1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngạo Quân: Sủng Khuynh Thiên Hạ - Triêu Ca Thịnh Thế (chương 10.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngạo Quân: Sủng Khuynh Thiên Hạ - Triêu Ca Thịnh Thế

      Tác giả: Triêu Ca Thịnh Thế [朝歌盛世]
      Thể loại: Xuyên , np, điền văn, phu cường thê nhược (chồng mãnh vợ nhu), …
      Tình trạng raw: Hoàn
      Tình trạng Convert: Hoàn
      Tình trạng edit: cập nhật.
      Editor: Juvia Evans

      Giới thiệu:
      Thầy tướng số nàng sống quá 22 tuổi, cả đời nhất định là có 2 kiếp nạn. kiếp sống chết mông lung, kiếp đào hoa hoặc vũ.
      Kiếp thứ nhất, nàng nhảy vực mà chết, quả thực đúng với sooga chết mông lung. Sau khi xuyên qua, kiếp nạn thứ hai lại tiếp tụ linh ứng, định mệnh bắt buộc nàng phải dây dưa với hai nam nhân đứng đầu thên hạ: người trời sinh cuồng ngạo, quyền khuynh thiên hạ, vì nàng bỏ cả giang sơn.
      Khuynh thành tuyệt sắc, ít nữ nhân vì mà mà vỡ mộng uyên ương.
      Kiên quyết, lãnh tuyệt, coi nàng như mạng sống của bản thân.
      Nam nhân này, nàng điên đảo. người ôn nhuận như ngọc, là người cực kì khiêm tốn, bắt chấp tất cả mà vì nàng lật đổ thiên hạ.
      Hậu cung ba nghìn giai lệ thèm quan tâm.
      Hàng đêm chỉ cường sủng (cường bạo + sủng ái) nàng, mang nàng giấu tận thâm cung đơn, lạnh lẽo. Nam nhân này, nàng căm hận vô cùng.
      P/s: Giới thiệu gốc khó hiểu cho nên em mạo muội chém lại cho suông a, :))​
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 001: Hồn đoạn hoàng lăng(1)

      Mùa hạ năm 2011, vùng ngoại ô phía tây, khu lăng mộ Văn Thành đế.

      Dương Hi xiết chặt tay phải, tầm mắt ghắt gao dán chặt chiếc quan tài cũ nát nhưng trang nghiêm ở phía trước. Suốt năm nay nàng ra sức nghiên cứu về Văn Thành đế Phùng Bạt, giờ linh cữu của ở trước mắt nàng. Tâm nàng bây giờ vô cùng xúc động và căng thẳng, đôi mắt chớp nhìn chằm chằm vào đội nhân viên khảo cổ cẩn thận rửa sạch bùn cát dính quan tài.

      Dung nhan cổ đế sắp được ra theo chiếc nắp quan được mở, mọi người trong đội khảo cố nín lặng hơi khí cùng nhau theo dõi thời khắc lịch sử này.

      - “Lên”. Tổ trưởng hô lớn, cái nắp quan nặng nề chầm chậm được nhấc khỏi quan tài.

      Thần sắc kích động của mọi người chung quanh bỗng ngưng bặt, Dương Hi dụi dụi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc linh quan(2) mà nàng chờ đợi bấy lâu với vẻ mặt thể tin được:
      ...... Trống !?

      ------* * *------

      Trong đêm phong thét gào.

      Với thân bạch y, Dương Hi nhàng lẻn vào khu hoàng lăng, dựa vào ánh sáng nhợt nhạt của chiếc đèn pin tay, tìm kiếm phía trước chiếc quan tài đặt trong hoàng mộ của Văn Thành đế Phùng Bạt.

      tia gió lạnh rót vào từ phía đại môn(3) khu lăng tẩm, cả người nàng bất giác khẽ run lên. Kỳ dị thay, từ cho đến giờ nàng vốn luôn sợ hãi bóng tối nhưng nay lại chẳng cảm giác sợ sệt gì. Từ lúc mà tận mắt nhìn thấy chiếc quan tài rỗng của Phùng Bạt đế, tim nàng dường như cũng trống rỗng luôn.

      Nhớ lại hôm trước trằn trọc ngủ, mãi nghĩ về chiếc quan tài bí ở khu lăng tẩm, bỗng nhiên trong trung lờ mờ vang lên như thôi thúc nàng. Cuối cùng khiến nàng giống như bị quỷ ám mà mò đến đây.

      Văn Thành Phùng Bạt đế, nàng nghiên cứu nam nhân này năm ròng. được nhắc trong sử sách nhiều lắm, sách sử cũng miêu tả cụ thể ra sao, chỉ là lòng nàng tự dưng thôi thúc nàng tìm hiểu về .

      Theo truyền thuyết, mỗi lần chinh chiến đều bách chiến bách thắng, được mọi người truyền tụng như chiến thần. chiến trường, ung dung tự tại cùng thiên địa.

      Theo truyền thuyết, sau khi dẫn quân phá thành thắng lợi liền tự bỏ đế vị, lui về cư.

      Theo truyền thuyết, tuy dũng mãnh nhưng lại chung tình. đời ngoài trừ nữ nhân mà nhất, cả đời cũng chấp nhận cho người nào khác đến gần. Mà vị nữ nhân mà thương hết mực kia, saungafy xưng đế tự sát, hương tiêu ngọc vẫn(4).

      Cũng theo truyền thuyết, thoái vị lui về cư, nhường ngôi cho đệ đệ là Phùng Tố Phất. Chiến thần từ đó về sau mai danh tích, ai biết hành tung.

      Truyền thuyết giả ràng, chiến thần Phùng Bạt cũng giống như nhân vật tiên nhân được dân gian hư cấu. quạnh, thần bí, khơi mào cho tò mò của nàng. Khiến nàng như thể tự kiềm chế được.

      Khẽ vuốt chiếc linh quan lạnh lẽo kia, tim nàng bỗng nhói lên cảm giác đau thương tả được.

      Bỗng nhiên trong ý nghĩ của nàng lóe lên linh quang(5), nàng nhanh chóng cúi người nhặt lên hòn đá cạnh chân mình rồi ném vào vách tường phía sau quan tài. Vách tường rắn chắc đổ ập xuống ra hang động lớn. Phía trong hang động ra tia sáng mờ mờ ảo ảo.

      Nàng hoảng sợ, lòng thầm nhủ phải nhanh chóng rời . Tâm nghĩ thế nhưng mà ma xui quỷ khiến thế nàng mà hai chân nàng nghe lời từ từ dịch chuyển đến miệng hang.

      Cái phá động (6) này có đại sảnh rộng lớn, phía dưới sàn đá ngọc bích được khảm vô số viên dạ minh châu (7) lấp lánh, dạ lên ánh sáng khiến hang động tuy trong đêm tối nhưng nhìn chẳng khác gì ban ngày.

      Ngay lúc nàng băn khoăn do dự có vào hay thanh đao sắc bén đặt cổ nàng. Theo bản năng muốn hét lên kêu cứu nhưng lại bị đại chưởng (8-) gắt gao chế trụ cùng giọng trầm từ phía sau vang lên: "Câm ngay, nếu ta giết ngươi."

      Nàng liều mạng gật đầu, lòng hoang mang lo sợ. Tầm mắt nàng liếc quanh, trù bỏ người chế trụ nàng còn có nhiều người khác nhanh chóng gom những vật có giả trị bỏ vào chiếc rương.

      Vận khí tốt nha, những gặp được mộ tặc trong truyền thuyết mà ngay cả mạng còn khó giữ bởi chẳng có tên trộm nào lại ngu ngốc lưu lại nhân chứng để tố giác mình đâu nga.

      suy nghĩ tìm cách thoát thân tên trộm phía sau nàng kêu lên tiếng rồi ngã xuống đất. Nàng nhất thời ngẩn ra, quay vội ra phía sau bắt gặp đạo ánh thâm thúy sau lưng nàng.

      - "Vũ?"

      - "." để nàng tiếp tục ngẩn người, Hoắc Vũ kéo nàng hướng ra ngoài tẩm lăng mà chạy trối chết.

      - "Đừng để bọn nó báo cho người khác biết." tên mộ tặc hô lên, mấy tên còn lại nhanh chóng phản ứng, cùng lấy súng lục ra mà đuổi theo.

      Chạy trốn khỏi loạt mưa bom bão đạn này, Dương Hi đây là lần đầu tiên nha. Cũng biết vì sao, có Hoắc Vũ bên cạnh mọi cảm giác sợ hãi đều tan sạch. Này tuyệt thế dung nhan, này toàn mỹ nam nhân. Vị sư huynh này, nàng vẫn luôn thầm thương trộm nhớ.

      Tuy rằng tại cùng ngày xưa chẳng mấy giống nhau, nhưng mà cái khí phách vương giả này tuyệt đối khác.

      Nàng biết như thế nào mà vô duyên vô cớ xuất tại đây, nhưng, nàng biết rằng nàng thực hạnh phúc.

      Tên trộm cầm súng từng bước ép sát, trong nháy mắt, bọn họ bị ép đến vách núi dựng đứng cạnh bờ biển. Bị ép đến dường này tỉnh táo cũng bắt buộc phải tỉnh táo, nàng từ trong mộng đẹp nhất thời thanh tỉnh lại.

      Liếc nhìn đáy vực sâu phía dưới, bất chợt, nàng khẽ rùng mình cái.

      - "Có sợ ?" nhìn chằm chằm gương mặt của nàng, trầm giọng .

      Nàng hảo tưởng tượng đến diễn viên nữ trong bộ phim hồi sáng. Cũng cảnh này, nàng ta mỉm cười nhàn nhạt mà rằng "Có người bên ta, ta sợ gì cả..." Đừng đùa, vách đá dựng đứng này. Chết đó nga~

      - "Sợ." Nàng lộ ra lời khí phách của bản thân.

      khẽ phác họa khóe môi, nở ra nụ cười kinh tâm đoạt phách mà trả lời: -" tại mới sợ, muộn rồi."

      đợi nàng phản ứng lại, vươn tay vòng quanh eo của nàng, lao ào xuống biển.

      Chờ...chờ chút! tại đâu phải đóng phim đâu! Trời ơi!

      Cuồng phong thổi ngang tai, cảm giác đau đớn lóe lên. Nàng nắm chặt vạt áo của , ý thức dần trôi hơn phân nửa.

      cư nhiên nhảy xuống như vậy sao?!....

      Mí mắt khép dần, hô hấp cũng trở nên khó khăn....Nhắm mắt lại, trong khắc nàng như nghe văng vẳng bên tai câu:

      - "Nhớ kỹ rằng ngươi là nữ nhân của Phùng Bạt ta, Yên Nhi."

      -------***-------
      Cùng thời điểm, ở Yến quốc xa xôi.

      Người giường khẽ giật giật mí mắt.

      gian mông lung như thấy được đám người chi chít méo mó phía trước. Thanh lộn xộn vang lên, có người kêu tiểu thư, có người gọi nương, có người khóc, có người cười, cũng có người giận dữ... Hảo nghĩ muốn mở mắt xem là chuyện gì, nhưng mí mắt cứ rũ xuống, toàn thân vô lực động đậy được.

      - "Phải cứu sống..." Tựa hồ có người chuyện, ngữ khí tốt. Vểnh tai nghe nhưng nhận thức gì, đâu hảo đau.

      Nghĩ muốn hung hăng ngủ giấc, suy nghĩ gì. Cứ thể mà lịm dần, hề tỉnh lại...

      Mí mắt Dương Hi lại giật giật, nhóm người phái trước càng như náo nhiệt hơn. Nàng bây giờ cũng có sức lực mà hội tình diễn ra.

      Muốn chuyện mà môi cứ như treo cân ngàn tấn, mở miệng còn khó khăn huống chi... a~

      Nàng ở đâu? sống hay là chết? Hoắc Vũ bây giờ ở đâu? còn sống ?

      Nàng cố gắng hết sức mở miệng, thở dốc kịch liệt cuối cùng chỉ thốt lên câu:

      - "Ta muốn gặp....Phùng Bạt."

      ------***-------
      (1)Hồn đoạn hoàng lăng: có nghĩa là linh hồn rời khỏi lăng mộ hoàng gia.
      (2)linh: có 2 nghĩa, là linh hồn, hai là linh thiêng.
      (3)đại môn: cửa lớn.
      (4)hương tiêu ngọc vẫn: chết (-_-)
      (5)linh quang: vầng sáng linh thiêng
      (6)phá động: hang động do đập phá mà thành.
      (7)dạ minh châu: ngọc phát sáng.

      tuần 5 chương nhé :smoker4:
      ChrisAndrena thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 002: Băng lãnh vương gia.

      bàn tay di động người nàng.

      Bàn tay đó sờ loạn ngừng, chốc chốc phớt qua gương mặt, cần cổ rồi dọc xuống xương quai xanh. Di động hồi cuối cùng mới đẩy vạt áo ra, hướng về phía bầu ngực tròn trĩnh mà làm càn. Nhiệt độ của ban tay lạnh ngắt, dường như là hề có độ ấm, tựa chừng như bàn tay của tên thần chết mà nàng thường nghe kể.

      Đúng, chính là bàn tay của thần chết.

      Nàng quên rằng bản thân mình “chết” rồi. Chết trong lồng ngực của người nam nhân đo.

      Hoăc Vũ đâu? Người nam nhân cùng nàng rơi xuống vách núi dựng đứng kia giờ ở nơi đâu? sống hay là chết?

      Bỗng dưng bàn tay lạnh băng kia dừng di động, để yên ngay ở hông nàng. Ngón tay dài khơi ra thứ gì rồi theo đó cảm giác man mát thâm nhập vào cơ thể. Thần kinh nàng nháy mắt căng thẳng cả lên.

      Bàn tay lạnh băng đột nhiên rời khỏi cơ thể nàng khiến nàng bất giác mà run rẩy. Hàn khí băng lãnh kinh thiên địa chuyển cũng dần dần rời xa nàng.

      Thầm nghĩ muốn mở mắt ra để nhìn xem mọi thứ xung quanh là như thế nào nhưng mí mặt nặng trịu bắt buộc nàng nằm im nhúc nhích. Toàn thân đau nhức dữ dội, tựa chừng như vừa mới bijmootj chiếc xe nghiền nát vậy.

      gian mông lung, chỉ nghe thanh cung kính, nghi hoặc của nữ tử vang lên: -“Khẳng định là nàng sao chứ?”

      ai trả lời.

      lúc sau, thanh dễ nghe của nữ tử khác cũng cất lên: -“Vương gia, là nàng.”

      Hơi thở lạnh lẽo như hầm băng lần thứ hai đánh úp tới nàng, vị vương ấy ngồi xuống cạnh giường. Đầu ngón tay xoa giữa chân mày, mũi và bạc môi của nàng.

      nhìn được mắt của nàng, càng thấu được tâm của nàng. thực biết, cái nữ nhân được cứu từ sườn núi này, có phải là “nàng” hay ?

      -“Vương gia...”

      Phấn y nữ tử từng bước tiến lên nhưng cũng dám đến gần quá. Lướt nhìn cái rồi cúi đầu xấu hổ:-“Thuộc hạ bất tài, thỉnh gia thứ tội”.

      Khuôn mặt tuấn tú băng lãnh lên tia nghiêm trọng mà người ta khó phát được.

      “Ngươi trở lại, là ngươi những cũng chẳng phải ngươi. Ta nên đối mặt với thân phận này của ngươi như thế nào đây?”

      “Ngươi có thể mở mắt ra nhìn ta hay ?”

      Nàng dường như có thể thấu được dụng tâm trong lời này của , cũng hiểu vì sao, nhưng chắc chắc rằng nàng có thể. Có lẽ bởi vì nàng trở thành quỷ hồn, mà quỷ hồn có thể xuyên suốt được tâm can người khác.

      Nàng thể mở mắt, lại càng thể nhìn gương mặt của . Nhưng gương mặt này lại khiến nàng cảm thấy đau đớn, đau đến tâm run rẩy. Lại biết vì sau có tâm trạng này, nàng quả khó hiểu, bản thân nàng tại muốn làm gì đây?

      “Ngươi là ai?”

      “Ta là nam nhân của ngươi.”

      Tựa chừng như giai đáp nghi vấn trong tâm nàng, đôi ta cố chấp rời nàng, gắt gao nắm lấy bàn tay non mịn của nàng để lòng bàn tay truyền sang nàng tia ấm áp.

      -“Vương gia...” Phấn y nữ tử tựa chưng muốn tiến lại gần nhưng lại do dự dám. trước giờ thích thân cận với nử tử, trừ nàng.... Thu liễm lại tinh thần ngây ngốc, nàng :-“Này luật của Ngũ Luân trận còn chưa tan, linh hồn của vương phi rất yếu, thuộc hạ dám mạo hiểm đánh thức kiếp trước của nàng.

      Vương gia kia khẽ động môi bạc, đường cong của chiếc lưng càng nhấn mạnh thêm tịch của . –“ ra ngoài.”

      Thanh nhàng lại bất cần. Phấn y nữ tử của lam y nữ tử cùng liếc với góc phần cái, yên lặng ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn lại vị vương gia kia cũng nữ nhân hôn mê giường.

      Ngón tay lạnh lẽo lướt qua làn môi trắng bệch, yếu ớt của nàng, cứ thế vuốt vuốt lại bạc môi của nàng mà làm gì thêm cả. Lúc lâu sau, hảo chỉnh sửa lại y phục của nàng, xong đứng dậy bước nhanh ra ngoài cửa.

      ! được ! Đừng !”

      Ngươi là ai? Vì cái gì lại là nam nhân của nàng. Trận pháp là cái gì? Ai là vương phi? Có phải hay chính là nàng?

      “Đừng ...”

      -“ cần !”. Dương Hi bỗng dưng mở mắt ra. Cuống quít xoay người muốn bước xuống giường đuổi theo ra ngoài.

      -“Quận chúa!”

      -“Tiểu thư!”.

      Xuất vô số tỳ nữ, khuôn mặt họ ngài trừ kinh hãi chỉ còn khiếp sợ. Quận chúa hôn mê nay hơn mười ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại.

      -“Tiểu thư, người bị thương, đừng động kẻo miệng vết thương rách ra.” Tâm Đồng cuống quít dìu nàng nằm xuống giường, liếc thấy xiêm y nàng rỉ ra vết máu đỏ, nàng gấp đến độ nước mắt muốn trào người.

      Tâm Đồng chưa dứt lời, tâm thần Dương Hi khôi phục. Bất chợt cảm giác như bị xé rách đánh úp xuống thân, đau đến phát khóc.

      Đau quá... đau đến chết mất. Ô ô ô, ai giúp nàng châm kim thế này? Đau quá nha...

      -“Mau, mau mời Hoắc tiên sinh”. Tâm Đồng ra lệnh cho đám tỳ nữ phía sau. –“Phái người báo cho vương gia, quận chúa tỉnh”.

      Vừa dứt lời, hai tỳ nữ có vóc dáng nhắn phía sau nàng ta chạy vội ra ngoài.

      Tâm Đồng nhấn Dương Hi xuống, cho nàng giãy giụa làm bị thường chính mình. Nàng cố nín khóc, :-“Quận chúa, đừng động, tốt thôi mà, quận chúa, tốt thôi mà, van cầu người đừng động...”

      Dương Hi lại hơi hơi hé mắt, muốn nhưng lại được. Hút ngụm khí, nàng trừ nghẹn ngào cùng cùng run rẩy cái gì cũng làm được.

      Vương gia kia ở đâu? ở đâu? Nàng tỉnh, tại sao lại đến thăm nàng? Hết thảy mọi thứ rốt cuộc chỉ là trong mộng thôi sao?

      Hoắc Vũ đâu? Hoắc Vũ ở đâu?

      Bọn họ vì né bọn mộ tặc mà cùng nhau rơi xuống vực. Nàng biết bản thân mình được người ta cứu sống, nhưng là... Hoắc Vũ đâu? chẳng lẽ chết rồi sao?

      cẩn thận giật giật cánh tay, tia đau nhức đánh úp lại, đau đến kinh thiện động địa. Đại não giờ hỗn độn, nhận thức ràng.

      Hoắc Vũ, ngươi rốt cục còn sống ?

      Vương gia... rốt cuộc là ai?
      Chris, Andrenalinhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 003: Vị hôn phu.

      Từng đợt lá lả tả rơi xuống khoảng sân vàng, thanh tĩnh đến lạ thường như báo hiệu rằng...

      Mùa thu tới.

      tháng kể từ khi nàng đến nơi này, thời gian trôi qua cũng thực nhanh. Cố níu kéo cũng níu kéo được.

      Nàng, Dương Hi, mười sáu tuổi, đứa bé mồ côi của Yến quốc Đại tướng quân Dương Kiên, cũng là vị hôn thê của Mộ Dung Vân do chính tiên đế ngự ban.

      Nàng là thế hệ khảo cổ gia trẻ sắp tốt nghiệp, lại bị mấy tên mộ tặc đuổi đến vách đá trong khi khảo sát, chẳng biết vì sao cùng Hoắc Vũ nhảy xuống vách đen và cũng chẳng viết vì sao lại xuyên đến thời loạn thế này. Cho dù là ai chắc chắn là chịu nổi rồi phát điên khi lâm vào hoàn cảnh này nga.

      Vô số lần muốn điên lên, thậm chí có lần nàng tìm đến cái vực đen kia toan nhảy xuống để xem thử xem có thể trở về niên đại của chính mình hay . là thế nhưng khi chạy đến vách núi nàng lại lùi bước, chết đó nga. Nàng chết lần rồi, dại gì phải tìm đến cái chết lần thứ hai.

      Mà bỏ , trở lại đại sao chứ. Cha mẹ ly hôn, thứ duy nhất có thể dựa vào chính là mấy cái bản ghi chép. Sống ở thế giới đó, nàng cũng có vui vẻ gì.

      Mỗi đêm luôn luôn bị ác mộng đánh thức mà toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nguyên lai lại chẳng có gì phát sinh. Đáng thương thay, người sống lại cư nhiên hiểu vì sao mình tồn tại cõi đời, loại cảm giác bất lực này, ai có thể đồng cảm cho nàng đây?

      Chỉ là, mấy cái nước trong niên đại bây giờ đây, ở đại sớm lụi tàn... Ai......

      biết đây là lần thứ mấy thở dài rồi, mà cho dù cứ tiếp tục thở dài như thế cũng phải chấp nhận rằng nàng – bắt đầu từ bây giờ người cổ đại.

      Dương Hi bắt lấy chiếc lá khô tà tà bay xuống, ngón tay thon dài, trắng noãn khẽ vươn ra. Tinh tế, đẹp mắt đến mức gần như nàng là tiên tử nhuộm bụi trần.

      -“Em nơi này là nhà của ta, ?”. Lá rụng về đất, còn nàng, nàng phải về đâu?

      Đáy lòng khỏi xẹt qua tia bi thương.

      -“Tiểu thư, người chính là vương phi tương lai, là nữ chủ nhân của vương phủ này nên đương nhiên nơi đây cũng là nhà của người”. Phía sau truyền lên thanh cung kính của Tâm Đồng.

      -“ ?”. Dương Hi cười giễu cợt chính mình, đối với lời của nàng phản đối.

      Vận mệnh bắt nàng sống lại ở thời loạn này thôi , nàng ý kiến. Nhưng nay lại an bài cho nàng mối lương duyên cùng vị hôn phu nào đó trong tương lai. Là phúc hay họa, cũng biết được?

      -“Đương nhiên là ”. Tâm Đồng ôn nhu an ủi :-“Tiểu thư, người chỉ tạm thời mất trí nhớ nên mới đối với vạn đều bất an. Nô tỳ tin rằng thời gian sau, khi mà tiểu thư khôi phục trí nhớ phiền lòng nữa”.

      Khôi phục trí nhớ? Sợ là khó khăn nha. Dương Hi ném chiếc lá khô trong tay, quay đầu lộ ra khuôn mặt hồng nhạt xinh đẹp, giật giật môi, gì.

      Sau lúc lâu, nàng mới :-“Mấy ngày nay nhờ em chiếu cố ta, thực cám ơn ngươi.”

      Tâm Đồng vừa nghe, sợ đến mức choáng váng liền ‘BÙM’ cái quỳ mọp xuống, lắp bắp:-“Tiểu... tiểu thư tha mạng. Nô tỳ nếu có gì tốt nhất định sửa đổi. Tiểu thư... người... Van cầu người tha cho nô tỳ lần, van cầu người, tiểu thư!”.

      -“Em làm cái gì vậy?”. Dương Hị bị việc bất thình lình này làm cho hoảng sợ, cuống quít nhảy từ ghế dài xuống đỡ nàng ta lên.-“Em mau đứng lên”.

      Tâm Đồng thấy nàng từ cao nhảy xuống, khuôn mặt nhắn sợ đến mức trắng bệch, cúi đầu, hướng xuống sàn đá hoa cương phía dười mà dập xuống. Dương Hi trong lòng quýnh lên, nhanh như chớp đưa tay che vào chỗ đá hoa cương dưới đầu nàng ta. Tâm Đồng liền đập mạnh xuống mu bàn tay nàng. Bàn tay nộn dài chịu nổi mà sưng đỏ cả lên.

      ‘Đau quá!’

      Nàng cầm bàn tay bé bị sưng phù lên, thiếu chút nữa là đau nhảy dựng.

      -“Tiểu... tiểu thư, người... tay của người...”. Tâm bị hành động của nàng làm cho hoảng sợ, nhìn tới bàn tay trắng mịn nhẵn nhụi sưng tấy kia, trừ bỏ đôi chân mềm nhũn ra thể làm gì cả.

      Dương Hi cũng nghĩ rằng xương cốt mình lại trở nền mềm yếu đến vậy, da thịt mịn màng chiểu nổi điểm áp lực. Nhìn xuống mảng sàn vừa bị ma sát vào tay, nàng cười giễu chính mình:-“Này, thực là thân thể ngươi được cưng chiều quá đáng rồi”.

      Nhìn lại Tâm Đồng bị thất kinh hồn phách(1) quỳ dười đất, mặt xám như tro, đôi mắt hề chớp nhìn mình. Đối với loại tình huống này, Dương Hi cảm giác thực bất lực. Lắc lắc đầu, nàng cười ôn hòa, :-“Quỳ cái gì mà quỳ, còn mau đứng lên!”

      Nha đầu ngốc này, lúc dập đầu cũng biết làm bộ sao? Dùng lực như thế kia, nếu lúc nãy mà nàng đỡ chắc chắn là cái đầu nhỉ nhắn của nàng ta sớm sứt mẻ rồi. tiểu nương đáng thế kia, có thể nào lại tự tổn thương thân xác của mình?

      -“Về sau đừng có làm mấy cái tình như dập đầu này nữa, khuôn mặt đối với nữ tử là vô cùng quan trọng. Cái trán nếu có sẹo, sau này rất khó lấy chồng”.

      -“Nô tỳ cả đời hậu hạ tiểu thư, lấy chồng” . Tâm Đồng cuống quýt .

      Dương Hi cười , nâng má nàng ta lên xem:-“Nữ nhân đến tuổi đều muốn lấy lão công(2), cả đời lấy chồng, ý tưởng của em lạ ”.

      Vốn hiểu ‘lão công’ là gì nhưng ý tứ cũng có thể đoán ra mấy phần, Tâm Đồng lúng túng nhìn nàng:-“Tiểu thư, nô tỳ lập gia đình. Đời này chỉ biết hầu hạ tiểu thư cùng vương gia, tuyệt tia gian dối”.

      Thái độ của nàng ta làm Dương Hi thoáng rùng mình. Nhớ lại mấy cái màn cổ trang TV, mấy cái nha hoàn hồi môn này đều thuộc loại hồ ly, cách khác, các nàng rất có thể cùng nàng chung chồng. Thậm chí, ngoài các nàng ra cũng có vô số thị thiếp tình nhân linh tinh. Mộ Dung Vân là vương gia, so với người thường chỉ có hơn chứ có kém. Sợ là cả tòa phủ đệ(3) này cũng chứa nổi số lượng cơ thiếp của .

      Nàng thực phải gả cho loại người đó sao? Nàng có thể chia sẻ nam nhân của mình với người khác sao?

      ------* * *------

      (1)thất kinh hồn phách: chấn động tinh thấn – chỉ sơ hãi quá độ.
      (2)lão công: chồng (lão bà:vợ)
      (3)phủ đệ: nơi ở của quan lại, quý tộc.
      (4)cơ thiếp: tiểu thiếp xuất thân thấp kém, thường là do mua từ các nhà nghèo hay thanh lâu (trong phủ các quý tộc, vương gia các bà vợ được chia thành: chính thê/vương phi/phu nhân – quý thiếp/di nương – cơ thiếp – nha đầu thông phòng)
      ChrisAndrena thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 004: Sắc đảm bao thiên.(1)

      Lắc đầu, tâm trạng hiểu sau lại sa sút. Đầu nàng nghiêng qua ngọc chưởng(2), ánh mắt phiền muộn trông về phía xa, yếu ớt hỏi:-“Mộ Dung Vân... là người như thế nào?”

      Tâm Đồng thấy nàng gọi thẳng tục danh của vương gia mà ngạc nhiên, giống nhưu từ trước hiowf nàng luôn gọi như vậy, nàng ta thu lại tinh thần, sợ hãi :-“Vương gia... vương gia ngày thường tuấn tiêu sái(3), là nhân vật tiên nhân”.

      -“ ?”. Đó phải hàm ý là bên người , số nữ nhân hay cơ thiếp càng quá sức tưởng tượng của nàng sao?

      soái ca phong lưu quý tộc, cho dù giống hoàng đế hậu cung ba nghìn, nhưng cũng sợ là thua kém bao nhiêu.

      -“Tiểu thư, tay của người...”. Tâm Đồng chú ý đến bàn tay ngọc vốn trắng hồng hóa xanh của nàng do bị đập lúc nãy:-“Nô tỳ lấy chút thuốc mỡ giảm đau đến cho tiểu thư, người nhẫn nại chút, nô tỳ lập tức trở về”.

      Dứt lời, cũng để nàng phản ứng, nhắc váy hướng về phía sương viện mà chạy.

      Dương Hi nhìn về cái bóng dáng của Tâm Đồng mất dần, có ngăn cũng kịp. Nhìn mình da thịt non mềm, môi bất đắc dĩ cười cái. Ở đại, nàng sống hai mươi năm cũng chưa gặp da thịt nhẵn nhụi, bóng loáng như thế này. Cho dù là bọn trẻ con cũng chưa chắc là được như thế, cổ đại này, quả đúng là vùng đất địa linh nhân kiệt(4) nha.

      biết ở đây với ở thế kỷ hai mươi mốt mà nàng sống thời gian và niên đại(5) có như nhau . Nàng đến đây hơn tháng, ở đại, có lẽ là ‘chết’ cũng hơn tháng? biến mất của nàng chắc cũng còn nhiều người quan tâm, tìm hiểu. Sau vài năm nữa, chắc cũng có ai nớ rằng thế giới có Dương Hi từng tồn tại đâu.

      ra, nàng cũng sợ người ta quên lãng...

      hồn bay đến thời thế này, tài năng của nàng ở thời bình có thể áp dụng ở đây sao? Số phận cuộc đời mờ mịt, nàng còn có cơ hội để quay về chứ?

      Cha mẹ từng ly dị khiến nàng thời thương tâm ngớt, ở thời điểm này bắt đầu hồi tưởng lại, còn khó chịu hay mất mác giống trước, , hận. đời này thứ duy nhất có thể vướng bận nàng, chỉ có còn người cùng nàng rơi xuống vách núi – Hoắc Vũ...

      Nàng nằm dài ghế, tâm cũng biết du ngoạn về đâu.

      -“Ở đây, ta có thể hạnh phúc sao?”. Nếu thể quay về, chi bằng nghĩ cách để bản thân sống tốt chút. Trải qua lần chết, mới biết sinh mệnh đáng quý nhường nào.

      ai có thể trả lời nàng, mà nàng cũng khẩn cầu người khác trả lời. Vấn đề này, ai có thể trả lời được.

      -“Nếu rời khỏi nơi này... có hay tốt lên chút?”. Ở đây phải chăng tự do cũng bị kìm hãm? Tại thế giới nam tôn nữ ti này(6), số phận của nữ nhân đều phụ thuộc vào nam nhân. khi nam nhân này đối với mình bạc bẽo, kết cục chỉ có thảm kịch mà thôi.

      Chuyện nữ tử cổ đại có kết quả bi thảm nàng biết ít, mà những kết cục đó, đều do nam nhân ban tặng cho bọn họ.

      -“Lẽ nào ly khai(7) nam nhân bọn ta sống nổi sao?”. Hơi nghiêng đầu, lời này chắc chắn là nhát chết Tâm Đồng nha.

      Khóe môi gợi lên nụ cười nghịch ngợm, nàng chậm rãi xoay người lại. Bỗng nhiên ý cười dừng ở môi, hảo soái ca(8-) tức giận nga ----

      Mày kiếm tinh mâu(9), ngũ quan(10) tinh tế quả thực là kiệt tác hoàn mỹ của thượng đế. Con ngươi sâu thấy đáy chính là cái hấp dẫn chết người. Mặc cho ai có liếc xem cái đều co cảm giác như tự kiềm chế mà bị hãm sâu vào đôi ngươi đó. Dáng người hảo nhưng cũng khác thường, nhìn sơ qua chắc vượt thước tám lăm, thon dài cũng khôi ngô. Bạch y nhàng theo gió lay động, tiêu sái sang trọng, hơi thở tức giận đến hỗn độn.

      Thiên a, đây chính là tiên nhân [vâng, bây giờ ta mới biết chị rất háo sắc -_- ], trong khắp thiên hạ chắc chỉ có Hoắc Vũ mới có thể so sánh với .

      Đều là cổ đại thiếu dinh dưỡng, nuôi người phát dục [em thề đây chính là tác giả :v ] hoàn toàn, người này sao dáng người tốt đến như vậy? Cái gì mà phát dục hoàn toàn chứ. Nhìn thân y phục, phú quý(11), đại khái là thứ tốt đều bị chiếm hết. Cho nên phải là, ‘phát dục đặc biệt tốt’.

      Cánh tay thực săn chắc, mùi vị nam nhân này thực tốt nga! Còn có xương quai xanh kia..... Nguyên nhân xương quai xanh của nam nhân cũng có thể mê người đến vậy, khiến người ta muốn cắn ngụm. Khuôn mặt kia, hoàn hảo đến độ mà nữ nhân cũng phải vạn phần ghen tỵ, lan da mềm nhưng sờ chắc chắn thoải mái, yết hầu gợi cảm. Còn nữa, đôi môi kia, cứ mấp máy lộ ra hơi thở quyến rũ... [bái phục trình tả nhan sắc trai của chị, giờ mới biết chị sắc nữ đến thề lào -_- ].

      Chỗ mê người nhất vẫn là cặp mắt kia, như sao như mây, sâu lường được. Ngay cả trừng mắt cũng khiến người ta mê đắm mà chết, tuyệt hối hận nha... Nhưng mà, mắt , trừng nàng làm gì nga~ [sát khí nga, còn hỏi sao trừng, tự hỏi mình vừa mới gì á]

      -“Ngươi....ách....a!”.

      Bị chính thanh của mình làm cho hoảng sợ, Dương Hi lui về sau mấy bước, thẳng đến khi đụng phải cột đá, người mềm nhũn đổ xuống chiếc ghế dài. Miễn cường ngồi xuống ghế, tâm can vẫn kinh sợ thôi.

      Nàng nàng nàng.....cư nhiên bị nam nhân xa lạ ôm vào trong lồng ngực mà còn tâng bốc gương mặt của người ta, , là mê đắm người ta đến chảy nước miếng. Thiên a! Dọa người nha!

      -“Xem đủ chưa?”. dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, giọng điệu bình tĩnh biết là giận hay vui.

      -“Ách...đủ...đủ rồi!”. Tâm trạng ổn định, thay đổi sang thế ngồi thoải mái, khuôn mặt tinh tế đoan trang nhìn .-“ là quá đẹp nhỉ!”.

      giật giật mi, đối với lời tâng bốc cố kỵ của nàng hơi hơi kinh ngạc. Hơn nữ, đôi mắt to tròn trong sáng của nàng chăm chú nhìn cứ hồn nhiên vô tư, chút phóng đãng. Loại ánh mắt này, gợi lên cho tia hứng thú. Chẳng qua là, biểu tình của mới diễn đạt khuôn mặt chưa quá ba giây biến mất, trong nháy mắt khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh. Trong bình tĩnh còn vương chút lạnh lùng dọa người.

      -“Ngươi nhớ ta?”. hỏi, giọng thập phần hoài nghi.

      -“ nhớ”. Nàng sảng khoái trả lời, tia do dự.

      Đúng nhớ, nàng là Dương Hi mà lại.

      -“Ngươi là Mộ Dung Vân?”. Ra vào vương phủ tự do mà câu nệ lễ tiết, phải Mộ Dung Vân chẳng lẽ là huynh đệ của . Bất quá, Mộ Dung Vân lại như thế nào lại có tiêu sái tuấn dật cùng phong thái quý tộc vô cùng tự nhiên?

      đại đối với Mộ Dung Vân trước giờ luôn đánh giá là ‘tính cách bình thường, trầm ổn’ hay ‘con rối của hoàng đế’. Nhậm chức hai năm bị Phùng Bạt đế vứt bỏ. Nhìn thế nào cũng nhìn thấy hào quang chói lọi sao có thể cam tâm tình nguyện làm con rối cho hoàng đế đùa cợt.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ---
      (1)sắc đảm bao thiên: sắc khi can đảm bao trùm bầu trời.
      (2)ngọc chưởng: ngọc thạch.
      (3) tuấn tiêu sái: đẹp trai phóng khoáng hoặc tài năng phong độ.
      (4)địa linh nhân kiệt: đất tốt người tài.
      (5)niên đại: thời đại hay năm(số nhiều).
      (6)nam tôn nữ ti: trọng nam khinh nữ.
      (7)ly khai: rời .
      (8-)soái ca: đẹp trai, soái-đẹp trai.
      (9)mày kiếm tinh mâu: mày giống như kiếm, mắt giống như sao.
      (10)ngũ quan: tai, mắt, mũi, miệng, thân người.
      (11)phi phú tắc quý[nguyên gốc]: là người giàu có cũng là người cao quý.
      ChrisAndrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :