1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Người Tình Của Yêu Râu Xanh -Tô Cán Nhi

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bear

      bear Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      1,962
      [​IMG]

      Nhà Giàu Có Đồng Thoại 3: Tình Nhân Của Râu Xanh

      Tác giả: Tô Cán Nhi

      Edit: Bear


      : Truyện dựa câu chuyện cổ từ trang (Www. Qisuu. Com) Internet , tác giả dựa ý tưởng cốt truyện chính viết lại , tác giả chỉ cung cấp cho mọi người xem qua tham khảo trao đổi học hỏi , bản quyền thuộc về nguyên tác cùng nhà xuất bản , nếu thích, mời mọi người đặt mua bản chính .

      Đoạn đệm

      tiếng sấm giận dữ cắt qua bầu trời tĩnh lặng , "Thiên sứ ngàn năm trăm tám mươi , ngươi xem, ngươi làm ra chuyện tốt gì rồi !"

      Thiên sứ 1580 Miêu Miêu ở cùng các khác thiên sứ khác chơi đùa chợt nghe thấy thanh như thế , liền ngã từ tầng mây xuống, cũng may là có đám mây trắng bay qua đón được ."Chúa trời , xin hỏi con lại làm sai gì nữa ạ ?"

      "Làm sai chuyện gì à ? Ngươi xem?"

      ngón tay từ chỉ xuống , xuyên qua tầng mây bắn thẳng vào nhân gian phồn hoa ." tinh Vi Vi vốn phải đầu thai đến cuối thế kỷ 18 , tại sao lại chạy đến thế kỷ 20 ở Đài Loan vậy hả ?"

      Thiên sứ xinh đẹp bất cẩn le lưỡi, nguy rồi! chơi đùa quá mức rồi , vậy mà làm cho tinh tóc đen đầu thai sai địa điểm cùng thời gian !

      Vậy nên làm gì bây giờ?

      "1580 , ngươi ta nên làm cái gì bây giờ ? tinh Vi Vi đầu thai sai , chịu ảnh hưởng cũng chỉ mình ta , mà còn liên quan đến những người khác cũng bị ảnh hưởng nữa , chừng toàn bộ thiên luật vận hành đều bị lỗi , lần này ta nên trách phạt ngươi thế nào mới tốt đây , vậy ta thấy ngươi đến Đài Loan bồi ta cũng được lắm!"

      Thiên sứ xinh đẹp bất cẩn vội vàng quỳ xuống, đáng thương vỗ đôi cánh , "Con biết sai rồi, cầu chúa trời đừng đầy con xuống Đài Loan , đó là nơi hổn tạp , con mỗi lần đến đó lúc trở về đều phải chải rửa đôi cánh nửa tháng , thực vất vả nha!"

      "Ngươi cũng biết Đài Loan hỗn tạp , vậy mà còn đem tinh Vi Vi đến đó ?" Lại truyền đến tiếng rống to, rống đến mức tiểu thiên sứ nào đó lỗ tai muốn điếc .

      "Con biết sai rồi, con tìm tinh Vi Vi trở về ngay ,rồi cho đầu thai lại lần nữa ."

      "Ngươi đứng lại đó cho ta!" Lúc này chúa trời giận đến run cả người , ngay cả giọng cũng thay đổi."Linh hồn đầu thai muốn đem về là đem được sao ?"

      "Vậy phải làm thế nào?"

      Bầu trời yên lặng được lúc, lâu sau, tiếng sấm lại vang rền lên - -

      "Hai mươi lăm năm sau, ta có kiếp số, ngươi liền thừa dịp thời điểm ấy đến mà đem ta trở về niên đại ban đầu !"
      Last edited by a moderator: 1/10/15

    2. bear

      bear Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      1,962
      Chương 1.1 :

      Edit : Bear

      Trừng mắt nhìn nòng sung đen ngòm chỉa về người mình , Lam Vịnh Vi nằm mơ cũng ngờ ngày đầu tiên đến nước Mỹ gặp được cái lễ gặp mặt - - cướp bóc thế này !

      " ... muốn làm cái gì?" Lam Vịnh Vi sớm nghe trị an ở Los Angeles tốt lắm, lại thường xuyên có cướp bóc, cưỡng bức , nhưng lại nghĩ rằng mình lại may mắn được gặp ngay ngày đầu tiên .

      "Đừng... Đừng nhúc nhích... Đem... Đem tiền... Lấy ra ..." gã thoạt nhìn giống như thanh niên châu Á cầm khẩu súng, dùng thứ tiếng trúc trắc lại hơi có chút khẩn trương .

      liền làm theo lời từ túi da lấy ra tờ đồng cùng mười đồng tiền mặt đưa cho đối phương, "Này ... Cầm!"

      Người thanh niên vớ lấy tiền mặt, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn liền nhét hết vào trong túi tiền, sau đó lại duỗi tay ra : " đủ, lấy ra thêm mau !"

      "... có!" Lam Vịnh Vi kinh ngạc lui về phía sau từng bước, phải người ta hay lấy ra ít tiền là có thể đuổi cướp sao? Vì sao cái tên cướp trước mặt này tựa hồ còn ngại đưa quá ít chứ ?

      " có hả ? Tao tin, tao biết người Đài Loan đến đây đều mang theo rất nhiều tiền, đem túi da đưa cho tao !" Người nọ thô lỗ đoạt lấy túi da của Lam Vịnh Vi , sau đó qua góc tối bắt đầu lục lọi tựa hồ như quên mất Lam Vịnh Vi đứng ngây người .

      Mắt thấy thời cơ đến , Lam Vịnh Vi lập tức chạy , miệng còn la to : "Cứu mạng a ! Ăn cướp a!"

      "Đáng chết, con ngu ngốc này , đứng lại cho tao !"Hành động của Lam Vịnh Vi chọc giận gã đó , lập tức nghĩ ngợi gì liền giơ súng lên bắn về phía .

      Bang bang hai tiếng vang lên , Lam Vịnh Vi chỉ cảm thấy chân mình nóng lên, đầu gối mềm nhũn cả người liền té ngã đất, nhưng ý chí muốn sống làm cho nhịn xuống đau đớn mà đứng lên tiếp tục chạy về phía trước ."Cứu mạng ! Cứu mạng a!"

      "Đáng chết, mày đứng lại đó cho tao ." Gã chạy vài bước đuổi theo Lam Vịnh Vi, tay nắm tóc của hung ác : "Đồ điếm thối tha , kêu la cái gì? Đem tiền lấy ra cho tao !"

      " có , người tôi còn tiền!"

      " có, vậy đem dây chuyền để lại cho tao ." xong, động tay muốn lột dây chuyền vàng cổ Lam Vịnh Vi .

      " thể , đó là của mẹ tặng cho tôi . Tôi thể cho được ." Lam Vịnh Vi phản kháng đưa tay bắt lấy tay , cố gắng bảo vệ dây chuyền mẹ cho .

      "Buông tay, tao mày buông tay!" Gã lớn tiếng rống giận, đồng thời hung hăng giáng cho Lam Vịnh Vi cái tát.

      Cái tát này khiến cho Lam Vịnh Vi hoa mắt , choáng váng đầu , nhưng vẫn cố nắm chặt dây chuyền buông ." thể , tôi thể đem dây chuyền cho . Cứu mạng ! Cứu mạng !"

      "Đáng chết! Tao mày buông tay, nếu tao liền dùng súng đánh chết mày !" Gã hung ác dùng báng súng đánh vào đầu Lam Vịnh Vi.

      " thể ..." Lam Vịnh Vi suy yếu kêu lên , cảm thấy đầu như ngừng hoạt động , chân nặng nề, toàn thân bắt đầu mất khí lực khuỵu xuống, "Tôi thể... Đem dây chuyền mẹ tặng cho ..."

      Trong mông lung dường như thấy người nọ phẫn nộ dùng súng chỉ vào mình, biết nên né ra, nên kêu to, nhưng cái gì cũng thể làm mà chỉ có thể nắm chặc dây chuyền.

      Đúng vậy, dây chuyền, đó là vật mẹ đưa cho ...

      ※※※※※※

      Khi Lam Vịnh Vi lần nữa mở to mắt ra phát mình nằm ở trong rừng cây, khí tràn ngập hương cỏ xanh , bên tai còn có thể nghe thấy tiếng chim hót ríu rít cùng tiếng dòng nước róc rách.

      Chỗ nào là chỗ nào ? Vì sao lại ở chỗ này?

      Lam Vịnh Vi buồn bực cực kỳ, giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng chỉ mới nhàng di động thấy xương chân đau đớn làm bản thân phải ngã lại cỏ, ngay cả đầu cũng giống như có mười chiếc xe tải cán qua đau đến khiến xanh cả mặt, ôm chặt lấy cái chân đau thở hào hển.

      "Đau quá!"

      Lam Vịnh Vi cắn môi, lông mi xinh đẹp nhíu thành nắm, thể tin trừng mắt nhìn ống quần bị máu tươi dính ẩm ướt , đây là kiệt tác của tên cướp kia sao , vì cướp đoạt tiền tài, tiếc nổ súng đả thương người, thậm chí dùng báng súng đánh vào đầu chỉ vì cọng dây chuyền... Đúng rồi, dây chuyền đâu?

      Nghĩ đến dây chuyền, Lam Vịnh Vi bối rối sờ lên cổ mình , có? Chẳng lẽ bị rớt? Hay bị cướp rồi ?

      Bất chấp thân thể đau đớn, quỳ rạp mặt đất tìm kiếm , nhưng mặc cho tìm khắp chung quanh mấy mét, vẫn tìm thấy dây chuyền vàng mặt trăng kia.

      Lam Vịnh Vi ngồi sững đất, miệng vết thương đau đớn , hơn nữa còn cả chuyện đánh rơi dây chuyền khiến uể oải, cơ hồ làm cho nhịn được muốn rơi nước mắt.

      Đột nhiên, thanh rất hấp dẫn chú ý của , theo phương hướng thanh ấy nhìn qua, phát con thỏ hoang ngồi xổm trong bụi cỏ, từ tốn cắn cỏ xanh, mà ở bên chân con thỏ lóe ra chút ánh sáng vàng , đó là... Đó là cọng dây chuyền!

      Lam Vịnh Vi kinh hỉ trừng lớn mắt, lấy tay giữ lấy chân, chịu đựng cả người suy yếu mà chậm rãi lết về phía trước, ngay lúc gần như sắp chạm đến thỏ hoang, tiếng pháo bỗng vang lên ngăn trở hành động của , đồng thời cũng đánh vỡ cả yên tĩnh bao trùm khu rừng . Chuyển biến bất thình lình khiến cho tay Lam Vịnh Vi dừng lại giữa trung , ông trời ơi , chẳng lẽ tên cướp kia còn bám theo , chưa từ bỏ ý định muốn cướp dây chuyền nữa sao?

      Nhưng bao lâu liền phát mình sai lầm rồi, bởi vì có mấy nam nhân cưỡi ngựa hướng về phía tới, mà những người này người người đều mặc quần áo săn chỉnh tề , hơn nữa tay họ còn cầm súng săn, bộ dạng ra ngoài săn thú, căn bản giống như tên côn đồ khốn kiếp chặn đường .

      người trong số họ thấy bộ dạng Lam Vịnh Vi chật vật liền ngẩn ra, tiện đà có người còn kinh hô: " xong chúng ta bắn phải người."

      Lời này vừa ra khỏi miệng , mấy nam nhân đều đồng loạt xuống ngựa đến trước mặt Lam Vịnh Vi, trong đó có chàng trai thoạt nhìn ước chừng hơn hai mươi ngồi xổm xuống : "Thực xin lỗi, tôi ràng nhìn thấy con thỏ ăn cỏ ở chổ này , nghĩ tới lại bắn nhằm , thương thế của nặng ? Có sao ?"

      Lam Vịnh Vi suy yếu lắc đầu, muốn mở miệng chuyện thanh lạnh lùng truyền đến: "Rudolph,ngươi làm cái gì đó ?"

      Người gọi là Rudolph ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông tóc đen ngồi ở lưng ngựa ."Tôi cẩn thận làm bị thương người , cho nên..."

      Người đàn ông tóc đen ánh mắt lạnh lùng, "Ngươi đả thương người ."

      "Nhưng ấy bị thương..." Rudolph hồ nghi nhìn Lam Vịnh Vi muốn ngất .

      Người đàn ông tóc đen căn bản cho Rudolph có cơ hội giải thích , cằm hếch lên , chỉ điểm màu xám trong bụi cỏ ."Ngươibắn trúng con thỏ kia , còn tiểu thư này là tự mình bị thương."

      Theo như phương hướng của người đàn ông tóc đen nhìn lại, Rudolph quả nhiên thấy có con thỏ hoang bị thương màu xám nằm ở trong bụi cỏ, xem ra chính mình quả bắn nhằm người.

      " thôi! Chúng ta trì hoãn rất nhiều thời gian!" Người đàn ông tóc đen nhàng quát, giục ngựa hướng về phương hướng khác , chút cũng chú ý tới sắc mặt trắng bệch của Lam Vịnh Vi.

      "Mục Lôi, chờ chút, ấy bị thương, chúng ta thể cứ như vậy..."

      "Ngươi biết ta ?" Người đàn ông tóc đen đưa lưng về phía mọi người ngồi ngựa, thanh bình thản nghe ra chút bất ổn .

      ", tôi làm sao có thể quen biết ấy?"

      "Là ngươi làm cho ta bị thương?"

      " có, tôi bắn con thỏ ở chỗ này." Rudolph giơ con thỏ sớm chầu ông bà .

      " khi như vậy, ngươi còn đứng ở nơi đó làm cái gì?" Ngụ ý của phi thường ràng, người tên Mục Lôi này nên xen vào việc của người khác.

      "Nhưng mà ấy ..."

      Lời của Rudolph còn chưa đến nửa bị người đàn ông tóc đen đánh gãy: " thôi, đừng quên chúng ta hôm nay phải làm cái gì!"

      Những lời này nghe như nhàng bâng quơ, vậy mà lại làm cho Rudolph biến sắc, áy náy, sâu sắc nhìn Lam Vịnh Vi nửa nằm cỏ cái, sau đó lời cũng nhảy lên lưng ngựa.

      lúc đoàn người chuẩn bị rời nghe thấy giọng giòn tan ràng của Lam Vịnh Vi truyền đên tai mọi người , như lầm bầm lầu bầu, hoặc như kể chuyện xưa mà liên mien : "Nghe ở phía đông bắc của Trung Quốc có loại động vật gọi là điêu, nó ở trong tuyết lấy thân thể của chính mình vì người bất hạnh lạc đường mà sưởi ấm, làm cho người này đến mức bị đông chết, mà lúc này phải là mùa đông băng tuyết giá lạnh , cũng phải vùng đông bắc Trung Quốc, vậy mà người nào có tấm lòng tốt như động vật cứu lấy mạng người ."
      AChu, Lemonade, JupiterGalileo2 others thích bài này.

    3. bear

      bear Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      1,962
      Chương 1.2 :
      Edit : Bear

      Người đàn ông tóc đen nghe vậy ánh mắt chợt lạnh lùng, đường cong đẹp đẽ ở lưng trong nháy mắt trở nên cứng ngắc."Ngươi chỉ cây Dâu mà mắng cây Hòe, ta cầm thú bằng ?"

      Lam Vịnh Vi lung lay thoáng di động đứng lên nghênh đón ánh nhìn chăm chú của , "Chẳng lẽ đúng?"

      Ánh mắt đẹp đẽ của thoáng lên tia tức giận, mày kiếm tuấn cũng bởi vậy nhíu thành đường , "Ngươi có biết ta là ai ?"

      "Tôi cần biết gã mặt người dạ thú tên gọi là gì."

      "Mặt người dạ thú? Ngươi là người đầu tiên dám như vậy với ta !" Nam tử gọn gàng nhảy xuống ngựa, từng bước về phía Lam Vịnh Vi, tầm mắt nhìn chằm chằm vào người , tuy chật vật lại mang bộ dáng đắc ý kinh người .

      "Đúng đó ? Tôi đây rất có hứng tặng thêm cho vài từ gợi tả nữa , là giống động vật máu lạnh, loài bò sát , thấy chết mà cứu được đồ trứng thối ... Đều thực thích hợp với đó nha ."

      Nam tử xanh mặt, gằn từng tiếng cắn răng : "Còn gì nữa ?"

      "Đương nhiên còn , chỉ có ý chí sắt đá, mà não còn bị úng nước , nghĩ rằng tôi thích nằm ở chỗ này thể động đậy sao? Nếu gặp phải cướp , bị làm bị thương sao tôi có thể ..."

      Lam Vịnh Vi chỉ mới được nữa phải dừng lại , bởi vì nam tử đột nhiên bắt lấy tay ."Ngươi cái gì ? Ngươi gặp cường đạo?"

      "Đúng vậy, tôi vừa mới đến quốc gia này ngày đầu tiên gặp cướp, người kia chỉ cướp tiền của tôi, mà còn dùng vũ khí đánh tôi , ..."

      "Người kia bộ dạng trông thế nào?"

      "Cao cao gầy gầy, thoạt nhìn hẳn là người châu Á, cầm cây sung lục , tuổi rất , đại khái vượt qua hai mươi tuổi."

      Nam tử giống như trừng mắt nhìn quái vật mà nhìn chằm chằm Lam Vịnh Vi, "Ngươi bậy bạ gì đó? Ta là muốn ngươi miêu tả diện mạo của tên cường đạo , phải muốn ngươi hồ ngôn loạn ngữ, nhảm làm cho người ta nghe hiểu."

      "Tôi nhảm , tôi đều là ..." Lam Vịnh Vi đột nhiên ngậm miệng , kỳ quái, chẳng biết tại sao, có cảm giác, cảm thấy nam tử trước mắt thoạt nhìn có điểm kỳ quái, nhưng lại ra được. nhìn chằm chằm nam tử trước mắt , theo dáng người cao lớn thon dài, khí chất tà khí lại mang thêm vài phần quý tộc ai bì nổi , đến khuôn mặt hoàn mỹ của , rốt cục, phát giác ra chỗ đúng rồi !

      Là quần áo! Nam nhân này tuy rằng mặc trang phục săn , nhưng cổ tay áo lộ ra đường thêu hoa sen chỉ có hoàng tử trong cổ tích mới có , mà chân còn mang đôi giùy kỳ quái chưa từng thấy qua , mái tóc đen của cũng chỉnh tề buộc ở sau ót, bộ dạng giống như vương công quý tộc Âu Châu cổ vậy .

      Ông trời, đây là chuyện gì đây ? Chẳng lẽ người nọ là người giàu có ? ở nơi này cử hành vũ hội hóa trang ?

      Lam Vịnh Vi nghi hoặc nâng mắt lần đầu tiên nhìn chăm chú xung quanh nơi mình ít nhất ở nửa giờ qua .

      Phóng mắt nhìn khắp nơi , bốn phía là rừng cây đan xen hợp lí , trong rừng cây, trừ bỏ lưa thưa lớt thớt mấy đóa hoa dại ngoại chỉ có cái ao bên đường , lướt qua hồ nước có thể nhìn đến thấy mấy ngôi nhà bé bé xa xa , còn có tòa lâu đài sừng sững cao lớn .

      Đúng vậy, đó là tòa lâu đài , bởi vì trước kia ở Âu Châu xem qua ít lâu đài cổ , cho nên theo ngoại hình liếc mắt là có thể nhìn ra được đó là tòa lâu đài , nhưng cùng với lâu đài trước kia thấy,lâu đài trước mắt tựa hồ cổ lắm .

      Kỳ quái? Vì sao biết Los Angeles có lâu đài cổ nhỉ ? Hơn nữa tòa lâu đài như vậy , cũng nên xuất ở nước Mỹ đại này mới đúng.

      Nghi ngờ bắt đầu bao phủ ở trong lòng Lam Vịnh Vi , theo như quần áo kỳ quái của đám người kia rồi đến tòa lâu đài đột nhiên xuất , đều lộ ra manh mối , chẳng lẽ nằm mơ?

      , phải nằm mơ, bởi vì đau đớn thấu xương thân thể nhắc nhở , đây phải là nằm mơ!

      Hay là lúc mình ở trong hôn mê vào niên đại biết ?

      Ý tưởng này làm cho Lam Vịnh Vi nháy mắt trắng xanh cả mặt, nhìn phía người đàn ông tóc đen lẳng lặng được lời nào kia ."Bây giờ là niên đại nào ? Nơi này tên gọi là gì ?"

      Người đàn ông tóc đen lạnh lùng , "Nơi này là lãnh địa của Tắc Đức Ni , ta là Mục Lôi • Tắc Đức Ni , mỗi tấc đất , cành cây cọng cỏ ngươi thấy ở đây đều là tài sản của ta ."

      "Niên đại, ta muốn biết bây giờ là niên đại gì ?"

      "Năm 1815."

      "1815 " Mấy con số như bom oanh tạc đầu Lam Vịnh Vi. Ông trời, năm 1815 ? , có khả năng, đây nhất định là mộng, nhất định là mộng, phải mau tỉnh lại, mau mau tỉnh lại mới được .

      Tuy rằng tự với mình như vậy , nhưng thân thể Lam Vịnh Vi lại nghe lời mà ngã xuống, cảnh vật trước mắt cũng mơ hồ theo ...

      ※※※※※※

      Lam Vịnh Vi cảm thấy nếu uống nước, chết khát.

      Lung lay thoáng động muốn tránh khỏi ánh mặt trời gay gắt , nhưng phía trước là hố cát, Lam Vịnh Vi biết mình sao lại đến cái nơi chim đẻ trứng này như thế nào , thầm nghĩ muốn tìm bóng cây râm mát nghỉ ngơi, rồi hảo hảo uống chút nước , nhưng đưa mắt nhìn , bốn phía chỉ có cát vàng bụi đất, làm sao có nước đây ?

      Đột nhiên, giọt nước từ trung rơi xuống, nhễu mặt Lam Vịnh Vi .

      Đây là cái gì? Nước sao? Hay là trời mưa?

      hồ nghi ngẩng đầu lên ngóng nhìn nắng gắt khốc liệt , làm sao có mưa được ? Có, có giọt nước từ mấy đám mây trắng bay qua rơi xuống .

      Lúc Lam Vịnh Vi thất vọng cúi đầu giọt nước khác lại dừng ở mặt , tiếp theo là giọt thứ hai, thứ ba...

      khát khao dùng đầu lưỡi liếm giọt nước mưa mặt , nhưng những giọt nước như thế làm sao đủ giải khát ? cảm thấy yết hầu mình như muốn phát hỏa, vì thế cuồng loạn vươn tay nắm,bắt loạn.

      "Nước , tôi muốn nước !"

      Lúc này, tiếng trẻ em non nớt phảng phất như từ trời truyền đến , "Được , ngươi chờ chút, ta cho ngươi càng nhiều nước ."

      Đột nhiên như có mưa tầm tã rớt xuống mặt Lam Vịnh Vi, làm cổ họng còn như lửa đốt cực khát nữa , cũng đánh gãy ác mộng liên miên ngừng của , càng lúc càng thanh tỉnh .

      Bỗng nhiên ngồi dậy, khó hiểu nhìn mình thân ẩm ướt , "Ai?"

      Thanh ngọt ngào cùng với tiếng cười khanh khách vang ở bên tai, "Là chính ngươi muốn nước , cho nên ta liền cho ngươi nước !"

      "Em... Em là ai?"

      Trước giường Lam Vịnh Vi là bé khoảng 7, 8 tuổi , đôi mắt màu xanh ngọc , môi hồng răng trắng, quần áo lụa trắng, nếu có thêm đôi cánh, vậy chắc chắn là tiểu thiên sứ xinh đẹp rồi .

      bé mở đôi mắt to linh hoạt nhìn chằm chằm , "Ngươi là ai? Vì sao xuất ở trong nhà ta ?"

      "Nhà em ? Nơi này là nhà em ?"Lúc này Lam Vịnh Vi mới phát , chính mình ở trong gian phòng mang phong cách Châu Âu xa hoa cổ điển , . Mà nơi nằm , là cái giường lớn nóc có màng rủ xuống .

      Đây là đâu ? nhớ mình bị thương nằm ở cỏ, còn gặp gỡ đám nam nhân kỳ quái , thậm chí còn cùng người tên là Mục Lôi như động vật máu lạnh ầm ỹ trận, vì sao tại lại ở chỗ này?

      muốn mở miệng hỏi ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất , bé nhanh chóng lui về phía sau từng bước."Có người đến, cho phép cho bọn họ biết ta tới, biết ?"

      Lam Vịnh Vi còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.

      bao lâu sau , cửa lần nữa bị đẩy ra, hầu trẻ tuổi vào , phía sau còn dẫn theo nam tử trẻ tuổi gặp ở rừng cây , nhớ , gọi Rudolph.

      Thấy Lam Vịnh Vi tỉnh, Rudolph hiển nhiên vui mừng , " tỉnh?"

      "Là cứu tôi?"

      Rudolph lắc đầu, ", là Mục Lôi cứu ."

      "Mục Lôi? cái tên tóc đen động vật máu lạnh cứu tôi?" Lam Vịnh Vi kinh ngạc cực kỳ, là ?

      Rudolph bất giác cười khẽ tiếng, "Đừng ngài ấy như vậy, ngài ấy là người tốt, chỉ là thể lời dễ nghe thôi ."

      Nhắc tới cái tên lạnh lùng như động vật máu lạnh kia , trong lòng Lam Vịnh Vi liền có tức giận ."Người tốt? Người tốt muốn đem tôi để lại trong hoang dã , để cho tôi tự sinh tự diệt?"

      "Đừng trách ngài ấy , ngài ấy phải làm như vậy là có nguyên nhân, về sau biết." Rudolph thân thiết lấy lấy súp tay nữ hầu đưa cho Lam Vịnh Vi, "Uống chút súp , hôn mê ngày đêm, bụng nhất định rất đói bụng rồi ?"

      Lam Vịnh Vi lắc đầu, "Cám ơn , nhưng tôi đói bụng, tại tôi chỉ muốn uống nước, sau đó thay bộ quần áo ướt sũng này ra ."

      Rudolph bây giờ mới chú ý tới nửa người của cơ hồ là bị ẩm ướt hết , ngay cả tóc cũng bị ướt hơn phân nửa, "Ông trời, sao lại bị ướt đến vậy ?"

      " bé tôi biết , bé có lòng tốt lấy nước cho tôi uống, kết quả làm rớt ."

      " bé ?"

      "Ừm ! Đại khái khoảng 7, 8 tuổi , tóc vàng, bộ dạng đáng , rất được."

      Rudolph nhíu mày, nhất định là Đại Tây Nhã, bởi vì cả Lam Nguyệt Sơn Trang trừ bỏ bé , ai vừa vặn là tóc vàng lại 7, 8 tuổi nữa cả . Nhưng thực hoài nghi, Đại Tây Nhã sao lại có lòng tốt lấy nước cho người ta uống chứ ? Cho dù là lấy nước, cũng có khả năng uống đến đầy mặt và đầu cổ ngay cả quần áo cũng ướt luôn ?

      "Tôi nghĩ người là Đại Tây Nhã."

      "Đại Tây Nhã?"

      " bé là con Mục Lôi , hai ngày trước vừa qua sinh nhật tám tuổi , rất bướng bỉnh , cả Lam Nguyệt Sơn Trang đều đau đầu với bé ."

      Rudolph đứng lên , "Trước hết để cho Anna hầu hạ thay quần áo, vừa mới tỉnh lại, vạn nhất cảm lạnh tốt."

      Rudolph săn sóc đến ngoài cửa tránh , chờ Lam Vịnh Vi thay xong quần áo mới lần nữa vào phòng."Có thể cho tôi biết tên của ?"

      " thoạt nhìn giống người địa phương, từ chỗ nào đến?"

      "Tôi gọi là Lam Vịnh Vi,từ nơi rất xa rất xa đến."

      "Lam Vịnh Vi? Đây là tên hay là họ của ?"

      Lam Vịnh Vi chợt cười , ", tôi họ Lam, tên là Vịnh Vi, tôi là người Đài Loan , có thể gọi tôi là Vi Vi, mẹ cùng bạn bè đều gọi tôi như thế ."

      "Người Đài Loan? Đài Loan ở nơi nào? Cách đây rất xa sao?"

      "Cũng xa nếu ngồi máy bay vài tiếng , nhưng nếu ngồi thuyền cũng biết bao lâu mới tới ."

      "Máy bay? Máy bay là cái gì?" Rudolph khó hiểu đánh gãy lời Lam Vịnh Vi , lần đầu tiên nghe được cái từ "Máy bay" này !

      Lam Vịnh Vi kinh ngạc nhìn , người này là từ Himalaya chạy xuống à? Vì sao biết máy bay là cái gì?

      Lam Vịnh Vi đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, cái tên động vật máu lạnh phải từng qua, bây giờ là năm 1815 sao? Nữa thế kỹ nữa mới phát minh ra máy chạy bằng hơi nước , ngay cả phi hành thuyền cũng còn chưa xuất , làm sao có thể biết "Máy bay" là vật gì chứ ?

      "Máy bay là loại phương tiện giao thông, có thể lần ở trung chở vài trăm người đến nơi muốn đến ."

      " trung? Ngươi là cái thứ kêu là 'Máy bay' có thể bay trời sao ?"

      Mắt thấy Rudolph bộ có nghe nhưng hiểu , hơn nữa vấn đề càng ngày càng nhiều, Lam Vịnh Vi khỏi ôm đầu ra phát tiếng. Ông trời, rốt cuộc đời trước tạo ra cái nghiệt gì đây , thế nhưng lại rơi vào cái niên đại hoang dã như vậy, người nơi này thậm chí ngay cả máy bay là cái gì cũng biết nữa !

      Nhìn đến Lam Vịnh Vi ôm đầu, Rudolph nghĩ đến miệng vết thương của đau đớn, cho nên quan tâm hỏi: "Vi Vi, thương thế của lại đau có phải hay ?"

      Nhắc tới miệng vết thương, Lam Vịnh Vi lúc này mới cảm giác được miệng vết thương từ từ đau .

      "Ừm ! có thể cho tôi biết nơi này rốt cuộc là chỗ nào ?"

      "Nơi này là Lam Nguyệt Sơn Trang !"

      ", tôi là hỏi quốc gia, nơi này rốt cuộc là quốc gia nào ?"

      "Nơi này là nước ,đây là lãnh địa quốc vương ban cho gia tộc Tắc Đức Ni ." thanh lười biếng theo cửa truyền đến.

      Lam Vịnh Vi đột nhiên quay đầu lại , đón nhận ánh mắt đôi mắt xanh đẹp nhất mà đời này từng thấy , mà chủ nhân của đôi mắt xanh ấy lại đúng là cái tên tóc đen động vật máu lạnh - - Mục Lôi • Tắc Đức Ni trong miệng .
      Lemonade, JupiterGalileobornthisway011091 thích bài này.

    4. bear

      bear Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      1,962
      Chương 2.1 :

      Edit : Bear

      *từ chương này mình để xưng hô nhân vật theo đại nhé

      Mục Lôi • Tắc Đức Ni mang theo nụ cười tà khí và gương mặt đẹp như khắc vào phòng chế nhạo : "Tôi phải xưng hô với thế nào đây ? Chuyên gia dối hay là đại lừa gạt ?"

      Lam Vịnh Vi mắt hạnh trừng to, " cho rằng tôi dối sao ?"

      "Đương nhiên, trừ phi có thể chứng minh lời đều là ."

      Lam Vịnh Vi dường như lâm vào chán nản, chứng minh ? có thể chứng minh như thế nào đây ? Lắp ráp chiếc máy bay mô hình cho tên động vật máu lạnh này xem à ? Cho dù có thể làm ra chiếc máy bay mô hình chỉ sợ cũng tin ? Dù sao chuyện với người hiểu cũng như đàn khải tai trâu , với người ngay cả bay là cái gì cũng hiểu, vậy cho biết máy bay là cái gì cũng có ý nghĩa gì , chẳng lẽ phải giải thích với là mình từ đại đến đây à !

      Vì thế lắc đầu, "Tôi có cách nào chứng minh, dù sao muốn tin hay tùy ."

      "À ?" Ánh mắt Mục Lôi nheo thành đường , khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra chút nguy hiểm, "Nếu vậy tôi hỏi , rốt cuộc là ai ? Đến Lam Nguyệt Sơn Trang làm gì? Là ai phái tới?"

      "Tôi rồi, tôi gặp được cướp , chẳng những bị cướp tiền còn làm tôi bị thương ở chân nữa ."

      " Thời gian gặp cướp là lúc nào ?"

      Lam Vịnh Vi nhớ lại lúc mình rời khách sạn là hai giờ năm mươi phút chiều , tiếp đó tới Mc Donalds ăn cơm trưa xong rồi chuẩn bị xuất phát tìm bạn , ai biết bạn tìm được lại tìm được cướp , thậm chí sau khi bị đánh hôn mê lại lạc vào niên đại của tên kỳ quái này . Tính cả thời gian ăn cơm trưa dạo phố hẳn là đến giờ, bởi vậy : "Chắc khoảng bốn giờ ."

      "Nhưng tôi hỏi nông dân canh tác ở gần đó , căn bản là có người lạ mà đến lãng vãng gần đây , vậy có thể cho tôi biết đây là chuyện gì xảy ra ?"

      Lam Vịnh Vi sửng sốt, " cái gì?"

      Mục Lôi ngồi xuống ở mép giường , đưa mắt về phía thấp giọng : " Vùng lân cận này đều là lãnh địa của tôi , chỉ cần có người lạ tiến vào, lập tức có người báo cho tôi biết, nếu gặp cướp lúc bốn giờ chắc hẳn có người thấy mới đúng, huống chi còn bị thương, phải sao?"

      "Nhưng những gì tôi đều là , tôi xác thực lúc bốn giờ gặp phải người kia, chẳng những cướp tiền của tôi, còn có đánh tôi nữa ..."

      " láo!" Mục Lôi nắm lấy hai vai lắc : "Chân của bản phải do súng bắn bị thương, có thể thấy được lời của câu nào là ! , rốt cuộc là ai?"

      "Mục Lôi, đừng làm như vậy, làm ấy sợ rồi kìa ." Rudolph thấy thế, vội vàng kéo Mục Lôi ra .

      "Tôi láo , tôi xác thực gặp cướp , hơn nữa người kia làm đầu tôi bị thương ..." Lam Vịnh Vi vuốt đầu của mình, muốn vạch miệng vết thương cho xem, nhưng nào biết ngoài việc có chút sưng cùng đau đớn ra đầu của vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, chút trầy xước cũng có,lần này đến phiên nghẹn họng nhìn trân trối ."Đây là chuyện gì xảy ra vậy ? Tôi ràng nhớ dùng báng súng đánh vào đầu của tôi, vì sao tôi lại ..."

      Mục Lôi đẩy Rudolph ra , bộ dạng như gió lốc tới gần Lam Vịnh Vi, song song đó từ trong túi lấy ra thứ quơ quơ ."Tôi hỏi , đây là cái gì?"

      Lam Vịnh Vi men theo tay nhìn , khi thấy đó là vật mẹ đưa cho mình , sợi dây chuyền thiếu chút nữa đánh rơi cả người lập tức nhảy dựng lên, đồng thời đưa tay muốn bắt lấy nó ."Đó là dây chuyền của tôi , đưa cho tôi !"

      Mục Lôi thoải mái lui về phía sau từng bước vì tránh tay của Lam Vịnh Vi mà đưa cao qua đầu mình , cảnh này khiến chỉ thất bại mà còn mất trọng tâm ngã xuống dưới giường."Đau quá!"

      " sao chứ?" Rudolph vội vàng nâng dậy trở lại giường nằm .

      Nhưng mà Lam Vịnh Vi lòng thầm nghĩ muốn lấy lại dây chuyền, nên căn bản để ý tới ý tốt của ta . đẩy Rudolph ra , rồi hướng về phía Mục Lôi đến, sau đó đưa tay ra với ."Trả tôi !"

      " cho tôi biết trước , làm sao có thể có sợi dây chuyền này ."

      "Đó là mẹ tặng cho tôi ."

      "Mẹ ? Mẹ là ai? Bà ấy vì sao lại có sợi dây chuyền này ?"

      "Mẹ tôi chính là mẹ tôi , có liên quan gì tới , hơn nữa tôi cũng có trách nhiệm phải cho biết , trả dây chuyền lại cho tôi !" Lam Vịnh Vi xích chân đến gần Mục Lôi, ngẩng khuôn mặt nhắn tái nhợt lại kiên cường trừng mắt với .

      "Trả tôi !"

      bên Rudolph hiểu đầu đuôi , cũng phụ họa theo : "Mục Lôi, nếu đó là của mẹ ấy cho, tôi thấy nên trả lại cho ấy là tốt nhất ."

      Mục Lôi lạnh lùng nhìn Rudolph liếc mắt cái, "Cậu đại khái biết sợi dây chuyền này có hình dáng gì phải ?"

      Rudolph lắc đầu.

      Mục Lôi đưa cao sợi dây chuyền, "Cậu nhìn kỹ rồi hẵn ."

      Rudolph lên phía trước vài bước, khi nhìn thấy mặt dây chuyền hình trăng non , hai đầu mặt trăng còn khắc cả tên bất giác sắc mặt trắng nhợt, "Đây là..."

      "Đây là dây chuyền tôi đưa cho Josephine , sau khi ấy mất tích, sợi dây chuyền này cũng mất tích theo , nghĩ tới lại xuất người ta ." Mục Lôi chuyển hướng nhìn Lam Vịnh Vi, "Mẹ cùng Josephine có quan hệ gì? Vì sao bà ta lại có sợi dây chuyền này ?"

      Lam Vịnh Vi cảm thấy mình muốn té xỉu, biết vì sao sợi dây chuyền lại khiến cho có hứng thú, nhìn ra sợi dây chuyền này có chỗ đặc biệt gì. Sở dĩ coi trọng nó, đơn giản vì nó là quà do mẹ tặng cho , hoàn toàn có nguyên nhân nào khác , nhưng hiển nhiên hai người đàn ông trước mắt này lại nghĩ như vậy.

      tức giận : "Đương nhiên là mua mà có , ở Đài Loan chỉ cần có tiền, nơi nào cũng có thể mua được loại dây chuyền này , hơn nữa muốn mua mấy cái mua mấy cái, ai quản . Còn nữa , tôi biết mẹ tôi cùng Josephine có quan hệ gì, tôi cũng cho là phụ nữ sống ở hai trăm năm sau lại quen biết Josephine của các người , trừ phi mẹ tôi cũng giống tôi từng lưu lạc đến niên đại kỳ quái này của ."

      tràng những lời giải thích làm cho Mục Lôi bất giác nhíu mày, " sợi dây chuyền này là được mua?"

      "Đương nhiên, chẳng lẽ là tôi trúng thưởng? Hoặc là muốn tôi mưu sát Josephine của mà có ?"

      Sắc mặt Mục Lôi xanh mét, đôi mắt xanh đột nhiên ngưng tụ thành băng hải, bình tĩnh xem xét Lam Vịnh Vi , lâu sau , mới cắn răng gằn từng tiếng hỏi: " ấy ở nơi nào?"

      " cái gì?"

      "Tôi hỏi Josephine ở nơi nào?"

      Lời của khiến Lam Vịnh Vi càng khó hiểu , đầu tiên là dây chuyền, sau đó là Josephine, kế tiếp chẳng lẽ muốn hỏi con ở đâu à ?

      "Tôi biết..."

      Mục Lôi cũng có kiên nhẫn nghe giải thích , mạnh bạo bắt lấy tay thèm quan tâm chút nào là vừa mới tỉnh, ngay cả ngụm nước cũng còn chưa uống !

      "Sợi dây chuyền này từ trước đến nay là vật bất ly thân của ấy , có sợi dây chuyền của ấy , nhất định là biết ấy ở nơi nào."

      "Tôi biết là biết, chẳng lẽ bị điếc nên nghe hiểu lời tôi sao?" Lam Vịnh Vi hổn hển giãy tay ra .

      Mục Lôi nhìn , " phải ? sao , tôi khiến ra." chuyển hướng nhìn về phía Rudolph, "Rudolph, canh chừng ta, trừ phi ta ra Josephine ở đâu, nếu cho phép ta xuống lầu, cũng chuẩn cho ta rời , biết ?"

      Lam Vịnh Vi quá sợ hãi, đưa tay kéo lấy ống tay áo của Mục Lôi , " thể làm như vậy, làm như vậy là phạm pháp..."

      "Vậy cho tôi biết Josephine ở nơi nào!" dừng bước lại .

      căn bản biết ai là Josephine, thậm chí hôm nay mới là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, sao có thể biết ta ở đâu?"Tôi biết..."

      Mục Lôi giận trừng mắt lạnh lùng đẩy cửa rời , lưu lại Lam Vịnh Vi kinh ngạc cùng vẻ mặt phức tạp của Rudolph.

      ※※※※※※

      "Vi Vi, cầu xin ăn chút gì được ? Cứ tiếp tục như vậy sinh bệnh." Ngồi ở bên cạnh Lam Vịnh Vi , Rudolph thấp giọng cầu xin, từ lúc vào Lam Nguyệt Sơn Trang tới nay, trừ bỏ uống nước ra cái gì cũng ăn !

      Lam Vịnh Vi mặt chút thay đổi trừng mắt nhìn đám mây trắng bay ra ngoài cửa sổ , cầm lấy ly nước uống hơi cạn sạch."Trừ phi để cho tôi rời , nếu tôi thà rằng đói chết còn hơn ."

      "Tôi thể, hơn nữa cho dù tôi đáp ứng cho rời , Mục Lôi cũng cho phép , cho nên vì thân thể của chính mình suy nghĩ lại , ăn chút được ?"

      "Tôi rồi tôi căn bản biết ai là Josephine, cũng biết Josephine ở nơi nào, vì sao các người đều tin tôi ?"

      "Bởi vì có dây chuyền của Josephine ." Rudolph bất đắc dĩ trừng mắt nhìn mâm những món ăn tinh xảo ngon miệng .

      Đối với tồn tại của sợi dây chuyền , Lam Vịnh Vi lười giải thích, dù sao mặc kệ như thế nào, bọn người cổ đại này cũng tin, càng miễn bàn muốn giải thích mình từ chỗ nào đến , niên đại nào .

      "Josephine là vợ của Mục Lôi, lúc ấy mười tám tuổi được gả cho Mục Lôi, cũng vì sinh hạ Đại Tây Nhã, hai người tình cảm vẫn tốt lắm, có thể đôi trời sinh . Nhưng biết vì sao, có ngày, Josephine đột nhiên mất tích, mặc cho chúng tôi tìm kiếm thế nào cũng tìm được ấy ."

      "Hả ? Vậy sợi dây chuyền kia sao ? Vì sao Mục Lôi nhìn thấy sợi dây chuyền liền ép hỏi tôi Josephine ở đâu ?"Lời Rudolph thu hút chú ý của Lam Vịnh Vi .

      "Dây chuyền là lúc Josephine gả cho Mục Lôi Mục Lôi tự tay đeo cho ấy , bởi vì đó là tín vật của gia tộc Tắc Đức Ni , mà Josephine cũng thực quý trọng , thực thích nó, cho nên từ khi đeo lên cổ vốn có gở xuống nữa . nghĩ tới Josephine lại mất tích, dây chuyền tự nhiên cũng biến mất vô tung theo ấy , cho đến ngày đó ở cánh rừng gặp được , chúng tôi mới lại lần nữa nhìn thấy sợi dây chuyền này ."

      " thực rất Josephine sao?" Từ "" này tất nhiên là chỉ Mục Lôi.

    5. bear

      bear Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      1,962
      Chương 2.2 :
      Edit : Bear

      "Hẳn là vậy ! Josephine mất tích Mục Lôi tựa như phát điên mà tìm kiếm khắp nơi , chỉ kém chưa đem Lam Nguyệt Sơn Trang lật lên thôi , sau đó , ấy lại trải qua những ngày thảm đạm bi thương, cho nên khi thấy sợi dây chuyền này trong lòng Mục Lôi rất kích động."

      Lam Vịnh Vi gật gật đầu, "Tôi có thể lý giải loại tâm tình này , chỉ là có lý do gì đem tôi nhốt ở chỗ này, bởi vì tôi biết Josephine ở nơi nào."

      "Nhưng Mục Lôi cho rằng có thể giúp ấy tìm được Josephine, cho nên vô luận như thế nào, ấy đều cho rời ."

      "Chuyện này công bằng. Tôi căn bản biết Josephine, cũng hề liên quan đến chuyện này , dựa vào cái gì muốn bắt giữ tôi ở đây ?" Lam Vịnh Vi tức giận chuyển hướng nhìn Rudolph, "Rudolph, tin tôi , chẳng lẽ cũng tin tôi sao?"

      Rudolph sửng sốt, đương nhiên tin tưởng , kỳ từ lúc ở trong rừng lần đầu tiên nhìn thấy xa lạ tóc đen này , có cảm tình với , bởi vậy cũng thực tự nhiên tin tưởng lời .

      "Tôi đương nhiên tin tưởng !"

      " khi như vậy, thả tôi có được ?"

      Rudolph lắc đầu, "Thực xin lỗi, tôi làm được."

      "Vì sao? cũng cho rằng tôi và mất tích của Josephine có liên quan sao ?"

      "Tôi tin tưởng biết Josephine, cũng liên quan đến việc mất tích của Josephine ."

      "Vậy vì sao vẫn cho tôi rời ?"

      "Bởi vì có sợi dây chuyền."

      Lam Vịnh Vi cảm thấy mình muốn té xỉu, sao ở đây ai cũng giống nhau ? Chỉ bằng sợi dây chuyền quyết định việc hay ở của người !

      "Tôi rồi dây chuyền là mẹ tôi đưa cho tôi ..."

      Rudolph mỉm cười đánh gãy lời của : "Chúng ta cần bàn lại chuyện sợi dây chuyền nữa , cho tôi biết thêm ít chuyện của được ? Giống như máy tính mà ngày hôm qua nhắc tới đó rốt cuộc là vật gì ? nó giống con người cũng biết tính toán, biết tự hỏi, có ?"

      Lam Vịnh Vi đột nhiên đứng lên chỉ vào cửa : " tin tôi , vậy tất cả lời tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì , ! Tôi muốn nghỉ ngơi."

      "Vi Vi, phải ..."

      " , ta muốn gặp lại nữa , !"

      "Vi Vi..." Rudolph đứng lên còn muốn thêm điều gì, nhưng Lam Vịnh Vi cầm lấy cái rổ ném tới.

      " , tôi muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào nữa , , càng xa càng tốt!"

      Nếu Rudolph né mau, chỉ sợ tại đầu đổ máu . Tục ngữ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, phải kẻ ngốc, tự nhiên ngốc đứng ở chỗ này mặc cho đống đồ ném vào đầu mình, lập tức ba chân bốn cẳng chạy tới cửa." đừng nóng giận, tôi là được."

      " !" Bịch tiếng, cái bàn ném vào cánh cửa vừa đóng lại rơi xuống , những mảnh mặt đất kia giống như nổi tuyệt vọng trong lòng thể trở về nguyên vẹn .

      Ông trời ơi , vì sao lại là ? Vì sao vô cùng vui vẻ du lịch lại gặp phải loại chuyện ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy này , vậy còn vô cớ bị kéo vào vụ án mất tích bi này nữa? tại, còn bị người ta nhốt ở đây , đừng là rời , ngay cả xuống lầu cũng là vấn đề; nghĩ vậy, chút buồn rầu tràn đầy trong lòng , nước mắt nhất thời nghe lời chảy xuống.

      rất nhớ nhà, rất nhớ ba, mẹ, rất nhớ chị hai , còn có cái phòng trọ cũ nát nhưng ấm áp kia nữa , rất nhớ đồng nghiệp và học sinh ở trường học , cũng rất muốn về lại thành phố Đài Bắc tuy hơi hổn loạn như quen thuộc kia.

      Cho tới nay, và mọi người đều cảm thấy Đài Bắc là nơi nên ở , tuy rằng ở nơi đó đến hai mươi lăm năm đầu, nhưng mỗi khi du lịch nước ngoài trở về lại có cảm giác muốn . Nhưng tại, lại hoài niệm Đài Bắc chật chội cùng tấp nập kia , càng muốn cùng bạn bè dạo chợ đêm, nhưng giờ đây những việc đó chỉ còn trong mơ mà thôi .

      Đời này, còn có cơ hội trở lại Đài Loan sao?

      Nước mắt Lam Vịnh Vi càng rơi nhiều , nằm úp sấp ở giường, dường như khóc thở nổi, biết mình vì sao lại lạc đến chỗ này, phải làm thế nào mới có thể trở về; có phải gặp được cướp rồi bị đánh cho bất tỉnh lần nữa , là mới có thể trở lại thế giới tương lai ?

      Ừ ! Nhất định là như vậy, bởi vì phải là bị người ta đánh bất tỉnh mới đến nơi này sao ? chừng lại ngất lần là có thể trở về rồi .

      Vì thế Lam Vịnh Vi hết nhìn đông tới nhìn tây, hy vọng có thể tìm được cái gì tự đem mình đánh bất tỉnh, nhưng trong phòng ngay cả cái bình hoa cũng có, chứ đừng đến gậy gộc gì ! Giờ chỉ còn cách, chính là kiên trì thọ giáo vách tường, nhưng kết quả tường đụng, ngất xỉu cũng ngất xỉu , nhưng khi tỉnh lại lại phát mình vẫn nằm ở trong phòng, làm sao cũng được .

      Nếu tự làm mình ngất xỉu cũng tác dụng , như vậy nên dùng phương pháp gì đây ?

      Lam Vịnh Vi nắm đầu cố gắng suy nghĩ , rốt cục nghĩ ra rồi , nếu trở lại cánh rừng kia , có phải là có thể trở lại Đài Loan ?

      Đúng , lần này nhất định sai, chỉ cần trở lại cánh rừng kia , sau đó lại tìm cái gì đó đem mình đánh bất tỉnh là có thể quay về Đài Loan, tin tưởng cánh rừng kia ,nó nhất định có từ trường gì đó , nếu làm sao chổ nào đến lại cố tình đến chổ đó ?

      Chủ ý định, Lam Vịnh Vi bắt đầu nghĩ làm thế nào mới có thể trốn khỏi Lam Nguyệt Sơn Trang, từ lúc vào đây tới nay, ngay cả xuống lầu còn chưa được xuống , cả ngày bị giam ở trong gian phòng này , muốn như thế nào đây ? mới nhớ Rudolph mỗi lần đến nhìn đều thuận tay đem cửa phòng khóa lại , cho nên theo lối cửa ra ngoài là có khả năng, chỉ có thể leo cửa sổ... Cửa sổ?

      Nhìn chằm chằm cửa sổ cao lớn này , trong mắt lên chút ý cười, lầu này cũng tính cao, cửa sổ cũng có thể lọt cả người qua, cho nên chỉ cần tìm được sợi dây thừng nữa là được.

      cần nhìn cũng biết trong phòng này có dây thừng, duy nhất có thể dùng đó chính là vải .

      Lập tức Lam Vịnh Vi đem chăn đơn xé thành vài sợi , rồi buộc lại với nhau , sau đó dùng lực đem đầu cột chắc vào chân giường, thừa dịp bốn bề vắng lặng dùng hết sức đem chăn đơn ném ra ngoài cửa sổ,sau đó lập tức vén làn váy đu xuống .

      May mắn là thần kinh vận động của luôn luôn tốt , nếu biết làm như thế nào leo từ lầu hai xuống nữa !

      Ngay lúc Lam Vịnh Vi sắp đại công cáo thành, thuận lợi đến mặt đất trong gang tấc , tiếng trẻ con ngọt ngào quen thuộc ở dưới chân vang lên .

      "Chị làm cái gì đó ?"

      Thanh này làm cho Lam Vịnh Vi quá sợ hãi, tay trợt cái cả người liền té xuống đất."Đau quá!"

      "Chị đừng lo ?" Bóng dáng nho gắn vào người Lam Vịnh Vi nằm ngã ở đất, bé ngọt tươi cười còn có chút vô tội.

      Lam Vịnh Vi thống khổ ngồi dưới đất, trừng mắt nhìn khuôn mặt thiên sứ đáng này , "Là em !"

      bé gật gật đầu, cũng ngồi xổm xuống theo , "Chị vì sao thang lầu, mà lại leo cửa sổ ?"

      "Em gọi là Đại Tây Nhã có phải hay ?" Lam Vịnh Vi nhìn thấy ánh mắt xanh động lòng người của bé này , bé này đúng là tiểu thiên sứ ngày đó đổ nước vào người mình , mà bé , chính là con của Mục Lôi.

      Đại Tây Nhã căn bản để ý tới vấn đề của , mà thực cố chấp lặp lại: "Chị vì sao muốn leo cửa sổ?"

      Xoa cái mông mới ngã đau của mình đứng lên, Lam Vịnh Vi khỏi thấy may mắn là mình có ngã từ khoảng cách cao , nếu bây giờ phải ngã đau mông mà là té gãy chân.

      "Chị muốn rời khỏi đây , em có thể cho chị biết phải về phía nào ?"

      "Chị vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi , chị vì sao muốn leo cửa sổ ?" Hiển nhiên Đại Tây Nhã cũng cố chấp y như ba mình , có được đáp án mình muốn là dừng !

      Lam Vịnh Vi khẽ thở dài, "Là ba em đem chị nhốt ở lầu cho xuống dưới, cho nên chị mới leo cửa sổ."

      "À ?" Đại Tây Nhã nghi hoặc quay đầu , "Ba vì sao nhốt chị ? Chị làm chuyện xấu sao?"

      " có, chị làm sao có thể làm chuyện xấu? Chị chẳng qua vừa vặn có sợi dây chuyền muốn thôi! Đại Tây Nhã,em có thể cho chị biết, lối nào ra ngoài mới bị phát ?"

      "Đương nhiên, theo tôi ." Đại Tây Nhã cười ngọt ngào, nắm tay Lam Vịnh Vi cứ như vậy trong hoa viên đông chui tây , hơn nữa ngày sau, mới đến đến chỗ hình như là chuồng ngựa.

      Trong khí tràn ngập hương vị kỳ lạ hỗn hợp thức ăn gia súc cùng phân , hơn nữa còn có con ngựa cao lớn phun khí ở mũi , Lam Vịnh Vi nhịn được mà đau đầu."Đại Tây Nhã, chị chỉ muốn em dẫn chị rời nơi này, chứ phải muốn em dẫn chị đến chuồng ngựa !"

      "Tôi biết, nhưng chổ này có cổng có thể ra ngoài, chị chỉ cần cỡi ngựa , cần bao lâu là có thể rời Lam Nguyệt Sơn Trang."

      Lam Vịnh Vi trừng lớn mắt, "Cưỡi ngựa rời ?"

      "Đúng vậy! Hơn nữa phải cỡi Hắc Tinh , như vậy cho dù ba ba phát cũng đuổi kịp chị , bởi vì Hắc Tinh là con ngựa chạy nhanh nhất." Đại Tây Nhã chỉ vào con ngựa trán có màu trắng tinh .

      "Nhưng mà chị ..."

      "Chị biết cưỡi ngựa?"

      ", chị loại ngựa tốt chạy nhanh này bình thường đều chỉ nghe lời chủ nhân , chị phải chủ nhân nó, chỉ sợ thể cưỡi nó."

      "Hắc Tinh tuy rằng chạy rất nhanh, nhưng cũng rất nghe lời, mỗi lầntôi muốn luyện tập cưỡi ngựa, ba ba đều để cho tôi cưỡi nó ." Đại Tây Nhã hồ nghi ngẩng đầu nhìn Lam Vịnh Vi, "Hay chị căn bản biết cưỡi ngựa?"

      "Chị đương nhiên biết cưỡi ngựa." Lam Vịnh Vi vội vàng đánh gãy lời Đại Tây Nhã , đương nhiên biết cưỡi ngựa, nhưng biết tập tính của con ngựa này nên có chút bất an. Nhưng mà , theo lời Đại Tây Nhã , cưỡi ngựa rời Lam Nguyệt Sơn Trang là lựa chọn nhanh nhất, cũng lo được nhiều nữa .

      Lập tức hề nghĩ ngợi, liền đem Hắc Tinh từ chuồng dắt ra , trước khi leo lên ngựa còn với Đại Tây Nhã : "Đại Tây Nhã, chị đem ngựa cột vào trong rừng cây, em nhớ cho Rudolph đến đó dắt ngựa trở về, biết ?"

      Đại Tây Nhã cười vuốt tóc gật đầu, đồng thời bé còn vẫy vẫy tay hẹn gặp lại .

      Lam Vịnh Vi mang tâm tình bất an leo lên lưng ngựa, thở sâu rồi nhàng đá bụng ngựa, nghĩ làm như vậy Hắc Tinh nhấc chân chạy , nhưng ai biết được nó cứ đứng nguyên tại chỗ bất động .

      Xảy ra chuyện gì? Vì sao nó nhúc nhích ?

      lúc Lam Vịnh Vi hết sức nghi hoặc, Đại Tây Nhã đưa đến cái roi ngựa , "Chị đánh nó chút, nếu Hắc Tinh biết chị muốn làm gì."

      Tiếp nhận roi ngựa , Lam Vịnh Vi lần nữa điều chỉnh dáng ngồi cùng hô hấp, sau đó vung roi .

      Nhưng Hắc Tinh giống như bị kinh hách đột nhiên nhấc thẳng hai chân trước lên, theo sau là tiếng hí dài rồi bắt đầu dùng tốc độ kinh người chạy về phía trước, nếu phải Lam Vịnh Vi ôm chặt lưng ngựa, chỉ sợ phải té xuống .

      Xảy ra chuyện gì? Vì sao Hắc Tinh lại xuất loại phản ứng này ? Hay là nó...

      Nhưng Lam Vịnh Vi hoàn toàn có thời gian để ý tới Hắc Tinh vì sao lại trở nên như vậy, tại chỉ muốn cho nó dừng lại, nhưng phát việc càng đáng sợ hơn là căn bản có cách nào làm cho nó dừng lại, bởi vì con ngựa này giống như điên mà liều mạng chạy về phía trước , mặc cho có kéo dây cương thế nào nó cũng cách nào dừng lại.

      Ông trời ơi , ai tới cứu với !

      "Cứu mạng ! Cứu mạng !"
      AChu, Lemonade, JupiterGalileo2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :