Chương 3
Editor: Hachonie
Thân thể chết linh hồn được giải thoát.
Mọi người bị lời của Mộc Cửu làm cho khó hiểu cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra mạnh mẽ.
“Mọi người, xem báo cáo ”, Lam Tiêu Nhã vội vã tiến vào, trong tay cầm báo cáo nghiệm thi, vẻ mặt tức giận: “Đúng là cầm thú, , phải là bằng cầm thú, chính là biến thái.”
Triệu Cường bị cơn tức của Lam Tiêu Nhã dọa: “Làm sao vậy bà chị? Ai chọc vậy?”
“Nạn nhân là phụ nữ có thai!”, Lam Tiêu Nhã phẫn nộ đem báo cáo nghiệm thi đập lên bàn, phẫn nộ : “Bụng của ta bị người ta mổ ra cách cẩu thả, tôi phát cuống rốn nối với bào thai bị cắt, tôi tin chắc ấy lúc đó mang thai khoảng 6 tháng, thai nhi hình thành hoàn toàn! Hơn nữa tử cung của ấy cũng bị cắt bỏ, nhưng tay nghề tuyệt đối phải người chuyên nghiệp.” Lam Tiêu Nhã thở hổn hển, giận dữ tiếp: “Tôi tìm thấy chút thuốc gây mê nào trong cơ thể nạn nhân! Miệng ta có dấu vết bị băng dán che lại, nhưng có bị xâm phạm, nạn nhân chết do mất máu quá nhiều, tôi kiểm tra dấu vết rơi đất chính là máu, là máu của nạn nhân.”
Lam Tiêu Nhã xong, ngồi xuống ghế thở hổn hển, cho dù nhìn qua nhiều thi thể nhưng lần này giống như có kim đâm vào đầu đau.
Mọi người nghe xong dựng hết tóc gáy, vậy nghĩa là trong lúc nạn nhân hoàn toàn tỉnh táo bị hung thủ giải phẫu bụng, miệng bị dán băng đến nỗi muốn la cũng được, còn có đứa bé chưa hoàn toàn trưởng thành bị lấy ra mạnh mẽ, ấy thể bảo vệ sinh mệnh của đứa bé. này hơn 3 tháng nữa được làm mẹ của đứa bé, cứ như vậy vĩnh viễn mất đứa bé còn bị lấy mạng sống.
“****”, Thạch Nguyên Phỉ cùng Triệu Cường nén được mắng.
xác hai mạng bị hung thủ dùng phương thức như vậy tước đoạt hết, là tàn nhẫn làm người ta căm phẫn.
Triệu Cường vừa kinh hoàng vừa phẫn nộ đột nhiên nghĩ đến gì đó, run rẩy mở miệng: “Nhưng ở trường chúng ta tìm thấy thi thể đứa bé.”
“Đứa bé, kỷ vật.” Đường Dật bé giọng thầm, quay qua nhìn về Mộc Cửu, như hiểu ra, hỏi : “Chẳng lẽ đứa bé là kỷ vật của ?”
Mộc Cửu trực tiếp trả lời mà thấp giọng : “Đem người mẹ giết chết, lấy ra đứa bé, giống như con bướm sau khi đau đớn được tiến hóa, từ trong kén bay ra, có được tự do, thân thể chết phải linh hồn được giải thoát sao?”
“Vậy dưới tình huống như vậy đứa bé có thể sống được ?” Đường Dật ôm trong lòng tia ảo tưởng.
Mặt Mộc Cửu chút thay đổi, bình tĩnh : “Đứa bé thể sống sót, với chết mới là giải thoát, nếu đứa bé còn sống với hung thủ còn ý nghĩa.”
Phòng họp lần thứ hai rơi vào trầm mặc, đến khi cửa phòng bị đẩy ra lần nữa, lần này người vào là Hồng Mi, “Đội trưởng, tra được thân phận nạn nhân, Lý Lị, 24 tuổi, chưa kết hôn, người ở thành phố Y, 2 năm trước đến đây làm công, nạn nhân có thuê căn nhà kiểu cũ ở tiểu khu phía tây bắc, hai ngày trước là ngày trả tiền thuê nhà, ấy vốn luôn trả tiền thuê đúng ngày, nhưng ngày hôm qua chủ nhà du lịch về thấy tiền thuê, gọi điện thoại cho ấy cũng liên lạc được, phòng cho thuê cũng có người, vì lo cho ấy nên báo cảnh sát. Tôi mới liên hệ được với cha mẹ nạn nhân, họ lâu có liên lạc với nạn nhân, tình hình tại của nạn nhân cũng biết.”
Tần Uyên từ đầu đến cuối gì, nghe xong gật đầu, ý bảo Hồng Mi ngồi xuống, với mọi người: “Được, tại chúng ta xem lại các mấu chốt của vụ án.”
“, nơi bỏ thi thể rất hẻo lánh, nên hung thủ phải có xe để vận chuyển thi thể.”
“Hai, nạn nhân từng bị giam cầm, nên hung thủ phải có phòng riêng hoặc là phòng làm việc riêng.”
“Ba, hung thủ để lại bất kỳ dấu vân tay hay dấu chân, thủ pháp tàn nhẫn nhưng vẫn xử lý mọi thứ cách bình tĩnh, giống lần đầu gây án.”
“Bốn, nạn nhân chưa kết hôn, cho nên bạn trai hay là cha của đứa bé trong bụng nạn nhân có thể là tình nghi số .”
“Năm, nạn nhân là phụ nữ có thai, chắc đến bệnh viện làm kiểm tra định kỳ.” Tần Uyên xong nhìn về phía Mộc Cửu: “Mộc Cửu có ý kiến gì ?”
Mộc Cửu lắc đầu: “Tôi còn muốn xác nhận lại chút việc.”
“Vậy chúng ta tiếp tục, Thạch Đầu và Trần Mặc điều tra bệnh viện nơi nạn nhân kiểm tra, rất có thể là bệnh viện gần tiểu khu, tìm xem có chiếc xe nào khả nghi , Đường Dật cậu tra xem trước đây có vụ án nào giống như vậy , nhất thiết là phụ nữa có thai, có thể là động vật, chị Mi gặp người chủ cho thuê nhà, hỏi xem trước khi chết nạn nhân có bạn trai hay bạn bè nào , Triệu Cường, Mộc Cửu theo tôi đến phòng thuê của nạn nhân.”
Sau khi mọi người nhận nhiệm vụ xong nhanh chóng đứng dậy hành động.
Triệu Cường bình thường rất nhiều, liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, thấy Mộc Cửu ngồi phía sau mặt chút thay đổi, muốn chuyện nhưng lại dám, bị nhìn qua như tuổi vị thành niên vừa mới vào đội mình ồ ào, nghĩ lại thấy buồn bực.
Cứ như vậy đường ai chuyện cho đến khi đến nơi, Tần Uyên xuống xe đột nhiên mở miệng : “Triệu Cường, cần để ý đến ta, ấy cũng chỉ thuận miệng .”
“A?” Triệu Cường có chút sửng sốt, sau đó hiểu lời của đội trưởng, cảm thấy thoải mái chút, nhưng nghĩ lại, đội trưởng sao lại sớm chút, làm nghẹn cả đường .
Lý Lị thuê phòng kiểu cũ ở tiểu khu, tuy rằng hoàn cảnh tốt, phòng ốc có chút cũ kỹ, nhưng giá thuê tương đối thấp, cho nên tiểu khu này có rất nhiều người như Lý Lị chấp nhận thuê.
Phòng thuê của Lý Lị chỉ có phòng ngủ, phòng khách, diện tích lớn, đồ dùng nhiều, nhưng nhà cửa nhìn qua bừa bộn, Tần Uyên vừa tiến vào cảm giác liền khó chịu, nhăn mày lại, nơi này chất đống đồ lặt vặt, quần áo cùng rác rưởi, nghĩ đây là phòng của .
Triệu Cường sờ sờ mũi, đến phòng bếp, hô lên chịu nổi: “Nhà này dơ bẩn, bên trong bồn toàn là chén bát chưa rửa, đồ ăn ôi thiu, này lôi thôi mà.”
Tần Uyên nghe điện thoại của Thạch Nguyên Phỉ sau đó với hai người: “Thạch Đầu tìm được bệnh viện phụ sản mà Lý Lị đến kiểm tra, tìm thấy bện án của ấy.”
Ba người tìm kiếm xung quanh nhà nhưng có manh mối nào, Tần Uyên ở bên trong ngẩn ngơ suy nghĩ giây, rồi vội vã ra bên ngoài, “ có di động và bệnh án, nghĩa là nạn nhân bị hung thủ bắt cóc đường đến bệnh viện hoặc từ bệnh viện về nhà.”
Mộc Cửu ra cuối cùng, con ngươi u tối nhìn Tần Uyên, bình tĩnh mở miệng: “Tôi có thể phác họa sơ về chân dung hung thủ.”
Ba người vừa mới trở về cục vào phòng thấy vẻ mặt tức giận của Hồng Mi, hoàn toàn giống dáng vẻ dịu dàng, hòa nhã như bình thường, Triệu Cường nhìn thấy kỳ quái liền hỏi: “Chị Mi, làm sao vậy, điều tra được gì rồi?”
“ tìm được bạn trai của Lý Lị, chính là cha của đứa bé trong bụng ấy, có gì đáng nghi ngờ.” Hồng Mi căm giận : “Bởi vì có bằng chứng ngoại phạm cực kỳ tốt, biết mấy ngày nay làm gì ? cùng bạn mới du lịch tại thành phố W! Sau đó tôi hỏi có biệt việc Lý Lị mang thai , mọi người đoán xem trả lời thế nào, ‘biết rồi, tôi sớm bảo ấy phá nhưng ấy lại chịu, tôi tất nhiên chia tay với ấy.’, mọi người xem còn là người sao, tại thời điểm mang thai đứa bé của bị giết hại, chơi vui vẻ! Tôi tức chết, đàn ông chẳng có ai tốt cả!”
Lam Tiêu Nhã nghe được tin tức cũng chạy tới phụ họa: “Chính xác, đàn ông chẳng có ai là tốt cả.”
Thạch Nguyên Phỉ bất đắc dĩ : “Chị Mi, chị vậy cũng có nghĩa là Tống đó.”
“Khụ, khụ, trừ Tống ra.” Hồng Mi khó nén giọng điệu thể chồng mình rất tốt.
Trừ Mộc Cửu, mọi người đều là đàn ông, được gì, cần thiên vị như vậy chứ.
“Đội trưởng!” Đường Dật cầm đống tài liệu chạy vào phòng, nhìn biểu của họ có chút khó hiểu, nhưng lập tức báo cáo manh mối mình điều tra được: “Đội trưởng, tôi hỏi qua vài cảnh sát hình phá nhiều án mạng cũng có vụ án nào giống như của Lý Lị, nhưng lại có vài vụ ngược đãi chó hoặc mèo, chính xác là mấy tháng này phát ra chó hoặc mèo bị mổ bụng, đều là ở tiểu khu nạn nhân hoặc thùng rác ở gần tiểu khu đó.”
Tần Uyên kiểm tra lại sau đó với mọi người: “Đến phòng họp.”
Đợi mọi người ngồi xuống, Tần Uyên hướng Mộc Cửu : “Mộc Cửu, bắt đầu .”
“Hung thủ là nam, tuổi khoảng từ 30 tới 35, người ở thành phố này, ở trong phạm vi bệnh viện mà nạn nhân đến và nơi nạn nhân bị giết, tức là ở trong cùng tiểu khu, tính tình cố chấp, vui buồn thất thường, dễ nóng giận, tự cao mà cũng tự ti, giỏi giao tiếp với người khác, nhưng cuộc sống của rất có trật tự, có nghề nghiệp ổn định, cuộc sống số vô cùng khó khăn, sinh ra trong gia đình mô côi cha hoặc là cha bỏ rơi mẹ con , mẹ mình nuôi khôn lớn, từ bé có cuộc sống bần cùng, có thể bị khuyết tất do tai nạn hoặc bị bẩm sinh từ bé, bởi vậy nên bị mọi người kỳ thị, sỉ nhục. Hơn cả việc oán hận người cha bỏ rơi , càng oán hận mẹ của mình, 2-3 tháng trước có lẽ mẹ mất, đây có thể là nguyên nhân kích thích , nghĩ mình được giải thoát rồi, nhưng phải, vẫn sống trong đau khổ.
Đến khi phát ra nạn nhân cùng mẹ của mình rất giống nhau, nơi nương tựa, cuộc sống thấp kém, chưa kết hôn mà mang thai, đứa bé lại bị cha mình từ bỏ nhưng lại kiên trì sinh đứa bé ra, cảm thấy ấy có tư cách làm mẹ, nếu ấy sinh đứa bé ra, đứa bé kia cũng giống như vĩnh viễn sống trong đau khổ, cho rằng thông qua việc giải thoát cho đứa bé mình cũng được giải thoát, nên xem mình là người trừng phạt và cứu giúp người.
rất cẩn thận, tùy tiện hành động, khi có cơ hội, nhanh chóng khống chế nạn nhân đem ấy lên xe, hung thủ có tính khống chế rất mạnh, sau khi nhốt nạn nhân lại, dùng dây thừng trói chặt tay chân nạn nhân, dùng băng keo dán miệng ấy, ngừng hỏi nạn nhân có cần đứa bé này hay , cho ấy chuyện vì cho rằng nếu ấy mở miệng dối, nếu nạn nhân kiên trì gật đầu cần đứa bé hung thủ càng thêm kích thích, trừ lần đó ngược đãi ấy, thậm chí còn vuốt ve bụng của ấy, cho đứa bé được giải thoát ngay lập tức.
Sau đó đến phòng thuê của nạn nhân, phát phòng ấy rất bừa bộn, sau khi trở về bắt đầu vẽ tranh, sau đó mổ bụng nạn nhân, lấy ra đứa bé cũng cắt bỏ tử cung xem như tước đoạt khả năng sinh sản của ấy, việc này có thể làm cho thấy mình có sức mạnh.
Cuối cùng lái xe đem nạn nhân bỏ ở bãi rác, địa điểm này với cũng có ý nghĩa, cho rằng ấy đáng ra phải ở đó.
còn có thể tiếp tục giết người, bởi vì cảm giác thỏa mãn rất ngắn ngủi, có được thực giải thoát, khi cảm giác thỏa mãn biến mất, tìm đối tượng tiếp theo.” Triệu Cường thở hổn hển, đặt cuốn vở trong tay xuống, “Xong rồi, đây là những thứ Mộc Cửu phân tích.”
Thạch Nguyên Phỉ giơ tay, khó hiểu hỏi: “Tôi có thể hỏi vì sao mà cần cậu tiếp như vậy ?”
Triệu Cường lộ ra bộ mặt bất đắc dĩ: “Tôi sợ mọi người nghe hiểu, làm cho Mộc Cửu giải thích lại nhưng ấy lại lười .”
Lam Tiêu Nhã cười khúc khích, lưu tình vạch trần : “Tôi thấy chắc là cậu nghe hiểu rồi.”
Hồng Mi nghe chăm chú: “Tôi thấy thần kỳ nha, Mộc Cửu sao em có thể suy đoán ra được.”
Biết Mộc Cửu thích giải thích, Tần Uyên liền ra phán đoán của mình: “Là vì bức tranh kia, bức tranh vẽ nạn nhân rất mơ hồ, ràng là vẽ tùy ý, nghĩa là muốn tốn thời gian khuôn mặt, rất bất mãn và phẫn nộ, nhưng khi vẽ con bướm rất tinh tế, sử dụng nhiều thời gian, bởi vì nó đại diện cho đứa bé, biểu cho chính .”
Mộc Cửu gật đầu tỏ vẻ tán thành.
“Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra hung thủ, Thạch Đầu, sắp xếp lại các manh mối điều tra, Tiểu Nhã kiểm nghiệm những con chó hay mèo bị mổ bụng xem có phải cùng người làm , Đường Dật cùng Trần Mặc, xem các thi thể động vật ở tiểu khu, hỏi xem có ai nhìn thấy là người nào làm , chị Mi kiểm tra chặt chẽ những người mất tích đặc biệt là người cùng tiểu khu với Lý Lị.”
Triệu Cường đợi cả buổi cũng chưa nghe được nhiệm vụ của mình, chỉ vào vẻ mặt mờ mịt của mình, “Đội trưởng, vậy tôi làm gì?”
“Ra ngoài gọi đồ ăn .”
“…”
===========================================================
“Ô ô ô.”, Miệng của người phụ nữ bị băng dán lại, dốc sức lắc lư thân thể, miệng phát ra thanh nức nở.
Hai tay của người đàn ông nắm chặt lại, miệng phát ra thanh gầm , cào tóc mình táo bạo lại lại, thanh của người phụ nữ rơi vào tai càng lúc càng vang.
“Đông!” dừng lại đánh quyền vào bức tường bên cạnh người phụ nữ, người phụ nữ bị kinh hãi, thân thể run run, gương mặt đầy nước mắt chịu đựng phát ra thanh gì.
Người đàn ông thở hổn hển, ngực phập phồng dữ dội, ngồi xổm trước mặt người phụ nữ, vươn tay nhàng vuốt ve bụng của , lạnh giọng hỏi: “ có cần đứa bé này ?”
Người phụ nữ mạnh mẽ gật đầu, trong mắt tràn đầy cầu khẩn.
Người đàn ông nóng nảy đứng lên, hướng về phía người phụ nữ rống: “Vì cái gì? vì cái gì mà phải sinh ra nó? Sinh ra nó để có được đồng tình, để đổi lấy trái tim của người đàn ông kia sao?”
“Ô ô ô ô.” Người phụ nữ ra sức lắc đầu, người đàn ông lại ngồi xổm xuống vuốt bụng của người phụ nữ, người phụ nữ dám động, hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt chuyện.
ôn nhu mở miệng: “Con yên tâm, ta lập tức giải thoát cho con, ta bảo đảm.”
Last edited by a moderator: 13/7/17