1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Người tình không đúng lúc - Chanh Nặc (10/10+hồi cuối) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      [​IMG]
      Tên gốc: Người chồng là lạ

      Tác giả: Chanh Nặc

      Chuyển ngữ: ngocquynh520
      Chỉnh ngữ: Duy Niệm
      Số chương: 10 (mỗi chương hai phần)
      Trang bìa: Ốc

      Thể loại: đại, sủng, đô thị tình duyên
      Giới thiệu:
      Sau khi gia cảnh thất thế, Thẩm Uất Lam phải cố rắng trở nên kiên cường, độc lập. phải là đóa hoa yếu ớt. Bả vai của có thể tự mình chăm nom gánh vác tất cả trách nhiệm

      Nhưng kể từ khi ông chủ của , Vu Bồi Vũ, gặp chuyện bất bình, ra tay cứu thoát khỏi móng vuốt của sói lang, quan tâm dịu dàng và chăm sóc chu đáo của khiến hiểu được…

      ra có người đàn ông để làm chổ dựa là chuyện hạnh phúc biết dường nào.

      Nhưng lại thể lợi dụng ông chủ của mình, thể ham muốn chăm sóc ấm áp kia… Cứ như thế, bắt đầu , nhưng lại dám mơ ước hi vọng thiên trường địa cửu xa vời. Có thể khiến hạnh phúc cũng đủ làm cho thõa mãn…

      Vu Bồi Vũ thương vô cùng lúc nào cũng tỏ ra dáng vẻ kiên cường dũng cảm này. Vì vậy, mới bắt đầu nghĩ ra trăm phương ngàn kế để được chăm sóc , cho mượn căn nhà bỏ trống của mình để trú thân.

      Tóm lại, việc gì có thể nghĩ tới, đều muốn giúp … Nhất định đây phải vì có lòng nhân ái vô bờ bến… Mà là vì… có thể … 99% là người ta mất rồi. Mà , cũng rất ngoan ngoãn đón nhận tình của .

      Chỉ là… vì sao tình của giống như nhân tình lén lút thế? Vì sao vẫn xem như là ông chủ? Chẳng lẽ nhận ra nhiệt tình của hay sao?

      Điều muốn, chính là tình cảm trọn vẹn toàn tâm toàn ý của !

      Quan hệ muốn, chính là làm ông xã của chứ phải là tình nhân bí mật…
      Last edited by a moderator: 15/12/15
      Meoconkissu2Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: (1)

      Nhà hàng Pháp, ChezVous.

      Sau khi đóng cửa phòng nghỉ ngơi cho nhân viên, sinh viên làm bán công Thẩm Uất Lam cởi tạp dề xuống, đổ đống tiền lẻ trong túi ra, đếm cách cẩn thận.

      Năm, mười, hai mươi lăm, sáu mươi… chín mươi chẳn. Mua hai hộp băng vệ sinh xong, tiền còn lại có thể đủ cho mua được bữa cơm Tàu.

      Ôi! Thẩm Uất Lam thở ra hơi dài như trút được gánh nặng. Tốt quá rồi! Cám ơn trời đất!

      “Hôm nay còn dư lại súp nấm và canh cà rốt, có ai muốn đem về ? ai muốn tôi bới đem về đó!” Cách đó xa, tiếng hét của đầu bếp truyền đến.

      “Tôi! Tôi muốn!” Thẩm Uất Lam ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt đầu bếp. Khuôn mặt có vẻ hơi ủ rũ trước đó sáng rực lên.

      Nước canh dùng mỗi ngày ở ChezVous đều do bếp phó trực ban mỗi sáng sớm tới nấu. Nếu dùng hết nước canh cùng ngày bị đổ hết, tuyệt đối để lại qua đêm. Nghèo đến nổi sắp bị quỷ bắt như làm sao có thể bỏ qua dễ dàng đồ ăn ngon như vậy?

      “Tại sao mỗi lần đều là vậy hả?” Đầu bếp vừa nhìn thấy Thẩm Uất Lam khỏi bật cười.

      Nơi này tỉ lệ thay đổi công việc của nhân viên chính thức và sinh viên làm bán phần rất , cũng giống như nước canh đậm đà này vậy, người bình thường uống tới ba tháng là ngán tới tận cổ họng. Chỉ có Thẩm Uất Lam này làm ở ChezVous nửa năm rồi mà mỗi lần có canh thừa là thể thiếu phần của .

      “Sư phụ nấu đồ ăn là ngon nhất!” Thẩm Uất Lam nhìn đầu bếp làm nũng cách ngọt ngào.

      “Coi như biết thức thời.” Đầu bếp bị miệng lưỡi ngọt ngào của Thẩm Uất Lam khen ngợi, mở cờ trong bụng, giúp để nước canh còn dư lại vào trong túi, thắt miệng túi lại cột chắc.

      “Cám ơn sư phụ!” Thẩm Uất Lam nhận nước canh, cười hì hì cảm ơn đầu bếp. vào phòng nghỉ cho nhân viên lát rồi trở ra với túi xách tay, cúi đầu chào tạm biệt nhân viên của nhà hàng, từng người !

      “Tôi trước đây! Cám ơn mọi người chiếu hôm nay. Tạm biệt sư phó, tạm biệt quản lý Trần, tạm biệt chị Gia Lỵ!” Thẩm Uất Lam giống như cơn gió, đẩy cửa chính của ChezVous ra ngoài.

      “Gặp ai cũng chào rất cung kính, vậy mà chịu chào hỏi ông chút tiếng nào!” Nữ quản đốc tên Gia Lỵ tức giận, về hướng ông chủ Vu Bồi Vũ ở quầy bar.

      Vu Bồi Vũ là ông chủ của ChezVous, Thẩm Uất Lam là sinh viên làm bán công dẫn vào làm việc. lꝢ€quɣɖɷɳ Chung quy, cảm thấy Thẩm Uất Lam làm như vậy đúng. Tính ra cũng phải chịu vài phần trách nhiệm.

      ấy rất lễ phép. Mới tới à? Sinh viên làm việc bán công?” Vu Bồi Vũ dõi theo bóng dáng biến mất, hỏi Liên Gia Lỵ ở bên cạnh.

      thích người trẻ tuổi có lễ phép. nhiều năm rồi thấy nhân viên nào trước khi tan sở mà còn cúi người chào tạm biệt đàn đàn chị của mình… Chỉ là, biết từng nhân viên ở mỗi chi nhánh ChezVous, nhưng làm thế nào lại chưa từng gặp qua có tinh thần mạnh mẽ và đầy khí lực như vậy?

      Gương mặt của sinh viên làm bán công này có ấn tượng, dễ quên nha!

      Mái tóc như mây xõa tung, có vài sợi lòa xòa gò má của , nụ cười tươi tắn, điệu bộ, xinh đẹp tỏa sáng, kết hợp hài hòa. Tóm lại, gương mặt của rất thích hợp với nghề phục vụ này.

      luôn tự hào có trí nhớ hơn người. Nếu lúc trước từng thấy qua , tuyệt đối có ấn tượng sâu sắc.

      “Cũng phải người mới gì. Thẩm Uất Lam là sinh viên làm bán công ở đây cũng hơn nửa năm rồi. Lúc mới bắt đầu, ấy chỉ lợi dụng những ngày nghỉ để tới làm thôi. Chỉ là ba tháng gần đây, biết ấy thiếu tiền như thế nào, giữa năm thứ tư rảnh rang ra sao mà hỏi tôi có thể làm thêm hay , để ấy sắp xếp giờ học lại. Thậm chí ấy còn đồng ý luôn cả chuyện đóng cửa nhà hàng ban đêm, có cơ hội kiếm tiền liền bỏ qua, rất siêng năng.” Liên Gia Lỵ trả lời.

      Thường ngày đóng cửa ban đêm? Vu Bồi Vũ khẽ nhíu mày.

      ChezVous mở cửa đến mười hai giờ rưỡi, cho dù thành thạo công việc như thế nào cũng thể thu dọn xong mọi thứ trước giờ rưỡi. Cho nên rất có ít sinh viên nguyện ý đóng cửa ban đêm.

      Vậy khó trách chưa từng thấy qua sinh viên làm việc bán công Thẩm Uất Lam này. Thường ngày sắp đến giờ đóng cửa, mới có thể đến tuần tra nhà hàng ChezVous. Nhưng gần ba tháng nay, lại ở nước ngoài, cùng lúc Thẩm Uất Lam bắt đầu nhận thêm công việc đóng cửa ban đêm.

      “Xem ra ấy rất nhanh nhẹn.” Có thể phép, tay chân nhanh nhẹn, nhưng lại để ý đến ông chủ ở đằng sau quầy bar. Nhưng chuyện này quan trọng, huống chi lâu nay thích bày ra dáng vẻ ông chủ.

      Hơn nữa, có lẽ là vừa rồi, xoay người lại, khom xuống lấy gì đó ở đằng sau quầy rượu, nên bị quầy rượu che hết toàn bộ thân thể, vì vậy Thẩm Uất Lam mới nhìn thấy .

      “Đúng đó! hỗ là ông chủ, nhìn người rất chính xác.” Liên Gia Lỵ vỗ vỗ vai của Bồi Vũ cách thân thiện theo kiểu nhân viên đối với ông chủ của mình. “Lương giờ của Thẩm Uất Lam bây giờ là 150, tay chân nhanh nhẹn, làm việc nghiêm túc, khách hàng cũng rất thích ấy.”

      Mức lương của sinh viên làm việc bán công ở ChezVous được điều chỉnh theo năng lực. Mức lương mới vào nhà hàng làm của mọi người là 95 đồng, sau đó được điều chỉnh giới hạn thời gian. tóm lại, có năng lực được tăng lương.

      Mới hơn nửa năm, lương giờ của được tăng từ 95 đồng đến 150 đồng? Quả rất có động lượng.

      “Rất giống bộ dạng của em năm đó.” Vu Bồi Vũ quay lại nhìn Liên Gia Lỵ cười cười.

      Liên Gia Lỵ phất phất tay, đột nhiên nghiêm mặt lại, nhìn Vu Bồi Vũ bằng nữa con mắt.

      cần nhắc lại chuyện xưa! Nếu em đau lòng chết được mỗi lần nhớ tới tình cũ. Em phải về đây, tạm biệt, Ông Chủ!” cầm lấy túi xách quầy bar, giậm giày cao gót rời cách kiêu ngạo.

      Hai chữ ‘Ông Chủ’ cuối cùng được nhấn mạnh cách nặng nề khiến Vu Bồi Vũ khỏi bật cười.

      Liên Gia Lỵ chính là nhân viên có nhiều kinh nghiệm của trong giai đoạn mới lập nghiệp. từng cho rằng bọn họ có thể phát triển đoạn tình cảm ổn định lâu dài. Liên Gia Lỵ cũng nghĩ giống vậy. Cuối cùng, tới ba tháng bọn họ chia tay, chứng minh bọn họ dường như chỉ thích hợp làm bạn đồng nghiệp.

      tại, Liên Gia Lỵ muốn kết hôn với bạn trai qua lại ổn định vào tháng sau. Trong lòng luôn chúc phúc cho , đối mặt lại thỉnh thoảng trêu chọc. chỉ cảm thấy có vài phần bất đắc dĩ, lại có phần buồn cười, ngoài ra còn cảm xúc nào hết.

      “Được, tan việc thôi! Mọi người vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm chút! Ngày mai phải nhờ mọi người giúp đỡ nhiều!” Vu Bồi Vũ vỗ tay cái, hướng về phía nhân viên và đầu bếp vẫn còn ở lại .

      ChezVous là tất cả sinh mạng của .

      Năm nay ba mươi tuổi, cũng từng là đầu bếp con học làm bếp. Về sau, nguyện vọng của là cùng số bạn tốt đầu bếp cùng nhau lập nghiệp. mình trong hẻm bình yên nào đó ở Đài Bắc, mở ra ChezVous đầu tiên, và đó cũng chính là ChezVous bây giờ.

      Sáu tháng đầu sau khi khai trương, nhà hàng vẫn ở trong tình trạng bù tiền, nhưng đuổi việc bất cứ nhân viên hay đầu bếp nào cả.

      Đầu bếp của và các nhân viên cố gắng nghiên cứu phát triển thực đơn mới, cố gắng phổ biến tiếng tăm mạng. Ngay cả khi đủ tiền trả tiền lương cũng bỏ .

      Cuối cùng, với bảy món ăn kiểu Pháp với giá tiền 500 đồng làm tiêu chuẩn, ChezVous gây chấn động, danh hiệu bắt đầu vang dội. Với phấn đấu và đồng lòng của và đám nhân viên, nay ChezVous có năm chi nhánh ở Đài Bắc. Doanh nghiệp của mỗi tiệm tăng từ chín mươi mấy vạn đến hơn năm trăm vạn.

      Vu Bồi Vũ luôn cho rằng mình phải thuộc loại giàu nứt vách, sinh ra trong giới quý tộc có thìa vàng ngậm trong miệng. dựa vào cố gắng của bản thân, dựa vào đám nhân viên kỳ cựu trung thành mới có thành công trở thành nhà tư bản công nghiệp.

      Cho tới bây giờ, vẫn bao giờ quên nguồn gốc này.

      đối xử với nhân viên như người trong nhà. Phúc lợi cần cho, ngày nghỉ cần có đều cung cấp ít. Ngay cả đầu bếp dưới trướng của nhân tố nào đó thể kháng cự được, nảy sinh ý nghĩ muốn tự mình khai nghiệp, cũng luôn luôn ra sức ủng hộ.

      ChezVous là tài sản quan trọng nhất đối với , trong đó chứa đựng phấn đấu của và mọi người.

      Vu Bồi Vũ đưa mắt nhìn các đầu bếp của rời , tắt ánh đèn chiêu bài ấm áp của ChezVous trong con hẽm yên tĩnh, kéo cửa sắt xuống, che khuất ngày bận rộn ồn ào trong bóng đêm của thành phố Đài Bắc phồn hoa.

      *****

      Cơm hộp (bento), cơm nắm Nhật Bản, canh nhà hàng… Rất phong phú! Cơm tối hôm nay và cơm sáng ngày mai, cơm trưa ngày mai đều giải quyết xong.

      Thẩm Uất Lam xách theo món ăn quá hạn mà người bạn tốt làm trong cửa hàng tiện lợi cho , trong túi xách còn có thêm hai bao giấy vệ sinh mà phải để dành rất vất vả mới có thể mua được, vừa suy nghĩ vừa chuẩn bị đẩy cửa chính của cửa hàng tiện lợi ra ngoài.

      Tên của là xanh thẳm, nhưng bầu trời của biến thành đen kịt từ nửa năm trước, khi cha mẹ của đột ngột qua đời.

      Bởi vì tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, cha mẹ của qua đời. Mới vừa tròn hai mươi hai tuổi, nơi nương tựa, lϗêȡƱɣð ©ɳ chưa từng phải ra ngoài làm việc, lại đồng thừa kế, vì thế phải gánh hết nợ nần của cha mẹ để lại,

      Kinh tế của khó khắn, may mắn còn có bác Hai nguyện ý thu dưỡng .

      Vốn tưởng rằng mình có được chỗ dung thân, ngờ họ ở cùng nhà với bác Hai lại khiến cảm thấy được tự nhiên. Cho nên dù còn tiền dư, nhưng phải rời khỏi nhà của bác Hai, tạm thời tìm căn nhà trọ để thuê ở.

      Vì vậy, đành phải làm thêm gấp đôi để trả thêm tiền chi tiêu mướn phòng, điện nước.

      đáng ghét! Mặc kệ tiết kiệm như thế nào, mỗi tháng cũng phải bỏ ra khoảng chi tiêu cho băng vệ sinh! Băng vệ sinh trong cửa hàng tiện lợi đắt, lần sau nhất định phải tới tiệm ở bên đường mà lần trước mua.

      Leng keng! Cửa chính của cửa hàng tiện lợi tự động khép lại, Thẩm Uất Lam hề phòng bị, về phía trước, hoàn toàn hay biết có bóng đen lén lút theo sau lưng .

      “Lam Lam!” Vừa mới quẹo vào hẻm có người, giọng đàn ông dâm đãng mà Thẩm Uất Lam bao giờ quên được vang lên sau lưng .

      Thẩm Uất Lam kinh ngạc ngoái đầu lại, đối diện với ánh mắt lúc nào cũng có vẻ bẩn thỉu của người đàn ông, theo bản năng, lùi lại phía sau hai bước.

      “… họ?” Có trời mới biết phải cố gắng như thế nào mới thốt ra được hai chữ này. là oan gia ngõ hẹp, tại sao phải gặp lại thủ phạm khiến rời bỏ nhà của bác Hai ở chỗ này?

      là trùng hợp, Lam Lam, lâu gặp rồi!” họ của , Thẩm Trọng Kiệt, tới gần , cười cách bỉ ổi.

      Thẩm Uất Lam cảm thấy hơi thở tắc nghẽn trong lồng ngực, khẩn trương đến mức thở ra.

      “Lam Lam, phải em muốn chuyển nhà sao? chờ em tới nhà lấy sổ hộ khẩu, nhưng chờ mãi vẫn thấy em tới? Mẹ nhớ em lắm! Chúng tôi đều nhớ em…” ta ôm cây đợi thỏ lâu, hôm nay có thể vô tình gặp được Thẩm Uất Lam ở đường, là may mắn quá!

      “Tôi… gần đây tôi rất bận rộn.” Cũng bởi vì biết Thẩm Trọng Kiệt ở nhà, mới muốn về nhà lấy.

      Trong khoảng thời gian ở nhà bác Hai, ánh mắt Thẩm Trọng Kiệt nhìn khiến cảm thấy rất khó chịu.

      Lúc ban đầu, để ý lắm về chuyện những bộ đồ lót cánh mà bay. Càng về sau, lại càng cảm thấy kỳ quái, giống như trong lúc tắm rửa, nghe những tiếng động kỳ lại ở ngoài cửa, khiến có cảm giác như có người rình rập ở bên ngoài…

      Rồi cuối cùng, nguyên nhân ghê tởm nhất khiến quyết định dứt khoát dọn ra ở riêng, chính là hôm đó tan việc về nhà, phát giường của mình có dấu vết có người nằm qua, trong chăn còn có bộ đồ lót bị mất trước đó vài ngày, phía còn có đống chất lỏng đậm đặc ràng…

      kinh sợ, hơn nữa lại còn cảm thấy ghê tởm muốn ói ra.

      Vì sao biết đó là Thẩm Trọng Kiệt? Ngoài trừ gối của có mấy sợi tóc nhuộm màu vàng kim ra, Thẩm Trọng Kiệt thường hay khi dễ cha mẹ mất sớm, thể ăn nhờ ở đậu, những lời dâm đãng đối với .

      vốn cho rằng Thẩm Trọng Kiệt chỉ thích ba hoa vài câu, cũng lắm cũng chỉ ăn đậu hủ của bằng lưỡi mà thôi. lại nghĩ rằng ta lại biến thái như vậy… Làm sao có thể ở chung dưới mái nhà với ta chứ?

      “Bận rộn? Mới vừa vào năm thứ tư bận rộn cái gì chứ? phải năm tư học lắm hay sao?” Thẩm Trọng Kiệt lại tiến gần Thẩm Uất Lam thêm vài bước, cố ý hạ thấp giọng, điệu bộ vô cùng mờ ám: “ lẽ bận rộn làm những chuyện thể công khai để trả cho hết khoản nợ mà ông bà già đoản mệnh của em để lại chứ? Lam Lam, dáng vẻ em xinh đẹp, làm viện trợ giao tế, hay là được bao dưỡng đây? Em thích đàn ông làm em từ phía trước, bên, hay là đằng sau?”

      lại hưu vượn cái gì đó?” Thẩm Uất Lam gần như muốn giơ tay lên, tát cho ta cái! chán ghét tên Thẩm Trọng Kiệt này! hi vọng cả đời này đừng bao giờ gặp lại ta nữa!

      “Giả đò thanh cao, Lam Lam! phải là hưu vượn. Em ràng nhất mà, cha em ở bên ngoài thiếu người ta bao nhiêu tiền? Ba trăm vạn? Hay là năm trăm vạn? Nếu lên giường với đàn ông, chỉ nhờ vào sinh viên đại học như em làm sao mà trả cho xong đây?” Thẩm Trọng Kiệt lấn đến gần , muốn sờ tay lại bị đẩy ra!
      Last edited by a moderator: 29/12/15
      Meoconkissu2Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: (2)

      luồng khí lạnh xuyên thẳng từ đầu đến lòng bàn chân của Thẩm Uất Lam.

      Thẩm Trọng Kiệt theo bao lâu rồi?

      ta theo từ ChezVous? ta có biết chỗ làm của ? Nếu đúng như vậy ta nhất định biết nhà trọ của ở đâu, có phải ?

      biết, nếu chỉ dựa vào sức lực đánh lại ta. phải vì mình mà tìm cơ hội thoát thân.

      Thẩm Uất Lam nhìn Thẩm Trọng Kiệt bằng cặp mặt đẹp trầm tĩnh, rất sợ hãi, nhưng xem ra rất bình tĩnh.

      Đây chính là nét mặt quật cường chịu khuất phục, khiến trong lòng ta nhột nhạt khó chịu. Từ ngày em họ xinh đẹp như búp bê này vào nhà ta ở, mỗi đêm ta đều mơ tưởng đến mùi vị người của .

      Thẩm Trọng Kiệt đột nhiên đưa tay ra tóm lấy ! Trong lúc giằng co, túi xách tay Thẩm Uất Lam rơi xuống, đồ đạc rớt đầy xuống đất. Thẩm Uất Lam muốn đẩy ta ra, rồi lại muốn nhặt đồ đạc lại, cuối cùng nửa quỳ mặt đất cách hỗn loạn. Thẩm Trọng Kiệt đè sát vào tường, đưa tay kéo kéo lọn tóc dài của .

      Thẩm Trọng Kiệt xiết tóc của , ép phải ngưỡng mặt lên nhìn ta cho kỹ.

      “Lam Lam, em thiếu tiền cứ với . có thể ngủ với em, có thể giúp em trả nợ cho cha em. Năm trăm vạn, chỉ cần mỗi ngày, tùy thời, tùy chỗ, em để từ phía trước, bênh…”

      Đột nhiên, cánh tay lôi kéo mái tóc dài của Thẩm Uất Lam bị người đàn ông cao lớn tóm lấy! ta bị đau phải buông Thẩm Uất Lam ra.

      nên đánh phụ nữ! Đồn công an ở ngay phía trước.” Vu Bồi Vũ nhíu chặt mày lại. Cho tới bây giờ, chưa bao giờ nghĩ tới, có người đàn ông nào lại có thể ra tay cách tàn nhẫn với phụ nữ như vậy, cũng như dùng loại ngôn ngữ khó nghe như thế!

      Mới vừa rồi sau khi rời khỏi ChezVous, dừng xe ở trạm xăng dầu để đổ xăng. Cùng lúc đó, gặp phải Thẩm Uất Lam ra từ cửa hàng tiện lợi. nhận ra được khuôn mặt rất có ấn tượng kia của .

      thay dầu nhớt xong, cầm hóa đơn ra từ trạm xăng dầu, lại nhìn thấy bóng đen lén lút theo sau Thẩm Uất Lam.

      Bởi vì tính cách nghĩa hiệp trời sinh và trực giác thể giải thích được, lái xe theo.

      Sau đó ngồi trong xe, bởi vì nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, do dự hồi, rồi lại quan sát lúc, cuối cùng, vẫn cảm thấy cảnh tượng giằng co của Thẩm Uất Lam và người đàn ông kia trong ngỏ hẻm quá kỳ lạ. Vì vậy, quyết đinh xuống xe.

      Kết quả, vừa tới gần, là vừa đúng lúc bọn họ bắt đầu lôi kéo, rồi nghe được ngôn ngữ ác liệt thô tục của gã đàn ông.

      “Chuyện nhà của bố mày, liên quan gì tới mày… Đụ!” Bỗng nhiên có tiếng còi hụ của xe cảnh sát từ nơi xa vọng lại. Gã đàn ông xấu xa nhát gan Thẩm Trọng Kiệt thừa lúc Vu Bồi Vũ hơi bất ngờ, trong nháy mắt, co giò bỏ chạy.

      Vu Bồi Vũ định đuổi theo tiếng ngã lảo đảo của Thẩm Uất Lam ở phía sau khiến yên lòng, vì vậy xoay người lại kiểm tra thương thế của .

      *****

      " sao chứ?" Vu Bồi Vũ ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Uất Lam hỏi.

      Khi ngồi xuống, mới phát đất có đống tóc của Thẩm Uất Lam mới vừa bị giựt đứt… di ễɳðàɳl€quɣđϕn Bị kéo đứt cách thô bạo như vậy, chắc là phải đau lắm?

      Vu Bồi Vũ nhíu mày, đau lòng liếc mắt nhìn Thẩm Uất Lam cái.

      sao, tôi chỉ là đứng vững thôi. Tôi rất khỏe mạnh, tôi sao, cám ơn . cảm ơn, may mắn có ở đậy?” Thẩm Uất Lam cười tươi với Vu Bồi Vũ, sau đó cúi đầu tìm kiếm trong mớ đồ bừa bãi tán loạn mặt đất.

      Nụ cười tươi tắn lại chân thành sáng ngời mặt của khiến Vu Bồi Vũ cảm thấy có chút đau lòng.

      bị tên háo sắc tập kích, đối phương còn ra tay mạnh như vậy, cơ thể mảnh khảnh của vẫn còn run rẩy, vậy mà vẫn còn cười trả lời : “ có gì, tốt lắm”…

      chưa bao giờ nghĩ rằng, có ngày, vì cuộc gặp gỡ đầu tiên với người con này mà cảm thấy đau lòng.

      quen biết người đàn ông này?” Vu Bồi Vũ giúp nhặt đồ dưới đất lên, hỏi. Tầm mắt chú ý tới ngày hạn định hộp cơm vi ba.

      Thẩm Uất Lam nhếch mắt nhìn Vu Bồi Vũ, trả lời. quen biết Vu Bồi Vũ, biết mình có muốn trả lời vấn đề này hay .

      Vu Bồi Vũ phát do dự trong mắt của ngay lập tức.

      đứng lên, móc tấm danh thiếp từ trong bóp da ra. Trong lúc Thẩm Uất Lam còn chưa kịp phản ứng viết xuống dãy số điện thoại, đưa cho ---

      “Đây là số điện thoại của đồn công an. Tốt nhất là nhớ kỹ số điện thoại này, lưu lại trong mục quay số nhanh trong điện thoại, khi khẩn cấp có thể bấm liền. Đúng rồi, có điện thoại di động chứ?” luôn có thói quen mang sẳn người số điện thoại của đồn công an ở gần mỗi chi nhánh, để khi thuận tiện, có người muốn ăn chùa hay gây chuyện có thể gọi ngay lập tức.

      ". . . . . ." Thẩm Uất Lam trả lời. dùng điện thoại di động lâu rồi. Người đàn ông này quá nhiệt tình, biết làm sao trả lời

      Vu Bồi Vũ thấy trả lời, liền tự ý cho rằng có điện thoại, rồi tự mình tiếp.

      “Còn nữa, nếu gã đàn ông kia có ý đồ tốt với , lại tan sở trể như vậy, ít nhất cũng phải kêu Gia Lỵ chung với đoạn đường để được an toàn hơn.”

      Gia Lỵ? Thẩm Uất Lam sửng sốt.

      “Quản đốc Gia Lỵ?” Làm sao người đàn ông này biết được chỗ làm của đàn chị tên Gia Lỵ?

      “Đúng vậy, Gia Lỵ. lẽ trong ChezVous còn có Gia Lỵ nào khác?” Vu Bồi Vũ nhìn nghi ngờ hiểu.

      Trong mắt Thẩm Uất Lam lộ ra vẻ kinh ngạc, lại càng khỏi lên mấy phần đề phòng, hơi lui về phía sau hai bước.

      “Làm sao biết tôi làm ở ChezVous?” lẽ ta lại là tên thích theo dõi hay dâm đãng khác? Tối nay bị dọa nhiều rồi!

      Vu Bồi Vũ nhìn vẻ mặt thận trọng đề phòng của , cuối cùng cũng chợt hiểu ra xem là loại người gì rồi.

      khẽ thở dài, môi lên ý cười, lời ít ý nhiều giải thích với - -

      “Thẩm Uất Lam, vì sao tôi biết làm việc ở ChezVous à? Đó là bởi vì tôi là ông chủ của .”

      Ông chủ? Ông chủ? Người đàn ông gặp chuyện bất bình này lại là ông chủ của ?

      Cho đến khi Vu Bồi Vũ xoay lại mặt chính của cái danh thiếp có số điện thoại của đồn công an ở mặt sau, chỉ ba chữ “Vu Bồi Vũ” to lớn ở phía cho Thẩm Uất Lam thấy, hơn nữa, ngay trước mặt , còn lập tức bấm số điện thoại di động của Liên Gia Lỵ, muốn Liên Gia Lỵ chính miệng cho biết, người đàn ông xa lạ trước mặt chính là ông chủ của ChezVous, Thẩm Uất Lam mới cảm thấy lúng túng.

      Vu Bồi Vũ dùng lý do họ của Thẩm Uất Lam có thể cam lòng mà vẫn lẫn quẫn quanh đây, lêȡƱɣð©ɳ kiên trì đưa về tới trước cửa nhà. Thẩm Uất Lam xoay người lại với : “Được rồi, cám ơn , ông chủ! đưa tôi tới đây là được rồi.”

      gập người 90 độ cúi chào khiến Vu Bồi Vũ vừa bực mình vừa buồn cười. cúi đầu chào như thế này biết là vì ngộ nhận là tên dâm đãng, muốn xin lỗi , hay là vì vô tình cứu lời cám ơn?

      “Phải khóa cửa kỹ cửa sổ lại! nên trở lại tiệm tiện lợi đó nữa! Phải cận thận chút, có biết ? Vu Bồi Vũ dặn dò . Tuy rằng vừa rồi dọc đường về, ngấm ngầm xác định có người theo dõi nữa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy yên.

      Gã đàn ông kia ràng có ác ý với Thẩm Uất Lam, ngay cả cũng cảm thấy ớn lạnh. hiểu được vì sao Thẩm Uất Lam có thể bình tĩnh như thế?
      ,
      “Dạ biết, cám ơn , ông chủ. cũng về nghỉ ngơi sớm , hẹn gặp lại.” Thẩm Uất Lam rút chìa khóa cửa sắt ra, cắm vào ổ khóa. Động tác mở cửa lại chập chạm, lưu loát.

      Vu Bồi Vũ nghi ngờ nhìn về phía ổ khóa, lúc này mới phát tay của Thẩm Uất Lam run rẩy ngừng.

      bé này quả cậy mạnh…

      Vu Bồi Vũ khẽ thở dài, nhận lấy chìa khóa trong tay của Thẩm Uất Lam, mở cửa sắt ra cách dễ dàng. Ổ khóa cũ kỹ, dễ bị cậy mở, an toàn khiến nhíu mày lại.

      Vốn là chỉ muốn đưa đến dưới lầu, tạm thời Vu Bồi Vũ thay đổi chủ ý.

      ở lầu mấy? Tôi lên với . vào trong nhà tôi liền. Tôi chỉ là muốn xác định an toàn của , làm gì đâu, có được ?” sợ Thẩm Uất Lam từ chối, cũng sợ Thẩm Uất Lam đề phòng, vì vậy quyết định ràng trước.

      “Hả? À! Được ạ. Cám ơn ông chủ, tôi ở lầu hai.” May là chỉ ở lầu hai. Ông chủ như vậy rồi, có thể từ chối hay sao?

      sợ Thẩm Trọng Kiệt quay trở lại. Nhưng mà lần đầu tiên gặp mặt, chung với ông chủ cao sang quyền quý cũng khiến người ta khẩn trương.

      Tuy rằng rất biết ơn Vu Bồi Vũ, nhưng ra quen biết . chung với biết phải nên nhìn ngó bên nào, cũng như nên cái gì với .

      Đương nhiên cũng phải thừa nhận, phần cũng là bởi vì Vu Bồi Vũ hết sức trẻ tuổi, lại đẹp trai. Nhưng mà tại, rảnh suy nghĩ đến vấn đề ông chủ của có đẹp trai hay , chứ đừng là thưởng thức.

      Trước mắt, cảm giác duy nhất của đối với Vu Bồi Vũ là tán thưởng, vì chính nghĩa, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.

      “Cảm ơn , ông chủ. Tôi vào đây, ngủ ngon!” Sau khi Thẩm Uất Lam và Vu Bồi Vũ lên tới lầu hai của nhà trọ, Thẩm Uất Lam đứng trước cửa nhà mình, lần thứ 1001, lời cảm ơn với Vu Bồi Vũ.
      Last edited by a moderator: 29/12/15
      Meoconkissu2Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: (1)

      "Được rồi, đừng cám ơn nữa, nghỉ ngơi sớm chút. Ngủ ngon!” Vu Bồi Vũ xoay người định xuống lầu, loạt bước chân rầm rầm từ lầu 3 chạy xuống khiến thần kinh chưa đưa thư giản của lại càng thêm căng thẳng hơn!

      Gần như là xuất phát từ phản ứng bản năng, việc đầu tiên làm là xông tới trước mặt Thẩm Uất Lam, sau đó kéo về sau lưng bảo vệ chặt chẽ.

      Thẩm Uất Lam sửng sốt, mà bà chủ nhà vẻ mặt như bệnh thần kinh từ lầu 3 chạy xuống nhìn thẳng Vu Bồi Vũ, hướng về bóng người nhắn được thân thể cao lớn của che chỡ ở phía sau, la lớn: “ Thẩm, có phải trở lại ?”

      “Vâng, là cháu ạ. Bà chủ nhà, sao trễ thế này mà bà còn chưa ngủ?” Từ sau lưng Vu Bồi Vũ, Thẩm Uất Lam thò đầu ra, cảm giác được vừa thở ra hơi nhõm bởi vì người mới đến chỉ là bà chủ nhà. Nhất thời, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.

      ra ông chủ của người đàn ông mảnh khảnh dịu dàng…

      “Hừ! Còn phải là vì hại tôi tới giờ này vẫn còn thức!” Bà chủ nhà chỉ trích, chọc chọc vả vai Thẩm Uất Lam. “Lúc trước cũng vì tôi nhìn thấy ngoan ngoãn, nghĩ rằng nhất định thiếu tiền thuê nhà, mới đồng ý thu tiền thế chân, cho mướn phòng, còn thuê với giá rẻ mạt như vậy! Kết quả, là mùng 5 mỗi tháng phải nộp tiền nhà, kéo dài cho tới hôm nay là ngày 25 mà vẫn còn chưa thấy tiền đâu!”

      xin lỗi, bà chủ nhà! Ngày mai cháu lĩnh lương, buổi tối đưa tiền cho bà.” Thẩm Uất Lam liên tục cúi đầu xin lỗi. Ngày mai ChezVous phát lương, nhưng công việc hành chính ở trường của có.

      “À! Được rồi, Thẩm, ngày mai nhất đinh phải nhớ đưa cho tôi. Lần sau nếu lại đóng tiền nhà trễ phải nhớ trước tiếng với tôi! Nếu lúc tôi bấm chuông điện hoài mà ai mở cửa, tôi còn tưởng rằng bỏ trốn, khiến tôi phiền não cả đêm đều ngủ được!”

      xin lỗi, xin lỗi. . . . . ." Thẩm Uất Lam cứ tiếp tục xin lỗi.

      Vu Bồi Vũ chứng kiến màn này, ngoại trừ cảm thấy bà chủ nhà này ra tệ lắm. Đột nhiên lại cảm thấy có chỗ là lạ, nhưng nhất thời nên lời.

      “Chà! cần xin lỗi nữa. À.. , chuông điện bị hư phải ?” Bà chủ nhà chạy tới đè công tắc chuông điện, nghiêng tai nghe ngóng, quả nhiên nghe tiếng chuông vang. “Hinh như chuông điện reng! Thẩm à, chuông điện bị hỏng rồi phải với tôi chứ! Tôi có thể kêu người tới sửa, đây là bổn phận của chủ nhà chúng tôi mà!”

      “Ách… ! cần sửa đâu bà chủ nhà. Chuông điện thoại hư.” Thẩm Uất Lam có vẻ ngập ngừng.

      “Hừ, nếu hư tại sao reng?”

      “…Tôi quên nộp tiền điện.” Thẩm Uất Lam do dự lát, cuối cùng cũng thốt lên câu này.

      Ánh mắt của bà chủ nhà đột nhiên nheo lại cách nguy hiểm. Trời, trả tiền nhà, trả tiền điện, chuyện này nghiêm trọng rồi!

      Thẩm à, tôi thấy hiền lành, rất thích ! Nhưng nếu muốn ở chùa nhà của tôi được đâu nghen! cũng biết giá đất ở Thiên Mẫu này rất đắt đỏ, tôi cho thuê tháng…”

      Đột nhiên Vu Bồi Vũ cắt ngang lời thao thao bất tuyệt của bà chủ nhà. Rốt cuộc cũng hiểu vì sao cả kiện này có chỗ kỳ lạ rồi.

      “Bà chủ nhà, xin lỗi! Số tiền này đưa trước cho bà, những số khác đủ ngày mai chúng tôi trả thêm. L êQuɣ Đ©ɳ Bây giờ trễ lắm rồi, bà cho Thẩm vào nghỉ ngơi trước nhé!” Vu Bồi Vũ lấy mấy tờ ngàn từ trong túi áo ra nhét vào tay của bà chủ nhà.

      Thẩm Uất Lam kinh ngạc quá mức, cho nên muốn đưa tay ra ngăn cản hành động trả tiền cho bà chủ nhà của Vu Bồi Vũ, nhưng kịp nữa rồi.

      kinh ngạc nhìn chằm chằm ông chủ quá chính nghĩa của mình, mở miệng như muốn gì đó.

      Vu Bồi Vũ đè cánh tay của Thẩm Uất Lam, chính là muốn đừng lên tiếng.

      sợ Thẩm Uất Lam chạy trốn, dù sao bây giờ là cuối tháng, bỏ tiền ra có thể trừ vào tiền lương chưa được phát ra tháng này của . Nhưng trước mắt, có chuyện quan trọng cần phải biết ràng.

      Bà chủ nhà dính chút nước miếng đếm tiền.

      “Tốt đấy tốt đấy! Ngày mai nhớ đem số tiền thuê nhà còn lại tới luôn nhé, trả luôn tiền điện, nếu tôi đuổi người. Đợi lâu rồi, ôi mệt hết sức!” Bà chủ nhà xong liền trở lại lên lầu.

      “Ông chủ…” Trong lòng Thẩm Uất Lam chỉ cảm động đến rơi nước mắt mà thôi, còn kinh sợ, biết vì sao chỉ mới gặp gỡ lần đầu mà Vu Bồi Vũ phải làm như vậy.

      Vu Bồi Vũ nhìn Thẩm Uất Lam bằng ánh mắt phức tạp.

      Lý do vì sao làm như vậy rất đơn giản. Mới vừa rồi, vì tinh thần trách nhiệm mà đến đây, nghe được tất cả mọi chuyện có thể đưa ra kết luận…

      Đầu tiên là Liên Gia Lỵ gần đây ấy liều mình làm việc, đầu bếp trưởng ấy luôn ăn canh thừa của nhà hàng. Còn có người đàn ông có ý tốt kia thiếu nợ, năm trăm ngàn đổi lấy việc phải leo lên giường của ta. cẩn thận từng li từng tí nhặt hết những đồ ăn quá hạn kia. Cuối cùng là đủ trả tiền thuê nhà, tiền điện…

      biết bé nhìn có vẻ ngoan ngoãn, lễ phép, khuôn mặt luôn luôn tươi cười này gặp phải chuyện gì mà thành ra kết cục ngày hôm nay?

      “Rốt cuộc thiếu bao nhiêu tiền? Tại sao thiếu? Thiếu người nào? Người đàn ông tập kích vừa rồi là ai?” nghĩ ngợi nhiều, Vu Bồi Vũ hỏi thẳng.

      Câu hỏi trực tiếp của khiến Thẩm Uất Lam chấn động.

      nhìn sâu vào cặp mắt đen thẳm sâu sắc kia, sững sờ, trong thoáng chốc, biết trả lời như thế nào.

      “Ông chủ, xin lỗi , khiến phải lo lắng. Vừa rồi giúp tôi trả tiền, ngày mai lĩnh lương, tôi trả lại cho . Cũng khuya rồi, về sớm nghỉ ngơi . Ngủ ngon!” lại tươi cười rạng rỡ với Vu Bồi Vũ, cúi gập người chào, khéo léo tránh trả lời câu hỏi vừa rồi của Vu Bồi Vũ.

      Vu Bồi Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười của , trong lòng lại cảm thấy đau đớn hơn nhiều.

      biết muốn trả lời vấn đề này vì đối với có lòng phòng bị? Hay là bởi vì có thói quen giữ hết những chuyện khó khăn trong lòng?

      Trong nháy mắt, nụ cười tươi mặt của Thẩm Uất Lam lại khiến khổ sở vô cùng.

      cho nghe người đàn ông tập kích là loại người nào, cũng mở miệng hỏi mượn tiền trước. có thể tìm ra rất nhiều lý do giải thích chuyện này phải là lỗi của , nhưng làm. chỉ tự mình gánh lấy, cố gắng xin lỗi và cám ơn với , còn cười ‘Tôi rất tốt, tôi sao’.

      Cám ơn , tôi tốt lắm, tôi sao.

      Việc cậy mạnh và bất lực khiến Vu Bồi Vũ mênh mang, nhưng lại tìm được nhiều lý do để hỏi cho tới cùng.

      Nếu muốn nhắc tới, vậy thôi !

      “Ngủ ngon!” Vu Bồi Vũ xoa xoa cằm, lời tạm biệt với Thẩm Uất Lam. Lời thoát ra từ miệng của có phần bất đắc dĩ mà chính cũng hiểu được.

      “Ngủ ngon, hẹn gặp lại.” Bóng dáng của Thẩm Uất Lam biến mất sau cánh cửa mỏng manh trả nổi tiền điện.

      Ban đêm ồn ào, trong nháy mắt trở nên im ắng ngay sau khi cửa sắt đóng lại.

      *****

      “Uất Lam, lát nữa đừng về liền, đến phòng VIP, chị có chuyện muốn với em.” Liên Gia Ly cởi đồng phục tạp dề ra, với Thẩm Uất Lam xếp hàng bên cạnh máy bấm giờ chờ bấm thẻ.

      “Dạ được. Em lập tức tới ngay.” Vừa đúng lúc muốn tìm chị Gia Lỵ. Hôm nay ông chủ Vu đến tiệm, muốn đưa năm ngàn mình thiếu Bồi Vũ giao cho Liên Gia Lỵ.

      Khi Thẩm Uất Lam bấm thẻ xong, thu dọn lại túi xách Liên Gia Lỵ đến phòng ăn riêng dành cho khách quan trọng đợi .

      “Ngồi.” Liên Gia Lỵ chỉ chỉ chỗ ngồi trước mặt, muốn Thẩm Uất Lam ngồi xuống.

      Vì để tránh bị quên mất tiêu, Thẩm Uất Lam ngồi xuống liền đưa bao thư cho Liên Gia Lỵ.

      “Chị Gia Lỵ, nhờ chị chuyển cái này cho ông chủ dùm em có được ?”

      “Đây là cái gì?” Liên Gia Lỵ tò mò, ước lượng phong thư.

      “À, cái này… Hôm qua ông chủ ứng trước cho em số tiền. Hôm nay ấy lại tới tiệm. l ê₰qu ý₰đƟn Em nghĩ tới chị có cơ hội gặp mặt ông chủ nhiều hơn em, cho nên chị có thể chuyển giúp dùm em ?”

      Liên Gia Lỵ híp híp mắt, đưa phong thư lại cho Thẩm Uất Lam.

      Thẩm Uất Lam hiểu, nhìn ấy.

      “Tiền thuê nhà là năm ngàn hả? Chị cũng vì chuyện này mới tìm em nè.”

      “Hả?” Thẩm Uất Lam ngẩn người ra, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ. ra ông chủ nhắc tới chuyện này với chị Gia Lỵ, biết nợ tiền nhà lần nhiều như vậy. là mất mặt thể thốt ra lời.

      Liên Gia Lỵ tiếp thu hết vẻ mặt ngượng ngùng của Thẩm Uất Lam vào trong mắt, vỗ vỗ vai của , dường như muốn trấn an , : “Về khoản tiền này, ông chủ dặn dò chị, nếu em cần có thể mượn trước mấy tháng lương sau.”

      “Hả? Cái gì? , cần đâu ạ!” Thẩm Uất Lam vội vàng xua tay.

      Liên Gia Lỵ ném về phía ánh mắt nghi ngờ.

      Thẩm Uất Lam vội vàng giải thích: “Chị Gia Lỵ, đấy! Hôm nay em lĩnh lương ở trường học, có thể trả cho ông chủ, thành vấn đề.” Với khoản tiền này, trong thời gian ngắn, tạm thời trong tay của còn có chút dư dả.

      “Trường học phát tiền lương?” Từ khi nào trường học phát lương cho học sinh vậy hả?

      “Vâng ạ, trường học phát tiền lương. Bình thường em có làm thêm ít công việc hành chính ở bộ phận giáo vụ ở trường học.”

      “Em làm cả hai chỗ à?” Liên Gia Lỵ hơi nghiêng đầu hỏi. Xem ra, Vu Bồi Vũ đoán chừng Thẩm Uất Lam gặp phải khó khăn trong vấn đề kinh tế quả sai.

      “Ách, đúng ạ.” Động tác nhíu mày suy nghĩ của Liên Gia Lỵ khiến Thẩm Uất Lam đột nhiên sợ hãi: “Chị Gia Lỵ, em ảnh hưởng đến công việc ở ChezVous.” Làm ơn, ngàn vạn lần thể bị đuổi việc. Trong khoản thời gian ngắn, thể nào tìm được công việc cho lương cao như ở ChezVous.

      “Uất Lam, bên cạnh trường học, em còn làm công việc nào nữa ?” Liên Gia Lỵ lại hỏi.

      “Ách, có ạ… Đôi khi em có nhận phiên dịch hoặc đánh máy ở bên ngoài về làm. Chỉ là thỉnh thoảng mà thôi, ảnh hưởng đến công tác, mà.” Trời sanh tính dám láo, Thẩm Uất Lam lại vội vả giải thích.

      “Vậy thời gian ngủ và học của em ở đâu?” Liên Gia Lỵ hỏi. để ý thấy gần đây sắc mặt của Thẩm Uất Lam càng ngày càng mệt mỏi.

      “Em…” Thẩm Uất Lam cuối đầu, biết trả lời làm sao. Gần nửa năm nay, việc học của xuống dốc ngừng.

      “Uất Lam, hôm nay ông chủ Vu có nhắc tới sơ lược chuyện xảy ra với em ngày hôm qua, muốn chị dành ra chút thời gian lái xe đưa em về sau khi tan sở.”

      Thẩm Uất Lam kinh ngạc, trợn mắt. cảm thấy thể tưởng tượng nổi.

      Nếu như cho tới bây giờ, cuộc sống của toàn gặp chuyện xấu, như vậy được làm việc ở ChezVous chính là may mắn duy nhất. chưa từng nghĩ tới, người ông chủ như thế lại gần gũi bình dị như vậy.
      Last edited by a moderator: 29/12/15
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: (2)

      “Uất Lam, em có thể cho chị biết chuyện gì xảy ra hay ? Em còn trẻ, đầu óc lao về phía trước, để người khác giúp đỡ tay có gì thua thiệt đâu. Muốn tâm với chị Gia Lỵ ? Có thể chị giúp được gì cho em sao?” Mấy ngày chung đụng với nhau, Liên Gia Lỵ đối xử với Thẩm Uất Lam như là đứa em khiến người ta lo lắng.

      Cho nên sáng nay khi Vu Bồi Vũ kể với chuyện Thẩm Uất Lam bị người ta tập kích tối hôm qua, hơn nữa còn mua đồ ăn hết hạn ở cửa hàng tiện lợi, đủ tiền trả tiền thuê nhà, cũng như tiền điện, cảm thấy đau lòng vì bé này.

      Liên Gia Lỵ vẫn cho rằng Thẩm Uất Lam thích lấy nước canh thừa ở nhà bếp bởi vì thích uống. Dù sao lúc nào Thẩm Uất Lam cũng cười hì hì, ai biết được sau lưng là những chuỗi ngày chua xót như vậy chứ?

      “Chị Gia Lỵ, cám ơn chị, con người chị tốt. Nhưng em có chuyện gì! Em tốt lắm, chị cần lo lắng cho em.” Thẩm Uất Lam cười .

      có vấn đề, lại càng tốt. Chỉ là về hoàn cảnh khốn đốn trước mắt của , biết nên bắt đầu từ đâu.

      rằng cha mẹ qua đời, rằng đột nhiên phải gánh vác món nợ vừa hiểu, vừa khổng lồ, rằng mỗi tháng phải trả cho ngân hàng vài vạn đồng, rằng cần khoảng tiền rất lớn sao?

      rằng ở nhà bác Hai, rằng bị họ sờ mó, rằng khó khăn lắm mới có thể tìm được căn phòng cũ nát để dọn ra, rằng ngây thơ, tưởng rằng thực tế rất dễ dàng, cho nên lâm vào cảnh cùng đường, gần như trả nổi tiền thuê nhà hay sao?

      biết nên như thế nào!

      Cũng có lẽ, trong tiềm thức của , cảm thấy, chỉ cần mở miệng ra những chuyện kinh khủng này, có thể thừa nhận chuyện này là .

      bị vây bên trong cơn ác mộng thể tỉnh lại.

      Liên Gia Lỵ nhìn Thẩm Uất Lam trầm lặng, thở dài nhè .

      Quả nhiên đúng như Vu Bồi Vũ , tuy rằng Thẩm Uất Lam luôn luôn nghênh mặt tươi cười, nhưng rất kín miệng, tính tình lại cứng rắn. Cho dù để cho hỏi, cũng hỏi ra lý do vì sao.

      “Đứng lên , Uất Lam, chị dẫn em tới chỗ này.” Liên Gia Lỵ đứng lên, ánh mắt ý bảo Thẩm Uất Lam theo.

      Thẩm Uất Lam cầm túi xách tay lên, nghi ngờ theo phía sau lưng của Liên Gia Lỵ

      “Chị Gia Lỵ, chúng ta đâu vậy?” Thẩm Uất Lam được Liên Gia Lỵ chở tới khu nhà sang trọng cách ChezVous bao xa.

      “Cứ theo chị !” Liên Gia Lỵ lấy ra cái thẻ mở cửa, quẹt qua trang bị bảo an tại cửa chính của lầu , mở ra khóa thang máy cảm ứng, bấm lên nút tầng 16.

      Thẩm Uất Lam nhìn chằm chằm những con số chớp sáng liên tục, trong lòng cảm thấy vừa nghi ngờ vừa khó chịu. biết chị Gia Lỵ mang tới đây làm gì?

      “Lúc trước chị có ở đây, trong cầu thang có máy theo dõi, thang máy và cửa chính cũng phải dựa vào cảm ứng mới có thể vào. di ễɳðàɳl€quɣđϕn Bảo vệ làm việc 24 giờ, mỗi căn hộ đều có nút bộ đàm để chuyện, có thể trực tiếp liên lạc với cảnh vệ.” Liên Gia Lỵ với Thẩm Uất Lam.

      “Ồ.” Chỗ ở trước đây? Đột nhiên Thẩm Uất Lam nhớ tới Liên Gia Lỵ sắp kết hôn rồi. “Đúng rồi, chị Gia Lỵ, vậy sau khi kết hôn chị ở đâu?” hỏi.

      “Cũng ở đây, lầu 23.” Đúng vậy, ở quen rồi, muốn dời quá xa.

      Thẩm Uất Lam bật cười: “Chị Gia Lỵ, chị nhớ đồ cũ.”

      “Đúng vậy, chị nhớ đồ cũ, cũng thích đồ cũ.” Có lẽ, cũng bao gồm người cũ chăng? Liên Gia Lỵ xua những ý niệm lộn xộn trong đầu, suy nghĩ nữa, tụi cũng sắp đám cưới rồi.

      Cửa thang máy đinh tiếng, mở ra, Liên Giai Lỵ mở hai khóa cửa, dẫn Thẩm Uất Làm vào chỗ thay giày, vào bên trong chỗ ở trước kia của , giới thiệu sơ lược cách bố cục.

      “Đây là phòng khách, phòng ăn, phòng ngủ chính, phòng sinh hoạt chung, ban công… Chỗ này rộng lắm, chỉ có khoảng 20 cái (ban công) bên phải. Có điều là (căn hộ) có hai phòng tắm…”

      Thẩm Uất Lam càng nghe càng hiểu, bước chân chần chờ rồi dừng lại sau lưng Liên Gia Lỵ.

      Khi Liên Gia Lỵ phát sau lưng có bước chân theo, ngoái đầu lại nhìn, đối diện với cặp mắt dè dặt, giống như đề phòng chuyện gì sắp xảy ra của Thẩm Uất Lam.

      Liên Gia Lỵ vẫy vẫy tay trước mặt , cười : “Đoán trúng rồi phải ? Đúng rồi, đúng rồi, là muốn để cho ở đấy.”

      Thẩm Uất Lam vẫn luôn là người thông minh.

      “Chị Gia Lỵ, tôi thể… thể như vậy…” Tại sao có thể chứ?

      “Phòng trọ của em có điện phải ? Vậy làm sao em sinh hoạt vào ban đêm? Thắp đèn cầy? Hay cầm đèn pin?”

      Thẩm Uất Lam cúi đầu im lặng. Đối với nhiệt tình và quan tâm này, biết làm sao. khổ sở…

      ra căn hộ này phải của chị! Em cần cảm thấy ngượng ngùng. Đây là căn hộ của ông chủ Vu.”

      Thẩm Uất Lam ngẩn người ra.

      “Được rồi! ra cho em biết cũng quan trọng. Trước kia, chị cũng từng có khoảng thời gian rất khó khăn. Sau này ông chủ Vu thấy xong, cho nên ấy lấy căn hộ vốn là để cho thuê này cho chị ở tạm.” Tình cảm của bọn họ bắt đầu từ lúc đó.

      Thẩm Uất Lam hơi ngừng lại, chị Gia Lỵ quang vinh sáng chói mà cũng từng có thời gian khốn đốn sao? có tưởng tượng…

      “Chị Gia Lỵ, mặc kệ là căn hộ của ai, em đều thể…” thể ở , cũng như đủ tiền để mướn.

      Liên Gia Lỵ để ý đến lời từ chối của , thẳng thắn tiếp: “Tuy là mướn, nhưng ra lúc đó chị làm gì có tiền để trả, ông chủ Vu cũng là nửa bán nửa tặng, rằng trừ lương mỗi tháng, muốn chị ở lại làm tốt việc ở ChezVous là được rồi.”

      Thẩm Uất Lam lại khựng người lại lần nữa. Ông chủ Vu tốt bụng như thế, nếu sinh ra trong thời cổ đại, phải đúng là vị hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa hay sao?

      Liên Gia Lỵ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của , cười cười.

      tóm lại, mấy hôm nay em thu dọn đồ đạc , qua đây ở! Dù sao căn hộ này có ai thuê, em coi như đến đây để dọn dẹp và quẹt dọn , cần quan tâm đến tiền thuê nhà. Hơn nữa, chuyện ông chủ Vu cho nhân viên ở tạm phải là lần đầu tiên. Em chỉ cần biết rằng, ấy từng trải qua khó khăn, cho nên thích nhìn người khác chịu khổ là được rồi.”

      ". . . . . ." Mặc dù rất cần tiết kiệm số tiền thuê nhà kia, nhưng mà làm gì có chuyện dễ dàng dày mặt ở lại nhà của ông chủ chứ?

      Liên Gia Lỵ sờ sờ đầu Thẩm Uất Lam, thở ra tiếng, rồi lại nghĩ tới chuyện Vu Bồi Vũ bị người đàn ông kia tập kích, trong lòng cảm thấy bực bội thay cho .

      “Uất Lam, trong cuộc sống của chúng ta, luôn có lúc phải cúi đầu trước tiền bạc. Em hãy thu lại lòng tự trọng của mình , nên đùa giỡn với an toàn của mình, l€quɣ₯©ɳ thoải mái tiếp nhận giúp đỡ của người khác, có được ? Nếu như em cảm thấy mình mắc nợ của ông chủ, em phải cố gắng nỗ lực để bản thân trở nên có giá trị để phụ lòng của ấy, có hiểu ?”

      Thẩm Uất Lam nhìn thẳng vào mắt của Liên Gia Lỵ, trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy muốn khóc.

      Quả nhiên ông trời đóng hết lối thoát của rất cần chỗ ở miễn phí tạm thời. Hơn nữa, chị Gia Lỵ và ông chủ Vu cũng hết lòng với , nếu tiếp tục từ chối, có vẻ như hợp tình hợp lý.

      im lặng lúc sau, rốt cuộc hốc mắt ửng hồng, mở miệng : “Chị Gia Lỵ, tiền mướn phòng tháng là bao nhiêu? Em muốn biết để về sau trả lại cho ông chủ Vu, cũng như dọn dẹp nhà cửa sạch . Cám ơn, cám ơn chị…”

      “Cảm ơn chị làm cái gì? Muốn cám ơn cám ơn ông chủ của em ! Là ấy muốn chị mang em tới, bằng chị cũng biết chuyện gì xảy ra với em ngày hôm qua!” Liên Gia Lỵ cười, vỗ vỗ đầu của Thẩm Uất Lam. “Uất Lam, về phần tiền thuê nhà, đợi lần sau ông chủ Vu đến tiệm, em tự bàn bạc thảo luận cùng ấy nhé! Cứ như vậy , chị coi như em đồng ý rồi. Hôm nay chị chở em về nhà trước, em thu dọn đồ đạc xong chị lấy xe qua giúp em chuyển đồ.”

      “Dạ, cám ơn chị Gia Lỵ.” Thẩm Uất Lam gật đầu liên tục, ôm chầm Liên Gia Lỵ

      “Đứa ngốc này! Cũng trễ lắm rồi, chúng ta trở về . Chị đưa chìa khóa nhà cho em trước.” Liên Gia Lỵ vỗ vỗ đầu Thẩm Uất Lam, nhét xâu chìa khóa vào tay .

      Đêm đó, trong căn phòng trọ cũ kỹ, Thẩm Uất Lam đốt ngọn nến, nhìn tấm danh thiếp của Vu Bồi Vũ lâu.

      Vì sao ông chủ đích thân mang tới căn hộ muốn cho thuê, mà lại dặn dò chị Gia Lỵ mang tới?

      Bởi vì nhìn thấy bị họ khi dễ, lo lắng ngại chuyện nam quả nữ ở chung chỗ, đối với có đề phòng, cho nên mới để chị Gia Lỵ tới thuyết phục sao?

      lại muốn để ở lại căn hộ muốn cho người thuê… Mặc dù lúc trước chị Gia Lỵ cũng có tiền lệ này, nhưng quan tâm săn sóc này lại khiến trong lòng nhộn nhạo khó tả.

      Ông chủ của người rất dịu dàng!

      Mang theo ý niệm này, lần đầu tiên trong nữa năm nay, Thẩm Uất Lam mĩm cười cách ấm áp, thâm trầm vào mộng đẹp.
      Last edited by a moderator: 29/12/15
      Meoconkissu2 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :