1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngày Về - Chiết Hỏa Nhất Hạ (Chương 29)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 29:

      Thân thể Đỗ Nhược Hành cứng ngắc, giống như chuẩn bị ra trận. Chu Yến Cầm hôn lên khóe miệng của , giống như cố đè nén tình cảm, cũng giống như thận trọng dò xét.

      Hai tay ôm chặt sau lưng Đỗ Nhược Hành như gọng kìm nhưng vẫn mím chặt môi, hồi lâu muốn mở ra. Chu Yến Cầm dám cứng rắn, giọng gọi ‘Hành Hành’. lần lại lần.

      Từ năm Đỗ Nhược Hành mười lăm tuổi cho đến bây giờ, gần hai chục năm trôi qua. Chu Yến Cầm cũng xuất bên cạnh gần hai mươi năm, xấp xỉ nửa đời người.

      Người ngoài đều cho rằng sau khi ly hôn phải nhìn về phía trước. Nhưng thực tế, Chu Yến Cầm càng khó lời từ chào tạm biệt quá khứ hơn so với Đỗ Nhược Hành. Thời điểm Đỗ Nhược Hành rời khỏi thành phố T mang theo gì cả, tất cả đồ đạc trong nhà đều còn lưu lại dấu vết của ấy. Từ khung hình nhà ba người bàn làm việc cho đến Chu Đề càng ngày càng lớn lên, tất cả đều liên quan đến , tất cả những vật những người hiển đều khiến chu Yến Cầm nhớ về quá khứ.

      Nhưng Đỗ Nhược Hành chưa từng hoài niệm. Thời điểm hai người bước ra từ cục dân chính, còn thèm lời cáo biệt. Từ sau khi ly hôn, Chu Yến Cầm chưa bao giờ thấy bất cứ dấu hiệu nào thể lưu luyến nào trong . Có lúc cảm thấy, dường như Đỗ Nhược Hành . có còn xuất trước mặt nữa hay , cũng quan trọng. Có lúc cực kỳ tình cờ mới đáp lại vài lần, có lẽ cũng chỉ là do thói quen cùng chung sống gần hai chục năm.

      Chu Yến Cầm sợ có ngày, ngay cả thói quen gần hai chục năm này cũng bỏ được.

      ngừng nhàng trấn an, thanh trầm thấp chậm rãi, rốt cuộc làm Đỗ Nhược Hành khẽ nhắm mắt, lông mi run rẩy ngừng. Hai người như có như kề cận, từ từ mười ngón tay đan xen. Có phục vụ qua nơi này, lại thức thời chân lui về. May mắn phát . Dường như qua nửa đời người, rốt cục Chu Yến Cầm cũng chạm được vào môi của Đỗ Nhược Hành.
      Mười ngón tay Đỗ Nhược Hành hung hăng bấu vào mu bàn tay Chu Yến Cầm, trong nháy mắt để lại vết hằn nhưng sao cả. Chu Yến Cầm nghiêng đầu, muốn tiến sâu thêm bước, Đỗ Nhược Hành nức nở nghẹn ngào nhưng vẫn ngậm chặt miệng.

      Động tác của Chu Yến Cầm thủy chung dịu dàng nhàng, đôi tay giống như nâng bảo bối. dám quá mạnh tay, e sợ cho đối phương thức tỉnh.

      biết qua bao lâu, Đỗ Nhược Hành bỗng nhiên đẩy mạnh Chu Yến Cầm ra. nhanh chóng dùng ngón tay xoa xoa giọt nước mắt dâng lên khóe mắt, mặt đổi sắc xoay người rời .

      Hai người trở lại phòng ăn, mẹ Đỗ mẫu được cháu ngoại dẻo miệng chuyện gì đó mà mặt mày hớn hở. Chu Đề tinh mắt nhìn thấy vết thương trong bàn tay Chu Yến Cầm liền kêu lên tiếng: "Ba…Tay của ba!"

      Chu Yến Cầm hời hợt đáp: " có việc gì."

      Mẹ Đỗ liếc mắt nhìn hai người cố tình ngồi xa nhau, với Đỗ Nhược Hành: "Tối nay mẹ ngủ ở đâu?"

      "Ở nhà con."

      "Thế Yến Cầm sao?"

      "Tối nay ấy ngủ cùng Đề Đề." Vẻ mặt Đỗ Nhược Hành khôi phục vẻ bình tĩnh, "Tối nay bên con có người đổi ca trực nên phải đến Cảnh Mạn."

      Mẹ Đỗ cười như cười: "Trực hay là giả? Hay là muốn nhìn thấy mẹ mới cố ý bỏ như vậy?"

      Đỗ Nhược Hành : "Mẹ nghĩ nhiều rồi."

      khí giữa hai người lại bắt đầu khó xử, Chu Đề đột nhiên ở bên lớn tiếng chen vào: "Bà ngoại, con muốn ăn sủi cảo tôm bên chỗ bà!"

      Cuối cùng mẹ Đỗ cũng dời chú ý đến bát sủi cảo.

      Quả thực đêm đó Đỗ Nhược Hành trực ban, chỉ muốn cùng ở gian, ra vào giáp mặt với hai người lớn kia. Đến quầy bar của khách sạn Cảnh Mạn lại nhìn thấy Khang Thần ngồi ghế sô pha, trong tay cầm ly nước khoáng, hai chân bắt chéo cách hờ hững, cười vẫy vẫy tay nhìn .

      Đợi tới, Khang Thần chỉ chỉ vào ghế sô pha đối diện, thuận miệng hỏi : "Tối nay hình như phải ca trực của em mà."

      "Tôi có việc phải làm thêm." Đỗ Nhược Hành , " mình ngồi ở chỗ này làm gì?"

      Khang Thần cười cười : "Chờ em a."

      Đỗ Nhược Hành liếc ta cái, Khang Thần lập tức thay đổi thái độ: "Thuận tiện thị sát dân tình."

      "Tối nay hình như cũng phải ngày trực của ."

      Khang Thần vừa cười: "Cửa nhà tại đoán chừng bị vài người chắn ngang, hết cách rồi, có nhà mà thể về.”

      Đỗ Nhược Hành liếc cái, ta vẫn hời hợt tiếp: "Ông cụ nhà tôi ấy hai ngày trước qua đời, khéo đem di sản chuyển hết cho mình . tôi còn có người cha, em biết đấy, ông ấy trông cậy vào khối tài sản của ông nội nhiều năm, hai ngày nay suy nghĩ mọi cách làm thế nào để tự động buông tay."

      Đỗ Nhược Hành há miệng, lại ngậm lại. Khang Thần nhấp ngụm nước, quan sát nét mặt của , cười : "Có phải em muốn hỏi , còn có người trai, cũng phải là cháu trai lớn, tại sao lại là người thừa kế?"

      ". . . . . ."

      Giọng của Khang Thần càng nhàng: "Bởi vì mặc kệ Khang Tại Thành có thương ta như thế nào xét cho cùng ta cũng
      [​IMG]

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :