1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NGỤY TỬ TRUYỀN THUYẾT - DIỄM CỐT TRẦM HƯƠNG THỂ LOẠI (c12) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      NGỤY TỬ TRUYỀN THUYẾT
      TÁC GIẢ : DIỄM CỐT TRẦM HƯƠNG
      THỂ LOẠI : xuyên , hài, np, chính kịch
      CONVERT : ngocquynh520
      ĐỘ DÀI : 595 trang word ( chia chương)
      EDIT: cereniti
      BETA: cher, cereniti
      GIỚI THIỆU

      Bổn văn 1 nữ N nam, tâm hồn trong sáng chớ vào, song bổn văn cũng vô cùng thú vị, súc tích, lại trong sáng giống như nước lọc vậy , nước lọc cũng rất tốt cho cơ thể nha. . . . . .

      Nữ chủ hoàn mỹ, nhưng lại rất đáng (đáng thương có người , nàng là nhi , nam chủ đa dạng, có song diện nhân*, có Bạo Long tàn khốc, có Chính Thái tiểu oa, lại có soái ca như ánh dương rực rỡ, còn có. . . . . .

      Nữ chủ : ta làm sao có thể nhiều như vậy, Nhưng, Bạo Long là phải biết cách chia sẻ, nhưng . . . nhưng là ,nhưng là thân ái - Khuynh Thành tuyệt đối cho phép . . . . . . nữ chủ nên làm gì bây giờ ?

      Nữ nhi - Ngụy Tử, bị Huyết Ngọc Hồng Hà đưa đến thế giới khác tại ngàn năm trước, hoa đào** ngừng bay, trời cao vì muốn bù đắp lại cho nàng vì bỏ lỡ quá nhiều thân tình, nên mới cho nàng nhiều hoa đào như vậy sao? Nhưng,..... cũng quá nhiều rồi đấy.

      (*) : người có hai tính cách
      (**) : kẻ theo đuổi​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 1: Huyết Ngọc Hồng Hà
      Edit: cereniti

      Ngụy Tử là loại hoa Mẫu Đơn vô cùng xinh đẹp, nhưng ở đây là tên người, phải tên Mẫu Đơn, chẳng qua là Ngụy Tử so với hoa mẫu đơn còn xinh đẹp kiều diễm hơn, khi đường, lại thu hút nam nhân đến gần, nhưng nàng cũng tỏ vẻ phiền não vì điều ấy, chỉ cần mang ra điệu bộ tự nhiên cao sang hơn Mẫu Đơn, rồi tìm ngôn từ dễ nghe khuyên nhủ bọn họ, có người thích mình là chuyện tốt, nàng cần để ý.

      Cha mẹ Ngụy Tử đều mất, mình nàng độc sống cõi đời này, cũng may nhờ lệ chất (đoan trang, đức hạnh) trời sinh, lại thiện lương lạc quan, bé mồ côi luôn được mọi người thương , vì vậy Ngụy Tử dưới giúp đỡ của vài người tốt bụng hoặc người tốt bụng có dụng ý khác học xong đại học, sau lại tới thạc sĩ, cuối cùng còn tìm được công việc rất tốt, làm quản lý cấp cao ở công ty mỹ phẩm dưỡng da mang tầm quốc tế, trải qua cuộc sống như thế này, nàng cũng có thể cám ơn trời đất.

      Cái tên Ngụy Tử nàng dù là bắt nguồn từ tên của loại hoa Mẫu Đơn, nhưng hoa nàng thích nhất phải là hoa mẫu đơn, mà là Hồng Hà (hoa sen). Tháng sáu hàng năm, nàng thích dạo bước bên Tây Hồ, ngắm nhìn phong cảnh "Lá sen xanh biếc liền trời thẳm, nắng chiếu hoa sen lạ sắc hồng". Tối hôm nay, nàng dạo quanh khu chợ đêm Ngô Sơn, tình cờ liền nhìn thấy tại nơi ngóc ngách, bà lão có bộ dạng lôi thôi ngồi chiếu, trước mặt là tấm vải đỏ, phía bày rải rác mấy thứ đồ cổ. Ngụy Tử liếc nhìn, bên trong có đôi bông tai ngọc cổ màu hồng phấn, được mài dũa tinh tế thành nụ sen chớm nở, sáng bóng dưới ánh đèn mờ nhạt, rồi lại lộ ra tia huyết sắc, nàng thích, liền hỏi giá: "Hoa tai này bán bao nhiêu vậy bà?"

      Bà cụ híp mắt tỉ mỉ quan sát Ngụy Tử, dùng lời cực kỳ khói hiểu: "Ngọc tặng người có duyên, , ta thấy là người có duyên, ta đương nhiên tặng nó cho , có điều bà già ta cũng phải sống qua ngày, tự định giá !"

      Ngụy Tử thường ngày cũng thích sưu tầm ngọc đẹp, đối với ngọc, nàng cũng có năng lực giám định và thưởng thức nhất định. Ngọc này xem ra giá trị rẻ, Ngụy Tử vốn là chờ bà lão thét giá trước, nhưng khi nàng nghe bà lão như vậy, trong phút chốc liền sững sờ, nàng thầm trong lòng : " lại vẫn là muốn tiền chứ gì, có điều ngọc tốt như vậy lại tùy mình ra giá cũng quá bình thường, chẳng lẽ là có duyên gì đó?"

      Trong lòng nàng nghĩ thầm, tay cũng nhàn rỗi, lấy ví da từ trong túi xách, phát bên trong chỉ có 300 đồng tiền mặt, vì vậy rút ba trăm đồng ra, đưa toàn bộ cho bà lão, : "Bà à, tại cháu chỉ có chừng này, nếu bà cảm thấy vẫn chưa đủ, cháu chạy về nhà lấy thêm."

      Nàng vốn là thử dò xét vẻ mặt của bà lão, cho rằng bà lão chắc chắn chê ít, ngờ gương mặt tràn đầy nếp nhăn nặn ra nụ cười: " , nhiêu đây là đủ rồi, thứ bỏ lỡ kiếp này rồi có bồi thường, kiếp trước kiếp này, duyên tới duyên , nên tuyệt đối chạy mất."

      Ngụy Tử nghe bà lão , thấy như có mây mù phủ quanh đầu nàng, nhưng nàng cũng quá để ý, lấy được đôi bông tai Huyết Ngọc Hồng Hà này xong, nàng sớm bị vui sướng lấn át mọi suy nghĩ, lúc bước ra khỏi góc tối kia được vài bước, nàng nghĩ nên quay đầu lại hỏi bà lão câu vừa rồi có ý gì , nhưng lại phát nơi đó có người.

      Ngụy Tử hồi bất an, liền hỏi những người bên cạnh, vậy mà những người bên cạnh lại còn căn bản nhìn thấy bà lão nào, còn nhìn thấy chính nàng lúc nãy tự mình lầm bầm làu bàu dọa người, lại xinh đẹp như nàng hẳn vừa trúng ma chướng rồi.

      Tâm Ngụy Tử có chút cảm giác kì lạ, nhưng khi nhìn lại Huyết Ngọc Hồng Hà đẹp như vậy lại cảm thấy có gì đáng lo, cứ thế tới cửa hàng đối diện, bỏ ra số tiền lớn mua sợi dây chuyền bạch kim tao nhã. Mối nối giữa hai đầu này được cách điệu thành chiếc lá sen màu trắng, hợp với Huyết Ngọc Hồng Hà, đeo chiếc cổ trắng của mình, nhất thời sinh ra phong tình vô hạn, chàng trai trẻ bán hàng nhìn đến ngây người. Ngụy Tử thấy dáng vẻ ngây ngô của , nàng khỏi vui lên, cũng để ý tới nữa, lái xe thẳng về nhà.

      Về đến nhà trời tối, Ngụy Tử tắm rửa xong lên giường nằm nghỉ, cởi Huyết Ngọc ra, tỉ mỉ sờ, trong lòng lại dâng lên loại cảm giác quen thuộc thể tả, giống như đeo nó ngàn năm vạn năm. Bên tai dường như cũng có người với nàng những thứ gì đó, giọng cực kỳ buồn bã. Ngụy Tử cảm thấy kỳ quái, lòng nàng cũng tràn đầy bi thương. Vì vậy để Huyết Ngọc đè xuống dưới gối, định ngủ, nàng muốn trong mộng cũng nghe thấy những thanh đau thương ấy, khiến nàng đêm khó ngủ, sáng sớm thức dậy dưới mắt được tặng thêm hai cái vòng đen.

      Ngụy Tử sau khi đánh răng rửa mặt xong, cố quét lớp phấn nền dầy che giấu quầng thâm, thêm chút son môi, thêm lớp phấn hồng, mái tóc đen bóng của nàng được uốn cong lên , khoác chiếc áo dài ngang hông, chọn thêm chiếc quần dài GUCCI màu hồng, trông hợp với Huyết Ngọc Hồng Hà, thêm đôi xăng-̣đan Channel màu vàng kim, hiển nhiên tuyệt thế mỹ nhân được sinh ra.

      Ngụy Tử nhìn mình trong gương, cảm thấy hết sức hài lòng, liền cầm lên chiếc túi xách, định ô-tô đến vùng Sơn Khả, đó là nơi nghỉ ngơi mà công ty sắp đặt cho nhóm nàng hôm nay. Đến nơi nàng nhận thấy đó là vùng núi hẻo lánh, đột nhiên nàng bị đóa hoa sen đầm nước xa thu hút, đóa hoa kia mở phân nửa, hoa cực kì đỏ tươi, hệt như được nhuộm bằng máu. Xưa nay hoa sen vốn làm cho người ta có cảm giác thanh nhã, nhưng đóa hoa này quỷ dị.

      Ngụy Tử kinh ngạc nhìn đóa sen kia, trong lòng tự dưng nổi lên ý định muốn hái nó xuống làm của riêng, nàng bất giác cảm thấy Huyết Ngọc trước ngực mình lộ ra hồng quang, cùng đóa hoa sen kia hấp dẫn lẫn nhau.

      Nàng bỏ giầy, từ từ xuống nước, mắt thấy đóa sen đỏ càng ngày càng gần, rốt cuộc, nàng đưa tay lấy nắm lấy nó, mũi tiến tới nghĩ muốn ngửi nó, tức đóa hoa sen cùng Huyết Ngọc chạm vào nhau, giọt sương từ đóa hoa rơi xuống Huyết Ngọc, hồng quang phát ra từ Huyết Ngọc càng thêm to lớn, ngay lập tức bao quanh Ngụy Tử, rồi dần dần biến mất, chỉ còn lại đôi xăng đan CHANEL xa xỉ bên bờ. . . . . .

      ~*~*~*~
      Chú thích:
      Hai câu thơ trong bài “Buổi sớm ra chùa Tĩnh Từ tiễn Lâm Tử Phương” của Dương Vạn Lý
      Phiên :
      Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích,
      Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.

      Dịch thơ: (Tùng Văn)
      Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt
      Nắng chiếu màu hoa thẫm lạ lùng

      Nguồn: thivien.net

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 2.1: Đoan Mộc Khuynh Thành
      Edit: cereniti
      "Đau quá!" Cả người Ngụy Tử đau đớn từ trong hôn mê tỉnh lại, nàng xem lại bản thân, trong tay vẫn còn cầm đóa Hồng Hà dị kia, ném túi xách LV qua bên, lại phát người có chút trầy xước, đoán chừng là lúc rớt xuống mà ra. Đôi chân trắng nõn trần trụi, Ngụy Tử ngừng kêu khổ, chân trần làm sao đường đây? Nàng nhìn chung quanh, bốn phía đều là núi, nhưng phải là Sơn, càng phải là Tây Hồ, đây rốt cuộc là chỗ nào? !

      Trời sắp tối, nàng nhất định phải rời thôi, nhưng phải đâu và bằng cách nào đây? Sống 28 năm đời, lần đầu tiên Ngụy Tử cảm thấy sợ hãi, nàng bỗng nhớ tới việc giọt sương của Hồng Hà rơi vào Huyết Ngọc, sau liền phát ra ánh sáng mang nàng tới nơi này, vì vậy nắm lấy Huyết Ngọc, chạm vào Hồng Hà, ý muốn dùng biện pháp ấy rời , nhưng Huyết Ngọc có bất kỳ phản ứng nào. Ngụy Tử càng lúc càng dùng sức lắc lắc Hồng Hà trong tay, muốn từ bên trong lấy thêm giọt sương rơi vào Huyết Ngọc, nhưng dù có thêm nhiều giọt sương nữa Huyết Ngoc cũng vẫn phản ứng, Ngụy Tử có chút tuyệt vọng, nàng ngã ngồi mặt đất, nhớ tới bà lão bán ngọc, bèn than thở: "Trời ạ! Bà lão à, bà đùa tôi sao?"

      Trời hoàn toàn tối, người Ngụy Tử chỉ có chiếc áo mỏng, gió núi thổi qua, nàng nhất thời run lẩy bẩy. Nàng cắn răng kiên trì, nhìn theo ánh sao sáng về phía trước, lại an ủi mình: “ may là có Bắc Đấu Thất Tinh! Ách, sao Bắc Cực? Mà khoan, có phải nó nhỉ, tóm lại đây nhất định là hướng Bắc, cứ thế mà ! ”

      Vì vậy Ngụy Tử lên tinh thần, chân ngừng tiến về phía trước, gia sản giờ của nàng chỉ có bông Hồng Hà khô héo, cùng dây chuyền bạch kim Huyết Ngọc. Kéo khóa chiếc túi LV 33 ra, bên trong có điện thoại, mỹ phẩm dưỡng da, lọ nước hoa, ví tiền, khăn giấy, chocolate, chìa khóa xe BMW, cùng chùm chìa khóa nhà. May mà núi có Khê Thủy (thác nước ) chảy qua, nàng uống vài ngụm, ăn chút chocolate bổ sung thể lực, rồi tiếp tục về phía trước, chân sớm đỏ lên, ở nơi này kêu trời trời biết, kêu đất đất chẳng hay, Ngụy Tử căn bản lâm vào bước đường cùng.

      Cũng may Ngụy Tử cho tới bây giờ là người lạc quan, nàng tìm chỗ tránh gió, cảm thấy thể lực có chút khôi phục, liền nhấc đôi chân bị thương tiếp tục về phía trước, theo sao Bắc Đẩu. Cuối cùng nàng phát mình tới sườn dốc , thần kinh nàng run lên, vì……. nàng thấy có người!

      Nàng thận trọng lên phía trước, nhìn về phía nữ nhân kia. Nàng ta cao gầy, áo ngoài màu trắng, tóc dài, dưới ánh trăng như phát ra ánh sáng nhu hòa màu tím, thân hình kia, hơi thở kia, làm nàng có cảm giác nàng ta đơn cùng quen thuộc, khoan .... quen thuộc? Ngụy Tử lắc đầu cái, nàng cảm thấy mình nhất định là quá khát vọng thấy người liền sinh ra ảo giác rồi.

      Ngụy Tử thấy có chút kỳ quái: nơi hẻo lánh thế này, lại có nữ nhân ở? Nhìn kỹ chút, nữ nhân kia, vai có chút quá rộng, vóc dáng có chút quá cao, Ngụy Tử hơi hiểu ra: đây là nam nhân để tóc dài! Đoán chừng là nghệ thuật gia, đến đây vẽ cảnh sơn tình.

      Bất kể là nam là nữ, có người là tốt rồi, Ngụy Tử quên cái chân đau, nhanh chóng chạy về phía , : "Xin chào! Ta lạc đường, ngươi có thể giúp ta ?"

      Thân hình người nọ khẽ động, trong chớp mắt bỗng bay đến trước mặt Ngụy Tử, cúi đầu xuống nhìn nàng, Ngụy Tử thầm câu: “Di chuyển tức thời sao? Sao lại nhanh như vậy!” Ngẩng đầu nhìn thử người này, Ngụy Tử bỗng dưng muốn chạy trốn, chẳng qua là có sức, nàng như bị cố định ngay tại chỗ. Gương mặt người này hoàn toàn lộ vẻ biểu cảm gì, đường cong mặt cũng có bao nhiêu, hệt như mặt nạ, mặt nạ?!. Tâm Ngụy Tử khẽ động, “ Mà khoan, người này mang mặt nạ có sao chứ ”! Nàng lại nhanh chóng bình tĩnh, “Nghệ thuật gia luôn quái gở như vậy, mang mặt nạ cũng có gì lạ”.

      Ngụy Tử thấy ánh mắt người kia cũng quan sát nàng, trong mắt loại cảm giác kinh ngạc, nghi ngờ, cùng vui mừng. Ánh mắt Ngụy Tử lại bỗng thất thần . “ kinh ngạc là bình thường , nhưng ….. vui mừng, có cái gì mà vui mừng chứ? Chẳng lẽ cũng bị lạc trong núi sao?”

      Người nọ rốt cuộc cũng mở miệng chuyện: "Ngươi là…..?"

      "Ta tên Ngụy Tử, ta lạc đường, ngươi vẽ cảnh sao?" Ngụy Tử dám mình bị Huyết Ngọc cùng Hồng Hà mang tới, nàng sợ người nọ nghĩ mình là quái.

      "Ngụy Tử ? Diêu Hoàng Ngụy Tử (hoa mẫu đơn màu tím)?" Người nọ lại hỏi, thanh trong suốt, dịu dàng.

      "Đúng vậy, chính là Ngụy Tử ấy, chẳng qua ta phải hoa mẫu đơn, ta là người ." Lại trận gió núi thổi qua, Ngụy Tử run rẩy hồi, giọng cũng có chút run run.

      "Ngụy Tử nương, ngươi rất lạnh sao?" Giọng dịu dàng của nam nhân được bật ra.

      "Đúng vậy, cho nên, ngươi có thể tìm cho ta nơi an toàn, trời sáng ta liền , có thể ?"

      "Ta bất cẩn, ngươi trước tiên cứ mặc quần áo của ta" . cởi xuống áo ngoài màu trắng khoác lên người Ngụy Tử, nó mang theo nhiệt độ cùng mùi vị của , rất dễ chịu, rất quen thuộc.

      "A, Gucci Rush! Mùi hương này tệ ! Đúng rồi, còn chưa có thỉnh giáo, tên của ngươi là?"

      "Khóc thút thít (phát giống Gussi Rush)? Nó là gì?" . Thanh dễ nghe, mang theo ý hiểu, "Ta tên là Đoan Mộc Khuynh Thành, Ngụy Tử nương khóc thút thít là ý gì? Tại hạ hiểu."

      Lại : "Ngụy Tử nương, xin mời theo ta, đến nhà trúc của ta sưởi ấm !"

      Lần này tới Ngụy Tử ngây ngô, nương? Tại hạ? Đây là cách chuyện gì? Khi nàng còn suy nghĩ Khuyh Thành dắt nàng , phát chân nàng khập khễnh, Đoan Mộc Khuynh Thành mang theo vài phần xin lỗi : "Ngụy Tử nương, chân của ngươi bị thương ư?"

      Ngụy Tử có chút buồn bực trả lời: "Giầy mất, thể làm gì khác hơn là chân , cho nên bị thương."

      Đoan Mộc Khuynh Thành có chút nghĩ ngợi: "Thỉnh mạo phạm!" xong, ôm ngang hông Ngụy Tử, mủi chân nhanh nhấn xuống đất, chạy như bay!

      Ngụy Tử sợ gắt gao nhắm mắt lại, ôm chặt lấy Đoan Mộc Khuynh Thành, coi trở thành cột điện. Bay lâu lắm, Đoan Mộc Khuynh Thành mang nàng đứng trước trúc xá tinh xảo, khẽ gọi Ngụy Tử : "Ngụy Tử nương, chúng ta đến, ngươi có thể xuống."

      Ngụy Tử mở mắt, phát dáng vẻ mình cực kì chật vật, lại chạm vào ánh mắt Đoan Mộc Khuynh Thành, liền có chút ngượng ngùng, vội vàng nhảy khỏi người Đoan Mộc Khuynh Thành, nhưng nàng lại quên mất vết thương ở chân, cơn đau nhanh chóng truyền đến, Đoan Mộc Khuynh Thành vội vàng đỡ nàng dậy, lúc này Ngụy Tử chỉ muốn tìm cái lổ để chui vào, nàng cảm thấy hôm nay quả là ngày đại đại đại…. x100…… hạn của nàng.

      Đoan Mộc Khuynh Thành cũng thèm để ý, ngược lại rất thương tiếc, "Lại đắc tội" ! Xong liền ẵm nàng lên, vào trúc xá, thẳng đến khi tới gian phòng bên trái, đặt Ngụy Tử lên giường trúc, lại ra ngoài bưng chậu gỗ vào, nước nóng tỏa ra chút hương lưu huỳnh (chất sunfat), Khuynh Thành lại đến gần, đem chân nàng bỏ vào chậu gỗ khẽ xoa nắn. Ngụy Tử hoảng hốt, từ đến lớn, chưa từng có người nào làm vậy với nàng, mọi chuyện nàng phải dựa vào mình. tại đến địa phương xa lạ, gặp phải nam nhân xa lạ, bất chợt làm vậy với nàng, mà nàng chẳng hề bài xích, thậm chí còn có chút khát vọng như vậy. Ngụy Tử liều mạng tự với mình: “ Phải tỉnh táo, phải tỉnh táo, cũng chỉ là người tốt bụng, có ý muốn trợ giúp mình, ngươi phải cần kích động như vậy, tỉnh táo Ngụy Tử ! ”

      Ngụy Tử cố kìm chế kích động, nhìn Đoan Mộc Khuynh Thành, cầm lên tấm vải trắng lau chân cho nàng, lực đạo cực kỳ êm ái, ngón chân càng lúc càng bớt đau. Ngụy Tử nhìn thấy trong ánh mắt có chút thương cảm, sau khi đem chân nàng lau khô, lại ra ngoài lấy cái bình , khéo léo bôi lên vết thương, lại dùng vải trắng cẩn thận băng kỹ, sau đó mới thở dài, ngồi bên ghế trúc đối diện Ngụy Tử.

      "Ngụy Tử nương, ngươi cảm thấy thế nào?"

      "Ta rất khỏe, chỉ là muốn tắm. Đoan Mộc Khuynh Thành, ngươi gọi ta Ngụy Tử là được, gọi nương ta nghe rất tự nhiên !"

      Trong mắt chợt lóe lên, "Được rồi, Ngụy Tử, vết thương của ngươi khá hơn chút rồi, phía sau trúc xá có suối nước nóng, ngươi có thể vào đó tắm rửa, người ngươi còn có mấy chỗ xây xước, cũng quá đáng lo, ta nghĩ sau khi tắm ở suối nước nóng rất nhanh có thể khỏi hẳn."

      "Có suối nước nóng?!" Ngụy Tử vui vẻ nhảy dựng lên, rồi lại chán nản: "Nhưng ta tại thể tắm, người bẩn, tắm suối nước nóng nên ”

      "Vậy. . . . . . Ngày mai , xem vết thương khép lại như thế nào rồi quyết định." rất dịu dàng, nhưng cũng rất kiên quyết. Người đàn ông này, làm nàng tự nhiên có ý nghĩ muốn dựa dẫm, mặc dù biết dưới lớp mặt nạ ấy là gương mặt thế nào, nhưng đôi mắt của , có vẻ giống như trẻ con, tinh khiết, làm cho nàng cảm thấy thoải mái, cũng an toàn.

      Ngụy Tử lại hỏi: "Đoan Mộc Khuynh Thành, ngươi tới núi để vẽ phong cảnh sao? Cái trúc xá này là ngươi thuê sao?"

      Đoan Mộc Khuynh Thành ngây ngô: "Vẽ phong cảnh? Thuê? Cái trúc xá này là sư phụ để lại cho ta, ta vẫn ở nơi này."

      Lần này đổi thành Ngụy Tử ngây ngô, nàng mượn ánh nến đánh giá chung quanh chút, trúc bàn, ghế tre, giường trúc, đều là tạo từ trúc, khí dường như cũng có hương trúc nhàn nhạt, lúc này nàng mới phát ra nơi này rất cổ, vì vậy nàng hỏi: "Đoan Mộc Khuynh Thành, đây là chỗ nào? Đoan Mộc, cái họ này, tại rất hiếm đấy!"

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 2.2: Đoạn Mộc Khuynh Thành
      Edit: cereniti

      Đoan Mộc Khuynh Thành : "Đây là Phong Cốc, nằm ở biên cảnh Nguyệt Minh quốc, ta là nhi, theo họ sư phụ. Ngụy Tử, ngươi từ nơi nào tới?"

      "Nguyệt Minh quốc?" Ngụy Tử càng thêm mê man rồi, nàng chưa bao giờ nghe qua quốc gia này, chẳng lẽ Huyết Ngọc Hồng Hà dẫn nàng đến thời có thực? Nàng để ý tới câu trả lời còn lại của Đoan Mộc Khuynh Thành, lại tiếp tục hỏi: "Vậy nơi này cách Trung Quốc có xa lắm ? Bây giờ là năm 2007 ư?"

      "Trung Quốc? 2007? , bây giờ là Minh Kỷ nguyên năm 977. Ngụy Tử, ngươi gọi ta Khuynh Thành là được rồi."

      Lần này Ngụy Tử là khóc ra nước mắt, khối ngọc này mang nàng tới thời xa lạ, dường như còn là ngàn năm trước kia! Nhìn Đoan Mộc Khuynh Thành trước mắt mình, chẳng phải chính là cổ nhân của ngàn năm trước sao! Ngụy Tử, tỉnh táo a! Tỉnh táo a!

      Đoan Mộc Khuynh Thành thấy sắc mặt Ngụy Tử đột nhiên trở nên khó coi, quả thực tuyệt vọng cực kỳ, trong bụng rất đành lòng. Từ ở trong sơn cốc cùng sư phụ sống nương tựa lẫn nhau, từ sau khi sư phụ qua đời chỉ còn mình ở tại núi, là người đơn thuần, rành đời. Sư phụ có kể cho nghe về cuộc sống phồn hoa bên ngoài, nhưng cũng quá để ý, cảm giác mỗi ngày cùng cá lội chim muông làm bạn rất vui vẻ, chẳng qua vào đêm khuya yên tĩnh đôi khi cảm thấy tịch mịch cùng vắng lạnh. Tối nay đột nhiên lại có nữ nhân tới nhờ giúp đỡ, mặc dù có chút khờ khạo, nhưng lại thông minh vô cùng, chỉ nhìn vào ánh mắt trong suốt của nữ tử này, liền biết nàng là người lương thiện, hơn nữa nữ tử này mang tới cho loại cảm giác cực kỳ quen thuộc. Nhìn nàng khổ sở như vậy, liền cảm thấy cho dù phải bạc mệnh, cũng muốn làm nàng vui vẻ. hỏi: "Ngụy Tử , ngươi thích mùi người ta vậy sao? Muốn biết mùi hương này từ đâu mà đến ?"

      "Mùi hương? Ngươi là mùi Gucci Rush sao?" Ánh mắt Ngụy Tử liền sáng lên, nàng bị dời chú ý.

      Đoan Mộc Khuynh Thành thấy nàng như vậy, liền rất vui, lại ra ngoài cầm mấy bình vào, chọn bình sứ, đưa cho Ngụy Tử, : "Mở ra xem."

      Ngụy Tử rút nắp bình, lấy ít nước bên trong rồi ngửi, cười càng thêm vui: "Quả nhiên là mùi Rush! Khuynh Thành, ngươi bào chế ra nó bằng cách nào!"

      Đoan Mộc Khuynh Thành : "Nhờ vào dược thảo núi đấy. Ngụy Tử, vừa rồi ngươi gì?"

      Ngụy Tử cười : "Ở quê quán của ta có thương gia rất nổi danh, tên là Gucci, ông ta sản xuất loại nước hoa gọi là Rush, rất giống mùi người ngươi."

      " ra là như vậy, Ngụy Tử, tóc của ngươi cong cong, rất thú vị."

      "Ta. . . . . . vốn là tóc thẳng, nhờ chút thuốc nước và chút nhiệt nên được vậy, qua ít ngày nó từ từ thẳng lại ."

      Đoan Mộc Khuynh Thành đưa tay bắt lọn tóc quăn của Ngụy Tử, sau ngửi mấy cái liền : "Tóc của ngươi cong được là nhờ dược thủy ư, ta nghĩ ta có thể bào chế."

      Ngụy Tử có chút rung động, nàng hỏi: "Vậy có phải bất kỳ vật gì, chỉ cần ngươi ngửi qua là có thể chế ra ?"

      Đoan Mộc Khuynh Thành : " có vấn đề, sư phụ khứu giác của ta nhạy hơn người bình thường rất nhiều, dược vật tại đây cũng rất phong phú. Ngụy Tử, ngươi còn muốn gì ? Ta có thể chế thử."

      Ngụy Tử quả thực là mừng rỡ như điên, nàng chẳng quan tâm tới việc mình có thể trở về hay , đôi tay nàng bỗng sờ loạn khắp nơi: "Túi xách đâu? Cái túi xách của ta đâu?"

      Đoan Mộc Khuynh Thành vội vàng đưa chiếc túi LV cho nàng, Ngụy Tử đem mỹ phẩm, cùng nước hoa toàn bộ đổ ra, hỏi: "Những thứ này cũng có thể bào chế ra ư? Hiệu quả cũng giống nhau chứ!".

      Đoan Mộc Khuynh Thành đem từng thứ lên ngửi: "Mặc dù phải hoàn toàn giống hệt, nhưng phải làm được. Ngụy Tử, ngươi muốn mình càng xinh đẹp hơn đúng ?"

      Ngụy Tử gật đầu giống như gà con mổ thóc, Đoan Mộc Khuynh Thành thấy bộ dạng này của nàng, nụ cười trong mắt càng sâu hơn: "Ngụy Tử , những thứ đồ này mặc dù tốt, nhưng đồ ta tự chế có lẽ tốt hơn đấy?"

      Ngụy Tử sửng sốt nửa ngày mới phản ứng được, sau liền giống hổ đói nhào về phía Đoan Mộc Khuynh Thành: "Khuynh Thành, ngươi còn bảo bối nào , đưa cho ta !"

      Đoan Mộc Khuynh Thành thấy bộ dạng nàng giống như tiểu nữ nhi, càng cố ý đùa nàng: "Ngụy Tử ngoan, ngươi như vậy dọa người mất! tại trời tối, ta làm chút đồ cho ngươi ăn, ngày mai ta đem bảo bối cho ngươi xem, được ?"

      Ngụy Tử nghe thấy Đoan Mộc Khuynh Thành vậy, mới phát giác mình đói quá rồi. lát sau Đoan Mộc Khuynh Thành đặt chén cơm cùng đĩa rau trước mặt nàng, nàng lập tức nhào tới, quét sạch thức ăn. Đoan Mộc Khuynh Thành thấy nàng ăn vui vẻ như vậy, ánh mắt càng dịu dàng thêm mấy phần.

      Thấy Ngụy Tử ăn xong, Đoan Mộc lại đưa tới ly trà xanh, Ngụy Tử nhìn, WOW! Ngay cả cái chén cũng được làm từ trúc, nàng vừa uống vừa hỏi: "Khuynh Thành, ngươi sao lại mang mặt nạ? Nó rất mát ư?" Nàng hỏi xong sau lại cảm thấy hối hận, ngộ nhỡ gương mặt bị hủy cho nên mới đeo sao? Vậy phải mình rất vô ý? Trong lòng hết sức kinh thường chính mình.

      Nhưng Đoan Mộc chỉ trầm mặc chút, ánh mắt thoáng toát ra ánh nhìn tế nhị, " ra mang cũng được, Ngụy Tử, ngươi nguyện ý giúp ta gỡ xuống sao?" Giọng ôn hòa dường như có chút ý.

      Ngụy Tử bởi vì phản ứng của Đoan Mộc mà cảm thấy kỳ quái, song lập tức đáp: "Dĩ nhiên nguyện ý!" Nàng đưa tay gỡ xuống mặt nạ, khi Ngụy Tử thấy gương mặt này liền cảm thấy cả căn phòng sáng lên!

      Dưới mặt nạ của Đoan Mộc Khuynh Thành, là gương mặt giống như tên của , khuynh quốc khuynh thành, căn bản là có dùng bất kỳ văn chương nào cũng thể miêu tả vẻ hoàn mỹ xinh đẹp ấy. Ngụy Tử ngơ ngác vươn tay, sờ mặt , miệng lẩm bẩm: "Tại sao có thể đẹp như vậy, tại sao có thể có người đẹp như vậy!"

      Nàng vừa , vừa mạnh mẽ nhéo gương mặt của , hơi có chút tức giận : " người đàn ông lại có làn da bóng loáng như vậy, dáng dấp lại đẹp mắt như vậy, có thiên lý mà! ”

      Đoan Mộc nhìn nàng nảy sinh dáng vẻ ác độc, càng cảm thấy buồn cười, cũng để ý tới đau đớn mặt, chỉ bắt hai bàn tay Ngụy Tử lại, rồi : "Tử nhi, ngươi là Quốc Sắc Thiên Hương, còn muốn đẹp tới trình độ nào mới thỏa mãn đây?"

      Ngụy Tử thấy đôi tay mình bị cầm, liền cảm thấy khí có chút mập mờ, vì vậy nàng làm bộ như muốn sửa sang lại tóc, rút tay ra ngoài, lại phát nội tâm của mình vô cùng muốn rời ấm áp nơi Đoan Mộc."Nữ nhân đối với xinh đẹp cùng y phục vĩnh viễn biết thế nào là đủ ! Đoan Mộc, ngươi phải dạy ta cách chế biến những lọ thuốc kia nha!" .

      Đoan Mộc cười : "Được! Chỉ cần Tử nhi thích là tốt rồi!" Nụ cười của tràn đầy sủng ái, cùng dịu dàng, làm Ngụy Tử đột nhiên nhớ tới bài thơ của Bạch Cư Dị : “Quay đầu mỉm cười trăm vẻ đẹp, lục cung phấn đại vô nhan sắc!”. Bản thân lại cảm thấy miêu tả như vậy có chút tầm thường, người tinh xảo như vậy, siêu phàm thoát tục như vậy, cho dù là thơ của Bạch Cư Dị cũng thể so sánh được !

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 3.1: Ở lại Phong cốc
      Edit: cereniti
      Kể từ khi nhìn thấy gương mặt của Đoan Mộc Khuynh Thành, Ngụy Tử vẫn cứ mãi thẫn thờ nhìn , cho đến khi Đoan Mộc Khuynh Thành bất đắc dĩ đeo lại mặt nạ, Ngụy Tử mới có thể phản ứng lại được. Nhưng sau đó nàng lại nhanh chóng muốn ném cái mặt nạ của Đoạn Mộc xuống đất, muốn đạp đạp lại mấy cái, Đoan Mộc bỗng dưng nắm chặt tay nàng, "Tử nhi, nếu ngươi giẫm hư nó, ta có cách nào ra ngoài được!"

      Ngụy Tử nghe vậy bèn giật tay khỏi tay Đoan Mộc, nàng phủi sạch mặt nạ: "Nếu phải ra ngoài, vậy ngươi càng thể mang nó theo, bằng ngươi có thể phải rước lấy nhiều phiền toái đấy!" Gì chứ! Nam nhân đẹp như vậy, nếu bị người khác nhìn, chẳng phải nàng chịu thiệt sao? Ngộ nhỡ gặp phải nữ nhân háo sắc, nàng có thể phải chịu tổn thất lớn!

      Ngụy Tử bèn thay cất chiếc mặt nạ, lúc sau thần kinh của nàng mới có thể hoạt động "Ra ngoài? nơi nào? Ngươi phải ra ngoài sao?"

      Đoan Mộc cười: "Cứ ba tháng ta xuất cốc lần, để mua chút vật dụng cần thiết, còn có chút dụng cụ phục vụ việc chế thuốc. Tử nhi, ngươi có muốn ?" Kể từ khi nàng lấy xuống mặt nạ của , liền bắt đầu gọi nàng là Tử nhi, bao giờ gọi nguyên tên họ nàng là Ngụy Tử nữa. Ngụy Tử nghe gọi như vậy, liền cảm thấy rất vui, được nam nhân đẹp mắt gọi thân mật, nàng cảm thấy đó món quà đáng giá.

      Xem lại bản thân mình, vẫn còn mặc quần áo của hôm qua, Ngụy Tử liền gật đầu liên tục: "Muốn, ta muốn ! Ta muốn mua bộ y phục, để khi tắm rửa còn có thể đổi!"

      Đoan Mộc nhìn kĩ lại chiếc áo mà Ngụy Tử mặc, chiếc áo sơ mi của Ngụy Tử sớm bị rách, lộ nguyên phần eo thon, lông mày của Đoạn Mộc khẽ nhíu lại, "Tử nhi, ăn mặc như vậy thể ra ngoài, ngươi trước nên mặc quần áo của ta "

      "Đồ của ngươi ta mặc có thể quá rộng hay ?"

      "Ha ha, Tử nhi, nếu quá rộng ta có thể giúp ngươi sửa, ta vốn sống mình ở trong núi, những chuyện này ta có thể tự mình làm, y phục trước kia của sư phụ cũng do ta sửa."

      Ngụy Tử suy nghĩ chút, bèn đáp ứng, song Đoan Mộc lại : "Tử nhi, nên để ta xem thử vết thương của ngươi, nếu khá hơn chút, hôm nay có thể suối nước nóng rồi."

      Ngụy Tử lập tức ngồi xuống chiếc ghế trúc, nàng khẽ đưa hai chân lên, Đoan Mộc nhanh chóng tháo xuống lớp vải trắng, cẩn thận kiểm tra, phát có gì đáng ngại, liền ôm lấy Ngụy Tử, tới trúc xá. Thời điểm tới nơi, nàng mới phát nơi này có “khoảng trời riêng”. Chỉ thấy trong biển trúc xanh um tươi tốt, con suối tỏa hơi nóng, phía bên cạnh còn có thác nước , Ngụy Tử thở dài : “hảo nhất phái hồn nhiên thiên thành cảnh trí!” (thiên nhiên luôn là khung cảnh tươi đẹp nhất)

      Đoan Mộc nhàng đặt nàng xuống: "Tử nhi, ngươi cứ tắm rửa , xiêm áo chút nữa ta đưa vào."

      "À? Vậy. . . . . ." Mặt Ngụy Tử liền đỏ, nàng nghĩ thầm: Đến lúc đó ta làm sao ra lấy đây.

      Đoan Mộc lại dịu dàng, cười cười: "Tử nhi, ta bỏ quần áo vào trong giỏ trúc, dùng ít chưởng lực là có thể đưa vào rồi."

      "A!" Ngụy Tử bừng tỉnh hiểu ra, có thể bay trời, dùng ít chưởng lực đưa bộ quần áo vào cũng đơn giản mà.

      Đoan Mộc cảm giác được gương mặt hồng hồng của nàng trông đáng , bèn dùng ngón tay nhàng quệt mũi của nàng, sau đó xoay người ra ngoài. Ngụy Tử thấy làm như vậy, trái tim nai con của nàng bỗng xuất hồi loạn nhịp, mãi lúc sau nàng mới hết ngây ngô, nhanh chóng cởi áo sơ mi, cùng cái quần Gucci đỏ, lại bỏ nội y, sau đó thận trọng bước vào dòng suối.

      Suối nước nóng ấm áp nhanh chóng bao lấy thân thể tươi đẹp, nơi bị thương tuy có đau đớn, nhưng lại bị thư thái toàn thân đuổi . Ngụy Tử vẩy nước, đôi tay trắng nõn nhàng mơn trớn bả vai, khi chạm đến dây chuyền Huyết Ngọc tại cổ, trong lòng nàng thầm thở dài, biết khi nào nàng mới có thể trở lại nơi thuộc về mình. Nhưng nàng vốn thân mình tại cái thế giới đó, lại chẳng có gì đáng để quyến luyến, .......thời điểm nàng còn suy nghĩ lung tung trận gió bỗng dưng quét qua, nàng quay đầu nhìn lại, chiếc giỏ trúc biết khi nào xuất tảng đá kế bên suối, bên trong còn có mấy bộ y phục màu trắng, chất liệu dường như là tơ tằm, trông mát lại nhàng. Mặc dù nàng biết chúng được làm bằng gì, nhưng khi sờ lên nàng cảm thấy chúng cũng rất thoải mái, "Khuynh Thành, y phục này ngươi sửa rồi ư?"

      Thanh Đoan Mộc từ xa xa truyền đến: "Tử nhi, ta sửa rồi, cũng tốt lắm, ngươi tắm xong, nhanh mặc lên để ta nhìn chút, nếu vừa ta sửa lại."

      "Được! Khuynh Thành, cám ơn ngươi!" Ngụy Tử lớn tiếng trả lời, nhưng nàng lại nghe được thanh Khuynh Thành đáp lại, nghĩ xa rồi, nàng cũng quá để ý. Khi nàng tắm rồi lau khô người xong, bèn cầm y phục lên, lại phát mình căn bản hiểu cách mặc nó, nàng thể làm gì khác là mặc cách lung tung, lúc ra ngoài Ngụy Tử liền thấy điểm tâm mà Đoan Mộc làm sẵn.

      Ngụy Tử vốn xinh đẹp động lòng người, sau khi ngâm nước nóng tại Ôn Tuyền, khuôn mặt nhắn trắng nõn của nàng lại càng thêm hồng, mái tóc đen óng được để xõa tung tại phía sau, y phục màu trắng làm cả người nàng trông có vẻ lười biếng nhưng lại kiều mỵ. Đoan Mộc vừa thấy nàng liền ngẩn người, Ngụy Tử thấy được dáng vẻ ngơ ngác của , nàng khỏi có chút cảm giác buồn cười: "Khuynh Thành, ngươi ngẩn người ư? Trông là lạ."

      "Tử nhi đẹp quá, ta mới nhìn ngẩn người" , Đoan Mộc Khuynh Thành cười , lại thấy y phục nàng có chút rối loạn, bèn đưa tay sửa sang, cẩn thẩn chỉnh xong y phục, lại tìm dải đai lưng màu bạc thêu hình hoa sen màu xanh nhạt buộc lại. Ngụy Tử nhìn bận rộn như vậy, trong lòng có chút cảm động nên lời, mắt nàng từ từ dâng lên làn hơi nước, cắn cắn cánh môi mềm, cười : "Khuynh Thành, ta còn chưa chải đầu, ngươi cũng giúp ta chứ!"

      "Được, ta làm cho Tử nhi kiểu tóc nam trang, được ?"

      "Được! Nhưng Khuynh Thành đẹp như vậy, ta nhất định bị so sánh bằng ngươi!"

      "Nha đầu ngốc, vẻ đẹp của ngươi độc nhất vô nhị." Đoan Mộc xong, bèn ôm Ngụy Tử đến bên chiếc ghế trúc, lại dùng cây lược gỗ, cẩn thận chải đầu cho Ngụy Tử chải đầu, động tác tay nhàng, chỉ sợ làm đau da đầu của Ngụy Tử. Ngụy Tử trong lòng thầm nghĩ, gọi ta là nha đầu ư, ta ít nhất lớn hơn ngươi bảy tám tuổi, gọi ta là tỷ tỷ đúng hơn.

      Trong khi chờ Đoan Mộc cố chải mượt mái tóc quăn của nàng, Ngụy Tử bèn cầm gương trang điểm lên, khi nhìn thấy bóng hình trong gương, miệng của nàng liền há ra to, mắt nhanh chóng trừng lên. Bộ dáng của Ngụy Tử ở đại vốn cực xinh đẹp, tuy nàng hai mươi tám tuổi nhưng khi nhìn qua lại chỉ giống như hai mươi ba tuổi, nhưng hình dáng nàng bây giờ lại giống như thời cấp 3, xinh đẹp động lòng người, lại cực kì ngây thơ .

      "Nhất định là vì tới dị thời nên mới sinh ra hiệu ứng như vậy, mong rằng mất khả năng sinh đẻ, mà mất cũng tốt, nơi này vốn lạc hậu, lỡ như khó sinh biết đâu ngủm, ngủm cũng tốt, chừng còn có thể trở về thế kỉ 21, có cái gì phải sợ chứ!" Ngụy Tử hung hăng cốc cái vào đầu của mình, cuốn dòng suy nghĩ bi quan .

      Đoan Mộc Khuynh Thành phát Ngụy Tử có chút khác thường, cho rằng nàng có thói quen mặc nam trang, liền an ủi nàng: "Tử nhi bây giờ rất đẹp, rất tuấn lãng, nếu thích, ta lại giúp ngươi sửa y phục đổi thành nữ trang, để ngươi trở lại thân nữ nhi."

      ", ta rất thích, về sau ta đều mặc như vậy ra ngoài, Khuynh Thành, khi nào chúng ta có thể xuống núi?"

      CHƯƠNG 3.2: Ở lại Phong cốc
      Edit: cereniti

      "Năm ngày sau , xuống núi rất vất vả, phải đợi vết thương ở chân nàng hoàn toàn tốt mới được."

      "A! Vậy ngươi bình thường làm gì?"

      "Hái thuốc, chế dược, nghiên cứu sách ."

      Vì vậy Ngụy Tử ở trong cốc Phong Cốc chỉ có thể nhàn nhã chơi, ở nơi này nàng cần phải nghiên cứu thương trường, phòng tránh kẻ lừa gạt, dối trá, có các nam nhân phong lưu suốt ngày quấy rầy nàng, chỉ có tuyệt thế mỹ nam dịu dàng Đoan Mộc Khuynh Thành làm bạn. khí tại Phong Cốc trong lành, phong cảnh lại tràn đầy xuân sắc, còn có thứ nàng thích nhất – suối nước nóng. Mỗi ngày nàng đều ngâm, vết thương người ngày càng tốt, sau cũng để lại sẹo, da nàng cũng tốt hơn trước, tại Ngụy Tử tuyệt muốn trở về, nàng có cảm giác giống như nàng vốn thuộc về nơi này.

      Bưng ly trà nóng, tại nàng rảnh rỗi vô cùng bèn sinh ra nhàm chán. Ngụy Tử bỗng dưng muốn ngồi kế bên Đoan Mộc Khuynh Thành, tại đọc sách, "Khuynh Thành, cho ta xem xem, bên trong sách có bảo bối nào giúp tươi trẻ hơn vậy?"

      Đoan Mộc Khuynh Thành để sách thuốc xuống, ôm lấy Ngụy Tử, mặc dù vết thương ở chân Ngụy Tử giờ khá hơn, nhưng Đoan Mộc Khuynh Thành lại vẫn ôm nàng bay tới bay lui, Ngụy Tử cảm thấy có chút ổn, nhưng nàng vẫn tham luyến dịu dàng của , tim của nàng cứ như vậy từng chút dần dần trầm luân.

      Đoan Mộc Khuynh Thành ôm nàng đến gian trúc xá sau thư phòng, đập vào mắt nàng đầu tiên là tủ bát, mỗi tủ đều được khắc hình hoa văn khác nhau như cách để phân biệt các loại thuốc, tại ô tủ khắc hình hoa mẫu đơn, Đoan Mộc Khuynh Thành lấy ra đống bình bình lọ lọ, phía chúng còn được dán những tờ giấy nho , viết tên thuốc và cách dùng, nào là “Trú Nhan” , “Di Nhan”. . . . . .

      Ngụy Tử nhìn chúng, xong liền liên tưởng tới công ty mỹ phẩm dưỡng da, đầu óc của nàng theo thói quen bắt đầu suy nghĩ tới việc kinh doanh, buôn bán, "Khuynh Thành, những thứ đồ này nếu bán ra ngoài, phải chăng là món hời?"

      Đoan Mộc Khuynh Thành : "Ta chưa bao giờ bán, cũng hiểu cách buôn bán, Tử nhi, nếu nàng có hứng thú khi nào chúng ta xuống núi liền tới chợ bắt đầu bày hàng xem ."

      Vẫn là ngữ điệu dịu dàng, lại có vẻ đơn, nhưng Ngụy Tử lập tức nhận ra khác thường, nàng lặng lẽ quan sát tuyệt thế mỹ nam trước mắt, đẹp đến thoát tục, ngoài mặt vẫn bình thản, nhưng trong lòng . Nàng thầm oán giận mình, nàng biết mỹ nam này hết sức dịu dàng với mình, những thứ bình bình lọ lọ này hẳn là trân quý , nhưng vẫn thản nhiên tặng cho nàng, vậy mà nàng lại tham tiền, bán tâm ý của dễ dàng như thế, nàng là xấu xa!

      Ngụy Tử vội vàng trấn an : "Khuynh Thành, những thứ này là bảo bối ngươi cho ta, ta thể bán, ta muốn lưu lại làm “bí kíp”!"

      Sắc mặt Đoan Mộc Khuynh Thành quả nhiên hòa hoãn chút, nàng nhanh chóng làm ra vẻ “cầu xin, thêm chút làm nũng” : "Ý của ta là chúng ta có thể “bán” nhưng phải giống như hàng hóa rải đầy ngoài chợ, mà cao cấp hơn, sau đó kiếm tiền làm cho Phong Cốc càng thêm xinh đẹp, như thế chúng ta ở thoải mái hơn, ngươi còn có thể mua nhiều sách thuốc cùng dược liệu tốt hơn, tại Phong Cốc làm nhiều việc vì chúng ta, ta cũng nên vì Phong Cốc của chúng ta làm chút việc phải sao?"

      "Phong Cốc của chúng ta?" Những lời này hiển nhiên khiến tâm tình của Đoan Mộc Khuynh Thành trở nên rất tốt, nở nụ cười hoàn mĩ, may là ở đại, Ngụy Tử gặp qua vô số ngôi sao người mẫu, bằng chắc nàng bị nụ cười của làm cho đầu óc choáng váng. Nàng si ngốc nhìn , rồi lại duỗi tay che gương mặt của Đoan Mộc Khuynh Thành, "Khuynh Thành, ngươi nên cứ cười như vậy, đẹp, nhưng khiến ta mất khống chế đấy!"

      Đoan Mộc Khuynh Thành cười càng thêm phong hoa tuyệt đại, đôi mắt tràn đầy ánh nhìn hiền lành cùng dịu dàng, "Tử nhi, khi nàng mất khống chế như thế nào, ta rất muốn biết."

      Đoạn Mộc Khuynh Thành bèn cầm đôi bàn tay trắng nõn thon dài của Ngụy Tử lên, cánh môi đỏ như cánh hoa của khẽ hôn vào lòng bàn tay nàng. nhu tình của tựa như mưa xuân dần dần thấm vào tâm Ngụy Tử, nàng biết cả đời mình hẳn cũng thể rời bỏ được người nam tử dịu dàng này, phải là bởi vì là người tốt đầu tiên mà nàng gặp tại nơi đây, chỉ là bởi vì, nàng, động lòng.

      Đem đầu tựa vào trong ngực Đoan Mộc, Ngụy Tử than : "Chính là như vậy đấy, làm sao bây giờ?"

      "Vậy vĩnh viễn ở bên ta, cho dù nàng mất khống chế, ta cũng vẫn vĩnh viễn chăm sóc nàng, làm nàng vui vẻ, được ?"

      Nghe Đoan Mộc Khuynh Thành như thế, trái tim nàng càng đập mạnh. Ngụy Tử bỗng nhớ tới lời của bà lão bán ngọc kia: thứ kiếp này bỏ lỡ rồi có bồi thường, kiếp trước kiếp này, duyên tới duyên , nên tuyệt đối chạy mất!

      Chẳng lẽ đây chính là thứ mà ông trời bồi thường cho mình sao? Thứ mà ở đại mình bỏ lỡ, giờ đây Khuynh thành cho mình sao? Ngụy Tử bỗng than tiếng, đôi cánh tay khỏe mạnh kia liền dùng sức ôm chặt nàng hơn.

      kệ 2 người, tôi sai, cũng ko cần nhìu, mạng ảo khổ, hôm qua còn cười hôm nay liền chửi nhau, giục hết phiền muộn lên người người khác, tôi lòng chiện mà tin thôi, nếu muốn nghe, tôi sau này cũng lên dđ chat mạng chung nữa, bạn thực tính tình còn lòng hơn nhiều, cám ơn hai người, đây là lần cuối tôi chiện đây, thế giới mệt mỏi http://***************.com/images/smilies/icon_cute.gif...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :