1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngưỡng vọng - Lí Nhị Đình

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngưỡng Vọng
      Tác giả: Lí Nhị Đình

      Số chương: 56 + 1PN

      Editor: lonbia, Bé cua con


      Giới thiệu​



      Vừa gặp , ngưỡng mộ cùng say đắm.

      Trần Thủy Mặc lần đầu tiên biết được hóa ra hoa hướng dương sinh trưởng là nhờ vào mặt trời.

      Trong bóng đêm vào lúc người chú ý cũng mệt mỏi cúi xuống nhưng vào ban ngày vẫn ngẩng đầu.

      Nhị nương (tác giả): thực ra đây chính là câu chuyện tình và hôn nhân của xinh đẹp hạng hai cùng với trung tá thâm trầm.

      Trần Thủy Mặc: mới hạng hai!

      Phó Vũ Hiên: mới thâm trầm!

      Nhị nương lệ rơi đầy mặt bỏ , hai vợ chồng các người hợp lại bắt nạt ta (ToT)

      Nội dung: Đô thị tình duyên, tình và hôn nhân quân lữ, tình hữu độc chung
      Nhật vật chính: Trần Thủy Mặc, Phó Vũ Hiên

      Phụ diễn: Chiêm Nhất Nhất, Ngô Hoành, Cố Duy Đẳng

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: ế bị ép coi mắt

      Editor: lonbia

      "Rắc rắc rắc rắc - - "

      "Rất tốt, rất tốt! Đổi tư thế khác!"

      Cánh cửa bên trong phòng chụp ảnh hé mở, hai bên ria mép của nhiếp ảnh gia tài ba nào đó với tiếng gào bén nhọn ngừng lên xuống nhịp nhàng cùng nhau rất hài hòa.

      Bị ánh đèn xung quanh bao bọc, với thân quần áo màu đỏ xinh đẹp có hơi xoay người, phía bên trái của gương mặt hơi nghiêng về phía, hướng về ống kính hất mái tóc dài lên, thuận tay vò rối. Đôi mắt khép hờ, đôi môi đỏ nhếch lên, vặn vòng eo thanh mảnh, bày ra các loại tạo hình.

      Động tác có hồn, khí chất lạnh lùng, tất cả các nhân viên làm việc ở đây nhìn thấy đều ngẩn ra.

      Nhiếp ảnh gia tài ba ngừng mở miệng trầm trồ khen ngợi, ánh mắt xinh đẹp khỏi quét qua, xuyên qua ống kính, cho dù là nhiếp ảnh gia tài ba từng thấy qua vô số mỹ nhân cũng bị phóng điện hề .

      Chỉ nghe "A" tiếng, máu từ mũi của nhiếp ảnh gia kia từ từ chảy xuống hai bên ria mép, cuối cùng hoa hoa lệ lệ mà bất tỉnh.

      Cả căn phòng chụp ảnh nhất thời rối loạn, các nhân viên vốn dĩ đều thất thần nhưng vì tình huống bất ngờ này mà lấy lại tinh thần, nhìn nhiếp ảnh gia ngã xuống dậy nổi, tay chân nhất thời luống cuống. Ánh mắt bọn họ "xoạt" tiếng cùng nhau tập trung người tên đầu sỏ gây ra.

      Chỉ thấy nét mặt thản nhiên so với đèn còn chói mắt hơn của váy đỏ, chớp chớp mắt, lộ ra biểu tình vô tội. vuốt vuốt mái tóc bị thổi đến rối loạn, vẻ mặt cười đến vô hại, cùng với khí chất lạnh lùng xen lẫn gợi cảm kia giống như hai người khác nhau.

      "Hí...."

      Nhiếp ảnh gia được mọi người ba chân bốn cẳng đỡ dậy đột nhiên kinh sợ mà kêu tiếng, gạt tay mọi người ra, chìa ngón trỏ run rẩy mà chỉ vào mặc quần áo đỏ kia, hai bên ria mép cũng bởi vì kích động mà ngừng run lên, "Tôi tìm được rồi, tôi tìm được rồi! Chính là ! Chính là !"

      mặc quần áo đỏ kia vừa muốn cái gì, bên tai lại nghe được tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên.

      Theo bản năng sờ soạng về nơi phát ra thanh, đặt đồ vật lạnh lẽo vẫn còn rung rung ấy bên tai, tiếng chuông từ từ lớn hơn, mà vốn dĩ những
      [​IMG]
      IluvkiwiChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1 (TT)

      Đầu mùa xuân ban ngày vẫn là rất ngắn, thời điểm Trần Thủy Mặc tỉnh lại, trời tối đen.

      Nheo mắt lại thích ứng trong căn phòng tối om, Trần Thủy Mặc có phần biết tại là buổi nào. Sờ soạng cầm lấy đồng hồ báo thức đầu giường, liền nhìn xem thời gian, khi phát kim giờ cùng kim phút gần như chồng lên nhau tại vị trí số "sáu", đột nhiên kêu to tiếng, cấp tốc từ giường bật dậy.

      Chỉ còn lại 30 phút nữa!


      Dùng năm phút đồng hồ rửa mặt, Trần Thủy Mặc tiện tay lấy ra cái quần bò cùng cái áo bành tô màu tối từ trong tủ quần áo ra thay, còn cố ý quấn thêm cái khăn quàng cổ to màu đỏ che lại hơn phân nửa khuôn mặt.

      kịp trang điểm, Trần Thủy Mặc chẳng qua là tùy tiện bôi chút nước dưỡng da mặt, sau đó tùy ý quấn lại mớ tóc quăn bù xù, cuối cùng búi thành búi tóc lỏng lẻo ở phía sau đầu, cài lên chiếc kẹp tóc tinh xảo, ở trước gương xoay vòng, coi như hài lòng gật đầu cái.

      Nhìn sang điện thoại di động, kêu lên tiếng, vội vã cầm túi xách, tựa như trận gió lao ra khỏi cửa.

      Thái hậu gửi địa chỉ nhà hàng được đặt trước vào điện thoại cho , Trần Thủy Mặc nghĩ ra vì cái gì mà chủ nhật lúc nào kẹt xe kẹt xe kẹt xe dứt! cũng tình nguyện ngồi ở nhà lên mạng chút, xem phim, làm trạch nữ tiêu chuẩn.

      chút lại ngừng lại, đến nơi dễ dàng. Hốt ha hốt hoảng mà đưa tờ Mao gia gia màu hồng, cũng chẳng quan tâm đến tiền thừa, Trần Thủy Mặc trực tiếp vọt vào nhà hàng trang hoàng theo phong cách phương tây.

      Đẩy cửa ra, mỹ nam phục vụ ngây ngốc mà nhìn Trần Thủy Mặc, chỉ trong chốc lát, gương mặt trắng ngần kia bắt đầu phiến hồng, qua vài giây mới kịp phản ứng mời Trần Thủy Mặc vào.

      Theo bản năng sờ sờ vào nửa khuôn mặt của bản thân được giấu vào bên trong khăn quàng cổ, nhớ được có rửa mặt khi ra cửa mà! Tối đa cũng bởi vì chạy mấy bước mà có chút mồ hôi mặt, người này làm sao lại nhìn như vậy chứ?

      Trần Thủy Mặc cứ như thế mà đến muộn, mà lại đụng phải người đàn ông muốn ra ngoài!

      Dường như đối phương rất vội, Trần Thủy Mặc xác định mình có phải nghe lầm hay thực nghe được tiếng " xin lỗi" của đối phương hay . Quay đầu lại nhìn, người nọ hòa vào trong bóng đêm, bóng lưng mơ hồ.

      Trần Thủy Mặc thờ ơ nhún vai, rồi lại đụng phải chạy ra ngoài.

      là đủ xui xẻo !

      Trần Thủy Mặc còn chưa kịp cái gì đó liền nhìn thấy vẻ mặt vui trợn mắt nhìn của kia. kia ràng cao hơn Trần Thủy Mặc, nhưng lại có loại khí chất cao ngạo, Trần Thủy Mặc bị nhìn biết tại sao, nhưng vẫn cười gượng tiếng, tránh người ra, nhường cho đối phương ra.

      kia cũng khách khí, mang túi xách lên, cắn cắn môi, vội vàng đuổi theo.

      "..." Mỹ nam phục vụ thấy Trần Thủy Mặc theo kịp, xoay người lại gọi .

      "Ách... thôi!" Trần Thủy Mặc cười cười, cũng bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng đến.

      tới chỗ đặt trước, đối tượng hẹn hò kia còn chưa tới.

      Trần Thủy Mặc khẽ cúi người, để cho mỹ nam phục vụ giúp kéo ghế ra, tiếp tục tao nhã mà ngồi xuống.

      " tại gọi món ăn luôn sao?" Mặt mỹ nam phục vụ vẫn còn hồng, cúi đầu, dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Trần Thủy Mặc, giọng hỏi.

      Trần Thủy Mặc sờ sờ cái bụng lép xẹp, lúc này mới nhớ tới bản thân mình cả ngày nay chưa ăn cái gì. Nhưng đối phương còn chưa đến, phải "nhẫn"!

      "Tôi chờ bạn." Trần Thủy
      [​IMG]
      Iluvkiwi, Tôm ThỏChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: Bạn thân là để sử dụng

      editor: becuacon

      ". . . OK! That's all for this class! See you!"

      Trần Thủy Mặc vừa dứt lời, trong phòng học liền vang lên tiếng cọ xát chói tai, cái ghế bị đá văng ra cách thô lỗ, kèm theo là tiếng than thở oán trách, trong phòng học lập tức trở nên loạn lên. Trần Thủy Mặc thu dọn sách của mình, vội vàng rời khỏi phòng học.

      ra Trần Thủy Mặc cũng cảm thấy kỳ lạ, nếu những người này muốn học tại sao nhất định phải tới đây? Lúc bắt đầu, Trần Thủy Mặc còn có thể cố gắng điều khiển khí lớp học, càng về sau, đối mặt vùng nước lặng im, cũng vô cảm, tự hỏi tự trả lời còn chưa tính là gì, có khi, trực tiếp lấy sách học đối thoại ra đọc, dù sao cũng có người quan tâm giảng những gì.

      Vừa tới cửa phòng làm việc liền nghe điện thoại di động reo, Trần Thủy Mặc lui ra, tới cầu thang nhận điện thoại.

      "Hết bận chưa?"

      Giọng của Ngô Hoành nghe rất êm tai, Trần Thủy Mặc cũng khỏi nở nụ cười ở đầu điện thoại bên này.

      "Ừ, mới vừa tan lớp. đến rồi sao? Tôi xuống ngay."

      Cúp điện thoại, Trần Thủy Mặc mới phát là hơn mười giờ Ngô Hoành lại gửi tới câu chuyện cười, mặc dù Trần Thủy Mặc chỉ nhìn qua mẩu chuyện ngắn đó nhưng vẫn cười hồi mới cất điện thoại di động vào.

      Trần Thủy Mặc cùng Ngô Hoành hẹn nhau cùng xem triễn lãm, tuần trước bọn họ cùng xem buổi triển lãm tranh. Buổi hôm đó, Trần Thủy Mặc định tự , vừa đúng lúc Ngô Hoành hẹn , nghĩ tới có bạn cùng cũng tốt nên liền đồng ý chung.

      Thành Ngô Hoành là người bạn rất tốt, chuyên nghiệp ở phương diện này , cũng có hiểu biết ít nhiều đối với những chuyện xưa cũ của các nhà nghệ thuật. lần xem triển lãm này, Trần Thủy Mặc chỉ thưởng thức được tác phẩm xuất sắc, còn kiếm được ít chuyện xưa thú vị.

      Trở lại phòng làm việc, thu dọn đồ đạc xong, tâm tình Trần Thủy Mặc rất tốt nên như chạy đến con đường ở ngoài, chỗ hại người hẹn gặp nhau.

      Vừa mới lên xe liền nghe Ngô Hoành hỏi: "Buổi trưa muốn ăn gì?"

      Trần Thủy Mặc suy nghĩ chút, tạp chí so sánh những quán ăn bình dân, cuối cùng nhấn mạnh: "Lần này gì cũng phải do tôi mời khách, đừng giành với tôi đấy!"

      Đối với việc Trần Thủy Mặc nợ Ngô Hoành bữa cơm, vẫn rất ngại, thích chiếm tiện nghi của người khác. Nhất là đối mặt quan hệ này mà vẫn còn có người cảm ***ddlqd**** thấy càng phải nên tế nhị.

      Lần này Ngô Hoành cũng giành hóa đơn với , Trần Thủy Mặc ăn uống no nê rồi thanh toán, cảm thấy tiêu tiền mình ăn bữa tiệc này cũng khác người, mặc kệ, sức lực đủ nhiều! Chỉ là, biết là Ngô Hoành nghĩ đến lần sau mượn cớ mời lại, cứ như vậy, còn buồn vì tìm được lý do hẹn Trần Thủy Mặc nữa sao?

      Bởi vì là thời gian làm việc, đến xem triển lãm ảnh cũng nhiều người, cả sảnh triển lãm có vẻ cực kỳ yên tĩnh.

      Trước mặt là bức Tuyết Sơn, Trần Thủy Mặc dừng bước. nhìn bóng dáng màu đen ‘vô thúc vô câu’ nhảy lên cao giữa khoảng tuyết trắng, bỗng dưng vành mắt khẽ đỏ.

      *vô thúc vô câu: tự do tự tại, gò bó, ép buộc

      "Đây là tác phẩm cuối cùng của Tam Thủy." biết Ngô Hoàng tới bên cạnh Trần Thủy Mặc từ lúc nào, nhìn chăm chú vào bức ảnh kia, hơi tiếc nuối giọng thở dài .

      Trần Thủy Mặc hít mũi cái, giọng thầm: " có biết chuyện của ấy ?"

      Ngô Hoành đẩy mắt kiếng cái, giống như là suy tư lát rồi mới : "Người trong ngành truyền tai nhau là ta rút khỏi giới nhiếp , kết hôn ở nước ngoài, trải qua cuộc sống của người bình thường. . ."

      ". . . vậy sao?" Giọng của Trần Thủy Mặc rất thấp, biết là hỏi Ngô Hoành hay là tự lầm bầm.

      khí lập tức có chút áp lực, Ngô Hoành vội vàng : " thôi! Phía trước ít tác phẩm đẹp!"

      Trần Thủy Mặc cúi đầu theo sau lưng Ngô Hoành, cách khoảng nửa bước chân, cũng còn ý định thưởng thức những tác phẩm khác nữa.

      Trần Thủy Mặc ỉu xìu ràng, khi bọn họ xem xong triển lãm, Ngô Hoành vẫn biết cuối cùng là vấn đề ở chỗ nào, sao cảm xúc Trần Thủy Mặc lập tức trở nên như thế ? Lúc muốn mở miệng hỏi thăm điện thoại Trần Thủy Mặc vang lên.

      "Chiêm Nhị?" Trần Thủy Mặc cố gắng làm giọng của mình nghe vui vẻ chút.

      "Mặc, buổi tối cậu có tiết à?"

      " có! Cậu lại nhập hàng mới à?"

      "Đúng vậy, buổi tối cùng ra ngoài xem chút nhé! Khi nào cậu có thể tan việc, mình đón cậu."

      "Bây giờ cậu cứ tới đây , mình ở nhà trưng bày mỹ thuật."

      "Được, hai mươi phút nữa mình đến!"

      "Ừ, cậu lái chậm chút. . ."

      Cúp điện thoại, Trần Thủy Mặc phát Ngô Hoành vẫn nhìn chăm chú vào mình, ngượng ngùng le lưỡi cái, với Ngô Hoành: "Lát nữa bạn tôi sễ đến đón tôi!"

      Ngô Hoành gật đầu cái, bày tỏ mình hiểu thông qua cuộc gọi vừa rồi: "Được, vậy chúng ta hẹn lại lần sau."

      Trần Thủy Mặc chào tạm biệt , chậm rãi tới trạm xe buýt gần đó.

      Chiêm Nhị tới rất nhanh, chỉ mất mười phút đến. Trần Thủy Mặc nhìn chiếc Audi màu đỏ chót đẹp xuất sắc của bạn thân xé gió dừng lại ở trước mặt mình vội vàng mở cửa xe ngồi vào.

      "Sao cậu nhanh như vậy. . ."

      Lời Trần Thủy Mặc còn chưa hết, Chiêm Nhị đạp ga xuống cái. . . chạy , Trần Thủy Mặc chỉ có cảm giác ngực mình bị dây an toàn siết lại làm đau, hại thiếu chút nữa cắn vào tảng đá của mình! thể , lái xe là dung mãnh như con người ấy vậy!

      Hai người vào nhàng
      [​IMG]
      Iluvkiwi, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: Chẳng hiểu tại sao bị cưới

      Kết quả của việc bị Chiêm Nhị sử dung là hơi cảm, cũng may vấn đề cũng lớn, Trần Thủy Mặc uống vài viên thuốc giải cảm, ngày hôm sau vẫn kiên quyết làm.

      Từ trước đến giờ, luôn là người đầu tiên đến phòng làm việc.

      Trần Thủy Mặc ngạc nhiên phát biết người nào tới trước đặt phần bánh kẹo cưới bàn mình! Hộp đóng gói màu đỏ chót hoan hỷ, sợi dây ruy bang nạm vàng tuyệt đẹp ở đầu hộp cột thành chiếc nơ đôi xinh xắn, giống như là đôi bướm kề sát cánh nhàng tung bay.

      Trần Thủy Mặc cũng mặc kệ là ai đưa, tiện tay ném túi xách cái, thoải mái ngồi vào ghế, mở hộp ra, xé giấy gói, bỏ viên kẹo vào trong miệng.

      Mùi sữa nồng đậm khiến nhịn được nhắm mặt lại hưởng thụ, lúc này mới nhìn thấy thiếp mời đặt chung chỗ với bánh kẹo cưới.

      Ngay lúc đó, tâm tình mới vừa tốt lên lập tức còn sót lại chút gì, lại phải “xuất huyết” bao tiền mừng lớn! Trần Thủy Mặc mở thiếp mời tỉ mỉ đọc, ra là giáo Tiểu Lưu ở phòng kế bên muốn kết hôn.


      Trong phòng làm việc, các giáo viên khác cũng lục tục đến, bọn họ cũng phát tin vui này trước tiên, vừa ăn kẹo vừa chuyện chồng của Tiểu Lưu với ấy. Nhưng trò chuyện hồi, Trần Thủy Mặc chợt phát đề tài lại chuyển đến mình.

      Ngày bình thường, có giáo trẻ đối với Trần Thủy Mặc ra sao cố làm thân thiết hỏi: "Tiểu Trần, phải mấy tuần trước xem mắt sao? Như thế nào rồi?"

      Qua lời đề cập đó, các thầy khác cũng rối rít hưởng ứng, ép hỏi Trần Thủy quá trình xem mắt cho được.

      Ai người làm công việc dạy học phép tắc buôn chuyện chứ?

      Trần Thủy Mặc lặng lẽ cười trừ trong lòng, chờ mọi người đều yên lặng mới buông tay ra, vẻ mặt rất tịch mịch bày tỏ đối phương hợp ý mình.

      giáo trẻ tuổi đặt câu hỏi lúc nãy bật cười tiếng, biết là ý gì. Các thầy khác ngượng ngùng vài lời an ủi ..., trong lúc nhất thời khí có chút lung túng. Từ trước đến giờ, Trần Thủy Mặc phiền nhất là mấy chuyện giả tạo này, vội vàng cầm ipad cùng sách giáo khoa, câu "tôi có tiết" rồi nhanh chóng khỏi phòng làm việc, “xoẹt" tiếng tới cửa, muốn ngăn cách hoàn toàn với thanh ồn ào như có như ở đây.

      "Tiểu Trần!"

      Như dự đoán, còn chưa được hai bước liền bị gọi lại.

      Sau khi Từ Bội về hưu được mời trở lại đây, chuyên hướng dẫn cho học sinh cấp ba. Lúc trước bà chính là giáo viên đặc biệt, người có tài từng dẫn dắt vô số học sinh vô số, ở nền giáo dục của thành phố này có thể được xưng là đức cao vọng trọng rồi. Trần Thủy Mặc thấy Từ về phía mình, cũng nhịn ưỡn thẳng lưng, hiểu sao lại rất nghiêm trang.

      "Tiểu Trần, mới vừa nghe bọn họ con chưa có bạn trai sao?" Từ cười híp mắt hỏi.

      Trần Thủy Mặc cảm giác giờ phút này mình giống như căng thẳng “thỉnh an Thái hậu” nhà , bối rối gật đầu cái, biết từ trước đến giờ Từ với xuất cùng nhau cũng quan tâm tới vấn đề này.

      *thỉnh an Thái hậu: ý chỉ hỏi thăm mẹ đẻ cách tôn kính như nghi lễ trong hoàng cung

      Thấy Trần Thủy Mặc gật đầu, Từ rất vui mừng, nhưng trước tiên là mấy câu khách sáo an ủi Trần Thủy Mặc, đại khái là những người đàn ông đó có mắt, nhìn ra tốt bao nhiêu..., làm cho Trần Thủy Mặc đỏ mặt thôi.

      Cuối cùng, vẻ mặt Từ mới hiền lành : "Tiểu Trần, muốn giới thiệu cho con đối tượng, con cảm thấy như thế nào?"

      Từ Bội nhìn giáo Tiểu Trần rất tốt! Đối với công việc nghiêm túc, đối với người bên cạnh cũng thân thiết. Quan trọng nhất là, đơn giản, có tâm cơ, điểm này ở xã hội nay là rất khó được!

      Đầu óc Trần Thủy Mặc cũng phản ứng kịp đến nửa ngày, giọng điệu chữ "a" bị như trăm xoay ngàn chuyển. Có phải người lớn tuổi đều có sở thích giới thiệu đối tượng cho người tuổi hay ? Sao lại đều nhìn trúng chỉ vì độc thân chứ? Trần Thủy Mặc có chút cảm giác buồn bực.

      " thích sao?" Thấy phản ứng của Trần Thủy Mặc, Từ lo sợ trong lòng, ra bà cũng hề tự tin giống như vẻ mặt bên ngoài.

      " có ạ!" Trần Thủy Mặc vội vàng phủ nhận. Nhưng nghĩ đến mình còn có người là Ngô Hoành phiền phức chưa giải quyết, biết lần này lại gặp phải chuyện đau đầu dứt gì nữa. Cắn răng, Trần Thủy Mặc trưng nụ cười còn khó coi hơn khóc, cố làm vui vẻ khách sáo : "Vậy phiền !"

      Từ hài lòng, Trần Thủy Mặc tới trễ tiết học.

      ***

      Cố Duy cảm thấy hôm nay mẹ rất bình thường, đầu tiên là tìm muốn có số điện thoại của Phó Vũ Hiên, bây giờ lại thần bí mang kính lão ôm điện thoại di động biết lén lút làm gì!

      Liếc mắt với Dương Thần Tuyết, ánh mắt hai người thoáng qua ánh sáng nhất trí. Cố Duy trịnh trọng tiến tới bên cạnh mẹ mình, phát huy toàn vẹn sở trường thân là cảnh sát nhân dân, tỉ mỉ tiến hành điều tra điện thoại ở trong tay mẹ mình ở khoảng cách xa.

      "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"

      Mẹ Cố cũng chính là Từ Bội quan tâm tới việc trả lời con trai, chỉ lo bấm điện thoại.

      "Mẹ?" Cố Duy cam tâm bị lão thái thái nhìn, tới gần hơn chút nữa.

      *lão thái thái: chỉ người lớn tuổi trong nhà

      Lúc này, điện thoại di động phát ra tiếng chuông tin nhắn, Cố Duy nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy điện thoại di động, mở tin nhắn vừa nhận được, sau khi thấy nội dung cũng biết nên phản ứng gì, sững sờ tại chỗ.

      "Thế nào?" Dương Thần Tuyết ngồi thành ghế sa lon, cũng lại gần nhìn.

      Cố Duy đưa điện thoại di động qua bên, Dương Thần Tuyết thấy hình cũng sững sờ, cuối cùng biết trong hồ lô của lão thái thái bán thuốc gì.

      * biết trong hồ lô bán loại thuốc gì: là thành ngữ thường dùng để chỉ ý hiểu người kia có ý gì.

      " , tránh qua bên!" Lấy điện thoại trong tay con trai, mẹ Cố vội vàng phất tay với con trai của mình, lại bận việc gởi tin nhắn.

      Có lẽ đợi chừng năm phút, điện thoại di động lại reo lần nữa, lần này, chỉ có chữ "dạ" lẻ loi xuất màn hình. Mẹ Cố lại bởi vì chữ cuối cùng này mà thở phào nhõm, mặt mày lập tức hớn hở.

      "Ai da, mẹ, đúng, rốt cuộc mẹ làm gì vậy? với con trai mẹ chút !"

      tại tâm trạng mẹ Cố rất tốt, hễ hỏi đáp: "Con trai, con mẹ giới thiệu bé này cho thằng nhóc Tiểu Vũ như thế nào?"

      Nghe
      [​IMG]
      Last edited: 3/5/17
      IluvkiwiChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :