1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngạo mạn và biến đen - Tô Mịch (19)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ngạo mạn cùng hắc hóa (*)


      Tác giả: Tô Mịch
      Thể loại: Ngôn tình đại
      Editor: Trang_Heo
      Converter: ngocquynh520
      Nguồn: sưu tầm
      Giới thiệu:

      Bạn xấu: Tôi vẫn cho là hai người hợp nhau, ngờ ấy lại đối với cậu tốt như vậy. Nghe trai tôi , bây giờ muốn ở phòng bệnh vip phải xếp hàng dài dài.

      Trác Diễm: Buổi tối ấy còn tới phòng bệnh giúp tôi đắp chăn nữa.

      Bạn xấu: Với kinh nghiệm của tôi, nhất định là ấy thầm mến cậu rồi!

      Trác Diễm: Trước khi cậu đến, ấy đưa thư tình cho tôi ——

      Trác Diễm: Đọc đến dòng cuối cùng mới phát ra phải do ấy viết, chỉ là chuyển thư giúp người khác, còn thu lệ phí 10 đồng lần.

      Trác Diễm: Từ chiều cao, cân nặng đến thức ăn, màu sắc hay loại vận động ưa thích của tôi, ấy đều biết hết, cuối cùng đem bán cho người khác 5 đồng tin.

      Bạn xấu: . . . . . .

      Đây là câu chuyện giữa nam chính ngạo mạn, tâm địa đen tối với nữ chính hắc hóa(*), cũng là chuyện xưa của nữ chính vốn là con gà yếu bắt đầu vùng lên

      Truyện có năng lượng cao (cảnh nóng à), báo động trước, xin cẩn thận.​
      251XYZ thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 001_1:

      Nguyễn Tương Nam tự nhận thấy ngày sinh nhật của mình luôn là ngày xui xẻo.

      Mẹ của vốn là vị thiên kim đại tiểu thư, bỏ trốn cùng chồng với lời thề son sắt bao giờ hối hận, Thế nhưng hai mươi bảy năm trước, khi vừa mới được sinh ra bao lâu, bà rốt cuộc thể tiếp tục chịu đựng cuộc sống chạy trốn khắp nơi, ăn ngon, ở tốt, còn có tiệc rượu cùng lễ phục hoa lệ, nên cuối cùng đổi ý.

      Mà ngày sinh nhật mười năm về trước, khi cha hấp hối trong bệnh viện, phải bất đắc dĩ tìm người quen đưa gặp mẹ của mình.

      Năm ấy, Nguyễn Tương Nam mười sáu tuổi nhưng mặt mày vàng vọt, bắp thịt gầy teo, ngay cả tóc cũng đủ đen dày, lại mặc người bộ đồng phục học sinh cũ kỹ giặt đến bạc phếch. nhận lấy cái ôm của người em cùng mẹ khác cha, rồi nhìn khuôn mặt trắng trẻo mềm mại dính vào vai mình, nhìn đôi môi như cánh hoa hồng đỏ tươi phát ra thanh đẹp đẽ nhất: “Chị, em nghe kể về chị từ lâu rồi, trước giờ vẫn luôn mong được gặp chị”.

      còn nhớ , khi đó, mình luống cuống tay chân, tự ti cùng hoảng sợ biết bao nhiêu.

      Mà sinh nhật năm nay của vẫn y như cũ, từ sáng đến tối đều thuận lợi chút nào.

      Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, ràng đèn giao thông đường vẫn còn màu xanh, vậy mà biết từ đâu, chiếc xe con xiêu xiêu vẹo vẹo lao ngang qua, suýt chút nữa đụng vào . Khi đến phòng làm việc, vừa mở cửa sổ ra lại thấy con quạ trừng mắt nhìn . Cả buổi sáng, con quạ đen đấy tràn trề sinh lực, ngừng kêu gào, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất làm việc.

      Nguyễn Tương Nam là bác sĩ ngoại khoa. Bình thường mà , nữ giới học ngành y cũng ít, nhưng có thể đứng bên bàn mổ ngoại khoa đúng là cực kỳ ít. So với bác sĩ nam bác sĩ nữ ở khoa ngoại có thể sinh ra thiếu hụt về sức khỏe, thể lực.
      Sau khi hoàn thành giai đoạn hậu phẫu cho hai bệnh nhân, bị bác sĩ Diệp gọi lại. Bác sĩ Diệp, tên đầy đủ là Diệp Trưng, có khuôn mặt với ngũ quan thiên về nét đẹp nữ tính, khóe miệng như mỉm cười, đại khái những tính từ miêu tả cái đẹp đều có thể dùng người ta. “Bác sĩ Nguyễn, xem thử dáng vẻ sau lưng của mình như thế nào sao?”

      Ba giây sau, Nguyễn Tương Nam mới kịp phản ứng, lập tức chạy vội vào nhà vệ sinh sát bên. cởi áo blouse trắng ra, mới phát giữa lưng áo mới biết bị ai đó dùng bút bi xanh vẽ nên hình người to lớn nhảy múa, thế hình vẽ còn giống hệt như .

      Cố gắng kìm nén vẻ mặt co giật, vội quay trở về phòng, thay cái áo blouse khác.

      Y tá trưởng vẫn lưu luyến con quạ bên ngoài cửa sổ, thấy về liền ngẩng cằm lên , “Tương Nam, hôm nay có khi lại gặp được chuyện tốt đấy. Xem kìa, từ sáng đến giờ, con chim khách kia cứ hướng về mà kêu mãi đấy.”

      Vất vả chịu đựng đến hết giờ làm, Nguyễn Tương Nam cũng chẳng còn hứng thú truy cứu con chim kia rốt cuộc là con quạ lớn lên nhìn giống chim khách hay là chim khách giống quạ nữa (*). Dọn dẹp đồ đạc xong, liền ra về. Còn chưa ra tới cửa chính, vừa nhác thấy người đứng chờ ở đó, Nguyễn Tương Nam liền ý thức được có chuyện hay, liền vội vàng xoay người về phía cửa phụ. Nấp ở bên cửa phụ quan sát lúc lâu, đến lúc cảm thấy lối này khá an toàn, mới nhanh chóng rời khỏi.
      Tiếc là vừa mới ra khỏi cửa liền bị chặn lại.

      Đối phương mặc bộ tây trang màu đen, mang kính đen, thân hình cao lớn khôi ngô, cổ tay còn lộ ra hình xăm khá lớn. ta nâng mắt kính lên, kính cẩn lễ phép mở miệng: “Nguyễn tiểu thư, xin mời theo tôi. Trác tổng chờ lâu rồi.”

      Nguyễn Tương Nam gần như có thể kết luận, con chim ngoài cửa sổ kia là con quạ lớn lên nhìn giống chim khách. Nó lừa gạt đôi mắt sắc sảo của y tá trưởng rồi.

      Chương 001_2:

      Người mặc đồ đen đưa đến con hẻm phía sau bệnh viện, mà những người chưa quen thuộc đường sá bao giờ lái xe tắt từ chỗ này. Có thể thấy, đối phương còn quen thuộc khu vực này hơn nhiều. giờ, cho dù muốn chạy trốn cũng có chỗ để trốn nữa rồi.

      Người nọ mở cửa xe sau cho , rồi hướng vào trong xe báo cáo: “Trác tổng, Nguyễn tiểu thư đến.”

      Người trong xe mặc quần tây với áo sơ mi Sav¬ile Row may thủ công số lượng hạn chế, vừa nghe vậy liền để tài liệu tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn cái, “Muốn mời đúng là khó khăn, mỗi lần đều phải điều động binh lực, xem ra lần sau phải cầm sung kèm hai bên người mới bằng lòng đến đây.”

      Mất hết hi vọng, Nguyễn Tương Nam cũng giãy giụa tiếp nữa, nếu khó tránh lại bày ra tư thế khó coi mất.

      ngồi ở ghế sau, chỉ cách ta có khoảng, “Tôi còn tưởng là bị xã hội đen bắt cóc, suy nghĩ cả nửa ngày, hóa ra lại là cơ đấy.”

      “Bắt cóc?”. Trác Diễm mỉm cười châm biếm. “Cả người dưới có điểm nào đáng giá để người khác bắt cóc chứ? Chẳng lẽ muốn xẻ thịt ra mà bán lẻ à?”

      “So với Trác thiếu gia dĩ nhiên đáng giá rồi. Gần đây thịt heo lên giá, giờ cũng có giá trị lắm đấy.”

      Sắc mặt Trác Diễm trầm xuống, tự mình suy ngẫm trong chốc lát, thế mà lúc ngẩng lên còn tức giận nữa. “Cho dù mắng tôi thành cái dạng gì nữa hôm nay tôi nhất định phải dẫn trở về. Người nhà đều đợi đến ngày sinh nhật của , nên để cho mọi người thất vọng.”

      Nguyễn Tương Nam đành phải thở dài: "Gần đây công ty dược Tinh Triển phá sản rồi sao? Làm sao mà còn có thời gian quan tâm chuyện nhà người ta nữa chứ?”. ra từ năm nhất đại học, kiên quyết chuyển ra khỏi ngôi nhà lớn kia, mà đó phải là nhà, căn bản chỉ là cái hầm băng khiến chết rét trong đó. Khó khăn lắm mới rời khỏi được, đừng mơ trở về nữa. Nhưng cái tên Trác Diễm này lại buông tha cho , luôn thích lãng phí thời gian quý giá của ta để đến thảo luận với về vấn đề này, “ nên trở về, bởi vì thành viên của nhà họ Nghiêm.”

      Nhưng vấn đề là họ Nguyễn, bọn họ lại là họ Nghiêm, cái này làm sao mà tính là người nhà được đây?

      “Tinh Triển có phá sản hay cũng phiền lo lắng. Tôi chỉ chợt nhớ ra gần đây mình ít làm từ thiện, nên nể tình thân mà cứu giúp trong biển lửa. Chẳng lẽ cám ơn tôi à?”

      Nguyễn Tương Nam từ sâu thẳm trong lòng phát ra tiếng thở dài: “Tốt lắm, lại rồi. Tôi nhận thua.”

      Bất chợt bốn mắt nhìn nhau, ngờ Trác Diễm lại còn mỉm cười với nữa, mặc dù cũng chỉ là kiểu tươi cười của kẻ thắng. Trước giờ ta hiếm khi nào cười với như vậy.

      Thậm chí còn cho rằng vẻ mặt ta luôn tốt như vậy, biết đến nụ cười là thế nào nữa kìa.

      Xe chạy được nửa đường Nguyễn Tương Nam nhận được tin nhắn: “Khi nào chị về nhà? Mẹ em chuẩn bị đồ ăn xong rồi, ngon lắm. Còn có cả bánh sinh nhật nữa.”

      chỉ có thể trả lời qua loa: “Bệnh viện có chuyện đột xuất nên chị về muộn. Chút nữa chị liên lạc lại sau.”

      Đối phương có vẻ như vui, có thể nhận thấy kích động lộ ra từ tin nhắn ngắn ban đầu biến mất, “….được rồi, chị về sớm chút nha!”

      Trác Diễm thấy nhắn tin nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ hôm nay còn có người nào khác tổ chức sinh nhật cho à?”

      Chương 001_3:

      Nguyễn Tương Nam nhìn lại khoảng cách giữa hai người bọn họ, đáng lẽ ở cự ly này ta chẳng thể thấy được màn hình điện thoại di động của mới đúng chứ! Ánh mắt này tố cáo suy nghĩ trong đầu , Trác Diễm liền bổ sung câu: “ ngờ vẫn có người để ý đến người ngốc như . thể ngờ!”

      Nguyễn Tương Nam hời hợt trả lời: “ nghĩ nhiều rồi. có ai để ý tôi cả. Nghe giọng sao cứ như bắt gian tại trận vậy?”

      “Ý của tôi ghen ư?” Trác Diễm nhìn chằm chằm, vẻ mặt như sắp tức giận đến nơi, “Nghĩ hay quá nhỉ!”

      Ở ghế trước, nữ thư ký xinh đẹp nãy giờ vẫn ngồi im lặng làm phông nền rốt cuộc nhịn được mà bật cười. Nhưng ta nhanh chóng hắng giọng, dùng giọng điệu nghiêm túc thông báo: “Trác tổng, nhà tôi ở ngay đầu đường phía trước, cho tôi xuống ở đây là được rồi. Chúc buổi tối vui vẻ.”

      chàng mặc đồ đen đeo kính đen vẫn lái xe cực kỳ nghiêm túc và chuyên nghiệp, nếu có thấy hai người ở ghế sau bắt đầu mắng nhau chắc cũng chẳng lộ ra chút cảm xúc nào.

      Nguyễn Tương Nam liền phẩy tay, “Tôi có nghĩ có ý đó đâu, đừng có hiểu lầm.”

      Trác Diễm quyết định nhiều lời nữa, nếu dù cố gắng kiềm chế hơn nữa sớm muộn gì cũng bị làm cho tức chết.

      Xe chạy vào biệt thự nhà họ Nghiêm rồi dừng lại, Trác Diễm mở cửa xuống xe. Lúc nhìn lại thấy Nguyễn Tương Nam vẫn còn ngồi ở xe, liền xoay người thẳng đến cửa bên kia, tự mình mở cửa xe cho : “ cần biết có vấn đề bí mật gì cần suy nghĩ, nhưng mời xuống xe trước , Nguyễn tiểu thư”.
      Bước ra khỏi xe, đứng tại nơi này, Nguyễn Tương Nam tự nhiên lại sinh ra cảm giác thoải mái, nhưng Trác Diễm hiểu được cảm giác bị xa cách, bị chèn ép khi ở đây. quay đầu lại, nụ cười mang vẻ bi thương: “ nghĩ xem, gọi tôi là Nguyễn tiểu thư, địa vị của tôi có được như vậy ?”

      Trác Diễm ngây ngẩn cả người, bộ dạng muốn gì đó lại thôi.

      Nguyễn Tương Nam nghĩ, ra quen biết Trác Diễm nhiều năm như vậy, sớm biết ta bề ngoài cứng rắn nhưng bên trong lại rất ấm áp. Cho dù là ghét chăng nữa, chỉ cần lộ ra chút cảm xúc khổ sở, ta đối xử tốt với ngay. Người này quả là có tinh thần kỳ lạ của kỵ sĩ thời Trung Cổ.

      Chiêu này cũng dùng nhiều lần lắm rồi, còn mới nữa.

      nhìn căn biệt thự phía trước, trong lòng như có ai đó : Cuối cùng, vẫn phải trở lại nơi này.

      Vừa vào tới cửa trước, bóng dáng màu trắng xinh đẹp liền nhào đến, ôm lấy cổ : “Chị, em nhớ chị quá. Lâu lắm rồi chị có về nhà.”

      ra là Nghiêm Ương, em cùng mẹ khác cha.

      bé khẽ bĩu môi, mặt còn có chút ấm ức: “Lâu như vậy chị cũng tới thăm em, quan tâm tới em chút nào hết!”.

      Nguyễn Tương Nam mìm cười, ôm lấy Nghiêm Ương, nhàng vỗ vỗ lên lưng: “ ra …Chị cũng rất nhớ em mà!”. Hai chị em đứng đó ôm lấy nhau, tựa như bức tranh tuyệt đẹp.

      Trác Diễm đứng bên phát ra tiếng hừ , giống như là đối với hành động này của đáng khinh thường, chẳng thèm ngó đến. Nguyễn Tương Nam coi như nhìn thấy, tiếp tục : “Ai chị nhớ em chút nào chứ? Chị nhớ là em sắp tốt nghiệp đại học rồi phải ?”. Vừa dứt lời, đúng lúc nhìn thấy người vội vàng chạy tới. Người này dáng điệu uyển chuyển, nhìn từ xa như thiếu nữ, phải lại gần mới phát ở độ tuổi làm mẹ rồi. Ánh mắt của bà nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tương Nam, đôi tay có vẻ mất tự nhiên, cọ xát vào quần áo người: “Con đến rồi.”

      Nguyễn Tương Nam buông Nghiêm Ương ra, khẽ mỉm cười: “Vâng, mẹ.”

      Nghiêm Ương đứng ở bên, kéo kéo tay áo của Trác Diễm: “Chơi Thiết Quyền (**) với em .”

      Cuối cùng, chỉ còn lại Nguyễn Tương Nam cùng mẹ đứng đó, mặt đối mặt. cảm thấy có chút lúng túng, lời ra giấu đầu hở đuôi: “Con… ra gần đây con rất bận…nên mới về nhà.”

      “Mẹ biết mà…”, đối phương ràng cũng biết phài làm sao, “Nghe con tốt nghiệp bác sĩ rồi, học y có khó lắm ?”.

      “Cũng may, ra đến nỗi khó như bên ngoài đâu ạ”. Kiểu chuyện xa cách này, diễn ra chân chân thực thực giữa hai mẹ con , vốn dĩ phải là loại quan hệ thân thiết nhất. Dòng máu của bà chảy người , thế nhưng cuối cùng ngay cả người xa lạ cũng bằng.

      “Con xem trong bệnh viện có chàng trai nào tuấn tài giỏi dẫn về cho mẹ xem, có gì mẹ giúp cho.”

      “Dạ được.” Nguyễn Tương Nam bỗng quay đầu nhìn sang hai bóng dáng trong phòng khách. Trác Diễm, thân tây trang cao quý, ngồi ghế salon với Nghiêm Ương, cầm game controller bấm lách cách. Còn Tiểu Ương kêu la thảm thiết: “ phạm quy rồi, em muốn dùng Lôi Vũ Long, dùng Tiểu Vũ .” Trác Diễm lập tức đồng ý đổi nhân vật với bé, còn cười : “Có đổi trăm lần em cũng thua thôi.”

      “Tiểu Ương đến tuổi trưởng thành rồi, Trác Diễm cũng rất ưu tú, lại còn độc thân. Khi nào có thời gian thích hợp, mẹ đề cập chuyện này với nhà họ Trác. Có lẽ Trác Diễm cũng đồng ý cưới Tiểu Ương. Con cảm thấy như vậy có tốt ?

      Nguyễn Tương Nam quay đầu lại nhìn bà, nụ cười mặt rất tự nhiên: “Con người của Trác Diễm cũng tốt lắm.”
      251XYZ, Tuyết Liênsanone2112 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 002_1

      Nguyễn Tương Nam vẫn phải là nhân vật chính. Cho dù trở thành đối tượng được chú ý nhất định là bị kéo ra làm trò cười trước mặt mọi người.

      Bên bàn ăn, người dì của gỡ mai cua, để lộ ra lớp gạch cua màu mỡ, rồi rưới dấm chua lên, chậm rãi thưởng thức. Dì thờ ơ liếc nhìn : “Nghe cháu tốt nghiệp tiến sĩ rồi, thu nhập hàng tháng được khoảng bao nhiêu?”

      Nguyễn Tương Nam coi như nghe thấy giễu cợt trong lời của dì, chỉ trả lời đơn giản con số phía sau của tiền thuế.

      liền cười cười: “Học hành cực nhọc, vất vả nhiều năm như vậy mà tiền lương còn bằng tiền tiêu vặt của con nhà chúng ta nữa. Tiến sĩ chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi. Hơn nữa, bác sĩ bây giờ y đức đều có vấn đề, khiến bệnh nhân lúc nào cũng phải lo lắng. Dì chứ, bác sĩ đối với bệnh nhân chính là “dao trắng đâm vào, dao đỏ rút ra”, chỉ có tiền mất tật mang thôi”.

      Nguyễn Tương Nam mỉm cười, mềm mỏng trả lời: “Mấy ngày trước, có bệnh nhân lái xe cẩn thận, bị tai nạn rất thảm khốc. Lúc đó, túi khí ở kính chắn gió phía trước bật ra, đập gãy cả sống mũi. Mà xui xẻo làm sao, mũi bà ta lại là đồ giả, bị gãy rồi còn đâm xuyên vào cả môi, đúng là đáng sợ”. như có như nhìn chăm chú vào cái mũi qua chỉnh sửa của dì: “A, đúng rồi, bệnh nhân đó lái xe cùng loại với xe của dì đó. Gần đây nghe chất lượng của hang này có vần đề phải”.

      cái gì? đừng tưởng mình “chỉ cây dâu mắng cây hòe” là tôi hiểu ý của !” Lông mày của dì như muốn dựng ngược cả lên, “ dám chuyện với người lớn như vậy đấy à? Tôi biết ngay là theo cái tên nghèo kiết xác kia chẳng thể nào học hành đàng hoàng được!”


      chuyện với người lớn phải biết tôn trọng, nhưng cũng phải xem là dạng người lớn nào nữa chứ! Nguyễn Tương Nam định cãi lại, chợt thấy Trác Diễm ngồi bên cạnh đưa đũa qua, gắp hết mấy củ sen chiên trong chén mà chưa kịp ăn. thể dời chú ý của mình: “ làm gì đấy?”

      Trác Diễm thản nhiên gắp củ sen chiên bỏ vào miệng: “Tôi thấy ăn nên tôi mới lấy. Chúng ta nên lãng phí thức ăn cách tùy tiện”.

      biết hành động như vậy cũng chỉ để làm dịu bầu khí giữa hai dì cháu, tiện thể dời lực chú ý của . Nếu lại tiếp tục tranh luận với dì nữa càng thêm lúng túng, khó xử. Nhưng có ai quan tâm đến việc này đâu? ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mẹ mình cắm cúi đối phó với con cua, hình như có ý định xen vào cuộc khẩu chiến giữa em với con mình.

      Nguyễn Tương Nam cảm thấy việc cãi lại như thế này chẳng qua là ham muốn thoải mái nhất thời, ra cực kỳ vô vị.

      Cho dù thắng được đối phương thế nào? Quan hệ giữa với cái nhà này vốn chẳng tốt đẹp gì. Bây giờ cho dù có tệ hơn, cũng chỉ làm thêm khó chịu mà thôi.

      Trác Diễm cười giảng hòa: “Dì à, dì đừng nghiêm mặt nữa. Đến lúc đó có nếp nhăn, đẹp như bây giờ nữa!”

      Theo bản năng, dì sờ sờ mặt: “ sao? phải mắt của dì có nếp nhăn rồi chứ?”

      có đâu! Dì vẫn trẻ như lần đầu tiên cháu gặp đấy.”

      “Trác Diễm, cháu là khéo , giống như ai kia…”

      Nguyễn Tương Nam coi như nghe thấy phần sau câu , chỉ nhìn chằm chằm Trác Diễm ăn, rồi cách sâu xa: “ ra củ sen chiên đó bị tôi ăn qua rồi.”

      TD thuận miệng hỏi: “ sao?”

      “Trước giờ, mỗi khi ăn, tôi vẫn có thói quen liếm qua lần, để vào chén rồi mới từ từ ăn hết.”

      Mặc dù Trác Diễm biết hươu vượn, nhưng nghe phải kiểu miêu tả như vậy, đúng là có sức công phá rất lớn. ta gian nan nuốt thức ăn trong miệng xuống, cố gắng thèm để ý đến lời của : “Chỉ là ăn nước bọt của , cũng phải là chưa thử ——". Chợt ý thức được lời của mình, Trác Diễm liền im bặt.

      Nguyễn Tương Nam cũng yên lặng cúi đầu.

      Đó là chuyện bí mật giữa hai người bọn họ, chỉ muốn vĩnh viễn bị vạch trần.

      Cơm nước xong, lấy cớ ngày mai còn có hai ca mổ nên phải về sớm để nghỉ ngơi. Nghiêm Ương quấn quanh nũng nịu lát, thấy phản ứng gì, liền mất hứng bĩu môi: “Em có quà sinh nhật cho chị đấy. Chị chờ chút, em đưa cho.”

      Nghiêm Ương quả bé ngây thơ, xinh đẹp. Dù Nguyễn Tương Nam tâm địa sắt đá vẫn cảm thấy đáng . Có lẽ chính mới là kẻ khó ưa, nếu trước đây, mỗi lần muốn thân cận với người nhà kết quả lại ngày càng tồi tệ hơn. Cuối cùng, chỉ có thể dọn ra ngoài, sống cuộc sống đơn độc.

      Ngày ấy, khi thân mình rời khỏi nhà, phải tay mà mang theo quần áo trong tủ cùng với tiền tiêu vặt mẹ cho từ năm trước. Khi đó, vẫn học đại học, cũng sợ thể sống qua ngày nếu chỉ dựa vào chính mình. Chỉ nghĩ như vậy còn chút khí phách nào.

      ra khí phách có ý nghĩa gì đâu chứ? Đến lúc biết được mùi vị của cái đói cái khát khí phách gì đó cũng chẳng thể làm gì được. Nó cũng biến thành bánh bao khi đói, cũng chẳng hóa ra nước uống lúc khát được.

      Nguyễn Tương Nam cầm lấy quà tặng của Nghiêm Ương rồi ngồi vào xe của Trác Diễm.

      Khi địa chỉ nhà của mình cho tài xế thấy chàng áo đen mặt lạnh, vốn vì chuyện gì mà biến sắc, rốt cuộc cũng liếc nhìn cái qua kính chiếu hậu. Dường như ta rất ngạc nhiên khi biết sống tại khu chung cư cũ như vậy. Chỗ đó dừng xe rất khó khăn, xung quanh lại có công trình lộn xộn, vậy phòng ốc còn rất cũ kỹ.

      Hai người ngồi sau xe im lặng lúc lâu, cuối cùng vẫn là Trác Diễm mở miệng trước: “Đúng là dì của chuyện quá đáng, nhưng cũng cần phải cãi lại như vậy. Dù sao dì ấy cũng là bề !”

      Nguyễn Tương Nam nhìn ra ngoài cửa xe, tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ trước những lời .

      Trác Diễm thấy giả ngốc, nhịn được bèn lấy tay chọc cái: “Tôi biết là nghe. chuyện chứ!”

      Nguyễn Tương Nam quay đầu lại, giọng lạnh như băng: “Vậy tôi cầu , sau này cần phải xen vào chuyện nhà người khác nữa, đây vốn là…chuyện riêng của tôi.”

      Trác Diễm liền cảm thấy buồn bực: “ cho rằng tôi quan tâm những chuyện này là vì cái gì? Còn phải là vì tốt cho sao!”

      “Vì tốt cho tôi? đúng là vĩ đại, là bậc thầy của giai cấp vô sản, chuyên gia hóa giải mâu thuẫn giai cấp đấy!”

      Trác Diễm nghe xong mà muốn sặc đến nơi, lát sau mới lạnh nhạt : “ ra là cho dù tôi làm chuyện gì, trong mắt đều là tôi xen vào việc của người khác…. Vậy sau này tôi quản đến nữa. Chờ đến khi với người nhà cách nào hòa giải được nữa, đến thời điểm mãi mãi cách xa nhau như trời với đất (gần đất xa trời) hối hận.”

      Hai năm trước mẹ của Trác Diễm qua đời do đột quỵ. Lúc đó, công ty dược Tinh Triển gặp phải vụ tai tiếng chấn động rất lớn. Trác Diễm và cha ta bận rộn cả ngày lẫn đêm, nếu phải là bôn ba máy bay cũng là ở trong phong họp. Lúc ta trở về nước thể gặp mặt mẹ lần cuối. Đây là nỗi khổ riêng trong lòng Trác Diễm.

      Nguyễn Tương Nam áy náy: “Nếu lại làm nghĩ đến chuyện của mẹ mình, tôi thành xin lỗi.”
      Last edited by a moderator: 28/5/15
      251XYZ, Tuyết Liênsanone2112 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 002_2:
      lúc sau, xe dừng lại ở đầu đường phía Bắc nơi Nguyễn Tương Nam ở. Tài xế ngại ngần : “Nguyễn tiểu thư, đường ở phía trước xe vào được, chỉ có thể dừng ở đây thôi.”

      sao đâu, tôi tự vào được rồi. Cám ơn .” mở cửa xuống xe thấy Trác Diễm cũng bước xuống, chỉ câu đơn giản: “Tôi đưa vào.”

      Từ đến lớn, Trác Diễm được giáo dục rất tốt, ví dụ như khi bộ phải ở phía bên phải của phái nữ, phải mở cửa giúp phái nữ, trời tối phải đưa về nhà. ta giống như là quyển sách về quy tắc lễ nghi vậy.

      được đoạn, Nguyễn Tương Nam : “ đưa tôi đến đây là được rồi.”

      Trời nóng như vậy, Trác Diễm lại mặc âu phục cùng áo khoác chỉnh tề, có máy điều hòa như ở trong xe chỉ sợ mới được đoạn, người đầy mồ hôi rồi. Hơn nữa, bộ dạng công tử sang trọng của ta phù hợp với hoàn cảnh

      [​IMG]
      251XYZ, Tuyết Liênsanone2112 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 003_01:

      Giữa hai người bọn họ có những điều bị coi là cấm kỵ, mà mỗi khi nhắc đến dễ mà có thể tiếp tục chuyện. Nguyễn Tương Nam xoay người, tập trung thu dọn đồ đạc, lần lượt đem từng quyển sách chuyên ngành xếp vào cái rương lớn. Trác Diễm chưa muốn , cũng thể bất lịch mà đuổi khách được, chỉ còn cách tập trung sắp xếp hành lý của mình.

      Cuối cùng, Trác Diễm vẫn phải lên tiếng trước, phá vỡ cục diện bế tắc: “ thu xếp đồ đạc chuẩn bị đâu à?”

      “Đúng vậy. Tháng sau, bệnh viện có chương trình giao lưu, trao đổi bác sĩ. Vừa hay tôi lại được chọn!”

      “Phải bao lâu?”

      “Có lẽ khoảng nửa năm”. Nguyễn Tương Nam dừng tay chút: “Đúng lúc em tôi tốt nghiệp, cả nhà du lịch. Chắc là tôi cùng được rồi.”

      “Tôi hiểu nổi . Rốt cuộc là trốn tránh cái gì?”

      Nguyễn Tương Nam quay đầu nhìn , mắt híp lại: “ “trốn tránh” là chỉ cái gì hả?”

      trốn tránh!” Trác Diễm tới phía sau, cúi đầu nhìn Nguyễn Tương Nam. ngồi nên cảm thấy ta như kẻ từ cao nhìn xuống. “ rất muốn trách móc mẹ của mình, trách bà tại sao năm đó trốn nhà với cha , cuối cùng lại đổi ý, bỏ rơi . cũng muốn biết những năm qua, bà đối xử lạnh nhạt với như vậy, trong lòng có áy náy hay . Nhưng bà ấy phải là , nếu muốn hiểu ràng, nên trực tiếp hỏi mẹ mình hơn.”

      Nguyễn Tương Nam thu xếp đồ đạc, nghe Trác Diễm vậy, động tác có chút khựng lại: “Tôi cảm thấy có việc gì cần phải hỏi cả!”

      là bác sĩ, hiển nhiên là hơn tôi. Vết thương mưng mủ rồi, thể dùng băng gạc che dấu hay điểm tô cho đẹp, mà phải mở miệng vết thương ra, rửa sạch hoàn toàn.” Trác Diễm giọng : “Tôi biết có thể làm được, chỉ là có muốn hay mà thôi!”

      Nguyễn Tương Nam biết phải dùng vẻ mặt như thế nào để đối mặt với . Con người của Trác Diễm luôn có thói quen tìm ra đường tốt nhất, chứ phải là người dây dưa hết lần này đến lần khác. Giống như năm đó, khi công ty dược Tinh Triển, do cha ta làm đại cổ đông đồng thời là thành viên hội


      đồng quản trị, gặp khó khăn liên tiếp, lựa chọn đầu tiên của là tìm mọi cách thoát khỏi cảnh khốn cùng mà phải là điều tra nguyên nhân.

      Nhưng tại, lại dành rất nhiều thời gian cho mối quan hệ với người thân của .

      Tình cảm của với họ rất tốt, thậm chí còn tốt hơn giữa với họ rất nhiều.

      Nguyễn Tương Nam cảm thấy thể né tránh, cũng chẳng cách nào mà từ chối: “ đúng, là rất đúng. Về vấn đề này, tôi cố gắng. Như vậy được rồi chứ? cứ yên tâm!”

      “Tôi biết, ‘ cố gắng’ của có chút giá trị nào nữa!” thuyết phục nhiều lần, gần như là khuyên bảo hết cái, đến nỗi tự cảm thấy chán ghét bản thân, mà luôn tìm cách lần lữa hết lần này đến lần khác: “Lần này tôi cố gắng mà.”

      Nguyễn Tương Nam cau mày: “ phiền quá!”, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười: “Tôi nhất định cố gắng mà, được chưa?”

      Trác Diễm nhìn nụ cười của , cảm thấy có chút hoảng hốt, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, bày ra dáng vẻ ngạo mạn trước sau như rồi quay người sang hướng khác: “Hi vọng lần ‘cố gắng’ này của tiến bộ.”

      Nguyễn Tương Nam đứng lên, tiễn tới cửa.

      Trác Diễm dừng bước, tao nhã lịch với : “ cần tiễn đâu, tôi biết đường xuống mà.”

      Dọc theo hành lang tối đen như mực, đèn cảm ứng hỏng hết, vừa vừa ngừng mắng chửi chính bản thân mình. bị người ta coi thường đến cỡ nào rồi!Nguyễn Tương Nam vốn dĩ thích, thế mà muốn tiếp cận , hết lần này đến lần khác xen vào việc riêng của . châu Phi trợ giúp cho bệnh nhân HIV AIDS còn có ý nghĩa hơn là giúp đỡ đấy chứ!

      Vất vả mò mẫm trong bóng tối mới xuống cầu thang được, tới chỗ đậu xe áo sơ mi khô ráo sạch của thấm ướt đầy mồ hôi, dính bết ở người. nhịn được, trong lòng lại khẽ nguyền rủa tiếng.

      Thề rằng lần sau tuyệt đối quay lại nơi này nữa!

      Nguyễn Tương Nam tiễn Trác Diễm về, lúc này mới mở quà sinh nhật của em ra. Món quà này lúc nhận lấy, thấy nó khá là nặng. ra là quyển album ảnh, mặt bìa là hàng chữ viết tay xiêu xiêu vẹo vẹo của Nghiêm Ương: “Tôi và chị - Mười năm trước.”

      Nhìn dòng chữ này, khỏi mỉm cười.

      So với , Nghiêm Ương càng giống với mẹ hơn. Năm đó, lúc mẹ của còn học, gia đình còn khó khăn. Vất vả thời gian, trường đại học địa phương mới cho mẹ phụ việc trong phòng thí nghiệm, cuối cùng mới có thể hoàn thành việc học. Ở điểm này, Nghiêm Ương cũng giống với mẹ, sau khi tốt nghiệp trung học cũng ra nước ngoài du học.

      Nguyễn Tương Nam lật mở quyển albumảnh, ở trang đầu tiên thấy phía bức ảnh ghép khá lớn, bên cạnh là nét chữ của Nghiêm Ương: “Cuối cùng em cũng gặp được chị rồi. Hôm nay là sinh nhật của chị, mà em lại chuẩn bị kịp quà tặng. Trong trí nhớ của em, chị rất xinh đẹp. Năm ấy, khi em ôm lấy chị, cho chị biết: “Em vẫn luôn mong được gặp chị”, chị trả lời “Chị cũng vậy!” Tiếc là năm đó, em và chị có chung tấm hình nào, thể làm gì khác hơn là ghép hình photoshop. Nhưng mà hình như em được khéo tay cho lắm!”

      Nguyễn Tương Nam dùng đầu ngón tay mơn trớn bức ảnh, trong đó, nghiêng người về phía trước, Nghiêm Ương đứng đối diện, nắm lấy tay . Hai nửa của bức ảnh là lấy từ hai tấm hình riêng biệt của và Nghiêm Ương rồi cắt ra, ghép lại chung chỗ, nhìn qua có chút cứng nhắc. Nhớ lại lúc đó, Nghiêm Ương ôm lấy rồi rất nhiều, nhưng bởi vì tự ti, lo lắng, thêm cả hoảng sợ, chỉ có thể cố gắng trấn tĩnh với Nghiêm Ương câu là mình cũng mong được gặp bé.

      ra trước đó, căn bản là biết mình còn có em cùng mẹ khác cha.

      Khi xong câu đó, quay đầu lại, thấy Trác Diễm đứng ở dưới cầu thang. Trong ánh mắt của ta có chút hồ nghi. Lúc đó, nụ cười của rất giả dối, cũng bởi vì cuộc sống nghèo nàn dưới đáy xã hội dạy chút giảo hoạt để có thể tự bảo vệ mình. Nhưng xem ra, Trác Diễm lại cảm thấy cử chỉ của chẳng khác gì kẻ hai mặt giả dối. Cũng từ lần đầu gặp mặt đầu tiên này, ta có cảm tình với .

      Nguyễn Tương Nam nghĩ, phải gọi điện với Nghiêm Ương rằng mình rất thích món quà của bé mới được.

      Đối với Nghiêm Ương, những lời tình cảm này hình như đều có thể dễ dàng ra khỏi miệng, nhưng khi đối mặt với người mẹ ruột thịt của mình, Nguyễn Tương Nam vẫn luôn trầm mặc. rất muốn hỏi mẹ, năm đó bà có hối hận khi sinh ra đứa con hay ? Nhưng lại sợ nghe được câu trả lời thừa nhận, nên vĩnh viễn dám mở miệng.
      Last edited by a moderator: 2/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :