1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Người bên gối - Úy Không (3/62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Người bên gối

      Tên truyện: Người bên gối

      Tác giả: Úy

      Người edit: Ngọc Giao

      Thể loại: đại, sủng, nam chính bị tật và phúc hắc, ...

      Rating: 15+ (có cảnh hot)

      Độ dài: 62 chương

      Giới thiệu
      Sau khi "kinh qua" nhiều tên đàn ông cặn bã, Triệu Khinh Nhiễm đối với tình còn ôm ảo tưởng gì nữa.

      Có điều, đến lúc vì trách nhiệm mà kết hôn rồi, mới dần dần phát , bản thân đối với cái người bên gối vốn quen thuộc này tựa hồ hiểu gì cả.

      Đây đại khái là câu chuyện kể về nàng tin vào tình bị kẻ "trung khuyển" thoạt nhìn cực kỳ chân đáng tin, kỳ thực bên trong còn đen tối hơn than đá ăn sạch sành sanh cả mẩu xương thừa cũng chừa.

      Lời người sắp chữ: Truyện này ngọt ngào và ấm áp, nhàng nhưng buồn chán. Nam chính tuyệt vời, bề ngoài như thỏ trắng mỏng manh dễ vỡ, bên trong là sài lang hổ báo, cực , cực hiểm, cực gian, nhưng cũng cực si tình. Chính chứ phải ai khác là động lực cho Giao đào cái hố sâu thăm thẳm này (trông số chương nhiều nhưng lại rất dài, 62 chương bên này dài hơn 68 chương cả thảy bên "Nuôi dưỡng Âu Dương đại boss" nhiều lắm T_T ). Nữ chính Giao thích mấy, ban đầu ổn, sau có cảm giác quá quắt, cứ bắt nạt Đồng Chu đáng thương nhà mình (amen, xin Chúa tha tội thiên vị trai đẹp dịu dàng cho con). Nam phụ tệ, là mẫu lí tưởng trong các truyện tổng giám đốc lọ lem đời đầu, nhưng tiếc nỗi bây giờ là thời đại của phúc hắc nam và nữ vương, cho nên, xin thành chia buồn cùng .^^

      tóm lại, đây là truyện đáng đọc, nhưng chống chỉ định với những ai có tam quan đúng đắn, nếu bạn đủ BT và thích những BT như mình, đừng nên bỏ lỡ. ^^

      •BT as biến thái​
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Bắt kẻ thông dâm

      I
      .
      ITác giả: Úy

      INgười xếp chữ: Ngọc Giao


      Khi Triệu Khinh Nhiễm theo tổ Chuyên mục, từ nông thôn ngồi xe ba mấy tiếng suốt đường dãi bụi hứng gió về thành phố, là tám giờ hơn, định tắm rửa thay quần áo, nhận được tin nhắn kì lạ.

      Dãy số lạ huơ, vài kí tự đơn giản: Khách sạn Hán Đình đường Dân Tộc.

      Triệu Khinh Nhiễm chỉ nghi ngờ hai giây, cũng lờ mờ đoán được là việc gì.

      biết nhắn tin này là ai, nhưng có thể khẳng định đây là người hiệp nghĩa có tam quan (*) đúng đắn, mong muốn làm việc tốt để lại tên.

      (*) Tam quan gồm nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan

      Triệu Khinh Nhiễm nhìn nhìn khuôn mặt đầy bụi bặm lem luốc của mình trong gương, nghĩ rằng chốc nữa chừng còn có trận đấu ác liệt xảy ra, bộ quần áo bẩn hai ngày chưa thay này vừa khéo thích hợp dùng làm chiến phục.

      Lúc bấy giờ đương là mùa Xuân, ở Giang Thành - quê nhà của Triệu Khinh Nhiễm, là mùa đẹp nhất xuân về hoa nở, nhưng tại cái thành phố ở phía Tây Bắc này, lại là tiết trời cát bụi cuồn cuộn thổi.

      Cho đến khi bước xuống taxi, đứng ở trước cửa khách sạn, Triệu Khinh Nhiễm mới nhớ tới rằng mình ra ngoài quên mang khẩu trang.

      Ban đêm cát bụi bay mù mịt, đường thưa vắng người qua lại, số ít người ra đường cũng đều mang khẩu trang, vội vội vàng vàng, chỉ hận nỗi thể lập tức rời cái nơi quỉ quái này.
      Cho nên, phụ nữ trẻ tuổi, đứng ở đầu đường cát bay, có chút giống như trình diễn nghệ thuật.

      Vì tránh cho người khác hiểu nhầm rằng mình là nghệ thuật gia, Triệu Khinh Nhiễm chỉ đứng vài phút, liền nhanh chóng quay người sang quán Mạch ký đối diện, qua loa gọi cơm rồi tìm vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, sau đó phát rằng, hóa ra nơi này tầm nhìn cực tốt, trông thẳng ra đối diện chính là cửa lớn khách sạn.

      Phát này, khiến có chút vui sướng.

      Vui sướng?!

      Đợi Triệu Khinh Nhiễm lấy lại phản ứng, chính cũng cảm thấy bản thân hoang đường.

      Đúng vậy, nhận được tin báo bí mật tới bắt gian, thế mà lại chút ý thức bị bắt cá hai tay cũng có.

      Căm giận? Đau khổ? Những cảm xúc này bé tí tẹo.

      Tựa như trước khi bắt đầu mối quan hệ kia, đoán trước được kết cục này. Thậm chí, khi nhận được tin nhắn, chẳng thể nghi ngờ mình bị loại nguyền rủa ma quái.

      Đây là lần đương thứ ba trong đời , từ mười chín đến hai mươi sáu tuổi, ra thể xem như là nhiều, nhưng đối với người phụ nữ truyền thống có đời sống tình cảm nội tâm như , hơi vượt qua sức chịu đựng, nếu phải mỗi lần đều nửa đường đứt gánh, cũng muốn có mối tình bao giờ chia tay, sau đó kết hôn sinh con, nước chảy thành sông, thuận theo tự nhiên.

      Nhưng tất nhiên, ông trời dường như cứ thích trêu đùa . Nguyên lí "quá tam ba bận", khiến cho khi gặp chuyện này lần thứ ba, gần như đủ để lòng im như mặt hồ lặng, buồn cũng chẳng đau.

      Nhớ ngày trước lần đầu bị người qua mặt để bắt cá hai tay, còn chưa tốt nghiệp đại học, lần đầu trong đời trao trọn hết cảm tình, biến thành trò cười vớ vẩn, mất cả mấy tháng mới bước ra khỏi bóng ma.

      Lần thứ hai là khi làm được thời gian, tình cảm trưởng thành trong xã hội tàn khốc, may là lúc này Triệu Khinh Nhiễm học được cách tự mạnh mẽ kiên cường để bảo vệ mình, cũng học được cách cầm được buông được trong tình cảm, mối tình chỉ kéo dài chưa đầy nửa năm đó, sau khi gặp phản bội, chẳng qua chỉ u ám ngủ hai ngày, thức dậy rồi lại thần thanh khí sảng, mất sợi tóc. Nếu lần đầu là tổn thương gân cốt, lần thứ hai chỉ là cơn cảm mạo hều.

      Đến lúc này, gần như hoàn toàn đủ khả năng để tiếp nhận đột ngột xảy ra đấy.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Bắt kẻ thông dâm

      II.

      Tác giả: Úy

      Người xếp chữ: Ngọc Giao



      Khi Đường Chính từ cửa khách sạn đối diện bước ra, là 10h30. Triệu Khinh Nhiễm ngồi ở Mạch Ký ăn cái hamburger, hai cái cánh gà, uống cạn hai tách coffee.

      Đường Chính và Triệu Khinh Nhiễm là đồng nghiệp khác kênh trong đài truyền hình thành phố này. Triệu Khinh Nhiễm là biên tập viên của kênh nông nghiệp, còn Đường Chính là biên tập viên của kênh tin tức, trong đài truyền hình có mấy nghìn nhân viên, bọn họ đều chỉ là những nhân viên thuộc hạng bình thường nhất, tuy vào đài truyền hình nhiều năm, nhưng mãi đến năm ngoái mới quen nhau.

      Cùng là người từ nơi khác đến có gia thế hậu thuẫn, lại có chung bạn học, có lẽ là muốn xua nỗi buồn đơn tha hương, hai người thường xuyên qua lại, dần dần mến nhau rồi đến với nhau.

      Nhẩm tính thời gian quen nhau vừa mới hơn nửa năm, chẳng qua bởi vì thời gian làm khác nhau, cho nên chỉ muốn có giờ bên nhau cũng phải tính tới tính lui. Song, cả hai xem như cùng chung sở thích, ở cạnh nhau cũng tệ, trước chuyến công tác này, Đường Chính sợ ăn được thức ăn ở nông thôn, còn mua thêm dăm ba món đồ ăn vặt cho nàng theo, có thể bạn trai đạt chuẩn.

      Triệu Khinh Nhiễm nương theo ánh đèn mờ mờ ở cửa khách sạn, nheo mắt đánh giá lượt người phụ nữ bên cạnh Đường Chính.

      Chẳng phải có "hỏa nhãn kim tinh" gì cho cam, mà bởi người phụ nữ này với quen thuộc, chính là phóng viên thực tế cùng chuyên mục với , vì tuổi xấp xỉ, hai người xem nhau như bạn bè.

      Lần xuống nông thôn làm chương trình này, cùng thực tế là phóng viên khác, vừa khéo lại là kì nghỉ của Trịnh Vũ. Trước khi xuất phát, chị ta còn gửi tin nhắn cho diễn đàn, nhờ Triệu Khinh Nhiễm mang ít đặc sản nông thôn về làm quà cho chị ta, còn cho cho mấy cái icon mặt cười.

      Triệu Khinh Nhiễm cảm thấy có chút buồn cười.

      Kỳ thực, và Đường Chính chưa cưới gả gì, Trịnh Vũ cũng là phụ nữ độc thân, lại đều còn trẻ, y muốn chọn lại lần nữa cũng chẳng có gì đáng trách, nhưng vì sao lại chơi cái trò dơ bẩn này.

      Đường quang minh chính đại thèm , cứ cố ý làm đôi cẩu nam nữ mờ ám.

      Triệu Khinh Nhiễm ra chiều thực khó hiểu hành vi của hai kẻ này.

      Mắt thấy họ đến vệ đường đợi taxi, Triệu Khinh Nhiễm nhanh chóng xách lên nước uống chuẩn bị sẵn cho cặp cẩu nam nữ kia, vội vã ra cửa tới con đường đối diện.

      Đường Chính và Trịnh Vũ nhìn thấy người phụ nữ tới, mặt đều xuất vẻ kinh ngạc.



      Trong nháy mắt, Triệu Khinh Nhiễm chợt cảm thấy hai người này rất xứng đôi.



      “Khinh Nhiễm, sao em lại ở đây?” Gian phu dâm phụ "trăm miệng lời".



      Triệu Khinh Nhiễm tới trước mặt hai người, cười duyên thản nhiên, : “Đường Chính, bánh đường mật ong hôm kia mua cho em, ăn rất ngon.” xong lại nhìn về phía Trịnh Vũ, “Trịnh Vũ, phải chị bảo em mua đặc sản cho chị sao? Em mua của nhà làm nông chút táo khô rồi đây này.”



      Đường Chính nhìn tươi cười xem mọi thứ như vẫn đạm phong khinh, khó nhọc bước tới, túm lấy cánh tay : “Khinh Nhiễm, em nghe giải thích mà!”



      làm sai chuyện gì ư? Trông hai người có vẻ còn rất mệt mỏi nhỉ!” Triệu Khinh Nhiễm mở to đôi mắt đen láy của mình, hàm ý bên trong cần , “Em mua cho hai người hai cốc coca đây, giải khát !”



      Đường Chính và Trịnh Vũ chột dạ bị làm ngỡ ngàng, chẳng ai dám nhận cả. Đường Chính cười gượng, lại : “Khinh Nhiễm, em nghe giải thích.”



      Gương mặt Triệu Khinh Nhiễm vốn tươi cười bỗng nhiên trở nên lạnh băng, mỗi tay cốc coca, ném thẳng vào hai người kia.



      Bây giờ là tháng ba, ở thành phố này còn hơi lạnh. Hai cốc coca đá đổ vào người. Đường Chính và Trịnh Vũ đều nhảy lên, kêu oai oái, chắc là mát mẻ vô cùng.



      Triệu Khinh Nhiễm thực rất thích thú.



      mặc kệ dáng vẻ chật vật của hai kẻ kia, vẫy đón chiếc taxi, nghênh ngang mà bỏ .



      Trở về nhà trọ, Triệu Khinh Nhiễm tắm rửa kĩ giống như tẩy uế khí, sau khi sạch tỉnh táo bướa ra ngoài, mở di động thấy có hơn mười tin nhắn của Đường Chính, cả nhìn cũng thèm, lập tức xóa sạch, lại có cuộc gọi nhỡ của mẹ .



      nhìn đồng hồ, gần 12 giờ rồi, có điều mẹ dạo này dường như mê chơi máy tính, gia nhập hội người già ngủ muộn, cho nên lo lắng nhiều gọi lại ngay.



      Quả nhiên, điện thoại đổ chuông mới hai tiếng, tiếng hùng hồn của mẹ già truyền đến: “Khinh Nhiễm, hai ngày nay con bị sao thế? Gọi điện được, lúc gọi được lại có người bắt máy."


      “Hai ngày nay con công tác ở nông thôn, sóng chập chờn, lúc nãy con tắm nên nghe thấy điện thoại.”



      “À.” Mẹ Triệu liền thở phào hơi, tiếp, “Khinh Nhiễm, đài truyền hình Giang Thành gần đây tuyển người đấy, ba con nhờ người tìm giúp con vị trí ở kênh kinh tế tài chính cho con, mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi, trong vòng hai tháng con trở về làm thủ tục nhận chức là được. Con làm ở đài truyền hình rồi nên cũng biết đấy, chế độ ở kênh tài chính và kinh tế là tốt nhất, lần này nếu con còn biết đường quay về, đừng trách mẹ nhận đứa con như con. biết con nghĩ cái gì trong đầu, con cho là khai thác Tây Bắc mà có con được à? Vùng Tây bắc đó có cái gì tốt cơ chứ, vừa khô vừa lạnh, mẹ ở đấy hai ngày chịu nổi, con còn ở đấy bao nhiêu là năm như thế mà cũng chán.”



      Triệu Khinh Nhiễm suy nghĩ lúc: “Được rồi, ngày mai con viết đơn từ chức."
      nhimxu thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 1: Bắt kẻ thông dâm

      III.

      Tác giả: Úy

      Người xếp chữ: Ngọc Giao


      Mẹ Triệu từ lúc Triệu Khinh Nhiễm vừa tốt nghiệp muốn về quê công tác, nhưng con của bà khi ấy chẳng biết đầu óc bị vô nước thế nào, cứ nhất mực muốn ở lại cái thành phố Tây Bắc đầy gió cát ấy. Mấy năm sau đó, bà ngừng giở đủ các chiêu làm nũng bắt buộc cưỡng ép dụ dỗ, chỉ thiếu điều dùng đến loại đại kế khóc lóc hai ầm ĩ ba thắt cổ, thế mà Triệu Khinh Nhiễm hoàn toàn mảy may nhúc nhích, mỗi năm sau khi ở nhà mấy ngày Tết, lại chút do dự bay về Tây Bắc ngay.

      Nhưng lần này mới vài câu như vậy, Triệu Khinh Nhiễm lại lập tức đồng ý, mẹ Triệu trong lúc vẫn chưa kịp phản ứng, nửa ngày sau mới cao hứng cười ra tiếng: "Vậy con nhanh chút làm thủ tục, đợi con trở về rồi, mẹ và ba con ra sân bay đón."

      "Dạ, con làm xong rồi báo cho mẹ biết, hai người ngủ sớm chút , lớn tuổi rồi đừng thức khuya, tốt cho sức khỏe đâu."

      Nếu là khi trước, mẹ Triệu vừa nghe mấy lời quan tâm này nổi giận ngay, biết ba mẹ mày lớn tuổi còn chịu về. Nhưng hôm nay, những lời mắng nhiếc ấy cần phải ra miệng, hiếm khi bà lại cao hứng đồng ý, còn dặn dò Triệu Khinh Nhiễm giữ gìn sức khỏe rồi mới gác máy.

      Triệu Khinh Nhiễm có chút biết nên gì nhìn điện thoại tắt, lại thở dài hơi.

      Quả là nên về nhà rồi.

      Bốn năm làm sinh viên, lại thêm bốn năm công tác, ngay cả đều thể ngờ rằng ở cái thành phố dành cho mình này nhiều năm như vậy.

      thực ra cũng thích thành phố này, xuân đến có trăm hoa đua nở, cuối thu thời tiết khó chịu, mùa đông lại kéo dài. Quả là đủ bề đều kém xa quê nhà của mình, thậm chí còn bằng nửa phần phồn hoa của Giang Thành.

      Nhưng vì sao lại ở đây nhiều năm như vậy?

      Có lẽ, ban đầu là muốn thoát khỏi ít việc trong cuộc sống, nhưng sau dần dần lại trở thành thói quen. Thói quen là điều tốt, chỉ cần có đủ thời gian, bất kể thích hay thích đều thành thói quen cả.

      Lúc này lại ngủ giấc ngon, đoạn tình cảm bệnh mà chết thể ảnh hưởng đến Triệu Khinh Nhiễm của năm hai mươi sáu tuổi nữa.

      Chẳng qua chỉ là phá hỏng hoàn toàn khẩu vị của đối với tình .

      Hôm sau làm, Triệu Khinh Nhiễm trình đơn từ chức lên ban lãnh đạo.

      từ lúc tốt nghiệp đến giờ chưa khi nào chuyển công tác, xem như là nhân viên kì cựu, bởi vì làm việc giỏi chịu cực được lại dễ hòa đồng, tiếng tăm trong giới đồng nghiệp cũng tệ, cho nên khi tin từ chức truyền ra, nhất thời gây chấn động.

      Đường Chính cùng Trịnh Vũ có lẽ là nghĩ vì chuyện của bọn họ nên mới từ chức, đều lần lượt lén tìm gặp xin lỗi.

      Hai người này thực ra cũng phải là câu chuyện hấp dẫn máu chó gì, chẳng qua chỉ là đôi nam nữ bỗng dưng vừa mắt nhau, sợ tổn thương kẻ biết gì như Triệu Khinh Nhiễm, lại kiềm được mà qua lại mờ ám trước.

      Triệu Khinh Nhiễm thấy rằng tuy mình bị bắt cá hai tay, nhưng nửa năm này cùng với Đường Chính, thời gian ở bên nhau cũng nhiều, ngay cả ta và Trịnh Vũ cũng chưa kịp làm xong việc đó, bản thân đương nhiên là tính mất mát gì nhiều, hai lon coca ướp lạnh dường như đủ dập tắt cơn giận đáng của .

      Tất nhiên, còn chưa "thánh mẫu" đến độ tặng cho bọn họ câu chúc phúc, chỉ rằng mình vì muốn có cơ hội phát triển tốt hơn mà tự lựa chọn về nhà, từ biệt chuyến này, hẹn gặp lại.

      Hết chương 1.





      Chương 2: Đồng Chu (*)
      Tác giả: Úy
      Sắp chữ: Ngọc Giao
      I.


      [​IMG]


      tháng sau, Triệu Khinh Nhiễm rời thành phố mà bản thân sống mình suốt tám năm trời để về nhà.

      Tuy rằng đa số đồ đạc trong nhà đều gửi cho dịch vụ chuyển nhà, nhưng vẫn phải mang theo vài thùng, may là vừa khệ nệ vác hành lí đến cửa, thấy mẹ Triệu khoa trương ra sức đưa tay về phía mình vẫy lia lịa.

      Thực ra với ba mẹ chỉ gặp nhau mới có mấy tháng thôi, cần thiết làm quá như thế, nhưng lại nghĩ tới có lẽ vì lần này mình về sống luôn ở nhà, mẹ già nhà cao hứng cũng là chuyện thường.

      Nghĩ đoạn, cười vẫy tay đáp lại, đến lúc nhìn thấy chàng trai phía sau ba mẹ mình, lòng hơi nao nao, rồi vẫn cười cười với .

      Sau khi tới gần, mẹ Triệu trông thấy mấy cái thùng giấy to tướng của , lẩm bẩm: "Còn bảo cần chúng tôi tới đón, hành lí của nhiều như vậy, mình có thể chuyển lên xe sao?"

      Triệu Khinh Nhiễm cười cười, nhìn chàng trai phía sau ba Triệu, hỏi: "Đồng Chu, sao lại tới đây?"

      Hứa Đồng Chu chưa kịp trả lời, mẹ Triệu thay đáp: "Hôm nay vừa khéo là kỳ nghỉ của Đồng Chu, nó bèn theo chúng tôi đến đón , có nó lái xe, đỡ phải gọi xe phiền phức."

      Khinh Nhiễm thầm nghĩ, người ta lái xe thấy phiền chắc, nhưng lại nhớ tới Hứa Đồng Chu rất thân thiết với ba mẹ mình, nên đành nuốt vào lời vặn vẹo mẹ già.

      Hứa Đồng Chu hùa theo: " nghĩ lần này em về, hành lí hẳn phải là ít, dù sao ở nhà cũng chẳng có việc gì làm, chi bằng đến phụ giúp tay."

      Giọng của , lời nghe dịu dàng như nước, có vài phần ngượng ngùng, giống trước đây như đúc. Thế nên Triệu Khinh Nhiễm cũng gần như quên rằng ấy còn lớn hơn mình hai tuổi.

      thực tế, trong mắt Triệu Khinh Nhiễm, tựa như nhiều năm như thế trôi qua, Hứa Đồng Chu hề mảy may thay đổi, ràng là người đàn ông hai mươi tám tuổi, lại còn có ngây ngô của thiếu niên.

      Lúc Tết, công ty của các tung ra thị trường ở New York, khi ấy ở Mỹ, đợi trở về, quay lại Tây Bắc làm, cho nên lần gặp nhau gần nhất của cả hai là hơn năm trước.

      Đến bãi đậu xe, bước tới trước xe của Hứa Đồng Chu, để cho hai vị "bô lão" nhà họ Triệu cùng Triệu Khinh Nhiễm lên xe trước, bản thân lại lần lượt vác từng thùng hành lý cất vào cóp sau xe.

      Xe của chiếc Buick (1) hết sức phổ biến, nhưng bên trong rất sạch , Triệu Khinh Nhiễm ngồi ở ghế sau, trong nhất thời thả lỏng cảm giác.

      Triệu Khinh Nhiễm vốn định giúp đỡ, lại bị mẹ Triệu giữ lại: "Con ngồi máy bay suốt ba tiếng mấy cũng mệt rồi, để Đồng Chu làm mình ."

      Triệu Khinh Nhiễm quay đầu qua lớp kính thủy tinh nhìn Hứa Đồng Chu lúi húi ở phía sau, biết nên gì với mẹ Triệu, đành lắc đầu: "Mẹ, với Đồng Chu mẹ biết ngại ngùng là gì."

      Mẹ Triệu cười bảo: "Đồng Chu thành đáng tin đâu phải biết, mấy năm nay thường có ở nhà, tôi và ba có chuyện đều phiền đến Đồng Chu."

      Ba Triệu cũng hùa vào: "Đúng vậy, Đồng Chu xem như là nửa con trai của hai ông bà già chúng tôi đấy."

      Mẹ Triệu lại tiếp tục : " cho là giống loại sói mắt trắng (2) như sao, xa nhà nhiều năm như vậy mà sống chết cũng chịu trở về. Cũng là Đồng Chu ngoan, có tiền vẫn ở căn hộ cũ, vẫn làm hàng xóm với chúng ta."

      (2) Bạch nhãn lang: là danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn. Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có 'điếu bạch nhãn' thường hung tợn hơn cả. Bạch nhãn (mắt trắng), nghĩa là có con ngươi nhìn thấy gì, cũng như có con mắt, thấy tính người.

      Bị ba mẹ cùng nhau đả kích, Triệu Khinh Nhiễm chột dạ bại trận ngay lập tức. thực tế, quả là rất chột dạ, ba mẹ chỉ có độc nhất con , mấy năm nay bởi vì bản thân nhất thời bướng bỉnh muốn về nhà, có việc phải làm phiền đến người ngoài, về tình về lý đều là loại con bất hiếu.

      Hứa Đồng Chu ngồi xuống ghế lái, Triệu Khinh Nhiễm liền lập tức đùa: "Đồng Chu, mấy năm nay làm gì ba mẹ em thế? Họ chỉ thầm mong làm con trai mình, sắp thèm con là em đây nữa rồi."

      Hứa Đồng Chu hé môi cười cười: "Chú và dì chỉ có người con là em, hai người vẫn mong em về mãi."

      Mẹ Triệu cốc cái lên đầu : "Còn có mặt mũi à, từ nay về sau cho đến khi gả ra ngoài, phải ở trong nhà, hơn nữa lập gia đình phải chọn người tại quê mình, trước đây nghe bảo tìm được bạn trai ở bên kia nếu thấy được có thể kết hôn, suýt chút khiến mẹ bị dọa chết mất rồi, chẳng lẽ định ở luôn bên kia à? May là chia tay."

      Triệu Khinh Nhiễm biết gì, khinh bỉ: "Mẹ già à, mẹ quá khoa trương rồi, con thất tình mẹ lại cao hứng như vậy sao? Con hai mươi sáu rồi, sắp thành ế, mẹ như vậy bất bình thường!"

      Mẹ Triệu đắc y cười ha ha: "Mẹ đương nhiên cao hứng, chẳng lẽ trơ mắt nhìn ở Tây Bắc thành gia lập nghiệp? Mẹ bây giờ tuổi như vậy là vừa, con mẹ dáng vẻ tệ, bằng cấp nghề nghiệp đều tốt, đợi thời gian để con quen công tác rồi, mẹ lập tức tìm người giúp con giới thiệu vài đối tượng tốt, tùy con tha hồ mà chọn."

      Triệu Khinh Nhiễm vẻ mặt cầu xin nắm tay mẹ kính : "Mẹ, mẹ tha cho con mà!"
      Hai mẹ con ngồi sau xe đùa lát, Triệu Khinh Nhiễm mới phát Hứa Đồng Chu vẫn tiếng nào. Ngẩng đầu nhìn ta lái xe, thấy dáng vẻ của chú tâm đến lạ.



      (*) Đồng Chu là tên nam chính. Cơ mà có thể hiểu theo nghĩa bóng, vì trong bài thơ cổ "Việt Nhân Ca" có câu:
      "Kim tịch hà tịch hề?
      Khiên chu trung lưu,
      Kim nhật hà nhật hề?
      Đắc dữ vương tử đồng chu."

      Nghĩa là: "Đêm nay là đêm nào?
      Đưa thuyền trôi giữa dòng.
      Hôm nay là hôm nào?
      Được cùng vương tử thuyền."

      (1) Theo tớ tra chiếc xe Buick của Đồng Chu có thể là loại Buick La Crosse rất phổ biến ở Trung Quốc.

      Xe của ấy đây:[/color]

      [​IMG]
      nhimxu thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 2: Đồng Chu
      Tác giả: Úy
      Editor: Ngọc Giao

      II.
      [​IMG]



      Hai mẹ con ngồi sau xe đùa lát, Triệu Khinh Nhiễm mới phát Hứa Đồng Chu vẫn tiếng nào. Ngẩng đầu nhìn ta lái xe, thấy dáng vẻ của chú tâm đến lạ.

      Triệu Khinh Nhiễm nhìn vẻ chăm chú của , trong trí nhớ của , dường như Hứa Đồng Chu làm việc gì cũng chăm chú, thậm chí chú tâm đến mức có chút tẻ nhạt.

      Ánh mắt bất giác dời đến lỗ tai bị tóc che quá nửa của , nơi đó thấp thoáng lộ ra vật gì đó hơi giống tai phone điện thoại.

      Đó là máy trợ thính của .

      Có đôi khi, Triệu Khinh Nhiễm gần như quên rằng Hứa Đồng Chu có tật nặng ở tai.

      nghĩ ngợi, lại mở miệng với Hứa Đồng Chu:
      "Lúc ra Tết, em thấy tin tức công ty của các đưa ra thị trường, chẳng qua là người đồng sáng lập như sao có mặt ở họp báo? Toàn thấy ông chủ của các ra mặt thôi."

      Hứa Đồng Chu học ngành Tin Học, sau khi tốt nghiệp dường như vì tật ở tai mà gặp ít vấn đề, sau đó được đàn của ấy lôi kéo cùng sáng lập trang mạng xã hội tên là Láng Giềng. Trang mạng này phát triển nhanh chóng đến thần kỳ, mới vài năm tiến lên top ngành sản xuất, cuối năm ngoái tung ra thị trường New York ở Mỹ, những người sáng lập đương nhiên nước dâng thuyền lên.

      Nhưng mà Hứa Đồng Chu đến bây giờ vẫn dùng xe Buick, ba mẹ Triệu có lẽ vẫn còn tưởng chỉ là kỹ thuật viên cao cấp của công ty Internet nào thôi.

      vô cùng khiêm tốn, theo tin tức bên ngoài đưa lên, ở phần người đồng sáng lập trang Láng Giềng, chỉ để cái tên mạng "Nhất Diệp Khinh Chu" này, với phần nhiều dân mạng, chỉ biết "Nhất Diệp Khinh Chu", lại biết Hứa Đồng Chu.

      Triệu Khinh Nhiễm chính là trong số ít kẻ biết được Hứa Đồng Chu là "Nhất Diệp Khinh Chu", hơn nữa còn là người biết rất sớm.

      Trước khi trang Láng Giềng được sáng lập, Nhất Diệp Khinh Chu mạng truyền thuyết, bởi vì trang hacker quốc tế nào đó, đơn thương độc mã hạ gục nhiều nhóm người của nước khác mà đêm nổi danh.

      Triệu Khinh Nhiễm ban đầu cũng biết Hứa Đồng Chu chính là Nhất Diệp Khinh Chu lừng lẫy tiếng tăm mạng, vào ngày nghỉ đông, lấy máy của viết truyện nên mới phát ra bí mật này.

      Sau đó, trong lúc các đài truyền thông đưa tin, nhìn thấy tên của người đồng sáng lập trang Láng Giềng là Nhất Diệp Khinh Chu, mới hay rằng Hứa Đồng Chu ra lợi hại như vậy, nay trang Láng Giềng, cổ phần trong tay trước mắt mệnh giá sớm hơn bạc triệu, hoàn toàn trở thành tỷ phú rồi.

      Thấy sống tốt như thế, Triệu Khinh Nhiễm rất vui mừng, áy náy giấu trong lòng nhiều năm, cũng ít nhiều vơi bớt .

      Hứa Đồng Chu nghe xong câu hỏi, qua kính chiếu hậu nhìn , hé môi cười : " chỉ là kỹ thuật viên, những chuyện xuất đầu lộ diện thế này làm sao được, may là đàn của cũng bắt ép."

      Triệu Khinh Nhiễm giống như lại đến điều gì, hỏi tiếp:
      "Phải rồi Đồng Chu, em nghe mẹ bảo đến giờ vẫn còn chưa có bạn , chẳng lẽ là à?"

      Hứa Đồng Chu hơi sửng sốt, mặt ửng lên tầng màu đỏ, có vẻ ngượng ngùng gật đầu:
      "Hai năm nay công tác bận rộn, nên vẫn chưa có thời gian tìm."

      Từ góc độ của Triệu Khinh Nhiễm, chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt của . Hứa Đồng Chu tuyệt đối là người đàn ông có thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả, nhất là nhìn theo góc nghiêng, nếu chẳng phải Triệu Khinh Nhiễm quen biết nhiều năm, từ góc độ như vậy đủ để trầm mê.

      Vẻ đẹp của lại phải nhu, chỉ đơn thuần là dung mạo tinh xảo, thể chê vào đâu được. Nếu chẳng phải máy trợ thính lù lù tai, Hứa Đồng Chu tuấn như vậy, thêm vào gia sản nay, có lẽ chính là người đàn ông kim cương trong miệng người đời.

      Đương nhiên, cho dù là khiếm khuyết , tin rằng phụ nữ vẫn xúm vào đông như rươi. Chẳng qua chỉ tiếc nỗi, tính cách của quá mức thành thực ít , Triệu Khinh Nhiễm mấy năm nay mặc dù ở nhà, nhưng cũng đoán được sơ sơ cuộc sống của Hứa Đồng Chu là như thế nào, đơn giản là trạch nam mà thôi. (1)

      (1) trạch nam: Người đàn ông thường/ muốn ra khỏi nhà

      Mẹ Triệu nghe cuộc đối thoại giữa hai người xong, liền gào to xen vào :
      "Nhắc đến việc này mẹ suýt quên mất, mấy hôm trước ba mẹ nó vừa điện thoại còn nhắc với mẹ chuyện này, Đồng Chu năm nay hai mươi tám rồi, cũng nên cưới vợ, trong thời gian này mẹ tìm người giúp Đồng Chu tìm đối tượng, thế mà mẹ giúp con thu xếp hành lí nên quên mất hẹn thời gian xem mắt. Đồng Chu, con đừng vội, dì về hỏi xem chút xem tình hình ra sao rồi.

      Triệu Khinh Nhiễm nghe thấy mẹ già nhắc đến ba mẹ của Hứa Đồng Chu, theo bản năng quay sang xem vẻ mặt của bà, thấy bà thần sắc tự nhiên, lại chẳng qua chỉ là dáng vẻ của phụ nữ trung niên rất đỗi bình thường mà thôi.

      Ba Triệu ngồi ở ghế phụ lái cũng cười bảo:
      "Việc này bà kĩ lưỡng chút, thằng bé Đồng Chu này đẹp trai như vậy, đừng tùy tiện tìm đại người nào cũng đem giới thiệu đấy."

      Chương 2: Đồng Chu
      Tác giả: Úy
      Editor: Ngọc Giao
      III.

      Mẹ Triệu xua xua tay :
      "Đương nhiên rồi."

      Hứa Đồng Chu có lẽ là ưa ngượng ngùng, nghe người ta đến chuyện của mình, dường như cũng biết đáp lại thế nào, chỉ nhoẻn miệng cười mãi.

      Triệu Khinh Nhiễm bỗng nhiên thấy hơi buồn cười.

      Ba mẹ của Khuynh Nhiễm là công nhân viên chức của công sở, ở trong chung cư của công sở, gian phòng cũ từ mười mấy năm trước, nay có vẻ cũ kỹ lắm rồi, nhưng bởi vì chung quanh đều là những nhà quen thuộc, bầu khí rất gần gũi, như thành thị toàn sắt thép lạnh lẽo.

      Triệu gia ở lầu bốn, đối diện là nhà của Hứa Đồng Chu.

      Ba mẹ của Hứa Đồng Chu cũng từng là công nhân viên chức của sở quốc doanh, nhưng sau chuyển công tác, hai người ly dị, cùng lúc dời , có điều lúc ấy cải cách quyền tài sản, nhà cửa chỉ thuộc dạng bất động sản của cá nhân, nên Hứa Đồng Chu giữ lại căn phòng này.
      Triệu Khinh Nhiễm nghĩ sở dĩ đến tận bây giờ mà Hứa Đồng Chu vẫn chưa chuyển , có lẽ là ưng ý khí thôn quê thanh bình ở đây.

      Trong phòng cũ có thang máy, Triệu Khinh Nhiễm lại có đến 4 vali hành lí, Hứa Đồng Chu nhận lấy việc kéo chúng lên, bảo Khinh Nhiễm và ba mẹ lên lầu trước, vì thế ba mẹ Khinh Nhiễm liền vui tươi hớn hở lên lầu, rằng làm cơm.

      Triệu Khinh Nhiễm hết biết gì nhìn bóng dáng nhàng quắc thuốc của hai vị "bô lão", bọn họ xem Hứa Đồng Chu là người ngoài.

      yên lặng lắc đầu, cho dù Hứa Đồng Chu là thanh niên trai tráng, nhưng Triệu Khinh Nhiễm vẫn biết rằng để mình chuyển lên chuyển xuống bốn cái vali cũng là việc điên rồ.

      Điều ngờ tới là, Hứa Đồng Chu tuy rằng nhìn gầy yếu, nhưng sức lực lại yếu, mình mang theo cái va li lên lầu cũng còn hơi quá sức, nhưng tay cái thế mà thoạt nhìn còn có chút thoải mái.

      Bận lên đầu tiên, sau khi Triệu Khinh Nhiễm vào cửa phủi phủi tay vừa thở vừa cười : "Nhìn ra được sức lại cực kỳ khỏe như vậy, em cứ ngỡ rằng kỹ thuật viên luôn ru rú trong nhà như bọn đều là tay trói gà chặt , theo thực tế cho thấy có phải thường ngày đều trộm tập thể hình hay ?"

      Hứa Đồng Chu cười đáp lời : " phải trộm, đều là quang minh chính đại mà cả."

      Triệu Khinh Nhiễm bởi vì vẻ buồn cười khi nghiêm túc chuyện của mà cười ha ha.
      Đợi đến lúc Hứa Đồng Chu xách cái va li cuối cùng lên, hai "bô lão" nhà họ Triệu gần như bận rộn túi bụi trong phòng bếp. Nhìn thấy vào cửa, mẹ Triệu từ phòng bếp ló đầu ra vẫy vẫy: "Đồng Chu, con mau giúp dì rửa rau , chú bây rửa đồ ăn dì cũng dám bỏ vào nồi."

      Triệu Khinh Nhiễm đối với mẹ già kính nhà mình còn biết gì, nếu bà ý biết chính mình sai khiến trọc phú gia tài bạc triệu, có thể hộc máu hay ?

      đứng ở cửa phòng ngủ của mình cố ý làm trái lại: "Đồng Chu, giúp em thu xếp hành lý chút, nhiều quá mình em làm xủê."

      Mẹ Triệu hừ tiếng: "Con nhóc hư hỏng này, dọn dọn tí hành lý còn đòi người ta giúp có thấg xấu hổ , Đồng Chu đừng để tới nó, đến đây giúp dì rửa rau!"

      Triệu Khinh Nhiễm cười hì hì: "Hai người làm bữa cơm còn cần người hỗ trợ có biết xấu hổ hay ? Đồng Chu giúp em, đừng để ý mẹ."

      Hứa Đồng Chu đứng ở phòng khách, hết nhìn mẹ Triệu trong phòng bếp, lại nhìn Triệu Khinh Nhiễm nửa tựa vàò cửa phòng ngủ cười đến mặt mày rạng sỡ, giọng : "Nếu dì cùng chú nghỉ ngơi lát trước , tại thời gian còn nhiều, đợi con giúp Khinh Nhiễm sắp xếp hành lý xong xuôi lại giúp hai người nấu cơm."

      Mẹ Triệu cười nhạo bảo: "Được rồi được rồi, cậu mà giúp con nhóc kia thu dọn, dì và chú bây nấu cơm là được rồi. Bằng con nhoc ấy lại thực cho rằng ngày nào dì cũng áp bức cậu."

      Hứa Đồng Chu bước tới phòng ngủ của mình, Triệu Khinh Nhiễm liền đóng cửa lại, chỉ vào giường mình bảo: " cứ ngồi nghỉ ngơi lát , vừa lái xe vừa giúp em chuyển hành lý, em thấy mệt rồi."

      Hứa Đồng Chu hơi ngượng ngùng cười cười, rất nghe lời ngồi xuống giừơng.

      Triệu Khinh Nhiễm ngồi xổm xuống đất, mở va li ra vừa sắp xếp vừa thuận miệng cười hỏi: "Đồng Chu, mẹ em có phải luôn làm phiền như vậy hay , mỗi ngày đều sai làm này làm kia , em thấy mẹ chính là thấy dễ bắt nạt rồi."

      Hứa Đồng Chu vẫn nhúc nhích nhìn từng động tác của , giọng : "Thực có, em cũng biết dì nóng tính, chỉ có miệng lưỡi sắc bén. Mấy năm nay công tác bề bộn nhiều việc, ba bữa cơm thường xuyên ổn định, nếu nhờ dì thường xuyên nấu cơm cho ăn, chăm sóc , hẳn sớm bị bệnh đau dạ dày."

      Kỳ thực Triệu Khinh Nhiễm cũng là đùa, mẹ đối xử tốt với Hứa Đồng Chu, từ trước kia vậy, có lẽ từ tận đáy lòng bà, là muốn xem như là nửa con mình, cho nên mới tùy tiện như vậy.

      Mặc kệ là ai chiếu cố ai nhiều ít, Triệu Khinh Nhiễm đều thực cảm tạ mấy năm nay, khi bản thân ở cạnh ba mẹ, Hứa Đồng Chu tạm thời thay thế mình làm việc con cái phải làm.


      Nghĩ đoạn, ngẩng đầu nhìn về phía : "Đồng Chu, mấy năm qua cảm ơn chăm lo cho ba mẹ em."

      Hứa Đồng Chu vốn định lắc đầu, lại bỗng nhiên mặt thoáng ửng lên tầng màu đỏ hồng, hơi có ý quay đầu nhìn về nơi khác.

      Triệu Khinh Nhiễm mãi sau mới phản ứng lại, nhìn đến chiếc áo ngực mình cầm tay, thiếu chút nữa cười ra tiếng, ngẩng đầu nhìn trêu ghẹo : "Đồng Chu, sao mà vẫn thẹn thùng vậy?"

      Hết chương 2.
      nhimxu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :