1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngô Hoàng Vạn Tuế - Hành Yên Yên (4) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngô Hoàng Vạn Tuế

      Tác giả : Hành Yên Yên

      Editor : Yuka Sakurako

      Độ dài : 163 chương

      Thể loại : nữ cường, sủng, giang sơn thiên hạ

      Giới Thiệu :

      Đây là bộ sử kể về trưởng thành mạnh mẽ của vị đế vương, cũng là bộ sử kể về nịnh thần cầu .

      Mạnh đại nhân.

      Trong triều từ xuống dưới mỗi người đều kinh sợ ác danh Mạnh đại nhân.

      Năm đó là vị nữ tiến sĩ đầu tiên có thể vào được Hàn Lâm Viện mà nổi danh thiên hạ _Mạnh đại nhân

      Vọng ý nịnh thượng, hà khắc tàn bạo mạnh đại nhân, người có thể lấy Mạnh đại nhân… Nàng ở dưới long tọa hề biến sắc mà nhìn người ấy nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng nghiêng người quay đầu, nhìn lại về phía nàng.

      Cột trụ màu vàng điện khắc phượng vũ long đằng, tiếng của đơn giản mà lành lạnh:” Có bao giờ nghĩ tới Sử quan viết thế nào về nàng ?

      Lúc này nàng mới chuyển mắt, cúi đầu, cười khẽ : Chỉ e hoàng thượng thể lưu danh thiên cổ, còn thần ngại gì để lại tiếng xấu muôn đời, chỉ nguyện điều : Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Hoàng Thái Tử

      Vương triều Đại Bình năm Kiền Đức thứ 24 nhất định là năm bất thường..

      Xuân phân vừa mới qua, tin tức từ trong kinh thành truyền ra khiến cho Triều An Bắc Lộ mười chín châu huyện đều gần như nổ tung, đầu đường cuối ngõ, quán trà, quán rượu, khắp nơi đều có người ngừng đàm luận.

      Thứ nhất là, nữ hoàng bệ hạ hạ chiếu, phê chuẩn thỉnh cầu của sứ giả Bắc Tiển, mở cửa biên cảnh Sổ Châu cho phép hai nước tự do buôn bán, trong đó Triều An Bắc Lộ chiếm đủ tám châu.

      Thứ hai là, khoa thi châu của nữ sắp tới bắt đầu, lần này triều đình cử tài văn nổi khắp thiên hạ thái phó thái tử Thẩm đại học sĩ đến triều an bắc lộ chủ trì cuộc thi. Từ sau lần nhậm chức phó chủ khảo của cuộc thi nữ quan đầu tiên của lễ bộ hơn hai mươi năm trước, đây chính là lần đầu Thẩm đại học sĩ tự mình chủ động thỉnh chỉ, nguyện lần nữa vì khoa thi tiến sĩ của nữ tử mà tẫn lực.

      Thứ ba là, con trai duy nhất của nữ hoàng bệ hạ, thái tử điện hạ của đại bình vương triều vạn dân chú ý sắp sửa sắc lập chính phi.

      Ba tin tức chẳng liên quan gì đến nhau đồng loạt truyền đến, làm tinh thần quần chúng của người dân triều an trong những ngày thái bình quá lâu được dịp sôi trào, bên xoa tay chuẩn bị để sắp tới kiếm khoản lớn, bên mong ngóng muốn nhìn thất vị Thẩm đại học sĩ trong truyền thuyết kia mặt mũi như thế nào, lại vừa tiếng phỏng đoán xem biết là thiên kim nhà vương công nào có may mắn lớn, được thái tử điện hạ lựa chọn lập làm thái tử phi…..

      Mà tại Triều An Bắc lộ, trong tòa nhà nữ học của Phủ Hướng Châu bên bờ sông thành Tây, đám nữ tử mặc áo trắng chụm lại bàn luận dứt

      “Ta này, chiếu dụ về chuyện hai nước tự do giao thương của triều đình lần này hề đơn giản đâu, mà kì thi nữ tiến sĩ khoa châu lần sắp tới, đề luận ra cũng có liên quan đến việc này chừng…”, tay cầm chặt bút lông, hết sức nghiêm túc với những người khác.

      Còn chưa đợi ấy xong, nữ tử mặc váy xanh nhảy cẫng lên, hét lên cách bất mãn: “ lúc nào rồi mà còn nghĩ mấy cái bài luận đó, nghe người chủ trì khoa thi châu của triều an bắc lộ lần này là ai sao” ? Thẩm Thái Phó Thẩm đại học sĩ. Nàng ta thấy mấy người bên cạnh để ý ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, mặt lên vẻ mặt đắc ý, tiếp tục : “ Thẩm Thái Phó Thẩm đại học sĩ là người nào ? ở nhà Mẹ ta có với ta, năm đó Thẩm Thái Phó nho nhã phong lưu, tài văn đệ nhất thiên hạ, làm biết bao nhiêu thiên kim khuê tú mê đắm.”

      người khác lắc đầu, nhíu mi : “Năm đó ? Cái “năm đó” là hai ba mươi năm về trước rồi, chỉ sợ thấy người ấy bây giờ thất vọng đấy, có rảnh nghĩ đến người đó , còn bằng nghĩ đến con trai người ấy , nghe con trai người ấy Thẩm Tri Thư mới là người vang danh đương thời tuấn tú lịch , chỉ tiếc là phong lưu thành thói, nhưng mà ta bảo này phong lưu thành tính thế mới tốt nếu cho dù ngươi có gặp được cũng có cơ hội đâu…”

      Mấy người chung quanh đều cười rộ lên khanh khách, trong mắt có chút ái muội.

      mặc váy xanh mặt lập tức đỏ lên, nắm chặt lấy quần áo, ngồi xuống, thở phì phì : “Các ngươi chỉ biết lấy ta ra làm trò cười” Nàng ta quay đầu nhìn vừa mới , liền giận dữ: “ Nghiêm Phức Chi , hay cho nữ nhi như ngươi, suốt ngày đến muộn chỉ biêt những loại chuyện này, đúng là uổng công đọc sách thánh hiền.”

      Nghiêm Phức Chi nhún vai cái, híp mắt cười : “ Ta chẳng quá chỉ là con của kẻ buôn bán, vốn giống mấy người ôm sách đọc sống đọc chết để cầu công danh, đương nhiên là cần quan tâm đến đạo thành hiền là cái gì…” Nàng giơ móng tay lên giả như thổi cái : “ xem có đúng ?”

      Chung quanh lại vang lên trận cười ầm ĩ.

      Nắng ấm mượt mà của ngày xuân chiếu vào khiến cho hai má của nàng ánh lên màu vàng nhạt .
      Bên thân bóng người đứng sừng sững, đứng giữa chặn luôn cửa sổ.
      Nàng mặt nhăn nhíu mày, lập tức tỉnh ngủ, lúc mở mắt bên tai nghe thấy tiếng cười to càn rỡ:“ lo bệnh của tốt lên nên mới đến thăm, ngờ đến lại ngủ ngon!...... Mạnh đình huy, lúc nhìn thấy tôi vẻ mặt của làm ơn đừng có thối thế được ...... A?”
      Bàn tay thò từ đỉnh đầu xuống, muốn chạm vào trán nàng, lại bị tay của nàng ngăn lại.
      Nghiêm Phức Chi phẫn nộ thu tay lại, ngó trái ngó phải đánh giá căn phòng :“ mình ở chỗ này, cho dù có bệnh chết cũng chẳng ai biết! Xì, ta cũng tự tìm thoải mái......”
      Mạnh đình huy ngồi thẳng lên,“bộp” gập lại quyển sách trước mặt vào, sau đó đứng lên liền ra ngoài.
      Nghiêm Phức Chi theo đằng sau nàng, gào lên cách khong cam lòng:“Ta này, lát nữa phu tử kiểm tra việc học, biết phải ...... bây giờ muốn đâu thế, ngủ đến nỗi quên cả đường rồi à ?”
      Nàng bình thản ung dung mà dừng bước, qua đầu vọng lại:“Nghiêm đại tiểu thư, so với việc theo tôi bằng quay về đọc sách nhiều thêm chút, cuộc thi châu sắp mở, như thế này......”
      Nghiêm Phức Chi chạy tới cắt đứt lời nàng:“Đọc sách cái gì ? Thi cái gì chứ? Cha ta đâu có quan tâm tới việc ta có thi đỗ hay đâu, cha ta cho ta cái tửu lâu cộng với hai cửa hàng son phấn, chờ cho đến khi ta ra khỏi phủ nữ học liền giúp ông ấy xử lý gia nghiệp...... Ta muốn cái thứ công danh rách đó để làm gì cơ chứ?”
      Nàng nghe vậy dừng chân mỉm cười:“ khi như vậy, vậy Nghiêm đại tiểu thư cũng đừng theo tôi. Tục ngữ đúng, đạo bất đồng bất vi tương mưu......”
      Nghiêm Phức Chi quấn lấy nàng, cười tủm tỉm :“mấy kẻ giỏi đọc sách các ngươi toàn là như vậy, luôn luôn thích giả vờ ...... đọc sách đọc đến mức đem bản thân đọc đến mức sắp chết, vậy việc coi trọng nhất đó chính là kì thi châu này, vậy tại sao hôm nay lại nghe phu tử giảng bài?”
      Mạnh Đình Huy nhắm mắt lại, xoay người về phía mặt trời:“Tôi tội gì mà phải lãng phí thời gian nghe những gì mà tôi hiểu rồi.” Dứt lời cất bước bước .
      Nghiêm Phức Chi ở phía sau nàng vỗ tay cười :“Mạnh Đình Huy, tôi thích cái bộ dạng vô lễ ngạo mạn này của ! Người bên ngoài thấy tôi muốn làm thân còn kịp, chỉ riêng chẳng thèm coi ai ra gì! Nữ tử mà có tính cách như vậy, hiếm thấy!”
      Mạnh đình huy im lặng, khóe miệng giật giật, muốn bước nhanh về phía trước, cánh tay lại bị Nghiêm Phức Chi tóm chặt.
      Nghiêm Phức Chi kéo nàng thằng về phía Tây môn, vui vẻ phấn chấn :“xem ra , ngồi trong phòng đọc sách đọc đến mệt rồi, muốn ra ngoài hít thở khí, bằng đến tửu lâu của nhà tôi, tôi mời uống rượu, uống rượu ngon!”
      Mạnh Đình Huy giãy dụa hai cái tránh được nàng, vẻ mặt khỏi cứng lại :“Nghiêm Phức Chi, buông tay ra. Ban ngày ban mặt tửu lâu uống rượu, còn ra thể thống gì?”
      Nghiêm Phức Chi những buông, ngược lại còn tóm lấy nàng chặt thêm:“Ái chà, hóa ra Mạnh Đình Huy còn biết thể thống cơ đấy? Lần trước là ai quang minh chính đại giảng cái bản “thả vọng ngôn” dâm từ diễm khúc ấy cho mọi người ? còn bảo thể thống à!”
      Mặt Mạnh Đình Huy khỏi đen lại, cũng giãy ra nữa, chỉ là theo sức của ấy mà lên phía trước, trong miệng :“ cần gào to thế đâu, tôi theo là được rồi.”
      Nghiêm Phức Chi đắc ý cười ra tiếng, bước chân nhanh hơn:“Thế mới phải chứ.”

      Chương hai hoàng thái tử [ trung ]

      Phong Bác Lâu của Nghiêm gia hôm nay so với ngày thường im ắng rất nhiều.

      Bên ngoài lâu cờ màu tung bay, đèn lồng rượu trà* to dài đỏ đến mức chói mắt, ngước mắt nhìn lên thấy có khách tâng hai, nhưng tầng ngay cả đại sảnh cũng kín cả người thậm chí còn có người đứng đợi chỗ, khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ.

      chân của Nghiêm Phức Chi vừa bước qua cửa của Phong Bác Lâu, tiểu nhị liền khom người chạy đến tiếp đón :“Đại tiểu thư.” xong, lén lút liếc mắt nhìn Mạnh Đình Huy mặc áo trắng bên cạnh, vẻ cười mặt nhạt chút :“Đại tiểu thư đưa bạn bè đến, cũng báo trước tiếng với bọn tiểu nhân……”

      Nghiêm Phức Chi mặc kệ, chỉ nhăm nhăm lôi Mạnh Đình Huy lên tầng hai :“Hôm nay cũng đến rồi, tầng hai tại sao có tiếng khách khứa thế ?”

      Tiểu nhị vội vàng lên phía trước chặn đường :“Đại tiểu thư biết, hôm nay có mấy vị khách quý đến đây, bao toàn bộ tầng hai mất rồi. Ngài nhìn xem người ngồi trong cả cái sảnh đường này, có thiếu tiền ? Có tiền cũng lên được đó đâu…… Đại tiểu thư người xem hay là muộn chút nữa ngài lại đến có được ……”

      Nghiêm Phức Chi chớp mắt cái, cười lạnh :“Ta về nhà mình uống ly rượu mà còn được hay sao?”

      Tiểu Nhị mồ hôi đầy trán, biết tính tình của nàng, nên càng dám chặn đường nữa, trơ mắt nhìn nàng kéo người lên gác, cuối cùng dậm chân cái, quay lại bẩm với đại đường chưởng quầy.

      Nghiêm Phức Chi vừa lôi vừa kéo mà dẫn Mạnh Đình Huy lên lầu, trong miệng lầm bầm :“Đen mặt làm cái gì? biết đấy, người ta đến Phong Bác Lâu ăn cơm uống rượu là vì sao? Vì phong cảnh của tầng hai đó! Bằng còn……”

      Nàng chỉ lo quay đầu lại chuyện, đề phòng cửa lên cầu thang bỗng đưa ra cánh tay, cản đường của hai người lại, khỏi lập tức dừng lại, nhíu mày giương mắt.

      “Công tử nhà ta hôm nay bao toàn bộ lầu hai này, xin mời nương xuống phía dưới ngồi .” Người chuyện thân hình cao lớn, cánh tay dài đặt lên tay vịn cầu thang, mặt chút thay đổi .

      Nghiêm Phức Chi liếc mắt lườm cái, hơi hơi giận :“Nhìn chất liệu vải người này, cũng có mấy phần tiền. Nhưng mà công tử nhà ngươi có biết hay , lúc này ngồi địa bàn của nhà ai?”

      Gương mặt nam nhân lạnh lùng, hề mở miệng, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu của nàng, nhìn thẳng về phía phía dưới.

      Mạnh Đình Huy đứng sau hơi nhếch môi, trong lòng biết Nghiêm Phức Chi vô cùng sĩ diện, nay bị kẻ dưới khinh thường như thế, làm sao có thể nuốt trôi được cục tức này, liền ôm tâm trạng xem kịch vui dựa vào bên cạnh.

      Quả nhiên, Nghiêm Phức Chi tức đến mặt đỏ hồng, liền chỉ thẳng vào người đó :“Ta hỏi ngươi đấy!”

      Nam nhân vẫn lên tiếng, nhưng từ phía cửa sổ sát đường mở rộng kia lại truyền đến tiếng cười–

      “Địa bàn của nhà ai ? Đương nhiên là địa bàn của hoàng đế vương triều Đại Bình ta .”

      Mạnh Đình Huy nghe thấy lời này, khỏi nhướng mi nghiêng người, cũng ngóng sang bên đó.

      nam tử còn trẻ tuổi ngồi dựa bên cửa sổ, chân nhàn nhã gác lên bệ cửa, cầm chiếc quạt đen như màu mực trong tay, thong thả mà phe phẩy, cẩm bào xanh nhạt bị gió thổi đến mức chợt cao chợt thấp, xứng với gương mặt dang cười như hoa của , là có cảm giác như mùa xuân sắp đến.

      Nghiêm Phức Chi dự đoán được người nọ lời này, bị chặn họng mất nửa ngày mới quay lại, cười lạnh với Mạnh Đình Huy:“Đầu mùa xuân vẫn lạnh, có người có đầu óc quạt tới quạt lui rồi, quạt đến mức mà gió lạnh cũng vèo vèo . Ta hề thấy kiểu thế này hiếm lạ tí nào, , chúng ta xuống lầu……”

      “Vị nương này kính xin dừng bước.” Chàng trai trẻ tuổi gọi nàng lại, sau đó nhếch môi với người đàn ông canh giữ ở cửa cầu thang.

      Nam nhân hiểu ý, kính cẩn :“Vâng, công tử.” Lập tức liền đứng sang bên.

      Nghiêm Phức Chi nhúc nhích, vẫn cú cười lạnh:“Hóa ra lầu hai này chính là bị ngươi bao sao ? phí phạm khi có đôi mắt xinh đẹp đến thế, Ngươi nhìn thấy có bao nhiêu người ở dưới lầu vì có chỗ ngồi mà phải thất vọng rời ?”

      Mạnh Đình Huy thất sắc mặt của nam tử trẻ tuổi ấy hơi biến đổi, khỏi cười , vẫn đến bên, ngồi vào cái bàn dựa cửa sổ, vô tâm quản khẩu chiến của hai người bọn họ.

      Bên kia của lầu hai vẫn còn mấy gian nhã phòng, căn phòng ở phía tây cửa nửa mở nửa khép thấp thoáng có thể nhìn thấy được người ngồi bên trong, nhưng lại thấy bộ dáng.

      Chàng trai trẻ tuổi ấy nhảy xuống khỏi cửa sổ, thẳng đến trước mặt Nghiêm Phức Chi, đánh giá nàng từ xuống dưới lần, nét mặt lên chút kỳ lạ, gấp quạt lại :“ Nhìn trang phục này, nương chắc hẳn là học của phủ nữ học Xung Châu ?”

      Nghiêm Phức Chi lườm cái, về phía Mạnh Đình Huy, trong miệng thối :“Tên đăng đồ tử vô liêm sỉ.”

      Nam tử trẻ tuổi đó giận, ngược lại còn theo sau, lại cười hỏi:“Xin hỏi nếu như nương là đệ tử của phủ nữ học, vì sao nghiên cứu học vấn mà lại đến dạo tửu lâu? nương có biết hoàng thượng vì lập bách sở nữ học này tiêu phí bao nhiêu tâm huyết? Sao có thể đem thời gian quý báu lãng phí ……”

      Nghiêm Phức Chi quả thực là hiểu ra sao, hướng về phía Mạnh Đình Huy :“ hiểu tên điên này từ đâu ra nữa.”

      Mạnh Đình Huy lơ đãng ừ tiếng, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

      Chàng trai trẻ nhướng mi,“Tại hạ phải tên điên, tại hạ……”

      Còn chưa dứt lời, bị tiếng của nam tử truyền ra từ phía nhã gian bên kia cắt đứt:“Diên Chi, chớ để nhiều lời.”

      câu vừa ngắn vừa lạnh như thế, lại làm tuổi trẻ nam tử nhất thời thu lại nụ cười ngậm miệng lui về phía sau.

      Nghiêm Phức Chi chờ cho đến khi bước vào trong nhã gian, thế mới quay đầu lại, với Mạnh Đình Huy:“Coi như thức thời. Nhưng mà xem, nam tử ngồi trong nhã gian kia nghe tiếng nhiều nhất chưa đến hai mươi tuổi, có thể khiến cho nghe lời đến thế…..Mạnh Đình Huy rốt cuộc là có nghe ta ?”

      “Ừ…” Mạnh Đình Huy nhíu mày, dáng vẻ như vừa bị quấy rầy mộng đẹp, sau đó miễn cưỡng dựa vào lưng ghế : “Ờ… ta cũng biết.”

      Nghiêm Phức Chi bất đắc dĩ chọc chọc cái chung rượu trước mặt: “ Ta này, rốt cuộc có chuyện gì để quan tâm thế ?”

      Mạnh Đình Huy quay đầu lại, sau lúc lâu mới chậm rãi :“Đọc sách, thi tiến sĩ, vào triều làm quan.”

      nghĩ đến lập gia đình à?” Nghiêm Phức Chi nhìn thẳng nàng,“Năm đó Thẩm phu nhân từng là nữ thần tử đầu tiên trong triều, làm quan đến chức Xu Mật Đô Thừa Chỉ, cuối cùng còn là vì sợ già rồi ai muốn, vì thế mà mau chóng từ quan lập gia đình à……”

      Mạnh đình huy nhắm mắt,“ có.”

      người có cha mẹ vô gia vô thế như nàng, có ai muốn lấy chứ?

      Nàng phải là người tuyệt sắc, thứ duy nhất khiến cho người ta khen được đó chính là bụng học thức này, nhưng nếu thi đỗ tiến sĩ được làm quan, bụng học thức này làm sao có nơi mà thi triển?

      Nàng ta trả lời ràng như thế, Nghiêm Phức Chi nghe xong khỏi ngẩn người, lâu sau mới lại mở miệng, hình như giận dỗi:“Từ sau Thẩm Phu Nhân, bao nhiêu năm nay nữ tử vào triều làm quan, nhiều nhất chỉ ở hai nơi là Hồng Lô Tự Và Quang Lộc Tự, ngẫu nhiên có người vào được lục bộ, nhưng lại ai có thể nhập chủ nhị phủ. Những nữ tử khác muốn thi lấy công danh, chẳng qua là mưu cầu vài năm nở mày nở mặt, mà hình như lại lòng dạ kiêu ngạo làm quan lớn, cũng ngẫm lại có thể hay .”

      Mi mắt Mạnh Đình Huy rung lên cái, cũng gì nữa.

      Bàn tay buông thõng bên ghế lại nhàng siết lại.

      Trong đầu có mấy hình ảnh vụt qua, khiến tim nàng đập thình thịch, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

      – Nhược ngô thân khả tế dân, ngô bất sở tích dã.

      (Nếu thân này của ta có thể tế dân, ta đâu có tiếc gì)

      Năm đó trong cơn mưa tầm tã, người đó câu tâm huyết đó……

      Đến nay vẫn vang vọng bên tai.

      Trong đêm mưa gió lạnh người đó ôm nàng chặt, hơi ấm trong miệng thở vào tai nàng, giọng , tiểu nương, đừng sợ, đừng khóc……

      “Mạnh Đình Huy?”

      Lúc này nàng mới hoàn toàn hoàn hồn lại, trong lòng hoảng hốt khó kiềm chế.

      Đúng lúc cửa nhã gian bị người khác đẩy ra, có tiếng cười khó kiềm chế của nam tử truyền đến.

      Nghiêm Phức Chi quay đầu, lại gặp lại nam tử mặc thanh bào lúc nãy, khỏi càng tức giận, vừa định mở miệng mắng đứng ngoài nghe trộm, thấy bên trong lại ra người, khỏi ngẩn ra.

      Người nọ áo đen giày đen, quần áo đơn giản, nhưng cây trâm gài tóc bạch ngọc đằng sau lại vô cùng quý giá; thân cốt cao lớn, gương mặt tuấn tú phi phàm, nhưng mắt phải lại bị miếng vải đen bịt lại, ắt là người độc nhãn.

      Hai người trước sau tới, nam tử cao lớn lúc trước canh giữ ở cửa cầu thang tất cung tất kính theo phía sau bọn họ, tấc cũng rời.

      Khi ba người họ qua mặt các nàng, vị nam tử mặc áo bào xanh kia chợt dừng lại, nghiêng người cúi đầu, dán sát vào mặt Nghiêm Phức Chi, cười hì hì

      nương vừa rồi có câu được đúng. Thẩm phu nhân Tăng thị năm đó phải là vì sợ già rồi có ai muốn nên mới từ quan lập gia đình. Về sau nhất thiết đừng nên hưu vượn.”

      Nghiêm Phức Chi xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng lui về phía sau hai bước, trong miệng mắng:“Vô sỉ! Vô lễ!” Nàng xoay người lay Mạnh Đình Huy, giận dữ :“Đợi đến khi ta trở về với phụ thân hành vi của tên đăng đồ tử này, sau đó……” Lại phát ra dáng vẻ giờ phút này của Mạnh Đình Huy giật mình ngẩn ra, yên lặng nhìn nhìn vị nam tử áo đen kia.

      “Mạnh đình huy?” Nàng ngạc nhiên gọi.

      Mạnh đình huy lại hề phản ứng, tay nắm lại chặt như hòn đá cứng, ánh mắt đường nhìn theo người nọ, nhìn từng bước về phía cầu thang, nhìn từng bước xuống cầu thang, nhìn từng bước ra khỏi tửu lâu……

      Sống lưng người đó thẳng tắp, bả vai rộng như thế, bước chân trầm ổn như vậy.

      Bên hông có ngọc sức (trang sức bằng ngọc), ngược lại là miếng đá màu đen mỏng manh, mặt có hoa văn , lúc bước lên phía trước nhàng đung đưa, trong màu mực của áo bào, nếu nhìn kỹ, gần như phát ra được.

      Nàng nhìn , mi mắt giật mạnh cái, cả người run lên, sau đó chút nghĩ ngợi liền phóng xuống tầng.

      Là chàng……

      là chàng!

      Bên ngoài Bác Phong lâu mặt trời chói lọi cảnh xuân tươi đẹp, ánh sáng như vàng vụn chói lọi đến mức người ta mở được mắt ra.

      Nàng đứng lại thở hồng hộc, nhìn quanh tìm kiếm bóng hình của người đó.

      Có tiếng ngựa hí vọng lại từ bên kia đường, nàng nhìn qua, thấy chàng lên ngựa, ghìm cương chuyển hướng.

      nghiêng người, ánh mắt đảo qua khuôn mặt của nàng, mảy may dừng lại, sau đó nhìn về phía hai người còn lại, miệng mấp máy cái gì đó sau đó, ba người liền giục ngựa rời .

      hề quay đầu lại.

      Nàng như bị đóng đinh mặt đất, ngay cả dũng khí lên phía trước với chàng câu cũng có.

      Chàng biết nàng ……

      Nhưng chàng làm sao biết mà nhận được ra nàng đây?

      Mười năm trước nàng được tìm ra từ trong đống người chết, quần áo lam lũ, rối bù, mồm miệng , thậm chí chàng còn nhận ra nổi nàng là bé hay trai.

      Mười năm sau nàng buộc tóc đeo quan, mặc quần áo của phủ nữ học, sạch chỉnh tề đứng ở trước mặt chàng, chàng làm sao có thể nghĩ ra được nàng chính là đứa bé nắm đó?

      nhiều năm như vậy, chàng là người duy nhất mà nàng nhớ trong lòng, nhưng tại sao hôm nay gặp lại, lại vẫn là kết quả như thế?

      Mười năm trước chàng cũng rời như thế, nàng biết tên họ của chàng, biết thân phận của chàng, chỉ là run rẩy nhớ kĩ đôi mắt của chàng, cùng với miếng đá mỏng xinh đẹp bên hông của chàng kia, nhớ kỹ mỗi chữ mà chàng với nàng.

      Mười năm sau chàng cũng thay đổi cao lớn thêm, nhưng gương mặt kia vẫn tuấn tú như vậy, đôi mắt kia vẫn làm cho kẻ khác phải sợ, miếng đá mỏng đó vẫn bên hông của chàng…… Nàng vẫn có dũng khí bước đến hỏi chàng câu, rốt cuộc chàng họ gì tên ai, sau này nàng còn có thể gặp lại chàng lần nữa .

      ……

      “Mạnh đình huy, làm sao thế?”

      Nghiêm Phức Chi đuổi theo xuống dưới, giọng có chút ngơ ngác.

      Nàng lắc đầu,“ có gì.” Đôi mắt bị nắng chiếu có hơi cay cay, thế mà lại có cảm giác muốn khóc, dừng lúc, mới mỉm cười :“ phải là bảo đưa ta đến uống rượu à?”

      ___________

      Đèn lồng rượu trà : là loại đèn lồng có ghi hai chữ rượu và trà ở .
      [​IMG]

      Chương ba hoàng thái tử [ hạ ]

      Vó ngựa đạp viên đá, thanh thanh thúy.

      đỉnh đầu có chiếc lá non mới rách lâu rơi xuống, mang theo mùi hương thơm ngát đặc hữu của mùa xuân.

      “Diên chi.”

      Nam tử mặc áo bào đen đột nhiên thấp giọng gọi tiếng.

      “A?” Chàng trai mặc áo xanh giục ngựa tiến lên, lại gần giọng hỏi:“Điện hạ dặn dò gì ạ?”

      “Lần này ngươi theo ta ra kinh, mọi việc đều phải bớt phóng túng, sau này đừng làm những cử chỉ hào quý kia nữa, mà cũng đừng có đâu cũng đùa giỡn với những nương xa lạ.” Giọng trầm thấp lành lạnh, lại mang theo mấy phần bất đắc dĩ.

      Nam tử mặc thanh bào cúi thấp đầu, tủi thân :“Lúc này điện hạ cải trang giản hành*, bên cạnh cũng chỉ mang theo mình Bạch thị vệ, Triều An Bắc lộ vốn dĩ là đất của Trung Uyển hàng, dân phong thể so với trong kinh……”

      *:-(cải trang lại đơn giản)

      “Cho nên trong tửu lâu ngươi mới khoe khoang đuổi người? Ta còn chưa đến mức ăn bữa cơm mà cũng bị người khác mưu hại ” Nam tử mặc hắc bào cắt ngang lời , sắc mặt vui :“Chút bổng lộc của Thẩm Thái Phó phải là cho ngươi lãng phí .”

      Vẻ mặt của chàng trai áo xanh có hơi xấu hổ, giọng :“Điện hạ quên, thần bắt đầu từ đầu năm nay cũng tự lĩnh bổng lộc .” Hắc bào nam tử nghiêng đầu, giọng lạnh lùng :“Đúng vậy, ta lại quên. Thẩm Tri Thư ngươi là người nào, người thừa hưởng che chở của cha mẹ *, phải thi khoa mà được nhập sĩ, chưa qua quan trường mà nhậm chức ở Xử Quán Các, cho dù có là tân khoa tiến sĩ trong triều cũng kém tiền đồ của ngươi……. Đừng là tân khoa tiến sĩ, ta thấy Thẩm Thái Phó năm đó, cũng bằng phần danh tiếng của ngươi bây giờ!”

      * thừa cha mẹ chi ấm: tập ấm từ cha mẹ.

      “Điện hạ……” Thẩm Tri Thư nóng lòng muốn , lại phải nuốt lời đến miệng vào bụng lại, chỉ rầu rĩ lên tiếng, lúc lâu sau mới quay sang nam nhân cao lớn bên cạnh như cầu cứu : “Bạch thị vệ.”

      Bạch Đan Dũng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của , ruổi ngựa lại đó, giải vây:“Điện hạ nhìn xem thành Xung Châu này thay đổi lớn? Thần mới nãy thấy các kiểu quán rượu cửa hàng hai bên đường đều giống nhau, so với mười năm trước phồn thịnh hơn biết bao nhiêu lần, có thể thấy được mấy năm qua Triều An Bắc Lộ lại trị * xác thực tương xứng với những gì trong tấu chương, tâm huyết của điện hạ hề uổng phí.”

      * : quan lại trị vì.

      Sắc mặt của nam tử mặc áo bào đen có hơi nguôi giận, quay đầu nhìn vòng, mới :“ hề giống với mười năm trước. Bạch thị vệ còn nhớ , năm đó tờ chiếu thư đình phế số chùa chiền am miếu thừa thãi phía Bắc bốn lộ của Mẫu Hoàng, bởi vì quan lại từ xuống dưới vùng Triều An Bắc Lộ làm mà hiệu quả, cứ thế bao nhiêu tăng ni tuổi chưa nhập hộ tịch có nhà để về……”

      Bạch Đan Dũng sau lúc lâu im lặng, nhíu mày :“Thần cả gan, năm đó điện hạ mới tham chính, phụng chỉ thăm dò tình trạng quan lại của chư lộ hàng địa Trung Uyển nhưng lại bỏ lại chư thần theo, thân mình điều tra tình hình của Sổ Châu, tuy rằng phát ra ít những kẻ tham ô, cứu được ít sinh mạng của những tăng ni tuổi, nhưng hành động này của điện hạ lại khiến biết bao nhiêu người phải lo lắng, mấy đêm thể yên giấc? Lần này thần chỉ mong dù cho điện hạ đến đâu xin hãy mang theo thần, nếu điện hạ xảy ra chuyện gì bất trắc, thần dù cho có mười cái đầu cũng bù được tội thất trách này……”

      “Bạch thị vệ cần lo lắng, điện hạ cát nhân tự có thiên tướng, làm sao có thể có chuyện hay xảy ra? Trái lại kẻ ra đời lâu như ta, cần Bạch thị vệ bảo vệ nhiều hơn mới được.” Thẩm Tri Thư cười hì hì ngắt lời,“Sáng sớm mai ta muốn đến nữ học phủ của Hướng Châu hội kiến với giám thị, bạch thị vệ cũng thể mặc kệ bỏ lại mình ta chứ.”

      Bạch Đan Dũng hơi ngạc nhiên, nhìn , lại quay ra nhìn vị nam tử áo đen,“Điện hạ, cái này……”

      Thẩm Tri Thư chớp mắt với nam tử vài cái, khóe miệng giấu được ý cười.

      Nam tử hiểu ý, sắc mặt hòa hoãn được chút, gật đầu :“Chuyện đó hệ trọng, Thẩm Thái Phó lần này phụng chỉ chủ trì khoa thi châu của Triều An Bắc Lộ, phủ nữ học của Xung Châu đương nhiên là quan trọng hơn. Diên Chi làm việc thường bất chấp hậu quả, nếu như để mình đến trước chỉ sợ xảy ra sơ suất, ngày mai đành nhờ Bạch thị vệ cùng chuyến, chẳng qua chỉ là chuyện trong hai ba canh giờ mà thôi, nên lo lắng ta xảy ra chuyện.”

      Bạch Đan Dũng sửng sốt trong chốc lát, dường như lại nghĩ ra chuyện gì đó, mở miệng muốn :“Nhưng thưa điện hạ……”

      Thẩm Tri Thư lại cắt ngang lời :“Nếu như thế, vậy giờ ta xin đa tạ Bạch thị vệ trước.” Sau đó híp mắt cười tiếng, hai chân thúc vào bụng ngựa, giục con ngựa nhanh chóng chạy về phía trước.

      Nam tử cũng nhếch môi cười, giơ roi thúc ngựa, hề nhiều lời thêm nữa.

      Ánh nắng đầu xuân rực rỡ nghiêng nghiêng chiếu xuống, ánh lên lớp bụi mỏng bả vai , con mắt trái màu nâu trông như hổ phách, trong trẻo đến mức chói mắt.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Hôm sau sáng sớm, cả phủ nữ học của Xung Châu đều ầm ĩ cả lên .

      Tiền đường đại viện của phủ nữ học, nơi quanh năm chỉ dùng để thờ phụng bài vị của các bậc thánh hiền, đâu hề dễ dàng để mời khách vào trong tiền đường, thế nhưng hôm nay lại bị giám thị dùng để tiếp đãi nam tử trẻ tuổi!

      Mấy gian nhà học ở hậu viện trống hoác, tất cả mọi người đều chạy đến dưới hành lang ngoài ở tiền thính, bao vây chen chúc nhau thành đống, giọng tán chuyện , nhìn xung quanh thăm dò , hỏi lẫn nhau tại sao vị nam tử trẻ tuổi ấy lại đến đây.

      “Mới nãy các thấy rồi chứ, ở đây bao giờ nhìn thấy người đẹp như vậy đâu……” đỏ mặt giọng .

      chỉ biết nhìn mặt của nam nhân mà thôi, thốt ra được câu này mà thấy xấu hổ. thấy bên hông người ta đeo cái gì hay sao? Ngân ngư túi!” Người còn lại vội vàng .

      Có có tiếng hỏi :“Nhìn dáng vẻ người ấy chẳng qua cũng chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi, tại sao lại được coi trọng đến thế, có thể đeo ngân ngư túi?”

      “Kiến thức quá thiển cận,” Có người khinh thường hừ tiếng ,“Ta từng nghe người khác , quan lại trong kình phàm là những người được bổ nhiệm vào chức vụ trong Quán Các đều là kẻ thừa ấm nhập sĩ, người như thế mà còn được coi trọng à? Ta thấy kẻ bên trong đó, phụ bối trong nhà nhất định đều là quan lớn, nếu với từng này tuổi của , sao lại có thể được thù vinh* lớn đến nhường này?”

      *: vinh hạnh đặc biệt.

      Lại có người kiên nhẫn : “ Đừng có cãi nhau nữa, ai biết được hôm nay người này đến đây là vì sao ?”

      “Gần đây triều đình liên tiếp hạ chiếu xuống, ai mà biết được? Nhưng cũng là quán chức, chắc là đến vì khoa thi của nữ tử lần này.”

      Mọi người nghe vậy, khỏi im lặng mất lúc, đằng sau lại có người cười hì hì :“Quan tâm cái đó để làm gì? Người bên trong đó, vừa trẻ tuổi lại tuấn, lại còn được hoàng thượng tin tưởng sâu sắc, các nghĩ nhân cơ hội này…… Khụ.” Nữ tử cười cách mập mờ, sau đó tay phải làm cái dậu hiệu ở trái tim.

      đợi nàng ta tiếp, có người xông thẳng đến chỗ họ:“Tất cả ở đây làm cái gì thế?”

      Có người nhíu mày, quay đầu nhìn người đến, vội nhàng :“Nghiêm tỷ tỷ, tỷ đến rồi.”

      Nghiêm Phức Chi tiến ra phía trước nhất, vừa vươn người ra nhìn xung quanh vừa hỏi:“Rốt cuộc là xem cái gì vậy? Ta chẳng qua mới ngủ có lát, làm sao mà bỏ qua mất trò hay rồi?”

      “Chưa lỡ đâu, chưa lỡ đâu” Người bên cạnh mau chóng tránh ra,“Có nam tử trẻ tuổi đến đây, dáng vẻ đẹp đến mức chết được ấy, ăn mặc cũng là đồ bình thường, nhưng bên hông lại đeo túi ngân ngư, giám thị lại còn vì riêng mà mở cửa tiền đường đón khách!”

      Nghiêm Phức Chi vừa nghe thấy liền phấn khích ,“Túi Ngân Ngư?” xong liền vươn người qua hành lang dài “Để ta xem nào!”

      “Nghe người ta hình như là quán chức……” Có còn tiếng đáp nho .

      Nàng lại nghe thấy người ta , cố gắng vươn cổ ra nhìn cảnh tượng ở trong tiền đường, lại chỉ nhìn thấy góc áo đen, đôi giày quan, khỏi than thở :“Sao quay sang nhỉ, để cho ta xem tuấn đến mức nào nào……”

      Còn chưa than thở xong, người ngồi bên trong dường như nghe thấy những gì nàng , liền nhìn thấy đứng dậy châm trà, xoay người kính trà với giám thị.

      Nghiêm Phức Chi nhìn thấy người đó ngẩng đầu mỉm cười, xoay người về chỗ…… Sau đó kinh ngạc ngây ra.

      Đôi mắt xinh đẹp đó……

      …… Là ……!

      Nàng hoang mang rối loạn quay đầu, giữ chặt nữ tử vừa chuyện mới nãy,“ bảo là quán chức ? ”

      Nữ tử sợ hãi gật đầu, biết nàng muốn làm gì.

      Quán chức…… Lại có cả Ngân ngư túi khâm thưởng……

      Nàng giơ tay ấn trán, liều mạng mà nhớ lại.

      Hôm qua ở trong tửu lâu, vị nam tử áo đen kia gọi là gì?

      …… Diên Chi…… Hình như là Diên Chi.

      Nàng ngây ra trong chốc lát, bỗng nhiên chán nản khẽ kêu tiếng,“Tại sao giờ ta mới nghĩ đến chứ.”

      Vừa nhập sĩ liền được cọi trọng nhậm chức ở Quán Các, tuổi còn trẻ mà có ngân ngư túi ban thưởng, trong triều ngoại trừ , còn có thể là ai?

      Diên Chi…… Diên Chi…… phải là tự* của trưởng tử của Trung Thư Lệnh, Thái Phó thái tử, đại học sĩ tập hiền điện Thẩm Vô Trần – Thẩm Tri Thư sao!

      *: tên chữ.

      khi thế, vậy nam tử trẻ tuổi mặc hắc bào có thể khiến cúi đầu tuân lệnh kia……

      Nghiêm Phức Chi run lên cái, xoay người liền hỏi những người chung quanh:“Mạnh Đình Huy đâu? Các ai gặp Mạnh Đình Huy rồi ?”

      đám người đều lắc đầu, đều bảo biết.

      Nghiêm Phức Chi dậm chân cái, xoay người muốn , lại bỗng nhiên nghe thấy người ở phía sau :“Ta nhớ ra rồi, lúc sáng sớm trời tờ mờ sáng hình như thấy nàng ta ra ngoài, hỏi nàng ta đâu, nàng ta chỉ hôm nay phủ nữ học hề yên tĩnh, muốn ra ngoài thành dạo rồi về.”

      Chương bốn Mạnh Đình Huy [ thượng ]

      Bên ngoài thành đường mòn quanh co khúc khuỷu, bụi đất khắp nơi, gió sáng sớm lành lạnh.

      Mạnh Đình Huy dừng lại trước cái miếu cũ đổ nát, cúi người quét lớp bị dày bậc thang, sau đó ngồi xuống, lấy quyển sách ra từ trước ngực, cả người nửa dựa vào cái cột gỗ bụi bẩn, cúi đầu đọc sách.

      Mặt trời mới lên đỏ đến mức rực rỡ, lên từ phía đông, rắc những mảnh sáng vụn ấm áp lên đầu nàng, khiến nàng cảm thấy thoải mái đến mức thở tiếng.

      Nơi này vắng vẻ lại trống trải, khiến trong lòng cũng bình yên.

      Bên tai dường như vang lên từng tiếng gõ chuông lễ phật, giống những sáng sớm của những ngày nào đó nhiều năm về trước…… Nếu như năm ấy triều đình đột ngột hạ chiếu, có lẽ cả đời này nàng đều ở lại trong am này.

      Nhưng nếu năm đó có sắc chiếu hạ xuống, cả đời này của nàng cũng có lẽ thể gặp được người đó.

      Những chỗ trống trang sách đều bị những chữ viết ngoáy của nàng lấp đầy. lũ những chữ lít nhít lúc này chỉ cần nhìn qua cũng thấy buồn ngủ, nàng tùy tiện kéo áo, nhắm mắt dưỡng thần (nghỉ ngơi).

      Xa xa bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa, từ từ to lên, cũng từ từ dừng lại.

      Nàng mở mắt, tò mò nhìn xung quanh. biết sáng sớm thế này ai cưỡi ngựa ra khỏi thành, đến tận nơi này.

      Cách khoảng hơn mười trượng, quan đạo (đường) bụi đường bay, người cưỡi ngựa dừng trước giao lộ lưỡng lự , nới lỏng dây cương, dường như biết nên chọn con đường nào để .

      Nàng híp mắt nhìn nửa ngày, bỗng nhiên giật mình, lập tức đứng dậy.

      Chàng……

      Tại sao lại là ?!

      Đầu óc nàng kịp suy xét, hai chân lại theo bản năng mà chạy về phía trước vài bước, gót chân run rẩy như nhũn ra.

      Mới nãy nghĩ đến , thế mà giờ đây lại đứng ngay trước mặt nàng!

      Vừa vặn đúng lúc người nọ quay lại, nhìn đến hướng này, sau khi nhìn thấy nàng có chút chần chừ, nhưng ngay sau đó đá vào bụng ngựa, phóng ngựa mà đến.

      Con ngựa bờm đen dài bóng mượt, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng như kim loại, khiến cho nàng nhìn thấy mà hoa mắt.

      Lúc còn chưa kịp phản ứng con ngựa dừng lại trước mặt nàng, tiếp theo đó trong nháy mắt, người đó tung mình rơi xuống, vững vàng đứng trước mặt nàng.

      nương,” Con ngươi của sáng lấp lánh, giọng trầm thấp,“Xin được hỏi câu, đường đến Thanh Châu là đường bên phải sao?”

      Nàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt trước mắt, khuôn mặt này –

      nương?” giọng của nam tử có chút lưỡng lự.

      Nàng hoàn hồn, trong lòng hình như có vô số những sợ tơ chằng chịt cuộn lại thành đống, tất cả thông minh của thường ngày lúc này chẳng thấy đâu nữa, sau lúc lâu mới đáp lại câu :“…… Để ta xem .”

      Nam tử nghe theo, nghiêng người tránh ra.

      Nàng bước lên phía trước lướt qua , lúc quay người lại hít hơi sâu, cảm thấy trong ngực nguội chút, đầu óc tỉnh ra được chút, mới giả vờ giả vịt nhìn về con đường phía xa, sau đó quay lại nhìn , mỉm cười :“Xin hỏi công tử Thanh Châu để làm gì ?”

      Người nọ đoán được rằng nàng hỏi lại, khỏi nhìn nàng lúc, mới đáp:“Thăm viếng nhà họ hàng xa.”

      Nàng nhìn , trong lòng biết tám phần là lừa nàng. lại vẫn mỉm cười :“Nếu như là thăm họ hàng vậy đường bên phải .”

      Quả nhiên nam tử đó nhướng mi,“Nghe khẩu khí của nương, hai con đường này đều có thể đến được Thanh Châu?” Thấy nàng gật đầu, liền lại hỏi:“Vì sao thăng họ hàng lại phải đường bên phải? Hai con đường này có gì khác nhau chứ?”

      Nàng mím môi, ánh mắt từ đầu đến cuối đều rời khỏi mặt nàng:“Con đường bên trái tuy là đường tắt, nhưng lại hiểm trở khó ; Con đường bên phải tuy rằng rộng rãi bằng phẳng, nhưng lại phải qua đoạn đường núi lớn. Công tử nếu phải thăm viếng họ hàng xa, nếu thế thời gian cũng cần gấp, cho nên ta mới công tử nên con đường bên phải.”

      Nam tử ngẩng đầu nhìn về phía núi xa, nhíu mày, lát sau mới thấp giọng “Tạ nương”, sau đó liền dẫn ngựa về hướng bên trái.

      Nàng nhìn bóng dáng , trong ngực tim đập thình thịch.

      Lại ngờ được rằng, ông trời đối xử tử tế với nàng như vậy, để cho nàng có cơ hội được với nhiều như thế!

      Nhưng mà nàng muốn lần nữa để cứ thế quay lưng mà , ngay cả tên họ cũng để lại.

      khi ông trời đối xử tử tế với nàng như thế, nàng sao có thể để lỡ cơ hội lần nữa?

      “Công tử!”

      Nàng bước nhanh mấy bước về phía trước, gọi lại.

      Nam tử quay đầu,“ nương còn có chuyện gì chăng?”

      Nàng đứng lại, đưa tay về phía trước, sau đó giọng hỏi :“Xin hỏi công tử họ gì?”

      Nam tử buông cương ngựa, lưu loát :“Hà.”

      người tiếc chữ như vàng

      ra họ Hà.

      cái họ dễ nghe.

      Nàng nhịn xuống cảm giác muốn nhếch miệng cười, làm bộ kinh ngạc :“Công tử họ Hà? Khi ta còn bé cũng có người bạn họ Hà, nhưng thất lạc nhiều năm liên lạc, ta thấy dáng vẻ của công tử và người đó có vài phần giống nhau, xin hỏi tên của công tử là gì?”

      Nam tử chớp mắt, suy nghĩ lát, mới :“Tên chỉ có chữ ‘Độc’.” Liền lập tức kéo cương ngựa, lại :“Nhưng bổn gia nhà ta ở Thanh Châu, chắc chắn phải là bạn cũ của nương.”

      Hà Độc.

      Nàng thầm lặp lại trong lòng, trong đáy mắt lại lóe sáng chút gian xảo.

      Ngay cả tên của chính mình cũng phải nghĩ lúc mới , cái tên này há còn chỗ mà tin được ư?

      Hôm trước ở Phong Bác Lâu nàng thấy ràng rành mạch, vị nam tử áo xanh phong thái quý phái kia cũng phải nghe lời , chắc chắn cũng phải là nhân vật tầm thường.

      Huống chi mười năm trước……

      muốn dấu nàng thân phận của .

      Nhưng quý nhân như , tại sao lại mình lẻ loi muốn đến Thanh Châu.

      Nàng liền :“ Nếu công tử phải là người Xung Châu, vậy cũng biết đường Thanh Châu vòng vèo quanh co rất dễ lạc, bằng tìm người với công tử……”

      Nam tử lắc đầu, sắc mặt vẫn xa cách như trước:“Vậy cần. Nhiều năm trước ta từng đến vùng Triều An Bắc Lộ, vẫn biết đường. Chẳng là mười năm qua, phía Bắc ngoại thành Xung Châu này đường mới quá nhiều, mới vừa rồi nhìn thấy, nhất thời thể xác định, cho nên ta mới muốn hỏi nương tiếng.”

      Nàng nhìn , gật đầu, lại nhất thời biết gì để có thể giữ lại lâu hơn chút, chỉ có thể nhìn tạ từ quay người, cầm cương lên ngựa.

      muốn vung roi, nhưng tay lại ngừng lại, quay đầu ngựa lại, hạ mắt nhìn nàng :“ nương nhìn trông có chút quen.”

      Cả người nàng run lên.

      Chàng nhớ ra rồi sao? Đêm mưa mười năm trước……

      lại nhìn nàng,“Hôm qua gặp qua ở Bác Phong Lâu, đúng ?”

      Nàng rũ mi mắt xuống, trong ngực thở ra hơi, lại vẫn gật đầu.

      ngồi thẳng lưng ngựa, nghiêm nghị đánh giá nàng lần,“Nếu có duyên như vậy, xin hỏi tên họ của nương?”

      “Mạnh Đình Huy.”

      Nàng ngẩng đầu nhìn về phía , từng chữ từng chữ .

      “Mạnh Đình Huy.”

      lặp lại lần, sau đó nghiêng người sang bên,“Ta nhớ nương đệ tử của Nữ Học Xung Châu, mong rằng nương chớ để phụ công lao của Hoàng Thượng, học tập thi cử tốt, có lẽ tương lai còn có thể hữu duyên, Tạm biệt.”

      Nàng thấy giờ muốn , vội vã hỏi:“Nếu như Hà công tử thế, nhà chắc ở trong kinh?”

      đáp, chỉ nhàng gật đầu.

      Cánh tay dài vung roi, lại lần nữa quất ngựa.

      tiếng ngựa hí đục xé toạc bầu khí thành những cơn gió , bụi vàng theo gió tung bay, thắng tiến vào con đường xa.

      Chương năMạnh Đình Huy vừa đẩy cửa phòng ra, liền bị Nghiêm Phức Chi lôi vào trong phòng, chỉ nghe thấy cánh cửa ở đằng sau bị đạp cái, bản thân còn chưa kịp phản ứng bị người ta ấn lên ghế.

      Nàng nhíu mi, ngạc nhiên :“ ở trong phòng ta làm gì thế?”

      Nghiêm Phức Chi chưa ngồi xuống, chỉ nhìn nàng theo kiểu từ cao xuống, sau lúc lâu mới :“Hôm qua lúc ở Phong Bác Lâu, nhìn thấy nam tử áo đen đó xuống lầu tại sao lại chạy đuổi theo?”

      Mạnh Đình Huy day day cánh tay, đứng dậy đuổi người, mặt chút thay đổi :“Liên quan gì đến đâu?”

      Nghiêm Phức Chi bị nàng đẩy mạch ra cửa, lại bám chặt vào khung cửa chịu , bỗng nhiên nở nụ cười giả tạo :“Mạnh Đình Huy , có muốn biết là ai ?”

      Mạnh Đình Huy liếc nàng ta cái, lên tiếng, tay lại tăng thêm chút lực nữa.

      Nghiêm Phức Chi vẫn chịu bỏ qua, lại :“ cho ta biết bí mật của , tôi cho biết là ai !”

      Mạnh Đình Huy nghiêm mặt:“Ta biết tên họ của người ấy, cần đâu.”

      Nghiêm Phức Chi ngạc nhiên:“…. biết đích xác tên họ của sao?”

      Mạnh Đình Huy đẩy mạnh nàng ta ra khỏi cửa, mặt lên vẻ khó chịu :“Ta muốn đọc sách .”

      Từ đến lớn hề quen bị người khác bức ép, huống chi…… Chàng là hạt giống mà nàng chôn giấu ở nơi mềm mại nhất trong tim, nơi nàng kì vọng, ngóng trông, chỉ mong ngày hạt giống ấy có thể nở hoa, cũng mong người ngoài có thể dễ dàng chạm đến.

      “Từ từ…… đợi !” Nghiêm Phức Chi tóm chặt lấy cánh cửa, tức giận :“Ta có lòng tốt mà lại bị xem là lòng lang dạ thú mà! muốn về cũng được, nhưng chắc chuyện về khoa thi tiến sĩ lần này muốn nghe chứ ?”

      Tay Mạnh Đình Huy dừng lại, nhướng mày.

      Sắc mặt Nghiêm Phức Chi đỏ bừng , thầm oán :“Khỏe thế sao thi võ ?” Thấy sắc mặt nàng tối sầm muốn đuổi người lại cuống quýt :“ biết, hôm nay giám thị thông báo, căn cứ từ tin từ trong triều truyền ra, người đứng đầu danh sách thi tiến sĩ năm nay được cho phép vào Hàn Lâm viện!”

      Mạnh Đình Huy vừa nghe vậy ngẩn ra, sau lúc lâu mới :“ sao?”

      Nghiêm Phức Chi thấy nàng thả lỏng tay, liền chui vào lần nữa, lại :“Cái này mà còn lừa à? Sáng nay vừa có quan trong kinh đến tiếp kiến với giám thị, chính vì chuyện này.”

      Mạnh Đình Huy ngưng mi *, lại lên tiếng.

      *: chỗ này biết nên để thế nào vậy là giữ nguyên hán việt, ý cụm này chỉ thái độ rất chăm chú vào việc, thường dùng trong văn cổ. Đại loại thế này:[​IMG]

      Nghiêm Phức Chi liếc mắt nhìn nàng,“ là trước đó thái tử góp lời với bệ hạ, hai mươi năm qua nữ quan trong triều ai là đảm đương chức vụ lớn, thực hợp với kì vọng ban đầu khi xây dựng nữ học, bởi vậy năm nay đặc biệt lệnh cho Hàn Lâm Viện vì khoa thi nữ tiến sĩ mà để trống chức vụ, cho phép người đứng đầu khoa thi nữ tiến sĩ nhập Hàn Lâm Viện nhậm chức biên tu.”

      Hàn lâm……

      Mạnh Đình Huy cắn môi, đưa mắt nhìn ra hướng cửa sổ.

      Đương nhiên hiểu rằng có thể nhập Hàn Lâm Viện có nghĩa là gì.

      Từ năm Kiền Đức thứ tám khi hoàng thượng đề bạt hàn lâm thừa chỉ học sĩ Cổ Khâm thành Thượng Thư Hữu Bộc Xạ, nhiều năm qua tham chính trong triều, kẻ đứng đầu chủ lục bộ mười có đến sáu bảy là đều xuất thân từ Hàn lâm Viện.



      Lần này lại cho phép nữ tiến sĩ được cùng nhập Hàn Lâm Viện, tuy chỉ là chức biên tu nho , nhưng cũng đủ để lên rằng lại chế ( chế độ quan lại) trong triều xảy ra thay đổi lớn .

      Nghiêm Phức Chi nhìn dáng vẻ của nàng liền biết nàng nghĩ gì, khỏi đếm gần, như an ủi:“Yên tâm, học tốt như vậy, khẳng định có vấn đề gì đâu……”

      Mạnh Đình Huy nhắm mắt, lúc lâu mới thấp giọng :“Đừng đến tương lai có thể lên điện vào thi hay , trước mắt là thi Châu, khắp Triều An nhân tài đông đúc, dễ hơn làm.”

      Nghiêm Phức Chi nhìn thẳng nàng:“Lời này chẳng giống Mạnh Đình Huy chút nào! Trong nữ học Xung Châu văn chương làm tốt nhất, ngạo khí lớn nhất là kẻ nào? Nếu qua được thi Châu, vậy Xung Châu này có kẻ nào qua được?” nàng chớp mắt, bỗng nhiên lại cười:“Còn nữa, thử nghĩ xem vị nam tử áo đen kia……”

      Mạnh Đình Huy nheo mắt, vung tay liên tục đánh nàng, cả giận :“ suốt ngày chỉ biết ăn vớ vẩn!”

      Nghiêm Phức Chi vừa trốn vừa cười:“Mặc dù ta biết bí mật trong lòng rốt cuộc là gì, nhưng nam tử đó liếc qua là biết là người phú quý, nếu thi đậu Trạng Nguyên, làm sao có thể làm thân với được?”

      Mặt mũi Mạnh Đình Huy có chút hồng, tóm lấy tập giấy quăng về phía nàng ta.

      Nghiêm Phức Chi nhanh nhẹn lách mình cái, lại cười hì hì với nàng, xoay người ra khỏi phòng, thuận tay gạt then cửa :“Đợi đến lúc công thành danh toại rồi, để xem còn đánh người nữa !”

      Cánh cửa đột ngột khép lại, rầm rầm hai cái nghe vang đến đau tai.

      Nàng vẫn đứng đó, ngực hơi hơi phập phồng, lúc lâu mới cúi người nhặt giấy Tuyên Thành vương vãi dưới đất lên, quay đầu nhìn bàn bày đầy sách vở.

      Kinh thành……

      Nàng nhắm mắt.

      Lên được kinh thành, mới có thể gặp lại người đó.

      Trạng Nguyên …… Tuy là giấc mộng xa vời, nhưng cũng phải là khong làm được đúng ? Mạnh Đình Huy [ trung ]




    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :