1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em - Nhan Nguyệt Khê (63c + 1NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Em
      [​IMG]
      Tác giả: Nhan Nguyệt Khê

      Thể loại: đại, 1×1, kém dương sai
      Editor: Qin Zồ
      văn án:

      Trong chuyến hành trình thám hiểm, Phó Đông Bình gặp gỡ Nhậm Thiên Chân đầy thần bí.

      Trong lúc vô tình vạch ra vụ án mạng bị che giấu nhiều năm.

      Nhưng bí vẫn chưa được giải đáp mưu trù tính nhiều năm dần dần nổi lên mặt nước.

      Mà điều làm Phó Đông Bình ngạc nhiên chính là, dường như Nhậm Thiên Chân có mặt khác muốn để người ta biết.

      Khiến tầng bóng tổi bao trùm lấy tình vừa mới đâm chồi.

      muốn lập địa thành Phật,

      Tình nguyện tẩu hỏa nhập ma,

      Trong lòng mỗi người đều có Atula.
      139 thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 1: Quỷ đả tường*

      (*Là tượng khi bạn lạc ở nơi hoang vắng, cố gắng tìm đường ra nhưng rốt cục vẫn quay về chỗ cũ. Người xưa cho rằng đó là do ma quỷ tác quái khiến chúng ta thành vòng tròn.)

      Đầu mùa xuân, mưa phùn rả rích khắp núi Vân Mộng, phóng mắt nhìn ra xa, giữa núi rừng mây trôi lượn lờ, giọt nước tinh khiết chảy xuống phiến lá trúc, tiếng gió tiếng mưa xào xạc rung động.

      lái hơn giờ rồi mà sao vẫn quay lại chỗ cũ thế này? Cậu nhìn tảng đá lớn kia , mình nhớ nửa tiếng trước gặp rồi.” Hạ Đình Vũ chỉ ra ngoài cửa sổ cho bạn tài xế Phó Đông Bình xem.

      Đôi mày kiếm của Phó Đông Bình nhíu lại, vẻ mặt cứng rắn, hai tay nắm vững vô lăng: “Mình theo hướng dẫn chỉ đường, sai đâu, tảng đá này tuy giống nhưng chắc chắn cùng là .”

      Hạ Đình Vũ hạ cửa xe xuống, nhìn sắc trời: “Chúng ta phải nhanh lên, núi bắt đầu có sương mù rồi, nếu trước khi trời tối tìm thấy dịch trạm Lưu Vân phải qua đêm ở ngoài đấy.”

      Phó Đông Bình lên tiếng, nhìn thoáng qua bản đồ hướng dẫn, xác nhận vị trí lại lần nữa.

      “Cậu nhìn đình nghỉ chân đó , mình cam đoan cho cậu biết, hai mươi phút trước mình nhìn thấy lần rồi, giống y xì.” Hạ Đình Vũ lại thốt lên, cuối cùng còn câu, “ phải chúng ta gặp quỷ đả tường trong truyền thuyết đấy chứ? Nếu sao cứ mãi ở trong núi thế này, hay chạy vòng quanh vùng lân cận?”

      “Nếu chúng ta xuống xem xem sao, làm ký hiệu?” Phó Đông Bình vừa chịu nổi ta cứ ồn ào, mà trong lòng cũng sốt ruột, giảm tốc độ xe lại, dừng xe ven đường.

      Bước xuống xe, gió mưa lạnh căm đập vào mặt, trút thẳng vào cổ áo, Phó Đông Bình rùng mình cái, đội mũ áo paca* lên, nơi chân trời mây giăng rất dày, xem ra trong thời gian ngắn trận mưa này tạnh.

      (*Áo da có mũ trùm đầu của người Ets-ki-mô.)

      “Đến phía trước nghỉ ngơi chút.” Hạ Đình Vũ châm điếu thuốc, cũng đợi Phó Đông Bình trả lời mà trực tiếp về đình nghỉ chân cách đó mười mét.

      Đình nghỉ chân biết được xây dựng vào năm nào tháng nào, chóp đình cùng trụ đứng nhìn qua có vẻ rất cũ nát, trông thấy trong đình có ba trẻ tuổi ngồi tránh mưa, Hạ Đình Vũ càng thêm phấn khởi, ném điếu thuốc xuống giẫm lên, ung dung bước đến.

      Các trông thấy có đàn ông đến, ồn ào ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt toát lên tia cảnh giác.

      Hạ Đình Vũ cởi mũ áo paca xuống, chủ động chào hỏi, “Chào các người đẹp, mưa to quá nên chúng tôi tìm chỗ trú.”

      Thấy hai người bọn họ tuổi còn trẻ, trông cũng có vẻ nhã nhặn, các buông lỏng cảnh giác, người trong đó chủ động đứng lên, ngồi vào bên cạnh bạn mình, chừa chỗ cho bọn họ ngồi.

      Phó Đông Bình trông thấy tấm bia đá trong gian đình cũ nát có hàng chữ, bèn rút điện thoại ra chụp lại.

      “Tấm bia này có vẻ lâu lắm rồi.” Hạ Đình Vũ cũng thấy hàng chữ đầy đủ trọng vẹn tấm bia đá, hỏi dò Phó Đông Bình, “Cậu thấy giống ở triều đại nào?”

      “Bệ bia đầu con li*, chủ nhân của tấm bia hẳn phải là chức quan tam phẩm, nhìn hoa văn giống đời nhà Minh.” Phó Đông Bình tỉ mỉ chụp trước sau tấm bia. học kiến trúc, rất chịu nghiên cứu về lịch sử kiến trúc cổ đại của Trung Quốc.

      (*Là con rồng sừng trong truyền thuyết để trang trí các công trình kiến trúc hoặc công nghệ phẩm.)

      “Mình cũng thấy giống đời nhà Minh, chữ bia lờ mờ có thể nhìn ra là thể chữ Nhan, nghe vùng này vào thời nhà Minh xuất thám hoa lang giỏi thư pháp, thể chữ Nhan của ông ấy được nội các thủ phụ Trương Cư Chính tán thưởng, biết có phải là bia mộ của vị thám hoa lang này .”

      Mắt thấy ba ở bên cạnh nghiêng tai lắng nghe, Hạ Đình Vũ càng càng hăng.

      “Đây là bia mộ? Vậy chỗ chúng mình ngồi chẳng phải là…” tóc ngắn sợ hãi thấp giọng thầm với bạn.

      Bạn của ấy cười trêu, “Có gì đâu chứ, Trung Quốc lớn như thế, ở đâu chẳng có người chết, tấm bia đá của mấy trăm năm trước mà cũng sợ.”

      Xưa giờ Hạ Đình Vũ rất quen thuộc, chủ động cho các ấy biết, “Đây cũng phải là bia mộ thông thường, có thể xây đình bia lên rằng chủ nhân của bia mộ chỉ có thân phận, mà đương thời còn rất được dân chúng kính ca tụng, mộ phần và hài cốt sớm phong hóa, nhưng đình bia vẫn còn được bảo tồn.”

      tóc ngắn ướm lời: “Vậy dưới này, có phải có mộ thất ?”

      Hạ Đình Vũ cười : “Hẳn là còn rồi, người còn sống nổi danh như thế, chắc chắn bị kẻ đào mộ đến thăm rồi, chỉ còn lại bia thôi, vì để bảo vệ tấm bia đá này bị gió thổi mài mòn nên dân chúng địa phương mới xây đình bia.”

      ra là vậy.” Rốt cuộc tóc ngắn cũng còn sợ hãi nữa.

      Hạ Đình Vũ chủ động bắt chuyện với ấy, “Các em đến núi Vân Mộng du lịch sao? Có phải đến dịch trạm Lưu Vân ? Đúng lúc chúng tôi cũng đến đó, có thể kết bạn với mấy em, trời cũng sắp tối rồi, mấy như các em đường cũng an toàn.”

      Trạm dịch Lưu Vân là nơi nghỉ lại tốt nhất núi Vân Mộng, du khách đến đây phần lớn đều chọn ở đó.

      “Tốt quá, bọn em cũng muốn tìm người kết bạn đây.” tóc ngắn liên tục, sớm để ý đến, người ngừng chụp ảnh tấm bia rất dễ nhìn, còn người ở trước mắt dáng vẻ tồi, có bọn họ đồng hành, đường hẳn rất thú vị.

      tên là Hạ Đình Vũ, còn cậu ta là Phó Đông Bình, các em gọi thế nào?”

      “Em là Đồng Hi, cậu ấy là Hề Dao Dao.” tóc ngắn cười lên để lộ má lúm đồng tiền hai bên, thoạt nhìn xinh xắn đáng .

      Hạ Đình Vũ chủ động chào hỏi Hề Dao Dao, tên Hề Dao Dao đưa mắt nhìn Hạ Đình Vũ cái, rồi lại nhìn Phó Đông Bình, cười cười với , còn ngồi bên cạnh Hề Dao Dao ấy, cả gương mặt giấu dưới vành mũ lưỡi trai và sau khẩu trang, nhìn mặt.

      “Ba người các em lái xe à, sao lại lên được đây?” Hạ Đình Vũ tìm lời .

      Đồng Hi chủ động cho ta biết, ấy với Hề Dao Dao đều là sinh viên năm ba đại học, nhân lúc nghỉ đông ra ngoài giải sầu, xe đường dài từ đại học đến thị trấn dưới chân núi Vân Mộng, sau khi xuống xe liền bộ.

      Từ khi ngành du lịch tấn công lên đây, bộ khoảng bốn mươi lăm phút là có thể đến, nhưng hai gần hai tiếng đồng hồ vẫn tìm được, trời mưa càng lúc càng lớn, hai người đành phải dừng chân nghỉ trong đình.

      “Chân của em mềm nhũn cả rồi.” Đồng Hi nhịn được oán thán, giọng êm ái uyển chuyển, khiến người ta vừa nghe thương.

      “Ấy, ra hai người cũng giống bọn , lạc đường.” Hạ Đình Vũ cảm thấy vui khi có người gặp họa, lại có cảm giác đồng bệnh tương lân.

      “Dao Dao , có thể bọn em gặp quỷ đả tường rồi, em thề, em nhìn thấy cảnh vật giống nhau chỉ lần.”

      “Đúng thế, bọn lái xe vòng vo trong núi hơn tiếng mà vẫn tìm được chỗ, chừng chính là quỷ đả tường.”

      phải quỷ đả tường.”

      Mọi người sửng sốt, lúc này mới phát ra là luôn đeo khẩu trang nãy giờ im lặng chuyện.

      “Là người ở đây cố ý xây công trình giống hệt nhau, làm xáo trộn tầm mắt, muốn để người khác vào trong núi.” ấy mặc áo bóng chày cùng quần bò, thắt bím tóc hai bên lỏng lẻo, thoạt nhìn lớn tuổi lắm.

      “Sao biết giống hệt nhau mà phải là cùng cái?” Hề Dao Dao phục. đáp: “Mỗi lần tôi đến chỗ đều để lại ký hiệu, tấm bia đá này chưa có ký hiệu nên khẳng định phải là cái ban đầu.”

      Phó Đông Bình đưa mắt nhìn kia, gương mặt mơ hồ nhưng ánh mắt rất sáng, vuốt ve tấm bia đá như có suy nghĩ, “Tôi cũng cho là , tuy hoa văn điêu khắc và kiểu dáng giống nhau, nhưng nhìn kỹ mỗi tảng đá lại bị phong hóa ở mức độ khác nhau, hẳn là người xưa cố ý làm nên.”

      Thấy mưa dần hạt, Phó Đông Bình gọi điện đến dịch trạm Lưu Vân, sau khi hỏi han hồi liền với mọi người, địa hình ở núi Vân Mộng rất phức tạp, theo hướng dẫn lạc.

      Mọi người bước ra khỏi đình, trông thấy đeo khẩu trang mình về phía trước, Phó Đông Bình bèn gọi ấy tiếng: “Này, xe với chúng tôi ư?” quay đầu lại, chỉ khoát tay.

      mình phải rất lâu mới đến, vẫn nên chung xe thôi.”

      vẫn quay đầu lại, Phó Đông Bình đành từ bỏ.

      Đồng Hi và Hề Dao Dao cảm thấy rất hứng thú khi nhìn chiếc Hummer màu đen uy phong lẫm liệt của Phó Đông Bình, thốt lên: “Xe tốt quá, là Hummer H2 hơn mười triệu đấy.”

      tệ, còn có thể nhận biết loại nào.” Hạ Đình Vũ mở cửa xe sau cho các . Hai lên xe rồi vẫn còn bàn tán.

      “Sàn xe này cao quá, người bình thường lái được đâu.”

      “Loại xe này vốn dành cho đàn ông lái, thân xe quá lớn, con lái nổi.”

      Xe nổ máy, nhanh chóng chạy vụt qua bên người đeo khẩu trang, Hạ Đình Vũ nhìn theo bóng ấy, thở dài câu, “ người kì lạ, có xe ngồi. ấy phải chung đường với các em à?”

      phải, bọn em biết ấy, gặp xe từ đảo Cò* đến đây.”

      (*Là tên khác của thành phố Hạ Môn, là thành phố cấp tỉnh ven biển nằm ở phía Đông Nam tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc.)

      ấy kiêu ngạo lắm, bọn em đưa nước cho ấy uống mà ấy cũng thèm.”

      Hai đằng sau tiếp tục miêu tả lại đeo khẩu trang kia lần.

      “Có lẽ ấy thường xuyên du lịch mình, tính cảnh giác rất cao.” Phó Đông Bình khách quan .

      “Hai em cũng từ đảo Cò đến ư? Trùng hợp quá, bọn cũng thế.” Hạ Đình Vũ mừng rỡ thôi, “Các em ở đảo Cò à?”

      “Bọn em đều là sinh viên trường đại học đảo Cò.” Đồng Hi nhìn trông có vẻ đơn thuần, quá mấy câu khai ra thân phận cùng trường học của mình.

      Hạ Đình Vũ nhân cơ hội với hai người họ: “Sau này hai em ra ngoài phải đề cao cảnh giác, may mà gặp được bọn đấy, chứ nếu là người xấu đừng bao giờ lên xe của chúng.”

      mặt người xấu cũng viết chữ xấu.” Hề Dao Dao nhanh mồm nhanh miệng .

      “Đúng thế, bọn em vẫn phân biệt được người tốt người xấu mà.” Đồng Hi phụ họa ấy.

      Dựa theo hướng dẫn nhắc nhở, xe lại chạy đường núi mười mấy phút đồng hồ, Hạ Đình Vũ là người đầu tiên trông thấy bảng hiệu gắn đèn neon trước dịch trạm Lưu Vân, vội vàng chỉ cho mọi người nhìn, tất cả đều rất hưng phấn.

      Trạm dịch Lưu Vân xây tựa núi, bốn bề cây xanh bao lấy, nhìn bề ngoài rất có khí thế, có trụ đứng cùng cửa hình vòm màu trắng theo kiểu châu Âu, còn có cả sân thượng rộng rãi và vườn hoa trước cửa, lúc này sắc trời dần ngả về đêm, trong dịch trạm đèn đuốc sáng trưng, trông như tòa cung điện từ trời giáng xuống, khiến lòng người đến đây khỏi phấn chấn.

      Hạ Đình Vũ nhiệt tình với hai , “Nghe ở đây trước kia là tư dinh của tướng lĩnh cấp cao quốc dân đảng, sau khi giải phóng liền thuộc quyền sở hữu nhà nước, sau đó lại được chính quyền địa phương bán cho chủ nhân đương nhiệm xây nhà nghỉ gia đình.”

      “Em hâm mộ nhất cuộc sống như thế đấy, hái cúc giậu đông, tranh đời.” Đồng Hi thích tưởng tượng, cảm thấy dựng nên nhà nghỉ tá túc này là chuyện vô cùng lãng mạn.

      “Cái đó phải có tiền mới được, mua nơi này chắc chắn rất phiền phức.” Hề Dao Dao ở bên cạnh xen vào.

      Sau khi xuống xe, Hạ Đình Vũ đến trước quầy tiếp tân lo liệu thủ tục vào ở. Đồng Hi và Hạ Đình Vũ thân quen hơn, nhìn thấy kí tên lo thủ tục tò mò hỏi: “ Hạ, bọn em đặt phòng ở tầng hai, các ở tầng mấy?”

      “Trùng hợp quá, bọn cũng ở tầng hai.” Hạ Đình Vũ mở cờ trong bụng.

      Bãi đỗ xe của nhà nghỉ trong núi tính là lớn lắm, cũng may lúc này phải là mùa du lịch đông đúc nên chỉ có mấy chiếc xe, chỗ này cũng coi như thoáng.

      Phó Đông Bình tìm chỗ đậu xe, thấy trời sắp tối, theo bản năng nhìn về con đường trước nhà nghỉ, mình lúc trước đến giờ vẫn thấy bóng dáng đâu.

      Từ bãi đỗ xe đến cửa dịch trạm phải băng qua bãi cỏ xanh biếc, hai bên bãi cỏ là đủ loại hoa trồng, đá cuội xen lẫn trải thành con đường mòn trong vườn hoa, cùng quang cảnh xung quanh có khí chất tự nhiên.

      Vừa bước vào con đường lớn trước nhà nghỉ, Phó Đông Bình liền trông thấy trẻ tuổi ngồi sofa, giày cao gót ôm lấy đôi chân dài , ấy ngồi đối diện với cửa kính, vừa đọc sách vừa hút thuốc, dáng vẻ rất quyến rũ, tầm mắt bất giác dừng thêm lúc.

      kia như biết có người nhìn mình, bèn nghiêng đầu sang, vừa lúc mắt đối mắt với Phó Đông Bình, Phó Đông Bình chỉ cười , thản nhiên dời mắt sang chỗ khác. ấy nhìn theo bóng dáng cao lớn của , dửng dưng phả ra ngụm khói.

      ngày mệt mỏi, đến tận lúc chạng vạng mới có thể nghỉ ngơi, Hạ Đình Vũ vừa nhìn thấy giường, quần áo cũng chưa kịp cởi mà trực tiếp ngã vật ra tính đánh giấc, Phó Đông Bình ở bên cạnh dọn dẹp hành lý.

      “Tiểu Đông*, cậu thấy bà chủ nhà nghỉ chưa? Trông được lắm đấy.” Hạ Đình Vũ lặng lẽ hỏi Phó Đông Bình. Phó Đông Bình lắc đầu, “Bà chủ nào, mình để ý.”

      (*Vốn gốc ở đây gọi là “Tiểu Đông ca”, nghĩa là “ Tiểu Đông”, nhưng gọi như thế là để ám chỉ thân mật chứ phải thể vai vế lứa tuổi, nên mình xin phép lược bỏ từ đó.)

      “Chính là người ngồi trong sảnh hút thuốc ấy.”

      “Ồ? ấy là bà chủ sao, dáng vẻ tệ.” Phó Đông Bình nhớ lại người phụ nữ mình nhìn thấy trong đại sảnh, lại bổ sung câu, “Nhìn là biết dễ chọc.”

      dễ chọc mới có chuyện đáng .”
      139 thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 2: “Tôi ăn đồ có mặt mũi”

      Bận rộn đến giờ cơm mới lảo đảo xuống lầu, hành lang gặp phải Đồng Hi và Hề Dao Dao, Hạ Đình Vũ hùng hồn tỏ vẻ muốn mời hai ấy ăn cơm, ăn mừng bọn họ đường gặp được nhau.

      Lúc ăn cơm, Hạ Đình Vũ trò chuyện với hai đến nỗi mặt mày hớn hở. Phó Đông Bình nhìn quen ta nhiều trước mặt con , nên chỉ lo ăn cơm, chen vào.

      Lúc này, từ bên ngoài tiến vào, tóc tai ướt sũng, biết là vừa tắm rửa hay là do mắc mưa, pdn nghe giọng kia với nhân viên phục vụ, nhận ra ấy chính là đeo khẩu trang mình lúc trước.

      gương mặt tái nhợt ấy mang theo cảm giác xa cách, dọc đường nhìn hề chớp mắt, lúc bọn họ qua bên ngoài cũng có ngoại lệ, biết là có nhận ra bọn họ .

      Người im lặng, ăn cũng đơn giản, chỉ gọi bát mì somen, còn dùng đũa tự mình đem theo.

      “Đúng là cẩn thận ở mức bình thường, động đến đũa trong quán, chẳng lẽ sợ đây là hắc điếm, có người hạ độc ấy?” Đồng Hi trông thấy hành động đó của ấy, nhịn được than tiếng sợ hãi.

      “Đáng lẽ ấy nên tự mang bát theo, tốt nhất đồ ăn thức uống cũng đừng ăn đồ trong quán.” Sau khi Hề Dao Dao thấy ấy gỡ khẩu trang ra, để lộ gương mặt đẹp đến kinh hồn, bèn nảy sinh lòng ghen tị, tức giận cười nhạo.

      “Mấy em biết đấy thôi, ấy gọi là nhất chiêu tiên, còn chúng ta thế này gọi là thực thông thiên*, vào hắc điếm, chúng ta chính là đồ nhắm của bà chủ đấy.” Hạ Đình Vũ có lấy nửa điểm hứng thú với chị đeo khẩu trang, cảm thấy mấy hiền lành như Đồng Hi với Hề Dao Dao đáng hơn, cố ý đùa giỡn hai ấy.

      (*Hai quy tắc trong hắc điếm: nhất chiêu tiên là dùng đũa của mình ăn, còn thực thông thiên là dùng đũa của bọn chúng.)

      “Bà chủ gọi là Tôn Nhị Nương hay Đồng Tương Ngọc*?” Đồng Hi phối hợp hỏi. Mấy người cười phá lên.

      (*Vợ chồng Tôn Nhị Nương có quán rượu ở đồi Thập Tự. Gặp các khách thương qua đường bất cẩn, họ đánh thuốc mê, cướp tài sản, xả thịt để bán như thịt trâu bò, nhồi thịt vào bánh bao; Đồng Tương Ngọc là nữ chính trong phim “Võ Lâm Ngoại Truyện”, là chưởng quầy của Đồng Phúc khách điếm.)

      Lúc này, nhân viên từ bên ngoài bước vào gọi người, “Nhậm Thiên Chân, vị khách Nhậm Thiên Chân ở phòng 203 có đây ?”

      “Có, tôi đây.” đeo khẩu trang lúc trước giơ tay lên.

      ra ấy tên là Nhậm Thiên Chân, nghe hàm súc. Phó Đông Bình lẩm nhẩm trong lòng, duy hữu lục hà hồng hạm đạm, quyển thư khai hợp nhậm thiên chân*.

      (*Câu thơ được trích trong bài “Tặng hà hoa” của Lý Thương , lược dịch: Chỉ có lá xanh chen búp đỏ, khẽ xòe lại đóng ngó tự nhiên.)

      Nhậm Thiên Chân đặt bát mì ăn dở xuống, theo nhân viên ra ngoài. Phó Đông Bình càng nghĩ càng cảm thấy dường như nghe qua ở đâu đó cái tên này rồi, cố gắng nhớ lại, nhưng nhớ ra nổi.

      Sau khi ăn tối, mọi người lên lầu, Hạ Đình Vũ hỏi lộ trình của hai .

      “Ngày mau bọn em chơi ở đâu? Nếu có thể chúng ta cùng .”

      “Đến núi Lăng Vân thăm quan cung Vân Mộng và đồng cỏ Trung Sơn, nghe núi Vân Mộng là đạo trường của Quan , rất linh nghiệm, em với Dao Dao muốn đến bái lạy.”

      “Được, vậy sáng mai chúng ta gặp nhau ở nhà ăn.”

      Nghe bọn họ bàn tán sôi nổi, Phó Đông Bình : “Mình đồng cỏ Trung Sơn, buổi chiều mình muốn đến thôn Quỷ Vương, thăm quan di chỉ làng mạc cổ xưa ở đó.”

      Hề Dao Dao nghe vậy, trong đầu chợt lóe lên, vội vàng đổi chủ ý, “Vậy bọn em thôn Quỷ Vương với , nghe dân cư thôn xóm cổ ở núi Vân Mộng nổi danh cả nước, đặc biệt là nhà đất của người Hẹ, em từng thấy trong tivi rồi, luôn muốn thăm lần.”

      “Thôn Quỷ Vương là nơi nào thế? Nghe đáng sợ quá.” Đồng Hi sợ hãi .

      đáng sợ, chỉ là địa danh thôi mà. Đồng Đồng, có bọn ở đây, em cần phải sợ gì cả.” Hạ Đình Vũ tự mình bỏ xưng hô với Đồng Hi, thay vào đó là gọi tên thân mật.

      “Được rồi, vậy cùng thôi.” Bình sinh tính Phó Đông Bình rộng rãi, người cũng hiền lành, dù thế nào nữa xe cũng rộng, chở thêm hai cố cũng sao.

      Hạ Đình Vũ nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm, hỏi hai có hứng thú chơi đấu địa chủ với bọn họ , các có. Phó Đông Bình để bọn họ quay về phòng trước, còn mình xuống lầu tìm nhân viên lấy hai bộ bài.

      Lúc đến trước quầy, trông thấy Nhậm Thiên Chân đứng nơi đó chuyện với bà chủ, lén nghe trộm thấy bọn họ nhắc đến thôn Quỷ Vương, nhịn được bèn đề nghị: “Ngày mai chúng tôi đến thôn Quỷ Vương, nếu có hứng thú, có thể cùng chúng tôi.”

      Ánh mắt của Nhậm Thiên Chân dời sang phía , đôi mắt như hai vì sao mờ trong đêm đông, lễ phép từ chối, “ cần, cám ơn.”

      Bà chủ đợi Nhậm Thiên Chân rời , chủ động đưa mắt nghênh đón Phó Đông Bình, trong cặp mắt quyến rũ ấy là ý cười nhàng, nhưng có vẻ ngả ngớn, “Người lúc chiều gọi điện hỏi đường là đúng ? Nghe giọng thấy giống.”

      Phó Đông Bình ngờ ấy có thể nghe ra giọng của mình, vừa bất ngờ lại tò mò, “Là tôi, chúng tôi lạc đường trong núi.”

      “Tôi tên Bạch Tố, là bà chủ ở đây, gọi là gì?” Bà chủ chủ động giơ tay ra.

      Bạch Tố, cái tên nghe rất êm tai, nhưng giống tên , tâm tư Phó Đông Bình xoay vòng, thoải mái bắt tay với ấy, “Phó Đông Bình, du khách từ đảo Cò đến.”

      Lại gần nhìn, tuy ấy trang điểm kỹ càng, nhưng chỗ sâu nơi đôi mắt lại lộ ra dấu vết của năm tháng, hẳn tuổi tác từng trải nhiều, đôi bàn tay ngọc thon dài mềm mại vô cùng, dùng cụm từ “mềm yếu xương” để hình dung cũng quá.

      Sau hồi khách sáo, Bạch Tố nhắc nhở , “Các muốn đến thôn Quỷ Vương à? Ở đó xa lắm, từ đây đến đó xe cũng mất hai tiếng, đường núi dễ , rất dễ lạc đường.”

      Phó Đông Bình với ấy, là kiến trúc sư, muốn đến đó thăm quan nhà đất với kiến trúc cổ xưa.

      Nhìn bề ngoài phóng khoáng lỗi lạc, dáng mạo tầm thường, còn tưởng công tử bột nhà ai đến, ngờ lại là nhân sĩ chuyên ngành. Bạch Tố thầm đánh giá hồi, nhắc nhở , “Trước đây có du khách đến đó, mất tích mấy ngày mới tìm được thi thể ở trong núi, đến tận bây giờ cảnh sát vẫn điều tra được nguyên nhân cái chết, nghe ở đó năm nào cũng có chuyện ma quái xảy ra, sợ?”

      Thấy trong đôi mắt long lanh của mang theo vẻ ớn lạnh khó hiểu, Phó Đông Bình hề cử động, “Tôi tin mấy lời đồn tầm phào khiên cưỡng đó.”

      Bạch Tố thấy cứ cố chấp, biến cố ý đến đó nên khuyên nữa, sơ qua đường đến thôn Quỷ Vương cho biết, lại dặn , nếu lạc đường hãy gọi cho .

      Phó Đông Bình cám ơn ấy, cầm hai bộ bài pocker rồi lên lầu, lúc qua phòng 203, thấy cửa phòng mở nửa bèn tò mò nhìn lướt vào, thấy tên Nhậm Thiên Chân kia ngồi bên giường loay hoay món đồ, trong lòng lấy làm kinh hãi.

      Người bình thường biết món đồ kia, nhưng Phó Đông Bình nhận ra, đó là que dò* cảm ứng từ trường cơ thể, dùng để đo lường trong địa lý phong thủy, tìm kiếm di tích cổ, thăm dò tài nguyên nước ngầm, là đạo cụ cần thiết của pháp sư phong thủy thời cổ đại, cho dù là đến thời đại ngày nay, là thầy địa lý hay người làm công tác khảo cổ cũng thường xuyên sử dụng nó.

      (*Tên gốc là 寻龙尺/tầm long xích, là dụng cụ bằng kim loại hình chữ L hoặc T, nếu có cảm ứng rung lên; tiền thân của nó chỉ là đôi đũa chữ L hoặc chạc cây chữ Y.)

      này, xem ra là đến đây có mục đích.

      Khác với tiếng động ầm ĩ ban đêm ở đô thị, dịch trạm vào tối trở nên yên ắng, có cảm giác như nhà nghỉ ở núi hoang, Hạ Đình Vũ đánh bài với hai đến tận khuya mới về, Phó Đông Bình ngủ từ sớm, nghe thấy tiếng mở cửa mới mơ màng ngồi dậy, “Chơi gì trễ vậy?”

      “Mình hơi đói, vừa xuống lầu ăn bữa khuya xong, biết cậu ngủ nên lấy cho cậu.” Hạ Đình Vũ tìm quần áo vào phòng tắm.

      Phó Đông Bình vốn định chuyện của Nhậm Thiên Chân cho ta biết, nhưng lại sợ ta giữ được bí mật, gây ra phiền toái cần thiết, thế là lại nuốt lời vào.

      “Cậu biết , bà chủ tên là Bạch Tố đấy, giống hệ tên của vợ của Vệ Tư Lý trong tiểu thuyết Vệ Tư Lý hệ liệt.” Hạ Đình Vũ tắm xong ra, vừa lau tóc vừa với Phó Đông Bình.

      Cơn buồn ngủ bao trùm lấy Phó Đông Bình, mơ màng ừ tiếng, rồi nhanh chóng ngủ lại.

      Sáng ngày hôm sau, Phó Đông Bình rời giường từ sớm, thấy Hạ Đình Vũ ngủ say nên gọi ta dậy, mình xuống nhà ăn dưới lầu, vừa ngồi vào bàn trông thấy Nhậm Thiên Chân mình rời khỏi dịch trạm.

      Vẫn là áo bóng chày với quần bò ngày hôm qua, cơ thể này vừa lại gầy, thoạt nhìn phóng khoáng tuấn, Phó Đông Bình cũng biết tại sao mình lại dùng từ tuấn để hình dung , cả người ấy toát lên vẻ khiến người ta cảm thấy vừa sạch lại thần bí.

      biết ấy phát ra điều gì, chưa xa lắm, bỗng quay ngược lại, Phó Đông Bình tò mò ló đàu ra nhìn, nhưng lại bị mấy người kéo vào cửa cản trở tầm mắt, vất vả lắm mới đợi được mấy người kia tránh , nhưng còn thấy tăm hơi bóng dáng Nhậm Thiên Chân đâu nữa.

      Lộ trình buổi sáng rất thuận lợi, Phó Đông Bình lái xe chở Hạ Đình Vũ và Đồng Hi, Hề Dao Dao lên núi Lăng Vân vào cung Vân Mộng bái Quan . Rừng núi vắng vẻ ánh tím mù mịt, cảnh vật duyên dáng làm người ta vui vẻ sảng khoái, mấy người cùng ngắm núi Lăng Vân vòng, theo đó cũng dần dần quen thân nhau hơn.

      Mặt trời càng lúc càng lên cao, sau khi tia nắng xua tan màn sương sớm, nhiệt độ dần dần tăng lên, đến giờ cơm trưa, mọi người nóng đến mức mặc nổi áo khoác nữa.

      Đồng Hi lặng lẽ hỏi Hề Dao Dao, “Dao Dao, chúng ta theo bọn họ đến thôn Quỷ Vương làm gì? Có thể được vậy, nghe dọa người quá, chúng ta đến nơi khác chơi .”

      Ánh mắt Hề Dao Dao đảo qua Phó Đông Bình cùng Hạ Đình Vũ gọi món, “Có gì mà sợ, chỉ là cái tên thôi mà, huống hồ theo bọn họ còn được bảo vệ, nguy hiểm đâu.”

      Quán cơm trong núi, đều là thức ăn thôn quê. Đồng Hi vặn nắp sữa chua cả nửa ngày vẫn ra, Hạ Đình Vũ nhận lấy giúp mở nắp.

      Hề Dao Dao đảo mắt, đưa bình sữa chua của mình cho Phó Đông Bình, “ Phó, giúp em với.” Phó Đông Bình cười cười, vặn mở nắp cho ấy.

      Thấy hai ăn rất ít, thỉnh thoảng Hạ Đình Vũ lại ồn ào, “Các em đừng khách khí, ăn nhiều vào, ăn nhiều mới có sức leo núi.” Đồng Hi bật cười ha ha, “ Hạ à, lượng cơm của bọn em đâu có ít.”

      tưởng bọn em muốn giảm béo nên dám ăn nhiều.”

      Phó, với Hạ đều là dân ở đảo Cò sao?” Hề Dao Dao tìm chuyện với Phó Đông Bình. Phó Đông Bình gật đầu, “Đúng thế, chúng tôi là bạn học, chơi với nhau từ đến lớn.”

      “Cả hai đều là kiến trúc sư sao?” Hề Dao Dao hỏi Phó Đông Bình câu được câu chăng.

      “Cậu ấy mở công ty.”

      Lúc lên đường, Đồng Hi đòi giành thanh toán. Phó Đông Bình mua thùng nước đặt xe, đưa cho hai mỗi người chai, “Thôn Quỷ Vương nằm khá xa, phải rất lâu, giữa đường nếu hai em muốn xuống xe cứ với .”

      Hề Dao Dao gật đầu, cảm thấy chỉ đẹp trai mà còn rất hiểu lòng người.

      Lúc rời khỏi quán cơm, đúng lúc chạm mặt Nhậm Thiên Chân, Đồng Hi chạy lên trước bắt chuyện với ấy, “Chị Nhậm, chị cũng đến dùng cơm à.” Trông thấy Nhậm Thiên Chân đổ mồ hôi đầy trán, ấy rất ngạc nhiên, “ phải chị bộ đến đấy chứ?”

      Nhậm Thiên Chân trả lời ấy, ngược lại lại hỏi, “Mấy người ăn chưa?”

      “Ăn rồi, buổi chiều bọn em tính đến thôn Quỷ Vương.” Đồng Hi liên tục cho ấy biết.

      cả buổi sáng? Phó Đông Bình tính toán hồi, nơi này cách dịch trạm Lưu Vân khoảng mười lăm mười sáu km, ấy muốn nhờ xe lại tình nguyện bộ, lạ kỳ.

      Nhậm Thiên Chân đến trước quầy gọi món, lại chỉ gọi bát cơm cùng dĩa rau xào.

      Đồng Hi thấy ăn đơn giản quá, “Chị Nhậm, chị ăn ít vậy à, gà lôi xào xắt miếng với cá hấp sốt cay ở đây tệ đâu.”

      “Tôi ăn đồ có mặt mũi.” Nhậm Thiên Chân nhàn nhạt trả lời, tìm chỗ ngồi xuống, lấy bát đũa và ly nước trong balo ra.

      Có thể nhìn ra, ấy thích dùng bộ đồ ăn dùng lần, bát đũa đều tự chuẩn bị, Phó Đông Bình đợi những người khác hết ra ngoài, rồi đến trước quầy mua bình sữa chua táo đỏ đặt tước mặt , “Chúng tôi lái xe , có muốn nhờ ?”

      Nhậm Thiên Chân ngẩng đầu lên, gương mặt nhắn trắng ngần tươi đẹp, vì bộ lâu mà trở nên hồng hào đáng , nhưng lời ra lại đáng chút nào, ngược lại còn có ý khiêu khích.

      “Vì sao cứ quan sát tôi vậy?”

      * * *
      139 thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 3: Cổ thôn thần bí

      Nha đầu này nhạy cảm!

      Phó Đông Bình khẽ giật mình, dở khóc dở cười, “Tôi quan sát lúc nào?”

      “Tự biết.” Nhậm Thiên Chân nhìn , cúi đầu ăn cơm.

      Thái độ kiêu ngạo này khiến Phó Đông Bình kinh ngạc thở hắt ra, khỏi có chút giận, thấy thân mình, có ý tốt mời nhờ xe, nhận tình thôi, còn ở đó nghi ngờ người khác, đúng là lòng tốt bị xem là lòng lang dạ thú.

      Mắt thấy Phó Đông Bình tức giận rời , bất chợt Nhậm Thiên Chân : “Đến chạng vạng có mưa to.”

      Bên ngoài nắng rực rỡ, hề thấy có vẻ nào là sắp mưa, nhưng khí hậu núi hay thay đổi, ngày nhiều thời tiết cũng rất bình thường, trong lòng Phó Đông Bình nghĩ vậy, nhưng lại cố ý châm biếm: “ biết tiên tri à? Có thể đoán trước được thời tiết sao?”

      Nhậm Thiên Chân nghe ra ý tứ trêu chọc trong giọng của , cũng có đối chọi với . Trái lại Phó Đông Bình lại bội phục , nha đầu này còn rất biết khống chế cảm xúc.

      Dựa vào đường Bạch Tố đưa trong đêm qua, Phó Đông Bình vẽ lên tấm bản đồ, sợ lạc đường, rồi tìm bồi bàn hỏi thêm để chắc ăn.

      Cậu bồi bàn vừa nghe bọn họ muốn đến thôn Quỷ Vương, nhất thời mặt lộ vẻ ngạc nhiên lại sợ hãi, “Các muốn đến thôn Quỷ Vương ư? Nơi đó tốt đẹp gì cho cam, có rất ít du khách đến đó, nghe trước kia ở đó có rất nhiều người chết.”

      Phó Đông Bình hề nản lòng, “Chúng tôi đến đó là muốn xem kiến trúc cổ đại, có biết chi tiết tuyến đường ?”

      Bồi bàn lắc đầu, vẻ mặt như chỉ sợ trốn tránh kịp, “Tôi chưa từng đến bao giờ, biết rốt cuộc thôn đó nằm ở đâu, chung là rất hẻo lánh, đường dễ , có thể tìm ông chủ của tôi hỏi xem, ông ấy ở bên ngoài sửa xe.”

      Phó Đông Bình tìm ông chủ, ông chủ nghe muốn đến thôn Quỷ Vương, bèn ném cờ lê trong tay qua bên, dùng khăn mặt lau dầu mỡ tay, “Chỉ mình ?”

      “Còn mấy người cùng nữa.”

      “Vậy được.” Ông chủ thuật lại kỹ càng địa chỉ cho Phó Đông Bình, rồi tốt bụng nhắc nhở, “Người trong thôn đó rất bài ngoại*, các vào đó nên cố gắng chuyện với bọn họ ít thôi, thấy tình hình đúng quay ra ngay.”

      (*Bài ngoại nghĩa là bài xích, loại bỏ người ngoài, cái từ bên ngoài.)

      “Cám ơn.” Phó Đông Bình dựa vào xe ông ta, tay vẽ lại tuyến đường được kể, đánh dấu vào bản đồ trong điện thoại.

      Nghe thấy có tiếng còi truyền đến từ xe mình, Phó Đông Bình biết mấy người xe chờ sốt ruột, lúc này mới cất bước .

      Hạ Đình Vũ ngồi chờ ghế lái, khởi động xe rồi mới chế giễu : “Người ta muốn xe của cậu, cậu cũng đừng có tự làm mất mặt chứ.”

      Phó Đông Bình nhún vai đáp.

      Đồng Hi chồm người lên trước, dựa vào lưng ghế bên tay lái phụ hỏi Hạ Đình Vũ, “Chị Nhậm kỳ lạ đấy, mình về về, có ý tốt mời chị ấy chung xe mà chị ấy cũng chịu, tự mình bộ mất mấy giờ mới đến đây.”

      “Đâu chỉ có kỳ lạ, ăn chay ăn chay , bày đặt bảo ăn đồ có mặt mũi.” Hề Dao Dao bất mãn .

      Mấy người cười rộ lên, Hạ Đình Vũ cười : “Vậy nhất định em chưa xem “Friends” rồi, Rachel trong “Friends” ăn đồ có mặt mũi.”

      Hề Dao Dao phẫn nộ bĩu môi.

      Dựa vào bản vẽ đường , lái xe gần giờ mới tìm được đến thôn Quỷ Vương, so với miêu tả của Bạch Tố và ông chủ quán cơm khác nhau là mấy, cho dù là giữa ban ngày trừi sáng trưng, nhìn thôn Quỷ Vương vẫn thấy vẻ trầm lặng, ở cửa thôn ngoài mấy hộ dân cư rải rác ra, thứ bắt mắt nhất trông thôn chính là những căn nhà đất hình tròn, đồ sô nghiêm ngặt, nhìn giống dãy thành lũy.

      được mấy phút nhưng thấy bóng người nào, càng khiến bọn họ chậc chậc thôi.

      Đồng Hi kéo áo Hề Dao Dao, “Dao Dao, cậu có thấy ở đây lạnh ?”

      “Đúng là có lạnh, gió lạnh từng đợt.” Hề Dao Dao cố ý dọa ấy, đôi mắt cười cong thành trăng khuyết, “Ma chờ bắt cậu đấy.”

      Đồng Hi đáp lại ấy, lầm bầm : “Cửa lớn khóa chặt, nhìn giống chào đón du khách vào thăm quan, chúng ta nhìn xem bên ngoài rồi về , đừng gây ra phiền toái nữa.”

      Hề Dao Dao đồng ý gật đầu, thấy Phó Đông Bình cầm máy ảnh ngừng chụp, bước nhanh chân đuổi theo .

      Phó, đến bây giờ rồi mà thấy ai, rốt cuộc trong thôn này có người vậy?” Hề Dao Dao đứng sau lưng Phó Đông Bình, lặng lẽ hỏi .

      Phó Đông Bình bất ngờ nghe thấy giọng của ấy, bèn quay đầu lại nhìn cái, “Có người, người ở trong nhà đất, chỗ này khá xa, trước kia người xây những tòa nhà đất này là vì dân cư trù tính thành như vậy, vừa để chống kẻ thù bên ngoài, vừa phòng ngừa dã thú xâm nhập.”

      “Dân ở đây phải năm sáu trăm người, kết cấu hình tròn gọi là viên lâu, cấu trúc bên trong có thể cao ba bốn tầng, có thể chứa được mấy chục gia đình.” Hạ Đình Vũ ở bên cạnh bổ sung vào.

      Mấy người dọc theo con đường đất trong thôn, thỉnh thoảng Đồng Hi lại phàn nàn, “Chỗ này cũng là lạc hậu, ngay cả con đường xi-măng cũng đó, đường hẹp lại quanh co, hệt như lúc nào cũng có thể té ngã.”

      “Em cẩn thận chút, được để dìu em.” Hạ Đình Vũ nhiệt tình . Hề Dao Dao ở bên cạnh cười mà , vui vẻ đứng dịch ra cho ta.

      được mười mấy phút, lại trông thấy mấy tòa nhà đất đó, Phó Đông Bình dùng bội số lớn nhất của ống nhòm để nhìn, dường như phía trước còn có nhà đất nữa, xem ra chủ chốt của thôn này là nhóm nhà đất, nhưng biết vì sao, cảm thấy những căn nhà đất này phân bố khá kỳ quặc.

      Hạ, phải chúng ta lạc đường đấy chứ, sao em lại có cảm giác chúng ta quanh quẩn bên ngoài nhà đất đầu tiên vậy?” Đồng Hi tính chu đáo, là người đầu tiên phát ra chỗ ổn.

      Hạ Đình Vũ nhìn ngó xung quanh, mày khẽ nhíu, “Hình như có hơi lạ, cậu xem con chó kia , lúc mới vào thôn bao lâu, mình có thấy nó nằm bên đường, bây giờ lại thấy nó nữa.”

      Phó Đông Bình bình tĩnh, cũng dễ dàng phụ họa với bọn họ mà chỉ : “Mình tìm người hỏi xem sao.”

      Trông thấy xa xa có người gánh hàng đến, Phó Đông Bình định đến hỏi đường, nào biết người thôn dân kia vừa nhìn thấy người nơi khác mặc quần áo thời trang khác biệt, sắc mặt lập tức thay đổi, cúi đầu nhanh chóng rẽ sang đường khác, tránh chạm mặt với bọn họ.

      Liên tục gặp mấy thôn dân, đều là cảnh tượng vội vội vàng vàng đó, có ai dừng lại chuyện với bọn họ, Phó Đông Bình đứng ở ven đường, trông thấy bé mười lăm mười sáu tuổi lùa đàn cừu đên, bèn tới nghênh đón.

      bé, bọn là du khách từ nơi khác đến, muốn hỏi em chút, muốn đến nhà đất lớn nhất trong thôn phải như thế nào?”

      bé lùa cừu nhìn , lại nhìn mấy người ở phía sau , dùng tiếng phổ thông cứng nhắc mang theo giọng địa phương cảnh cáo : “Tốt nhất mấy người nên mau chóng rời , ở đây có gì hay ho để xem đâu.”

      “Bọn phải người xấu, chỉ là du khách thôi, em có thể dẫn bọn thăm quan nhà lâu chút được ?” Phó Đông Bình lại gần bước hỏi.

      Đề nghị này dường như khiến bé sợ hãi, bé vội vã lắc đầu, “Mấy người thể vào được, nhà đất chào đón người ngoài vào, ngay đến người bán hàng rong cũng thể vào.”

      “Vậy em có thể chút với được , muốn hỏi thăm em vài chuyện.”

      được, nếu người trong thôn thấy em chuyện với các , lúc về đánh em.” Dường như bé rất sợ, vung roi lên, gấp gáp cùng bầy cừu chạy .

      Phó Đông Bình nhìn theo bóng lưng bé, từ quần áo cũ rích của bé mà nhìn, quả thôn này quá lạc hậu, có lẽ là do lâu lắm rồi giao thiệp với bên ngoài, mỗi thôn dân qua đường nhìn giống như chim sẻ sợ cành cong, chỉ mới có chút biến động nâng cao cảnh giác.

      Hạ Đình Vũ đến thương lượng với : “ bằng về trước , hai bé ấy có vẻ sợ, ngày mai tự chúng ta lại đến sau.” Phó Đông Bình đồng ý.

      Đường trong thôn ngang dọc, nhà lại nhìn giống nhau, hỏi đường nhưng ai trả lời, mấy người bọn họ quanh quẩn gần nửa tiếng, vất vả lắm mới tìm được lối ra, hai lòng muốn quay về nhà nghỉ, Hạ Đình Vũ cùng các ấy lên đằng trước, Phó Đông Bình thỉnh thoảng lại chụp ảnh, tụt lại phía sau.

      màn ảnh xuất bóng người quen thuộc, Phó Đông Bình hạ ống kính xuống, thấy Nhậm Thiên Chân chuyện với ông lão gầy gò, ông lão ngồi hút tẩu thuốc ở ven đường, Nhậm Thiên Chân ngồi xổm đối diện với ông ấy, trong tay còn cầm chai thủy tinh, xem chừng là hỏi chuyện.

      Quả nhiên thông minh, thế mà lại nghĩ mang rượu đến hối lộ người già, người trong thôn tuy khép kín, nhưng tập quán đàn ông thích uống rượu từ nam chí bắc đều có, nhất là người già ở nông thôn, hiếm có người ưa làm hai ba tách.

      Lặng lẽ nhấn màn trập, sau khi Phó Đông Bình chụp được tấm hình này, mới quay gót rời dưới thúc giục ngừng của Hạ Đình Vũ, trong lòng trước sau có câu hỏi, Nhậm Thiên Chân đến nơi này, rốt cuộc là muốn tìm gì?

      Đưa Hạ Đình Vũ và hai đến dịch trạm Lưu Vân, mình Phó Đông Bình lái xe xuống núi đổ dầu, vốn định vào huyện chuyến thăm quan nhà văn hóa, nhưng thấy chân trời đen kịt, mây đen cuồn cuộn, chợt nhớ đến lời của Nhậm Thiên Chân trước đó, đành phải thay đổi kế hoạch, trở về trước khi mưa to.

      có kinh nghiệm trước khi vào núi, rẽ ngoặt vòng vèo nhiều lắm, đường về của chỉ mất chưa đến nửa giờ.

      Quay về dịch trạm Lưu Vân, trời tối đen, trong phòng bếp truyền đến mùi rau xào, dù cách rất xa nhưng vẫn có thể ngửi được. Phó Đông Bình ngẩng đầu thấy đèn trong phòng của bọn họ ở tầng hai bật, liền đoán ta cái tên Hạ Đình Vũ kia lại biết chạy đâu tìm thú vui ròi.

      Trong nhà ăn ở tầng , Phó Đông Bình thò người vào nhìn, thấy Hạ Đình Vũ ngồi cùng bàn với hai kia, cười vẻ đùa cợt.

      “Để kể tiếp chuyện của thôn Quỷ Vương cho các em nghe.”

      “Nhanh .” Hề Dao Dao nghe mà thấy thú vị.

      “Đừng chuyện này nữa, cái khác .” Đồng Hi nhịn được kháng nghị.

      Phó Đông Bình có hứng thú với chuyện ma quỷ của Hạ Đình Vũ cho lắm, định lên lầu Hề Dao Dao gọi lại: “ Phó, đến đây chơi bút tiên* với bọn em , gom đủ bốn người mới chơi được.”

      (*Ngày xưa bút tiên là nghi thức gọi hồn, dùng vật dẫn là cây bút để trao đổi với linh hồn. Ngày nay nó chỉ là trò chơi đơn thuần, tương tự trò “ma lon” bên mình.)

      có hứng, các em tìm người khác chơi .” Phó Đông Bình đoán được Hạ Đình Vũ lại muốn giở mánh lới, cũng phối hợp với ta, thẳng lên lầu.

      Hề Dao Dao thấy Phó Đông Bình đến, che giấu được thất vọng nơi đáy lòng, “Ba người làm sao chơi được, hay là kể chuyện ma tiếp .”

      Hai hàng lông mày của Hạ Đình Vũ khẽ chau lại, vẻ mặt thoạt nhìn khá nghiêm trang, “Chuyện kể có thể phải là chuyện ma bình thường. Thôn Quỷ Vương mà lúc chiều chúng ta đến đó, tìm thấy bản đồ đâu.”

      “Vậy sao ban đầu lại biết nơi đó?” Đồng Hi nhát gan, nhưng xưa nay con tính hiếu kỳ cao, nghe Hạ Đình Vũ thần bí như vậy, nhịn được lại muốn nghe nữa.

      Hạ Đình Vũ thấy hai chớp đôi mắt xinh xắn tập trung nhìn mình, trong lòng đắc ý, cố ý kể câu chuyện cách mơ hồ.

      “Có lần với Đông Bình đọc tài liệu về núi Vân Mộng, vô tình trông thấy đoạn miêu tả về thôn kia, nên mới biết có nơi như vậy. Từ xưa, thôn Quỷ Vương được gọi là thôn Song Dong, từ những năm đầu triều Minh bắt đầu có bản ghi chép, vì ở cửa thon có hai gốc cây dong hơn trăm năm tuổi nên mới gọi cái tên đó, đa số thôn dân là từ Tứ Xuyên chuyển đến. Năm đó Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương đóng đô tại phủ Ứng Thiên, vì muốn mở rộng phòng thủ bờ biển Phúc Kiến mà hạ lệnh cho các tỉnh chuyển bộ phận dân cư di dân đến đây, phát triển kinh tế, dần dần từ thôn thưa thớt người trở thành thị trấn lớn có hơn trăm hộ dân.”

      “Vậy tại sao sau này lại gọi là thôn Quỷ Vương?” Hề Dao Dao chen vào.

      Hạ Đình Vũ : “Thôn Song Dong dưới thời nhà Minh phát triển nhân khẩu rất hưng thịnh, nhưng từ khi lính nhà Thanh bắt đầu chiếm đóng, dân cư dần dần giảm bớt, người trong thôn đều , là triều đại thay đổi ảnh hưởng đến phong thủy nơi đó, cón là bọn người Hà Lan tóc đỏ ở dọc vùng bờ biển giết người cướp của, hỏa thiêu Mẫu tổ miếu, chọc giận đến nữ thần trấn biển, tóm lại bắt đầu từ thời kỳ đó, thôn Song Dong bị ôn dịch hoành hành, thôn dân chết rất nhiều, càng về sau, nghe mấy thôn lân cận cũng bị ảnh hưởng, ai còn dám đặt chân vào thôn Song Dong nữa. Có thời kỳ, thậm chí triều đình hạ lệnh phong tỏa cả thôn lại, để tránh truyền nhiễm ôn dịch. Địa chí* ghi lại, dân ở thôn Song Dong kẻ chết phải chết, người trốn được lẩn , dân cư ít giần theo thời gian, trong thôn chỉ còn lại mười hai hộ, cả thôn có đến hai mươi người, những người ở thôn gần đó thỉnh thoảng ngang qua, là ban ngày thấy người, nhưng ban đêm thường xuyên có thể nghe thấy thanh quỷ khóc, lời đồn thôn Song Dong ma quái cũng bắt đầu từ đó được lưu truyền rộng rãi, dần dần trở thành nơi có tên là thôn Quỷ Vương.”

      (*Địa chí hay địa phương chí là thể loại sách ghi chép, biên soạn, giới thiệu về địa lý, lịch sử, phong tục, nhân vật, sản vật, kinh tế, văn hoá… của địa phương.)

      Hạ Đình Vũ càng kể càng nhập tâm, hai cũng nghe đến mê mẩn, bất chợt Đồng Hi thét lên tiếng chói tai, chỉ ra ngoài cửa sổ, Hề Dao Dao cũng vô thức quay sang nhìn, thấy bóng người màu xám quỷ dị lờ mờ ngoài cửa thủy tinh, sợ đến mức hét ầm lên.

      “Có maaaaaa!”

      Đồng Hi và Hề Dao Dao ôm chặt lấy nhau theo bản năng. Hạ Đình Vũ quay đầu lại nhìn, nhưng thấy gì, bèn vội trấn an hai , “Có lẽ chỉ là bóng người qua đường in lên kính thôi, cần phải dọa mình đến vậy.”

      ta còn chưa dứt lời, bóng người màu xám kia xuất ở cửa phòng, Đồng Hi sợ đến mức nhắm chặt mắt hét toáng lên.

      139 thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 4: Bút tiên

      Nhậm Thiên Chân cởi mũ áo mưa đầu xuống, dù bận vẫn ung dung nhìn ba người họ, “Lá gan vậy à, mặc áo mưa thôi mà dọa các thành ra vậy.”

      “Đại tiểu thư à, người dọa người dọa chết người đấy, trời tối đen như mực chị mặc áo mưa làm gì? Còn cố ý mặc áo mưa màu xám nữa chứ.” Hề Dao Dao tức giận trách.

      Nhậm Thiên Chân cởi áo mưa ra treo lên, “Đương nhiên là vì trời mưa nên mới mặc áo mưa, sáng nay lúc ra cửa tôi thấy trời có mây cao tích, đoán trước sập tối có mưa, nên mượn áo mưa từ chỗ chị Bạch Tố.”

      Lúc , để ý thấy trước mặt mấy người Hề Dao Dao có bố trí bàn bút tiên ở trước mặt, nhịn được cười đùa, “Với cái lá gan đó của mấy người mà còn chơi bút tiên à?”

      “Sao chứ? Hay lại đây chơi với bọn tôi , ba thiếu , bọn tôi muốn tìm thêm người đây.” Hề Dao Dao lòng muốn chơi bút tiên, thấy Phó Đông Bình thay quần áo đến càng hăng say hơn, rồi lại bảo , “ Phó, chị Nhậm cũng chơi bút tiên với bọn em đấy, nếu sợ chơi cùng bọn em .”

      Phó Đông Bình ngờ Nhậm Thiên Chân lại có hứng thú chơi bút tiên với bọn họ, nhíu mày nhìn cái, thấy tóc ướt sũng rất ngạc nhiên, xuống núi chuyến, cứ ngỡ về dịch trạm trước, nào biết còn về muộn hơn cả , còn gặp phải trận mưa lúc gần tối.

      Nhưng ngay cả như thế, Phó Đông Bình vẫn thể tìm nổi hứng thú với cái trò bút tiên nhạt nhẽo này, bèn từ chối: “Mấy người chơi , có hứng.”

      “Đừng làm mất hứng mà, chỗ của em nhường lại cho đấy.” Hề Dao Dao chủ động chạy tới giữ chặt cánh tay của Phó Đông Bình, kéo đến ngồi ghế mình.

      “Dù sao vẫn chưa đến giờ ăn, lúc này về phòng cũng có chuyện gì để làm, cùng chơi .” Mặc dù ấn tượng của Hạ Đình Vũ về Nhậm Thiên Chân chưa hẳn tốt nhưng cũng đến mức ghét, nhưng trực giác mách cho ta biết, nếu ấy và Phó Đông Bình cùng tham gia càng thú vị hơn.

      Mắt thấy Hạ Đình Vũ và Hề Dao Dao nhiệt tình mời mọc, Nhậm Thiên Chân cũng tiện từ chối nữa, vô thức nhìn Phó Đông Bình cái, thấy chen giữa Đồng Hi và Hề Dao Dao – trái phải xích lại gần ta hơn để được bảo vệ, trong lòng có chút ý cười, rồi sau đó cũng ngồi xuống.

      “Mọi người sợ nữa à? Lỡ như mời hồn dạ quỷ tới sao.” Phó Đông Bình cố ý dọa bọn họ.

      “Đừng sợ đừng sợ, Đồng Đồng, chúng ta sợ.” Hề Dao Dao chớp mắt với Đồng Hi, ý bảo ấy phụ họa với mình.

      Dù trong lòng Đồng Hi hơi sợ, nhưng thấy những người khác đều bình tĩnh, vậy là cũng đành cố tỏ ra to gan, cười giễu, “ sợ, em cũng sợ, đời này làm gì có ma.”

      “Ai đời này có ma, ma nhiều lắm, nếu muốn chơi khí phải đủ, để tắt đèn thắp nến.” Hạ Đình Vũ hỏi xin nhân viên ngọn nến, sau khi thắp nến lên liền tắt đèn trong phòng .

      Bóng tối khiến khí trở nên quỷ dị lại đầy áp lực, Hề Dao Dao và Đồng Hi dám thở mạnh, nhưng vẫn cố chấp muốn chơi tiếp. Mời bút tiên cần nam nữ đồng thời dùng hai tay cầm bút làm chủ đạo, Hạ Đình Vũ và Hề Dao Dao xung phong đảm nhận.

      “Em có được hay vậy, tay run như thế, đừng trách nhắc em, người ý chí vững là dễ bị ma nhập nhất.” Hạ Đình Vũ cảm giác được tay Hề Dao Dao ngừng run rẩy nên đùa vui dọa ấy.

      Hề Dao Dao ấy tiếng, lại liếc nhìn Nhậm Thiên Chân cái, thấy hề đổi sắc bèn đưa bút cho , “Chị Nhậm, hay chị tới trước .” Nhậm Thiên Chân im lặng nhận bút.

      Trong ánh lửa của ngọn nến là năm gương mặt trẻ tuổ với nét mặt khác nhau, Nhậm Thiên Chân đưa mắt quét vòng, “Bắt đầu .” Mọi người đồng thời nín thở, nghe lẩm bẩm.

      “Bút tiên bút tiên, chúng tôi là du khách qua đường, xin thân trả lời mấy câu hỏi của chúng tôi, đồng ý trả lời hãy khoanh vòng tròn, muốn trả lời xin đánh dấu chéo.”

      Mọi người đợi khoảng gần năm phút, ngòi bút vẫn nhúc nhích tí nào, Nhậm Thiên Chân mở to mắt, nhìn Phó Đông Bình cái, “Có người thành tâm, bút tiên muốn thân.”

      “Trách tôi nhiều?” Phó Đông Bình cười nhưng lại mang theo khiêu khích.

      “Tôi vậy.” Nhậm Thiên Chân thèm để ý đến .

      Đồng Hi lắp bắp : “Là trách… trách em đấy, em hơi sợ, sợ ma ám ảnh nên vừa rồi tập trung, chúng ta tiếp tục , em nhất định khắc phục.” ấy vừa điều hỉnh hơi thở, vừa cổ động chính mình.

      Lượt thứ hai bắt đầu, vẫn là Nhậm Thiên Chân và Hạ Đình Vũ cầm bút, những người khác cầm tay hai người họ. Sau khi Nhậm Thiên Chân đọc lời mời bút tiên, chưa đến phút, ngòi bút run lên, tất cả đều hưng phấn.

      Thấy đôi mắt sáng ngời của Nhậm Thiên Chân nhìn mình chăm chú, Hạ Đình Vũ buột miệng : “Là ông sao? Ông đồng ý thân? Nếu đúng xin hãy khoanh vòng tròn.”

      “Ba hai …” Nhậm Thiên Chân dùng giọng mơ hồ khẽ khàng đếm ngược, thanh như đến từ phía chân trời, mọi người đều có cảm giác đắm mình vào mộng.

      Ngòi bút càng rung dữ hơn, dùng khoảng mười giây đồng hồ xiêu vẹo vẽ vòng tròn lên giấy. Nhậm Thiên Chân và Hạ Đình Vũ nhìn nhau, rồi nắm chặt bút.

      “Mọi người có câu hỏi gì có thể hỏi bút tiên được rồi.”

      Hề Dao Dao là người hỏi đầu tiên, “Bút tiên bút tiên, liệu ông có thể cho tôi biết, chồng tương lai của tôi có đẹp trai , có tiền ?”

      “Òa, câu hỏi của em phải quá tẻ nhạt rồi sao.” Hạ Đình Vũ khiển trách.

      Mọi người còn chưa kịp cười ngòi bút rung lên, rất nhanh vạch đường giấy, liên quan đến diện mạo và xuất thân của chồng tương lai, Hề Dao Dao hồi hộp nên hai mắt cũng mở to nhìn thẳng, bút tiên như cố ý muốn để ấy sốt ruột, cố tình rề rà lúc lâu mới vẽ hình tròn góc cạnh ràng.

      “Đây là hình tròn hay hình vuông thế?” Hề Dao Dao vểnh môi, cố ý nhìn sang Phó Đông Bình, hỏi .

      đánh dấu chéo, tạm thời coi là tròn .” Phó Đông Bình sợ ấy ồn ào nên hùa theo ý của ấy.

      “Ừ.” Hạ Đình Vũ vội vàng phụ họa, “Chuyện tương lai ai được, có lẽ bút tiên cũng nắm chắc lắm.”

      Mấy người bọn họ vừa vừa cười, ai để ý đến nét mặt Nhậm Thiên Chân dần trở nên nghiêm túc.

      “Bút tiên, xin hãy cho tôi biết, có phải núi Vân Mộng có bí mật đen tối hay , lời đồn trong thôn Quỷ Vương có phải ?” Nhậm Thiên Chân hỏi câu khiến mọi người nghe mà lấy làm kinh ngạc.

      Lần này, ngòi bút còn rung dữ hơn, vẽ nguệch ngoạc lên giấy hồi, mọi người cầm tay nhau giơ lên lúc lâu, cho đến khi tay nhức mỏi mới thấy ngòi bút từ tốn khoanh tròn giấy.

      vậy, truyền thuyết của núi Vân Mộng đều là sao, chuyện ma quỷ ở thôn Quỷ Vương có ?” Phó Đông Bình truy hỏi bút tiên, đuôi mắt để ý thấy mặt Nhậm Thiên Chân có tia khác thường.

      Bút tiên lại vẽ giấy vòng tròn, lúc này đường nét đều lưu loát.

      “Có người nào có thể phá giải bí mật của núi Vân Mộng ? Hay là, người muốn biết chân tướng, liệu còn có thể bình an quay về ?” Nhậm Thiên Chân hỏi.

      Trong lòng mọi người chấn động thôi, thậm chí Đồng Hi nhắm tịt mắt lại dám nhìn, qua lúc rất lâu, ngòi bút mới bắt đầu rung lên, lần này, nó hề do dự, vẽ dấu chéo to giấy.

      Nhất thời trong phòng im lặng đến mức đáng sợ, cả hồi lâu ai dám gì, cuối cùng, Nhậm Thiên Chân : “Được rồi, hoạt động của ngày hôm nay xong, bút tiên, cám ơn ông cho chúng tôi biết nhiều chuyện như vậy, xin mời trở về.”

      Ngòi bút rung khe khẽ, vẽ vòng tròn giấy, rồi mọi thứ khôi phục lại như trước. Mọi người biết, đây chính là bút tiên , vậy là tất cả nhàng thở ra.

      Mưa rơi ngoài cửa càng lúc càng lớn, Bạch Tố gọi mọi người đến ăn, Phó Đông Bình cùng Hạ Đình Vũ đến giúp dọn bàn, Nhậm Thiên Chân đứng lẻ loi nơi cửa sổ nhìn cơn mưa bên ngoài, chẳng hay nghĩ điều gì.

      Hạ Đình Vũ chuyên tâm trò chuyện với Đồng Hi nên lúc ăn cứ rề rà lề mề. Nhậm Thiên Chân sớm ăn xong, mình lên lầu trước, Phó Đông Bình đưa mắt nhìn theo bóng lưng như có suy nghĩ. Người khác ăn cơm ấy cũng ăn, nhưng ăn nhiều lắm, như có tâm nặng nề.

      Sau khi ăn xong, mọi người lục đục lên lầu. Lúc qua cửa phòng của Nhậm Thiên Chân Đồng Hi chạy đến gõ cửa.

      “Có chuyện gì à?” Suối tóc dài của Nhậm Thiên Chân được xõa tung, xem ra là chuẩn bị tắm, tóc đen dài làm nổi bật gương mặt trắng hồng xinh xắn, có mỹ cảm gì sánh bằng.

      “Cái đó…” Đồng Hi rất muốn , chị ơi chị đẹp quá, nhưng lời đến miệng lại biến thành, “Bên ngoài mưa to quá, còn cả sấm sét nữa, bằng chị đến phòng bọn em ngủ chung , chí ít có thêm người bầu bạn.”

      “Cám ơn, cần đâu, tôi quen ngủ chung giường với người khác.” Trước sau Nhậm Thiên Chân vẫn giữ vẻ lạnh lùng xa cách ấy.

      Đồng Hi tự làm mình mất mặt, đành phải từ bỏ.

      “Tớ rồi chị ta đồng ý đâu, cậu xem , giờ vấp phải hố thất bại rồi đấy, cậu cứ việc thẳng là sợ , để Hạ ở cùng cậu tốt rồi.” Hề Dao Dao cười giảo hoạt bên tai Đồng Hi.

      “Đáng ghét.” Đồng Hi đẩy ấy ra, hai người đùa giỡn nhau đường về phòng.

      Qauy về trong phòng, Phó Đông Bình cố ý hỏi Hạ Đình Vũ, “Cậu có cảm thấy là ấy có chỗ kỳ lạ ?”

      “Cậu ai? Chị khẩu trang ấy à? Xem ra cậu có hứng thú với ta nhỉ.” Hạ Đình Vũ ngồi lên giường, tay cầm lấy điều khiển tivi bấm liên tục, ngừng chuyển kênh.

      Phó Đông Bình đương nhiên phủ nhận, “Đừng có nhảm, mình có hứng với ấy. Mình chỉ cảm thấy ấy có chỗ là lạ, vào thời điểm này mà đến núi Vân Mộng có vẻ như có mục đích khác, buổi chiều ở thôn Quỷ Vương mình gặp ấy rồi, giống như tìm người nghe ngóng chuyện gì đó.”

      “Vậy có sao, có lẽ ta cũng nghe qua mấy tin đồn về thôn đó, nên rất hứng thú về nơi đó thôi mà.” Hạ Đình Vũ có quá nhiều tò mò về Nhậm Thiên Chân, tuy ấy rất xinh đẹp, nhưng ngạo mạn quá, đáng hoạt bát giống Đồng Hi, khiến người ta vừa nhìn thích.

      “Hồi tối chơi bút tiên, ràng ấy giả thần giả quỷ, lại khiến cả đám các cậu mê mẩn.” Phó Đông Bình chỉ ra chuyện.

      Lần này, Hạ Đình Vũ có chút kinh ngạc dời tầm mắt từ tivi đến mặt Phó Đông Bình, thấy giống như đùa.

      “Mình cũng có cảm giác ấy, lúc đó bản thân như bị ngoại lực thúc đẩy vật, tay bất tri bất giác di chuyển theo ấy.” Hạ Đình Vũ nhớ lại tình hình lúc mời bút tiên, khi ấy còn tưởng rằng bút tiên nhập thân .

      “Cậu bị ấy thôi miên rồi.” Phó Đông Bình vẻ chắc chắn.

      “Cái gì?” Hạ Đình Vũ sợ hãi kêu lên.

      Phó Đông Bình ra dấu đừng có lên tiếng, “Lúc mời bút tiên, cả cậu và ấy đều là chủ đạo, chỉ có thể thôi miên cậu mới khiến cây bút ấy nghe theo ấy sai khiến, ấy mượn danh nghĩa bút tiên để ra những lời mình muốn .”

      “Là có ý gì?”

      “Cảnh cáo chúng ta, núi Vân Mộng và thôn Quỷ Vương có bí mật khổng lồ, người nào kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ rất nguy hiểm.”

      “Đậu má! Con nít ranh vắt mũi chưa sạch mà dám giở trò đó với chúng ta.” Nhất thời trong lòng Hạ Đình Vũ có vạn con thảo nê mã* vội vàng băng qua.

      (*Thảo nê mã là con lai của cừu và lạc đà, đồng thời cũng là tiếng lóng của câu chửi “đ** mẹ mày”, nên ở đây ý là Hạ Đình Vũ thầm chửi người.)

      ta thôi miên mình như thế nào? Trừ ta ra, ở đây có bốn người, nhưng ta chỉ thôi miên mình mình mà thôi miên bọn cậu, làm sao lo được?” Hạ Đình Vũ nghĩ mãi chẳng ra, suy cho cùng Nhậm Thiên Chân cũng chỉ là trẻ mà thôi.

      “Dùng ánh mắt và lời tiến hành ám thị tâm lý với cậu, khiến suy nghĩ của cậu theo hướng của ấy, sau đó thực định hướng thôi miên với cậu.” Phó Đông Bình vừa vừa suy nghĩ.

      ta làm thế là có mục đích gì, vì để cảnh cáo chúng ta đừng đến thôn Song Dong lại ư?” Hạ Đình Vũ nhớ lại lần đầu tiên lúc nhìn thấy Nhậm Thiên Chân, bé đó bình tĩnh đến lạ, đôi mắt sáng ngời khiến người khác chú ý, rồi lại chứa vẻ thần bí vô tận.

      Phó Đông Bình nhìn ta dè bỉu, “ riêng gì chúng ta đâu, đó cũng là nhắc nhở hai người ở đối diện nữa đấy, đừng có quá hiếu kỳ mà chơi bừa bút tiên, trong truyền thuyết, từ xưa núi Vân Mộng chính là nơi mà thần tiên và quái tạp cư, chuyện gì cũng có thể xảy ra.”

      “Càng càng khó tin, theo lời cậu , mình nghi chị đeo khẩu trang kia là do vật nào đó biến thành, rất có thể là ma quỷ trong truyền thuyết, cũng chính là nữ quỷ vô cùng xinh đẹp, đặc biệt đến đây câu hồn cậu.” Hạ Đình Vũ trêu đùa.

      Phó Đông Bình hừ lạnh tiếng phớt lờ ta, mượn ánh đèn lật giở tài liệu liên quan đến nhà đất ở núi Vân Mộng. Hạ Đình Vũ xem tivi lúc, cảm thấy có gì hay ho, bèn ôm laptop chơi trò chơi.

      Mưa đêm ngoài khung cửa ngớt dần, xung quanh vắng lặng, cho đến lúc tiếng thét vang lên phá vỡ yên bình.

      * * *
      139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :