1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      [​IMG]

      Tác giả: Đinh Mặc

      Thể Loại: đại, viễn tưởng, HE

      Người dịch: Greenrosetq

      Nhà Xuất Bản: Hội Nhà Văn

      Ngày phát hành: T9/2015

      Số chương: 30 chương+ 7 ngoại truyện

      Giới Thiệu:

      Lần đầu tiên gặp gỡ, tự tặng bánh ngọt cho . Dù ghét nhất đồ ngọt nhưng vẫn cố ăn hết

      Lần thứ hai, bởi vì sợ hãi nên ôm chặt lấy . Gương mặt hơi ửng đỏ: " , xin hãy buông tay."

      Lần thứ ba, bất cẩn hôn . Vẻ mặt tựa như nhìn thấy ma quỷ, nhưng : "Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, khỏi cần bận tâm."

      sĩ quan ưu tú được giáo dục đến nơi đến chốn, có thể xác và tinh thần khỏe mạnh, Ứng Hàn Thời thể nghĩ về nụ hôn đầu của mình.

      Sau hồi thận trọng cân nhắc, quyết định chịu trách nhiệm với .

      Khi đứng dưới bầu trời đầy sao nhìn tôi đăm đắm.

      Tôi thấy những ngôi sao hóa thành vệt sáng lấp lánh rơi xuống phía sau .

      Star Drift, mọi người gọi cách kính nể là "Tinh Lưu"

      ("Tinh Lưu": ngôi sao trôi dạt)
      cô gái bạch dương, lyly, Trâu3 others thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 1-1

      Ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống triền núi, rừng cây xanh tươi lấp lánh tia sáng vàng. Ngôi chùa tọa lạc đỉnh núi, lặng lẽ nhìn xuống thành phố cách đó xa. Cánh cổng của ngôi chùa có màu vàng xỉn, lối lát đá cũ kỹ và sạch , trong sân trồng ít hoa cỏ. Bởi vì còn sớm nên xung quanh tĩnh lặng, bóng người.

      Tạ Cẩn Tri mặc áo khoác mỏng, quần dài màu đen và đôi giày thể thao, rảo bước nhanh con đường núi. móc mười đồng mua vé thắng cảnh, qua cổng chùa. Khi ngẩng đầu, liền nhìn thấy bậc thang trắng và quần thể kiến trúc hoành tráng ở cao. thầm thở dài tiếng trong lòng.

      mấy bước, điện thoại đổ chuông, đồng nghiệp cũng là bạn thân Nhiễm Dư gọi tới: “Cẩn Tri, cậu đỡ chút nào chưa? Có cần mình mang cơm trưa cho cậu ?”

      Tạ Cẩn Tri cười đáp: “ cần đâu. Mình sao.”

      Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót véo von. Nhiễm Dư nghe thấy nên tò mò hỏi: “Cậu ở đâu thế?”

      “À…” Cẩn Tri tiếp tục leo cầu thang: “Mình ở chùa Bảo An.”

      Nghe bạn vậy, Nhiễm Dư tỏ ra sốt ruột: “Chẳng phải tối qua cậu bảo khó chịu trong người hay sao? Bị ốm còn ở nhà nghỉ ngơi, lên núi làm gì thế? Lẽ nào định xin Bồ Tát phù hộ? Cậu là người theo chủ nghĩa vô thần cơ mà?”

      Cẩn Tri tới cửa chính điện, từ tốn mở miệng: “Yên tâm ! Mình khỏi rồi, ra ngoài càng dễ chịu hơn. Mình đúng là người theo chủ nghĩa vô thần. Tuy nhiên, đối với những vật chưa biết , mình cũng có chút kính sợ.”

      Bên ngoài ánh nắng ấm áp, nhưng trong đại điện tương đối lạnh lẽo, đâu đâu cũng thấy màu sắc nặng nề, u tối. Pho tượng Phật màu vàng ngự bảo tọa, đôi mắt từ bi hướng về phía trước. Hương vòng phảng phất tỏa ra mùi dễ chịu, thẩm thấu vào lòng người.

      Cẩn Tri đứng bất động trong giây lát rồi quỳ xuống trước tượng Phật, ba quỳ chín dập đầu. Khi trán chạm xuống tấm đệm cói, lờ mờ nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau. Chắc có du khách khách vào.

      Sau khi vái lạy xong, chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt cầu nguyện lúc mới đứng lên. Vừa mở mắt, liền nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh, chính là người vừa vào.

      Cẩn Tri liếc qua người đàn ông. mặc áo sơ mi trắng, quần đen đơn giản, dáng người rất cao. Dù đại điện hơi tối nhưng đường nét gương mặt vẫn ràng.

      Người đàn ông đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, cách vài bước. Tuy nhiên, chú ý đến mà nhìn chằm chằm pho tượng Phật. Cẩn Tri cảm thấy đối phương có chút kỳ lạ. Bình thường, khách vào chùa cũng để ý đến tượng Phật nhưng chỉ liếc qua, nhưng người đàn ông này nhìn chớp mắt, như nghiền ngẫm điều gì đó.

      Cảm nhận được ánh mắt của Cẩn Tri, liền quay mặt về phía .

      Cẩn Tri gật đầu, cười với : “Chào !”

      Người đàn ông yên lặng vài giây, bỏ hai tay vào túi quần, cũng mỉm cười: “Chào !”

      có diện mạo tuấn tú, nụ cười mỉm dường như lan tận đến đuôi mắt, khiến ngũ quan trở nên sinh động hơn. Tuy nhiên, nét cười trong mắt lại rất nhạt, đến mức như có như . Từ người toát ra trầm tĩnh và lãnh đạm khó tả.

      Hai người im lặng lát, Cẩn Tri lại hỏi: “Vừa rồi, tôi thấy cứ dõi mắt về pho tượng Phật. nhìn gì thế?” Quả thực cũng có chút tò mò.

      Người đàn ông nhìn rồi đưa mắt về phía bức tượng. Cẩn Tri tưởng đối phương trả lời. Nhưng vừa quay người ra ngoài, liền nghe thấy giọng vang lên: “Tôi xem… tướng mạo của Đức Phật có điểm gì khác con người?”

      Cẩn Tri hơi ngây ra. được vài bước, lại quay đầu, người đàn ông vẫn đứng yên tại chỗ.

      Bên ngoài bầu trời trong xanh, ánh nắng phủ màu vàng nhạt lên ngôi chùa, mùi tươi mới pha trộn cỏ cây và đất sét thoang thoảng trong gian. Cẩn Tri nhanh chóng sang gian bên cạnh.

      Đến khi dạo lượt và leo lên ngọn tháp bảy tầng rồi quay về cửa chính điện, trong chùa xuất ít du khách. Từng tốp hai ba người đứng ngoài sân hoặc lại giữa các gian, bầu khí tương đối náo nhiệt.

      Cẩn Tri thấy hơi lạ, vì bình thường đâu có đông người đến thế. rút điện thoại xem lịch, liền hiểu ra vấn đề. Hôm nay là ngày mười chín tháng Hai lịch, là ngày sinh thần của Bồ Tát. Hồi , mẹ từng đưa lên chùa mấy lần vào ngày này. còn nhớ, nhà chùa phục vụ cả đồ chay và bánh trái rất ngon.

      Cẩn Tri ngược dòng người, tới nơi yên ắng hơn. Ở bờ tường trắng phía trước có thầy bói mặc áo cánh dài bày biện. Bình thường, Cẩn Tri bao giờ tiếp xúc với kiểu người này. Nhưng hôm nay, chăm chú quan sát đống tranh bát quái phức tạp mà ta bày bàn rồi tiến lại gần.

      Mới sáng sớm có khách hàng, thầy bói cười toét miệng. ta kéo cái ghế ở bên cạnh cho Cẩn Tri: “Mời ngồi! muốn hỏi điều gì? Nhân duyên, việc học hành hay tài vận?”

      Cẩn Tri ngồi xuống, im lặng vài giây mới lên tiếng: “Là thế này… gần đây, tôi gặp phải chuyện… rất kỳ quái.”

      Thầy bói “Ờ” tiếng.

      Ngọn gió thổi lá cây reo xào xạc. Cẩn Tri đặt hai tay lên đầu gối, thầm cân nhắc câu từ. Vừa định mở miệng, bất chợt nhìn thấy người đàn ông vừa rồi xuất trong đám đông.

      ra nhà ăn của ngôi chùa bắt đầu phát cơm chay. Ngoài cửa xếp thành hàng dài. đút hai tay vào túi quần, xuyên qua dòng người ra ngoài. Xung quanh đều là các ông chú, bà thím lớn tuổi, cười ngớt. Chỉ có là trẻ trung, cao lớn, diện mạo sáng sủa nên hết sức nổi bật.

      vài bước, người đàn ông đột ngột dừng lại, cúi đầu hỏi bà thím bên cạnh câu gì đó. Bà thím rất to, ngay cả Cẩn Tri ngồi khá xa cũng nghe thấy: “Chàng trai, cháu hỏi chúng tôi làm gì hả? Tất nhiên là nhận cơm chay rồi. Cơm chay ngon lắm, chỉ chùa Bảo An mới được ăn đồ ngon như thế. Nghe truyền thống này tồn tại mấy trăm năm. Cháu muốn ăn thử xếp hàng sau bác .”

      Bà vừa dứt lời, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía người đàn ông. Ngoài dự liệu của Cẩn Tri, gật đầu rồi ra sau bà thím.

      Trước đó ở trong chính điện, bắt gặp dáng vẻ chững chạc của , lại nghe câu về “tướng mạo của Phật”, Cẩn Tri cảm thấy có phong thái của “cao nhân”. Giờ đây, “cao nhân” đứng xếp hàng cùng những người trung niên để nhận cơm chay. Khóe miệng Cẩn Tri bất giác cong lên. vừa định thu hồi ánh mắt, người đàn ông như linh cảm điều gì đó, đột nhiên quay đầu về bên này.
      lyly, TrâuMizuki thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 1-2

      ơi! ơi! Rốt cuộc muốn hỏi điều gì?” Thầy bói lên tiếng.

      Cẩn Tri đưa mắt về phía thầy bói, ngập ngừng vài giây mới trả lời: “Chuyện là thế này. Gần đây, hệ thống máy tính lớn của cơ quan chúng tôi có chút bất thường. Tôi cảm thấy… hoặc là nó bị trúng tà, hoặc là gặp phải hacker rất lợi hại…”
      (Máy tính lớn (Mainframe) là loại máy tính có kích thước lớn được sử dụng chủ yếu bởi các công ty lớn như các ngân hàng, các hãng bảo hiểm… để chạy các ứng dụng lớn xử lý khối lượng lớn dữ liệu như kết quả điều tra dân số, thống kê khách hàng và doanh nghiệp, và xử lý các giao tác thương mại… Máy tính lớn có kích cỡ lớn hơn nhiều so với máy tính cá nhân, có thể nhận hàng ngàn lệnh lúc.)

      còn chưa hết câu, điện thoại của thầy bói bỗng đổ chuông. ta tỏ ra áy náy: “Chờ tôi lát, tôi nghe điện thoại .” xong, ta rút chiếc iPhone 5 ra khỏi túi áo.

      Cẩn Tri ngậm miệng, nghe ta chuyện: “Ừ, vừa mở hàng. có khách ở đây. Trưa về nhà ăn cơm. Buổi chiều khi nào xong, đón con…”

      Cẩn Tri đột nhiên mất hứng. cảm thấy hành động xem bói của mình vừa ấu trĩ vừa nực cười. đợi đối phương kết thúc cuộc điện thoại, rút mười đồng đặt lên bàn rồi đứng dậy bỏ .

      Mặt trời ngày càng lên cao, chiếu sáng cả ngôi chùa. khí thoang thoảng mùi thức ăn thơm phức. Tuy trong lòng chứa đầy tâm nhưng Cẩn Tri cũng có chút đói bụng. Lúc này, cơm chay phát hết. Mấy chục chiếc bàn tròn ở nhà ăn chật ních người. nhất thời nhìn thấy người đàn ông vừa rồi.

      Phát có mấy nhà sư bê mâm bánh ngọt từ nhà bếp ra ngoài, Cẩn Tri liền tới chỗ họ. Khi cầm hai miếng bánh đậu xanh tách khỏi đám đông, nhà sư ở phía sau thông báo: “Bánh ngọt được phát hết.”

      vừa cắm cúi về phía trước vừa ăn miếng. Miếng bánh mềm và mịn, vừa vào miệng tan, đầu mày của lập tức giãn ra. đoạn, trước mắt bỗng xuất đôi giày nam màu đen, Cẩn Tri liền ngẩng đầu.

      Lại là người đàn ông đó. đứng trước mặt , hai tay chắp sau lưng. Đôi mắt đen tuyền dưới ánh mặt trời.

      ăn xong rồi? Cẩn Tri nuốt miếng bánh, khẽ gật đầu với đối phương rồi định vòng qua người .

      Ai ngờ, giơ tay chặn lại. Cẩn Tri kinh ngạc nhìn .

      Vẻ mặt người đàn ông vẫn hết sức bình tĩnh. từ tốn buông thõng cánh tay rồi lại chắp ra sau lưng. Thân hình vốn cao lớn, bây giờ đứng ở khoảng cách gần, chăm chú quan sát , nên tự dưng mang lại cảm giác bức người.

      Tại sao người đàn ông xa lạ này lại chặn đường mình? Trong đầu Cẩn Tri vụt qua hình ảnh xếp hàng ăn cơm chay vừa rồi. liền hiểu ra vấn đề. Bằng , còn nguyên nhân gì khác?

      đưa miếng bánh đậu xanh còn lại ra trước mặt : “ ăn !”

      Người đàn ông cầm ngay. hết nhìn rồi lại hướng ánh mắt xuống miếng bánh.

      Cẩn Tri cười cười: “Bánh rất ngon. sao, cứ ăn !”

      bất động vài giây, đầu mày hơi cau lại. hiểu tại sao lại nhíu mày nhưng Cẩn Tri cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều. Cuối cùng, giơ tay nhận lấy rồi đưa lên miệng, động tác từ tốn và tao nhã.

      Người đàn ông nhanh chóng ăn xong. Cẩn Tri nhoẻn miệng cười với , chuẩn bị rời . Tuy nhiên, giọng trầm thấp, ôn hòa của vang lên: “ ! Tôi ăn bánh theo cầu của . Tôi nghĩ, tôi có thể nguyên nhân đến đây rồi.”

      Hả? Cẩn Tri nhướng mày nhìn .

      “Tôi biết gặp phải chuyện rất đáng sợ.” tiếp tục lên tiếng.

      Cẩn Tri sững sờ, toàn thân hóa đá trong giây lát.

      Người đàn ông lại chắp hai tay ra sau lưng, nhìn đăm đăm. Ánh nắng tạo thành cái bóng nhàn nhạt bên cánh mũi của .

      “Tôi có thể giúp giải quyết.”

      Bầu trời trong vắt, nắng vàng ấm áp bao phủ, vậy mà Tạ Cẩn Tri lại cảm thấy sống lưng lạnh toát. Trong khi đó, người đàn ông vẫn nhìn bằng ánh mắt bình thản.

      Cẩn Tri biết , chưa từng gặp người đàn ông này trước kia. im lặng lát rồi lên tiếng: “Từ trước đến nay, tôi bao giờ tin vào mấy chuyện ma quỷ siêu nhiên.” hướng đôi mắt trong veo về phía : “ có chân có tay, tướng mạo tử tế, sau này đừng giở mấy trò lừa đảo như vậy nữa.”

      Ngọn gió thổi nhè bên tai. Xung quanh, người lại lại tấp nập. Ánh nắng rọi xuống, khiến gương mặt đặc biệt nét và toát lên vẻ tĩnh lặng.

      Người đàn ông im lặng, biết nghĩ gì. Tạ Cẩn Tri lại lần nữa cất bước rời . Tuy nhiên, vẫn đưa tay ngăn cản, làm suýt nữa đụng vào người . Trong lòng có chút bực dọc, ánh mắt của đanh lại.

      Người đàn ông cất giọng dịu dàng: “ chẳng có gì đáng để tôi lừa cả.”

      Ý nghĩ đầu tiên xuất trong đầu Cẩn Tri là: ta cũng có lý. Nhưng ngẫm nghĩ kỹ, câu này hơi sỉ nhục phải.

      thử xem. Tại sao lại khẳng định tôi gặp chuyện đáng sợ?” nhìn chằm chằm.

      Người đàn ông yên lặng vài giây. “Bởi vì tôi là…” đáp: “Hacker hàng đầu.”

      Tạ Cẩn Tri khỏi sửng sốt. Người đàn ông bỏ hai tay vào túi quần, dõi mắt về phía xa xa.

      “Ứng Hàn Thời, 189XXXX3598.”

      Tựa như biết chắc gọi cho mình, xong câu này, liền quay người về phía cổng chùa. Người ra vào rất đông, Ứng Hàn Thời nhanh chóng khuất dạng. Tạ Cẩn Tri đứng yên tại chỗ lúc rồi rút di động lưu số của .

      Thư viện tỉnh nằm ở vị trí trung tâm thành phố Giang. Nhìn từ phía xa xa, tòa kiến trúc màu xám nghiêm trang tọa lạc con đường đông đúc của thành phố. Sau khi tốt nghiệp đại học vào năm ngoái, Tạ Cẩn Tri cũng coi như “vượt năm cửa ải chém sáu tướng”, trở thành nhân viên biên chế của thư viện.

      (“Qua năm cửa ải chém sáu tướng” dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị và từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, tạo nên uy danh lừng lẫy. Ngụ ý của câu này là vượt qua muôn vàn khó khăn).

      Buổi trưa, bầu trời trở nên u ám, mây mù như tấm vải gấm trắng đục bao trùm cả thế gian. Cẩn Tri vừa vào đại sảnh, Nhiễm Dư lập tức đứng dậy từ sau dãy bàn làm việc, mở to mắt quan sát : “Cậu sao đấy à?”

      Cẩn Tri kéo tay bạn: “Mình ổn rồi. Cậu thấy mình có thể làm rồi hay sao?”

      Nhiễm Dư gật đầu, quay sang đồng nghiệp ngồi sau dãy bàn làm việc: “Trang Xung! Mấy ngày này Cẩn Tri được khỏe, hãy chịu khó làm nhiều chút nhé!”

      Người đàn ông tên Trang Xung khẽ “ừ” tiếng, trong khi mắt vẫn dán vào máy tính, thân hình cao gầy bất động.

      Cẩn Tri cười, đẩy tay Nhiễm Dư: “Cậu đừng bắt nạt cậu ấy.”

      Nhiễm Dư lườm bạn cái: “Mình đâu có bắt nạt ta. Cậu đừng tưởng ta ngồi nghiêm chỉnh là làm việc. Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, ta mải chơi game đấy chứ.”

      Buổi chiều êm ả trôi qua. Hôm nay là ngày làm việc nên người đến thư viện đông lắm. Sau khi hoàn tất công việc, Cẩn Tri chống cằm, lơ đễnh liếc nhìn xung quanh. Trang Xung đứng giữa hai giá sách, bận rộn sắp xếp. ta và Cẩn Tri vào cơ quan cùng đợt. Bình thường, ta tương đối ít . Vừa rồi, ta nghe lời dặn của Nhiễm Dư, mình làm phần lớn công việc, đúng là thanh niên ngành kỹ thuật chịu thương chịu khó điển hình.

      Nhiễm Dư ngồi ở vị trí của mình, cắm cúi chỉnh lý đống giấy ghi chú của sách. Ánh mắt Cẩn Tri lướt qua người Nhiễm Dư, dừng lại ở chiếc máy tính trước mặt bạn rồi đảo qua dãy máy tính, cuối cùng là màn hình trước mặt mình. Đây là máy tính mới mà cơ quan trang bị đồng loạt vào đầu năm nay.

      Ánh mắt lại thuận theo đường dây điện, dừng lại ở phòng máy chủ cách đó xa. Đằng sau cánh cửa kính là thân máy chủ khổng lồ màu xám đen, chiếm trọn cả căn phòng.

      Hệ thống máy tính này được nhập khẩu từ Mỹ vào đầu năm nay. Nhờ vậy, thư viện tỉnh trở thành trong những thư viện đại và lớn nhất khu vực Hoa Trung, thậm chí cả nước.
      (Hoa Trung là trong bảy khu vực địa lý lớn của Trung Quốc, nằm ở miền Trung, hạ lưu sông Hoàng Hà và trung lưu sông Trường Giang. thực tế, khu vực này gồm ba tỉnh Hà Nam, Hồ Bắc, Hồ Nam)
      lyly, Trâu, rjnchan 1 thành viên khác thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 1-3

      Thư viện rất yên tĩnh. Cẩn Tri tựa như có thể nghe thấy tiếng máy chủ vận hành. cầm di động đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài.

      Cầu thang bóng người. Cẩn Tri thổi bụi bậc thang rồi ngồi xuống, sau đó gọi điện cho Tạ Cẩn Hành.

      Có lẽ bận nên lúc sau, Tạ Cẩn Hành mới bắt máy. Tính Cẩn Tri tương đối trầm, vậy mà trai còn hướng nội, trầm ổn gấp nhiều lần. Tuy nhiên, trong công tác nghiên cứu khoa học, thường đưa ra nhiều ý kiến táo bạo và có tính đột phá. Do đó, là Phó giáo sư dù chưa đến ba mươi tuổi.

      “Cẩn Tri, có chuyện gì thế?” Tạ Cẩn Hành hỏi bằng giọng đầy quan tâm. biết tính em , nếu phải chuyện gấp gáp, làm phiền trong giờ làm việc.

      Cẩn Tri tay cầm di động, tay vẽ xuống đất, bất chấp bụi bẩn.

      “Em muốn hỏi chuyện. Nếu máy tính… đặc biệt là máy tính lớn hoạt động theo lệnh mà tự hoạt động cách hỗn loạn có thể do nguyên nhân nào tạo thành?”

      Tạ Cẩn Hành thực có chút bất ngờ, lúc sau mới trả lời: “Về cơ bản có hai nguyên nhân. là hacker xâm nhập.”

      Nhắc đến “hacker”, trong đầu Cẩn Tri bất giác vụt qua gương mặt của người đàn ông ban sáng.

      “Sau khi bị hacker khống chế, máy tính hoạt động như thế nào hoàn toàn dựa theo ý đồ của . Chắc em cũng biết điều này.” Tạ Cẩn Hành ngừng vài giây, giọng thấp thoáng ý cười: “Nguyên nhân thứ hai chính là trí tuệ nhân tạo, lĩnh vực mà những người làm nghiên cứu khoa học như bọn hay gặp nhưng cách xa cuộc sống đời thường.”

      (“Trí tuệ nhân tạo” hay còn gọi “Trí thông minh nhân tạo” (Artificial Intelligence) là khoa học liên quan đến việc làm cho máy tính có những khả năng của trí tuệ như con người )

      Cẩn Tri yên lặng, lắng nghe tiếp: “Em cũng biết đấy, các nước nghiên cứu lĩnh vực trí tuệ nhân tạo nhiều năm. Có điều, bất kể là nước ta, Nhật Bản hay Mỹ, việc nghiên cứu vẫn ở giai đoạn đầu. bạn học chuyên về lĩnh vực này ở Viện Khoa học Trung Quốc. Cậu ấy bảo, trong phòng thí nghiệm của cậu ấy thường xuyên xảy ra tượng máy tính làm theo lệnh, mà tự hoạt động hỗn loạn.”

      Cẩn Tri khẽ “vâng” tiếng.

      trai lại hỏi: “Bên em gặp phải vấn đề cụ thể nào?”

      Giọng Cẩn Tri có chút nặng nề: “Có lẽ là nguyên nhân đầu tiên, nhưng cũng có khả năng là nguyên nhân thứ hai.”

      Tạ Cẩn Hành trầm mặc lúc mới lên tiếng: “ nhớ, cơ quan em mới nhập hệ thống này hồi đầu năm đúng ?”

      “Vâng. Chính là nó.” đáp.

      Đầu kia điện thoại lại tĩnh lặng vài giây. Cuối cùng, Tạ Cẩn Hành : “Bây giờ em đừng làm gì cả. Đợt này bận dự án phải cắt đứt liên lạc với bên ngoài, đến điện thoại cũng được sử dụng. Tuần sau qua bên đó, chúng ta gặp rồi chuyện sau.”

      Tầm chiều tối, mây đen ùn ùn kéo đến, bầu trời tựa như sắp đổ cơn mưa. Căn hộ thuê của Tạ Cẩn Tri nằm ở gần thư viện tỉnh, bộ khoảng bảy, tám phút là tới. vừa về đến nhà, liền có giọt nước mưa từ ngoài cửa sổ hắt vào. Tiếng rào rào đến rất nhanh, báo hiệu cơn mưa lớn.

      Mấy hộp chuyển phát nhanh dỡ ra, để lộn xộn ở gần cửa ra vào; sofa đầy quần áo của ; chăn ở giường gấp cách tùy tiện; mặt bàn cũng bừa bộn. Nhiễm Dư từng nhận xét, Cẩn Tri là người “bề ngoài xinh xắn nhưng đảm ” điển hình.

      Cẩn Tri chẳng hề bận tâm. thấy như vậy cũng tốt, mang lại cảm giác ấm áp. dẹp đồ sang bên, chừa chỗ trống mặt bàn rồi đặt hộp cơm cà ri vừa mua từ quán ăn . Cẩn Tri ngồi xuống, vừa ăn cơm vừa mở điện thoại, gõ chữ “Ứng Hàn Thời” vào ô tìm kiếm.

      có kết quả nào, bất kể là hình ảnh hay lí lịch, thông tin cuộc đời… Lẽ nào ta là hacker?

      Cẩn Tri ngẩng đầu, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Cách đó xa là tòa nhà thư viện, lúc này tắt đèn tối om, giống người khổng lồ màu xám đứng trong màn mưa trắng xóa.

      Góc tường đột nhiên vang lên tiếng “ding dong”. Cẩn Tri nhìn qua bên đó, “Robot dọn nhà” mà mua từ mấy tháng trước bắt đầu hoạt động.

      Lúc mới mua về, Cẩn Tri còn có hứng thú theo quanh căn phòng, xem nó làm việc. Thời gian sau, quen với tồn tại của nó.

      buông đũa rồi đứng đậy, đến chỗ cỗ máy, ngồi xổm xuống, lặng lẽ quan sát.

      “Người máy dọn nhà” là cách gọi mỹ miều của nhà sản xuất. thực tế, nó chỉ là “cỗ máy quét dọn” mà thôi. Sản phẩm hình tròn, giống cái bánh kim loại cỡ lớn, thị trường bán mấy ngàn nhân dân tệ. Nó được cài đặt chế độ quét dọn, đầu có camera, bên trong có con chip. Nó có thể căn cứ vào địa hình gian phòng, thiết lập sơ đồ quét dọn đơn giản. Nếu đặt chế độ hẹn giờ, nó tự động dọn cả căn phòng rồi quay về bên ổ điện, cần con người điều khiển.

      Tạ Cẩn Hành , lĩnh vực trí tuệ nhân tạo cách cuộc sống của rất xa. Nhưng người chăm chỉ và sạch như chắc vẫn chưa từng dùng “robot dọn nhà”.

      biết, “trí năng nhân tạo sơ cấp” ở giai đoạn nghiên cứu như tiên tiến hơn cỗ máy này bao nhiêu lần?

      Đến lúc trời tối đen, mưa vẫn ngớt. Cẩn Tri ngồi bên cửa sổ đọc sách. Mới giở vài trang, điện thoại của chợt đổ chuông. Là Nhiễm Dư gọi tới, giọng rất sốt ruột: “Cẩn Tri! Cậu nhất định phải giúp mình việc. Mình xin cậu đấy!”

      !” Cẩn Tri tiếp tục giở sách, khóe miệng cong cong: “Cậu vội gì chứ?”

      Ngữ khí của Nhiễm Dư vừa ủ rũ vừa áy náy: “Hôm nay, lúc ra về, mình quên đóng mấy cửa sổ chính ở khu thư tịch cổ…”

      Tạ Cẩn Tri liền dừng động tác.

      “Mình biết mưa to như vậy, lại rất bất tiện, nhưng mình sống ở bên này bờ sông, cách cơ quan khá xa. Mình gọi cho Trang Xung, nhưng cậu cũng biết ta cứ về đến nhà là bập vào game, chẳng nghe máy gì cả. Chỉ có cậu ở gần nhất, nhờ cả vào cậu đấy. Nếu sách quý bị ướt, chắc Giám đốc lột da mình mất. Mình đúng là sơ suất quá. ngại quá, cậu có thể chuyến ? Ngày mai mình mời cậu ăn lẩu nhé!”
      lyly, Trâu, rjnchan 1 thành viên khác thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 1-4

      Biết tình hình tương đối tệ hại, Cẩn Tri biết gì. Nhiễm Dư nghiến răng: “Nếu cậu tiện để mình vậy. sao đâu.”

      phải.” Cẩn Tri ngắt lời bạn, ngẩng đầu dõi mắt về phía khu thư viện. Tòa kiến trúc trở nên ràng, tựa như hòa tan vào bóng đêm.

      Tối hôm kia, mình đến cơ quan, được chứng kiến việc hết sức ly kỳ. Hôm nay, liệu có gặp lại cảnh tượng đó hay ?

      “Vừa rồi mình nghĩ đến chuyện khác.” Cẩn Tri lên tiếng: “Mình ngay đây, cậu đừng lo.”

      Tạ Cẩn Tri lấy ô và đèn pin rồi rời khỏi nhà. Trời mưa rất to nên đường phố thưa thớt bóng người và xe.

      Đèn đường tù mù, Cẩn Tri qua vô số vũng nước, nhanh chóng đến tòa nhà thư viện.

      Có hai ba chiếc ô tô đỗ ở ngoài cổng. Bình thường, chú ý đến xe cộ nhưng hôm nay có chiếc đặc biệt nổi bật. Là xe mui trần hai chỗ Porsche màu đen bóng loáng, chỉ qua đường nét thân xe cũng biết là loại đắt tiền.

      Cẩn Tri liếc qua rồi vào thư viện. Đến dưới mái hiên, thu ô, quẹt thẻ mở cửa, bật ngọn đèn ở hành lang. Ngọn đèn sáng trắng như hồ nước trải dài từ vị trí của , tỏa ra bốn phương tám hướng, từ từ tràn qua hành lang tăm tối.

      Trong con mắt nhiều người, Tạ Cẩn Tri người cũng như tên, là thanh tú, trầm tính, có tri thức. tốt nghiệp đại học danh tiếng Hoa Trung với thành tích xuất sắc. Từ khi tham gia công tác, cả ngày chỉ làm bạn với sách. Bình thường, Cẩn Tri tương đối ít , chủ động bắt chuyện, tạo lập quan hệ xã giao. Tuy nhiên, những người bạn thân như Nhiễm Dư biết , an phận và trầm tĩnh chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. thực tế, bạo dạn, có chính kiến, thậm chí còn có chút nổi loạn và lòng hiếu kỳ mạnh mẽ. bạn Nhiễm Dư luôn gây ấn tượng là người năng nổ, tháo vát nhưng mỗi khi gặp phải chuyện cấp bách, luôn vô thức dựa dẫm vào Cẩn Tri.

      Ví dụ như tối hôm nay, phần do Nhiễm Dư nhờ giúp đỡ, phần là bản thân muốn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì nên Cẩn Tri hề do dự, thẳng vào tòa nhà tối đen.

      Xung quanh rất yên tĩnh. Tiếng mưa gió bị ngăn lại ở bên ngoài cửa sổ, tựa như cách cả thế giới. Hành lang được chiếu sáng chỉ có nhịp bước chân đều đều của Cẩn Tri. lên đến tầng có khu lưu trữ thư tịch cổ. rất chậm, tay nắm chặt đèn pin để đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra. Tuy nhiên, cho tới thời điểm này, tất cả vẫn diễn ra bình thường.
      (Thư tịch cổ: Sách vở thời xưa)

      Cẩn Tri tiếp tục di chuyển từng bước về khu thư tịch cổ, đồng thời bật đèn dọc hành lang. Do quá tĩnh lặng nên những thanh cực khẽ cũng được khuếch đại lên, lọt vào tai mồn . Ví dụ, tiếng “rì rì” ở dây tóc bóng đèn, tiếng giọt nước rơi lộp bộp mái hiên ở đâu đó. Những thanh này phảng phất khiến lòng người trở nên trống trải và liêu.

      Cẩn Tri nhanh chóng đến cửa dẫn vào khu lưu trữ sách. Toàn bộ đèn ở hành lang được bật sáng nhưng bên trong vẫn tối om. Từng dãy giá sách xếp thẳng hàng ngay lối tựa như vô số con người vai kề vai đứng trong bóng đêm.

      ngẩng đầu, dõi mắt về phòng máy chủ. Nơi đó cũng rất tối, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét của cỗ máy và CPU nhấp nháy đèn đỏ báo hiệu vận hành hao năng lượng thấp. Trong khi đó, mọi màn hình máy tính trong thư viện đều đen sì. Tất cả đều có dấu hiệu bất ổn nào.

      Tạ Cẩn Tri quẹt thẻ. Cánh cửa tự động mở ra, liền vào trong. Đầu tiên, bật hết công tắc đèn. Cả khu lưu trữ sách sáng trưng trong giây lát. Cẩn Tri ngó nghiêng rồi xuyên qua hai hàng giá sách, tới chỗ Nhiễm Dư bảo.

      Vào giờ làm việc, thư viện cũng bật đèn nhưng có lẽ do bên ngoài quá tối nên lúc này, ánh đèn dường như sáng trắng hơn ban ngày. Xung quanh lại tĩnh lặng, bóng người nên tự nhiên Cẩn Tri có cảm giác chân thực.

      hết hàng giá sách, Cẩn Tri bất giác ngây ra. Mọi cửa sổ đều được đóng kín. Lẽ nào Nhiễm Dư nhớ nhầm? Nhưng hồi nãy chuyện điện thoại, ấy nhớ rất , có mấy cửa sổ chưa đóng.

      Cẩn Tri vô thức cúi xuống xem xét nền đất. Sàn gỗ ở bên dưới cửa sổ hề có dấu vết của nước mưa.

      Chắc là Nhiễm Dư nhớ nhầm … Cẩn Tri đột nhiên cứng đờ người khi nhìn thấy nửa dấu chân ở bên cạnh giá sách. Vệt nước vẫn chưa khô, chứng tỏ vừa mới xuất . Dấu chân có vết bùn đất, từ độ dài có thể đoán đây là giày của đàn ông.

      Cẩn Tri lạnh toát sống lưng, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Vừa rồi khi đến thư viện, để ý xung quanh, biết chắc có ai ở trong tòa nhà. Căn cứ vào vị trí của dấu chân, người đó có khả năng đột nhập từ cửa sổ.

      Cẩn Tri nắm chặt đèn pin, bắt đầu soi từng hàng giá sách. Tuy nhiên, dù kiểm tra toàn bộ gian phòng, cũng tìm thấy ai khác. Khi quay lại đầu bên này, dấu chân sắp khô, chỉ dính lại chút dấu vết đất bùn.

      Cẩn Tri quyết định tới phòng bảo vệ xem camera giám sát. Nhưng khi đến gần cửa ra vào, bỗng cảm thấy có gì đó đúng. Cẩn Tri liền dừng bước, quay người ngó nghiêng xung quanh, nhanh chóng phát ra điều bất thường.

      nhìn chằm chằm vào góc tường bên phải cửa ra vào, nơi đó có hai chiếc xe đẩy. Bình thường, nếu phải vận chuyển nhiều sách, nhân viên thư viện dùng xe đẩy này. Đây là sản phẩm do các nghiên cứu sinh khoa Điều khiển tự động của trường đại học Giang thiết kế và chế tạo rồi tặng cho thư viện tỉnh. đầu tay nắm có lắp màn hình điều khiển tinh thể lỏng nho .

      Về mặt lý thuyết, mấy chiếc xe đẩy có thể kết nối với hệ thống. Chỉ cần nhập lệnh theo quy trình, xe đẩy tự động vận chuyển sách đến địa điểm định. Điều này tương tự như “robot dọn nhà” của Cẩn Tri.

      Tuy nhiên, việc tự động hóa trong văn phòng cần rất nhiều công tác chuẩn bị, trong khi chưa chắc đạt hiệu quả cao. Nhân viên thư viện nhanh chóng phát , thời gian nhập lệnh để xe đẩy tự động vận hành còn lâu hơn thời gian đẩy xe theo kiểu thủ công. Hơn nữa, thiết kế của nhóm nghiên cứu sinh vẫn chưa hoàn thiện, thường xảy ra cố… Thế là mọi người nhanh chóng bỏ qua phần “máy móc tiên tiến”, coi chúng chỉ là xe đẩy bình thường.

      Tạ Cẩn Tri nhớ , trước khi ra về, và Trang Xung đưa mấy chiếc xe tới khu chứa dụng cụ bên cửa sổ. Hơn nữa, là người cuối cùng rời khỏi cơ quan.

      Ai động đến chúng? Hay là chúng tự di chuyển tới nơi này? Ánh mắt lướt qua tay nắm kim loại hơi tróc sơn và bốn bánh xe ở dưới.

      Trầm ngâm trong giây lát, Cẩn Tri tắt hết nguồn điện, nhanh xuống phòng bảo vệ.

      Đêm về khuya, trời ngớt mưa nhưng vầng mây vẫn còn u ám và nặng nề. Cẩn Tri mở ô, để giọt nước lác đác rơi xuống đầu cho tỉnh táo. gõ cửa phòng trực. Nhân viên bảo vệ tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy : “ Tạ có việc gì mà đến đây vào giờ này thế?”

      Cẩn Tri cầu được xem camera giám sát. Mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng ta vẫn mở đoạn băng liên quan đến thời gian và khu vực mà bảo.

      “Cả buổi tối, tôi rời mắt khỏi màn hình. Có thấy gì đâu.” ta lẩm bẩm.
      Fuu, lyly, Trâu2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :