, theo dòng người tuônvề phía đường kẻ dành cho người bộ, bước nhanh dồn dập, nhưng cũng phải nhàn nhã mà bước chậm, trong lòng suy ng hĩ, nhưng mà tình huống mà lập tức cần phải đốimặt, rất hiếu kì lần này có thể lấy được bao nhiêu tiền!

      Dòng xe cộ chán chường lủi thủi đường,đèn xanh đèn đỏ ngừng thay đổi sớmkhông làm nên chuyện gì, chiếc xe thể thao màu xanh ngọc đâm vào mảnh màu đen có vẻ dễ dàng thấy được.

      Trong xe yên tĩnh, ánh mắt bình thản của Lục cảnh Hoằng nhìn thẳng về phía trước, ngón tay khẽ gõ vào vô lăng để lộ cảm xúc lúc này của .

      Điện thoại ngừng rung lên khiến cho lông mày nheo lại, đồng thời nhấn xuống phím tai ng he, đeo tai ng he vào tai của .

      “Kiều, chỗ tôi kẹt xe, tất cả hành trình sắp xếp đều lùi lại sau nửa giờ nữa,” cúi đầu, mắt trongveo gợn sóng liếc nhìn đồng hồ đeo tay,“Ba giờ rưỡi, tôi hy vọng có thể nhìn thấy hạn chót chỉ số báo cáo thị trường chứng khoáng nước Pháp lúc ba giờ chiều hôm nay.”

      “Vâng, tôi đem ý của truyền đạt đến Thái Luân Tư, vừa nãy Lý Tư Đặc gọi điện đến , anhta sợ chỉ làm phụ lòng mong muốn của , những tư liệu mà muốn trước mắt, ta khó có được, vì thế………”

      Báo cáo máy móc của đầu điện thoại bên kia có vẻhơi chần chờ, tựa hồ nổi lên tâm tình, hoặc là , lời thích hợp để cho cấp lý do hài lòng, chỉ là người đàn ông này vẫn chưa cho cơ hội mở miệng.

      “Tôi cần giải thích, với ta, khônglấy được tin tức văn kiện, vé máy bay trở về cũng cần phải mua nữa, hử?”

      Giọng trong treo lạnh lùng của Lục CảnhHoằng có chút độ ấm nào, nhưng lại êm tai thấu vào lòng người, khiến người hận thể bịlạc vào thanh của , nhất là chữ cuối cùng, ng hiến rất , rất , nhưng đủ để hình thành loại nguy hiểm mê người cực hạn.

      Lúc đối phương hết sức nơm nớp lo sợ mém rớt điện thoại, tầm mắt lạnh nhạt của Lục CảnhHoằng liếc sơ qua chỗ ngồi chính mình trong chiếc Ferrari xa hoa, giọng rét lạnh lại vang lên lần nữa:

      “Gần năm giờ chiều, cử lái xe đến số 237 đường mục Nam đón tôi, thuận tiện giúp tôi hoãn lạibữa tiệc.”

      “Vâng, phó bộ!”

      Lục Cảnh Hoằng chính là dạng người mâuthuẫn như vậy, vừa khắc chế ưu nhã, nhưng vừakhó mà cố tình làm bậy, thế giới này, chỉ có muốn hay , vĩnh viễn dám hay .

      Chỉ cần thứ muốn, lúc biến sắc, lại bỏvào trong túi, danh lợi tiền bạc bẩm sinh, nhưng phụ nữ……..cũng chỉ xì mũi khinh thường!

      Liếc mắt nhìn người đến người ngoài xe, lúc nhìn thấy cửa hàng trang hoàng lộng lẫy bên cạnh kia, lông mày nhíu lại, giống như nhớ ra cái gì đó,qua đến ngã tư đường, đột nhiên thay đổi cái,đem xe thể thao chói lọi chạy nhanh vào dưới bãiđỗ xe của cửa hàng. bộ này chờ lâu lắm rùi ý
      sau khi đọc LTP,em xong săn bộ nayg lun
      lần đâuu đọc bị kết câu "thời kỳ mãn kinh va chạm thời kỳ trưởng thành"
      Chương 1.3 & 1.4: Bỏ lỡ cuộc gặp gỡ

      vào cửa hàng, Tô Noãn rất dễ dàng tìm thấychủ quản, ở bên quầy cửa vào, khi vừamới qua máy báo động, đến trước mặt là cái mặt chút thay đổi, phụ nữ trung niên mặc đồng phục làm việc của cửa hàng.

      khắc * như thế, Tô Noãn cảm thấy chínhmình là danh môn khuê tú ở trong nơi ở rộnglớn, chờ lão ma ma đến đây dìu, chỉ là, thực tế, cũng phải là như thế, khi nữ chủ quản mang gọng kính đen, giọng ng hiêm lãnh mà : “ theo tôi” Tô Noãn mới hiểu được,mình sớm còn là thiên kim tiểu thư, mà là nha hoàn sắp bị xử phạt, sai, chính là nô tỳ thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội phong kiến.

      *1 khắc = 15 phút

      Cửa phòng làm việc nhàng đóng lại, lạigiống như vết thương cuối cùng khẽ hỡtrong lòng , khiến cảm thấy nặng nề khácthường, cho đến khi trong căn phòng tối tăm, bị ánh đèn trắng sáng chiếu rọi mọi góc, mới phát giác mình lại quay lại cái thế giới này lầnnữa.

      Tô Noãn mắt màu nhạt mà nhìn xuống chủ quản giả bộ trầm tư trước bàn làm việc, trước cái ngườiphụ nữ trung niên tâm tư thâm trầm làm ra bất kỳ biểu gì, cũng lựa chọn trầm mặc.

      Giằng co tiếng động như vậy, hai năm nay, trải qua quá nhiều lần, cuối cùng cũng học xong chết lặng, mà phải luống cuốngkhẩn trương, lo sợ bất an, bởi vì phản ứng này thích hợp cho người ba ngày hai bữa thất ng hiệp.

      Chủ quản của cửa hàng suy ng hĩ chốc lát, ngẩng đầu quan sát Tô Noãn lạnh nhạt giống như tờ giấy trắng, khuôn mặt có sắc thái, tựa hồ cũng đoán được Tô Noãn có định lực mạnh mẽ như vậy.

      khuôn mặt trẻ tuổi che giấu bởi mái tóc dàimàu nâu, quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mứckhiến bà người lăn lộn chức vụ này hai mươi mấy năm cũng có chút hiểu.

      Mái tóc quá dài phía sau, sau hai tròng mắt như vậy, bà thể nào thẳm dò, nhưng bà có thể cảm thấy trẻ trước mắt này giống như sương mù vậy, lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào mình, giống như là tín đồ chờ đợi tử thần tuyên án, chỉ là trong ánh mắt của thiếu thành kính, nhiều tĩnh lặng thương tang hơn.

      “Đây là thù lao bảy ngày của , đếm thử xem, có sai ?”

      Chủ quản dưới ánh mắt hờ hững của Tô Noãn, trước tiên lựa chọn thỏa hiệp, thu lại tư thế vốnđịnh dạy bảo người, từ ngăn kéo lấy ra phong thư màu trắng, bỏ lại bàn, chậm rãi mà đẩy lên trước mặt Tô Noãn.

      Trước mặt người lãnh tình trầm mặc nhưvậy, sợ rằng bất cứ kẻ nào cũng có cách nào ra lời quá đáng, bởi vì bản thân , giống như cá thể tự mình trừng phạt, bà có cách nào tăng thêm hình phạt cho , như vậy chỉlà gia tăng cảm giác áy náy của chính mình.

      Tô Noãn cúi đầu nhìn phong thư kia, có thể đoán trước được số tờ tiền nhuận bên trong, vượt quá năm tờ, nhưng tuyệt đối thừa ramột tờ, điểm này, chắc chắn.

      Ngón tay gầy tái nhợt kẹp phong thư, Tô Noãn trực tiếp mở ngay chỗ miệng dán kín ra, rút ra tiền nhuận bên trong, vừa xem hiểu ngay,vừa đúng năm tờ, nhiều ít.

      Chủ quản cửa hàng luôn quan sát phản ứng của Tô Noãn, chỉ là thần thái của Tô Noãn cũng giống như cái loại ủy khuất hay vui mừnggiống như mong đợi của bà, ủy khuất lúc cầm lấy tiền lương thiếu mất trăm đồng, vui mừng là sau tai họa xông xáo lớn như vậy, vẫn có thể có được năm trăm đồng tiền.

      “Ngày cuối cùng xảy ra chuyện tranh chấp đánh nhau giữa nhân viên tiếp thị và khách hàng,chúng tôi thể nào xem như chưa có việc gì xảy ra, cho nên khấu trừ tiền lương ngày đó của coi như trừng phạt, còn tiền thưởng lúc ban đầu , chúng tôi thể nào lại đưacho .”

      Tô Noãn máy móc gật đầu cái, có tứcgiận cam lòng, đem phong thư tùy ý nhét vào túi quần bò, cùng chủ quản giọng lờitạm biệt, nhân lúc chủ quản nhìn chằm chú kinhngạc, xoay người ra ngoài cửa.

      Thoát khỏi khí làm việc áp lực, Tô Noãn thích ứng mua đồ ánh đèn sáng ngời mãnh liệt của cửa hàng, hơi nheo mắt lại, bắt đầu thông thạo mà xuyên qua từng kệ hàng, tìm kiếm mục tiêu của .

      nền gạch vàng nhạt trơn bóng, giày da màuđen lặng lẽ xuất , Lục Cảnh Hoằng hềbáo trước mà đứng ngay lối vào của cửa hàng,dẫn đến vô số ánh mắt liếc nhìn.

      Âu phục thủ công màu đen, áo sơ mi màu trắng, bao phủ lấy thân thể thon dài của , cho dù làăn mặc cũ kỹ nhất, người của , lại giống như mặc đẹp nhất thế giới này, chỉ cần chủ nhân của quần áo là Lục Cảnh Hoằng .

      ưu nhã kiềm chế bước , vững vàng màgiẫm ở mặt đất, mỗi bước giống nhưgiẫm phím đàn dương cầm, vì nhạc cửa hàng khẽ đong đưa thêm vào giai điệu tuyệt đẹp mà mê say.

      Tất cả mọi người cùng của cải đứng hình trong nháy mắt, cả toàn cửa hàng rộng lớn xuất xuất yên lặng ngắn ngũi, trong trống trãi an tĩnh tựa hồ chỉ có tiếng bước chân lặng lẽ củaanh, cho dù là nhạc, cũng có cách nào che giấu cảm giác hữu của .

      có ai trách cứ yên lặng này, cũng có ai trách tội bàng hoàng mê say này, lòng thích cái đẹp, mọi người đều có, bất cứ ai cũng thể ngoại lệ.

      Cho nên, những ánh mắt mê luyến kia có đầy đủ lý do thuyết phục chính mình và người xungquanh, người xinh đẹp như vậy, ở trước mặt ,tất cả kiêu ngạo hoặc là chẳng thèm ngó tới đều chỉ lộ điệu bộ dối trá của chính mình, chẳng thà nhìn mấy lần, lấy nó biểu cho tâm lý bình thường của mình.

      Đẹp đến thể dùng ngôn từ gì hình dung người đàn ông, thích hợp trước mặt mọingười đường lớn, vậy dẫn tới những náo động đáng, đây là phản ứng đầu tiênlúc mọi người nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng.

      Có lẽ theo bọn họ ng hĩ, người đàn ông hoàn mỹnhư thiên thần như vậy, nên đặt trong viện bảotàng, cẩn thận mà trân quý, để cho ngườichiêm ngưỡng, tiếp nhận đủ loại ánh mắt tôn thờ ngưỡng mộ.

      Nhưng, thực tế, xuất ở trong cửa hàng, mà phương hướng tới chính là khu bán hải sản bẩn nhất cửa hàng, cùng thân ăn mặc quý tộc sạch của tạo thành đối lập, làm cho người ng hi ngờ mà tò mò.

      Cánh tay mảnh khảnh của Tô Noãn chứa nổi nhiều hơn bao mì ăn liền nữa, tùy tínhmang nửa mì phở kệ hàng, mà muốn tới quầy thu ngân lấy cái rổ,ở đó thấy, chỉ là vô vị mà lãng phí thời gian.

      Nhân viên làm việc cửa hàng bên cạnh qua, nhìn quen mắt lại gọi ra tên, đối mặt vớiánh mặt quái dị của bọn họ, Tô Noãn để ý đến, chỉ là ôm lấy thức ăn của chính mình đến phía quầy thu ngân.

      Khoảng thời gian này, khách hàng mua đồ cũngkhông nhiều, cho nên, cũng cần phải thử thách kiên nhẫn ng hị lực chính mình xếp hàng trong đội ngũ dài dòng.

      ngang qua khu bán hải sán, Tô Noãn chỉ là quên mắt bảng hướng dẫn cực lớn kia, bước chân phía dưới cũng chậm lại trong nháy mắt, thích ăn hải sản, chỉ là dựa vào năng lực kinh tế trước mắt của , mua nổi sao?

      Tô Noãn cười khổ mà bưng chặt mì ăn liền trong tay, mới vừa nhấc chân tới quầy thu ngân tới ba bước, vật thể lại bên mà đến, ng hiêng lệch, đúng ngay vị trí của !

      Kèm theo tràng tiếng thốt lên, Tô Noãn chỉ cảm thấy đỉnh đầu đau nhói, ngay sau đó liềncảm thấy có chất lỏng lạnh lẽo lướt qua mái tócdài, xuống gương mặt của , khứu giácnhạy bén cho biết, đó là mùi cá tanh, hương vị đặc trưng khiến buồn nôn.

      Khi hồi mát mẻ trượt vào trong vạt áo củacô, Tô Noãn rốt cuộc khống chế được mà thầm mắng chửi tiếng, vừa cúi đầu, cáivật thể đó từ đỉnh đầu của rơi xuống, tức giận mà đập xuống đất.

      Cá hồi bị đóng băng nằm ở nơi đó, vẫn nhúc nhích, Tô Noãn trong lòng căm tức, nhưng có tức giận ngay tại chỗ, chỉ là nheo chặtmi tâm, bực mình mà nhìn về hướng cá hồi némtới.

      Trước quầy cá hồi, thân hình đứng thẳng tắp, giống như gốc cây dày đặc sương mù,cao sừng sững mà đứng ở chỗ đó, đối với cảnh tượng hỗn loạn xuất lúc này, cũngkhông nhúc nhích tí nào, chỉ là biết khinào, trong tay của thêm chiếc khăn mùi soa được làm tinh xảo.

      Tô Noãn có thời gian rãnh rỗi chú ý người đàn ông xa lạ này, qua loa mà liếc nhìnmột cái, lúc tiếp nhận ánh mắt áy náy của đại thẩm bán cá, tất cả lửa giận cũng dần dần màtiêu tan.

      Chính cũng từng là nhân viên tiếp thị trong cửa hàng, tự nhiên hiểu hậu quả đắc tội khách hàng, đặt mình vào hoàn cảnh của người khácmà ngẫm lại, nên vì nhất thời tức giận, mà làm cho đối phương mất công việc.

      Cho nên, tức giận vui cuối cùng, lựa chọn trầm mặc, tha thứ cho đại thẩm lỗ mãng kia, mà phải tiến lên chửi phen, phát tiết cơn giận chất chứa của chính mình.

      Ánh mắt xung quanh rảnh băn khoăn, tại chỉ muốn tìm khăn lông sạch đem mình lau chùi từ đầu đến chânmột lần, đem tư vị g hê tởm này triệt để loại bỏ người , nhưng mì ăn liền trong tay lạicản trở mọi hành động tính toán của .

      “Tiên sinh, con cá này tôi giúp cậu nhặt lên, đóng lại !”

      Trong lúc Tô Noãn thẩm đạc thân mình dơdáy bẩn thỉu, ng he được đại thẩm bán cá hỏithăm lấy lòng, giương mắt, thấy bà từquầy hàng bên trong ra, lướt qua bóng đen thon dài kia, muốn tới nhặt con cá hồi bên chânTô Noãn.

      cần.”

      Giọng của người đàn ông kia rất bình thản,nhưng lại cực kỳ có lực xuyên thấu, giống như là tuyết trong suốt trong ngày mùa đông, lạnh lẽolại khiến người cảm thấy thoải mái.

      Đại thẩm bán cá ng he lời của , tiến cũngkhông được mà lùi cũng xong, hai tay xoatạp dề trước ngực, có chút xấu hổ mà đứng ngay chỗ đó, ánh mắt thành khẩn mà thỉnh cầu nhìn về phía người đàn ông phía sau lưng bà.

      Tô Noãn biết tầm mắt mình bị cái gì hấpdẫn, hai năm qua lần đầu tiên, hề thờ ơ lạnh nhạt sau đó hờ hững xoay người nhưthường nữa, cặp mắt khống chế mà chuyển hướng sang người đàn ông chuyện lạnh lùng ấy.

      Hoặc là bởi vì đồng bệnh tương liên, đối với lúng túng của người phụ nữ trung niên này cảm thấyđồng tình.

      Có lẽ là loại sức hút của trái đất, khiến tầmmắt tuân theo bản năng của , cao hơn ý thức của tạo ra phản ứng, trước khi dời bước chân .

      “Lại chọn con nữa !”

      Người đàn ông kia thản nhiên mà bổ sung, lại ng hiêng người, lại đem lực chú ý đặt quầycá.

      Cho dù biểu lạnh nhạt như thế nào, lại đủ để cho đại thẩm bán cá cảm kích mà quỳ báiđối với , bởi vì câu của , cũng quyết định hay ở của người phụ nữ trung niên này.

      Chỉ là, đại thẩm hưng phấn mà trở lại quầy chọncá, còn người đàn ông xoay người kia, giống nhưđã quên mất người bị hại lớn nhất, đầu đầy vết bẩn mà đứng ở chỗ kia.

      Tầm mắt của Tô Noãn cũng bắt đầu rơi vào mặt người đàn ông kia, nhìn hai chânanh tách ra 90 độ trước khi xoay người lại, ngẩngđầu nhìn thấy động tác đem khăn mùi soa bỏ vào trong túi quần, lãnh trào mà phát họa nơi khóe miệng.

      có bỏ qua động tác nhặt mới vừa lấy nó che miệng, ngay cả khi những người khác đều đem lực chú ý lên chính mình và vị đại thẩm kia, nhưng lại để ý mà lơ đãng thấy chán g hét và vui của người đàn ông kia biểu ra ngoài.

      Tô Noãn lạnh lùng mà nhìn đến vị trí mà ngườiđàn ông kia đứng, có thể tưởng tượng được,nếu vừa rồi ta di chuyển hai chân, vẫn duy trì động tác như vậy, vậy , liệu con cá kiasẽ rớt đầu ?!

      Chết tiệt, thua thiệt tại khắc nào đó cònng hĩ rằng người đàn ông vì tư lợi này, là muốnđem khăn mùi soa đưa cho , thua thiệt cho còn cố gắng áp chế lửa giận muốn phun trào ra của chính mình, thua thiệt còn đơn phương tựmình đa tình!

      Cánh tay cầm mì ăn liền bởi vì tức giận mà siếtchặt, vô cùng chuyên chú chính mình cam lòng, có ng he thấy tiếng vang của bao mì ăn liền rớt xuống, chỉ là phẩn uất lạnh lùng mà nhìn chằm chằm bóng dáng ánhtuấn kia.

      Phẫn uất chỉ là người đàn ông che mặtnày, cũng đối với chính , thể tha thứ cho chính mình, sau bài học khắc cốt g hi tâm như vậy, vẫn cầu xa vời làm người tốtbụng vì người khác suy ng hĩ!

      đáng so đo kết quả, thê thảm người nào hỏi thăm, có ai nguyện ý đưa cho chiếc khăn tay, hoặc là quan tâm hỏi tiếng, chỉ có thân mùi hôi thối, còn có lạnh lẽo thấm vào trong quần áo.

      Tự giễu cười khẽ tiếng,Tô Noãn cúi đầu nhìn mục đích của chính mình, hai tay buộc chặt, tính toán rời khỏi nơi có thể đủ để bộcphát ra tức giận, khi mới vừa bước mộtbước, người đàn ông kia vẫn còn mua cá, lạitrùng hợp mà quay đầu lại, dường như nhận thấy được Tô Noãn mới vừa đâm ánh mắt thấu xương người .

      Tô Noãn ngờ trước được nhìn về phía mình, bước chân hơi dừng lại, tóc dài màu nâu, hai con ngươi màu nâu cũng tự chủmà nhìn về phía , nhìn vào trong con ngươiphía sau mắt kính của .

      Dường như khắc ở sâu trong trí nhớ quay về, cảm xúc chứa đựng trong đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp kia khiến lòng cảm thấy thở dốc hít thở thông, dạ dày cũng bắt đầu corút đau.

      “Mỗi đều là thiên sứ, em nên họclàm thế nào để giữ gìn vẻ đẹp của em!”

      có quên sau buổi trưa ấy, Thiếu Thần cầm khăn tay, sủng nịch mà lau bùn đất mặt , nụ cười mặt sáng ngời như vậy,giống như đóa hoa Thái Dương nở rộ sáng ngời đến mức tận cùng.

      Cặp mắt trong suốt kia, mặt hồ màu hổ phách, gợn sóng nổi lên, là thâm tình và che chởquyến luyến.

      Tô Noãn vội vàng dịch chuyển ánh mắt, dám nhìn chăm chú cặp mắt quen thuộc kia nữa, lo lắng nhìn nhiều hơn giây, tất cả ngụy trang cùng lạnh lùng của tan rã trong nháy mắt.

      Đó là cho phép, ở trước mặt người lạ, để lộ yếu ớt của mình, cho dù, người kia, có đôi mắt tương tự với Thiếu Thần.

      Nhưng, ta chung quy cũng phải là người kia, có ai giống như Thiếu Thần,nguyện ý dùng tính mạng bảo vệ .

      Rủ thấp đầu xuống, mặc cho tóc dài rối tung ngăn lại mặt của , biết lúc này mình rất khó coi, cho nên muốn lập tức né ra, dáng vẻ xốcxếch bẩn thỉu của , nên ô nhiễm cặp mắt xinh đẹp kia, cho dù nó phải là cặp mắt của Thiếu Thần chăng nữa.

      Lục Cảnh Hoằng cho tới bây giờ cũng biết, lực ảnh hưởng của chính mình đối với phụ nữ, thói quen vô số ánh mắt nhìn chăm chú, lại vì hai ánh mắt kinh ngạc ái mộ,mà dừng bước chân của mình lại, hoặc là phântán chú ý của .

      Khi đôi mắt tức giận theo dõi phía sau lưnganh, có cách nào bỏ mặc như mọi khinhư vậy, quay người lại, ánh mắt sắc bén tinhnhuệ của đụng vào mảng u dưới mái tóc dài nặng nề kia, nhìn ánh mắtcủa , nhưng lại hoàn toàn cảm nhận được sựkhó chịu và kiềm nén của .

      Khi kiềm nén này từ đâu mà đến, luống cuốn mà trốn khỏi tầm mắt của , cả người nhếch nhác như vậy, anhkhông có cách nào dùng từ ngữ cao nhã để hình dung.

      “Tiên sinh, cá của cậu!”

      Lục Cảnh Hoằng nhìn cá hồi được đại thẩm góilại rất chặt, khóe môi đỏ tự nhiên, là chút cườiyếu ớt của hài lòng, xách cái túi sạch , giọng nóithản nhiên như trước, tiếng cám ơn rồi về phía quầy thu ngân.

      Điện thoại trong túi âu phục “Ong ong” rung lên, Lục Cảnh Hoằng tay giơ cá lên, tay cầm điện thoại ra, còn chưa kịp đè xuống nútng he, dưới chân bỗng nhiên vừa trợt, lảo đảo cái, dáng người cao lớn ng hiêng về phíatrước.

      “Bịch!”

      Bàn tay to xinh đẹp thon dài đè lại kệ hàng bêncạnh, khống chế thân thể lảo đảo muốn ngả, nhưng có cách nào tránh khỏi đụng vàokhung sắt cứng rắn, bả vai đau đớn hồi, âu phục sạch nếp nhăn, dính lớp bụi bặm.

      Bất ngờ này trong khống chế của ,cũng khiến hiếm khi luống cuống trước mặt mọi người, sai lầm như vậy đủ để canh cánhtrong lòng khoảng thời gian, làm người quan ngoại giao ưu tú, ngôn hành của đềuthể ưu nhã thong dong, mà phải chật vật như vậy!

      vui từ từ ở giữa hai lông mày lên, ánh mắt của Lục Cảnh Hoằng rơi xuống đất, tìm kiếm đầu sỏ gây nên, ng hiễm nhiên lọt vào tầm mắt là con cá hồi vẫn nhúc nhích nằm ở mặt đất kia.
      thư hồ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Xa lạ lẫn nhau

      Hương cà phê nồng đậm hòa trộn với lối kiếntrúc cổ điển, số 27 đường Mục Nam, hương vịtinh khiết truyền thống của Trung Quốc cùng với kiểu dáng phương Tây hòa hợp lẫn nhau trong căn phòng này, tiếng cánh cửa của quán cà phêlười biếng va chạm nhau, đột nhiên đôi mắt sáng dừng ở chiếc xe thể thao màu xanh ngọc.

      Trong căn hẻm hẻo lánh, theo dòng thời gian, tòa nhà cổ xưa những năm 70 cơ hồ suy thoái, được lá cây xanh um bao phủ, cho dù gặp phải cuốimùa thu cũng chưa từng có dấu hiệu điêu tàn,khắp nơi lộ ra nội liễm xa hoa cùng điệu trương dương, mâu thuẫn mà xung đột.

      Cầu thang bằng gỗ cũ kỹ, bởi vì con người giẫm đạp nên phát ra tiếng ken két, người đàn ông tuấn tú vốn an tĩnh ngồi chiếc g hế dài, ánh mắt xa xăm từ ngoài cửa sổ thu hồi, ngay sau đóliền khôi phục lại bình tĩnh trước đó.

      Ly cà phê Cappuc cino mang phong cách Anhquốc tỏa hương thơm nồng nàn khắp nơi, Lục Cảnh Hoằng khẽ nhấp cái, khi đem lyđể lại lên bàn, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy có người đàn ông cao lớn, thân âu phụcmàu nâu, hơi thở hổn hển, chiếc cà vạt vốnthẳng nếp cũng bởi vì hô hấp dồn dập mà bị anhta ra sức kéo căng.

      “Ba giờ rưỡi, hơn kém, vừa đúnglúc.”

      Lồng ngực lên xuống kịch liệt của phục hồi lại, vừa hướng vị trí Lục Cảnh Hoằng tới, bước chân nhanh chậm, cầm trong taylà tài liệu báo cáo cuối ngày liên quan tới chỉ số thị trường chứng khoáng của Pháp do Lục CảnhHoằng quy định thời gian và địa điểm.

      Lục Cảnh Hoằng sắc mặt bình thản, xuấthiện bất kỳ mừng rỡ cùng tán thưởng nào, hình như kết quả như thế chỉ là vừa khéo đạtđược cầu ở mức thấp nhất của , cho nêncũng đáng để khoe khoang hay tán thưởng.

      Đối với Lục Cảnh Hoằng rất ít khi khen ngợi hành động gì, người đàn ông đó cũng có chút nào bất mãn, ta trực tiếp ngồi xuống phía đối diện, liền đem tài liệu đẩy tới trước mặt Lục CảnhHoằng.

      “Cậu như vậy là đòi mạng sao? Ngày thứ hai về nước cứ như vậy bắt mình nô dịch, còn được tiền thưởng cuối năm nữa chứ!”

      “Tôi còn ng hĩ tôi đưa cho cậu, đủ để cậu tiêu xài lần đến cuối năm.”

      Người đàn ông bị Lục Cảnh Hoằng cắt ngang trả lời đành phải ngại ngùng ngửa mặt lên trời tựa vào g hế dài sau lưng, hai chân thon dài tùy ý giao nhau, tiện tay đem caravat ném sang bên, thuận tay cởi hai nút áo, gọi người bồi bàn mang cho ly cà phê, sau đó liền tự nhiên nhắm mắtng hỉ ngơi dưỡng sức.

      Ánh mặt trời rực rỡ, tinh tế chiếu xuyên qua cửasổ lốm đốm, rơi xuống vài chấm làn da trắng noãn của Lục Cảnh Hoằng, cúi đầu nhìn tàiliệu trong tay, dáng vẻ chuyên chú, để cho nhìn qua giống như tòa điêu khắc nhưngkhông thiếu phần ưu nhã ng hiêm túc.

      Người đàn ông nhàm chán ngáp cái, ánhmắt lười biếng trong lúc vô tình ng hiêng mắtnhìn Lục Cảnh Hoằng trước mặt ly cà phê, đôi mày kiếm dày khẽ nhíu lại, sóng mũi cao thẳng,môi mỏng vô lại cười gợn lên:

      “Ansel, có rất ít đàn ông như vậy chung tìnhvới Cappuc cino, đều nó là tư vị của tình ,cậu có phải hay thời khắc ở đây cũng thưởng thức Cappuc cino, chờ đợi tình tới?”

      Lục Cảnh Hoằng ánh mắt xem tài liệu, yếu ớtnâng lên, liếc mắt nhìn vẻ mặt nhiều chuyện củangười đàn ông, lại cúi đầu, bất kỳ câu nào.

      Người đàn ông tên Thái Luân Tư này chưa từ bỏý đồ, đôi mắt mở to đem cơ thể tiến về phía trước, ánh mắt nhìn khắp nơi vòng, mới cố ý đè thấp thanh , tha thiết nhìn chằm chằm Lục cảnh Hoằng tuấn đẹp trai, vụng trộm hỏi:

      “Thành khai báo, mấy năm nay ở Na Uy, cậu có bị thất thân chưa hả?”

      Lục Cảnh Hoằng lật qua lật lại trang, ánh mắtvẫn như cũ nhìn vào từng số liệu được phân bố, giọng lạnh lùng báo trước loại đề tài cấmkỵ.

      “Thái Luân Tư, cậu càng ngày càng nhiều lờiquá đấy”.

      Thái Luân Tư vô vị tự giác sờ sờ chóp mũi, chotới khi cà phê của được bưng lên, quên lịch hướng người bồi bàn trẻ tuổi nháy mắt mấy cái, nhìn người bồi bàn đỏ bừng mặt chạy trối chết, mới hài lòng cầm lấy ly cà phê, vừa rầu rầu uống ly cà phê Ireland, vừa quan sát người đàn ông đối diện chú tâm vào công việc.

      đối với bản thân diện mạo luôn luôn tự tin,đường nét ngũ quan như con lai, làm cho trông giống như người đàn ông Phương Đông thân thể những cường tráng cùng tuấn mỹ, chỉ là sau khi gặp gỡ Lục Cảnh Hoằng cao ngạo, liền trở nên tràn đầy nguy cơ.

      Hơn nữa chứng kiến người đàn ông lạnh lùng này, lần lại lần cự tuyệt mỹ nữ thuộc tầng lớp thượng lưu qua bên, đem cuộc sống phóng túng kiềm chế được cùng mình tạo thành mảng đối lập rệt, cũng gián tiếp làm cho thanh danh của mình được biết đến như lúc trước.

      Danh môn thiên kim nhắc tới Lục Cảnh Hoằng, cách tự nhiên liền liên tưởng đến vị Quanngoại giao cao quý phong độ, mà nhắc tới Thái Luân Tư , cũng là trời vực, từng là thương nhân hài hước nhất phố Wall, bởi vì có Lục Cảnh Hoằng, mà trong nháy mắt bị hạ thấp thảm thương.

      Đãi ngộ khác biệt như vậy, làm cho phátđiên hai năm, lại biết được đằng sau Lục CảnhHoằng có bí mật, dù phục nhưng cũng tan thành mây khói.

      Ba mươi hay tuổi, vẫn còn thủ thân trong sạch, Lục Cảnh Hoằng như thế, chẳng lẽ đáng cho bội phục sao?

      Phía đối diện truyền tới tiếng cười trộm,Lục Cảnh Hoằng thể ng he, chỉ là tiếng cười chấn động đó ng he được nhiều lần rồi, sớm có thể ngoảnh mặt làm ngơ, chuyên tâm lo liệu công việc của mình.

      Thấy Lục Cảnh Hoằng vẫn hùa theo đùa giỡn, Thái Luân Tư cũng tiếp tục, uống cà phê của mình, tựa lưng vào g hế sofa dài, ng he tiếng hát Đặng Lệ Quân phát ra từ bên trong quán, khó được hưởng thụ chút tìnhcảm tại nơi này.

      Lục Cảnh Hoằng tốn nhiều thời gian, liềnxem xong mấy thứ kế hoạch K phức tạp kia, khép lại tài liệu, lần nữa đưa trả lại cho TháiLuân Tư, mà Thái Luân Tư trước hết cũng vừamở mắt ra, cười tủm tỉm nhìn Lục Cảnh Hoằng:

      “Vị hùng dân tộc, nhìn hiểu chứ? Có cần mình vì cậu giảng lần ?”.

      Đối với Thái Luân Tư phong cho danh xưng này, Lục Cảnh Hoằng từ chối cho ý kiến, quan hệ giữa bọn họ, sớm vượt vai trò cấp cấpdưới, mặc dù tính tình khác xa nhau, cũng là bằng hữu tốt nhất.

      Cho nên khi Thái Luân Tư gọi “Vị hùng dân tộc” Lục Cảnh Hoằng hoàn toàn có thể tin tưởng, trong giọng của cậu ấy có ý đùa giỡn, có ý vị châm chọc, ng he vào trong tai,khóe miệng cũng chỉ là hơi nhếch lên.

      Ng hiêng đầu nhìn mặt trời chiều ngã về tây ngoài cửa sổ, tròng mắt thâm thúy híp lại, khiến cho khí chất sạch bên trong của càng ràng hơn, vần sương mù nhuộm lên vẻ xinh đẹp, xinh đẹp như vậy, cho dù là nam nhân, cũng bị mê hoặc mất hồn.

      Thái Luân Tư vì mình có tiền đồ cảm thấybuồn nản, nhưng lại thể thừa nhận, Lục Cảnh Hoằng người này tuyệt đối có tiềm chất nam nữ đều ăn hết, kéo về suy ng hĩ thất thần của mình, vội ho tiếng, chuyển đề tài :

      “Ng he cậu tìm kia rồi hả?”.

      Lục Cảnh Hoằng liếc nhìn Thái Luân Tư tò mò,bưng Cappuc cino lên khẽ liếm môi, giữa lúc im lặng, cũng là cho ra câu trả lời khẳng định.

      Cậu ấy hẳn là tìm kia rồi, tiếc là, tìm thấy.

      Đây là ý tứ biểu đạt của Lục Cảnh Hoằng, Thái Luân Tư hiểu gật đầu, cũng học bộ dạng củaLục Cảnh Hoằng, từ từ thưởng thức vị cà phê đắng, hai hàng lông mày nhíu lại, buồn bực đem ly cà phê bên cạnh đẩy cái, mới tiếp:

      “Cậu kêu mình mỗi tháng bỏ vào tấm thẻ kia 2000 đồng, kết quả tháng trước mình rãnh rỗi việc gì làm, thăm dò thử, cậu đoán xemmình tra được cái gì?”

      ấy phân tiền cũng động tới”.

      Thái Luân Tư kinh ngạc trợn to mắt, ng he Lục Cảnh Hoằng bình thản tự thuật, sau khi kịp phản ứng, cũng là căm giận bất mãn, tố cáo mà nhìnLục Cảnh Hoằng:

      “Cậu nếu đoán được ấy động tới sốtiền kia, tại sao mỗi tháng còn để cho mình chạy ngân hàng gửi tiền?”.

      Lục Cảnh Hoằng nhìn tới oán giận củaThái Luân Tư, từ g hế dài đứng dậy, sửasang lại nếp uốn âu phục, từ cao nhìn xuống Thái Luân Tư, cho ra lý do khiến Thái Luân Tư bùng nổ:

      phải cậu là cậu trong lúc rãnh rỗisao?”

      Ý tại ngôn ngoại: Cho nên, tôi liền tìm chútchuyện cho cậu làm.
      Chương 2.2: Xa lạ lẫn nhau

      Thái Luân Tư tuấn lãng giận quá mà cười khẽ, giống như nhớ ra cái gì đó, bình ổn phẫn uất, lắc cái chân dài, lần nữa bưng ly cà phê lên, ưu nhãkê vô chóp mũi, ngửi cái, lại uống.

      Sau đó, khóe miệng xấu xa cong lên, ngước đầunhìn lên hướng người đàn ông đối diện đứng, khuôn mặt tuấn lãng hả hê vui sướngkhi người gặp nạn.

      “Lần này ông già an bài cho cậu mấy lần xem mắt, ra để bạn bè vui mừng dùm cậu coi nào!”.

      Quả nhiên, bị Thái Luân Tư nhắc tới như vậy, Lục cảnh Hoằng sắc mặt thản nhiên, xuất hiệnthảng thốt kiên nhẫn, thậm chí có chútlúng túng thoáng qua, vẫn là bị cái nhìn chếtđứng của Thái Luân Tư bắt được.

      “Nếu phải là cậu thời khắc then chốt xe bị tuột xích, bây giờ con của cậu cũng cao như vậy rồi!”

      Thái Luân Tư đắc ý đưa tay khoa tay múa chân, hoàn toàn để ý tới lông mày của Lục Cảnh Hoằng nheo lại, ánh mắt sững sờ khi nhìn đến chuỗi chìa khóa xe để bàn, mà Lục Cảnh Hoằng tới chân cầu thang, bước chân từ đầu tới cuối ưu nhã mà kiềm chế.

      “Sao mới có hai ngày trả cho mình rồi, cậumới mua xe ở thành phố A?”

      Thái Luân Tư cầm chìa khóa xe thể thao củamình lên, hướng bóng lưng Lục Cảnh Hoằng lắc lắc trang sức của chìa khóa, mê mẩn mà quên ng hĩ lại mình, chẳng lẽ là xe mình có phong cách, cậu ta nhìn chướng mắt?

      Lục Cảnh Hoằng bước xuống cầu thang, quay đầu lại, liếc nhìn vẻ mặt rối rắm của Thái LuânTư, nhàn nhạt hỏi ngược lại:

      “Cậu biết việc tự mình lái xe là hành vi lãng phí thời gian sao?”

      Thái Luân Tư u mê nháy mắt mấy cái, gương mặt tuấn tú là mảnh khó hiểu, bên trong conngươi màu xám xanh, chiếu ra chính là bóng dáng Lục Cảnh Hoằng xuống lầu.

      Thò người ra cửa sổ quan sát, liền nhìn thấybên ngoài quán cà phê có chiếc xe Mercedes màu đen từ từ dừng lại, tài xế xuống xe, nhanhchóng vòng qua đầu xe, kính cẩn lễ phép mởcửa chỗ ngồi phía ngoài sau ra.

      ra là có tài xế riêng tới đón!

      Thái Luân Tư khẽ giương cánh môi khêu gợi,liền nhìn đến Lục Cảnh Hoằng từ quán cà phê đira ngoài, ngồi vào xe hơi, sau đó người tài xếđóng cửa lại, lại vào quán cà phê, chưa tới phút liền ra, trong tay cầm nhiều gói to, sau đó vội vã lên xe.

      Đưa mắt nhìn xe hơi rời , Thái Luân Tư mới đặtly cà phê xuống, xếp lại đống tài liệu mình mang tới, liền đứng dậy xuống lầu tính rời , chỉ là, khi vừa định bước ra cửa bị người bồibàn ngăn lại.

      “Tiên sinh, còn chưa có tính tiền!”.

      Thái Luân Tư chú ý tới ánh mắt khác thườngquanh mình, mặt căng thẳng kèm vui,cũng thấy bồi bàn đưa tờ giấy tới thể móc ví ra trả tiền, cắn răng ng hiến lợi trong lòng phát điên: Cậu ta tiểu nhân!

      ———

      Xe chạy nhanh cầu vượt, chạy như bay trêncon đường bằng phẳng, Lục Cảnh Hoằng mộtmình ngồi ở đằng sau, đôi tay thon dài ưu mỹ kia, cầm phần tài liệu, rất ràng, làm việc.

      Tài xế ng hiêm túc lái xe, cạnh chỗ tài xế ngồi có người đàn ông vận bộ âu phục, chính là thư ký riêng của Lục Cảnh Hoằng – Tên Kiều, giờ phút này đối diện tay cầm hai con cá hồi biết làm sao, lại dám quấyrầy cấp tập trung vào công việc.

      Kiều xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy ngườiđàn ông cao quý mà lạnh lùng, trong mắt che dấu chút nào phần tình cảm sùng bái, theo ấy đến học đại học ở trường Oxford, ng he theo Ansel. Đằng sau tích truyền kỳ của Lục gia, được theo Lục Cảnh Hoằng là lý tưởng của .

      Cho dù sau nhiều năm, vẫn như cũ chỉ là thuộc hạ của Lục Cảnh Hoằng, thế nhưng lại tin tưởng, theo người đàn ông như vậy, hài lòng học được nhiều thứ từ các bậc thiếuniên tinh trong xã hội.

      Khi Kiều chăm chú nhìn Lục Cảnh Hoằng thìthấy ngẩng đầu lên vội cung kính quay đầu, chờ ta mở miệng hỏi thăm hai con cá hồi này xử lý như thế nào, Lục Cảnh Hoằng lên tiếng trước ta bước, từ trong cặp hồ sơ, rút ra túi nylon xếp lại đưa cho ta.

      “Trước khi xuống xe, mang cá bỏ vào, Kiều”.

      Lục Cảnh Hoằng nhàn nhạt khẽ cong khóe môi,vẻ rực rỡ lộng lẫy phồn hoa tan mất này, cho dù cộng ba năm, Kiều vẫn cách nào phủđịnh, Lục Cảnh Hoằng đối với người khác lực ảnh hưởng là thể ng hi ngờ.

      người đàn ông có khuôn mặt đẹp lãnh huyếtkhông gì sánh được cùng với lý trí nhìn xa trôngrộng, đó là do tạo hóa đãi ngộ, chỉ là điều này gần như là hoàn mỹ cao quý, nhưng cũng đủ đểcho bởi vì như thế mà khó nắm bắt, nét rất riêng.

      Rất nhiều người con muốn chinh phục người đàn ông thần bí như sương mù này, cuối cùng,chỉ đổi lấy mất mát cùng thất bại như cánh hoa rơi trong mộng.

      Sau đó, họ mới có thể giật mình, người đàn ông như vậy, chỉ thích hợp thưởng thức từ xa, mà phải dùng tới biện pháp theo đuổi, mộtphần tôn trọng vẻ đẹp cao cao tại thượng này.

      Kiều mở túi nylon ra, liền nhìn đến mặt in văn tự Na Uy, đó là túi dành riêng trong thương trường Na Uy, ý tưởng lóe lên trong đại não, nhìn Lục Cảnh Hoằng với ánh mắt càng thêm khâmphục.

      chợt nhớ tới trước khi về nước, Lục CảnhHoằng nhận được cú điện thoại, người đứng đầu trong Lục gia tức Lục lão tham mưu trưởnggọi điện tới cố ý dặn dò Lục Cảnh Hoằng muahai con cá hồi Na Uy mang về nước, ông cụ nóirồi, phải đứa con nhà mình tự mìnhmang về nhất định nhận.

      Nhưng là cho dù lúc phút chốc Lục Cảnh Hoằngđi lên máy bay kia, đều thấy bóng dáng cá hồi đâu, cũng ngửi thấy được mùicá, chứ đừng khác thường ở chỗ kiểm an, cho là Lục Cảnh Hoằng bí mật dấu , ngờ là Lục Cảnh Hoằng căn bản là cómang về.

      Vậy hai con cá này trong tay

      Kiều rất thức thời im lặng, câu thắc mắc, bắt đầu bắt tay vào hoàn thành việcLục Cảnh Hoằng giao cho sau đó, đem cá hồiNa Uy giả cất vào trong túi mua hàng thương hiệu Na Uy, xác định có sơ hở gì phía sau, mới yên tâm mà đem túi để vào trong hộp.

      “Phó bộ, về vị Tô Noãn tiểu thư kia, tôi mau chóng tìm được ấy”.

      Xe hơi chạy nhanh vào con đường mòn vắng vẻ, bóng cây lay động lướt qua, Lục Cảnh Hoằng đểtài liệu trong tay qua bên, ngước mắt ngắmnhìn ngoài cửa xe, màu hổ phách lạnh nhạt chìmvào trong sương mù.

      có cần thiết vì thế mà lãng phí nhân lực”.

      Kiều hiểu nhìn vẻ mặt bình tĩnh củangười đàn ông trong kính chiếu hậu, trong hai năm này, Lục Cảnh Hoằng có cố ý tìm Tô Noãn, nhưng cũng chưa từng quên cứugiúp cuộc sống có thể túng quẫn của người phụ nữ này, đây là cam kết của ta với người cháu đãmất của mình, hẳn cũng trở thành tráchnhiệm trong cuộc sống của ta.

      Kiều cho là, Lục Cảnh Hoằng lần này trở về nước báo cáo công tác, thậm chí trại tạm giam bí mật tiếp cận người phụ nữ này, là muốn tự mìnhchăm sóc ấy, kết quả Lục Cảnh Hoằng ra lệnh lại cho biết, ta vẫn như cũ tính toán cùng người con có tên gọi Tô Noãn giữ vững mối quan hệ là người xa lạ.

      là thủ hạ của Lục Cảnh Hoằng, đương nhiên phải ng he lệnh cấp của mình, trong lòng cho dù có ng hi ngờ, cũng chỉ có thể buồn bực ở tronglòng, mình ng hiền ngẫm tự hỏi, tuyệt đối sẽkhông thể làm cho Lục Cảnh Hoằng vì màgiải đáp.

      Nếu như làm như vậy, chỉ sợ ngày mai cũng mất phần công việc này, Lục Cảnh Hoằng cho phép người biếttiến lùi ở bên cạnh ta.

      “Tôi hiểu, phó bộ.” Chương 2.3: Xa lạ lẫn nhau

      Khu nội thành cũ kỹ vắng vẻ, những dãy nhà cao tầng so le đồng nhất đứng sừng sững ở hai bên đường cái chật chội, xa xa truyền đến âmthanh của tiếng kèn xe buýt, làm cho hình ảnh cũ kỹ u tối này có thêm tia sức sống.

      Tại bảng hiệu cho biết trạm dừng phía trước, xe buýt chậm rãi dừng lại, bóng dáng mảnh mai yếu ớt từ xe xuống, người khoát bộ quần áo trông hơi buồn cười mà dơ dáy lộn xộn, như thể tạo thành màu sắc sặc sỡ. trênngười đều phải là bộ đồ thời trang xa hoa được trưng bày trong tủ kính ở các cửa hàng, màtrên tay xách theo túi đầy mì ăn liền.

      Đây là chuyến xe buýt cuối cùng của ngày hômnay, xe từ nơi này nội thành nhiều lắm,sau sáu giờ tối, con đường cái tính là rộng lớn này trở nên yên ắng, trừ vài chiếc xe máy cùng xe đạp còn có thể xuất .

      Tô Noãn cảm thấy mình rất may mắn vì bắtkịp chuyến xe buýt này, như vậy, có thể tiết kiệm được ít tiền xe.

      Cuộc sống ở khu nội thành cổ kín này điều kiệnkhông phải rất tốt, cho nên rất nhiều cư dân nơinày lựa chọn đến khu đô thị mới, mà đem cácphòng cũ kỹ cho thuê lại, tiền thuê phòng mắc nhưng cũng rẻ, tối thiểu tiền Tô Noãn kiếm được trong tháng, nữa phải chi vào mặt này.

      Tô Noãn phải ở mình, phòng ốc có hai phòng ngủ phòng khách, thực dễ dàng tìm được người mướn chung, bạn cùng phòng làmột Tứ Xuyên, lớn hơn 2 tuổi, sau khi tốt ng hiệp đại học hai lần thi ng hiên cứu sinh thành công, lại muốn về với ông bà, liền thuê phòng ở thành phố A vừa tìm việc làm, vừa chuẩn bị thi ng hiên cứu sinh lần ba.

      “Tiểu Noãn, cậu trở về rồi à!”

      Tô Noãn vừa mới mở cửa chống trộm ra kéo theomột mảng lớn nước sơn rớt xuống, liền ng he thấygiọng mừng rỡ của người con , tiếng phổthông lưu loát lắm, mang theo đậm chất giọng địa phương đặc sắc, khiến cho con người ta cảm thấy khỏi thân thiết.

      Rèm cửa sổ dày nặng trong phòng khách lôi kéo chặt, trong tầm mắt mờ mịt, Tô Noãn chỉ nhìn thấy g hế sofa sinh vật tròn trịa ngồiđó, xộc vào mũi là mùi thơm của đồ ăn vặt, bên tai vang lên tiếng khoai tây chiên bị hàm răng cắn nát cùng với thanh lầm bầm thỏa mãn.

      Ti vi 21 in, chiếu bộ phim kinh dị, thanhu ám vang vọng trong căn phòng kín mít, Tô Noãn chỉ là liếc mắt, liền nhìn lâu nữa, hướng gian phòng của mình tới.

      thích xem phim kinh dị, có lẽ bởi vì nguyên nhân nào đó từng thích qua, nhưng kết quả cuối cùng vẫn làm thay đổi, nhìn phim kinh dị làm có chút vui nhớ lại.

      Lúc Tô Noãn đem túi ném vào góc nào đấythì vốn nên xem phim xuất ở cửa phòng của Tô Noãn, dáng người mượt màcùng váy ngủ đáng , làm cho nhìn qua cànggiống con gấu Teddy đáng .

      “Tiểu Noãn, mấy ngày nay cậu đâu, mìnhkhông thấy cậu trở về!”

      Tô Noãn dừng động tác dọn dẹp căn phòng lộn xộn lại, mái tóc dài xõa xuống rối tung, thểnhận ra khuôn mặt nhắn có chút táinhợt khẽ mỉm cười, trả lời vấn đề mà quan tâm, mà là chuyển đề tài:

      “Gia Gia, còn chưa tới hơn tháng nữa là đếnthi ng hiên cứu sinh, cậu chuẩn bị như thế nàorồi?”.

      Gia Gia miệng hưởng thụ nhai đồ ăn vặt dừng lại,ngượng ngùng sờ đầu, mũi hơi chun lại, miệng a cái liền chạy ra ngoài

      “Mình quên còn có bài tập phải làm, vậy mình về phòng trước đây!”.

      Ngay sau đó phòng khách vang lên tiếng va chạmsột soạt, Tô Noãn hé miệng mà cười, tiếp tụcđộng tác tay, chỉ là chưa tới hai phút, tên Gia Gia lại xuất trước mặt , trong tay cầm đủ các loại khoai tây chiên đầy mùi vị.

      “Tiểu Noãn, đừng cứ cả ngày ăn mì ăn liền, đối với thân thể có tốt!”.

      Tô Noãn nhìn Gia Gia cẩn thận từng li từng tí đềphòng mấy gói khoai tây chiên vụng về rơi xuống,từ nội tâm bật ra tiếng cười ấm áp, làm cho trênkhuôn mặt lạnh lùng của có chút sinh khí.

      “Cám ơn cậu, Gia Gia”.

      Gia Gia cười hắc hắc, khuôn mặt béo phì là biểu tình ngây thơ, trước khi quay trở về phòng, quên dặn dò Tô Noãn:

      “Tiểu Noãn, cái đó… Vết thương nơi khóe miệng bôi tí thuốc , nếu rất khó giảm sưng”.

      Tô Noãn giơ tay lên chạm nơi khóe miệng có cảm giác đau đớn ỷ, quay đầu nhìn về phía cửa kính tủ quần áo cạnh cửa sổ quan sát, máu ứ đọng nơi khóe miệng bởi vì khuôn mặt trắng nõn của càng thêm ràng, đưa ngón tay ra, nhàng ấn cái, lập tức có cảm giác nhoinhói, lại lộ ra nụ cười trong vắt.

      khinh thường việc láo lừa gạt, nhưng cũng muốn đem bí mật của chính mình cho bất kỳ người nào ng he, Lâm Gia Gia nàynhìn như cẩu thả, nhìn thấu che dấu của , lại phơi bày mà lựa chọn lặng lẽ quan tâm.

      Lâm Gia Gia hiểu được, việc cơ bản nhất cất giữtôn ng hiêm vì người khác là như thế nào, cũng vì vậy, mới có thể cùng Tô Noãn vẫn duy trì tốtquan hệ cùng phòng.

      Ngắm nhìn vẻ mặt hờ hững của mình tronggương, Tô Noãn hoảng hốt trong chốc lát, tính tình vốn phải lạnh lùng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, chỉ là trải qua quá nhiều, làm cho thể dựng thẳng lên lá chắnbén nhọn quanh mình, ngăn cản bất luận người nào đến gần.

      “Người càng đáng để tín nhiệm, đến cuối cùng,cũng càng có thể trở thành người phản bội em sâu sắc nhất, Noãn, em hẳn nên cám ơn cho em bài học quý báu nhất trong đời”.

      Đây là hai năm trước, khi giấy thỏa thuận ly hôn được đưa tới tay , trước khi người đàn ông xách hành lí xoay người rời , để lại duy nhất mộtcâu , cũng là tàn nhẫn nhất của ta!

      Cố Lăng Thành, chỉ hủy diệt hạnh phúc của , còn hủy hoại toàn bộ thế giới của .

      Tô Noãn nhìn bộ dáng thảm hại của mình, mỉm cười tái nhợt, tâm tình nặng nề trong lòng lại tràodâng như sóng biển, ngay sau đó khôi phục lại mảnh yên tĩnh.

      Thiếu Thần , Tô Tô, nên hận, cầnlấy sai lầm của người khác mà trừng phạt mình!

      Nhưng mà, có thể hận được sao?

      Ánh mắt ảm đạm nhìn chung quanh căn phòng cũ kỹ, cuối cùng rơi vào tấm hình kia ngay trước tủ đầu giường, hơi thở ngưng đọng căng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tràn đầy ánh mặt trời kia, tâm cũng vì thế mà nhàng co rút đau đớn.

      thế giới này, chỉ có Thiếu Thần dịu dànggọi là “Tô Tô”, từ trước chưa từng có, về sau cũng có.

      Góc tường chất đống cái hộp lớn, bị miếng vải đen che phủ phía , bụi bậm bám tầng dầy cộm nặng nề, Tô Noãn ngồi xổm ngườixuống, vén lên góc, lẳng lặng nằm trong hộplà bộ đồ ng hề máy chụp hình, sạch mà mới tinh.

      Đối với mỗi nhiếp ảnh gia bộ máy chụp hình luôn là điều thiết yếu nhất, đây là căn bệnhchung, có người nào muốn sửa nó, bởivì bản thân nó chính là người làm ng hệ thuậtthậm chí là nơi lãng mạn của người ng hệ sĩ.

      Tô Noãn chạm tới thân máy, nhưng đemnó nâng vào lòng bàn tay, lông mi dày rũ xuống,khóe môi chứa đựng nụ cười dịu dàng yếu ớt,mang theo hạnh phúc hướng về nơi nào.

      Chờ em kiếm đủ tiền rồi, liền Provence, luôn luôn ở nơi đó đúng ?

      Thiếu Thần…
      Chương 2.4: Xa lạ lẫn nhau

      Tô Noãn biết là mình ngủ bao lâu, có lẽ làmột ngày đêm, cũng có khả năng chỉ là vài tiếng, khi mở mắt ra, rọi vào trong tầm mắtchính là khuôn mặt tròn trịa phóng đại của LâmGia Gia, lan vào giữa hô hấp là bánh Tiramisuthơm ngon mà ấy cầm trong tay.

      “Tiểu Noãn, muốn ăn bánh ngọt ?”

      Cơn buồn ngủ còn lưu lại trong đại não di tản ra, Tô Noãn nhìn dáng điệu siểm nịnh của Lâm Gia Gia, cười khẽ đem cái bánh ngọt kia đẩy sang bên, vén chăn lên, hai cái chân trắng nõn rơi xuống giường, mang dép vào phòng vệ sinh.

      có chuyện gì mà ân cần, phảigian xảo cũng là đạo tặc, mỗi lần Lâm Gia Gia như vậy đối với Tô Noãn có dự cảm, mặc dùLâm Gia Gia phải là gian xảo trộm cướp,nhưng nhất định có chuyện muốn xin giúpmột tay, vẫn là thể tự mình giải quyếtđược vấn đề.

      “Tiểu Noãn, cái này hôm nay mình mua đấy, ăn miếng .”

      Tô Noãn giống như nhìn thấy ở cửa toilet, Lâm Gia Gia cầm Tiramisu tinh xảo mong chờ nhìn chằm chằm , đánh răng, rửa mặt, tẩy mỹ phẩm dưỡng da, trang điểm, động tác lưuloát nối tiếp nhau.

      “Tiểu Noãn…”.

      Lâm Gia Gia ánh mắt ưu buồn nhìn vào gương, ra khuôn mặt nhắn trang điểm lòe loẹttựa như bức tranh mê hoặc, chu đôi môi mềm mại, đứng sau lưng Tô Noãn, giống như là hồn to lớn, theo bước chân Tô Noãn.

      Tô Noãn trở lại phòng của mình, thay áo ngủ, từ trong tủ quần áo tiện tay lấy ra cái quần jeancùng cái áo ngực màu trắng, chờ tới khi Lâm Gia Gia đuổi tới chỉ thấy Tô Noãn đemmột cái áo sơ mi màu trắng xanh mặc vào.

      Tô Noãn ăn mặc cách tinh xảo tao nhã, quầnjean màu nhạt, áo sơ mi rộng thùng thình bên ngoài được cột lại ở ngang eo, dưới ánh mắtthỉnh cầu của Lâm Gia Gia, cúi thấp người luồn chân vào đôi giày quân nhân màu cà phê.

      Mái tóc nâu dài hơi xoăn, được xõa tự nhiên phía sau lưng, lọn tóc chạm đến ngang hông, lại được xử lý, cộng thêm dáng người gầy gò đơn bạc, vẻ đẹp làm tăng thêm vài phần chánchường.

      Điều kiện tiên quyết là, che khuôn mặt lemluốt kia của .

      Tô Noãn liếc mắt nhìn quần áo trong gương, liền ra khỏi cửa, Lâm Gia Gia thất bại rũ haivai, ủ rũ cúi đầu mang theo vật phẩm hối lộ của mình chuẩn bị rút lui đôi tay thon nhỏnhẹ nhàng linh hoạt bưng Tiramisu của .

      Tô Noãn lười biếng dựa vào bên khung cửa, hai chân giao nhau, cửa sổ phòng khách rọi vào ánh chiều tà, ng hiêng xuống nửa khuôn mặt của ,trông có vẻ an bình và ấm áp, cũng làm cho khuôn mặt trang điểm lòe loẹt của đến mức khủng bố như vậy.

      Đem Tiramisu ngọt liệm từng muỗng từng muỗng đưa vào miệng, Tô Noãn nheo mắt hưởng thụ, sau đó, quay đầu, sững sờ nhìn Lâm Gia Gia cười khẽ:

      , chuyện gì?”

      Ngước nhìn khách sạn xa hoa cách mười mét phía , bước chân Tô Noãn tự chủ được dừng lại, sắc trời dần tối, thành thị vốn huyên náotừ từ trở nên yên tĩnh, mà ở đây, lại là bứctranh phong cảnh phồn hoa dưới ánh đèn rực rỡ.

      đứng ở cửa sổ sát đất nhìn bộ dáng của chính mình, toàn thân dưới, có chỗ nào là biểu cao quý, ánh mắt chuyển động, vật kia rơi vào ly thủy tinh trong suốt, Tô Noãn nhàn nhạt khẽ nhếch khóe môi, chiếc nhẫn nàycó thể cho vào nơi này mà gặp trởngại nào, bởi vì giá trị của nó, vậy là đủ rồi.

      “Tiểu Noãn, mình chuyện cùng quản lýnơi này, chúng ta vào thôi!”.

      Cửa chính của quán rượu sang trọng xoay chuyển, Tô Noãn liền ng he thấy thanh hưng phấn của Lâm Gia Gia, khuôn mặt tròn trịa ửng hồng, đôi mắt hẹp dài tràn đầy vui vẻ, mừng rỡ chạy về phía .

      Chuyện mà Lâm Gia Gia nhờ giúp, cũng phải quá khó, đối với Tô Noãn mà , loạichuyện như vậy, bởi vì hoàn toàn phù hợp với , cho nên những thứ cho là cầu quá ng hiêm khắc đều gây khó khăn.

      “Tiểu Noãn, mình biết như vậy có thể làm khódễ cậu, nhưng mình thực quen ai khác biết tiếng Pháp, cho nên chỉ có thể đành làmphiền cậu”.

      Chị họ Lâm Gia Gia tốt ng hiệp chuyên ngành tiếng Pháp, làm nhân viên phục vụ ở khách sạn cao cấp năm sao này, chuyên môn tiếp đãi khách khứa người Pháp, tối nay ấy phụ tráchtrong phòng, có bữa tiệc, ấy lại đột nhiênbị trượt chân.

      Xã hội này là vật cạnh tranh với trời (vật đua trờilựa) người thích hợp để sinh tồn, trặc chân là ngoài ý muốn, nhưng cũng có lý do để ấy mấtđi công việc đêm này, cho nên ấy mới có thể bí quá hóa liều, tìm người thay thể để bảo toàn công việc này.

      Tô Noãn có thể thông cảm phần khó khăn này, giống như chạy khắp cả các thành phố vẫn bị nhà xuất bản cùng nhiếp ảnh gia chặn lại ngoài cửa, liên quan đến lợi ích ai cũng bỏ ra phần tình cảm, đưa ra phán đoán nguxuẩn.

      Huống chi chị họ Lâm Gia Gia cũng cho cômột phần thù lao tương xứng, so với việc làm tiếp thị ở cửa hàng tiền lương cao hơn gấpđôi.

      “Chúng ta vào thôi!”.

      Trước cửa quán rượu, chiếc xe hơi sang trọng lịch tao nhã chạy qua, Tô Noãn liếc thoáng qua, liền nhìn tới khuôn mặt tròn trịa của Lâm Gia Gia đầy áy náy cười an ủi tiếng, xoay người hướng lối dành cho nhân viênkhách sạn tới.

      Tô Noãn vừa mấy bước, liền nhìn đến chiếc Volvo S80L màu xám bạc vững vàng dừng cạnh cửa xoay của khách sạn, đứa bé giữ cửa lanh trí lập tức tiến lên, cung kính mở cửa xe, có thểngồi ở loại xe sang trọng này, cũng chỉ là những người đàn ông thành đạt trong ng hiệp.

      Giày da bóng loáng của người quân nhân giẫm lên nền đá cẩm thạch, phảng phất có loại ýthức xúc động dâng lên, Tô Noãn vốn bước đinhàn tãn tự nhiên dần trở nên nặng nề, biết tại sao mình lại như vậy, chỉ biết lồng ngực chợt như bị tản đá ngàn cân hung hăng áp chế, làm cho thở gấp ra ngụm khí lớn.

      Đây là cảm giác gì đó, rất quen thuộc, nhưng dường như lại cảm thấy xa lạ, tâm tình nào đó chôn sâu tận đáy lòng, chứng kiến người đàn ông từ trong xe bước ra ngoài huyết mạch bắt đầu điên cuồng trào ra.

      ta mặc thân tây trang màu đen, lộ ra cổ áo sơ mi màu Violet, hề có chút dángvẻ thấp hèn, ngược lại người ta nổi bậtphong thái thành thục chững chạc, ta hướng cửa xe xoay người lại, hơi ng hiêng người, mặt là nụ cười trìu mến phong độ.

      ta đưa cánh tay thon dài bế đứa bé, kêu bi bi bô bô, nụ cười mặt ta càng sâu, tay ôm đứa bé, cánh tay khác, ưu nhã lễ độ đưa ra, bên trong xe cánh tay trắng noãn mềm mại đồng thời nâng lên, đặt vào lòng bàn tay của ta, sau đó nắm chặt.

      Ánh sáng lung linh chiếu rọi giày cao gót cao quý mà trang nhã, cho dù thấy dung mạocô ấy, nhưng Tô Noãn cũng có thể tưởng tượngra, đó là người con xinh đẹp dịu dàng, cùng ta đứng cùng chỗ lại càng thêm tỏa sáng, có lẽ nên là ông trời tác hợp cho.

      “Tiểu Noãn…”

      Thân hình cứng ngắc vừa bị Lâm Gia Gia chạmvào, Tô Noãn thình lình run rẩy co rúm người,muốn kháng cự, nhưng thấy ánh mắt Lâm Gia Gia cũng lo lắng khuôn mặt nhắn đầy son phấn lộ ra mỉm cười.

      biết nụ cười của mình rất vặn vẹo, giống như là khuôn mặt cương thi vậy, bắt buộc phải trưng ra cái biểu tình tinh ng hịch, trông buồn cười màkhó coi, nhưng là, đây là giới hạn lớn nhất củacô, duy trì mỉm cười cực hạn.

      “Tiểu Noãn, cậu biết bọn họ ư?”

      Tiểu Noãn đưa ánh mắt về phía nhà ba ngườiđã vào cửa xoay, khóe miệng khô khốc khẽ động, thanh tĩnh mịch phiêu tán trong bóng đêm mờ ảo.

      , biết.”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3.1: Dư vị của cappuccino

      Cappuc cino, giống như mùi vị của tình ban đầu, tỉ mỉ quấy, hưởng thụ hương thơm tinh khiết ngọt ngào, cho đến khi vào cửa, mới phát giác, nó là dư vị của tình , chua sót khiến người ta rơi lệ.

      Hôm nay, tôi lại nhìn thấy cặp mắt xinh đẹp kia, nó lên tiếng với tôi rằng: Ngu ngốc.

      —-Tô Noãn

      “Bộ dạng ta thế này, đứng ngay cửa phòng, còn có thể trấn tà hơn so với thần giữ cửa, khôngđược, tuyệt đối được!”

      Trưởng ca đánh giá Tô Noãn cả người tản ra khí chất chán chường dưới lần, cuối cùngra cái tổng kết bác bỏ, liên tục xua tay, sauđó từ bên trong tủ quần áo lấy ra bộ đồng phục lao động mới tinh, nhìn dáng người của Tô Noãn, đem quần áo đưa cho Lâm Gia Gia cả mặtkhẩn trương.

      “Hoặc là thay nó trang điểm , hoặc là tìm người khác, các tự chọn !”

      Nếu chính là bản thân Tô Noãn, e là đối mặt với lựa chọn như vậy, chút do dự nào mà lựa chọn xoay người, nhưng, khi liếc mắt nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Lâm Gia Gia vẫn là thỏa hiệp, vẻ mặt lạnh nhạt cầm lấy quần áo,vào phòng thay đồ bên cạnh.

      “Đừng quên đem bộ mặt trang điểm đậm tẩy , tôi gọi người đến giúp trang điểm.”

      Tô Noãn yên lặng ngồi trước bàn trang điểm,nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo trong gương kia có chút xa lạ quen, mái tóc màu nâu được đôi tay linh hoạt kéo lên, có thể ngửi được hương thơm của nước Jelly, còn có mùi nước hoa thoa ngay vành tai .

      Trong căn phòng hẹp ấm áp, bị mùi thơm ngất ngây bao quanh, đầu của Tô Noãn có hơi choáng váng, lúc bị cầu mang đôi giày cao gót màu vàng mạ, bị bắt đến trướcgương thử.

      Lúc mang giày bata, nhớ đến cái lần bộ đường xa vui vẻ trong kí ức, cầm máy ảnhchụp phong cảnh đường mà vừa ý.

      Nhưng khi mang giày cao gót, chỉ biết ng hĩ đến Cố Lăng Thành, người đàn ông kia mộttay huấn luyện trở thành thiên kim danh môn tao nhã.

      Những thứ vui vẻ từng kia, sớm cònngọt ngào nữa, giống như dư vị của Cappuc cino,chỉ còn sót lại cay đắng thản nhiên, giống như khó chịu ngay mắt cá chân, là cảm giác mà muốncố gắng quên .

      “Tiểu Noãn, cậu đẹp!”

      Lâm Gia Gia kinh diễm há to mồm, dường nhưkhông ng hĩ đến, Tô Noãn dưới lớp trang điểm làmột mỹ nhân hơn kém, kích động lượn vòng quanh Tô Noãn, hai tay biết làmsao quơ qua quơ lại, muốn gì đó, nhưng lạiphát tìm được tính từ thích hợp, cuốicùng chỉ vào cái bóng trong gương, dùng lời lẽhoa văn trắng trợn nhất để biểu đạt ca ngợi củachính mình.

      Tô Noãn thản nhiên giơ khóe môi lên, dưới lớp trang điểm, thể nhận ra tươi cười, bây giờ, lại có vẻ lịch nhã nhặn.

      Phấn lót che lại vết máu ứ đọng nơi khóe miệng, ngũ quan sạch tinh khiết, bởi vì gầy yếu của lộ ra dáng người ràng, môi mọng nước, ánhmắt màu nâu nhạt, má hồng nhạt, đủ để bù lại đường cong dịu dàng khuôn mặt.

      Tóc dài kéo cao ở sau ót, mang theo bất kì trang sức nào, Tô Noãn nhìn sườn xám màu xanh nhạt người mình, phía là hoa tường vi màu trắng, thuần khiết mà lẳng lơ đua nở, giống như album mà từng chụp.

      Tô Noãn cao gầy, mặc sườn xám vào, khác gì tư thế yểu điểu của có vóc người đẫy đà thon thả, nhưng lại có hàm súc khác,xương hơi lớn, có loại thị giác đánh sâu vào người ta, kinh tâm động phách khiến người ta mơ hồ đau lòng.

      Muốn che chở như vậy, nhưng lại sợ cònchưa kịp chạm đến, phá phần tinh khiếtnày.

      “Khách của bữa tiệc đêm nay rất quan trọng, vì thế thể phạm lỗi, tôi sắp xếp người phục vụ biết tiếng Pháp đến giúp , khi đó ta phụ trách đón khách, phụ trách gắp thức ăn cho khách là được.”

      Lâm Gia Gia về nhà trước, Tô Noãn cóquên bộ dạng vui vẻ khuôn mặt khi rời khỏi của , đó cũng là loại tín nhiệm đối vớichính mình.

      Tô Noãn thản nhiên cong khóe môi, trong hainăm qua, Lâm Gia Gia là người đầu tiên tin tưởng như thế, hề giữ lại mà đem niềmtin này dùng người .

      “Sao lại chưa ? Khách bên trong vẫn chờ dùng cơm đó!”

      thanh thúc giục của trưởng ca bị ngăn cách bởi suy ng hĩ rối loạn bên ngoài của Tô Noãn, cómột khi khắc, Tô Noãn chỉ muốn xoay người,sau đó rời khỏi, hoàn toàn bỏ lại người đàn ông trong phòng này, thực tế, chính là làm như thế.

      Xoay người, chỉ là còn chưa kịp bước, bịtrưởng ca nhanh tay lẹ mắt giữ lại, bất mãn trách cứ:

      “Chuyện lâm trận lùi bước này thể làm,bữa tiệc này mà bế tắc, Lâm Lệ Lệ đừng mong ở lạiđây nữa.”

      Lâm Lệ Lệ là chị của Lâm Gia Gia, đây là Tô Noãn lúc gần tối mới biết được.

      Lại quay người lại, hành lang còn bóng dáng thon dài cao ngất kia nữa, Tô Noãnlặng lẽ dời ánh mắt, cùng trưởng ca đến phòng mà Lâm Lệ Lệ phụ trách, trong phòng trà, có người phục vụ khác đợi .

      “Món ăn đưa lên rồi, bắt đầu gắp thức ăncho khách !”

      Người phục vụ xinh đẹp kia dặn dò vài câu,chính mình liền vào phòng, Tô Noãn nhìn món ăn đầy bàn ăn, thoáng sửng sốt, liền bưng mâm rau trộn đem ra ngoài.

      Trong căn phòng tĩnh xa hoa, ánh đèn màuvàng hòa hợp, khí tràn đầy vui vẻ, lúc Tô Noãn đẩy cửa vào ng he thấy tiếng Pháplưu loát và tiếng cười khanh khách của đứa bé.

      Thức ăn trong tay vụt qua, nhưng có rớt xuống đất, Tô Noãn ngờ đến vị khách tôn quý trong căn phòng này lại là Cố Lăng Thành, càng ng hĩ đến có ngày, ở trước mặt Cố Lăng Thành, là cái bộ dạng khúm núm nịnh bợ kia.

      Tô Noãn thất thần dẫn đến vài ánh mắt ng hi hoặc, chỉ là giây sau, liền khôi phục lại bình thường, thẳng lưng, bước chân tao nhã thong dong đến bàn ăn, khuôn mặt mang theo mỉm cười ràng.

      Có lẽ bởi vì sau đó bị phân tâm, quátrình gắp thức ăn cho khách rất thuận lợi, tiếng cười trong phòng ngừng, khi cất xong món ăn cuối cùng, tính rời thoáng xoay người vừa hay nhìn thấy Cố Lăng Thành ở đối diện.

      gắp miếng thịt cua để vào bát củangười phụ nữ bên cạnh, nhưng tầm mắt của anhta lại dừng ở người Tô Noãn, tĩnh mịch nhìn,ánh mắt thâm thúy mà vô tri, tuy nhiên vì thanh bi bô của đứa bé, ta mỉm cười dời ánh mắt, Tô Noãn ng hiêng người, dường như còn có thể cảm thấy được gai nhọn ở sau lưng.

      Lúc sắp rời khỏi phòng sau lưng đột nhiênvang lên giọng nam nồng đậm trầm thấp, nhưng cũng khiến cho thân thể gầy của giật mình cái, dáng người cứng ngắt.

      “Giúp chúng tôi lấy bình Hennessy Richard đến, cảm ơn.”

      Tô Noãn cảm thấy chính mình giống như con mèo hoang bị làm cho tức điên, muốn phát tiếtlửa giận của chính mình, nhưng cuối cùng bị thựctế ép thỏa hiệp, chỉ có thể kìm chế cơn giận, xoay người hướng khách khứa đợi ở bàn lễ phép :

      “Xin chờ chút.”

      Trong phòng có loại rượu này, phải đến quán bar lấy, người phục vụ khác mặt mừng rỡ, Tô Noãn phải nhìn thấy,Hennessy giá xa xỉ, khách uống bình, coi như tích phần trăm cho nhân viên phục vụ phòng này.

      Móng tay gắm sâu vào lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, biết Cố Lăng Thành muốn làm gì, cũng muốn thăm dò, lại càng sau khi biết cái gì đó cảm kích.

      Bởi vì Cố Lăng Thành, vĩnh viễn đáng để cảm kích!
      Chương 3.2: Dư vị của cappuc cino

      Màu vàng sáng rực ấm áp trong ly rượu, trào thành từng cơn sóng, hương thơm ngát vẫn cònquanh quẩn bên cánh mũi, Tô Noãn đem ly rượuđã được rót đầy để bàn, im lặng cất chairượu, dùng sức xoay người, chỉ ng he thấy thanh của đầu ngón tay gõ ly.

      thanh “leng keng” xuyên qua người , dường như đến tận nơi sâu thẩm của tâm hồn , cùng dây dưa , muốn để cho thế giới của có được khát vọng bình yên.

      15 tuổi gặp được Cố Lăng Thành, từ trêncao của biệt thự rơi xuống, lảo đảo ngăn lại chiếcxe chạy xuống núi, vô vàng tiến vào trong xe, nhìn ngoài cửa sổ xe lo lắng khẩn cầu:

      “Xin hãy giúp tôi, tôi muốn sân bay, tôi muốn tìm mẹ!”

      “Bạn , phải tài xế lái taxi!”

      vì cái xưng hô kì quái này quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tuấn, đường cong góc cạnh ràng, khóe miệng của chứa đựng nụcười thản nhiên.

      “Nhưng tôi có thể đưa .”

      ngẩng đầu đón lấy ánh mắt màu nâu của ,chỉ ngắm nhìn trong cái màu thu thủy thâm thúy kia, nhìn thấy đáy, nhưng lại khiến người khác mê muội, muốn thăm dò thần bí trong cái yên lặng kia.

      Khi xe dừng ở trước tòa nhà cao to, nhìn thấyba sắc mặt ng hiêm túc lạnh lùng đứng ở ngoài xethì tức giận muốn nổi đóa, muốn đập cửa màđi, lại bị bảo vệ ngăn cản lại.

      “Thư ký Tô, rất xin lỗi vì đem vài kiện của cần đưa đến đây.”

      Khi đó Cố Lăng Thành vẫn chỉ là thư ký của ba.

      Hơi ấm lướt qua gò má, Tô Noãn cảm thấy làn da khô ráo của mình sắp bị nứt ra, tay nắm lấy cổchai lạnh buốt, đột ngột kích động suy ng hĩdùng nước tưới lên chính mình.

      “Tôi ra ngoài hít thở khí, chút nữa về.”

      Tô Noãn đợi người phục vụ khác trả lời, xoay người cúi thấp đầu, kéo cửa phòng ra, hồi khí lạnh ở bên trong ra khỏi phòng ấm áp như mùa xuân.

      Gót cao nhàng rơi mặt thảm, hai tay mảnh khảnh của Tô Noãn tự chủ ôm lấy mình, mở miệng hít lấy khí mát mẻ trong lành, muốn đuổi ác ma sâu thẩm trong lòng.

      Rất nhiều chuyện, cũng còn đáng để nhớlại, cho dù muốn nhớ lại, cũng khiến rơi lệ nữa, bởi vì ng hĩ quá nhiều lần, từ ngọt đến khổ, cho đến bình thản, cũng khiến nếm ra được mùi vị gì nữa.

      Tầm mắt bỗng nhiên chao đảo hồi, sau ảo giác choáng váng, Tô Noãn trẹo chân cái,nhất thời thất thần, vốn nhìn thấy người đàn ông vội vã đâm đầu vào, cuối cùng giữvững mà ngả xuống bên cạnh.

      “Cẩn thận!”

      lực bên hông, Tô Noãn chỉ cảm thấy sứclực mạnh mẽ kìm chặt eo của , thấp thỏm yên dời tầm mắt, nhìn thấy vẻ khẩntrương và xin lỗi của người đàn ông, conngươi màu lam lo cho sợ hãi của .

      “Sorry, tôi nhất thời chú ý, có làm bịthương ?”

      Người đàn ông này, là con lại, từ quần áocho thấy, chính là con lại tuấn lãng nhiềutiền, Tô Noãn tránh ra khỏi tay của ta, bảnthân dựa tường mà đứng vững, đối mặt với lời xin lỗi của ta, cười quay về:

      liên quan đến , là tôi nhìn đường.”

      Tô Noãn hề nhìn người đàn ông kia nữa,trực tiếp bám vách tường ráng lấy lại thăng bằng, về phía trước, lại bị người đàn ông đuổi theo sát gọi:

      “Mỹ nữ, có thể giúp tôi bưng ly cappuc cinođến .”

      Tô Noãn ngước nhìn người đàn ông nụ cười du côn mặt như có như , tiếng “mỹ nữ” kia, vốn khiến cảm nhận được ý khinh bạc, vì thế, cầu của ta, ngầm chịu rồi gật đầu đáp ứng.

      “Cảm ơn trước nha, mỹ nữ, chút nữa giúp tôi mang đến Thiên Thụy Các, tôi dùng cơm ở đó.”

      Nhìn theo hướng ngón tay thon dài, lọt vào tầm mắt phụ trách phòng bên cạnh, Tô Noãn hiểu ý tròng mắt rũ xuống, lông mi rậm thon dài hơi run rẩy lay động, giống như bươm bướm nhàng bay lượn trung, dưới ánh vàng mờ tối, xinh đẹp có khác.

      “Tôi đưa qua dùm .”

      Tô Noãn thêm nữa, cứ theo trí nhớ củamình, hướng khu pha chế cà phê tới, tự động xem người đàn ông vuốt cái cằm kiên ng hị kia của mình, ánh mắt hứng thú dõi theo bóng lưng của mà suy ng hĩ.

      Cà phê tình Ireland, thoáng choáng váng cùng huy hoàng, rồi lại cứ tuyệt vọng như vậy;Cappuc cino, là hương vị mà chúng ta mãi mãikhông thể tưởng tưởng ra được, tươi đẹp quyến rũ,đủ để trí mạng.

      “Xong rồi đó, bưng !”

      Thanh của người pha chế cà phê vang lên khiến Tô Noãn hoảng hốt tinh thần, ng he thấythế con mắt liền chuyển, nhìn cappuc cino trong chiếc ly bằng gốm sứ tinh xảo kia, bên ngoài những bọt sửa chìm nổi trông có vẻ cao quý mà mỹ lệ.

      Tô Noãn vứt bỏ suy ng hĩ rối loạn, đem ly để vào trong khay, rồi cám ơn với người pha chế càphê, liền cẩn thận bưng .

      Trong quán cà phê, sau khi Tô Noãn bao lâu, liền có phục vụ nam tới, đến trước mặt người pha chế, bưng ly cà phê bàn lên, định mang , liền ng he thấy được mùi sửa ngọt ngấy sửng sốt:

      “Cà phê Ireland của tôi sao thấy đâu, ly này là Cappuc cino mà!”

      Người pha chế buông bình cà phê trong tay ra, nhìn chút vẻ mặt kinh ngạc của nhân viên phục vụ, lại nhìn Cappuc cino ở trong tay ta,sau đó liền trầm mặc chốc lát, nhìn chăm chăm về phía cửa, nuốt nước miếng hơi, kinh ngạc :

      “Tiêu rồi.”

      Cửa phòng của Thiên Thụy Các tao nhã tráng lệbị mở ra, bóng dáng cao lớn rắn rỏi nhàn nhã bước vào, cũng thu hút người đàn ông ngồi g hế sô pha, trầm ngâm nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.

      “A, Hà tiểu thư đâu rồi, mình mới ra ngoài lát sao lại thấy đâu rồi?”

      Thái Luân Tư nét mặt như xem kịch vui, ng hiềnngẫm nhìn quanh phòng lần, cuối cùng đưa mắt nhìn vào vẻ mặt vân đạm phong khinh của Lục Cảnh Hoằng, thú vị nhếch miệng, ngồi xuống bên cạnh cậu ta, bưng cái ly đế cao lên, lắc lắc sâm banh bên trong, chất lỏng dồn dập dưới ánh đèn màu vàng mờ ảo.

      “Hôm nay cậu lại gì với vị Hà tiểu thư, làm cho con nhà người ta bị sợ đến nỗi cơm cũngkhông kịp ăn mà bỏ chạy, tiếp tục như vậy nữa,báng súng lão Lục cũng bỏ qua cho cậu đâu!”

      Lục Cảnh Hoằng liếc mắt nhìn Thái Luân Tư,hiếm khi nâng lên khóe miệng, nhàn nhạt cười, nhìn thức ăn bàn cũng chưa hề đụng tới, hỏingược lại:

      “Cậu cảm thấy tôi cùng ta nên gì, nếu cậuđã trở lại, vậy Capuc cino đâu?”

      để cho xinh đẹp lấy rồi, lập tứcsẽ đưa tới liền.”

      Thái Luân Tư dựa vào lung g hế sô pha, tay khoác lên g hế sô pha, tay bưng ly rượu, hai chân đan chéo nhau, thần thái lười biếng nhìnngười phục vụ mặc sườn xám bên trong, mặc chohứng thú lại quay đầu nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối kiềm chế tao nhã :

      “Nếu như cậu gặp phải , xinh đẹp thuần túy giống như tượng mỹ nữ bằng men sứ, thuần túy mà sạch , cậu theo đuổi ấy ?”

      Lục Cảnh Hoằng giống như trông thấy sắcmặt mong đợi của Thái Luân Tư, cầm lấy mộtquyển tạp chí, từ từ lật xem, yên lặng ngồi ở chỗđó, tự mình tạo thành đạo phong cách, vuitai vui mắt.

      “Cậu ôm máy cắt kim loại tìm tượng nữ thầntự do mà cắt, sau đó vượt biên đem về nướcsao?”

      Thái Luân Tư nhíu mày nhìn Lục Cảnh Hoằng chuyện chút để ý, hừ hừ mà :

      “Cậu nằm mơ sao?”

      Lục Cảnh Hoằng ngẩng đầu, đem ánh mắt trầmtĩnh dừng lại người Thái Luân Tư ba giây, lại cúi đầu, nhìn hình ảnh tạp chí:

      ra là cậu còn biết mình nằm mơ.”

      Thái Luân Tư nụ cười cứng đờ, ng he được câu trảlời chút ng hĩ ngợi liền bật thốt ra của Lục cảnh Hoằng, khuôn mặt tuấn tú đều là ngượng ngùng mà lúng túng, liếc mắt nhìn nhânviên phục vụ bên cạnh, chỉ hy vọng ta ng he thấy.

      Dường như chỉ cần gặp phải Lục Cảnh Hoằng, luôn ở thế hạ phong, chỉ cần câu nhẹnhàng của Lục Cảnh Hoằng, cũng có thể đè chếtanh!

      Nhận thức được điều này, làm cho vừa nổigiận vừa uất ức, rồi lại luôn bất lực, ai bảo người ta là Boss của !

      Tiếng gõ cửa nhè phá vỡ bầu khí ngộtngạt, Lục Cảnh Hoằng hơi ngước mắt lên, thấy người phục vụ trong phòng ra ngoài,lúc vào trong tay bưng ly cà phê.

      “Người đẹp đưa Cappuc cino tới đâu rồi, sao lại vào?”

      Lục Cảnh Hoằng từ chối cho ý kiến, xem tạp chí, vừa cầm lấy Cappuc cino mà người phục vụ để bàn, nhìn nhiều, liền đưa lên khóemiệng.

      Thái Luân Tư thấy giai nhân trong lòngđến, mặt khỏi hồi mất mát, thannhẹ tiếng, từ g hế sô pha đứng dậy, chỉnh sửa quần áo, hướng Lục Cảnh Hoằng chớpmắt cái quyến rũ:

      “Mình cảm ơn người ta đây!”

      xong, đợi Lục Cảnh Hoằng trả lời, liền di chuyển hai chân thon dài, bước nhanh đếntrước cửa, nhưng lúc ng he thấy tiếng “Phụt” bước chân dừng lại, tay cầm nắm cửa cũngđúng lúc dừng lại.

      Toàn bộ ở trong phòng, dường như chỉ có ba người, và cậu ta, còn có ấy.

      Thái Luân Tư ng hiêng đầu đứng ở nơi đó nhìn, sắc mặt nhân viên phục vụ khẩn trương, trong đầu thoáng qua tia sáng, vì ý ng hĩ nào đó của mình mà ngẩn ra, lúc quay đầu nhìn lại, quả nhiên, sắc mặt trầm của Lục Cảnh Hoằng nhìn cái ly “Cappuc cino” trong tay ta, mà quần áo ta, dính ít cà phênhếch nhác mà khó chịu.
      Chương 3.3: Dư vị của cappuc cino

      nhàng đóng cửa Thiên Thụy Các lại, TôNoãn vào, biết người đàn ông vừarồi giàu cũng quý, nếu bước vào đây,tuyệt đối chỉ nhận được tiếng cám ơn.

      Ánh mắt của đàn ông nhìn phụ nữ, vĩnh viễn sẽkhông bao giờ là thưởng thức đơn thuần, chonên, trước khi gõ cửa, lựa chọn bỏ qua hứng thú đối với đôi mắt màu lam xám kia, sau khi đưa ly Cappuc cino ra, xoay người rời .

      Bâng quơ dạo bước hành lang, Tô Noãn biết,mình cần phải trở về, trở lại căn phòng nơi Cố Lăng Thành ở, sau đó coi như có việc gì lộ ra nụ cười, lễ phép chiêu đãi mấy vị thượngkhách.

      Cho dù rất khó, chỉ có thể đối mặt, Thượng Đế cũng cho lựa chọn nào khác, hai năm trước có, hai năm sau như thế nào lại có?

      hành lang yên tĩnh, vang lên tiếng bước chân rất , Tô Noãn vừa ngẩng đầu, liền thấyngười mà muốn gặp nhất, tim như có ngàn mũi nhọn xuyên thấu, muốn nhanh chóng xoay người, lại phát hai chân như bị khống chế thể tiến lên phía trước được.

      ra ý thức sớm nhanh hơn thân thể đưa ra quyết định, quyết định để làm nữ đấu sĩ dũng cảm, mà phải là đào binh ng hèo túng khiếp đảm.

      Khoảnh khắc gặp thoáng qua, bàn tay mạnhmẽ đột nhiên đưa ra, kéo lấy cổ tay gầy gò của , cũng che kín vết thương cổ tay .

      Khi đầu ngón tay ấm áp của ta chạm vào vếtdao lạnh lẽo của , Tô Noãn đột nhiên run lên, ng he thấy nhịp tim của mình đọng lại chút thành tảng đá cứng rắn, muốn thoátkhỏi trói buộc, chỉ ng he thấy tiếng cười khẽ vuimừng.

      Tô Noãn chỉ cảm giác mình ở trong tiếng cười này, biến thành loại tôm tép nhãi nhép, nhậnthức như vậy khiến tức giận và nóng nảy, ở trước mặt Cố Lăng Thành, cho phépmình khúm núm, nhưng, thực tế phải như vậy sao?

      ta là Phó thị trưởng cao cao tại thượng, là rể hiền của tập đoàn Doãn thị, mà , chỉ là mộtcông chúa gặp rủi ro, hoặc chính xác hơn, ai ai cũng gọi là con của tham quan, chuộtchạy qua đường.

      “Tại sao lại ở chỗ này, lần này định chơi baolâu?”

      Khóe miệng của Cố Lăng Thành thoáng nétcười nhàn nhạt, tây trang màu đen, áo sơ mi màutím, ở dưới ánh đèn màu vàng nhạt của hànhlang, ưu nhã cao quý chảy xuôi theo ánh đènmàu.

      Vô luận làm cái gì, ở trong mắt Cố Lăng Thành, cũng chỉ là trò làm xiếc, ở trênđài liều mạng biểu diễn, mà vẫn ngồi ở dưới, cười nhạt mà nhìn chật vật, vui mừng mà thoảimái.

      Tô Noãn khôi phục lại dòng suy ng hĩ của mình, ngẩng đầu lên, hướng về Cố Lăng Thành dù bận rộn mà vẫn ung dung nhìn mình, khẽ mỉm cười,dịu dàng mà lễ độ, nhưng cũng là xa cách lạnh lùng.

      “Tiên sinh, tuy là khách, nhưng xin hãy tựtrọng, bị người khác nhìn thấy tốt.”

      Khóe miệng của Cố Lăng Thành thoáng mộtnụ cười thản nhiên, cười mỉm nhìn lạnh lùng của , dường như nhìn thấu vẻ lạnh lùng ngụytrang dâng trào trong , biết trước sợhãi trong đáy lòng của .

      “Noãn Noãn, hai năm gặp, sao vẫn cònlàm theo ý mình, phải là dạy em,như vậy rất dễ đắc tội người ta sao?”

      Tô Noãn trầm mặc quay mặt, cố gắng khắc chế phẫn nộ của mình, cho dến khi có bàn tay tochạm lên gò má , lý trí của mạnh mẽ quaylại, tay phải ra sức nâng lên, mạnh mẽ hất văng bàn tay ta vuốt ve da thịt .

      biết muốn làm gì, nhưng xin hãy hiểu cho, tới đây đều là nhân vật nổi tiếng quyềnquý.”

      Ý ở ngoài lời, Cố Lăng Thành vẫn cứ nắm tay tôi như vậy, sợ bị người khác thấy, gây tổn hại danh dự cao quý vợ như mạng kia của anhsao?

      Tô Noãn có thể tưởng tượng ra mình phẩn nộ ra sao, nhưng đối với con ngươi màu đen mỉm cười của Cố Lăng Thành vẫn dịu dàng cười yếuớt như cũ.

      Cho dù tại mỉm cười cứng ngắc mà vặnvẹo, hết sức khó coi, cũng muốn ở trước mặt Cố Lăng Thành, để lộ lo lắng và nhu nhược của .

      Cố Lăng Thành nhướng mày gật đầu, mỉm cười thu hồi cánh tay, ánh mắt thâm sâu lại nhìn theokhuôn mặt tinh xảo dời của Tô Noãn:

      “Ngay cả khi sống ở khu ở chuột ng hèo túng nhất, Noãn Noãn, em như cũ vẫn giống như thiên sứ, khiến cho người ta thể dời mắt được.”

      Như vậy rốt cuộc là ca ngợi hay là châm biếm, nào có ai biết!

      “Đó cũng là do ban tặng!”

      Tô Noãn căm giận mà cười, trời mới biết có bao nhiêu thống hận Cố Lăng Thành, nhưng côphải mỉm cười, bỏ qua đối mặt với ánh mắt của ta, xoay thân thể gầy yếu, lúc nhìn thấy bóng dáng yểu điệu chẳng biết lúc nào xuất hành lang, nụ cười có hơi gượng nổi.

      ———

      “Lục tiên sinh, tôi xin đại diện cho khách sạn của chúng tôi bày tỏ xin lỗi chân thành với ngài, xin ngài tha thứ cho sai lầm lần này của chúng tôi!”

      Bên trong Thiên Thụy Các, bộ phận quản lý ăn uống đứng nom nóp lo sợ, hướng tới sắc mặtkhông biểu cảm của Lục Cảnh Hoằng ngừng xin lỗi, sau khi biết nhân viên phục vụđưa lộn cà phê, ta liền vội vàng chạy tới.

      Khi ta vừa mới chạy vào phòng thấy hai vị khách nam dễ chọc vào, người trongđó dùng khăn tay lau vết bẩn áo sơ mi, sắc mặt tuyệt đối khó coi, mặc dù nhếch nhácnhưng cách nào che dấu vẻ lạnh lùng tứcgiận tỏa ra từ ta.

      Thái Luân Tư nhàn nhã ngồi g hế đệm,nhưng khuôn mặt lại thấy nụ cười ducôn, nhìn vẻ mặt khẩn trương của quản lý bộ phận ăn uống cười lạnh:

      “Tôi rất hiếu kỳ khách sạn các làm sao lấy được bảng hiệu 5 sao, ngay cả loại sai lầm cấp thấp này cũng để xảy ra.”

      Quản lý bộ phận ăn uống mặt liền biến sắc, vừa định giải thích cái gì, Lục Cảnh Hoằng đứng dậy, liếc nhìn Thái Luân Tư, phía sau lập tức ăn ý lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại rồi ra ngoài.

      “Tôi biết quản lý bộ phận ăn uống vì sao vào lúc này lại xuất ở chỗ này, nhưng tôi có thể khẳng định điều là, khách sạn các người am hiểu nhất là bù lỗi chuyện sau đó mà phải là ngăn ngừa chuyện trước khi xảy ra.”

      khuôn mặt tuấn của Lục Cảnh Hoằng, trầm thay đổi, ánh mắt mát lạnh lướtqua nhân viên phục vụ bên cúi đầu tạ lỗi, thêm gì nữa, trực tiếp ra ngoài.

      Bất cứ chuyện gì cũng cần giải thích,sai lầm rồi chính là sai lầm, cớ gì phải che dấu rồi làm chuyện vô ng hĩa?

      “Ansel, quần áo được đưa đến phòng, tôi thanh toán chút, rồi trở lại tìm cậu.”

      Thái Luân Tư đem thẻ mở cửa phòng đưa cho Lục Cảnh Hoằng rồi ra, mắt liếc nhân viên lo sợ bất an trong phòng, lại đem tầm mắtnhìn lại Lục Cảnh Hoằng bao giờ thay đổisắc mặt xuất vết nứt, sóng mũi cao cười khịt khịt, đối với những người đó vừa đồng tình lại cảm thấy hả hê.

      Lục Cảnh Hoằng từ khi ra đời cho đến bây giờ, sợrằng cũng chưa bao giờ chật vật như vậy, nhìnchút vệt cà phê lưu lại cổ áo cậu ta, TháiLuân Tư bất đắc dĩ cảm thán, người đàn ông xưa nay ưu nhã tự cao, để ý nhất chính là cái gì, phải là trước mặt mọi người bêu xấu, pháhư hình tượng ưu nhã trầm ổn của cậu ta hay sao.

      Nhìn bóng lưng Lục Cảnh Hoằng, Thái Luân Tưvui vẻ mím môi, mặc dù là muốn cậu ta tới thu thập tàn cuộc, nhưng vui mừng, sau đó tronglòng hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất vào phòng,bắt đầu an ủi nhân viên bị kinh hãi.

      ——

      “Lăng Thành, sao lại vào, vợ chồng Rouxcòn ở bên trong!”

      Tô Noãn sững sờ đứng tại chỗ, nhìn người phụ nữđi tới bên này, khi thấy khuôn mặt xinh đẹp thân hình ngẩn ra, nhưng vẫn là cực nhanh dờiđi ánh mắt, lễ độ khom người, cúi cong khoảng 15độ, đây là công việc của .

      Doãn Thụy Hàm, thiên kim lưu lạc bên ngoài 25 năm của tập đoàn Doãn thị, khoảng hai năm trước nhận tổ quy tông, chính thức trở về xã hộithượng lưu, cũng vào năm kia, để ý áp lực bên ngoài, ủy khuất gã cho Cố Lăng Thành vừa ly hôn, thúc đẩy cuộc hôn nhân thương ng hiệp.

      Doãn Thụy Hàm cười nhạt dừng lại cách mộtthước, phải muốn đến gần, mà Cố Lăng Thành đến đây, cánh tay dài vòng ở thắt lưng Doãn Thụy Hàm, ng hiêng người hạ xuống thái dương nụ hôn, dịu dàng cưng chiều :

      chỉ là ra ngoài hóng mát chút, thân thểem khỏe, chúng ta trở về thôi!”

      Cố Lăng Thành thương tiếc vuốt ve gò má củaDoãn Thụy Hàm, dịu dàng mà thâm tình, Doãn Thụy Hàm dịu dàng mím môi cười, nhànglắc đầu, kéo cánh tay Cố Lăng Thành, hai người cùng nhau , giống như thấy Tô Noãncòn đứng nơi đó.

      Tô Noãn giễu cợt xoay người, trong lòng cảm thấy quỷ dị khác thường, cách nàokhống chế được vắng vẻ, giống như cáiđộng đen, muốn đem trấn định của cắnnuốt hầu như còn.

      ra của tối nay, chuyện vôcùng buồn cười, có quay trở về phòng, Tô Noãn chậm rãi về phía thang máy, trong phútchốc vào thang máy, đầu óc còn lêngương mặt Doãn Thụy Hàm, còn có đứa bé bên trong phòng kia.

      Đứa bé kia, chắc là hai tuổi rồi nhỉ?

      A!

      Tô Noãn lạnh lùng tự giễu, thoáng qua trong đáy mắt lại là vẻ thê lương khác biệt, thực tế cuốicùng lần lại lần khảo ng hiệm ng hị lực , đem ép vách đá, buồn cười nhất chính là, chưa bao giờ trượt chân rơi xuống.

      Cửa thang máy từ từ đóng lại, đột nhiên lần nữabị mở ra, Tô Noãn mờ mịt ngẩng đầu, trong mắtcó thể là dùng xinh đẹp để hình dung khuôn mặt của người đàn ông, còn có đôi mắt xinh đẹp quenthuộc kia. Chương 3.4: Dư vị của cappuc cino

      Tô Noãn sững sờ chống lại đôi mắt màu hổ phách kia, phút chốc như vậy, cho là nhìn thấy Lục Thiếu Thần, tinh thần lay động chốc lát, rọi vào tấm mắt mảng tối đen như mực, đó là âu phục của người đàn ông.

      Thiếu Thần chưa bao giờ mặc âu phục, là nhiếpảnh gia ôm ấp tình cảm lãng mạn, luôn mặc quần jean màu nhạt với áo sơ mi kẻ sọc vuông, luôn giơ máy chụp hình, cười khẽ về phía ,giống như hoa Thái Dương nở rộ ở lúc đẹp nhất.

      Tô Noãn khẽ nhếch khóe miệng, đợi lấy lại tinh thần, cửa thang máy khép lại, mà người đàn ông phía sau đứng trước mặt , dáng người tuấn thon dài, giống như búc tường , làm cho trong tầm mắt chỉ có bónglưng màu đen của ta.

      Bên trong gian yên tĩnh, cũng có ai lên tiếng, Tô Noãn cảm thấy khí quỷ dị, thầm hít thở sâu, muốn làm dịu cái cảm giác đè nén giải thích được này.

      Kết quả, ngửi thấy hương vị của tuyết, giống như tuyết mùa đông rơi dày khắp nơi vào lúc sáng sớm, lạnh lẽo mà sạch , làm cho thần trí thanh thản dị thường.

      rất mùi hương tươi mát này đến từ nơi nào, cho nên theo bản năng ngẩng đầu nhìn ta, lạichỉ thấy cái ót của người đàn ông.

      ta rất cao, mà chỉ đến đầu vai ta, bị vây ở giữa ta và bức tường trong thang máy, càng nhìn càng trông có vẻ bé mà nhunhược, mặc dù phải như thế,nhưng thể thừa nhận người đàn ông này khí thế rất cường đại, cường đại đến hếtsức bình tĩnh, có thể làm cho những người khác đối với ta sinh ra kính sợ.

      Cho nên, chưa tới 1 giây, Tô Noãn liền cho ra kết luận: phải yếu, mà là ta mạnh mẽ quá đáng!

      Quay đầu, Tô Noãn liền thấy, phía bên trong tấm gương sáng bóng, phản chiếu rọi hình dánganh ta, đầu tóc đen được cắt ngắn gọn, lông mày thon dài mà tuấn, giống như lông mày người con được vẽ ra từ nét bút, đôi môi đào hoàn mỹ, cộng thêm mắt kính mũi ta làm ra đôi mắt dịu dàng.

      Nhưng Tô Noãn có thể khẳng định, người đànông trước mặt này tuyệt đối phải là loạicặn bã tốt đẹp gì, vì sao gọi là “cặn bã”, bởi vì Tô Noãn nhận ra, người đàn ông phong cách nhanhnhẹn này cùng với cái người hại ngày đó ở cửahàng bị cá đập vào là !

      Có lẽ do ánh mắt Tô Noãn chuyển hóa quánhanh, từ kinh ngạc đến thất thần, lại từ khẩntrương kinh diễm, cuối cùng hề đoántrước, trong nháy mắt hạ thấp vì khinh bỉ, người đàn ông kia đột nhiên ng hiêng mặt sang bên, ánh mắt mát lạnh xuyên thấu qua váchtường thang máy cùng Tô Noãn bốn mắt giao nhau.

      Tô Noãn bị ánh mắt tinh nhuệ kia nhìn đến được tự nhiên mà nhắm mắt lại, mặc dù có thể cảm thấy ánh mắt cay độc kia dừng ở người ít nhất ba giây, nhưng cũng nhìn đến ta cái, chỉ là an tĩnh chờ thang máy tới tầng lầu của mình.

      Phu nhân tao nhã, cùng với tên đàn ông lòng dạ hẹp hòi tính toán chi li!

      Lục Cảnh Hoằng nhìn Tô Noãn khinh thườngquay mặt , đôi mắt khẽ nhíu lại, giữa hai hàng lông mày biểu lộ thản nhiên vui, nhưng cũng nhiều lời, trực tiếp thu hồi tầm mắt,thu lại tầm mắt tiếp tục nhìn vào con số nhảy.

      Khóe mắt bị màu cà phê cổ áo hấp dẫn, cảmnhận được bầu khí trong thang máy nặng nề, Lục Cảnh Hoằng tâm tình bắt đầu phiền não, mắt thấy thang máy sắp đến tầng lầu của mình, chân dài còn chưa kịp bước ra, liền cảm thấy thang máy đột nhiên rung chuyển.

      Tô Noãn bởi vì thang máy đột nhiên rung chuyển mà thân hình thoắt cái, ý niệm tốttrong đầu vừa sinh ra, liền ng he được tiếng kim loại ma sát, trong yên ắng làm cho người ta ng he cảm thấy rợn cả tóc gáy.

      Đoán được ý ng hĩa của cái thanh phía saulưng, Tô Noãn thể nén lại hô hấp, sau đó, tinh thần thấp thỏm suy đoán bên trong,thang máy “cạch” tiếng, nặng nề mà xuống chậm lại, rồi dừng lại, còn chútphản ứng nào.

      Ánh đèn duy nhất bên trong thang máy cũng bị tắt theo, cả gian bị phong kín, bên trong lâm vào yên tĩnh như chết, Tô Noãn thậm chí có thể ng he thấy tiếng hít thở nặng nề, chỉ làcô, còn có người đàn ông phía trước kia nữa.

      Tô Noãn nhìn người đàn ông trước mắt này giống như thân cây đứng thẳng bất động, mi tâm nheomột cái, cố đè xuống hoảng sợ khẩn trương tronglòng, mắt nhìn đến cái nút khẩn cấp màu vàng bên cạnh thang máy, liền run rẩy hai chân, tới dùng sức ấn xuống,

      Nơi này là khách sạn hạng sang, cho dù xảy ra bất trắc cũng rất mau được giải quyết, về điểmnày, Tô Noãn có đầy đủ tự tin, cho nên, mặcdù sợ, cũng hoàn toàn vì sợ hãi che mất lý trí, có thể ở trong thời gian ngắn nhất đưa ra phán đoán chính xác nhất – thỉnh cầu cứu viện.

      Khôi phục tâm trạng lo lắng của mình, Tô Noãn buông cái nút ra, xoay người, liền thấy mảng mờ tối trong thang máy, bóng đen đột nhiênhướng vọt tới.

      Tô Noãn trong lòng căng thẳng, bóng đen ấy bao phủ phía trước , vừa định tránh sang bên trái, cánh tay thon dài liền chặn lại đường củacô, kìm chặt về phía trái của vách thang máy.

      Hô hấp của người đàn ông càng ngày càng gần, Tô Noãn sắc mặt tái nhợt, biết người đàn ông này muốn làm gì, nhưng cũng ngăn cản được, ở trong gian chật hẹp này, phản kháng của hình như đem lại tác dụng gì.

      Nhận thức được nguy hiểm như vậy khiến lòng Tô Noãn như rơi xuống vực sâu vạn trượng, vội vã ng hiêng thân mình, lại chỉ thấy cánh tay khác của người đàn ông phá tan ý đồ tránh nécủa , hai cánh tay của ta cứ như vậy mà vây lại hai bên, đem vây chặt giữa ta và vách thang máy.

      Tô Noãn cố gắng trấn định to gan nhìn về phíangười đàn ông này, lại chỉ thấy bóng mờ to lớn, ta và rất gần nhau, gần đến nỗi hơi thở của ta nhàn nhạt phả lên mặt , hương cà phê như có như bay vào cánh mũi .

      Hơi thở càng ngày càng nặng nề làm cho tâmtình bộc phát trầm trọng, khi ta tiến lênmột bước Tô Noãn sợ hãi lui về phía sau, sau lưng vững đụng vào vách thang máy cứng ngắt, cả người giống như là dính vào ở đó, cứng đờ nhúc nhích được, giống như là bức ảnh chụp buồn cười.

      muốn làm gì, buông tôi ra!”

      Tô Noãn sợ cùng chán g hét, chán g hét người đàn ông đụng vào, cho nên cảm giác đượcanh ta dường như tiến tới sát bên người, hai tay bắt đầu giãy giụa, chống lại lồng ngực ta, muốn đẩy ta ra.

      “Shut-up!” (Câm miệng!)

      Tô Noãn dám tin nhìn người đàn ông bá đạo này, ràng là ta có hành động vô lễ vớicô, tại sao cuối cùng cũng là ta ra lệnh cho câm miệng, mà phải ta ngoanngoãn buông ra!

      Bất mãn và tức giận của Tô Noãn duy trì được bao lâu bị xấu hổ thay thế, người đàn ông này, thế nhưng được voi đòi tiên, vốn hai tay kìmở hai bên đột nhiên co lại thành vòng, đem lấy trực tiếp ôm vào trong ngực, Tô Noãn gắtgao dán vào lồng ngực ta, có thể cảm nhận được nhịp tim rối loạn của ta, mà nhịp tim của , cũng theo tiết tấu rối loạn.

      buông tôi ra, nếu như còn như vậy, tôi kiện vô lễ với tôi!”

      “Đừng động đậy…”

      Người đàn ông khắc chế giọng khàn khàn, để lộ tia run rẩy, nhưng trong lúc tức giận TôNoãn vốn ng he thấy, chỉ muốn rời khỏi lồng ngực của người đàn ông xa lạ, hai người đẩy tới đẩy lui, mất thăng bằng, liền ngã xuống đất.

      Sức của đàn ông lớn hơn so với phụ nữ, nhấtlà sau khi té xuống đất, Tô Noãn muốn dùng dằng, lại phát người đàn ông bị đè ở dưới,hai tay gắt gao giữ lấy hai bên eo của , hai ngườimặt đối mặt, tư thế mập mờ làm cho người khác suy ng hĩ xa xôi.

      Khi lồng ngực của vùi sâu vào mái đầumàu đen khóe miệng Tô Noãn co rút, mà ở thời khắc này, cửa thang máy đóng chặt độtnhiên mở ra, ánh sáng tràn ngập thang máy hẹp, kèm theo tiếng bước chân lộn xộn cùng huyên náo.

      “Trời ạ!”

      “Sao lại thế này, cũng quá lạc quan rồi nhỉ?”

      Thanh thét lên của người phụ nữ vang đến chói tai, Tô Noãn giật mình cái, muốn vùngra, lại phát người đàn ông bên dưới sớm nhanh hơn bước, hai tay giam cầm hai bên eo đột nhiên đem đẩy ra.

      Tô Noãn lảo đảo cái, ngã ngồi mặt đấtlạnh lẽo, mà người đàn ông mới vừa rồi ôm chết cũng buông đứng dậy, ưu nhã sửasang lại nếp gấp quần áo của mình, mặt là thần sắc thản nhiên, vui giận.

      Bên ngoài thang máy, nhân viên làm việc chỉ chỉ chõ chõ, làm cho khó chịu rồi thểkhông đối mặt, đôi tay vịn xuống mặt đất, giày cao gót, khó khăn đứng dậy, sườn xám trênngười sau cuộc giày xéo trở nên xốc xếch mà nhếch nhác.

      “Sao lại có người như vậy, tới đây làm việc cònquyến rũ đàn ông, biết xấu hổ ở trong thang máy.”

      biết chừng ta làm hư thang máy, ngủở trong đó với đàn ông!”

      Tô Noãn bởi vì hai tay nắm chặt mà khớp xương trắng bệch, muốn giải thích, ngẩng đầu lên,đối mặt với những ánh mắt khinh miệt giễu cợtkia, mới phát , cổ họng phát ra đượcbất kỳ thanh nào, chỉ còn buồn cười yên lặng.

      Người đàn ông kia, Tô Noãn quay mặt sang, liềnchứng kiến ta mặt lạnh căng thẳng, ta chú ý đến ánh mắt Tô Noãn, vừa cúi đầu, đón nhận ánh mắt hoảng hốt ảm đạm của , chỉ hơihơi nhíu lại mi tâm.

      ta xin lỗi, cũng có vì mấy lời vu oan kia mà giải thích, liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Noãn, kiên nhẫn ở mi tâm cũng ra ràng liền cất bước ra ngoài.

      “Ba!”

      Giữa ánh đèn đất, ai cũng thấy Tô Noãnra tay như thế nào, mọi người vây xem, đều chỉthấy người đàn ông tuấn kia có thể là dùng từ xinh đẹp để hình dung bị cái tát.

      Gò má gầy gò trắng nõn của Lục Cảnh Hoằng nhanh chóng xuất dấu tay màu đỏ, mắt kínhrơi mặt đất, phát ra thanh thanh thúy.

      “Nếu hiểu được cách tôn trọng ngườikhác, vậy tôi dạy cho , đồ cầm thú!”

      thanh của có chút run run, ta biết bởi vì khiếp đảm còn là tức giận, lúc ta ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy khóe mắt lộ ra bithương, vội vã rời , để ý tới những lờiđồn đãi nhảm nhí kia, biến mất ở cua quẹo.

      Lục Cảnh Hoằng chỉ cảm thấy mặt nóng rát đau nhức, tò mò, tát này, kiacó phải hay dùng hết sức lực của .

      Lạnh lùng quét mắt qua những người vây xem,thành công xua tan hơn phân nữa người, Lục Cảnh Hoằng khom lưng nhặt mắt kính lên, thấyhoàn toàn có hư hại gì, lại lần nữa đeo lên,môi đỏ mím chặt, mới tiến lên trước bước,liền ng he thấy tiếng “két két”, thanh phát ra từgiày của .

      Lùi chân lại, Lục Cảnh Hoằng cúi đầu liền thấy tròng kính bị chính mình cước giẫm đếnchia năm xẻ bảy, gọng kính còn lấy mộttròng kính.

      Lục Cảnh Hoằng đứng nguyên tại chỗ, nhìn gọngkính trống , hồi lâu sau, lành lạnh nở nụcười, chỉ là khẽ động gương mặt đau đớn, lần nữa khiến cho nụ cười của bao phủ lạnh lẽo.

      Cầm thú, được lắm…….
      Chương 3.5: Dư vị của cappuc cino

      Giọt nước lạnh băng lướt từ trán qua hai má,đọng lại cằm của , tí tách tiếng, giọt xuống chậu rửa mặt, nhìn khuôn mặt táinhợt trong gương, Tô Noãn chết lặng cười tiếng.

      Khuất nhục như vậy nên sớm luyện thành thóiquen, lại ngờ đến tâm đau đớn, che lại nhịp tim đập, trong nụ cười của Tô Noãn nhuộmđẫm ưu thương nhàn nhạt:

      “Thiếu Thần, là vì em đau lòng phảikhông?”

      Bên trong phòng, nhân viên phục vụ xinh đẹp kia cầm tờ giấy trộm cười vui mừng, thấy TôNoãn trở lại, lập tức kích động lôi kéo Tô Noãn,cũng quản có quen hay , vui vẻ :

      “Hôm nay bàn này kiếm lời to rồi, đoán chừng cầm thành tích này có thể chống đỡ cho chúng ta tuần tiền lương rồi!”

      Trong phòng người bàn trống , TôNoãn nhìn ta cười nhạt chút, cũng có giống như ta, cao hứng muốn nhảy dựng lên, chỉ là bình tĩnh hỏi:

      “Vậy tôi có thể tan ca chưa?”

      Nhân viên phục vụ sững sờ, nhưng vẫn cười gật đầu cái, ánh mắt mừng rỡ vẫn dừng lại tờ giấy:

      “Dĩ nhiên!”

      Tô Noãn cũng cười cười, vẻ mặt trắng khiến cho nụ cuời của có vẻ suy yếu mà tái nhợt, nhưng ai chú ý tới điểm ấy, khi người bán hàng kia còn đắm chìm trong vui sướng Tô Noãnđã tới phòng thay đồ.

      Ra khỏi cửa xoay khách sạn, Tô Noãn hít thở khí trong lành, nhìn quanh con đường phía trước lần, liền bước đến ngã tư đường cách đó xa, Lâm Gia Gia có qua, sau khi qua ngã tư đường, trạm biển báo, mặc dù chiếc xe kia đến chỗ ở, nhưng tuyến đường cũng chỉ cách có vài trăm mét.

      Ngã tư đường dòng xe chạy thưa thớt, đèn đường sáng mờ mờ, đèn xanh đèn đỏ hoạt động 24 giờ ngừng ng hỉ, Tô Noãn thấy đèn xanh liềnđi vào làn đường cho người bộ, dựa theo tuyến đường trong trí nhớ, thẳng về phía trước, tìm cái nơi gọi là trạm.

      Khi chú ý tới ánh đèn phía trước hớn hở bấtan, Tô Noãn vui mừng vỗ ngực cái, lạnh lùng thường xuyên mặt cũng xuất nét mặtsinh động hiếm có, bởi vì cuối cùng cũng tìm được rồi.

      Song, cái may mắn này làm phát mìnhchạy vòng, lại trở về chỗ cũ tan thành mây khói.

      Tô Noãn sững sờ ngước nhìn ánh đèn leo lét củakhách sạn, lúng túng nhếch miệng, nhưng vẫnnhắm mắt hỏi bảo vệ gác cửa, hy vọng tối nay vẫn quanh quẩn ở ngã tư đường này.

      Khi Tô Noãn lần thứ hai lại vẫn ở cùng ngã tư đường ng hĩ muốn gõ vào đầu óc quảdưa của mình, nhìn xem lúc Thượng Đế tạo ra cái đầu quả dưa này của , có phải hay bịăn bớt xén nguyên liệu!

      Cho dù có người vì mi mà chỉ đường, Tô Noãn mi chính là dân mù đường, mặc dù đây là mà từ trước đến giờ mi chịu thừa nhận!

      Tô Noãn thầm phỉ nhổ mình, đứng ở ngã tư đường vắng vẻ, từ từ xoay tròn, nhìn quanh bốn phía tòa nhà, nếu như bây giờ có người nhìn thấy,nhất định ngửa đầu cười nhạo, về phương diệncảm nhận này kém đến nỗi ngu ngốc cực hạn.

      ——–

      Ngã tư đường, chiếc xe Ferrari màu xanhbảo thạch, từ từ dừng lại, thoải mái bên trong xe, Thái Luân Tư tư thế lười biếng ngồi dựa vào lưngg hế lái phụ, tay vuốt ve đôi môi mỏng khêugợi, ánh mắt đùa giỡn nhìn về bóng dáng tới đilui làn đường cho người bộ phía trước.

      “Ansel, chúng ta đánh cuộc thế nào?”

      Lục Cảnh Hoằng thản nhiên nhìn Thái Luân Tưtính cách đùa bỡn, gì, mà tiếp tục chăm chú nhìn về ngã tư đường phía trước, nhìn thấy nhắn gầy yếu kia cứ lắc lư làn đường cho người bộ đôi chân mày đẹpkhông khỏi nhíu lên.

      Nếu ta vẫn cứ qua lại như thế, xe của bọn họ phải cùng với đậu ở chỗ này, hoặc là cũng có thể lựa chọn quay đầu xe tránh xa làn đường.

      “Mình cá là mười lăm phút sau, chúng ta còn ởnơi này.”

      Thái Luân Tư thấy Lục Cảnh Hoằng ngảy cả nhìn cũng nhìn cái, thất bại bĩu môi, mắt liếc nhìn bóng người vẫn còn đung đưa làn đường, kề sát Lục Cảnh Hoằng cợt nhả:

      “Nếu như cậu thắng, mình đem cái nhà ở ThiênHương Hoa đưa cho cậu, nếu như cậu thua…”

      Thái Luân Tư ngón tay thon dài mập mờ đến gầndấu tay đỏ má phải Lục Cảnh Hoằng, cònchưa có sờ tới, bị Lục Cảnh Hoằng phát bắt được, ngăn lại động tác của , ánhsáng lạnh bén như dao thẳng tắp chiếu xuống khuôn mặt cười đùa của , nhưng lại khônglàm cho sợ hãi.

      cho mình biết cái tát này là của ai, sao thế?”

      có gì cả, Thái Luân Tư, cậu ba mươi tuổi rồi, phải mười ba.”

      Lục Cảnh Hoằng buông bàn tay thô của Thái Luân Tư ra, lần nữa nổ máy xe, sau đó chỉ trong thời gian giây, xe thể thao lại đột nhiên dừnglại, hai người bên trong xe thể ngăn chúi người về phía trước, sau đó lại đổ sập về chỗ ngồi.

      “Thượng Đế à, ấy lại quay lại chỗ cũrồi!”

      Thái Luân Tư cơ hồ dùng loại ánh mắt bái phục nhìn về phía đường cho người bộ, bóng dáng lại xuất lần nữa, rốt cuộc chịu nổi nữa cười phá lên, để ý hình tượng ôm bụng, chưa từng gặp qua dân mù đường như vậy.

      ấy chẳng lẽ tìm người hỏi chút ư, là quá đơn thuần!”

      Đơn thuần, thẳng ra là ngu ngốc đúng hơn, biết Thái Luân Tư rốt cuộc có phải là ý này hay , nhưng Lục Cảnh Hoằng tuyệt đốisuy ng hĩ như vậy, đó là chuyện thể ng hi ngờ.

      Cũng thuộc loại hết sức đơn thuần, khiến ngườikia nhìn nổi rồi, mặc kệ tiếng cười củaThái Luân Tư, Lục Cảnh Hoằng mở cửa xe, xuống, hướng đường cho người bộ tới.

      Trong bóng đêm như mực, chỉ có ánh đèn của chiếc xe cách đó xa chiếu sáng chung quanh con đường đứng, Tô Noãn lo âu màng hĩ phải tìm cho được phương hướng chính xác,lại phát , bất luận đâu, cuối cùng lại trởvề chỗ cũ, vẫn là con đường chết tiệt này!

      Cảm thấy có người về phía bên này, Tô Noãndừng lại bước chân rối loạn, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bóng dáng cao to về phía , bước chân khắc chế mà ưu nhã.

      Đó là thân hình người đàn ông, khi ta từtừ đến gần, Tô Noãn mới nhìn , người ta mặc thân tây trang màu xám bạc, sau đó, chờ ta đến gần thêm chút nữa, mặt Tô Noãn vụt trở nên lo lắng, cảnh giác nhíu mày,thân thể nhịn được lùi phía sau bước.

      Màn đêm yên tĩnh, Tô Noãn có thể ng he thấy tiếng nuốt nước miếng của mình, phải làbởi vì thèm thuồng sắc đẹp, mà là tâm thần thấpthỏm, thuận theo ta tới gần, màn trong thang máy lần nữa ra trước mắt.

      Xẹt qua thân thể của ta, Tô Noãn thấy chiếc xe thể thao hạng sang kia, thân thể của cứngđờ, ánh mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng càng thêm cảnh giác.

      từng thấy qua ít tin tức, thời điểmđêm khuya yên tĩnh, có thiếu nữ bị bắt vào xe hơi cướp sắc, phải đối với diện mạo của mìnhrất tự tin, mà là người đàn ông này có tiền án, khờ khạo cho rằng ta tới là chỉ đường .

      Lúc này nên xoay người chạy mau, trước khingười đàn ông kia tới trước mặt , thực tế, làm như vậy, nhưng còn chưa chạy được hai bước, liền bị đôi tay đẹp xách lấy cổ áo phíasau, sau đó bộ dạng giống như con gà con đáng thương, bị ta nắm chặt bả vai kéo vềhướng bên cạnh.

      làm gì đấy!”

      Tô Noãn tức giận quay đầu lại hướng người đàn ông vô lễ này rống to, thân thể bởi vì ta đụngvào mà run rẩy, dùng sức giãy giụa, lại thoát khỏi kiềm chế của ta.

      Lục Cảnh Hoằng nhìn người phụ nữ trong taymình phát điên, biết nhận ra , bởi vì giống nhau, đáng tiếc, cũng nhận ra , thấy khuôn mặt nhắn của tức giận, chỉ cảm thấy hai má dường như bị đau.

      “Đứng ở chỗ này, đừng động đậy!”

      Khi Tô Noãn bị bắt đến điểm đầu của vạch chongười bộ đôi tay mảnh khảnh kia lại có lựckia buông lỏng giam cầm , đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của , người đàn ông kia chỉ lạnh giọngra lệnh, lạnh lùng liếc xéo cái.

      Đôi mắt màu hổ phách kia, bởi vì có mắtkính ngăn cản, dưới ngọn đèn mờ tối, càng thêmxinh đẹp, nhưng mà lại tiếng động mà với : ngu ngốc.

      ưu nhã xoay người, giống như nhanhkhông chậm rời chỉ để lại cho bóng lưng cao quý.

      Tô Noãn đối với loại tình hình này có chút mờ mịt, hiểu ta làm như thế có ý đồ gì, ngây ngốc đứng yên tại nơi đó, trong lúc nhất thờiquên phản ứng, đợi lấy lại tinh thần chỉ thấy chiếc xe thể thao màu xanh ngọc phíatrước mặt chợt lóe lên.

      Tiếp sau đó, Tô Noãn thất thanh sợ hãi kêu lên,hoảng hốt ngã lui phía sau, lại như cũ tránh thoát được vũng nước mặt đất, bởi vì bánh xe tăng tốc chạy qua, xui xẻo bắn lênquần áo sạch của .

      Xe thể thao chạy như bay đường cái, Lục cảnh Hoằng nhìn thẳng con đường phía trước,nhìn Thái Luân Tư bên cạnh vẫn còn trong trạng thái sững sờ :

      “Ngày mai đem chìa khóa nhà mang tới đây.”

      Mặc dù có đáp ứng trò chơi của Thái Luân Tư, nhưng cái nhà kia, chắc chắn muốn, nếu trong vòng mười lăm phút rờikhỏi cái ngã tư đường đó.

      Đưa mắt nhìn xe thể thao xa, Tô Noãn cúi đầu nhìn thân nhếch nhác của mình dưới ánhđèn, tức miệng muốn mắng to, lại phát , dùng hết tất cả từ ngữ, đều thể biểu đạttâm tình của .

      Điện thoại trong túi quần phát ra tiếng kêu ong ong, đồng thời dập tắt lửa giận của Tô Noãn, lấyđiện thoại ra, phía ra dãy số quen thuộc nhất hai năm qua.

      “Tô tiểu thư, nên tới bệnh viện làm kiểm tra tim.”

      Thanh của người cộng theo ống ng hetruyền đến, Tô Noãn đưa tay lau bùn đất dơbẩn mặt, lại phát tay bẩn sót chỗ nào.

      Bên kia điện thoại trầm mặc chờ đợi, Tô Noãn ngửa đầu thở sâu chút, mặt dơ dáy bẩnthỉu cố gắng nặn ra nụ cười, chỉ trong chốc lát,mở miệng ra muốn gì, nhưng đáp lại đầu điện thoại bên kia vẫn là câu trả lời đổi trong hai năm qua.

      : “Ngày mai tôi tới.”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: “Chết vì tình” và “Mưu sát”

      “Tim rất tốt, cũng còn xuất dấu hiệu kỳ lạ, nhưng mà phải nhớ mỗi tháng tới bệnh viện lần, để làm kiểm tra cố định.”

      Ngồi ở trong phòng tràn đầy mùi thuốc khửtrùng, hai năm nay Tô Noãn ng he bác sĩ khámbệnh, lời cũng chút thay đổi, phối hợpgật đầu, cầm tâm điện đồ mỉm cười nhìn sang bác sĩ.

      “Tôi biết rồi, bác sĩ Lý.”

      Lý Nham Dung quay đầu, đối diện nụ cười đạmmạc ấm áp của Tô Noãn trái tim như dừng lại,ánh mắt trầm cũng theo đó mà ôn hòa mấyphần, ngồi trở lại g hế, bắt đầu gõ lên bànphím, tên thuốc liên tục xuất màn hìnhmáy vi tính.

      ra , có thể giống như Thiếu Thần, gọi tôi là học trưởng, dù sao…”

      Ánh mắt Lý Nham Dung dán vào màn hình máy tính, tùy ý mở miệng, lời đến nữa, mới phát giác mình sai, miễn cưỡng ngưng lại, có chút lo lắng nhìn về phía Tô Noãn, vẫn như cũ đập vào mắt là nụ cười bình tĩnh.

      Hai năm sau, lần nữa nhắc tới Thiếu Thần, lệ rơi đầy mặt, chỉ là an tĩnh mỉm cười, giống như tất cả bất hạnh đều chưa từng xảy ra người .

      Cũng bao lâu, cửa phòng làm việc của bác sĩ khoa tim mạch bị gõ, Tô Noãn thu lại nụ cườinhạt, quay đầu lại thấy y tá xách cái bao thuốc vào.

      “Bác sĩ Lý, đây là thuốc cần.”

      Lý Nham Dung nhận lấy bao thuốc, tiếng cám ơn với y tá, liền bắt đầu kiểm tra bao thuốcmen, xác định có lầm lẫn, mới yên tâmđưa cho Tô Noãn:

      “Cách thức uống thuốc, là xế chiều uống lần, nếu vẫn hiểu, cứ gọi điện cho tôi.”

      Mặc dù biết, câu dặn dò cuối cùng cũng xem như là vô ích, nhưng vẫn rồi, nếu phải mỗi tháng đốc thúc mau tới bệnh viện kiểm tra, đoán chừng trong hai năm qua đều thấy được mấy lần.

      “Cám ơn bác sĩ, tôi đây.”

      Tô Noãn cười đến có chút để ý, cho dù tròng mắt xinh đẹp kia nhìn , Lý Nham Dung vẫn cảm nhận được bất kỳ tâm tình gì của , xa cách mà ngơ ngẩn, làm cho người ta khó có thể nhìn thấu suy ng hĩ cái gì.

      Khi bóng dáng mỏng manh của Tô Noãn biếnmất ở cửa, y tá bên mới thử mở miệng dò xét:

      “Bác sĩ Lý, tiền thuốc này…”

      “G hi tên của tôi, cuối tháng tôi thanh toán.”

      Lý Nham Dung cúi đầu bắt đầu công việc, đối vớihành động khám bệnh trả tiền của Tô Noãn thèm để ý, làm cho vị y tá đứng bên ngượng ngùng gật đầu, hỏi thêm gì nữa, lui ra khỏi phòng bệnh.

      Tô Noãn tới trạm xe buýt cách bệnh viện xa, bên lề đường, chiếc Cadillac màu đen vững vàng dừng bên cạnh , cửa sổ xe từ từ hạxuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp ôn nhàn.

      Tô Noãn dừng bước chân, nhìn trong xe thấyDoãn Thụy Hàm, chẳng qua là thoáng giật mình,trong đại não lên câu:

      30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây.

      Bên trong nhà hàng Italy, đèn thủy tinh hoa lệtỏa vầng sáng nhàn nhạt, có vẻ tao nhã mà yên tĩnh, khúc dân ca “Santa Lucia” của Ý dịu dàng thanh nhã vang khắp phòng ăn, làm cho khách dùng cơm cảm thấy tâm hồn buông lỏng cùng thư thái.

      Doãn Thụy Hàn mặc chiếc váy hoa màu tím nhạt cùng đôi giày cao đến gối, bên ngoài khoát chiếc áo da màu đen, mái tócdài đen nhánh mềm mại, làm nổi bật ngũ quanxinh đẹp đậm chất Đông Phương cổ điển của ,làm cho càng nhìn càng thêm phần cao quý.

      Giờ phút này, giống như đóa hoa bách hợp nhã nhặn lịch ngồi g hế salon, hai chân khép lại, khẽ ng hiêng, khi giơ tay nhấc chân, thể phong cách mỹ nữ thuộc giới xãhội thượng lưu.

      ngờ, chúng ta còn gặp lại, Tô tiểuthư.”

      Tô Noãn ngước mắt nhìn Doãn Thụy Hàm bằng con ngươi dịu dàng như nước, ở nơi nào đó, rõràng nhìn thấy chính bộ dáng của mình, trang điểm đậm, áo sơ mi và quần jean giá rẻ, ăn mặcnhư vậy, ngồi ở nhà hàng hạng sang này, trông có vẻ lôi thôi lếch thếch.

      Hoa cẩm chướng bàn ăn nở rộ tới diễm lệ, nhàn nhạt xông thẳng vào khứu giác , làm cho có loại cảm giác khó chịu muốn ngất xỉu.

      Cũng tại nhà hàng này, cũng tại vị trí này, ngồi bên cạnh, Doãn Thụy Hàm ngồi ở đầu bàn bên kia, bên tai các như cũ vẫn là giai điệu “Santa Lucia” vui vẻ, trong hai năm nay, có gì thay đổi, điều duy nhất thay đổi chính là, thânphận của các .

      Hai năm trước, khi còn là thiên kim bí thưthành ủy, an vị ở vị trí là vợ Cố Lăng Thành,ánh mắt sắc bén nhìn người phụ nữ mang thaiđứa con của chồng .

      Khi đó, bàn ăn trưng bày phải là hoa cẩm chướng, mà là cái hộp, bên trong là mộttrăm ngàn.

      “Tôi cần đứa bé này, tốt nhất phá ,cho dù muốn, tôi cũng có biện pháp làm cho mất đứa bé này.”

      “Chẳng lẽ vì Tô tiểu thư có lòng riêng, mà khiến Lăng Thành cả đời có con sao?”

      Khi đó, người phụ nữ nhu nhược này, lệ rơi đầymặt mà nhìn , đáy mắt ràng là tuyệt vọng, nhưng, mềm lòng, chỉ biết tức giận vì bị phản bội.

      “Ban đầu Cố Lăng Thành nguyện ý chăm sóctôi đời kiếp, cũng kiểu tìnhyêu Plato có gì là tốt, cho tới sáng hômnay, ấy còn tôi, Doãn tiểu thư, côthật cho là Cố Lăng Thành nguyện ý vì ly hôn với tôi sao?”

      “Cho dù tôi sinh con, tôi cũng thay người khác nuôi con!”

      để ý tới người phụ nữ đau khổ quỳ gốicạnh chân cầu xin, cầm túi lên, đứng dậy rời ,giống như con khổng tước kiêu ngạo, muốn ở nơi đây lộ ra vẻ yếu ớt của trước mặtngười phụ nữ phá hư hôn nhân của .

      bị bệnh tim, nhất định thể thứ khác hơn cả nụ hôn, cho dù là răng môi triền miên hôn sâu, cũng có thể làm cho bệnh tái phát.

      Vì bảo vệ , cho nên tìm nữ nhân khác phóng túng, thậm chí ngần ngại gieo mầm móng,cuối cùng, để cho phải nuôi con của và người phụ nữ khác hay sao?

      Lấy danh ng hĩa tình , thực bị tổn thương,đây là chỗ cao minh của Cố Lăng Thành, vẫn là do ngu xuẩn, được sao?

      Ngày này giờ này, Doãn Thụy Hàm là thiênkim tập đoàn Doãn thị, mà , cái gì cũng còn, lần nữa ngồi cùng vị trí, ý muốn như thếnào, Tô Noãn cười lạnh đem tầm mắt dời về phía phong cảnh ngoài cửa sổ.
      Chương 4.2: “Chết vì tình” và “Mưusát”

      Doãn Thụy Hàm thấy Tô Noãn nhíu lại mi tâmthì tròng mắt thản nhiên mỉm cười, lại nhìn vềphía Tô Noãn bằng ánh mắt thương tiếc áy náy, mà trong tay , cầm vài tấm chi phiếu.

      “Tô tiểu thư, đây là chút thành ý của tôi, mong nhận lấy.”

      Tô Noãn thu hồi ánh mắt nhìn xa xăm, tròng mắt như sương như khói dâng lên hồi lạnh nhạt, đón nhận ánh mắt thân thiết của Doãn Thụy Hàm, khóe môi lạnh lùng nâng lên.

      Châm chọc khiêu khích sắc bén cũng đáng sợ, điều đáng sợ là, đối thủ của mi dùng mộttư thái như là trách trời thương dân* thương cảm cho vẻ hèn mọn của mi, để cho mi dày dò bởi tâm hồn.

      *Ngày tận thế

      Doãn Thụy Hàm, rốt cuộc là người dịu dàng thiện lương hay còn có tâm cơ khác, nào ai biết được?

      “Đây chính là mục đích gọi tôi tới đây?”

      Đối mặt với chất vấn của Tô Noãn, Doãn Thụy Hàm kinh ngạc trong chốc lát, nhưng vẫn cườicười quan tâm, dấu vết đem tấm chi phiếuđặt lên bàn trước mặt Tô Noãn.

      Tô Noãn liếc nhìn con số tấm chi phiếu, thậtlàm cho người khác hài lòng, lấy địa vị của DoãnThụy Hàm ngày hôm nay, chút tiền này có thấmvào đâu, nhưng đối với Tô Noãn mà , cũng là số tiền lớn, phải cần cù tiết kiệm trong lờinói, đoán chừng cả đời này cần phải lo âu nữa.

      “Đây cũng là tâm ý của Lăng Thành, ấy vẫnhy vọng Tô tiểu thư có thể sống vui vẻ.”

      Doãn Thụy Hàng nhàng thuyết phục, lại giống như cây kim nhọn sắc bén, hung hăng đâm vào ngực , làm cho trái tim rỉ ra giọt máu tươi xinh đẹp, đem toàn bộ thế giới tàn khốc của lộ ra dưới ánh mặt trời.

      ra bọn họ cho là trải qua nhiều chuyệnnhư vậy, còn có thể vô ưu vô lo mà sống, hai bàn tay dưới bàn hung hăng nắm chặt, Tô Noãnkhinh xuất giễu cợt, vô luận là Cố Lăng Thành hay là Doãn Thụy Hàm, đều là cao thủ bày trò.

      Doãn Thụy Hàm nhìn Tô Noãn giễu cợt, bất đắc dĩ than tiếng, nhưng có tức giận đứng dậy rời , mà là cầm lấy thực đơn bên cạnh,vừa mở ra vừa hướng Tô Noãn dịu dàng :

      “Tô tiểu thư, gần trưa rồi, chúng ta chọn món ăn trước .”

      Bàn tay trắng nõn thon dài xinh đẹp của Doãn Thụy Hàm khẽ nhấc, liền có người hầu bàn cung kính tới, lời đọc ra loạt tên thức ăn Italy, ngữ điệu lưu loát cùng thuần túy so với người gốc Ý khác gì mấy.

      Tô Noãn tựa người sofa, thưởng thức khíkhái cao quý trong lời của Doãn Thụy Hàm, mím môi cười tiếng, là vui haylà giận, thấy Doãn Thụy Hàm nhìn sang trưng cầuý kiến chỉ lạnh nhạt :

      “Tôi biết tiếng Ý, nên hiểu đượctrên thực đơn viết gì.”

      Sau đó Doãn Thụy Hàm có hơi chút sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười yếu ớt, khiến người hầu bàn ở bên chờ đợi, chính mình cầm thực đơn cùng cây bút đưa cho Tô Noãnvẻ mặt lạnh nhạt, :

      “Tô tiểu thư, nếu như ngại, tôi đọc chocô ng he, đánh dấu món mình thích, được chứ?”

      Tô Noãn quét mắt nhìn tờ thực đơn tràn ngập chằng chịt tiếng Ý, nhận lấy cành ô liu của Doãn Thụy Hàm, chỉ là ngẩng đầu hướng ngườibồi bàn im lặng chờ phân phó :

      “Tôi muốn ăn cháo, lấy cho tôi ”.

      Giọng Tô Noãn nặng , lại đủ để cho người dùng cơm chung quanh ng heđược gọi món ăn, cũng kinh ngạc quayđầu, đem tầm mắt đưa tới.

      Người bồi bàn có chút sửng sốt áy ngại, nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở:

      “Tiểu thư, nhà hàng chúng tôi chỉ có món Ý, có món ăn bình dân mang hương vịTrung Quốc.”

      Có thể đem cháo thành món ăn bình dân đặcsắc Trung Quốc, giữ mặt mũi cho , Tô Noãnliếc nhìn thái độ cung kính của người bồi bàn,nhưng vì vậy mà cảm kích, ngược lại caumày, thanh cũng tăng cao vài phần dB (deciben) :

      “Tôi chính là muốn ăn cháo, tên mấy món ăn ở đây tôi đều xem hiểu, hơn nữa thức ăn còn ít như vậy, làm sao mà ăn đủ no, nếu như cácngười nơi này có, phải ra ngoàiquán cóc mua cho tôi!”

      “Tiểu thư, tôi rất xin lỗi, cả con đường này đều là nhà hàng hạng sang, tìm được móncháo muốn.”

      Bồi bàn khó xử nhìn Tô Noãn chút, lại đemánh mắt cầu cứu về phía Doãn Thụy Hàm vẫn an tĩnh ngồi ở đó, mà ánh mắt chung quanh cũng đều trở nên xét nét khinh bỉ.

      Tô Noãn giống như thấy những ánh mắtchâm chích kia, bưng ly thủy tinh lên, nuốt xuống ngụm nước nguội lạnh, lông mày cũngkhông còn nhíu lại nữa:

      “Nếu có cháo, lấy phần cơm cùng nước tương !”

      “Chuyện này…”

      Tô Noãn thậm chí còn ng he thấy tiếng bàn luận xôn xao chung quanh, những ánh mắt khinh miệtkhi dễ kia, toàn bộ rơi vào khuôn mặt trang điểmđậm của , nhưng chỉ cười tiếng,đem ly nước để lại mặt bàn.

      “Muốn ăn gì các người đều có, vậy tôi cũng cần thiết phải ở lại”.

      Tô Noãn để ý người bồi bàn xin lỗi,đứng lên, từ cao nhìn xuống Doãn Thụy Hàm đối diện từ đầu đến giờ vẫn giữ im lặng.

      “Năm đó ở nơi này chịu sỉ nhục, hôm nay coi như tôi trả cho , về sau đừng đến tìm tôi nữa,bằng tôi biết tôi còn có thể hay như vậy phối hợp với !”

      “Tô tiểu thư, hiểu lầm…”.

      Doãn Thụy Hàm ngước nhìn Tô Noãn lạnh lùng,vẻ mặt ôn nhu, là nhàn nhạt áy náy cùng thương hại, muốn mở miệng giải thích, Tô Noãn lạikhông cho cơ hội, trực tiếp xoay người.

      Cầm lên mấy bao đầy đủ các loại thuốc, trước những ánh nhìn soi mói quái dị kia, Tô Noãnkhông nhanh chậm ra khỏi nhà ăn sang trọng hoa lệ, tờ chi phiếu bàn ăn, vẫn như trước im lặng nằm ở chỗ cũ.

      Sau lưng cửa nhà hàng tự động khép lại, Tô Noãn đứng ở dưới ánh mặt trời, tròng mắt nhàn nhạt chuyển động, nhìn thấy khu phố đối diện, nhiếp ảnh gia trẻ tuổi đứng trong mộtđám người cầm máy chụp ảnh, hướng nhà hàng kiến trúc đối diện tiến hành chụp hình.

      Nhìn người thiếu niên trẻ tuổi cách đó xa chân quỳ xuống đất, giơ máy chụp ảnh lên,Tô Noãn nhớ lại Lục Thiếu Thần, cũng thíchdùng tư thế này để chụp ảnh, , ngẩng mặt chụp góc 45 độ, là góc chụp có tính khiêu chiếnnhất đối với nhiếp ảnh gia.

      khi đó, rất thích dùng đôi tay khéo léo kia,xoay tiêu cự, tìm kiếm góc độ ánh sáng tốt nhất.

      Ngón tay chạm đến ngón áp út lạnh lẽo cứngrắn, Tô Noãn quay đầu, thấy đám hoa hải dụ màu trắng bên cạnh trong cửa hàng, thản nhiên đắc ý nở rộ, giống như đứa bé ngủ mê, tinh khiết mà an bình.

      ———

      Sắc trời mờ mịt, biển Tram Lam vô cùng mênhmông, từng đợt sóng biển vỗ vào vách đá nhamthạch, bọt biển trắng xóa văng tung tóe, phát ra tiếng gầm thét giống như tiếng hô to.

      Bất ngờ Tô Noãn đứng vách đá dựng đứng, gió biển thổi bay mái tóc dài màu nâu của , hỗn lộn bay lượn trung, trong tayđang cầm bó hoa hải dụ trắng noãn, tròng mắt nheo lại, ngắm nhìn đường chân trời xanh thẳm nơi xa kia.

      Linh hồn Thiếu Thần được an táng nơi này, đồng thời cũng an táng mảnh tình cảm u buồn nhất trong đời , ở cái thế giới này, nơi sâu nhất, yêntĩnh nhất, cứ thế ngủ yên.

      Thiếu Thần…

      hướng về phía biển rộng mênh mông cuồncuộng mãnh liệt, thác loạn gào thét, thân hình gầy gò, có chút yếu đuối, hình như chỉ cần trận cuồng phong cuộn tới, là có thể cuốn vào biển rộng.

      Người đàn ông đẹp giống như thiên sứ này, nên sớm như vậy mà biến mất cõi đời này, người vốn nên chết là mới đúng!

      Thân hình đơn bạc thoắt cái, giống như con bươm bướm sắp chết chao đảo sắp té, dưới chân Tô Noãn vừa động, lập tức viên đá rớtxuống vách đá, bị sóng biển quay cuồng cuốn vào trong.

      Hai năm trước ở nơi này muốn nhảy xuống,nhưng bởi vì lòng mà dừng lại bước chân,vuốt ve trái tim đập, hai năm sau, như cũ vẫn đối diện được cái chết.

      Thiếu Thần, nếu như đây là nguyện vọng củaanh, em tiếp tục sống tốt, cho dù có mệt mỏithế nào, em cũng vậy cố gắng sinh tồn.

      Gió biển chà xát làm đau khuôn mặt, có thểcảm nhận được cái lạnh gương mặt, chậm rãi di chuyển hai chân, viên đá sỏi dưới chân rơilả tả xuống vách đá, lúc sắp quay người lại, cánh tay bé đột nhiên xuất lựcđạo mạnh mẽ.

      Tô Noãn kinh ngạc quay đầu, đôi mắt đẫm lệ chớp tầm nhìn, chiếu rọi nét khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn, còn có đôi mắt xinh đẹp phíasau cặp kính.

      lại muốn làm gì đấy!”

      Tô Noãn nổi giận kềm được rống to, tiếng gầm gừ bị bao phủ bởi tiếng sóng biển, nước mắtthấm khuôn mặt nhắn, sau đó khuônmặt trang điểm hóa thành màu đen sì, bởi vì sau lưng người đàn ông này, mà khống chếđược giằng co.

      “Vậy còn lại muốn làm gì!”

      Người đàn ông nắm lấy cánh tay , có xả hơi, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra phiền não mơ hồ, còn có vài chỗ khó hiểu, mộtđôi con ngươi lạnh lùng, thẳng tắp nhìn chằm chằm khuôn mặt khóc của .

      buông tôi ra!”

      Tô Noãn nhớ tới mình gặp phải người đàn ông này, mỗi làn đều gặp bất hạnh, loạn xạ lau nướcmắt má, bắt đầu liều mạng muốn đẩy ngườiđàn ông giam cầm mình, biết dưới chânvừa trượt, cả người lui về phía sau té xuống.

      Chuyện xảy ra kế tiếp, mặc kệ là Tô Noãn, còn có Lục Cảnh Hoằng vẫn ngờ tới, chờ khi bọn họ kịp phản ứng lại, hai người trở thành vậtrơi tự do, gió biển lạnh thấu xương quét qua da thịt bọn họ, tiếp theo là tiếng “Bùm” lớn, bọtsóng bắn tung tóe khắp nơi.

      Khi mặt biển khôi phục mảnh yên tĩnh thìtrên vách đá đột nhiên phát ra tiếng kêu ầm ĩ:

      “Người đâu mau tới, cứu mạng , có người vì tình tự tử nhảy xuống biển rồi!”
      Chương 4.3: “Chết vì tình” và “Mưusát”

      “Lúc gần tối hôm qua, xảy ra kiện nhảy xuống vực ở bờ biển thành phố, đặc biệt là phóng viên đài chúng tôi vội vã đến trường, tiếp đó, mời nhân viên làm việc hãy đem màn ảnh chuyểnsang cho phóng viên đài chúng tôi!”

      Hình ảnh đột nhiên chuyển từ đài phát thanhsang bờ biển ngoài trời, tên phóng viên đầu tóc hỗn loạn, đưa mirco đến trước mặt người dân mặt mũi chất phác hiền hậu:

      “Bác à, bác có thể kể cho chúng tôi ng he tìnhcảnh lúc đó ?”

      “Lúc ấy à, kia tay cầm bó hoa, đứng kia la lên, tụi tôi làm việc bên dưới, cũng ng he được tiếng khóc thê thảm đó, sau đó bêndưới vách núi, có chiếc xe đẹp chạy tới, người đàn ông từ bên trong bước xuống, cách ăn mặc, nhìn cái cũng biết là người có tiền, hơnnữa, người đàn ông to lớn kia giống như đóahoa đẹp mắt, lịch , đeo mắt kính…”

      Khóe mắt tên phóng viên giựt giựt, lấy lại micro, bất chấp gió biển mãnh liệt, hướng về phía ống kính lớn tiếng :

      “Lần này chúng ta đại khái hiểu được vụ án người nhảy xuống núi, tiếp đó, mời vị bên cạnh tôi người chứng kiến sơ lược tường thuật lại quátrình xảy ra vụ án…”

      “Người đàn ông kia vừa lên, cùng kia xảy ra tranh chấp, hai người đẩy tới đẩy lui, sau đó, biết chuyện gì xảy ra, kia liền ngã về phía sau, té xuống trước, thuận tiện còn kéo theo người đàn ông kia cái, sau đó hai người cùng té xuống luôn!”

      “Bọn tôi mới vừa rồi còn chuyện này, cólẽ hai người bọn họ là đôi tình nhân, có thể nhà trai đồng ý ta cùng ng hèokhổ ở chung chỗ, cho nên hai người liền hẹntới nơi này tự tử vì tình…”

      Tô Noãn nằm giường bệnh, lạnh lùng xem chương trình giảng đạo lý sinh động như thậttrên ti vi, ng he “Hào môn ân oán tình cừu” cái điều khiển từ xa trong tay bị căm tức nhét vào tủ đầu giường.

      Đây là ngày thứ 2 kể từ lúc rơi xuống biển được cứu lên, biết bơi, té xuống mà chết đuối cũng coi như là kỳ tích lắm rồi, chỉ có vết thương mặt bị đá biển làm trầy xướt, sau đó ngủ mê man ngày đêm, tỉnh lại nhìn thấy loại tin tức sai này.

      Tự tử vì tình? Tô Noãn vừa ng hĩ tới người đàn ông so đo từng li từng tí kia, cười lạnh mỉa mai, hận vu khống được người đàn ông đó tội mưu sát, điều kiện trước hết là, cho mời luật sư có năng lực.

      Cửa phòng bệnh bị mở ra, Tô Noãn vừa quay đầu, liền thấy Cố Lăng Thành đứng ở ngoài cửa, môi mỏng cong lên cười mà như cười, ánh mắt vô tư dịu dàng mỉm cười, nháy mắt dừng khuôn mặt lạnh lùng của .

      Tây trang phẳng phiu màu đen, hoa hồng đỏ rực xinh đẹp, ở người Cố Lăng Thành, nhìn thấy được dấu hiệu thăm bệnh nhân, chỉcó hẹn hò trêu chọc giai nhân.

      vinh hạnh và may mắn, trở thành loại giai nhân này, khi họ ly hôn sau 2 năm.

      Tô Noãn nhìn con ngươi đen tràn đầy ý cười củaCố Lăng Thành, chỉ dừng lại giây, hoàntoàn dời tầm mắt của mình, hề nhìn tới vẻ nuông chiều của người đàn ông.

      “Giữa chúng ta, tôi cho em ngoại trừ cưng chiều, còn gì nữa cả, Noãn Noãn, chẳng lẽ em còn hiểu sao?”

      Những lời này tựa như ngực bị đâm, cho là côđã dùng 2 năm thời gian để quên , ngờ,khi tay nhàng phất qua, còn có thể làm cho lòng dạ tan nát đau đớn.

      Giữa sáu năm vô cùng cưng chiều, đến cuối cùng, lại là cái cớ tốt nhất để ta phản bội .

      Tô Noãn ánh mắt thâm thúy liếc về hướng trời xanh xa xa ngoài cửa sổ, đôi môi có chút tái nhợthơi nhếch lên thành đường vòng cung, cái thế giới này lớn cũng , chỉ là vừavặn làm cho có thể đảo vòng, rồi quay trở lại tại chỗ.

      Giường bệnh hẹp đột nhiên trầm xuống, TôNoãn đột nhiên quay đầu lại, liền thấy bóng dáng gần trong gang tấc, Cố Lăng Thành cứ nhưvậy, ngồi bên cạnh , hai chân thon dài giao nhau, di chuyển bó hồng trong tay cắm vào cái bình tủ đầu giường.

      Giữa bọn họ chưa tới mét, khoảng cách như vậy khiến cho thở nổi, do hít thở thông mà khó chịu, có thể nhìn thấy ý cười bên trong mắt Cố Lăng Thành, nhìn thấy khuôn mặtkiềm chế cảm xúc của chính mình, vô cùng bìnhtĩnh cứng ngắc.

      “Ng he em học theo mấy cái tình tiết trênphim truyền hình kia, vì tình chạy nhảy xuống biển tự tử?”

      người ta phảng phất mùi thuốc lá, từ từchui vào cánh mũi , quanh quẩn suy ng hĩ củacô, thanh trầm thấp ôn hòa hiền hậu phảng phất như là loại mê hoặc, muốn làm lung lay ý chí của .

      Khi Cố Lăng Thành vẫn chỉ là thư ký nho nhỏthì cũng có sức quyến rũ phi phàm, oanh oanhyến yến lúc nào cũng quây quanh ta, xum xoe nhiều biết bao nhiêu mà kể.

      Cho đến ngày hôm nay, qua năm tháng chạm khắc người ta phải là tan thương,mà là người đàn ông thành thục thành công mê người, khiến cho nữ nhân vì ta mà sinh radục niệm điên cuồng giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

      ta giờ phút này, dùng loại ánh mắt sâu thăm thẳm như đáy hồ kia, cẩn thận lướt quangũ quan của , cuối cùng dừng lại ở cánh môi nhếch lên của , nụ cười gương mặt tuấn túcàng đậm.

      “Tôi nhớ em ngay tại thời điểm đó, chịunổi chút kích thích và vận động, bây giờ nhìn lại, ngược lại khá hơn nhiều.”

      Tô Noãn bờ môi căng thẳng, cách nàochịu được ánh mắt mập mờ của ta được nữa, tay vén chăn lên, vừa định xuống giường,cánh tay mảnh khảnh liền bị Cố Lăng Thành bắtđược, mặc kệ cái trừng mắt oán hận, nhìn qua thấy cái đầu tóc màu đen rối tung của ta.

      ta cúi thấp đầu, tầm mắt dừng lại ở ngón tayáp út của , dừng lại ở mặt chiếc nhẫn kim cương, sau đó, ngẩng đầu, đón nhận ánh mắtlạnh nhạt của , thương tiếc cười cười:

      “Hai năm trước em đáp ứng ta, hiệntại lại đeo nó, có ý gì sao?”

      Lục Thiếu Thần chết, còn giả bộ, có ai đếnxem, nếu nguyện ý, ngay từ lúc hai năm trước ta trở lại tìm nên cùng ta trở về Provence, Cố Lăng Thành, là ý này chứ gì?

      Tô Noãn lạnh lùng quay đầu, đôi mắt cũng chua xót phiếm hồng, Cố Lăng Thành biết rõnhược điểm của , cho nên ta đả kích , thường thường có thể để cho mất khống chế,tâm tĩnh lặng mơ hồ dâng lên ba đào mãnh liệt.

      ta, như trước vẫn cứ hờ hững, giống như đấng Chúa cứu thế, thương hại nhìn .

      Trước lúc làm ra bất kỳ hành vi mất lý trí, cửa phòng bệnh vang lên tiếng la kích động của LâmGia Gia, cũng làm cho Cố Lăng Thành buông cáikìm chặt đối với , sau đó chậm rãi đứng dậy, ưu nhã xoay người lại, hề nhìn lấy Tô Noãnlần nào nữa, ra cửa.

      “Tiểu Noãn, chàng đẹp trai này là ai, bạn trai cậu hả?”

      Lâm Gia Gia cầm bình thủy trong tay, tò mò quansát Cố Lăng Thành ngang qua người , sao đó, háo hức chạy đến trước giường bệnh, bắt đầu bà tám.

      Tô Noãn chính là cố gắng cười cười, vuốt ve chiếc nhẫn đeo ngón tay, nhìn bóng dáng ngoàicửa, trả lời:

      biết, có lẽ là nhầm phòng bệnh.”

      Cố Lăng Thành bước chân chậm lại đến mức khó phát ra, nhưng phản bác cách của Tô Noãn, đóng cửa lại, ra ngoài.

      Lâm Gia Gia ngó bó hoa hồng tủ giường, đối với câu trả lời của Tô Noãn nữa tin nữa ngờ, nào có người nhầm phòng bệnh, còn tặng kèm mộtbó hoa hồng to, biết, 89% là giả.

      Nhìn Tô Noãn mệt mỏi nhắm mắt lại, sắc mặt táinhợt tiều tụy hiển thị , Lâm Gia Gia nỡbức cung nữa, buồn bã ỉu xìu thở dài, bắt đầuchuẩn bị bữa ăn tối cho Tô Noãn.

      Sau khi Tô Noãn từ trong biển được cứu vớt lên, được đưa tới bệnh viện cấp cứu, Lâm Gia Gia xuất tại bệnh viện, là do Lý Nham Dung thông báo, khi vừa mới hết giờ làm việc ra cửa, nhìn thấy Tô Noãn nằm băng ca đượcđưa tới, cho nên trước tiên, tìm được bạn cùng phòng của Tô Noãn là .

      “Gia Gia, phải cậu chiều hôm nay ởtrường có buổi thuyết giảng quan trọng, cậu nhấtđịnh phải tham gia sao?”

      Xới chén cơm ngon, đem bát đũa đưa cho Tô Noãn:

      “Ừ…, bạn học mình vừa gọi điện thoại chomình, buổi thuyết giảng chính của vị quan ngoại giao kia có chuyện nên tạm thời ,kết quả là thư ký của ta làm báo cáo, chonên, cũng tính là lấy làm tiếc nuối!”

      “Quan ngoại giao?” Chương 4.4: “Chết vì tình” và “Mưusát”

      “Đúng vậy, ta mới từ Na Uy về nước báo cáo công tác, gần đây ng hĩ phép, cùng lúc chủ nhiệm của tụi mình và ta hồi đại học cùng học chung thầy, nên mời ta đến thuyết giảng cho tụi mình, ng he , chủ nhiệm khoa tụimình ba lần đến mời cũng mời được ta, cuối cùng vẫn là cầu xin thầy giáo bọn họ ra mặt, mới giải quyết xong chuyện này, mình có xem qua hình ta, là người đàn ông rất đẹp trai!”

      Tô Noãn đối với vị chủ nhiệm khoa kia của Lâm Gia Gia có ấn tượng, người đàn ông tuổi trung niên có bụng bia, tóc thưa thớt, đeo cái kínhlão đen cũ kỹ, tự nhiên cũng đem loại ấn tượng này gán lên người vị Quan Ngoại Giao kia, thấy ánh mắt sùng bái của Lâm Gia Gia, chỉ là phối hợp cười cười, ngừng.

      Lâm Gia Gia thấy thái độ Tô Noãn qua loa nhưvậy, lúc này cũng vui mừng, nhíu mày, đoạt lấy chiếc đũa của Tô Noãn, nhìn chằm chằm vào động tác cản trở của Tô Noãn, vẻ mặt ng hiêmtúc :

      “Tiểu Noãn, mình lừa cậu đâu, ta thậtsự rất lợi hại, lúc học đều là học nhảy lớp, mườitám tuổi lấy được học bổng Lord của đại học Oxford, được cử ra nước ngoài du học thạc sĩ, năm hai mươi tuổi liền tinh thông mười loại ngôn ngữ khó học nhất thế giới…”

      Tô Noãn gật đầu cái, mặt vẻ tin khiến Lâm Gia Gia ão não, lúc Tô Noãn đưa tay định lấy đũa nhân tiện cũng đem chén trong tay Tô Noãn đoạt .

      “Mình xem cậu cũng ăn no rồi, còn lại cầnăn nữa.”

      Tô Noãn kinh ngạc nhìn nhìn Lâm Gia Gia thaotác nhanh nhẹn dọn dẹp bát đũa, vẻ mặt hắctuyến, vuốt cái bụng trống trơn, sau đó làm sơ tư tưởng tranh đấu, hay là đem Lâm Gia Gia ra thị uy, lựa chọn thỏa hiệp:

      “Oa, ta lợi hại như vậy, nhất định là mặc quầnlót bên ngoài…”

      “Tô Noãn, cho phép cậu như vậy về thần tượng của mình!”

      Tô Noãn thức thời ngậm miệng lại, ngoan ngoãngật đầu, nhưng mà trong nội tâm lại đối với cái vịQuan Ngoại Giao quen biết kia tiến hành phen khi dễ, phát giác Lâm Gia Gia như TIểu Bạch Thỏ ánh mắt vô tội ai oán Tô Noãnvội mỉm cười giải thích:

      “Gia Gia, mình đây phải khen ta ư,mặc quần tam giác bên ngoài trông như siêu nhân a, siêu nhân lợi hại, phải cậukhông biết chứ?”

      Lâm Gia Gia ng hi ngờ đánh giá nụ cười giả tạo khuôn mặt Tô Noãn, bĩu môi, đem bát đũa nhét trả lại cho Tô Noãn, lảm nhảm mộtmình:

      “Đừng tưởng là mình biết, cậu gạt mình!”

      Tô Noãn cúi đầu nhai cơm, khóe miệng là nụ cười vui vẻ, cho rằng Lâm Gia Gia mềmlòng, mới có thể như vậy cùng đùa hay sao?

      ———

      Cửa phòng bệnh của bệnh viện VIP lặng lẽ mở ra, Kiều thả bước, chậm rãi vào, cầm trong tay sấp tài liệu, bên trong là tin tức mà sáng sớm hôm nay vừa thu thập được, về có tên gọi là Tô Noãn.

      Bên trong gian phòng ấm áp nhá nhem, bóng đêm lượn lờ bao vây, phía trước cửa sổ, đạobóng dáng cao lớn an tĩnh đứng thẳng, ngắmnhìn sắc trời mờ tối bên ngoài, ng he thấy giọng của Kiều mới xoay người lại, trong tay củaanh, cũng cầm phần tài liệu.

      “Phó bộ, đây là tư liệu Lý Tư Đặc đưa đến, xin ngài xem qua”.

      Kiều theo tập văn kiện lấy tài liệu ra, cung kínhđưa cho Lục Cảnh Hoằng, thuận tiện nhận lấy tàiliệu trong tay Lục Cảnh Hoằng, chờ đợi chỉ thịcủa Lục Cảnh Hoằng.

      Lục Cảnh Hoằng dùng khóe mắt dư quang liếcnhìn văn kiện, khớp xương hai ngón tay xinh xắnkẹp lấy tập tài liệu, đem nó hướng khay trà vừa để xuống, lập tức mở ra xem liền, mà xoay người trở về hướng cửa sổ.

      Kiều nhìn theo bóng lưng người đàn ông, lại nhìn chút tài liệu khay trà còn nguyên, do dự liên tục, vẫn là mở miệng :

      “Phó bộ, Tô tiểu thư hai năm qua quả rất vấttả, cùng người khác thuê nhà ở chung, ở tại khu nội thành cũ của vùng ngoại ô, việc bị thương lầntrước khi vào trại tạm giam làm cho ấy bị cửa hàng sa thải rồi”.

      Lục Cảnh Hoằng chỉ nhàn nhạt nhìn Kiều, ánhmắt ý vị như vậy khiến Kiều thân thểkhông khỏi cứng ngắc, nhưng giải thích gì nhiều, bởi vì biết cấp thích viện cớ.

      “Kiều, cậu là đồng tình với ấy?”

      Kiều nhất thời cứng họng, cuối cùng bày ra điệubộ thừa nhận, biết sai cúi đầu, biết, vượtquá giới hạn.

      “Năm giờ, cậu có thể tan việc.”

      ng hỉ ngơi cho tốt, tôi xin phép.”

      Trước khi Kiều rời , vẫn đưa ánh mắt quan tâmnhìn bóng dáng đứng yên thẳng tắp thả lỏng củaLục Cảnh Hoằng, ánh mắt dừng cần cổ trắng nõn của Lục Cảnh Hoằng:

      “Phó bộ, cổ …có cần gọi bác sĩ tới xem cái cổcủa thế nào ?”

      Lục Cảnh Hoằng lặng lẽ quay người lại, gò má trắng nõn gầy gò, còn lưu lại năm dấu tay nhànnhạt, ở dưới ánh đèn, hết sức ràng, phải cẩn thận nhìn, mới phát được, cứng ngắc quay đầu.

      Đây là kết quả Lục Cảnh Hoằng rơi vào trong biển, uống bụng nước biển, và bị trật cổ luôn.

      Ng he thấy Kiều hỏi thăm, chân mày Lục CảnhHoằng nhíu lại, lạnh lùng :

      “Kiều, cậu tiếp tục làm thêm giờ, tôi cũng trả tiền làm thêm cho cậu.”

      Lục Cảnh Hoằng luôn dùng thanh ưu nhã nhất, trực tiếp ra ý tứ, Kiều ngượng ngập gậtđầu, liền thêm lời nào nữa, khẽ đóng cửa, ra khỏi phòng bệnh.

      ————-

      Ngày hôm sau, Tô Noãn liền thu xếp ra viện, đóng tiền thuốc được cho biết là đóng xong hết, Lâm Gia Gia giật mình nháy mắt mấy cái, Tô Noãn chỉ nhàn nhạt mỉm cười, xoay người trở lại phòng bệnh.

      Lâm Gia Gia nhìn dáng vẻ bình đạm của Tô Noãn, cũng có hỏi nhiều, Tô Noãn sắp xếp lại hành lý cũng nhiều, chỉ có bộ quần áo mặc khi rơi vào trong biển, còn có bó hoa hồngxinh đẹp nở rộ tủ đầu giường.

      Đột nhiên cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ, Tô Noãn đứng thẳng lên, tay đút vào trong túi quần, quay đầu lại, thấy Lâm Gia Gia chạy mở cửa.

      làn gió lạnh theo cửa phòng mở ra, thổi vào căn phòng ấm áp, xuất ở cửa là hai ngườiđàn ông, thân thể mượt mà của Lâm Gia Gia ngăn trước mặt bọn họ, đối lập với thân hình thon dài cao ngất của bọn họ, có vẻ có chút khôi hài.

      Tầm mắt Tô Noãn quay lại, lại va chạm với người đàn ông trong đó, liếc mắt cáiliền nhận ra, chính là ta hại rớt xuống biển, người đàn ông có thù tất báo!

      Hình như người đàn ông này, lúc nào cũng là âu phục giày da, tựa như giờ phút này, ta đeo mắt kính, áo mũ chỉnh tề bộ dáng khiến Tô Noãnlập tức ng hĩ đến thành ngữ Tư văn bại loại *,hay nên là mặt người dạ thú.

      *Hình dung người bộ dạng văn chất nho nhã nhưng làm việc hiểm, thương thiên hại lýhoặc là người có phẩm chất bại hoại.

      ta hẳn là người quyết định, ít nhất trước mặt người đàn ông phía sau ta, có thể cảm nhận được, khi ta hơi nhíu mày người đànông phía sau ta khẩn trương.

      Người đàn ông này, cho dù thanh tịnh cao quý, thế nhưng thân khí thế khí phách mạnh mẽ tuyệt đối thua bởi bất kỳ người thành công nào khác, vẻ lạnh lùng làm cho người khác cảm thấy kính nể, dĩ nhiên, trừ Tô Noãn .

      Tô Noãn liếc nhìn Lâm Gia Gia bị thân hình cao lớn của hai người ngăn ở cửa, tùy ý cong môi cườimột tiếng, liền chú ý tới nữa, cúi đầu tiếptục dọn dẹp lại đồ đạc của mình.

      Bầu khí vốn im lặng quỷ dị bị Lâm Gia Gia, bất chợt chìa ngón tay mũm mĩm ra, chỉ vào người đàn ông xinh đẹp giống như ánh trăng như làn gió mát ngoài cửa, gương mặt vui mừng hét chói tai:

      “A! Tôi biết chính là Tiểu Noãn gì kia, đúng, Quan Ngoại Giao mặc quần lót bênngoài!”

      Tô Noãn: …..

      Lục Cảnh Hoằng: …..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :