1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngày em đến - Tĩnh Phi Tuyết (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      [​IMG]
      Ngày em đến


      Tác giả: Tĩnh Phi Tuyết

      Convert: tangthuvien

      Chuyển ngữ, ebook: Tũn Còi (tuncoi.wordpress.com)

      Ảnh bìa: ngoc hanh

      Văn án: Nam chính tàn tật, giàu có. Nữ chính trí tuệ, có tiền. Ấm áp. Đại thúc – loli.

      Thể loại: đại, cực sủng, tình và hôn nhân

      Nhân vật chính: Vệ Cẩm Huyên, Trương Tư Ninh.​

      ************




      Giới thiệu:

      Thể loại đại thúc loli, sủng nhưng hợp lý, ngán.

      Nam nữ chính cách nhau 13 tuổi. Nam chính tàn tật, bị tai nạn giao thông mất cẳng chân trái. Nam chính chắc chắn cũng là boss lớn rồi, nữ chính cũng là người có tiền, xinh đẹp đáng , đặc biệt nhất là vô cùng hiểu chuyện.

      Thường khi đọc truyện sủng phần lớn thích nam chính nhiều hơn, nhưng truyện này nữ chính lép vế đâu, đọc xong chắc cũng ai ghét được nữ chính.

      Đặc biệt của truyện này, cái tàn tật của phải là lý do để ngược mà còn là trợ thủ giúp thuận lợi lấy luôn được mấy cái ‘đầu tiên’ của con nhà người ta.

      Trích đoạn:
      “Vệ Cẩm Huyên hôn lên vành tai , bàn tay ở bên trong quần áo quấy phá, vuốt ve chỗ này, nhào nặn chỗ kia, nhàng xoa bóp, vô cùng mãn nguyện. Khi hôn lên môi , môi và răng đan xen vào nhau, tay bắt đầu thành hướng xuống phía dưới, Trương Tư Ninh nhíu mày, hai chân vặn vẹo muốn tránh bàn tay của , Vệ Cẩm Huyên khẽ thầm: “Tư Ninh, chỉ sờ chút thôi, trước kia cũng chạm qua, em yên tâm, làm gì khác. Em đừng loay hoay được , đụng vào chân trái của .”
      Trương Tư Ninh:......
      Đợi đến lúc cởi bỏ đồ ngủ của , chuẩn bị cởi luôn cả quần lót….cho dù Trương Tư Ninh có ngốc cũng biết muốn làm gì rồi, đẩy cái đầu nằm ngực mình ra, nghiến răng hỏi: “Vệ Cẩm Huyên, muốn làm gì?!”
      Vệ Cẩm Huyên ngẩng đầu nhìn , trong bóng tối đôi mắt lấp lánh lóe tia sáng rực rỡ hơn cả ánh sao trời, : “ muốn em.” Vô cùng hào hùng, quang minh chính đại.”
      Last edited by a moderator: 6/10/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1


      Lần đầu tiên, Vệ Cẩm Huyên nhìn thấy Trương Tư Ninh là ở nghĩa trang. Đó là ngày mùa đông gió heo hút, từng giọt mưa xuống lạnh buốt đến tận xương tủy. bậc thang, người lên, xuống, cứ thế đối mặt, bốn mắt nhìn nhau giây lát, sau đó lướt qua nhau, cũng chẳng lưu lại ấn tượng gì đặc biệt.



      Lần thứ hai, họ gặp nhau ở đại sảnh công ty, Vệ Cẩm Huyên được nhóm cấp dưới vây quanh ra khỏi thang máy. Lúc đó, Trương Tư Ninh ôm bó hoa tulip màu đỏ rất lớn từ bên ngoài bước vào, cửa kính tự động từ từ mở ra, hai người lại lần nữa đối mặt. Trương Tư Ninh là mỹ nhân, mỹ nhân hiếm gặp, dù là gương mặt hay vóc dáng cao gầy của cũng đều hết sức nổi bật giữa đám đông, cho dù chỉ mặc áo lông và quần bò rất giản dị vẫn vô cùng đẹp mắt. Cho nên tuy cách mấy ngày, nhưng Vệ Cẩm Huyên vẫn vô thức nhớ đến lần gặp gỡ ngắn ngủi tình cờ trước đó.



      Lần thứ ba, họ gặp nhau là ở cửa hàng bán hoa, đó là đêm giáng sinh, màn đêm vừa buông xuống, những ánh đèn rực rỡ sáng lên. Hiếm khi Vệ Cẩm Huyên có được ngày tăng ca, cho trợ lý chơi với bạn , còn mình bảo lão Trịnh tài xế tìm cửa hàng hoa gần đó. Lão Trịnh nhớ ở khu này có cửa hàng hoa mới khai trương cách đây lâu, nên lái xe tới đó.



      Cửa hàng bán hoa tên là Flower, biển hiệu chữ trắng nền đen, ngắn gọn đơn giản nhưng sang trọng, vô cùng nổi bật. Từ ngoài nhìn xuyên qua hai cánh cửa thủy tinh lớn của tiệm, có thể thấy cây cối xanh um tươi tốt, muôn hoa khoe sắc ở bên trong.



      “Vệ tiên sinh, cần mua hoa gì?” lão Trịnh chuẩn bị bước xuống xe, ba năm trước Vệ Cẩm Huyên bị tai nạn xe cộ, phải cắt bỏ cẳng chân trái, tuy rằng có sử dụng chân giả nhưng cũng thể so sánh với đôi chân lành lặn như trước kia được, phải luôn chống gậy khi đường. Cho nên thông thường những lúc cần phải mua đồ đạc gì đó như lúc này đều do lão Trịnh hoặc trợ lý làm thay. Nhưng lần này, Vệ Cẩm Huyên lại lên tiếng ngăn cản: “ cần, tôi tự , chú ở lại trong xe .” xong, cũng đợi lão Trịnh phản ứng, đẩy cửa chống gậy bước xuống. Để lại lão Trịnh cũng vừa xuống xe theo, đứng yên chỗ, tiến được lùi cũng xong, muốn cùng nhưng lại sợ ông chủ vừa ý, vô cùng băn khoăn rối rắm.



      Theo chuỗi tiếng chuông đinh đong trong trẻo vang lên, Vệ Cẩm Huyên bước vào cửa hàng hoa. Theo thói quen, quan sát vòng xung quanh, cửa hàng này khoảng từ đến hai trăm mét vuông, khó tính chính xác được, trang trí tệ, rất chú ý cách trưng bày hoa cỏ và cây cảnh, hề bừa bộn như những cửa hàng hoa bình thường khác mà ngược lại còn tỏa ra vẻ đẹp giản dị ấm áp. Nhưng trong cửa hàng lại có người, Vệ Cẩm Huyên nhíu mày, thích việc vào cửa hàng nhưng lại thấy nhân viên bán hàng đâu, định rời , nghe thấy tiếng chuông vang lên phía sau, có người đẩy cửa bước vào: “ ngại quá, để đợi lâu”. Giọng mềm mại lộ ra dịu dàng, rất êm tai. Vệ Cẩm Huyên xoay người lại, sau khi nhìn người trước mặt khá kinh ngạc, là trùng hợp mà.



      Có thể thấy đối phương cũng nhận ra , đôi mắt đen to tròn xinh đẹp nhìn , kinh ngạc lên gương mặt xinh xắn tinh xảo: “Xin chào”. lại lên tiếng, tay phải nhàng đưa lên vén mấy sợi tóc mai ra sau vành tai, dáng người lịch tao nhã đứng đó, tự nhiên mà hào phóng: “Trước đây, chúng ta gặp nhau hai lần”. xong, nở nụ cười dịu dàng, ấm áp như gió xuân tháng tư của Giang Nam, rất dễ khiến người ta có cảm tình.



      Trong vòng mười ngày mà tình cờ gặp nhau ba lần, thể có duyên được. Vệ Cẩm Huyên khỏi cong môi khẽ mỉm cười, nụ cười kín đáo nhưng cũng khiến khuôn mặt tuấn lạnh lùng trở nên mềm mại hơn.



      vội lắm ạ?” lại hỏi. Nhận được đáp án phủ định, Trương Tư Ninh liền chỉ vào khu vực nho chuyên dùng để tiếp khách ở phía bên kia, hơi ngại ngùng : “ có thể qua đó ngồi chút ? Tôi muốn thay quần áo, xem, đều bị ướt cả rồi”. xong, nhấc chân lên cho xem. Lúc này, Vệ Cẩm Huyên mới chú ý đến vô cùng chật vật, chỉ quần, ngay cả áo lông màu trắng cũng ướt quá nữa, cả tóc cũng ướt, biết trước đó vừa làm gì. Trong trường hợp thế này, là người đàn ông phong độ, dĩ nhiên Vệ Cẩm Huyên chỉ có thể gật đầu đồng ý. Đợi vững vàng chống gậy đến ghế ngồi xuống xong, Trương Tư Ninh cũng vội thay quần áo, mà hỏi muốn uống gì? Theo biểu cảm gương mặt , hoàn toàn nhìn thấy tò mò nghiên cứu của về người đứng bất tiện, cứ như chỉ là vị khách vô cùng bình thường như những người khách khác mà thôi.



      “Có trà xanh, hồng trà, cà phê, trà sữa, à, còn có cả nước lọc!”



      Vệ Cẩm Huyên hồng trà, Trương Tư Ninh gật gật đầu, bảo đợi, sau đó mới xoay người sâu vào phía bên trong cửa hàng, ra phía sau chậu chuối tây cành lá sum suê còn có cánh cửa .



      khí trong cửa hàng vô cùng ấm áp, tuy Vệ Cẩm Huyên chỉ mặc áo sơ mi mỏng và âu phục cũng cảm thấy lạnh. Khoảng mười lăm phút sau, Trương Tư Ninh bưng khay bước ra, thay chiếc áo len trắng rộng rãi, phía trước có in hình mèo Garfield rất lớn, bên dưới là chiếc váy xòe màu đỏ hạt điều, mái tóc đen dài buông xõa sau lưng, tóc mái được kẹp gọn lại bằng chiếc kẹp màu hồng phấn rất tương xứng với ngũ quan xinh xắn khéo léo khiến chỉ như học sinh trung học mới mười sáu mười bảy tuổi.



      Trương Tư Ninh đặt cái cốc tròn màu trắng trước mặt Cẩm Vệ Huyên rồi giải thích: “ ngại quá, để đợi lâu như vậy,” sau đó hỏi: “ muốn mua hoa gì?” Vệ Cẩm Huyên chỉ vào đám hoa màu tím trước cửa sổ thủy tinh hỏi: “Đó là diên vĩ?” Trương Tư Ninh nhìn theo ngón tay , gật đầu: “Đúng ạ, là diên vĩ”.



      “Vậy lấy diên vĩ , phiền bó đẹp chút.”



      “Là để tặng người khác ạ?” Trương Tư Ninh vừa hỏi vừa qua, rút mấy cành hoa trong bình lớn ra đem tới cho Vệ Cẩm Huyên xem: “ thấy mấy cành này có được ? Thêm hai cành bách hợp phía , bó chung với hoa baby cũng rất đẹp”.



      Vệ Cẩm Huyên đồng ý, Trương Tư Ninh lại lấy giấy gói hoa cho chọn, cuối cùng chọn loại nền trắng có sọc đỏ, đợi bó hoa xong cũng mất hơn mười phút, lúc tính tiền, Trương Tư Ninh cửa hàng mới khai trương nên tất cả khách mua hàng đều được giảm giá, còn : “Để tôi làm thẻ hội viên cho , sau này có thể tích lũy để hưởng ưu đãi.” Vệ Cẩm Huyên cũng để ý đến mấy thứ đó, khoát tay cần, rồi cầm tiền lẻ thối lại định rời , Trương Tư Ninh gọi lại, đưa tờ danh thiếp ra: “Sau này, nếu cần có thể gọi điện thoại, cửa hàng giao hoa đến tận nơi, hân hạnh được phục vụ, cảm ơn mua hoa”. Vệ Cẩm Huyên cúi đầu nhìn tấm danh thiếp sặc sỡ đầy sắc màu đẹp mắt, cuối cùng lịch miễn cưỡng đưa tay nhận lấy.



      Đợi rồi, Trương Tư Ninh nhịn được le lưỡi, ra bốn từ ‘Cao ngạo, lạnh lùng’.



      Sau Giáng sinh, rất nhanh đến tết dương lịch, qua tết dương lịch, việc buôn bán của cửa hàng dần dần vào quỹ đạo. Trương Tư Ninh tuyển thêm hai nhân viên phụ việc, là thiếu nữ tên Trần Bình Bình năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, bình thường chịu trách nhiệm trông coi tiệm, chỉnh sửa cắt cành và tưới nước cho cây cối hoa cỏ, cậu bé khác tên là Hứa Dương, còn chưa đến mười chín, chủ yếu phụ trách việc chạy giao hoa. Cả hai đều là người ngoại tỉnh, thử việc hai tuần, trước mắt thấy họ đều là người đàng hoàng, làm đúng trách nhiệm.



      *********



      Kim Giai Di ngồi ghế sofa của khu tiếp khách tán gẫu với Trương Tư Ninh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Trần Bình Bình cái, giọng thầm: “Hey, tớ này, bình thường thu tiền hay gì đó cậu đừng cho ta nhúng tay vào, trước hết hãy quan sát vài tháng rồi tính tiếp, đúng rồi, cậu lấy bản sao chứng minh thư của họ chưa?”



      Trương Tư Ninh liếc nàng cái: “Tớ hiểu mà, cửa hàng cũng có camera theo dõi, sao đâu.” Thấy Kim Giai Di còn muốn tiếp, liền xua tay đổi đề tài: “Đúng rồi, phải hôm qua cậu phỏng vấn sao, thế nào rồi?”



      “Haizz, đừng nữa!” Vừa nhắc đến chuyện phỏng vấn hôm qua, Kim Giai Di còn tâm trạng đâu mà nghi ngờ mấy nhân viên mới của cửa hàng, nàng nằm úp sấp xuống tay vịn ghế sofa, than thở: “ tham gia phỏng vấn vị trí thư ký, FML*, cậu thấy chứ hơn mười người tranh giành vị trí này với tớ, lần phỏng vấn này chắc tới đâu rồi!” Tính ra năng lực của cũng đâu có kém cỏi, sao ai tinh mắt nhận ra viên ngọc quý vậy chứ!



      (*FML: Viết tắt của ‘F*ck My Life’, nếu để nguyên đây là câu chửi thề khá bất lịch .)



      Tâm trạng tốt lại nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp lúc lúc trước mắt, Kim Giai Di ghen tị, bàn tay ngứa ngáy chịu được, giơ lên chọc chọc vào mặt Trương Tư Ninh: “Khuôn mặt này của cậu mà chuyển sang cho tớ tốt quá, đừng là thư ký, cho dù là trợ lý tổng giám đốc cũng chỉ mất phút là xong ngay!”



      Hiển nhiên đây cũng phải là lần đầu tiên bạn thân của ra suy nghĩ này, Trương Tư Ninh vô cùng bình tĩnh kéo bàn tay mặt mình xuống: “Vậy sau này cậu có tính toán gì ? Nếu nghe lời người nhà, tiếp tục thi công chức .”



      Kim Giai Di vừa nghe thấy vậy liền mất hứng: “Cậu có phải là bạn thân của tớ hả?” xong ngồi bật dậy khỏi ghế sofa, chỉ vô trán Trương Tử Ninh vẻ mặt tức giận: “Cậu là gian tế ba mẹ tớ sai đến phải ! Cái vụ thi công chức đó chỉ nghĩ thôi cũng muốn nghĩ đến, tớ bao giờ thi cái trò đó nữa! Ba năm đó, FML, ba năm thanh xuân của tớ mất vì nó đó! Đừng đơm hoa kết trái, ngay cả cọng cỏ hoang cũng thấy!”



      Kim Giai Di là người địa phương, là con trong nhà, ba mẹ đều là giáo viên trung học, phần lớn người thân đều làm trong ngành giáo dục, xét theo hoàn cảnh gia đình như vậy mà này dù đạt đến mức thủ khoa cũng thể nào quá kém cõi được. Đáng tiếc, cuộc đời luôn có những bước chuyển ngoặt như thế, từ Kim Giai Di luôn cách danh hiệu học sinh giỏi khoảng khá xa. Năm đó khi thi vào đại học, phải liều sống liều chết ôn tập lại nhờ được cộng thêm điểm ưu tiên dân tộc thiểu số mới miễn cưỡng đậu vào trường đại học xem như tệ trong thành phố này. Kim Giai Di học chuyên ngành văn học Trung quốc, nhưng sau khi tốt nghiệp sống chết muốn tiếp tục học lên nghiên cứu sinh, người nhà còn cách nào khác với nàng, đành phải đưa ra điều kiện, học lên nghiên cứu sinh cũng được nhưng công việc phải nghe theo sắp xếp của người nhà. Sau đó họ đưa ra cho nàng hai con đường, hoặc là làm giáo viên thi chứng chỉ sư phạm, hoặc là thi công chức nhà nước. Đối với phụ nữ mà đó là hai lựa chọn tệ. Nhà Kim Giai Di có rất nhiều người làm giáo viên, nên nàng muốn theo con đường mòn đó, rút kinh nghiệm xương máu, nàng quyết định thi công chức nhà nước, sau đó….chính là ba năm thê thảm, năm nay sau khi thi rớt lần nữa, nàng sống chết muốn thi tiếp, càng đến việc thi lấy chứng chỉ sư phạm, mặc kệ người nhà dụ dỗ cưỡng ép kiểu gì cũng được, chỉ muốn tìm việc làm.



      Nhưng tìm việc cũng dễ dàng gì. Trước hết, nàng có kinh nghiệm làm việc, thứ hai chỉ tốt nghiệp trường đại học bình thường, thứ ba ngoại hình cũng xuất sắc, nhưng tầm mắt lại quá cao, hoàn toàn thèm để ý mấy công ty cỡ vừa và , nên lãng phí mấy tháng trời vẫn tìm được công việc thích hợp. nàng muốn được như Trương Tư Ninh, tự mình mở cửa hàng buôn bán, tiếc là điều kiện gia đình được như vậy, ba mẹ ủng hộ, tại từ ăn mặc đến lại nàng đều phải dựa vào gia đình, tiền gửi ngân hàng cũng có, vì vậy chỉ có thể nhìn cửa hàng bán hoa của Trương Tư Ninh chảy nước miếng hâm mộ mà thôi.



      Trương Tư Ninh còn gì để với bạn thân của mình, và Kim Giai Di là bạn cùng trường đại học, nhưng khác chuyên ngành, học chuyên , lúc trước khi nhận phòng ký túc xá, đúng lúc phòng của các còn giường trống, mà trùng hợp khoa của Trương Giai Di lại dư ra mình ấy, thế là hợp tình hợp lý dọn tới làm bạn cùng phòng. Bốn năm ở chung, tính cách hai bên cũng quá khó chịu, nên hiển nhiên có thể phát triển tình bạn tốt đẹp.



      Vừa định khuyên nhủ thêm vài câu, tiếng chuông điện thoại bàn trong tiệm vang lên, Trần Bình Bình để bình phun nước xuống tới nghe điện thoại, vừa mấy câu liền gọi Trương Tư Ninh: “Chị Trương Tư Ninh, có người tìm chị”. Trương Tư Ninh qua nhận điện thoại, ra là khách quen muốn đặt hàng tiếp. Trương Tư Ninh quen thuộc trò chuyện vài câu với đối phương, sau đó hỏi: “Vẫn như cũ ạ?” Nhận được câu trả lời khẳng định, liền mỉm cười được, sau đó cúp máy.



      Kim Giai Di cũng theo tới, thấy cúp điện thoại liền tò mò hỏi: “Như cũ cái gì? Muốn cậu đưa hoa tới hả?”



      “Ừ, là khách quen, ấy rất thích hoa tuplip trong tiệm, thường xuyên đặt bó lớn giao sang đó.” Trương Tư Ninh bảo Trần Bình Bình chọn hai mươi cành tulip, còn mình lấy áo khoác mặc vào. Kim Giai Di lại hỏi: “Cậu tự đưa sao?” nàng chỉ vào Hứa Dương đứng lau cửa kính bên ngoài: “Cậu ta rảnh sao mà cậu phải tự ?” Tính tình Kim Giai Di rất thẳng thắn, miệng cũng chua ngoa, Trương Tư Ninh sợ nàng chuyện khó nghe khiến Trần Bình Bình và Hứa Dương khó xử, liền vội vàng giải thích: “Đây là khách quen, tớ vẫn thường đưa hoa, cậu thấy người ta gọi điện thoại đến là trực tiếp tìm tớ luôn sao? Tiểu Hứa đưa thích hợp. Cậu ở đây chờ lát, tớ chỉ đến tòa nhà Bác Lãng ở gầy đây thôi, nhiều lắm cũng chỉ mất hai mươi phút, trưa nay tớ mời cậu ăn”.



      “Đợi !” Trương Tư Ninh định đẩy cửa, Kim Giai Di giữ chặt cánh tay lại: “Cậu đưa hoa đến Bác Lãng hả? Là Bác Lãng nằm đường Trung Hưng sao?”



      Trương Tư Ninh : “Đúng vậy, sao thế?”

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2


      Kim Giai Di nghe xong cười hắc hắc, gương mặt màu mật ong ngọt ngào lên chút tinh quái, nàng xoa xoa tay : “ phải ngày mai tớ còn có buổi phỏng vấn sao, chính là ở Bác Lãng. Vốn định chiều nay đến đó nghiên cứu địa hình trước, à, mà khách hàng kia của cậu làm công việc gì ở Bác Lãng thế? Có thể giới thiệu cho tớ ? Dù sao nàng cảm thấy, người có thể bỏ tiền ra mua hoa còn cầu giao đến tận công ty, chuyện phóng khoáng như vậy thể nào là nhân viên bình thường làm được.



      Bác Lãng là tập đoàn đa quốc gia, là doanh nghiệp có quy mô rất lớn, cả tòa nhà đều là trụ sở công ty, vô cùng khoa trương. Trước đó, Kim Giai Di cố ý lên mạng tra tư liệu về công ty này, bối cảnh lớn như vậy, rất hợp với ý muốn của nàng. Nhưng Bác Lãng có tiếng rất khó xin vào, cơ hội phỏng vấn lần này có được cũng là nhờ họ ở Cục công thương xin giúp, Kim Giai Di biết khả năng của mình nên cũng hy vọng nhiều lắm vào chức vụ này, nhưng cứ thế bỏ qua cơ hội nàng cam lòng, nên lúc này vừa nghe bạn thân khách hàng làm ở Bác Lãng mắt liền lóe sáng! Dù sao tục ngữ , có người quen việc gì cũng dễ xử lý, cho dù chỉ là khách hàng của bạn thân cũng là tài nguyên đó.



      Trương Tư Ninh vừa nghe qua lập tức hiểu ngay suy nghĩ của Kim Giai Di, lắc đầu dội nước lạnh: “Người ta làm ở bộ phận dịch vụ khách hàng, liên quan đến phòng nhân , cậu đừng nghĩ nữa, vả lại tớ với người ta vốn chẳng quen thân, chỉ là quan hệ mua bán mà thôi.”



      Kim Giai Di vẫn chưa từ bỏ ý định: “Chỉ thử chút thôi, năn nỉ đó, tớ rất muốn vào Bác Lãng mà ah ah. Giọng điệu kéo dài vô cùng tha thiết.



      Trương Tư Ninh nhìn nàng nũng nịu như vậy bất đắc dĩ, cảm thấy suy nghĩ của bạn thân mình quá mức kỳ lạ, bèn mỉm cười vỗ nàng cái nhưng vẫn kiên trì: “Giai Giai, được đâu, chuyện này thích hợp.”



      Kim Giai Di trừng mắt nhìn : “Chỉ thử thôi!” Trong mắt nàng đây là chuyện rất đơn giản, cũng chẳng làm hại gì đến ai. Có được hay cũng phải thử mới biết, bộ phận dịch vụ khách hàng hay bộ phận nhân sao chứ, dù gì cũng ở trong công ty, hiểu tại sao bạn thân của mình cứ từ chối mãi như thế.



      Mặc dù bình thường tính tình Trương Tư Ninh rất tốt, nhưng có số chuyện vô cùng cố chấp. Giới thiệu bạn mình với người có thể giúp đỡ ấy, nhìn qua là chuyện rất đơn giản, dù sao bạn bè vẫn quan trọng hơn khách hàng, nhưng Trương Tư Ninh cảm thấy, nếu mở ra kinh doanh phải có nguyên tắc, chỉ dựa vào quan hệ của mình và khách hàng mà vọng tưởng người ta giúp đỡ bạn bè mình, điều này quá đáng, lại người ta dựa vào cái gì để giúp mình chứ, quen biết, chỉ khiến người ta khó chịu.



      Cho nên Trương Tư Ninh cũng thêm gì, chỉ nhìn Kim Giai Di mỉm cười, cười đến dịu dàng bao dung, có loại khí thế khiến người ta vô thức bình tĩnh lại, sau đó mềm lòng chột dạ, cuối cùng phải nhượng bộ, muốn giận cũng giận nổi. Yên lặng, giằng co, cuối cùng Kim Giai Di thất bại khoát tay: “Thôi quên , chị đây tự dựa vào chính sức mình”. Mỹ nhân cười, lực sát thương đúng là thể coi thường được, thiện tại thiện tai.



      Trương Tư Ninh thấy vẻ mặt bạn mình vui, suy nghĩ chút rồi : “Hay là cậu cùng giao hoa với tớ, đến nơi cậu đứng dưới lầu đợi tớ, tớ với Miểu Miểu ở quầy lễ tân cũng coi như quen thuộc, cậu có thể tán gẫu với ấy, xem có thể biết được thông tin hữu ích gì ”.



      Mặc dù được ăn thịt, nhưng có chút canh cũng xem như an ủi. Cuối cùng trái tim bị tổn thương của Trương Giai Di cũng được vỗ về, lẩm bẩm theo Trương Tư Ninh ra cửa.



      Tòa nhà Bác Lãng có hai mươi bốn tầng, toàn bộ đều thuộc về tập đoàn Bác Lãng. Trương Tư Ninh đến nơi này rất nhiều lần, bảo vệ ở đây và quầy lễ tân đều biết , cho nên cần đăng ký cũng có thể vào. Đợi Kim Giai Di đăng ký xong, nhận lại chứng minh nhân dân, Trương Tư Ninh chào hỏi xong Miểu Miểu. Miểu Miểu là sinh viên đại học mới tốt nghiệp năm ngoái, là xinh đẹp, tính tình cũng tốt, rất nhiệt tình, nghe xong lời nhờ vả của Trương Tư Ninh đồng ý ngay chút nghĩ ngợi, sau đó thúc giục Trương Tư Ninh mau đưa hoa, còn hình như quản lý Tôn sắp phải vào họp rồi.



      Vị khách quen này của Trương Tư Ninh là phụ nữ họ Tôn hơn bốn mươi tuổi, quản lý bộ phận chăm sóc khách hàng. Từ thang máy bước ra, Trương Tư Ninh theo lối quen thuộc đến phòng làm việc của quản lý Tôn, sau khi chào hỏi trợ lý tiểu Trương bên ngoài văn phòng xong mới gõ cửa, nhận được lời mời từ bên trong, đẩy cửa bước vào.



      Tôn Phương chuyện điện thoại, sắc mặt có vẻ tốt lắm, giọng điệu hoàn toàn thoải mái và dễ chịu như khi gọi đến đặt hoa ở cửa hàng. ấy ra hiệu cho Trương Tư Ninh đặt hoa lên bàn, sau đó chỉ vào tiền ở bàn rồi khoát khoát tay, ý tứ rất ràng. Trương Tư Ninh mỉm cười với ấy cái, đặt bó hoa xuống, sau đó cầm tiền nhàng bước ra ngoài.



      đường về, vẻ mặt Kim Giai Di vô cùng hưng phấn, chia sẻ tinh tức tình báo với Trương Tư Ninh: “Cậu có biết tổng giám đốc của Bác Lãng là ai ?”



      Trương Tử Ninh biết chứ: “Là Vệ Cẩm Huyên đúng .” Chỗ này là CBD (Central Business District), tập trung rất nhiều thành phần tri thức tinh , tuy cửa hàng hoa mới mở cửa kinh doanh lâu, nhưng đại danh của Vệ Cẩm Huyên cũng thường được nghe mọi người nhắc đến, tổng kết lại chính là người đứng đầu của tầng lớp dẫn đầu.



      “Vậy cậu có biết giờ ta độc thân ?”



      “Là ly hôn.” Trương Tư Ninh sửa lại cho đúng: “Tớ nghe vợ trước của ta là người Pháp.”



      Kim Giai Di trợn mắt: “Ly hôn chính là độc thân.” Còn : “Vừa nãy, Miểu Miểu cho tớ biết, ba năm trước Vệ Cẩm Huyên bị tai nạn xe cộ phải cưa mất chân, cho nên trong công ty cấm sử dụng những từ như tàn tật, người què… sau này nếu tớ làm ở đó phải hết sức chú ý điểm này.”



      “Vậy cậu có hỏi được chuyện tuyển dụng ?” Trương Tư Ninh càng quan tâm việc chính hơn. Về nhân vật nổi tiếng Vệ Cẩm Huyên này cách cuộc sống của quá xa.



      Kim Giai Di giơ tay kéo mũ áo khoác trùm lên đầu để chắn gió rồi mới xoa xoa cánh tay trả lời: “Còn phải hỏi sao, cũng nhìn xem tớ là ai, chị đây vô cùng có lòng tin vào ngày mai!” ra nàng chỉ hỏi được mấy chuyện linh tinh từ chỗ Miểu Miểu, hơn nữa còn toàn là chuyện về Vệ Cẩm Huyên, còn phía bên nhân …Miểu Miểu cũng biết gì nhiều, nhưng mà dù sao biết thêm được nhiều chuyện ngoài lề hay ho về tầng lớp cao cấp của Bác Lãng cũng xem như uổng công chuyến.



      Lúc này hơn mười giờ, hai người quyết định quay lại tiệm mà trực tiếp vào quán cay Tứ Xuyên đường Trung Hưng để giải quyết bữa trưa, vì Trương Tư Ninh mời khách nên Kim Giai Di gọi món chút khách khí, mãi đến khi gọi lèo bảy tám món thịt xong mới ý tứ gọi phần canh bắp coi như có rau cải…



      “Đúng rồi, Tiền Thiệu về nước rồi đó, hôm kia Vương Chân Chân gọi điện thoại cho tớ biết,” vừa vừa mỉa mai: “Con đó cả nửa năm chẳng thèm gọi điện cho tớ lần,” còn : “ ta có hỏi thăm cậu đó, là cuối năm nay tính tổ chức buổi họp lớp, lâu rồi mọi người gặp nhau nên muốn tụ họp lần. Tư Tư, chuyện cậu trở lại đây, tớ có thể cho ta biết ?” Vì lúc trước Trương Tư Ninh dặn dò tạm thời đừng cho ai biết việc trở lại nên Kim Giai Di vẫn với người khác.



      Nghe thấy tên Tiền Thiệu, Trương Tư Ninh liền cảm thấy thoải mái, bị ám ảnh với cái tên này.



      Tiền Thiệu và Trương Tư Ninh là bạn cùng khóa thời đại học, ta học Tài chính, cũng là người địa phương, gia thế tốt, đẹp trai đa tài, lại là sinh viên nòng cốt, khi đó có thể ta là nhân vật phong vân làm mưa làm gió trong trường. ta rất thích Trương Tư Ninh, từ lần tình cờ gặp gỡ ở năm hai cho đến tận cái đêm tốt nghiệp đại học, chuẩn bị xuất ngoại ta vẫn dốc sức theo đuổi , đáng tiếc Trương Tư Ninh có cảm giác với ta. Nhưng người này quá tự tin đến mức cố chấp, càng thể có càng muốn chiếm bằng được, dù từ chối thế nào cũng để vào tai. Vì chuyện này, khi đó Trương Tư Ninh bị ít người xấu, giả vờ ra vẻ làm cao, cố ý đùa giỡn tình cảm của người khác. Thời gian Tiền Thiệu theo đuổi càng lâu thanh danh của Trương Tư Ninh càng tệ, điều này khiến Trương Tư Ninh càng thêm phản cảm với Tiền Thiệu, sau đó biết Tiền Thiệu bị người nhà tống ra nước ngoài, Trương Tư Ninh thiếu điều muốn mở tiệc ăn mừng!



      Bây giờ nghe ta trở lại, Trương Tư Ninh liền cảm thấy táo mèo ngứa ngáy khó chịu, vẫn tin chắc tâm lý Tiền Thiệu này có vấn đề! Cho nên khi nghe Vương Chân Chân từng ở cùng phòng với mình muốn tổ chức họp mặt bạn học lập tức lắc đầu với Kim Giai Di: “Đừng cho ấy biết, tớ muốn gặp lại tên kia!”



      Kim Giai Di thấy vẻ mặt hoảng sợ của , cảm thấy vui sướng khi người gặp họa: “Người ta hay ‘liệt nữ sợ triền lang’*, cậu xem sao cậu lại ghét Tiền công tử đến thế? Tớ nghe Vương Chân Chân Tiền Thiệu vừa trở lại lập tức hỏi thăm cậu đó.” Vừa vừa thở dài: “Có điều lúc trước tên này cũng hại cậu ít, năm ngoái tớ còn nghe người ta có bạn , nhưng Vương Chân Chân lại bảo độc thân, chắc là đồn nhảm vậy thôi.”

      (*‘Liệt nữ sợ triền lang’: phụ nữ đứng đắn sợ đàn ông dây dưa, cuốn lấy tha)



      Trương Tư Ninh chẳng chút hứng thú nào với mấy chuyện này, chỉ dặn Kim Giai Di trăm ngàn lần đừng có ‘bán đứng’ , sợ cái loại mặt dày hơn tường thành, lại cố chấp đến mức khiến người ta muốn hộc máu như Tiền Thiệu. Kim Giai Di trợn mắt liếc cái, tiếp tục kích thích: “ ra tớ cảm thấy cậu và cũng có duyên đấy chứ, cậu xem, cậu vừa trở lại đây mấy tháng cũng quay về theo, đây đúng là duyên phận mà!”



      Sau khi tốt nghiệp đại học, Trương Tư Ninh liền trở về quê, là người phương Nam, nhưng lại đến tận thành phố Vũ Lăng ở phương Bắc học đại học. Ba năm trở lại đây, ngoài bạn thân Kim Giai Di thỉnh thoảng vẫn còn liên lạc những người khác hầu như có tin tức gì của . Kim Giai Di cũng biết nhiều về hoàn cảnh gia đình Trương Tư Ninh, chỉ biết cha mẹ đều làm kinh doanh, điều kiện kinh tế của gia đình tệ, quần áo mặc thường ngày phải loại rẻ tiền mà chi tiêu cũng hào phóng, còn những thứ khác đều biết, từ lúc lên đại học cũng chưa từng thấy cha mẹ hay người thân nào ghé thăm.



      Hơn nữa, Trương Tư Ninh quay lại đây rất bất ngờ, trước đó chưa từng nghe nhắc đến, cứ thế mua nhà, mở cửa hàng hoa, dáng vẻ từ nay về sau định cư ở đây khiến Kim Giai Di cảm thấy chắc chắn có chuyện xảy ra, nếu rời khỏi Vũ Lăng ba năm, gia đình lại ở phía Nam, trở lại phương Bắc quả là chuyện hợp với lẽ thường. Nhưng mặc dù khi còn học quan hệ của hai người rất tốt, sau khi tốt nghiệp cũng cắt đứt liên hệ nhưng vẫn chưa đến mức có thể với nhau tất cả mọi chuyện, cho nên mặc dù rất tò mò, nhưng Kim Giai Di cũng cố đào bới tìm hiểu, Trương Tư Ninh cái gì nàng chỉ biết vậy.



      Ăn cơm xong Kim Giai Di phải về trước để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn ngày mai, trước khi vẫn quên bóc lột thêm phần vịt nướng đóng gói mang về, bảo là để hiếu kính cha mẹ. Về tới tiệm, Trần Bình Bình vừa rồi có người gọi điện đặt hoa, Hứa Dương lấy xe đạp điện giao. Xe đạp điện là xe Trương Tư Ninh mua chuyên dùng để đưa hoa cho thuận tiện và tiết kiệm thời gian. Trương Tư Ninh gật đầu biết, hỏi Trần Bình Bình ăn cơm chưa, Trần Bình Bình hơi rụt rè vẫn chưa. Trương Tư Ninh bảo ấy ăn cơm trước. Phía bên trái cách cửa hàng bán hoa khoảng trăm mét, có cửa hàng thức ăn nhanh, vừa rẻ vừa tiện lợi, mấy ngày nay Trần Bình Bình và Hứa Dương đều tới đó ăn cơm. Mỗi tháng, Trương Tư Ninh trả thêm cho hai người ba trăm đồng tiền cơm.



      Buổi chiều, việc kinh doanh của tiệm tệ, có thể Trương Tư Ninh khá tinh mắt, có lẽ vì CDB là khu trung tâm thương mại, hơi thở cuộc sống quá nhạt nhòa, cho nên quanh đây cũng chỉ có lác đác hai tiệm bán hoa, mặt tiền cửa hàng có gì đặc sắc rất khó nhận ra, khác hẳn với mặt tiền cửa hàng được trang trí vô cùng rộng rãi của Trương Tư Ninh, vừa nhìn thích. Việc này cũng giống như khác biệt giữa tiệm làm tóc và salon làm tóc lớn ở trung tâm vậy, ra đều là làm tóc, phải cứ tiệm sử dụng thuốc dỏm hay kỹ thuật tốt, cũng chẳng phải tiệm lớn mọi thứ đều xịn. Nhưng khi người ta làm tóc ở tiệm lớn tốn bảy tám trăm đồng chẳng thấy xót, nhiều khi lại còn thấy rẻ, nhưng nếu làm ở tiệm mà tính giá đó khéo hô ầm lên là lừa đảo. Tương tự như vậy, tuy rằng hoa ở cửa hàng Trương Tư Ninh có đắt hơn chút so với các nơi khác, nhưng khách hàng vẫn dần tăng lên.
      amandatruc, Thanh Hằng, duongdo3 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3


      Trương Tư Ninh cũng coi như là người sống khá có quy luật, hầu như mỗi ngày đều ngủ vào lúc mười giờ đêm và thức dậy vào tám giờ sáng hôm sau, đến chín giờ bắt đầu mở cửa tiệm buôn bán. Vì bên trong cửa hàng hoa có cửa dẫn đến cầu thang nối thẳng lên nhà Trương Tư Ninh ở lầu hai nên đưa chìa khóa cửa hàng cho ai khác. đến Trần Bình Bình và Hứa Dương giờ quá quen thuộc, ngay cả bạn thân Kim Giai Di cũng đưa, Trương Tư Ninh là người có cảm giác an toàn.



      Hôm nay, Trương Tư Ninh bất ngờ dậy sớm, mới hơn sáu giờ mười lăm tỉnh giấc, ngay cả mặt cũng chưa rửa, chỉ thay quần áo, dùng dây buộc tóc lên xong liền vội vàng xuống lầu, từ bên trong đẩy cánh cửa tiệm lên.



      Đêm qua Vũ Lăng bắt đầu có tuyết rơi, đến tận lúc này vẫn chưa ngừng lại, đường có ít tuyết đọng, nghe tiếng động bên ngoài hình như nhân viên vệ sinh môi trường sớm bắt tay vào thu dọn tuyết. Ngoài cửa, Trần Bình Bình và Hứa Dương đứng cạnh nhau, chiều cao của hai người cách biệt quá lớn đều tầm khoảng mét bảy, tóc vai đều bám tuyết.



      “Lạnh lắm phải , ăn sáng chưa?” Trương Tư Ninh vừa nghiêng người nhường chỗ cho hai người bước vào vừa hỏi. Tính tình rất tốt, bình thường lúc nào chuyện cũng dịu dàng nên sau hai tuần làm chung, Trần Bình Bình và Hứa Dương còn dè dặt như lúc đầu nữa. Trần Bình Bình cọ cọ chân vào tấm thảm ở trước cửa, sau đó trả lời: “Ăn rồi ạ, chị Tư Ninh, chỗ em ở có cửa hàng bán đồ ăn sáng mở cửa khá sớm.” Hứa Dương cũng gật đầu tỏ vẻ giải quyết bữa sáng rồi.



      “Vậy hai đứa ngồi ghế sofa nghỉ ngơi, uống chút nước nóng cho ấm người trước , chắc xe cũng sắp tới rồi, chị lên lầu lấy ít đồ.” Làm bà chủ, thể nào bản thân mình còn chưa rửa mặt, chuyện này mất mặt.



      Cửa hàng hoa của Trương Tư Ninh mới mở lâu, việc buôn bán này đối với cũng như dâu lần đầu tiên về nhà chồng, có nhiều việc còn chưa hiểu hết, vẫn trong giai đoạn tìm tòi học hỏi. Sở dĩ trước đây mở cửa hàng hoa, hoàn toàn là do tâm huyết dâng trào bất chợt nảy ra ý nghĩ đó. có tiền để dành nhàn rỗi, muốn miệng ăn núi lở, nhưng lại có sở trường gì khác, trái lại từ theo mẹ học violon và chăm sóc hoa cỏ, cho nên sau khi trở lại Vũ Lăng, liền mua căn hộ mặt tiền hai tầng, tầng làm cửa hàng hoa, tầng hai trang trí lại làm nơi ở, đem sở trường duy nhất của mình ra để kiếm tiền.



      Lí do hôm nay mở cửa tiệm sớm như vậy, hoàn toàn là vì chiều qua nhận được điện thoại của vườn ươm, số hoa và cây cảnh đặt được giao tới trước bảy giờ sáng. Vì đây là lần đầu tiên đặt hàng, số lượng cũng nhiều lắm, lại thân thiết, trong điện thoại người ta sau khi xe đến phải lập tức dỡ cây xuống, Trương Tư Ninh cảm thấy cần thiết vì vấn đề thời gian mà phải dây dưa, nên ngày hôm qua trước khi hết giờ làm, bảo Trần Bình Bình và Hứa Dương hôm nay đến sớm hơn chút, phát thêm cho họ hai giờ tiền lương.



      Hơn mười giờ sáng, Kim Giai Di ủ rũ vào cửa hàng hoa. Lúc đó, Trương Tư Ninh thảo luận với Trần Bình Bình và Hứa Dương xem nên đặt mấy chậu quýt vừa nhập về sáng nay vào chỗ nào trong tiệm cho đẹp mắt. Nghe tiếng chuông cửa vang lên, lại nhìn thấy dáng vẻ mất hết tinh thần của bạn thân, Trương Tư Ninh hiểu ngay ra buổi phỏng vấn ở Bác Lãng hôm nay có kết quả tốt rồi.



      Quả nhiên, hai người vừa ngồi xuống, Kim Giai Di bắt đầu tuôn trào: “ quá đáng, đúng là quá đáng mà! phải tớ chỉ muốn đến Bác Lãng làm việc thôi sao, vậy mà cái đồ lesbian chết tiệt kia lại sỉ nhục tớ!! Hức, tớ còn mặt mũi đâu mà gặp người khác!”



      “Sỉ nhục?” Trương Tư Ninh kinh ngạc, cảm thấy doanh nghiệp lớn như Bác Lãng hẳn là thể nào làm ra chuyện mạo phạm người khác như vậy chứ?



      Thoạt nhìn Kim Giai Di rất đau lòng, đáng thương khiến người ta thể nào thương xót: “Cái đồ lesbian kia tớ phù hợp với điều kiện tuyển dụng, lần này đối tượng thông báo tuyển dụng của họ là tiến sỹ, câu thấy cái giọng điệu và vẻ mặt lúc ta chuyện đâu, tớ từng này tuổi rồi mà chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế!”



      Hix, bảo phải gì trong trường hợp này đây? Trương Tư Ninh hỏi: “Trước đó cậu biết việc này sao?”



      “Tớ biết cái rắm!” Kim Giai Di có vẻ kích động, đập mạnh tay lên bàn trà, động tác hơi thô lỗ, vì buổi phỏng vấn hôm nay nàng cố ý mặc bộ âu phục màu đen khá ôm khít người, lúc này vì động tác mạnh bạo mà lên ngấn thịt rung rung: “Vì cơ hội lần này mà tớ còn đặc biệt mua biếu họ hai cây Trung Hoa! Òa òa, Tư Tư, làm sao đây, chuyện này tớ biết phải sao với ba mẹ bây giờ, sáng nay, lúc ra khỏi nhà tớ phát biểu rất hùng hồn, nếu họ biết tớ lại thất bại thế nào cũng cằn nhằn tớ cho xem!”



      Cho nên nội dung chính của cuộc đối thoại này, ra phải để phỉ nhổ kẻ phỏng vấn làm mất mặt mình, mà là biết nên về khai báo với ba mẹ thế nào?



      Trương Tư Ninh cảm thấy bạn thân ở trong phúc mà biết quý trọng, có ba mẹ quan tâm lo lắng như vậy tốt mà! Bèn khuyên nàng: “Dù sao chuyện này cũng thể giấu được, hơn nữa cũng đâu thể trách cậu, là do họ cậu nhận đồ của cậu rồi nhưng lại làm tốt chuyện được nhờ mà, phạm vi thông báo tuyển dụng của người ta ràng hợp với điều kiện của cậu, cậu được gọi đến phỏng vấn, tớ cảm thấy thần kỳ lắm rồi.”



      Kim Giai Di thở dài, cũng gì, cứ thế lắp bắp nhìn chằm chằm lúc, nhìn tới mức Trương Tư Ninh cũng cảm thấy ngại, sau đó nàng đột nhiên chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt khẩn cầu: “Tư Tư quý, có thể cho tớ trốn nhờ chỗ cậu vài ngày ? Cùng lắm ba ngày thôi, để ông bà cụ nhà tớ bình tĩnh lại , năn nỉ cậu đó, cho tớ ngủ nhờ ghế sofa là được.”



      Trương Tư Ninh thoáng chốc câm nín, cái này đúng là gió thành bão, trở mặt thần tốc mà, ra đây mới là mục đích cuối cùng ….nhưng mà đến nước này rồi, còn có thể từ chối được sao!?



      Sau khi ăn cơm trưa xong, Kim Giai Di liền ra ngoài, là muốn đánh giết thẳng đến cơ quan họ đòi tiền hai cây thuốc lá và đền bù cả tổn hao tinh thần, nhân tiện mua hai bộ đồ lót để tắm rửa. Trương Tư Ninh sớm quen với tính cách của bạn mình, tính khí đến cũng nhanh mà cũng lẹ, mới giây trước còn sôi sục căm phẫn thấy mất hết mặt mũi vứt sạch xuống sông, bây giờ lại giương nanh múa vuốt tìm người tính sổ, điển hình của gió thành mưa. Nhưng mà tính cách của vốn mẫn cảm hơn so với người bình thường nên rất thích giao tiếp với những người thoải mái, thẳng thắn như Kim Giai Di, đỡ phải lo nghĩ suy đoán nhiều.



      *********



      Vệ Cẩm Huyên ngồi xe, nới lỏng cà vạt cổ, tựa đầu vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, lão Trịnh tài xế và trợ lý Tần Chu cũng dám lên tiếng, lão Trịnh muốn hỏi lại chuyện mua hoa sáng nay ông chủ tình cờ đến, nhưng nhận được ánh mắt ra hiệu của Tần Chu ông lập tức im lặng, tâm trạng của ông chủ tốt đó!



      cửa hàng hoa.”



      Cuối cùng Vệ Cẩm Huyên lên tiếng phá vỡ gian yên lặng, giọng trầm thấp nghe ra chút dao động nào, quả tâm trạng tốt.



      Vệ Cẩm Huyên cảm thấy khá khó chịu, gần đây tổng công ty bên Pháp càng lúc càng manh động, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến phát triển của công ty trong nước. Chiến lược phát triển năm nay của Bác Lãng vốn sớm lên kế hoạch trước đó, trọng điểm chính là tiến vào ngành công nghiệp điện tử, phát triển sản phẩm điện tử mang thương hiệu Bác Lãng độc lập. Nhưng mọi thứ chuẩn bị xong, bên Pháp lại liên tiếp giở thủ đoạn, tuy rằng cuối cùng ảnh hưởng gì đến tình hình chung, Vệ Cẩm Huyên có khả năng giải quyết tất cả những chuyện đó, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ, hơn nữa nghĩ đến sắc mặt của người cùng cha khác mẹ kia tâm trạng của lại càng tốt.



      Mặc dù tâm trạng rất tệ, nhưng hôm nay là ngày đến bệnh viện, nhất định phải mua hoa. Em , Trân Trân rất thích hoa hôm trước, nên dĩ nhiên hôm nay lại đến cửa hàng đó mua.



      tại là tám giờ tối, trước đó Kim Giai Di gọi điện thoại họ mình rất phúc hắc, bảo là mời nàng ăn bữa thịnh soạn, vậy mà trong lúc ăn cơm lại kêu ba mẹ nàng qua, sau đó… nàng đành phải về nhà. Trương Tư Ninh nghe xong mà dở khóc dở cười, cảm thấy cả nhà bạn thân ý nghĩa mà, vô cùng thú vị.



      Bình thường cửa hàng hoa đóng cửa lúc chín giờ tối, có khi là mười giờ, tùy theo tâm trạng của Trương Tư Ninh. Nhưng thông thường, chưa đến tám giờ tối cho Trần Bình Bình và Hứa Dương tan ca. Nơi Trần Bình Bình ở là khu nhà trọ vùng ngoại ô, cách nội thành năm trạm xe buýt, dù về trễ vẫn có chuyến xe đêm, nhưng người khu đó đa phần là dân ngoại tỉnh, thành phần rất phức tạp, là nơi thường xuyên xảy ra các vụ án ở Vũ Lăng, về khuya rất nguy hiểm, may mà Hứa Dương cũng ở khu đó, hai người có thể chiếu cố lẫn nhau đường về.



      Hôm nay, Trương Tư Ninh cho hai người ra về từ lúc bảy giờ, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, đường gần như có bóng người lại, cửa hàng cũng vắng khách, cho nên vừa hết việc liền cho họ về.



      Nghe tiếng quả chuông treo cửa vang lên, Trương Tư Ninh ngẩng đầu mỉm cười theo thói quen, ấn tượng Vệ Cẩm Huyên để lại cho quá sâu sắc, ngày đó thấy nhận danh thiếp có vẻ miễn cưỡng như thế, còn tưởng quay trở lại đây nữa.



      “Xin chào”. Trương Tư Ninh ra, xuyên qua cửa kính thấy người đàn ông cầm ô, vẻ mặt cung kính đứng bên ngoài, tiến vào trong. Đồng thời cũng thấy chiếc xe hơi sang trọng đắt tiền đậu bên lề đường, nhìn chân trái của người trước mặt, uhm, hiểu.



      Vệ Cẩm Huyên chống gậy, nhìn vẫn xinh đẹp như hoa trước mặt, nét mặt dãn ra: “Xin chào.” : “Bó giúp tôi bó Diên vĩ, cảm ơn.”



      Trương Tư Ninh mỉm cười: “Vẫn giống lần trước ạ?



      “Uhm, vẫn như lần trước.” Lại : “Bó thêm mười cành.”



      Vệ Cẩm Huyên đến ngồi ở khu vực tiếp khách theo lời mời của Trương Tư Ninh, mà chỉ lặng lẽ quan sát mấy thứ hoa cỏ mới xuất trong tiệm, nhìn thấy đám hoa tím trồng trong chậu sứ trắng cao cỡ nửa người, lại gần quan sát lúc:“Đây là cây cát cánh sao?”



      Trương Tư Ninh chọn hoa, nghe hỏi vậy khẽ quay đầu lại nhìn, phải: “Hôm nay vừa mới nhập về.”



      Sau đó, nghe thấy thêm gì, Trương Tư Ninh cũng để ý tới nữa, trong lòng chắc chắn đến tám phần về thân phận của người này. Nhưng , …thiếu tiền, hai cũng cần cầu xin chuyện gì, ba cũng muốn đến công ty của làm, cho nên vẫn đối đãi như khách hàng bình thường, hoàn toàn cần thiết phải nịnh nọt lấy lòng, thậm chí còn cảm thấy may mắn khi Kim Giai Di bị mẹ nàng túm về, nếu chắn chắc được sống yên ổn.



      Bó hoa diên vĩ xong, Vệ Cẩm Huyên nhận lấy rồi chỉ tay vào chậu cát cánh bên kia : “Tôi muốn mua cả chậu hoa kia nữa.”



      Trương Tư Ninh hơi tiếc nuối lắc đầu từ chối: “Chậu hoa đó đường vận chuyển gặp nhiều xóc nảy, có mua về trồng cũng sống được, nếu thích nửa tháng sau quay lại được ?” cảm thấy mình là người kinh doanh rất có lương tâm, hết sức thà.



      Vệ Cẩm Huyên khẽ nhíu mày, gì mà chỉ lấy ví tiền ra, Trương Tư Ninh muốn quẹt thẻ lại nghe người đàn ông trước mặt : “Tính cả bồn cát cánh kia luôn, nửa tháng sau tôi cho người đến lấy.”



      Vệ Cẩm Huyên đẩy cửa ra, Trương Tư Ninh nhìn thấy người đàn ông nãy giờ vẫn luôn đứng đợi bên ngoài lập tức nhận lấy bó hoa diên vĩ trong tay , nghiêng hẳn chiếc ô che kín phía đầu , biểu điển hình của ông chủ và cấp dưới. Có lẽ do tuyết rơi nên đường khá trơn trượt, lúc Vệ Cẩm Huyên nhanh đến gần xe thoáng lảo đảo chút, tuy rằng rất nhanh sau đó đứng vững lại nhưng vẫn khiến người ta sợ hãi, Trương Tư Ninh cảm thấy ông chủ lớn trong truyền thuyết này rất kỳ lạ, tuyết rơi nhiều thế này, đến người bình thường cũng phải cẩn thận để bị ngã, việc mua hoa hoàn toàn có thể giao cho người khác làm vậy mà còn tự mình chạy vào mua.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4


      Năm nay, tết cũng sớm, rơi vào khoảng giữa tháng hai.



      Hai ngày trước, Trương Tư Ninh đặt mua hoa giả ở mạng, hôm nay vừa được đưa tới. nghĩ tuy nơi đây náo nhiệt như trung tâm thành phố nhưng vẫn là khu vực đông dân cư. Năm mới tết đến, nhà nào mà muốn mua chút đồ trang trí cho đẹp chứ. Mặc dù hoa tươi tắn hơn nhưng hoa giả cũng có nguồn tiêu thụ riêng, có điều diện tích tiệm của chỉ rộng nhiêu đó, phải đặt những thứ này vào đâu cũng là chuyện cần phải suy tính, may là sau khi sắp xếp xong rồi nhìn cũng rất đẹp mắt.



      “Chị Tư Ninh, có cần nhập thêm mấy chậu sứ đẹp đẹp ? Em thấy nhiều khách rất thích chậu hoa trong tiệm chúng ta.”



      Trương Tư Ninh nhận lấy cái kéo Trần Bình Bình đưa qua, cắt mấy lá vàng cây măng tây xuống, sau đó mới : “Cái đó cũng vội, đợi chị tìm thử chỗ khác xem sao.” định tiếp tục hợp tác với nhà xưởng lần trước nữa, phục vụ tốt mà dịch vụ hậu mãi càng tệ hơn, lúc trước giao chậu hoa tới có nhiều cái bị sứt mẻ, đừng là đổi, chỉ gọi điện thoại hỏi thăm thôi cũng đùn đẩy năm sáu bận.



      Nhà xưởng như thế chắc chắn thể nào tiếp tục hợp tác được.



      “Cái đó, chị Tư Ninh…”



      Thấy Trần Bình Bình ấp úng, vẻ mặt muốn lại thôi, Trương Tư Ninh quay đầu lại nhìn, có chút tò mò: “Sao thế? Có chuyện gì muốn với chị sao?” Thấy nàng vặn vẹo thôi, cảm thấy hơi buồn cười, liền vỗ vỗ tay nàng: “Có chuyện gì cứ , chị cũng có ăn thịt em đâu mà lo.”



      Có lẽ cảm thấy bình thường tính tình bà chủ rất tốt nên Trần Bình Bình do dự lúc rồi : “Em …chị em làm trong nhà máy gốm sứ ở phía nam,” xong cảm thấy khá ngại nên tiếp những lời còn lại.



      Trương Tư Ninh lập tức hiểu được ý ấy, chị là công nhân trong nhà máy được ưu đãi mua hàng với giá thấp hơn người ngoài, Trần Bình Bình muốn mua chậu hoa ở chỗ chị mình, để chị cũng kiếm được chút tiền chênh lệch đó.



      Thấy Trương Tư Ninh gì, Trần Bình Bình có chút luống cuống, sợ hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Chị Tư Ninh, đồ sứ trong xưởng chị em chất lượng tốt lắm, cũng rất đẹp, hơn nữa chị em , giá cả chắc chắn tốt hơn những nơi khác.”



      ra Trương Tư Ninh cũng để ý chuyện nhập hàng ở đâu, dù sao đều phải bỏ tiền ra mua, chỉ cần giá cả hợp lý và chất lượng tốt là được. Nhưng lo lắng nguồn cung của số hàng này ràng, sau này gặp phiền phức, dù sao có ai dám đảm bảo số hàng hóa này phải do chị Trần Bình Bình lấy cắp trong nhà máy chứ? phải có ý nghi ngờ mà là sống trong xã hội bây giờ phải luôn cẩn thận, lại và Trần Bình Bình quen biết chưa lâu, bây giờ thấy ấy là người thành nhưng tính cách ra sao còn cần quan sát thêm nữa mới biết được.



      Cho nên Trương Tư Ninh khéo léo từ chối: “Chuyện này đợi sang năm hãy , mấy thứ trong tiệm vẫn còn đủ bán.”



      Trần Bình Bình hơi thất vọng, nhưng nàng cũng biết đây phải là chuyện có thể dây dưa. Chờ sau khi Trương Tư Ninh lên lầu lấy đồ, Hứa Dương liền chạy tới, quở trách: “Em chuyện này được mà chị còn tin, chị nên chuyện này với chị Tư Ninh.”



      “Chị chị bảo chị hỏi, chị ấy tới lúc đó chia hoa hồng cho chị.” Trần Bình Bình khẽ phản bác.



      Hứa Dương trợn mắt nhìn ta: “ ràng chị chị đáng tin, chị ta là người làm thuê, mới làm được hai tháng lấy đâu ra hàng chứ? Em thấy có lẽ chị Tư Ninh cũng lo lắng về điều này.” Tuổi của Trần Bình Bình và Hứa Dương tương đương nhau, đều là người làm thuê, hàng ngày lại cùng cùng về nên dù thời gian ngắn ngủi chưa đầy tháng nhưng khá thân thiết, chuyện này Trần Bình Bình cũng bàn bạc trước với Hứa Dương, tuy cậu phản đối nhưng ta cảm thấy vẫn nên thử lần.



      Tiếc là kết quả như mong muốn.



      Buổi chiều Kim Giai Di gọi điện đến vừa mới gặp Tiền Thiệu ở đường, đối phương chủ động chào hỏi nàng, còn để lại số điện thoại, giọng điệu nàng kích động hưng phấn như thể nhặt được tiền.



      “Tư Tư, Tiền Thiệu vẫn rất đẹp trai, so với trước kia còn dễ nhìn hơn, lái chiếc Ferrari, hào nhoáng lắm, còn nhận ra tớ đấy! ngờ, còn nhận ra tớ!”



      “Chuyện đó vinh dự lắm sao?” Trương Tư Ninh hỏi câu, Kim Giai Di nghẹn họng, cảm xúc mãnh liệt dâng trào thoắt cái tụt dốc phanh. Trương Tư Ninh lại hỏi: “Cậu còn chuyện gì khác ?” Kim Giai Di ngẫm nghĩ thấy hình như cũng còn chuyện gì nữa nên có, sau đó Trương Tư Ninh liền : “Giai Giai, trong tiệm có chút việc, tớ cúp máy trước đây.” Tuy rằng giọng vẫn mềm mại, dịu dàng như trước, nhưng Kim Giai Di có thể nhận ra bạn mình mất kiên nhẫn, tâm hồn bé của nàng bị tổn thương, là nhớ em mềm mại thuở mới quen khi vào đại học quá .



      Hơn chín giờ tối, lúc Trương Tư Ninh chuẩn bị đóng cửa tiệm chấm dứt ngày buôn bán Vệ Cẩm Huyên lại tới, lúc sắp hạ cửa cuốn bên ngoài cửa kính xuống đến. Nhìn thấy , Trương Tư Ninh khá kinh ngạc, dù sao cũng muộn thế này.



      Nhưng tới cửa là khách, hôm nay cách lần trước đến khoảng mười ngày, tính ra có lẽ lần thứ hai đến cũng cách lần đầu tiên khoảng mười ngày, đây là quy luật sao?



      “Xin chào.” Trương Tư Ninh chủ động chào hỏi.



      Vệ Cẩm Huyên đáp lại , chỉ nhìn cánh cửa cuốn hơi hạ thấp xuống hỏi: “Chuẩn bị đóng cửa sao?” Giọng của rất thản nhiên, dường như cần nghe câu trả lời của Trương Tư Ninh trực tiếp đẩy cửa vào trong tiệm. Trương Tư Ninh lặng lẽ làm mặt quỷ, rồi cũng theo vào: “Vẫn là hoa diên vĩ ạ?” hỏi.



      Vệ Cẩm Huyên gật đầu, Trương Tư Ninh liền chọn hoa, người cố chấp với hoa diên vĩ như hiếm thấy, bình thường người thường xuyên mua hoa hồng hay bách hợp ít nhưng hoa diên vĩ phải quá đẹp, lúc trước chọn loại hoa này chẳng qua vì muốn phong phú thêm chủng loại mà thôi. , Trương Tư Ninh rất tò mò về đối tượng được tặng hoa, dù sao bản thân cũng thích có người chỉ tặng cho mình loại hoa mãi như vậy.



      Lúc cắt cành tỉa lá, Trương Tư Ninh tình cờ ngẩng đầu lên, thấy chống gậy đứng đó, sắc mặt trắng bệch nhịn được : “ có muốn sang bên kia ngồi nghĩ chút , sắc mặt có vẻ tốt lắm, để tôi lấy cho ly nước.”



      Vệ Cẩm Huyên vừa định lắc đầu từ chối Trương Tư Ninh đứng dậy rót nước cho , chỉ lúc sau đặt ly nước lên bàn, sau đó chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn . Vệ Cẩm Huyên nghĩ ngợi chút, cũng muốn giả vờ nữa mà qua ngồi xuống. Quả hai ngày nay thân thể được thoải mái, có dấu hiệu cảm sốt, kể từ sau tai nạn xe đó, khả năng miễn dịch của suy giảm khá nhiều, đến mùa đông thường bệnh vặt. Vừa nãy trong tiệc, còn uống chút rượu, khiến đầu càng đau hơn.



      Vốn dĩ hôm nay muộn rồi nhưng vừa nãy người bảo hộ gọi điện thoại em vẫn đợi. Vệ Cẩm Huyên nghe vậy còn cách nào khác chỉ có thể tới đây mua hoa thăm em , cũng kịp suy nghĩ lỡ như cửa hàng hoa đóng cửa phải làm sao. tựa người vào ghế sofa, thầm hít hơi sâu, biết có phải bệnh cảm trở nặng hơn mà lúc này vết cắt nơi chân trái lại đau ỷ.



      Trương Tư Ninh nhanh chóng bó hoa xong, sau đó phát hình như người ghế sofa ngủ thiếp ? Sắc mặt trắng bệch khác thường, Trương Tư Ninh tới khẽ gọi: “Tiên sinh, hoa bó xong rồi.” Thấy vẫn có phản ứng, nhàng gọi thêm mấy tiếng, đây…. phải là hôn mê rồi chứ? Trương Tư Ninh hơi hoảng sợ, cũng dám lấy tay đụng mà xoay người chạy ra ngoài, xe của đậu ở ven đường, tài xế cũng đợi.



      LãoTrịnh thấy chủ tiệm hoa chạy ra biết nhất định có chuyện rồi, vội vàng xuống xe, Trương Tư Ninh vội hình như vị tiên sinh bên trong được khỏe.



      Lão Trịnh biết hai ngày nay thân thể ông chủ tốt, vừa nãy lại uống nhiều rượu, nên dám chậm trễ, vội vàng chạy theo Trương Tư Ninh vào cửa hàng. Ông thấy sắc mặt Vệ Cẩm Huyên trắng bệch khác thường, gọi thế nào cũng phản ứng vô cùng lo lắng, tay chân luống cuống biết nên làm gì, còn quay sang hỏi Trương Tư Ninh phải làm sao bây giờ. Trương Tư Ninh cũng quýnh quáng, vừa nghĩ hôm nay xúi quẩy vừa gọi 120, lúc đợi xe cứu thương đến còn lo lắng biết mình có bị liên lụy gì , dù sao thân phận của Vệ Cẩm Huyên cũng tầm thường.



      Gần đó có bệnh viện tư nhân, chưa đầy năm phút sau xe cứu thương tới, sau đó cửa hàng của Trương Tư Ninh liền bị hàng xóm vây quanh xem có chuyện gì xảy ra, ông chủ tiệm uốn tóc bên cạnh còn sang hỏi Trương Tư Ninh có cần giúp đỡ gì . Trương Tư Ninh vui, miễn cưỡng nở nụ cười cần, người ta bất tỉnh ở cửa hàng của , nhất định phải theo rồi, thế là vội vàng cầm điện thoại, ví tiền, lấy chìa khóa rồi mặc áo khoác vào, khóa kỹ cửa xong lập tức ngồi lên xe cứu thương theo đến bệnh viện.



      A, Đây là chuyện gì chứ!



      Lúc đến bệnh viện, Vệ Cẩm Huyên được đưa thẳng vào phòng cấp cứu, Trương Tư Ninh ngồi chờ ở hàng ghế bên ngoài, thấy bác tài xế ngừng gọi điện thoại, sắc mặt rất nghiêm trọng giống như người bên trong mắc bệnh nan y sắp chết vậy. Tâm trạng Trương Tư Ninh càng tệ hơn, người ta gọi người tới giúp đỡ, còn chỉ đơn độc trong cái thành phố này, biết phải tìm ai để giúp đỡ đây.



      Có bác sĩ ra hỏi ai là người nhà của bệnh nhân, lão Trịnh vội vàng ngắt điện thoại là ông, sau đó vị bác sĩ trẻ tuổi hỏi trước đây bệnh nhân có tiền sử mắc bệnh gì , trước khi mất ý thức có triệu chứng gì, có dị ứng với thuốc nào, có dị ứng cồn …. Lão Trịnh chỉ biết ông chủ mình từng xảy ra tai nạn xe cộ, hai ngày gần đây hơi cảm sốt, còn cồn chắc chắn bị dị ứng, ông chủ thường xuyên tham dự tiệc tùng, uống rượu cũng ít nhưng chưa từng xảy ra tình huống mẫn cảm hay dị ứng bao giờ, còn những cái khác ông lắm. Trương Tư Ninh ở bên cạnh bổ sung thêm chuyện trước khi mất ý thức sắc mặt trắng bệch, sau đó hỏi bác sĩ bệnh của Vệ Cẩm Huyên có nghiêm trọng lắm . Bác sĩ bây giờ chưa có kết luận, phải làm thêm các kiểm tra khác mới biết được. Lúc này lại có y tá ra, cầm theo mấy loại giấy tờ bảo người nhà đóng viện phí. Trương Tư Ninh thấy tài xế của Vệ Cẩm Huyên lại tiếp tục gọi điện thoại, biết là thể trông mong gì, thở dài cầm lấy giấy tờ rồi nộp viện phí.

      A, bây giờ lại là tiết mục hao tốn tài sản mà.



      Đợi nộp tiền xong quay lại bên ngoài phòng cấp cứu có thêm ba bốn người, đều mặc âu phục, dáng vẻ tinh . Trương Tư Ninh đưa biên lai nộp viện phí cho y tá bên ngoài, sau đó người đàn ông che dù cho Vệ Cẩm Huyên khi đến mua hoa lần trước bước tới chuyện với . ta tự giới thiệu mình tên là Tần Chu, là trợ lý đặc biệt của Vệ Cẩm Huyên, sau đó hỏi lại tình huống lúc đó, mặc dù ta chuyện khá lịch nhưng vẫn khiến Trương Tư Ninh cảm thấy thoải mái, như thể việc ông chủ ta vào phòng cấp cứu là do gây ra vậy.



      Tuy người ta gì nhưng Trương Tư Ninh vẫn có chút khó chịu vì bản thân hoàn toàn vô tội tự nhiên bị dính vào, dù vậy vẫn kể lại từ đầu đến cuối việc. Lại nghĩ, mở cửa hàng hoa chứ phải hắc điếm kinh doanh cái gì mờ ám. Giờ là thời đại nào chứ, Vệ Cẩm Huyên là người đàn ông cao lớn, chỉ là yếu đuối, ràng sức lực cân xứng. Giờ tỉnh táo lại mới nghĩ ra, trong cửa hàng còn có camera giám sát mà, Trương Tư Ninh cảm thấy khả năng mình bị người ta làm khó dễ cũng nhiều.



      chẳng biết vừa rồi căng thẳng cái gì nữa!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :