1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngồi hưởng tám chồng - Giản Hồng Trang (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      [​IMG]


      Tên truyện: Ngồi hưởng tám chồng

      Tác giả: Giản Hồng Trang

      Edit+beta: Myumyu

      Convert: ngocquynh520

      Nguồn: DDLQĐ

      Thể loại: xuyên , NP

      Số chương: - Quyển 1: 96 chương
      - Quyển 2: 107 chương, 10 phiên ngoại

      Nữ chính: Tống Ngâm Tuyết thông minh, kiên cường, tự tôn

      Nam chính: Số lượng lớn tiện liệt kê.


      Nội dung giới thiệu vắn tắt:

      Nàng vốn là hồn phiêu đãng lãng du nhờ cơ duyên xảo hợp mà xuyên nhập vào người Nhữ Dương quận chúa nước Đại Tụng.


      Tỉnh lại, đối mặt với quận chúa điêu ngoa kiêu căng, ngu muội thô bỉ, nàng có hơi bất ngờ. Nhưng chuyện làm nàng cảm thấy bất ngờ nhất là vị quận chúa này lại có được năm vị phu quân tuấn đến tưởng tượng nổi!


      Năm vị phu quân? Trời ạ, thế giới này điên hết cả rồi? được, được, kiên quyết được! Nhiều nam nhân như vậy làm sao có thể ăn hết được?


      Vì vậy sau nhiều lần suy nghĩ, nàng quyết định bỏ chồng! Nhưng bỏ chồng bỏ chồng, vì sao phu quân của nàng bớt ngược lại càng ngày càng nhiều thêm vậy?


      Kỳ quái! phải mỗi người bọn họ đều hận mình thấu xương đấy sao? Nhưng vì sao vào lúc mình thong dong xoay người, nguyên đám mất hồn mất vía . . .


      < Thờ ơ lạnh lùng > Thư Ly công tử: Xinh đẹp sao! Loại nữ nhân như vậy, ai muốn!


      < Thù sâu như biển > Kỳ Nguyệt công tử: Kiếp này nếu giết , thể giải mối hận trong lòng tôi!


      < Phong Nguyệt vô biên> Lâm Phong công tử: Loại nữ nhân này, ta cũng chỉ chơi đùa thôi, sao có thể lòng được?


      < Y độc Vô Song > Vô Song công tử: Tôi chỉ tuân theo ước định, kỳ hạn đến, đừng trách tôi vô tình. . . . . .


      < Con tin tha hương > Tử Sở công tôi: Trong mắt tôi, ngoại trừ biểu muội, tất cả nữ nhân khác đều xứng .


      < Thiếp thân hộ vệ > Minh Tịnh công tử: Quận chúa, trách nhiệm của tôi chính là bảo vệ , trừ chuyện đó ra còn gì khác!


      < Cơ biến như hoàng > Huyền Ngọc công tử: Phụ nhân miệng độc ắt bị trời phạt!


      < Sát thủ tuyệt tình > Mặc Lương công tử: Nhiệm vụ của ta, chính là giết ngươi! Ngươi —— chịu chết !


      Nàng vốn người là vô lương tâm, bụng đầy gian trá, khi xuyên , lại bất đắc dĩ gặp phải tám nam tử có thành kiến cực kỳ sâu sắc với mình. Sau khi trải qua đủ loại gian nan, hãy xem nàng làm thế nào để điên đảo chúng sinh, lần lượt bắt trái tim mỹ nam làm tù binh.


      Nguyên bản YY vô hạn, quá trình dấu khôi hài, nữ chủ khôn khéo cơ trí, gian xảo mạnh mẽ, thường giả heo ăn cọp. Chính giữa có chút ngược, ra lại là ngược nam chủ, kết cục hạnh phúc mỹ mãn ~~ Nếu các bạn xem truyện ngược đau tim của người khác, sao tới đây ngồi ngồi chút. O(∩_∩)


      Last edited: 3/11/15
      Meoconkissu2 thích bài này.

    2. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Quyển 1

      Chương 1: Nguyên nhân xuyên qua (1)

      “Cho tôi vào, để cho tôi vào, tôi muốn gặp Diêm Vương –”

      Ngoài điện Diêm Vương, nữ tử, à ! Chính xác mà , là nữ quỷ khàn giọng kêu gào.

      “Gào thét cái gì! Gào thét cái gì đó! Quỷ hồn phương nào ở ngoài điện kêu gào lung tung, quấy rầy bổn vương yên tĩnh nghỉ ngơi!”Nghe vậy, Diêm Vương mơ mơ nàng màng chậm rãi từ dưới đáy bàn bò lên, mở to đôi mắt nhập nhèm, liên tục ngáp xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi xuống ghế, rồi với phán quan đứng cạnh:“Phán quan xem xem, còn sớm thế này, sao lại có con quỷ muốn sống kêu réo om sòm ở đây thế!”

      “Dạ!” Phán quan chắp tay *, lĩnh mệnh, xoay người nhanh chóng ra ngoài.

      (*ngày xưa làm lễ, tay nắm lại, tay kia bao lấy nắm tay này, chắp lại để trước ngực.)

      nhanh chút, bây giờ phải là lúc hát hí khúc! Con bà nó, bây giờ ngươi là phán quan rồi đừng có nhớ mãi nghề cũ như vậy chứ!”Vừa thấy phán quan uốn éo như diễn trò, Diêm Vương lập tức phi lên cốc cho cú đau điếng.

      “A, dạ dạ dạ!” tay giữ mũ, phán quan vội vàng gật đầu, lập tức chạy ra ngoài.

      ”Ma quỷ phương nào sáng sớm ở đây kêu gào làm phiền Diêm Vương nghỉ ngơi, dẫn tới cho ta xem!”

      “Dạ, dẫn tới –” Nghe phán quan ra lệnh, quỷ gác cổng lập tức dẫn nữ quỷ mặc áo trắng vào.


      “Thả tôi vào, tôi muốn gặp Diêm Vương!” Vừa thấy có người tiến lại, nữ quỷ bắt đầu la lên.

      “Ồn ào quá! Ngươi tưởng Diêm Vương ngồi đó để ngươi muốn nhìn là nhìn, muốn gặp là gặp sao? , ngươi tên là gì? Nhà ở ở đâu? Trong nhà có mấy người? Báo cáo tất cả cho ta, bản phán quan muốn thẩm tra đối chiếu .” Phán quan nghe vậy mím môi vểnh râu, lấy cây bút lông bự tổ chảng gài ra sau ót.

      “Tôi là Tống Ngâm Tuyết, tôi muốn gặp Diêm Vương!” Thấy vậy, nữ quỷ bất mãn kêu lên.

      ” Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ nhiều chuyện! Bản phán quan bảo ngươi tự giới thiệu, ngươi nghe hiểu có phải !” Sắc mặt phán quan nghiêm nghị đầy bất mãn, nghiêm giọng răn đe nữ quỷ.

      “Tôi cần biết, tôi muốn gặp Diêm Vương! Nếu các người cho tôi gặp, tôi đứng đây la to, làm ầm ĩ để cho các người yên tĩnh phút nào!” Nữ quỷ hung dữ , đôi mắt kiên định nhìn thẳng vào mặt phán quan.

      “Ai, cái con quỷ này. . . . . .” Lúc này, phán quan cảm thấy hơi buồn bực, hai mắt nhìn chằm chằm nữ quỷ áo trắng, cuối cùng cũng bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, ta sợ ngươi rồi! Tống Ngâm Tuyết phải ? thôi –”

      Phán quan phía trước dẫn đường, xoay người chuẩn bị kiểu hí kịch, nhưng lập tức nhớ tới cục u đầu liền vội vàng sửa lại, kết quả là thành tay chân bước đều như người máy mà biết.


      Nữ quỷ áo trắng bám theo phán quan vào điện Diêm Vương, vào tới nơi liền đứng đực tại chỗ chịu hành lễ.

      “Lớn mật! Nữ quỷ phương nào, thấy bổn vương mà dám quỳ!” Diêm Vương thấy nữ quỷ tôn trọng mình như vậy liền tức giận vỗ bàn.

      “Đại nhân, nàng ta nàng tên là Tống Ngâm Tuyết.” Phán quan đứng bên cạnh giọng nhắc nhở.

      “A, Tống Ngâm Tuyết lớn mật, thấy bổn vương vì cớ gì quỳ?” Tiếng ồm ồm vang vọng cả căn phòng. Phán quan bên cạnh bịt hai lỗ tai, mắt nhìn thẳng về phía thân ảnh đứng trong điện.

      “Ngài làm việc bất công, cho nên Ngâm Tuyết muốn quỳ trước mặt ngài!” giọng nữ trong trẻo truyền đến. Nghe vậy, Diêm Vương híp hai mắt lại, ngữ khí nghi hoặc hỏi: “A, bất công như thế nào? Ngươi mau !”

      “Bẩm đại nhân, Ngâm Tuyết dương thọ chưa hết, xin đại nhân thả tôi trở về!” Giọng kiêu ngạo nịnh nọt truyền đến, nữ quỷ ngẩng đầu, trong đôi mắt trong veo lộ vẻ kiên định.

      “Ơ, còn là nữ quỷ xinh đẹp” Vừa thấy dung nhan tuyệt mỹ của Tống Ngâm Tuyết, Diêm Vương lập tức mở cờ trong bụng, nhưng nghĩ đến thân phận của mình nên đành phải ngậm ngùi tiếp tục làm dáng.

      “Này, ngươi dương thọ ngươi chưa hết, có chứng cớ gì ? Dù sao đầu trâu mặt ngựa của chúng ta chấp pháp, cho tới bây giờ đều nghiêm túc phụ trách, chưa bao giờ xảy ra sai sót gì. Tố chất đạo đức nghề nghiệp đạt đến tình độ mà người thường cách nào tưởng tượng nổi!”

      Diêm Vương chậm rãi , bộ dạng rung đùi đắc ý cực kỳ khôi hài. Thấy vậy Tống Ngâm Tuyết thầm mắng trong lòng , nhưng biểu lại giả vờ bình tĩnh,“Có phạm sai lầm hay , đại nhân lấy sổ ghi chép sinh tử ra xem lần là biết ngay, cần gì phải căn vặn Ngâm Tuyết?”

      Con bà nó! Tống Ngâm Tuyết nàng là con trời ở thế kỷ hai mươi mốt. Dù đến chỗ nào, ở bất cứ đâu cũng là nhân vật hô mưa gọi gió! Có vị cao tăng đắc đạo từng tính toán số mạng cho nàng, cả đời nàng giàu sang phú quý, có thể sống đến chín mươi tuổi. Nhưng ai biết tại nàng còn chưa sống đến mười chín tuổi, trong giấc mơ bị người ta câu hồn, đời nhà ma mất tiêu rồi.

      Thế này bảo nàng làm sao chấp nhận được! Ông trời ơi, nàng còn có cả cuộc đời tốt đẹp trước mắt, muốn từ nay về sau chỉ có thể quanh quẩn ở Địa phủ đâu.

      “A, sao lại có việc như vậy? Phán quan, lấy sổ ghi chép sinh tử của bổn vương ra!” Sờ cằm, mê đắm nhìn chằm chằm vào gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Tống Ngâm Tuyết, trong đầu Diêm vương bắt đầu mơ mộng viển vông.

      “Dạ!” Vừa nghe lệnh, phán quan bắt đầu cùng tay cùng chân chậm rãi xuống, sau đó lại cùng tay cùng chân uyển chuyển lên.

      “Cái thằng này! phải hát hí khúc làm cương thi, đúng là đồ đần độn!” Gõ đầu phán quan cái mạnh, giật lấy sổ ghi chép, Diêm Vương bắt đầu tra tìm từng câu từng chữ.

      “Tống Ngâm Tuyết, kỳ tài ngút trời, cả đời hiển hách, hưởng thọ chín mươi. . . . . .”

      Đọc tới chữ cuối cùng, Diêm Vương ra lời, ông xấu hổ ngẩng đầu nhìn Tống Ngâm Tuyết yếu ớt : “Hắc hắc, đúng là lầm rồi. . . . . .”

      “Cái gì, lầm rồi, câu lầm là có thể đền mạng cho tôi sao? Nhanh đưa tôi trở về!”

      Hét lớn tiếng, Tống Ngâm Tuyết tức giận biết trút vào đâu. Nàng vốn chỉ suy đoán thôi, dù sao cũng chẳng biết lời cao tăng đắc đạo kia có linh nghiệm . Nhưng bây giờ mới thấy quả nhiên là sai, hai tên đầu trâu mặt ngựa kia thực bắt nhầm người rôi!
      Mặc kệ, mặc kệ, nàng nhất định phải trở về!

      Căm giận trừng mắt nhìn Diêm Vương, dưới ánh mắt như muốn giết người của nàng, Diêm Vương chậm rãi cúi đầu xuống, “Phán quan, mau đưa vị nương này trở về !”

      “Đại nhân, phải nô tài muốn đưa mà vì nô tài có cách nào đưa ấy về nữa. . . . .” Phán quan đau khổ, bất đắc dĩ quấn quấn góc áo của mình: “Vị nương này xuống đây cũng ba ngày rồi, thi thể đó phân hủy, làm thế nào cũng trở về được nữa.”

      “Ngươi cái gì?”

      “Ông cái gì?”
      Last edited: 1/11/15

    3. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương thứ hai: Nguyên nhân xuyên qua( 2 )
      Hai tiếng thét giận dữ truyền đến, nghe vậy phán quan ôm đầu, biểu lộ vô tội nháy nháy mắt, mà Diêm Vương bên cạnh khóc ra nước mắt: “Trời ơi, bắt sai hồn phách, đây chính là tội chết trong giới luật thiên đình. Mà người lại thể quay về, chuyện này biết làm sao bây giờ?”

      “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” ngừng tới lui, biểu tình Diêm Vương đầy lo lắng: “Khốn kiếp, cái gì mà đạo đức nghề nghiệp cao đến mức người khác cách nào tưởng tượng nổi, đều là xạo hết! Hai tên vô dụng này suốt ngày chỉ biết gây chuyện rắc rối cho ta, sáng mai cho bọn họ quét nhà xí!”

      Sau khi Diêm vương căm giận mắng chửi xong, lúc này phán quan mớicấn trọng dè dặt tiến lên, kề sát bên tai ông ta : “Đại nhân, ngài quên chuyện này là do ngài ra lệnh rồi sao. Ngày đó ngài và Thái Bạch tinh quân chơi bài ba lá, ngờ lại thua sạch bách. Sau khi trở về ngài tức giận thôi, vừa vặn lúc này đầu trâu mặt ngựa đến chờ lệnh, ngài liền tùy ý lật sổ ghi chép sinh tử ra đọc trại tên người phải chết là Tống Tuyết Ngâm thành Tống Ngâm Tuyết. . . . . .”

      Phán quan yếu ớt , vừa nghe những lời ấy, miệng Diêm Vương mở lớn, hai mắt trợn trừng, râu ria cũng vểnh hết lên, “Hình như có chuyện như vậy . . . . . .”

      “Con bà nó, đồ hát hí khúc ! biết bổn vương đọc sai tên rồi, tại sao lúc ấy , đợi đến tới lúc này mới còn có tác dụng gì nữa! Ngươi bảo xem bây giờ nên tính sao đây –”

      Diêm Vương mặc sức đánh phán quan, vẻ mặt phẫn nộ thôi. Mà phán quan đáng thương liều mạng bảo vệ gương mặt, thê thảm : “Đại nhân, lúc ấy bì chức có mà! Nhưng mà ngài tên hát hí khúc biết gì mà chen vào, chẳng lẽ bổn vương phân biệt được hai chữ này sao ! Đại nhân ngài quên rồi sao. . . . . .”

      Ô ô đáng thương. Thấy vậy, Diêm Vương ngừng lại nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, kết quả lại chậm rãi : “Ai, hình như cũng có chuyện như vậy. . . . . .”

      Vừa nghe lời đấy, chỉ phán quan chịu nổi, mà ngay cả Tống Ngâm Tuyết đứng dưới điện cũng nhịn được nữa! Nàng tiến lên vỗ bàn cái mạnh, gần như rống lên: “Đủ lắm rồi! Tôi cần biết đây là của lỗi của ai trong các người, tóm lại tôi muốn trở về! Chính các người làm sai phải tự chịu trách nhiệm!”

      “Cái này. . . . . .” Bị nàng quát như vậy, Diêm Vương phản bác được gì chỉ khó xử : “Tống nương, hôm nay thi thể phân hủy, dù bổn vương có ý thả hoàn dương cũng bất lực rồi.

      bằng như vậy, nương xem hoàn cảnh Địa phủ chúng ta đây cũng rất tốt, bằng tôi tuyển làm trợ lý, sửa sang chỉnh lý lại sổ sách. Sống cuộc sống cần lo lắng, ung dung thoải mái! Thế nào, cân nhắc chút !”

      “Ông nằm mơ !” Lời từ chối thẳng thừng đánh rớt khuôn mặt tươi cười nịnh nọt của Diêm Vương, gương mặt tuyệt mỹ của Tống Ngâm Tuyết lộ vẻ tức giận bừng bừng, “Tôi cần biết, tôi muốn trở về, tôi nhất định phải trở về!”

      “Được, được, trở về, trở về, để cho ta ngẫm lại, để ta suy nghĩ chút!” Hai tay ôm đầu đầu, vẻ mặt thống khổ, Diêm Vương rơi vào đường cùng bắt đầu lật lật sổ sinh tử.

      “Hehe, có rồi!” Cao hứng vỗ đùi, Diêm Vương vui mừng cầm sổ ghi chép lên, “Tống Ngâm Tuyết, nếu nương muốn trở lại trong thân thể vốn có đúng là thể. Nhưng bổn vương thương là người bị hại, đặc biệt tìm chỗ tốt cho , thấy thế nào?”

      Thấy vậy nụ cười đắc ý của Diêm vương, Tống Ngâm Tuyết nhướn mày, chần chờ : “Chơi trò xuyên ? Gia thế đối phương như thế nào, tuổi gì, có xinh đẹp ?” giỡn sao, kiếp này nàng sống vô cùng tốt, gia thế tốt, dung nhan lại xinh đẹp. Nàng cũng đâu muốn mình vừa xuyên qua lại trở thành thứ côn trùng đáng thương nbị người ta khi dễ chứ.

      “Yên tâm , nữ tử này chính là Nhữ Dương quận chúa của nước Đại Tụng, gia thế hiển hách, ai bì nổi, hơn nữa xinh đẹp đến chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn. So với tướng mạo hiên thời của quả thực là chỉ có hơn chứ kém! Thế nào, thoả mãn rồi chứ?”

      Diêm Vương vui sướng hài lòng , khoát tay áo, đúng lúc này, trước mặt Tống Ngâm Tuyết nổi lên trận gió, tiếp đó cả người nàng nhàng bay lên, “Này–”

      Nàng còn định thêm điều gì, tay Diêm Vương hạ xuống, chỉ thấy tia sáng trắng lập tức bay lên trung.

      “Tống nương, yên tâm , bổn vương hại , lần này xuyên , bổn vương chỉ an bài cho đời vinh hoa, còn tặng thêm cho bất ngờ thể tưởng tượng nổi. Chờ qua, từ từ biết ha ha –”

      Lời Diêm Vương quanh quẩn bên tai, vào lúc Tống Ngâm Tuyết hoàn toàn mất ý thức, đáy lòng nàng căm giận nhớ kỹ những lời này: còn hại tôi? Chẳng lẽ tôi ra nông nỗi này phải do ông làm hại sao. . . . . .

      Last edited: 1/11/15
      Meoconkissu2 thích bài này.

    4. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 3: Tuyệt thế mỹ nữ


      “Tỉnh dậy! Tỉnh dậy! Quận chúa tỉnh lại . . . . . .”

      Trong mơ hồ, dường như Tống Ngâm Tuyết nghe thấy có tiếng nào người đó kêu to. Nàng cảm thấy toàn thân vô cùng đau đớn, cố gắng mở mí mắt nặng nề ra, nhưng cuối cùng cũng phải chịu thua vì cơ thể quá yếu.

      “Quận chúa, ngài tỉnh!” Đột nhiên, cánh tay ấm áp vững chãi ôm lấy nàng, chậm rãi để nàng tựa vào trong lồng ngực tràn đầy mùi hương nam tính của .

      “Quận chúa, sao rồi . . . . . .” giọng trầm thấp quyến rũ chậm rãi truyền vào tai Tống Ngâm Tuyết. Là ai, là giọng của ai mà dễ nghe vậy, nhàng thổi vào lòng nàng.

      Tống Ngâm Tuyết cố gắng giật giật, trong mơ màng tựa hồ nhìn thấy nam tử cực kỳ cực kỳ đẹp, Nam tử đó ôm nàng trong lòng, nhìn chằm chằm vào nàng, trong đôi mắt thăm thẳm đó tuy cũng có quan tâm, nhưng thờ ơ và lạnh nhạt lại nhiều hơn cả.

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nam tử trước mắt này là ai?

      Tống Ngâm Tuyết nghi hoặc, há mồm định , nhưng sau khắc lại bất đắc dĩ mệt mỏi thiếp . . . . . .

      Hôm sau.

      Ánh nắng sớm nhàng rơi vào mắt nàng, Tống Ngâm Tuyết đưa tay xoa xoa trán, đôi mắt khô khốc từ từ mở ra.

      Nơi này là đâu? Nhìn thấy giường lớn khắc hoa, tấm bình phong cổ kính cùng loạt đồ trang trí cổ xưa mà tinh xảo dị thường, Tống Ngâm Tuyết có thể khẳng định, nơi này phải là điện Diêm Vương đơn sơ mà lạnh lùng trước kia.

      Chẳng lẽ mình xuyên rồi? Trước khi hôn mê, nàng lờ mờ nghe được Diêm Vương cho mình vinh hoa phú quý cả đời, chiếu theo bố cục trang hoàng tại của gian phòng này, đây có lẽ là người có gia thế hiển hách.

      Đau quá! Đầu đau quá!

      Chống tay ngồi dậy, ôm cái đầu đau muốn nứt ra, Tống Ngâm Tuyết mắng chửi ra tiếng, “Cái tên Diêm Vương đáng chết này, biết ngay là làm được chuyện tốt gì! Cho ta thân thể đau yếu như vậy làm bổn nương khó chịu muốn chết!”

      Căm giận bất bình mắng chửi rủa, nàng giãy dụa định xuống giường. Bây giờ, nàng chỉ vội vàng muốn xem xem trông mình như thế nào? Nàng cũng muốn cả đời mang cái mặt như miếng sườn lợn rán, chạy loạn khắp nơi dọa người. Phải biết rằng từ trước đến nay Tống Ngâm Tuyết luôn mỹ mạo kinh người, nếu như tại thân thể này xấu xí khó coi có lỗi với bản thân. Chắc chắn trở về tìm Diêm Vương tính sổ!

      Hai chân chậm rãi chạm đất, vừa định dùng sức đứng lên, đột nhiên tiếng thét kinh hãi phát ra từ ngoài cửa, hù nàng vội vàng rụt trở về.

      “Quận chúa, ngài tỉnh rồi, nô tì bẩm báo cho Minh Tịnh đại nhân!”Tiếng kêu vang lên hưng phấn, thiếu nữ ăn mặc theo kiểu tiểu nha hoàn đứng ở cửa nhanh chóng xoay người xông ra ngoài, mà ở sau nàng, nhóm thiếu nữ mặc áo hồng phấn hoặc bưng đồ rửa mặt, hoặc bưng điểm tâm tinh xảo, sắp thành hàng dài.

      “Quận chúa, ngài tỉnh lại rồi, đúng là hù chết tụi nô tỳ!” thiếu nữ lớn tuổi cầm đầu bước dài tiến lên, nâng Tống Ngâm Tuyết lung lay sắp đổ dậy, vừa vừa cẩn thận hầu hạ: “Quận chúa cần gì?”

      “Cái gương, gương. . . . . .” Bởi vì thân thể này luôn ở trong trạng thái mê man, lại ăn uống bổ sung thể lực lâu nên lúc này chỉ cần hơi động đậy chút liền thở hồng hộc.

      Thấy vậy, thiếu nữ lớn tuổi mỉm cười, vừa vịn Tống Ngâm Tuyết, vừa nhận gương đồng từ tay thiếu nữ bên cạnh,“Quận chúa đúng là người thích làm đẹp, Mân Côi* còn đoán rằng chuyện đầu tiên quận chúa làm sau khi tỉnh lại là gì? Quả nhiên kết quả ngoài dự đoán. Quận chúa mấy ngày ăn cơm, tỉnh lại phải muốn ăn, cũng phải muốn uống, mà chỉ chú trọng đến dung mạo!”

      (Mân Côi*: hoa hồng.)
      Nha đầu gọi là Mân Côi này chậm rãi , hoàn toàn để ý đến khát vọng cháy bỏng trong mắt Tống Ngâm Tuyết. Khổ nỗi thân thể này vô lực, muốn cử động cũng nhúc nhích nổi chỉ có thể biểu lộ ý nghĩ từ đôi mắt.

      “Cái gương, cái gương. . . . . .” Thấy Mân Côi cứ mãi, hoàn toàn có ý định đưa cái gương tới, trong lòng Tống Ngâm Tuyết rất gấp gáp! Nàng dùng hết toàn bộ sức lực phẫn nộ rống ra tiếng, nhưng mà thanh lọt vào tai người khác lại như tiếng ruồi muỗi kêu.

      Cũng may Mân Côi này khá thông minh, nàng vừa thấy ánh mắt nóng bỏng của Tống Ngâm Tuyết liền lập tức cười lấy lòng đưa gương đồng tới, vừa đưa vừa an ủi: “Yên tâm quận chúa, lần này ngài chỉ rơi từ núi giả đập đầu xuống đất, cũng đụng vào gương mặt xinh đẹp của ngài!”

      Hóa ra quận chúa này là ngã từ núi giả xuống chết ! Khó trách đầu mình đau đến như vậy!Tống Ngâm Tuyết vừa thầm nghĩ, vừa đưa mắt nhìn vào gương đồng Mân Côi đưa tới.

      Mặc dù phải rất , nhưng có thể từ đó nhìn ra người trong gương có dung nhan khuynh quốc khuynh thành đến cỡ nào!

      Diêm Vương quả nhiên gạt mình! Thầm nghĩ trong lòng, chỉ thấy người trong gương xinh đẹp lạ thường, lông mi cong cong , hai mắt to, sáng ngời long lanh như biết . Cái mũi xinh xắn, cao thẳng, miệng đào nhắn mềm mại ướt át.

      Oa, cực phẩm, tuyệt đối là cực phẩm! Mặc dù hơi ốm yếu vì bệnh, còn chưa trang điểm, nếu trang điểm vào rồi, còn điên đảo chúng sinh đến mức nào!

      Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình tại, trong lòng Tống Ngâm Tuyết cực kỳ thoả mãn, vui sướng hài lòng thầm nghĩ: Tống Ngâm Tuyết à Tống Ngâm Tuyết, xem lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử kìa! Diêm Vương ràng là người rất nghĩa khí, cho vinh hoa và dung nhan xinh đẹp thực ngay! Tuy lúc mới bắt đầu xuyên hơi đau tí, nhưng bây giờ nhìn gương mặt này, đau đớn gì cũng quăng đến chín tầng mây rồi.

      Ha ha, tệ, tệ! Như thế này là xinh đẹp hơn mình trước kia biết bao nhiêu lần, xem ra Diêm Vương là con người rất thành , phúc hậu!

      Cố gắng mỉm cười gật đầu, thấy vậy, Mân Côi cho rằng nàng thoả mãn với tướng mạo của mình — đương nhiên là Tống Ngâm Tuyết thoả mãn với tướng mạo của mình! Nhưng người thoả mãn sau khi xuyên có được dung nhan tuyệt thế, người lại cho rằng người kia thoả mãn vì gương mặt bị thương tổn.

      “Quận chúa, Mân Côi đỡ ngài rửa ráy chút, sau đó ăn chút gì nhé! Ngài ngủ mê năm ngày năm đêm, nhất định là đói bụng lắm!” Mân Côi quan tâm .

      Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết quả cảm thấy đói bụng, nàng chậm rãi gật đầu, mấy nha đầu liền vội vã ba chân bốn cẳng hầu hạ.
      Meoconkissu2 thích bài này.

    5. Tường Vân

      Tường Vân Active Member

      Bài viết:
      332
      Được thích:
      138
      Chương 4: Nhữ Dương quận chúa


      Rửa mặt xong, được Mân Côi phục vụ, Tống Ngâm Tuyết uống ít cháo loãng. Sau khi ăn ít điểm tâm tinh xảo, nàng chậm rãi quan sát loạt thiếu nữ đứng trong phòng.

      “Mân Côi, các nàng là. . . . . .” Tống Ngâm Tuyết nghi hoặc lên tiếng.

      Nghe vậy, Mân Côi mỉm cười ngọt ngào : “Quận chúa, các nàng đều là nha hoàn thân cận của ngài! Quận chúa quên rồi sao? Nàng này là Mẫu Đơn, nàng ta là Thủy Tiên, nàng kia là Nguyệt Qúy( hoa hồng), đó là Mạt Lỵ( hoa nhài). . . . . .”

      Mân Côi hơi thiệt nhiều tên, đều là ít hoa cỏ gì đó. Tống Ngâm Tuyết nghĩ thầm, ai ya, vậy là muôn hoa đua thắm khoe hồng rồi! Vì vậy lập tức nghiêm túc đánh giá nguyên đám hoa thơm cỏ lạ này.

      Con bà nó, nhìn còn đỡ, nhìn rồi đúng là sợ hết hồn! Những nữ tử này đều mang tên nhưng loài hoa xinh đẹp, tại sao, tại sao mặt mũi lại xấu như vậy!

      Theo lý thuyết, quận chúa này đẹp như thiên tiên, nha hoàn thân cận của nàng sao lại kém xa đến vầy? Tuy cầu xinh đẹp, nhưng ít ra cũng dễ nhìn chút chứ! Hãy nhìn bộ dáng đám “Như Hoa” trước mắt này, có chỗ nào được coi là xinh đẹp?

      Trời ạ! biết làm sao quận chúa chịu được những nha hoàn này, chẳng lẽ mắt mũi ta có vấn đề khiến thẩm mỹ lệch lạc?

      Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ, đôi mắt hết dò xét bên này lại dò xét bên kia, sau đó ra hiệu Mân Côi tựa đầu tới bên cạnh, giọng bên tai nàng ta: “Mân Côi này, mặt mũi những nha hoàn này quá ghê , ngươi có thể đổi vài người cho ta ?”

      “Đổi vài người? Tại sao phải đổi? Đây chính là những người mà năm đó quận chúa chọn kỹ năm lần bảy lượt mới được, cũng dùng các nàng rất nhiều năm, tại sao bây giờ lại phải thay đổi ạ?”Mân Côi khó hiểu .

      “Dùng rất nhiều năm? Lại còn do ta chọn lựa?” Vẻ mặt Tống Ngâm Tuyết đầy khiếp sợ, giống như nghe được chuyện cười thể tưởng tượng nổi. Miệng nàng há to đến nỗi có thể nhét lọt quả trứng gà.

      “Mân Côi, ngươi thấy là các nàng ấy quá xấu sao?” Bất đắc dĩ , bộ dạng giống như muốn bắc thang lên hỏi ông trời.

      Thấy vậy, Mân Côi vô cùng kinh ngạc đáp: “Quận chúa, phải ngài thích nha hoàn xấu chút sao? ở bên cạnh ngài, có thể càng phụ trợ thêm cho mỹ lệ cao quý của ngài, cũng giống như cái gì nhỉ. . . . . . A đúng rồi! Cũng giống như là lá xanh bên cạnh hoa hồng!”

      ” Năm đó ngài dù là mỹ nữ, người khác nhìn lâu, cũng sinh ra cảm giác mệt mỏi chán ghét. Nhưng nếu như lúc này ở bên cạnh mình để ít nữ tử tướng mạo xấu xí, như vậy hai loại đối lập khác biệt tạo hiệu quả đánh sâu vào thị giác, khiến cho ngài luôn luôn ở địa vị bất bại, càng xem càng đẹp, càng nhìn lâu càng mới mẻ. Vĩnh viễn là nữ thần xinh đẹp cao quý nhất trong suy nghĩ của mọi người. . . . . .”

      Mân Côi chậm rãi , thần sắc kích động khó hiểu. Tống Ngâm Tuyết nhìn thấy nàng ta như vậy, lại suy nghĩ mấy lời nàng , mồ hôi liền chảy giàn dụa đầy ót.

      ra là thế . . . . . .” Chậm rãi thở dài hơi, , lúc này Tống Ngâm Tuyết khỏi thừa nhận vị quận chúa trước kia có công lực cao thâm con đường nắm bắt mỹ cảm. Nhưng đồng thời, nàng ta cũng là nữ tử quần áo lụa là xảo trá, bá đạo! Ngay cả loại phương pháp biến thái này cũng nghĩ ra được, tuy là trình độ nghiệp dư nhưng cũng có thể xem là người đầu tiên từ xưa đến nay. . . . . .

      muốn gì nữa chỉ gật gật đầu. Mân Côi thấy vậy cho rằng đấy là biểu tán thành, vui vẻ hớn hở tiếp, “Quận chúa, ngài định xử lý người hại ngài trượt chân lần này như thế nào?”
      “A? Có người hại ta? Chẳng lẽ phải ta tự ngã sao?”

      “Đương nhiên là phải rồi!” Mân Côi uốn éo thân thể, hất khăn gấm lên tức giận :“Quận chúa cẩn thận như vậy, làm sao có thể vô duyên vô cớ té từ núi giả xuống được? Đều do con ả Lạt Bá hoa(loa kèn) kia, lúc ấy tiểu thư nhìn lén Thư Ly công tử tắm rửa, xem hăng say lại bị nàng ta gọi nên mới giật mình trợt chân cái, cứ như vậy mà ngã xuống đất. . . . . .”
      Cái gì! Ta nhìn lén công tử tắm rửa gì cơ? Có lộn đó!

      Tống Ngâm Tuyết giật mình hoảng sợ, lúc này, nàng cảm giác thế giới của nàng hoàn toàn rối loạn. quận chúa cao quý lại nhìn lén nam tử tắm rửa, lại còn bị người ta chộp ngay tại trận! quận chú này có thể là nên vứt cho rồi!

      lúc Tống Ngâm Tuyết cảm thấy xấu hổ thôi vì hành vi của quận chúa, những lời giật gân lại vang lên lần nữa, “Quận chúa, ngài thấy chúng ta nên trừng phạt Mạt Lỵ hoa thế nào đây? Lần này nàng ta làm hại quận chúa mê man năm ngày, thiếu chút nữa tỉnh lại được. Quận chúa ra tay nhất định phải hung ác chút, bằng như lần trước đối phó với Liên hoa (hoa sen), treo nàng ta lên dùng côn đánh chết.”

      Dùng, côn, đánh, chết. . . . . .

      Nuốt nước miếng đánh “ực” cái, lòng còn sợ hãi, Tống Ngâm Tuyết khóc thét: con bà nó, tên Diêm Vương vô dụng, tìm cho ta cái thân phận trời ơi gì thế này! háo sắc, lại còn coi mạng người như cỏ rác, ràng là đại sắc nữ độc ác bá đạo, loại người này khó trách bị ngã chết! Nếu nàng ta chết, phỏng chừng đời này còn thiên lý nữa.

      Tống Ngâm Tuyết nghiêng mắt nhìn Mân Côi lúc này tha thiết mong mỏi, nhìn vẻ mặt nịnh nọt của nàng, nghĩ thầm người này bình thường khẳng định phải là chủ nhân tốt. Nhất định làm mưa làm gió lâu, nhìn dáng vẻ nàng ta đắc ý như vậy, trước kia chắc chắn là rất được kia quận chúa điêu ngoa kia thích. Hừ, chỉ tiếc, bây giờ khác xưa, lúc này nàng ta vỗ mông ngựa**, chỉ sợ là vỗ vào vó ngựa rồi.
      ( **ý chỉ việc nịnh hót.)


      “Thế nào quận chúa? Đề nghị của Mân Côi có được ?” Mân Côi thần thái sáng láng hỏi.

      Thấy vậy, nàng híp mắt, miễn cưỡng trả lời, “Trong lúc nhất thời bản quận chúa còn chưa nghĩ ra, chuyện này, chờ lúc khác hẵng bàn .”

      “Dạ! Quận chúa nhất định nghĩ tới phương pháp trừng phạt thú vị khác, cho nên cố ý dời lại để ngẫm nghĩ cho kỹ phải ạ? Mân Côi hiểu mà quận chúa suy nghĩ kỹ chút, Mân Côi mỏi mắt mong chờ!” Nịnh nọt che miệng, vẻ mặt cười khoa trương. Tống Ngâm Tuyết nhìn Mân Côi, đoán chừng nàng ta cho rằng mình nghĩ ra những phương pháp biến thái như trước kia liền khẽ thở dài hơi. Trong lòng ngừng buồn bã hô lớn: mụ nội nó rốt cuộc đây là cái kiểu quận chúa gì chứ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :