1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngốc nghếch nữ nhân hành phiến ký - Mê Lộ Thu Thiên(38c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]

      Ngốc nghếch nữ nhân hành phiến ký





      Tác giả: Mê Lộ Thu Thiên


      Dịch: Đông Đông


      Nguồn: monggiaiky.wordpress.com


      Giới thiệu :


      Đàm Tiểu Hâm là nàng ngốc nghếch với chút võ công mèo cào, tiền như sinh mạng, tại Đại hội võ lâm tình cờ quen biết mấy người Mộ Vân Long, từ đó dẫn đến loạt truyện cười, cuối cùng nàng lại có được tấm lòng của Mộ Vân Long, soái ca cùng tiền bạc, tất cả đều vào tay nàng.​

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Nhân vật chính : Đàm Tiểu Hâm, Mộ Vân Long, Mộ Vân Phi.

      Chương 1


      Tháng bảy, mặt trời gay gắt như lửa.


      hùng các nơi đổ xô về Phong Vân Bảo tham gia đại hội võ lâm uy danh khắp chốn. Đại khái là vài năm gần đây giang hồ quá hỗn loạn, chỉ trong thời gian ngắn, các bang phái mới lớn tốt xấu nhiều như măng mọc sau mưa. Vì thế xóa bỏ thế lực xấu trong giang hồ chính là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của đạo hội võ lâm lần này.


      Vì có quá nhiều bang phái vô danh tham gia, nên chỉ cần khiếng được phiên kỳ của gia môn đến là được, cần xét có hùng thiếp hay . Cứ như vậy, sơn dã thành trấn đâu đâu cũng thấy những phiên kỳ đầy màu sắc.


      Có thể , du lịch thúc đẩy kinh tế là hoàn toàn chính xác.


      Đại hội võ lâm năm tổ chức lần, năm nay Phong Vân Bảo may mắn được chọn làm nơi tổ chức, các cửa hàng xung quanh cũng được thơm lây ít. Mọi nhà trọ trong trấn Việt Vân đều chật kín khách, ngay cả quán trà dưới chân núi kinh doanh cũng tốt hơn rất nhiều. Mua đồng bạc trà thu được lượng bạc, lời to rồi ! Đừng năm nay có tiền lấy vợ, kể cả tiền để lấy thêm bà hai cũng có thừa, ha ha!


      “ Tiểu nhị, mang trà đến đây !”, ai, khát chết được.


      Đàm tiểu hâm dựa phiên kỳ vào cạnh ,nằm bò ra bàn. lúc lâu sau thấy ai lên tiếng, Đàm Tiểu Hâm mệt mỏi quét mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy tiểu nhị đứng cạnh ấm trà lớn si ngốc cười. Đàm Tiểu Hâm nổi giận đùng đùng, hướng về phía tiểu nhị quát lớn :


      “ Có người hay đây!”


      thanh lớn kéo tiểu nhị từ mộng đẹp trở về, “ Có, có, có.”


      Tiểu nhị hốt hoảng liền vội vã mang ấm trà đến, ai ngờ bị vấp vào cán phiên kỳ mà Đàm Tiểu Hâm đặt cạnh bàn làm nước nóng trong ấm tràn ra,toàn bộ đổ vào chân Đàm Tiểu Hâm.


      “A, bỏng chết ta rồi ! Ngươi chán sống rồi có phải ?” Đàm Tiểu Hâm nhịn được đau, ngừng ôm chân nhảy.


      “A, khách quan, xin…xin…xin lỗi, tôi cố ý, ngài sao chứ ?” Tiểu nhị thấy gây ra họa, đặt ấm trà xuống, lấy khăn giúp Đàm Tiểu Hâm lau khô giày.


      ra, đau quá, ngươi cố ý phải ?” Càng lau càng đau, tên này đúng là đồ ngốc mà, Đàm Tiểu Hâm trong lòng thầm than hôm nay đúng là xui xẻo mà.


      Trong lòng suy nghĩ, chân vẫn nhảy lò cò, “ Ôi!” Đàm Tiểu Hâm ngã lăn ra đất. Hôm nay nhất định là ra khỏi nhà quên thắp hương, thế nên mới xui xẻo như vậy.


      “Ngươi sao chứ ?” vị khách bên cạnh có lòng tốt đỡ nàng dậy, còn tiểu nhị lại sợ đến mức thiếu chút nữa dập đầu tạ tội.


      “Được rồi, được rồi.” Đàm Tiểu Hâm xưa nay là người mềm nắn rắn buông, thấy người ta tạ tội rồi, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng thôi. ra , cũng là người hiệp nghĩa. Quay sang cảm ơn người tốt vừa đỡ nàng dậy, đó là chàng trai mười bảy, mười tám tuổi, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng (~> sao ta thấy giống như tả nữ vậy nhỉ??)


      Bị người xa lạ nhìn chằm chằm, người kia thấy được tự nhiên, chỉ hừ tiếng để nhắc nhở Đàm Tiểu Hâm.


      “Ah, vừa rồi đa tạ lão huynh !” Đàm Tiểu Hâm tiện bê ấm trà bàn đổ vào miệng.


      cần cảm tạ, việc đáng nhắc đến.” Trong ánh mắt người nọ lộ vẻ miễn cưỡng.


      “Có khí phách, tốt lắm ! Dựa vào câu vừa rồi của ngươi, về sau có ai ức hiếp ngươi, ngươi cứ việc tên của ta, ta bảo vệ ngươi.” Đàm Tiểu Hâm quên vết thương của mình, kích động đạp mạnh cái, cơn đau khủng khiếp truyền đến, đau đến mức nàng chịu được toát mồ hôi lạnh. Tiểu nhị thấy thế, co đầu rụt cổ trốn ra đằng sau rửa bát.


      sao chứ ?” Người nọ ân cần hỏi, vừa xem lại vết thương của nàng, chỉ thấy cổ chân trái sưng to, nhìn giống cái bánh bao .


      “Ngươi ở nhà trọ nào? Ta đưa ngươi về.”


      “Làm gì có nhà nào, ta vừa mới đến, vốn tính đêm nay ngủ ngoài trời, có thể tiết kiệm chút tiền phí trọ, tiểu huynh đệ, ngươi biết bây giờ kiếm tiền rất khó khăn sao. Bây giờ hay rồi, chân sưng lên như thế này, Phong Vân Bảo lại dốc, ta đành chậm rì rì mà lên đó, nhiều lắm là được làm khách mời ở đấy, còn làm được cái khỉ gì nữa!”


      Cũng đừng nghĩ đến việc mở rộng danh tiếng môn phái, thu nhận đồ đệ. đúng là vận đen đầy đầu mà.


      “Nếu chê, tiểu đệ nguyện ý cùng ngươi đến đó.”


      “Ta cầu còn được. Vậy bây giờ chúng ta khởi hành thôi.”, trời đúng là tuyệt đường của ai, , chỉ sợ lại có chuyện ngoài ý muốn.


      Chàng trai lập tức đứng dậy giúp Đàm Tiểu Hâm ra khỏi trà quán.


      “Oa, ngươi là khỏe.” Đàm Tiểu Hâm cả người như cách xa mặt đất, mà người kia tựa hồ mất chút sức lực nào.


      “Này, xưng hô như thế nào vậy?” Cũng thể cứ kêu lão huynh tiểu huynh mãi được.


      “ Mộ Vân Phi.” , nghe thấy ba chữ đó, trong trà quán truyền ra vài tiếng thầm.


      “A, ra là Phong Vân Bảo Tam thiếu gia. Nghe đó là người tàn bạo, xem ra nhìn giống kẻ ăn bám….”


      Mộ Vân Phi ném ánh mắt giết người về nơi phát ra tiếng , người ngồi đó sợ hãi cuống quýt nấp xuống dưới gầm bàn.


      “A, Mộ Vân Phi à, chưa từng nghe qua, có điều sao, ngươi biết ta là ai ?” Đàm Tiểu Hâm cẩn thận lên ngựa nhưng cũng quên báo danh.


      “Ta chính là thiên hạ siêu cấp vô địch tiếu ngạo giang hồ, chiến thắng tất cả vĩnh viễn thất bại, độc nhất vô nhị Tiểu Kim Môn môn chủ.” (~> tự sướng dạng khủng)


      xong, Đàm Tiểu Hâm hớp ngụm khí lớn, thiếu chút nữa ợ hơi. Còn chưa nghe qua có ai vì báo danh mà ợ hơi cả. Đợi Đàm Tiểu Hâm vòng vo báo xong gia môn, những vị khách khác lăn ra cười, Đàm Tiểu Hâm cho là đúng, thầm nghĩ :


      “Hừ, chờ lần này ta vang danh, các ngươi muốn đến xách giày cho ta, ta còn phải xem xét, đám người biết nên gọi là gì, ếch ngồi đáy giếng.”


      “Ta nên xưng hô với ngươi như thế nào đây ?” Mộ Vân Phi đối với ‘cậu nhóc’ này cảm thấy tệ, thậm chí lúc nào cũng muốn cười, chuyện này với việc ngày thường nghiêm túc đúng là khác nhau.


      “Đương nhiên gọi ta là Thiên… cần gọi đầy đủ, ta tên Đàm Tiểu Hâm, giang hồ gọi là…hắc,” Đàm Tiểu Hâm thè lười làm mặt xấu, “ cũng là Đàm Tiểu Hâm, hắc hắc.”


      Hai người sắp xếp xong xuôi, vì Mộ Vân Phi thay Đàm Tiểu Hâm cầm phiên kỳ, hai người cưỡi chung con ngựa, rời .


      * phiên kỳ: cờ tượng trưng cho môn phái, có cán to và dài.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2


      Thấy hai người xa, đám khách trong trà quán bắt đầu thảo luận ầm ầm.


      ra chính là Tam thiếu gia Phong Vân Bảo đại danh đỉnh đỉnh Mộ Vân Phi. Đúng là tai nghe bằng mắt thấy, ta còn tưởng là ma vương giết người, hóa ra là tiểu tử còn hơi sữa, ha ha ha.”


      “Nha đầu kia xem như số đào hoa, được Tam thiếu gia coi trọng.”


      “Ngươi có mắt vậy, rằng là tên nhóc, lại bị ngươi là nha đầu.”


      “Đồ ngốc nhà ngươi, phải nha đầu, ngươi cho là tiểu tử kia kéo nàng lên ngựa làm gì chứ?”


      “Ta ngu ngốc? Ngươi háo sắc! Cho dù là nha đầu, cũng là nha đầu thô lỗ chịu được, Mộ Vân Phi cũng phải người bình thường, làm sao có thể coi trọng nàng ta? nhìn xa chút, còn muốn học người ta làm loạn, ta thấy ngươi vẫn nên về làm ruộng .”


      “ Ngươi dám mắng ta !”


      “ Mắng ngươi sao !”


      “Ta đánh chết ngươi!”


      “Đánh đánh, ai sợ ai nào!”


      Sau đó hai người lao vào đánh đến đỏ mặt để người ngoài khuyên can, xô đẩy lẫn nhau.


      Gã béo gạt ngang chân, lão gầy xoay người né, gã béo thu chân kịp, đập tan cái bàn trong trà quán, chỉ nghe chủ quán kêu khổ tiếng:


      “ Ôi, thế là mất luôn vợ bé rồi!”


      Lão gầy nghiêng người tung ra chiêu hắc hổ thâu tâm, ai ngờ, gã béo lại bị vướng vào chân ghế ngã chổng vó. Lão gầy ra tay quá mạnh, đánh gãy cả trụ chống trà quán, mắt thấy cả trà quán sắp đổ sập xuống, mọi người vội vàng chạy ra bên ngoài. Mà gầy béo hai tên cũng bò ra chạy mất từ bao giờ. Chỉ nghe thấy tiếng “ rầm”, nóc quán vốn làm bằng cỏ tranh, chịu được nhất kích liền đổ xuống. Chủ quán mặt như đưa đám, đúng là nước có thể giữ thuyền cũng có thể làm đắm thuyền, bây giờ hay rồi, vợ cả cũng có luôn.


      Lại lúc sau, Đàm Tiểu Hâm và Mộ Vân Phi đến Phong Vân Bảo. Nhìn thấy Tam thiếu gia trở về, A Cánh chạy đến dắt ngựa. Tam thiếu gia trước giờ chưa mang người nào về, lần này lại đem theo tiểu tử, nhìn qua chắc là tiểu thiếu gia ngỗ nghịch. kỳ quái, nhưng vì sợ tính cách của tam thiếu gia, câu cũng dám .


      “Vân Phi à, ngươi rất quen thuộc với nơi này phải, vậy ngươi phải chăm sóc ta tốt mới được.” – Đàm Tiểu Hâm giơ giơ cái chân bị thương lên.


      “Được thôi, có điều ngươi phải đáp ứng ta ba điều kiện.” – Mộ Vân Phi cũng hiểu bản thân hôm nay tại sao lại mang Đàm Tiểu Hâm về phủ. Trong phủ vốn thể tùy tiện đưa người lạ vào, mặc dù đại ca gây khó dễ cho nhưng cũng có ý định tìm đến phiền phức.


      “Được thôi, trước ra sau này bị loạn, ta xin rửa tai lắng nghe.”


      “Thứ nhất, được chạy loạn trong phủ, thứ…”


      “Dừng, dừng, dừng…” – đợi Mộ Vân Phi xong, Đàm Tiểu Hâm vội vàng ngắt lời – “Ngươi lại đùa ta rồi, chân ta bị như thế này, còn lung tung đến đâu được.” – người cũng quen thuộc rồi, Đàm Tiểu Hâm cũng bộc lộ bản tính, bộ dạng vô lại khó dạy.


      Mộ Vân Phi trợn mắt. Sau khi cùng Linh Dục đại sư lên núi học võ từ trở về, khuôn mặt dường như chưa bao giờ thể thái độ gì, hôm nay phá lệ N lần rồi.


      “Thứ hai, được tùy tiện hỏi về những việc liên quan đến Phong Vân Bảo. Thứ ba, được….”


      Đàm Tiểu Hâm kiềm chế được lâu, nhịn được xen vào:


      lẽ Phong Vân Bảo có bí mật gì thể cho ai biết sao, nhưng mà…” – nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Mộ Vân Phi, Đàm Tiểu Hâm liền im lặng.


      “Thứ ba, được linh tinh, nếu tự gánh lấy hậu quả.”


      Điều cuối cùng, Mộ Vân Phi rất nhanh, chỉ lo lại bị Đàm Tiểu Hâm ngắt lời.


      “Yên tâm, thành vấn đề. Ta tuân mệnh.”


      Vì thế Mộ Vân Phi mới mang Đàm Tiểu Hâm vào nội đường, bất ngờ, Mộ Vân Phi đột nhiên dừng lại, làm hại Đàm Tiểu Hâm thiếu chút nữa va phải.


      “Còn có điều nữa.”


      giải thích được, phải chỉ có ba điều hay sao? đúng là ! Chân đau quá!


      “ Tuyệt đối được đến hậu đường, nếu xảy ra chuyện gì, ngươi chết ai dám đến nhặt xác!”


      xong, còn cẩn thận làm cử chỉ nhắc nhở Đàm Tiểu Hâm.


      , ta đối với mỹ nữ xinh đẹp có hứng thú.” – hậu đường đơn giản chính là nữ tử, Đàm Tiểu Hâm chỉ thấy hứng thú với vàng bạc thôi.


      “A, đầu ngươi bốc khói trắng kìa, ngươi vận công sao?” – thần kỳ, đầu Mộ Vân Phi bốc khói, lẽ trong đầu nấu bữa tối. Ách, Đàm Tiểu Hâm lắc đầu, dám ăn. Mộ Vân Phi quay người, tiếp tục về phía trước, trong lòng nghĩ hôm nay nhất định trúng tà, mới mang tiểu tử cổ cổ quái quái này về phủ, đúng là ông gà bà vịt, tức giận làm cho thất khiếu bốc khói.


      “Aiz, aiz, đừng nhanh như vậy chứ, qủy hẹp hòi, cùng lắm ta đối với mỹ nữ của ngươi có hứng thú chút là được rồi.” – là, nhanh như vậy, người ta lại biết đường, chân lại đau. Có phải nam nhân vậy?
      tart_trung thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3:


      Đường là dài, cuối cùng đến khu vườn rộng rãi.


      đẹp, giống như tiểu Giang Nam, ban công, đình các, toái ngọc liên trì, hành lang gấp khúc, giả sơn hoa viên, có thể là đẹp sao tả xiết. so với màu xám lạnh lùng của tiền đường Phong Vân Bảo khác biệt trời.


      Cách đó xa, có ngôi nhà với tường trắng gạch đỏ.




      “Được rồi, ta ở lại đây!” - Đàm Tiểu Hâm kìm lòng được, vội vã nhảy lò cò qua, giống như có người ở sau đẩy vậy. Mộ Vân Phi giương mắt nhìn, nhịn được phát ra tiếng cười.




      “Cái gì, được à?” – có cái gì buồn cười, kẻ có tiền làm sao lý giải được tâm tình người nghèo.




      “Đương nhiên có thể, có điều ta sợ ngươi ở quen.”




      “Quen, quen, đương nhiên ở quen, chỉ cần ngươi đồng ý.” – nhìn Mộ Vân Phi còn run rẩy cười ngừng, Đàm Tiểu Hâm sau này mới biết được nguyên nhân.




      “Tam thiếu gia, đại thiếu gia có việc tìm ngài, mời ngài mau .” – tiểu nha đầu thở hổn hển từ hành lang khác chạy tới.




      “Như vậy, ta phải lập tức , Tiểu Liên, vị công tử này ở trong phủ, ngươi chăm sóc cho tốt. Dẫn đến Nhàn Vân Cư .” – xong, thu được nét cười mặt, bỏ .


      Công tử? Đánh giá người trước mặt xinh đẹp hoạt bát, ràng là nương, tam thiếu gia làm trò quỷ gì vậy?


      lúc Tiểu Liên nghi hoặc khó hiểu, Mộ Vân Phi lại quay trở lại, đem hộp đưa cho Đàm Tiểu Hâm.


      “Cái này rửa chân, sau nửa canh giờ, chân của ngươi mau lành.” – vừa dứt lời, như cơn gió, người cũng thấy đâu nữa.


      Mộ Vân Phi là thiếu gia ở đây, lại là đại chủ nhân.




      Khó trách Mộ Vân Phi cười ngừng như vậy, hóa ra là nhà xí, tức chết được!


      Nhưng mà ngay đến nhà xí cũng thơ tình họa ý như vậy, nơi đẹp nhất kia biết như thế nào. Nhất định phải đến đó dạo chơi. Lúc này Đàm Tiểu Hâm bị cảnh trí trước mắt lu mờ lý trí, mang lời Mộ Vân Phi trả lại hết cho .


      Nhìn Tiểu Liên đem bàn đầy mỹ vị đến, nước miếng Đàm Tiểu Hâm bắt đầu giọt bàn. Mang đồ ăn lên xong, Tiểu Liên đứng sang bên đợi Đàm Tiểu Hâm sai bảo. Đàm Tiểu Hâm cũng bất chấp mọi thứ khác, tay trái cái chân vịt to, tay phải tô lạc, ăn đầy miệng.


      Tiểu Liên nhìn tướng ăn của Đàm Tiểu Hâm, nhịn được cười thành tiếng, lúc này mới làm Đàm Tiểu Hâm nhớ tới trong phòng còn người nữa.




      Bị Đàm Tiểu Hâm nhìn chằm chằm, Tiểu Liên sợ làm khách mất hứng, vội vã cúi đầu, phát ra tiếng. Đàm Tiểu Hâm xoa hai tay đầy dầu vào khăn trải bàn, :




      “Ngươi cũng…” – lời chưa xong, bị khúc xương mắc kẹt ở họng. Làm Đàm Tiểu Hâm phải vội đấm ngực, lộ ra khuôn mặt nhắn đỏ bừng. Tiểu Liên lúc này mới phát khách nhân có chút khác thường, lại biết phải làm thế nào.


      Đàm Tiểu Hâm ý bảo Tiểu Liên dùng tay đánh vào sau lưng nàng. Vì thế Tiểu Liên cẩn vỗ cái, Đàm Tiểu Hâm mặt nhăn mày nhó, tỏ ý bảo Tiểu Liên dùng sức chút. Nhìn khách nhân khuôn mặt từ hồng chuyển sang xanh, Tiểu Liên chỉ có thể sử dụng khí lực mạnh nhất của mình, chỉ nghe tiếng đùng đoàng, Đàm Tiểu Hâm bay ra ngoài, Tiểu Liên thấy thế, kinh hãi, chạy tới nâng Đàm Tiểu Hâm mặt mũi bầm dập lên. (oh, ra là bạn này cũng có võ công, sao mà bắn xa thế đc ToT)




      “Ôi, tha mạng ! Ngươi cũng cần ra tay mạnh như thế, đúng là ! Ý?”


      Đàm Tiểu Hâm đột nhiên phát hô hấp của mình thông thuận.


      “Quên , kể từ giờ, ngươi chính là ân nhân cứu mạng của ta, sau này ta nhất định trả ơn ngươi. Lại đây, cùng ăn , ta cũng quen lúc ăn cơm, có người ở bên cạnh nhìn chằm chằm mình.”




      Quyết tâm lôi kéo Tiểu Liên ngồi xuống bên canh.




      được, nương là khách, Tiểu Liên chỉ là hạ nhân, thân phận hèn mọn, sao dám cùng nương ngồi cùng bàn ăn!” – Tiểu Liên vội vàng đứng lên.




      “Ý, ngươi biết ta là nữ.” – dọc đường , nàng nữ giả trang nam, có ai phát , cưỡi chung ngựa với Mộ Vân Phi tới Phong Vân Bảo cũng phát ra. Chỉ vừa gặp mặt, bị Tiểu Liên nhận ra, mắt nha đầu này rất lợi hại.


      “Ah, là em thấy lỗi tai nương.”


      Đàm Tiểu Hâm sờ lên vành tai mềm mại của mình, quan sát rất cẩn thận, đúng là nhận xét tốt. Đàm Tiểu Hâm nghĩ ra ý tưởng:


      “Nếu mọi người đều là nương, cũng đừng từ chối, cùng đến ăn .” – Đàm Tiểu Hâm rất dễ dàng thân cận với bất kỳ người nào.


      “Sau này cũng chỉ có hai chúng ta.” – vừa vừa kéo Tiểu Liên ngồi xuống. Tiểu Liên được, chỉ có thể ngồi ăn cùng.


      “Tiểu Liên, em đến Phong Vân Bảo bao lâu rồi?”


      “Được vài năm rồi, cha em vừa mất, mẹ kế tính bán em vào kỹ viện. Nhờ đại thiếu gia cứu giúp, mới phải chịu nhục, đại thiếu gia là ân nhân cứu mạng của em, kiếp này nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp.”


      Đàm Tiểu Hâm phát khi đến đại thiếu gia, Tiểu Liên hai má ửng đỏ, hai mắt sáng lên, đây chính là biểu rất kỳ quái.


      “Đại thiếu gia tên gì, cũng ở đây sao?”


      vào trong phủ, trừ mã phu, Mộ Vân Phi cùng Tiểu Liên cũng thấy nhiều người lắm, nơi lớn như vậy, mọi người đâu hết rồi.


      Tiểu Liên thấy Đàm Tiểu Hâm hỏi đông hỏi tây, cũng biết nguồn gốc của nàng, dám linh tinh, chỉ ngừng kêu Đàm Tiểu Hâm dùng bữa.


      Sau lúc lâu hai người câu gì, chỉ nghe thấy tiếng ăn của Đàm Tiểu Hâm.




      “Tiểu Liên, hậu đường kia có phải nơi ở của phu nhân Mộ Vân Phi?”




      “Ah, tam thiếu gia chưa có thành thân, chủ nhân của nhà em đều chưa thành thân.” - câu hỏi của khách nhân kỳ quái, Tiểu Liên đối với lời của Đàm Tiểu Hâm có chút hiểu.


      Hậu đường kia có gì cổ quái vậy? Đàm Tiểu Hâm trong lòng bắt đầu xuất quỷ ý.


      Dường như nhìn thấu ý định của khách nhân, Tiểu Liên :


      “Tiểu thư, Phong Vân Bảo phải là nơi có thể làm loạn, bằng , người có biến mất cũng có ai biết.”


      Đại khái trong lời Tiểu Liên có chút tác dụng, Đàm Tiểu Hâm cố nuốt nước miếng, hai tay vỗ vỗ cái cổ nhắn, nhưng thực cảm giác như có cỗ kiếm khí lạnh lẽo đâm tới. đáng sợ!




      Bầu trời bị bao phủ màn đêm dày đặc, toàn bộ Phong Vân Bảo bị đêm đen phủ kín, mấy ngôi sao thưa thớt tinh nghịch nháy mắt trước cửa sổ của Đàm Tiểu Hâm.


      Thuốc Mộ Vân Phi đưa tới đúng là tốt, vừa rửa sạch chân, chưa đến nửa nén hương, hoàn toàn hết sưng. Tiểu Liên bây giờ cũng về phòng nghỉ ngơi.


      Bây giờ lỉnh sau này càng có cơ hội. Ta phải lỉnh thôi!

      Chương 4:


      Đàm Tiểu Hâm thân y phục dạ hành chạy tới chạy lui nóc nhà Phong Vân Bảo, biết nên xuống tay từ đâu.


      “Cái gì đây, Phong Vân Bảo to như vậy mà ngay cả tiền thắp đèn dầu cũng trả nổi sao, tối đen như mực a, tìm bảo vật thế nào được, đúng là phải về thôi.” – tiểu thư nàng cũng nghĩ đến là, khuya khoắt, ai lại thắp đèn ngủ chứ !!!


      “Gieo quẻ tốt hơn!” – Chuyện vô ích như thế này, để ông trời quyết định tốt hơn.


      Đàm Tiểu Hâm cởi giầy, ném vào trung, trong lòng thầm nghĩ: “Ông trời à, chỉ cho ta phương hướng mà.”


      Ai ngờ, cái giày này vô tư cắm vào ngói.


      “Ý, đó là quẻ gì. Được rồi, theo ý người, chính là gian phòng dưới chân này.”


      Đàm Tiểu Hâm là kẻ biết trời cao đất rộng, lần đầu tiên làm tặc, cũng cẩn thận chút, lại còn bói quẻ nóc nhà, rầm rầm rì rì. Ngay cả người bình thường cũng phát khác lạ, đừng đến chủ nhân căn phòng này, Mộ Vân Long.


      Nhưng mà, lúc này Mộ Vân Long vừa vặn ở Tàng Nguyệt Các, coi như nàng mệnh lớn.


      “Sao lại có người vậy, ngay cả đến người gõ mõ cũng có.” – có tên trộm nào đến cái liền tìm người gõ mõ , đại khái cũng chỉ có mình nàng. Đàm Tiểu Hâm khom lưng, trốn vào trong phòng, tìm đông tìm tây.


      “Ngay cả con chim chết cũng có, tìm bảo vật cái rắm a.”


      Ông trời chết tiệt, ông trời thối tha, chỉ đường cái kiểu gì vậy, gọi ngươi là gia gia phí, quên , tự ta tìm đường.


      Mới vừa tới cửa, tiếng bước chân bình tĩnh dồn dập truyền đến.


      xong, nơi này lộ liễu quá, trốn được.” – Đàm Tiểu Hâm chỉ có thể quay lại buồng trong, trốn dưới gầm giường.


      Mộ Vân Long vô cùng mệt mỏi, tiến vào buồng trong. Đốt đèn lên, rót cốc nước, mới vừa đưa đến miệng, lại nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, lại hạ xuống, thong thả bước trong phòng.


      Lại thấy đại hội võ lâm chỉ còn vài canh giờ nữa là đến, cả sáng nay, mấy chuyện phiền phức cứ dồn dập kéo đến.


      Nay Phong Vân Bảo trong chốn giang hồ xem như bang lớn số , Mộ Vân Long cũng nhiều lần đảm nhiệm chức võ lâm minh chủ. Nhưng mà, đây tất cả cũng phải điều muốn, thầm nhớ những ngày nhàn nhã tự tại, vô cầu vô thúc, nhưng nếu làm minh chủ, chỉ sợ minh chủ kế nhiệm cấu kết với gian thần triều đình, làm ra việc nguy hại võ lâm. Theo như thủ hạ báo lại, lần này số người đến tranh ngôi vị võ lâm minh chủ ít, hơn nữa có thám tử thu được tin tức, triều đình cũng phái người giả mạo nhân sĩ võ lâm tiến đến nằm vùng. Việc này khẳng định muốn đề phòng trước, nhưng lại hùng thiếp, bất kỳ ai cũng có thể đến, xem ra ngày mai Phong Vân Bảo là sát khí tứ phía…


      “Bủ..m..!”


      “Ai?” – Mộ Vân Long giận dữ nhìn về phía gầm giường nơi phát ra thanh, trong lòng tự trách mình quá sơ suất.


      Trời ạ, Đàm Tiểu Hâm trốn ở dưới giường ngay cả thở mạnh cũng dám, thế nào cũng đoán được bản thân lại bị cái xì hơi hại chết ( :)) chết với bà này), lại đúng lúc nguy hiểm chết người này.


      Chết chết ! Đàm Tiểu Hâm cứng đầu bò ra khỏi gầm giường.


      Hóa ra là , khuôn mặt lem nhem nhắn đối diện ngây ngô cười.


      Nghe tiếng Mộ Vân Long giận dữ, thiên binh thần tướng, nhanh chóng từ bên ngoài chạy vào mấy người. Đàm Tiểu Hâm sợ tới mức nhảy lên giường, ôm lấy chăn.


      Xem thần sắc kích động của nàng, Mộ Vân Long nghĩ đây phải kẻ nào độc ác, có lẽ chỉ là con mèo lạc đường mà thôi. liền bảo tùy tùng lùi xuống.


      “Ngươi chạy lên giường ta, ôm lấy chăn của ta, muốn làm gì vậy?” – Mộ Vân Long hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt xấu xa nhìn chằm chằm Đàm Tiểu Hâm quấn chăn quanh mình như cái bánh bao. Khi chuyện, cảm giác khó chịu lúc nãy đều tan thành mây khói.


      “Ngươi gì sao, để ta tra xem ngươi là nha đầu của nhà nào, đừng trách ta cho cha ngươi biết chuyện!”


      Thôi , nàng quá , cáo trạng… cha nàng ngay cả ngắn dài thế nào cũng biết. Vừa rồi thái độ lạnh lùng so với bộ dạng sói bà ghê sợ còn xinh đẹp hơn, là..! Tốt xấu gì cũng là môn chủ, coi nàng là tiểu hài tử sao.


      “Ngươi là ai, dựa vào cái gì muốn ta trả lời ngươi?” – cái tên độc ác kia, nhìn tâm trạng Đàm Tiểu Hâm giống nai con loạn, tuy rằng khẩu khí hung hăng, nhưng trực giác cho nàng biết, đối phó với loại người ác diện thiện tâm này ( bên ngoài ác, nhưng lại rất lương thiện), chỉ đơn giản như ăn đĩa rau.


      “Được, ta cho ngươi biết, tên ta là Mộ Vân Long. Đến lượt ngươi .”


      Cho là khi nghe được tên của , chắc sợ đến phát run. Nhưng thấy như thế, ngược lại thần khí nàng trở nên sống động, nhanh như chớp người nhảy từ giường xuống, nào ngờ, chân Đàm Tiểu Hâm bị chăn bông cuộn lấy, vốn là động tác nhảy xuống giường xinh đẹp, bị nàng làm thành hành động chó ăn phân (ToT… bi kịch a…). nếu thân thủ Mộ Vân Long đỡ lấy nàng, có khả năng chỉ ăn phân, mà là cả ngực cũng lõm vào rồi. ( phải chứ :)))


      Ai da, xoa xoa đầu gối, ngồi cạnh bàn, từ lúc vào Phong Vân Bảo quỷ quái này, Đàm Tiểu Hâm bị thương ít.


      Nhìn bộ dạng chật vật của nàng, Mộ Vân Long rất muốn cười, nhưng hình như hay lắm, liền đem tiếng cười bức trở lại.


      “Cười cứ cười , sao phải ép mặt trở nên xấu xí như vậy.” – Ai nha, có lòng muốn giữ mặt mũi cho nàng, cảm ơn, còn xấu. Phải biết rằng giang hồ, Mộ Vân Long chỉ võ công nhất lưu, hơn nữa tướng mạo đường đường, ngay cả nữ nhi La tuần phủ của triều đình cũng nháo lên, rằng phải lấy chồng. Nàng còn dám xấu. Thực là gặp được cực phẩm trong các nữ nhân – kẻ quái thai…( ặc ặc, tưởng khen chị ấy chứ…)


      “Ta có thể , nghe xong nhớ đứng vững, đừng có mà ngã ra đó !” – này khẩu khí rất lớn, biểu tình kỳ quái, khóe miệng Mộ Vân Long xuất nụ cười khó gặp, đến chính cũng chưa phát .


      “Ta chính là thiên hạ siêu cấp vô địch tuyệt đại vô song tiếu ngạo giang hồ chiến thắng tất cả vĩnh viễn thất bại, độc nhất vô nhị Tiểu Kim Môn – cũng là môn chủ!” à choáng với cái màn tự sướng của tỷ… xong cũng đứt hơi mà ngủm…

      Tình hình là sắp thi học kì rồi mà kiến thức của em về môn Sinh và Hóa cực yếu. biết có chị nào thương tình phụ đạo cho em nó trong 1 tuần lấy lại kiến thức cơ bản ko ạ?~~help Đại khái về sinh học em ko hiểu ở chương Nhiễm sắc thể. Cái gì mà đơn bội kép rồi bìa tập cảu nó nữa ạ~~ Tiếp là hóa...mầy cái bài tập nhân biết chất cùng vài bài toán giải rành lắm..nhưng đỡ hơn sinh chút... Em cuối cấp, thương tình~~ Xem thêm: viewtopic.php?f=27&t=353019

      Vé Số Đây


      Làm thơ theo chữ cái mở đầu- Tầng 3 - tuần 2/trang 17

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      T Chương 5:

      dễ dàng đọc thuộc lòng tên gia môn 29 ký tự đó, nhưng cũng sắp đứt hơi đến nơi, lần sau phải tinh chỉnh chút.

      “Ngươi là môn chủ? Tới tham gia võ lâm đại hội?”

      Võ lâm đại hội hàng năm xuất trăm ngàn chuyện kỳ quái, việc ngày hôm nay khả năng cũng quá lạ kỳ rồi, ràng là nhóc chưa trưởng thành. Mộ Vân Long khỏi há hốc mồm kinh ngạc, làm Đàm Tiểu Hâm mong răng cửa của rớt xuống phen, răng cửa của người này cũng đáng chút tiền. (ặc, e chịu chị, răng cũng k tha :)))

      “Làm sao, tin sao! Ta có mang kỳ đến nha.” – mặt ràng là tin.

      Cái gọi là nhân bất khả tướng mạo (nhìn người thể chỉ nhìn tướng mạo), tuy rằng Đàm Tiểu Hâm ra tràng dài dài gì đó, câu cũng nghe , nhưng nhìn ra nàng phải giỡn. Mộ Vân Long lúc này mới cẩn thận đánh giá cao quá ngực . Chỉ thấy vung hai tay về hai bên, căn phòng vừa rồi còn mờ mờ tối, đột nhiên bị đèn chiếu sáng giống như ban ngày.

      “Ngay cả thắp đèn cũng làm ra vẻ như vậy, chưa thấy nam nhân nào thích thể như thế.”

      Mộ Vân Long gặp buồn bực, chỉ bị là xấu, tại còn thích thể .

      Tuy Đàm Tiểu Hâm thân hắc phục, hơn nữa mặt ít tro bụi, nhưng cũng che giấu được đôi mắt to linh khí bức người của nàng, cái mũi đáng bị bụi bám đen, giống con mèo bướng bỉnh. Mộ Vân Long vừa muốn lấy tay lau vết bẩn mũi nàng. Vừa vươn tay, lại nghe thấy có người vào phòng.

      Nhìn lại, là tiểu đệ Mộ Vân Phi đùng đùng nổi giận tiêu sái tiến vào.

      muốn chuyện:

      “Đệ…”

      Chỉ thấy Mộ Vân Phi tay kéo lấy Đàm Tiểu Hâm, tiến ra cửa, câu cũng , để lại Mộ Vân Long đầu khó hiểu. tiểu đệ di truyền phong cách lạnh lùng của Mộ gia, giữa huynh đệ với nhau, có việc , có việc cũng rất ít.

      Lưng và tay Đàm Tiểu Hâm bị nắm chặt, nhưng mà lưng rất đau a, vì thế kêu to lên:

      “Làm gì đó, ta cũng phải tù trốn trại, thả ta ra, tên vô lại chết tiệt. Ai ya, ngươi chạm vào chỗ đó của ta!”

      Vốn để ý đến tiếng thét chói tai của nàng, nghe đến câu đó, đột nhiên hai người đều thấy căng thẳng.

      “Ai ya!”

      Mộ Vân Phi đột nhiên buông tay, hại nàng ăn miệng bùn.

      “Kêu la cái gì, ta chạm vào chỗ nào của người.” – trong giọng có chút trầm thấp ổn định, chẳng qua chỉ là chạm và lưng và tay thôi mà.

      “Đệ buông nàng ra!”

      Lúc Đàm Tiểu Hâm ngã, Mộ Vân Long cũng đồng thời đuổi tới, hơn nữa nghe được câu sau, khỏi giận dữ bay đến. (ka ghen???)

      “Sao?” – Mộ Vân Phi thấy Mộ Vân Long tức giận, cảm thấy khó hiểu.

      Đàm Tiểu Hâm ngồi dưới đất nhìn hai huynh đệ trợn mắt, rất giống hai con gà chọi.

      “Đau quá!” – định xoa bóp chỗ lưng đau, lại với tới, Mộ Vân Phi lực đạo ghê gớm .

      Mộ Vân Long thấy thế, ngồi xuống hỏi nàng đau ở đâu, còn ấp a ấp úng cẩn thận:

      “Nàng bị đệ ấy chạm vào chỗ nào, có bị thương ?”

      Thấy có người ra mặt, ý xấu của Đàm Tiểu Hâm lại nổi lên:

      “Đương nhiên là có bị thương, ra tay mạnh như vậy, hoàn toàn để ý đến người ta là nữ nhi.”

      “Ngươi có biểu giống nữ nhi sao?” – đến đây, lại thấy giận, đại khái chỉ có biết nàng là nữ, bị nàng dắt mũi đùa giỡn, còn nghe lời giải thích, lại nhiều lần phạm quy. tại lại làm bộ dạng đáng thương, Mộ Vân Phi cắn chặt răng, hận thể chưởng đánh bẹp nàng.

      Nhìn Mộ Vân Phi tức giận nghiến răng, trong lòng nàng rất thích, vừa muốn đứng lên, ah,lưng đau quá. Thấy thế, Mộ Vân Long chạy nhanh đến đỡ nàng.

      “Lưng ta đau quá.” – giọng điệu trở nên kiều mỵ.

      “Chỉ đau lưng thôi sao?” – vừa rồi nàng phải kêu đau nơi đó sao.

      “Đương nhiên là chỉ đau lưng, đệ cũng chạm vào …” – Mộ Vân Phi thanh đột nhiên dần, “chỗ khác.”

      “Này, các người cái gì, ta nghe hiểu, ám hiệu sao?” – cái gì nơi này nơi đó, hai người thái độ kỳ quái, mặt lúc trắng lúc đỏ. Có tật xấu.

      “Vậy được rồi, nếu nàng là do đệ mang vào, cũng do đệ mang ra ngoài .” – Mộ Vân Long đột nhiên thay đổi thái độ, làm cho hai người kia khó hiểu.

      xong, Mộ Vân Long xoay người nhanh chóng rời .

      Ách, sao lại thế này, vốn cho rằng có thể có chỗ dựa, kết quả bỏ , thảm, Mộ Vân Phi trợn mắt kéo nàng hướng đến tiền đường.

      nực cười, ta sao lại vì tiểu nha đầu mới gặp mặt mà tức giận như vậy, Mộ Vân Long đột nhiên bị thứ tình cảm nam nữ mãnh liệt của chính mình làm cho khiếp sợ. Cũng phải tuyệt sắc nữ tử, hành động kỳ quái vừa rồi của , huống chi lại là nữ tử tiểu đệ mang về, vậy tiểu đệ tự có cân nhắc, bằng trước đây cũng thấy tiểu đệ mang nữ tử về phủ.

      Nghĩ như vậy, tâm tình lại cảm thấy đơn. Vừa rồi tiếng hét chói tai của nàng, làm đáy lòng Mộ Vân Long cảm thấy đâu đớn, mới liền phi nước đại đến cứu nàng.

      Aiz, nghĩ là như thế, muốn nghĩ lại như thế …

      Đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời hé ra phía chân trời.

      Mộ Vân Phi đem Đàm Tiểu Hâm vào trong phòng,

      “Ngươi được đòi ba, lại tiếp tục gạt ta, ngươi có tin ta chưởng lấy mạng ngươi.” – bị tiểu nha đầu xoay vòng, phát hỏa.

      Đàm Tiểu Hâm giống nước, trong cuộc sống long xà hỗn tạp, phải giống đặc tính của nước, sớm chết vạn lần.

      “Ta thừa nhận ta nghe lời ngươi, nhưng ta chưa hề lừa gạt ngươi. Thứ nhất, ta chưa từng ta phải nữ nhi, ngươi lại hỏi, ta có khả năng ngu ngốc đến trước mặt ngươi ta là nữ nhi được. Thứ hai, ta làm sao biết căn phòng lớn kia phải cái nhà vệ sinh, các người ngay cả đèn cũng đốt, trời lại tối như mực. Thứ ba, ta lại chưa ngươi ôm lưng ta. Những lời ta đều là , nào có gạt ngươi.” – Đàm Tiểu Hâm giả vờ khóc, liếc trộm xem Mộ Vân Phi sắc mặt có thay đổi .

      có động tĩnh gì, liều phen vậy,

      “Được rồi, giết ta mà giải được nỗi hận trong lòng ngươi giết ta .”

      Đoán trước Mộ Vân Phi ra tay, Đàm Tiểu Hâm đem đầu đến trước mặt Mộ Vân Phi, tâm lại niệm, trời sắp sáng rồi, đừng cản trở việc làm ăn của ta, đại ca, năm có lần thôi đó.

      Quên , Mộ Vân Phi vì việc như vậy mà động thủ, huống chi đối phương vậy cũng đúng.

      “Võ lâm đại hội sắp bắt đầu, rảnh để ý đến ngươi, phiến kỳ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :