1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Minh Châu Hoàn (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      [​IMG]

      Tác phẩm: Người phụ nữ của Tổng giám đốc
      (总裁的挚爱)

      Tác giả: Minh Châu Hoàn
      (明珠还)

      Nguồn: Google Translate

      Edit: Dạ Hàn Nguyệt, Huyenxxxx9x

      Beta: Dạ Hàn Nguyệt


      Tình trạng bản gốc: Hoàn

      Tình trạng edit: On-going

      Độ dài: 2000 trang word (mỗi chương cực ngắn)

      Thể loại: Ngôn tình, đô thị, hào môn, HE

      Couple: Thân Tống Hạo X Hứa Hoan Nhan

      Bìa: Jemy

      Giới thiệu:


      Mang thai được hai tháng, bất ngờ đưa đơn ly hôn mà có dấu hiệu báo trước.

      còn đường nào cứu vãn nữa sao?” ở trong phòng bếp làm bánh sinh nhật ngọt ngào cho , mặt dính đầy bột mì trông buồn cười. Giọng cười của trước sau như đầy mỉa mai, kiên quyết lắc đầu.

      “Nếu em…. có con của chúng ta?” thử thăm dò nhưng vẫn cười cách hờ hững.

      “Hứa Hoan Nhan, từ trước đến nay tôi đều dùng biện pháp an toàn” lo lắng khoát tay đưa tờ ly hôn trước mặt .

      ký giấy theo lời đề nghị của , rời mang theo gì ngoài sinh mệnh bé ba tháng trong bụng .

      Ba năm sau, Thân Tống Hạo chưa bao giờ nghĩ tới có ngày gặp lại Hứa Hoan Nhan. trong tay với người đàn ông khác, nhìn mỉm cười gật đầu rồi lướt qua quay đầu lại….

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 20/6/15
      cherryng, saoxoay, garan26023 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      Chương 1: Bức hôn



      cơn mưa hạ , Hoan Nhan tới đầu hẻm ngập ngừng chút, đứng dưới mái hiên nhà người khác, nhìn cơn mưa tơ bạc, tóc chút vàng óng, vừa vặn chạm vai, tóc cắt ngang trán có hơi dài, che lông mi ở phía , đôi mắt như phủ sương mù. Làm sao có thể tốt đây? Quần áo nếu như ướt buổi chiều làm sao quay về trường học? Ngày hôm qua thay quần áo ở nhà trọ còn chưa có thời gian để tắm... Hoan Nhan cúi đầu nhìn giày chân chút, cuối cùng khẽ cắn môi, đem cặp sách giơ lên đỉnh đầu hướng nhà ngõ hẻm sâu mà chạy.

      Đẩy cửa rỉ sét đầy lỗ thủng, lập tức nghe giọng mẹ kế Hoàng Thư Quyên cãi nhau đến dọa người ở trong phòng: "Uống, uống , sớm muộn gì có ngày ông chết vì rượu, xem ai có thể chăm sóc người thân ông trước lúc ông chết".

      Tim Hoan Nhan đau xót, cúi đầu bước chân nhàng trở về phòng của mình, lại bị ánh mắt sắc bén của Hoàng Thư Quyên nhìn thấy, lập tức đến trước mặt vênh váo tự đắc kêu la: "Hứa Hoan Nhan, làm việc nhà mà muốn trốn tránh sao?".

      Hứa Hoan Nhan thể làm gì khác hơn là dừng lại bước chân, cúi đầu lẩm bẩm tiếng: "Mẹ, ba".

      Hoàng Thư Quyên hừ cái, từ trong phòng bếp bưng thức ăn đặt ở bàn: "Còn qua đây giúp tay? Tôi phải nuôi rồi lỗ vốn".

      "Con có đưa tiền sinh hoạt" Hoan Nhan có chút tức giận nhìn mẹ kế, mỗi tháng cũng đưa cho hơn ngàn vạn, thế nhưng chưa thấy mẹ kế làm thức ăn.

      Rầm! Hoàng Thư Quyên quăng mâm cơm , cặp mắt trừng lớn dọa người: " có biết hay giá cả tăng lên? có biết hay thịt bao nhiêu tiền kg, cá giá bao nhiêu tiền? Tiền nước, tiền điện, tiền ga biết bao nhiêu là chi phí? mỗi ngày về nhà nấu nước tắm, giặt quần áo gội đầu, mua đồng phục học sinh tiền ở đâu? và tôi tính toán, tôi mới là người cùng tính toán đây?".

      Hoan Nhan lông mày càng lúc càng xiết lại, uất ức nhìn ba say bí tỉ, cuối cùng lui về phía sau từng bước: "Con cũng có ăn nhiều, dùng nước vẫn tiết kiệm....".

      "Tiết kiệm? đừng Hứa Hoan Nhan, tôi gả tới đây tám năm, biết cấp của hồi môn biết bao nhiêu? Ngày hôm nay tôi cũng cùng quanh co...." Hoàng Thư quyên kéo cái ghế bên ngồi xuống, Hứa Mễ Dương trang điểm xinh đẹp từ trong phòng ra cười tươi cái: " lại chọc mẹ tức giận? là phiền phức!".

      " sang năm tốt nghiệp, tuổi còn hàng xóm đều ở đây phàn nàn, cũng nên đính hôn, Vương Thẩm ở bên cạnh làm mai cho , là ông chủ cửa hàng điện, năm nay bất quá chừng bốn mươi tuổi, vừa mới có vợ chết, gả qua đó chính là bà chủ cũng coi như là bám vào kẻ quyền quý, mang vàng mang bạc coi như là chút lòng thành, còn có thể giúp đỡ em tìm công việc tốt gả cho nhà tốt....".

      "Nếu như vậy con có thể nhường Mễ Dương gả qua bên đó? Con có bạn trai" Hoan Nhan vừa nghe xong hít vài ngụm khí, làm mai làm mai, còn phải vì số tiền bán !

      "Mễ Dương mới lớn? Hơn nữa sao có thể để Mễ Dương làm vợ bé?" Hoàng Thư Quyên vừa nghe lập tức giống như con gà nhổ lông đứng dậy chỉ vào mũi Hoan Nhan mắng!

      "Hứa Hoan Nhan, có tư cách gì hả? Để cho tôi gả tên ông chủ hói đầu? là xấu xa a!" Hứa Mễ Dương giận điên người, cũng theo sau lưng Hoàng Thư Quyên làm ồn!

      "Mễ Dương thể làm vợ bé, tại sao con làm vợ bé? Mễ Dương muốn gả người hói đầu, tại sao con phải gả? Con người gả tại sao lại đẩy qua con!" Hoan Nhan phục ngẩng đầu, tức giận cả khuôn mặt cũng đỏ bừng, hai tay từ chủ nắm chặt thành quyền, muốn lấy chồng! còn có Gia Minh!

      Chương 2: Thích Hoan Nhan hay là em?


      "Mễ Dương thể làm vợ bé, tại sao con làm vợ bé? Mễ Dương muốn gả người hói đầu, tại sao con phải gả? Con người gả tại sao lại đẩy qua con!" Hoan Nhan phục ngẩng đầu, tức giận cả khuôn mặt cũng đỏ bừng, hai tay từ chủ nắm chặt thành quyền, muốn lấy chồng! còn có Gia Minh!

      "Được được, thế nhưng học được cãi lại!" Hoàng Thư Quyên tức giận cầm chổi lông gà đánh xuống, Hoan Nhan sợ lùi về sau mấy bước, nhưng mà loạng choạng vấp chân ở cánh cửa ngã mặt đất, cánh tay và lưng bị đánh mấy cái, đau nhức toàn thân, tránh kịp, chỉ đành phải lớn tiếng hướng về phía ba kêu cứu: "Ba....".

      Hứa Hướng Cảnh bị ầm ĩ càu nhàu vài tiếng, ở ghế dựa trở mình làm đánh đổ chai rượu lại nặng nề ngủ tiếp, Hoan Nhan bất đắc dĩ ôm lấy mặt, co ro mặt đất, đợi cho có người ló đầu ra bên trong cửa nhìn, Hoàng Thư Quyên mới kháy ngừng tay: "Tôi cảnh cáo , mười vạn tiền của ông chủ Đinh tôi nhận, tiêu hết hơn phân nửa, nếu là lấy chồng, tôi chỉ có thể đem cùng ba đuổi ra ngoài, đem nhà này bán cho người ta!".

      " được!" Hoan Nhan nâng khuôn mặt nhắn đầy nước mắt: "Chuyện tiền bạc con có thể nghĩ biện pháp, chỉ cần mẹ cho con thêm thời gian".

      Hoàng Thư Quyên cười nhìn lại : "Nghĩ biện pháp? có biện pháp gì? Tôi xem bây giờ tốt nhất ngoan ngoãn lấy chồng, ông chủ Đinh kia còn có thể cho thêm nhà chúng ta số tiền lớn nữa!".

      Hoan Nhan đứng lên, che cánh tay bị đánh nổi đỏ lên, ngang ngược nhìn lại Hoàng Thư Quyên: "Tóm lại mẹ cho con thời gian, con đưa mẹ mười vạn tiền".

      cầm cặp sách, cũng quay đầu lại chạy ra khỏi phòng, trời còn mưa, nhưng mà đành phải vậy, muốn tìm Gia Minh, biết trong gia đình Gia Minh có kinh doanh, có thể mượn tiền, chờ sau khi làm đủ rồi trả lại cho !

      Trong người chỉ vẻn vẹn tiền ngồi xe bus trở về trường học, chợt nhớ đến hôm nay còn là chủ nhật, buổi tối Gia Minh mới có thể trở về trường, sao, Hoan Nhan hạ quyết tâm, ở ký túc xá dưới lầu chờ.

      Xuống xe, trời mưa càng lớn, Hoan Nhan lưỡng lự lát, nhìn quần áo người ướt át, rốt cục vẫn phải lần nữa chạy trong mưa, chạy đến ký túc xá của Gia Minh, Hoan Nhan đem nước mắt mặt lau khô sạch , mới còn sức lực dựa vào tường, quần áo toàn bộ ẩm ướt, dính vào người, đêm nay chỉ có thể đem quần áo trong ký túc xá sấy khô, ngày mai mới có thể tiếp tục mặc.

      "A, là Hoan Nhan?" Chợt có thanh ở bên tai vang lên, Hoan Nhan giật mình, quay mặt sang mới nhìn là học sinh nam cùng ký túc xá với Gia Minh - Âu Tử Dương, lễ phép cười tiếng, gật đầu cái.

      "Em tìm Gia Minh sao? Cậu ấy hôm nay có gọi điện thoại đến là có tới...." Âu Tử Dương nhìn , ánh mắt có chút kỳ lạ, Hoan Nhan sững sờ chút, ngược lại nghĩ hôm nay cứ về ký túc xá sấy khô quần áo, ngày mai nhất định có thể nhìn thấy Gia Minh, cũng muộn.

      "Cám ơn , vậy em trước".

      " tiễn em...." Âu Tử Dương nhiệt tình mở miệng, Hoa Nhan lắc đầu cái, lại lần nữa chạy vào trong mưa, Âu Tử Dương nhìn bóng dáng nho của , khỏi lắc đầu cái, nội tâm cũng có mấy phần thương tiếc.

      Hô.... Hoan Nhan ôm cặp sách ướt đẫm từng bước leo lên cầu thang, ở ký túc xá tầng ba, mà bây giờ, ngay cả sức lực đất bằng phẳng cơ hồ đều có....

      " thích Hoan Nhan hay là thích em?" Thanh hờn dỗi cơ hồ có thể đem người hòa tan, Hoan Nhan giật mình, tại sao có người nhắc tới ? sững sờ vách tường phía sau, lặng lẽ thò đầu ra hướng hành lang bên kia nhìn lại....

      Chương 3: Bạn trai bắt cá hai tay


      " thích Hoan Nhan hay là thích em?" Thanh hờn dỗi cơ hồ có thể đem người hòa tan, Hoan Nhan giật mình, tại sao có người nhắc tới ? sững sờ vách tường phía sau, lặng lẽ thò đầu ra hướng hành lang bên kia nhìn lại....

      Bởi vì trời mua, ánh sáng trong hành lang rất tối, vẫn có thể nhìn thấy người học sinh nam cao lớn trong ngực lộ ra khuôn mặt nhắn xinh đẹp trắng nõn, là hoa hậu của lớp nghệ thuật bên cạnh - Lâm Thiến.

      Nhưng mà, tại sao ta lại nhắc đến mình? Hoan Nhan có chút hiểu, nhàng nỉn thở: "Đương nhiên là em a!" Thanh có chút từ tính của học sinh nam truyền đến.

      "Ghét...." Lân Thiến nắm chặt tay đấm ngực học sinh nam, sau đó là tiếng cười khanh khách chói tai truyền đến.

      Hoan Nhan kinh ngạc sửng sốt, trong tay cặp sách ướt đẫm lập tức rơi mặt đất, phản xạ có điều kiện đứng lên, đem cả người mình trốn ở vách tường sau..... Mu bàn tay ở mặt nhợt nhạt, biết là nước mưa hay là nước mắt, người phát ra thanh kia, là Tống Gia Minh, bạn trai nửa nam ở cùng chỗ với .

      _______________________________________

      "Là ai?" Thanh dễ nghe Lâm Thiến lập tức vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân tới đây, Hoan Nhan nhanh lau nước mặt, đem tóc lộn xộn của mình sửa sang lại cái, mới nở ra nụ cười nhợt nhạt, xoay người ra.

      "Hoan Nhan?" Thanh Tống Gia Minh có chút ngạc nhiên, nhưng cũng có lúng túng hay bối rối, ngay cả.....

      Hoan Nhan hơi chuyển người cái, dừng cánh tay ngang hông ở người Lâm Thiến, ta ngay cả động tác đó đều có, , ngay cả bản năng trốn tránh cũng có.....

      Trái tim Hoan Nhan, lập tức rơi vào đáy cốc.

      "Hoan Nhan, hôm nay là chủ nhật, tới sớm " Lâm Thiến dựa vào trong ngực Tống Gia Minh, mềm mại , ánh mắt nhưng là từ cao nhìn xuống đỉnh đầu Hoan Nhan, dừng ở đôi giày ướt đẫm của .....

      Lâm Thiến quần áo xa xỉ, trang điểm cho xinh đẹp, dáng người duyên dáng, trong tay vẫn còn cầm tay người đàn ông của Hứa Hoan Nhan, dù là bất kỳ là người phụ nữ nào, trong con mắt cách tự nhiên kia có khinh thường.....

      Hoan Nhan mẫn cảm nhắm đôi mắt, nhợt nhạt cười: "Em có chút chuyện, vì vậy tới sớm.....".

      "Vậy hay quá, Hoan Nhan và Lâm Thiến có chuyện muốn cùng em, chúng ta ra ngoài " Thanh Tống Gia Minh rất , ôm người đẹp hăm hở ra ngoài.

      Hoan Nhan cắn môi cái, tinh tế mở miệng: "Được".

      xoay người, như con rối về phía trước, đem lời thân mật hai người vứt bỏ ở hai lỗ tai, vẫn là cảm thấy, bước chân, nặng nề, nặng nề.....
      Chương 4: Xe taxi


      xuống cầu thang, Tống Gia Minh thân mật sờ lên tóc Lâm Thiến: "Em chờ lát, đem xe lái tới".

      Lâm Thiên hờn dỗi nhón chân lên nhàng hôn lên mặt, gật đầu cái.

      Hoan Nhan lờ nhìn cơn mưa, kia giống như là cây kim, từng chút từng chút, chậm chạp, giống như tra tấn, ghim ngực của .

      ôm chặt cánh tay, cảnh thấy lạnh chịu nổi, ngay cả hàm răng cũng bắt đầu run rẩy.

      Xe dừng ở bên cạnh ký túc xá, Tống Gia Minh cầm ô ôm Lâm Thiến, vừa muốn lại thấy Hoan Nhan hình như mềm lòng chút, dừng bước: "Hoan Nhan, bọn trở lại đón em....".

      Hoan Nhan vừa muốn mở miệng, ánh mắt lợi hại Lâm Thiến lại lần nữa quét tới, cong miệng, yểu điệu : "Gia Minh, xem người Hoan Nhan cũng ướt đẫm, lại bẩn, thế nào lên xe a?".

      ", có khả năng tự mình chạy tới.... Vẫn là quán bar cũ phải ?".

      Hoan Nhan kinh ngạc ngẩng đầu lên, hốc mắt dường như có cây kim đâm vào, nhìn Tống Gia Minh ngập ngừng lát sau đó gật đầu, lập tức ôm cặp sách lại lần nữa chạy vào trong mưa.... tự nguyện ở trong mưa đem mình dầm ướt đẫm, cũng muốn nhìn người đàn ông của mình cùng người khác em em, coi như là, ta trở thành bạn trai của người khác!

      Tiếng kèn xe ở trong mưa vang lên, Hoan Nhan theo bản năng muốn nhảy quam xe hơi kia lại vẫn ép vào vũng nước, bắn tung tóe lên người ....

      Hoan Nhan giật mình, nhìn chiếc xe kia nghênh ngang , còn Lâm Thiến cười duyên cái....

      ta và Tống Gia Minh quen nhau ở quán bar.

      Hoan Nhan hít sâu hơi, ôm cặp sách vào, lập tức nhìn thấy Lâm Thiến nhiệt tình vẫy tay: "Hoan Nhan, ở đây!".

      Hoan Nhan xuyên qua đám người đến, bàn chai rượu Hennessy(*) được mở.

      (*)Rượu Hennessy: Jas Hennessy& Co hay Hennessy là công ty sản xuất rượu hàng đầu của Pháp đồng thời cũng là đồng lãnh đạo công ty sản xuất hàng hiệu nổi tiếng Louis Vuitton. Đây là công ty sản xuất và kinh doanh rượu, có lịch sử hoạt động lâu đời và cũng là loại rượu thích của nhiều nhân vật thích rượu hàng đầu toàn thế giới.

      Hoan Nhan ngồi xuống, mặt chút thay đổi nhìn lại Tống Gia Minh: " muốn lời chia tay của em, em đồng ý".

      Tống Gia Minh dường như cũng ngờ nhìn Hoan Nhan, ôm chặt Lâm Thiến: "Hoan Nhan, em rất tốt, đơn giản lại hiền lành, nhưng mà, cho đến khi gặp Lâm Thiến, mới phát như vậy giống nhau....".

      Hoan Nhan ảm đạm cười, tự mình rót ly rượu đưa đến bên miệng, tửu lượng rất yếu, nhưng mà lần này cũng cố ý hơi uống, cổ họng như muốn thiêu đốt, trong người ấm lên, nhìn Tống Gia Minh: "Đừng , lời chia tay tôi đồng ý, những thứ khác tôi muốn biết".

      Con mắt Lâm Thiến vốn kiêu ngạo cũng xám xịt chút, tưởng rằng thành công nhìn Hoan Nhan đau đớn giữ lại, nhưng ngờ ta lại bình tĩnh như vậy, để nhấm nháp thắng lợi....

      "Hoan Nhan, tôi biết trong lòng bực bội, nhưng mà chuyện tình cảm thể miễn cưỡng....".

      Lâm Thiến đem ly rượu đầy, đẩy tới trước mặt : "Hoan Nhan, tửu lượng tốt đấy, uống thêm ly nữa?".

      Trái tim Tống Gia Minh dường như cũng nỡ, đưa tay đem ly rượu cầm trở lại: "Hoan Nhan thể uống rượu....".

      "Ai ?" Lâm Thiến hờn dỗi trợn to hai mắt, nhìn lại Tống Gia Minh: "Lần trước gặp gỡ, Hoan Nhan và Văn Tịnh uống say bí tỉ bị người khác cõng trở về, Văn Tịnh ngày ngày ăn chơi trác táng, cùng người khác quan hệ, có thể gương tốt sao?".

      Ào ào.... Hoan Nhan cầm ly rượu chút nghĩ ngợi hất mặt Lâm Thiến, lần đầu tiên khống chế được ở trước mặt người khác phát giận: " có thể giành bạn trai của tôi, có thể làm nhục tôi, nhưng cho phép xấu Văn Tịnh, tôi cho biết, Văn Tịnh so với sạch gấp bao nhiêu lần!".

      Hoan Nhan kích động đứng lên, ôm cặp sách của mình, cười lạnh nhìn Tống Gia Minh sững sờ, chịu khuất phục nâng cằm lên, trong đôi mắt tràn đầy giễu cợt, vốn là muốn, nhưng bây giờ uống say sao? gằn từng tiếng mở miệng: "Tống Gia Minh, chúc mừng , tìm được chiếc xe taxi".

      Chương 5: Tôi tên là Hứa Hoan Nhan


      Hoan Nhan kích động đứng lên, ôm cặp sách của mình, cười lạnh nhìn Tống Gia Minh sững sờ, chịu khuất phục nâng cằm lên, trong đôi mắt tràn đầy giễu cợt, vốn là muốn, nhưng bây giờ uống say sao? gằn từng tiếng mở miệng: "Tống Gia Minh, chúc mừng , tìm được chiếc xe taxi".

      "Hứa Hoan Nhan, dám xấu tôi!" Lâm Thiến đương nhiên chịu nhục, bỗng đứng lên, nắm tóc kéo ngồi lại vị trí trước, hung hăng đánh bạt tai: " có tư cách gì hả? Có năng lực để Tống Gia Minh thích đừng tôi là xe taxi!".

      "Lâm Thiến, đừng náo" Tống Gia Minh nghe xong, vẻ mặt càng u ám ngồi dậy, ngăn Lâm Thiến lại, lạnh lùng nhìn Hoan Nhan té ngồi ghế: "Hứa Hoan Nhan, Lâm Thiên bây giờ là bạn của , cho phép em làm nhục ấy, em mau tới chỗ ấy xin lỗi".

      "Tại sao?" Hoan Nhan ngẩng đầu lên, đôi mắt rực rỡ như ngọc lưu ly: "Tại sao bị người khác giành bạn trai mà còn hướng đến người thứ ba xin lỗi?".

      "Hoan Nhan, xin lỗi" Tống Gia Minh chần chừ lát, cuối cùng nhịn được nhìn lại .

      Hoan Nhan đứng lên, tiện tay chỉnh tóc rối loạn kéo sau tai, tự giễu cười tiếng: "Tống Gia Minh, cho rằng tôi giống như trước kia có linh hồn như búp bê vải mặc cho điều khiển, bây giờ các người như vậy tôi có thể ngoan ngoãn nghe lời sao?".

      Tống Gia Minh nhìn trước mặt còn định đoạt nữa, mi tâm khỏi xiết chặt lại: "Hoan Nhan, em khi nào thay đổi như vậy hùng hổ dọa người đạo lý hả?".

      Hoan Nhan nhìn lại, bụng đầy uất ức, cam chịu, lại bị dồn ép chất vấn chữ cũng ra được, đứng lên, còn sức lực mở miệng: " xin lỗi, Lâm đại tiểu thư, tôi chúc hai người hạnh phúc đầm ấm đến già, vĩnh viễn gặp được người thứ ba" (Vân Vân: *bật ngón cái* chửi hay lắm)

      Xoay người, bước chân hề do dự, bị Tống Gia Minh bỏ sợ, bị người thứ ba khi dễ cũng sợ, chỉ lo lắng, ngày mai làm sao cầm mười vạn tiền, thế nào cũng bị mẹ kế bán !

      Lúc ra quán bar, trời mưa càng lớn, dù sao ướt đẫm, Hoan Nhan chú ý nữa, dưới ánh mắt hoảng sợ người qua đường từng bước vào trong mưa.

      ly rượu đầy, lúc này xem như phát huy tác dụng của nó, Hoan Nhan bắt đầu vững, bước chân cũng bắt đầu nghiêng ngả....

      "Hứa Hoan Nhan, kiên trì.... được chết ở đường phố, được chết thảm hại như vậy, đôi cẩu nam nữ kia cười nhạo....".

      Hoan Nhan lẩm bẩm dừng bước, nước mưa đem đường phố rửa sạch , chờ ở ven đường, đưa tay vẫy đón xe, muốn về nhà, , phải là ngôi nhà lạnh ngắt đó, tắm vượt qua hai mươi phút bị mắng, phải là nhà đó, là ngôi nhà mà có thể yên ổn ngủ giấc mà bị người khác làm ồn....

      Từng chiếc xe vội vã từ bên người chạy qua, đối với việc vẫy tay giống như là chưa từng nhìn thấy, Hoan Nhan chửi mắng câu, dứt khoát đến giữa đường phố, ngăn chặn được chiếc xe....

      Đèn xe phát sáng cơ hồ đem ánh mắt đau đớn, chậm rãi ngừng lại, Hoan Nhan nhìn qua các đốt ngón tay, vừa nhìn thấy chính là chiếc xe xa hoa, trong đầu Hoan Nhan cũng là bột nhão, trực tiếp tiến lên, hai tay vịn kính trong suốt ở tay lái, hướng về phía người đàn ông bên trong tối cười to: "Này, tôi tên là Hứa Hoan Nhan, có thể hay đưa tôi về nhà....".

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: có phải hay rất có tiền?


      trực tiếp tiến lên, hai tay vịn kính trong suốt ở tay lái, hướng về phía người đàn ông bên trong tối cười to: "Này, tôi tên là Hứa Hoan Nhan, có thể hay đưa tôi về nhà....".

      Người đàn ông lấy tay tháo kính đen xuống, lộ đôi mắt hoa đào rạng rỡ, trong mắt kia tràn đầy ngả ngớn cùng xem thường, nhìn lại nhếch nhác trong mưa kia.

      nửa đêm ở đầu đường, sắc mặt nhợt nhạt giống quỷ, ngăn chặn xe của lại, muốn đưa về nhà?

      Thân Tống Hạo khóe môi khinh thường nâng lên, tầm thường như vậy, đứng đường cũng nên về nhà nghỉ ngơi a! ta đúng là chuyên nghiệp.

      để ý tới, lại lần nữa đạp chân ga, xe gầm tiếng rời , vẻ mặt tươi cười lập tức biến mất, ở phía sau kính, Thân Tống Hạo lờ mờ thấy bóng dáng kia từ ngã ở vũng nước, rất lâu cũng thấy nhúc nhích....

      Hoan Nhan nằm ở vũng nước, nước lạnh buốt dội vào mắt mũi miệng , dường như muốn xua tan thần trí mơ màng , làm gì? người đơn giản trẻ trung, cùng Tống Gia Minh ở cùng chỗ nửa năm chỉ cầm tay, Hứa Hoan Nhan vậy mà ở đường tùy tiện cản xe người đàn ông?

      Trong lòng vẫn là để ý , để ý người phản bội kia, để ý người kia nể mặt làm nhục, để ý bỏ ra tất cả tình cảm....

      Đèn xe lại lần nữa sáng lên, Hoan Nhan cố sức mở mắt, vẫn là chiếc xe mới vừa rồi kia, cửa xe bên cạnh cũng mở ra, người đàn ông kia, kiêu ngạo nâng cằm: "Này, lên xe, muốn chết ở chỗ này sao?".

      Hoan Nhan vùng vẫy đứng lên, đầu gối đau nhức, bất lực gục ở nơi này, cắn môi, câu.

      Thân Tống Hạo vỗ vô-lăng, trong miệng chửi câu rồi mở cửa xe ra, hẳn là dây thần kinh đáp sai rồi, mới tới coi người phụ nữ hiểu này?

      Được rồi, kỳ thực đại thiếu gia, muốn thêm vụ tai tiếng, hoặc là xảy ra án mạng để cho ông già nhà râu riu dựng lên !

      tay đem đứng lên trực tiếp ném ở chỗ ngồi. Shit! ngày mai phải đổi xe!

      " đâu vậy?" cầm khăn lông xoa xoa tóc còn đọng nước, lại đem khăn ném người .

      Hoan Nhan do dự chút, trong đầu vụng về hoạt động, nhà? Nhất định thể quay về, ký túc xa? sớm khóa cửa .... người ngay cả tiền xu cũng có, còn được nơi nào?

      nắm khăn lông run rẩy lau mặt, cảm giác được bên trong xe ấm áp lến, hẳn là mở lò sưởi....

      "Tôi, tôi biết...." Hoan Nhan giống như con mèo lang thang, co lại chỗ ngồi phía sau, khóe mắt cụp xuống, càng lộ ra ánh mắt tội nghiệp....

      "Làm ơn tiểu thư, nhà ở nơi nào hẳn phải biết chứ!" Thân Tống Hạo tràn đầy tức giận đứng lên, buổi tối tốt đẹp như vậy, lại bị người phụ nữ đáng chết này phá hoại hết!

      "Tôi trở về bị mẹ mắng chết.... Làm ơn, tùy tiện giúp tôi tìm khách sạn, tôi trả tiền lại cho ....".

      Hoan Nhan hổ thẹn cúi đầu, mặt bắt đầu nóng lên, đối với người quen biết vay tiền, cũng dám mở miệng như vậy, đêm nay phá lệ, là rất nhiều!

      im lặng lên tiếng, Hoan Nhan dứt khoát lấy hết dũng khí, lại lần nữa hỏi: "Tiên sinh, có phải hay rất có tiền?".

      nhất định, nhất định phải có được mười vạn tiền, chờ khi tốt nghiệp, có thể rời khỏi chỗ này, bắt đầu cuộc sống mới, bao giờ.... trở về ngôi nhà này nữa!

      số hình ảnh Rượu Hennessy






      Chương 7: Ngốc giống nhau


      nhất định, nhất định phải có được mười vạn tiền, chờ khi tốt nghiệp, có thể rời khỏi chỗ này, bắt đầu cuộc sống mới, bao giờ.... trở về ngôi nhà này nữa!

      Lông mày xinh đẹp Thân Tống Hạo nâng lên, trong mắt xem thường càng lúc càng sâu.

      Đây là khách sạn năm sao cao cấp, phòng đắt tiền nhất, quen thuộc lên thang máy dành cho khách quý lên tầng cùng, tầng được nối thông với nhau, tự do an toàn mà lại thoải mái.

      Nhân viên phục vụ mở cửa, trực tiếp kéo cà-vạt vứt bộ âu phục ghế sa lon, tới tủ rượu rót ly rượu, lúc giơ ly rượu lên vừa vặn chạm ánh mắt bất an của , đứng phía ngoài phòng sang trọng, tay chân lo lắng, lấy hai chân là chỗ trung tâm, người ướt mảnh, tạo thành hình tròn luật lệ....

      Mi tâm xiết chặt lại, nhín tấm thân gầy như tờ giấy, sắc mặt tái nhợt vật vã, bỗng nhiên có chút phiền muộn, tối nay lẽ đói lòng sung chát cũng ăn(*)?

      (*)Đói lòng sung chát cũng ăn: ý của muốn là người xấu mà cũng muốn "ăn" ^^

      "Vào đây" cũng mở miệng, ánh mắt nhìn bộ dạng như con nai của , ném qua áo choàng tắm: " tắm".

      để ý vết thương đầu gối , lập tức vào phòng tắm khác.

      Đến khi hài lòng quấn khăn tắm ra ngoài, vẫn thấy đứng ở trong phòng, thấy ra ngoài, lập tức đứng thẳng, có chút khẩn trương lướt nhìn qua mặt của : "Tôi, tôi biết dùng phòng tắm....".

      Mặt nóng lên, mới vừa rồi vào phòng tắm, phát ngay cả sử dụng bồn tắm cũng biết....

      "Xem ra khách của đủ hào phóng!" cười chế nhạo, tới trước mặt mở miệng đè thấp thanh xem thường, đầu ướt sũng, giọt nước theo đường nét trước ngực chảy xuống, Hoan Nhan cảm giác đầu mình càng lúc đau nhức....

      ta xem đứng đường, có chút vui, nhưng có phản bác, như vậy cũng tốt, mới có thể quang minh chính đại mặc cả.

      Hoan Nhan lần đầu phát , nguyên lai mình là người phàm tục như vậy! Cùng những người phụ nữa kia, có gì khác biệt.

      Sau đó ra, ở mép gường, đối diện nhìn , vẫy tay, có chút bất an, lê bước chân tới, mặt càng ngày càng nóng.

      "Cũng phải là lần đầu tiên, có cần thiết giả bộ sao?".

      giọng ngả ngớn, Hoan Nhan trong lòng nhận định, ta nhất định có thói quen làm chuyện như vậy, phải người đứng đắn.

      đem đẩy ngã giường, cứng ngắc thẳng đờ ngã xuống, chỉ cảm thấy tâm như muốn nhảy ra ngoài....

      Đôi mắt trừng lớn hơn, hồi hộp chăm chú nhìn từng hành động của , ngón tay nắm chặt cổ áo choàng tắm, càng lúc càng chặt.

      đem tay bỏ ra, khoảng cách lập tức kéo gần lại, ánh mắt nhanh chóng nhảy cái, tiếp theo có chút thô lỗ vén lên trán xem, lộ ra trán săng chắc sáng bóng, tim Thân Tống Hạo bỗng nhiên đình chỉ, mở miệng theo bản năng: "Tiểu Lai".

      Hoan Nhan chóng mặt biết gì, theo bản năng ừ tiếng, cành thêm thô lỗ kéo áo choàng tắm của xuống, đem đặt ở dưới thân.

      phóng túng cắn , Hoan Nhan còn sức lực chống đẩy, người đàn ông mới vừa rồi còn cao cao tại thượng, bộ dạng bất đắc dĩ, thế nào bỗng nhiên thay đổi thành người khác?

      Áo choàng tắm bị , ràng cảm nhận được cùng nóng bỏng da thịt, cùng chặt chẽ dán vào nhau, cái gì cũng bận tâm nữa, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

      Chương 8: phải là đứng đường


      Áo choàng tắm bị , ràng cảm nhận được cùng nóng bỏng da thịt, cùng chặt chẽ dán vào nhau, cái gì cũng bận tâm nữa, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

      bỗng nhiên cùng cơ thể tách ra, sau đó là thanh ngăn kéo vang lên, tiếp theo là tiếng xé nhựa plastic, Hoan Nhan tuổi còn , 21 tuổi, hiểu ta làm cái gì.

      ta ngại bẩn, đương nhiên, thân phận bây giờ là đứng đường.

      Hô hấp lần nữa tới, nội tâm Hoan Nhan nghĩ, nếu phải cùng đường, mới cùng người đàn ông như vậy ở cùng chỗ, nửa kia của , nhất định được ong bướm.

      "Nếu phải gương mặt này, tôi tuyệt đối chạm ...." Giọng nam trầm thấp khàn khàn, tiếp theo là đau nhức kéo tới, Hoan Nhan lập tức thanh thản vô cùng.

      nhìn , thân phận của ta sợ rằng ghê tởm .

      gắt gao cắn hàm răng, phát ra thanh , giống như là tượng gỗ.

      hôn rất mạnh, giống như là phát tiết loại cắn xé, động tác tiến lên cũng chậm lại, thậm chí, là dịu dàng?

      Hoan Nhan biết, chỉ cảm thấy mặt lạnh ngắt, tại cuối cùng của cuối cùng, giống như thấp giọng kêu tên, Tống Gia Minh.

      Đúng, người đàn ông đầu tiên trong đời mà , muốn giao phó cuộc đời cho người đàn ông đó.

      trợn to hai mắt, nhìn trần nhà, ta chỉ sợ bây giờ cùng Lâm Thiến dây dưa cùng chỗ .

      ta phải là đòi hỏi quá phương diện kia, là Hoan Nhan sống chết muốn, lòng dạ định đợi lúc kết hôn, cho ta Hứa Hoan Nhan sạch , nếu biết tỉnh hình bây giờ, thực nên làm cái gì gọi là trong trắng.

      " là lần đầu tiên?".

      thanh chất vấn của lạnh nhạt, có chút ngạc nhiên bỗng dưng gặp phải xử nữ.

      Hoan Nhan xoay người, đem mình kéo chỗ mép giường, chiếm giữ mảnh đất nho , nhắm mắt lại nỉ non: "Tôi phải là đứng đường, tôi chỉ là cần tiền".

      "Dù sao vẫn là ra ngoài bán " Thanh xem thường càng sâu, tiếp theo là yên tĩnh, hồi lâu sau, thân thể đều cứng đờ, Hoan Nhan mới tỉnh lại, người kia, ngủ thiếp .

      cũng ngủ thiếp , trong mơ đều là Tống Gia Minh, kéo tay Tống Gia Minh, đuổi theo Tống Gia Minh, Tống Gia Minh ôm Lâm Thiến, gào Tống Gia Minh.

      đúng là xui xảo mà.

      Hoan Nhan ở trong mơ, cùng ở đây đều bộ dạng, tại sao muốn lòng người đó đây? Còn bằng Lâm Thiến, chỉ cần có tiền có thể , tốt?

      trước sau như dậy sớm, coi như uống rượu, sáu giờ đúng tỉnh táo lại, vẫn là chổi lông gà của mẹ kế có tác dụng.

      Nếu người đàn ông này ăn quỵt, cho dù ở đây, thậm chí tiền cũng đưa, đúng là muốn chết.

      Bây giờ định đoạt, rửa mặt, tỉnh táo ngồi bên cạnh , chờ tỉnh lại, thu phí đêm đầu tiên.

      Chương 9: nên thanh toán rồi!


      Bây giờ định đoạt, rửa mặt, tỉnh táo ngồi bên cạnh , chờ tỉnh lại, thu phí đêm đầu tiên.

      Hoan Nhan đứng lên, quần áo ướt đẫm giặt sạch và sấy khô, hổ là khách sạn lớn, Hoan Nhan cảm thán tiếng, động tác nhanh đem mặt rửa xong, bất quá mới có năm phút đồng hồ, ở sân bên kia bừa bộn, có thói quen dùng phương pháp nhanh nhất đem dọn dẹp ổn thỏa.

      Cơn mưa qua, nơi này mùa hè đến rất sớm, ngoài cửa sổ mặt trời ửng đỏ xuyên qua các rèm cửa sổ.

      Hoan Nhan đứng ở mép giường, nhìn xung quanh vòng dứt khoát ngồi xếp bằng tấm thảm Ai Cập dày.

      Chỗ bị thương đầu gối lộ ra vết thương màu hồng, cảm giác chút xíu đau đớn, hay tay áp má, yên lặng giống như là khí trong phòng, tiếng hít thở nhàn nhạt của Thân Tống Hạo nghe rất ràng....

      Hoan Nhan giống như là lâm vào ngày xưa, cả người như vào cõi thần tiên, lần đầu tiên yên tĩnh kéo đến quán bar tay chân có chút luống cuống, sau đó Tống Gia Minh đến gần, ta ngồi trước mặt , cả buổi tối trò chuyện vui vẻ, như là lập tức xâm nhập vào đóng chặt tâm hồn sáng rỡ của .

      Lần đầu tiên lúc tỏ tình, có chút ngượng ngùng vui vẻ, ở trước mặt người khác lúc nào cũng tự nhiên cười , gặp phải tay chân luống cuống đến đáng ....

      Lần đầu tiên hẹn hò, thử cầm tay của , gọi Nhan Nhi, xấu hổ từ chối , bối rối cùng lo lắng....

      Hoan Nhan lập tức cười ra tiếng, cười mà nước mắt cũng theo rơi xuống, cắn môi, nhưng mà, nhưng mà Tống Gia Minh tốt như vậy, lúc ở cùng , bên ngoài... Tống Gia Minh, hay là trong trí nhớ người kia sao?

      Thân Tống Hạo chau lông mày lại, ánh mắt híp lại thấy bóng dáng lát cười lát khóc....

      Khoảng chừng phút, mắt của dừng ở mặt , dừng lại mặt rất lâu, Thân Tống Hạo ho khan tiếng, chậm rãi ngồi dậy.

      Hoan Nhan sợ đến toàn thân run lên, bối rối lau gương mặt đầy nước mắt, nhìn qua chỗ khác, dám nhìn tấm thân trần của người đàn ông kia: " tỉnh, tôi có chuyện muốn ".

      chỉ muốn nhanh rời chỗ này, rời để cho nằm mơ là ở trong gian phòng xa xỉ.

      Thân Tống Hạo chậm rãi xuống giường, áo ngủ cứ như vậy tán loạn người , tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời vàng chiếu xuống, đem cả người bao phủ tầng lớp màu vàng, lười nhát duỗi thân người, chút để ý châm điếu thuốc: " ".

      Hoan Nhan cũng ngây ngốc giật mình, nhìn góc độ khuôn mặt , gò má đẹp đến kinh ngạc, chớp mắt hít hơi thuốc, quả cho lòng người phụ nữ dao động.

      "Thứ ánh mắt này của tôi thấy quá nhiều, người phụ nữ...." tà tứ , cúi đầu, lớp khó thuốc nồng nặc phả mặt , Hoan Nhan lập tức chật vật ho khan, nhìn như vậy, dường như tâm tình rất tốt, ha ha cười lớn.

      Hoan Nhan tức giận nhìn lại , có chút căm ghét mở miệng: " quá vô lễ".

      "Sai, cũng cho động tác mới vừa rồi của tôi thành loại khiêu khích...." ôm lấy cánh tay, híp mắt ngạo nghễ nhìn , bộ dạng công tử nhà giàu.

      "Tùy " Hoan Nhan trừng cái, đưa đôi tay trắng ngần ra: "Bây giờ, Đại thiếu gia nên thanh toán rồi".

      P/s: nay mình muốn tuyển editor cho bộ này, ai có hứng thú để lại mail cho mình nhé ^^~, chương rất ngắn đó các bạn


      Chương 10: Vấn đề bạn


      "Tùy " Hoan Nhan trừng cái, đưa đôi tay trắng ngần ra: "Bây giờ, Đại thiếu gia nên thanh toán rồi".

      Bên môi Thân Tống Hạo vẫn là ý vị suy ngẫm, hứng thú lập tức biến mất đứng lên, ánh mắt của lướt qua đỉnh đầu , trực tiếp qua bên người tìm chi phiếu.

      "Tôi đối với xử nữ từ trước đến nay vô cùng hào phóng....".

      "Tôi chỉ muốn mười vạn tiền" Hoan Nhan chút do dự cắt đứt lời của , vẫn đuổi theo , duy trì tư thế đưa tay.

      Khóe môi Thân Tống Hạo cong cong, vẻ mặt đàng hoàng: "Tùy , tôi trước nay đối với phụ nữ sao nghe vậy...." Khóe miệng vẫn ngậm điếu thuốc thoạt nhìn đứng đắn, Hoan Nhan chán ghét, cũng may, sau này bao giờ gặp lại nữa!

      lấy chi phiếu ra, lúc muốn ghi, điện thoại di động ở bên vang lên, Thân Tống Hạo nhíu mày, tay cầm điện thoại di động tới, đợi thấy màn hình ra dãy số, khỏi bực bội vặn lông mày, đưa tay cầm điếu thuốc để cái gạt tàn thuốc thủy tinh....

      "Này, ông nội" mở miệng, lập tức cầm điện thoại di động cách xa bên tai.

      "Còn biết ông là ông nội con? Thằng nhóc kia, con tối ngày hôm qua sao trở về nhà? Có phải hay lại ở bên ngoài chơi bời?".

      Ông cụ tức giận mười phần mắng chửi truyền đến ràng, Hoan Nhan nín cười, bả vai cũng run run lên.

      "Ông nội, con tối qua làm thêm giờ....".

      "Câm miệng! Ông mặc kệ, hôm nay là thứ hai quy tắc bữa ăn cùng dòng họ, con tuần trước từng dẫn bạn về nhà, xú tiểu tử Thân Tống Hạo kia ông cảnh cáo con, lần này, ông cái gì cũng quản, con nếu như dẫn bạn về nhà, sau này vĩnh viễn đừng nghĩ vào cửa nhà họ Thân! Tạm biệt!".

      Điện thoại cắt đứt liên lạc, mặt Thân Tống Hạo đen đến dọa người đem điện thoại cúp, hai đôi lông mày đẹp nhíu chặt lại.

      Cơ thể ông nội vừa mới khỏe lại, quả thực nên chọc ông tức giận, chỉ là, bạn ? Quỷ tha ma bắt đầu óc rút gân mới có thể hứa hẹn mang phụ nữ về nhà?

      Tô Lai sau khi , phụ nữ ở trong mắt , chính là công cụ phát tiết!

      Bạn, bạn .... Thân Tống Hạo cảm thấy đầu óc mình muốn thắt lại, ánh mắt của lay động vòng, lại rơi vào người Hoan Nhan, mắt lập tức sáng lên.

      Hoan Nhan bất giác lui về phía sau từng bước, trợn to hai mắt nhìn : ", nghĩ quỵt nợ sao?".

      " đoán đúng rồi!" xấu xa cười tiếng, dứt khoát đem chi phiếu chưa ghi cất lại, bộ đoán chừng nét mặt của .

      _______________________________

      "Thoạt nhìn phải ngoan, hiền lành, lương thiện, dĩ nhiên cũng thể quá xấu, Ngải Khẳng xem rồi chỉnh " Thân Tống Hạo hai chân bắt chéo, mãn nguyện ngồi ở ghế sa lon, đem Hoan Nhan đẩy tới trước mặt người đàn ông tuổi còn trẻ.

      Người đàn ông bị gọi là Ngải Khẳng hai hàng lông mày nâng cao: "Thân thiếu gia, gợi cảm, thùy mị thanh nhã tôi cũng có thể, nhưng mà hiền lành? xác định phải là gây khó khăn cho tôi?".

      "Ừ...." Thân Tống Hạo suy nghĩ lát, khóe môi rạng rỡ cong cong: "Dựa theo người phụ nữ hai mươi năm trước chỉnh là được".

      " xác định?" Ngải Khẳng lông mày càng nâng cao hơn, mặt Hoan Nhan cũng chút thay đổi, ngón tay lướt qua mấy bộ quần áo, xem thử ta muốn làm gì, đầu óc bây giờ đều là mười vạn tiền.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Có lẽ em nên chúc mừng


      " xác định?" Ngải Khẳng lông mày càng nâng cao hơn, mặt Hoan Nhan cũng chút thay đổi, ngón tay lướt qua mấy bộ quần áo, xem thử ta muốn làm gì, đầu óc bây giờ đều là mười vạn tiền.

      Nửa giờ sau, búi tóc thấp, Hoan Nhan mặc sườn xám đến đầu gối bị Ngải Khẳng mang ra ngoài. Lông mày được vẽ tinh tế dài, cổ áo bên trong sườn xám cao lên, lộ ra cái cằm thon, thoạt nhìn giống như người trong tranh.

      Thân Tống Hạo tự chủ được đứng lên, bị dẫn dắt tới trước mặt , ngón cái cùng ngón trỏ đem cằm cầm lên, con mắt rạng rỡ của rất sâu, giống như là giếng trong vắt, phía sau lưng Hoan Nhan cứng lại.

      "Lấy hoa tai ngọc trai" mở miệng thấp, bàn tay hướng về Ngải Khẳng, ánh mắt rơi vào mặt Hoan Nhan, vẫn nhúc nhích.

      "Tôi, tôi có lỗ tai...." Hoan Nhan đẩy ra, cả khuôn mặt cũng đỏ lên, ngay cả vành tai cũng hồng lên giống như sắp chảy máu.

      như là lập tức sáng mắt, ánh mắt vốn sâu xa nay thay bằng ngả ngớn: " thôi".

      thẳng ra cửa, Hoan Nhan cắn cắn môi, như cũ theo sau, lần đầu tiên co mang giày cao gót, có chút thích ứng, nghiêng ngả.

      Lên xe, mở bài hát, Vương Tiếu Vong.

      Hoan Nhan có chút sững sờ, đây là bài các thích, bài này cùng với ta hợp.

      bên, bị tiếng hát thu hút: từ khóc vì ghen tỵ, biến thành cười hâm mộ, thời gian như thế nào nắm chặt mình, chỉ có mình ràng nhất....

      "Tống Gia Minh, có lẽ em nên chúc mừng" đầu đuôi câu, phát xe dừng lại, liếc cái, ràng đối với thứ gì đó của cảm thấy hứng thú.

      Xuống xe, nâng cằm lên, trước sau như ngả ngớn cùng cương quyết: " chỉ cần cùng tôi vào phút, tôi trả công cho gấp đôi".

      cất bước vào, trang viên rất là sang trọng, Hoan Nhan cả đời cũng dám tưởng tượng chỗ như vậy.

      Mọi người bàn, cũng nhìn bọn họ chầm chậm tiến vào, Hoan Nhan sợ đến tay chân run lên, nhưng thoáng cái cả người rơi vào lồng ngực, bị người ôm thắt lưng mảnh khảnh: "Bạn mới của con, Hứa Hoan Nhan".

      Thanh rất dịu dàng, Hoan Nhan bị người nhìn chăm chú, mặt đỏ sắp nổ tung.

      Ông cụ xem ra thần sắc rất tốt, Hoan Nhan mất tự nhiên cùng ngượng ngùng, nhìn thanh khiết kia ràng có chút hồi hộp làm ông có chút yên lòng, đứa này thoạt nhìn giống như là người phụ nữ trong sạch.

      "Ông nội, ông vừa lòng ?" Thân Tống Hạo cười tiếng, nhưng mà cố ý bỏ qua ánh mắt thân thiết hai người, xoay người: "Mọi người chậm dùng, con cùng Nhan Nhi muốn hẹn hò".

      ôm bước , lập tức mất hồn, Nhan Nhi, Nhan Nhi.... ràng là chỉ có duy nhất Tống Gia Minh gọi như vậy a!

      lát sau, cơ thể ấm áp bỗng chốc biến mất, Hoan Nhan vẫn ngơ ngác, Thân Tống Hạo cùng kéo khoảng cách, tiện tay từ trong túi rút ra chi phiếu, bắt đầu ghi.

      Hoan Nhan lập tức tỉnh táo lại, trợn to hai mắt để ý , ra mới vừa rồi là mất hồn tất cả dịu dàng kia đều là giả, ta chẳng qua lợi dụng diễn tuồng kịch mà thôi, mà , cũng chẳng qua là chỉ muốn mười vạn tiền....

      "Đây" cầm chi phiếu vươn tay ra, trong đầu Hoan Nhan thoáng qua ý nghĩ giây, muốn, rất muốn tờ chi phiếu này, nhưng mà tay của , lại theo bản năng đẩy ra….

      Chương 12: thiếu nợ nhau


      "Đây" cầm chi phiếu vươn tay ra, trong đầu Hoan Nhan thoáng qua ý nghĩ giây, muốn, rất muốn tờ chi phiếu này, nhưng mà tay của , lại theo bản năng đẩy ra….

      Khóe môi Thân Tống Hạo mang ý cười làm biếng, ngón tay thon dài của buông lỏng, chi phiếu nhàng chạm ngón tay Hoan Nhan rơi mặt đất, dừng ở đôi giày cao gót đẹp của .

      "!" trợn mắt nhìn , theo bản năng vung tay ra....

      giống như tên vô lại bĩu môi cái, chút tay chế trụ động tác của , xem thường cười tiếng: "Thế nào? Số tiền như vậy mua đêm của , Hứa tiểu thư còn thỏa mãn? Hay là ....".

      cúi đầu, môi tà tứ trực tiếp lướt qua môi rồi dừng bên tai : "Hứa tiểu thư cũng giống như những người đàn kia, đều muốn câu cá lớn?".

      " biết xấu hổ!" Hoan Nhan tức giận như muốn nổ tung, chưa bao giờ mắng người nửa ngày chỉ nặn ra bốn chữ (Vân Vân: tiếng trung chỉ có ba chữ thôi, nhưng dịch ra thành bốn chữ) , đúng như dự đoán, ngẩn người ra, lập tức tuôn ra trận cười to.

      Hoan Nhan gắt gao cắn môi, trừng nhìn người đàn ông kiêu ngạo trước mặt, , lát sau, cảm giác bực mình trong lồng ngực bớt nhiều, mới dùng dáng vẻ kiêu ngạo nhất đem chi phiếu kia nhặt lên, hít hơi sâu, cuối cùng lạnh lùng liếc cái: "Thân tiên sinh, sợ là được như ngài mong muốn, tôi về sau muốn nghĩ đến ngài, cũng hy vọng nhìn ngài lần nữa, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta thiếu nợ nhau".

      cầm chi phiếu trong tay, xoay người sống lưng thẳng tắp từng bước về phía trước, nước mắt, giống như con đê bị vỡ mãnh liệt chảy xuống, cho dù là bị mẹ kế đánh chửi đến tuyệt vọng, còn cảm thấy sống mãn nguyện, cũng chưa từng khó chịu như vậy, mất mặt như vậy.

      Thân Tống Hạo híp mắt nhìn lát, vẫn cười tiếng, nếu như người đàn bà này dùng lạt mềm buộc chặt, ngược lại cảm thấy tâm tư ta sâu đến đáng sợ!

      _______________________________________

      biết mình bao lâu, Hoan Nhan dò khắp người lấy tiền xu ra vào nhà vệ sinh công cộng, đem quần áo người đổi lại, nhìn sười xám trong tay đến lộng lẫy, cuối cùng đem vứt .

      Giày cao gót đổi thành giày vải, Hứa Hoan Nhan bỗng nhiên cảm thấy thực tế. Khi về đến nhà chính là buổi trưa, Hoàng Thư Quyên ở trong sân phơi nắng, xung quanh có mấy người phụ nữ hàng xóm cùng nhau hăng say chuyện.

      Lúc Hoan Nhan tới, mọi người đồng hời mở to hai mắt nhìn , có người còn mở miệng : "Hoan Nhan nhà gả cho ông chủ kia, chính là khoản của hồi môn lớn nha....".

      Hoan Nhan hít sâu hơi, cầm chi phiếu trong tay đưa tới, bỏ người Hoàng Thư Quyên: "Số tiền này cho mẹ, từ nay về sau con và mẹ còn liên quan, mẹ nếu muốn bán người tìm con mẹ ".

      "Còn có" Hoan Nhan hướng phòng mình đến lớn tiếng : "Bắt đầu từ hôm nay con chuyển , nhưng mà mẹ yên tâm, mỗi tháng con vẫn cho mẹ ngàn vạn, làm tiền sinh hoạt cho ba, xin mẹ đối với ông tốt hơn chút".

      Cửa phòng nặng nề đóng lại, Hoàng Thư Quyên thở hổn hển hét lớn cũng bị nhốt ở ngoài phòng, Hoan Nhan nhìn vòng xung quanh căn phòng sơ sài, ánh mắt dừng lại bức ảnh đầu giường, phía có người phụ nữ mỉm cười nhìn , dường như muốn , Hoan Nhan, con cuối cùng cũng trưởng thành....

      Hoan Nhan nhắm mắt lại, ngẩng mặt nhìn chiếc giường năm hai mươi mấy năm, khăn phủ gối phảng phốt mùi hương của mẹ, tay kia xiết chặt lại như muốn giữ hương vị kia.

      Từ nay về sau, còn có nhà, từ nay về sau, Hứa Hoan Nhan đời này lẻ loi mình, có ai Hứa Hoan Nhan.


      cái TTH này vô sỉ thấy ớn ...cười nỗi đau người khác .... để xem sau này trả giá thế nào ...hứ..
      Chúc mừng Hoan Nhan thoát khỏi cái nhà địa ngục đó bắt đầu cuộc sống mới ,,,,chờ chị quay lại ngược chết nha
      THANKS

      @me0kitty: 50 chương đầu ngược nữ 9 TT.TT, đọc nhiều lúc muốn lấy gạch phan tên nam 9 vs ng` đàn bà kia (cái này từ từ đọc mới hấp dẫn ra ko còn hay, bảo đảm ng` này mọi ng` ai cũng biết, nếu ng` nào tinh ý nhận ra ngay )

      @huyen huyen: tr số chương ghi ko , nhưng chung là dài dã man (, đc cái nội dung hay nên mình đành "ngậm ngùi" làm


      Đọc xong chương này phải xếp nam chính vào hàng những nam chính vô sĩ nhất mà mình từng đọc :)) . Ghét nhất kiểu đưa tiền mà lại còn thả xuống bắt người ta nhặt =.= .

      Cũng may cuối cùng chị nữ chính cũng thoát ra khỏi cái nhà mà như nhà tù đó. Mà biết lần sau gặp lại nam chính là trong tình huống gì đây :3 .

      Nghe bạn Nguyệt vậy con đường ngược chị của có vẻ dài nhỉ , mình lại phải chuẩn bị sẵn gạch để ném rồi.


      Chương 13: Chiến tranh phụ nữ


      "Hứa Hoan Nhan, em ra cho chị!" Cửa khu nhà trọ bị người đạp, Hoan Nhan miệt mài giặt quần áo giật mình, quay mặt lại, lại vừa lúc chạm khuôn mặt nổi cơn thịnh nộ.

      vội vàng đem vòi nước để xuống tới, nặn ra vẻ mặt tươi cười: "Văn Tịnh, sao chị lại đến đây".

      "Chị làm sao đến hả? Chị định trở về, em người phụ nữ ngốc đáng chết này phải bị đôi cẩu nam nữ kia ức hiếp chứ?" Văn Tịnh nắm thắt lưng, tức giận chỉ mũi Hoan Nhan mắng, dáng người xinh đẹp lại gợi cảm, áo gợn sóng đến ngang hông, còn cố tình rêu rao mặc váy đỏ thẫm, càng thêm đoạt ánh mắt người khác.

      "Tốt lắm, sao?" Hoan Nhan kéo tay của , cưởi mỉm , quả nhiên, nũng nịu cái, cơn giận Văn Tịnh tiêu hơn phân nửa, lại vẫn giận tranh giành lườm cái: "Em làm gì mà điện thoại cho chị? Nếu Văn Tịnh chị ở đó, cái đồ Lâm Thiến biết xấu hổ kia ta dám lớn lối như vậy sao?".

      " cần nữa đâu Văn Tịnh, vậy cũng là chuyệt tốt, chí ít...." Hoan Nhan rũ lông mi dài, khóe môi cũng là ngoan cố nâng lên: "Chí ít cũng để em xem ràng, Tống Gia Minh phải là người đàn ông đáng trả giá".

      "Nhan Nhi" Văn Tịnh có chút lo lắng nhìn lại , lấy tư cách là bạn bè lâu như vậy, đương nhiên biết tầm quan trọng Tống Gia Minh đối với Hoan Nhan, e rằng cả đời này, Nhan Nhi thể quên Tống Gia Minh .

      "Em sao Văn Tịnh, là quá khứ...." Hoan Nhan ôm lấy cánh tay Văn Tịnh, đem nước mắt trong mắt gạt xuống, mỉm cười: "Này, chị ra ngoài lâu, tối nay chúng ta tụ tập ".

      Vừa nghe đến tụ tập, hai mắt Văn Tịnh lập tức sáng lên, nhảy dựng lên: "Thành giao, tối nay em ở quán bar gần trường học, chị gọi Kaka lên, chúng ta uống say nghỉ mới thôi".

      Hoan Nhan vừa định từ chối, bởi vì đó là chỗ Tống Gia Minh thường , mà , chút cũng muốn nhìn ta nữa, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng vui mừng Văn Tịnh gọi điện thoại, vẫn là , thôi, thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất, nếu như cố ý trốn tránh ta, chỉ sợ mình quên được.

      Văn Tịnh và Hoan Nhan chạy xe tới gần quán bar, còn chưa xuống xe, nghe tiếng Kaka thét chói tai, ba người các là bạn bè, cho dù là đoạn thời gian chưa gặp mặt, lập tức cũng thay đổi thân thiết vô cùng, ba người kề vai sát cánh vào, Hoan Nhan tuy ngày thường rất thùy mị, cùng các ở cùng chỗ cũng là tùy ý ràng buộc.

      "Mẹ nó!" Vừa muốn vào ghế ngồi, lại nghe thấy Văn Tịnh chửi tiếng, dừng bước, Hoan Nhan giật mình quay đầu nhìn lại, tay chân lập tức trở nên lạnh ngắt, là Tống Gia Minh và Lâm Thiến.

      "Kaka, chúng ta qua!" Văn Tịnh nắm tay Hoan Nhan và Kaka tiến lên, chuyện Hoan Nhan trong điện thoại Kaka biết, bây giờ lập tức chút do dự xắn tay áo lên tới.

      "Lâm hoa khôi của khoa, thế nào, bạn trai của người khác ôm thoải mái ?" Văn Tịnh ôm lấy cánh tay, ngón tay còn kẹp điếu thuốc, khẽ híp mắt cái, đôi mắt phượng thoạt nhìn rất quyến rũ và xảo quyệt.

      "Tôi tưởng là ai đây, hóa ra là đàn chị lớp danh tiếng lẫy lừng Văn Tịnh a!" Lâm Thiến đẩy tay Tống Gia Minh, chút yếu thế đứng lên, tuy rằng lớn lên xinh đẹp, chiều cao thể nào so với chiều cao 1m7 của Văn Tịnh, vì vậy thoạt nhìn khí thế thua đoạn.

      " dám, tôi Văn Tịnh cũng có đàn em lớp dưới Lâm hoa khôi của khoa biết xấu hổ, đừng có nhận quan hệ lung tung, đàn em tôi chỉ nhận Nhan Nhi" Văn Tịnh ôm cánh tay Hoan Nhan, làm bộ dáng bạn bè xấu.

      Hoan Nhan gần như khó xử đến muốn khóc, vừa ngẩng đầu, lại vừa đúng chạm hai hàng lông mày sâu Tống Gia Minh, trong mắt còn có xem thường, quả nhiên....

      Chương 14: nhàng vui vẻ mắng to


      Hoan Nhan gần như khó xử đến muốn khóc, vừa ngẩng đầu, lại vừa đúng chạm hai hàng lông mày sâu Tống Gia Minh, trong mắt còn có xem thường, quả nhiên....

      "Hoan Nhan, em như thế nào vẫn cùng người phụ nữ Văn Tịnh này ở cùng chỗ? Thảo nào em bây giờ trở thành như vậy!".

      Thanh trầm thấp Tống Gia Minh đúng lúc vang lên, Hoan Nhan lập tức ngẩng đầu lên, muốn mở miệng, Văn tịnh lập tức đem kéo ở sau lưng, cầm ly rượu trước mặt chút nghĩ ngợi hắt lên mặt Tống Gia Minh.

      "Tống Gia Minh, cậu còn có lương tâm hay ? Cậu có biết hay Nhan Nhi có bao nhiêu cậu? Cậu là mối tình đầu Nhan Nhi, em ấy lòng với cậu, làm chuyện có lỗi với cậu sao?".

      " có" Tống Gia Minh lau sạch rượu mặt, con mắt buồn rầu nhìn lại Hoan Nhan, chút cũng có sai.

      "Nếu có, cậu tại sao lại hai chân? Lâm Thiến có gì tốt so với Hoan Nhan? ta cùng bao nhiêu đàn ông lên giường cậu ràng lắm sao?

      Văn Tịnh có chút khống chế được mắng to, trong quán bar ít người bị lực chú ý hấp dẫn mà đến, tại ánh mắt kia, Hoan Nhan gắt gao nhắm mắt, nước mắt cũng cầm được rơi xuống.

      Lúc nhìn thấy, còn chưa đau lòng như vậy, khi nhìn thấy, cùng ta ở chung chỗ, hóa ra tâm vẫn đau, hóa ra, cũng chưa từng buông xuống, phút cũng chưa từng....

      "Chuyện này là tôi có lỗi với Nhan Nhi, chung tôi nợ ấy, sau này cho dù ấy muốn tôi làm gì, tôi cũng từ chối".

      Tống Gia Minh để ý ánh mắt Hoan Nha gần như đem hòa tan, Hoan Nhan nhưng cũng chú ý, nơi đó còn lại cực nóng.

      "Nhưng mà bây giờ, Lâm Thiến là bạn tôi, Văn Tịnh nên chuyện lễ độ chút" Tống Gia Minh thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt .

      "Tống Gia Minh, cậu con mẹ biết xấu hổ!" Văn Tịnh định tiến tới đánh, lại bị người sau lưng gắt gao kéo....

      "Quên , Văn Tịnh.... Xin chị, chúng ta thôi...." Nước mắt Hoan Nhan ngừng chảy xuống, Văn Tịnh sợ hãi, vội vã xoay người đỡ Hoan Nhan: “Em sao chứ? Được được được, chúng ta , bây giờ liền ....".

      "Văn Tịnh tôi cho biết, đừng khoe khoang giỏi mà thay người ra mặt, mặc kệ thế nào Tống Gia Minh bây giờ cũng là người đàn ông của tôi, Hứa Hoan Nhan từ đầu đến cuối chính là người thất bại!".

      Lâm Thiến ngạo mạn xong, thuận thế ngồi đùi Tống Gia Minh, nũng nịu ôm cổ của ta, mắt cũng cố ý hướng về phía Hoan Nhan, ra oai mở miệng: "Gia Minh, người ta muốn ăn cái kia....".

      "Mẹ nó!" Kaka vẫn chưa vào cuối cùng nhịn được mở miệng, vô lại sờ sờ cằm, nghiêng mắt nhìn Lâm Thiến: "Hoa khôi của khoa, con mẹ nó lúc quyến rũ đàn ông có hay sáng ý? Đừng có dựa hơi vào người nhà, xin nhờ, đừng có giả bộ làm trinh có được hay ? lại trong trắng, phỏng chừng phía dưới cũng có thể làm đường hầm, còn người nhà cái rắm a! Tôi cũng thay xấu hổ!".

      Kaka hơi xong, cũng mang vẻ mặt kỳ quái nhìn vẻ mặt đen dọa người của Tống Gia Minh: "Em trai à, bạn của cậu là người phụ nữ dũng mãnh như vậy, cậu ngày nào đó cẩn thận chút lúc đường ray trật đường hầm, vậy rất mất thể diện!". (Vân Vân: chị này ko "chừa đường sống" cho thằng )

      "!" Lâm Thiến vẻ mặt tức giận đỏ bừng, quơ lấy chai rượu bên cạnh muốn ném , con ngươi chuyển động muốn khóc, vặn vẹo trong ngực Tống Gia Minh: "Gia Minh.... ấy khi dễ em....".

      Chương 15: Rốt cuộc là ai tàn nhẫn


      Ha ha ha ha.... Xung quanh mấy tên côn đồ lập tức cười lớn, Kaka cũng sờ mái tóc ngắn, nhịn được "phụt" tiếng: "Phải phải, Lâm hoa khôi của khoa, tôi thực là thua , xem ra ngày giả bộ trong trắng ngày tiếng người, kia được tiếng người cũng phải là người rồi, phải, chúng tôi là trở ngại, em trai à, sủng vật của cậu xách trở về coi được rồi đó, đừng ra ngoài làm người khác chú ý mà xấu mặt....".

      ", Gia Minh...." Lâm Thiến xấu hổ mà khóc lên, thể ở bên ngoài Tống Gia Minh lộ ra bản tính, làm nũng đùa nghịch kéo ống tay áo Tống Gia Minh: " ấy lại khi dễ người ta....".

      "Đủ rồi! còn ngại mất mặt!" Tống Gia Minh đứng lên, tức giận, gầm tiếng, Lâm Thiến nhìn vẻ mặt thực tức giận, buồn bực cam lòng đành phải đứng ở bên, ánh mắt kia quét qua ba người Kaka, Văn Tĩnh, Hoan Nhan có thể giết chết nhiều lần.

      Tống Gia Minh tính tiền, kéo Lâm Thiến hướng ra phía ngoài , nhìn qua Hoan Nhan, Hoan Nhan lập tức cúi đầu, dám nhìn khuôn mặt tức giận kia, Tống Gia Minh hung hăng liếc nhìn cái: "Hứa Hoan Nhan, điên rồi".

      Câu vừa dứt, xoay người cùng Lâm Thiến biến mất ở cửa quán bar, Hoan Nhan giống như là tượng ngơ ngẩn, tàn nhẫn? ta cho rằng cố ý đến làm nhục ta sao? ta cho rằng tưởng muốn nhìn bọn họ sao? Tống Gia Minh, sai rồi, sai hoàn toàn, sai đúng lẽ thường.

      Tôi - Hứa Hoan Nhan con mẹ nó kiếp sau muốn phải nhìn thấy nữa! Vĩnh viễn muốn!

      "Em có say, Văn Tịnh chị để cho em uống, em có say...." Hoan Nhan ôm lấy chai rượu, cả người cũng bắt đầu ngọng, sắc mặt hồng hồng giống như sắp rỉ máu, vẫn là khoa tay múa chân la hét.

      "Nhan Nhi, chị là được.... Ngày mai đau đầu, đừng có trách chị ngăn em....".

      Văn Tịnh uống đến hai mắt đỏ bừng, xong, liền phù phù tiếng ở bàn, lờ mờ ngủ....

      Kaka buông tay, nhìn bộ dạng hai người say bí tỉ, từ người Văn Tịnh tìm ra chìa khóa xe, mới đỡ Văn Tịnh đứng lên đối với Hoan Nhan : "Nhan Nhi, em ngoan ngoãn ở đây chờ chị, chị đem Văn Tịnh đưa lên xe trước ha".

      " , em ngoan ngoãn" Hoan Nhan cười to, hai mắt cũng mất tiêu cự nâng ly lung tung lên mặt bàn.

      Kaka sờ mặt của : "Ngoan, được đâu, ban đêm rất nguy hiểm".

      Hoan Nhan dùng sức gật đầu cái, giả bộ làm bộ dạng bé cưng ngoan ngoãn, Kaka quay người lại, lại cầm ly rượu hướng trong miệng uống.

      Uống ly rượu lạnh ngắt, kích thích dạ dày lo lắng, lòng dạ nảy lên trận gây tê sảng khoái, cứ như vậu uống chết, dứt khoát uống chết là được....

      "Hứa Hoan Nhan, ra cho tôi!" Ly rượu trong tay bỗng nhiên bị người khác cướp , tiếp đến cánh tay bị người nọ bắt, gắt gao hướng ra phía ngoài kéo, Hoan Nhan trợn to hai mắt say lờ đờ đến mơ màng, trước mắt xuất biết bao nhiêu gương mặt chồng nhau.... Hé ra khuôn mặt quen thuộc.

      "Buông tôi ra.... kéo tôi làm gì?" Hoan Nhan lui về phía sau, lại bị người nọ túm chặt hơn, ngay cả xương cũng bị ta nắm gần như muốn vỡ.

      "Tống Gia Minh, buông tôi ra!" Hoan Nhan bị ta kéo dạ dày dâng lên trận buồn nôn, cả người thăng bằng bị ta kéo ra khỏi quán bar, trực tiếp nhét vào xe!

      trầm mặt câu, đem ra chỗ ngồi phía sau, khởi động xe, hung hăng đạp chân ga xe "Oành" tiếng ra ngoài!

      Hoan Nhan bị tốc độ xe chạy mau đến kinh người thiếu chút nữa bật ra, thống khổ nhăn lông mày, vừa muốn mở miệng, xe cũng bỗng nhiên dừng lại, Hoan Nhan phòng bị, cái trán lập tức nặng nề đụng vào cửa xe, nước mắt của , lập tức chảy ra ngoài....

      Tống Gia Minh từ trong kính thấy gương mặt chảy nước mắt, cũng nhúc nhích, giương mắt nhìn phía trước, là quảng trường , dứt khoát xuống xe, đem đẩy ra ngoài.

      " tìm tôi làm gì?" Hoan Nhan cố gắng nặn ra nụ cười nhạt, giọng mạnh mẽ chút cũng để ý.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Cắt ngang vở kịch hay


      Tống Gia Minh ho khan tiếng, chậm rãi mở miệng: "Nhan Nhi, biết trong lòng em khó chịu, đúng, là xứng với em, em oán hận đều là phải, nhưng mà, cùng Lâm Thiến ở cùng chỗ, này thể thay đổi, mặc kệ ấy là hạng người gì, chỉ là chuyện của , cho nên....".

      "Cho nên sao?" Hoan Nhan cũng nhịn được nữa, nước mắt giống như là đê vỡ chảy xuống.

      Tống Gia Minh mím môi, gương mặt nhã nhặn khôi ngô mang theo chút khẩn cầu bất đắc dĩ: "Cho nên, Nhan Nhi em đừng mơ tưởng chửi mắng ấy và hòa thuận, còn có, cũng cần bạn bè kia của em lại đến làm phiền bọn ".

      " tới tìm tôi, chỉ là vì những thứ này sao?" Tim Hoan Nhan giống như bị cắt thành từng mảnh, đau đến tận tâm can, bỗng nhiên ngẩng đầu, khóe mắt hơi rũ xuống để cho vẻ mặt lúc này thoạt nhìn vô tội khiến động lòng mọi người, Tống Gia Minh xoay mặt, dùng sức gật đầu cái.

      "Vậy tôi có thể hỏi chuyện ?" Hoan Nhan gật đầu cái, có chút mệt mỏi miễn cưỡng chống đỡ bản thân mình.

      "Em " nhíu mày, cũng bắt đầu nhìn đổng hồ cổ tay.

      " khi nào cùng ta ở cùng chỗ, bỗng nhiên tại sao như vậy, bất thình lình như vậy, ta.... Như vậy mà thân mật" Hoan Nhan gắt gao nắm chặt tay, để mình chịu thua kém rơi lệ.

      "Năm tháng trước biết ấy, vẫn có liên lạc, mà xách định ở cùng chỗ, bất quá chỉ tuần trước, ấy làm mất con của , nhất định phải chịu trách nhiệm, Nhan Nhi, em hiểu lầm Lâm Thiến rồi, ấy là xử nữ, lúc ấy ở cùng chỗ, ấy là lần đầu tiên, ấy sạch , giống như những người khác cái gì chịu nổi".

      Tống Gia Minh cũng chân thành, e dè trả lời thắc mắc của .

      Hoan Nhan nghe xong, chỉ cảm thấy tim như bị người khác đánh quyền, hồi lâu chưa thở nổi.

      cùng ta ở cùng chỗ nửa năm, ta cũng dây dưa cùng Lâm Thiến năm tháng!

      ta còn có đứa con của ta, ta là xử nữ! Hoan Nhan muốn cười, muốn chỉ vào mũi Tống Gia Minh hung hăng chế giễu ta căn bản là cái đồ ngu ngốc!

      Nhưng mà bây giờ, sau khi xong chỉ là mệt mỏi, bao giờ muốn nhìn mặt ta nữa, nếu là tâm lạnh, như vậy từ giây phút này bắt đầu .

      " , yên tâm, từ nay về sau chỗ Tống Gia Minh và Lâm Thiến qua lại, Hứa Hoan Nhan tôi nhất định tránh ba thước" Hoan Nhan khoát tay, loạng choạng xoay người: "Tống Gia Minh, cảm ơn , để cho tôi hoàn toàn chết tâm, tạm biệt".

      thấp giọng mở miệng, cố gắng để cho mình đứng thẳng về phía trước, cho đến khi ra khỏi tầm mắt của ta, mềm nhũn ngồi xổm xuống, biết là nước mắt hay nước mũi, tóm lại là làm váy người ướt hết.

      biết ôm lấy đầu khóc bao lâu, Hoan Nhan đứng lên, vừa hay nhìn thấy cách xa có chiếc xe, tới, hướng về gương cẩn thận đem nước mắt mặt lau sạch, sửa lại mái tóc lộn xộn, mới ngơ ngác nhìn trong đó....

      nhếch nhác như vậy, ánh mắt sưng đỏ, mặt khóc cũng sưng lên, bộ dạng chính là bị người khác vứt bỏ.

      " tìm chết , cái gì mà chó má xử nữ! tìm chết ...." Hoan Nhan giơ chân lên khống chế được hung hăng đá vào cửa xe.

      Chiếc xe tối như mực kia, cửa sổ phía sau xe bỗng nhiên chậm rãi mở xuống, lộ ra gương mặt người đàn ông tức giận.

      Hoan Nhan ngơ ngẩn, xoay người, lại thấy bên trong xe chính là mảnh chiến trường hỗn độn, người phụ nữ mảnh vải quấn thân người đàn ông, con mắt người con lẳng lơ bất mãn nhìn từ xuống dưới....

      Chương 17: Chúng ta lại gặp mặt


      Hoan Nhan ngơ ngẩn, xoay người, lại thấy bên trong xe chính là mảnh chiến trường hỗn độn, người phụ nữ mảnh vải quấn thân người đàn ông, con mắt người con lẳng lơ bất mãn nhìn từ xuống dưới....

      rượu tỉnh hơn nửa, ánh mắt vừa lòng từ mặt người đàn ông lung lay, nhưng mà điểm động cũng có, đáy mắt Thân Tống Hạo tức giận nhưng lại níu chặt vài phần.

      "Xin lỗi, xin lỗi, các người cứ tiếp tục...." Hoan Nhan cúi đầu ngừng xin lỗi, xoay người loạng choạng chạy.

      Chạy mãi đến khi ra xa, Hoan Nhan mới dừng bước, thở hổn hển cúi người chống đỡ đầu gối, là quá xui xẻo rồi! Ngẫm lại vừa rồi màn Hoạt Sắc Sinh Hương kia, làm thấy xấu hổ, vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của mình, tìm được chỗ trạm xe bus, tựa vào chỗ đó.

      Ánh trăng nhạt, yên lặng như nước, tâm tình lúc này, hợp như vậy, lúc trở lại ký túc xá trường học, 10 giờ, Hoan Nhan đơn giản rửa mặt, nặng nề ngủ.

      đêm nằm mơ liên tục, thế nhưng giấc mơ kia sao chân thực như vậy, Tống gia minh châm biếm, khuôn mặt Lâm Thiến đắc ý tươi cười, mẹ kế đánh chửi (đánh đập + chửi mắng), ngay cả ở trong mộng cũng đau, đau đến nước mắt chảy xuống....

      "Hứa Hoan Nhan, mày còn ngủ! Mày còn đứng dậy, ba già của mày nên gặp Diêm Vương rồi!" Có người thô lỗ xô đẩy thân thể Hoan Nhan, tiếng mắng thét chói tai mắng ràng làm lỗ tai như bị kim đâm, mờ mịt mở mắt ra, trước mặt là khuôn mặt tức giận của mẹ kế.....

      Hoan Nhan ngồi dậy, nghe mẹ kế chán ghét chửi rủa và mắng, bộ dáng như điên chạy tới bệnh viện....

      "Ba, ba sao chứ, ba...." Nhưng nhìn thấy toàn thân máu tươi hướng về phòng giải phẫu, chân mềm nhũn, bổ nhào lúc cửa phẫu thuật đóng, giống như bùn ngã mặt đất.....

      "Uống uống uống, bây giờ tốt rồi, ông ta bị đâm chết a! Đâm chết cần tiền thuốc men, cần cho chúng ta thêm phiền phức!".

      "Bà ít vài câu được ? Ba như vậy rồi...." Hoan Nhan quay đầu lại, còn sức lực quay về phía Hoàng Thư Quyên gầm .

      "Ít vài câu? Ba bị đâm chết, nhưng lại đem xe mấy trăm vạn người ta hỏng rồi, Hứa Hoan Nhan, bây giờ làm sao? Hay đem nhà bán , cũng biết đến mấy trăm vạn, tôi mặc kệ, chủ nợ ngay tại bên ngoài, , xử lý , nằm bên trong chính là ba , cùng tôi có quan hệ!".

      Hoàng Thư Quyên hùng hổ đem thân thể gầy Hoan Nhan kéo ra ngoài, ánh mặt trời chói mắt dội vào mặt, người đàn ông trong xe, kiêu ngạo nâng cằm lên, nhìn thấy người đàn bà mập lôi kéo thân thể nho , ánh mắt tà tứ xoay quanh nở nụ cười nhạt.

      Chân tay Hoan Nhan lúng túng đứng ở chiếc xe hoa lệ bên cạnh, Hoàng Thư Quyên sớm bỏ trốn mất dạng, núp rất xa, tóm lại chuyện xấu như vậy, tự nhiên có thể trốn xa trốn xa.

      Ánh mặt trời gần như đem làn da trong suốt của nướng lên, thử tham dò đưa tay chạm vào xe, cửa kính chậm rãi hạ xuống, mặt Thân Tống Hạo vẫn là mang theo ý cười nghiêm túc, chút lộ ra.

      "Hứa Hoan Nhan, rất may, chúng ta lại gặp mặt" dương môi mỏng, đôi mắt lẳng lơ đánh giá con mồi, gần như đem cả người Hoan Nhan nhìn thấu.....

      Chương 18: Đến bước đường cùng


      "Hứa Hoan Nhan, rất may, chúng ta lại gặp mặt" dương môi mỏng, đôi mắt lẳng lơ đánh giá con mồi, gần như đem cả người Hoan Nhan nhìn thấu.....

      "Là, là ?" Hoan Nhan suy nghĩ rất lâu, mới nhìn khuôn mặt trước mắt này, lập tức hô , cả kinh lui về phía sau vài bước.....

      Người trước mặt này, dĩ nhiên là người đàn ông cùng giao dịch đêm kia!

      "Thế nào? có vẻ xem ra cực kỳ kích động, Hứa Hoan Nhan tiểu thư....." dương môi, xuống xe, đưa tay đút vào trong túi quần, tay tùy ý cầm áo khoác để vai, ánh mặt trời chiếu lên hình dáng lên tạo nên bóng mờ, làm cho người ta thấy lắm, vẻ mặt lúc này là thế nào.....

      ", xe bị đụng là xe của sao?" Hoan Nhan ấp úng mở miệng, có chút khẩn trương đánh giá , cảnh sát chỗ đó , là ba say rượu vượt đèn đỏ, tạo thành tai nạn giao thông, tất cả trách nhiệm đều do bọn họ trách nhiệm.

      " nghĩ sao a?" nhún vai, tiếc hận buông tay.

      Hoan Nhan lập tức cúi đầu, ở cửa hàng bánh ngọt làm việc, tháng có hai ngàn tiền, ngàn đưa là phí sinh hoạt cho ba, sáu trăm là để mình dùng, còn lại là bốn trăm, tiền thuốc men của ba đều là vấn đề, bây giờ nên làm cái gì bây giờ?

      "Xin hỏi, tôi có thể biết được, tôi rốt cuộc nên bồi thường cho bao nhiêu tiền?" Hoan Nhan lấy hết dũng khí hỏi.

      " nhiều lắm, ba trăm vạn mà thôi" Giọng điệu của như playboy, Hoan Nhan lập tức há to mồm, ngơ ngác nhìn thốt nên lời.....

      Vẻ mặt của , ở trong mắt hiểu lầm, kinh ngạc như vậy, là bởi vì đánh cá lớn như vậy mà hưng phấn sao?

      "Thân tiên sinh, tình hình trong nhà chúng tôi cũng thấy đấy, bây giờ tôi bồi thường cho nổi, bất quá yên tâm, ghi giấy nợ cho tôi, tô từng tháng làm việc kiếm tiền trả nợ lại cho , được ?".

      cầu xin nhìn lại , mặt tái nhợt là vẻ mặt bất lực.

      Nhưng mà Thân Tống Hạo nhăn mày, xem thường nâng cằm lên: "Ngượng ngùng Hứa Hoan Nhan tiểu thư, tôi có rảnh từng tháng cùng đưa tiền lẻ.... Nếu có biện pháp khác, luật của tôi kiện toàn bộ việc Hứa tiên sinh.....".

      " được!" Hoan Nhan lập tức khống chế được ra tiếng....

      "Mày còn chết chết đứng ở nơi này làm gì? Vừa rồi tôi thay giao tiền thế chấp , lão kia còn muốn giao hơn mười vạn chi phí giải phẫu, còn giao tiền, nếu bị đuổi ra, tôi cho biết, tôi tuyệt đối chăm sóc lão bại liệt này..... Còn có năm ngàn tiền thế chấp phải đưa cho tôi, đây chính là tiền riêng của tôi....".

      Hoàng Thư Quyên bỗng nhiên lại xông ra, kéo Hoan Nhan qua bên, lớn giọng ồn ào..... Thân Tống Hạo nghiêng người dựa vào xe, đôi mắt chút để ý đảo qua hai người bọn họ, thô lỗ vô tình, yếu ớt bất lực, xem ra đúng là làm cho người ta đồng cảm a.

      Điện thoại trong túi vang lên, Thân Tống Hạo nhìn trực tiếp nhấn nghe, đầu bên điện thoại kia truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào của phụ nữ: "Hạo, đừng chia tay được ? Em rất , em thể xa , Hạo, em chết, chết....".


      Edit: Huyền
      Beta 2/3 truyện: Dạ Hàn Nguyệt

      Chuơng 19 Dùng mình làm thế chấp


      Đầu bên điện thoại kia là tiếng khóc nghẹn ngào của phụ nữ: "Hạo, đừng chia tay được ? Em rất , em thể xa , Hạo, em chết, chết....".

      "Đừng ồn, hai tháng 500 vạn, số đó cũng đủ để thỏa mãn rồi, nhớ, tôi ghét nhất là phụ nữ phiền phức, cần gọi lại, tôi nghe nữa".

      thoải mái cúp máy, quan tâm người phụ nữ kia gào khóc.... Hoan Nhan giật mình cả người run lên, loáng thoáng chỉ nghe mấy chữ, hai tháng, 500 vạn, 500 vạn.... giống như bị ma chú ám, đẩy tay của Hoàng Thư Quyên ra, bước chân hướng Thân Tống Hạo tới....
      "Con kia, mày làm gì? Mày lại dám đẩy tao ra, muốn phản kháng sao...." Thân hình mập mạp Hoàng Thư Quyên đứng vững, thiếu chút nữa ngã nhào mặt đất, bà ta ồn ào hô to gọi , hướng Hoan Nhan đuổi theo....

      "Bà câm miệng cho tôi! Bà nếu muốn người khác bồi thường 300 vạn, bà nếu muốn tôi giao tiền thuốc cho ba, bà cứ tiếp tục mắng ".

      Hoan Nhan bỗng quay người, thét rống lên. Hoàng Thư Quyên lập tức sửng sốt, hồi lâu, bà ta vặn thân hình mập mạp ngượng ngùng né tránh: "Hứa Hoan Nhan, mày được lắm, mày có gan đừng cầu xin tao quản mày".

      Cho đến khi xa, bà ta lại tiếp tục chửi mắng.... Hoan Nhan quan tâm đến bà ta, tới bên người Thân Tống Hạo, hai mắt vốn trong suốt, lúc này chỉ còn mảnh sương. Bàn tay ướt đẫm mồ hôi lập tức bắt lấy áo sơ mi hàng hiệu của Thân Tống Hạo, lưu lại vết tích ẩm ướt, cắn môi, suy nghĩ hồi lâu, bất chấp ngẩng đầu lên: "Thân tiên sinh, cầu , đồng ý với tôi việc được ?".

      cúi đầu, cầm bàn tay đẩy ra, dáng vẻ ghét bỏ cùng kéo khoảng cách: " !" khẽ cau mày, biểu kiên nhẫn, đôi mắt sáng lên, điệu bộ hài lòng nhìn con mồi chuẩn bị mắc câu.

      "Tôi, tôi có thể đổi cách khác để trả lại số tiền này...." quanh co nửa ngày, nhưng vẫn thể vào vấn đề.

      "Ví dụ?" nhướng mày, mất hết hào hứng duỗi lưng mỏi.

      "Tôi có thể làm người giúp việc miễn phí cho , tôi cần trả tiền lương, đến lúc trả hết tiền nợ mới thôi, nhưng bây giờ có thể hay cho tôi mượn tiền cứu ba của tôi?" Hoan Nhan cuối cùng vẫn ra, khẩn nài nhìn lại , nước mắt tuyệt vọng rơi xuống....

      "Nhà tôi thuê đều là những người cao cấp nhất của Philippines, cũng cần Hứa tiểu thư hạ mình làm những việc này" nâng khóe môi, trước sau như phóng túng chịu bị trói buộc.

      "Được rồi, Hứa tiểu thư tôi còn có việc, chuyện còn lại giao cho luật sư xử lý, tạm biệt" mở cửa xe, khom lưng muốn ngồi vào.

      "Đợi chút" Hoan Nhan phản xạ có điều kiện kéo , dứt khoát nhắm mắt lại, dù sao có lần đầu tiên, còn để ý cái gì?

      "Thân tiên sinh, tôi có thể dùng mình làm thế chấp, cho tôi mượn tiền cứu ba tôi?" rốt cuộc cũng ra, thậm chí có cảm giác như trút được gánh nặng....

      " sao?" Thân Tống Hạo giống như nghe truyện cười, ánh mắt sắc bén của nhìn lên nhìn xuống đánh giá , dường như muốn nhìn xuyên thấu đồng phục mỏng manh của , mặt của Hoan Nhan càng lúc nóng....

      "Hứa tiểu thư, trình độ giường của quá kém" ôm lấy cánh tay, thông thạo đốt điếu thuốc, bộ dạng giống lưu manh, mắt trong làn khói dừng ở , khóe môi như hài hước gợi lên.



      Chuơng 20 Cuộc hẹn lúc 8h



      "Hứa tiểu thư, trình độ giường của quá kém" ôm lấy cánh tay, thông thạo đốt điếu thuốc, bộ dạng giống lưu manh, mắt trong làn khói dừng ở , khóe môi như hài hước gợi lên.

      "---- tôi, tôi có thể cố gắng học" Hoan Nhan ép chính mình sửa lại lời , hít hơi sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại để kiềm chế tức giận.

      nhíu mày, dường như vô cùng miễn cưỡng suy nghĩ lát, mới gật đầu cái: "Được, tôi có thể cho cơ hội, 8h tối nay, vẫn là khách sạn lần trước, tôi cho người tới đón ".

      đưa tay xoa mặt của , khóe miệng ngậm điếu thuốc lá, ánh mắt nheo lại, bắt bẻ : "Ăn mặc đẹp chút, tôi muốn người khác nghĩ bên cạnh tôi là em tôi".

      còn giật mình ở đây, xe của nghênh ngang rời , đến lúc bị mặt trời phơi nắng đến hoa mắt, Hoan Nhan mới kéo bước chân mệt mỏi trở về phòng bệnh.

      Ba phẫu thuật xong, vẫn nằm đó ngủ, thanh tích tắc của máy móc vẫn ngừng, toàn thân ba đều là vải gạt băng bó, hai chân gãy bó thạch cao để cố định giá thể động đậy, Hoan Nhan lập tức che miệng lại, nước mắt rơi xuống.....

      "Tiểu thư, xin hỏi là người nhà của bệnh nhân sao?" Y tá cầm xấp giấy tờ dày đến, Hoan Nhan vội vã lau nước mắt, gật đầu.

      "Phiền ký tên vào giấy tờ này được ?" y tá cười rất vui vẻ, Hoan Nhan cười cay đắng nhận giấy tờ..... Tiền thuốc men, phí phẫu thuật, y tá, nhập viên.... 25 vạn!

      Hoan Nhan cảm thấy khó thở, nhưng vẫn phải ký tên, lúc đem bút trả cho y tá, Hoan Nhan chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể cứng lại....

      "Hứa tiểu thư, trong vòng tuần mời nộp toàn bộ chi phí được ?".

      "Được, cảm ơn " Hoan Nhan khàn khàn mở miệng, nhìn thấy y tá xa, mới mệt mỏi ngồi xuống ghế dài ở bệnh viện.

      Văn Tịnh và KaKa đều mang theo túi lớn chạy qua, Hoan Nhan vừa thấy bóng dáng của Văn Tịnh, rốt cuộc nhịn được nhào vào trong ngực khóc lớn: "Văn Tịnh, ba, ba thiếu chút nữa chết.... Em rất sợ Văn Tịnh....".

      " có việc gì Nhan Nhi, có việc gì..." Mũi Văn Tịnh đau xót, cùng KaKa nhìn nhau, cuối cùng nặng nề thở dài tiếng.

      Ba người trông coi ở phòng bệnh, cũng nhiều, lúc cây kim đồng hồ chỉ đến 7:30, Hoan Nhan lập tức nhảy dựng lên, ngơ ngác nhìn lại bức tường, vẻ mặt ảm đạm, năm năm trước Văn Tịnh cùng gia đình trở mặt, lấy xu ở nhà, Kaka là nhi, càng cần . thể liên lụy đến Văn Tịnh, cũng thể khiến họ lo lắng....

      "Tịnh, Kaka, các chị có thể hay chăm sóc ba em đêm?" Hoan Nhan dám nhìn ánh mắt tìm tòi của Văn Tịnh, lại mở miệng giải thích: "Tối nay em có ca đêm, Văn Tịnh, chị biết em bây giờ rất cần tiền, thể bị sa thải được.....".

      " Nhan nhi, có bọn chị ở đây, em yên tâm" Văn Tịnh vỗ vai của , an ủi .

      Hoan Nhan gật đầu, nét mặt thoáng ý cười, xoay người ra.

      Đẩy cửa ra, nhìn thấy hoàng hôn trải thành màu sắc rực rỡ, chiếc xe màu đen yên lặng đậu ở chỗ đó, nhịp cầu rơi xuống.

      hèn mọn lên xe, cũng thay quần áo như mong muốn, trái lại người vẫn là bộ đồng phục học sinh bẩn, người cũng là mồ hôi, dinh dinh khó chịu.

      Lúc xuống xe, tài xế đưa cho thẻ mở cửa phòng, có biểu tình : "Hứa tiểu thư, tối nay có thể thiếu gia qua đây, trước tiên tắm rửa, rồi ở trong phòng đợi thiếu gia".

      Khuôn mặt Hoan Nhan xấu hổ đỏ bừng, nhưng nhận lấy thẻ mở cửa phòng, đặt ở trong túi, liếc nhìn khách sạn lộng lẫy, hít sâu hơi, cúi đầu hướng vào phía trong tới.....
      Thanhtran thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :