1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Ngược xuyên - Hài] Trong nhà có kiều thê - Minh Nguyệt Thính Phong

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Trong nhà có kiều thê.

      Tên Truyện: Trong nhà có kiều thê.

      Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong.

      Thể loại: Ngược xuyên, hài, 1x1...

      Độ dài: 136 chương.

      Giới thiệu:

      "Mễ Hi nhà ta hiểu chuyện."

      Ân.

      "Còn có thể đánh người."

      Ồ?

      " có khái niệm đối với tiền. Cho nên đưa tiền cho nàng thể yên lòng được."

      Nha.

      "Ăn cũng ít."

      Ôi. "Còn có, rất bướng bỉnh, rất nhiều quy củ."

      Ha.

      "Cho nên người khác đều nuôi nổi nàng, vậy để ta nuôi ."

      Ôi chao?

      "Quyết định vậy !"

      ...

      ( nữ nhân từ cổ đại nhờ vào hệ thống xuyên việt mà xuyên đến đại nhằm kéo dài tính mạng và tìm kiếm người hữu duyên, mà người hữu duyên với nàng lại là người dám hộ kiêm vú em, chỉ giúp nàng học cách sống ở đại như thế nào mà còn phải sau mông nàng giúp nàng thu thập phiền toái, nghĩ tới làm việc này lại được hưởng lộc vua ban, là câu chuyện ở chùa ăn lộc phật.)

      Thể loại: Cổ xuyên (Hay còn gọi là ngược xuyên.) Gần đây rất được dân tình thích~~

      số trích đoạn của truyện:

      phải là vì kỳ tích, chỉ là bởi có tình ,

      Ta gặp phải nàng tìm tình , muốn cách xa nàng nhưng lại ngày xích lại gần, cho dù biết ngươi ở lại,

      muốn bị đánh bại, thế nhưng tà ác vĩnh viễn thể thắng chính,

      Nàng từ trời rơi xuống, mang đến cho ta biết bao nhiêu dụ hoặc,

      Ta dùng nắm đấm cùng đao, nàng dùng đôi mắt cùng trái tim,

      Người nàng muốn tìm chính là ta, nàng cũng thể phủ nhận.

      Hi vọng nàng ở lại đây vĩnh viễn, như vậy ai có thể thay thế được ta.

      Nàng từ trời giáng xuống, mang cho ta biết bao nhiêu là hạnh phúc,

      Ta dùng nắm đấm cùng đao, nàng dùng đôi mắt và trái tim, Người nàng muốn tìm chính là ta, nàng cũng thể phủ nhận,

      Ta đường hướng về phía đông, tìm kiếm tung tích của nàng, cho dù tóc ta có bạc trắng.

      phải là vì kỳ tich, chỉ là tình thể buông tay nhau,

      Ta nhặt phải nàng lang thang tìm tình , theo chỉ dẫncuar sợi chỉ đỏ, ta biết nàng vẫn còn tồn tại.

      Kỳ tích và hạnh phúc, tất cả đều tồn tại.

      Mọi người lần lại lần hát bài này, có ít người thậm chí còn kích động mà khóc to. Mễ Hi cũng có chút cảm giác này, cảm thấy lời bài hát giống với tình của nàng cùng với Trần Ưng. Nàng trong lòng lúc này vô cùng xúc động, cuối cùng câu "Kỳ tích và hạnh phúc đều tồn tại" vừa mới hát xong, đám người dưới đài tựa như thuỷ triều tách ra hai bên, chính giữa xuất vật thể lạ. Mễ Hi kinh ngạc, đứng ở giữa sững sờ , muốn hỏi người chủ trì DJ chuyện gì xảy ra, thấy Cỗ kiệu kiệu lớn tám người khiêng màu đỏ rực xuất trước mặt, hướng về phía nàng tới.

      Hỉ kiệu? Mễ Hi nghĩ cái này phải là trò chơi mới để gia tăng hứng thú đấy chứ?

      Đúng lúc này đám fans hâm mộ lập tức đem áo khoác cởi ra, lộ ra bên trong là y phục màu đỏ. Có người nhanh chóng mang tới bó hoa, còn có cả những ngọn đèn màu đỏ như hoa đăng, cùng với đó là những mảnh vải đỏ tươi, trang trí giống với cách trang trí hỉ đường ở cổ đại... đợi chút, tất cả đều là màu đỏ, thảm trải đường màu đỏ kéo dài tới cuối đường.

      Tất cả trang sức đều màu đỏ!

      Cỗ kiệu lớn tám ngươi khiêng!

      Tâm tình Mễ Hi nhảy lên dồn dập.

      Cỗ kiệu đến bên cạnh người nàng dừng lại, Trần Phi và Nguỵ Tiểu Bảo, Trình Giang Dực và Tô Tiểu BỒi cười dịu dàng tới, cũng thúc ép nàng lên kiệu, chỉ là đứng đó cười (Thần kinh hết cả rồi~~~). Sau đó Mễ Hi nghe được tiếng vó ngựa tháp tháp tháp đến gần. ( Ta chẳng biết dịch là gì, cứ để tháp tháp cho vui tai~)

      Ta hi vọng tướng công của ta cưỡi lưng con ngựa cao lớn đến đây thú ta.

      Mễ Hi thấy người đến, bởi vì nước mắt nàng lúc này tràn mi, chặn ánh mắt. Nàng cần nhìn, nàng biết là Trần Ưng, nhất định là .

      Mễ Hi dùng sức lau nước mắt, thấy khiến nàng thực sốt ruột.

      "Này, các người đừng vào xem trò cười, thấy nàng khóc thành như vậy sao? Khăn tay đâu mang tới?"

      Mễ Hi thấy lắm, lại nghe được tiếng Trần Ưng từ cao nhìn xuống thanh hung dữ. Sau đó bên cạnh lập tức có người đưa nàng khăn tay, giúp nàng lau nước mắt. Trình Giang Dực vẫn còn đứng bên cười to: "Nàng hẳn là cười ngươi mặc giá y cực kỳ buồn cười."

      Trần Ưng mặc thân hỉ phục cổ đại, ngực đeo đoá hồng hoa lớn, đầu đội mũ. Trần Ưng tướng mạo vốn rất tốt, Khí thế cũng vô cùng tuấn nhã, nhưng mặc thành như vậy, ... ... rất buồn cười!

      Lúc này Mễ Hi cũng nhìn thấy ràng, nhịn được mà cười lên.

      Trần Ưng thở dài: "Đừng cười nữa, lên kiệu a. Hôn lễ bên kia còn chờ chúng ta đấy."

      Mễ Hi vẫn còn cười, vừa cười vừa ngoan ngoãn bước chân lên kiệu hoa. Ta hi vọng tướng công ta, cưỡi con ngựa cao lớn đến đón ta, mười dặm thảm đỏ, kiệu tám người khiêng, nghênh đón ta về nhà chồng.

      Ta hi vọng nụ cười trong hồi ức của ta, ta hi nàng trở thành thê tử của ta, Mễ Hi.

      Hôn lễ phô trương kéo dài ba tháng, tuần trăng mật của Mễ Hi đến rồi.
      139 thích bài này.

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 1.

      Cuông điện thoại di động lần nữa ang lên. Trần Ưng cúi đầu nhìn nhìn, lại là Trình Giang Dực gọi điện thoại. lúc này thuận tiện nhìn qua phần thời gian: 22 giờ 23 phút.

      Bây giờ là lúc nào rồi mà tên này con gọi cho , muốn buộc phải nghe, có thể là cái chuyện tốt gì?

      "Này." Trần Ưng bên đẩy cửa của cửa hàng giá rẻ ra, bên tiếp điện thoại, đốt thuốc hít ngụm, giọng điệu tốt. Tăng ca đến giờ này rất mệt mỏi rồi, về nhà mua bao thuốc cũng bị người khác quấy rầy, sư là ô cùng khó chịu. nghe xong câu của người bên kia đầu dây, sắc mặt lại càng khó chịu hơn.

      "Cút sang bên, tôi làm sao có thể giúp cậu nuôi dưỡng hài tử?"

      " phải hài tử của tôi, cũng phải giúp tôi nuôi dưỡng, là người cậu nên thu dưỡng mới đúng, đấy là duyên phận của cậu." Trình Giang Dực quả nhiên mặt dày đến tầm cao mới, thậm chí còn biết xấu hổ mà tiếp lời: "Nếu tôi đổi sang cách dễ nghe hơn, xin chú ý lắng nghe, đây là tin được định trước, cũng biết lúc nào, có lẽ cũng gần tới rồi, tiểu nương xuất bên cạnh cậu, nàng ta có chút cổ quái, ví dụ như mặc trang phục cổ trang, cách dùng từ cùng khẩu so với người bình thường có chút giống, thế nhưng cậu cần phải lo, nàng ta là người bình thường, chẳng qua là từ thời đại khác tới dây cho nên giống chúng ta. Cậu kiến thức rộng lớn như vậy, lá gan cũng , lại còn thích thứ mới lạ, nhất định có thể tiếp nhận iệc này. Lúc gặp được nàng, mong cậu thu lưu chiếu cố nàng chút.

      "Cậu còn chưa chết, uỷ thác tôi làm gì." Hơn nữa vì muốn nhét con ký sinh đến bên cạnh mà khích lệ mấy câu như vậy, thử hỏi có vui được ?

      Trình Giang Dực để ý tới , lại mở miệng tiếp: "Sắp tới, có ị gọi là Nguyệt lão tới gặp cậu, ta mang số hiệu 2238, ta đem tình lại chi tiết, những điều ta đều là , dùng trí thông minh và kiên nhẫn của cậu, nhất định có thể nghe hiểu, việc cậu cần làm là tin lời ta , sau đó chuẩn bị tốt việc nghênh tiếp tiểu nương kia."

      "Trình Giang Dực, đau óc cậu bị ngập nước rồi đúng ?" Trần Dực còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy "BINH" tiếng vang vô cùng lớn, ngay bên cạnh , rất gần.

      Trần Ưng sợ hãi kêu lên tiếng, quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy nóc con xe mới tinh của mình có người lạ mặt xuất .

      Tay áo rộng dài, trường bào dài thành váy, ăn mặc theo phong cách cổ trang, mái tóc dài đen nhánh phiêu diệu tự tại bay theo gió mà quấn lấy gương mặt nhắn, gương mặt đó còn rất trẻ, trắng nõn, xinh đẹp, cực kỳ có khí chất --- --- là thiếu nữ a.

      chân nàng ta co lên, chân làm trụ đứng thẳng nóc xe của .

      Cái tư thái kia, giống như là vừa mới rơi xuống.

      , cũng phải người ngoài hành tinh hoặc là Terminator*, nàng ta hẳn là nhảy lên đó. Trần Ưng nghĩ như thế.

      *nó là cái gì? Khiết biết nha~~~

      Chỉ là nơi này khắp nơi trống trải, ừa rồi căn bản hề thấy bất kỳ ai. Hơn nữa cho dù có dùng cách nhảy mà lên được đó, cũng thể nhảy cách lưu loát tiêu sái, thanh lại vô cùng lớn ------ mẹ nó, đỉnh xe của , lõm xuống vùng lớn. Trần Ưng tái mặt. cái hài tử này giẫm hư xe luôn rồi!

      "Trần Ưng, cậu phải tin tưởng tôi, cậu ngẫm lại , tôi và cậu là đối tác, lại cùng nhau khai mở công ty, lại là bạn thân đáng tin cậy của nhau, tôi làm sao có thể mang việc này ra đùa giỡn với cậu?"

      Trong điện thoại rất ồn ào, mà nóc xe kia rốt cuộc cũng thấy được Trần Ưng, nàng có chút hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn về phía .

      Trần Ưng đem điện thoại tắt , điếu thuốc tay cũng lưu loát vứt bỏ, tức giận nhìn chằm chằm thiếu nữ kia, đến cùng là ai mới nên là người phải hoảng sợ a! Người lai lịch bất minh cũng phải là mà? Tuỳ tiện nhảy lên nóc xe của người ta đến mức nó bị lõm xuống vùng, sau đó còn sợ hãi là sao?

      Thiếu nữ lúc này chuyển từ hoảng sợ sang cảnh giác, Trần Ưng nhếch miệng, mới nên là người cảnh giác mới đúng.

      "Này, đạp hư xe của tôi rồi."

      Trần Ưng . Thiếu nữ kia nhíu chặt mày, hoang mang lại do dự, nhìn chung quanh hồi, dường như tính toán việc chạy trốn.

      " từ nơi này xuất sao?" Trần Ưng lại hỏi.

      Thiếu nữ mở miệng trả lời, ngược lại mạnh mẽ nhảy xuống, từ nóc xe nhảy trực tiếp xuống đất. Thân thủ nhanh nhẹn đến mức thể tưởng tượng nổi, nhưng sống bao nhiêu năm rồi, lại còn là đàn ông, điểm chiếm ưa thế nhất chính là sức khoẻ nha!

      Hai người vẫn giữ nguyên tư thế ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta hồi lâu. Trần Ưng chỉ chỉ vào xe của mình, lặp lại lần nữa: " đạp hư xe của tôi." dừng lại chút, nhấn mạnh thêm: "Đây là xe mới!"

      kia liếc mắt nhìn xe của , cũng có bất cứ phản ứng nào, mặt thần sắc tựa hồ có liên quan đến xe của . Trần Ưng lúc này vô cùng khó chịu, chính là trong lòng thoải mái. Rốt cuộc đây là con cái nhà ai. cúi đầu muốn cầm điẹn thoại gọi lại cho Trình Giang Dực, tìm ta tính sổ. Cái thằng này biết tìm ở đâu ra người mẫu Cosplay ra biết? Muốn chơi sao?

      Điện thoại còn chưa kịp gọi, khoé mắt nhìn thấy kia muốn , Trần Ưng vội vàng vươn tay kéo tay nàng: "Chờ chút."

      Tay vừa đụng phải nàng ta, thấy nàng phất tay áo cái, cánh tay Trần Ưng lập tức túm vào hư . Trần Ưng lắp bắt kinh hãi, tiểu nương này động tác nhanh nhẹn tưởng được, cánh tay bị nàng đánh ăng còn đau đơn. kia động tay xong liền lui lại bước, tiếp tục cảnh giác nhìn về phía .

      " gì? Có thể câu được ? Cùng chú đây chuyện chút được à?" Trần Ưng lúc này có chút mất hứng. Hài tử này dã lễ phép thôi lại còn hung hăng với .

      Đúng lúc này, xa xa bỗng nhiên chạy tới nam nhân tuổi còn trẻ, bên chạy tới, bên hướng bọn họ hô lên: "Chậm , chậm ."

      Chậm cái quái gì...., bọn họ căn bản còn chưa có nhúc nhích đâu! Trần Ưng cùng Thiếu nữ kia đồng thời nhìn về phía người kia.

      Người nọ vừa chạy vừa thở hồng hộc, vội đến trước mặt họ nhìn kỹ từng người, lại thấy tay xuất cái máy tính, nhìn thoáng qua chút, sau đó hơi: "Trần Ưng? Mễ Hi?"

      trả lời nhất định là đúng rồi! Người tới tựa hồ rất hài lòng, thở phào nhõm, nhìn hai người họ rồi : "Buổi tối tốt lành, ta là Nguyệt lão, số thứ tự 2238"

      Ặc... Trình Giang Dực rốt cuộc bị làm sao, lại tặng cho cái bất ngờ lớn như vậy, nhất định trước đây kết thâm thù đại hận với . suy nghĩ chút, có a, gần đây hề làm cái gì, lần cuối cùng là nửa năm trước mà.

      Trần Ưng bên này suy tư về việc của Trình Giang Dực, bên kia nương gọi là Mễ Hi cùng Nguyệt lão 2238 đối đáp rồi. nàng ta cúi thấp người thi lễ: "Bái kiến nguyệt lão tiên sinh."

      Diễn xuất đạt a. Trần Ưng bất động thanh sắc nhìn hai người.

      "Mễ Hi a, ngươi đến nơi này so với dự đoán của ta sớm hơn chút, bất quá sai lệch nhiều, ta an bài cho ngươi tốt. Nguyệt lão bên kia chắc cũng phổ biến cho ngươi rồi, người cũng đừng khổ sở, đến nơi này cứ coi như bản thân sống lại lần nữa, cha mẹ ngươi ở dưới suối vàng có biết, nhất định vì người mà vui vẻ."

      Còn dưới suối àng có biết. Cái tình huống này có thể xem là bi kịch hoá cuộc đời nhân vật hay ? Trân Ưng vẫn đứng bên tiếp tục xem kịch.

      "Trần tiên sinh, Trình Giang Dực sơ qua về tình huống này rồi chứ?" Trần Ưng đứng bên xem cuộc vui nghĩ tới còn bị kéo vào, đáp lời, Nguyệt lão từ nét mặt của cũng có thể nhận được đáp án, lập tức tiếp: "Mễ Hi tới sớm, ta cũng thể tới đây trước với ngươi, bất quá Trình Giang Dực ràng với ngươi cũng được rồi."

      ràng cái rắm, là gặp quỷ mà. Trần Ưng vừa định phát biểu vài câu về việc với việc này có quan hệ, Nguyệt lão 2238 nhanh chóng chuyển hướng: "Mễ Hi à, vị này chính là người giám hộ của ngươi. gọi là Trần Ưng, năm nay 28 tuổi, ngoại trừ hút thuốc và mắng chửi ra, có lẽ còn ham mê bất lương nào khác."

      (Khiết: ông kia, xấu Ưng ca vừa thôi *Tức giận*)

      Chờ , người giám hộ cái gì?

      "Cái gì gọi là hút thuốc, còn có mắng chửi là gì?"

      "Ách, hút thuốc chính là,..." Nguyệt lão nhìn Trần Ưng, nhìn thấy dưới chân còn nửa điếu thuốc lá, lập tức chỉ chỉ: "Chính là cái kia. Cía này tốt đâu, ngươi đừng học theo."

      Mễ Hi nhàng gật đầu. " mắng chửi chính là... Ách, tựa như là rất thích ra những từ ngữ thô bỉ. Cái này cũng tốt, ngươi cũng đừng nên học."

      Mễ Hi lại gật đầu.

      Mẹ nó chứ, cái này có thể xem là xấu ngay trước mặt nhân hay , chẳng lẽ coi là người vô hình chắc? Trần Ưng hai tay ôm ngực: "Hai vị, tôi vẫn còn sống đấy!" (Khiết: ngu thế!)

      " biết." Nguyệt lão cười cười, bộ còn sống là tốt, sau đó lại hướng Mễ Hi giới thiệu tiếp: "Mễ Hi, mau chào chú Trần Ưng. Trần tiên sinh, mau, chào Mễ Hi . Trần tiên sinh, Mễ Hi là nhi, đường xa tới đây, đối với nơi này quen thuộc, ngôn ngữ cũng được thành thạo, cần có người giám hộ ấy. Ngươi và ấy là người hữu duyên, cho nên Mễ Hi đành nhò ngươi chăm sóc."

      "Cái gì gọi là người giám hộ?"

      "Giống như là người chiếu cố ngươi, giống như cha mẹ, đó chính là người giám hộ của ngươi, vị này chính là chú Trần Ưng, ngươi cứ coi là chú là được."

      "Ai là chú của ta?" Tràn Ưng đỉnh đầu bốc hoả, vì cái gì mà hai người kia có thể quang minh chính đại đem tật xấu của ra chơi. có đáp ứng làm người giám hộ của cái nhi này sao? có đáp ứng ?
      139 thích bài này.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 2

      đáp ứng cũng sao! Nguyệt lão 2238 đương nhiên cũng biét tình thuận lợi, tình huống trước mắt cùng với dự tính có chút sai lệch, kịp từ từ thuyết phục Trần Ưng, vậy tìm người khác hỗ trợ vậy. "Trần tiên sinh, ngươi có số của Tô Tiểu Bồi ?" " có!" Trần Ưng tức giận, Tô Tiểu Bồi là lão bà của Trình Giang Dực, có số điện thoại của ta làm gì?

      "Vậy phiền ngươi gọi cho Trình Giang Dực được ?" Còn muốn gọi Trình Giang Dực? Cái tên Nguyệt lão này dúng là biết hai chữ khách khí viết như thế nào. "Làm phiền ngươi rồi!" Nguyệt lão 2238 giữ thái độ tốt đến mức thể tốt hơn. Trần Ưng bĩu môi, là người thích ăn mềm ăn cứng, cho nên lập tức mơt điẹn thoại, việc như vậy cũng quá đáng. Vừa vặn muốn gọi cho Trình Giang Dực đem tình lại, vô luận thế nào, cũng theo cái kịch bản cũ rích này. Điện thoại ừa bấm, bên kia còn chưa kịp gì, chỉ tiếng "Này" lập tức bị Nguyệt lão cướp lấy.

      "TRình Giang Dực a~~ Làm phiền ngươi gọi Tô Tiểu Bồi nghe máy ." Trần Ưng mạt đầy hắc tuyến, đây là đem và Trình Giang Dực trở thành công cụ truyền tin sao? (Khiết: *Nghi ngờ* này lo cho Trình Giang Dực... phải có gian tình gì chứ?? Ngập mùi đam mĩ~~) "Tô Tiểu Bồi, Mễ Hi đến rồi, phải, ba người bọn ta ở cùng chỗ.

      Ta còn có cơ hội cùng Trần Ưng chuyện, Trần Ưng vừa mới cùng Trình Giang Dưckj nó chuyện qua sao?" " ta cái gì với tôi?" Trần Ưng nhịn được mà nổi giận trong bụng. như vậy mà gọi là từng qua, cái cuộc điện thoại kia giống với tường tận giải thích à? Bên này Nguyệt lão 2238 vẫn còn điẹn thoại: "Mễ Hi rất tốt, ta thấy nàng tinh thần cũng tệ." Trần Ưng nghe vậy nhìn Mễ Hi cái, nàng tựa hồ đối với việc Nguyệt lão gọi điện thoại vô cùng hứng thú, mực nhìn vào cái điện thoại kia, sau đó lại quay sang nhìn xe của , nhìn nhìn đường cái, nhìn nhìn đèn đường, cuối cùng giương mắt nhìn bầu trời. hôm nay bầu trời tệ, nhiệt độ thích hợp, cuối mùa xuân đầu mùa hè, đúng là thời điểm tốt. Bầu trời có những ì sao, có ánh trăng, sáng tỏ ngời ngời. (>"< vô trọng điểm luôn đê~~)

      Trần Ưng chợt phát cùng Mễ Hi cùng nhau nhìn vào điểm trời, lập tức ngẩn cả người. đem đầu cúi trở về, thấy Mễ Hi cũng hướng ánh mắt từ bầu trời quay lại, hai người ánh mắt đụng nhau, tình cờ bắt gặp ánh mắt nàng. Giống như là nai con, mờ mịt lại có chút bất lực. Trần Ưng trừng mắt nhìn, lại nhìn sang, nhưng nhing thấy ánh mắt nàng nữa. Nàng khẽ cúi đầu, mím môi, thân hình đơn bạc, tay áo vừa rộng vừa mỏng, vốn là tư thái bé cùng yếu ớt, lại biết tại sao lại khiến cho Trần Ưng nghĩ tới hai chữ quật cường. Lúc này Nguyệt lão : "Được, được. Chốc nữa gặp lại." xong liền cúp máy, đưa lại cho Trần Ưng: "Cảm ơn." Trần Ưng gì, nởi vì muốn đối với " có gì." vô cùng thích chuyện khách khí. (Tựa: *Chẹp miệng* ta cũng thích khách khí.) "Làm phiền ngươi đưa chúng ta tới Trình gia." Nguyệt lão 2238 lại tiếp. Trần Ưng có chút khống chế nổ cảm xúc của mình, ánh ràng chưa " có gì." đúng , ràng phản đối khách khí đúng , vậy vì cái gì luôn luôn đối với khách khí? "Dựa vào cái gì?"

      "Ngươi có xe." (Ta thích nguyệt lão rồi đấy~~~ *gọi nương* ~~ Nương~~ ta lấy làm thê tử!) lý do tốt nha. Nếu Nguyệt lão 2238 này và Trình Giang Dực cùng nhóm người, tuyệt đối tin. Trần Ưng muốn : "Có xe cũng có nghĩa vụ đưa các ngươi ." hoặc những lời kiểu kiểu như vậy, thế nhưng Nguyệt Lão hướng tới Mễ Hi : "Mễ Hi à, ngươi cần sợ, ta để ngươi phải ngủ đầu đường xó chợ đâu." Lời của Trần Ưng đến miệng rồi lập tức nuốt xuống. Mấy ngày trước trong bản tin xã hội, quả thực có thấy hình ảnh bé lang thang trong đêm, sau đó bị kẻ bắt cóc cướp bóc, thậm chí còn xảy ra án mạng. có chút do dự, Nguyệt lão 2238 mang theo Mễ Hi đứng bên cạnh xe rồi. Trần Ưng tuy trong lòng rất là kháng cự, thế nhưng cũng cảm thấy vứt bỏ tiểu nương như vậy ngoài đường rất thích hợp, dù sao đưa bọn họ đến Trình gia cũng khó khăn gì. Trần Ưng yên lặng mà dùng chìa khoá điện tử mở cửa xe. Xe vang lên tiếng "đích", mễ Hi nhất thời bị bất ngờ, lại càng hoảng sợ. Nàng trợn tròn mắt trừng trừng cái xe, bộ dạng này khéo lại bị Trần Ưng nhìn thấy được.

      Là đồ quê mùa hay là giả quê mùa biết. trong lòng ụng trộm nghĩ đến. Ân, biểu lộ này quá đáng , có le nàng cũng rất đáng . Trần Ưng mở cửa xe ngồi vào ghế lái, bên này Nguyệt lão cũng mở cửa xe ngồi lên, dẫn theo mễ hi cũng bò được lên xe. Hai người động tác chậm rì rì, Trần Ưng kiềm chế ở bên chờ đợi. vật vả xe mới có thể ..., Nguyệt lão và Mễ Hi bên này cùng nhau chuyện phiếm: "Ngươi đừng gấp, chúng ta đến nhà Chú Trình cùng Tô trò chuyện trước, sau đó đem ngươi thu xếp tốt, ngươi có thể nghỉ ngơi tốt rồi. Những thứ kia tuy cổ quái chút, bất quá ngươi cứ chậm rãi học tập, rất nhanh học được thôi." Mễ Hi chuyện, chỉ nhàng gật đầu.

      "Ngươi xem a, chúng ta ngồi cái này, gọi là xe, rất giống với xe ngựa ở chỗ các ngươi." Nguyệt lão tựa hồ muốn phổ biến trước chút đò vật quen thuộc. "Cũng có con ngựa nào, làm sao có thể chạy?" "Là vì bằng việc đốt xăng." "Xăng?" Mễ Hi hiếu kỳ. Nguyệt lão có chút phát sầu: "Giống với việc ngươi đốt dầu." Trần Ưng đối với câu trả lời này xì mũi coi thường, có thể đốt dâu, loại dầu nào thể đốt? "Uh, sau khi xăng bị thiêu cháy tạo động lực, khiến xe chạy ." Nguyệt lão rất cố gắng muốn giúp tiẻu nương giải thích nghi hoặc. "VÌ sao thiêu cháy lại có thể chạy, đốt rồi xe phải hỏng chứ?" Nguyệt lão 2238 vô cùng chăm chú và nghiêm túc, lúc này im lạng, biết trả lời thế nào cho phải. là nhiều chuyện, lại còn muốn giáo dục thiếu nữ vấn đề đâu, đảm nhiệm vấn đề tình duyên là được rồi.

      Trần Ưng qua kính chiếu hậu vụng trộm nhìn hai ngườ, nghe được ít... lời đối thoại rất mắc cười. Nhìn qua có chút hả hê sung sướng khi người gặp hoạ. thoáng nhìn qua kính chiếu hậu, Những biểu gương mặt của kia đều vô cùng chân . "Mễ Hi a, ngươi cần gấp, những vấn đề này về sau ngươi hỏi chú Trần, chú ấy cho ngươi biết thôi." Khoé miệng Trần Ưng cong lên lập tức sụp xuống, dựa vào cái gòi mà phải trả lời a, đưa bọn họ tới nơi lập tức rời . Cảm ơn bye bye đừng gặp lại. (Khiết: Nha~~ ta thích nam chính~~ Quá phũ!!!)

      Mễ Hi nghe được lời của Nguyệt lão nhanh chóng nhìn về phía Trần Ưng. Trần Ưng tại kính chiếu hậu bắt gặp nét mặt nàng, nàng mấp máy miệng, chuyện, lại hướng đến Nguyệt Lão gật gật cái đầu xem như hiểu ý. Trần Ưng lòng dạ hẹp hòi chắc chắn để ý đến nàng, mà nàng cũng muốn nịnh nọt người khác. Ngay cả câu khách khi cũng chưa từng hướng nàng qua. Theo lý nàng nghe lời Nguyệt lão mà ..., người này mình nên gọi là chú, là người giám hộ của mình sao?

      Vì cuộc sống sau này dễ thở chút, có nên biểu thị chút hảo ý hay ? Trần Ưng lại nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, đúng lúc Mễ Hi cũng nhìn qua đây, ánh mắt hai người lại chạm nhau trong kính, lại từng người rời . Nàng nhất định biết mình (Trần Ưng) thích nàng, cũng có ý định tiếp nhận nàng. Trần Ưng lại liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, tiểu nương này có lòng tự cao lớn a. Tiếp sau đó, Trần Ưng cũng vụng trộm nhìn hai người đằng sau nưa. Nguyệt lão cũng có hướng nàng giáo huấn xoá nạn mù chữ nữa, chỉ cùng với Mễ Hi chút chuyện phiếm.

      Bên này Nguyệt lão bàn giao nhắn nhủ, nàng có giám hộ, nhất định làm hết sức mình. Lại lần nữa giới thiệu kỹ càng về Trình Giang Dực cùng với Tô Tiểu Bồi là người phương nào, lại cổ vũ Mễ Hi cố gắng nắm bắt cơ hội, cố gắng hết mình. Nắm bắt cơ hội? Mặt Trần Ưng lúc này kéo dài ra, vị nương này vẫn còn vị thành niên a, Nguyệt lão kia ràng là xúi giục cổ vũ trẻ em vị thành niên, như vậy thích hợp sao? Còn có, những lời này ... Người ta còn có nghe hiểu ? (Khiết:... nam chính gì? ta nữa~~) Cuối cùng cũng đến được Trình gia. Trần Ưng đem xe lái đến bên dưới lầu, Nguyệt lão lập tức nhắc nhở : " thể đỗ xe ở đây." "Hai người xuống xe, tôi ." có ý định ngừng lại. "Ngươi mang bọn ta lên, chúng ta xuống xe." Nguyệt lão giọng điệu rất kiên quyết. (Cái này gọi là chơi lầy nè~~~) Cái gì? Chơi xỏ lá.

      Trần Ưng quay đầu, Nguyệt lão 2238 hai tay ôm ngực, bộ dáng (Khiết~~ Thà chết theo, ahihi, ngập mùi đam mĩ~~) đạt được mục đích bỏ qua. Mễ Hi mặt biểu tình, khuôn mặt ẫn lạnh lùng. Giống như nàng là người ngoài cuộc. "Ta muốn ngươi theo chúng ta lên, tá có lời muốn với ngươi." Nguyệt lão lại . Trần Ưng cắn chặt răng, bỗng nhiên cảm thấy bản thân bị mắc lừa. chỉ cho rằng bản thân đưa người đến đây, kết quả cũng biến thành người trong cuộc, rất cao hứng nha. "Ta có lời muốn với ngươi, rất quan trọng."

      Nguyệt lão lại thêm câu nữa. Trần Ưng thoáng nhìn qua Mễ Hi, Mễ Hi cũng nhìn . Nàng đối với có đề phòng. nên là người đề phòng mới phải chứ? Đúng ? Trần Ưng cùng Mễ Hi lấy ánh mắt phân cao thấp. nhìn ra, có theo hay , cuối cùng có thu dưỡng nàng hay , nàng cũng để tâm đến.

      Ôi, nàng như vậy làm ngược lại muốn lên đó chuyến. cũng phải là chưa đến nhà Trình Giang Dực bao giờ, bọn họ còn có thể đem làm gì? muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, vô luận là chuyện gì, cũng làm cái bảo mẫu hay vú em chó má gì cho nương này

    4. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 3.

      Trần Ưng cùng Nguyệt lão mang theo Mễ Hi lên nhà. Trình Giang Dực và Tô Tiểu Bồi đều ở nhà. Tô Tiểu Bồi có chút cảm mạo, tinh thần được tốt lắm, =nhưng vẫn rất nhiệt tình đón tiếp bọn họ. "Tô Tiểu Bồi."

      Nguyệt lão 2238 vừa vào nhà hướng Tô Tiểu Bồi chạy tới, Trần Ưng nghĩ thầm, cho dù vợ chồng Trình Giang Dực buồn nôn thế nào cũng phải cho Nguyệt lão này đạp chứ? "Ta đem Trần Ưng tới rồi." Lời này mà cũng được, lại phải là con tin, hơn nữa là tự nguyện lên đây, ta có chút công lao nào có được hay ? Tô Tiếu Bồi cười tủm tỉm, cùng Trần Ưng chào hỏi, sau đó hướng về phía Mễ Hi. "Xin cào, nhất định là Mễ Hi." Mễ Hi gật đầu. "Tôi là Tô Tiểu Bồi."

      Mễ Hi thi lễ cái: "Bái kiến thẩm thẩm." Rất tốt, vậy là nhận thức nhau rồi. Chúc các ngươi than tình vĩnh tại, toàn gia đoàn viên. Trần Ưng niệm xong chú muốn quay người chạy , Trình Giang Dực cùng Nguyệt lão mỗi người tay túm lấy tay : "Ngồi, ngồi, uống chén tà." (Khiết: Khổ thân, chúc người ta mà chạy luôn có phải thoát rồi ko? Ngu ngốc *khinh bỉ*)

      Tô Tiểu Bồi cười cười với Mễ Hi: " cần lễ, đến, theo tôi, tôi chuẩn bị ít đò cho đó." Mễ Hi quay đầu nhìn thoáng qua Nguyệt lão 2238, thấy ta nhàng gật đầu, Mễ Hi mới theo Tô Tiểu Bồi vào trong nhà. "Ngươi xem, nàng chỉ tín nhiệm ngươi, ngươi phải thu nhận nàng a."

      Trần Ưng quyết định đánh đòn phủ đầu, đẩy tiểu nương kia cho nguyệt lão 2238. "Ta ỏ ký túc xá nha~" 2238 chỉnh lại sắc mặt, nắm chặt cơ hội nó với Trần Ưng: "Tình huống là thế này. Chúng ta ở thế giới khác song song với thế giới của các ngươi. Ngươi có thể tưởng tượng chút, giống như hai thế giới cùng chuyển động vậy, năng lượng có thể gọi là vĩnh hằng. Ta là nguyệt lão số 2238, công việc của ta chỉ là chấp hành theo lệnh, dẫn dắt những người hữu duyên đến với nhau, lại để cho người hữu tình trỏ nên thân thuộc với nhau hơn. Chúng ta có hệ thống chỉ đỏ, trong lần tình cờ, phát ra nàng có chút năng lực, ví dụ như nàng có thể đến thế giới khác. Mễ Hi cũng là do hệ thống chỉ dẫn mà tới đây."

      Khiết??? ta hiẻu lắm~~ "Ngươi là tác giả, Nguyệt Lão là bút danh?" "Ngươi hãy nghe ta hết." Nguyệt lão 2238 đến công việc của mình vô cùng chăm chú: "Mễ Hi chính là sống trong cái niên đại kia, cũng giống như người cổ đại của các ngươi, cách sống và văn hoá đều tương đồng, cho nên ngươi cũng thấy cách ăn mặc của nàng rồi đấy, nàng mặc quần áo cổ trang, đây là bộ dạng bình thường ở thế giới kia."

      "Nàng mặc quần áo như thế tới làm gì?" Trần Ưng quyết định hỏi đến cùng, muốn biết đến cùng là có chuyện gì xảy ra. "Phụ thân của Mễ Hi là hộ quốc tướng quân, người trong nhà nàng bị hãm hại, tài sản bị tịch thu hết. Mễ Hi tuy còn nhưng vẫn quyét cầm đao thương bảo vệ gia đình, cuối cùng mình đấu với 18 người, vì vậy mà chết." "Nàng ta chết rồi?" Trần Ưng giật mình. "Nàng vì chữ hiếu mà chết, khiến cho các nguyệt lão vô cùng cảm động, quyết định nối nhân duyên cho nàng. Mà nàng nguyên bản mệnh cũng chưa tận, chỉ là rơi vào hoàn cảnh đột ngột, trở tay kịp mới lâm vào kết cục kia. Nguyệt lão bên kia hi vọng có thể bảo vệ mạng sống cho nàng, lại muốn nàng tìm được hạnh phúc đích thực của cuộc đời mình, vì vậy liền hướng hệ thống chỉ đỏ cầu xin giúp đỡ."

      "Chết rồi phải đầu thai sao? Tìm nhà khả giả cho nàng ta đầu thai là xong." Nguyệt lão lắc đầu: "Ta chỉ biết làm theo hệ thống chỉ đỏ, biết đầu thai là cái gì. Ngươi trước đừng ngắt lời ta. Tóm lại là thế này, hệ thống chỉ đỏ nhận thụ lý vụ này, nhưng bởi vì Mễ Hi tại thế giới kia chết, cho nên muốn nàng đạt được hạnh phúc chỉ có thể cho nàng tái sinh. Thế nhưng việc này lại gặp phải vấn đề, Nguyệt lão bên kia còn chưa kịp buộc chỉ đỏ cho nàng, cho nên nàng có chỉ đỏ hộ thân. có chỉ đỏ bảo hộ, nàng chỉ có thể chống đỡ được ba năm. Việc tìm người hữu duyên để buộc chỉ đỏ phải là điều dễ dàng, thời gian ba năm này cũng rất gấp rút, nhất định đủ. Cuối cùng việc này cũng đến tay ta, cho nên ta quyết định buộc chỉ đỏ cho nàng.

      Những ngày này, nàng ấy cần chỗ ở, cũng cần người chiếu cố. Ta nhờ vào hệ thống mà tìm thấy ngươi, điều kiện của ngươi rất phù hợp, người lại vừa vặn quen biết Trình Giang Dực, ta cùng với ta cũng là chỗ quen biết, cho nên ngươi chính là người thích hợp nhất." "Đợi chút, cái kết luận "thích hợp nhất" của ngươi là sao?"

      Nguyệt lão 2238 ngừng lại chút, giống như suy tư biết nên giải thích như thế nào. Trình Giang Dực bên này lập tức cướp lời: "Ta rồi mà." rồi? Trần Ưng ngồi thẳng dậy, doạ người ta chắc, lại còn cái gì Nguyệt lão rồi xuyên việt, lại còn chết rồi sống lại, còn cái gì thích hợp nhất! Diễn , ta xem các ngươi diễn như thế nào?

      "Ngươi là lựa chọn thích hợp nhất rồi, lý do chính là: Thứ nhất, ca ngươi là chủ quản công ty đối tác với ta, ngươi miễn cưỡng cũng được xem là người nhà. Người nhà dễ chuyện lại rất đáng tin, nếu như xảy ra chuyện gì bọn ta tìm ngươi tính sổ. Cái này rất dễ lý giải đúng ? Lý do thứ hai càng dễ hiểu, ngươi có tiền a, việc thu dưỡng là vô cùng phù hợp." Mặt Trần Ưng rơi đầy hắc tuyến, lý do nghe hay .

      Mẹ nó, phù hợp ở điểm nào biết. "Tôi còn lý do thứ ba nữa nha, trừ tôi ra, tôi làm gì thấy ai lá gan lớn như cậu, hơn nữa còn có chút lương tri, giao tiểu nương này cho cậu tôi cũng yên tâm được phần nào."

      Đây là khen người khác cũng quên đánh bóng mình đúng ? Trần Ưng rất khinh thường, Trình Giang Dực người này thu dưỡng nương người ta thôi, lại muốn đẩy rắc rối cho người khác, có thể làm được việc này mà còn muốn cùng chuyện lương tri? Lại còn yên tâm phần nào nữa?

      "Cậu như vậy là chưa hiểu tôi rồi, ngày nào tôi cũng đưa tay lên ngực, làm gì thấy cái lương tri kia ở đâu. ra trai tôi mới lương thiện , cũng rất có tiền, lại càng là người nhà, cậu cứ việc tìm ấy, ấy thích hợp hơn nhiều." Đẩy rắc rối cho người khác chính là sở trường của mà. Trình Giang Dực đẩy xuống hố, đẩy trai mình xuống hố theo, hơn nữa nếu việc lần này Trần Phi biết, có đánh chết cũng tin, cho nên đẩy trai mình xuống hố tuyệt đối day dứt.

      "Cậu nhìn cậu xem, bao nhiêu người trông cậy vào cậu, cậu lại muốn đẩy cho trai. trai cậu rảnh rỗi a, cậu ta còn phải giúp công ty kiếm tiền, công việc bề bộn như vậy, thời gian đâu ra mà chiếu cố tiểu nương này. Cậu so ra vẫn rảnh rỗi a." "Tôi rảnh rỗi khi nào?" Trần Ưng muốn muốn nổ tung: "Tôi công việc cũng rất bộn bề đấy." "Cậu có nhiều nhân viên như vậy để trưng bày sao, để bọn họ làm ." "Thế trai tôi có nhân viên sao?' " nhiều bằng của cậu." Đó là , rất có logic.

      Trần Ưng đặt tay lên chân mình, tiếp tục phản kích: " trai tôi khẳng định rảnh rỗi, thế còn cậu, cậu có vợ nha, hai người các cậu cùng nhau chăm sóc cho nương kia là thích hợp nhất." "Chúng tôi được." "Vì sao?"

      "Bọn tôi chuẩn bị có con, vận động tạo người tiện có thêm người, mà thiếu nữ vị thành niên lại càng phù hợp." Mặt Trần Ưng đen nửa, làm chuyện biết xấu hổ như vậy lại còn ra ngoài miệng trước mặt bao nhiều người như vậy? Đáng cười hơn chính là, cậu ta nếu muốn cho nương nhà người ta biết, thế nhưng lại hết trước mặt người ta rồi còn gì? "Tôi còn chưa hết nha." Trình Giang Dực lại tiếp tục với công tác thuyết phục của mình: " Tôi còn lý do cuối cùng, bán trò “Tìm lang” kia cho cậu, đúng ?

      Cậu chăm sóc Mễ Hi, tuy quá liên quan tới tôi nhưng chung quy tôi vẫn thiếu cậu nhân tình, đến lúc đó trò chơi ra mắt thị trường, cần điện ảnh, truyền hình vân vân…, lúc cần hợp tác, tôi ưu tiên cho cậu. Cậu xem, tôi cũng trả giá đấy thôi.” "CMR cậu chuyển nhượng bản quyền cũng cần kiếm cớ sao?" "Đương nhiên là cần nha, vạn nhất người khác đưa ra giá cao hơn cậu, đến khi đó tôi cũng có lấy lý do để thuyết phục bản thân." Trần Ưng muốn hướng cậu ta giơ ngón tay giữa. Nhưng mà , bản quyền trò chơi "tìm lang" kia rất hấp dẫn, so với trò "kiếm hiệp" càng có lực hấp dẫn hơn.

      Chỉ là còn chưa hoàn thành, bản quyền cũng chưa thể đăng ký, thế nhưng phần thiết kế cùng cốt truyện có nhìn qua, rất thú vị, chắc chắn sau này bán được tiền. "Tôi với cậu." Trình Giang Dực lại tiếp tục tiếp, lần này ta rất ngắn gọn, vô cùng chăm chú: "Nguyệt lão tồn tại, hệ thống chỉ đỏ kia cũng sai, đây phải là vở diễn hay câu chuyện nào cả."

      "Tôi lúc đầu hôn mê bất tỉnh, là nhờ có sợi chỉ đỏ hộ thể mới có thể tỉnh lại, khi đó Tiểu Bồi qua đó tìm được tôi." Trần Ưng sững sờ, nhà tâm lý học đến thế giới khác tìm nhân duyên, câu chuyện này như thế nào nghe quen tai. Đúng rồi, bỗng nhiên hiểu ra, đây chính là kịch bản của trò "tìm lang" kia. lập tức liếc mắt nhìn Trình Giang Dực. "Đây phải là tôi biên soạn, cũng phải là ý kiến của tôi. Đây là chuyện có . Tôi chỉ là ghi chép lại rồi sắp xếp nó để thiết kế ra trò chơi kia mà thôi. Chỉ là muốn dùng phương pháp này để vĩnh viễn lưu giữ tình với Tiểu Bồi."

      "Ngươi còn cho ta lấy việc này đưa đến mọi người, để mọi người biết quý trọng, nỗ lực và bao dung hơn trong tình ." Nguyệt lão 2238 chen vào, cho nên ta (2238-) mới cho phép bọn họ tạo ra trò chơi theo những tình tiết của . Trình Giang Dực phất tay ý bảo đừng ngắt lời. tiếp tục với Trần Ưng: "Chuyện này cần hoài nghi nữa, đây chính là . trai cậu cũng biết. Việc của Mễ Hi cậu ta cũng biết rồi. Trần Ưng, hệ thống chỉ đỏ chọn đúng cậu, tự nhiên có đạo lý của nó. Cậu cứ chăm sóc tốt cho nàng, cũng quá lâu đâu." Trần Ưng nhướn mày: "Thế nào là quá lâu?" "chỉ cần chờ đến ki cột được chỉ đỏ." Trần Ưng tiếp tục nhướn mày: "Vừa rồi Nguyệt lão kia qua việc buộc chỉ đỏ rất khó, ít nhất cũng phải mất ba năm, vậy mà cậu quá lâu, cậu thử sờ lên ngực mình xem, lương tri của cậu để đâu rồi?"

      " ta muốn là về tầm quan trọng của việc này, còn điều ta muốn là các mốc thời gian để thục , hai phương diện này hoàn toàn bất đồng, dùng từ ngữ tất nhiên giống nhau, cái này vẫn nên để ngươi dùng chỉ số thông minh đê lý giải ." Nguyệt lão 2238 nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, xem người này rồi lại xem người kia, hai người tranh giành lời của nhau mãi vẫn có hồi kết, tốt nhất vẫn là để xen vào .

      Đúng lúc này Tô Tiểu Bồi đưa Mễ HI ra. Mễ Hi thay đổi bộ quần áo thể thao thoải mái, quần dài áo dài cùng đôi giầy Cavans, tóc dài buộc đuôi ngựa, nhìn từ xuống dưới đều khác gì con đại. thấy mọi người nhìn mình co người lại. Mở to hai mắt mấp máy miệng, tay chân như dư thừa biết để đâu.

      Trần Ưng nhìn , mắt long lanh như nước, thần sắc đơn thuần, hoàn toàn giống khí chất mấy đại. đột nhiên lại phát ra mình có phần tin tưởng lí do của bọn họ, tuy vô nghĩa nhưng vẫn có phần tin. Nếu sao Mễ Hi này lại đột nhiên nhảy lên xe ta? rơi xuống từ trời, vẫn tài nào giải thích nổi tình huống này. từng nghe trai có qua Trình Giang Dực từng có kinh nghiệm đặc thù, mà tên Nguyệt lão 2238 này cũng chẳng giống người điên, hai tên đàn ông này có tin được Tô Tiểu Bồi cũng phải loại phụ nữ hay giỡn linh tinh. Nhưng nếu việc này có , vậy tại sao hệ thống tơ hồng lại chọn trúng ? có chỗ nào phù hợp?

      “Nếu tôi nhận nuôi ta sao?” hỏi. có ai trả lời , chỉ có Tô Tiểu Bồi thở tiếng dài. Mễ Hi nghe được lời của cũng khẽ chấn động, mím chặt môi, mặt ngoắt qua bên nhưng vẫn bướng bỉnh cúi đầu. Trần Ưng nhìn nét mặt và ngón tay xoắn lại của , nhìn lát trong lòng lại mềm nhũn.

      ấy hình như rất đáng thương. Chuyện này, ra chuyện này cũng có gì lớn, chỉ là cho ấy chỗ ở, để ấy chết đói là được. Những cái khác mấy người này tự xử lí là được mà? Trần Ưng hắng giọng cái, chú ý Mễ Hi vụng trộm liếc cái. bỗng nhiên ý thức được vừa rồi mình vậy trước mặt ấy có phần pải phép, bé mới đến, chưa quen cuộc sống nơi này, tất cả mọi người ấy chỉ có thể trông chờ vào lại khách khí như vậy. Nhưng quả cam lòng yếu thế như vậy.

      Sao lại cứ phải là ? “Ờm, bao lớn rồi?” hỏi, trước cứ làm tình huống rồi sau. “Mười, mười bảy rồi, sắp mười tám rồi.” Nguyệt lão dường như nhìn ra có ý nhượng bộ, hấp tấp , còn moi ra tờ giấy từ trong túi quần. “Tuổi này là hiểu chuyện rồi, phiền đâu. Mễ Hi cũng rất nghe lời nữa.”

      Trần Ưng liếc nhìn ta cái, hỏi hả? Tích cực cái khỉ khô ấy. Như bọn buôn người vậy, nguyệt lão vậy sao mà tin đây? “Sinh nhật ngày 15 tháng giêng.” Mễ Hi tự trả lời. “ đồng ý theo tôi hả?” Trần Ưng lại hỏi, giọng điệu có phần khiêu khích. Nếu là con nhà người ta muốn, mấy người khác cũng đừng hòng nhảm, ta muốn thế nào ai mà nhúng tay vào được. Ừ, vậy là công bằng nhất. ta thích , cho nên cơ hội muốn là rất lớn. Mễ Hi ngó qua nguyệt lão, lại nhìn qua Tô Tiểu Bồi, sau đó quay đầu trở về. Ai cũng nhìn ra được tình nguyện, nhưng vẫn giọng : “Xin nhờ chú chiếu cố.” Trần Ưng muốn chửi bậy đấy. Tình hình chó má gì vậy?

      Mẹ. ổn ổn! nhóc à, phải mình đánh mười tám gã đàn ông đó sao? Mù quáng phải đức tính tốt đâu, đừng nghe lời người ta làm chi. nhìn mấy người xung quanh, bọn họ đều ngó chừng . Mà Mễ Hi cũng khẽ cắn môi nhìn trộm , Trần Ưng hấp háy môi, đám này như đám tú bà bán người, mà ta cứ như là khách làng chơi vậy. đúng, phải nhóc đáng thương bị người ta lừa bán. Nếu nhận nuôi ấy thế nào? Trần Ưng do dự. “Đây.” Nguyệt lão sốt ruột, cầm tờ giấy trong tay nhét cho Trần Ưng. “Đây là tư liệu và các loại giấy chứng minh cho Mễ Hi, giao cho .” Trần Ưng nhận lấy rồi nhìn qua. Chỉ nhìn cái mà thôi, tò mò, vẫn chưa có quyết định cuối cùng đâu. Còn phải xem xét, má nó! nhảy dựng lên. “Mẹ, mẹ kiếp, sao ta có tên trong hộ khẩu nhà tôi rồi?”

      là người giám hộ đó.” Nguyệt lão 2238 trả lời. “Hệ thống tơ hồng của các còn xử lý thủ tục di chuyển hộ khẩu hả?” Trần Ưng nghiến răng nghiến lời, “Còn trộm cả hộ khẩu gốc này!” “, .” Nguyệt lão khoát mạnh tay, “Tôi trộm hộ khẩu gốc mà, trai đưa đấy. Sặc, mẹ nó chứ. Đúng là cướp trong nhà khó phòng. “Cậu còn gì muốn hỏi nữa ?” Trình Giang Dực hỏi . Trần Ưng giận à, muốn hỏi nhiều là đằng khác, nhưng mà… mấy cái này phải trọng điểm!

      Trọng điểm là vừa bị đám này liên thủ tính kế đúng ? Kể cả ruột luôn? Tình thân đâu rồi? Nhân tính đâu rồi? Đâu mất cả rồi? Trong đầu Trần Ưng mắng dưới mười vạn chữ thô tục. nhìn Mễ Hi, nhóc nhìn Tv, đối với , thế giới này quả thực quá lạ lẫm. nhìn , hiểu sao lại mềm lòng. Việc này cũng trách bé được, cũng là người bị hại.

      Chết cũng được chết tử tế, còn bị đưa tới cái nơi quỷ quái để người đáng tuổi chú này thu nuôi. Đám người kia nhìn chòng chọc vào . Mẹ nó, quá khốn nạn. Bọn họ có cân nhắc qua cảm nhận của bé chưa? thấy bé biểu lộ thất lạc khổ sở lắm sao? Tâm tính lương thiện cái con khỉ. “Xem ra cậu ta có vấn đề gì đâu, quyết định vậy !” Đợi, đợi , đồng ý khi nào vậy? còn chưa đồng ý mà. Nhưng trong lòng lại tính dọn phòng cho ấy ở, đổi lại ga giường vỏ chăn rồi. Thiện lương quá đúng là hay gặp quỷ mà.

    5. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 4.

      Rốt cục Trần Ưng vẫn lĩnh Mễ Hi mang về nhà. Trước khi , Tô Tiểu Bồi còn chuẩn bị cho Mễ Hi vài thứ đồ dùng sinh hoạt, nhưng vì chưa biết số đo của Mễ Hi nên có thể quần áo quá vừa vặn, hôm sau mua đồ mới cho Mễ Hi, trước tiên cứ để bé dùng những thứ đồ này . Trần Ưng nghe vậy cũng rất hài lòng, tốt lắm, xem ra ta cũng chỉ phải cung cấp chỗ ở, quản tốt cơm ngày ba bữa là được. đứng bên nhìn Tô Tiểu Bồi cầm bàn chải đánh răng chỉ cách dùng cho Mễ Hi.

      “Đây là bàn chải đánh răng nhé, dạy cháu cách dùng lúc nãy rồi. Đây là bàn chải mới cho cháu. Chúng ta gọi đây là đánh răng, cháu đừng quên nhé. Cái này là kem đánh răng, trong nhà chú Trần Ưng của cháu có, dùng của cậu ta là được rồi. Sữa rửa mặt và kem dưỡng da đều cho vào túi rồi, sữa tắm cũng ở trong đó, viết cách dùng lên hết rồi, cháu nhớ dùng thế nào cứ hỏi chú Trần Ưng là được.”

      Còn bàn chải đánh răng với kem đánh răng nữa, Trần Ưng xoắn loại: “Nhiều từ mới nghe hiểu như vậy, nếu hai người giữ bé lại dạy cách dùng trước .” Vừa xong mọi người cấp tốc tiễn bọn họ ra cửa -_-.

      Nguyệt lão 2238 hấp tấp theo bọn họ, là muốn nhìn thấy Mễ Hi vào nhà mới . Trần Ưng khinh bỉ nhìn ta, sao lúc nhét con nhà người ta lên đường quan tâm ? Nhưng nghĩ vậy mất hình tượng quá, đành thôi . đường chuyện, buổi tối ít xe, ba người nhanh chóng về tới nhà. Trần Ưng đưa Mễ Hi và Nguyệt lão vào nhà. Nguyệt lão cứ như chủ nhà dắt Mễ Hi giới thiệu khắp nhà. Đây là toilet này, đây là phòng ngủ, ô, phòng lớn quá ta, gian phòng đẹp đấy nhỉ.

      “À, Trần Tiên sinh, phòng này là phòng Mễ Hi hả?” Phòng hướng nam, có tủ có giường, thoạt nhìn tồi. “Ờ.” biết gì còn cướp việc dẫn đường, Trần Ưng lại xì mũi khinh bỉ. “Em xem nè, đây là phòng em đó, giường đâu, gian phòng cũng lớn lắm, đúng ? Cũng gần toilet, là, toilet chính là, chính là nhà vệ sinh, đến đây, dạy em.” Mẹ đỡ đầu Nguyệt lão dẫn Mễ Hi vào toilet, “Đây là bồn cầu, ngồi đây kéo cái là được, em xem, như vầy nè.” Sau đó còn làm mẫu xả nước lần.

      “Em xem, đây là vòi nước, vặn vầy là có nước chảy ra, dùng nước đều dùng thế này. Kéo qua bên này là nước ấm. Đúng rồi, mấy thứ lúc nãy Tô chuẩn bị cho em đâu rồi?” Mễ Hi vội lấy cái túi ra. Nguyệt lão 2238 giúp cái túi lên cái móc cạnh tủ kính, sau đó lại chạy tới hỏi: “Trần tiên sinh, phiền cung cấp cho Mễ Hi cái chén đánh răng.” Trần Ưng tìm cái li thủy tinh mang tới, Nguyệt lão đưa vào cho Mễ Hi, sau đó dạy làm sao để mở tủ kính, rồi với : “Mễ Hi, đây là nhà em.”

      Có khăn mặt có cốc đánh răng là nhà mình chẳng? Cái này cũng dễ dàng. Trần Ưng vốn đinh trêu chọc chế nhạo hai câu nhưng nhìn thấy Mễ Hi tỏ vẻ ngơ ngác lại nổi nên lời. Nguyệt lão hào hứng bừng bừng dẫn Mễ Hi xem nơi khác. “Đây là phòng sách, là địa bàn của chú Trần nhà em, bình thường em nên vào đây quấy rầy ta. Đây cũng chẳng biết là phòng gì, à, phòng ngủ, chính là phòng ngủ, cũng là địa bàn của chú Trần, em tuyệt đối nên vào đây.”

      Dùng từ tuyệt đối rồi còn tăng cường ngữ điệu nữa, Trần Ưng tiếp tục xì mũi. Vào sao nào? Chẳng lẽ còn ăn thịt bé nhà người ta nữa hả? Dám vu oan nghi ngờ nhân cách của . Đáng tiếc lại thể đốp lại, bởi vì quả thích người ta vào phòng ngủ hay phòng sách của mình. Địa bàn của chính là của . Vốn cả căn nhà này đều là địa bàn của . Mẹ nó chứ, khốn kiếp. Rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy, sao hiểu gì hết vậy, tự nhiên bị nhét bé. Mà ta còn mang ta về nhà nữa. Nhất định là bị thôi miên rồi. “Trần Tiên Sinh.” Nguyệt lão hét to, như thể gọi đò vậy.

      “Sao vậy?” “Trần tiên sinh chỉ dùng toilet chính thôi nhé, bên kia là phòng toilet chuyên dụng của Mễ Hi, đừng làm lộn xộn đồ của bé.” Nguyệt Lão dọn dẹp xong đống chai chai lọ lọ, dạy cách dùng vòi sen rồi lại giục Trần Ưng cấp vỏ chăn ga giường mới, hai người bận rộn sửa sang lại giường chiếu. Mễ Hi đứng bên, ánh mắt có phần ngốc nghếch. “Được rồi được rồi.” Nguyệt lão kiểm tra trong ngoài lần.

      “Mễ Hi à, đây là phòng em nhé, đây là tủ quần áo, tự em thu dọn nhé, à, hai bộ quần áo này chắc đủ, em đừng lo, chú Trần của em giải quyết hết. Trong phòng này có gương, em cứ dùng trong toilet nhé.” Nhớ ra còn chưa dạy Mễ Hi bật đèn tắt đèn liền vội dạy thêm chút. Mễ Hi gật đầu, biểu vẫn còn hơi ngốc, hay là… biết xử thế nào? Trần Ưng nghiêng đầu qua bên, làm bộ thấy được. Bây giờ vẫn còn có áp lực, lỡ nuôi nổi làm sao? bé đến từ cổ đại đấy. Bây giờ hối hận có kịp nhỉ? Nguyệt Lão lại vòng ra ngoài hỏi: “Trần Tiên sinh, tôi còn sót gì ?”

      Trần Ưng nhếch miệng, ngoại trừ mang người thấy hình như sót gì nữa đâu. “Mễ Hi, em đừng sợ, tới thăm em. Chú Trình và Tô cũng tới thăm em.” Mễ Hi vẫn chuyện mà chỉ gật đầu. “Vậy .” Nguyệt lão dường như nỡ, hít hơi sâu: “ phải rồi.” Mễ Hi dường như lúc này mới hồi phục tinh thần, khom người sâu chào Nguyệt lão: “Đa tạ nguyệt lão tiên sinh.” Nguyệt lão khoát tay, muốn lại thôi, cuối cùng đành câu: “Mễ Hi à, em cố gắng lên. À, cố gắng chính là cổ vũ em đấy.” Mễ Hi lại gật đầu, thi lễ thêm lần nữa: “Đa tạ nguyệt lão tiên sinh.”

      Nguyệt lão khoát tay, lần này chuyện nữa. Trần Ưng nghĩ sau này nếu em cố gắng lên, bên kia lại đa tạ, lại phải cố gắng lên à, vậy quả thực đá đít Nguyệt lão này, à , xách cả hai người này ra ngoài mất. “Trần Tiên Sinh, tiễn tôi .” Nguyệt lão cầu. Trần Ưng từ chối, khách bình thường lúc về đều cần tiễn, mà nguyệt lão này lại ngược lại, chẳng những cần tiễn mà còn cầu tiễn ta xuống tận lầu dưới. “Trần tiên sinh, tôi muốn với chút lí do.” “Lí do gì?” “Lí do chọn trúng chăm sóc cho Mễ Hi.”

      Nguyệt lão hắng giọng cái. “Hệ thống tìm ra tổng cộng mười tám người có duyên. Người có duyên chính là người có thể ở chung được, cũng nhất định phải là có nhân nguyen duyên phận. Tôi loại bỏ vài người phù hợp, còn lại đều là có duyên phận, trong đó có . Trần tiên sinh, có duyên với Mễ Hi, cho dù tôi sắp xếp chăm sóc ấy, có ngày cũng gặp được ấy, tự nguyện giúp ấy. Tôi cũng chỉ đẩy nhanh quá trình này, trực tiếp để ai người gặp nhau thôi.

      Vì thời gian gấp nên tôi chỉ có thể giải thích qua. là người lớn tuổi nhất trong số đó, có nghiệp, thiện lương, từng trải, có thể đảm đương, ý tôi là đảm đương tốt. là người có năng lực nhất trong số những người đó, đây chính là lí do tôi chọn . Đương nhiên việc quen biết, còn là bạn của Trình Giang Dực càng khiến tôi tin tưởng.” Trần Ưng gì. Nguyệt lão lại : “ những lời này với là vì muốn hiểu , xin đừng nghĩ tôi vất bừa Mễ Hi đâu, hết thảy đều đắn đo suy nghĩ rồi.

      Hệ thống tơ hồng tồn tại, nó cấp chỉ thị và phương hướng, chuyện nên xảy ra xảy ra, nhưng kết quả thế nào còn phải tùy vào bản thân. Sau này hiểu, xin kiên nhẫn bao dung với Mễ Hi.” Nguyệt lão 2238 xong, cúi mình vái chào rồi quay lưng bỏ . Tên này đột nhiên đứng đắn nghiêm túc như vậy lại khiến Trần Ưng cảm thấy ngoài ý muốn, thấy vẫn có vấn đề muốn hỏi, nhưng nguyệt lão kia lại trốn nhanh như vậy, nào để cho có cơ hội hỏi. Trần Ưng muốn hỏi Mễ Hi có kén ăn gì , nhân duyên của bé bên đó có sắp xêó gì? chỉ thu nuôi Mễ Hi, vậy tiếp theo sao?

      Kế hoạch là gì? Chỉ vứt người lại đó, điểm quan trọng nhất lại sắp xếp chạy mất, tên nguyệt lão này quả nhiên đáng tin. Trần Ưng lên lầu, mở cửa ra, trong phòng im ắng, khác lúc sống mmình là bao. Trong lòng Trần Ưng thở dài, đóng cửa vào trong. qua toilet lại thấy Mễ Hi đứng ngẩn người trước bồn rửa tay, nhìn tấm gương, trong gương, khuôn mặt mệt mỏi tổn thương. Trần Ưng quay đầu qua chỗ khác, làm như phát mà hỏi : “Có đói bụng ?” để ý thấy Mễ Hi ràng lúc này mới phát ra là về, đứng thẳng eo lên, quay người lắc đầu với .

      “Ừ, vậy , biết dùng ?” chỉ khăn mặt, vòi sen. Mễ Hi gật đầu. Trần Ưng ho khan hai tiếng, cảm thấy bé này quả đúng là biết nịnh nọt người ta. “Vậy tôi vào phòng, có chuyện gì cứ gọi tôi.” Mễ Hi lại gật đầu. Trần Ưng quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, hai bước lại quay đầu : “Tôi chuyện cháu nghe có hiểu ?” Lại gật đầu. “Nghe hiểu nhé.” Tiếp tục gật đầu. Được rồi, đối thoại chẳng thú vị chút nào, quay về phòng tắm rửa ngủ. Đợi Trần Ưng thu dọn xong, ngã xuống giường mới nghĩ tới việc. nuôi dưỡng bé 17 tuổi, còn bề bộn nhiều việc, còn đống công việc, công tác chất núi. Còn nữa, sao chẳng có lí do gì mà bị thuyết phục vậy? có thể tạm thời thu nuôi bé, sau đó sắp xếp tốt cho cuộc sống sau này, ví như vứt trách nhiệm sang cho tên trai phản bội tình thân kia. ra nếu có người, mẹ cũng thích hợp lắm mà, bà ấy vẫn ồn ào là có con tri kỉ cơ mà.

      Chỉ là bé này lai lịch , cũng hiểu cách làm người, hay là cứ quan sát trước rồi sau. Trần Ưng trái lo phải nghĩ, dường như cũng quyết định xong, nghe ngóng xem bên ngoài hình như có tiếng gì đó, có chút yên lòng nên vẫn ra ngoài xem xét. Mễ Hi hẳn là rửa mặt xong, trong toilet vẫn còn nước đọng. Gian phòng của bé mở cửa, bên trong có người. “Mễ Hi?” Trần Ưng gọi , tới phòng khác tìm. Phòng khách mở đèn, phát ra ngồi xếp bằn trong phòng khác, nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ. Nghe gọi, quay đầu lại nhìn . “ ngủ sớm chút.” Trần Ưng nghĩ mãi cũng chỉ nặn ra được câu này, quả có kinh nghiệm giao tiếp với bé lạnh như băng thế này. “Đa tạ chú.” Rốt cục cũng nghe chuyện. “Đừng gọi chú, cứ gọi tên tôi là được rồi.”

      Bị bé 17 tuổi gọi chú thoải mái chút nào. vẫn còn trẻ tuổi lắm đấy nhé. “Trần Ưng.” Mễ Hi gọi. “Ừ, ngủ ngon.” Trần Ưng xong, được lát lại quay đầu lại: “Ngủ ngon chính là bảo ngủ sớm chút, ngủ ngon giấc chút, chính là chào tạm biệt buổi tối.” “Ngủ ngon.” Mễ Hi theo. “Ừ.” Lúc này Trần Ưng đúng là còn gì để nữa, trở về phòng ngủ. đêm này ngủ ngon, tuy trong nhà rất yên tĩnh, khác gì ngày thường, Mễ Hi kia cũng ồn ào nghịch ngợm, nhưng vẫn ngủ ngon. Sau đó lại đột nhiên tỉnh lại, nhìn đồng hồ điện tử ở đầu giường, ngày 8 tháng 5, rạng sáng 5h52 phút. Trần Ưng ra khỏi phòng, muốn xem bé kia thế nào.

      Kết quả lại thấy phòng mở cửa nhưng bên trong trống . Trần Ưng nhíu mày, lặng lẽ tới góc tường nhìn vào phòng khách, Mễ Hi vẫn ngồi đó. Chân mày Trần Ưng nhíu lại càng chặt hơn, chẳng lẽ bé cứ ngồi vậy đêm sao? Ánh sáng mờ nhạt sáng sớm rọi qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên khuôn mặt Mễ Hi, từ góc độ này Trần Ưng có thể nhìn thấy non nửa khuôn mặt , bên vẫn còn vương giọt nước mắt ẩm ướt. Trong lòng Trần Ưng lập tức mềm nhũn, rối tinh rối mù.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :