1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Người tình màu đen - Tác giả: Lâm Tịch Mộc Mục Tâm (2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Truyện này có văn án nhé mọi người nên Mèo edit chương 1 luôn

      Người tình màu đen

      Tác giả: Lâm Tịch Mộc Mục Tâm

      ______________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________-


      Chương : hẹn mà gặp

      Từ khi chia tay nàng đến giờ là 495 ngày, suốt 495 ngày qua nàng đều quay lại tìm ta. Ta thực nghi ngờ là nàng cố ý bỏ rơi ta trong thành phố xa hoa truỵ lạc này. Thời tiết ở phương nam luôn nắng mưa bất chợt, nhất là tháng bảy tháng tám. Bây giờ là tháng bảy, khi mưa dầm dứt, lúc lại nắng gắt chói chang.

      Sống trong thành phố như vậy, vốn tâm tình chẳng ra gì nên ta càng cảm thấy khó chịu, dường như bất an ở sâu trong nội tâm cũng bắt đầu rục rịch. Chỉ có lúc đêm khuya ta mới tìm điểm dừng chân cho tâm hồn như những người khác sống trong thành phố này.

      "Đêm" là quán bar ta thường xuyên lui tới, cũng có thể ta là khách quen ở đây, các nhân viên trong quán cũng đều biết ta. Có lẽ hôm nay ta đến hơi sớm nên trong quán mới chỉ có mấy người. Nhìn những người khách nhàn hạ nhấm nháp cocktail ta cảm thấy nhịp điệu sống của con người bây giờ quả thực quá nhanh, càng ngày càng nhiều người thích cuộc sống kiểu mì ăn liền này. Vì vậy, tâm linh của họ cũng bị nhịp điệu này cuốn theo, có mấy người còn nghiêm túc chăm sóc cho phần hồn của mình. Khi trong lòng cảm thấy mệt mỏi, phần lớn mọi người đều tìm đến địa điểm giải trí để cho tâm linh được nghỉ ngơi. Ta cũng là trong vô số người như vậy, mặc dù hiểu nhưng cũng giống như họ, ta vẫn cứ trầm luân trong chốn xa hoa truỵ lạc này.

      Ta tìm chỗ trống ngồi xuống, tay pha rượu tên là Pougny pha cho ta ly "rực lửa", bởi vì biết ta chỉ thích mùi vị loại cocktail này. Cocktail được đưa lên, ta nhấp ngụm , để mặc cho vị rượu tan ra trong miệng. Cocktail của Đêm rất đặc biệt, hề giống như tại các quán bar khác. Các quán bar bình thường đều dùng rượu tây để pha cocktail nhưng ở đây , cocktail ở Đêm chỉ dùng rượu trắng, mùi vị nước ép trái cây hay nước ngọt cũng thể át được hương thơm riêng biệt của rượu quê, cho nên ta rất thích đến đây uống rượu. Ta cảm thấy hình như rượu ở đây có thể dập tắt ngọn lửa u sầu trong lòng mình, hương rượu đậm đà và nồng độ vừa phải làm cho ta thực hiểu được thế nào là nhất túy giải thiên sầu.

      xa nàng 495 ngày rồi, ta tin rằng nếu như nàng còn ta nhất định quay lại tìm ta. Hơn bốn trăm ngày đêm chờ đợi mà hề có kết quả, ta bắt đầu hoài nghi, có phải nàng quên mất tồn tại của ta từ lâu rồi ? Đám mây mù trong lòng xua mãi tan, bởi vì ta thể xóa bỏ ý nghĩ phải chờ đợi nàng.

      Thấy ta uống ngụm rồi ngồi ngẩn người, Pougny quan tâm tới gần hỏi han:

      "Sao thế? Lại nhớ tới ả kia à?"

      Ta gật đầu gì.

      Pougny nhìn ta, lắc đầu :

      "Nhìn mày chẳng có tí tinh thần nào cả, đừng có say gục ở đây nhé. muốn hết giờ làm lại phải đưa mày về đâu, mày mệt nhưng mệt".

      " thông cảm, đêm nay có khi lại phải đưa em về lần nữa đấy".

      " có đâu, đêm nay còn say tống cổ mày ra đường đấy, làm gì có chuyện đưa về".

      "Đừng thế mà, có thể đừng nhẫn tâm như thế được ? Dù thế nào cũng là em mà".

      Ta vừa vừa uống ngụm nữa, nhìn Pougny chằm chằm với vẻ mặt cười xấu xa khiến sởn gai ốc.

      "Được rồi được rồi, xem như kiếp trước nợ mày được chưa?"

      xong lại len lén mang ly cocktail từ dưới quầy bar tới. Đó là ly cocktail màu đen, nhìn rất lạ, nhưng ta có thể lập tức nhận ra mùi sô la và mùi rượu quê thoang thoảng.

      Pougny đặt ly rượu trước mặt ta:

      " vừa pha, còn chưa nếm thử, thôi coi như mày số đỏ vậy. Mày nếm thử hộ xem mùi vị thế nào?"

      Ta hơi ngẩn người nhìn ly cocktail này rồi nếm ngụm . Mùi vị rất đặc biệt, bình thường sô la có mùi rất đậm, thích hợp để pha với rượu quê vì hương rượu bị mùi sô la át mất, còn nếu cho ít sô la quá lại thấy mùi sô la. Nhưng Pougny lại có thể làm được, mà đặc biệt hơn là nó làm cho ta cảm thấy dư vị vừa ngọt ngào vừa chua chát, ngọt ngào như tình , chua chát như thể xa nhau.

      Đặt ly xuống, ta nhìn ly rượu lát rồi hỏi Pougny: "Trong này còn có cả kiwi và lựu đúng ?"

      Từ lâu Pougny còn cảm thấy ngạc nhiên khi thấy ta có thể chỉ ra thành phần trong rượu, chỉ gật đầu cười, nụ cười hết sức gian trá. biết bình thường khi mới chế ra loại cocktail mà ta uống ngụm rồi hỏi gì nữa có nghĩa là cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần ta thấy ngon ta uống liền ba ly. Vì vậy, lập tức lấy ba chiếc ly chuẩn bị pha tiếp.

      " cần đâu, em muốn uống loại này".

      Thấy ta vậy, Pougny chợt sững người:

      "Sao thế? ngon à?"

      " phải! Rượu này rất ngon, chỉ có điều dường như nó phù hợp với em".

      "Vì sao?"

      "Nó làm cho em cảm thấy mất mát".

      " sao?" Pougny cũng lấy ống hút thử chút, cảm nhận vị rượu rồi quay sang nhìn ta: "Xin lỗi, rượu này..."

      " sao, em chỉ tò mò biết loại cocktail này có tên gọi là gì?"

      Thấy ta hỏi như vậy Pougny lập tức hứng thú, được khơi đúng nguồn, bắt đầu thao thao bất tuyệt chọn nguyên liệu thế nào thế nào, pha chế trăm cay nghìn đắng thế nào thế nào, quả thực kém gì Thần Nông nếm bách thảo. Đến tận lúc kiên nhẫn của ta đạt đến cực hạn ta mới tức giận ngắt lời: "Em chỉ hỏi loại cocktail này gọi là gì thôi mà".

      Pougny dừng lại cười cầu tài: "Còn chưa có tên!"

      "Bó tay, chưa có tên cứ thẳng, còn làm em mất bao nhiêu thời gian như vậy! có biết phút của em là mấy chục triệu ? Làm em mất thời gian có bồi thường được ?"

      Ta nửa đùa nửa .

      "Thế à? Vậy xin lỗi. Có điều nếu em thích loại này nghĩ giúp cái tên ".

      Nghe thấy đề nghị của Pougny ta lập tức há hốc mồm, lúc học ta cũng chẳng phải học sinh giỏi gì, bây giờ bắt ta đặt tên quả thực chính alf làm khó ta. Đột nhiên linh quang chợt lóe, ta nghĩ đến cái tên.

      "Gọi là người tình màu đen ".

      "Ờ, tên tồi, được, sau này gọi nó là người tình màu đen vậy!"

      Nhìn Pougny cười vui vẻ ta có cảm giác như trút được gánh nặng. May là được chấp nhận, nếu ta thực thể nghĩ ra thứ gì hay ho nữa.

      Lúc này quan cũng bắt đầu náo nhiệt, Pougny bận tối mắt tối mũi. Ta ngồi mình nhấm nháp cocktail, phải người tình màu đen, bởi vì người tình màu đen làm ta nhớ đến người con ở nơi phương xa kia nên ta chỉ đặt bàn mà uống.

      Lúc này chợt có tới bên cạnh ta:

      "Mời em ly nhé!"

      Ta rất ga lăng gọi cho ta ly, nhưng ca ta lại uống.

      "Tại sao vậy? Em thích loại gọi à?"

      " phải, em chỉ muốn thử ly màu đen kia thôi". chỉ ly người tình màu đen.

      "À, Ok!"

      Ta gọi Pougny tới bảo pha ly người tình màu đen nữa. nhấp ngụm rồi : "Loại cocktail này quả thực rất đặc biệt!"

      "Đặc biệt như thế nào?"

      "Rất khó , nhưng có cảm giác rất lạ, dường như..."

      "Giống như tình đau khổ đúng ?"

      bé gật đầu: "Loại này tên là gì?"

      "Người tình màu đen".

      "Đúng là rất thích hợp, làm gì mà ngồi uống mình? ai cùng à?"

      ", thích đơn!"

      " à? đúng là lập dị!"

      "Thế à? Sao thấy thế? cảm thấy mình rất bình thường, ít nhất biết là còn sống".

      bé cười cười : "Có thể cho em biết tên được ?"

      " được".

      "Vì sao?"

      Ta làm bộ trầm tư, sau đó đáp: "Bởi vì em còn chưa với em tên là gì!"

      "Em tên là Nhã".

      "Ờ".

      "Còn ?"

      " với em!"

      Thấy ta trêu chọc, bé tỏ ra rất tức giận: " thôi!"

      vừa định quay Pougny xuất : "Sao lại thế em? Ngồi với con người đau khổ nổi tiếng của quán thêm lát nữa ".

      rồi lại cười gian làm cho ta thực muốn đập cho trận.

      Pougny xuất nên Nhã cũng ngay mà ở lại trò chuyện câu được câu chăng với . Ta ngồi yên lặng nghe cuộc trò chuyện nhạt như nước ốc này.

      Chương Hai: Quen biết

      Hôm nay là ngày thứ 496 xa nàng, ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ làm ta chói mắt. Xem ra ngày mới lại bắt đầu, trong ngày mới này có bất ngờ gì chờ đợi mình? Ta rất hi vọng phải chờ đợi mỏi mòn trong vô vọng nữa.

      Tuy nhiên như trò đùa của ông trời, khi ta mở mắt trước mặt ta phải là hi vọng, cũng phải chờ đợi mỏi mòn mà là khuôn mặt.

      chính xác là gương mặt phụ nữ, cũng có thể coi là thanh tú. Mà càng làm cho ta kinh hoàng là chúng ta nằm cùng nhau, trần như nhộng. nàng ôm ta, hơi thở đều đều cho ta biết vẫn còn ngủ. Ta lập tức sửng sốt. Đây là chuyện gì? Tại sao ta lại ngủ cùng người phụ nữ???

      Tất cả những chuyện này làm cho cơn buồn ngủ của ta hoàn toàn biến mất, ta lập tức ngồi dậy và nhận ra đây phải căn phong thuê của mình mà là trong khách sạn. Sao lại như vậy? Tối qua xảy ra chuyện gì?

      Đợi ! này phải người tối qua tán gẫu với Pougny sao? Dường như ta bảo mình tên là Nhã. Đúng rồi, ta là Nhã!

      Đến lúc này ta mới nhớ ra mọi chuyện tối qua. Hôm qua mình lại uống say, trong lúc mơ màng mình nhớ mình nhìn thấy ta, vì vậy mình coi ta là nàng, kết quả là mình và ta tới đây, sau đó...

      Trời ơi! Ta làm gì? Ta thực áy náy!

      " dậy rồi à? Mấy giờ rồi? Em đói quá, khách sạn có ăn sáng ?" Nhã tỉnh dậy thấy ta ngẩn người ngồi quay mặt vào tường liền hỏi.

      "Tối qua..." tới đây Nhã cố ý dừng lại chút, thấy ta tỏ ra hơi sốt ruột mới tiếp: "...cũng được, có điều đúng là kì lạ. Lên giường với còn gọi tên khác, người tên là Trân đó là ai vậy?"

      Nghe thấy cái tên Trân trái tim ta lại thấy đau xót, nhưng ta muốn lừa nàng, vì vậy ta trả lời: "Là người nhất trong cuộc đời này, với em như vậy làm cho cảm thấy dường như là phản bội ấy".

      "Xin người! Giờ là thế kỉ nào rồi mà còn chuyện này? Hơn nữa cùng lắm chúng ta cũng chỉ là tình đêm, sợ cái gì? Mà em nghe người bỏ , để lại thành phố này và hề quay lại, cho nên chuyện của chúng ta là hai bên cùng tự nguyện, OK?"

      Nghe Nhã ta lại cảm thấy đau xót, ta muốn phản bác nhưng phản bác được. Dù sao người ta cũng là phụ nữ, người ta mới là người thiệt mà còn có thể nghĩ thoáng như vậy, vì sao ta lại cứ phải lao đầu vào chỗ bế tắc chứ? Có lẽ trong thành phố chỉ coi trọng vật chất này chuyện như vậy vốn là chuyện thịnh hành.

      Ta cũng có ít bạn lúc có việc gì lại thích chơi trò này, hơn nữa còn miệt mài biết chán. Có lẽ bên dưới bề ngoài phồn vinh của thành phố này chính là trầm luân của nhân tính!

      Thấy ta vẫn ngồi ngẩn người, Nhã khẽ đẩy ta: "Em phát rát thích tỏ ra u sầu, thể vui vẻ chút sao? Chẳng lẽ muốn em cũng ngồi ngẩn ra với à?"

      "Đâu có, chỉ là chuyện xảy ra hơi đột nhiên làm cho chưa thể tiếp nhận được".

      Nghe ta như vậy Nhã lập tức đứng dậy: " có phải đàn ông ? Chuyện như vậy em còn tính toán, suy nghĩ làm cái gì?"

      Nhìn đứng chống nạnh giáo huấn ta mà mảnh vải che thân ta cảm thấy thực buồn cười, ta cố nhịn cười đưa quần áo cho ta mặc vào. Dường như ta hiểu lầm ý ta: "Sao? Muốn đuổi em à?"

      " phải, tại sợ em lạnh. Mặc dù bây giờ là mùa hè nhưng thời tiết buổi sáng vẫn rất lạnh, mặc vào !"

      Khi ta xong Nhã chợt sững sờ chút rồi bắt đầu mặc quần áo. Thấy ta định mặc quần áo ngay trước mặt mình, ta vội chỉ phòng tắm : "Nhã này, em vào trong kia mặc quần áo , mặc ở đây thấy quen".

      ta nhìn ta lát rồi ôm quần áo vào nhà vệ sinh.

      Thừa dịp này ta cũng mặc quần áo vào, đặt tấm danh thiếp ở bàn rồi ra ngoài.

      Nhiệt độ buổi sáng ở thành phố này rất thấp, với lại quần áo người cũng nhiều khiến ta lạnh run.

      Ta tới quán ăn sáng, ăn bát cháo rồi mang bát về, lúc qua hiệu thuốc lại tiện thể mua vỉ thuốc giải rượu rồi mới trở về khách sạn. Về đến nơi Nhã còn chưa , đứng cạnh cửa sổ ngơ ngác nhìn người đến người dưới đường phố. Ánh nắng buổi sáng chiếu lên người khiến tỏ ra cực kì dịu dàng.

      " đâu về đấy? Em tưởng luôn rồi?" Thấy ta trở về, ta hỏi mà quay đầu lại.

      "Đâu có, vừa rồi phải em em đói sao? mua đồ ăn sáng cho em. Ăn !" Ta đưa hộp cháo cho nàng.

      "À mà uống hai viên thuốc giải rượu trước , tối qua em cũng uống ít, uống thuốc giải rượu đỡ hại người hơn!"

      Nhìn vỉ thuốc tay ta, biết vì sao ánh mắt Nhã chợt lấp lánh, dường như trong mắt có thứ gì đó. Nhã rất nghe lời uống hai viên thuốc rồi mới ăn cháo, nhìn ăn trong lòng ta bất giác lại nhớ tới nàng, có lẽ lúc này nàng cũng ăn sáng tại nơi nào đó thế giới này!

      "Vì sao lại mua thuốc với đồ ăn cho em?"

      Ta cảm thấy rất khó hiểu với câu hỏi của Nhã, đành phải hỏi lại: "Viecj này có quan hệ gì à?"

      "Có phải là vì quan tâm đến em ?"

      "Quan tâm em à? Có lẽ vậy!"

      Nhã hơi sững sờ chút, thanh lí nhí: " nên quá tốt với em như vậy!"

      "Bình thường vẫn luôn như vậy, có gì là tốt với em hay tốt với em cả, chẳng qua là nghĩ đến chuyện tối qua cảm thấy có lỗi với em, xem như đây là lời xin lỗi của ".

      "Ờ".

      " thấy em cũng rất lạ, tại sao em lại sợ người khác tốt với em?"

      "Đâu có! Chỉ là chưa từng có ai quan tâm đến em thôi!"

      "Ơ, vậy à?"

      "Đúng vậy. Từ lúc em rất bố em qua đời, mẹ em bận làm cả ngày, có thời gian quan tâm đến em, cứ như là có đứa con như em ấy. Từ em đều phải tự chăm sóc chính mình, có ai quan tâm em cả".

      Nghe kể lại chuyện của mình, ta cảm thấy trước mắt này và ả tán dóc với Pougny rối qua hoàn toàn như hai người khác nhau.

      "Thảo nào sáng nay thấy em là lạ, ra em cũng thích cuộc sống ban ngày!"

      "Có lẽ vậy! Thực ra mỗi lần cùng đàn ông thuê phòng em chỉ muốn tìm người quan tâm đến em, nhưng tất cả đều rời vào sáng hôm sau, thậm chí có người còn muốn gặp lại em nữa. Em muốn có người quan tâm đến em, làm cho em tìm được mục đích để sống tiếp".

      xong Nhã mới ngẩng đầu lên nhìn ta, lúc này ta mới biết thứ lấp lánh trong mắt lúc vừa rồi chính là nước mắt. ta vừa khóc ta hoảng sợ, bởi vì ta sợ nhất là thấy phụ nữ khóc.

      Nhưng biết làm gì khác, ta đành phải lẳng lặng ngồi ở đó chờ đợi, chờ đợi ta khóc xong.

      "Cảm ơn ở đây chuyện với em".

      " cần cảm ơn, sau này nếu như em muốn tìm người chuyện có thể a lô cho . Danh thiếp của bàn, bất cứ lúc nào cũng có thể đến chỗ em!"

      "Tốt quá! Đúng rồi, hôm nay phải làm à?"

      Nhã nhắc đến chuyện này ta mới nhớ ra hôm nay mình còn phải làm. Muộn mất rồi, ta vội vàng tạm biệt Nhã.

      Khi đến cửa hàng ta bị ông chủ mắng trận, nhưng công việc vẫn phải làm.

      Vốn tưởng rằng ngày hôm nay cứ như vậy là qua, ngờ lúc sắp hết giờ làm Nhã lại gọi điện thoại tới, muốn hẹn ta ra ngoài chơi.

      Tan việc ta tắm qua rồi mới đến quán cà phê Nhã hẹn, tới nơi ta hỏi Nhã: "Hẹn đến có việc gì em?"

      " có".

      Lúc này ta mới để ý hôm nay Nhã có vẻ khang khác, ta gì chỉ im lặng nhìn Nhã. Cả buổi tối hai người chúng ta câu nào, bởi vì ta biết Nhã rất đơn, cần có người ngồi bên cạnh.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :