1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngây Ngốc Manh Thiên Tài Huyền Linh Sư -Nhược Thủy Lưu Ly ( c7)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Ngây Ngốc Manh Thiên Tài Huyền Linh Sư
      Tác giả: Nhược Thủy Lưu Ly
      Thể loại: Võ hiệp + huyền huyễn + xuyên
      Editor: Quế Nhi

      Giới thiệu

      Nhạc Ương Ương, linh hồn được đầy đủ, thiếu thốn tình cảm, nhưng là hình nhân xuất sắc nhất hàn mỹ nhất, nổi danh Vô Ưu Đảo

      Nhạc Ương Ương, thiên tài tuyệt thế, thiên phú kinh người, lại con chưa trưởng thành mất toàn bộ, từ thiên tài trở thành phế vật.

      Từng bị vứt bỏ nữa linh hồn tan thành mây khói, thân thể hình nhân hoàn mỹ bị phá hủy trùng sinh chiếm được nàng… Nàng quyết định lần nữa tìm cho mình chủ nhân!

      Tiểu hình nhân hết sức ngây ngốc, u buồn lo âu, nóng vội liều lĩnh.

      Chủ nhân cần nàng làm sao bây giờ? Dù sao hạ xuống nhận thức a. Tổn thương gân mạch thể tu luyện? Dù sao cũng còn có Tiểu Bạch Bạch.
      có tiền có dược có vũ khí? Dù sao nàng vẫn liên tục rất nghèo ách. Sau đó …

      Chủ nhân ngược lại dính lấy nàng, tu vi cao thâm trở thành thiên tài, tiền bạc đan dược vũ khí cái gì cũng có. Sau đó muốn làm cái gì đây? Kỳ đây hết thảy chỉ là bắt đầu.

      Thất trọng ấn bị hủy, ma thần trở về, ma tướng chung quy. Nàng cuối cùng đến vị trí thuộc về của nàng, cầm lại tất cả thuộc về của nàng, kẻ phản bội ta, giết tha!

      【 Cái gì là

      Mỗ nghiệt hỏi: “Tiểu bao tử, biết cái gì là sao?”

      “Biết”

      nghiệt hai mắt sáng ngời: “ biết? Vậy ngươi cái gì là ?”

      “Tựa như chủ nhân ta giống nhau”

      nghiệt kinh ngạc, nguyên lai Tiểu Bao Tử biết, đợi cao hứng

      Tiểu Bao Tử tiếp theo lại câu, “ mua cho ta thực nhiều mứt quả.”

      nghiệt sợ run chút, sau đó nổi giận: “Về sau cho phép ăn mứt quả!”

      Tiểu Bao Tử vẻ mặt uất ức, nàng làm sai cái gì?

      【 Hình nhân quá ngây thơ 】

      Chủ nhân nghiệt phải tắm rửa,ngoắc tay : “Tiểu Bao Tử, lại đây chà lưng”

      Mỗ Bao Tử chạy qua, sau đó nghi hoặc: “Chà lưng vì cái gì phải cởi y phục ta?”

      nghiệt nhếch môi cười, phong tình vạn chủng: “Ta giúp ngươi chà lưng.”

      Mỗ Bao Tử cười chớp mắt: “Chủ nhân tốt.”

      Quần chúng đành lòng cũng dám nhìn thẳng, đều che mắt cảm thán: “Nhạc Ương Ương, ngươi có thể hay cần khờ dại như vậy, coi chừng bị ăn luôn, bị ăn luôn!”

      nghiệt ánh mắt lạnh nhạt đảo qua: “Xen vào việc của người khác” chưởng!!!
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 001 Giao ra hài tử
      Editor: Quế Nhi

      Vô Ưu Đảo, đoạn tuyệt với nhân thế, biết tồn tại ở nơi nào hòn đảo , lấy võ vi tôn, thực lực đại biểu hết thảy, bộ tộc Nhạc thị từng cùng gia tộc Mộ Dung phân chia chung thiên hạ, nhưng đây chẳng qua là từng.

      Giờ đây bộ tộc Nhạc thị suy yếu bộ dáng được phù hợp, liền cùng với nhà bình thường các Đảo khác có khác biệt gì, căn bản đủ sợ hãi. Nhưng thực tế, gia tộc Mộ Dung căn bản có đối với bộ tộc Nhạc thị buông lỏng cảnh giác.

      từng vô cùng là đại gia tộc nở mày nở mặt vô hạn, bộ tộc Nhạc thị chung quy huyết mạch là ưu tú hơn người bình thường, ai ngờ kế tiếp sinh ra con cháu Nhạc thị có thể hay kỳ tài luyện võ?

      Gia tộcMộ Dung hỏi vì sao nhổ cỏ tận gốc? Kia tự nhiên là có lý do, bởi vì bọn họ dám.

      Vô Ưu Đảo hình như muốn buông tha, chỉ có thể tự sinh tự diệt, nhưng là nhìn mặt mũi cấp đích thực rất trọng yếu, dù sao cũng là tộc nhân của mình.

      Hai cái gia tộc như thế nào đánh nhau đều tốt, người nào quản, nhưng là nếu có đồng nhất đoạn tử tuyệt tôn, Vô Ưu Đảo triệt để biến mất, kia nhất định người cấp kinh động, ai biết người cấp có thể hay cảm thấy mắt mặt, phá hủy triệt để hoàn đảo này??

      Kia bọn bọ trêu chọc nổi, lây động được người, bọn họ hoàn toàn biết bộ tộc Nhạc thị cùng gia tộc Mộ Dung người nào là chỗ dựa vững chắc đáng tin cậy hơn.

      Đương nhiên, đây chỉ có người trong gia tộc đương gia mới biết được bí mật.



      Sấm sét vang dội, mưa to như trút nước, bắt đầu ban đêm im lặng, lại làm cho người khó khó có thể ngủ say, ban đêm tràn ngập điềm xấu.

      “Tế Tự đại nhân như thế nào?” trong phòng tối đen như mực có lấy ngọn đèn, mượn tia chợp hào quang để xem, trong phòng hai người khuôn mặt tỏ ra có chút dữ tợn.

      “Đứa bé này, tuyệt đối thể lưu lại Nhạc thị, vì phòng ngừa vạn nhất, gia chủ hãy thỉnh lão tổ tông xuất quan !”

      Mây đen bắt đầu khởi động, sấm sét ra: “Oàngggg” tiếng vang lớn, làm mọi người chấn động hoảng hốt.

      Nhạc Thiên Minh ở ngoài cửa phòng nôn nóng tới lui, nghe thấy bên trong tiếng kêu thảm thiết, sắc mặt rất khó coi, trong miệng người lẩm bẩm: “Sinh nhanh lên…. đừng gặp chuyện may… ngàn vạn đừng gặp chuyện may…”

      Nhạc Thiên Minh hơn bốn mươi tuổi , nhưng là dưới gối lại con cái cũng có, người tập võ tuổi thọ ké dài, đối với những người khác cũng quá sốt ruột, nhưng là đối với Nhạc Thiên Minh lại đồng dạng giống nhau.

      giờ Nhạc gia suy thoái thành như vậy, thân mình, liền cái huynh đệ tỷ muội cũng có, truyền thừa hương khói cũng chỉ có thể hoàn toàn dựa vào , có thể nôn nóng được sao?

      Nếu là bộ tốc Nhạc Thị ở trong tay kết thúc như vậy, đến lúc đó còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông?

      vất vả Nhạc phu nhân mới mang thai, Nhạc Thiên Minh tự nhiên cao hứng, mấy tháng này hết thảy thuận lợi, có cái gì đường rẽ, nhưng tại mau sinh, hài tử lại chậm chạp ra.

      Đều giằng co hơn nữa đêm còn có sinh, cũng đừng xảy ra vấn đề gì mới tốt.

      Thời điểm lúc gấp đến độ muốn phá cửa mà vào, cuối cùng tiếng hài nhi khóc nỉ non truyền ra, Nhạc Thiên Minh tâm trong nháy mắt để xuống.

      Rất nhanh bà đỡ ôm đứa con nít ra, mặt đầy ý cười ra: ” Chúc mình gia chủ, phủ nhân sinh cái nhi tử.”

      Nhạc Thiên Minh mặt mũi tràn đầy sắc mặt vui mừng, đưa tay dè dặt ông hài từ qua, kịp nhìn kỹ chút, liền gặp mojt đứa nha hoàn lảo đảo chạy qua, gấp giọng : “Bà đỡ, mau. . . Phu nhân đau bụng, còn giống như còn có cái…”

      Còn có cái? Nhạc Thiên Minh sững sờ, vội vàng thúc giục bà đỡ vào xem chút.

      Lần này ngược lại hết sức thuận lợi, chỉ chốc lát sau liền nghe hài nhi khóc nỉ non thanh.

      Nhạc Thiên Minh khỏi vui mừng lộ nét mặt, cho dù biết người khác là nữ nhi, cũng cao hứng.

      Chỉ là của vui sướng cũng có duy trì liên tục bao lâu.

      Nhạc gia ngoài cửa lớn, vị tóc trắng râu bạc Hôi Bào lão giả bay bổng mà đứng, thanh tràn trề uy áp phá vỡ bầu trời đêm, làm cho người tim gan run sợ: “Nhạc Thiên Minh, giao ra hài tử, nếu . . . Giết!” chữ Giết chấn động đến mức nhân khí huyết cuồn cuộn.

      Nhạc Thiên Minh nụ cười mặt cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, tay ôm hài tử nhịn được run.

      Lại là Mộ Dung gia vị kia tu vi đạt tới cấp chín lão tổ tông!

      Nhạc phu nhân cũng bị giật mình,ôm nữ nhi vừa sinh ra, mặt còn chút máu, “Lão. . . Lão gia. . . Làm sao bây giờ?”

      Chẳng ai ngờ rằng, gia tộc Mộ Dungthế nhưng hội đánh chủ ý lên hài tử.

      Nhạc Thiên Minh trong nội tâm đầy dẫy phẫn nộ, bi thương cùng tuyệt vọng, gia tộc Mộ Dung thế nhưng gan lớn đến mức này? Bọn họ là thực muốn Nhạc gia đoạn tử tuyệt tôn sao?

      Nhạc phu nhân ôm chặt hài tử, run run giọng : “Lão gia, chúng ta trốn . . .”

      Nàng tân tân khổ khổ sinh hạ hài tử, liền như thế số mệnh của nàng a! Như thế nào có thể giao cho gia tộc Mộ Dung ?

      Nhạc Thiên Minh trong nội tâm phát khổ, “Trốn thoát đâu. . .”

      mặc dù thiên phú rất tốt, nhưng bây giờ cũng mới đến cấp sáu, đối mặt người tu luyện tới đỉnh núi cấp chín cao thủ, làm sao có thể chạy thoát?

      “Vậy làm sao bây giờ?” Nhạc phu nhân lo lắng thôi, làm cho nàng giao hài tử ra ngoài, nàng là tuyệt đối bỏ được .

      Gia tộc Mộ Dung vị lão tổ tông kia câu kia sau liền có động tĩnh, nhưng là Nhạc Thiên Minh biết cũng , (vị lão tổ tông) chờ chính (Nhạc Thiên Minh) giao hài tử ra ngoài, (vị lão tổ tông) sợ (Nhạc Thiên Minh) chạy.

      Nhạc phu nhân thấy lời nào, từ có chút tuyệt vọng, lúc nàng luống cuống khóc thút thít lúc, đột nhiên trong tay còn, nàng khỏi sợ hãi kêu ra tiếng: “Hài tử. . .”

      Lúc sau cả kinh, mới phát hài tử giờ phút này ở trong tay tướng công nhà mình, khỏi thở phào nhõm.

      Nhưng là, sau khắc nàng lại phát bà đỡ ngã trong vũng máu, khỏi mặt liền biến sắc: “Lão gia, ngươi. . .”

      Nhạc Thiên Minh nhìn thoáng qua cái kia nha hoàn có chút bị hù dọa, do dự chút, cuối cùng là có động nàng, nha hoàn kia là người bên cạnh Nhạc phu nhân, thời gian qua trung thành và tận tâm, giữ lại nàng cũng tốt, bên cạnh có mấy người có thể dùng.

      Nhạc Thiên Minh đem nhi tử giao cho Nhạc phu nhân, trầm giọng : “Phu nhân, đến trình độ này, chúng ta chỉ có thể bảo trụ chỉ là người , gia tộc Mộ Dung chỉ biết là ngươi sinh con, nhất định biết ngươi sinh hai đứa bé…” dù sao ngay cả chính đều cảm thấy bất ngờ.
      ----Có ai biết cách chèn link hay hình ảnh ko ạ, giúp với!----Nhạc Phu nhân trừng to mắt : "Ngươi nghĩ giao con ra ngoài?"

      Nhạc Thiên Minh nhìn nhìn hài tử trong lòng, quyết tâm , " tại chỉ có biện pháp này, tiểu Vân, ngươi mang theo tiểu thiếu gia giấu , nhớ kỹ, nhất định thể để cho người khác phát còn có hài tử."

      "Dạ, lão gia."

      đợi phu nhân phản đối, Nhạc Thiên Minh liền ôm hài tử ra cửa.

      thực tế, phu nhân có thể như thế nào phản đối đây? Nhưng làm như vậy, chỉ sợ người cuối cùng hài tử đều giữ được.

      Chỉ đáng thương số khổ nữ nhi của nàng. . .

      thời Thiên Minh ngược lại là có chút may mắn, bởi vì gia tộc Mộ Dung chèn ép, Nhạc gia tại trải qua cũng tốt, bên trong phủ căn bản có người làm, đến mức phải tiết lộ bí mật gì.

      Nhạc gia mặc dù suy yếu, Thiên Minh nhưng vẫn giữ khư khư nơi ở của tổ tiên, cùng gia tộc Mộ Dung so sánh đại gia tộc, bộ tộc Nhạc Thị nơi ở tổ tiên tự nhiên là lớn, chỉ là giờ Nhạc phủ to như vậy, lại còn người nào, làm cho người ta cảm thấy quá mức trống trải, trong lúc , tựa hồ chỉ có tiếng bước chân của chính mình tiếng vọng ở bên tai.

      Bất quá bây giờ, Nhạc Thiên Minh là nghe được tiếng bước chân của chính mình, bên tai chỉ có tiếng mưa rơi cùng tiếng sấm, hài tử trong lòng khóc cũng nháo, ở trời lạnh như thế này ràng ngủ thiếp , khó có được nhu thuận.

      Mưa quá lớn, ngoại trừ đường đều nhìn , Nhạc Thiên Minh cho đến khi ra cửa chính, mới nhìn vị kia Mộ Dung lão tổ tông,
      cho dù là ở trong mưa gió, vẫn như cũ từ cao nhìn xuống, khí thế bức người, y phục chút ẩm ướt dấu vết, nước mưa thấy cũng muốn đường vòng, giống như cao cao tại thượng thần linh cung kính, làm cho người nào có thể phản kháng, chỉ có thể cúng bái.

      Chính là cái này người, gia tộc Mộ Dung thiên tài tuyệt thế, tại đệ nhất cao thủ Vô Ưu Đảo, bởi vì xuất của , mới thay đổi tình thế Vô Ưu Đảo, làm cho bộ tộc Nhạc Thị từ đó tiếp tục xoay trở mình.

      NhạcThiên Minh tròng mắt nhìn xem hài trong lòng, đáy mắt chợt lóe che đậy lên hận ý.

      Thấy kéo dài dây dưa, vị lão tổ tông kia hơi kiên nhẫn, mở miệng :
      "Đưa hài tử đây!"

      Vô Ưu Đảo thể thay đổi vận mệnh của hài tử, bộ tộc Nhạc Thị đứng trơ ra ?

      này vừa , Nhạc Thiên Minh hài tử trong ngực yên lặng, đột nhiên giật ra cuống họng khóc lớn ngừng, hài nhi khóc nỉ non thanh giống như rên rĩ, tiếng mưa rơi cùng tiếng sấm xuyên thấu ràng, đâm vào màng nhĩ của từng người , giống như gõ vào trong lòng người.

      Nhạc Thiên Minh trong lòng đành lòng, bàn tay bé bắt lấy ống tay áo của cuối cùng vẫn vô tình giật ra, đem đứa hài tử ném cho lão giả trung.

      Lão giả tiếp thu hài tử, sau khi xem, liền xoay người biến mất ở trong màn mưa, tiếng khóc làm cho người ta hoảng hốt toan tính, cũng biến mất ở bên tai.

      Nhạc Thiên Minh mặt trầm đứng ở trong mưa, cây dù rơi ở bên chân, toàn thân ướt đẫm, trợn to hai mắt thẳng tắp mà nhìn lão giả biến mất phía trước, sỉ nhục như thế này, bộ tộc Nhạc Thị ngày nào đó đòi lại hết thảy, Nhạc gia cứ như vậy xong rồi !

      Đáng tiếc, bởi vì thẹn trong lòng, đem hài tử sau khi ném ra ngoài, liền có nhìn lại nàng, cũng có phát , lão giả hết sức xem xét giới tính của đứa .

      cần nữ nhi chỉ cần nhi tử, lúc đầu là vì nối dõi tông đường, thừa tục hương khói, nhưng là biết, giao ra nữ nhi mới là bảo bối, tình trạng hiên nay hy vọng có thể cả thiện bộ tộc Nhạc Thị , lại bị mới ra đời liền bóp chết.

      Chỉ có thể , thiên ý trêu người.

      Gia tộc Mộ Dung chờ lão tổ tông trở về, vừa thấy lão giả xuất , gia chủ Mộ Dung Lệ vội vàng nghiêm túc nghênh đón: "Lão tổ tông. . ."

      Lão giả đem hài tử ném cho , mở miệng : " mời tế tự đại nhân luyện thành hình nhân." Nếu đứa này tương lai có năng lực phi phàm, vì sao hảo hảo lợi dụng?

      thực tế, bộ tộc Nhạc Thị cho tới bây giờ trình độ như vậy, nguyên nhân lớn nhất phải là bởi vì vị này tu vi cao thâm lão tổ tông,

      mà là vì gia tộc Mộ Dungcó vị tế tự đại nhân có thể biết trước thiên mệnh.
      có người biết vị kia, tế tự đại nhân là lúc nào vào gia tộc Mộ Dung, chỉ có mỗi thời đại gia tộc Mộ Dung , gia chủ mới biết được hữu của .

      Nghe tế tự đại nhân là vì thiếu ân tình gia tộc Mộ Dung , cho nên mới phải đứng về phía gia tộc Mộ Dung, bất quá khó tránh khỏi có người hiếu kỳ, đến cùng là dạng gì ân tình, có thể làm cho tế tự đại nhân tâm cam tình nguyện bảo vệ gia tộc Mộ Dung qua nhiều thế hệ.

      Bất quá đến tại, này như cũ vẫn là số.

      Mặc dù tế tự đại nhân từ tham gia các loại tranh đấu Mộ Dung gia tộc, nhưng là vẻn vẹn năng lực tiên đoán của , liền mang đến lợi ích to lớn Mộ Dung gia tộc.

      Lúc trước nếu như phải là bởi vì năng lực tiên tri, vị lão tổ tông này khả năng sớm chết oan chết uổng, Vô Ưu Đảo tình thế cũng như giờ bộ dạng trong như thế này.

      Cho nên, lão tổ tông đem bất luận kẻ nào để ở trong mắt, đối với Tế Tự đại nhân nhưng lại tôn kính.

      Tế Tự đại nhân vị kia cũng có cự tuyệt gia tộc Mộ Dung thỉnh cầu, mang theo tiểu đứa trẻ sơ sinh nữ nhi vào mật thất, liên tiếp vài ngày đều chưa hề ra.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 2: trở thành hình nhân
      Editor: Quế Nhi

      Vài ngày ở bên ngoài cũng có phát sinh đại gì, chỉ là mọi người rãnh rỗi lại kiếm thêm đề tài câu chuyện.
      Nghe Nhạc phu nhân nghĩ về nữ nhi trở nên điên cuồng, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nha hoàn bên người nàng liền ra ngoài ôm đứa trở lại cho nàng nuôi dưỡng.
      Về phần nữ nhi của Nhạc phu nhân, dám hiển nhiên ai nhắc tới, lão tổ tông gia tộc Mộ Dung nhân vật quan trọng tại thời điểm, cung có chút nào che dấu, người cố ý tự nhiên biết là xảy ra chuyện , cho dù có trong lòng có người đồng tình, cũng dám câu gia tộc Mộ Dung là người có lỗi, dù sao Vô Ưu Đảo thiên hạ là của gia tộc Mộ Dung , ai dám đắc tội gia tộc Mộ Dung?
      Nghe đến chút ít lời đồn đãi, Mộ Dung Lệ bất quá chỉ cười trào phúng ngừng , Vô Ưu Đảo lại có chuyện gì có thể tránh được con mắt gia tộc Mộ Dung? Hành vi của Nhạc Thiên Minh theo ý giống như vở hài kịch.
      Bất quá, đối nhi tử của Nhạc Thiên Minh có hứng thú, cũng có lòng dạ châm chọc , tại người quan tâm là cái bé kia như thế nào.
      Trong mật thất, tiếng khóc nỉ non của hài tử nghe thảm thiết, thời gian qua, Tế Tự đại nhân lông mày cũng ngày càng nhíu chặt.
      hổ là người có số mệnh chặt, sức mạnh của linh hồn cứ nhiên lại mạnh như vậy, bất quá đổ cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
      Kỳ căn bản biết tương lai của đứa bé này.
      thể tính toán được!
      Chỉ về cái này cũng đủ để cho người khác phải kiêng kỵ.
      Cho nên, mới có thể coi trọng như vậy, nếu là tùy ý để đứa bé này lớn lên, tương lai như thế nào, cũng có cách nào dự liệu được, đến lúc đó, hết thảy đều muốn thoát ly khỏi lòng bàn tay của .
      Nhìn xem tiểu hài tử khóc lớn oa oa, Tế Tự đại nhân tái mặt khẽ giận, cứ tiếp tục như vậy phải là biện pháp, vì vậy, quyết định nhanh, quyết định trước dùng cấm thuật chia lìa nửa linh hồn của nàng, dựa vào sức mạnh linh hồn suy yếu dần, mặc dù như vậy, thế nhưng ảnh hưởng đến tiềm lực của đứa bé này, nhưng giờ cũng có phương pháp nào khác.
      Chỉ thấy tế tự đại nhân ngồi xếp bằng thân áo bào trắng, tay kết ấn, tay kia mười ngón tay, đầu ngón tay máu tươi hợp thành tuyến giọt rơi xuống đất mặt, huyền lực hạ xuống, ngừng dừng, cuối cùng hình thành trận pháp cổ quái, mà tiếng khóc lớn của hài tử ngừng, vừa vặn đặt vào giữa trận pháp, bị vô số máu tươi bao vây lại thành đường tròn.
      Tế Tự đại nhân sắc mặt có chút tái nhợt, nghĩ tới, đối phó với hài tử vừa sinh ra, thế nhưng cần phải hao tổn phí lớn như vậy.
      quát khẽ tiếng, mặt đất trận pháp trận hồng quang chợt lóe qua, trong tâm trận pháp tiếng khóc của hài tử đột nhiên trở nên thê lương, nghe vào có chút kinh người.
      Tế Tự đại nhân lại tựa hồ thở phào nhõm, dám dừng lại, lập tức bắt đầu hình nhân luyện chế
      Tiếng khóc hài tử dần dần ngừng nghỉ, chờ đến lúc Tế Tự đại nhân cuối cùng đứng dậy lúc, lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, vừa mới chỉ nhìn đứa này, tại mới phát , bị tách ra nửa linh hồn thế nhưng thấy.
      "Tế tự đại nhân còn ra?" Mộ Dung Lệ mỗi ngày đến liếc mắt nhìn, hôm nay bởi vì có chuyện phải xử lý, tới chậm chút.
      Người giữ cửa đối hành lễ sau, mới mở miệng : "Bẩm gia chủ, tế tự đại nhân còn chưa xuất quan."
      Mộ Dung Lệ mỗi ngày đến, bất quá Tế Tự đại nhân lại sân ngồi trong chốc lát lại , ai cũng thể tiến gần mật thất, hôm nay bận rộn cẩ ngày, cũng có ý định vào.
      lúc Mộ Dung Lệ chuẩn bị rời lúc, đột nhiên có nhân vội vàng chạy ra, Mộ Dung Lệ nhìn thấy bộ dáng lỗ mãng của người nọ, muốn quát lớn, người nọ lại mở miệng trước bước : "Gia chủ, Tế Tự đại nhân xuất quan, kêu tiểu nhân thỉnh gia chủ đến."
      Người nọ do dự chút, lại nhịn được lắm miệng câu :"Tế tự đại nhân sắc mặt tốt lắm."
      Nghe vậy,trong lòng Mộ Dung Lệ khỏi hồi hộp, chẳng lẽ là xảy ra vấn đề gì, nghĩ tới khỏi có vài phần lo lắng, nếu như ngay cả Tế Tự đại nhân đều đối phó được, kia đứa bé kia chẳng phải là muốn nghịch thiên?
      Mộ Dung Lệ theo người nọ hướng về đại sảnh, nhìn thấy Tế Tự đại nhân, phát sắc mặt xác thực tốt, chỉ là cùng theo dự đoán chút bất đồng, Tế Tự đại nhân nhìn thấy liền mở miệng , "Hình nhân luyện chế tốt lắm, bất cứ lúc nào có thể nhận chủ, đón lấy, ta muốn bế quan, ai cũng chớ quấy rầy ta."
      Hiển nhiên, lần này tiêu hao quá lớn của .
      Mộ Dung Lệ vội vàng dám quấy rầy nhiều, ôm hài tử kia khóc nháo rời .
      Tế Tự đại nhân , đứa này tương lai năng lực thể tưởng tượng được, như vậy làm cho ai có trở thành chủ nhân của nàng, liền cần phải suy tính chút.
      Mộ Dung Lệ thời điểm suy nghĩ vấn đề này , Nhạc Thiên Minh cuối cùng cũng hề cố sống chết để giữ lấy nơi ở của tổ tiên, mang theo thê nhi thầm tan biến mắt trong tầm mắt mọi người, làm như vậy, tự nhiên là vì bảo trụ nhi tử duy nhất của .
      Mà Mộ Dung gia, cũng có ai để ý tới , dù sao bọn họ căn bản là có muốn cho Nhạc gia đoạn tử tuyệt tôn, giờ Mộ Dung gia trở thành chúa tể Vô Ưu Đảo, người của Nhạc gia mặc dù nhìn xem chướng mắt
      Trải qua suy sâu tính kỹ càng, Mộ Dung Lệ quyết định làm cho nữ nhi bảo bối của mình Mộ Dung Nguyệt trở thành chủ nhân của hình nhân.
      phải là có nghĩ tới chính mình nhận lấy này cái tượng gỗ, là gia chủ, thực phải làm như thế, cũng có người có thể cái gì, nhưng là hay phải suy tính tương lai Mộ Dung gia
      giờ có tế tự đại nhân cùng lão tổ tông ở đây, có người có thể rung chuyển được Mộ Dung gia, nhưng là sau này liền khó .
      quản được ngàn năm sau, vạn năm sau, tổng có thể suy tính chút tiếp theo bối.
      Trước mắt chỉ có nữ nhi, mới năm tuổi, cũng may hết sức chịu thua kém, năm tuổi vừa lúc là năng lực thức tỉnh niên kỷ, mà thức tỉnh Mộ Dung Nguyệt, cũng biểu thiên phú ra vô cùng tốt, so với và những huynh đệ kia trai xuất sắc nhiều, có thể Mộ Dung Nguyệt là Mộ Dung gia thiên phú trẻ tốt nhất đến bây giờ.
      Làm cho nàng nhận lấy này cái tượng gỗ, những người khác liền tâm tính có bất mãn, cũng thể thêm cái gì.
      Mộ Dung Lệ làm như vậy, là vì phát triển tương lai Mộ Dung gia, đồng thời cũng là lót đường cho nữ nhi, lấy thiên phú của Mộ Dung nguyệt hơn nữa còn có hình nhân xuất sắc, tương lai nếu như thừa kế vị trí gia chủ, tự nhiên người nào có thể phản đối.
      Vì vậy, Mộ Dung Lệ xem như chọn người thừa kế tương lai, đây cũng là chuyện có cách nào khác.
      Nếu như phải là bởi vì này cái tượng gỗ, chắc chắn sớm đưa ra quyết định, còn trẻ về sau khẳng định còn có con của mình.
      Nhưng mà giờ tình huống như vậy, cũng thể bày đặt hình nhân nuôi như thế, ai biết có thể hay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
      Cho nên nhận chủ là vẫn phải làm .
      Vì vậy, Mộ Dung Nguyệt liền như vậy nhặt được tiện nghi lớn nhất.
      Phu nhân Mộ Dung Lệ là mỹ nhân khó gặp, mà Mộ Dung Nguyệt lại là trò giỏi hơn thầy, còn tuổi là mỹ nhân từ lúc sinh ra, môi hồng răng trắng, da thịt như tuyết, con mắt tựa như thu thủy (nước mắt mùa thu), làm cho người ta thương , Mộ Dung Lệ đối nữ nhi này cũng rất là thương.
      Bà vú ôm Mộ Dung Nguyệt vào thư phòng, liền tự giác lui ra ngoài, Mộ Dung Nguyệt cười hướng về Mộ Dung Lệ bổ nhào chạy qua: "Phụ thân. . ."
      Mộ Dung Lệ mặt vẻ mặt khẽ nhu hòa xuống, sờ sờ đầu của nàng, thanh vài phần: "Nguyệt nhi ngoan, phụ thân tìm tiểu hình nhân cho ngươi, ngươi xem chút có thích hay ?"
      Mộ Dung Nguyệt này mới phát bàn sách bày đặt tiểu hình nhân, vừa xem thấy khỏi nhíu nhíu mày.
      bàn sách hài tử mở to như nước trong veo mắt to, khóc cũng nháo, cũng nhìn nhân, giống như căn bản có chú ý tới bên cạnh có người dường như, khuôn mặt nhắn phấn trắng nõn nà, nhìn qua thập phần đáng , làm cho người nhịn được muốn đưa tay chọc chọc chút, cũng giống những hài tử khác bình thường chảy nước miếng, cái miệng nhắn trắng mịn đàng hoàng mím lại, cái trán nốt ruồi chu sa, lại làm cho kia khuôn mặt nhiều vài phần hào quang.
      Mộ Dung nguyệt trông thấy hài tử đáng như thế, trong lòng liền mất hứng, hai mắt trong nháy mắt tràn đầy lệ quang(nước mắt): "Phụ thân có phải hay thích Nguyệt nhi ?"
      Mộ Dung Lệ chuyện gì, bất quá Mộ Dung gia chủ đối nữ nhi này còn là rất có kiên nhẫn, vội vàng dụ dỗ : "Làm sao , phụ thân như thế nào lại thích Nguyệt nhi, phụ thân thích nhất Nguyệt nhi ."
      " ?"
      Thấy Mộ Dung Lệ gật đầu, Mộ Dung nguyệt lúc này mới nở nụ cười, chu môi : "Phụ thân tiểu hình nhân đẹp mắt như vậy , Nguyệt nhi còn tưởng rằng phụ thân thích Nguyệt nhi ."
      Mộ Dung Lệ khỏi dở khóc dở cười, mắt nhìn bàn hài tử yên tĩnh được bình thường, lắc đầu dụ dỗ : "Ở đâu dễ nhìn? Phụ thân như thế nào cảm thấy còn là Nguyệt nhi đẹp mắt?"
      Lời này cũng phải hoàn toàn dụ dỗ Mộ Dung Nguyệt, Mộ Dung Nguyệt tuy rằng còn , nhưng là có thể nhìn ra vài phần kiều mỵ, mà đứa bé kia bộ dáng tròn tròn tại nhìn đáng , nhưng về sau trưởng thành, phỏng đoán cũng chỉ có thể là đáng .
      Thấy được Mộ Dung Nguyệt còn ngó chừng xem mặt của đứa bé kia, Mộ Dung Lệ khỏi ra: "Nguyệt nhi nếu thực là để ý, phá hủy mặt của nàng là được ."
      Dù sao cũng chỉ để ý năng lực của đứa bé này, hình dạng thế nào cũng trọng yếu.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 3: bị thổ lộ

      Nhìn như tùy ý, lại mang theo tia tàn nhẫn, bất quá lời tàn nhẫn với hài tử bàn cũng sinh ra ảnh hưởng gì, nàng bây giờ căn bản nghe hiểu ý tứ trong lời đó, coi như là nếu nghe hiểu, có lẽ nàng cũng có phản ứng người bình thường nên có.
      Mộ Dung Nguyệt lại nhìn khuôn mặt nhắn đáng chút, lắc đầu : " cần, Nguyệt nhi nhìn kỹ qua, vẫn là Nguyệt nhi đẹp mắt hơn." Hơn nữa, nàng mới cần cùng người quái dị, trở thành trò cười .
      Mộ Dung Lệ cũng miễn cưỡng: "Tùy con."
      Đến đón, dĩ nhiên là nhận chủ, vì để phòng ngừa vạn nhất, Mộ Dung Lệ cẩn thận khai báo Mộ Dung Nguyệt phen, liền ra khỏi thư phòng, ở bên ngoài chờ, chỉ để lại Mộ Dung Nguyệt cùng tiểu hình nhân hài tử ở bên trong, như vậy ít nhất để bảo đảm xuất nhận sai chủ nhân.
      Mộ Dung Lệ có thể nghĩ đến thập phần chu đáo, nhưng mà tình luôn có ngoài ý muốn.
      Trong thư phòng, Mộ Dung Nguyệt quỳ ở ghế, cẩn thận đánh giá hài tử bàn, kỳ trong lòng nàng quá tin tưởng về đứa bé giống phụ thân lợi hại như vậy, bất quá mẫu thân , phải nghe lời phụ thân, nếu phụ thân thích Nguyệt nhi, tìm những thứ di nương kia sinh tiểu đệ đệ.
      Cho nên, tuổi liền còn Mộ Dung phu nhân tranh thủ tình cảm Mộ Dung nguyệt, cẩn thận suy nghĩ chút lời dặn dò Mộ Dung Lệ, sau đó hết sức nghiêm túc đối đứa bé : "Nhớ kỹ, chủ nhân của ngươi chính là người xinh đẹp nhất đời này!"
      Có thể thấy được, Mộ Dung tiểu thư đúng là đứa liền tự kỷ.
      Mặc dù lớn lên đáng , nhưng nhìn lên có chút tiểu oa nhi ngu ngốc trừng mắt nhìn về phía nàng, Mộ Dung nguyệt lúc này mới ôm lấy nàng ra ngoài.
      Tiểu hài tử tự nhiên biết như thế nào ôm hài nhi, nàng ôm tiểu oa nhi như thể nhìn ra được tiểu oa nhi có chút thoải mái, nhưng mà nàng cũng khóc nháo, quả thực như tượng gỗ.
      Mộ Dung Lệ thấy nàng ra : "Nguyệt nhi, có làm theo lời phụ thân làm sao?"
      Mộ Dung nguyệt có chút chột dạ, nàng mặc dù có chút ý tới lời của Mộ Dung Lệ nhưng duy chỉ có Mộ Dung Lệ dạy nàng câu kia, nàng liền sửa lại tý.
      Mặc dù sai biệt lắm, nhưng mà nàng sợ hãi Mộ Dung Lệ tức giận, cho nên dám ra, chỉ gật đầu : "Nguyệt nhi đều là làm theo phụ thân mà làm."
      Mộ Dung Lệ nhìn nàng, đột nhiên đưa tay liền muốn đánh nàng, Mộ Dung Nguyệt hoảng hốt thét lên, gắt gao nhắm mắt lại, trong lòng rất là sợ hãi, chẳng lẽ phụ thân nhìn ra nàng dối ?
      Nàng cũng phải cố ý a! Nàng cảm thấy nàng như vậy đúng sao, nhưng là phụ thân lại sao lại đánh nàng, ngẫm lại trong lòng khỏi cảm thấy ủy khuất.
      Mộ Dung Lệ có chú ý đến nàng, chỉ là nhìn xem hài tử trong ngực nàng, gặp đứa bé kia gắt gao nhìn chằm chằm muốn như sắp rơi xuống, Mộ Dung Lệ lúc này mới yên lòng lại, xem ra là nhận chủ thành công.
      Lúc này mới nhìn về phía Mộ Dung Nguyệt, vốn là dự định khen nàng hai câu, nghĩ tới thấy nàng rụt lại cái cổ, gắt gao nhắm hai mắt lại, lông mi bị nước mắt thấm ướt, bộ dáng ủy khuất sợ hãi, lúc này mới phát giác được, nữ nhi bảo bối của dọa sợ.
      Mà Mộ Dung Nguyệt sau lúc thấp thỏm, định thành thực khai báo, để có thể thẳng thắn được khoan hồng, ai ngờ lại đột nhiên nghe Mộ Dung Lệ an ủi: "Nguyệt nhi sợ, phụ thân phải là muốn đánh ngươi."
      Mộ Dung nguyệt trong lòng buông lỏng, nhào vào Mộ Dung Lệ trong lòng liền oa oa khóc lớn.
      Mộ Dung Lệ vất vả mới dỗ nàng, nhìn xem nàng thút tha thút thít ôm hài tử theo bà vú .
      tự nhiên nằm mơ cũng nghĩ đến, Mộ Dung Nguyệt thời điểm hình nhân nhận chủ mới như vậy, nếu phải sợ cũng an ủi nàng, mà là cho nàng cái tát .
      Kỳ như vậy, hẳn là lấy huyết nhận chủ hình nhân.
      Về phần tại sao biến thành mệnh lệnh nhận chủ, Tế Tự đại nhân có qua, cái tượng gỗ cùng hình nhân bình thường có bất đồng, phải là có linh hồn tượng gỗ, nàng có ý thức của mình, như vậy hình nhân mới có tiềm lực, mà cái gọi là nhận chủ, thu phục cũng chỉ là cái thể xác, mà là linh hồn.
      Kỳ Mộ Dung Lệ nghe lời này, vẫn có hiểu cùng hình nhân nhận chủ phương thức liên lạc tất yếu, bất quá đối Tế Tự đại nhân chút nghi ngờ, coi như là hiểu, cũng hỏi nhiều.
      Chỉ là mệnh lệnh này nhận chủ đến cùng chẳng phải có thể tin cậy, đặc biệt là chủ kia nhân còn là cái biết nặng tiểu hài tử.
      Thời gian trôi mau qua, Vô Ưu Đảo những năm này cũng có quá biến hóa lớn, Mộ Dung gia vẫn như cũ duy ngã độc tôn, Nhạc gia vẫn mai danh tích như cũ, Duy Nhất bất đồng, chỉ sợ là thêm người đều biết đệ nhất mỹ nhân, cùng cái danh dương Vô Ưu Đảo hình nhân xuất sắc.
      Mà bây giờ, vị kia đệ nhất mỹ nhân cùng người leo núi ngắm cảnh.
      "Vân Kỳ, ta nổi nữa. . ."
      Mỹ nhân làm nũng tự nhiên cảnh đẹp ý vui, nhưng mà Vân Kỳ đáy mắt lại chợt lóe qua tia chán ghét, sau đó mới xoay người nhìn về phía Mộ Dung nguyệt, ôn nhu mở miệng : "Vậy tìm chỗ nghỉ ngơi chút !"
      Vân Kỳ, các chủ Ngự Thiên Các, tướng mạo tuấn, người ôn hòa, có thể là người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, chính là ở Vô Ưu Đảo tình nhân trong mộng vô số .
      Trước mắt, còn có ai có thể cùng cùng so sánh.
      Ở Mộ Dung Nguyệt đệ nhất mỹ nhân Vô Ưu Đảo, gia chủ Mộ Dung gia tương lai trong mắt tự nhiên chỉ có nam tử tốt nhất mới xứng đôi nàng, vì vậy, kể từ thấy Vân Kỳ liền toàn tâm toàn ý với , mà Vân Kỳ đối với nàng cũng có chút kiên nhẫn.
      Lần này, Mộ Dung Lệ trông thấy vui mừng thay.
      Ngự Thiên các thời mơ hồ áp đảo phần đông các thế lực , rất có muốn trở thành trừ khử Mộ Dung gia ngoài, Vân Kỳ các chủ, đương nhiên có thể xứng đôi nữ nhi của .
      Đương nhiên, Vân Kỳ nhận được sùng bái còn có chút nguyên nhân trọng yếu nhất, đó chính là mới 25 tuổi Vân Kỳ, giờ là lục cấp cao thủ, như vậy thiên phú có thể xưng là thiên tài.
      Bất quá Vân Kỳ chính mình cũng có cảm giác nhiều thiên tài như vậy, bởi vì trước mắt liền so ra với vẫn kém .
      Mộ Dung nguyệt nhìn hình nhân Nhạc Ương Ương mới 15 tuổi, tu luyện đến cấp sáu, có thể là biến thái.
      Nhạc Ương Ương may mắn duy trì dòng họ của chính mình, bất quá đó cũng phải Mộ Dung gia nhân từ, mà là Mộ Dung gia tàn nhẫn, đây là có ý nhục nhã Nhạc gia, thời khắc nhắc nhở mọi người, Nhạc Thiên Minh ngay cả con của mình đều giữ được, mặc kệ thành hình nhân của Mộ Dung gia.
      còn tiếp...
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 4: may bỏ mình
      Editor: Quế nhi

      Nhạc Ương Ương cuối cùng mở mắt ra, lại có liếc nhìn cái, chỉ là đứng dậy, trơ mắt nhìn con con thỏ mập mạpvthẳng tắp hướng tới thân cây đánh tới, sau đó khom lưng nhặt lên con thỏ rồi rời .
      Đây là cái gọi là. . . Ôm cây đợi thỏ?
      Gặp Nhạc Ương Ương phải , Vân Kỳ vội vàng đuổi theo , nhìn lướt qua cây kia,lúc này mới phát cành cây dính chút bột phấn màu xám tro, khỏi cười khẽ : "Mộ Dung Nguyệt như thế nào biết xấu hổ ngươi ngốc?" Vẻn vẹn là này có thể làm cho để mắt đến bột thuốc cũng phải là người bình thường có thể bố trí ra a?
      Đây là tự nhiên, Nhạc Ương Ương là do Tế Tự đại nhân tay tự bồi dưỡng ra, riêng gì tu vi, khắp các phương diện đều có chỗ hơn người, hơn nữa thiên phú tốt như vậy, tự nhiên học thành tài, ngay cả Tế Tự đại nhân cũng phải thừa nhận năng lực của nàng.
      Nàng có thể nổi tiếng Vô Ưu Đảo, chỉ có riêng vì mọi người đối với nàng cảm thấy thân phận hứng thú mà thôi.
      Đáng tiếc, tiền đồ của nàng lúc mới sinh ra liền bị hủy.
      Vân Kỳ trong nội tâm tiếc thay cho nàng, đối Mộ Dung gia chán ghét cũng sâu hơn phần.
      Đột nhiên, Nhạc Ương Ương bước chân ngừng lại, sau đó liền muốn muốn hướng tới chổ ở của Mộ Dung Nguyệt bay tới.
      Nhưng mà Vân Kỳ lại đột nhiên che trước mặt nàng, ngăn trở động tác của nàng: "Ương Ương, ngươi mặc kệ Mộ Dung Nguyệt ."
      tựa hồ chút cũng ngoài ý muốn bên kia có tiếng đánh nhau.
      Lời này của Vân Kỳ đối Nhạc Ương Ương tự nhiên là có tác dụng, Nhạc Ương Ương thân là hình nhân, cho dù còn có ý thức của mình, nhưng cũng thể nào mặc kệ chủ nhân được.
      Vì vậy tự nhiên là đấu võ, Vân Kỳ cũng có ngồi , hai người tu vi sai biệt lắm, trong khoảng thời gian ngắn, Nhạc Ương Ương có cách nào thoát khỏi , nhưng nàng lại nhìn ra có bao nhiêu sốt ruột, cũng hoàn toàn có muốn ý tứ buông tha.
      Mộ Dung Lệ đối Mộ Dung gia coi trọng, bởi vì tại nếu như Mộ Dung Nguyệt có chuyện gì, tổn thất chỉ có là cái thiên phú hậu bối tốt, tương lai lại là gia chủ Mộ Dung gia , cũng chỉ là mất nữ nhi, còn mất cái tiềm lực hình nhân xuất sắc vô hạn, vậy đối với Mộ Dung gia là tổn thất rất lớn.
      Mộ Dung Lệ nghĩ đến tại, còn biết lúc trước hình nhân nhận chủ Mộ Dung nguyệt tự nhiên cho rằng Mộ Dung nguyệt có vấn đề, cũng phá hủy hình nhân.
      Lần này du lịch, bên cạnh Mộ Dung Nguyệt kỳ cũng là mang theo ám vệ, trong khoảng thời gian ngắn, Mộ Dung nguyệt cũng có nguy hiểm gì.
      Những người này hiển nhiên đến đều có chuẩn bị, nếu như dựa vào lời của Mộ Dung Nguyệt, đúng là phải là đối thủ, Mộ Dung Nguyệt mới vừa tiến vào cấp năm, nghe như có vẻ là cao thủ, bất quá khi đối địch kinh nghiệm thực tại của nàng lại đủ, ai bảo vị này đại tiểu thư bên cạnh lúc nào cũng theo hình nhân xuất sắc, có chuyện gì trực tiếp để cho hình nhân giải quyết là được, căn bản cần nàng tự thân xuất mã.
      Sau lưng Vân Kỳ còn có Ngự Thiên các, lần này ám sát hiển nhiên cùng thoát khỏi liên quan, mà đối tượng Mộ Dung gia phải là có thể công khai đối nghịch, tự nhiên là phải nghĩ biện pháp làm cho mình trở nên vô tội, làm cho Ngự Thiên các đếm xỉa đến, nhưng nhưng tại phải ngăn cản Nhạc Ương Ương tiến đến cứu Mộ Dung Nguyệt, hiển nhiên dễ nhận thấy rất để ý tới.
      Bởi vậy, ngay sau đó chính mình bị bại lộ triện để.
      Chuyện như vậy nên phát sinh, thế nên lúc Cố Lễ phát cùng Nhạc Ương Ương đánh nhau, nghĩ tới Vân Kỳ chỉ là muốn ngăn cản Nhạc Ương Ương tiến đến dính vào ám sát, mà là cho rằng Vân Kỳ là muốn thừa cơ hội này, giải quyết này cái tượng gỗ kia.
      Diệt khẩu, cũng liền cần phải lo lắng vấn đề bại lộ.
      Đây cũng là chính hợp ý , Mộ Dung gia coi trọng cái tượng gỗ này, liền muốn phá hủy nàng!
      Hơn nữa,giống như tình huống tại, cái tượng gỗ trưởng thành quá nhanh, nếu như kịp sớm loại trừ, về sau chỉ biết càng ngày càng khó đối phó, nếu như Mộ Dung gia có cái này trợ lực, muốn báo thù lại càng thêm gian nan, mục tiêu của chỉ có riêng là Mộ Dung Nguyệt.
      Như vậy, tựa hồ giết cái tượng gỗ kia, so với giết Mộ Dung Nguyệt càng thêm có giá trị.
      Vân Kỳ chính là cùng Nhạc Ương Ương nhau đánh được khó mà chia tách ra, bởi vì đối thủ quá mạnh mẽ, căn bản dám phân tâm, đột nhiên cảm giác được có người công kích , chỉ có thể theo bản năng đánh trả lại Nhạc Ương Ương, Nhạc Ương Ương trong nháy mắt liền chạy trốn.
      "Ương Ương. . ." Vân Kỳ có chút phiền muộn, tự nhiên đem khí thế đều rơi tại người đối thủ, đánh là đối thủ chật vật né tránh.
      "Vân Kỳ, ngươi muốn giết ta a!"
      Vân Kỳ ánh mắt nhìn đối thủ né tránh kịp, chỉ đành phải lên tiếng.
      Lúc này Vân Kỳ mới phát đối thủ của là hảo huynh đệ của , lần này hành thích kiện chủ mưu của Cố Lễ.
      Lúc này, mới thấy thích khác ăn mặc đồ màu đen, mặt che đậy!
      Cố Lễ có thể là tương đối hận người Mộ Dung gia, mặc dù Mộ Dung gia đứng đầu Đại Sơn thể rung chuyển được, muốn tảng đá đem ngọn núi này phá hủy !
      Đơn giản là vì Cố gia bị Mộ Dung gia diệt môn, vốn là gia tộc hưng thịnh, thời lại chỉ còn mỗi mình ,huyết hải thâm cừu đội trời chung , tiếc bất cứ giá nào cũng mà muốn báo thù.
      Những năm này Mộ Dung gia làm việc càng phát ngang ngược, Vân Kỳ cũng sớm xem vừa mắt, đương nhiên quan trọng nhất là tình nghĩa!
      Cố Lễ muốn lấy trứng chọi đá, cùng với Mộ Dung gia đối nghịch, tự nhiên liền như vậy chịu chết, chính vì thế hảo huynh đệ, tình nghĩa, liền như vậy lên thuyền giết giặc.
      Nguy hiểm giải trừ, Vân Kỳ xoay người liền muốn đuổi theo Nhạc Ương Ương, đối với hình nhân chuyện cũng phải là quá mức hiểu , nhưng cũng hiểu được trải qua thời gian dài như vậy chung đụng, Mộ Dung nguyệt có chuyện gì Nhạc Ương Ương nhất định thay nàng ngăn cản.
      Cố Lễ lại ngăn cản , Vân Kỳ khỏi vội vã : "Ngươi ngăn cản ta làm cái gì?"
      "Ngươi tại đừng qua đó."
      Nhạc Ương Ương cũng có thuận lợi đến bên cạnh của Mộ Dung Nguyệt, nửa đường liền bị vài người chặn lại, mục đích của những người kia hiển nhiên cùng Vân Kỳ đồng nhất, vài người nhanh chóng vây quanh thành vòng tròn, xem ra lại muốn muốn. . . Tự bạo!
      Mấy người này tu vi cao lắm, xem ra so với Nhạc Ương Ương vẫn kém hơn, nhưng dù sao cũng là liều mạng, tự bạo uy lực cũng .
      Hơn nữa còn là vài người cùng nhau tự bạo, tính Nhạc Ương Ương cho dù có mạnh hơn nữa cũng đỡ nổi nhiều người đồng thời tự bạo.
      Hết lần này tới lần khác nàng còn có chạy trốn, phản ứng giống như là do dự, bất quá lại ngay cả chính nàng cũng biết mình do dự cái gì, đợi nàng hoàn hồn tại thời điểm, chỉ nghe thấy tiếng nổ mạnh kịch liệt, còn lại giống như tự hủy diệt.
      Nghe đến tiếng nổ vang lớn, Vân Kỳ sắc mặt khỏi thay đổi, khoảng cách kia ràng phải là chỗ Mộ Dung Nguyệt đứng .
      Vân Kỳ bất chấp tất cả, đẩy mạnh Cố Lễ, liền chạy tới chỗ địa phương truyền tiếng nổ nhảy lên.
      Cố Lễ chuẩn bị vài tử sĩ, Vân Kỳ rất biết , bất quá đó lấy phòng ngừa vạn nhất, dùng để đối phó Mộ Dung Nguyệt, nhưng là tại. . .
      Vân Kỳ nhìn xem trước mặt tình cảnh huyết nhục bay tán loạn, có chút lờ mờ, cây cối bị hủy hầu như còn, ngay cả bùn đất đều bị tung bay, hình thành cái lồ hố lớn, bùn đất xen lẫn huyết nhục, biết là ai, mùi máu tươi đem mũi người bao lại, làm cho người ta thở nổi.
      "Nhạc Ương Ương kẻ ngu ngốc kia đến cùng nơi nào? Như thế nào vẫn chưa trở lại? Động tĩnh lớn như vậy nên nghe được !"
      Bởi vì nơi này mảnh trống trải, bên kia có tiếng đánh nhau có thể nghe thấy rất ràng, Mộ Dung nguyệt quát lớn thanh truyền lọt vào trong tai, làm cho Vân Kỳ ngay cả chút tựa lừa dối mình ý tưởng đều thể sinh ra.
      "Ương Ương. . ."
      Trước khắc người còn đứng ở trước mặt , nhưng bây giờ triệt để tan biến ở đời này.
      Cố Lễ nếu là đến bây giờ còn có nhìn ra thích hợp, đó chính là ngu ngốc rồi.
      "Vân Kỳ, ngươi. . ."
      Nhìn thấy bộ dáng Vân Kỳ hoảng hốt,trong lòng Cố Lễ có suy đoán, lại cảm thấy thể tưởng tượng nổi.
      Nữ tử đuổi theo Vân Kỳ nhiều như vậy, nhưng cuối cùng lại thích hình nhân tượng gỗ?
      kịp tiếp tục kinh ngạc, nhìn thấy bộ dáng Vân Kỳ mất hồn mất vía trong lòng đau lòng nhấn chìm , Vân Kỳ vì tiếc cùng Mộ Dung gia đối nghịch, nhưng mà (Cố Lễ) lại giết người (Vân Kỳ) thích.
      thực tế, Vân Kỳ cũng chẳng phải hiểu lòng của mình, thích Nhạc Ương Ương, kỳ chỉ là vì trêu chọc nàng mà thôi, nhưng là tại vì cái gì khó chịu như vậy?
      Cố Lễ biết nên cái gì, xin lỗi? An ủi? Vậy có dùng được ?
      Hiên ngang lẫm liệt Nhạc Ương Ương là hình nhân Mộ Dung gia, nàng chết tương lai chỉ biết là cùng chúng ta đối nghịch? Chính đều nghĩ đánh chính mình. ở đây lo lắng ấy náy, biết an ủi như thế nào, đột nhiên bên kia có biến hóa có tiếng đánh nhau, sắc mặt lập tức biết hóa.
      "Nguy rồi." Bởi vì phân tâm, thế nhưng có phát Mộ Dung nguyệt cầu cứu viện.
      Liết mắt nhìn Vân Kỳ mất hôn mất vía, Cố Lễ lây hắc lắc mạnh: "Vân Kỳ, ngươi tỉnh lại tý,trước hết đem cửa này qua , sau đó muốn chém giết muốn róc thịt, muốn làm gì cũng được"
      Dứt lời, trực tiếp chưởng hướng tới Vân Kỳ đánh , học máu sau đó khắc cũng ngừng chạy trốn.
      Vân Kỳ lung lay hai cái, té mặt đất, cười khổ :"Ra tay ác độc."
      Cố Lễ này vừa động thủ, là làm cho tỉnh lại, ân Kỳ khỏi nghĩ,kỳ cũng phải thích Nhạc Ương Ương ! Tình hình ít nhất sinh tử cũng theo, chỉ là tình phát sinh được quá mức đột ngột, làm cho trong khoảng thời gian ngắn có chút khó có thể tiếp nhận, nghĩ đến về sau còn được gặp lại nàng nữa, trong lòng có chút khổ sở mà thôi.
      Cuối cùng, Mộ Dung Nguyện bở vì viện binh đến, bình yên vô , Vân Kỳ bị thương , thêm hành động của tốt,, Mộ Dung Lệ cũng có hoài nghi . thực tế, tức hình nhân Nhạc Ương Ương đột nhiên lại chết.
      Ngay cả Mộ Dung Nguyệt đều bị tức giận của mà cấm túc.]
      --- ------có 2 bạn tham gia chung edit nàng chương mới rất nhanh có cho nên chiều mai mới có chương mới nhé--- ----
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :