1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người tôi yêu - Minh Khai Dạ Hợp (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      NGƯỜI TÔI

      Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp
      Converter: ngocquynh520
      Editor: Team Nữ nhi quốc
      (coki, Kẹo Đắng, Lạc Thần, Nhật Dương, Trà sữa trà xanh, thanh thanh mạn, quyền khuyên, windchime)
      Số chương: 53

      [​IMG]



      Giới thiệu:
      Người tôi tên lưu manh.

      Tính tình nóng nảy, kích động, bao che, phải người chính trực, lương thiện cũng chưa từng theo chủ nghĩa hùng nhưng lại là bến đỗ vững chắc cho cuộc đời chìm nổi của tôi.

      Người tôi là người của tôi.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @huongntd : nghe hấp dẫn. Khai trương nàng.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: Độ Hà (1)
      Edit: KẹoĐắng

      Thành phố Chi Xuyên nhiều mưa, từ khi vào thu tới nay đều là mưa dầm liên tục. Thành phố bị nước mưa ngâm mềm nhũn, đầy đất đều là cành khô lá héo úa.

      Phương Cử dừng xe dưới tàng góc cây ngô đồng lớn bên ngoài tiểu khu, cần gạt nước đung đưa, gạt nước mưa làm lộ ra khu vực phía trước ràng. Ngón tay cong lại, vô ý thức gõ vô lăng, cái lại cái.

      biết đợi bao lâu, chợt thấy bóng dáng nho đẩy cánh cửa bên phải tiểu khu, nắm chặt cán dù, đạp nước nhanh vào trong. Phương Cử lập tức ngồi ngay ngắn lại, nhìn chăm chú mấy giây, sau đó lấy điện thoại di động nhanh chóng bấm số điện thoại.

      " Hiểm, chị dâu trở lại."

      Sau khi cúp điện thoại, Phương Cử mở radio xe lên, thân thể buông lỏng dựa về phía sau, đánh tay lên vô lăng, hừ hừ vui vẻ hát theo radio.

      ——

      Sau khi Hứa Đường vào liền gấp dù lại, vuốt vuốt mái tóc bị rối loạn, vừa vỗ hai vai ướt đẫm, vừa giậm chân.

      Đèn sáng.

      Hứa Đường lại giậm cái, vẫn có sáng.

      Hành lang đen như mực tản ra mùi nấm mốc, Hứa Đường lấy điện thoại di động ra chiếu sáng, vượt qua mớ than tổ ong hàng xóm chất đống theo chân tường, từ từ lên. Sắp đo đến lầu 3 màn hình động tối mò, Hứa Đường muốn ấn phím, đột nhiên ngừng hô hấp…… Phía trước có đóm lửa đỏ, di động trong bóng đêm.

      cánh tay Hứa Đường lập tức nổi lên trận da gà, ngón tay dán vào ấn phím, vuốt hai cái, lại thu về.

      bên tự trấn an tinh thần, bên đoán chừng khoảng cách của người nọ cùng mình. Lầu 2 quanh năm có người nào ở, hôm nay suy nghĩ chỉ có thể cầu nguyện bản thân có thể thuận lợi chạy đến cửa tiểu khu, hoặc là tiếng thét chói tai của đủ để kinh động lầu .

      lúc Hứa Đường tính toán phương pháp chạy trốn, đóm lửa phía trước mỉm cười, ngay sau đó liền giật mình.

      Thân thể Hứa Đường cứng còng, theo tiếng bước chân thứ nhất của người phía trước vang lên, giống như con mèo , tóc gáy đựng thẳng. Hứa Đường ném cây dù, dựa vào ánh sáng điện thoại di động, chạy như bay về phía dưới lầu.

      Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng nhanh, Hứa Đường bất quá mới chạy được có 5- 6 bước, cánh tay bị người nọ bắt lấy. muốn thét chói tai, tay người nọ bụm miệng lại, sau đó đoạt điện thoại di động trong tay . “Đừng kêu!"

      Hứa Đường lập tức dừng lại giãy giụa, trợn to hai mắt.

      " tại tôi buông tay, Hứa Đường, nếu em dám kêu tôi liền ở chỗ này muốn em."

      Mắt Hứa Đường càng trừng lớn hơn.

      Người nọ buông lỏng bàn tay ra, đưa điện thoại di động nhét về trong tay .

      Hứa Đường mở to miệng hô hấp, vội vàng theo ánh sáng điện thoại di động nhìn về phía người nọ. Mặt mày thâm thúy, mũi cao tuấn. Hứa Đường há mồm mấy lần, rốt cuộc phát ra tiếng: “…… Chu Hiểm.”

      Chu Hiểm nhặt cây dù vứt ttrên đất lên, Hứa Đường mượn ánh sáng yếu ớt quan sát . mặc bộ đồ màu đen, mười ngón tay mang bao tay da màu đen, đôi giày đen dưới chân dính chút nước bùn.

      Chu Hiểm ngồi dậy nhìn , “Em ở ở lầu mấy?"

      Hứa Đường lập tức thẳng thân thể: “ thể lên."

      " thể?"

      Hứa Đường quật cường nhìn .

      " thể?"

      Hứa Đường lời nào.

      Chu Hiểm cũng chuyện, tiến lên bước ôm lấy hông Hứa Đường, hất lên cái, nhàng vác vai.

      Hứa Đường đột nhiên dựng ngược, bị dọa sợ đến hét tiếng chói tai, giống như con cá chạch giãy giụa. Chu Hiểm kềm lại bắp chân của , giữ chặt, hỏi: "Lầu mấy?"

      "Thả tôi xuống!"

      “Em cũng sao, tôi tự gõ cửa từng nhà hỏi.” xong, Chu Hiểm cố ý ngừng mấy giây, giống như cho ít thời gian.
      Giằng co chốc lát, Hứa Đường rốt cuộc thỏa hiệp, buồn bực câu: "Lầu 6."

      Hứa Đường bị dựng ngược, chỉ nhìn thấy gót chân của . Bước chân lớn mà có lực, ngược lại giống y như trước kia.

      Sau khi lên, Hứa Đường vừa dùng khóe mắt liếc nhìn Chu Hiểm, vừa chậm chạp móc chìa khóa ra mở cửa. Chu Hiểm đứng ở phía sau , lại rít ngụm thuốc, biểu tình mặt thoáng chốc trong mảnh sương khói lượn lờ.

      Cửa vừa mới mở, cánh tay Chu Hiểm vươn ra dùng sức đẩy cái, cũng đợi Hứa Đường mời, liền dẫn đầu bước vào.

      "Đổi dép!"

      "À.” Chu Hiểm ngừng chân, quay trở về, liếc mắc nhìn kệ giày bên cạnh cửa. kệ giày có hai đôi dép lê, đều là kiểu dáng của nữa. Hứa Đường vội vàng tìm vỏ bọc giày, Chu Hiểm lại cởi giày da ra, mang vớ thẳng vào.

      Hứa Đường im lặng nhìn bóng lưng của cái, giơ tay lên bật công tắc đèn, quả nhiên có ánh sáng. đổi dép, ở trong ngăn kéo tìm mấy cây nến vô dụng lần sinh nhật trước, nhưng mà tìm được bật lửa.

      ngẩng đầu lên nhìn cái bóng mờ ngồi ở ghế sô pha đằng kia. “Cho mượn cái bật lửa.”

      Bên kia hồi lâu động, Hứa Đường lại thúc giục câu, Chu Hiểm mới chậm chạp tới bên cạnh .

      Hứa Đường chờ móc cái bật lửa, đợi mấy giây cũng thấy có động tác gì, thể làm gì khác hơn là lại mượn lần.

      "Trong túi, tự em lấy."

      Hứa Đường bất đắc dĩ, đưa tay vói vào túi áo lấy. Ngón tay mới vừa đụng tới đáy túi áo, chợt bị Chu Hiểm nắm chặt. Trái tim thoáng chốc giật mình, nháy mắt tiếp theo ném tàn thuốc lá vẫn còn cháy vào ly thủy tinh bàn, đưa tay lên nắm lấy cằm dưới của , đột ngột cúi đầu.

      Hứa Đường bị hôn đến mứa răng ê ẩm, nước mắt cũng chảy ra. Hô hấp bị mùi thuốc lá nồng nặc cùng mùi vị nước mưa cùng bụi bậm người Chu Hiểm quấn quanh, làm cho có loại cảm giác hít thở thông. Thắt lưng bị bàn tay mang bao tay của bóp chặt, đau đến giống như xương cốt bị bẻ gãy.

      Lúc ban đầu Hứa Đường vẫn còn giãy giụa chống cự, trong lúc vô tình lại dần dần buông tha. Trái tim bởi vì nụ hôn mãnh liệt mà có chút kỹ thuật gì của Chu Hiểm mà lâm vào loại khỏi rung động.

      Bốn năm trước ở trấn Độ Hà, gác xếp chậc hẹp, dưới ánh đèn mờ, ga giường cùng gối đầu có mùi nấm mốc ẩm ướt. Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi bàng bạc, cũng là rung động như như vầy, làm cho trái tim của giống như đặt sợi dây mà căng thẳng, lâu run rẩy.

      ——

      Lần thứ hai Hứa Đường tiếp xúc với Chu Hiểm là vào mùa hè lớp 12 bốn năm trước vào ngày tựa trường. Khi đó mặc dù bắt đầu vào xuân, nhưng trấn Độ Hà vẫn còn gió lạnh se lạnh. Chỉ có vào lúc giữa trưa mặt trời mới chịu lộ ra phân nửa cái đầu từ trong đám mây.

      Hàng xóm Hứa Đường, Tưởng Hòa Hoa mới vừa lên trung học cơ sở. Trưa hôm đó bé vừa khóc vừa tới căn tin trung học phổ thông tìm , là số tiền 300 đồng dùng để đóng học phí đường đến trường bị lưu manh cướp mất.

      Trấn Độ Hà là địa phương bé chật hẹp, bị phần tử bất lương trấn phân chia thành ba khi vực. Cũng giống như tam quốc “tranh bá chia cắt” trong lịch sử. Ngày thường ba ngày trận ẩu đả, năm ngày trận cãi vã. Thời điểm nhàn hạ là ở khu vực lân cận lừa đảo.

      Hoàn cảnh gia đình Tưởng Hòa Hoa cũng khó khăn. Cha làm việc vặt, mẹ nghề nghiệp, em trai vừa mới năm tuổi, trong nhà còn có bà nội bệnh nặng. Ngày thường đồng tiền cũng chia làm hai. 300 đồng tiền học phí này chính là số tiền bé khổ cực bày bán đồ ở vỉa hè mùa đông.

      Hứa Đường cũng khó xử. Tình huống nhà tuy là khá hơn chút, nhưng mà vừa qua hết năm, ăn, mặc, dùng, đều cần phải chi tiêu. Tiền mặt trong nhà cũng đều chi tiêu gần hết. Còn tiền nhuận bút, là tiền để cho lên đại học cùng với tiền mua nhà cho em trai cưới vợ, dễ dàng động vào được. Tiền mừng tuổi năm mới của cũng sớm sung vào công quỹ rồi.

      Hứa Đường suy nghĩ, chỉ có thể báo cảnh sát.

      đến đồn công an, Tưởng Hòa Hoa miêu tả bộ dáng của người nọ, cảnh sát lập án. Hai người đợi hồi lâu cũng có chút tin tức gì.

      Hứa Đường lại chuyến, kết quả là cảnh sát đám tiểu lưu manh kia lẩn trốn chung quanh, muốn lấy tiền trở về, sợ rằng dễ dàng như vậy, muốn bọn kiên nhẫn chờ thêm chút.

      Hứa Đường có kiên nhẫn, nhưng mà kiên nhẫn của chủ nhiệm của Tưởng Hòa Hoa sớm khô cạn. Trừ Tưởng Hòa Hoa, cả lớp đều đóng xong tiền học phí. Chủ nhiệm lớp ngày ngày ân cần dạy bảo, thậm chí ở trong lớp điểm danh phê bình. Da mặt Tưởng Hòa Hoa mỏng, làm sao chịu được, quay đầu lại liền tìm khóc lóc kể lể.

      thể chờ, liền chỉ còn cách ôm cây đợi thỏ thôi.

      Hứa Đường đoán chừng 300 đồng cũng chỉ tiêu mấy trận bi-a hoặc là vào mấy buổi chiếu phim tối của đám người kia, lâu sau bọn họ hẳn là muốn tiếp tục tìm người xuống tay. Mỗi lần ăn cơm tối, liền bưng hộp cơm cùng Tưởng Hòa Hoa ngồi chồm hổm canh giữ ở đầu ngõ hẻm sau trường học. Ngồi xổm 3-4 ngày, lại để cho chờ được.

      Hứa Đường vừa mới mở nắp hộp cơm, liền nghe thấy tiếng xe mô-tô “xình xịch” truyền đến từ xa. ngẩng đầu nhìn lên, ba bốn người chạy đến từ trong đống bụi đất cuộn lên.

      Hứa Đường lần nữa đậy nắp hộp cơm lại bỏ vào túi ni-lon, động tác vừa mới ngừng, mấy chiếc xe mô-tô gần ngay trước mắt. Tưởng Hòa Hoa lặng lẽ chỉ người xe. “Chính là !”

      Hứa Đường gật đầu, thấp giọng : “Theo như kế hoạch từ trước, chạy về phía ngõ hẻm, từ cửa tiệm bán nước đá kia chađy ra ngoài. Sau đó chạy gọi cảnh sát tới đây.”

      Giọng Tưởng Hòa Hoa có chút run run, nhìn thấy ba bốn người cỡi mô-tô ở phía xa, thấp giọng hỏi: “Chị Hứa Đường, mình chị sao chứ?”

      "Nhanh !" Hứa Đường vỗ bả vai Tưởng Hòa Hoa cái, bé lập tức giống như mũi tên rời cung mà chạy .

      Ba người mới vừa xuống xe, mắt thấy Tưởng Hòa Hoa như làn khói chạy xa, liền cũng đuổi theo nữa. Tưởng Hòa Hoa chỉ người nhuộm dúm tóc đỏ, giờ phút này nhướng cao lông mày, cười hỏi: “Tại sao em lại chạy?”

      Trong lòng bàn tay Hứa Đường tràn đầy mồ hôi, ngẩng đầu lên nhìn , “Tôi chính là đợi , tại sao lại phải chạy?”

      Vừa dứt lời, mấy người khác lập tức ồ ồ cười vang. “Tóc đỏ” cười đến đắc ý. “Đáng tiếc tại đây có bạn , nếu em chờ hai tuần lễ, chờ chia tay liền suy nghĩ tới em chút?”

      Mọi người lại cười ầm lên trận.

      Vẻ mặt Hứa Đường nghiêm túc. “ lấy học phí của Hòa Hoa, có thể trả lại cho em ấy hay ?”

      "Tóc đỏ” sửng sốt chút, ngay sau đó liền cười lớn. “Người đẹp, tiền bọn “cầm”, liền có tiền lệ trả lại.”

      "Điều kiện trong nhà Hòa Hoa tốt, có số tiền học phí này em ấy thể học nữa.”

      "Tóc đỏ” nhìn bộ dáng nghiêm túc giảng đạo lý của Hứa Đường, nhịn được cười to. “Em có biết bọn làm nghề gì ?”

      "Biết."

      "Biết là tốt rồi, nếu trả tiền lại, để cho những người trong bang phái khác nghe thấy, bọn làm thế nào còn có thể lăn lộn ở trấn Độ Hà này nữa?”

      "Các người có thể cướp của những người khác, Hòa Hoa rất khó khăn . . . . . ."

      "Phương Cử, mày dài dòng cùng con làm cái gì, lục xoát chút xem có tiền hay , cầm nhanh lên!"

      Trong lúc chuyện cùng “Tóc đỏ”, tay Hứa Đường lặng lẽ đưa tới phía sau đồng phục học sinh của mình, siết chặt dao trái cây giấu ở sau lưng —— Bộ dáng của gầy, đồng phục học sinh là kiểu dáng đồng phục thể thao, lại mua lớn hơn size, cho dù là giấu 10kg gạo trong áo cũng nhìn ra, càng đến con dao gọt trái cây nho .

      "Tóc đỏ” ha ha cười tiếng, về phía Hứa Đường. “Người đẹp, xin lỗi…….” Cánh tay muốn đưa ra, chợt thấy tia sáng lạnh chợt lóe trước mắt.

      " đừng tới đây!"

      "Tóc đỏ” nhìn đồ vật trong tay Hứa Đường, lập tức gắt tiếng: “Chỉ bằng đồ chơi này mà muốn đối phó đây?” Trong lúc chuyện liền nhanh chóng ra tay. tay khóa lại cổ tay của Hứa Đường, chân chen vào giữa hai chân của , dán vào mặt tường xám phía sau lưng.

      giữ chặt cổ tay của Hứa Đường, dao trái cây nhàng rơi vào tay , sắc bén lướt gương mặt . Phương Cử ác ý thổi hơi mặt Hứa Đường, cười : “ là nóng nảy, nhưng phải thương lượng cùng bạn chút, đừng nhúc nhích!”

      Phía sau hồi cười tà, có người giựt giây: "Lão Phương, nhanh, hôn cái, trước ấn dấu, tránh cho tiểu mỹ nữ chạy."

      Có lời nhắc nhở này, Phương Cử lúc này mới cúi đầu quan sát Hứa Đường.

      Gầy teo yếu ớt giống như cây đậu -ve, đồng phục học sinh giống như bao bố bao bọc quanh người, cũng nhìn ra có ngực hay . Tóc đuôi ngựa buộc cao, từ khăn quàng cổ lộ ra đoạn cổ, nhìn ngược lại trắng nõn. Da cũng trắng nõn, khuôn mặt bị gió lạnh thổi làm cho ửng hồng. Ngũ quan tuy có chút yếu ớt nhưng cũng có chút đáng thương làm cho người ta có cảm giác muốn bảo vệ.

      "Tóc đỏ” nhìn, giật mình. Bên cạnh lại có người cổ động, lập tức liền dời dao trái cây , tay nắm lấy cằm Hứa Đường, chuẩn bị cúi đầu.

      " được đụng tôi!"

      thét tiếng như vậy, càng làm cho “Tóc đỏ” muốn làm ngược lại. Tình thế khẩn cấp, Hứa Đường lui đầu về phía sau chút, cái trán hung hăng đập vào lỗ mũi “Tóc đỏ”. Phương Cử “ai ui” tiếng, lập tức đưa tay bịch mũ, nước mắt cũng muốn rớt ra. Vừa phân tâm chút, dao trái cây liền bị đoạt lại.

      Lúc này Hứa Đường cũng nhắm dao trái cây về phía “Tóc đỏ” nữa, mà là đặt ở động mạch cổ của mình.

      "Tóc đỏ” mắng tiếng, nhấc chân đá vào bắp chân của Hứa Đường cước. Hứa Đường bị đau, dao trái cây trong tay lập tức dán chặt hơn, hung tợn nhìn chằm chằm Phương Cử, “Trả tiền lại cho Hòa Hoa!"

      Mấy người khác vốn là hi hi ha ha, giờ phút này nhìn thấy bộ dáng như muốn liều mạng của Hứa Đường, cũng đều thu lại nụ cười. người trong đó lên tiếng mắng. “Con điếm chết tiệt, đừng có người khác cho mặt mũi mà biết xấu hổ!”

      Hứa Đường trợn tròn mắt nhìn người nọ: “Quy tắc của Thanh Long Bang các người là khi dễ phụ nữ cùng con nít!"

      Tất cả đều sững sờ, ngay sau đó cười lên ha hả.

      cười, chợt nghe thấy tiếng tằng hắng.

      Hứa Đường sửng sốt, nhìn về phía phát ra thanh. Giờ phút này mới phát , cách đó xa còn có chiếc xe mô-tô, khoảng 3 -4m cách bọn người “Tóc đỏ”. Người cỡi mô-tô mang mũ bảo hộ màu đen, giờ phút này dựa vào sườn xe, trong tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt nhìn chằm chằm về bên này.

      "Tóc đỏ” lập tức lui từng bước về phía sau, ngượng ngùng cười tiếng, chào hỏi : “ Hiểm”. Mấy người khác cũng lên tiếng chào hỏi.

      Hứa Đường lập tức biết thân phận người này, thủ hạ Chu Hiểm, người lão đại Thanh Long Bang tín nhiệm nhất, được phân quản lý vùng phía Bắc này.

      Chu Hiểm nén tàn thuốc, giày da đạp lên cước nghiền nát, đạp lên bụi đất tới trước mặt Hứa Đường. liếc cái, nhìn về phía “Tóc đỏ”, mặt giương lên nụ cười chứa mấy phần dụng ý, “Phương Cử, cậu ngược lại càng ngày càng kén ăn rồi.”

      "Tóc đỏ” lúng túng cười tiếng.

      Hứa Đường vốn thẳng eo, sợ hãi. Giờ phút này chỉ bị Chu Hiểm liếc cái, chợt cảm thấy khí lạnh từ dưới lòng bàn chân chạy dọc theo bắp chân lên, tay cũng khỏi run rẩy —— Ánh mắt của cũng phải nghiêm nghị, so với “Tóc đỏ” có ý tốt, mà càng giống như ánh mắt bình thường khi quan sát người xa lạ. Nhưng chỉ thoáng liếc nhìn như vậy, lại mang theo ý tứ gần như thăm dò, làm cho trái tim nhất thời bị treo lên.

      "Tóc đỏ” định lên tiếng, đột nhiên nghe thấy hàng loạt tiếng bước chân ngoài đầu hẻm. nhướng mày liếc nhìn, lập tức : “ Hiểm, nếu chúng ta rút thôi.”

      Chu Hiểm “ừ” tiếng.

      "Tóc đỏ” lập tức cùng mấy người khác leo lên mô-tô, khởi động xe chờ tùy thời chạy . Duy chỉ có người còn đứng trước mặt nhìn chằm chằm Hứa Đường, ánh mặt bình thản rồi lại giống như ý vị thâm trường.

      Hứa Đường bị nhìn chằm chằm đến sống lưng lạnh cả người. Nhưng mà dao trái cây dán động mạch cổ vẫn có buông xuống. cắn chặt hàm răng, cứng cổ nhìn thẳng .

      Giằng co như vậy mười mấy giây, tiếng bước chân càng ngày càng gần. Trong lỗ mũi Chu Hiểm phát ra tiếng cười khẽ, nhìn dao trái cây trong tay Hứa Đường cái, lại gì, xoay người sãi bước rời .

      Hơi thở Chu Hiểm cách xa, lúc này Hứa Đường mất hết khí lực, toàn thân xụi lơ. buông lỏng dao trái cây ra, đem sức nặng lưng toàn bộ dựa vào ở vách tường, vừa liều mạng thở, vừa nhìn mấy chiếc mô-tô chạy để lại đống bụi đất. Nhìn cảnh sát bốn phía vây tới, cùng thanh động cơ mộ-tô dần dần cách xa.

      Đám cảnh sát có lòng ngăn chặn, nhưng hai chân làm sao so kịp với hai bánh xe? Chạy mấy bước, nhìn thấy cách xe càng xa, chỉ có thể quay trở lại.

      Tưởng Hòa Hoa kéo lấy tay Hứa Đường, hỏi thăm: “Chị Hứa Đường, chị có sao ?"

      Hứa Đường lắc đầu, lấy hộp cơm ra, dùng túi ni-lon bao chặt lấy dao gọt trái cây.

      Tưởng Hòa Hoa tò mò hỏi thăm.

      Hứa Đường lại lắc đầu, “ có gì, sợ lại lại bị chủ nhiệm làm phiền.”

      Tiền lấy về được, vẻ mặt Tưởng Hòa Hoa như đưa đám. Lại biết cách nào trách Hứa Đường, chỉ là cúi đầu đá đá cục đá dưới chân.

      Hứa Đường vỗ vỗ bả vai . “Chị về hỏi mẹ, em cũng đừng gấp. Sau này cũng đừng mình gây với bọn họ, em đối phó được bọn họ, gặp mặt liền cố gắng đường vòng.”

      Tưởng Hòa Hoa gật đầu cái, lại nhịn được phát ra tiếng thở dài vô cùng .

      Tự học buổi chiều, sau khi về nhà, Hứa Đường mang theo túi ni-lon chứa dao gọt trái cây giấu vào chỗ cao nhất trong tủ quần áo. Sau khi giấu kỹ liền suy nghĩ chút, vẫn cảm giác ổn. Bình thường mẹ Hứa làm vệ sinh, cũng quét dọn mạng nhện phía .

      Ngập ngừng như vậy trong chốc lát, liền lại cầm xuống.

      Hứa Đường tìm kiếm nơi thích hợp giấu đồ trong phòng. Quay vòng, lơ đãng quay đầu, liền nhìn thấy chậu hoa cửa sổ. Ánh mắt yên lặng nhìn trong chốc lát, sau đó về phía cửa sổ.

      Lúc bà nội còn sống có trồng vài chậu đỗ quyên. Sauk hi bà qua đời, mặc dù Hứa Đường tận tình chăm sóc, nhưng mà cuối cùng vẫn sống. Lá khô, hoa rụng nhưng cũng nỡ vứt bỏ, kể cả chậu hoa khô quắt, cũng đặt cùng ở cửa sổ, coi như là loại nhung nhớ bất đắc dĩ.

      Lúc ăn cơm tối, Hứa Đường chuyện học phí của Tưởng Hòa Hoa với mẹ Hứa.

      Em trai Hứa Dương gất bánh dày, vừa ăn vừa hỏi: "Người nào cướp?"

      Chiếc đũa trong tay Hứa Đường lập tức ngừng lại. “Chu Hiểm”

      Mẹ Hứa lập tức ngẩng đầu. “Chu Hiểm nào?”

      Hứa Đường khẩy khẩy cơm trong chén, thấp giọng : “Còn Chu Hiểm nào nữa.”

      Nhất thời trầm mặc, sau lúc mẹ Hứa “xuy” tiếng. “Có phải là con trai của bác con ?”

      Hứa Đường mím môi, lên tiếng.

      Mẹ Hứa lại oán trách mấy câu, cuối cùng lấy ra 300 đồng từ trong tiền sinh hoạt đưa cho Hứa Đường đưa cho Tưởng Hòa Hoa
      Last edited by a moderator: 10/7/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: Độ Hà (2)
      Edit: Lạc Thần

      Tuyết ở Độ Hà tan, bờ sông những hoa đào đầu tiên bắt đầu hé nở. Đại hội tuyên thệ trước khi thi tốt nghiệp trung học vừa qua được trăm ngày. Thời gian tự học ban đêm của trường trung học Độ Hà lại muộn thêm nửa giờ.

      Mỗi ngày khi hết giờ tự học ban đêm, cảnh những chiếc xe mô-tô đỗ ngay ngắn bên ngoài trường trung học Độ Hà có thể là bình thường. Những nữ sinh ăn mặc theo ‘mốt’ tràn ra từ trong các phòng học, từng người sải bước đến bên cạnh chiếc xe mô-tô của mình, nhanh đến quán thịt nướng cầu Độ Hà.

      Hôm nay tiếng chuông tan học mới vừa vang lên, nữ sinh Trương Tuyết ngồi chếch phía sau Hứa Đường chạy vội ra ngoài tựa như tên bắn. Hứa Đường khép lại sách số học, thu dọn cặp sách, bên tai liền truyền đến những tiếng chuyện ồn ào giữa mấy nữ sinh, họ nghị luận về Trương Tuyết.

      Mối quan hệ giữa những nữ sinh trong độ tuổi này vô cùng nhạy cảm, những lời nới như "Tao", “Hồ ly tinh", “Trang điểm" sau khi được vẽ loạn lên tường trông như bãi chiến trường, và nó theo như hình với bóng trong suốt ba năm học.

      Hứa Đường là học sinh ngoan trong mắt thầy giáo, cho nên quan tâm đến những câu chuyện bát quái của “bạn cùng lớp”. Nhưng dù vậy, vẫn có thể nghe được hai ba tin tức có ích từ trong cuộc chuyện xung quanh mình.

      Thí dụ như, Trương Tuyết lại đổi bạn trai.

      Lại thí dụ như, tên của bạn trai mới của Trương Tuyết, trùng hợp là nghe rất quen thuộc.

      Khi Hứa Đường nghe thấy cái tên đó động tác trong tay dừng lại chút. Ánh mắt rũ xuống, chậm rãi thu dọn bút và keo dán trong suốt vào trong hộp bút rồi nhét vào cặp. Nhìn lại thời gian, mới chỉ mất có ba phút.

      Hứa Đường chậm rãi xuống dưới, ai ngờ đoàn xe mô-tô bên ngoài trường còn chưa tan hết. kéo quai đeo cặp sách, cẩn thận liếc nhìn bốn phía, nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân bước nhanh hơn. Mới vừa được hai bước, sau lưng chợt truyền đến giọng ngả ngớn mà trong trẻo: “Tiểu mỹ nữ.”

      vài ánh mắt xung quanh lần lượt thay đổi, cuối cùng rơi vào người Hứa Đường làm cho bước chân tự chủ được mà dừng lại, sau đó tiếng nghị luận ầm ĩ nổi lên bốn phía.

      Hứa Đường cúi đầu thấp hơn, muốn bước tiếp về phía trước, bóng dáng vọt nhanh đến trước mặt : “Tiểu mỹ nữ, có muốn ăn thịt nướng với bọn ?”

      Hứa Đường ngẩng đầu, trông thấy mái tóc màu đỏ dưới ánh sáng màu cam của ngọn đèn vàng chiếu lên càng thêm chói mắt, khỏi lại kéo quai đeo cặp sách của mình. dừng lại chút, ánh mắt nhìn về hướng ‘Tóc đỏ’ mới vừa chạy đến.

      Nơi đó đậu hai chiếc xe mô-tô, Chu Hiểm mặc chiếc áo khoác da màu đen, ngồi xe; sau lưng ta, còn có nữ sinh ngồi.

      Hứa Đường dám nhìn lâu, lập tức thu hồi ánh mắt.

      ‘Tóc đỏ’ thấy lên tiếng, khỏi tiến gần hơn: “Như thế nào, có hay ?”

      Hứa Đường lắc đầu.

      “Cho chút mặt mũi, ăn bữa thịt nướng, ăn xong đưa em về nhà.” ta giơ ngón cái lên chỉ chỉ hướng Chu Hiểm: “ có xe, về rất nhanh.”

      Hứa Đường vẫn lắc đầu.

      Sắc mặt ‘Tóc đỏ’ trầm xuống, giằng co trong chốc lát, ta lại : “Có phải em còn giận chuyện lần trước hay ? đánh nhau quen biết nha, xin lỗi với em có được hay ?”

      Hứa Đường mấp máy miệng: “Vậy trả tiền lại cho tôi.”

      “Em ăn thịt nướng với trả tiền lại cho em.”

      trả cho tôi trước.”

      trước rồi trả.”

      Hứa Đường ngước mắt nhìn ta, chợt cao giọng : “ lời giữ lời?”

      ‘Tóc đỏ’ sửng sốt chút, lộ vẻ nghĩ tới Hứa Đường lại đồng ý như vậy. ta lập tức : “Có Hiểm làm chứng, đương nhiên giữ lời!”

      Hứa Đường theo ‘Tóc đỏ’ tới chiếc xe mô-tô, khi qua bên cạnh Chu Hiểm Hứa Đường khỏi cúi đầu. Chu Hiểm vẫn nhìn phía trước lẳng lặng hút thuốc lá chợt quay đầu lại, ánh mắt dừng người lúc.

      Xe mô-tô chạy rất nhanh, gió tạt vào mặt, Hứa Đường cảm thấy khó thở. có ôm eo ‘Tóc đỏ’ mà hai tay nắm chặt thanh chắn phía sau xe.

      ‘Tóc đỏ’ vừa lái xe vừa quay đầu hỏi : “Mỹ nữ, tên là Phương Cử, em tên là gì?”

      Hứa Đường lên tiếng.

      lát sau, Phương Cử lại hỏi: “Em học lớp mấy?”

      Hứa Đường vẫn chuyện.

      Phương Cử cũng hỏi nữa, phía trước gặp phải khúc cua, Phương Cử chợt huýt sáo tiếng vang dội: “Ôm chặt!” rồi hơi đạp chân ga, nhanh chóng xoay đầu xe.

      Trái tim Hứa Đường nhất thời như bị treo lên cao, môi mím chặt. Cơ thể yếu ớt của như bị gió thổi , nhưng vẫn hết sức chống đỡ ngồi xe. Đồng phục học sinh rộng thùng thình thu đầy gió, giống như quả bong bóng được bơm hơi phồng lên.

      Sau khúc cua chính là cầu Độ Hà, Phương Cử dừng xe bên cạnh cầu, quay đầu cười với Hứa Đường, lộ ra hàm răng trắng tinh đều đặn: “Em là cứng đầu!”

      Bốn người tùy ý tìm quán thịt nướng ngồi xuống, Trương Tuyết ngồi bên cạnh Chu Hiểm, vẫn quan sát Hứa Đường. Hứa Đường giả vờ như biết, cúi đầu sửa sang lại mái tóc bị thổi đến rối loạn.

      “Ông chủ, trước tiên mang lên bốn mươi xâu thịt nướng và két bia!” Phương Cử giơ tay gọi món.

      “Có ngay!” Ông chủ nướng thịt khỏi tăng nhanh động tác. Chỉ chốc lát sau hai đĩa lớn được bưng lên, trong đĩa xếp thịt dê nướng vàng ruộm ngay ngắn.

      Phương Cử chia xâu thịt dê cho vào đĩa trước mặt bốn người, chia đến Hứa Đường thấp giọng : “Tôi ăn hết nhiều như vậy.”

      Phương Cử dừng động tác, nhìn lướt qua bốn người trước mặt.

      “Cho tôi.” Bỗng nhiên Chu Hiểm mở miệng.

      Phương Cử lập tức để bốn xâu thịt dê cầm trong tay vào đĩa của Chu Hiểm.

      Chia xong, Phương Cử lại mở bốn chai bia.

      Hứa Đường uống bia, chỉ cúi đầu ăn thịt nướng. ăn rất nhanh, cũng chuyện, chỉ nghe thấy giọng mềm mại của Trương Tuyết với Chu Hiểm. Chu Hiểm rất ít trả lời, thỉnh thoảng trả lời bằng từ.

      Hứa Đường là người đầu tiên ăn xong, sau khi để cây tăm bằng trúc xuống, xé đoạn giấy ăn kém chất lượng để lau miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Phương Cử: “Có thể trả tiền lại cho tôi chưa?”

      Phương Cử cầm chai bia lên uống, nghe những lời này nhất thời sửng sốt chút. ta nhíu mày cười cười, để chai bia xuống, rồi lấy ra chai bia từ trong thùng đặt dưới đất, dùng mép bàn để khui nắp, sau đó đưa cho Hứa Đường: “Uống xong chai này rồi tiếp.”

      Hứa Đường cắn cắn môi: “Là ăn xong thịt nướng trả tiền lại.”

      “Đúng vậy, nhưng có ai ăn thịt nướng mà uống bia hay ?” Phương Cử nhún vai cái tỏ vẻ vô tội.

      Hứa Đường nhìn ta: “Uống xong trả lại cho tôi?”

      Phương Cử gật đầu liên tục, tay đưa chai bia tay tìm cái ly cho Hứa Đường. Nào ngờ Hứa Đường nhận lấy chai bia, ngón tay xoa xoa miệng chai, ngửa đầu rót bia vào trong miệng.

      “Ôi, ôi!” Phương Cử đưa tay định ngăn cản, nhưng Hứa Đường lại hất tay ta ra, vẫn uống ừng ực, chỉ trong chốc lát, cả chai bia liền thấy đáy.

      đặt mạnh chai bia rỗng xuống bàn gỗ, lấy tay lau miệng: “Trả tiền lại.”

      Phương Cử mắt chữ A mồm chữ O, nhìn chai bia lúc lâu vẫn đáp lại. Lúc này, Hứa Đường thịt nướng cũng ăn, bia cũng uống, đúng là tìm ra nửa điểm lý do trả tiền.

      Lúc khó xử, chợt thấy Chu Hiểm cúi người xuống, lại lấy ra chai rượu, đưa cho Hứa Đường.

      Hứa Đường lập tức quay đầu lại, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của Chu Hiểm. Vẫn lạnh lùng và mang theo chút ý tứ thăm dò. Ngoài điều đó ra cũng nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào nữa.

      Tay Hứa Đường lặng lẽ nắm chặt, mở miệng, thấp giọng hỏi: “Có ý gì?”

      “Uống xong liền trả cho em.”

      Hứa Đường im lặng vài giây, nhận lấy chai rượu từ trong tay Chu Hiểm, nhìn miệng chai, lúc lâu vẫn có động tác gì.

      Phương Cử cười tiếng: “ phải mới vừa rồi rất dũng cảm sao, sợ à?”

      Hứa Đường khẽ cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn thẳng Chu Hiểm: “Tôi tin . Tôi với uống, tôi uống thắng phải trả tiền lại.”

      “Hứa Đường cậu điên rồi!” Trương Tuyết quát khẽ.

      Hứa Đường thèm để ý, nhìn chằm chằm Chu Hiểm.

      Im lặng lúc lâu, Chu Hiểm : “Được.”

      cầu trận khói lửa, giữa những tiếng trêu đùa ồn ào, thậm chí có người còn cao giọng bắt đầu ca hát, có ai chú ý tới bầu khí của quán bên này đột nhiên trở nên giương cung bạt kiếm.

      Phương Cử và Trương Tuyết đều im lặng dám lời nào, chỉ thấy Hứa Đường và Chu Hiểm gom tất cả bia xuống, cầm chai "Thi tiên Thái Bạch" màu trắng lên, rót đầy hai cốc nhựa bắt đầu cụng rượu. Rượu trắng này là đặc sản của trấn Độ Hà, khoảng chừng có hơn bốn mươi độ.

      Hai mươi xâu thịt nướng rất nhanh ăn xong, bình rượu trắng cũng uống được nửa.

      Phương Cử thầm quan sát vẻ mặt của hai người Hứa Đường và Chu Hiểm, ánh mắt của người trước có chút mơ hồ, ánh mắt của người sau vẫn sáng rực như cũ, tay nâng cốc rất vững vàng. Phương Cử thầm líu lưỡi, khỏi vui vẻ, nghĩ tới Chu Hiểm cũng có lúc lật thuyền trong mương*.

      * Lật thuyền trong mương: thành ngữ Trung Quốc, thuyền trong mương chắc chắn thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.


      Hai người lại uống xong nửa cốc, Hứa Đường như muốn ngã, Chu Hiểm chợt đưa tay, nắm được cổ tay của .

      Hứa Đường nheo mắt, trái tim cũng theo đó mà chợt dừng nửa nhịp, ngước mắt nhìn Chu Hiểm, nhìn có chút mơ màng. Chu Hiểm nhếch khóe miệng lên độ cong dễ thấy, thấp giọng hỏi : “Em tên gì?” Trong giọng của mang theo men say, có chút khàn khàn.

      Hứa Đường cụp mắt: “Hứa Đường, Đường trong Hải Đường*.”

      * Hải Đường: cây hải đường

      “Ồ”, bàn tay Chu Hiểm nắm cổ tay lại tăng thêm vài phần sức lực, biết là vô tình hay cố ý: “Hứa Hải Đường.”

      phải Hứa Hải Đường, tôi tên là Hứa Đường.”

      Chu Hiểm chẳng đúng sai, để cái cốc trước mặt xuống, móc ra điếu thuốc rồi châm lửa: “ uống.”

      Hứa Đường lắc đầu: “ còn chưa có say.”

      Chu Hiểm liếc nhìn cái: “Em thắng.”

      Hứa Đường lập tức ngước mắt lên: “Có thể trả tiền lại chưa?”

      Chu Hiểm buông cổ tay ra, lấy cặp sách để ghế, lấy hộp bút và vở từ bên trong ra, xé tờ giấy, viết mấy hàng chữ rồng bay phượng múa lên giấy, sau đó “bốp” tiếng đập xuống trước mặt Hứa Đường.

      Hứa Đường cầm lên nhìn, thấy chữ viết xấu xí đến nỗi làm kinh hãi lúc, nhìn lại nội dung, càng thêm khiếp sợ, muốn mở miệng, bên này Chu Hiểm đứng lên, Phương Cử cũng đứng dậy theo: “ Hiểm, giải tán sao?”

      Chu Hiểm gật đầu, lại đưa ánh mắt về phía Hứa Đường, với Phương Cử: “Cậu đưa Trương tiểu thư trở về.”

      Trương Tuyết ngẩn ra, lập tức hỏi: “Còn Hứa Đường sao?”

      Phương Cử vội vàng lôi kéo ta: “Trương tiểu thư, thôi.”

      Rất nhanh trong quán cũng chỉ còn lại hai người Chu Hiểm và Hứa Đường, trong tay Hứa Đường cầm giấy nợ, nhìn Chu Hiểm: “Chừng nào thực nội dung giấy nợ?”

      Chu Hiểm khẽ cười tiếng, bước bước về phía trước.

      Trái tim Hứa Đường căng thẳng, theo bản năng cũng lùi về sau bước. Trong chớp mắt, tay Chu Hiểm vòng qua sau đầu túm lấy tóc đuôi ngựa, đẩy đầu về phía trước chút, thấp giọng hỏi: “Hóa đơn tạm, có hiểu hay ?”

      Bị túm tóc đuôi ngựa, kéo tới mức khiến da đầu hơi đau, hơi thở mang theo mùi thuốc lá của Chu Hiểm phảng phất ở mặt, Hứa Đường cắn chặt đôi môi im lặng lên tiếng.

      Chu Hiểm nhìn chằm chằm ánh mắt của , giằng co như vậy mấy giây, Chu Hiểm buông đầu ra, sau đó về phía xe mô-tô, biến mất vào sâu trong bóng đêm giữa trận bụi bặm.

      Sau khi Chu Hiểm rời được lúc lâu, dường như Hứa Đường vẫn có thể nghe thấy tiếng động cơ “xình xịch” của xe mô-tô, cho đến khi tiếng cười đùa ầm ĩ xung quanh dần dần mang suy nghĩ của trở lại, từ từ ngước mắt lên, dưới ánh trăng, trông thấy nước sông dưới cầu, tiếng nước chảy róc rách, nước chảy vỗ vào đá.
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Tôm Thỏ, Iluvkiwi, duyenktn12 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: Độ Hà (03)
      Editor: coki

      Sau khi về nhà, Hứa Đường giải thích nguyên nhân về muộn là do sinh nhật bạn nên mẹ Hứa nghi ngờ gì, chỉ có chút vừa lòng đối với việc cả người toàn là mùi rượu: "Con sắp phải thi tốt nghiệp trung học rồi, mấy chuyện này từ chối được từ chối . Sau này phải gọi điện thoại về nhà trước, về trễ như thế rất an toàn."

      Hứa Đường gật đầu, thả cặp xuống tắm. Sau khi giặt giũ xong ra thấy đèn trong phòng Hứa Dương vẫn còn sáng nên tới gõ cửa.

      "Vào ."

      Hứa Đường đẩy cửa vào thấy Hứa Dương đứng ở ban công nhìn cái lồng chim treo ở phía đến ngẩn ngơ.

      "Sao vậy?"

      "Em cho rằng nuôi lâu như vậy chắc nó quen rồi nên sáng sớm hôm nay mới mở lồng tre ra thả nó chơi, kết quả là. . . . . ." Trong lời của Hứa Dương có chút tiếc nuối nhưng cũng có thương xuân buồn thu quá nhiều, cậu kê cái ghế lấy lồng chim xuống sau đó bỏ qua bên.

      Khi cậu xoay người lại thấy Hứa Đường đứng bất động ở cửa nên hỏi: "Chị sao vậy? Sao vẫn chưa ngủ? phải ngày mai chị có lớp tự học sớm sao?"

      "Ừ." Hứa Đường lấy lại tinh thần, : "Em cũng ngủ sớm ."

      ——

      Kỳ thi tốt nghiệp trung học tới gần nên số ngày nghỉ quả rất ít ỏi, lớp mười hai cách hai tuần mới có buổi chiều và buổi tối của ngày chủ nhật là được nghỉ ngơi nên vào buổi nghỉ trưa hôm nay, sau khi Hứa Đường ăn trưa ở căn tin trường học xong nhanh chóng trở về phòng học làm xong bài tập rồi dọn dẹp sách vở để về nhà. Lúc ra khỏi cổng trường đột nhiên nhớ đến mấy ngày trước Hứa Dương có ruột bút sắp hết nên rẽ vào con đường dành riêng cho người bộ ở phía sau trường học để mua đồ.

      Con đường này là nơi dạo thích của các học sinh ở thị trấn Độ Hà, ở đây có rất nhiều quần áo đẹp giá rẻ, nhiều loại kẹp tóc và những quầy ăn vặt, quán trà sữa san sát nhau.

      Con phố này rất dài nhưng chỉ có nhà sách duy nhất bán ít tạp chí cũ và sách lậu. Hứa Đường có hứng thú với quần áo và trang sức nên tất cả tiền tiêu vặt đều xài vào việc mua sách. mua sách cũng dám mang về nhà mà đứng ở trong nhà sách đọc, hai giờ quyển, xem xong rồi nhờ ông chủ tiệm sách cất giữ giúp, dần dà ông chủ trở nên quen biết với nên để cho mua nữa mà bảo đọc xong trả lại nguyên chỗ cũ là được. Sau lại đó nữa ông chủ lại đặc biệt đặt thêm cái ghế ở phía sau quầy cho nên thời gian rảnh rỗi Hứa Đường đều ngâm mình ở tiệm sách.

      Hôm nay đến tiệm sách mua ít ruột bút theo thường lệ, sau khi ông chủ chuyện với mấy câu thèm chú ý đến nữa mà dời xích đu ra trước cửa, nhắm mắt nằm ở phía đó nghe radio. Hứa Đường cũng dời cái ghế ra cạnh cửa, như thế có thể phơi nắng mặt trời.

      Khi quyển tiểu thuyết trong tay xem được nửa Hứa Đường chợt nghe thấy chuông gió treo cửa của tiệm trà sữa đối diện phát ra tiếng kêu.

      Hứa Đường lập tức ngẩng đầu lên nghe thấy hai người rất quen thuộc vào trong tiệm. nhìn chằm chằm trong chốc lát sau đó khép sách lại, bỏ lên giá sách rồi : " Chú Triệu, cháu có chút việc phải trước, lần sau lại tới."

      Chú Triệu cũng mở mắt, chỉ phất phất tay với .

      Hứa Đường liếc nhìn cửa hàng đối diện thấy Chu Hiểm và Phương Cử vào bên trong. dám vào theo, sau khi suy nghĩ trong chốc lát rẽ vào quán internet bên cạnh quán trà sữa. cũng chơi máy tính mà thẳng vào nhà vệ sinh của quán internet.

      Đây là nhà vệ sinh nam nữ dùng chung, Hứa Đường chờ người bên trong ra rồi vào đóng cửa lại, sau đó mở cửa sổ bẩn thỉu ra, dùng tay chống lên bệ cửa sổ rồi dùng đầu gối trèo lên. cẩn thận thò người nhìn ra phía bên ngoài. Phía dưới là cái cống chật hẹp, bên cạch lót hàng gạch đỏ.

      Cửa sổ rất thấp nên Hứa Đường đưa chân qua sau đó nhảy xuống từ cửa sổ. dẫm vào hàng gạch đỏ, ngồi xổm người xuống, chậm rãi đến chỗ cửa sổ của tiệm trà sửa.

      Hứa Đường nín thở, cởi cặp sách xuống ôm vào trong ngực.

      ". . . . . . nửa phòng ốc ở thị trấn Độ Hà đều ở trong tay lão Trịnh, lão chỉ cần cho thuê giá cao là có thể ngồi yên kiếm tiền nên Kiêu rất mất hứng." Người chuyện chính là Phương Cử.

      Chu hiểm "Ừ" tiếng: “ Kiêu phải là đối thủ của lão Trịnh."

      Kiêu mà bọn họ nhắc tới chính là đại ca của "Thanh Long bang", thủ lĩnh của Chu Hiểm và Phương Cử còn lão Trịnh trong miệng bọn họ cũng là đại ca của thế lực khác.

      Ở trong mắt Hứa Đường “Thanh Long bang" cũng có khác gì trò chơi nhập vai của những đứa trẻ, chuyện giỏi nhất mà đám đàn em du thủ du thực của Kiêu kia làm đơn giản cũng chỉ là thu chút phí qua đường con đường ngang qua thị trấn Độ Hà, huyện Lộc Sơn này mà thôi nhưng Lão Trịnh lại phải như vậy. Thế lực của ông ta chủ yếu ở huyện Lộc Sơn, thị trấn Độ Hà cũng nằm trong phạm vi đó. Kiêu muốn lật đổ được lão Trịnh có thể là lấy trứng chọi đá.

      Phương Cử nhai mấy viên đá phát ra tiếng rắc rắc: “Lão Trịnh ăn thịt rồi mà nước canh thịt cũng chịu bỏ qua, làm vậy là có đạo đức rồi."

      Chu Hiểm gì, lúc sau Hứa Đường ngửi được mùi thuốc lá cực nhạt tản ra.

      Phương Cử tiếp: “Em thấy tại chúng ta chỉ có thể ngầm ngáng chân Lão Trịnh để lão ta được thoải mái ở thị trấn Độ Hà này. Bên Bưu Tử cũng có ý giống vậy, chúng ta có hợp tác với nhau."

      Sau đó là im lặng, hình như là đợi Chu Hiểm quyết định.

      lát sau, giọng trầm thấp của Chu Hiểm vang lên: “Chọn bạn khó hơn chọn đối thủ, cậu có biết . . . . . ." Trong giọng của Chu Hiểm mang theo chút do dự hiếm thấy.

      Khi Hứa Đường nghe thấy câu này lỗ tai lập tức dựng thẳng lên, vậy mà Chu Hiểm lại gì nữa.

      Hứa Đường còn chưa kịp thất vọng chuông gió ở cửa lại vang lên làm cho Hứa Đường sợ hết hồn, nghe thấy băng ghế bên trong cửa sổ phát ra thanh nên lập tức cúi người thấp hơn, nhanh chóng chạy trốn qua bên cạnh.

      Khi chạy đến bên ngoài cửa sổ của quán internet Hứa Đường nghe thấy giọng nữ mềm mại vang lên, hình như là giọng của Trương Tuyết.

      Hứa Đường đứng lên hít thở hơi sau đó trèo lên cửa sổ, trở về theo đường cũ. đứng lấm lét ở cửa quán Internet, nhìn trái phải hồi sau đó đeo cặp sách lên vai chạy nhanh về phía nhà mình.

      Bước chân của càng lúc càng nhanh, sau khi ra khỏi đường dành riêng cho người bộ mới dần dần chậm lại. Thị trấn Độ Hà chia ra làm Nam cầu và Bắc cầu, nhà Hứa Đường ở phía Nam, sau khi qua cầu, ngang qua siêu thị rồi rẽ vào ngỏ hẻm là có thể nhìn thấy.

      Hôm nay siêu thị bán hạ giá nên Hứa Đường bị người ta nhét cho xấp quảng cáo, vừa đọc vừa vào trong ngõ hẻm, trong lúc lơ đãng nhìn lên bước chân lập tức dừng lại.

      Ở dưới tàn cây bồ kết phía trước có chiếc xe gắn máy đỗ lại, bên cạnh xe có người đứng, miệng ngậm điếu thuốc, mắt nhìn về phía .

      Hứa Đường rất muốn nhấc chân chạy trốn thế nhưng lại nuốt ngụm nước bọt, áp chế cảm giác kích động này xuống. siết chặt tờ giấy quảng cáo trong tay, hơi gật đầu Chu Hiểm sau đó cúi đầu xuống, làm như có chuyện gì tiếp tục vào trong hẻm.

      hề biết lúc này tốc độ của chính mình càng lúc càng nhanh, thậm chí còn có lỗi giác may mắn rằng mình Chu Hiểm cách Chu Hiểm rất xa nhưng mà suy nghĩ này chỉ tồn tại trong cái chớp mắt đến khi —— quai đeo cặp sách của bị Chu Hiểm kéo mạnh lại, cả người chịu chế của lui về phía sau sau đó đụng vào lồng ngực Chu Hiểm.

      Hứa Đường bị dọa sợ đến mức nín thở, cả người cứng còng, da đầu tê dại.

      Chu Hiểm cho tay vào trong túi đồng phục, móc đồ vật ra đứa đến trước , môi dán chặt vào vành tai : “Hứa Hải đường, lá gan em đúng là ."

      Hứa Đường trợn to hai mắt, nhìn kẹp tóc trong lòng bàn tay Chu Hiểm.

      " ." Cánh tay Chu Hiểm càng siết chặt hơn, nhìn từ góc độ khác giống như ôm chặt Hứa Đường từ sau lưng.

      Hứa Đường cũng biết là thể nào thoát được, lúc ban đầu rất hoảng sợ nhưng giờ phút này lại rất trấn định “Đúng là tôi có nghe trộm các chuyện."

      "Em nghe thấy cái gì?" Bàn tay Chu Hiểm dời lên , ngón cái như vô ý chạm vào động mạch ở cổ .

      Hô hấp của Hứa Đường hơi chậm lại, bàn tay siết chặt nhưng giọng lại rất tỉnh táo, chút nào run rẩy: “Tôi nghe thấy được gì cả."

      Đột nhiên hai người trở nên im lăng, lúc lâu sau Chu Hiểm mới buông lỏng tay ra. Hứa Đường lập tức bước lên bước thoát khỏi khống chế của sau đó xoay người lại ngẩng đầu nhìn Chu Hiểm: “ còn thiếu tôi tiền."

      Chu Hiểm im lặng mấy giây rồi nó: “Hứa Hải đường, lá gan của em đâu."

      Hứa Đường nhìn chằm chằm : “Tửu lượng của tôi cũng kém."

      Chu Hiểm nhìn , ánh mắt vẫn bình thản giống như thường ngày nhưng lại có thêm thăm dò sâu xa. Giờ phút này Hứa Đường hoàn toàn tỉnh táo lại, để mặc nhìn, né tránh chút nào.

      Cuối cùng Chu Hiểm thu hồi ánh mắt lại, gì cả mà quay người ngồi lên mô tô sau đó chạy xe ra ngoài ngỏ hẽm.

      Hứa Đường nhìn tàn thuốc vẫn còn cháy nằm dưới cây bồ kết, khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười khẽ.

      ——

      Từ sau lần đó, trong khoảng thời gian rất dài Hứa Đường nhìn thấy Chu Hiểm. Hình như rốt cuộc những nữ sinh “mốt” trong trường học kia cũng nhớ tới là phải hưởng ứng lời kêu gọi thi tốt nghiệp trung học nên mới thu lại bớt phóng túng, ăn chơi của mình.

      Tháng ngày vô vị nhanh chóng trôi qua, rất nhanh Hứa Đường phải nghênh đón kì thi trọng nhất trong đời mình.

      Kỳ thi này cũng khác gì những ngày bình thường, sau khi thi xong là thời gian chờ kết quả, lúc này Hứa Đường trở về nhà bà ngoại chuyến, khi trở về nhà Tưởng Hòa Hoa và Hứa Dương bắt đầu tiến vào giai đoạn ôn tập cuối kỳ.

      Hứa Đường chán đến chết nên bắt đầu suy nghĩ tới chuyện tìm việc. khảo sát ở bên ngoài cả ngày, lúc về cả người bốc mùi hôi chua, sau khi về nhà tắm rửa sạch mặt trời ở phía tây cũng chỉ còn lại mảnh . mang theo thùng nhựa đến cửa sau xách nước, lúc vừa mới mở cửa đột nhiên nghe thấy trong ngõ hẻm chật hẹp vang lên tiếng bước chân dồn dập.

      Hứa Đường tập trung nhìn kỹ thấy bóng người cao lớn chạy như bay về phía bên này, chưa kịp mở miệng trong nháy mắt, bóng dáng kia chạy tới trước mặt , ta gạt qua bên chui vào khe cửa sau đó tiện tay kéo vào trong, đóng chặt cửa lại.

      Trong tay Hứa Đường còn cầm thùng nhựa, cánh tay lại bị Chu Hiểm nắm chặt, hơi thở hổn hển ấm áp của phun lên khuôn mặt vừa mới tắm xong còn mang theo hơi nước của .

      Ở phía ngoài cửa, loạt tiếng bước chân nhốn nháo dần dần tới gần, ngay sau đó lại dần dần cách xa.

      Lúc ở phía xa truyền đến tiếng chó sủa Chu Hiểm mới buông tay ra, thân thể nặng nề dựa vào cửa. Giờ phút này Hứa Đường ngửi được mùi giống như gỉ sắt, trong lòng hoảng hốt nên vội vàng bước tới xem xét thấy cánh tay trái của Chu Hiểm quấn chặt nửa cái áo sơ mi đen.

      Hô hấp của Hứa Đường hơi chậm lại, khỏi vươn tay ra nhưng Chu Hiểm gạt tay , cởi áo sơ mi ra, tiện tay ném vào thùng nhựa rồi : "Tìm bác sĩ tới đây."

      Ngay khi nửa cái áo sơ mi đó rơi vào trong thùng nước thùng nước lập tức bị nhuộm đỏ, lúc Hứa Đường nhìn thấy sợ hết hồn hết vía sau đó lại nhìn cánh tay Chu Hiểm, chỉ có vết thương, da thịt cũng bị hở ra

      kịp nghĩ nhiều mà đỡ Chu Hiểm đến phòng của mình rồi bảo ngồi xuống sau đó kéo ngăn kéo ra, lấy tiền cầm chặt trong tay rồi chạy nhanh ra ngoài tìm bác sĩ.
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Tôm Thỏ, IluvkiwiChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :