1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngày về - Chiết Hỏa Nhất Hạ (28)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngày về



      Tác giả: Chiết Hỏa Nhất Hạ
      Nguồn convert: Ss Ami
      Editor: Legi​


      Giới thiệu:

      Nếu quân ra , hẹn gặp lại!

      Giới thiệu như thế là hết. Nhìn có vẻ SE như vậy thôi chứ thực ra là truyện HE nhé.

      Nội dung: Đô thị tình duyên, gương vỡ lại lành ( Tóm tắt chút nội dung cho bạn đọc nào có hứng thú: Truyện này là hành trình theo đuổi lại vợ của chàng Chu tổng đẹp trai, lạnh lùng và bá đạo. Nam chính về cơ bản là như vậy, nữ chính chuẩn kiểu giả vờ nhã nhặn nhưng nội tâm ghê gớm. chung là cường cường)

      Nhân vật chính: Đỗ Nhược Hành, Chu Yến Cầm, Chu Đề và số nhân vật phụ khác...
      Last edited: 15/3/16
      251XYZDion thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1:

      đôi giày cao gót đúng nghĩa, gót giày chỉ bằng ngón út, cao hơn mười phân nhàng bước mặt thảm dầy, phát ra thanh nào.

      Đây là khách sạn cao cấp năm sao lớn nhất thành phố S, khách hàng lui tới toàn là những thành phần tai to mặt lớn nên tất cả trang thiết bị đều phải là những thứ tốt nhất, nên tấm thảm lót sàn màu đỏ sậm hoa văn này cũng phải là loại hạng nhất. ngày ít nhất bốn lần hút bụi, mỗi tháng lần giặt sạch theo kỳ, nghiêm khắc bảo dưỡng theo cầu của chuyên gia để những tấm lót sàn này ba năm sau vẫn mềm mại như mới.

      Đỗ Nhược Hành đứng ở trước của phòng số 1605, dùng ngón tay day day thái dương hơi đau, gõ cửa tượng trưng hai tiếng, sau đó lưu loát cà thẻ tiến vào.

      Rạng sáng, hai giờ rưỡi, bị người ta gọi dậy từ trong giấc ngủ ngon, hơn nữa giấc ngủ này còn là giấc ngủ đầu tiên sau hai ngày tăng ca liên tục, khiến người kiên nhẫn dễ tính như Đỗ Nhược Hành, cũng khó mà cảm thấy vui vẻ, dễ chịu.

      Nhưng đây chính là cầu công việc của ngành khách sạn. năm 365 ngày, khách sạn vẫn luôn hoạt động, phàm là còn có khách vào ở, phải chuẩn bị tất cả mọi thứ, phục vụ tận tình, để xảy ra bất cứ tình huống hay nào xảy ra.

      có điều lệ quy định là khách sạn phải yên tĩnh tuyệt đối. thực tế, cũng rất khó giữ cho nới nào đó yên tĩnh tuyệt đối được, huống hồ là nơi con người tạp nham đủ thành phần như nơi này. Từ say rượu đến gây lộn, từ tạp ồn ào đến dữ dội, khách sạn có thể giữ vẻ bộ mặt yên tĩnh ấm áp cũng như rất trật tự an toàn, nhưng bên trong hơn năm trăm gian phòng, mấy chục hành lang kín như bưng có bao nhiêu hành động, bao nhiêu câu chuyện diễn ra? Từ lúc Đỗ Nhược Hành nhận chức quản lý ở khách sạn này cho đến nay, chuyện xảy ra rất đa dạng phong phú, chuyện khiến người ta kinh ngạc đúng là xuể.

      Ngày thứ nhất nhậm chức có người tốt bụng nhắc nhở, khách đến nơi này có những người quyền cao chức trọng, cũng có cả giang hồ bặm trợn nhưng họ đều giống nhau ở mọt điểm đó là có tiền. Có những việc xảy ra mà mình xử lý thỏa đáng có thể khiến khách sạn phá sản ngay.

      Trong phòng rất hỗn độn, mảnh thủy tinh lớn đầy đất. trẻ nửa nằm nửa ngồi giường, hai tay ôm má phải khóc thút thít, đồng phục nhân viên màu đỏ rượu xốc xếch giống như vừa trải qua cuộc chiến. Nghe thấy thanh mở cửa, quay đầu lại, giống như là nhìn thấy cứu tinh, gọi tiếng "Chị Nhược Hành!"

      Đỗ Nhược Hành tiến tới, ngồi xổm bên cạnh trẻ, cởi áo khoác ngoài của mình khoác hờ lên vai kia. Sau đó nhàng ôm lấy hai vai trẻ kia, thanh cực kỳ êm ái: "Đừng sợ, sao nữa rồi. Chúng ta xuống phòng tắm lầu dưới tắm nước nóng, sau đó ngủ giấc ngon, quên việc này , có được hay ?"

      mới hai mươi tuổi đầu, mắt đỏ ngầu, mới vừa rồi chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình là nhặt hết những vật bẩn hành lang, trong lúc vô tình đụng trúng cánh cửa phòng khiến nó bật mở và sau đó liền nhận được cái tát giống như trời giáng, cái tát mà trong hai mươi năm cuộc đời chưa từng nếm trải, đau đớn cũng như kinh hoàng khiến run rẩy từ lúc nãy đến giờ, nắm lấy ống tay áo Đỗ Nhược Hành chịu buông.

      Đỗ Nhược Hành chỉ có tiếp tục kiên nhẫn trấn an: " có việc gì, chị ở đây rồi nên em an toàn. Chúng ta cùng xuống lầu có được ?"

      trẻ sợ hãi nhìn Đỗ Nhược Hành hỏi: "Chị Nhược Hành, tối nay chị ngủ cùng với em được ?"

      Đỗ Nhược Hành thở dài trong lòng, mỉm cười cách hòa ái: "Được chứ."

      Từ lúc thăng chức thành quản lý khách sạn này cho đến bây giờ, chuyện như vậy đa xử lý dưới chục lần. Đây phải là lần đầu tiên khách thuê phòng say rượu đánh chửi nhân viên, tất nhiên cũng phải là lần cuối cùng.

      Thân là khách sạn với tiêu chí phục vụ Khách hàng là Thượng đế, nhân viên luôn là những người yếu thế, gặp phải chuyện có lý như vậy cũng phải cắn răng chịu đựng. Cho dù có gọi Đỗ Nhược Hành tới, cũng chỉ có thể xử lý giống như tất cả những trường hợp trước đây thôi, ngon ngọt dỗ dành nhân viên bị hại vài câu, nhân viên nào yếu ớt giống như bé này, chỉ cần dỗ dành ân cần chút là yên chuyện, nhưng cũng có những trường hợp nhân viên cứng rắn, khách sạn phải bồi thường khoản tiền coi như tai nạn nghề nghiệp.

      Sau bốn mươi phút, ở gian phòng dành cho nhân viên trực ban nghỉ ngơi, cuối cùng Đỗ Nhược Hành cũng bồi nhân viên trẻ kia an ổn ngủ.

      Từ tận đáy lòng, Đỗ Nhược Hành rất ghét phải làm những việc tương tự như vậy, nhưng tất cả nhân viên cũng như ban giám đốc khách sạn, ai ai cũng đánh giá là người phụ nữ giỏi nhất an ủi người khác, cũng là người quản lý luôn hoàn tất mọi việc đượcgiao nên tất cả những chuyện lông gà vỏ tỏi đều tay phải xử lý.

      Từ bao lâu nay, hình tượng Đỗ Nhược Hành trong mắt người ngoài luôn là người phụ nữ dịu dàng cao thượng. Là cấp dưới có năng lực, có tâm; là cấp thấu hiểu cấp dưới; còn đối với bạn bè là bằng hữu đáng để kết giao.
      Trong suốt mấy chục năm qua, chỉ có lần duy nhất nhận phải lời đánh giá mang tính tích cực từ người khác, mất mặt hơn nữa là lời nhận xét tiêu cực này lại đến từ chồng cũ của : “Tính tình khó chịu, mọn, máu lạnh vô tình, lo được lo mất”. Lúc đó là buổi tối trước hôm bọn họ ra tòa, hai người cãi nhau trận rất lớn, rất tức giận nhưng chồng cũ của còn tức giận hơn cả , nghiến răng nghiến lợi ra mười mấy chữ nhận xét về tính cách như vậy.

      Lúc ấy Đỗ Nhược Hành hận thể dùng tay cào nát mặt của ta. thực tế thực tế cũng thể dùng lý trý của mình mà xù lông nhím lên, thậm chí thèm quan tâm đến hình tượng mấy chục năm gây dựng.

      Sau này lúc tỉnh táo đến nghĩ lại thể thừa nhận, đến chín mươi chín phần trăm hành động giơ móng tay ra, hung hăng vạch cước lên khuôn mặt điển trai của Chu Yến Cầm, hoàn toàn là kết quả của việc thẹn quá hóa giận.

      ********

      Đỗ Nhược Hành nằm thẳng tắp giường lớn của khách sạn từ nửa đêm đến lúc trời sáng , chút buồn ngủ cũng có.

      phải là do quen giường mà là thể nào quen được với việc phải chia sẻ chiếc giường với người khác. Tật xấu này trước kia có, nhưng từ sau khi li hôn mới bắt đầu bộc lộ, hơn nữa còn càng ngày càng nghiêm trọng. Đỗ Nhược Hành cảm thấy đây thực ra là căn bệnh ám ảnh cưỡng chế, giống như trước đây quá gò ép mình nên sau khi tận hưởng được cảm giác thoải mái khi ngủ mình cơ thể thể chấp nhận việc chịu đựng hai người chiếc giường nữa. Đỗ Nhược Hành yên lặng cảm nhận hô hấp dần ổn định của nhiên viên trẻ, cảm giác khó chịu lan tràn khắp cơ thể. Hai ngày liền tăng ca đêm khiến mệt mỏi, tối nay lại bị hành hạ như thế này khó chịu mới là lạ.

      Cảm xúc tồi tệ kéo dài đến tận sáng hôm sau, bởi vì đêm ngủ khiến có xu hướng muốn bộc phát tức giận nên phải tạm lánh vào nhà vệ sinh lúc để ổn định cảm xúc sau đó mới quay lại phòng an ủi nhân viên trẻ kia vài câu. nhân viên kia hoàn toàn thể phát tâm tình dậy song sau đó lại im lặng của cấp , tỏ ra rất cảm kích, còn muốn mời Đỗ Nhược Hành cùng nhau dùng bữa sáng. Đỗ Nhược Hành tìm đại cái cớ từ chối lời mời sau đó nhân dịp lúc đối phương vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân, nhanh chóng rời khỏi phòng.

      cũng phải ghét nhân viên trẻ kia, chỉ là thể chịu được việc mang chiếc mặt nạ vui vẻ hòa nhã vì công việc trong thời gian quá dài. Giống như là lặn xuống nước quá lâu, ai cũng cần nổi lên để hít thở.

      Vừa bước chân đến đại sảnh, Đỗ Nhược Hành chạm mặt quản lý bộ phận lễ tân - Khang Thần. Khang Thần tại là nhân vật được quan tâm nhất cái khách sạn này. Quản lý bộ phận vật tư từng nửa đùa nửa , chỉ cần Khang Thần đứng ở đại sảnh khách sạn là chiêu bài hút khách tốt nhất cho khách sạn. Còn những nhân viên trẻ luôn xôn xao bàn tán cả công khai lẫn công khai, rằng lúc làm việc được nhìn thấy quản lý Khang quả giống như được tiếp thêm sức mạnh, tỏa sáng giống như thiên thần, khoảng gian xung quanh người Khương Thần giống như lúc nào cũng phát sáng lấp lánh.

      Thực ra phát sáng lấp lánh hay Đỗ Nhược hành biết nhưng quả vẻ bên ngoài của Khương Thần đúng là vượt mức đẹp trai bình thường, hơn nữa mỗi cái nhấc tay nhấc chân của ta đều mang vẻ khí chất vương giả, hoàn toàn giống như đứa con được sinh ra trong gia đình công nhân viên chức bình thường như trong sơ yếu lý lịch của ta. Khí chất này khiến Đỗ Nhược Hành cảm thấy có phần quen thuộc, sau bao nhiêu lần tiếp xúc mới nhớ ra khí chất của Khương Thần có điểm giống chồng cũ của – Chu Yến Cầm.

      Mới vào làm việc ở quầy lễ tân nửa năm, Khang Thần được thăng chức lên quản lý bộ phận lễ tân, hơn nữa ta làm việc cẩn thận, đối nội đối ngoại đều thể chê điểm nào nên hình tượng hoàn mỹ của ta càng thể ai có thể vượt qua.

      Lúc làm việc, phong thái của Khang Thần luôn luôn rất chuyên nghiệp, thân đồng phục quản lý khách sạn màu xanh đậm luôn luôn chỉnh tề, ngay cả đôi mắt hoa đào cũng mang theo tia nghiêm nghị. Nhưng thời điểm đối mặt với đồng nghiệp thoải mái hơn rất nhiều, nhất là bây giờ đại sảnh khách sạn có ai, ánh mắt của ta rơi vào người Đỗ Nhược Hành chưa được nửa giây liền mỉm cười, đôi mắt hoa đào lấp lánh ý cười.

      "Quản lí Đỗ cực khổ rồi, khó lắm mới được đổi ca nghỉ ngơi, nhưng nửa đêm lại bị gọi dậy, công việc quản lý ở khách sạn đúng là dễ dàng."

      Đỗ Nhược Hành mở di động, nhưng sau đó lại bối rối ngẩng đầu lên: " tại mấy giờ rồi?"

      "Tám giờ đúng. Còn đủ thời gian để dùng điểm tâm trước giờ giao ban buổi sáng, ăn chưa? Nếu chưa cùng ." xong cho thời gian từ chối, đẩy lưng tiến tới phòng ăn, nhíu mày hỏi: "Điện thoại di động hết pin?"

      Đỗ Nhược Hành ừ tiếng: "Lát nữa cho tôi mượn sạc pin nhé. Tôi quên mang theo rồi."

      Khang Thần cười cười: "Cho nên là do tính cách của quá tốt, xử lý mọi việc lại quá kinh nghiệm. Tình huống như tối qua, thân là quản lý phải đích thân tới chỗ kia làm gì. Lúc phải ca trực của mình nên tắt máy, ngủ giấc ngon lành, những chuyện thường thường xảy ra như tối qua cứ để cấp dưới xử lý cũng được thôi. Mà dù trời có sập phải ca trực của mình cũng đừng quan tâm làm gì cho mệt."

      " như vậy ví dụ như trời có sập, nếu phải ca trực của cũng thể tìm ra hả?"

      Khang Tần vuốt vuốt nếp gấp chỗ tay áo, đôi mắt hoa đào vẫn lộ ra ý cười: " thể như vậy. Người khác tôi dám đảm bảo nhưng nếu gọi điện thoại, tôi nhất định tới ngay."

      Hai mươi phút sau, Đỗ Nhược hành và Khang Thần cùng nhau ra khỏi phòng ăn, vẫn còn cách thời gian họp giao ban buổi sáng chút thời gian nữa. ngang qua đại sảnh, cả hai nguwoif đều nghe thấy có gì đó bất thường, thanh cãi vã vang lên sau đó kiểm chứng cảm giác bất thường đó. Ngay sau khi thấy Đỗ Nhược Hành tiến tới, cậu nhân viên trực ban Tiểu Uông liền bày ra bộ mặt thấy được cứu tinh của thế giới, liều mạng vẫy tay: "Quản lí Đỗ! Quản lí Đỗ!"

      Đỗ Nhược Hành bất đắc dĩ tới, Tiểu Uông liền nhanh nhảu kể khổ: "Có vị khách tố cáo nhân viên khách sạn chúng ta có hành động theo dõi khách hàng, tôn trọng tự do cá nhân của người ta, cầu xin lỗi và bồi thường, nếu chịu tính tiền." xong lại thầm bổ sung, "Chính là vị khách tối hôm qua đánh Tiểu Diệp.”

      Đỗ Nhược Hành quay đầu lại, mặt đối mặt với vị khách kia, hai người đều hơi ngẩn người.

      Đỗ Nhược Hành là người phản ứng trước, tiến tới: "Chào quý khách, tôi là quản lý đối ngoại của khách sạn này, Đỗ Nhược Hành. Chuyện tối hôm qua có thể là có chuyện hiểu lầm gì đó, phiền quý khách thuật lại sơ lược về việc tối qua và cầu của quý khách được ạ?"

      Đối phương đưa mắt nhìn Đỗ Nhược Hành qua chiếc kính râm lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: "Tôi muốn nhân viên của xin lỗi tôi, còn có phải bồi thường tổn thất tinh thần của tôi."

      Đỗ Nhược Hành : "Tiểu thư, nhân viên của chúng tôi đều là những người được huấn luyện cách cẩn thận về nghiệp vụ, thể có chuyện vô duyên vô cớ xâm phạm quyền riêng tư của khách hàng, theo dõi khách lại càng ."

      "Ý của là tôi dựng chuyện?"

      Đỗ Nhược Hành từ chối cho ý kiến: "Những việc khác chúng ta thảo luận sau nhưng tối hôm qua quý khách ra tay đánh nhân viên của chúng tôi cái rất mạnh lên má trái, khiến ấy bị rách màng nhĩ, bây giờ chuẩn bị phẫu thuật ở bệnh viện. Nếu muốn xin lỗi quý khách cũng thể có cách nào làm cả."

      Đối phương lạnh lùng : " phải tự xưng là cấp của ta sao? Vậy thay ta lời xin lỗi là ổn thôi!"

      " tại khách sạn chúng tôi điều tra làm vụ việc tối qua, nên tạm thời ai phải lời xin lỗi hay bồi thường còn chưa thể xác định. Chúng tôi thể chỉ nghe lời của phía là quý khách được. Nếu như là trách nhiệm của nhân viên khách sạn, chúng ta chịu hoàn toàn trách nhiệm lời xin lỗi cũng như bồi thường tổn thất của quý khách. Nhưng nếu ngược lại, chúng tôi cũng vì chiều lòng khách nhân mà lời xin lỗi."

      Đối phương rốt cục cũng tháo kính râm: "Đỗ Nhược Hành, xem chuyện với ai đây!"

      Câu này của vị khách nữ kia đặc biệt bén nhọn khiến Tiểu Uông đứng xem kịch hay bên cạnh giật nảy mình. Đỗ Nhược Hành làm như nghe thấy câu đó của vị khách, đưa ra chỉ thị: "Phỉ Phỉ, kêu an ninh, cho vị khách này hai phút để ký tên thẻ thanh toán, nhớ tính chi phí thuốc men cũng như phẫu thuật của Tiểu Diệp. Nếu vịn khách này chịu ký tên thanh toán, mời ấy vào phòng nghỉ ngơi, sau đó trực tiếp báo cảnh sát. Xong việc nhớ cho tên của vị khách này vào danh sách đen, về sau hoan nghênh. Nếu có chuyện gì tôi họp giao ban."

      Từ trước đến nay, Đỗ Nhược Hành nổi tiếng đối đãi với khách hàng dịu dàng tỉ mỉ, mặc dù đối phương là người khắt khe, thô lỗ hay hiểu chuyện. Thái độ cứng rắn như hôm nay khác thường khiến Tiểu Uông trố mắt nhìn. Vị khách nữ đối diện chỉ thẳng ngón tay vào mặt Đỗ Nhược Hành lớn giọng cảnh cáo: "Đỗ Nhược Hành! dám kêu người đối xử với tôi như vậy xem hậu quả ra sao!"

      Đỗ Nhược Hành làm như nghe thấy, xoay người bước .

      kiện ngoài ý muốn vào buổi sáng khiến Đỗ Nhược Hành thể tập trung vào nội dung của cuộc họp giao ban.

      chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình laptop nhúc nhích, Khang Thần ngồi bên cạnh, nỗ lực giúp che chắn nhưng cuối cùng thể che nổi ánh mắt của Tổng giám đốc. Gần tới lúc kết thúc cuộc họp, Đỗ Nhược Hành bị tổng giám đốc gọi dậy, cầu trả lời việc tại sao chỉ trích về khách sạn trong mùa cao điểm năm nay lại tăng lên đáng kể như vậy, kết quả Đỗ Nhược Hành đứng lên, ngơ ngẩn gần phút cũng được câu nào, cuối cùng vẫn là Khang Thần ở bên nhanh chậm mở miệng giải vây.

      "Năm nào tỷ lệ khách hàng phàn nàn về chất lượng phục vụ của khách sạn chẳng cao? Đây cũng là trường hợp thường thấy ở khách sạn, lượng khách lui tới càng nhiều lời phàn nàn về dịch vụ cũng tăng lên, việc này cũng có thể do vài nguyên nhân khách quan, ví dụ như tháng trước, hệ thống điều hòa của khách sạn gặp trục trặc mấy tiếng, lượng khách hàng phàn nàn về việc này cũng rất nhiều. Người ta thường bảo chỗ nào đông người chỗ đó có thị phi, khách sạn chúng ta nhận được nhiều lời đánh giá phải chứng tỏ là lượng khách hàng đến khách sạn càng ngày càng đông hay sao? Chỉ cần phải những việc ảnh hưởng quá lớn có vấn đề gì hết.”

      Giọng điệu Khang Thần phân tích rất hợp tình hợp lý, Tổng giám đốc nghe xong cũng gì thêm, chỉ xoa xoa thái dương, phất tay ý tan họp. Lúc Đỗ Nhược Hành ra khỏi phòng họp liền ngay lập tức cảm ơn Khang Thần giải vây, ta vẫn mực mỉm cười như cũ, tò mò chút gì về thái độ thất thường của vào sáng hôm nay mà chỉ : "Cảm ơn nhớ mời tôi bữa là ổn thôi."

      Đỗ Nhược Hành trở lại đại sảnh, Tiểu Uông liền nhanh chóng chạy tới báo cáo, việc vị khách gây hồi sáng giải quyết xong, có người đàn ông tới thay ta trả tiền thuê phòng cũng như để lại khoản tiền coi như bồi thường thiệt hại cho Tiểu Diệp. Người đàn ông đó phải là cảnh sát, mà là người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai.

      Đỗ Nhược Hành vẫn giữ thái độ trần tĩnh như thường, nhưng bàn tay lại hơi run run giơ điện thoại lên xem, sau đó cúi đầu trầm tư lúc lâu mới hỏi: "Người nọ trông như thế nào?"

      Tiểu Uông có vẻ rất có ấn tượng với người đàn ông kia: "Chị hỏi câu em định ra đây. ta rất đẹp trai! Vẻ mặt mặc dù có chút lạnh lùng nhưng giọng cực kỳ dễ nghe, hơn nữa ánh mắt sâu thẳm cuốn hút! Lúc tiến vào mặc cái áo sơ mi trắng cùng quần đen, đơn giản như vậy nhưng cũng khiến người khác nhìn mê mẩn! Đúng rồi, chìa khóa xe của ta còn có đôi cánh . . . . Quản lí Đỗ, chị đâu đấy?

      Đỗ Nhược Hành bình thản đáp: "Tôi hơi mệt, lên phòng nghỉ ngơi chút."
      Last edited: 5/5/16
      251XYZ, Bờm xinhHale205 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2:

      Đỗ Nhược Hành trở về phòng làm việc của mình, chuyện đầu tiên làm là mở túi xách tìm bấm móng tay. Mới vừa rồi siết tay vào chiếc điện thoại di động quá chặt khiến móng tay của ngón út bị bẻ gãy, đau đến mức khiến chân mày nhíu lại, thiếu chút nữa để Uông Phỉ Phỉ phát .

      Sờ soạng nửa ngày tìm được, ngược lại tìm ra cái gì đó rất lạ trong ngăn của chiếc túi xách tay. Mở ra xem, là vỉ thuốc Tây Bãi Đinh (* loại thuốc dùng cho bệnh trần cảm).

      Cái túi xách này tầm năm nay dùng tới rồi, cũng may kiểu dáng của nó thuộc loại dễ bị lỗi thời. Vỉ thuốc Tây Bãi Đinh chỉ còn bốn viên này chắc chắn là đồ còn sót lại từ năm ngoái, để quên trong túi xách.

      Đến tại, thành công phải dùng đến loại thuốc này năm nay rồi.

      Thực tế căn bệnh trầm cảm của Đỗ Nhược Hành chỉ có hai người biết, và người thứ hai là bác sỹ điều trị chính của Đỗ Nhược Hành, ngay cả người bạn thân lâu năm Tô Cầu của còn biết cơ mà.

      Chứng trầm cảm hiếm thấy, cũng phải căn bệnh nan y khó chữa gì nhưng vẫn là căn bệnh đáng lo ngại, thậm chí có thể dẫn đến chết người.

      Nguyên nhân khiến Đỗ Nhược Hành mắc phải căn bệnh này, nếu như để người ngoài nhìn vào nguyên nhân chính là tính trăng hoa của Chu Yến Cầm sau khi kết hôn. Mặc dù bao giờ thừa nhận nhưng nguyên nhân đúng là do Chu Yến Cầm ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm mà vô lực quản chế. Nếu chân tướng này truyền ra ngoài, sau này còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa.

      Đỗ Nhược Hành liếc nhìn hạn sử dụng của vỉ thuốc, sau đó ném vào tận cùng ngăn kéo. Bác sỹ từng căn bệnh trần cảm này rất nguy hiểm, đảm bảo có thể chữa trị hoàn toàn, sau này tái phát, nên dù vô cùng muốn nhưng Đỗ Nhược hành thể ném vù thuốc vào thùng rác. Sau đó, đặt tấm biển làm phiền ngoài cửa, kéo rèm cửa sổ lại, trong phòng tối om. Tất cả chuẩn bị xong xuôi, cuối cùng có thể yên ổn ngủ giấc.

      Đáng tiếc quên mất điện thoại di động. Chỉ mười phút sau, điện thoại di động sạc của reo vang. Đầu Đỗ Nhược Hành đau như muốn nứt, xoa xoa thái dương nhỏm dậy cầm điện thoại lên, liếc mắt nhìn tên người gọi sau đó nhanh chóng từ chối cuộc gọi, nằm vật xuống giường lần nữa.

      Nhưng chỉ tầm mười giây sau, điện thoại lại vang lên.

      Lần này Đỗ Nhược Hành rốt cuộc đủ kiên nhẫn nữa. thực tế, hôm nay chỉ cần thấy được hoặc nghe được ba chữ Chu Yến Cầm, chịu đựng của luôn nhanh chóng biến mất sạch . Vì vậy, Đỗ Nhược Hành nghe máy, cho đối tượng có cơ hội mở miệng ngay: " có thôi ngay ? cho người ta ngủ giấc cho yên ổn được à?"

      xong tắt luôn nguồn điện thoại, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.

      ******

      Ở đầu kia điện thoại, thư ký Trương Nhã Nhiên của Chu Yến Cầm cầm điện thoại ngẩn người, cảm thấy khóc ra nước mắt.

      Điện thoại này là ngày hôm qua, trước giờ tan tầm ông chủ Chu Yến Cầm đem cho . Có đôi lúc Chu tổng của làm vậy, ý là ông chủ có chuyện ra ngoài, muốn có điện thoại quấy rầy. Tối hôm qua, ông chủ minh thần võ của Trương Nhã Nhiên ăn mặc rất đẹp, giống như muốn dự tiệc, chỉ số ngoại hình cao ngất, ăn đứt cả mấy nam minh tinh màn bạc thường xuất truyền hình, sau đó đứng trước bàn làm việc của nhàn nhã thông báo từng câu, mình cần phải đến thàh phố S chuyến, phải đặt được vé máy bay hai chiều vào sáng ngày mai.

      Trương Nhã Nhiên lúc này phụng mệnh làm việc. Vừa cầm vé máy bay tay, Trương Nhã Nhiên yên lặng thở dài, có thể nhẫn tâm bỏ lại con đáng ở nhà với bảo mẫu buổi tối, đến trình độ như thế này đúng là tình mãnh liệt quá rồi.

      Dĩ nhiên những lời này Trương Nhã Nhiên chỉ dám nghĩ trong lòng chứ dám hé răng. Chỉ là cung kính cúi chào ông chủ quay lưng bước , sau đó cẩn trọng giữ điện thoại ông chủ cả buổi tối. Chu Yến cầm là ông chủ công minh, số tiền lượng nhân viên của ta nhận được hoàn toàn xứng đáng với công sức mình bỏ ra cho nên mặc dù ông chủ ở xa nhưng dám lơ là công việc. Cho tới sáng hôm nay, nhận được cuộc gọi của số lạ, tự xưng là Ôn Hoài, dùng giọng điệu nũng nịu và có chút nóng giận bảo chuyển lời tới Chu Yến Cầm rằng ta ở khách sạn tại thành phố S gặp chút rắc rối.

      Đầu Trương Nhã Nhiên xoay chuyển, nhớ xem vị Ôn Hoài tiểu thư này là ai, rốt cuộc cũng nhớ lại điểm quan trọng nhất của vị Ôn tiểu thư này. ta là nguyên nhân chính của việc kết thúc cuộc hôn nhân giữa Chu tổng và phu nhân trước – Đỗ tiểu thư năm rưỡi trước.

      Mặc dù là người đóng vai trò quyết định trong việc gây ra song gió cho hôn nhân của Chu tổng và phu nhân trước nhưng thời gian qua lại của Chu tổng và vị Ôn tiểu thư này cũng chẳng được bao lâu, thực ra rất nhiều người phụ nữ từng có quan hệ tình cảm thân mật với Chu tổng, sau khi chia tay đều quay trở lại làm bạn bè bình thường. thực tế, khi là phụ nữ qua lại với Chu tổng đều phải chia tay trong nước mắt hay hận thù. Về điểm này, Trương Nhã Nhiên rất bội phục ông chủ mình. Thậm chí những người phụ nữ sau khi chia tay đều cảm cảm giác nhớ mãi quên với Chu tổng, thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm, nếu như việc đó xảy ra, Trương Nhã Nhiên luôn là người phụ trách nghe điện thoại, sau đó mặc cho những người phụ nữ kia nũng nịu hay bày tỏ nhớ nhung, chỉ im lặng tiếp nhận điện thoại, sau đó nhàng bảo Chu tổng giờ bận họp, có gì chuyển lời và sau đó quan tâm đến nữa.

      Trương Nhã Nhiên vốn cũng chỉ nghĩ cuộc điện thoại này theo chương trình sẵn có từ trước đến nay để đối phó với Ôn Hoài nhưng sau sau khi nghe đối phương tên khách sạn, Cảnh Mạn tâm liền nhảy lên cú.

      Trương Nhã Nhiên ngẩng đầu nhìn những bầu trời gợn mây, ánh mặt trời gay gắt như muốn đốt cháy tất cả mọi thứ nhìn, đây chính là điềm báo hay.

      lễ phép cúp điện thoại, sau đó gọi ngay vào số điện thoại cá nhân của Chu Yến Cầm nhanh chóng thuật lại ngọn nguồn câu chuyện của Ôn Hoài. Ngừng thở nghe bên kia trầm mặc chốc lát, sau đó , tôi biết rồi.

      Với kinh nghiệm phục vụ ông chủ của Trương Nhã Nhiên, trước mắt thể nhìn vào ba chữ tôi biết rồi mà đoán được tâm tư của ông chủ bây giờ như thế nào. Nhưng cho rằng mình cần suy đoán nhiều hơn, hoàn thành bổn phận của mình. Nhưng ngay sau đó Chu Yến Cầm lại gọi điện thoại trở lại, bảo Trương Nhã Nhiên rằng hai tiếng sau, hãy gọi điện cho Đỗ Nhược Hành, rằng Đề Đề rất nhớ mẹ, đêm hôm trước còn tỉnh lại trong giấc mơ và khóc gọi mẹ rất thảm thiết, sau đó khéo léo hỏi thăm lúc nào Đỗ Nhược Hành trở về thành phố T thăm con .

      Còn cẩm thận dặn dò, nếu như Đỗ Nhược Hành thèm nghe điện thoại gọi gọi lại, cho đến khi ấy nghe mới thôi.

      Trương Nhã Nhiên ghi nhớ từng câu từng chữ của ông chủ để làm theo đúng nội dung, cho dù có suy nghĩ nát óc, vẫn hiểu dụng ý của ông chủ mình là như thế nào. Nhưng là rất ràng, người thư ký trước đây chỉ vì thông báo lại việc liên quan đến phu nhân trước mà bị đuổi việc, hoàn toàn thể dẫm lên vết xe đổ.

      Đúng hai tiếng sau, Trương Nhã Nhiên mở danh bạ của điện thoại Chu tổng tìm tên chữ duy nhất ‘Nhà’, bấm gọi. Cuộc đầu tiên ai bốc máy. Cố chấp gọi thêm cuộc liền nhận được thôi hồi và cúp máy rụp.

      Sau khi Chu Yến cầm và Đỗ Nhược Hành ly hôn, thư ký trước bị đuổi việc Trương Nhã Nhiên mới được điều đến Tổng công ty để làm việc nên mấy ấn tượng với lời đồn vợ chồng Chu tổng bất hòa. Trương Nhã Nhiên có ấn tượng khá tốt với Chu tổng tiền nhiệm phu nhân, bởi vì sau khi ly hôn, phu nhân trước dường như rất thoải mái chấp nhận, mối quan hệ với chồng trước giống như quay trở về làm bạn bè, nửa điểm oán hận hay lưu luyến cũng có. Mỗi lần Trương Nhã Nhiên phụng mệnh dùng điện thoại của Chu tổng gọi điện cho phu nhân trước hỏi lúc nào có thời gian quay lại thành phố T thăm con để Chu tổng sắp xếp, hỏi khi nào cùng về đón sinh nhật con , báo cáo tiền lãi của cổ phiếu tổng công ty mà phu nhân nhận được sau khi ly hôn tháng này được bao nhiêu Đỗ Nhược Hành luôn dùng giọng điệu nhàng, nhanh chậm dịu dàng lễ độ trả lời, mặc kệ bên kia đầu dây gì cũng cho họ đáp án hài lòng nhất, lúc sắp cúp máy còn nhàng lời cảm ơn, thư ký Trương vất vả rồi. Người phụ nữ như vậy khiến người ta có suy nghĩ là Chu Yến Cầm để mất người vợ như vậy đáng tiếc.

      Cho nên mới vừa rồi, giọng đầy tính ghét bỏ cũng như khó chịu trong điện thoại của Đỗ Nhược Hành quả khiến Trương Nhã Nhiên hoài nghi, có phải hay tối hôm qua ngủ ngon mà sinh ra ảo giác hay .

      Trương Nhã Nhiên có chút biết phải làm sao. Người ta như vậy nên cũng dám gọi điện thoại quấy rầy thêm lần nữa, nhưng lại lo lắng nếu như hoàn thành nhiệm vụ được giao biết ăn sao với ông chủ đây. Có thể như thế này là bất kính nhưng Trương Nhã Nhiên cảm thấy trước khi ly hôn, ông chỉ của làm việc cẩn trọng tỷ mỹ có trước có sau như thế nào sau khi ly hôn những hành động vô lý, thậm chí là mâu thuẫn nhau luôn xuất , có lúc thậm chí còn quyết định những việc giống như hôn quân bạo chúa, điều này khiến người làm công như khó xử. Giống như năm ngoái, sau khi vợ chồng tổng giám đốc ly hôn, Chu tổng đến công ty tận tuần liền, điện thoại di động cũng gọi được, lại có bao nhiêu đối tác làm ăn tìm kiếm khiến thư ký bé như gấp đến độ sứt đầu mẻ trán. Đến tuần thứ hai, cuối cùng ông chủ cũng tới công ty, kết quả mặt đổi sắc cầu nhân viên kiểm toán phải làm thủ tục kiểm toán bổ sung, cả công ty từ tổng bộ đến phân bộ đều sứt đầu mẻ trán làm thêm tăng ca. Cái này chưa là gì so với việc tháng lương đó, phàm là những người ở trong bán kính tiếp xúc công việc với Chu tổng trong vòng mười thước toàn bộ đều bị soi ra mắc lỗi, người bị cắt tiền thưởng, người nặng thậm chí còn được hưởng tháng lương đó.

      Đoạn thời gian đó công ty dưới tiếng kêu than dậy khắp trời đất, chỉ có bộ phận tài vụ và Giám đốc tài vụ là vui vẻ, cười đến mắt cũng tít hết cả lên.

      Trương Nhã Nhiên nơm nớp lo sợ chờ đến tận tối vẫn dám về, có dự cảm ông chủ sau khi quay về từ thành phố S đến công ty rồi mới trở lại nhà.

      Quả nhiên hơn tám giờ tối, Chu Yến Cầm xuất ở công ty. Nhận lấy điện thoại di động từ chỗ Trương Nhã Nhiên cung kính đưa lên bằng hai tay, đầu tiên là hỏi lát về công việc hôm nay ở công ty, sau đó lại thuận miệng hỏi sáng nay Đỗ Nhược Hành đáp là lúc nào về thành phố T thăm Đề Đề.

      Trương Nhã Nhiên nuốt khan cái, : "Tâm tình Đỗ tiểu thư giống như có chút tốt. Sauk hi tiếp điện thoại xả tràng là đừng làm phiền ấy ngủ, kịp để tôi cúp điện thoại."

      Chu Yến Cầm lạnh nhạt ồ tiếng. Nhưng Trương Nhã Nhiên lại có cảm giác tâm tình ông chủ tốt hẳn lên. Sau đó Chu Yến Cầm hỏi tiếp: "Cụ thể là ấy gì?"

      Trương Nhã Nhiên vụng trộm quan sát sắc mặt Chu Yến Cầm, châm chước từ ngữ đáp: ". . .Đỗ tiểu thư , ấy ngủ, tạm thời muốn có người quấy rầy."

      Khóe miệng Chu Yến Cầm nhanh chóng chìm xuống. lát sau, lời rời khỏi công ty.

      ******

      Đỗ Nhược Hành ngủ giấc đến tận trưa, đầu óc cuối cùng cũng cảm thấy thanh tỉnh.

      Thời điểm xuống quầy bar gặp được hai vị khách quen, tâm trạng tốt hơn rất nhiều nên Đỗ Nhược Hành cười rất ngọt ngào chào hỏi: “Triệu tiên sinh, Bành tiên sinh buổi trưa tốt lành.” Khách sạn Cảnh Mạn có lượng khách cố định rất lớn, khi tới thành phố S công tác hay nghỉ ngơi đều chỉ chọn Cảnh Mạn. Nhớ mặt tất cả những vị khách quý này, thậm chí còn cả sinh nhật cùng bối cảnh công ty, là điều cần thiết đối với quản lý khách sạn như . Đỗ Nhược Hành tự cảm thấy về mặt này, coi như đủ tư cách nghề nghiệp.

      Lúc đến tầng bảy kiểm tra vệ sinh phòng khách, Đỗ Nhược Hành nghe thấy mấy nhân viên dọn phòng trẻ tuổi túm tụm trước góc khuất hành lang bàn tán xôn xao, rằng quản lý Ngô của bộ phận tài vụ gần đây sứt đầu bể trán, bởi vì nuôi bồ nhí ở bên ngoài bị vợ phát , mấy ngày nay đều muộn về sớm, toàn tâm toàn ý làm người chồng nhị thập tứ hiếu để được vợ khoan hồng.

      Đỗ Nhược Hành kiểm tra đến trong quầy bar, hai chai nước khoáng Elvan bị nhét tận cùng bên trong tủ lạnh, nước bên trong cũng vơi khoảng. Đỗ Nhược Hành cầm hai chai nước ra, dùng tay vặn cái, quả nhiên chai nước này bị mở.

      Mấy phục vụ quầy bar vẫn mải mê buôn chuyện ở cách đó xa, quản lí Ngô có thể có khả năng ly hôn, khác lại cậu đùa sao thời đại bây giờ có mấy trường hợp đàn ông có chút nghiepj bồ bịch ở bên ngoài, vợ quản lý Ngô hơn ba mươi rồi, họ lại còn có mặt con chưa đầy mười tuổi, làm sao mới chỉ có chút chuyện như vậy ly hôn, mặt khác gia đình hai bên làm sao cho họ ly hôn cách dễ dàng như vậy? Chỉ ly hôn trừ khi quản lí Ngô thèm quan tâm gì đến gia đình nữa mà bị hồ ly tinh dụ mất linh hồn rồi.

      Đỗ Nhược Hành tới cửa phòng khách, cao giọng gọi: "Hoàng Tiểu Vãn."

      Cuộc thảo luận sôi nổi của mấy bị dừng lại ngay lập tức.

      Đỗ Nhược Hành hạ giọng : " qua đây, đem hai chai Elvan này dẹp chỗ khác ngay cho tôi.”

      Đến chín giờ tối, ngày làm việc cuối cùng cũng chấm dứt. Đỗ Nhược Hành xuống bãi đậu xe lấy xe, lại nhận được cuộc gọi của Chu Yến Cầm.

      Chuông điện thoại nhất quyết tha, Đỗ Nhược hành thầm nghĩ nếu như nghe ta gọi mãi tha mất thôi. Suy nghĩ như thế nên nhìn chằm chằm màn hình lát, cuối cùng nhấn nghe.

      Bên kia lại nhất thời mở miệng. Bãi đỗ xe yên lặng như vậy, chỉ nghe thấy tiếng đối phương hít thở đều đều.

      Sau khi bốc điện thoại của Chu Yến Cầm gọi đến, Đỗ Nhược Hành quả quyết mở miệng trước, vì vậy năm giây sau khi nghe thấy ta gì, Đỗ Nhược Hành dứt khoát cúp máy.

      Đỗ Nhược Hành thành thục quay đầu xe, vừa ra khỏi bãi đậu xe lại có cuộc điện thoại tới, là Chu Yến Cầm. Cảm thấy khá bực mình nên Đỗ Nhược Hành them quan tâm đến chiếc điện thoại đỏ chuông ầm ỹ kia nữa.

      Chuông điện thoại vẫn reo lúc lâu, sau đó là tin nhắn tới. Nhân lúc đèn đỏ, Đỗ Nhược Hành cầm điện thoại lên, là tin nhắn từ Chu Yến Cầm, cảm thấy khá kinh ngạc, thông thường Chu Yến Cầm rất ghét mấy trò gõ chữ như thế này mà bây giờ lại nhắn tin cho mình ư?

      Đèn xanh sáng lên vừa lúc Đỗ Nhược Hành đọc xong tin nhắn, thiếu chút nữa đạp nhầm chân ga.

      Tin nhắn là từ con Chu Đề, giọng điệu nhắn tin rất tức giận : "Mẹ, tại sao lại nhận điện thoại của con!"

      ta thế mà lại lợi dụng con , Đỗ Nhược Hành cắn răng nghiến lợi. Chu Yến Cầm vô sỉ khốn kiếp lại lần nữa khiêu chiến giới hạn cực độ của .
      Last edited: 5/5/16
      251XYZTuyết Liên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3:

      Đỗ Nhược Hành nhanhchóng bấm máy gọi lại ngay cho con cưng, kiên nhẫn chờ đợi đối phương nghe máy. Bên kia vang lên gần năm sáu tiếng tút dài mới có người bốc máy, là Chu Đề gọi mẹ cách rất phụng phịu.

      Đỗ Nhược Hành rối rít xin lỗi con , nhàng vừa dỗ dành vừa xin lỗi: ‘Bảo bối, là mẹ đúng, mẹ mới vừa rồi lái xe nên tiện nghe điện thoại. Vừa mắng thầm Chu Yến Cầm vạn lần trong lòng.

      con yên lặng lắng nghe mẹ mình xin lỗi, đột nhiên thở dài, thanh mềm nhũn đáp: “Mẹ, lâu lắm rồi con được gặp mẹ, con nhớ mẹ lắm.”

      đến câu con nhớ mẹ lắm có chút nức nở khiến Đỗ Nhược Hành cảm thấy xót xa, cố nén nước mắt mẹ cũng rất nhớ con, cuối tuần này mẹ về thăm con có được hay , đừng khóc.

      Chu Đề khịt mũi gì. Đỗ Nhược Hành Thành phố S cách thành phố T xa quá, mẹ lại luôn bận rộn công việc, về nhà phiền toái, con và ba đến thành phố S gặp mặt mẹ được .

      Đỗ Nhược Hành xong, phát tâm trạng con vẫn có vẻ tốt hơn, liền cố tình tìm cách đánh lạc hương bằng cách hỏi con làm gì đấy.

      Chu Đề nhanh nhảu trả lời: “Con đếm đầu ba có bao nhiêu sợi tóc bạc. Bên kia đầu dây, Chu Yến Cầm dường như chen vào cái gì đó, sau đó nghe thấy Chu Đề ồ lên tiếng, lại bổ sung, là con nằm vai ba đếm ba có bao nhiêu sợi tóc bạc.

      Đỗ Nhược Hành tiện miệng hỏi vậy ba con có bao nhiêu sợi tóc bạc rồi?

      Chu Đề cười lớn đáp, cây cũng có!

      Đỗ Nhược Hành thấy con vui vẻ hơn nhiều nên dịu giọng dỗ dành: “Con ngoan, đếm được tóc bạc từ ba nên ngủ thôi. Bây giờ trễ quá rồi, tối mai mẹ gọi điện thoại chuyện cùng con nhiều hơn nhé.”

      Chu Đề ôm điện thoại buông mè nheo: “Con ngủ nhưng mà con muốn mẹ kể chuyện cổ tích cho con nghe cơ.”

      Đỗ Nhược Hành đương nhiên đồng ý với con .

      Đầu năm ngoái, Đỗ Nhược Hành và Chu Yến Cầm ly hôn, Chu Đề mới hơn hai tuổi, về điều kiện của Chu Yến Cầm tốt hơn nên toà quyết định xử Chu Yến Cầm nuôi con.

      thực tế Đỗ Nhược Hành cũng cách nào đồng ý với quyết địnhnày của toà án. Mặc dù Chu Yến Cầm thích ra ngoài trêu ghẹo ong bướm nhưng đối xử với con lại có chỗ nào để chê trách, con muốn gì được nấy, cưng chiều giói hạn. Dưới tình huống này, nếu Đỗ Nhược Hành kiên quyết dành quyền nuôi con biết Chu Yến Cầm làm ra loại tình nào nữa.

      Huống chi khi đó còn mắc chứng trầm cảm, trước đó lâu nhà họ Đỗ bị phá sản, mình Đỗ Nhược Hành thân thể phải là đối thủ của Đỗ Nhược Hành, ngay cả luật sư cũng khuyên nên từ bỏ quyền nuôi con.

      phải là nhân vật chính trong mấy bộ phim truyền hình, có thể người ngựa khiêu chiến tòa án cùng luật sư, cuối cùng có thể làm rung động lòng người bằng lòng dũng cảm cũng như đấu tranh vì tình dành cho con . Lúc đấy, Đỗ Nhược Hành suy nghĩ nát óc cuối cùng quyết định cắn răng buông tha.

      Sau khi ly hôn, Đỗ Nhược Hành đối với con bảo bối là cưng chiều vô hạn.

      Trước lúc ly hôn, giáo dục con cách rất nghiêm khắc nhưng sau khi ly hôn chung quy lại mềm lòng. kiện ly hôn này của bố mẹ chắc chắn để lại bóng ma tâm lý trong long con . Nhớ lúc còn , chính ba mẹ Đỗ Nhược Hành cũng ly hôn, lúc đó được toà xử để mẹ nuôi dưỡng. Mỗi lần người ba nghiêm khắc đến thăm mình, đứa trẻ Đỗ Nhược Hành luôn cảm thấy vừa vui vẻ vừa đau lòng.

      Đỗ Nhược Hành vẫn cúp điện thoại, chờ đến lúc Chu Đề lên giường, nhàng kể câu chuyện cổ tích cho con . Giọng của Đỗ Nhược Hành vốn rất nhàng êm ái, rất thích hợp để kể chuyện cổ tích. Kể gần tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng hít thở đều đều của con , giọng: "Đề Đề? Con ngủ rồi hả?"

      Bên kia có xột xoạt ngừng, lâu sau đó nghe thấy Chu Yến Cầm giọng trả lời: "Con bé ngủ rồi."

      Hai người nhất thời im lặng. Cách lúc sau, Chu Yến Cầm thêm: "Thứ bảy tuần này, tôi và Đề Đề bay đến thành phố S, em có thời gian rảnh ?"

      Đỗ Nhược Hành lạnh nhạt đáp: "Có."

      "Tốt lắm."

      Đỗ Nhược Hành cũng lười phải đáp lại, trực tiếp cúp điện thoại.

      về đến nhà có cảm giác hơi khó ngủ, ở giường lăn qua lăn lại lúc lâu. Bây giờ là cuối tháng chín, thời tiết cũng chyển dần sang thu, người ra đường phải mặc đồ ấm , hô hấp cũng nhàng khoan khoái, đồng thời cũng là thời tiết đẹp nhất ở thành phố S. Tối nay ánh trăng chiếu từ cửa sổ vào giường, khiến cả căn phòng giống như được dát bạc. Đêm khua yên tĩnh dễ khiến người ta nhớ lại chuyện cũ.

      Năm ấy mười lăm tuổi, gặp mặt Chu Yến Cầm tại nhà cũ, lúc đó chỉ coi ta như người trai sáng sủa mà thôi. Năm mười sáu tuổi, Đỗ Nhược Hành bị ba mình bắt nước ngoài du học, chưa quen với cuộc sống nơi đất khách quê người. Chỉ có Chu Yến Cầm cũng du học tại đúng thành phố học được coi như là đồng hương có quen biết. Huống chi lúc đó Đỗ Nhược Hành biết nấu ăn, mỗi tuần được ba mình qua thăm và dẫn đến chỗ Chu Yến Cầm ăn cơm. Sau đó, hai người trước sau trở về nước, về sau nữa cần cũng biết ở chung chỗ, ở trong mắt những người khác, trình tự phát triển tình cảm như vậy là thuận nước đẩy thuyền tất cả đều vui vẻ.

      Kim đồng ngọc nữ, đôi bích nhân. có cụm từ nào có thể miêu tả và Chu Yến Cầm lúc đó hơn hai cụm từ này.

      Lại tiếp sau đó nữa, cho đến bây giờ. Thời gian qua dài như vậy nhưng nhìn lại chỉ là trong chớp mắt, chưa kịp nhìn kỹ trôi qua tất cả đắng cay ngọt bùi.
      Đỗ Nhược Hành lắm Chu Yến Cầm bắt đầu nuôi tình nhân ở bên ngoài từ bao giờ. Lúc thực cảm thấy hôn nhân của hai người có vấn đề là lúc con Chu Đề tròn tuổi, sau đó có chút bất đắc dĩ phát , về suy nghĩ trung thành trong hôn nhân, quan điểm của và Chu Yến Cầm đúng là cách xa nhau vạn dặm.

      Tám năm trước và Chu Yến Cầm lời đương, thường nhắc đến chuyện chung tình. Đến nước này, mới chuyện chung tình với Chu Yến Cầm giống như cùng đứa trẻ tám chín tuổi về lý tưởng cuộc sống.

      Ngày thứ hai Đỗ Nhược Hành làm, lại gặp phải Khang Thần lượn lờ tại đại sảnh khách sạn. ta chuyện phiếm cùng với nữ khách hàng nhưng có vẻ quá thích thú với cuộc trò chuyện này. Thời gian trước, Khang Thần luôn là đối tượng thấy đầu thấy đuôi, nhiều khi Tổng giám đốc tìm người tìm khắp nơi cũng thấy, hai ngày này tỷ lệ xuất lại rất cao.
      Trước đây, trong lần liên hoan nhân viên khách sạn, thừa dịp Khang Thần ra ngoài nghe điện thoại, nhân viên trẻ Uông Phỉ Phỉ kề tai Đỗ Nhược Hành , khách sạn tuyển quản lý bộ phận đón tiếp khách hàng chọn đúng người, người đàn ông cao ráo đẹp trai như vậy, lại còn có khí chất nhấc tay nhấc chân đều đẹp mắt như vậy chỉ cần trưng bày ở đại sảnh là có thể thu hút mọi ánh mắt, chưa đến chuyện quản lý Khang còn là người đàn ông có năng lực cũng như phẩm chất tuyệt vời. Khách sạn chúng ta đúng là có phúc mới thu hút được người như vậy, Tổng giám đốc có phải bụng dạ khó lường muốn mượn người đàn ông này nhằm tăng cao độ trung thành, muốn gắn bó với khách sạn của nhân viên nữa hay .

      Đỗ Nhược Hành cười , em đúng là có mới nới cũ , chẳng lẽ Tiểu Diệp cùng bộ phận của em còn chưa đủ cao ráo đủ đẹp trai đủ khí chất ư, thế nào vừa gặp Khang Thần mấy hôm khen ta cách nhiệt tình như vậy?

      Uông Phỉ Phỉ như đinh đóng cột rằng Tiểu Diệp nhiều nhất chỉ có thể coi là đẹp trai thôi. Huống chi tuổi của cậu ta còn , trắng ra đơn thuần giống như khối đậu hũ trắng tinh, chịu nổi người ta xách lên cái liền bể, sao có thể gọi là có khí chất.

      Đỗ Nhược Hành cười cười , em cũng quan sát đánh giá chi tiết đấy.

      Kết quả đối thoại của hai người bị quản lý Trương qua tứ tuần nhưng vẫn rất phong độ của bộ phận vật tư nghe được, ôm mặt lắc đầu mặt tang thương , ai tôi già rồi già rồi, bây giờ mấy chỉ thích bàn luận về những người đàn ông trẻ tuổi, cuộc sống đúng là trôi khi tôi chưa kịp nhận ra là tôi già.
      Nghe thấy quản lý Trương tỏ vẻ thảm thương như vậy khiến mọi người ai cũng ôm bụng cười.

      Khang Thần đưa mắt nhìn khách vào thang máy, đợi đến lúc cửa thang máy đóng, cao giọng hỏi Đỗ Nhược Hành định rời , hỏi về bữa cơm mời hôm trước.

      Đỗ Nhược Hành : "Lúc nào rảnh rỗi?"

      "Thứ bảy tuần này sao?"

      Đỗ Nhược Hành tỏ vẻ khó xử : “Có thể chuyển sang thứ sáu được ? Thứ bảy tôi bận rồi.”

      Khang Thần liếc Đỗ Nhược Hành : " có việc gì, là lỗi của tôi. Thứ sáu tôi bận mất rồi. Lần sau tôi đặt lịch sớm hơn."

      Đỗ Nhược Hành nghe Khang Thần như vậy lại càng thêm áy náy: "Hoặc là đổi đến chủ nhật?"

      Khang Thần a lên tiếng: "Chủ nhật cũng được, bà nội tôi ốm nên chủ nhật tôi phải về nhà chuyến, còn biết lúc nào có thể trwor về thành phố S được ấy."

      Đỗ Nhược Hành ngập ngừng: "Vậy . . ."

      Khang Thần cười : "Thôi chuyện này đành tính sau vậy, chỉ cần nhớ là ổn, vội."

      Sáng thứ bảy, Đỗ Nhược Hành viết bản tổng kết công việc hàng tháng Uông Phỉ Phỉ gọi cuộc điện thoại nội bộ có người tìm .

      Đỗ Nhược Hành tới quán café của khách sạn, hai cha con lớn ngồi xổm trước bể nước xem rùa bơi. Chu Yến Cầm mặc bộ quẩn áo đơn giản sáng màu, tay áo xắn lên tận cổ tay. Chu Đề để xõa mái tóc mềm mượt đen nhánh bờ vai khiến ai cũng thích. Đỗ Nhược Hành đến gần thấy trong tay con còn cầm thanh chocolate rất lớn, thời điểm quay đầu lại gọi mẹ, miệng cũng dính đầy vụn chocolate.

      Đỗ Nhược Hành nhìn xung quanh để tìm cái gì đó lau miệng cho con , Chu Yến Cầm liền lặng lẽ đem ra cái khăn tay còn thoang thoảng mùi nước xả vải. Đỗ Nhược Hành lời nhận lấy, hỏi Chu Đề chocolate từ đâu tới, Chu Đề nhìn xung quanh vòng sau đó chỉ tay về phía đại sảnh : "Là chú kia cho con."

      Đỗ Nhược Hành nhìn theo thấy Khang Thần, hôm nay ta mặc đồng phục, thân trang phục thoải mái càng tôn lên vẻ đẹp trai của ta, chỉ đạo Uông Phỉ Phỉ cái gì đó, thái độ lúc làm việc rất nghiêm túc, chú ý đến phía bên này có mấy cặp mắt nhìn chằm chằm mình.

      Đỗ Nhược Hành ôm con nặng lên ít : ", chúng ta về nhà."

      tính việc của Ôn Hoài, đây là lần đầu tiên Chu Yến Cầm xuất tại khách sạn Cảnh Viên. Từ tận đáy lòng, thực Đỗ Nhược Hành rất muốn để ta xuất với tư cách chồng trước của mình.
      Last edited: 5/5/16
      251XYZTuyết Liên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4:

      Mặc dù việc ly hôn giấu diếm đồng nghiệp nhưng cũng hi vọng càng ít người biết càng tốt. Càng hy vọng người khác biết danh tính của chồng trước, loại chuyện như vậy khi có chút manh mối, người nhảy vào bát quái khẳng định ít. Hôm nay, người ta biết chồng trước mình là Chu Yến Cầm, ngày mai có thể đào bới ra bối cảnh cũng như bối cảnh của ta, rồi đến lúc nguyên nhân ly dị cũng bị đào bới ra, như vậy chừng ánh mắt mọi người nhìn thay đổi.

      Dù sao ngay cả bạn thân của là Tô Cầu cũng khuyên nên ly hôn: "Chu Yến Cầm trừ việc phong lưu ở bên ngoài, có chút nào đối xử tốt với cậu? Ba giờ sáng, cậu gặp ác mộng, gọi điện thoại, chẳng phải đúng ngày hôm đó mau vé máy bay chuyến sớm nhất chạy về? Chuyện này xảy ra phải lần lần hai phải ? Ly hôn xong, có bao nhiêu tỷ lệ tìm lại được người đối xử với cậu tốt như ta? Làm sao có thể đảm bảo tìm được người đàn ông trăng hoa chứ? Thời đại này, đàn ông ra ngoài tìm của ngon vật lạ hiếm, cùng lắm ta tìm người đàn bà khác cậu cũng tìm người đàn ông khác thôi."

      Đỗ Nhược Hành im lặng gì. phải vô lực cãi lại mà là cảm thấy nếu như cãi lại căn bản cũng có ý nghĩa. Có lúc thậm chí suy nghĩ cách bi quan, trong thời đại này, việc người vợ lẳng lặng tha thứ cho chồng ngoại tình bên ngoài, cắn răng chịu đựng tủi nhục thành thói.

      Đỗ Nhược Hành vừa lái xe vừa nghĩ, nếu như Uông Phỉ Phỉ biết người đàn ông tới đón Ôn Hoài hôm kia chính là chồng trước của sốc như thế nào. Nghĩ như vậy, Đỗ Nhược hành lại càng cảm thấy chán ghét Chu Yến Cầm. Nhưng người bị Đỗ Nhược Hành dùng ánh mắt lăng trì đến ngàn lần lại hoàn toàn tỏ thái độ gì, ngồi ở ghế sau lên tiếng: "Người đàn ông cho Đề Đề thỏi chocolate tên gì?"

      Đỗ Nhược Hành liếc mắt nhìn Chu Đề, gặm chocolate cách rất vui mừng. Cũng thể gây gổ trước mặt con , Đỗ Nhược Hành cắn răng nghĩ. lúc sau mới lạnh nhạt đáp: "Khang Thần."

      Chu Yến Cầm dùng tay gõ gõ đầu, tiếp tục hỏi: " ta là người nơi nào? Tôi nghĩ ta phải người bản địa."

      Đỗ Nhược Hành nhanh chậm mở miệng: " đây là điều tra hộ khẩu hả? Bộ ăn sáng no quá nên có việc gì làm nên tìm việc làm cho vui đấy hả?"

      Chu Yến Cầm im lặng. Cách lát mới , giọng có chút bất đắc dĩ nhàn nhạt: "Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi."

      Hai người đều im lặng, thình lình công chúa Chu Đề ngồi bên cạnh nuốt ngụm chocolate, đánh vỡ yên tĩnh : "Chú Khang đẹp trai."

      Chu Yến Cầm chợt nhíu mày, nhàng đưa tay véo mặt con , cười trêu chọc bé: "Con biết gì là đẹp trai với lại đẹp trai? Nhưng mà Đề Đề thử xem, ba đẹp trai hay chú Khang kia đẹp trai hơn?"

      Chu Đề chút nghĩ ngợi, như đinh chém sắt: "Chú Khang đẹp trai hơn!"

      Chu Yến Cầm liếc nhìn con bảo bối cái: "Về thành phố T, ba mua chocolate cho con."

      Chu Đề gãi gãi đầu : " . . . Cả hai người đều đẹp trai!"

      Chu Yến Cầm nhàn nhạt : "Hai thỏi."

      Chu Đề lập tức thay đổi quyết định: "Tất nhiên là ba đẹp trai hơn rồi!"

      Quả có khí tiết. Làm cho người mẹ là cảm thấy thạt mất mặt. lớn ngồi ghế sau đúng là cặp cha con trời sinh.

      Bởi vì hôm nay con đặc biệt đến thành phố S nên Đỗ Nhược Hành xin nghỉ ngày, có đầy đủ thời gian làm bữa trưa phong phú. siêu thị mua rất nhiều thức ăn, hoàn toàn theo sở thích ăn uống của con , về nhà làm đầy bàn thức ăn, tất cả đều vừa miệng con bé, chỉ ngoại trừ món đó là bánh bí đỏ.

      Bí đỏ là thứ mà Chu Đề thể ăn được nhưng Chu Yến Cầm lại rất thích. Chỉ là Đỗ Nhược Hành lâu làm món gì đó cho Chu Yến Cầm nên lúc vô tình đứng cạnh cửa nhà bếp, nhìn Đỗ Nhược Hành cẩn thận cắt bí đỏ thành lát, Chu Yến Cầm cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

      Đỗ Nhược Hành và Chu Đề có sở thích ăn uống giống nhau, có nghĩa là có hứng thú với thức ăn họ nhà bầu bí. Tỉ mỉ làm món bánh bí đỏ, chỉ có thể là làm cho .

      Ban đầu ở nơi xa xứ, Chu Yến Cầm được bố mẹ Đỗ Nhược Hành nhờ trông nom con , lúc đầu biết tình từng dùng hai quả bí và sườn được ba mẹ gửi sang từ Trung Quốc hầm canh sườn cho ăn nhưng lần đó Đỗ Nhược Hành chỉ ăn sườn ăn canh, cuối cùng hỏi , Đỗ Nhược Hành cao giọng : "Có thịt tại sao phải uống canh chứ? rất lâu tôi mới được ăn sườn của Trung Quốc đấy, mất công ngồi ăn canh làm gì."

      Hôm đấy mới nấu quả bí nên hôm sau cậu thanh niên Chu Yến Cầm lại dự tính tiếp tục nấu canh bí nhưng mãi tìm thấy quả bí đâu nữa mới hỏi tiểu thư Đỗ Nhược Hành, liền ngượng ngùng ấp a ấp úng : ". . . ra em thích ăn bí xanh…nên….em ném rồi."

      Thời điểm đó Đỗ Nhược Hành mới mười mấy tuổi, được ba mẹ nuông chiếu thành thói nên rất tùy hứng, bao giờ để ý đến cảm giác của người khác. Dĩ nhiên tại cũng phải là tùy hứng nữa nhưng thời gian trôi qua cũng trưởng thành, học được cách nhìn sắc mặt người khác, danh tiếng bên ngoài còn tốt hơn cả , khi là người quen biết đều khen ngợi nhất lời, Đỗ tiểu thư vừa dịu dàng hào phóng lại có tính nhẫn nại.

      Có lúc Chu Yến Cầm vô cùng thích người khác khen như vậy.

      Nhưng bất luận như thế nào, mấy năm nay Đỗ Nhược Hành làm chuyện gì, Chu Yến Cầm đều thể khống chế được. khi muốn làm gì đó đều thể ngăn lại.

      Giống như ly hôn.

      Chu Yến Cầm vốn cho rằng hôn nhân của bọn họ khác với hôn nhân của những người khác nhưng thực tế lại giống như nhau cả thôi. Hôn nhân giống như ngôi mộ, biết sau khi cưới bao lâu bắt đầu hài lòng với người kia, ra cũng hẳn là hài lòng lẫn nhau, vào lúc tâm tình Đỗ Nhược Hành tốt vẫn có thể phối hợp với chút về chuyện này chuyện nọ, hoặc là kể ít chuyện cười khiến cảm thấy đỡ căng thẳng, nhưng khi tâm trạng tốt luôn mắng thẳng vào mặt đúng là ông chủ tư bản hút máu người, chỉ trích lại làm bao nhiêu việc trái với lương tâm hại bao nhiêu người trong sạch.

      Ngày trôi qua ngày, những lúc vui vẻ ít, lạnh nhạt nhiều.

      ở trước mặt người khác vẫn cùng tương kính như tân, ân ân ái ái nhưng tận trong đáy lòng dần dần cảm thấy chịu được tất cả những gì làm, bất kỳ Chu Yến Cầm có làm chuyện gì mờ ám tính khí khó chịu kia lại phát tác, thái độ lạnh nhạt, ngôn ngữ chua ngoa. Chu Yến Cầm vốn tưởng chuyện Đỗ gia phá sản khiến khó chịu trong lòng nhưng thời điểm ta muốn ra tay giúp chút lại từ chối, phản ứng vô cùng kịch liệt, ánh mắt nhìn giống như nhìn người xa lạ.

      Tình trạng như vậy vẫn kéo dài đến ngày Đề Đề tròn hai tuổi, Đỗ Nhược Hành cong người ôm lấy hai chân, vùi mình sô pha ngẩn người, trong nhà bật máy sưởi, có chút nóng khiến hai má Đỗ Nhược Hành cũng đỏ lên, Chu Yến Cầm vừa về nhà, tiến tới mở miệng chọc vài câu, vừa sợ quá nóng nên với tay chỉnh lại máy sưởi, thình lình nghe thấy chậm rãi câu: "Chu Yến Cầm, tôi suy nghĩ lâu, chúng ta ly hôn thôi."

      do dự, thương lượng, dài dòng dây dưa, so với thủ đoạn của thương trường càng lưu loát dứt khoát hơn.

      Từ sau đó, thái độ của đối với giống như chưa từng .

      *********

      Trưa hôm nay, tâm tình Đỗ Nhược Hành rất tốt. Thời điểm tâm trạng tốt, rất lười, phòng bếp cũng muốn bước vào bước, nhưng thời điểm tâm trạng tốt, có thể chế biến ra bàn thức ăn tinh xảo, màu sắc hương vị so với đầu bếp Cảnh Mạn kém là bao. Vì vậy từng đĩa, từng bát thức ăn được đem lên, khiến Chu Đề ngồi trước bàn ăn trợn tròn mắt lên nhìn.

      Chu Đề là đứa bé hiếu thuận, thời điểm dọn cơm, cầm lên miếng bánh bí đỏ muốn đút cho ba mình : "Mẹ làm món ba thích nhất, ba mau ăn !"

      Dưới ánh mắt tha thiết của con , mỉm cười cắn cái, đuôi mắt đều cong lên.
      giây kế tiếp nụ cười của liền cứng đờ, sắc mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt, thiếu chút nữa muốn nôn ra.

      Đỗ Nhược Hành đem đĩa bánh bí đỏ bưng đến trước mặt Chu Yến Cầm, dịu dàng : "Ăn ngon ? Đặc biệt làm cho , ăn nhiều chút."

      Bữa trưa, Chu Yến Cầm ăn hết gần nửa đĩa bánh bí đỏ, phải muốn làm như vậy, mà là nếu như làm như vậy Đỗ Nhược Hành căn bản trưng ra bộ mặt rất khó coi với . Dĩ nhiên, nếu như ăn hết, Đỗ Nhược Hành cũng có sắc mặt tốt. Sau bữa ăn, Đỗ Nhược Hành dùng giọng điệu khó xử với con , mẹ vất vả làm bánh bí đỏ cho ba con mà ba con lại ăn hết, lát phải vứt tiếc quá.

      con ngây thơ của Đỗ Nhược Hành nhanh nhảu nghĩ ra đáp án: "Sao để như vậy được, để ba mang về thành phố T ăn dần mẹ ạ."

      Đỗ Nhược Hành dịu dàng vậy sau khi về nhà, con phải giám sát để ba ăn hết bánh bí đỏ nhé, Chu Đề dĩ nhiên là đáp ứng lời đề nghị của mẹ,còn thêm vào khi nào ba ăn xong con gọi điện thoại báo mẹ!

      Buổi chiều, gia đình ba người hai lớn cùng nhau dạo trong công viên gần nhà, Chu Yến Cầm còn rất khó chịu vì bánh bí đỏ lúc trưa. Đỗ Nhược Hành biết bỏ bao nhiêu thứ kỳ quái trong nhân bánh, nhất định là có bỏ mù tạt và hạt tiêu, còn có cái gì đó có vị chua chát khiến cho đến bây giờ, nghĩ lại món bánh bí đỏ đó vẫn cảm thấy dễ chịu, nhịn được quay đầu hỏi: "Bánh bí đỏ ấy, em bỏ gì vào bên trong thế, giống vị thuốc gì đấy?"

      Đỗ Nhược Hành nhìn con chơi vui vẻ ở phía trước, thèm quay đầu nhìn Chu Yến Cầm, chỉ : "Aspirin và thuốc ngủ." Dám dùng con để trêu tức , xem ta còn dám tái phạm .

      Chu Yến Cầm cau mày, nhìn chằm chằm Đỗ Nhược Hành hỏi: "Ở nhà em có thuốc ngủ? Em mất ngủ hả?"

      Phản ứng của Chu Yến Cầm khiến Đỗ Nhược Hành rất hài lòng, ánh mắt đó của Chu Yến Cầm cũng khiến cảm thấy thoải mái, vì vậy đứng dậy gọi Chu Đề tới, hai mẹ con rủ nhau sang quầy tạp hóa bên cạnh mua kem.

      Chu Đề vui chơi hăng say ở sân chơi đến tối, chính vì thế nên đến tối bé mệt rã rời, cơm tối chỉ ăn vài miếng liền ngủ thiếp trong lòng mẹ. Người lớn chờ đợi chính là lúc này, lúc này mới có thể tách ra, nếu thời điểm Chu Đề tỉnh dậy nhất định chịu tách khỏi mẹ, nếu với con bé là sắp phải nhất định ôm chân mẹ khóc thút thít.

      Bây giờ Chu Đề còn , vẫn chưa hiểu cái gì là ly hôn, nhưng trong tiềm thức con bé biết cái gì gọi là chia lìa.

      Trong lòng Đỗ Nhược Hành hoàn toàn muốn xa rời con , ôm con mạch tới cửa chung cư. Sớm có tài xế chờ ở đó, thấy bọn họ cung kính chào Chu tiên sinh Đỗ tiểu thư. Chu Yến Cầm giơ tay bế lấy con , Chu Đề cảm thấy hơi thở quen thuộc, dù mắt mở nhưng hai cái chân thuần thục ôm ngang hông ba mình.

      So với lúc được ôm thân mật hơn rất nhiều.

      Đỗ Nhược Hành cảm nhận như thế nên lại cảm thấy càng ghét Chu Yến Cầm. Nếu như thù hận hữu hình, tại có thể cầm nó, đánh cái Chu Yến Cầm nhất định ngã lăn quay rồi.

      Chu Yến Cầm ôm con nhìn , Đỗ Nhược Hành cúi đầu lấy điện thoại di động ra bấm bấm, để ý tới ánh mắt của ta. Cách lát, Chu Yến Cầm : "Nếu cảm thấy mệt mỏi đừng làm nữa."

      Đỗ Nhược Hành hiểu ta cái gì lắm nên ngẩng đầu, vì chu Đề được ba mình bế trong lòng nên chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt của Chu Yến Cầm, ánh mắt của ta rất đen, song nước chẳng xao, là ánh mắt lắng đọng qua nhiều năm tháng mới có được vẻ thâm thúy như vậy, quả như giống như Uông Phỉ Phỉ từng , là hấp dẫn và mê người.

      Chu Yến Cầm thấy vẻ mặt mờ mịt của bèn : "Em thích hợp với công việc ở khách sạn."

      câu này khiến Đỗ Nhược Hành thiếu chút nữa đến bóp cổ ta. Cố giữ bình tĩnh lúc lâu, mới chậm rãi cười : " là cám ơn hảo ý của . Hẹn gặp lại."
      Last edited: 5/5/16
      251XYZ, Tuyết LiênHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :