1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Người Hầu Kiếm Thánh

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hoàn 10 chương
      Rating: 18+ (Cấm trẻ em nhé, truyện này khá hot, hơn Tướng gia nhiều)
      Converter: Candyheart- Tàng Thư Viện
      Thể loại: Kiếm hiệp giang hồ, sủng, hài
      Edit: Thu thủy, Văn Văn, Joranas Aroel, Quảng Hằng
      Tình trạng: đăng sau khi hoàn Tướng gia


      Couple: Mạc Nguyên Thiến- Thượng Quan Ngự Kiếm




      Edit: Văn Văn


      Văn án

      Nàng là đại tiểu thư Mạc gia trong Cẩm Tú thành người biết.

      cần danh tiếng, đặc biệt độc hành là sở thích mà nàng luôn mơ ước

      Chí hướng từ đến lớn của nàng là “Ngao du giang hồ”, nên cũng học mấy chiêu võ công.

      Chờ đến ngày có thể đến núi Nhị Tô, tham gia đại hội võ lâm.

      Nào biết ngay lúc nàng hưng trí bừng bừng, chuẩn bị ra khỏi cửa đại khai nhãn giới.

      Cư nhiên truyền đến tin tức nàng sắp phải gả cho Tể tướng đương triều!

      nên nên, tham gia đại hội võ lâm là giấc mộng khi còn bé của nàng đến giờ.

      Vì thực ước mơ, cho dù phải đào hôn nàng cũng tiếc ──

      Ha ha a, nghĩ tới nàng bỏ trốn, lại trốn vào trong lòng “Kiếm Thánh”.

      theo bên người Kiếm Thánh, nàng quả thực gặp ít võ lâm nhân sĩ.

      Tuy rằng nam nhân này có đôi khi bá đạo làm cho nàng muốn cắn người.

      Nhưng biểu lộ tình cảm cũng làm cho nàng tâm động thôi

      , nàng thực nguyện ý cùng Kiếm Thánh kề vai sát cánh

      Nhưng trước khi lập gia đình, đầu tiên nàng phải giải quyết hôn với Tể tướng mới được......
      Last edited by a moderator: 1/8/14
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Văn Văn

      Beta: Quảng Hằng


      Mở đầu


      Thiên Thịnh hoàng triều thịnh vượng, ít có người biết Mạc gia ở Cẩm Tú thành, Mạc gia thịnh vượng và giàu có mười hai đời, cơ hồ cùng tồn tại với lịch sử của hoàng triều thịnh vượng. Mà phàm là cùng những việc buôn bán có liên quan“Vải vóc”, Mạc gia cơ hồ đều có liên quan. Nuôi tằm, kéo tơ, phường nhuộm, phường thêu, đầy đủ mọi thứ, vải dệt, vải thêu thủ công tinh tế, khiến cho Mạc gia sản xuất vải dệt, quần áo hằng năm đều được triều đình tuyển làm cống phẩm, người bình thường có tiền chưa chắc mua được.

      Nhưng dân chúng ở Cẩm Tú thành ngoại trừ biết chuyện này nọ, còn biết đến thế hệ ngày nay, Mạc gia chỉ có thiếu gia và tiểu thư, nhưng ngoại trừ thiếu gia cùng tiểu thư chính thống, kỳ còn có ba vị “Tiểu thư” làm người ta tò mò.

      Đừng hiểu lầm, ba vị “Tiểu thư” này phải là con riêng của lão gia hay con nuôi, mà là từ ở trong phủ làm ba nàng “Tỳ nữ.”

      Tỳ nữ tại sao lại gọi là tiểu thư? Vậy chiếu theo thân phận các nàng mà .

      Đầu tiên, chính là “Thiên Hạm tiểu thư” từ theo đại tổng quản học tập, tại lão gia muốn đem tú phường giao cho nàng quản lý, nghe sau khi đại tổng quản về hưu, Thiên Hạm tiểu thư chính thức tiếp nhận chức vụ tổng quản, trở thành vị nữ tổng quản đầu tiên từ mười hai đời nay.

      đến thứ hai, “Nhạc Nhạn tiểu thư” từ bên người của đại thiếu gia, Mạc gia đại thiếu gia kiêu căng thành tánh, tính tình hỉ nộ vô thường mọi người sớm biết, nghe phóng mắt kiếm trong thiên hạ, chỉ có vị Nhạc Nhạn tiểu thư này trị được thiếu gia, cũng khó trách Mạc lão gia cùng phu nhân đối với Nhạc Nhạn tiểu thư có vài phần kính trọng .

      Người thứ ba, “Hoài Hương tiểu thư” với thiên kim chính hiệu cùng nhau lớn lên. Hoài Hương tiểu thư này mọi người đều gặp qua, luôn theo sau thiên kiêm của Mạc gia, kiều mềm mại, mặt luôn mang theo nụ cười ngọt ngào làm cho người ta thoải mái, bị Mạc phủ đại tiểu thư kéo chạy sinh , chết cũng rời, nên cũng như thế, dù sao Hoài Hương tiểu thư khuyên thiên kim hồi phủ , nghe ngay cả tên, cũng là do tiểu thư giúp nàng đặt , lại năn nỉ cha mẹ cho nàng theo bên người mình làm bạn, tình nghĩa tất nhiên là trái với địa vị. (Văn Văn: ngăn chặn mọi người hiểu lầm, ta xin giải thích câu này là tình nghĩa sâu đậm, trái ngược hoàn toàn với địa vị chủ tớ)

      Cuối cùng đương nhiên khỏi nhắc tới thiên kim chính hiệu của Mạc gia, Mạc Nguyên Thiến.

      đến vị con của Mạc gia này, mọi người cũng khỏi vụng trộm lắc đầu, Mạc Nguyên Thiến diện mạo cực đẹp, mới gặp nàng luôn thường thường cẩn thận mất hồn, nhưng tiểu thư bộ dạng giống như tinh tiên nữ là vậy, mà hành vi lại giống con ngựa hoang thoát cương, thường gây rắc rối bên ngoài, lại làm cho Hoài Hương tiểu thư chịu tiếng xấu thay.

      Mà từ khi Mạc Nguyên Thiến qua mười lăm tuổi, người làm mối sắp đem cửa lớn của Mạc phủ phá hủy, làm cho Mạc lão gia nhanh chóng bỏ chạy, bất quá lúc này đây, rốt cục làm cho lão gia ưng thuận, bởi vì đối tượng này phải ai khác, chính là Tể tướng đương triều -- Nhan Khánh Ngọc.

      Người danh chấn thiên hạ như vậy đến cầu thân, lão gia sao có thể đáp ứng.

      chỉ lão gia, phu nhân vui sướng, quý phủ cao thấp đều cảm thấy nở mặt, vui vẻ chuẩn bị, nhất định phải làm cho tiểu thư nhà mình Phong Phong cảnh quang xuất giá, toàn bộ Cẩm Tú thành đều được thơm lây, chỉ cần nghĩ đến tương lai Tướng gia phu nhân đúng là xuất từ quê nhà, liền cảm thấy chuyện có thể lớn tiếng chút.

      Cứ như vậy, toàn bộ Mạc phủ, thậm chí toàn bộ Cẩm Tú thành đều vui sướng , ngay cả khi đội ngũ đến rước dâu ra khỏi thành, đoàn người vẫn là náo nhiệt.

      Nhưng hơn tháng sau, tin tức kinh người lan truyền, làm cho mọi người chóng mắt choáng váng -- Mạc Nguyên Thiến đào hôn .
      Last edited by a moderator: 1/8/14
      lonkon95Dion thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1

      Edit: Văn Văn

      #ff9900; Beta: Quảng Hằng

      Bước vào giang hồ, thân trong giang hồ.

      Mà cho dù là người mới vào giang hồ, cũng nghe qua biết qua danh hào “Bắc Võ Hoàng, Nam Kiếm Thánh”, hai người này từ khi chiến thắng tại đại hội võ lâm đều tự quản lý các môn phái thuộc khu vực của mình ở hai miền bắc nam, địa vị cao cả.

      Ba năm lần, Võ Hoàng và Kiếm Thánh tổ chức cuộc tỷ thí giữa các môn phái trong khu vực rồi sau đó ở đỉnh núi Nhị Tô Sơn—Biên giới giữa hai vùng triển khai đại hội võ lâm, chỉ nhận thư khiêu chiến khắp nơi, về sau khi chủ trì đại cục, nếu các môn phái muốn so tài với nhau phải kí giấy ước.

      Đương nhiên, nếu bại trận ở đại hội võ lâm, Võ Hoàng và Kiếm Thánh phải lập tức từ chức, người thắng trận lên làm tân minh chủ.

      Cứ đến mùa thu của năm thứ ba, người giang hồ chắc chắn tụ hội về Nhị Tô Sơn, cho dù đủ năng lực để khiêu chiến Võ Hoàng Kiếm Thánh, cũng có thể tham gia góp vui, nhìn xem các cao thủ so chiêu.

      Năm nay chính là năm thứ ba, tuy rằng chỉ mới là mùa hạ, nhưng giang hồ cũng bắt đầu gợn sóng, mà ngày tổ chức đại hội càng ngày càng đến gần, nhiều người cưỡi ngựa bắt đầu xuất phát, thong thả hướng Nhị Tô Sơn mà .

      Nhìn như sóng yên biển lặng, nhưng thực chất mưa gió kéo đến.

      Dù sao Võ Hoàng, Kiếm Thánh địa vị cao cả, trong tay lại nắm quyền trọng tài võ lâm ở nam bắc, khiến ít người mơ ước, mà trong chốn võ lâm rồng rắn hỗn tạp, nhân sĩ chính phái tuy rằng ít, mà tà ma ngoại đạo cũng có cả khối người, tuy rằng có thể ở đại hội võ lâm quang minh chính đại khiêu chiến Võ Hoàng Kiếm Thánh, nhưng vẫn có người sử dụng mưu mô, trước khi đại hội diễn ra lén lút động tay động chân.

      Lại thể đến “Võ Hoàng” Võ Hoài Thiên cùng “Kiếm Thánh” Thượng Quan Ngự Kiếm, hai người đều là kỳ tài võ học trăm năm khó gặp, hơn nữa lại xuất thân từ võ lâm thế gia, vị là thiếu bảo chủ Kình Thiên bảo, vị là truyền nhân duy nhất của Phi Hà đảo, võ công cùng nhau xếp hàng thứ nhất, muốn đánh bại họ ở đại hội võ lâm, căn bản là có khả năng. Bởi vậy khi đại hội càng đến gần, hành động đánh lén hèn hạ ngày càng nhiều.

      Đối với việc này, tâm tư Võ Hoài Thiên cùng Thượng Quan Ngự Kiếm đều giống nhau, nếu bọn chuột nhắt này có lá gan đụng đến mình, đương nhiên là thuận tay giải quyết, diệt hại cho giang hồ, cũng cần mình phải ra mặt xử lý.

      Người thất bại càng lúc càng nhiều, đại hội võ lâm ngày đến càng gần.

      đường từ kinh thành đến Nhị Tô Sơn, có rất nhiều quá trà , cung cấp chỗ nghỉ tạm cho những người đường.

      Mà giờ phút này, trừ bỏ người dân chỉ đơn thuần ngang qua, còn lại đều là võ lâm nhân sĩ mang binh khí, đương nhiên mọi chủ đề đều về đại hội võ lâm tháng sau.

      Lúc này thân ảnh đội mũ sa đen (mũ có vải che màu đen từ đỉnh đầu đến hết khuôn mặt áh) tinh xảo vào điếm, hướng đến bàn ngồi xuống, vừa uống trà vừa nghe người ta chuyện phím.

      hổ là kiện võ lâm, ngay cả quán trà như thế này cũng có người bàn luận.

      Mạc Nguyên Thiến uống nước trà, khóe miệng mỉm cười nghe “Nhân sĩ giang hồ” bàn luận sôi nổi, mở miệng ngậm miệng đều là nhất cử nhất động của Võ Hoàng, Kiếm Thánh.

      “Đại sư huynh, tính tính thời gian, Kiếm Thánh phải nên đến cùng với chúng ta hay sao?”

      Đột nhiên, từ bàn bên kia truyền đến lời khiến cho người nghe ánh mắt sáng ngời, Mạc Nguyên Thiến có vải sa đen che mặt, nhìn lén qua để lại dấu vết, chỉ thấy sáu nam nhân ngồi vây quanh bàn nghỉ ngơi, có lẽ là đệ tử cùng môn phái, cần hỏi nhìn qua cũng thấy là còn rất trẻ tuổi.

      “Đúng vậy, sư phụ mấy ngày trước có đưa tin đến, kêu chúng ta nên cẩn thận, đừng vào thời điểm này gây chuyện hay.” Đại sinh huynh nữa, nhìn bọn họ vài lần, hạ giọng lo lắng: “Thời điểm bình thường, tất cả đều là người nhà, xảy ra chuyện gì cũng có thể giúp nhau giải quyết, nhưng bây giờ nếu khéo để cho Kiếm Thánh biết được, lúc đó, chẳng những thể cứu, chỉ sợ ngay cà sư phụ cũng bị kéo xuống nước.”

      “Đại sư huynh, ngươi giống như chúng ta gặp rắc rối vậy.” Có người ngồi cùng bàn kháng nghị.

      phải sao? Nhất là ngươi, lão Tam.” Đại sư huynh trừng mắt cái: “Ngươi mấy ngày này ở núi an phận cho ta, đừng đến thị trấn gây .”

      Mạc Nguyên Thiến nghe “Lão Tam” kia trả lời vài câu, nhàm chán đem chú ý đặt lên bàn cùa mình.

      Y như nàng đoán, đám người sư huynh đệ này là đệ tư của “Khai Sơn phái”này đàn sư huynh đệ đại khái là “Khai Sơn phái” Đệ tử, phái Khai Sơn ngay cách đây khoảng bảy dặm đượng, cách nơi này đại khái nửa ngày lộ trình, mà nghe đồn rằng Kiếm Thánh, muốn tới Khai Sơn phái?

      Chuyện này làm cho nàng có chút để ý.

      thầm tính toán, đủ thời gian đến Nhị Tô sơn, có lẽ nàng nên ở lại vùng phụ cận này mấy ngày, xem có thể gặp được vị Kiếm Thánh thần bí kia hay .

      Nàng nghĩ đến nhập thần, trong nhất thời chú ý có trận gió vụt vào trà bằng, vừa lúc đem sa màng màu đen nàng dùng để che khuôn mặt tuyệt mĩ lên.

      gian đột nhiên im bặt, đại hán tiếng dõng dạc ban nãy trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm nàng giống như cả người bị hút mất hồn, người ngồi cùng bàn cảm thấy kì lạ ho vài tiếng, theo tầm mắt nhìn lại, nhất thời cũng thành tượng đất bất động, cứ như vậy người tiếp người, bàn tiếp bàn, lúc sau, toàn bộ bàn trà đều tĩnh lặng, ngay cả tiếng lá rơi cũng có thể ngh được, toàn bộ người bên trong đều nhìn Mạc Nguyên Thiến chằm chằm.

      Đây là tiên nữ hạ phàm? đúng đúng, tiên nữ có kiều mị như vậy, có diễm lệ như vậy, thể khiến cho người ta có cảm giác muốn cướp nàng về cột ở bên người, cả đời cũng buông ra.

      Mạc Nguyên Thiến sớm quen khi thấy mọi người nhìn nàng trợn mắt há hốc mồm, nhưng sau đó khiến cho nàn gặp phiền toái sớm thành thói quen mọi người mới gặp nàng khi trợn mắt há hốc mồm, nàng bất động thanh sắc đem sa màn che mặt lại, giấu khuôn mặt làm cho mọi người mất hồn.

      Quanh mình vang lên tiếng than, Mạc Nguyên Thiến để ý tới, chuyên tâm uống trà trong tay, nghĩ muốn gây chuyện.

      Lá trà được tốt lắm, nhưng ở cái nơi người ghé chân này, có thể giải khát là tốt rồi.

      Cho dù nàng phải loại thiên kim tiểu thư an phận ở khuê phòng, nhưng mà lần đầu tiên mình xa nhà, dãi nắng dầm mưa, quả nhiên thoải mái như trong tưởng tượng của nàng, từ kinh thành đến nơi này, rất đau khổ a.

      Bất quá vì giấc mộng duy nhất từ của mình, cho dù có nguy hiểm vất vả thế nào nữa, nàng cũng nhất định phải chuyến đến Tô Nhị Sơn tham gia đại hội võ lâm.

      Nhấp ngụm trà, nàng mẫn cảm phát vài ánh mắt nhìn mình, nhếch miệng, chỉ có lúc này nàng mới cảm thấy xinh đẹp là phiền toái.

      Vẫn là tránh tốt hơn, tuy có phiền toái gì lớn, nhưng thêm chuyện bằng bớt chuyện, nàng còn muốn thầm nghe ngóngvị Kiếm Thánh kia khi nào xuất .

      “Chủ quán?” Mạc Nguyên Thiến ra tiếng, vừa lúc chống lại ánh mắt nhìn nàng chằm chằm của tiểu nhị, trong lòng thầm cười, đem tiền trà đặt lên bàn: “Tiền này trả ngươi.”

      Thanh kiều mỵ giống như cây đao, chém đứt ánh nhìn chằm chằm của mọi người, tiểu nhị mặt đỏ bừng chạy đến lấy tiền, nhịn được lại nhìn nàng vài lần.

      Mạc Nguyên Thiến để ý tới , ra khỏi quán lên ngựa bước .

      Linh cảm với nàng, nếu tiếp tục ở đó chắc chắn gặp chuyện may.

      Cho dù nàng có rời khỏi, vẫn là gặp chuyện may.

      Mạc Nguyên Thiến nhìn nam nhân trước mắt, chính là người trong số huynh đệ cùng bang ngồi nghỉ ngơi ở quán trà, bất quá biểu tình kia giống với gương mặt đứng đắn vừa rồi.

      “Tiểu mỹ nhân, sao lại mình a?”

      Đúng vậy, chính là lời dạo đầu, Mạc Nguyên Thiến đường nghe dưới 10 lần, vì sao đăng đồ tử (kẻ háo sắc) đời này, trêu ghẹo đại mỹ nhân chỉ có chiêu này sao?

      “Ta muốn thế nào cần ngươi quan tâm, con đường này hẳn là phải nhà ngươi mở ? có việc gì xin tránh bên.” Mạc Nguyên Thiến ngồi ở lưng ngựa, vì thoải mái nên xốc mạn đen mặt lên, híp mắt nhìn tên nam nhân chặn đường, động tác giận dữ này trong mắt người khác, cũng là loại phong tình.

      “Đúng là phải nhà ta mở, nhưng người ở núi này dù sao cũng rất thưa thớt, tiểu mỹ nhân nàng mình lẻ loi, chỉ sợ gặp nguy hiểm.”

      Mã Tam cười hì hì, mười phần thiện lương.

      “Ngươi xuất , còn phải là nguy hiểm sao?” Mạc Nguyên Thiến rất muốn đem nụ cười giả dối kia xoá sạch, cười đến mười phần ghê tởm.

      “Tiểu mỹ nhân sao lại vậy?” Mã Tam vẫn cười, cười chỉ kém chảy nước miếng, nhìn chằm chằm nàng.

      Thiên tiên tuyệt sắc như vậy, chưa bao giờ gặp qua, ngay cả đệ nhất mỹ nhân của Nam võ lâm Nguyên Tuý Thu cũng bằng nàng.

      cần làm bộ làm tịch, ta nôn.” Mạc Nguyên Thiến nhịn được thẳng, miễn cho lại đem giọng điệu cũ rích ra , từ khi thành “Người giang hồ”, những lời này nàng sớm nghe được, lẽ những người này cùng chung sư phụ?

      “Ngươi đứng ở đây chặn đường của ta, làm gì có hảo tâm? phải muốn khi dễ ta sao? Còn nhiều như vậy làm gì?” việc này cũng phải lần đầu tiên xảy ra, Mạc Nguyên Thiến lười cùng dây dưa, vẻ mặt kiên nhẫn rút kiếm ra: “Xuất chiêu .”

      Mã Tam nhìn nàng, cười càng thêm càn rỡ.

      “Tiểu mỹ nhân, ngươi ngay cả bộ dáng tức giận cũng mê người như vậy, chỉ tiếc ngươi thông minh.” Mã Tam cười ha ha, hoàn toàn đem nàng để vào mắt: “Ngươi nhìn mình kìa, tay trắng mịn màng, chỉ sợ ngay cả dao cũng chưa từng cầm qua, mang thanh kiếm phô trương thanh thế cũng vô dụng, vẫn là ngoan ngoãn nghe lời ta, khiến cho lão gia ta hảo hảo thương ngươi, mới là người thông minh.”
      minhminhanhngoclonkon95 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Edit: Văn Văn

      #ff9900; Beta: Quảng Hằng

      Mạc Nguyên Thiến hừ tiếng, cùng nhiều, kiếm hoa nhất vãn, chủ động xuất chiêu.

      Dọc theo đường , nàng đếm được mình gặp chuyện này bao nhiêu lần, nhưng nàng có thể bình an đến nơi này, có thể thấy mấy tên Trình Giảo Kim nửa đường nhảy ra đều quá coi thường nàng.

      Mạc Nguyên Thiến có lẽ xúc động, nhưng cũng phải ngu ngốc, nàng dám thân mình lại bên ngoài, chính bởi vì nàng giống thiên kim tiểu thư bình thường, cũng giống bề ngoài mềm mại đáng bất lực.

      Công phu của nàng có lẽ ở trong mắt cao thủ chỉ như mèo ba chân, nhưng cũng đủ dùng để đối phó du côn lưu manh bình thường, nếu bất hạnh gặp phải cao thủ, nàng phải dùng đến khinh công bảo mệnh.

      Sư phụ số khổ của nàng, từ lâu biết có ngày nàng hành tẩu giang hồ, cũng biết dung mạo của nàng khiến người ta sinh ra bao nhiêu tà niệm, cho nên giúp nàng chuẩn bị tốt.

      Kỳ Mạc Nguyên Thiến cũng từng nghĩ tới thay đổi dung mạo để tránh phiền toái, nhưng nàng dịch dung, mang mặt nạ càng dễ khiến người khác chú ý, mặc nam trang cũng được. Nàng có thân hình thon dài như Trầm Thiên Hạm, chứ đừng tới khuôn mặt này, cho dù là nam nhân, chỉ sợ cũng có ít người “ái mộ”.

      Chiêu thức đơn giản mà mau lẹ hướng về phía mã tam thong dong, khiến kịp trở tay, mã tam chật vật tránh được hai chiêu đầu, rút ra binh khí, mặt kinh ngạc ít, nghĩ tới nương nũng nịu này, xuất thủ lại sạch lưu loát như vậy, chút do dự.

      “Xem ra ngươi là có chút công phu.” Mã Tam lấy lại tinh thần so chiêu, thời gian trôi qua, càng thoải mái, nhìn ra nương này kiếm chiêu tuy rằng kỹ càng, đáng tiếc có nội lực, cũng có kinh nghiệm cùng người khác đối chiến, xem ra đại khái là tân thủ mới vào giang hồ.

      Tiếp qua mấy chiêu, Mạc Nguyên Thiến có vẻ đỡ trái hở phải, nếu phải Mã Tam sợ nàng bị thương, nàng sớm thua.

      Mạc Nguyên Thiến mím môi, nghĩ tới nguy hiểm đầu tiên gặp phải, lại phát sinh người kẻ này. Nàng lấy lại tinh thần, chuyên chú ngăn cản thế công của đối phương, bắt đầu đánh giá địa hình quanh mình -- đánh lại, liền đào tẩu .

      Mã Tam tựa hồ phát ý đồ của nàng, xuất thủ thêm tàn nhẫn, chịu buông tha nàng.

      Mạc Nguyên Thiến cản hai chiêu, trường kiếm ra chiêu, thuận thế sau lưng, hướng rừng cây chuẩn bị nhảy vô.

      “Chạy đâu.” Mã Tam cười khả ố đuổi theo, lại phát dưới đại thụ kia có gã nam tử đứng yên, vừa lúc chắn đường của Mạc Nguyên Thiến.

      Mạc Nguyên Thiến cùng Mã Tam đều giật mình, biết người này đến từ khi nào, lại muốn cái gì, là địch hay bạn?

      Mã Tam quét mắt nhìn nam tử kia, do dự chút, cũng nghĩ buông tha miếng thịt béo sắp tới tay.

      “Bằng hữu, việc này liên quan đến ngươi.” Mã Tam giương giọng, dám tới gần quá mức, cảm thấy người nam nhân nhìn qua hào hoa phong nhã này, lại làm cho có cổ áp lực rất lớn.

      Nam tử toàn thân mặc bộ y phục màu lam nhạt để ý tới Mã Tam, đôi mắt nhanh nhìn chằm chằm Mạc Nguyên Thiến, nhưng cũng tránh ra.

      Mạc Nguyên Thiến hơi nhíu mi, thấy giống như mất hồn, chắc là phải tâm ý đều giống nhau chứ? người khó đối phó rồi, bây giờ lại là hai người!

      Cho dù cảm thấy lo lắng, nàng cũng biểu ra ngoài, tay cầm kiếm vững vàng, khắc sau, lại lần nữa hướng Mã Tam đánh tới.

      thể trốn, chỉ có thể đánh bừa.

      Toàn bộ tinh thần Mã Tam đều đề phòng động tác của tên nam tử kia, nghĩ tới Mạc Nguyên Thiến lại phản công, sau đó, bất chấp người ngoài, thầm nghĩ bắt giữ người làm cho tâm dương khó nhịn, để ý tới sư huynh đệ ngăn cản, nghĩ tới Mạc Nguyên Thiến chẳng qua làm bộ, kiếm đến nửa đường đột nhiên chuyển hướng, người cũng chạy trốn theo hướng khác, thi triển khinh công do sư phụ dạy nàng dùng để bảo mệnh.

      Khinh công bảo mệnh, nếu phải vì mạng , nàng cần vất vả đào hôn, lại gặp loại tiểu nhân này – cũng nghĩ rằng, lần đào thoát này lại thất bại. Mạc Nguyên Thiến trừng mắt nhìn lam sam nam tử trước mặt, trong lòng bắt đầu có dự cảm ổn.

      Nếu nàng đoán sai, trước đó, người này hẳn là phải “vừa mới” đứng ở đường nàng đào tẩu, “ cẩn thận” ngăn cản nàng, hoàn toàn chính là cố ý.

      Đôi mắt đẹp lưu chuyển, lại thể nghĩ được biện pháp gì, truy binh từ phiá sau đến gần.

      Nhưng cần nàng nghĩ biện pháp, nàng mới quay đầu, mã tam đuổi tới mặt đất, há hốc mồm thở phì phò, như thế nào cũng dậy nổi.

      Mạc Nguyên Thiến khẽ nhếch cái miệng nhắn, hoàn toàn xảy ra chuyện gì.

      Xoay người đối mặt nam tử mặc áo lamvẻ mặt bình tĩnh, nàng biết nên cái gì.

      Nam tử cũng mở miệng, chỉ trầm mặc xem xét nàng, giống như tự hỏi cái gì.

      Đối với nam nhân sững sờ trước mắt mình, Mạc Nguyên Thiến từ sớm thành thói quen, cũng quên thừa dịp bỏ trốn, dù gì cũng biết là địch hay bạn, lưu lại mắc công lại sinh thêm phiền toái.

      Nàng muốn chạy, lại bị ngăn cản.

      “Ngươi đây là có ý gì?” Mạc Nguyên Thiến nhíu mi, hờn giận nhìn nam tử phía trước, thế này mới phát nam tử có tướng mạo tuyệt, tuấn tú hơn cả mấy huynh trưởng mỹ nam tử nhà mình, chính là huynh trưởng kế thừa tướng mạo của mẫu thân, ngũ quan xinh đẹp mà ôn nhu, còn có quý khí, người trước mắt tuy trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách.

      Người như vậy, nếu muốn đánh nàng, nàng tin, nhưng cản trở đường của nàng như vậy là có ý gì?

      “Mới vừa rồi, đa tạ công tử .” Là chờ cái này sao?

      Nam tử vẫn lẳng lặng đứng trước mặt nàng, trả lời, nhưng cũng tránh ra.

      tại là như thế nào a, thích đứng tại đây ngày đêm cũng phải chuyện của nàng, nhưng có thể tránh ra trước hay a, nàng còn muốn nhìn chân diện mục ( gương mặt ) của Kiếm Thánh nha.

      “Ngươi......” Nàng cuối cùng nhịn được mở miệng, lại phát còn có thanh lạnh lùng khác.“Di?”

      “Thất lễ.” Như quyết định cái gì, sau khi ra những lời này, lam sam nam tử xuất chiêu, nội lực thâm hậu nháy mắt vây quanh chế trụ nàng.

      thể nào.” Mạc Nguyên Thiến vội vàng nhảy dựng, lại là nhảy dựng, lại tiếp tục nhảy, vẫn là thể thoát khỏi công kích của , bất đắc dĩ thu kiếm bảo vệ mình, xuất ra chiêu thức.

      Lúc này đây, có thể thấy rằng mạo hiểm hơn vừa rồi, Mạc Nguyên Thiến dám khinh thường, chuyên chú sử dụng võ công sư phụ dạy, hề nghĩ giống như lúc trước đánh nhau cho vui, dám ỷ lại “dù sao còn có khinh công bảo mệnh”. Bởi vì nàng sớm biết, người trước mặt này, khinh công bảo mệnh của nàng chút cưú được mạng .

      Nhưng mà, nam nhân này cũng kỳ quái, nếu ngay cả khinh công cũng ngăn được, công phu hẳn rất cao thâm, tuỳ tiện dùng ngón út cũng có thể làm nàng ngã xuống, sao nàng có thể đỡ được nhiều chiêu của như vậy?

      Nàng cảm thấy hồ nghi, càng nghĩ càng thích hợp, nhìn ra chiêu nhàng chậm chạp, quả nhiên căn bản xem nàng ra gì, đây là đại biểu cho cái gì?

      Chắc phải là tên biến thái, đầu tiên trêu cợt con mồi rồi sau đó phanh thây xé xát ?

      sao? Nhìn bộ dạng như vậy, phải là chứ?

      Nàng sóng mắt lưu chuyển, cái phất tay thu kiếm vào vỏ, nghĩ tiếp tục lãng phí tinh lực như vậy.

      “Đánh tiếp như vậy có ý nghĩa, ngươi muốn sao cứ thẳng .” Nàng đánh thắng, cũng muốn thắng, cứ đùa như vậy vui lắm sao? Xem nàng là xiếc khỉ đùa giỡn a.

      Tiếng trong trẻo lạnh lùng lại vang lên lần nữa.

      “Sư phụ ngươi là ai?” Thượng Quan Ngự Kiếm nhìn nàng, trong lòng tuy rằng vì dung mạo của nàng kinh hách, nhưng chỉ là ý niệm chợt loé qua trong đầu, là để ý chuyện khác.

      “Sư phụ?” Mạc Nguyên Thiến có chút kinh ngạc, “Chuyện này liên quan đến ngươi.”

      thể nào, vây khốn nàng như vậy, cư nhiên là muốn hỏi sư phụ của nàng? Nàng càng ngày càng hoài nghi sư phụ của mình nhất định là gây thù khắp thiên hạ, trách được lại cư ở ngoài Cẩm Tú thành, hành tung bất định.

      “Trả lời ta.”

      “Dựa vào cái gì?” Thấy có ý xuất thủ đả thương người, chỉ là tìm hiểu thân phận của sư phụ, Mạc Nguyên Thiến thầm nhàng thở ra, lá gan cũng lớn chút, “Chẳng lẽ ngươi thấy nương ta võ công tuyệt diệu, cũng muốn bái sư học nghệ?”

      Thấy nàng vẻ mặt đứng đắn, Thượng Quan Ngự Kiếm mâu quang chợt lóe, kiềm chế tính tình.“Ngươi là đệ tử của Minh Hà Trang?”

      “Minh Hà Trang?” Mạc Nguyên Thiến sửng sốt, phong tình vạn chủng lắc đầu: “ phải.”

      Thấy khuôn mặt tuấn tú giống như băng, toàn thân tràn đầy đối cảm giác bài xích nàng, lại biết vì lý do gì khiến nàng thấy thú vị, Mạc Nguyên Thiến nhịn được muốn trêu cợt .

      “Như thế nào, phải công tử đối với ta nhất kiến chung tình, muốn đến nhà ta cầu thân chứ?” Mạc Nguyên Thiến mị nhãn như tơ, thân hình mềm mại xương rất phối hợp hướng tới sát người , trong lòng cười thầm nhìn đáy mắt lên nét tự nhiên. “Chỉ tiếc ngài đoán sai, ta phải là Minh Hà Trang, đoán lại ?”

      “Ngươi phải?” Cách xa thân mình nàng, Thượng Quan Ngự Kiếm nhíu mi.

      “Đương nhiên phải.” Nàng ngu ngốc sao? Ngay cả mình là ai, nhà mình thế nào sao lại biết.

      “Thượng Quan Mộ Dương là gì của ngươi?”

      “Thượng Quan Mộ Dương?” như thế nào lại hỏi những chuyện kỳ quái a, “Đó là ai, chưa từng nghe qua?”

      “Chưa từng nghe qua?” Ánh mắt chuyển sang thâm trầm, xác nhận lại.

      “Như thế nào, rất nổi tiếng sao? Pháp luật bắt buộc ta phải biết à?” Mạc Nguyên Thiến còn muốn khua môi múa mép đùa giỡn , lại phát sắc mặt nam nhân trước mắt thay đổi, đại chưởng phút chốc bắt nàng lại.

      “Ngươi làm cái gì?” Tại sao đột nhiên lại phát tác? Nàng làm gì sao? Nàng cái gì cũng có làm a.

      “Ngươi sử dụng là công phu độc môn của Minh Hà Trang, chỉ truyền người họ Thượng Quan cùng đệ tử chân truyền.” Thượng Quan Ngự Kiếm gằn từng tiếng thong thả : “Nếu ngươi phải đệ tử của Minh Hà Trang, làm sao có công phu này?”

      Nhìn biểu tình của , cũng biết vấn đề này rất nghiêm trọng, nhưng Mạc Nguyên Thiến vẫn thay đổi tính tình, cho dù cổ tay bị bắt, vì sợ chết cười với .

      “Công phu, đương nhiên là sư phụ ta dạy.”

      Thượng Quan Ngự Kiếm nhìn khuôn mặt tươi cười xấu xí của nàng, lại vì gương mặt nhắn tuyệt diễm mà mê muội, sắc mặt trầm xuống, giơ tay lên.

      “Học trộm võ công của Minh Hà Trang, chỉ có đường chết!”
      minhminhanhngoclonkon95 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2.1

      Edit: Văn Văn

      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      xuống tay, mà khiến cho Thượng Quan Ngự Kiếm chú ý, chính là nàng, bị bắt được lại hoàn toàn có ý niệm chạy trốn ở trong đầu, ngay cả cặp mắt an phận kia cũng nháy cái.

      Nàng biết tánh mạng của mình nằm trong tay sao? Hay nàng biết ra tay?

      “Sao lại dừng tay?” Mạc Nguyên Thiến chẳng những sợ, còn bật cười. Đơn giản vì nàng đột nhiên nhớ tới, Thượng Quan gia Minh Hà Trang, phải là võ lâm thế gia ở phía nam sao?

      Xem ra, người trước mắt này, lai lịch a.

      Thượng Quan Ngự Kiếm trả lời, càng khiến cho Mạc Nguyên Thiến tự đắc.

      “Ta , ngươi chắc chắn là người nhà của Thượng Quan.” thèm để ý cổ tay mình còn bị nắm, mạng nằm tay người ta lại quan trọng bằng thân phận của . “Ta nhớ đương kim Kiếm Thánh, là thiếu chủ Thượng Quan gia, đường đường sơn trang nổi danh giang hồ, chắc là phân tốt xấu, việc còn chưa điều tra ràng, liền tùy tiện giết nương xinh đẹp thiên kiều bá mị như ta .”

      “Ta cho ngươi cơ hội.” Là nàng chịu trả lời đàng hoàng.

      “Cơ hội? Ngươi quen biết ngươi là cơ hội sao?” Mạc Nguyên Thiến cố ý giả bộ thẹn thùng. “Ta biết bộ dáng ta người gặp người thích, người bình thường thấy ta luôn muốn tiếp cận ta phen, nhưng mà ngươi ngay cả tên cũng , cứ như thế nắm tay của ta. Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu để người khác biết được, ta cũng muốn sống nữa a.”

      “Sư phụ ngươi rốt cuộc là ai?” Chiêu thức nàng sử dụng, tất cả đều là võ công của bổn môn, mà khinh công kia Thượng Quan gia truyền ra ngoài, có tên “Phi Yến trở lại”. Theo biết, ngoại trừ đại bá phụ mất tích tung tích, đời chỉ có hai người là cùng phụ thân biết.

      Mình chưa từng gặp nàng, nàng cũng phải người Phi Hà đảo, khả năng duy nhất, đó là đại bá phụ truyền cho đệ tử!

      Cứ nghĩ đến đại bá phụ mất tích hơn hai mươi năm, cho dù sao nữa cũng buông tha manh mối này.

      “Sư phụ ngươi là Thượng Quan Mộ Dương? Ông ta tại ở nơi nào?” Hiếm khi có được tin tức, Thượng Quan Ngự Kiếm bám riết tha.

      biết a.” Mạc Nguyên Thiến cười duyên. “Ta phải họ Thượng Quan, ngươi níu kéo ta hỏi người Thượng Quan bị mất tích, cái này phải làm khó ta sao?”

      “Ngươi phải họ Thượng Quan, nhưng lại sử dụng võ công Thượng Quan gia, nên giải thích sao?” Thượng Quan Ngự Kiếm cũng phải dễ bị đùa giỡn như vậy, làm trò cười cho nàng.

      “Sư phụ ta dạy a.” Thấy nhíu mày, Mạc Nguyên Thiến lại cười.“Nhưng sư phụ ta họ gì, tên gì, ông ấy cũng cho ta biết.”

      Mạc Nguyên Thiến cần nghĩ cũng biết, sư phụ mình khẳng định là người – vị “Thượng Quan Mộ Dương” kia. chỉ thế, sợ là người trọng yếu trong Minh Hà Trang Thượng Quan gia! có suy nghĩ, biết ràng đồ nhi của mình đối với hai người Võ Hoàng, Kiếm Thánh giang hồ có bao nhiêu tôn sùng, tuy nhiên mỗi lần nàng hỏi cũng chỉ phất tay, nếu bảo nàng từ bỏ ý định, chút tin tức cũng cho nàng biết.

      Hừ! Lần sau gặp lại ông, thể cùng ông tính sổ!

      Nhưng mà, sư phụ là người danh tiếng lẫy lừng lắm sao? Bằng lại mai danh tích trong Cẩm Tú thành nhiều năm như vậy, chưa bao giờ về lai lịch của mình. Lại , nam nhân trước mắt này, vì sao lại gấp gáp tìm ông ấy như vậy.

      “Vậy tại ở nơi nào?” Thượng Quan Ngự Kiếm hỏi lại.

      ràng lắm a.” Mạc Nguyên Thiến bất đắc dĩ lắc đầu: “ đến sư phụ a, ông ấy du sơn ngoạn thủy khắp nơi, ngẫu nhiên nhớ đến còn có đồ đệ là ta đến thăm, là đến vô ảnh vô tung, hại tại khi xảy ra chuyện lại tìm thấy người.”

      Thở dài vô cùng đáng thương, Mạc Nguyên Thiến vẻ mặt xin lỗi nhìn nam nhân mặt vui. “Như vầy , nếu ta gặp sư phụ, liền giúp ngươi truyền lời cho ông ấy được ?”

      Thượng Quan Ngự Kiếm lạnh lùng nghiêm mặt, trả lời.

      Mắt nàng chớp chớp, mang theo chút thỉnh cầu đáng hỏi: “Như vậy cũng được sao? nhưng ta cũng có khả năng biến ra người cho ngươi nha! Ngươi ràng rồi tốt nhất là thả ta .”

      Tuy rằng dùng lực lớn, nhưng nắm lâu như vậy tay tê sao? Hơn nữa nếu cứ như vậy, trời càng lúc càng tối, nàng còn phải vượt qua Khai Sơn phái xem vị Kiếm Thánh mọi người bàn tán kia! Còn nữa, nếu người này là đệ tử Minh Hà Trang, chẳng phải đại biểu Kiếm Thánh Thượng Quan Ngự Kiếm cũng đến cùng sao!

      nên nên, nàng phải nhanh tìm vị trí đẹp mắt để xem, có thời gian cùng dây dưa nữa.

      “Nếu , ngươi để lại phương thức liên lạc, khi ta gặp sư phụ, ta lập tức báo cho ngươi?” Nhìn thấy nhúc nhích, Mạc Nguyên Thiến lần này gặp phiền não rồi. “Này được kia xong, chẳng lẽ chúng ta cứ đứng đây mắt to trừng mắt , đến khi hóa đá sao?” Nếu thực muốn vậy nàng phải chết chắc sao!

      Thượng Quan Ngự Kiếm nhíu mi, vẫn buông tay.

      “Ngươi thể liên lạc với tôn sư?” lạnh giọng xác nhận.

      “Đúng vậy.”

      báo trước xuất trước mặt ngươi?” Hỏi lại.

      “Đúng vậy.”

      “Xem ra, ta chỉ có thể giữ ngươi lại.” Trầm mặc lúc, Thượng Quan Ngự Kiếm quyết định việc này.

      “Cái gì?”

      Mạc Nguyên Thiến sợ hãi kêu!

      “Vị công tử này, vị thiếu hiệp này, vị đại gia này a……” Mạc Nguyên Thiến bắt đầu cảm thấy mình gặp phải phiền toái, hơn nữa là cái loại khó giải quyết.

      “Ngươi như vậy là ức hiếp dân nữ…… Ách khụ khụ……” Mạc Nguyên Thiến trừng lớn mắt.“Ngươi cho ta ăn cái gì?”

      “Để ngươi tự nguyện theo ta.”

      Nhìn vẻ mặt tình nguyện, giống như là nàng ép buộc vậy. Phải biết rằng, nàng mới là người tâm cam lòng muốn, hứng thú a.

      “Cái gì vậy?” Hạ thuốc, hơi quá đáng !

      Trách được sư phụ luôn khuyên nàng từ bỏ ý niệm làm người giang hồ, xem ra giang hồ xấu xí như vậy, nàng ràng là tiểu nữ tử nơi nương tựa, cư nhiên vừa bị đùa giỡn vừa bị hạ độc, rốt cuộc nàng hiểu ra, giang hồ hiểm ác chính là như vậy?

      “Chỉ cần ngươi an phận chút, đương nhiên có vấn đề.” Thượng Quan Ngự Kiếm bộ dáng lãnh đạm giống như quyết định này rất ủy khuất với .

      “Cái gì an phận với an phận?” Mạc Nguyên Thiến bình sinh lần đầu tiên ăn gió nằm sương, thể tin được mình vậy mà lại bị người này làm khó. “Ta ngươi có đạo lý, người ngươi muốn tìm phải ta, ta cũng đắc tội ngươi, ngươi dựa vào gì dùng thuốc bắt ép ta?”

      “Tuy rằng người ta muốn tìm phải ngươi, nhưng đối với ngươi có quan hệ rất lớn.” Thượng Quan Ngự Kiếm quét mắt nhìn nàng cái, thần thái vẫn lạnh như băng, cũng cảm thấy có gì ổn: “Ngươi yên tâm, đợi khi sư phụ ngươi xuất , ta tự nhiên cho ngươi thuốc giải, thả ngươi .”

      Mạc Nguyên Thiến mở to mắt đẹp, nhịn được hung tợn trừng . Cắn răng cái, nhấc chân chút, nàng muốn thi triển khinh công, cuối cùng lại giãy giụa, nghĩ đến vận khí cái, ngực lại quặn đau trận.

      “A……” Nàng hô , đau đến chết lặng toàn thân.

      “Thuốc này khống chế nội công của ngươi, chỉ cần ngươi vận khí, giống như vừa rồi.” Dừng chút, mâu quang gợn sóng đề nghị: “Ngươi nên an phận hơn.”

      “Ngươi……” Mạc Nguyên Thiến lần đầu tiên chịu khuất nhục như thế, làm sao có thể cam lòng mà nhịn được.“Đường đường là Thượng Quan gia, danh kiếm sơn trang giang hồ, ngang nhiên làm những chuyện này? Ngươi tại tốt nhất thả ta , bằng ta nhất định phải đến Nhị Tô sơn, đem chuyện này trình báo với Kiếm Thánh, để quyết định, cho ta cái công đạo.”

      Thượng Quan Ngự Kiếm mặt biểu tình, đột nhiên giơ khóe miệng lên.

      “Ta chính là công đạo.”

      Người ở dưới mái hiên, thể cúi đầu.

      Nhưng nương như Mạc Nguyên Thiến, mặc dù ở dưới mái hiên, cũng ngoan ngoãn cúi đầu. Cho nên dù hành động của nàng chịu khống chế của người ta, chỉ có thể bất đắc dĩ theo , nhưng trong lòng nàng thầm thề, nếu có cơ hội, nhất định phải báo thù.

      Do đó mấy ngày đồng hành, nàng vẫn cố gắng khiến cho được thoải mái.

      “Uy, tên ngươi rốt cuộc là gì?” Ngồi ở trà lâu uống hương trà ăn điểm tâm, Mạc Nguyên Thiến tâm tình tốt nhìn “Lao đầu”

      “Nghỉ ngơi xong rồi .” Thượng Quan Ngự Kiếm sớm biết mình gặp phải người phiền toái dễ giải quyết, nhưng bất đắc dĩ do tìm tung tích của đại bá phụ, đành phải miễn cưỡng chịu đựng.

      “Còn chưa đủ.” Mạc Nguyên Thiến chút nghĩ ngợi bác bỏ, tiếp tục nhàn nhã ăn bánh uống trà. đôi mị nhãn an phận chớp chớp, thấy những người xung quanh nhìn mình chằm chằm, có ý tốt lộ ra nụ cười mê hoặc chúng sinh, cười đến tất cả người trong trà lầu mắt đều trợn to, tâm bộn rộn, khóe miệng hướng về người câu dẫn kia, trong lòng mãnh liệt ôm ấp mộng đẹp có được mỹ nhân.

      “An phận chút.” Thượng Quan Ngự Kiếm uống trà, lạnh giọng cảnh cáo.

      “Ta ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt ngươi, còn chưa đủ an phận sao?” Mạc Nguyên Thiến mở miệng, bộ dáng của tiểu tức phụ: “ cầu của ngươi cũng quá đáng , chắc phải bắt ta động tác cũng phải có mệnh lệnh mới được làm chứ? Cái này là khi dễ người nha!”

      “Ngươi biết ta gì mà.” Nàng diễn tuồng, sao lại biết. Nàng biết dung mạo của mình có thể dễ dàng làm cho người ta nổi lên tà niệm, còn cố ý liếc mắt đưa tình khắp nơi, muốn gây chuyện là gì?

      Chứ đừng tới, mấy ngày nay nàng gây ra bao nhiêu chuyện. Nàng dung mạo tuyệt sắc, chỉ cần xuất đường cái gây chuyện xôn xao, căn bản cần hao tâm tổn sức bày trò, chỉ là nhìn những người kia lộ ra bộ dáng si mê với nàng, trong lòng luôn thoải mái.
      Last edited by a moderator: 31/1/15
      minhminhanhngoc, Bưởi!!!lonkon95 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :