1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngốc manh tiểu thanh mai: Yêu nghiệt trúc mã quá phúc hắc - Mèo Quên Thở

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngốc manh tiểu thanh mai: nghiệt trúc mã quá phúc hắc

      Tác giả: Mèo Quên Thở (Vong Ký Hô Hấp Miêu)

      Editor: Từ Tiêu

      Thể loại: Ngôn tình đại, sủng ngọt, 3S.

      Số chương: 1158

      Lịch post: 1 tuần 2 chương (Khi nào rảnh nhiều hơn)

      Giới thiệu​


      ", xảy ra quan hệ là quan hệ như thế nào?? Hôn môi là ăn miệng của đối phương sao?? Sinh em bé như thế nào? ?" Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi thích nhất đuổi theo sau lưng Trình Chi Ngôn hỏi vấn đề kì quái.

      Trình Chi Ngôn mười tuổi từ trước tới giờ tự xưng là chăm chỉ hiếu học, nhưng mà khi nghe thấy được ba vấn đề này lại sửng sốt chút, trong nháy mắt chạy mất dạng...

      Cho đến ngày nào đó, Bạch Tiểu Thỏ mười ba tuổi dừng lại đem Trình Chi Ngôn đè lên tường cường hôn, sau đó chép chép miệng : " ra em hôn lên, là nước chanh vị a..."

      Trình Chi Ngôn từ trước đến giờ ổn định bình tĩnh, lại lần nữa chạy mất dạng...

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: Em muốn gả cho



      Giữa hè tháng bảy, bầu trời xanh biếc chút mây trôi, ánh nắng mặt trời rực rỡ mà chói mắt nhìn xuống đất đai, trong khí trôi lơ lửng hương vị ngọt ngào của kem ly cùng dưa hấu.

      Bạch Tiểu Thỏ ba tuổi, sau khi lần đầu tiên trong đời trải qua việc chuyển nhà, dắt tay mẹ, ngoan ngoãn chào hỏi hàng xóm với mẹ.

      Lại , ra hàng xóm mới và mẹ Bạch Tiểu Thỏ có quen biết, mẹ của Bạch Tiểu Thỏ kêu Chu Linh, dì hàng xóm mới kia kêu Chu Nguyệt, hai người từ thời cao trung có quan hệ tốt như chị em , cũng bởi vì họ giống nhau, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là chị em ruột. (nguyên văn là 让别人一度以为她们是亲姐妹: để người khác lần nghĩ rằng các là chị em ruột)

      Giờ phút này, Bạch Tiểu Thỏ nhìn mẹ mình và dì Chu hăng say chuyện phiếm, có chút nhàm chán ngồi ở ghế salon của dì hàng xóm mới, trong tay cầm chuối tiêu, trái táo thượng hạng, suy nghĩ nên ăn trái nào trước mới tốt.

      Nhưng mà còn chưa nghĩ ra kết quả nghe lầu hồi tiếng bước chân "Bịch bịch bịch bịch", ngay sau đó lại là "Rầm" tiếng, giống như có vật nặng rơi mặt đất.

      Mọi người ngồi ở dưới tầng, chỉ cảm thấy ghế salon cũng rung lên chút.

      gương mặt Dì Chu tràn đầy vẻ sững sờ, sau đó có chút lúng túng cười cười : "Hình như là Ngôn Ngôn mới ngủ trưa dậy."

      vừa dứt lời, cậu bé thanh tú mặc áo sơ mi trắng xuất ở cầu thang, cậu cái tay che trán mình, cái tay khác vịn cầu thang, ánh mắt bất đắc dĩ : "Mẹ. . . Tại sao mẹ lại đem bức tranh gác ở bên giường của con? ?"

      "A. . . A a a. . . xin lỗi a. . . Mẹ lại quên, lần sau nhất định chú ý." Gương mặt dì Chu đầy áy náy cười cười với cậu bé kia.

      "Ồ...nhà có khách ạ?" Cậu bé chậm rãi bước xuống, tư thái ưu nhã như lá sen xanh ngắt trôi. Cậu bé xem chừng khoảng 10 tuổi, hai má trắng nõn thanh tú giống như ngọc sứ, trong đôi mắt đen huyền như màu mực là đôi đồng tử rực rỡ như ánh sao, hàng lông mi dài cong cong khẽ động, đôi môi hồng hồng khẽ mỉm cười hiền hòa.

      Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ chói mắt chiếu rọi ở người cậu, giống như dát lên người cậu quầng sáng mở ảo.

      Dáng dấp của cậu. . . là đẹp mắt. . .

      Bạch Tiểu Thỏ có chút ngây ngốc nhìn chằm chằm cậu, chỉ cảm thấy từ trước tới giờ mình chưa từng thấy qua người nào đẹp mắt như vậy.

      "Ngôn Ngôn, tới, cho em giới thiệu chút." Dì Chu cười híp mắt ngoắc ngoắc tay với cậu bé, sau khi chờ cậu tới, chỉ vào Bạch Tiểu Thỏ : "Đây là em Bạch Tiểu Thỏ của con, đây là dì con, cũng họ Chu, cùng họ với mẹ."

      "Dì." Thiếu niên rất có lễ phép cười với mẹ của Bạch Tiểu Thỏ, sau đó dùng ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thỏ từ xuống dưới.

      "Đây là con trai tôi, Trình Chi Ngôn." Dì Chu cái tay khoác lên bả vai Trình Chi Ngôn, cười giới thiệu với hai người.

      Nước chanh. . . Muối. . . ? ? ?

      Trong đôi mắt Bạch Tiểu Thỏ viết đầy dấu chấm hỏi, nước chanh bên trong bỏ muối uống là ngon sao. . .

      "Bạch Tiểu Thỏ, mau chào ." Mẹ của Bạch Tiểu Thỏ vỗ vỗ đầu con mình, giọng .

      "Chào ! !" Bạch Tiểu Thỏ hết sức nghe lời nở nụ cười rực rỡ với Trình Chi Ngôn, đôi mắt to trong suốt cười tít hết cả mắt.

      Trình Chi Ngôn thoáng ngẩn người chút, sau đó hơi cong khóe miệng, lộ ra nụ cười ôn nhu với Bạch Tiểu Thỏ.

      Bất quá trong nháy mắt, Bạch Tiểu Thỏ cảm thấy, mình hình như vừa thấy vô số đóa hoa rực rỡ chói mắt trong phút chốc nở rộ.
      emiliaAbby thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 2: Em muốn gả cho (2)
      Edit: kurinan
      Beta: Linh Ngọc

      “Ngôn Ngôn, dẫn Bạch Tiểu Thỏ tới phòng con chơi đùa , mẹ cùng mẹ của Bạch Tiểu Thỏ có chuyện cần phải thương lượng chút.” Bác Chu cười híp mắt nhìn con trai của mình, đưa tay xoa đầu của , vẻ mặt dịu dàng nhìn .
      Trình Chi Ngôn chần chờ chút, đưa mắt nhìn sang Đại Bạch Thỏ.
      đứng ở nơi đó, da trắng noãn, đôi mắt vừa lớn lại vừa tròn (nghe giống câu thân em vừa trắng lại vừa tròn trong bánh trôi nước ghê Ò.Ó), lóe ra tia tò mò mà linh động, chiếc mũi bên dưới khéo léo xinh xắn, làm lộ ra cái miệng đào nhắn hồng nhuận, mái tóc đen nhánh mà mềm mại rủ xuống bờ vai, người mặc bộ váy liền áo màu trắng, thoạt nhìn cả người giống như là búp bê.
      Tiểu Thỏ? ?
      Yếu ớt mềm mại, giống như là con thỏ trắng .
      “Đến đây, dẫn em xem bức tranh của mẹ .” Trình Chi Ngôn mỉm cười, vươn tay về phía của Bạch Tiểu Thỏ.
      “…” Tiểu Thỏ lưỡng lự hai giây, nhìn cánh tay duỗi dài trước mặt mình, lòng bàn tay hướng về phía trước, ngón tay hơi cong, làm tư thế mời cùng.
      giao bàn tay nho của mình, nhét vào tay của Trình Chi Ngôn, lòng bàn tay của Trình Chi Ngôn có chút mát lạnh, giống như đôi tay ấm áp của mẹ, nhưng đây lại là mùa hè nóng bức, lại có tia lạnh nhợt nhạt thấm vào, để cho nóng nực, lòng bất an, đột nhiên bình tĩnh lại.
      thôi.” Trình Chi Ngôn hơi cúi đầu xuống chút, ánh mắt nhìn lướt qua bàn tay nằm trong tay mình, nhàng nắm chặt, dẫn nhàng lên lầu.
      Trước khi rời khỏi nhà của Trình Chi Ngôn, gương mặt của mẹ Bạch Tiểu Thỏ tràn đầy bất đắc dĩ nhìn hai tay ôm chặt cánh tay Trình Chi Ngôn của con mình, vẻ mặt muốn rời , buồn cười : “Bạch Tiểu Thỏ, chúng ta nên trở về nhà.”
      , chúng ta đừng trở về nhà!” Bạch Tiểu Thỏ ôm chặt cánh tay của Trình Chi Ngôn, cái miệng nhắn hồng hồng nhìn mẹ mình cãi lại:“Con muốn ở lại nhà của nước chanh, cùng nước chanh chơi với nhau.”
      nước chanh??” Mẹ Bạch Tiểu Thỏ sửng sốt chút, lập tức phản ứng kịp thời cười : “ ấy họ Trình, phải nước chanh.”
      “Con mặc kệ, nhất định là nước chanh.” Bạch Tiểu Thỏ xoay người trốn ở phía sau Trình Chi Ngôn, đôi mắt mở to đầy nước nhìn chằm chằm mẹ của mình : “Con vẫn muốn chơi đùa cùng nước chanh!"
      "Tiểu Thỏ ngoan, bây giờ nhà chúng ta ngay cạnh nhà của , lúc này sắc trời tối, chúng ta về nhà ăn xong cơm tối, tắm rửa, rồi trở lại nhà Trình chơi, có được hay ??” Mẹ của Bạch Tiểu Thỏ cúi thấp người xuống, ngồi xổm ngay trước mặt của và Trình Chi Ngôn, giọng dịu dàng dụ dỗ .
      muốn muốn.” Bạch Tiểu Thỏ cả người chỉ hận thể quay 360 độ quanh người của Trình Chi Ngôn, dán khuôn mặt nhắn của mình lên lưng của Trình Chi Ngôn, buồn bực : “Con muốn cùng nước chanh ăn cơm rồi tắm.”
      “…”
      “…”
      Toàn bộ phòng khác yên tĩnh lúc, đột nhiên vang lên tiếng cười: “Ha.”
      Mẹ Trình Chi Ngôn nhịn được bật cười lên.
      Vẫn vẻ mặt lạnh nhạt, mặc cho Bạch Tiểu Thỏ vẫn quấn quýt lấy Trình Chi Ngôn, lúc này gương mặt trắng nõn cũng nhịn được ra tầng mây đỏ ửng. Bạch Tiểu Thỏ ở phía sau Trình Chi Ngôn nhô đầu ra, nhìn mẹ mình rồi lại nhìn mẹ của Trình Chi Ngôn, mù mịt nhìn hai bà hỏi: “Mẹ với bác cười cái gì??”
      “Khụ, cái này Tiểu Thỏ a…” mẹ Bạch Tiểu Thỏ ho hai tiếng, cố gắng dừng nụ cười mặt lại.

      Chương 3: Em muốn gả cho (3)

      Editor: Linh Ngọc


      "Khụ, cái này Tiểu Thỏ...." Mẹ Tiểu Thỏ khẽ ho hai tiếng, cố gắng dừng nụ cười mặt lại, giả bộ làm ra vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thấp giọng : "Con phải biết là, Trình Chi Ngôn là con trai, con là con , con trai và con sao có thể tắm chung??"

      ...

      ...

      "Tại sao được?" Tiểu Thỏ chớp mắt, tràn tràn đầy nghi ngờ hỏi: "Ba cũng là nam, phải con vẫn cùng ba tắm sao?"

      "Cái này giống." Mẹ Tiểu Thỏ suy nghĩ chút, nhìn Tiểu Thỏ giải thích: "Hơn nữa ba cũng chỉ tắm cùng con khi con còn bé, bây giờ Tiểu Thỏ trưởng thành, cũng rất lâu rồi ba có tắm cùng con mà?"

      "..." Tiểu Thỏ suy nghĩ chút, gật đầu, sau đó lại lắc đầu, ôm cánh tay Trình Chi Ngôn lớn tiếng : "Con cùng tắm với nước chanh."

      "Vậy con ở lại nhà của Trình luôn , mẹ về nhà đây!" Mẹ Tiểu Thỏ đứng lên, làm bộ rời khỏi, "Buổi tối con ngủ cùng mẹ sao? ?"

      "Dạ, con muốn cùng ngủ với nước chanh!" Tiểu Thỏ vừa nghe mẹ phải , nhất thời vui sướng, như vậy là có thể ở nhà Trình Chi Ngôn chơi rồi.

      Cái này. . .

      Vẻ mặt mẹ Tiểu Thỏ nhất thời lên chút khó xử, mọi người đều con lớn giữ được, thế nhưng con nhà mình còn như vậy, cũng giữ được là sao... Bà có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn mẹ Trình Chi Ngôn để bà khuyên ngăn.

      Mẹ Trình Chi Ngôn ngầm hiểu.

      "Tiểu Thỏ, muốn ở là của bác, trừ phi. . ." Mẹ Trình Chi Ngôn ngồi xổm người xuống, cười híp mắt nhìn Tiểu Thỏ, cố ý kéo dài giọng điệu chịu tiếp.

      "Trừ phi cái gì vậy bác? ?" Tiểu Thỏ mở to đôi mắt, giục bác Chu : "Bác nhanh mà."

      "Trừ phi... là vợ của Ngôn Ngôn nhà bác, mới có thể cùng tắm rồi ngủ chung với Ngôn Ngôn." Mẹ Trình Chi Ngôn sờ mái tóc mềm mại của dịu dàng .

      "Vợ là cái gì thế?" Tiểu Thỏ hiểu hỏi.

      "Ừm, Chính là vợ, bà xã ý." Mẹ Trình Chi Ngôn suy nghĩ chút, giải thích.

      "A? ?" Tiểu Thỏ vẫn còn hiểu.

      " ví dụ như, ba có vợ là mẹ, ông nội có vợ là bà nội, ông ngoại có vợ là bà ngoại." Mẹ Tiểu Thỏ kiềm lòng giải thích cho : "Vì thế, con xem, ông bà nội, ông bà ngoại và ba mẹ đều sống cùng chỗ, mỗi ngày ai cũng ăn ngủ trong nhà, có phải ?"

      "Hiểu! !" Cuối cùng Tiểu Thỏ dùng sức gật đầu, sau đó lớn giọng, giống như tuyên thề nhìn mọi người: "Con đây nhất định phải làm vợ của nước chanh! !"

      "Việc này..."

      Trong phòng khách nhất thời toàn bộ mọi người đều ngẩn ra.

      Mẹ Trình Chi Ngôn đưa mắt nhìn sang mẹ Tiểu Thỏ, trong mắt hàm ý: Con cậu chịu dựa theo kịch bản mà diễn kìa??

      Vẻ mặt mẹ Tiểu Thỏ bất đắc dĩ, giơ tay đặt lên trán

      Vào lúc này muốn thừa nhận đây là con của mình....

      Chương 4: Em muốn gả cho (4)

      Editor: Linh Ngọc


      Đứng bên cạnh, Trình Chi Ngôn bị Tiểu Thỏ ôm lấy mà nghẹn đỏ mặt, ánh mắt cầu cứu nhìn mẹ mình.

      "Khụ... việc này..." Mẹ Tiểu Thỏ có chút lúng túng cười cười, nhìn Tiểu Thỏ tiếp tục : "Kết hôn là phải đến tuổi mới có thể, bây giờ con vẫn còn , thể làm vợ của nước chanh."

      "..."

      Đối với đứa bé ba tuổi như Tiểu Thỏ mà , hiển nhiên nghĩ tới, làm vợ của người khác còn cần đến nhiều năm như vậy, theo như lời của mẹ , vậy bây giờ thể làm vợ của nước chanh sao? ?

      thể ở lại nhà của nước chanh? ?

      Nghĩ như vậy, chiếc mũi xinh xắn của Tiểu Thỏ nhíu lại, nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi lả tả xuống: "Con mặc kệ! Con muốn là vợ của nước chanh! ! Con ở nhà của nước chanh! ! Con về nhà! ! Con muốn chơi cùng nước chanh! !"

      Trình Chi Ngôn nghe thanh gào khóc của Bạch Tiểu Thỏ, có chút bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cái, dáng người xíu, mà trong mấy giây, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng xuống, dáng vẻ nhìn có chút đáng thương.

      "Được rồi, được rồi, Tiểu Thỏ đừng khóc, việc này... Nếu để cho con làm vợ của nước chanh... Có được hay ? ?"Mẹ Trình Chi Ngôn thấy Tiểu Thỏ khóc mà giật cả mỉnh, cảm thấy con bé này nhất định dừng lại trong thời gian ngắn đâu, nhanh chóng dịu dàng dỗ dỗ .

      Mặc kệ như thế nào người tới cũng là khách, thể khiến khách đến nhà mình cười hì hì, sau khi ra khỏi khóc bù lu.

      "Nhưng... Nhưng mà ... bây giờ con vẫn còn ... thể làm vợ của nước chanh được..." Tiểu Thỏ vừa nghe lời này, bật người nín khóc, hít mũi cái, chớp đôi mắt to tròn ngấn lệ, hé cái miệng nhắn ra, chấp nhận giọng với mẹ Trình Chi Ngôn.

      "A... nếu trước tiên con làm bạn ??" Mẹ Trình Chi Ngôn nghĩ tới Tiểu Thỏ còn nhớ những lời vừa nãy, bà chần chờ chút, đành phải đưa ra biện pháp giải vây.

      "Bạn là gì vậy bác?" Đôi tay bé của Tiểu Thỏ níu chặc cánh tay của Trình Chi Ngôn, đáng thương hỏi.

      "Bạn chính là... Tương là người này trở thành vợ của ...." Mẹ Trình Chi Ngôn vắt hết óc nghĩ biện pháp giải thích cho Tiểu Thỏ: "Làm bạn , bị giới hạn về độ tuổi. . ."

      "Vậy con có thể cùng nước chanh ở đây ngủ chung tắm chung sao? ?" Trong đầu Tiểu Thỏ chỉ nghĩ đến truyện này.

      "Cái kia. . . Có thể. . . Có thể. . ." Mẹ Trình Chi Ngôn nhắm mắt, gật đầu.

      "Tiểu Thỏ, con nghĩ xem bác Chu đồng ý để con ngủ chỗ này, vậy có phải chúng ta nên về nhà thay bộ áo ngủ đẹp ? ?" Mẹ Tiểu Thỏ suy nghĩ chút, khéo léo đưa ra biện pháp, trước tiên mình dụ dỗ Tiểu Thỏ về nhà.

      Tiểu Thỏ ngẹo đầu tỉ mỉ suy nghĩ chút, rốt cục gật đầu, ngón tay bé buông Trình Chi Ngôn ra, chạy vào lòng mẹ mình, vui vẻ : "Con muốn mặc bộ đồ ngủ con thỏ màu hồng nhạt!"

      "Được, chúng ta trở thay đồ ngủ! !" Mẹ Tiểu Thỏ ôm Tiểu Thỏ, nghĩ thầm cuối cùng cũng dụ được con mình trở về rồi. Vì vậy nhanh chóng đứng dậy, chào tạm biệt mẹ Trình Chi Ngôn, sau đó về nhà.

      Trình Chi Ngôn nhìn hai người lớn rời khỏi, bất đắc dĩ quay đầu nhìn mẹ của mình : "Mẹ. . . Mẹ cứ như vậy mà bán đứng con sao? ?"

      Chương 5: Em muốn gả cho (5)

      Editor: Linh Ngọc

      Chu Nguyệt có chút lúng túng nhìn con trai mình cười cười, : "Con trai ngốc, cái gì bán hay bán, mẹ đây phải là giúp con tìm vợ về đây hay sao?"

      "Vậy mẹ có hỏi qua ý kiến của con chưa? ?" Trình Chi Ngôn trừng mắt đôi mắt trong suốt của mình, nhìn bà, từ từ hỏi.

      "A...: Chu Nguyệt hơi hơi ngẩn ra, nhìn thoáng qua vẻ mặt con trai mình, suy nghĩ hỏi: "... Ý của con là như thế nào? ?"

      "Con suy nghĩ chút..." Trình Chi Ngôn bỏ lại câu như vậy, rồi xoay người lên lầu.

      Chu Nguyệt đứng trong phòng khách, nhìn bóng lưng nhìn con mình, có chút lo lắng? ? Mà lo lắng điều gì? ?

      Bà cùng mẹ Tiểu Thỏ bất quá chỉ là chơi, đến mức làm thằng bé tưởng đấy chứ? ?

      ra thằng bé tưởng , Tiểu Thỏ vẫn chỉ là đứa trẻ ba tuổi, cùng là chỉ là thích thú nhất thời, mấy ngày nãy quên thôi. . .

      Nghĩ như vậy, Chu Nguyệt nhịn được lắc đầu, tính toán chút, việc của thằng bé mình vẫn nên quản, tốt nhất là nên làm tối thôi.

      Trong nhà Tiểu Thỏ.

      Mẹ Tiểu Thỏ khuyên can mãi cuối cùng cũng dẫn được Tiểu Thỏ về nhà, ai mà biết đứa bé này vừa mới về đến nhà chạy thẳng lên phòng của mình, lục tủ quần áo lấy bộ áo ngủ màu hồng nhạt ra thay.

      Chỉ có điều, dù sao vẫn còn , tủ quần áo lại lớn như vậy, cứ lục như vậy hồi lâu, quần áo bị làm rãi ra khắp nơi, lại tìm được quần áo của mình.

      "Tiểu Thỏ! ! Tới giờ dùng cơm rồi! !" người Mẹ Tiểu Thỏ mặc tạp dề, chạy tới phòng của Tiểu Thỏ gọi đến ăn cơm, lại bị tình cảnh trước mắt làm hoảng sợ.

      Đây là tình huống gì! ?

      Cùng lắm bà chỉ ở dưới lầu nấu cơm tối lúc, thế mà tiểu tổ tông nhà mình lại làm căn phòng như bị gió lốc quét qua vậy, trở thành mảnh hỗn độn? ?

      "Mẹ. . ." Tiểu Thỏ vừa hít mũi vừa chảy nước mắt lả chả nhìn mẹ của mình, miệng cong lại, khóc lến: "Oa oa oa..... Con tìm được bộ áo ngủ màu hồng ...."

      "Đứa bé này, nếu muốn tìm áo ngủ trực tiếp với mẹ tiếng, con xem chỉ có chút mà con làm cả căn phòng bừa bộn rồi kìa, có tin mẹ đánh vào mông con ! ?" Mẹ Tiểu Thỏ vừa nhặt quần áo dưới đấy, vừa cằn nhằn Tiểu Thỏ.

      "Mẹ, con muốn tìm áo ngủ. . ." Tiểu Thỏ tội nghiệp đứng ở góc tường, nhìn mẹ mình giọng .

      ". . ."

      Mẹ Tiểu Thỏ quay đầu nhìn thoáng qua thấy Tiểu Thỏ khóc như mưa, chỉ cảm giác mình bị cố gắng của con bé đánh bại hoàn toàn.

      "Ăn cơm trước, ăn xong cơm tối, tắm rửa xong sau đó mới có thể thay áo ngủ." Bà nhặt những quần áo bừa bộn để lên giường của Tiểu Thỏ, sau đó ôm lấy Tiểu Thỏ trực tiếp xuống lầu.

      Đối với mẹ Tiểu Thỏ mà , dẫn Tiểu Thỏ về nhà chỉ là bước đầu tiên.

      Trong suy nghĩ của bà, luôn cho rằng Tiểu Thỏ chỉ là đứa bé ba tuổi, mà những đứa bé cỡ tuổi này giống con bé, bởi vì lòng lòng hiếu kỳ, rất dễ bị những chuyện khác hấp dẫn, vì vậy, bà nghĩ Tiểu Thỏ sau khi về nhà, ăn xong, tắm, thay quần áo, vui đùa những chuyện lặt vặt chút, cũng còn ý nghỉ đến nhà Trình Chi Ngôn chơi.

      Nhưng mà thực chứng minh, nghìn vạn lần nên xem thường cố chấp của đứa trẻ ba tuổi.

      Lúc Tiểu Thỏ tắm rửa, thay quần áo xong, cả người giống như ánh nắng ấm áp soi sáng của mùa hạ, hé ra cái miệng nhắn, cười ì hì ôm lấy gấu bông cục cưng của , lăn lốc rồi ngã từ giường xuống.
      emilia thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 6: Em muốn gả cho (6)

      Editor: Thiên Linh Hoa

      Beta: Linh Ngọc

      Mẹ Tiểu Thỏ sợ hết hồn, sợ ngã xuống giường nên vội vàng giơ tay kéo lấy cổ áo , thấp giọng : "Cẩn thận chút !!"

      "Mẹ ơi" Tiểu Thỏ đứng ở giường , đôi chân trắng nõn để trần, mặc bộ đồ ngủ màu hồng phấn, trong tay ôm con gấu bông, đôi mắt sáng ngời long lanh nhấp nháy, giọng ràng: "Con muốn ngủ cùng với nước chanh của con."

      Mẹ Tiểu Thỏ dở khóc dở cười nhìn con của mình.

      Con bé vẫn còn nhớ đến chuyện này sao? ?

      "Tiểu Thỏ ngoan... phải trước khi ngủ con còn phải uống sữa bột sao...nếu giờ con mà sang nhà nước chanh có sữa bột để uống nữa..." Đôi mắt mẹ Tiểu Thỏ đảo qua đảo lại, quyết định dòng phương pháp vòng vo để ngăn cản.

      "A..." Tiểu Thỏ nghiêng đầu suy nghĩ chút, dứt khoát đến trước cửa tủ đầu giường lấy hộp sữa bột cùng bình sữa ôm vào trong ngực, vui vẻ : "Vậy con mang sữa bột đến nhà nước chanh, cùng uống chung !!"

      "..."

      Mẹ Tiểu Thỏ im lặng 2 giây, giọng buồn buồn : " nước chanh của con giờ 10 tuổi rồi, nên cần uống sữa bột nữa..."

      "A... Vậy mình con uống !" Tiểu Thỏ vừa vừa định nâng chân chạy ra cửa.

      "Con đứng lại đó cho mẹ !!" Mẹ Tiểu Thỏ vội vàng xoay người xuống giường túm lấy cổ áo , ôm trở lại giường: "Muộn như thế này rồi, nước chanh chắc cũng ngủ, đợi đến sáng mai dậy rồi con hãy qua nhà tìm chơi??"

      " được..."

      "Ngoan...Con thể đánh thức nước chanh được, con hiểu ??"

      "A..." Tiểu Thỏ cắn môi, cam lòng gật đầu, thêm câu nào nữa.

      Cuối cùng mẹ Tiểu Thỏ cũng hài lòng, bà cầm lấy cuốn sách về các kì thi tư vấn bằng cấp bác sĩ ở đầu giường lên nhìn. Nhưng mà mới nhìn được 2 giây, Tiểu Thỏ lại từ giường đứng dậy ra ngoài.

      "Con muốn đâu???"

      "Con...con... ra ban công ngắm trăng..." Tiểu Thỏ tay ôm gấu bông, vẻ mặt ngây thơ nhìn mẹ.

      "À..." Cuối cùng mẹ Tiểu Thỏ thở phào nhõm, vẫy tay : " ."

      Tiểu Thỏ nhận được câu trả lời của mẹ, đôi chân ngắn của trẻ con liền vui vẻ chạy nhanh về ban công.

      ban công có đặt cái ghế , là dùng để cho đứng lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ. cửa sổ có lan can, cho nên mẹ Tiểu Thỏ cũng có lo lắng rơi xuống khỏi ban công.

      Tiểu Thỏ trèo lên ghế của mình, dùng sức đẩy mở cửa sổ nhìn ra bầu trời bên ngoài. Sau đó quyết định xoay đầu lại, nhìn tới nhà cách vách nhà mình hét lớn: " nước chanh----- nước chanh----- ngủ chưa-|??"

      Giọng của tiểu gia hỏa sắc bén lại kêu lên cái như thế hù dọa mẹ Tiểu Thỏ cuốn sách cầm tay thiếu chút nữa là rơi xuống.

      Lúc này Trình Chi Ngôn ngồi trước bàn học trong phòng của mình làm bài tập hè, đột nhiên nghe tiếng rống như thế, bút máy tay nhất thời liền run run vạch đường. Trong nháy mắt, sách bài tập bị vạch ra nét màu xanh đậm.

      "..."

      Được rồi, trang này coi như bỏ .

      Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn sách bài tập trước mặt mình, thuận tay xé tờ viết sai. chuẩn bị đứng dậy ra ban công xem chút nghe thấy cửa phòng mình "két" tiếng bị đẩy ra.

      Chu Nguyệt đứng ở cửa phòng, vẻ mặt tươi cười nhìn con trai: "Bạn của con gọi con kìa."

      Chương 7: Em muốn gả cho (7)


      Editor: Linh Ngọc


      Gương mặt thanh tú trắng noãn của Trình Chi Ngôn trong nháy mắt ra tia đỏ khả nghi, "Mẹ, mẹ sai rồi? ?"

      "Mẹ sai điều gì?" Chu Nguyệt nháy mắt, nhìn phản ứng con mình, chỉ cảm thấy chọc ghẹo nó tuyệt, " phải con mới cần suy nghĩ chút sao, suy nghĩ thế nào?"

      Trình Chi Ngôn có chút mất tự nhiên nhìn bà cái, quay đầu , lớn giọng : "Loại chuyện này làm sao có thể hai ngày mà xem xét được."

      "A. . . phải mấy ngày? ?" Chu Nguyệt trêu ghẹo tiếp tục hỏi tới.

      "Con. . ." Lúc Trình Chi Ngôn chuẩn bị tiếp thanh bên ngoài cửa sổ càng lớn hơn: " nước chanh!! ngủ rồi sao! ! phải là chúng ta ngủ cùng nhau, làm sao có thể ngủ trước được! !"

      "Ha.....ha ha ..." Chu Nguyệt rất nể mặt mà cười trước mặt con trai mình, "Bạn của con vẫn còn nhớ con kìa, con nhanh đón nó..."

      ". . ."

      Lúc Tiểu Thỏ chuẩn bị la to hơn lần thứ ba, mẹ Tiểu Thỏ ôm lấy co kéo trở về phòng.

      "Con làm gì thế! ?" Bà có chút dở khóc dở cười nhìn con của mình, hai tay chống nạnh : " phải mẹ vừa mới với con sao, nước chanh ngủ, con kêu lớn như vậy đánh thức thằng bé."

      "Con chỉ muốn xem ấy coi có đúng là ngủ hay chưa thôi mà..." Tiểu Bạch ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt trắng noãn nhắn, vô tội nhìn mẹ mình.

      "Con. . ." Lúc mẹ Tiểu Thỏ chuẩn bị dạy dỗ vài câu, , đột nhiên nghe được chuông cửa nhà mình vang lên.

      "Có người nhấn chuông cửa, mẹ xem, con ở đây chờ mẹ chút." vỗ đầu Tiểu Thỏ chuẩn bị ra khỏi cửa phòng, phát đùi của mình bị Tiểu Thỏ ôm lấy, "Con cũng muốn ! !"

      Tiểu Thỏ chớp đôi mắt to nhìn mẹ của mình : "Nhất định là nước chanh tới đón con ngủ!"

      "Ha hả. . . Con đừng mơ! !" Mẹ Tiểu Thỏ liếc cái, thấy vẫn còn ôm lấy chân mình, lúc chuẩn bị xuống lầu, Tiểu Thỏ lại hét lên: "Chờ chút, mẹ! Con quên cầm theo sữa bột và bình sữa rồi! !"

      ". . ."

      Mẹ Tiểu Thỏ gì nhìn con vội vàng chạy khỏi bà, nhanh chóng ôm lấy bình sữa bột và gấu bông, khó khắn bước về phía bà.

      " Nhiều đồ như vậy con cầm được , có muốn mẹ giúp con ? ?" Mẹ Tiểu Thỏ chìa tay chuẩn bị cầm giúp sữa bột trong lòng Tiểu Thỏ, lại bị xoay người tránh khỏi, " cần, con muốn tự cầm!"

      . . .

      Cái này là sợ mình lấy sữa bột và bình của nó sao, để nó à? ?

      Mẹ Tiểu Thỏ nhìn vẻ mặt phòng bị của Tiểu Thỏ, lần thứ hai cảm nhận được cảm giác con lớn dùng được.

      xuống lầu, mở cửa, mẹ Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn đứng ở ngoài cửa, có chút ngẩn ra, sau đó nghi ngờ hỏi: "Ngôn Ngôn? ?"

      "Bác . . ." Vẻ mặt Trình Chi Ngôn có chút tự nhiên nhìn mẹ Tiểu Thỏ, lúng túng : "Cái kia. . . Con tới đón Tiểu Thỏ. . ."

      " nước chanh ! !" Khi Tiểu Thỏ nhìn thấy Trình Chi Ngôn đến, cười hì hì dự định chạy nhào vào lòng , may mà mẹ Tiểu Thỏ nhanh tay lẹ mắt, ôm chặc , mới có thể làm cho Trình Chi Ngôn đỡ khó xử.

      Chương 8: Em muốn gả cho (8-)

      Editor: Linh Ngọc

      Mẹ Tiểu Thỏ đứng nhìn Trình Chi Ngôn trước mặt mình, vô cùng hoài nghi mới vừa rồi mình nghe gì, "Đón Tiểu Thỏ? ?"

      "Dạ..." Trình Chi Ngôn gật đầu, áo sơmi trắng noãn mặc ở người của , in bóng ánh trăng nhu hòa, chiếu lên gương mặt thanh tú đẹp trai của .

      Tiểu Thỏ chớp mắt, nhìn Trình Chi Ngôn, chỉ cảm thấy nước chanh của là đẹp.

      "Chu Linh." Chu Nguyệt từ cửa nhà sát vách lộ đầu ra, nhìn mẹ Tiểu Thỏ cười hì hì : "Cậu để cho Tiểu Thỏ qua đây chơi lát , phải gần đây cậu chuẩn bị thi bằng cấp bác sĩ sao, ba Tiểu Thỏ lại ở nhà, chỉ có mình cậu chăm sóc Tiểu Thỏ nhất định thể yên tâm đọc sách, để hai đứa trẻ chơi với nhau, vừa lúc cậu có thể ổn định tâm trạng mà đọc sách tốt hơn."

      Tiểu gia hỏa này rất nghịch, mình sợ nó tới chỗ cậu rồi gây ..." Mẹ Tiểu Thỏ ôm Tiểu Thỏ, có chút bất đắc dĩ nhìn Chu Nguyệt .

      " có chuyện gì, mình giúp cậu xem nó, còn có Ngôn Ngôn cũng có thể chơi cùng nó." Chu Nguyệt khoát tay, nhìn mẹ Tiểu Thỏ : "Đừng khách sáo với mình."

      "Được rồi."

      Mẹ Tiểu Thỏ ngồi xổm xuống, để Tiểu Thỏ xuống đất, sau đó dặn dò phen, lúc này mới để cho theo Trình Chi Ngôn về nhà.

      Chu Nguyệt đứng bên trong cửa, cười híp mắt nhìn Trình Chi Ngôn nắm tay Tiểu Thỏ bướng bỉnh tới nhà mình, hai bóng dáng cao thấp, , đưa lưng về phía ánh trăng, dường như giữa cánh đồng trống sinh ra hai mầm non, nâng đỡ nhau, ỷ lại nhau, cùng nhau đối mặt với mưa gió, lại cùng nhau đón nhận ánh nắng mặt trời.

      Thấy như vậy, đột nhiên bà cảm thấy hai đứa bé này sau này có thể ở chung với nhau, cũng tồi đâu.

      Dù sao con trai của bà đẹp trai như vậy, Tiểu Thỏ lại đáng như thế, nhìn kỹ hai đứa chút, mặt mày có tướng vợ chồng, càng nhìn càng xứng.

      Sau đó Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn vào nhà, Chu Nguyệt đưa tay đóng cửa lại, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua đống thứ trong lòng Tiểu Thỏ, nghi ngờ hỏi: "Tiểu Thỏ, con ôm đống gì thế?"

      "Cái này là bình sữa và sữa bột của con." Tiểu Thỏ thấy mình đạt được mục đích thành công, vội vả bỏ sữa bột và bình sữa trong lòng mình xuống đất, ngọt ngào : "Đây là thứ trước khi ngủ con phải uống, còn có cái này." chỉ gấu bông lớn chừng bằng bàn tay trong lòng mình: "Cái này là gấu bạn tốt của con , mỗi ngày con đều ôm nó ngủ chung."

      "A..." Chu Nguyệt hiểu gật đầu, sau đó cười xấu xa nhìn Tiểu Thỏ hỏi: " phải con hôm nay muốn ngủ cùng nước chanh sao, bạn gấu tốt của con làm sao bây giờ, nó thể ngủ chung với con, nó rất buồn còn gì?"

      Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt của Chu Nguyệt lớn giọng : "Bác Chu, nó chỉ là gấu giả, cũng phải người, biết buồn."

      "A..."

      Được rồi, Chu Nguyệt nghĩ tới, mấy đứa trẻ bây giờ thông minh đến như vậy. . .

      suy nghĩ kỹ chút, giống như con trai nhà lúc ba tuổi còn rành như vậy, lúc biểu đạt ý kiến cũng chỉ biết dùng ít từ, ai ngờ, quả nhiên con thông minh hơn con trai! !

      Chu Nguyệt nhịn được ngồi xổm xuống, ôm Tiểu Thỏ vào lòng, cọ cọ vào khuôn mặt nhắn thịt thà môt cái, sau đó hài lòng vỗ đầu của : " thôi, chơi với nước chanh."

      Chương 9: Em muốn gả cho (9)
      Editor: Linh Ngọc

      "Được! !" Tiểu Thỏ vui vẻ , tự động nhét bàn tay mềm mại bé của mình vào trong tay Trình Chi Ngôn.

      "Mẹ..." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn mẹ ruột của mình, giọng u oán: " phải mẹ chơi cùng Tiểu Thỏ sao? ? Con còn bài tập hè chưa làm xong.

      "Ai nha, bài tập hè và những thứ khác, ngày mai làm cũng được, phải kì nghỉ hè của con cũng mới bắt đầu thôi sao, nhớ năm đó, chị đây... khụ... mẹ của con đều là đến ngày cuối cùng mới điên cuồng làm bài tập." Chu Nguyệt khoát tay nhìn Trình Chi Ngôn : " chơi , chơi , đứa trẻ nhà khác còn nghĩ biện pháp để chơi, sao đứa trẻ nhà này còn bắt mẹ kêu chơi?"

      "..."

      Trình Chi Ngôn được gì bị mẹ ruột của mình ép lên lầu, lại quay đầu nhìn nhìn Tiểu Thỏ theo đuôi bên cạnh mình, tình mẹ chuyên gia hãm hại con trai mình.

      Đến căn phòng của Trình Chi Ngôn, Tiểu Thỏ mặc áo ngủ hồng nhạt ôm gấu con của nhảy nhào lên giường của Trình Chi Ngôn, thuận tiện hỏi: " nước chanh, giường của là mềm, giống với giường em, cứng quá cứng."

      Trình Chi Ngôn đứng bên giường nhìn Tiểu Thỏ hồi, sau đó đưa cho bộ xếp hình : "Em lời rồi đây là bộ xếp hình đầu tiên của , chưa từng dùng tới, em ngồi xếp , muốn làm bài tập, chừng nào làm xong chơi với em."

      "Bài tập là cái gì? ?" Tiểu Thỏ xoay người ngồi dậy, ánh mắt tò mò nhìn .

      "Chính là... bài tập của trường sau khi học xong." Trình Chi Ngôn cảm thấy mình tại sao lại giảng cái gì là bài tập đối với đứa trẻ còn chưa bắt đầu
      nhà trẻ, cái này hình như có chút khó khăn.

      "Bài tập sau khi học là gì vậy? ?"

      "... Chính là... Vấn đề..."

      "Vấn đề gì?"

      "Viết chính tả a... Từ đơn a... còn các loại..."

      "Viết chính tả từ đơn và các loại là gì?" Tiểu Thỏ chính là thích hỏi những vấn đề quá tuổi của mình, nên chính bản thân cũng có chút hiểu, sau đó thích tiếp tục hỏi nữa.

      Trình Chi Ngôn giơ tay lên trán mình, chỉ cảm thấy mình sắp chịu nổi rồi.

      "Bây giờ muốn viết chữ." chần chờ chút, cuối cùng vẫn quyết định dùng phương thức đơn giản nhất để diễn tả chuyện mình cần làm, "Chờ viết xong, chơi với em."

      "A..." Tiểu Thỏ gật đầu, viết chữ biết, chỉ tiếc là bây giờ còn quá , nhau cả mặt chữ còn nhìn ra, đừng đến viết chữ.

      Lúc đạt được nhận thức chung, Trình Chi Ngôn an tâm mà ngồi xuống bàn học của mình, bắt đầu tiếp tục làm bài tập hè.

      Tiểu Thỏ ngồi giường lớn mềm của Trình Chi Ngôn, cầm lấy bộ xếp hình, bắt đầu xếp.

      Ba mươi phút sau.

      Tiểu Thỏ xoa hai mắt của mình, ngáp cái nhìn Trình Chi Ngôn : " nước chanh.... Em muốn ngủ..."

      Trình Chi Ngôn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua đèn bàn bàn sách, kim đồng hồ chỉ tám giờ rưỡi, cũng là lúc ngủ của những đứa trẻ.

      "Em buồn ngủ? Có muốn ta đưa ngươi về nhà? ?" đứng dậy, tới bên giường, nhìn Tiểu Thỏ mặc áo ngủ màu hồng nhạt ngồi bó chân giường mình, đôi mắt to lúc này mệt đến mức híp lại thành đường cong, đầu tròn trịa từng chút nhút nhích, tứ thế ngồi cũng bắt đầu lung lay ngã trái ngã phải.

      " cần.... Em phải ngủ ở chỗ này...."

      Chương 10: Em muốn gả cho (10)

      Editor:trang kto

      Beta:Linh Ngọc

      " cần... Em phải ngủ ở chỗ này..." Tiểu Thỏ dụi mắt, từ giữa giường lảo đảo đến bên cạnh Trình Chi Ngôn, hai tay sít sao ôm lấy cổ , đôi mắt khép lại, lẩm bẩm "Con muốn uống sữa bột..." rồi tiếp tục ngủ nữa.

      "..."

      Trình Chi Ngôn bó tay nhìn thân thể mềm mại giống như gấu Koala người mình, muốn mở miệng gọi mẹ lại đây, nhưng lại sợ đánh thức , vì vậy dứt khoát cắn răng, hai tay ôm đứng lên, vác lên vai khiêng ra khỏi phòng.

      Mặc dù Tiểu Thỏ chỉ có ba tuổi, nhưng cơ thể nặng ba mươi cân. (15kg)

      Đứa bé nặng ba mươi cân, người lớn ôm cũng có chút khó khăn, huống chi là Trình Chi Ngôn mười tuổi.

      Cũng may mẹ ở căn phòng bên cạnh.

      Chỉ có điều Chu Nguyệt vốn vui vẻ xem tiết mục giải trí ti vi, bỗng dưng cửa phòng được mở ra, vật thể đến, rốt cuộc vẫn làm bà sợ hết hồn.

      Đợi đến khi bà trấn định, nhìn kỹ lại, phát vật thể kia lại là con của mình ôm Tiểu Thỏ, lập tức có chút dở khóc dở cười.

      "Tiểu Thỏ bị làm sao ? ?" Chu Nguyệt nhìn bước chân có chút tập tễnh của con trai, vội vàng xuống giường lên phía trước, muốn ôm Tiểu Thỏ nằm xuống khỏi người Trình Chi Ngôn, nhưng ngờ, cánh tay gắt gao ôm lấy cổ Trình Chi Ngôn, cho dù như thế nào cũng bỏ ra.

      "Em ấy ngủ rồi." Mặt Trình Chi Ngôn dán lên gò má mềm mại thịt thà của Tiểu Thỏ mềm mại, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của , đầu xù lên của cứ như vậy mà rũ xuống vai mình, mái tóc mềm mại lướt qua sau gáy , giống như cảm giác mà sợi lông vũ lướt qua.

      "Vậy mẹ kêu mẹ Tiểu Thỏ lại đây." Chu Nguyệt đỡ Tiểu Thỏ chút, phát con bé này ôm Trình Chi Ngôn rất chặt , cuối cùng đành phải buông tha cho.

      "Dạ." Trình Chi Ngôn gật đầu, ôm Tiểu Thỏ lảo đảo về phòng mình.

      Đợi đến khi mẹ Tiểu Thỏ vội vã chạy đến, thấy Trình Chi Ngôn ngồi giường mình, hai tay ôm lấy thân thể mềm mại của Tiểu Thỏ, xoay đầu lại vẻ mặt chờ đợi nhìn bà.

      "Ơ, con bé này có bác dỗ nó khó mà ngủ được vậy mà bây giờ lại ngủ say đến như vậy." Mẹ Tiểu Thỏ thấy màn như vậy nhịn được cười lên.

      "Em ấy em ấy muốn uống sữa bột..." Trình Chi Ngôn thấy mẹ mình và mẹ Tiểu Thỏ cười đến vẻ mặt sáng rực, có chút bất đắc dĩ nhìn hai bà .

      "Được, bác pha liền."Mẹ Tiểu Thỏ gật đầu, xoay người cầm bình sữa rót nước.

      Chỉ trong chốc lát, sữa bột được mang tới.

      Mẹ Tiểu Thỏ duỗi tay kéo cánh tay Tiểu Thỏ, ồ, tại sao kéo xuống? ?

      Bà có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn, lại phát vẻ mặt Trình Chi Ngôn cũng nghi ngờ nhìn mình.

      "Tiểu Thỏ, Thỏ Thỏ, đến, bú sữa mẹ , mẹ ôm..." Mẹ Tiểu Thỏ kéo hai cái, phát kéo xuống, thân thể khom xuống dịu dàng bên tai Tiểu Thỏ.

      Trong giấc mộng Tiểu Thỏ lập tức đưa ngón tay phải của mình nhét vào trong miệng, làm ra tư thế chờ đợi bú sữa mẹ.

      Chỉ là cánh tay kia của vẫn gắt gai ôm lấy cổ Trình Chi Ngôn chịu buông ra.

      ...

      Mẹ Tiểu Thỏ còn gì để .

      Trình Chi Ngôn cũng còn gì để .

      " Ngôn Ngôn, con giúp Tiểu Thỏ chút chứ? ?"Mẹ Tiểu Thỏ lấy bình sữa nhét vào tay Trình Chi Ngôn.Chương 11: Kiêm chức làm bảo mẫu

      "Cháu? ?" Trình Chi Ngôn chuyện gì, đột nhiên trong tay mình bị nhét bình sữa, vẻ mặt kinh ngạc.

      "A, trực tiếp giúp em uống là được, con đưa bình sữa nhét trong miệng em là được."Mẹ Tiểu Thỏ gật đầu, đứng bên cạnh Trình Chi Ngôn tiến hành chỉ đạo.

      "..." Trình Chi Ngôn cúi đầu, nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Thỏ hai mắt nhắm nghiền, hô hấp lâu dài, chần chờ ngẩng đầu lên nhìn mẹ Tiểu Thỏ : "Nhưng em ấy còn ngủ mà."

      " sao đâu , nó có kỹ năng chính là vừa ngủ vừa uống sữa, con đưa vào miệng em, con đưa em uống." Mẹ Tiểu Thỏ khoát tay, thúc giục Trình Chi Ngôn nhanh chóng cầm bình sữa đưa vào miệng Tiểu Thỏ.

      Trình Chi Ngôn chỉ cảm giác đầu mình tràn đầy vạch đen.

      cúi đầu nhìn bình sữa trong tay, rồi nhìn ngón tay mút của Tiểu Thỏ, làm theo dặn dò của mẹ Tiểu Thỏ, lắc lắc bình sữa, chần chờ đưa núm vú cao su nhét vào trong miệng Tiểu Thỏ.

      Tiểu Thỏ ngặm ngón tay nhanh chóng rút đầu ngón tay ra khỏi miệng, sau đó chu cái miệng lên, ngậm núm vú cao su, uống “ừng ực”.

      Trình Chi Ngôn chỉ nhìn bọt khí bên trong bình sữa liên tục cuồn cuộn, nhưng mà trong chốc lát, bình sữa đầy bị Tiểu Thỏ uống hết.

      Uống sữa xong, Tiểu Thỏ vừa lòng ngoẹo đầu, hoàn toàn ngủ say.

      Cánh tay bé ôm cổ Chi Ngôn, cuối cùng cũng buông lỏng xuống.

      Rốt cuộc Trình Chi Ngôn thở phào nhõm.

      "A, tệ nha." Mẹ Trình Chi Ngôn đứng bên nhìn con mình cho Tiểu Thỏ uống hết bình sữa bột, cười tủm tỉm : "Nhớ năm đó ba con cho con uống còn làm đổ bình sữa, như thế xem ra, con tốt hơn cha con nhiều lắm."

      "..." Trình Chi Ngôn còn gì để , cầm bình sữa trong tay để tủ đầu giường, sau đó nhìn Tiểu Thỏ nằm tay mình ngủ mất, thấp giọng : "Em ấy ngủ rồi ."

      " có việc gì, bác ôm em ấy trở về là được ."Mẹ Tiểu Thỏ cười vươn tay ra, tay ôm thân thể mềm nhũn của Tiểu Thỏ , tay ôm nách, bế lên.

      "Phải về sao? để Tiểu Thỏ ở chỗ này ngủ cùng Ngôn Ngôn sao??" Chu Nguyệt nhìn động tác thuần thục của mẹ Tiểu Thỏ ôm Tiểu Thỏ lên, vẻ mặt ranh mãnh nhìn bà hỏi.

      "Con bé này ban đêm ngủ thành , nếu để nó ngủ cùng Ngôn Ngôn,Ngôn Ngôn hỏng mất ."Mẹ Tiểu Thỏ cười cười, theo chân bọn họ lời từ biệt, ôm Tiểu Thỏ về nhà .

      Chu Nguyệt tiễn mẹ Tiểu Thỏ và Tiểu Thỏ , xoay người lại, đôi mắt thẳng tắp nhìn con trai mình chằm chằm.

      Trình Chi Ngôn bị mẹ nhìn trong lòng có chút sợ hãi, nhịn được mở miệng hỏi: "Mẹ, mẹ nhìn gì chứ?"

      "Hắc hắc..." Chu Nguyệt nhìn cười, trong giọng mang tia trêu chọc: "Con trai, về sau con kết hôn, khẳng định là tốt hơn ba của con."

      "..." Trình Chi Ngôn nghe lời này, hơi ngẩn ra, gương mặt trong nháy mắt ra nét được tự nhiên.

      "Được rồi, thời gian còn sớm, con cũng nên về phòng ngủ , ngày mai bạn của con còn tìm con chơi đùa nữa." Chu Nguyệt nhìn vẻ mặt Trình Chi Ngôn có chút lúng túng, nhịn được tiếp tục trêu chọc.

      "Con biết rồi ." Trình Chi Ngôn xoay người về phòng mình, chỉ là sau khi mấy bước, bỗng nhiên lại ngừng lại quay đầu nhìn mẹ mình : "Trước khi con suy nghĩ xong, mẹ đừng có ấy là bạn con? ?"
      emilia thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 11: Kiêm chức làm bảo mẫu

      Editor:trang kto

      Beta:Linh Ngọc

      "Cháu? ?" Trình Chi Ngôn chuyện gì, đột nhiên trong tay mình bị nhét bình sữa, vẻ mặt kinh ngạc.

      "A, trực tiếp giúp em uống là được, con đưa bình sữa nhét trong miệng em là được."Mẹ Tiểu Thỏ gật đầu, đứng bên cạnh Trình Chi Ngôn tiến hành chỉ đạo.

      "..." Trình Chi Ngôn cúi đầu, nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Thỏ hai mắt nhắm nghiền, hô hấp lâu dài, chần chờ ngẩng đầu lên nhìn mẹ Tiểu Thỏ : "Nhưng em ấy còn ngủ mà."

      " sao đâu , nó có kỹ năng chính là vừa ngủ vừa uống sữa, con đưa vào miệng em, con đưa em uống." Mẹ Tiểu Thỏ khoát tay, thúc giục Trình Chi Ngôn nhanh chóng cầm bình sữa đưa vào miệng Tiểu Thỏ.

      Trình Chi Ngôn chỉ cảm giác đầu mình tràn đầy vạch đen.

      cúi đầu nhìn bình sữa trong tay, rồi nhìn ngón tay mút của Tiểu Thỏ, làm theo dặn dò của mẹ Tiểu Thỏ, lắc lắc bình sữa, chần chờ đưa núm vú cao su nhét vào trong miệng Tiểu Thỏ.

      Tiểu Thỏ ngặm ngón tay nhanh chóng rút đầu ngón tay ra khỏi miệng, sau đó chu cái miệng lên, ngậm núm vú cao su, uống “ừng ực”.

      Trình Chi Ngôn chỉ nhìn bọt khí bên trong bình sữa liên tục cuồn cuộn, nhưng mà trong chốc lát, bình sữa đầy bị Tiểu Thỏ uống hết.

      Uống sữa xong, Tiểu Thỏ vừa lòng ngoẹo đầu, hoàn toàn ngủ say.

      Cánh tay bé ôm cổ Chi Ngôn, cuối cùng cũng buông lỏng xuống.

      Rốt cuộc Trình Chi Ngôn thở phào nhõm.

      "A, tệ nha." Mẹ Trình Chi Ngôn đứng bên nhìn con mình cho Tiểu Thỏ uống hết bình sữa bột, cười tủm tỉm : "Nhớ năm đó ba con cho con uống còn làm đổ bình sữa, như thế xem ra, con tốt hơn cha con nhiều lắm."

      "..." Trình Chi Ngôn còn gì để , cầm bình sữa trong tay để tủ đầu giường, sau đó nhìn Tiểu Thỏ nằm tay mình ngủ mất, thấp giọng : "Em ấy ngủ rồi ."

      " có việc gì, bác ôm em ấy trở về là được ."Mẹ Tiểu Thỏ cười vươn tay ra, tay ôm thân thể mềm nhũn của Tiểu Thỏ , tay ôm nách, bế lên.

      "Phải về sao? để Tiểu Thỏ ở chỗ này ngủ cùng Ngôn Ngôn sao??" Chu Nguyệt nhìn động tác thuần thục của mẹ Tiểu Thỏ ôm Tiểu Thỏ lên, vẻ mặt ranh mãnh nhìn bà hỏi.

      "Con bé này ban đêm ngủ thành , nếu để nó ngủ cùng Ngôn Ngôn,Ngôn Ngôn hỏng mất ."Mẹ Tiểu Thỏ cười cười, theo chân bọn họ lời từ biệt, ôm Tiểu Thỏ về nhà .

      Chu Nguyệt tiễn mẹ Tiểu Thỏ và Tiểu Thỏ , xoay người lại, đôi mắt thẳng tắp nhìn con trai mình chằm chằm.

      Trình Chi Ngôn bị mẹ nhìn trong lòng có chút sợ hãi, nhịn được mở miệng hỏi: "Mẹ, mẹ nhìn gì chứ?"

      "Hắc hắc..." Chu Nguyệt nhìn cười, trong giọng mang tia trêu chọc: "Con trai, về sau con kết hôn, khẳng định là tốt hơn ba của con."

      "..." Trình Chi Ngôn nghe lời này, hơi ngẩn ra, gương mặt trong nháy mắt ra nét được tự nhiên.

      "Được rồi, thời gian còn sớm, con cũng nên về phòng ngủ , ngày mai bạn của con còn tìm con chơi đùa nữa." Chu Nguyệt nhìn vẻ mặt Trình Chi Ngôn có chút lúng túng, nhịn được tiếp tục trêu chọc.

      "Con biết rồi ." Trình Chi Ngôn xoay người về phòng mình, chỉ là sau khi mấy bước, bỗng nhiên lại ngừng lại quay đầu nhìn mẹ mình : "Trước khi con suy nghĩ xong, mẹ đừng có ấy là bạn con? ?"

      Chương 12: Kiêm chức làm bảo mẫu (2)

      Editor: Linh Ngọc


      "A...Được..." Chu Nguyệt sửng sốt chút, gật đầu theo bản năng.

      Trình Chi Ngôn đứng lầu thang, há miệng, bộ dạng giống như còn muốn gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ lắc đầu, xoay người trở về phòng.

      Từ ngày đó trở , tên Trình Chi Ngôn, được mỗi ngày sau khi Tiểu Thỏ tỉnh dậy bận tâm nhất.

      "Mẹ, con có thể đến nhà nước chanh chơi ? ?"

      "Mẹ, nước chanh dậy chưa?"

      "Mẹ, ngày hôm nay nước chanh có ở nhà ?"

      Mỗi ngày Tiểu Thỏ vừa mở mắt, vấn đề thứ nhất hỏi đến, nhất định là về Trình Chi Ngôn.

      Mỗi ngày mẹ Tiểu Thỏ đều dở khóc dở cười cho Tiểu Thỏ thay quần áo, rửa mặt xong, sau đó mang đồ ăn sáng sang nhà Trình Chi Ngôn đút ăn. ---- Dưới tình hình này Tiểu Thỏ nhất nhất định phải nhìn thấy Trình Chi Ngôn, mới bằng lòng há mồm ăn, nếu , lại câu: Con muốn ăn...

      Sau khi Tiểu Thỏ ăn xong, hai người Chu Linh và Chu Nguyệt vội vàng rời khỏi nhà để làm.

      Ba Tiểu Thỏ là quân nhân, ngày thường đều ở trong quân đội, thỉnh thoảng hai tháng mới có thể nhà hỏi thăm hai người, mà ba Trình Chi Ngôn bởi vì chuyển công tác đến nơi khác, vì thế cuối tuần mới có thể trở về.

      Bởi vậy, lúc mẹ của hai người làm, trong nhà cũng chỉ có Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ.

      Mỗi ngày Tiểu Thỏ đều sau lưng Trình Chi Ngôn, làm bài tập, ngồi chồm hổm bên cạnh xếp hình, học đàn piano, ghé vào bàn nghe đàn, vẽ cũng ngồi bên cạnh chơi.

      Thời gian lâu, trong tiểu khu ai cũng biết đến hai đứa bé này, lúc đầu mọi người còn tưởng Tiểu Thỏ là em của Trình Chi Ngôn, sau này mới biết được, hai tiểu tử này có chút quan hệ máu mủ nào.

      Vì vậy có người bắt đầu trêu ghẹo : "Ngôn Ngôn, lại dẫn vợ chơi nữa hả?"

      "Tiểu Thỏ, chồng con đẹp trai ?" Chồng con đẹp hay ba con đẹp hơn?"

      "Ngôn Ngôn, kêu mẹ con sinh cho con em dễ thương giống như Tiểu Thỏ có được ? ?"

      Mỗi khi nghe đến đây, Tiểu Thỏ liền lớn tiếng mắng bọn học: " muốn muốn được! ! nước chanh là của mình con, Còn nữa!! ấy là bạn trai phải chồng con! ! Con còn ! ! thể kết hôn! !"

      "Ha ha ha ha..."

      Lúc này những người trêu chọc bọn họ đều cười to.

      Trình Chi Ngôn cau mày cái, dù sao phải là đứa trẻ như Tiểu Thỏ, làm sao biết những điều này là do những người lớn bởi vì buồn chán đùa giỡn, căn bản cần phải nghiêm túc chuyện với bọn họ.

      Vì thế mỗi lần như vậy, đều lôi bàn tay bé mềm mại của Tiểu Thỏ, lặng lẽ liếc mắt nhìn họ, sau đó trực tiếp bỏ .

      Quả thực đối với Trình Chi Ngôn mà , những thứ này đều là gì, nhưng thực chứng minh, là quá ngây thơ rồi.

      Sau khi kết thúc ngày, Tiểu Thỏ đều chui vào lòng Trình Chi Ngôn, lấy hai tay ôm , đưa ra mọi cầu, nào là muốn nghe hát, muốn nghe kể chuyện, muốn Trình Chi Ngôn cho uống sữa.

      Mà trong những cầu này, Trình Chi Ngôn nghĩ hát và cho uống sữa là dễ nhất, điều nhức đầu chính là Tiểu Thỏ muốn nghe kể chuyện.

      Nghe kể chuyện còn chưa tính, hết lần này tới lần khác còn có cầu đặc biệt đến kể chuyện.

      ví dụ như, khi kể cho Tiểu Thỏ chuyện ba con heo, Tiểu Thỏ vừa nghe vừa cầu: "Em muốn nghe chuyện con heo đỏ."

      Chương 13: Kiêm chức bảo mẫu (3)


      Editor: Linh Ngọc

      "Heo màu đỏ là cái gì?" Trình Chi Ngôn cau mày cái, trong truyện ba con heo , làm gì có con heo màu đỏ.

      "Chính là ở trước cửa làng có con heo đỏ! !" Tiểu Thỏ mở mắt, nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn : "Thế nhưng phía sau xảy ra chuyện gì, em cũng biết."

      ". . ." Trong nháy mắt Trình Chi Ngôn biết gì.

      " nước chanh, mau kể ..."

      "Ở trước cửa làng có con heo con màu đỏ, tên của nó là Tiểu Thỏ..."

      "Em phải là heo con! !"

      "Tên của nó là Tiểu Hồng..."

      "Còn phải có con heo con màu xanh nhạt! !"

      "Ở cửa trước cửa làng có con heo màu đỏ, còn có con heo màu xanh nhạt, tên của chúng là Tiểu Hồng và Tiểu Lam. . ."

      "Còn muốn. . . còn muốn có con heo màu tím!"

      "...Ở trước, cửa làng..." Trình Chi Ngôn vừa kể chuyện, vừa trở mình, dù sau chuyện này khẳng định cũng chẳng liên quan gì đến chuyện ba con heo con, vì vậy kể bậy bạ, "Con heo con màu đỏ ăn quả chuối tiêu, vì thế nó biến thành con heo con màu vào, con heo con màu xanh nhạt ăn quả đào, vì vậy biến thành con heo con màu hồng..."

      Trình Chi Ngôn kể mãi, thấy Tiểu Thỏ dần dần nhúc nhích, cuối cùng cũng thở dài hơi.

      Rốt cuộc bé này cũng chịu ngủ.

      ràng là cờ đỏ, làm cờ đỏ ít nhất là năm năm, gánh vác bao nhiên nhiệm vụ xã hội khoa học vinh quang, lại hết lần này đến lần khác phải ở chỗ này dỗ cho đứa trẻ ba tuổi ngủ chứ? ?

      Trình Chi Ngôn hạ tầm mắt xuống, nhìn Tiểu Thỏ cái người mà giây trước còn náo động, mà chỉ giây sau bất tỉnh nhân , nhịn được giơ tay ra, ra sức nhéo vài cái mặt .

      Cái miệng đào hồng hào nhắn, trong nháy mắt do khuôn mặt bị nhéo mà chu lại giống cái miệng của con gà.

      Trình Chi Ngôn nhìn hình dạng của Tiểu Thỏ, tốt lắm ít nhiều gì trong lòng cũng vui vẻ chút.

      định tăng thêm sức nhéo gò má của Tiểu Thỏ, ngẩng đầu lên, thấy mẹ mình đứng dựa vào cánh cửa cười híp mắt nhìn mình.

      "Thế nào, con suy nghĩ nên để con bé làm bạn mình , bạn của con có phải rất đáng ?" Chu Nguyệt chỉnh lại tư thế nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.

      Trình Chi Ngôn buông lỏng tay nhéo gương mặt Tiểu Thỉ, mặt tràn đầy vẻ khó xử, "Chỗ nào đáng , ràng chút cũng đáng ."

      "À... Nếu đáng vậy con nhéo mặt con bé làm gì? ?" Chu Nguyệt ranh mãnh hỏi tới.

      "Bởi vì em ấy xấu." Trình Chi Ngôn nghiêng đầu sang chỗ khác, dối lòng trả lời.

      "Xấu sao? Mẹ nghĩ Tiểu Thỏ nhìn rất đẹp..." Chu Nguyệt tiếp tục trêu chọc .

      ". . ." Trình Chi Ngôn nhìn bà cái, yên lặng .

      Chậc chậc, lại nữa rồi, lại dùng chiêu này.

      Chu Nguyệt nhìn con trai của mình đột nhiên yên lặng, nhịn được có chút đáng tiếc, đứa bé này lần nào cũng như thế, lúc lại mình, liền chọn biện pháp yên lặng, đây tuyệt đối là sức mạnh yên lặng..., đứa bé như vậy cũng biết sức mạnh yên lặng nữa chứ... Cũng biết sau này có đứa con này chịu nổi ...

      "Được rồi, đùa với con nữa, ngày hôm nay mẹ Tiểu Thỏ đến đưa Tiểu Thỏ về nhà, con rửa mặt nhanh lên chút, chuẩn bị ngủ." Chu Nguyệt vỗ tay, chuẩn bị xoay người rời khỏi phòng, nghe thanh yếu ớt của Trình Chi Ngôn: "Mẹ vừa mới cái gì...??"

      Chương 14: Kiêm chức làm bảo mẫu (4)


      Editor: Linh Ngọc


      "Ừ? ?" Chu Nguyệt quay đầu, nháy mắt nhìn Trình Chi Ngôn, vẻ mặt có chút hả hê nhìn : "Hôm nay mẹ Tiểu Thỏ đến đón con bé, ha ha... Ngày hôm nay bà ấy phải trực ca đêm."

      "Vì thế nên? ?" Trình Chi Ngôn thấy mẹ mình hoàn toàn có ý muốn ôm Tiểu Thỏ đến phòng của bà, nhịn được mở miệng hỏi: "Vậy em ấy phải làm sao bây giờ?"

      "Ngủ với con chứ sao." Chu Nguyệt bài ra vẻ mặt đây là tất nhiên nhìn , cười xấu xa : "Con trai, con biết , thế giới này có bảy tỷ người, người muốn gặp nửa kia quan trọng nhất của mình, phải tìm kiếm nhiều năm trong biển người mênh mông, có vài người cùng cực suốt cuộc đời còn tìm được người mà nhất. Mà con, con nhìn xem, con may mắn, còn chưa bắt đầu tìm, người vợ tương lai tự động từ trời rơi xuống."

      Đôi mắt Trình Chi Ngôn lóe sáng chút, nhìn mẹ mình thao thao bất tuyệt tuyên bố , yên lặng 2 giây, thản nhiên : "Mẹ, thỉnh thoảng mẹ chuyện có chút suy nghĩ được ?"

      "Cái gì mà suy nghĩ, đứa con này, nhất định là con học dốt ngữ văn rồi?" Chu Nguyệt tức giận liếc Trình Chi Ngôn cái : " chút lãng mạn cũng thất, lời của mẹ vừa rồi đơn giản và bao quát, tóm lại là tối hôm nay con ngủ chung với Tiểu Thỏ."

      "Vì sao! ?" Đôi lông mày thanh tú của Trình Chi Ngôn nhíu lên, cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ, cái người ngủ say trong lòng mình, người này chỉ có lúc ngủ say là đáng nhất, ban ngày lúc thứ dậy, quả thực là Hỗn Thế Ma Vương.

      ăn cùng , cùng chơi đùa, bây giờ còn phải cùng ngủ, nếu như vậy chẳng phải biến thành bảo mẫu sao?

      "Bởi vì..." Chu Nguyệt cười nhạt nhìn Trình Chi Ngôn, tới bên cạnh , hai tay ôm lấy Tiểu Thỏ, mới vừa ôm thân thể rời khỏi Trình Chi Ngôn, Tiểu Thỏ liền "Oa" Khóc lên tiếng, "Mất...Muốn ôm..."

      ...

      ...

      Trình Chi Ngôn có biết gì trừng mắt nhìn thân hình bé trước mặt mình, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhìn vẻ mặt đắc ý của mẹ mình, đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình là bi thảm.

      "Con xem, con bé này ngoài trừ mẹ mình cũng chỉ thừa nhận con, mẹ cũng muốn giúp con chia sẻ chút, đáng tiếc con bé muốn mẹ..." Chu Nguyệt ôm Tiểu Thỏ nhắm mắt liên tục khóc, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Trình Chi Ngôn .

      xong những lời này, bỏ Tiểu Thỏ trở về lòng của Trình Chi Ngôn.

      Quả sau 0,01 giây, Tiểu Thỏ lập tức ngừng khóc.

      Trình Chi Ngôn có chút chán nản nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Tiểu Thỏ nằm trong lòng mình, cảm thấy như mình sắp chết rồi vậy.

      "Được rồi, được rồi, dù sao con cũng nên tắm , ngủ sớm chút, ngoan nào." Chu Nguyệt giống như rất thoải mái nhìn con trai mình câu, rồi xoay người ra khỏi cửa.

      Trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ còn lại có hai người Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ.

      Con bé đáng ghét này!

      Trình Chi Ngôn cúi đầu, nhìn gương mặt ngủ say sưa của Tiểu Thỏ, nhịn được hung hăng nhéo mặt cái.

      Ngủ! !

      tắt đèn bàn, ôm thân thể mềm mại của Tiểu Thỏ, trực tiếp nằm xuống.

      Ban đêm, Trình Chi Ngôn chỉ cảm thấy có bàn tay bé nóng hổi ngừng sờ mặt mình, sờ mắt sờ mũi, sờ mũi xong lại đánh vào miệng .

      mở mắt, mượn ánh sáng từ ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng ngủ nhìn sang Tiểu Thỏ bên cạnh mình.

      Chương 15: Kiêm chức làm bảo mẫu (5)

      Editor: trang kto

      Beta: Linh Ngọc

      bé này vừa gặm ngón tay phải mình, vừa ngừng đưa tay trái đến trước mặt mình.

      Trình Chi Ngôn còn gì để nhìn chằm chằm bé trong chốc lát, duỗi tay nắm bàn tay bé của xuống khỏi mặt mình, sau đó trở mình, ngủ cách xa chút.

      Lúc mơ màng sắp ngủ, Tiểu Thỏ nằm cách xa đột nhiên ngồi dậy.

      Trình Chi Ngôn hoàn toàn tỉnh ngủ, xoay người xem Tiểu Thỏ, đôi mắt tiểu gia hỏa kia nhắm gắt gao, đầu ngửa ra sau , từng chút từng chút, giống như muốn tỉnh lại.

      Chuyện gì xảy ra... Tiểu nha đầu này chẳng lẽ còn có tật xấu là mộng du sao! ?

      Vẻ mặt Trình Chi Ngôn đầy nghi ngờ nhìn , do dự chút, đè thấp giọng hỏi : "Tiểu Thỏ? ?"

      "..."

      Đầu Tiểu Thỏ lắc lư, có phản ứng, có điều đột nhiên tay và chân hoạt động, bò về phía .

      Lúc bò đến trước người , Tiểu Thỏ dừng lại, sau đó có dấu hiệu báo trước , "Bịch" cái, tròn trịa , đầu lông xù trực tiếp đập vào bụng Trình Chi Ngôn.

      Trình Chi Ngôn bị đập đau đến nhịn được mà co thân lại.

      Vất vả lắm cảm giác đau đớn mới biến mất, cúi đầu nhìn bụng mình, cái tên đầu sỏ gây chuyện cứ như vậy mà ngửa mặt nằm người , coi bụng như gối đầu mà ngủ .

      ...

      Buổi sáng tám giờ, Chu Nguyệt có chút nghi ngờ đứng ở ngoài cửa phòng Trình Chi Ngôn, con trai bà bình thường là 7 giờ đúng rời giường, sao hôm nay lát rồi mà chút động tĩnh cũng có? Bà đưa tay nhàng gõ cửa, bên trong vẫn có bất cứ động tĩnh gì.

      Chu Nguyệt chần chờ chút, duỗi tay nhàng đẩy cửa phòng Trình Chi Ngôn ra.

      Trong phòng, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu rọi xuống sàn nhà, hơi gió từ máy đều hòa yên tĩnh thổi qua, chiếc giường lớn chính giữa phòng là hai thân thể bé nằm lộn xộn .

      Cả người Trình Chi Ngôn nằm ở giường, còn Tiểu Thỏ lại ngủ bụng của , hai tay duỗi thẳng theo hình chữ đại, ngủ rất say.

      Chu Nguyệt nhìn màn trước mắt này, nhịn được bật cười.

      A a a a, hai người đáng đáng quá ! !

      Bà đứng trước cửa lát, trong nháy mắt bỗng nhiên cảm thấy cần phải dùng máy ảnh chụp lại, vì vậy vội vàng xoay người trở về phòng của mình cầm máy chụp ảnh lên.

      Lúc Trình Chi Ngôn tỉnh dậy cảm thấy lưng mình đau như chuột rút, cả người mệt mỏi giống như chạy hai mươi km.

      Trái lại thần sắc Tiểu Thỏ sáng lạng ngồi trước bàn ăn cùng mẹ mình cười , chỉ có thể thở dài hơi, cuộc sống như vây khi nào mới kết thúc đây.

      "Sao vậy, sáng sớm than thở cái gì." Trong tay Chu Nguyệt bưng hai cái khay tới, khay trứng chiên là cho Trình Chi Ngôn, khay trứng luộc là cho Tiểu Thỏ .

      "Con suy nghĩ kĩ." Trình Chi Ngôn buồn bã ỉu xìu cầm lấy chiếc đũa, chọt chọt khay trứng gà rán của mình,cúi đầu : "Con muốn Tiểu Thỏ làm bạn con."

      "Vì sao? ?" Tiểu Thỏ và Chu Nguyệt đồng thời ngẩng đầu, nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.

      "Tư thế ngủ quá kém, con thích." Trình Chi Ngôn tay nâng cằm lên, tay tiếp tục chọt trứng gà rán, nhìn cũng thèm nhìn hai người.

      "Đây là lý do sao? ?" Chu Nguyệt buồn cười nhìn .

      "Con nghe , nếu hai người kết hôn, phải ngủ cùng nhau cả đời ." Trình Chi Ngôn thẳng thắn với Chu Nguyệt như vậy
      emilia thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :