1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Yêu Hai Mặt Của Tôi - Kim Đại (61/61)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]
      Tác phẩm
      NGƯỜI HAI MẶT CỦA TÔI
      Tác giả: Kim Đại
      Số chương: 60
      Converter: Ngocquynh520
      Editor: TiêuKhang + Mèo Mỡ



      Giới thiệu ngắn:

      Vương An An hiểu sao mình lại có loại ảo giác rằng Cố Ngôn Chi trước mặt lúc này chính là cậu bé ăn xin năm đó.

      Dường như thời gian hề chia cắt bọn họ. vẫn là cậu bé vô cùng ỷ lại , thích theo sau lưng ....

      ======​
      Last edited: 18/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1

      Vương An An cảm thấy hai mắt mình như sắp tóe lửa. Vì buổi phỏng vấn sáng nay mà chưa tới sáu giờ phải thức dậy, đánh răng rửa mặt rồi đến mặc quần áo soi gương chải đầu, bận rộn loay hoay mãi tới tận bảy giờ, 20 phút vốn rảnh rỗi bay mất. Chưa hết, mẹ già thấy ngồi rảnh ghế sofa tới kéo ra ngoài cùng mua bữa ăn sáng.

      Vương An An cũng theo vì nghĩ xuống lầu mua đồ ăn sáng cũng chỉ mất lúc thôi tốn nhiều thời gian lắm. Nhưng hôm nay đúng xui xẻo, gặp phải cái ngày người mua đông nghẹt, hơn nữa hàng bánh quẩy lại đủ người phục vụ, cuối cùng đợi đến lượt Vương An An mất hơn mười phút. Vương An An mang bữa ăn sáng lên lầu rồi phải chạy xuống tìm xe đạp, chậm mất năm sáu phút so với dự kiến ban đầu.

      Hậu quả là được chết tử tế! Vừa ra khỏi cửa, Vương An An há miệng chết khiếp, trong chợ bán thức ăn chật hẹp bình thường vốn chỉ có chiếc xe đẩy bán rau xanh, vậy mà hôm nay hiểu tại sao, người đông như kiến, chen chúc nhìn đâu cũng thấy người. Người ở bên trong được ra, người bên ngoài chen mãi vào nổi, còn mấy ông lão bà cụ lớn tuổi chen chúc trong dòng người đó còn thầm chuyện, rề rề như rùa bò, mất cả buổi mà vẫn nhích lên được bước nào.

      Chỉ cần nghĩ đến buổi phỏng vấn quan trọng sắp bị trễ, Vương An An cũng đoái hoài tới cái gì mà thùy mị hay thùy mị nữa, lập tức vác xe lên len lỏi qua dòng người tiến về phía trước, thèm để ý nữa, cũng chẳng quan tâm bà cụ bê rổ trứng gà ở phía trước, cứ len lỏi chen lấn mở “đường máu” cho mình trong chợ bán thức ăn.

      Mãi đến lúc còn chỗ nào để chen lấn nữa, rốt cuộc Vương An An hiểu tại sao nơi ngày thường vắng vẻ như chợ bán thức ăn mà hôm nay lại tắc nghẽn thành ra như vậy. ra là do chiếc xe ba bánh bị kẹt lại ở phía trước song song với nó còn có chiếc xe hơi màu đen có rèm che.

      Xe trông khá lớn, đừng xe ở hai bên đường qua được, ngay cả người qua cũng phải nghiêng người mới qua nổi.

      Vương An An tức tới nỗi thở ra hơi, tên nào mà lái xe ngu thế, bộ biết đây là chợ bán thức ăn sao, đường như vậy mà còn ráng chen vào, đường vòng chút chết à, bây giờ báo hại kẹt cứng thế này, dù mình có khiêng xe lên cũng qua được!

      Vương An An tức giận để xe xuống, sau đó hít sâu hơi rồi lại vác xe lên. Vì buổi phỏng vấn này mà chải chuốc đầu tóc rất kỹ, vì để mình được xinh đẹp hơn còn cố ý mua chiếc kẹp tóc hình bươm bướm thịnh hành nhất nay.

      Giờ hay rồi, đầu cổ tóc tai bù xù lên đành, lớp trang điểm mất cả buổi để tô tô vẽ vẽ cũng tiêu tùng luôn.

      Lúc Vương An An vác xe lên nghĩ: Nếu người có thể qua vậy khiêng xe lên cũng có thể chen qua được.

      Nhưng Vương An An quên mất điều, sức ở cánh tay dù sao cũng có hạn, coi như chỉ là vác nó nhưng tay lái vẫn bị quằn xuống, ngay lúc chen lách để qua chiếc xe kia cũng bắt đầu dịch chuyển lên phía trước.

      Vương An An tưởng rằng mình thoát nạn rồi, vừa tính thả lỏng chút nhưng chưa kịp làm gì cảm thấy như có thứ gì đó đụng rất mạnh vào hông .

      Nhưng Vương An An cũng để ý vì cảm thấy đau gì mấy, ngược lại tài xế bên trong xe rất tinh mắt, tuy ta ngồi trong xe nhưng thấy rất ràng. Lúc Vương An An nghiêng người qua, ghi-đông xe cạ lên cửa xe tạo thành vết xước.

      Chiếc xe đắt tiền như vậy, bị xước thế này phí sửa chữa chắc chắn là ! Người tài xế hai lời cấp tốc bước ra ngoài, lớn tiếng gọi Vương An An lại: "Này, ơi, vừa làm xước xe tôi đấy...."

      Giờ Vương An An mới hiểu được vừa rồi mình sơ ý va phải xe của người ta, mặc dù chưa nhìn thấy nhãn hiệu của chiếc xe kia nhưng dựa theo tình hình này, đoán chắc người nọ gọi mình lại hẳn là muốn mình phải đền tiền rồi!

      Vương An An lập tức bóp méo : "Cái này, có biết biết lý lẽ hay , cái gì mà làm xước xe của , biết đây là nơi nào sao, đây là chợ bán thức ăn đâu phải là nơi để cho lái xe vào chứ? xem xe sai đường, còn bắt tôi trả tiền làm xước xe sao? Là đụng phải tôi ấy chứ, nếu phải tôi có việc gấp ngay bây giờ phải đưa tôi kiểm tra đấy, hơn nữa còn phải làm kiểm tra tổng quát nữa, tôi tính toán còn chưa vừa lòng nữa ư...."

      chàng tài xế này có thể cũng là người từng trải, đó giờ cũng từng chứng kiến ít đàn bà con chanh chua, nhưng còn trẻ và khá xinh đẹp lại đanh đá như này mới thấy lần đầu tiên, nhất thời chàng tài xế cũng bị làm cho hóa đá.

      Vương An An thấy đối phương bị mình lần lướt mà tiếng nào, lập tức để xe xuống rồi bỏ chạy. Mình đâu có ngốc, chiếc xe đó nhìn đắt đỏ như thế, nếu bắt mình lại, đừng làm chậm trễ buổi phỏng vấn, mà còn cả phí sửa chữa cũng khiến mình nhức đầu rồi.

      May mà người tài xế kia có đuổi theo mình, chạy đoạn mới dám quay đầu lại, vừa quay đầu lại Vương An An thấy ràng người ngồi trong xe cũng tò mò nhìn mình, sau khi nhìn kỹ lại mới thấy người đàn ông ngồi ở ghế sau ghé đầu qua cửa xe nhìn về hướng .

      Người đàn ông đó rất trắng lại còn rất đẹp trai, hơn nữa Vương An An còn thấy được, khi người đó nhìn tới ràng ta còn híp mắt cười với vẻ trêu chọc.

      Vương An An chợt cảm thấy xấu hổ, vì vừa rồi mình cũng chua ngoa quá !

      Người đàn ông đó thế nhưng bắt chẹt lại còn cười với mình, sau đó chui lại vào trong xe.

      Lúc Vương An An hoàn thành xong phỏng vấn xong và về đến nhà, nhưng trong lòng vẫn thấy thấp thỏm lo âu, cái công ty đó rất có tiếng, chỉ trong hai năm trở lại đây mà công ty họ mở thêm chi nhánh mới. Ở cái địa phương bé này tìm việc vốn khó khăn rồi, những đơn vị công tác bình thường tốt hơn chút đều phải dựa vào quan hệ mới có thể xin được. Khó có công ty như vậy, Vương An An mình coi như gặp may mới được lọt vào vòng hai, nhưng mà những người lọt được vào vòng hai cũng đều là người có thực lực cả, còn mình cũng chỉ là tay mơ kinh doanh có năm kinh nghiệm làm việc, biết có được tuyển hay nữa.

      Vừa bước vào cửa, mẹ Vương An An vội vã hỏi han phỏng vấn ra sao.

      Loại phỏng vấn này đều phải chờ thông báo, Vương An An làm sao mà biết mình rốt cuộc có qua hay , mới qua vòng thi viết căng thẳng, bây giờ ngay cả chuyện cũng cảm thấy mệt mỏi, Vương An An uể oải đáp lại mẹ mình câu biết.

      Hậu quả là khiến mẹ phát cáu lên, bắt đầu lảm nhảm quở trách Vương An An, mở miệng ngậm miệng đều là Tống Vi Vi ở ngõ trước giỏi giang thế nào, sáng sớm hôm nay còn có chàng giàu có đến tìm con bé.

      Bây giờ Vương An An chỉ cần nghe thấy ba chữ Tống Vi Vi đau đầu rồi. Mấy năm nay, trưởng thành hơn so với mấy người trong xóm rồi. Nhưng xui xẻo ở chỗ là và Tống Vi Vi lại có cùng tháng cùng năm sinh; lúc trước hai nhà còn lấy tên đệm cho cả hai giống nhau nữa, sau này mới đổi lại, do Tống Vi Vi ra đời sớm hơn mấy ngày nên người trong xóm gọi Tống Vi Vi là Đại Mai, còn là Nhị Mai; nhưng lại thích người khác gọi mình là Nhị Mai, vì thế mà luôn giới thiệu với người khác mình gọi là Mai Mai.

      Khi còn bé cũng có gì khác biệt, gia cảnh hai nhà cũng coi như ngang nhau, hơn nữa hai đứa bé đều lành lặn thiếu mũi cũng chẳng thiếu mắt, chung có cái gì để so sánh. Nhưng biết người nhà họ Tống gặp phải vận hên cứt chó gì mà bỗng nhiên từ mười ba năm trước, có người nào đó bắt đầu theo giúp đỡ Tống Vi Vi, hàng năm hàng tháng đều mang tiền đến cho người nhà họ Tống.

      Nguyên do trong đó ra sao ai biết, có nhiều người trong xóm cũng hỏi han nghe ngóng nhưng cũng nghe được gì, về sau mọi người đều suy đoán chắc là họ có quan hệ bà con với người nhà họ Tống, nên mới được những người đó giúp đỡ.

      Xưa nay đều thường xuyên qua lại, nhưng điều kiện kinh tế của người nhà họ Tống ngày càng phất lên, sau này người đó còn tài trợ cho Tống Vi Vi học Piano, học nhảy, học vẽ. Lúc trước để ý Đại Mai hay Nhị Mai nhưng lâu sau đó phân ra cao thấp kẻ hơn người kém.

      người càng ngày càng thể mình là con nhà danh giá, người suốt ngày ngớ ngẩn long bong đây đó.

      Mỗi lần nghĩ tới điều này trong lòng mẹ Vương An An lại cảm thấy bất công. Con bé Vương An An này ngoại trừ diện mạo thua kém gì Tống Vi Vi ra chẳng còn thứ gì để so sánh với con người ta cả! Bà Vương lại bắt đầu đem những chuyện xưa xửa xừa xưa ra nhắc lại, bắt đầu càu nhàu với Vương An An. Nào là khi còn bé Vương An An nghịch ngợm chịu học tập tốt, chỉ biết theo thằng nhóc Diệp Song chơi bời khắp nơi, khi bé còn ngu muội ra ngoài dẫn ăn xin về nhà tiếp đãi cho người ta ăn ngon mặc đẹp, kết quả bị người ta trộm hết tiền lì xì luôn....

      Lôi hết chuyện này tới chuyện kia ra quở trách Vương An An, bà cằn nhằn cho đến khi Vương An An phải chạy về phòng ngủ của mình đóng cửa lại mới thôi cằn nhằn.

      Trong lòng Vương An An cũng rất ấm ức, chẳng lẽ mình muốn mọi chuyện từ của mình được an bài tốt đẹp sao chứ, nhưng mình được may mắn đó, gia đình chẳng có bà con nào như vậy bảo mình phải làm sao đây? Thứ nhất là ra ngoài chơi bậy bạ bị người ta làm cho phình bụng ra; hai là tốt nghiệp đại học thuận lợi tìm được công việc ổn định, bây giờ còn sắp được vào làm cho công ty có tiếng, mẹ còn muốn mình như thế nào nữa chứ?

      Nghĩ vậy Vương An An bắt đầu gọi điện thoại cho đồng đản Diệp Song của mình.

      Tên Diệp Song này ấy à, là người mà Vương An An thích từ đến lớn, năm lên cấp ba dũng cảm tỏ tình với cậu ta lần, nhưng dù có làm kiểu gì cái tên Diệp Song ấy vẫn có tình cảm gì với , chỉ đơn thuần xem như tên con trai đồng trang lứa.

      Mà Vương An An lúc đó cũng rất là phóng khoáng, tới việc thích mặc váy, ngay cả tóc cũng cắt ngắn ngủn. Cuối cùng sau đoạn thời gian Vương An An thông suốt đó, sau đó cũng hiểu ra. Từ đó về sau còn tới việc thầm mến hay thầm mến nữa mà chỉ tiếp tục im lặng những ngày tháng làm bạn với Diệp Song.

      Trái lại, từ đó về sau Vương An An lại cảm thấy Diệp Song đối với mình tốt hơn; mỗi khi gặp phải vấn đề khó xử gì, chỉ cần giúp được là Diệp Song sẵn sàng giúp đỡ ngay.

      Nhưng phải là kiểu tình cảm trai , vì Diệp Song rất tự nhiên kể cho nghe những chuyện của mình và bạn , bảo phân tích giúp cậu ta.

      Sau khi điện thoại được kết nối, Vương An An thở dài thở ngắn kể lại vụ phỏng vấn rồi cả chuyện bị mẹ quở trách, bao nhiêu uất ức đều hết với Diệp Song.

      Diệp Song là thanh niên rất tốt, cậu ta tựa như ánh mặt trời tỏa sáng, bình thường miễn là Vương An An có chỗ nào vui thoải mái chỉ cần tìm Diệp Song chuyện phiếm lúc, được khơi sáng ngay lập tức.

      Quả nhiên chỉ bằng mấy câu ít ỏi, Diệp Song chọc cho Vương An An cười nghiêng cười ngả.

      từng là trong những thành viên ở con phố tây cũ kỹ này, tất nhiên Diệp Song cũng rất hứng thú về chuyện của Tống Vi Vi, vì vậy tiếp tục ngồi nghe Vương An An cằn nhằn.

      Mấy năm trước, Diệp Song cũng từng theo đuổi Tống Vi Vi. ra , nếu là con trai ai cũng muốn theo đuổi Tống Vi Vi hết. Bởi vì ta vừa xinh đẹp lại rất dịu dàng, tính tình cũng dễ thương, đặc biệt là giọng cực kỳ êm tai, vừa nhìn biết ngay ta chính là kiểu con hiền lành có giáo dục, nhưng biết phải làm sao bởi vì trong lòng Tống Vi Vi có đối tượng rồi, đành như hoàng tử tương tư giai nhân mà chỉ có thể chôn chặt mối tình thầm lặng.

      "Ai biết xảy ra chuyện gì chứ." Vương An An bị so tới so lui bực mình rồi, bây giờ nghe thấy ba chữ Tống Vi Vi cũng muốn buồn nôn, rầu rĩ than thở: "Vừa nãy nghe mẹ mình , hôm nay Tống Vi Vi lại được người con trai kia đích thân lái xe đưa về nữa, cậu ấy là người cao sang thế kia mà, người bình thường chắc gì cậu ta chịu để người ta đưa về, biết chừng lần này nhân vật quan trọng ấy xuất rồi."

      Chỉ là đến đây, chợt nhớ tới điều gì đó, trong đầu rất nhanh thoáng qua chiếc xe hơi màu đen buổi sáng?

      Hồi nãy mẹ mình cái gì ấy nhỉ, Maybach?

      Là chiếc Maybach dừng lại ở trước cửa nhà Tống Vi Vi?

      Chiếc xe ở chợ bán thức ăn.... thể nào?

      Vương An An lập tức há miệng khép nổi, vội vàng hỏi Diệp Song: "Song Tử, cậu xem chiếc Maybach bao nhiều tiền vậy hả?"

      "Maybach?" Diệp Song bị hỏi cũng sững người, vì bản thân cậu ta cũng biết, "Vậy phải xem loại nào , có rẻ lắm cũng phải mấy trăm vạn..."

      Miệng Vương An An càng há to sao khép lại được, theo bản năng bóp chặt chiếc điện thoại di động, bị kích thích đến mức muốn ngất , quả nhiên người còn đáng chết hơn người....

      Mình sao có thể so sánh được với Tống Vi Vi chứ....
      linhdiep17 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2
      Từ phòng ngủ ra Vương An An dám ngẩng đầu lên. Vừa nghĩ tới Tống Vi Vi có bạn trai xe Maybach đưa đón, còn mình vẫn tàn tàn thế này, đừng lái xe, ngay cả người xe đạp cũng có, thả nào mẹ mình lại hay so sánh cằn nhằn mình.

      Nhưng sau khi ra khỏi phòng, mẹ Vương An An còn cằn nhằn nữa vì bà bận nhặt rau ở nhà bếp.

      Vương An An thở dài, mình cũng muốn phấn đấu lắm chứ, trong lòng cũng từng có ý muốn cạnh tranh. Mình cũng có thiếu tay hay cụt chân, mặt khác, Tống Vi Vi đó học hành cũng đâu có giỏi giang gì. Nếu phải gia đình được người có tiền giúp đỡ, lại thêm có người ân cần chăm sóc làm gì được nổi tiếng đến cả trường ai cũng biết.

      Cứ như thế từng bước từng bước kéo dãn khoảng cách, vốn nhìn qua chỉ hơi chênh lệch chút, nhưng sau vài năm, giật mình nhìn lại, cả cơ hội muốn cạnh tranh cũng có.

      Giáo dục tài nguyên môi trường là trường học rất lớn và nổi tiếng, thế nhưng Tống Vi Vi chẳng cần dầy công cố gắng mà vẫn có thể đỗ vào học trường đó. Tiếp theo đó, ngay cả đại học hay công việc sau khi tốt nghiệp cũng đều được người khác an bài chu đáo.

      Vương An An vào phòng bếp phụ mẹ nhặt rau. Mẹ thế thôi chứ con mình như thế nào, sao mà bà hiểu chứ! Con bé Vương An An ngốc nghếch này cho dù bên ngoài có xinh đẹp cỡ nào nữa từ đến lớn đừng đến có cậu trai trẻ nào theo đuổi, bây giờ tốt nghiệp đại học năm rồi, thậm chí đến cả đối tượng hẹn hò cũng có.

      phải là Vương An An tốt mà căn nguyên là do cái tính bướng bỉnh của nó, có chút vẻ dịu dàng nào của con cả, ồn ào bộp chộp. Nếu phải do mấy năm trước bà cố ép, con bé mới bắt đầu mặc váy, nếu đến bây giờ con bé vẫn chưa chịu mặc váy đâu!

      Hai mẹ con vừa nhặt rau vừa trò chuyện, mẹ lại nhịn được nhắc tới chuyện của Tống Vi Vi, Tống Vi Vi bây giờ trở thành ‘thần tượng’ giữa hai mẹ con họ.

      "Từ nay về sau nhà họ Tống muốn ăn bất cứ món gì cũng được rồi!" Mẹ Vương An An khỏi hâm mộ : "Nuôi con như vậy mới đáng đồng tiền!"

      Vương An An tiếp lời an ủi bà: "Vậy phải xem còn răng để ăn hay , mẹ thấy ba Tống Vi Vi ? Cả ngày phải thuốc lá cũng rượu chè be bét, răng vàng lườm hết trơn, hơn nữa tiền nhiều hay tiền ít phải cũng là để chi tiêu sao, người cao tuổi suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, sống vui vẻ khỏe mạnh là tốt rồi, nghĩ tới mấy thứ so đo tính toán kia làm chi!”

      Ăn xong cơm trưa, Vương An An vội vàng dọn dẹp đồ làm, phỏng vấn là muốn thay đổi công việc làm, nhưng bây giờ vẫn chưa nhận được thư thông báo gì, cho nên vẫn tiếp tục với công việc cũ.

      Bận rộn suốt cả buổi chiều, đường về nhà Vương An An nhìn thấy khoai nướng ven đường rất ngon nên mua củ.

      Lúc về đến nhà, vì sợ khoai lang bị nguội ăn ngon, Vương An An tranh thủ vừa mở cửa vừa cho củ khoai lang vào miệng.

      Kết quả cửa vừa mở ra Vương An An cũng bị hóa đá ngay tại chỗ, bình thường đều là ba ngồi xem ti vi ở phòng khách có mình, nhưng lúc này lại có thêm hai người đàn ông trẻ tuổi ngồi trong phòng khách của gia đình.

      Hơn nữa hai người này còn đều rất đẹp trai.

      Người ngồi bên trái nhìn trông lịch hòa nhã, nhìn cái nhận ra, đó chính là người đàn ông trẻ tuổi ngồi trong xe mà hôm qua mình nhìn thấy.

      Cố tình bơ mà vẫn bị đụng mặt, nhưng hiểu tại sao khi thấy người đàn ông đó Vương An An lại có cảm giác quen quen, cứ như gặp ở đâu đó rồi, nhưng trong nhất thời nghĩ mãi cũng nhớ nổi từng gặp ở đâu.

      Hơn nữa người đàn ông xa lạ kia nhìn cực kỳ đẹp trai, đẹp tựa như trong tranh bước ra, nếu mình gặp qua hẳn là phải khắc sâu ấn tượng mới đúng chứ.

      buồn bực liếc nhìn sang mẹ mình, thần sắt mẹ có vẻ rất nghiêm túc.

      Vương An An biết làm sao chỉ đành đứng luôn tại chỗ, mẹ Vương An An thấy cứ đứng đực mặt ra đó vội vàng đứng lên kéo vào, vừa nãy Vương An An vội vàng ăn ăn cho xong nên khóe miệng còn dính vài mẩu vụn khoai lang.

      Mẹ Vương An An bực mình nhanh tay lau khóe miệng cho .

      Mặc dù Vương An An là người hời hợt nhưng vẫn nhìn ra được, lúc mẹ lau miệng cho mình, bộ mặt cảm xúc của người đàn ông xa lạ ở phía đối diện ràng thoáng cau mày.

      Khi ngồi xuống đàng hoàng, Vương An An có cảm giác tầm mắt của mọi người trong phòng đều chĩa về phía mình.

      Nhất là người đàn ông xa lạ đối diện, ánh mắt đó tựa như mang theo lưỡi dao sắc bén phóng tới chẳng chút nương tình.

      Vương An An cảm thấy rất bất ngờ, nhìn cử chỉ và cách ăn mặc của người này, luôn có loại cảm giác như đối phương nhầm thời gian phải.

      Sao mình lại có thể quen biết với hạng người sang trọng này được cơ chứ?

      " tên là Vương An An?" Giọng của người đàn ông rất đều, dường như có bất kỳ cảm xúc nào ở bên trong.

      ràng là nhìn kém Vương An An bao nhiêu tuổi, nhưng Vương An An hiểu sao, vừa nhìn thấy người này liền cảm giác áp lực như núi.

      Da đầu căng ra, mở miệng đáp lại, giọng cũng rất khẩn trương, "Tôi... tôi là Vương An An."

      "Tôi tên là Cố Ngôn Chi." Người đàn ông khẽ nắm tay, xem như là tự giới thiệu mình.

      Lần này đầu óc Vương An An càng thêm mơ hồ, đây là có ý gì....

      ngập ngừng hỏi: "Xin chào, ngài là...."

      Vương An An biết vì sao mình lại xưng ‘ngài’ đối với người cùng lứa tuổi, người đàn ông ngồi ở đó, tựa như thể cung kính với ta....

      Chẳng lẽ cái này chính là ‘Bá Vương Khí’ trong truyền thuyết? Khí thế mạnh mẽ?

      Vẻ mặt của người đó từ đầu đến cuối đều chút biến đổi, ngược lại người thanh niên trắng trẻo gặp trong xe, cũng đứng lên giới thiệu mình, ta tên là Cẩn, là trợ lý cho Cố Ngôn Chi, giới thiệu xong, giọng điệu Cẩn vẫn ôn hòa giải thích cho Vương An An mục đích bọn họ đến.

      Bây giờ Vương An An mới biết xảy ra chuyện gì, tại sao tự nhiên trong nhà lại xuất hai người lạ.

      Chuyện là: Lúc trước mẹ của Vương An An để cho dẫn đứa bé ăn xin về nhà, kết quả là người ta trộm hết tiền lì xì. ra người kia là ăn xin, mà là thiếu gia nhà họ Cố, bị người ta bắt cóc rồi trốn ra được, sau lại được cứu.

      Sau đó nhà họ Cố muốn báo đáp bọn họ, chỉ là.... Chuyện này điều tra rất kỹ càng, nhưng vốn dĩ là phải báo đáp nhà họ, ngờ thiếu gia Cố Ngôn Chi nhà họ Cố nhớ lầm số nhà, cuối cùng người phái tới đem tiền cho nhà Tống Vi Vi đối diện với nhà Vương An An....

      Vì vậy mấy năm gần đây đều là Tống Vi Vi lãnh tiền thay bọn họ....

      Vương An An nghe xong chuyện này, miệng khép lại được.

      như vậy, mấy năm nay mẹ hâm mộ ghen tị, phải vì việc này mà luôn cằn nhằn với sao?

      Nhưng sau khi hết kinh ngạc, Vương An An chợt thấy nghi hoặc, vẫn còn nhớ rất đứa trẻ ăn xin năm đó, đứa bé ăn xin đó tuy có bẩn bẩn, nhưng....

      biết vì sao, luôn cảm thấy Cố Ngôn Chi trước mắt là lạ, đặc biệt là diện mạo.... Giống như, ngược lại giống như.... Nếu như ta có thể giúp đỡ ân nhân như lâu như vậy, tại sao bây giờ mới gặp mặt, lại có vẻ mặt lạnh lùng như thế?

      Thậm chí ngồi mặt đối mặt lâu như vậy, có thể cảm thấy, Cố Ngôn Chi cũng để ý đến ....

      Nhưng ba mẹ Vương An An cũng suy nghĩ nhiều như vậy, vừa nghĩ tới người khác mạo danh nhà họ để nhận giúp đỡ vốn dĩ là của bọn họ. Ba của Vương An An vốn là người thô lỗ, lập tức kích động nóng nảy muốn cầm cục gạch đập cửa nhà Tống Vi Vi.

      Cuối cùng mẹ Vương An An khuyên can mãi mới khuyên ngăn được ông.

      Ngược lại Vương An An càng cân nhắc càng thấy đúng, còn chưa gì đấy, người trợ lý tên Thị Cẩn có dáng vẻ muốn cáo từ.

      Vương An An vội áp xuống nghi ngờ, nhanh chóng đưa hai người ra cửa. Vương An An lại lần xác nhận bất thường, rất kỳ lạ, Cố Ngôn Chi này quá lạnh lùng, ngược lại Cẩn bên người ta lại rất nhiệt tình, vẫn khách khí cười với .

      Vương An An cảm thấy tất cả mọi việc đều rất kỳ quái, cho dù báo đáp, cũng thể mấy năm qua chỉ đưa tiền, chẳng lẽ hai nhà điện thoại qua lại, hơn nữa cũng nhiều năm như vậy, lúc trước cũng muốn qua gặp, sao bây giờ Cố Ngôn Chi này lại đến đây gặp ....

      Hay bây giờ mới phát ra cho lầm người, lại lần nữa tìm được ....

      Nhưng tìm được sao chứ?

      Mặc dù mẹ Vương An An khuyên can ba nên nóng nảy, nhưng chờ đám người Cố Ngôn Chi vừa , bà hai lời, mặc cái áo khoác rồi ra ngoài.

      Vương An An rất hiểu mẹ , quả nhiên bà vừa ra bên ngoài, liền vòng quanh sân rồi bắt đầu chửi.

      "Mồ tổ tiên sư nhà ngươi, có lợi gì cũng muốn độc chiếm, là nhà ngươi làm chuyện tốt ư, tự trét cứt chó lên mặt mình luôn , có bản lĩnh hốt hết đống cứt chó ấy về nhà mình luôn , muốn bắt chẹt hang xóm nhà quê này à…”

      Vương An An cũng cản mẹ mình, cũng cố nén giận đây! Mụ nội nó! Mình làm người tốt để cho người ta được hưởng chuyện tốt sao, đâu có cái lý ấy!

      Còn giả bộ như tiên nữ, phải là ta mạo danh người khác sao, còn có mặt mũi mà ở đó khoe khoang!

      Nghĩ như vậy, Vương An An liền muốn ra hỗ trợ cho mẹ , lập tức vén tay áo lên, muốn ra ngoài mấy câu.

      Nhưng còn chưa kịp ra ngoài, Vương An An bị mẹ kéo vào, bà cũng hồ đồ, mình kêu la là cho hả giận, thuận tiện khiến mấy nhà hàng xóm khác cũng biết nhà họ Tống là loại người gì, nhưng Vương An An là thiếu nữ chưa chồng, nếu ra ngoài còn hình tượng gì nữa.

      Vương An An có cách nào, chỉ có thể theo sau lưng mẹ , bà cố ý ở dưới nhà họ Tống mắng chửi. Nhưng biết là do nhà họ Tống có người, hay dám thò đầu ra, hồi lâu cũng động tĩnh, cũng ít hàng xóm thấy ồn ào, vây quanh hỏi thăm mẹ Vương An An.

      Mẹ cũng phải là người dễ bị bắt nạt nên kể những chuyện kia ra.

      Những người đó đều có mắt, hôm trước còn thấy xe dừng ở trước cửa nhà họ Tống, hôm sau lại dừng ở nhà họ Vương rồi, nghĩ như thế nào cũng có chuyện xảy ra.

      Chờ sau khi mẹ Vương An An đem dư luận đẩy lên cao trào, cuối cùng dẫn theo Vương An An gõ cửa nhà họ Tống, kết quả gõ lúc lâu, cũng thấy người nhà họ Tống ra mở cửa. Ngược lại nhà họ Tống ở đối diện ra, với Vương An An: "Đừng gõ nữa, hiểu sao, lão Tống nhà bọn họ bỗng nhiên muốn dọn nhà, buổi trưa ăn cơm xong, xách bao lớn bao rồi...."

      Lần này mẹ Vương An An dẫn về nhà, hai người đều tức giận.

      Nhưng sau khi về nhà, Vương An An cảm thấy kỳ cục, mơ mơ hồ hồ ăn cơm tối, đầu óc hỗn loạn loạn. Ngược lại, ba mẹ vuốt vé số tựa như, còn chờ Cố Ngôn Chi báo ân đấy.

      Hai người còn thương lượng, nếu Cố Ngôn Chi cho tiền, bọn họ tiêu xài như thế nào, như thế nào.

      Vương An An lại cảm thấy đúng, hôm nay Cố Ngôn Chi tới nhà bọn họ quả táo cũng mang, đó là bộ dáng đến thăm hỏi ân nhân sao?

      nhớ tới đứa bé ăn xin đó.

      Khi đó cũng mới là học sinh lớp bốn, lớn cũng phải, cũng , mỗi lần đến trường đều gặp đứa trẻ nhem nhuốc ở cạnh thùng rác.

      Đừng nhìn Vương An An có dáng vẻ của bé, ánh mắt cũng rất tốt, nhìn thấy đứa trẻ xấp xỉ tuổi mình mà lại đáng thương như vậy, đôi lúc đem bữa sáng mình mua được len lén đưa cho đứa trẻ kia ăn.

      Đứa bé kia nhìn trông nhem nhuốc, nhưng đôi mắt đó, bây giờ Vương An An vẫn còn nhớ , vừa lớn vừa sáng, ướt nhẹp.

      Khi đó lập đông, thời tiết càng ngày càng lạnh hơn.

      Vương An An nhớ rất ràng, đứa bé kia mặc quần áo rất mỏng, giầy còn là đơn giày, về sau lại có lấy áo khoác cũ mình mặc mang cho đứa bé kia.

      Ban đầu, hình như đầu óc của đứa bé kia có vấn đề, cứ thấy người là tránh, có mấy lần đứa bé kia còn trốn ở trong thùng rác.

      Mấy học sinh nghịch ngợm gần đó thấy được, còn cố ý ném đồ vào trong thùng rác.

      Vì vậy thân đứa bé kia cái gì cũng có, vừa bẩn vừa thối....

      Vương An An nhớ rất ràng, khi đó mỗi ngày Tống Vi Vi cũng ngang qua chỗ đó, nhưng Tống Vi Vi chỉ thích quần áo xinh đẹp chuyện ngọt ngào ngây thơ kia chưa từng coi trọng đứa bé ăn xin đó.

      Nhưng ngược lại, thường xuyên chuyện với đứa bé ăn xin đó về sau hai người trở thành bạn.

      Bởi vì thời gian quá lâu, Vương An An nhớ từng chi tiết, nhưng khoảng thời gian quên, cũng phải ít nhất nửa học kỳ, cho dù số tuổi ban đầu của Cố Ngôn Chi còn quá bị người bắt cóc, nhưng cũng đến mức bị lưu lạc ở bên ngoài chứ?

      Ở tuổi đó, đứa bé nào cũng nên biết nhà địa chỉ cùng số điện thoại....

      Từng cái, từng cái bí , tựa như màn sương mù, khiến Vương An An càng nghĩ càng nhức đầu.
      Phamthanhhuong thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 3:
      Kỳ lạ là kể từ sau khi Cố Ngôn Chi đến, qua thời gian mà thấy Cố thiếu gia báo ân. Ba mẹ Vương An An cũng thương lượng xong dùng tiền mà nhà họ Cố báo ân mua cái gì rồi, nhưng kết quả trái trông phải mong đừng đến tiền, ngay cả cú điện thoại cũng có.

      Cuối cùng ba Vương An An phát giận, trực tiếp cầm gạch mang đến gõ cửa nhà họ Tống. Nhưng sau khi qua đó vẫn mang bụng đầy tức giận về.

      Vương An An cũng rất bực bội, bởi vì tìm được Tống Vi Vi. Cuối cùng cũng làm hình nhân giống Tống Vi Vi, ngày ngày đâm cho hả giận.

      Ngược lại, đối với việc Cố Ngôn Chi có báo ân hay , Vương An An cũng để ý, mặc dù điều kiện nhà được coi là tốt; nhưng cũng thiếu ăn, thiếu uống. lại có tay có chân, tự mình cũng có thể sống được, cần gì trông cậy vào tiền của người khác.

      Chỉ là cuộc phỏng vấn lúc trước hẳn là bị rớt, điều này khiến Vương An An buồn bực thời gian.

      Nhưng vào buổi tối, Vương An An ngủ mơ mơ màng màng, chuông điện thoại chợt vang lên. cũng để ý, chỉ nghĩ bạn mình nửa đêm ngủ được nên tìm mình buôn chuyện. Kết quả là sau khi nhận điện thoại, phát đầu kia lại là thiếu gia Cố Ngôn Chi biến mất thời gian, cũng biết vị Cố thiếu gia này làm cách nào mà tra được số di động của .

      Sau khi trò chuyện trong điện thoại lúc, Vương An An lại càng cảm thấy kỳ quái. Lúc trước nhìn thấy Cố Ngôn Chi quả có thể dùng bốn từ “hào hoa phong nhã” để hình dung, nhưng người gọi điện thoại tới lúc này tự xưng là Cố Ngôn Chi, lại chuyện rất ngập ngừng. Vừa nghe biết ta khẩn trương quá mức, dường như có chút thành lời.

      Vương An An lập tức cảm thấy nghi ngờ. Hoài nghi có người dùng tên Cố Ngôn Chi để lừa bịp mình, nhưng cũng nhàn rỗi có việc gì làm. Hơn nữa, là rất tò mò, nên hẹn với "Cố Ngôn Chi" này gặp mặt vào thứ hai.

      Sau khi tan làm, Vương An An còn suy nghĩ, Cố Ngôn Chi này là người sang trọng như vậy, có thể ngồi trong cửa hàng Mcdonald's sao? Chắc chắn lần này là tên lừa đảo biết từ đâu ra rồi!

      Kết quả Vương An An vừa mới tiến vào, liền phát bàn đối diện với cửa có mấy nữ sinh ngồi bàn luận xôn xao, buồn bực liếc mắt nhìn, ngay sau đó con ngươi xuýt nữa rớt ra.

      Chỉ thấy toàn thân Cố Ngôn Chi mặc âu phục, ta vốn cực kỳ đẹp trai, lại ngồi xuống chỗ kia quả chính là người mẫu bước ra từ tạp chí thời trang.

      Chính là bàn ghế nhìn trông rất đơn giản nhưng lại mang cảm giác quái lạ, phong cách kia chê vào đâu được, bằng vào tướng mạo này của Cố Ngôn Chi, khiến người cảm thấy ta thuộc về nơi này.

      Vương An An ngờ đối phương là Cố Ngôn Chi, vội vàng đến.

      Ngược lại Cố Ngôn Chi vừa nhìn thấy , lập tức đứng lên, có lẽ là muốn tỏ ra ga lăng chút! Cố Ngôn Chi cố ý kéo ghế ngồi giúp Vương An An, nhưng chiếc ghế của tựa như bị cố định đất.

      Cố Ngôn Chi kéo mãi mà ra, khiến khuôn mặt trở nên đỏ ửng.

      Lúc trước Vương An An còn có chút khẩn trương, chuẩn bị đối mặt với Cố đại thiếu gia. Vừa nhìn thấy biểu của Cố Ngôn Chi, lập tức buông lỏng.

      Lúc trước Cố Ngôn Chi làm cho người ta cảm thấy rất lạnh nhạt, nhưng Cố Ngôn Chi này ràng là rất quan tâm . Quả cảm nhận được ý tứ lấy lòng ở bên trong.

      Nhưng sau khi ngồi xuống, hồi lâu Cố Ngôn Chi cũng được câu, lúng túng nhìn Vương An An.

      Vương An An có chút được tự nhiên, quan sát Cố Ngôn Chi, biết làm sao. Làn da của Cố Ngôn Chi đẹp! ta thuộc loại đàn ông có làn da trắng, nhưng đôi mắt lại có quầng thâm, hình như là có nghỉ ngơi tốt.

      Chuyện như vậy là kỳ quái, mặc dù quen Cố Ngôn Chi, nhưng người trước mắt này cùng với Cố Ngôn Chi lúc trước, quả tựa như hai người khác nhau, riêng gì cử chỉ rất tự nhiên, thái độ đối với cũng khác hẳn.

      Vừa mới trò chuyện đôi câu, Vương An An liền cảm thấy, Cố Ngôn Chi này giống như trở về đứa trẻ ăn xin lúc trước.

      chỉ lối chuyện giống như đứa bé, vẻ mặt động tác càng thêm vô cùng linh hoạt.

      Hơn nữa Cố Ngôn Chi tựa như tự kìm hãm mà bắt lấy bàn tay của Vương An An.

      Kỳ quái hơn, Vương An An lại thấy ghét động tác này chút nào, chủ yếu là ánh mắt như xuyên thấu của Cố Ngôn Chi, quả lại rất thuần khiết, chút xíu cảm giác thô bỉ nào.

      "Tôi.... Thành tích khi học trung học hay lên đến cấp ba đều tồi.... Nhưng vật lý học vẫn tốt lắm.... Chẳng qua tôi học chính trị rất lợi hại, bởi vì tôi đọc qua cũng có thể thuộc bài...." Bởi vì Cố Ngôn Chi mực hỏi tới mấy chuyện lúc học trong trường. Vương An An liền từ từ kể lại cho đối phương, phát mặc kệ mình cái gì, Cố Ngôn Chi cũng cực kỳ chăm chú lắng nghe, bộ dáng giống như người xảy ra bất cứ chuyện gì đều khiến ta cảm thấy hứng thú.

      Ánh mắt nhiệt tình kia tựa như muốn bốc cháy.

      Tuy Vương An An có chút chậm hiểu nhưng cũng nhận ra ý tứ của Cố Ngôn Chi đối với mình, đây ràng chính là ánh mắt cực kỳ thích người.

      Ngay sau đó lời của Cố Ngôn Chi, càng khiến giật mình.

      "An An, chúng ta kết hôn ...." Cố Ngôn Chi khẩn thiết xong, rồi thể chờ đợi được liền tiếp: "Gả cho tôi , sau đó em dẫn tôi về nhà, tôi chỉ muốn vĩnh viễn ở chung chỗ với em...."

      xong Cố Ngôn Chi còn ôm lấy Vương An An, lần này tóc gáy Vương An An đều dựng lên.

      đúng là có cởi mở , chính xác hơn là tùy tiện, nhưng cũng tuyệt đối có tùy tiện đến mức người đàn ông nào cũng có thể ôm ôm ấp ấp như bây giờ.

      Vương An An lập tức tránh khỏi vòng tay của Cố Ngôn Chi.

      định dạy dỗ cho ta bài học, Cố Ngôn Chi lại che miệng ngáp, tựa như ta cắn thuốc lắc vậy. ngủ liền ngủ, mí mắt cũng ngấc lên được. Sau khi đánh cái ngáp dài, Cố Ngôn Chi thèm giữ hình tượng liền trực tiếp gục xuống bàn bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

      Vương An An hiểu ra sao cả, hơn nữa còn thu hút ít ánh nhìn của mấy khách hàng trong tiệm. Cố Ngôn Chi gục bàn như vậy, rất nhanh có nhiều người quay sang nhìn bọn họ.

      Vương An An ngây ngốc mất mấy giây, vội vươn tay đẩy Cố Ngôn Chi, buồn bực khẽ gọi ta: "Cố Ngôn Chi, làm sao vậy, thể.... cứ như vậy mà ngủ?"

      Nhưng lúc sau dường như diễn kịch, Cố Ngôn Chi nhanh chóng ngẩng đầu lên.

      Hơn nữa ánh mắt lại hoàn toàn khác so với vừa nãy, Vương An An mới vừa vẫn còn cúi người đẩy Cố Ngôn Chi. Chờ ta vừa ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người liền đối diện nhau, ánh mắt Cố Ngôn Chi lạnh như băng, khiến cho Vương An An lập tức thối lui.

      Vương An An chưa từng thấy qua người nào trở mặt còn nhanh hơn lật sách như vậy. Mới vừa rồi còn giống như đắm đuối đưa tình, bây giờ lại là thái độ lạnh lùng. Nhưng Vương An An cũng phải loại người có thể để cho người ta dắt tới dăt lui.

      Có bệnh hả? Hẹn người ta tới đây, đầu tiên là cầu hôn giờ lại lạnh lùng, hơn nữa còn động tay động chân định ôm.

      Sắc mặt Vương An An trầm xuống, vui chất vấn: "Cố Ngôn Chi, rốt cuộc có ý gì, cầu hôn là chuyện lớn, cũng có thể làm trò đùa sao? Bình thường cũng là người năng tùy tiện như vậy hả?"

      Lời này ràng khiến cho mặt của Cố Ngôn Chi phía đối diện phải sững sờ, ta lặng lát sau, rất nhanh nghiêng đầu nhìn chung quanh, vẻ mặt của ta ngược lại có quá nhiều biến hóa.

      Cuối cùng mới đem tầm mắt quét đến mặt Vương An An, vẻ mặt mặc dù có thay đổi gì, nhưng ánh mắt kia, cũng là sóng lớn mãnh liệt.

      "Xin lỗi, tôi chưa từng qua lời kia." Cố Ngôn Chi rất nhanh đứng dậy.

      Tuy Vương An An làm việc rất bất cẩn, nhưng dù là như vậy, còn chợt cảm thấy đúng! Hình tượng của Cố Ngôn Chi lúc trước rất tốt, nhưng cử chỉ động tác tựa như đứa trẻ to xác. Thời điểm chuyện với , vì có thể nghe ràng hơn, cũng vì thế mà thân người Cố Ngôn Chi hơi tiến về phía trước, chân càng thêm tách ra, tựa hồ nhận ra hai người rất gần gũi.

      Nhưng Cố Ngôn Chi bây giờ, động tác vừa phải, khác hoàn toàn so với lúc nãy, động tác cực kỳ khí phái.... Rất tao nhã....

      Chỉ cần liếc mắt về phía Vương An An, khiến tự chủ ngồi nghiêm chỉnh, quả tựa như bị đối phương áp bức đến thở nổi.

      Động tác Cố Ngôn Chi đặc biệt nhanh, khí thế của cũng mạnh mẽ, chờ đến khi Vương An An kịp phản ứng, thời điểm tức giận đến thở phì phò muốn đuổi theo mắng Cố Ngôn Chi, sớm thấy bóng dáng của ta đâu rồi.

      Vương An An tức giận đến phát điên, coi như là gặp phải tên bị bệnh thần kinh !
      linhdiep17Phamthanhhuong thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 4:

      Vương An An bị chọc giận quá mức, sau khi về đến nhà, chợt nhớ tới phải mình còn có cuộc điện thoại của Cố Ngôn Chi chứng minh cơ mà, cần gì phải để cho ta mắng mình như vậy chứ!

      Nhưng khi cầm điện thoại lên rồi, Vương An An bỗng nhiên lại cảm thấy mình nhàm chán.

      Nào biết, dường như có tâm ý tương thông, tuy gọi điện, nhưng Cố Ngôn Chi mau chóng gọi điện thoại đến.

      Vương An An vừa nghe máy, nghe thấy đầu dây bên kia Cố Ngôn Chi khẩn trương : "An An, em sao chứ.... Tôi... tôi...."

      "Tôi cái gì mà tôi?" Vương An An vẫn còn rất bực mình, cả giận : "Cố Ngôn Chi này, ý là sao? Đây là cách đối với ân nhân sao? như vậy rất giống người bị thần kinh đó!"

      "Tôi.... Rất thích em, là , An An, tôi muốn kết hôn với em...."

      hiểu cái này Cố Ngôn Chi trả như nào đây lời như thế, giải thích được trả lời: " xin lỗi! tìm nhầm người để trêu chọc rồi, tôi quen .”

      xong Vương An An lập tức tắt máy, Cố Ngôn Chi lại gọi lại, thèm để ý nữa mà tắm rửa sạch , đến khi ra, nhìn thấy di động hiển thị có 20 cuộc gọi nhỡ, kèm thêm mười cái tin nhắn.

      tiện tay mở ra nhìn chút, phát đều là người quá quan trọng, nên cần để ý lời cẩu khẩn như thế.

      Vương An An càng thấy khó hiểu, người này bị bệnh thần kinh sao?

      Làm gì có ai mới vừa gặp mặt như vậy, cho dù lúc trước mình có đối xử tốt với đứa bé ăn xin đó, nhưng đó cũng là chuyện của hơn mười năm trước rồi! Có đáng giá để làm như vậy , đây cũng phải là diễn phim truyền hình.

      Mặt khác Cố Ngôn Chi trở mặt giống như lật sách, là người dễ dàng cho người ta đùa bỡn sao?

      Nghĩ như vậy Vương An An thèm trả lời nữa.

      Qua đêm đó, Vương An An nhận được tin tức gì của Cố Ngôn Chi nữa. Nhưng cha mẹ ngồi yên, mơ hồ có chút nhẫn nại được.

      Buổi sáng, khi cả nhà ngồi ăn sáng, cha mẹ Vương An An ngừng lẩm bẩm trò chuyện về Cố Ngôn Chi như thế này Cố Ngôn Chi như thế kia bên tai .

      Rốt cuộc khiến cho Vương An An cảm thấy phiền nên thuận mồm : "Người ta muốn báo ân báo ân, muốn báo ân chúng ta làm gì được chứ! Hơn nữa, ban đầu ba mẹ làm gì, lúc mà đứa bé kia cần giúp đỡ, con muốn nhờ ba dẫn nó tắm rửa, ba còn chịu. Cuối cùng vẫn là con lấy phích nước nóng ra cho nó gội đầu, kết quả mẹ còn mắng con làm dây nước ra nền nhà… Sau đó con cho nó ăn sủi cảo, mẹ, con còn nhớ mẹ còn mắng con đưa nhiều đồ ăn ngon cho nó…”

      Buổi chuyện của Vương An An vẫn chưa khiến hai bô lão từ bỏ ý nghĩ. Cứ Cố Ngôn Chi vẫn nên... báo đáp con bé chứ! Lúc đó chỉ có mình Vương An An coi đứa bé ăn xin kia là đứa trẻ bình thường, những người khác đều cảm thấy đứa bé ăn xin đó dường như đầu óc có chút được bình thường…

      Chuyện quá khứ qua rồi, cũng thấy sao cả, vốn là chuyện như vậy tựa như miếng thịt từ trời rơi xuống. Chỉ có điều bức xúc chính là con bé Tống Vi Vi xấu xa kia, tự nhiên lại để cho ta được lợi, Tống Vi Vi lại còn cố tình chuyển , dù có mắng chăng nữa ta cũng nghe được.

      Hơn nữa cái tên Cố Ngôn Chi này cũng vô ơn. Cho dù có nhầm lẫn ân nhân, cũng nên đối đãi khác biệt như vậy chứ! Đối với Tống Vi Vi lại ôn hòa tặng quà, còn đối với mình lại là “Em lấy tôi !”, lại còn động tay động chân, biến đổi vẻ mặt như lật sách, coi mình là cái gì hả?

      Trong cả ngày hôm đó, tâm tình của Vương An An khá lên nổi. Khi tan làm về nhà nhìn thấy chiếc xe sang trọng đỗ dưới nhà .

      Chung cư này của bọn họ bình thường có mấy xe sang trọng như thế này, nghĩ có lẽ là Cố Ngôn Chi lại tới cửa "báo ân".

      Quả nhiên sau khi mở cửa nhà, đúng là có người ngồi trong phòng khách đúng là ngồi cá nhân. Chỉ là ngoài dự tính, Cố Ngôn Chi tự mình đến, mà là cho Cẩn gặp mặt hôm trước tới.

      Lúc trước Cố Ngôn Chi và Cẩn là hai loại hoàn toàn khác nhau, tên Cố Ngôn Chi kia nếu phải là dáng vẻ lạnh lùng, chính là khinh rẻ.

      Ngược lại Cẩn lại mang dáng vẻ hòa nhã.

      cho rằng hẳn là đối phương thay thế Cố Ngôn Chi tới đây xin lỗi, nhân tiện biếu ít quà.

      chuẩn bị , Vương An An ngờ cha mẹ ngồi sofa chút vui mừng nào, ngược lại mặt buồn rười rượi .

      Vương An An cảm thấy kỳ quái.

      Sau đó Cẩn cầm tập tài liệu từ bàn đưa cho .

      Sau khi nhận lấy vừa nhìn trợn tròn mắt.

      Thư khiếu nại!

      Chuyện gì xảy ra?

      vội vàng mở ra xem, nội dung bên trong cũng có phức tạp lắm, chính là về việc sửa xe gì gì đó.

      Cái gì? Bởi vì do mà xe của Cố Ngôn Chi bị hỏng, tại xe kia chuẩn bị sửa chữa, vì vậy cần bồi thường chi phí sửa chữa.

      Vương An An cho là mình bị hoa mắt, còn dùng đầu ngón tay đếm lần lượt mấy cái chữ kia.

      Vẫn là bị sét đánh, ngay sau đó tức giận gào lên: "Các ngươi có biết lý lẽ khôn hả? Tôi chỉ qua mà thôi, thể đổ toàn bộ trách nhiệm cho tôi chứ.... Hơn nữa.... Hơn nữa...."

      Trong tấm ảnh cũng thấy được, vết xước đó phải dùng ‘kính hiển vi’ mới thấy được, dấu vết nho chỉ to bằng cái móng tay.... Chỉ có ngần ấy, nhìn kỹ căn bản nhìn ra....

      Vậy mà bọn họ lại phải đổi cửa xe, cửa xe đó!

      Mình lấy điểm nước sơn bôi lại vết xước đó là được chứ gì, cần gì phải....

      Tính tính lại nhiều?

      Đây phải là cố ý chỉnh người sao?

      Hơn nữa nhiều tiền như vậy! Đùa nhau sao, tính mang bán hả?

      Vương An An tức giận đến phát run.

      Ngược lại Cẩn áy náy giải thích: " Vương, ngại quá, tôi cũng là làm việc cho người ta, tình huống như vậy, giải thích cho mọi người rồi, chỗ Cố, mọi người có thể tự mình liên hệ lại xem."

      Ba mẹ Vương An An đoán chừng cũng là bị giật mình, ở đó thẳng: "Chúng tôi có thể cái gì chứ.... Đành làm phiền giúp chúng tôi giải thích chút thôi.... An An nhà chúng tôi là người rất tốt, lúc còn cũng biết giúp đỡ bạn cùng lứa tuổi. Con người cũng rất tốt, tính tình lại thẳng thắn, chưa từng làm chuyện gì xấu, con bé chỉ cẩn thận làm xước xe.... Hơn nữa đối với Cố, khi ta còn bé chúng tôi giúp đỡ.... thể nghĩ lại tình cảm lúc trước mà châm chước ...."

      Cẩn vội vàng khách khí : "Chính là nể tình cảm ban đầu, mới cho mọi người phải đóng phần tiền bồi thường, về phần thương lượng, tôi nghĩ Vương An An nên tự mình có hiệu quả hơn...."

      Vương An An ôm bụng, bị chọc tức đến mức đau hết cả bụng. Vừa nghĩ tới những năm này Tống Vi Vi cầm tiền Cố Ngôn Chi báo ân diễu võ dương oai ở trước mặt mình, lại vừa nghĩ tới Cố Ngôn Chi tại đối với mình như vậy....

      cảm thấy nên làm người tốt.

      Lúc tiễn Cẩn, ba mẹ Vương An An thở dài thở ngắn, nhưng Vương An An nghĩ như vậy, số tiền kia có dọa người đúng là dọa người , nhưng cũng phải nhà Cố Ngôn Chi mở tòa án. Thư khiếu nại sao? Có gì đặc biệt hơn người, hù dọa người mà thôi.

      vội vàng gọi điện cho đứa bạn làm luật sư, muốn hiểu xem thủ tục tư pháp như thế nào.

      Kết quả mới vừa mở trang đầu, đối phương bị hù dọa mà kêu la: “Bà chị An của tôi ơi, chị ra cửa xem hoàng lịch hả? Sao mà lại đắc tội với người này, bà có biết tiền mà đối phương thuê luật sư thay mặt giải quyết là bao nhiêu , ít nhất bốn mươi vạn đấy... Bà bảo mình làm sao mà đấu được.... Hơn nữa, theo bà , bà quả có vô tình làm xước.... Loại chuyện này cho dù bà phải chịu toàn bộ trách nhiệm, bà cũng phải bỏ tiền, chiếc xe đó lại sạn xuất có hạn.... Vết xước xe kia.... Cho dù có bồi thường bà bồi thường đủ chết luôn.... khó nghe là bồi thường năm mươi vạn hay bồi thường trăm vạn đối với bà có gì khác nhau, dù sao bà đều bồi thường nổi...."

      Mặt mũi Vương An An trắng bệch, đứa bạn này bình thường là cáo già, nhưng chuyện như thế này trong lúc mấu chốt chắc chắn lừa .

      vội vàng hỏi cách giải quyết: "Tôi chỉ quẹt qua cái thôi.... Lúc ấy cũng nghĩ thành ra như vậy...."

      "Chúng ta là chị em, nghe tôi lời khuyên, lập tức xin lỗi người ta, càng thành khẩn càng tốt, loại người như thế thiếu tiền, mà muốn tôn trọng, thèm so đo với quỷ nghèo như chúng ta...."

      ‘Quỷ nghèo’ mặc dù dễ nghe, nhưng Vương An An cũng biết dưới cả nhà mìnhđúng là cả bằng cái bánh xe.

      hiểu, đối phương báo ân coi thôi, vì sao lại còn làm ra như vậy?

      Đầu Vương An An muốn nổ tung, chẳng qua còn cố cứng cổ trả lời: "Cùng lắm tôi bán gan bán thận bồi thường cho ta là được chứ gì, hơn nữa ta có thể làm gì được tôi...dù sao cũng là ‘đầu trọc sợ bị nắm tóc’, ta có thể tịch thu nhà của tôi, đóng băng tài khoản của tôi. Dù sao tôi cũng có nhà, tiền trong ngân hàng mỗi năm có mấy ngàn, muốn lấy lấy hết ...."

      , mẹ Vương An An nghe Vương An An nhảm, lập tức đánh vào lưng Vương An An cái, cái kia giống như ‘Thiết Sa Chưởng’, vỗ Vương An An ho khan lúc lâu.

      "Cái con bé này, con như vậy, mẹ với ba con làm sao hả? Chúng ta lớn tuổi như thế nay rồi, chưa đến việc con hiếu kính chúng ta, con lại gây ra chuyện lớn như vậy, con muốn người ta kiện con hả? Đến lúc đó mọi người trong ngõ đều biết, con bảo bọn ta còn mặt mũi nào ra ngoài chứ.... Hơn nữa, con muốn cả đời có vết nhơ như thế, đến lúc đó còn ai dám cưới con nữa hả...."

      Vương An An bị mắng đến mức dám ngẩng đầu lên.

      Trong lòng lo lắng muốn chết.

      Vương mụ cũng biết Vương An An tủi thân! Nhưng nào có chuyện như vậy, Cố Ngôn Chi này lần trước còn đến trả ơn, lần này mang luật sư tới, đây là trả ơn sao?

      Nhưng ở dưới mái hiên nhà người ta thể cúi đầu, mẹ Vương An An tận tình khuyên Vương An An: "An An à, tất cả mọi người đều khuyên, con điện thoại cho Cố Ngôn Chi , giải thích cho ta, dù sao chúng ta cũng giúp , để cho ta tay, bỏ qua chuyện này, ta có thể mua được xe đắt tiền như vậy, tính gì đến chi phí sửa xe.... Coi như mẹ và cha con cầu con được ...."

      Trong lòng Vương An An phục, nhưng đến mức này, chỉ biết lấy tay cấu bắp đùi.

      hít sâu cái, nỗ lực bình ổn cảm xúc của mình, cuối cùng bấm số điện thoại của Cố Ngôn Chi.

      cảm thấy mấy ngày nay giống như nằm mơ, điện thoại được kết nối, lập tức gì, mà đợi cho đầu dây bên kia chuẩn bị ngắt máy mới : ", Cố.... Chào .... Chuyện chiếc xe, phải do tôi cố ý.... Nếu như mà tôi có tiền chắc chắn tôi bồi thường cho .... Nhưng, nhưng xe của quá quá đắt tiền.... Chắc là xe có bảo hiểm chứ...."

      Cố Ngôn Chi trầm mặc lúc, mới : "Tôi nghe, tiếp tục ."

      Vương An An biết mình còn có thể gì, phải là chỉ chuyện xe thôi sao?

      kiên trì xin lỗi, lần lại lần lần sau thành khẩn hơn lần trước, thái độ này tưởng chừng như phải là cọ xước xe người ta, mà ngược lại giống như trộm xe ấy.

      Nhưng Cố Ngôn Chi chút ý định hòa giải cũng có, chỉ trầm mặc.

      Vương An An càng ngày càng hiểu, biết nên làm gì, ... phải là vì xe chứ?

      Trong đầu chợt lóe, trong nháy mắt liền nghĩ đến, lúc trước Cố Ngôn Chi cầu hôn....

      Chẳng lẽ bây giờ Cố Ngôn Chi muốn chủ động đồng ý?

      thoáng giật mình, dừng lại mấy giây sau, Vương An An liền thử hỏi "Cái đó, Cố Ngôn Chi.... Lúc trước những lời đó chắc là phải chứ?"

      "Lời nào?"

      Giọng điệu Cố Ngôn Chi rất bình thản, chút phập phồng cũng có.

      Ngược lại tim Vương An An nhảy dữ dội, tưởng chừng như thở nổi rồi, "Chính là chuyện cầu hôn lúc trước...."

      "Có thể suy xét."

      Có thể suy xét? Đây là có ý gì? Đây chính là câu trả lời của Cố Ngôn Chi?

      Vương An An bắt đầu mông lung.

      Chỉ là Cố Ngôn Chi vốn ít lời ngược lại nhiều, "Chẳng qua là em cần từ bỏ vài tật xấu lúc trước, cầm kỳ thư họa cũng cần phải chọn vài thứ để học, tôi có thể sắp xếp thuê vài người cho em."

      .... Giống như Tống Vi Vi.... Vương An An hiểu sao lại nghĩ đến Tống Vi Vi cũng học những thứ kia....

      Sau khi Cố Ngôn Chi ở đầu bên kia xong, ràng dừng lại đợi câu trả lời của .

      Vương An An trong đầu vẫn mơ hồ như cũ, hoàn toàn bị làm cho Cố Ngôn Chi hồ đồ, dừng lại vài giây, Vương An An quyết định theo ý nghĩ của mình trả lời Cố Ngôn Chi.

      "Cố Ngôn Chi, cám ơn ..." cố gắng dùng giọng điệu hòa hoãn : "Bất quá muốn kiện cứ kiện tôi , sớm biết như vậy, lúc đầu khi tôi cho ăn, bên trong có thuốc chuột.... Còn nữa, còn có.... dựa vào là người giàu có! còn lấy oán báo ân, là người xấu xa biết xấu hổ! Sao ông trời cho sét đánh chết !"
      linhdiep17Phamthanhhuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :