1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Người Điều Khiển Tâm Lý - Dực Tô Thức Quỷ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Truyện: Người Điều Khiển Tâm Lý

      Tác giả: Dực Tô Thức Quỷ

      Convert: Lovelyday (tangthuvien)

      Thể loại: đại, trinh thám, tâm lý

      Số chương: 57 chương

      Tiến độ: Mỗi tuần 1 chương


      Giới Thiệu
      Tôi phân tích tâm lý của họ, tôi cũng giống như họ
      Đội trưởng đội Điều Tra Đặc Biệt dẫn đội viên phá án tiện thể chuyện xưa với nương bảo mẫu mặt than.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 1
      Tôi xứng có được ánh sáng nhưng tôi có thể làm chủ bóng đêm

      Sáng sớm thứ hai, Triệu Cường trong miệng ngậm bánh bao, trong tay cầm ly sữa đậu nành nóng hổi thảnh thơi vào văn phòng.

      Vừa định cùng mọi người bên trong “chào buổi sáng”, rút cuộc vừa vào, Triệu Cường liền cảm giác được bình thường, chính là khí trong phòng có vẻ xuống thấp, thấy có chút kỳ lạ, còn cố ý lùi lại phía sau vài bước nhìn lên bảng cửa chính – Đội Điều Tra Đặc Biệt, đúng rồi mà, nhầm phòng, phải trước đó bọn họ vừa mới phá được vụ án Taxi giết người liên hoàn, còn chuẩn bị được khen thưởng, sao khí lại kỳ quái như vậy, lẽ lại có vụ án khó mới? Nhưng lại nhận được điện thoại của đội trưởng?

      Triệu Cường nghĩ cũng hiểu, lấy tay vò đầu, lại vào văn phòng nhìn lướt qua, thấy các thành viên vốn rất sôi nổi lại yên tĩnh ngồi làm việc, ngay cả Lam Tiểu Nhã lúc nào cũng ở phòng pháp y hôm nay cũng ngồi ở bàn làm việc, cẩn thận nhìn xuống biết nhìn cái gì?

      Muốn biết tình huống này nên Triệu Cường vào bên trong, do bị bầu khí này ảnh hưởng nên bước cũng đặc biệt nhàng, ngồi vào vị trí của mình, đem ghế kéo đến cách vách bàn làm việc của Lâm Tiễu Nhã, Lâm Tiểu Nhã lúc này nhìn xuống nên phát giác ra chuyện gì.

      Triệu Cường nhìn theo hướng của Lâm Tiểu Nhã nhưng vẫn hiểu, vì thế lấy tay vỗ Lâm Tiểu Nhã muốn hỏi xảy ra chuyện gì, ai ngờ làm Lâm Tiểu Nhã sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, làm Triệu Cường có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức đem nàng ấn lại vào ghế.

      Lâm Tiểu Nhã bình tĩnh lại thấy người phía sau, đầu tiên là nhàng thở ra, sau đó liền thấp giọng mắng: “Triệu Cường cậu muốn chết hả, muốn hù chết tôi à?”

      Triệu Cường thấy Lam Tiểu Nhã đúng là bị dọa nên chạy đến cười làm lành: ”Ôi! bà chị của tôi ơi, tôi nghĩ chị bị dọa đến như vậy, khi chị nhìn thấy bộ xương khô mà vẫn có thể cười được, lẽ trình độ chỉ được đến đó thôi à?”

      “Có thể giống nhau sao? Cậu có biết người có thể hù chết người đó”, Lam Tiểu Nhã nhìn với ánh mắt xem thường, đoạt lấy cốc sữa đậu nành trong tay , đưa lên miệng hút.

      Triệu Cường thấy sữa đậu nành bị giành , bĩu môi : ”Chị đúng rồi, nhưng tại có việc gì vậy? Sao khí lại áp lực như vậy?”

      Lam Tiểu Nhã miệng hút sữa đậu nành, hướng cằm về phía văn phòng: ”Cục trưởng Cung sáng sớm tìm đội trưởng Tần, biết chuyện gì mà sắc mặt của đội trưởng ngày càng kém”.

      Cách đó xa, Thạch Nguyên Phỉ vừa thấy Triệu Cường cũng kéo ghế lại gần : ”Đúng vậy, lúc nãy bạn Đường Dật vào định tặng trà cho đội trưởng, kết quả bị đội trưởng đuổi ra ngoài”.

      phải chứ!”, Triệu Cường nuốt nước miếng, quay đầu liền thấy Đường Dật ngồi ở góc bị đả kích đến mức dại ra, bên đó Hồng Mi an ủi, Triệu Cường nhìn chút rồi : ”Hình như đây là lần đầu tiên bạn Tiểu Dật bị đội trưởng mắng phải ?”

      Ba người nhìn Đường Dật, vẻ mặt đồng tình, phải biết rằng đội trưởng Tần Uyên của bọn họ, người mà lần đầu biết , chắc chắn cho rằng người đàn ông hoàn hảo, bề ngoài tuấn, dáng người cao lớn, gia thế lại tốt, hơn nữa tuổi còn trẻ nhưng phá được nhiều vụ án, năm trước, cục trưởng thành lập đội điều tra đặc biệt để chuyên xử lý các vụ án khó còn đặc biệt bổ nhiệm làm đội trưởng.

      Nhưng sau khi ở chung thời gian phát , hình tượng và tính cách của Tần Uyên hoàn toàn phù hợp, tính cách kỳ lạ, lại có chút nóng nảy, toàn cục ngoài cục trưởng ai có thể áp chế được , nhưng đối với công việc rất nghiêm túc, là người cuồng công việc. Cho nên nếu bạn làm việc có vấn đề gì, cần biết là nam hay nữ, đặc biệt là lúc có án lớn, thời điểm áp lực nhất, phải bạn bất hạnh, bạn xong rồi, nếu tâm lý bạn yếu chút, đội trưởng Tần đem bạn mắng đến mức bạn thấy mình là “nghiệp chướng nặng nề”, cho nên các trong cục dù có si mê đến mức nào, nhìn người khác bị mắng cũng hoàn toàn chặt đứt suy nghĩ này.

      Thạch Nguyên Phỉ thu hồi ánh mắt rồi thấp giọng : ”Đúng rồi, nhìn người ngồi bên kia có bé theo cục trưởng đến”.

      bé”, Triệu Cường lại cảm thấy buồn bực, khi nãy còn bối rối, đừng đến bé, ngay cả chính mình còn chưa nhìn đến.

      Lam Tiểu Nhã thấy bộ dạng mờ mịt của khẳng định là chú ý tới, nâng tay trái thuận tiện đánh và gáy của , chỉ vào chỗ cửa : ”Mắt mù à? phải người ta ngồi cạnh cửa đó sao?”

      Triệu Cường nhìn theo hướng ngón tay của Lâm Tiểu Nhã, quả nhiên có bé ngồi ghế, mặc áo màu trắng phối màu đen, sóng vai thẳng, tóc mái ngang, vóc dáng bé gầy guộc, cơ bản có cảm giác tồn tại, Triệu Cường này chính là loại thần kinh thô, tự nhiên chú ý đến người bé.

      Triệu Cường nhìn chằm chằm này bé nhìn trong chốc lát, càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ được nên lời.

      Thạch Nguyên Phỉ thấy vậy đẩy , rồi : ”Triệu Cường sao vậy? Nhìn bé đó đến ngu luôn rồi à?”

      ", ." Triệu Cường để ý tới , lại nhìn trong chốc lát nhịn được mở miệng : "Ôi, , mọi người xem này bé này tại sao vẫn nhúc nhích chỉ nhìn chằm chằm máy đánh chữ, nhìn thấy có chút dọa người nha."

      Máy đánh chữ cạnh cửa hoạt động, đung đưa ngừng, mà bé kia nhìn mà sắc mặt có gì thay đổi, biết suy nghĩ gì mà chăm chú đến như vậy?

      Thạch Nguyên Phỉ nhìn lát rồi chà xát cánh tay: ”Cậu cũng đúng, biết bé này có thân phận gì nhỉ? Có phải là con của cục trưởng ?”

      " thể nào, cục trưởng có đứa con trai, năm nay thi vào trường cao đẳng ."Lam Tiểu nhã trực tiếp phủ nhận phán đoán của Thạch Nguyên Phỉ.

      Giây tiếp theo Triệu Cường mạnh mẽ : ” chừng là con riêng sao?”

      Lời vừa ra khỏi miệng, tay trái của Lam Tiểu Nhã liền đánh vào gáy : ”Có giỏi đến trước mặt cục trưởng hỏi, xem ông ấy có mắng cậu chết ?”

      Triệu Cường sờ đầu nghĩ thầm, cũng chỉ thuận miệng thôi mà.

      Lúc này phía trong cửa có tiếng mở ra, tổ bát quái ba người giật mình chạy tách ra, ai cũng về chỗ mình, cuối đầu đọc hồ sơ.

      Cục trưởng Cung ra trước, vẻ mặt tươi cười theo sau là Tần Uyên mặt thâm trầm, mọi người vừa nhìn dù biết trước đó họ việc gì, nhưng kết quả cuối cùng chính mình bị đội trưởng trách phạt.

      “Nào, tất cả thành viên tổ điều tra đặc biệt chú ý chút, từ hôm nay đội của mọi người có thành viên mới gia nhập”

      Cục trưởng Cung tiếng, tất cả thành viên đều hiểu được, xem ra cục trưởng cứng rắn đề cử thành viên, trách được mặt đội trưởng đen như vậy, phải biết khi đội điều tra đặc biệt mới thành lập, đội trưởng có tất cả thành viên trong đội đều do quyết định, đây chính là điều kiện để đồng ý làm đội trưởng của đội.

      Ai cũng tò mò về thành viên mới tham gia là ai, cục trưởng Cung hướng về phía trước cửa gọi: ”Mộc Cửu, đến đây”.

      Triệu Cường thầm nghĩ, chắc phải là bé ngồi đằng kia chứ? quay đầu lại thấy ấy vẫn ngồi yên chăm chú nhìn máy đánh chữ, lại nghĩ, cũng đúng mà, sao có thể là bé đó, nhìn qua biết trưởng thành hay chưa, tay chân bé, đâu có giống cảnh sát, giống người bị hại hơn.

      “Mộc Cửu, Mộc Cửu”, cục trưởng Cung thấy có phản ứng, lại gọi thêm vài tiếng.

      Lúc này, bé đó bắt đầu phản ứng, quay đầu, con ngươi đen nhánh yên lặng nhìn phía trước, ánh mắt trống rỗng thay đổi, chăm chú nhìn mọi người, chậm rãi đứng lên, bình thản : ”Tôi là Mộc Cửu”.

      Tất cả thành viên thấy Mộc Cửu chưa hoàn hồn nên nhất thời cả đội rơi vào khí im lặng ngắn ngủi, nhưng Triệu Cường lại nhanh miệng ra nghi vấn của mình: ” này nhìn có vẻ là chưa trưởng thành mà”.

      Cục trưởng Cung liếc mắt nhìn Triệu Cường, ngay sau đó lập tức lên tiếng, tiếp tục giới thiệu về Mộc Cửu: ”Mộc Cửu năm nay hai mươi tuổi, ấy tuổi nhưng là tiến sĩ tâm lí tội phạm, giúp mọi người rất nhiều trong việc phá án, từ hôm nay ấy chính thức gia nhập đội của mọi người”.

      20 tuổi? Tiến sĩ tâm lý tội phạm? Mọi người đều bị tin này đả kích hết rồi, phải biết rằng trong đội họ cũng có thiên tài Đường Dật là tiến sĩ tốt nghiệp năm 24 tuổi, nghĩ đến này chính là siêu cấp thiên tài thực tồn tại.

      “Tần Uyên, Mộc Cửu tôi giao cho cậu”, Mọi người còn chưa bình tĩnh lại cục trưởng Cung xong liền .

      Tấn Uyên đứng đó gì, các thành viên cũng dám tự tiện , Tấn Uyên đưa mắt nhìn Mộc Cửu đứng ở chỗ cửa, đưa tay xoa ấn đường, hướng Thạch Nguyên Phỉ : ”Thạch Đầu, ấy ngồi bên cạnh cậu. Tôi cần biết có thân phận gì, nếu làm việc tốt cho dù thế nào nữa tôi cũng đuổi ra ngoài”, câu sau như là Mộc Cửu phải cửa sau mới được vào đây, Tần Uyên lâu nay chuyện kiêng nể ai, nhưng bất ngờ là vẻ mặt Mộc Cửu vẫn bình tĩnh, tựa như có việc gì.

      Đợi Tần Uyên về phòng, mọi người đều nhàng thở ra, Hồng Mi thấy Mộc Cửu đứng lẻ loi mình, có chút đau lòng, chính cũng là người mẹ nên nổi lòng mẫu tử, qua nhàng nắm vai Mộc Cửu, dịu dàng : ”Mộc Cửu, đừng lo lắng, đội trưởng ngoài miệng nghiêm khắc nhưng nếu em làm tốt việc của mình, ấy làm khó em đâu. Đúng rồi, để chị giới thiệu cho em các thành viên trong đội”.

      Hồng Mi chỉ chính mình, "Chị là Hồng Mi, mọi người đều gọi là chị Mi, ở đây chị làm người liên lạc."

      Mộc Cửu nghe xong ngẩng đầu nhìn liếc mắt cái, ngoan ngoãn kêu tiếng: "Chị Mi."

      Hồng Mi hướng cười, tiếp tục giới thiệu : "Chị xinh đẹp này là Lam Tiểu Nhã, là bác sĩ pháp y của đội chúng mình, em có thể gọi là chị Tiểu Nhã. Tiếp theo là người ngồi cạnh em, Thạch Nguyên Phỉ, là kỹ thuật viên, cao thủ máy tính, mọi người gọi cậu ấy là Thạch Đầu, em có thể gọi là Thạch. Còn người khỏe mạnh kháu khỉnh này là Triệu Cường, trước đây trong đội đặc công, thân thủ cậu ấy tốt lắm. Người đẹp trai lạnh lùng kia là tay bắn tỉa, tên là Trần Mặc. Cuối cùng là Đường Dật tuổi cũng xấp xỉ với em, là tiến sĩ kỹ thuật, trước đây là người tuổi nhất, tại em đến đây đội chúng ta có hai thiên tài rồi.”

      Mộc Cửu nghe xong lần lượt chào từng người, vẫn với ngữ điệu bình thản, mọi người đều cảm giác vị tiến sĩ tâm lý này có chút giống người thường hay là có chỗ kỳ lạ, nhìn bề ngoài ấy như là búp bê người máy, ngay cả chuyện vẻ mặt cũng dao động.

      Triệu Cường nhìn chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên vỗ tay cái : "Đúng rồi, Mộc Cửu là tiến sĩ tâm lý học tội phạm, có phải trong lòng chúng tôi nghĩ gì hoặc là chúng tôi là người như thế nào, đều biết hết phải ?" Triệu Cường nhắc tới, mặt các thành viên khác cũng trở nên hứng thú, dù sao họ cũng chưa từng tiếp xúc với người chuyên phân tích tâm lý, chỉ có nhìn thấy trong phim truyền hình, cảm thấy rất lợi hại.

      Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người chờ mong nhìn Mộc Cửu, mà bị mọi người vây quanh bèn giương đôi mắt đen nhánh nhìn mọi người, chậm rãi mở miệng: ”Tôi thể phân tích người bên cạnh mình”.

      Mộc Cửu thẳng thắn cự tuyệt làm cho khí trở nên có chút ngượng ngùng, Hồng Mi thấy vậy vội vàng lên tiếng: " là, Mộc Cửu người ta chủ yếu là nghiên cứu tâm lý tội phạm, mọi người muốn bị coi là tội phạm để nghiên cứu à?"

      Hồng Mi lí do từ chối như đùa làm cho mọi người cười rộ lên, xem như hóa giải việc vừa rồi, “Được rồi, mọi người đừng vây quanh Mộc Cửu nữa, làm việc của mình , Thạch Đầu, cậu ngồi bên cạnh ấy, có gì giúp đỡ ấy nha.”

      "Tuân mệnh, chị Mi." Thạch Nguyên Phỉ trở lại vị trí, thấy Mộc Cửu cũng ngồi ghế bên cạnh, liền chỉ lên bàn máy tính của , "Mộc Cửu mở máy tính trước , tôi gửi cho chút tư liệu."

      Mộc Cửu nhìn chằm chằm cái hình chữ nhật đen tuyền, hỏi: "Máy tính là cái gì?"

      "A?” Mộc Cửu làm cho chuyên gia máy tính phải suy nghĩ , đem những lời này lại hai lần vẫn hiểu được những lời này có nghĩa gì, chỉ có thể : "Đây là máy tính của , có thể dùng tự nhiên."

      Mộc Cửu quay đầu, "Tôi vô dụng."

      ". . . . . ." Thạch Nguyên Phỉ sửng sốt trong chốc lát mới tìm được giọng của mình, khi Mộc Cửu lời này ánh mắt u tối nhìn thẳng vào mắt , Thạch Nguyên Phỉ nhìn trong chốc lát cũng nhìn ra được là đùa, “ có vô dụng.” Mộc Cửu kiên định lắc đầu.

      "Kia, kia, biết khởi động máy tính sao?" Thạch Nguyên Phỉ bị giật mình chuyện có chút lắp, nghĩ thầm này là người cổ đại hay là người ngoài hành tinh, làm tiến sĩ rồi mà sao vẫn chưa từng sử dụng máy tính.

      Đối mặt với vấn đề của Thạch Nguyên Phỉ, Mộc Cửu đột nhiên đứng lên, mắt nhìn bốn phía, sau đó nhấc chân “Phanh”.

      ". . . . . ." Thạch Nguyên Phỉ nhìn màn bất ngờ này, cảm thấy gân xanh nổi hết lên trán, nửa ngày, nhảy dựng lên rống với người ngồi cách đó xa:” Triệu Cường, với cậu nhiều lần là được dùng chân khởi động máy!”

      === ====== ====== ====== ====== ====== =========

      "Dương Lập mang theo nhóm vào từ cửa trước, Vương Hải Phong mang những người còn lại đến cửa sau, chờ Vương Hải Phong vào vị trí liền tấn công vào."

      Sau đó lâu, tổng chỉ huy nghe xong bộ đàm nhóm Dương Lập đến.

      Ra lệnh tiếng, mọi người phá cửa vào, nhanh chóng tìm kiếm mỗi phòng.

      " có ai!"

      " có ai!"

      "Đội trưởng Dương, nơi này có bé toàn thân bị trói! Mau gọi bác sĩ và y tá đến đây!" Nam cảnh sát đem súng bỏ vào người, cởi bỏ dây thừng ra khỏi người bé, cùng chuyện: " bé, có sao ? Đừng sợ , chú đến cứu con, lập tức đem con ra ngoài."

      Ánh mắt u tối của bé nhìn chú cảnh sát ngồi xổm phía trước mình, gì, nam cảnh sát thấy vẻ mặt bé nghĩ là bé bị dọa, liền sờ sờ tóc , lấy con búp bê mặt đất nhét vào tay , cố gắng làm cho thanh của mình ôn hòa: ” bé tên là gì nhỉ?”

      Nơi đáy mắt bé nổi lên tia gợn sóng, chậm rãi hé miệng, thanh bằng phẳng: ”Tiểu Cửu, con là Tiểu Cửu”.







      Chương 2

      Xé bỏ tầng trói buộc, tôi giúp con phá kén thành bướm, để được tái sinh.

      Tần Uyên ngồi xuống cài dây an toàn, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh vẫn nhúc nhích, hai mắt nhìn thẳng phía trước, cau mày lạnh lùng : ”Ở nhà tôi là ý của ?”

      “Đúng”, người bên cạnh trả lời ngắn gọn.

      “Lý do.” Tuy rằng đáp ứng cầu của cục trưởng, nhưng Tần Uyên vẫn muốn biết nguyên nhân này tới nhà mình ở. Mặc dù này có nhà để về, cho chỗ ở là thành vấn đề, nhưng ghét nhất là hiểu được tâm tư của đối phương, chuyện gì cũng phải chính do đội trưởng Tần quyết định chính là nguyên tắc.

      Mộc Cửu chớp mắt, quay đầu nhìn , Tần Uyên cũng lảng tránh, chờ mở miệng.

      “Trong nhà cục trưởng có cha, mẹ cùng đứa con, họ là người nhà, tôi chỉ là người ngoài, được tiện, hơn nữa có cảm giác gia đình, cho nên tôi muốn ra ngoài ở, nhưng ở nơi khác cục trưởng lại lo lắng”.

      Tần Uyên nhìn Mộc Cửu mặt có chút biểu cảm, nghe giọng của lên xuống, mang theo cảm tình, nhất thời có chút dở khóc dở cười:” Đây là cục trưởng Cung chỉ .”

      Mộc Cửu bị vạch trần cũng quan tâm, thản nhiên đáp: ”Phải”

      Tần Uyên hừ tiếng, giọng điệu lạnh nhạt, “ Đáng tiếc đối với tôi lý do xúc động này cũng vô dụng”.

      Mộc Cửu quay đầu lạnh nhạt :” Tôi biết, bất quá thử xem”.

      Cứ như vậy bị đùa giỡn, đội trưởng Tần dùng sức xoa thái dương, bắt đầu hối hận sáng nay đáp ứng với cục trưởng cho Mộc Cửu ở lại, nghe cục trưởng khen ngợi tiến sĩ này lên tận mây, nhưng lại biết dùng máy tính, biết dùng máy móc, biết dùng máy đánh chữ, cơ bản là biết sử dụng sản phẩm khoa học kỹ thuật cùng đồ điện.

      Đương nhiên đây phải là điểm chính, làm cho Tần Uyên chú ý chính là thể điều tra tên Mộc Cửu này, trừ việc biết năm nay hai mươi tuổi, là tiến sĩ tâm ý học tội phạm, còn những thư khác hoàn toàn điều tra được.

      Tần Uyên thở dài, liếc mắt nhìn theo hướng của Mộc Cửu: ”Cào dây an toàn vào”.

      Người ngồi bên cạnh kéo dây an toàn, tiếp tục lạnh nhạt : ” biết.”

      “Cái gì?”

      Mộc Cửu chỉ mặt sau, giải thích:” Tôi thường ngồi phía sau xe của cục trưởng cần cài, nhưng xe của có chỗ phía sau, rất kì lạ”.

      “Bởi vì xe của tôi là xe thể thao”, Tần Uyên cãi lại: ” rốt cuộc là người nào vậy?”, nhưng vẫn giúp mang dây an toàn vào.

      Mộc Cửu cuối đầu thấy dây an toàn cài, thanh bình tĩnh :” Là người mới lấy lại được mạng sống”.

      Tần Uyên sau khi làm chuyển ra ngoài sống, nên nhà ba phòng ngủ, hai phòng làm việc chỉ có mình ở, hơn nữa, ngoại trừ mẹ tới thăm chưa có người nào đến nhà của Tần Uyên, nếu trong đội có tụ họp vẫn là đến khách sạn, cho dù là bạn trước đây cũng chưa từng mang về nhà, nên Mộc Cửu là người đầu tiên đến.

      Tần Uyên là người rất sạch , phong cách trang trí phòng làm cho người ta có cảm giác đơn giản, sáng sủa, mỗi đồ vật đều được bày biện ngay ngắn phù hợp, có chút hỗn độn.

      Tần Uyên vào cửa thay dép lê sau đó cất giày vài tủ, lấy ra đôi dép mới cho Mộc Cửu.

      Mộc Cửu cởi giầy, sau đó mang vào đôi dép màu xám lớn hơn nhiều so với chân mình, lập tức vào trong, mặt chút xấu hổ hay khỏe.

      “Cũng lớn lắm”, Mộc Cửu quét qua phòng khách, cho ra kết luận.

      “Được rồi, tới phòng của ”. Tần Uyên cắt ngang đánh giá của Mộc Cửu về nhà của mình, qua phòng khách, chỉ vào cái phòng đối diện “Đây vốn là phòng khách, nhưng đệm, chăn, dra giường đều sạch , trong phòng có phòng tắm, sắp xếp hành lý rồi ra đây tôi chút quy tắc.” Tần Uyên xong nghiêng người ra, giúp đóng cửa phòng lại.

      Mộc Cửu nhìn thoáng qua cửa bị đóng, đem túi lưng đặt lên ghế, đồ đạc của rất ít, chỉ có vài bộ quần áo và quyển sách có chút ố vàng, đề quần áo vào tủ, trở về cầm quyển sách kia, dừng tại chỗ chút, cuối cùng đặt ở đầu giường. Làm xong mở cửa ra ngoài.

      Tần Uyên thay đồ ở nhà, Mộc Cửu thấy ngồi ở sofa xem tin tức, nghĩ Mộc Cửu làm nhanh như vậy, ngẩng đầu nghi hoặc hỏi:” Đều thu xếp xong?”

      “Ọc ọc…” bất ngờ trả lời là chuỗi thanh.

      Mộc Cửu mở to đôi mắt đen nhìn chỉ vào bụng:” Tôi đói bụng”.

      Tần Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, bỏ điều khiển từ xa xuống, đứng dậy, “, chúng ta ăn cơm trước, biết làm đồ ăn ?”



      “Cắt rau củ sao?”



      “Nấu canh sao?”



      “Nấu cơm sao?”



      nhịn được nữa, ”Vậy biết cái gì?”

      “Ăn”

      “…….”

      Cuối cùng Tần Uyên chỉ có thể để làm việc đơn giản nhất rửa đồ ăn, thầm nghĩ, vậy để làm hết cho, kết quả khi nhìn đến thao có đầy đủ rau củ đủ loại ở trong nước, thiếu chút nữa sụp đổ, ” làm gì vậy?”

      Mộc Cửu ở bên, ném rau qua bên: ”Rửa đồ ăn”.

      “Đồ ăn phải rửa như vậy sao?”, Tần Uyên cảm giác mình bị đau đầu, phá án so với tình huống này ít nhiều còn thoải mái hơn, “Quên , để tôi làm cho, để đó , ở phòng khách ngẩn ngơ .”

      Cuộc sống của Mộc Cửu đầy đủ nên biết rửa đồ ăn thế nào cho đúng, cho nên nghe xong lời của Tần Uyên, để đồ ăn ở đó, mặt chút thay đổi, rời phòng bếp, ra bàn ăn ngồi đợi.

      Tần Uyên dùng giờ làm ba món mặn, món canh, bởi vì ở mình hơn nữa thích ăn đồ bên ngoài, cho nên chỉ cần cần tăng ca, tự mình nấu cơm, tay nghề đương nhiên tệ.

      Nhìn Tần Uyên nhìn bàn đầy đồ ăn, cũng thấy đói dụng, rất lâu sau Mộc Cửu bắt đầu cầm đũa ăn, Tần Uyên nhìn thoáng qua cũng gì, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

      Mộc Cửu rất nhanh giải quyết xong chén cơm, buông đũa xuống, đem bát đẩy lên phía trước ”Cho… tôi thêm chén nữa.”

      “Ăn nữa hả?”, Tần Uyên dừng lại ở đĩa rau, ngẩng đầu nhìn , theo như được biết, bình thường ăn chén là đủ rồi, thậm chí ăn vài miếng bảo là no.

      “Tôi chưa ăn no”, Mộc Cửu chỉ chỉ vào bụng mình.

      Sau khi ăn xong hai chén đầy, Mộc Cửu buông đũa, vuốt bụng lộ ra, cảm thấy mỹ mãn, đứng dậy chuẩn bị về phòng.

      đợi lát, ngồi xuống , ở nơi nào cũng có quy tắc, tôi cho biết quy tắc ở đây. Thứ nhất, trừ phòng của mình được đến nơi khác gồm phòng khách, thư phòng”, nghĩ đến cách rửa đồ ăn của , Tần Uyên vô cùng nhấn mạnh “đặc biệt là phòng bếp!”

      “Thứ hai, phòng của phải dọn dẹp sạch , quần áo mỗi ngày phải giặt, tôi muốn trong nhà mình bừa bộn.”

      “Thứ ba, ở đây phải làm chút việc nhà, rửa chén hay lau bàn đều được, tại làm liền , dọn chén dĩa sau đó đem hết rửa , cẩn thận đừng để bể.

      chuyện mâu thuẫn, tôi thể đến phòng bếp làm sao rửa chén được.” Mộc Cửu mặt chút thay đổi, đứng lên, ”cẩn thận đừng để bể.”

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

      Ngày hôm sau Tần Uyên cùng Mộc Cửu trước sau vào văn phòng, mọi người bên chào hỏi bọn họ, bên nhìn chằm chằm xem nét mặt đội trưởng nhà mình. Chờ đội trưởng vào phòng, tất cả mọi người vây quanh Mộc Cửu tìm hiểu tin tức.

      Thạch Nguyên Phỉ:” Mộc Cửu à, ngày hôm qua ở nhà đội trưởng à?”

      Mộc Cửu:” Ừ”

      Triệu Cường tiếp tục thêm vào suy nghĩ :” Em à, đội trưởng có ngược đãi , có cho ăn cơm no, ngủ ngon giấc ?”, mới xong, Thạch Nguyên Phỉ hung hăng đánh vào đầu : ” bậy bạ gì đó, đội trưởng chúng ta là người như vậy sao?”

      Triệu Cường tủi thân xoa đầu nghĩ, sao ai cũng thích đánh vào đầu vậy, vẻ mặt đau khổ rên tiếng, ngồi bên cạnh Trần Mặc, người im lặng ngồi sau đống hồ sơ vụ án, che hết tầm mắt .

      Đường Dật người luôn ngại chuyện cũng nhịn được mở miệng hỏi thăm:” Tôi thấy hôm nay mặt đội trưởng so với ngày hôm qua còn đen hơn, có phải có chuyện gì ?”

      Mộc Cửu ngẩng đầu, thành :” Chắc là vì ngày hôm qua lúc ta rửa chén bị bể cái.”

      “……..” đội trưởng của họ phát triển đến mức chỉ vì cái chén bể mà mặt đen đến vậy sao?

      “Mọi người ở đây có gì làm à?”, Hồng Mi bước nhanh vào văn phòng, vẻ mặt nghiêm túc : “Có án mạng rồi.”

      Sau khi nghe xong điện thoại Tần Uyên cũng từ phòng mình ra, hiển nhiên biết có vụ án, “Triệu Cường, Trần Mặc, theo tôi đến trường, Thạch Đầu và chị Mi nhanh chóng xác định thân phận người chết, Đường Dật ở lại đội chờ lệnh.” Tần Uyên xong nhìn đến chỗ ngồi của Mộc Cửu.

      Hồng Mi cũng chú ý đến Mộc Cửu, nghĩ thầm chắc là lần đầu tiên tiếp xúc với thi thể, chắc là chịu được, liền mở miệng : “Đội trưởng. cho Mộc Cửu ở lại đội , hôm nay trường có chút máu me, dù sao ấy cũng cần thiết phải .”

      Mộc Cửu đôi mắt tối đen nhìn thấy ánh mắt Tần Uyên : “Tôi sao.”

      “Được rồi, vậy mau hành động.”

      Mọi người đến trường vụ án, vừa mới xuống xe có thể ngửi được trong khí tràn ngập mùi tanh của máu tươi và rác. Tần Uyên đưa ra giấy chứng nhận, mang đội viên vượt qua tuyến phân cách.

      Lam Tiểu Nhã cùng tổ pháp chứng tới trường trước, việc thu thập chứng cứ cơ bản hoàn thành, Lam Tiểu Nhã đứng dậy nhìn Tần Uyên cùng đội tiến vào, liền cởi bao tay qua, “Đội trưởng, căn cứ vào bước đầu suy đoán, thời gian tử vong khoảng từ 10-12 giờ, tay chân người chết đều bị dây thừng buộc chặt tạo thành vết thương, căn cứ vào độ khô của vết máu thi thể vào rạng sáng 2-3 giờ sáng bị người ta đem đến đây, cho nên đây phải là trường thứ nhất, chỉ là nơi để vứt xác. Thi thể được di chuyển, tôi nghĩ để mọi người xem trước, chờ đem thi thể về cục cảnh sát, tôi kiểm tra kỹ hơn.” Lam Tiểu Nhã xong chuẩn bị rời , lại thấy có người nhìn hề nhúc nhích chằm chằm vào thi thể, chính là Mộc Cửu, ấy vóc dáng nhắn thu hút người xung quanh, đứng ở đó dễ dàng bị người ta bỏ qua.

      “A, Mộc Cửu cũng tới à?, nếu thấy khỏe theo tôi trở về .” Lam Tiểu Nhã theo bản năng xem Mộc Cửu là , thấy chắc chắn là tiếp thu được, thực nhìn thấy nhiều thi thể như là bị xiết cổ chết, nhảy lầu, chết đuối, thi thể để rất lâu có mùi thối chịu nổi, bị người ta cắt rời, mọi thứ đều thành thói quen, tại nhìn nhìn thi thể đến mức chớp mắt, có người khả năng tố chất tâm lý tốt, đặc biệt lần đầu đến trường, lần đầu nhìn thi thể, nếu là thân thể có chút khỏe, bên nôn như điên.

      Mộc Cửu, đôi mắt vô tình, lắc lắc đầu, tiếp tục nhìn thấy mặt đất là thi thể nữ, đây còn là trẻ, chắc là hai mươi tuổi, người mặc đầm màu đen, bị hung thủ vứt núi rác , tóc hỗn độn mặt đất, có dính nhiều máu, chỉ thế, chung quanh mặt đất cũng đầy vết máu, giống như là bức tranh lớn, hai tay của đều đặt ở bụng, đầu hướng nghiêng sang bên, con bướm vàng rực đặt tay, cánh vỗ lên xuống như muốn bay lên, rất giống như bức tranh được đặt ở giữa.

      Triệu Cường đứng bên cạnh Mộc Cửu, nhìn hình ảnh này, bịt mũi mở miệng : “Hung thủ này cũng ghê tởm, làm cho mặt đất toàn là máu , tự nhiên còn làm cho người chết giống như bức tranh.” Cho dù nhìn qua nhiều trường vụ án, nhưng nhìn đến thi thể này vẫn cảm thấy có chút thoải mái.

      quay đầu thấy Mộc Cửu, cảm giác so với còn trấn định và bình tĩnh hơn, “Tôi nè, sao có thể bình tĩnh như vậy, giống lần đầu thấy thi thể chút nào, giống Lam Tiểu Nhã, nhưng đừng học theo ấy, giống con chút nào.” Nếu làm Tiểu Nhã ở đây nghe được lời này, chắc cùng Triệu Cường cãi nhau trận, đáng tiếc ấy ở đây, cho nên Triệu Cường tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Con nên yếu đuối chút, xem Lam Tiểu Nhã tại chưa có bạn trai bởi vì ấy cái gì cũng sợ, ở trong phòng pháp y đều……”

      Mộc Cửu ngẩng đầu, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Triệu Cường, ràng nhìn qua là yếu đuối, Triệu Cường lại thấy có chút hoảng hốt, nghĩ Mộc Cửu chắc muốn gì nên liền im lặng.

      ồn.” xong ba chữ, Mộc Cửu tiếp tục xem thi thể.

      Tần Uyên nhìn thoáng qua chỗ của Triệu Cường, xoay người với người cảnh sát bên cạnh, “Người mục kích là ai?”

      Người cảnh sát bên cạnh vừa thấy Tần Uyên lập tức : “ Đội trưởng Tần, người mục kích là hai người nhặt ve chai, lúc 7 giờ sáng tới bãi rác này, tình cờ phát thi thể, bị dọa chết khiếp, cũng may là lập tức báo cảnh sát, hai người họ được đưa về cục. Bất quá đây là nơi hẻo lảnh, ngày thường có ai đến đây, nên trường bị thay đổi.

      Tần Uyên gật đầu, thấy Trần Mặc sau khi điều tra xung quanh trở về, cùng ba người : “Chúng ta về cục trước.”

      Trở lại cục, Tần Uyên bảo mọi người đến phòng họp.

      Thạch Nguyên Phỉ đem tất cả hình ảnh của tổ pháp chứng chiếu lên màn hình lớn: “Đội trưởng, điều tra được thân phận người chết, Đường Dật tìm ghi chép những người mất tích cũng có, chị Mi còn điều tra.”

      Trần Mặc chỉ vào ảnh trường vụ án : “Bỏ thi thể ở địa điểm thực hẻo lánh, nơi này hằng nằm để rác chất đống, căn bản chỉ có người nhặt ve chai mới đến đây.”

      Đường Dật tiếp lời: “Chọn nơi này để bỏ thi thể chắc hung thủ nghĩ bị phát sớm như vậy, theo ảnh chụp trường lúc hung thủ bỏ xác tốn nhiều thời gian, vết máu chung quanh thi thể có lẽ là hung thủ cố ý làm rơi đất, nó làm cho tôi có cảm giác khối màu đỏ đó là màu vẽ tranh sơn dầu.

      Triệu Cường hùa theo: “Đường Dật đúng, tôi thấy hung thủ chắc là rất thích vẽ tranh, còn cố ý vẽ cho người chết bức tranh.”

      Được tán thành, Đường Dật ngượng ngùng sờ đầu, đồng thời ra nghi hoặc của mình: “Nhưng có hai điểm tôi thấy rất kỳ quái, là hung thủ đặt lên thi thể con bướm, chắc là phải có ý nghĩa gì đó, hai là như Triệu , hung thủ vẽ cho người chết bức tranh, như vậy sao hung thủ đem bức tranh theo làm vật kỷ niệm, như vậy có thể thông qua bức tranh này lưu lại hồi ức đạt được thỏa mãn.

      Mộc Cửu vốn mở miệng đột nhiên : “Bởi vì có được vật kỷ vật tốt nhất rồi.”

      Đường Dật tò mò hỏi: “Là cái gì?” Trong lúc tất cả mọi người nhìn gương mặt thay đổi của Mộc Cửu.

      Mộc Cửu nhìn chắm chằm bức tranh, chậm rãi : “Com bướm.”

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 3

      Editor: Hachonie

      Thân thể chết linh hồn được giải thoát.

      Mọi người bị lời của Mộc Cửu làm cho khó hiểu cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra mạnh mẽ.

      “Mọi người, xem báo cáo ”, Lam Tiêu Nhã vội vã tiến vào, trong tay cầm báo cáo nghiệm thi, vẻ mặt tức giận: “Đúng là cầm thú, , phải bằng cầm thú, chính là biến thái.”

      Triệu Cường bị cơn tức của Lam Tiêu Nhã dọa: “Làm sao vậy bà chị? Ai chọc vậy?”

      “Nạn nhân là phụ nữ có thai!”, Lam Tiêu Nhã phẫn nộ đem báo cáo nghiệm thi đập lên bàn, phẫn nộ : “Bụng của ta bị người ta mổ ra cách cẩu thả, tôi phát cuống rốn nối với bào thai bị cắt, tôi tin chắc ấy lúc đó mang thai khoảng 6 tháng, thai nhi hình thành hoàn toàn! Hơn nữa tử cung của ấy cũng bị cắt bỏ, nhưng tay nghề tuyệt đối phải người chuyên nghiệp.” Lam Tiêu Nhã thở hổn hển, giận dữ tiếp: “Tôi tìm thấy chút thuốc gây mê nào trong cơ thể nạn nhân! Miệng ta có dấu vết bị băng dán che lại, nhưng có bị xâm phạm, nạn nhân chết do mất máu quá nhiều, tôi kiểm tra dấu vết rơi đất chính là máu, là máu của nạn nhân.”

      Lam Tiêu Nhã xong, ngồi xuống ghế thở hổn hển, cho dù nhìn qua nhiều thi thể nhưng lần này giống như có kim đâm vào đầu đau.

      Mọi người nghe xong dựng hết tóc gáy, vậy nghĩa là trong lúc nạn nhân hoàn toàn tỉnh táo bị hung thủ giải phẫu bụng, miệng bị dán băng đến nỗi muốn la cũng được, còn có đứa bé chưa hoàn toàn trưởng thành bị lấy ra mạnh mẽ, ấy thể bảo vệ sinh mệnh của đứa bé. này hơn 3 tháng nữa được làm mẹ của đứa bé, cứ như vậy vĩnh viễn mất đứa bé còn bị lấy mạng sống.

      “****”, Thạch Nguyên Phỉ cùng Triệu Cường nén được mắng.

      xác hai mạng bị hung thủ dùng phương thức như vậy tước đoạt hết, là tàn nhẫn làm người ta căm phẫn.

      Triệu Cường vừa kinh hoàng vừa phẫn nộ đột nhiên nghĩ đến gì đó, run rẩy mở miệng: “Nhưng ở trường chúng ta tìm thấy thi thể đứa bé.”

      “Đứa bé, kỷ vật.” Đường Dật bé giọng thầm, quay qua nhìn về Mộc Cửu, như hiểu ra, hỏi : “Chẳng lẽ đứa bé là kỷ vật của ?”

      Mộc Cửu trực tiếp trả lời mà thấp giọng : “Đem người mẹ giết chết, lấy ra đứa bé, giống như con bướm sau khi đau đớn được tiến hóa, từ trong kén bay ra, có được tự do, thân thể chết phải linh hồn được giải thoát sao?”

      “Vậy dưới tình huống như vậy đứa bé có thể sống được ?” Đường Dật ôm trong lòng tia ảo tưởng.

      Mặt Mộc Cửu chút thay đổi, bình tĩnh : “Đứa bé thể sống sót, với chết mới là giải thoát, nếu đứa bé còn sống với hung thủ còn ý nghĩa.”

      Phòng họp lần thứ hai rơi vào trầm mặc, đến khi cửa phòng bị đẩy ra lần nữa, lần này người vào là Hồng Mi, “Đội trưởng, tra được thân phận nạn nhân, Lý Lị, 24 tuổi, chưa kết hôn, người ở thành phố Y, 2 năm trước đến đây làm công, nạn nhân có thuê căn nhà kiểu cũ ở tiểu khu phía tây bắc, hai ngày trước là ngày trả tiền thuê nhà, ấy vốn luôn trả tiền thuê đúng ngày, nhưng ngày hôm qua chủ nhà du lịch về thấy tiền thuê, gọi điện thoại cho ấy cũng liên lạc được, phòng cho thuê cũng có người, vì lo cho ấy nên báo cảnh sát. Tôi mới liên hệ được với cha mẹ nạn nhân, họ lâu có liên lạc với nạn nhân, tình hình tại của nạn nhân cũng biết.”

      Tần Uyên từ đầu đến cuối gì, nghe xong gật đầu, ý bảo Hồng Mi ngồi xuống, với mọi người: “Được, tại chúng ta xem lại các mấu chốt của vụ án.”

      , nơi bỏ thi thể rất hẻo lánh, nên hung thủ phải có xe để vận chuyển thi thể.”

      “Hai, nạn nhân từng bị giam cầm, nên hung thủ phải có phòng riêng hoặc là phòng làm việc riêng.”

      “Ba, hung thủ để lại bất kỳ dấu vân tay hay dấu chân, thủ pháp tàn nhẫn nhưng vẫn xử lý mọi thứ cách bình tĩnh, giống lần đầu gây án.”

      “Bốn, nạn nhân chưa kết hôn, cho nên bạn trai hay là cha của đứa bé trong bụng nạn nhân có thể là tình nghi số .”

      “Năm, nạn nhân là phụ nữ có thai, chắc đến bệnh viện làm kiểm tra định kỳ.” Tần Uyên xong nhìn về phía Mộc Cửu: “Mộc Cửu có ý kiến gì ?”

      Mộc Cửu lắc đầu: “Tôi còn muốn xác nhận lại chút việc.”

      “Vậy chúng ta tiếp tục, Thạch Đầu và Trần Mặc điều tra bệnh viện nơi nạn nhân kiểm tra, rất có thể là bệnh viện gần tiểu khu, tìm xem có chiếc xe nào khả nghi , Đường Dật cậu tra xem trước đây có vụ án nào giống như vậy , nhất thiết là phụ nữa có thai, có thể là động vật, chị Mi gặp người chủ cho thuê nhà, hỏi xem trước khi chết nạn nhân có bạn trai hay bạn bè nào , Triệu Cường, Mộc Cửu theo tôi đến phòng thuê của nạn nhân.”

      Sau khi mọi người nhận nhiệm vụ xong nhanh chóng đứng dậy hành động.

      Triệu Cường bình thường rất nhiều, liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, thấy Mộc Cửu ngồi phía sau mặt chút thay đổi, muốn chuyện nhưng lại dám, bị nhìn qua như tuổi vị thành niên vừa mới vào đội mình ồ ào, nghĩ lại thấy buồn bực.

      Cứ như vậy đường ai chuyện cho đến khi đến nơi, Tần Uyên xuống xe đột nhiên mở miệng : “Triệu Cường, cần để ý đến ta, ấy cũng chỉ thuận miệng .”

      “A?” Triệu Cường có chút sửng sốt, sau đó hiểu lời của đội trưởng, cảm thấy thoải mái chút, nhưng nghĩ lại, đội trưởng sao lại sớm chút, làm nghẹn cả đường .

      Lý Lị thuê phòng kiểu cũ ở tiểu khu, tuy rằng hoàn cảnh tốt, phòng ốc có chút cũ kỹ, nhưng giá thuê tương đối thấp, cho nên tiểu khu này có rất nhiều người như Lý Lị chấp nhận thuê.

      Phòng thuê của Lý Lị chỉ có phòng ngủ, phòng khách, diện tích lớn, đồ dùng nhiều, nhưng nhà cửa nhìn qua bừa bộn, Tần Uyên vừa tiến vào cảm giác liền khó chịu, nhăn mày lại, nơi này chất đống đồ lặt vặt, quần áo cùng rác rưởi, nghĩ đây là phòng của .

      Triệu Cường sờ sờ mũi, đến phòng bếp, hô lên chịu nổi: “Nhà này dơ bẩn, bên trong bồn toàn là chén bát chưa rửa, đồ ăn ôi thiu, này lôi thôi mà.”

      Tần Uyên nghe điện thoại của Thạch Nguyên Phỉ sau đó với hai người: “Thạch Đầu tìm được bệnh viện phụ sản mà Lý Lị đến kiểm tra, tìm thấy bện án của ấy.”

      Ba người tìm kiếm xung quanh nhà nhưng có manh mối nào, Tần Uyên ở bên trong ngẩn ngơ suy nghĩ giây, rồi vội vã ra bên ngoài, “ có di động và bệnh án, nghĩa là nạn nhân bị hung thủ bắt cóc đường đến bệnh viện hoặc từ bệnh viện về nhà.”

      Mộc Cửu ra cuối cùng, con ngươi u tối nhìn Tần Uyên, bình tĩnh mở miệng: “Tôi có thể phác họa sơ về chân dung hung thủ.”

      Ba người vừa mới trở về cục vào phòng thấy vẻ mặt tức giận của Hồng Mi, hoàn toàn giống dáng vẻ dịu dàng, hòa nhã như bình thường, Triệu Cường nhìn thấy kỳ quái liền hỏi: “Chị Mi, làm sao vậy, điều tra được gì rồi?”

      tìm được bạn trai của Lý Lị, chính là cha của đứa bé trong bụng ấy, có gì đáng nghi ngờ.” Hồng Mi căm giận : “Bởi vì có bằng chứng ngoại phạm cực kỳ tốt, biết mấy ngày nay làm gì ? cùng bạn mới du lịch tại thành phố W! Sau đó tôi hỏi có biệt việc Lý Lị mang thai , mọi người đoán xem trả lời thế nào, ‘biết rồi, tôi sớm bảo ấy phá nhưng ấy lại chịu, tôi tất nhiên chia tay với ấy.’, mọi người xem còn là người sao, tại thời điểm mang thai đứa bé của bị giết hại, chơi vui vẻ! Tôi tức chết, đàn ông chẳng có ai tốt cả!”

      Lam Tiêu Nhã nghe được tin tức cũng chạy tới phụ họa: “Chính xác, đàn ông chẳng có ai là tốt cả.”

      Thạch Nguyên Phỉ bất đắc dĩ : “Chị Mi, chị vậy cũng có nghĩa là Tống đó.”

      “Khụ, khụ, trừ Tống ra.” Hồng Mi khó nén giọng điệu thể chồng mình rất tốt.

      Trừ Mộc Cửu, mọi người đều là đàn ông, được gì, cần thiên vị như vậy chứ.

      “Đội trưởng!” Đường Dật cầm đống tài liệu chạy vào phòng, nhìn biểu của họ có chút khó hiểu, nhưng lập tức báo cáo manh mối mình điều tra được: “Đội trưởng, tôi hỏi qua vài cảnh sát hình phá nhiều án mạng cũng có vụ án nào giống như của Lý Lị, nhưng lại có vài vụ ngược đãi chó hoặc mèo, chính xác là mấy tháng này phát ra chó hoặc mèo bị mổ bụng, đều là ở tiểu khu nạn nhân hoặc thùng rác ở gần tiểu khu đó.”

      Tần Uyên kiểm tra lại sau đó với mọi người: “Đến phòng họp.”

      Đợi mọi người ngồi xuống, Tần Uyên hướng Mộc Cửu : “Mộc Cửu, bắt đầu .”

      “Hung thủ là nam, tuổi khoảng từ 30 tới 35, người ở thành phố này, ở trong phạm vi bệnh viện mà nạn nhân đến và nơi nạn nhân bị giết, tức là ở trong cùng tiểu khu, tính tình cố chấp, vui buồn thất thường, dễ nóng giận, tự cao mà cũng tự ti, giỏi giao tiếp với người khác, nhưng cuộc sống của rất có trật tự, có nghề nghiệp ổn định, cuộc sống số vô cùng khó khăn, sinh ra trong gia đình mô côi cha hoặc là cha bỏ rơi mẹ con , mẹ mình nuôi khôn lớn, từ bé có cuộc sống bần cùng, có thể bị khuyết tất do tai nạn hoặc bị bẩm sinh từ bé, bởi vậy nên bị mọi người kỳ thị, sỉ nhục. Hơn cả việc oán hận người cha bỏ rơi , càng oán hận mẹ của mình, 2-3 tháng trước có lẽ mẹ mất, đây có thể là nguyên nhân kích thích , nghĩ mình được giải thoát rồi, nhưng phải, vẫn sống trong đau khổ.

      Đến khi phát ra nạn nhân cùng mẹ của mình rất giống nhau, nơi nương tựa, cuộc sống thấp kém, chưa kết hôn mà mang thai, đứa bé lại bị cha mình từ bỏ nhưng lại kiên trì sinh đứa bé ra, cảm thấy ấy có tư cách làm mẹ, nếu ấy sinh đứa bé ra, đứa bé kia cũng giống như vĩnh viễn sống trong đau khổ, cho rằng thông qua việc giải thoát cho đứa bé mình cũng được giải thoát, nên xem mình là người trừng phạt và cứu giúp người.

      rất cẩn thận, tùy tiện hành động, khi có cơ hội, nhanh chóng khống chế nạn nhân đem ấy lên xe, hung thủ có tính khống chế rất mạnh, sau khi nhốt nạn nhân lại, dùng dây thừng trói chặt tay chân nạn nhân, dùng băng keo dán miệng ấy, ngừng hỏi nạn nhân có cần đứa bé này hay , cho ấy chuyện vì cho rằng nếu ấy mở miệng dối, nếu nạn nhân kiên trì gật đầu cần đứa bé hung thủ càng thêm kích thích, trừ lần đó ngược đãi ấy, thậm chí còn vuốt ve bụng của ấy, cho đứa bé được giải thoát ngay lập tức.

      Sau đó đến phòng thuê của nạn nhân, phát phòng ấy rất bừa bộn, sau khi trở về bắt đầu vẽ tranh, sau đó mổ bụng nạn nhân, lấy ra đứa bé cũng cắt bỏ tử cung xem như tước đoạt khả năng sinh sản của ấy, việc này có thể làm cho thấy mình có sức mạnh.

      Cuối cùng lái xe đem nạn nhân bỏ ở bãi rác, địa điểm này với cũng có ý nghĩa, cho rằng ấy đáng ra phải ở đó.

      còn có thể tiếp tục giết người, bởi vì cảm giác thỏa mãn rất ngắn ngủi, có được thực giải thoát, khi cảm giác thỏa mãn biến mất, tìm đối tượng tiếp theo.” Triệu Cường thở hổn hển, đặt cuốn vở trong tay xuống, “Xong rồi, đây là những thứ Mộc Cửu phân tích.”

      Thạch Nguyên Phỉ giơ tay, khó hiểu hỏi: “Tôi có thể hỏi vì sao mà cần cậu tiếp như vậy ?”

      Triệu Cường lộ ra bộ mặt bất đắc dĩ: “Tôi sợ mọi người nghe hiểu, làm cho Mộc Cửu giải thích lại nhưng ấy lại lười .”

      Lam Tiêu Nhã cười khúc khích, lưu tình vạch trần : “Tôi thấy chắc là cậu nghe hiểu rồi.”

      Hồng Mi nghe chăm chú: “Tôi thấy thần kỳ nha, Mộc Cửu sao em có thể suy đoán ra được.”

      Biết Mộc Cửu thích giải thích, Tần Uyên liền ra phán đoán của mình: “Là vì bức tranh kia, bức tranh vẽ nạn nhân rất mơ hồ, ràng là vẽ tùy ý, nghĩa là muốn tốn thời gian khuôn mặt, rất bất mãn và phẫn nộ, nhưng khi vẽ con bướm rất tinh tế, sử dụng nhiều thời gian, bởi vì nó đại diện cho đứa bé, biểu cho chính .”

      Mộc Cửu gật đầu tỏ vẻ tán thành.

      “Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra hung thủ, Thạch Đầu, sắp xếp lại các manh mối điều tra, Tiểu Nhã kiểm nghiệm những con chó hay mèo bị mổ bụng xem có phải cùng người làm , Đường Dật cùng Trần Mặc, xem các thi thể động vật ở tiểu khu, hỏi xem có ai nhìn thấy là người nào làm , chị Mi kiểm tra chặt chẽ những người mất tích đặc biệt là người cùng tiểu khu với Lý Lị.”

      Triệu Cường đợi cả buổi cũng chưa nghe được nhiệm vụ của mình, chỉ vào vẻ mặt mờ mịt của mình, “Đội trưởng, vậy tôi làm gì?”

      “Ra ngoài gọi đồ ăn .”

      “…”

      ===========================================================

      “Ô ô ô.”, Miệng của người phụ nữ bị băng dán lại, dốc sức lắc lư thân thể, miệng phát ra thanh nức nở.

      Hai tay của người đàn ông nắm chặt lại, miệng phát ra thanh gầm , cào tóc mình táo bạo lại lại, thanh của người phụ nữ rơi vào tai càng lúc càng vang.

      “Đông!” dừng lại đánh quyền vào bức tường bên cạnh người phụ nữ, người phụ nữ bị kinh hãi, thân thể run run, gương mặt đầy nước mắt chịu đựng phát ra thanh gì.

      Người đàn ông thở hổn hển, ngực phập phồng dữ dội, ngồi xổm trước mặt người phụ nữ, vươn tay nhàng vuốt ve bụng của , lạnh giọng hỏi: “ có cần đứa bé này ?”

      Người phụ nữ mạnh mẽ gật đầu, trong mắt tràn đầy cầu khẩn.

      Người đàn ông nóng nảy đứng lên, hướng về phía người phụ nữ rống: “Vì cái gì? vì cái gì mà phải sinh ra nó? Sinh ra nó để có được đồng tình, để đổi lấy trái tim của người đàn ông kia sao?”

      “Ô ô ô ô.” Người phụ nữ ra sức lắc đầu, người đàn ông lại ngồi xổm xuống vuốt bụng của người phụ nữ, người phụ nữ dám động, hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt chuyện.

      ôn nhu mở miệng: “Con yên tâm, ta lập tức giải thoát cho con, ta bảo đảm.”
      Last edited by a moderator: 13/7/17

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 4

      phẫn nộ thường là do bản thân yếu đuối, nó ở phía sau ngươi, chậm rãi chiếm đoạt ngươi.

      Lúc Tần Uyên, Mộc Cửu và Lam Tiêu Nhã đến chỗ xảy ra án mạng thứ hai là hai giờ sáng, hình bóng của nữ nạn nhân nằm mặt đất đặc biệt lạnh lẽo.

      Tần Uyên lạnh lùng nhìn Lam Tiêu Nhã bắt đầu nghiệm thi, Mộc Cửu đứng bên cạnh sắc mặt thay đổi, nhúc nhích, nhìn giống như bức tượng.

      “Trong miệng nạn nhân có chút đồ.”, đột nhiên Lam Tiêu Nhã phát gì đó, mở miệng nạn nhân lấy ra bao , vừa mở ra thấy trong lòng rùng mình, rất khẳng định : “Đội trưởng, đây là ma túy.”

      Tần Uyên cầm bao đó hỏi: “Nạn nhân từng sử dụng ma túy?”

      Lam Tiêu Nhã đem cánh tay lật trở lại rồi : “ xem này, tay ấy có lỗ kim.”

      “Ở khu vực này thường xuyên có giao dịch ma túy nên hung thủ mới đem ấy để ở đây.” Việc này càng chứng minh suy đoán của Mộc Cửu là thể bỏ qua, địa điểm mà hung thủ bỏ xác nạn nhân đều có ý nghĩa, có oán hận sâu sắc với mỗi nạn nhân.

      Lam Tiêu Nhã làm kiểm tra đơn giản sau đó đứng dậy : “Đội trưởng, đánh giá bước đầu cho thấy thời gian tử vong là tầm khoảng 8-9 giờ tối, phương thức gây án cùng với vụ lần trước cũng tương tự, điểm duy nhất giống là nạn nhân này tay và cổ có chút vết thương, chắc là lúc còn sống phản kháng.”

      Tần Uyên : “Cả hai lần hung thủ gây án đều quá ngày, ràng là rất gấp gáp, bắt cóc người mới khi nạn nhân trước vừa mới được phát , quá trình giết người cũng thuận lợi, nhất định xảy ra chuyện gì đó mới làm cho thay đổi như vậy.”

      Cửu nghe xong, ngáp cái, để ý : “Bệnh của ngày càng nghiêm trọng, sắp khống chế được rồi.”

      Sau khi xử lý xong trường ba người cùng về cục cảnh sát, trời rạng sáng nhưng văn phòng đội Điều Tra Đặc Biệt vẫn còn sáng đèn, giống như ban ngày, tất cả mọi người đều bận rộn, Mộc Cửu nhìn như liên quan, vừa vào văn phòng liền nghỉ ngơi, đời này có hai thứ khiến chịu nổi, là ăn no, hai là ngủ đủ, kiên trì đến lúc này, cho rằng nể mặt mọi người lắm rồi, huống chi nhiệm vụ của hoàn thành.

      Ngoại trừ Mộc Cửu, mọi người mất ngủ đêm, sáng sớm, Hồng Mi vội vã vào văn phòng: “Đội trưởng, xác nhận được thân phận nạn nhân, Mạnh Hiểu Thanh, 26 tuổi, có việc làm, mang thai 4 tháng, cha mẹ đều mất, người thân chỉ còn ông bà ngoại, nhưng họ ở chung với ấy. Buổi tối ấy vốn có hẹn cùng bạn bè cùng ăn cơm, nhưng ấy đến, ai có thể liên lạc được, chắc là lúc đó bị hung thủ bắt . Tôi có hỏi bạn bè của ấy, ấy trước kia có sử dụng ma túy, nhưng sau khi biết mình mang thai bắt đầu cai nghiện, ấy cũng bị bạn trai bỏ rơi.

      Đường Dật thở dài: “Con của ấy sanh ra cũng có thể bị nhiễm HIV.”

      Trần Mặc rửa mặt sau đó với Đường Dật: “Đường Dật, thời gian xảy ra vụ án so với bây giờ cũng lâu, chúng ta quay lại mấy tiểu khu đó kiểm tra .”

      Đường Dật gật đầu, nhanh chóng mang cặp theo Trần Mặc ra ngoài.

      “Ê, hai người phải ra ngoài hả, khoan , lấy điểm tâm trước .” Triệu Cường vừa ra ngoài mua điểm tâm xong gặp họ, vội vàng lấy bánh bao và sữa đậu nành trong túi ra đưa họ.

      “Cảm ơn Cường.” Đường Dật đem bánh bao và sữa đậu nành bê trong ngực, quay đầu thấy Trần Mặc xa vội vàng đuổi theo, “ Mặc, chờ em với.”

      Triệu Cường thấy họ buồn cười, chuẩn bị quay đầu lại thấy, bên túi to xuất cái bóng trắng , Triệu Cường liền thấy Mộc Cửu vừa mới tỉnh ngủ với mái tóc xõa, trong nháy mặt lấy bốn cái bánh bao.

      Triệu Cường giật mình hỏi: “Sao lại ăn nhiều vậy?”

      Mộc Cửu nhìn , sau khi ăn xong cái mới mở miệng : “Đói chết rồi.” Sau đó lại nhét vào miệng cái.

      Tần Uyên cũng đến, lấy ra hai cái bánh bao, nhìn thoáng qua Mộc Cửu ăn hết ba cái bánh bao, suy nghĩ chút, rồi lại vào lấy thêm cái nữa.

      Bên cạnh đó, các thành viên khác cũng đến lấy bánh bao, đến khi Triệu Cường nhìn lại, trong túi chỉ còn duy nhất cái bánh bao, đúng là khóc ra nước mắt, ràng là mình tính đủ rồi mà!

      Triệu Cường đáng thương gặm bánh bao, cùng Tần Uyên và Mộc Cửu lên xe. Từ kính chiếu hậu thấy Mộc Cửu sau khi giải quyết năm cái bánh bao hết sức thỏa mãn vuốt bụng.

      Triệu Cường vuốt bụng còn trống, nhẫn tâm : “Em Mộc Cửu à, sáng sớm ăn nhiều như vậy mà bị chướng bụng sao?”

      “Chỉ vừa đủ thôi.” Mộc Cửu hỏi ngược lại: “ tại đói bụng sao?”

      Triệu Cường liền trưng ra khuôn mặt khóc lóc kể lể: “Đương nhiên là đói rồi, tôi chỉ mới ăn có cái bánh bao.”

      “Bởi vì thể chịu đựng cảm giác đói bụng như nên tôi mới ăn nhiều như vậy.” Mộc Cửu với vẻ mặt thản nhiên.

      “…”

      Lúc sắp đến tiểu khu nhận được điện thoại của Đường Dật gọi đến: “Đội trưởng, chúng tôi tìm được người khả nghi.”

      “Chúng tôi lập tức qua đó.”

      Sau khi Đường Dật chuyện điện thoại xong ở dưới lầu chờ, nhìn thấy xe của họ dừng lại liền chạy nhanh qua: “Đội trưởng, theo miêu tả của hàng xóm, ở tầng hai có thanh niên 30 tuổi, hai tháng trước mẹ vừa mất, bình thường hàng xóm ít khi gặp , hơn nữa chưa từng chuyện với nhau, làm cho người ta có cảm giác kỳ quái. tháng trước, có người thấy mang theo con chó về nhà, hơn nữa trong nhà còn ngửi được mùi thuốc tẩy nồng nặc. Người đó sáng nay nhìn thấy vội vàng lái xe ra ngoài.

      Trần Mặc nghe điện thoại xong cũng tới, vẻ mặt nghiêm túc : “Đội trưởng, Thạch Đầu vừa gọi điện tới, chủ nhà này là Trần Vĩnh Niên, 31 tuổi, đúng là hai tháng trước mẹ mất, hơn nữa xe của còn xuất vài lần ở bệnh viện nơi nạn nhân thứ nhất đến kiểm tra.”

      Tần Uyên lập tức : “Phá cửa vào.”

      Căn phòng u tối có được tia sáng mặt trời, nồng nặc mùi thuốc tẩy, căn phòng ấm áp để lộ ra chút ý nghĩ lạnh lùng, vài bức tranh bị đặt bừa bãi ở góc, vào trong phòng khách có chiếc ghế dựa bằng gỗ ở giữa, bên dưới thấm đẫm máu biến thành màu đỏ nâu, thoang thoảng mùi máu tươi.

      Triệu Cường nhìn chiếc ghế dựa nghĩ đến hai người phụ nữa có thai bị trói, phải chịu tra tấn tàn nhẫn liền cảm thấy sợ hãi, khổ sở nên lời: “Đây chắc là trường thứ nhất rồi, vậy để đứa bé ở đâu?”

      Cường vào đây chút.” Lúc Cửu ở trong phòng ngủ hướng phòng khách gọi.

      Triệu Cường vừa nghe vội vàng chạy tới hỏi: “Có chuyện gì?”

      Mộc Cửu chỉ vào cái giường, vẻ mặt bình tĩnh : “Dưới giường hình như có gì đó, lấy ra xem .”

      Triệu Cường thầm nghĩ, có thể là dưới giường giấu hung khí gây án, nghi ngờ, vội quỳ rạp mặt đất, thân thể hướng vào bên trong, sờ sờ chút đụng phải cái gì đó như cái bình thủy tinh, lại dịch vào trong chút, chậm rãi kéo ra, Triệu Cường nâng lên, nhìn chăm chú vào vật bị mình kéo ra.

      Ngay sau đó, “Ối, má ơi, tử cung!” Triệu Cường ngồi dưới đất lui về sau vài bước, ràng cái bình thủy tinh kia chứa đứa bé.

      Mộc Cửu chẳng những bị dọa, ngược lại ngồi xổm xuống nhìn trong chốc lát, mặt thản nhiên: “Quả nhiên ở trong này.”

      “Cái gì?” Triệu Cường vừa nghe, trợn mắt nhìn, “Em Mộc Cửu, biết dưới sàn là vật này còn cho tôi biết trước. đúng là biến thái, đem thứ này đặt dưới sàng có cũng có thể ngủ được.”

      Ba người kia nghe được động tĩnh cũng vào phòng ngủ, lá gan Đường Dật cũng , nhìn thoáng qua liền lui , chân liền đụng trúng vật gì đó mặt đất: “Ồ, nơi này có chiếc di động.”

      Mộc Cửu vẫn cúi đầu nhìn bình đựng trẻ con, lại mở miệng : “Mở tin nhắn ra xem trước .”

      “A?” Đường Dật tuy hiểu nhưng vẫn mở tin nhắn, xem xong vẻ mặt khiếp sợ: “Đội trưởng, xem.”

      “Họ tìm được rồi.”

      Triệu Cường thể tin : “Có người mật báo cho ? Nhất định là chuẩn bị chạy trốn rồi.”

      Mộc Cửu ngẩng đầu, phủ định lời của Triệu Cường: “Yên tâm chạy trốn đâu, còn có việc quan trọng chưa làm xong.”

      Tần Uyên thâm trầm nhìn , sau đó liền gọi điện thoại: “Thạch Đầu, Trần Vĩnh Niên sinh ra ở bệnh viện nào?”

      Thạch Nguyên Phỉ nghe xong lập tức xem tài liệu điều tra: “Bệnh viện nhân dân số 18, địa chỉ em gửi qua di động cho .”

      “Lập tức phái người đến đó.”

      “Ách, khoan , đội trưởng! Đội Hình đến đó trước rồi, mới vừa có người ở bệnh viện dùng dao bắt cóc thai phụ.”

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 5

      Ngày ngày tôi bị dày vò nhưng thể nào tự cứu chính mình được.

      Đội Điều Tra Đặc Biệt nhanh chóng đến bệnh viện nhân dân số 18, lúc này khuông viên bệnh viện bị phong tỏa, bên trong có bốn thành viên đội Hình , xung quanh có rất nhiều người đến xem.

      Tần Uyên dẫn thành viên vượt qua tuyến phân cách, đội trưởng đội Hình thấy Tần Uyên đến, mặt nghiêm túc : “Đội trưởng Tần, hung thủ bắt cóc phụ nữ có thai, cầm cự 15 phút, chuyên gia đàm phán còn ở trong đó nhưng đến bây giờ hung thủ chưa đưa ra cầu gì, tình huống của thai phụ cũng lạc quan lắm.”

      Tần Uyên trầm giọng : “Đội bắn tỉa đâu?”

      Mặt đội trưởng đội Hình lộ vẻ khổ sở: “Đều vào vị trí nhưng tại có chỗ tốt để bắn, rất nguy hiểm với thai phụ đó.”

      Thai phụ bị bắt giữ có thai 5 tháng, hai tay che ở bụng, sắc mặt trắng bệch, mặt đầy nước mắt, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, nếu tiếp tục như vậy, thai phụ đó gặp nguy hiểm.

      “Hung thủ có lý trí, thể tùy tiện hành động. Người nhà của thai phụ đâu?

      Cảnh sát bên cạnh vội vàng chạy đến ”Đội trưởng Tần, đội trưởng Nghiêm, cha mẹ của người phụ nữ đó ở bên ngoài, chồng công tác, thông báo cho ấy biết tình hình ở đây, nhưng tiếng nữa mới tới được.

      Thai phụ đó chắc chắn cầm cự được tới tiếng, lúc nào ấy cũng có thể gặp nguy hiểm, Tần Uyên quyết định nhanh: “Tôi giả làm chồng của thai phụ đó.”

      Tần Uyên lui đến vị trí hung thủ nhìn thấy, cởi cảnh phục, tháo xuống tất cả trang bị, dùng nước rắc lên trán, có vài người cảnh sát cùng Tần Uyên vội vàng chạy lên.

      Trần Vĩnh Niên phát có người đến gần, nắm chặt con dao để cổ thai phụ, Tần Uyên vừa thấy liền chạy đến hô to: “Bà xã, đến cứu em đây, bà xã em yên tâm, em và đứa có gì đâu.”

      ngoài dự liệu của Tần Uyên, nghe xong lời của , Trần Vĩnh Niên có chút ngập ngừng, sau đó nhìn có chút đề phòng, tựa như muốn xem kỹ lời có đúng .

      Mà thai phụ kia sau khi nghe Tần Uyên , lúc đầu có chút sững sờ tuy rằng biết mục đích của nhưng vẫn phối hợp với Tần Uyên, mạnh mẽ hô lên: “Ông xã.”

      “Tiên sinh, van xin , đừng làm hại vợ và con tôi, tôi thực rất thương đứa , tôi rất con của tôi.” Tần Uyên vừa vừa chậm rãi bước đến phía trước.

      Trần Vĩnh Niên đưa mắt nhìn lần lượt Tần Uyên và thai phụ, chồng của thai phụ này đến làm rối suy nghĩ của , lúc này chú ý Tần Uyên đến gần, nắm chặt dao trong tay, bối rối đấu tranh nội tâm.

      Tần Uyên vừa chuyện vừa chậm rãi đến gần Trần Vĩnh Niên, chờ cơ hội cứu thai phụ.

      phải chồng của thai phụ đó, chỉ là cảnh sát giả trang thôi.” Đúng lúc này, bỗng nhiên trong những người vây xem có người hô to, phá vỡ toàn bộ cục diện bế tắc, cũng xóa bỏ lưỡng lự cuối cùng của Trần Vĩnh Niên, kề mặt vào tai thai phụ, giọng lạnh băng mang theo oán hận: “Tôi biết gạt tôi, và mẹ tôi cùng những người phụ nữ đó đều giống nhau, có tư cách làm mẹ!”

      Người đàn ông hô lớn trong đám đông bị cảnh sát chế phục, áp giải lên xe cảnh sát, khí ở trường ngay lập tức dậy sống, ánh mắt thấy Trần Vĩnh Niên chuẩn bị giết người Tần Uyên nhanh chóng phóng đến chỗ bọn họ.

      ấy và mẹ giống nhau sao?” giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên làm phá vỡ bầu khí có, từng câu từng chữ được truyền đến tai Trần Vĩnh Niên cách ràng. câu như vậy làm cho hành động của Trần Vĩnh Niên dừng lại, nhanh chóng quau đầu, tìm người vừa .

      Tần Uyên biết là ai , quay đầu liền thấy Mộc Cửu bị những cảnh sát khác chặn lại, đứng ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt.

      Trần Vĩnh Niên thấy Mộc Cửu, liền hướng Tần Uyên hô to: “ ra phía sau, để ấy đến đây!”

      Trong lòng Tần Uyên có kế hoạch tốt, thuận theo ý Trần Vĩnh Niên chậm rãi lui về phía sau, đồng thời bảo cảnh sát nhường đường cho Mộc Cửu qua, có ai cản trở, chút dừng lại, thẳng đến phía trước, liền đụng phải Tần Uyên.

      Tần Uyên nhìn chằm chằm mặt Mộc Cửu: “Có thể tin tưởng ?”

      Mộc Cửu nghe vậy có dừng lại, ma sát bả vai Tần Uyên tiếp tục bước , “Tôi hiểu .”

      Tần Uyên quay đầu thấy Mộc Cửu thẳng đến chỗ của Trần Vĩnh Niên, hoàn toàn lui ra ngoài, ở bên chờ thời cơ.

      Mộc Cửu đến gần làm cho Trần Vĩnh Niên cảm thấy có nguy cơ, khi cách khoảng chừng mười bước dừng lại, nhưng gì, chỉ dùng ánh mắt u tối lẳng lặng nhìn .

      Căng thẳng vài giây, Trần Vĩnh Niên có chút khó chịu : “Lời vừa rồi của có ý gì?”

      Mặt Mộc Cửu chút thay đổi, nhìn , trầm giọng : “ ấy giống mẹ , mẹ điếm.”

      Bỗng chốc ánh mắt Trần Vĩnh Niên mở to, hoảng sợ hỏi: “Làm, làm sao biết?”

      Nét mặt Mộc Cửu ung dung, trả lời , tiếp tục lời của mình: “Bà ấy sinh ra vì chính bản thân mình, vì muốn có cuộc sống tốt, nhưng cha lại chấp nhận . Sau khi sinh ra, mẹ vẫn tiếp khách, vì để im lặng, bà ấy thậm chí cho uống thuộc ngủ, khi còn , để phiền bà ấy, mẹ để ngồi trong phòng khách vẽ tranh.”

      Vẻ mặt Trần Vĩnh Niên từ hoảng sợ biến thành đau khổ, “Bà ấy chưa bao giờ chăm sóc tôi, mỗi ngày chỉ biết đem đàn ông về nhà. Những năm đó ở nhà, thấy cái gì tôi cũng đều vẽ lại lần, mà bức tranh sống động đầu tiên tôi vẽ chính là con bướm, nó đậu cửa sổ nhà tôi, xinh đẹp, tự do, chỉ cần vỗ cánh có thể bay , nhưng tôi lại thể, tôi chỉ có thể sống cuộc đời đau khổ trong căn phòng tối tăm.”

      Trần Vĩnh Niên hồi tưởng lại mọi chuyện qua, vết sẹo ngày xưa nay lại bị vạch ra lần nữa, hình ảnh này mãi ở trong tâm trí , xua , xóa mãi được, thống khổ vì thất bại tích tụ ngày càng nhiều, thể nào chạm đến điều mơ ước từ , cuộc sống lại giày vò , làm ngày càng thấp hèn, “Tất cả là vì bà ấy!” Bởi vì mẹ , mới trở thành như vậy.

      Ánh mặt Mộc Cửu chợt lóe lên, đột nhiên : “Nên hận mẹ , hận đến mức giết bà ấy.”

      , tôi giết bà ấy, bà ấy chết do bệnh tim! Bệnh tim!”, kêu to, lui về phía sau, mặc dù phía sau là bức tường vẫn muốn cách xa Mộc Cửu chút, muốn tránh ánh mắt của Mộc Cửu như muốn trốn tránh .

      Trong mắt lên sợ hãi tránh được ánh mắt Mộc Cửu, tiến đến hai bước, càng áp chế , ánh mắt đen nhánh như là có thể thấy trong lòng nghĩ gì, “Bà ấy có thuốc, nhưng lại đổi thuốc của bà ấy, khi bà ấy hấp hối có thể gọi cấp cứu nhưng chỉ trơ mắt nhìn bà ấy ngừng thở, chẳng lẽ phải giết bà ấy sao?”

      thở dốc, kiên quyết giải thích: “, phải vậy, là tôi giúp bà ấy giải thoát, bà ấy đau khổ như vậy, tôi giúp bà ấy giải thoát!”

      Mộc Cửu tiếp tục : “Giống hai người phụ nữa cùng đứa bé của họ.”

      thở gấp, ánh mắt tràn đầy oán hận, giận dữ gầm lên: “Họ xứng đáng làm mẹ, đứa bé sinh ra phải chịu đựng đau khổ của các ấy, cũng giống như đau khổ của tôi.”

      Mộc Cửu nhìn thấy cổ tay có nhiều vết dao cắt, thản nhiên : “ giải thoát cho các ấy, vậy còn sao? được giải thoát, thử tự mình giải thoát nhiều lần nhưng thành công.”

      Sắc mặt Trần Vĩnh Niên trắng bệch, đau khổ cắn chặt môi, lên tiếng.

      Mộc Cửu từ từ tiến lên phía trước, “ chống đỡ được nữa đâu, chung quanh bị cảnh sát bao vây, bắt chỉ còn là vấn đề thời gian. Dù tại ra tay cũng được, tay nhanh chóng cầm được dao nữa, còn uy hiếp chỉ có thể bị bắt, nghĩ lại kết quả chắc chắn bị bắt. bị nhốt trong phòng giam hỗn loạn đợi đến khi chết, họ dùng súng bắn , đến lúc đó sinh mệnh còn nằm trong tay nữa.” cách chỗ khoảng hai ba bước chân dừng lại.

      “Từ khi sinh ra, đến khi chết, sinh mạng của do bản thân khống chế, bây giờ dao còn trong tay , mạng của vẫn còn trong tay .” Mộc Cửu nâng tay phải lên, như bắt gì đó, nắm lại đặt ngực mình, ngữ điệu nhàng như mê hoặc dụ dỗ: “Hãy giải thoát cho chính mình .”

      Trần Vĩnh Niên chăm chú nhìn từng động tác của Mộc Cửu, qua ánh mắt tối đen của Mộc Cửu có thể nhìn thấy bộ dáng thảm hại của , cúi đầu, nhìn con dao kề cổ người phụ nữ có hơi run sợ, lời của Mộc Cửu tựa như con bướm kia, mà nó ngay trước mặt , chỉ cần vươn tay có thể bắt lấy.

      chậm rãi buông tay phải ra, thai phụ bị hạ đường huyết tê liệt mặt đất, nhìn thấy ánh mắt của Mộc Cửu, cười rồi dùng dao đâm vào chính mình, cuối cùng tất cả đều được giải thoát rồi.

      Tần Uyên đến gần, thấy vậy vội chạy đến chỗ Trần Vĩnh Niên khống chế , bẻ tay cầm dao của ra sau lưng, Trần Vĩnh Niên liều mình vùng vẫy ra, bây giờ thân thể ốm yếu của lại có sức mạnh kinh người, gầm lên muốn thoát ra, lại bị Tần Uyên mạnh mẽ giữ chặt, Tần Uyên thấy kích động, nhanh chóng bẽ gãy con dao của , sau đó có người cảnh sát mang còng tay đến còng Trần Vĩnh Niên lại, Tần Uyên ngồi xổm xuống ngẩng đầu, liền thấy cặp mắt tối đen kia nhìn toàn bộ quá trình, thậm chí nhân vật chính của cả quá trình là nhưng lại lẳng lặng đứng đó coi thường mọi thứ xung quanh, như người tàn nhẫn trừng phạt người khác.

      Tần Uyên nhíu chặt mày, chăm chú nhìn Mộc Cửu, hai người cứ như vậy, ngồi xổm, đứng đối diện nhau.

      “Đội trưởng, em Mộc Cửu, còn việc gì nữa, chúng ta thôi.” Triệu Cường đến nhìn thấy họ, thầm nghĩ, hai người nay làm gì vậy?

      Vừa rồi giống như ổn định lại Mộc Cửu hạ mắt, lấy tay vuốt bụng : “Tôi đói rồi.”

      “Cái gì? Sao có thể đói bụng? Buổi sáng ăn năm cái bánh bao mà!” Triệu Cường nghe xong như nhìn thấy người ngoài hành tinh.

      Mộc Cửu thản nhiên : “ nhiều như vậy tất nhiên phải đói rồi.”

      Triệu Cường xem thường : “Tôi còn nhiều hơn.”

      “Vậy bây giờ có đói bụng ?”

      “Đói” tại bụng hoàn toàn trống .

      “Vậy sao tôi lại thể đói bụng, đúng là có đầu óc mà.”

      “……” Triệu Cường cảm thấy bị nghẹn họng.

      Triệu Cường sửng sốt giây sau giận dữ : “ vừa rồi còn khen tôi là thiên tài mà.”

      “Tôi chuẩn bị thu lại câu kia, biết vấn đề đó chỉ có thể chứng minh có hiểu biết thông thường thôi.”

      Triệu Cường tức giận , “Ngay cả cái này cũng biết, vậy ngay cả hiểu biết thông thường cũng có!”

      Đường Dật đứng bên cũng bị lây là có hiểu biết thông thường cúi đầu đỏ mặt

      Vẻ mặt Mộc Cửu chút thay đổi, chỉ chỉ đầu mình, “Có đầu óc là được.”

      “…” Triệu Cường lần thứ hai bị nghẹn họng, nếu tiếp tục cùng Mộc Cửu tranh cãi đúng là có đầu óc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :