1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngày cầu nhỏ nước chảy - Lan Nhân Hiểu Nguyệt (Điền Văn) (c23) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngày cầu nước chảy

      [​IMG]
      Tác giả: Lan Nhân Hiểu Nguyệt
      Convert: ngan dang
      Edit: quynhanh311008

      Thể loại: xuyên , điền văn, cuộc sống ấm áp, làm ruộng

      Nhân vật chính: Liễu Kiều (Tứ nương), Lam Lăng; Phối hợp diễn: Liễu Ngũ lang, Lý Đại tỷ, Lý Nhị tỷ


      Giới thiệu


      Khô Đằng cây già hôn nha, tiểu kiều lưu thủy nhân gia. Dưới chân núi Nam Sơn có Vọng Liễu trấn, phía Bắc trấn có thôn Thập Liễu, trong thôn có Liễu Tứ nương. . . Ách, chuyện xưa chính là như vậy phát sinh . . .
      Last edited by a moderator: 15/1/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Ác tục xuyên qua

      (Ác: tệ hại; tục: phong tục -> “ác tục” = “phong tục tệ hại” (^_^))

      “Ác tục a, máu chó a. . . . . .” Liễu Kiều lần lại lần mặc niệm, tiết mục quá ác tục, nhìn nam hài nằm úp sấp ở đầu giường, Liễu Kiều hết chỗ rồi. ràng là xương cổ thoải mái, bác sĩ trị xương xong, lại có chút choáng váng, ra tới cổng ngồi lát, chờ khá hơn lại về, sao biết ngồi xuống rồi, khi tỉnh lại thành như vậy.

      Phòng đất tối đen, gió lùa qua cửa sổ bằng giấy, giường bằng tấm ván gỗ cứng rắn, cái bàn sứt nằm trong góc,băng ghế dài bằng gỗ, tiểu nam hài mặc quần áo vải thô, ách, ghé vào đầu giường ngủ. Liễu Kiều giật giật cổ, còn có chút đau, con bà nó, bác sĩ kia lực tay quá lớn. Giật giật tay, vừa đen vừa thô, này, này cũng phải tay của ta, xem ra là linh hồn xuyên qua, ai. . .

      “Tỷ, tỷ, ngươi tỉnh, ô ô. . .” Tiểu nam hài tỉnh, ghé vào người ta, phải, là người thân thể này. Nhức đầu, ta nên cái gì cho phải đây? “Tỷ, ngươi làm ta sợ muốn chết, ô ô. . . Tỷ ngươi làm sao vậy, làm sao ngươi lời nào a?” tiểu nam hài lại tiếp tục. cũng là ngươi , ta có thể cái gì. “Tỷ, tỷ. . .” Phòng ở muốn ngập. “Ách, cái kia, cái kia ngươi đừng khóc, ngươi đừng khóc, từ từ . Cái kia, ta là ai, đây là nơi nào?” thể nhịn được nữa, liền cần nhịn nữa.

      “Tỷ, ngươi, ô –“

      “Ngừng lại, được khóc! Ách, ta có chút chuyện nhớ , ngươi cho ta biết, được khóc!” Gân xanh đều phải xuất , sợ nhất tiểu hài tử khóc.

      “Tỷ, ô –, ta khóc,” nghẹn mặt đỏ rần. “Ngươi là tỷ của ta, gọi là Liễu Kiều, mười lăm rồi, xếp thứ bốn trong các đường tỷ muội, tất cả mọi người gọi ngươi Tứ nương. Ta là đệ đệ của ngươi, phụ thân gọi ta Ngũ lang, năm nay chín tuổi . Đây là Thập Liễu thôn, tỷ, ngươi nhớ sao, ta ngươi cũng nhớ sao?” Trời ơi, trăm ngàn đừng khóc. May mắn tên vẫn là của mình.

      “Đệ đệ ngoan, là tỷ tỷ tốt, tỷ tỷ nhớ lại được. Kia, cha cùng nương đâu? Ta là bị làm sao vậy?” nửa ngày, còn có nhìn thấy những người khác đâu, nhức đầu.

      Qua nửa ngày, rốt cục hiểu , cái gì kia nương cùng cha đều qua đời, lưu lại hai tỷ đệ nương tựa lẫn nhau. Ha ha, cư nhiên lại là nữ vi tôn, đây phải là nữ tôn rồi, (chỗ này ta hiểu lắm, có nàng nào hiểu chỉ dùm ta nha) rốt cục cần lo lắng nam nhân hoa tâm rồi, ha ha, lần đầu tiên hãnh diện như vậy.

      Bởi vì tỷ muội Lý gia cách vách khi dễ Ngũ lang, Liễu Tứ nương đánh lại hai tỷ muội kia, bị đẩy ngã xuống tảng đá, bất tỉnh. Hai tỷ muội kia sợ hãi, đem người nâng vào phòng, rồi bỏ chạy. Sau khi tỉnh, liền biến thành Liễu Kiều của năm 2010.

      ***

      Hảo hảo sống , Liễu Kiều rất nhanh liền bình tĩnh. Hảo hảo nuôi lớn đệ đệ là được, xong tốt nhất là tìm rồi gả cho nam nhân tốt, nga , là cưới, cười gian. . . “Ngũ lang a, chúng ta có đất ? Bình thường đều ăn cái gì nha?” Dân dĩ thực vi thiên, trước điền đầy bụng quan trọng nhất.

      “Tỷ, chúng ta có hai mẫu, để trồng ít lúa mì, ít khoai lang, khoai tây, ngô. Bình thường đều ăn mỳ, có tiền chút, mua chút gạo ăn. Chúng ta nơi này có gạo, đều là từ nơi khác chuyển đến.” Tiểu đệ rất hiểu chuyện a, xem ra nơi này là Phương Bắc rồi, rất giống quê nhà của mình ở đại. Vậy thành vấn đề rồi, mới trước đây trong nhà rất nghèo, việc nhà nông cũng làm ít, mãi cho đến khi lên học đại học mới thôi. Nuôi sống mình và đệ đệ hẳn là thành vấn đề. Xem ta người thời đại mới, liền tại nơi này cắm rễ!

      Xem bên ngoài trời tối rồi, “Ngũ lang a, đệ đói bụng , mang tỷ đến lòng bếp, tỷ nấu cơm cho đệ ăn.” Tiểu đệ khẳng định cũng đói bụng. Đến phòng bếp nhìn xuống, có bột mì, khoai lang, khoai tây, còn có vài cái trứng gà đặt ở trong giỏ xách. tường treo mấy xâu hạt ớt khô, tỏi khô. Lại nhìn ra phía cổng, có vườn rau xanh , cải thìa, cải củ, hành lá, còn có chút đất trống. Ách, ngày khác lại trồng chút dưa chuột, đậu giác, cũng biết có giống cà chua , lặng lẽ tính toán xong. Hái được vài bó rau xanh để ăn, lại xào thêm chút khoai tây nữa.

      “Tỷ, để ta làm cơm, ngươi nghỉ ngơi tiếp .”

      “Đệ biết nấu ăn sao?” Sờ sờ đầu, “Tê” cái bướu sưng lớn, con bà nó, thực thê thảm.

      “Tỷ, cơm đều là nam nhân làm a, nào có nữ nhân chui phòng bếp?”

      Đúng nga, nơi này là nữ tôn, tam tòng tứ đức là nam tử a.

      có chuyện gì, để ta làm, đệ nhóm lửa cho ta là được. Kia, đệ gọt khoai tây, ta tới nhào bột mì, chúng ta tối nay ăn mì sợi, xào khoai tây, xong rồi đề xuống bên dưới .”

      Lấy qua bát mì, đầu tiên thêm chút nước, đổ ngập nửa bát mì, lát lại thêm nước, nhào bột cùng cán mì nhất định phải đều tay mới được. Sau khi nhào bột xong, ở bàn rắc chút bột mì, bắt đầu cán mỳ sợi, tay thực mỏi, cán được rồi, lại tinh tế cắt ra, trước tiên để đó. Lấy qua khoai tây mà tiểu đệ gọt tốt, cắt thành khối, ép lấy nước, lọc bỏ phần bã. Tiểu đệ nhóm lửa lên, rửa cái nồi, hong khô xong, múc chút dầu, xào ớt khô, tỏi tấm, hành lá, đồ khoai tây vào, thêm chút muối, nhanh chóng đảo đều, bỏ vào chút dấm chua, múc ra. cần rửa nồi, trực tiếp cho chút nước, rồi chờ nước sôi, thả mỳ sợi vào, rồi đun sôi, bỏ thêm muối, đánh cái trứng gà, thả rau xanh rửa sạch vào, bỏ thêm chút dấm chua, ngừng bắn, có thể ăn. Múc ra hai chén mỳ sợi, đem trứng gà bỏ vào trong bát tiểu đệ, tiểu đệ bưng đồ ăn, đặt lên cái bàn, bắt đầu bữa cơm đầu tiên của cuộc sống mới.

      Chúng ta xuất thân là người nghèo, bảy tám tuổi bắt đầu học nấu cơm, tay nghề có lẽ được thông qua, ha ha. Rất nhanh ăn xong, nấu nước, rửa mặt xong, liền chuẩn bị ngủ, ta là thực mệt mỏi, tiểu đệ lo lắng ngày, rất nhanh ngủ. Ngày mai bắt đầu, hảo hảo sống .

      ——— —————— —————— ————————– tác giả ra suy nghĩ của mình: lần đầu tiên viết văn, mong chỉ giáo nhiều hơn, Thanks

      Ta xem chương nào cũng là khối hết, chi chít chữ, có tách đoạn ra j cả. Ta đành mạn phép tự tách ra thành các đoạn cho dễ đọc vậy. Hi ^^
      linhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Cuộc sống mới

      Nhìn ánh sáng xuyên qua cửa sổ giấy, trời sáng. Tay chân nhàng mặc quần áo, rời giường, để cho tiểu đệ tiếp tục ngủ.

      Trước tiên đem điểm tâm làm xong, cầm hai củ khoai lang rửa sạch, cắt thành khối, thả vào nồi, cho thêm chút nước, chậm rãi luộc, múc nửa bát mỳ sợi, thêm muối, dầu, nước, nhào mềm, cán mỏng xong, bỏ thêm hành thái, làm thành bánh hành. Lấy chiếc nồi khác, đốt nóng, đổ chút dầu, ở trong nồi quét đều, chỉnh lửa , đem bánh bỏ vào, đậy vung lên, chậm rãi chờ, ước chừng ba bốn phút đồng hồ sau, lật mặt bánh, lại chờ 3 phút, ngừng bắn, dùng chiếc đũa tách những chiếc bánh bị dính lại, làm cho bánh rời ra, ra từng cái , chính là việc bánh rán hành thường ngày.

      Làm đồ ăn, là sở thích duy nhất của ta trong hoàn cảnh đầy áp lực, tại nhưng ra có công dụng lớn.

      Nhìn khoai lang nấu chín, canh cũng chuyển hồng lên rồi, ngừng lửa, đậy lại. Cắt đĩa dưa muối , ăn với cơm là xong. Chờ trời giá rét, làm tiếp chút tương đậu là được, cái đó cũng có hương vị. Gọi tiểu đệ thức dậy, rửa mặt xong rồi bắt đầu ăn cơm, cái bánh rán hành kia, nhưng lại làm tiểu đệ kinh diễm phen.

      “Ngũ lang a, lúc tỷ ngủ, gặp giấc mộng, mơ thấy ông lão dạy ta thiệt nhiều đồ vặt này nọ, đệ trăm ngàn đừng ngạc nhiên a.” Trước xong, giảm bớt được nửa ngày giải thích, ngay cả về sau cũng giảm .

      “Đệ dẫn ta đến trong đất nhìn chút, đem người trong thôn cho ta nghe chút , đừng làm cho người quen biết tỷ trước kia đều quên.”

      biết, tỷ, bánh này thơm, ăn ngon .” Tiểu đệ híp mắt.

      “Bé ngoan, thực hiểu chuyện.” Xoa xoa tóc, tệ a.

      “Ta là người lớn.” Tiểu đệ nhanh tránh ra, ngô, chưa xoa được.

      “Hảo, chúng ta là người lớn, nhanh ăn .” Còn nhiều việc chờ. Đứng ở bờ ruộng lúa mì, vẫn còn cảm khái , rời xa quê nhà, đến trường, công tác, nhiều năm chưa thấy qua lúa mì. Ruộng lúa mì xanh xanh, muốn trổ bông rồi, tiếp qua hai tháng, hẳn là có thể thu.

      “Trở về , đó là ai a?” Phía trước có vài người tới.

      “Đó là Lý đại thẩm, kia là Lý đại thúc, hai người còn lại là hai tỷ muội đẩy ngươi ngã sấp xuống.” Xỉu, đúng là oan gia ngõ hẹp a.

      “Đại thẩm, đại thúc khỏe!” Ta đại lượng, hơn nữa, tạo quan hệ tốt rất trọng yếu.

      “Là Tứ nương a, có sao chứ? Đều do hai cái nha đầu cứng đầu nhà ta, ta dạy bảo các nàng. Ngươi có khỏe ?” Đại thẩm này đơn giản, quên quên , có gì so đo, mọi người mặc, còn có gì xem ra?

      có chuyện gì, ta tốt lắm, hai vị muội muội cũng là cẩn thận, ngươi cũng đừng trách các nàng.” Bà con xa bằng láng giềng gần, đắc tội tốt nhất, chừng ngày nào đó còn cần giúp đâu.

      “Tứ nương thực hiểu chuyện, chúng ta có việc trước, có việc gì tới chơi a!” có việc gì cũng tới đâu, quý trọng sinh mệnh, rời xa bạo lực.

      “Lúc này Tứ nương lạ, nếu là trước kia sớm mắng chửi người rồi, kỳ quái. . .” Xa xa còn phảng phất lại thanh mơ hồ của Lý đại thẩm kia.

      Về đến nhà, xem xét lại của cải, đáng thương, có ba mươi hai văn tiền, vẫn toàn là bán trứng gà, đổi lại dầu a muối. Vài món xiêm y vải thô mụn vá, áo bông cũ, là đủ thê thảm. May mắn, đồ ăn đều là nhà mình trồng, cần tiêu tiền, bột mì, khoai lang kia, ăn đoạn thời gian, vẫn là thành vấn đề, đến nỗi ăn bữa này lo bữa sau. Chỉ cần vất vả, phấn đấu, sống thường thường bậc trung là vẫn có hi vọng, ánh sáng. Ngày mai đến trấn nhìn xem, cũng tính toán tốt chút, lại mua chút giống rau. Tiền a, đúng là phát sầu a.

      ***

      Ngày hôm sau, dậy sớm, qua loa giải quyết điểm tâm, kêu tiểu đệ trông nhà, cho gà ăn, đem cỏ dại trong sân dọn dẹp xuống (xin tha thứ ta sử dụng lao động trẻ em, ta cũng là bất đắc dĩ a). Theo cái đường đất duy nhất đến trấn kia, ta bắt đầu buồn bực bộ, tha thứ ta kiếp trước ngồi xe nhiều, chức năng của chân sắp đánh mất. Bước a , may mắn cách trấn phải quá xa, hơn nửa canh giờ sau, ta kéo chân tới nơi cái Vọng Liễu trấn này.

      đường rất náo nhiệt, quán bán đồ ăn, người bán hàng rong khắp hang cùng ngõ hẻm, bán ít ngoạn ý , hai bên là cửa hàng, tiệm gạo, hiệu may, tửu lâu, quán trà, khách sạn, nhà hàng, thời cổ cũng có ít loại ngành nghề a! đường phần lớn là nữ nhân, ngẫu nhiên thấy hai đại thúc theo bên người thê tử, nhăn nhăn nhó nhó, sợ hãi. Mang theo cái khăn che mặt, che lấp từ bên trong kiệu nhìn đám tiểu công tử nhà có tiền. Ta rất muốn hộc máu, xem tiểu thuyết là chuyện, tận mắt nhìn thấy là chuyện khác, ta còn là thích đại nam nhân chút, hỏng mất.

      Ôm trái tim bị thương, ta vội vàng nhìn xem giá thị trường, tìm năm văn tiền, mua ít mầm móng ớt xanh, dưa chuột, đậu giác, thực đáng tiếc, tìm được cà chua. Đến hiệu may xin chút vải rách, lại mua năm văn tiền các loại chỉ màu của người bán hàng rong kia, mua thêm hai văn tiền kẹo vừng cho tiểu đệ. Trở về, luyến tiếc tiêu tiền, còn thừa hai mươi văn, cất để dùng khi cấp bách.

      Định luật xuyên qua: cho dù ngươi cẩn thận lại an phận, phiền toái vẫn tìm tới ngươi. Này đây, nhìn thấy người níu ống quần, ta thực nên lời. “Bán mình chôn cất mẹ”, cơ hồ tất cả đồng bào xuyên qua đều gặp được. Nhưng là, nhưng là, ta điểm nào giống có thể mua nổi a, thân thanh hôi vải dệt thủ công, còn có mụn vá, nghèo hai trắng, ta thực hoài nghi ánh mắt vị bằng hữu này.

      “Ta có tiền, ngươi tìm người khác .” Ngồi xổm xuống, búng lên cái tay ống quần. Ta phải lãnh huyết, chính mình cũng Nê Bồ Tát rồi, còn độ người đâu?

      “Van cầu ngươi, ta lấy tiền, chỉ cần đem mẫu thân của ta chôn cất là được.” Nhìn chút, đây cũng chính là cái đại hài tử, mười hai mười ba tuổi, bộ dạng đủ dinh dưỡng. Người chung quanh càng ngày càng nhiều, nghị luận sôi nổi, ta thực bất đắc dĩ, thực thể làm chuyện tốt này, búng tay , nhìn bốn phía ánh mắt khinh bỉ, có hảo ý, xem náo nhiệt, lấy ra mười văn tiền, đặt ở bên chân , thịt đau a. về nhà vậy. Ta có thể làm chỉ có những thứ này, còn lại liền nhìn chính .

      trở lại đường đất lúc trước, kéo bước chân nặng nề, ta từng bước hướng về nhà. Xa xa nhìn thấy cây liễu lớn ở cửa thôn, cửa thôn có mười cây liễu lớn, truyền thuyết có mấy trăm năm rồi, Thập Liễu thôn chính là như vậy mà có. Bước chân nhanh hơn, rất nhanh về đến nhà.

      “Ngũ lang, tỷ trở về!”

      “Tỷ, ngươi trở lại! Mệt mỏi , đệ rót nước cho tỷ.” Vẫn là tiểu đệ tốt wow.

      “Kẹo vừng, cho đệ, nhanh ăn .” Uống chén nước, thực vui sướng a.

      “Tỷ, ngươi cũng ăn.” Đưa cho khối lại đây.

      được, tỷ thích ăn ngọt, đệ nhanh ăn .” Ta chưa bao giờ thích ăn đồ ngọt.

      “Ta mua ít mầm móng, chờ ăn cơm xong, liền đem trồng lên .”

      Buổi trưa, dùng rau xanh nấu canh, đánh trứng gà, quấy tan, rất thơm. Đem bánh nống buổi sáng, trộn lẫn sợi củ cải, có biện pháp, trong nhà ít đồ như vậy, chỉ đành cố gắng ăn, hoàn hảo tiểu đệ dễ nuôi, chính mình cũng kiêng ăn.

      ——— ————— tác giả ra suy nghĩ của mình: jj là quái, hảo hảo văn, cấp đoạn toàn bộ tan, đành phải lần nữa làm.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Cuộc sống lúc bình minh

      Cơm nước xong, lại nghỉ ngơi, dựa vào cái giá dựng bên tường, phía dưới có mầm móng dưa chuột cùng đậu giác, bãi đất bên cạnh cũng rộng rãi, trước tiên tưới chút nước, rắc mầm móng ớt xanh, phủ lên lớp đất mỏng, lại tưới chút nước, là được rồi.

      Trở lại trong phòng, lấy ra vải rách cùng chỉ màu, suy nghĩ làm chút gì đó để trợ giúp chi phí trong nhà. Trước kia thời điểm lên trung học, bện vòng tay, ngôi sao may mắn, gấp hạc giấy vân vân thời rất là thịnh hành, đáng tiếc tại có vật liệu, cũng chỉ có thể bện vòng tay. Trước tiên dạy tiểu đệ bện vòng tay, phối hợp chỉ màu, bện ra vòng tay các màu, chính mình cầm lấy vải rách, dựa vào ấn tượng, may cái túi hương hình thoi, lại thêm tua rủ xuống ở phía , này hẳn là có người biết ? Hay là trước xác nhận tốt .

      “Ngũ lang a, đệ xem chút này thế nào?”

      “Di, khá a, đây là cái gì?”

      “Đây là túi hương, ngươi chưa thấy qua sao?”

      có a, biết người khác có hay gặp qua.” Vậy là tốt rồi, tổng có thể bán lấy tiền. Ân, làm tiếp chút hình trái tim, ngôi sao năm cánh, càng kỳ lạ càng tốt, làm tiếp ít búp bê, mèo chó các dạng vật phẩm trang sức vân vân, hẳn là cũng tệ. Hảo, mỗi dạng trước làm mười cái, chờ mang đến chợ bán xem, lại quyết định làm nhiều loại nào . Nhìn thấy tiểu đệ bện được vài vòng tay rồi, tay thực là khéo léo a.

      “Ngũ lang, ta dạy cho đệ làm những thứ khác, ngày mai chúng ta cùng nhau mang đến trấn bán, được ? Được tiền lại mua vài món đồ, cũng mang đệ chơi luôn.” Nơi này tuy rằng nam tử thể tùy tiện xuất môn, tiểu hài tử cũng bị hạn chế nhiều lắm.

      a, tốt quá, tỷ, từ khi mẫu thân cùng phụ thân mất, nhiều năm, ta được tới trấn rồi.” là hài tử đáng thương. (tác giả: ngươi cũng là đứa . Người nào đó: bên, tại ta là người lớn, có thể cưới phu lang . Tác giả: tuổi còn liền tư. . . Người nào đó: đánh bay. . . )

      ***

      “Tứ nương, Ngũ lang. . .” Ngoài cửa viện truyền đến tiếng la, nghe thanh này nhất định là người bưu hãn.

      “Là ai a, Ngũ lang?”

      “Là Dì cả, tỷ tỷ mẫu thân, thỉnh thoảng đưa cho chúng ta ít thức ăn, khoai tây kia chính là Dì cả cho, Dì cả đối với chúng ta rất tốt.”

      “Đến đây, đến đây, Dì cả đến đây a, ta lập tức mở cửa cho người a.” Lôi kéo tiểu đệ, vừa vừa . “Nhà dì cả còn có ai, đệ đều ràng chút.” Trước chuẩn bị tốt câu trả lời, miễn cho bị lộ. ( tác giả: phạm chuyện gì rồi? Người nào đó: xéo . . . )

      “Còn có Dì cả phu, Đại tỷ, Đại ca, Tam tỷ, Tam ca.” Xỉu, kế hoạch hoá gia đình là rất cần thiết a.

      “Dì cả sống ở đầu thôn, còn có cái dì Hai, chuyển đến trấn rồi, dượng Hai mất, dì Hai lại cưới dượng khác, nhà các nàng có Nhị ca cùng Nhị tỷ, là dượng trước sinh. Dượng mới sinh Tứ ca cùng Lục đệ.” là phiền phức nha, ta nhưng thể té xỉu a?

      “Dì cả mau vào phòng ngồi, Ngũ lang, đệ nấu trà.” Ngay cả bình nước đều có, uống nước đều phải nấu ngay lúc đó, phiền phức.

      “Ngũ lang, vội, ta hồi .” Dì cả buông ra gói to trong tay, “Đây là khoai lang, khoai tây, đều là giống nhà mình, còn có mấy con cá muối, các ngươi ăn trước . Đều là hài tử đáng thương, ta cũng giúp được bao nhiêu.”

      “Dì cả, người đừng như vậy, may mà có người, ta cùng Ngũ lang mới bị đói. Tất cả mọi người đều dễ dàng, buổi tối đến đây ăn .” Mắt thấy trời tối, là muốn giữ khách lại, thưởng thức nha.

      được, trời còn sớm, ta phải trở về. là hảo hài tử, khổ cho các ngươi. Ta đây, đừng tiễn nữa.” Dì cả đứng lên, ra ngoài.

      “Ta tiễn người, thong thả a Dì cả, lần khác ta mang Ngũ lang tới tham mọi người.” Lôi kéo Ngũ lang, đưa đến ngoài cửa, nhìn Dì cả xa.

      Đóng cổng, chuẩn bị cơm chiều, buổi tối lại thêm món tốt lắm. Có cá muối, có thể cải thiện cuộc sống, mới trước đây quen khổ qua ngày, tại nhận cuộc sống thế này trái lại thấy thực dễ dàng. Lửa chậm rãi nấu, chỉ chốc lát, hương thơm liền bay đầy phòng ở, nhắm mắt, tại thực rất dễ dàng thỏa mãn a.

      “Tỷ, thơm, lâu chưa ăn qua cái gì thơm như vậy đó.” Tiểu đệ nước miếng đều chảy ra, ha ha, cảm giác cũng đầy hạnh phúc.

      “Đợi đến lúc ăn a, làm thêm cái bánh canh tốt rồi.”

      Đem cá muối đổ ra, này để lạnh ăn, càng giòn càng thơm. Rửa sạch nồi, bỏ thêm nước, tiểu đệ nhóm lửa, ta lấy ra cái bát, thả vào hơn phân nửa bát mỳ, bỏ thêm nước, nhiều hơn chút, làm bún cá tốt lắm, cái này dễ làm hơn. Trộn thành hồ, chờ nước sôi rồi, dùng chiếc đũa dán tại miệng bát, nhanh chóng hướng trong nồi kẹp lại thành mảnh dài hẹp, chờ hồ dán đọng lại, dùng cái xẻng xúc, bỏ thêm dầu, đánh trứng vào, bỏ thêm rau xanh vào trong nồi, chút dấm chua, ngưng lửa, có thể ăn.

      nhìn ánh mắt càng ngày càng sùng bái của tiểu đệ, cơm nước xong, thu thập xong, liền châm ngọn đèn , bắt đầu làm thêm giờ. Rốt cục làm xong mười cái túi hương hình trái tim, mười cái túi hương hình ngôi sao năm cánh, đếm xem, vòng tay bằng chỉ màu cũng có hai mươi cái rồi, nhìn tiểu đệ cũng rất mệt nhọc.

      “Ngũ lang, đệ ngủ , ta lát nữa ngủ.”

      “Ngô, tỷ ngươi lát nữa cũng ngủ a.” Xem tiểu đệ đều mở mắt được rồi, rất là đành lòng, lần sau nhất định thể lại làm cho vất vả như vậy nữa, hài tử như vậy a.

      Trong lòng yên lặng tính toán, tay cũng dừng lại, may đôi nam hài có hình và tiểu oa nhi, ngón trỏ dài ngắn, lại móc lên , tệ tệ, hẳn là bán chạy. Lại may con mèo hoa , con chó hoa . được, mệt nhọc, ánh mắt cũng khó chịu, ngày mai rồi sau. Rửa mặt, lại rửa chân, đắp kín chăn cho tiểu đệ, thổi tắt đèn. Theo thói quen đem chuyện trong ngày để ý chút, lên kế hoạch tốt cho chuyện ngày hôm sau, chậm rãi ngủ.

      đêm có chuyện gì xảy ra.

      ——— ————— tác giả ra suy nghĩ của mình: ta đột nhiên rất muốn ăn tiểu cá muối.
      Chương 4: Món tiền đầu tiên


      Gà gáy rồi, gáy báo lúc, là gà mái, gà trống phải đẻ trứng. Rời giường, ngô, chim chóc sáng sớm cũng có côn trùng ăn. Đơn giản giải quyết điểm tâm, dùng vải bọc các loại vật phẩm trang sức lại, khóa cổng, mang theo tiểu đệ ra cửa, thỉnh thoảng chào hỏi hàng xóm gặp đường. Dù sao cũng là tính tình trẻ con, Ngũ lang ở đường chạy tới chạy lui, ha ha cười. Ta yên lặng nhìn, bất tri bất giác cười toét miệng ra rồi, cuộc sống thực đơn giản lại ấm áp a!

      “Là Tứ nương cùng Ngũ lang sao?” Phía sau giống như có người ở gọi chúng ta.

      “Ngũ lang, ai gọi chúng ta vậy?” Xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy cách đó xa có hai nữ hài tử tới.

      “Là hai người Đại tỷ, Nhị tỷ của Lý gia luôn khi dễ ta!” Choáng váng, lại là oan gia gặp mặt, nhìn xem Ngũ lang đều có bóng ma rồi, dứt khoát trốn phía sau người ta. Hai người này, lớn mười bốn rồi, cũng mười hai rồi, đúng là có chút bướng bỉnh, nhưng tâm địa cũng xấu.

      “Làm sao vậy, có chuyện gì sao?” Kéo qua Ngũ lang, có gì phải sợ.

      “Cái kia, hắc hắc, Tứ nương a, hôm kia là chúng ta cẩn thận, nương cũng đánh chúng ta rồi, ngươi đừng tức giận a.” Đứa lớn kia vội .

      “Ngũ lang, ngươi đừng sợ a, chúng ta cũng là đùa giỡn, ngươi cần để ý tới ta a.” Đứa cũng theo . Nga, như vậy a, bởi vì Ngũ lang nha, biểu thích của tiểu hài tử luôn bất đồng, càng thích càng được tự nhiên. Quên , cùng tiểu hài tử so đo. (tác giả: tiểu hài tử? Ngươi cũng lớn hơn tuổi. Người nào đó: . . . )

      “Ta tức giận, các ngươi cũng phải cố ý, có việc gì về nhà chơi .” Ta rất cực kỳ rộng lượng .

      “Ngũ lang các ngươi đâu? Muốn trấn sao?” Đứa kia, tiểu Nhị tỷ hỏi.

      “Đúng vậy a, xem, mang Ngũ lang chơi. Các ngươi đây là?” Ngũ lang dám lời nào, ta đành phải trả lời.

      “Đúng vậy a đúng vậy a, ta cùng Đại tỷ chơi, chúng ta cùng ?” Ánh mắt lấp lánh a, ta , cần phải chân thành như vậy ?

      “Được rồi, cùng , được khi dễ Ngũ lang a.”

      “Nào dám a, hắc hắc. . .” Hai tỷ muội cùng nhau gãi gãi đầu, đúng là tỷ muội a. Chung quy vẫn là tiểu hài tử, rất nhanh liền cùng nhau hi hi ha ha rồi, ta đây cái ngụy la lị thiam gia náo nhiệt này.

      “Tỷ, ta đau chân, ngừng lại nghỉ ngơi chút rồi lại .” được hơn nửa đương, Ngũ lang dừng lại. Thể lực nam tử nơi này vốn tốt, huống chi vẫn còn là con nít. Nữ nhân vậy nhưng ra rất bưu hãn.

      “Đến đây, ta cõng đệ, mau lên đây .” Ngồi xổm xuống, cõng lên Ngũ lang tiếp tục .

      “Tỷ, ngươi có mệt hay , để ta tự .” Vẫn là rất biết đau lòng nhân khác.

      “Ta sao, sắp tới rồi, tới đó lại để đệ tự .” Ai kêu lúc này là nữ tôn đâu rồi, ta lại là trụ cột, thể kêu ca gì.

      “Tứ nương, ngươi mệt mỏi sao? Để ta tới cõng ngũ lang.” Tiểu Đại tỷ tự đề cử mình.

      cần cần, ta sao.” Cũng thể cho ngươi ăn đậu hũ non của Ngũ lang nhà ta.

      “Kia, ngươi mệt mỏi rồi a, ta cũng rất có khí lực.” Tiểu Đại tỷ vỗ ngực cái, lắc lắc nắm tay. Phốc, nhịn xuống nhịn xuống. Vừa vừa chút, rất nhanh đến trấn . Nhìn mặt trời lúc này, cũng khoảng tám chín giờ rồi. Kêu hai tỷ muội kia tự mình chơi, hẹn lúc lâu sau gặp lại ở đầu trấn, lại cùng nhau trở về. Vì thế, ta mang theo Ngũ lang tìm kiếm vài nơi, dỗ dành an ủi Ngũ lang vẫn sợ người lạ, ta lấy ra vòng tay, cùng túi hương, búp bê.

      “Đến xem a, vòng tay xinh đẹp, túi hương, túi mọi người chưa từng thấy qua a. . .” Ta biết xấu hổ, xé cổ họng hô. “Mau đến xem a, đưa cho ca ca đệ đệ, người trong lòng a, bảo đảm thích a. . .” Dần dần có người vây lại đây.

      “Đây là cái gì nha, nhìn thực rất khác biệt.” tiểu thư bộ dáng thư sinh, cầm trong tay cái túi hương hình thoi.

      “Tiểu thư, ngài ánh mắt tốt, đây là túi hương, ngài có thể bỏ hoa khô vào, đưa cho người trong lòng, cam đoan cực kỳ hài lòng.” Thương nhân vừa lên tiếng, nhất định có thể lừa dối.

      “Ta còn có. . .” Khuôn mặt của tiểu thư này đỏ lên, “Tặng ca của ta được , sắp ra xuất giá.”

      “Như vậy a, vậy ngươi nhìn xem này, có đôi có cặp, hạnh phúc mỹ mãn.” Xuất ra cặp búp bê,

      “Này ngụ ý tốt!” “Này sai a.” Tiểu thư này hai mắt tỏa sáng, ta là trong lòng tỏa sáng, xem ra thành công.

      “Kia, vật này bao nhiêu tiền?”
      đắt đắt, chỉ lượng bạc.” Trước tiên sư tử ngoạm.

      “Hai cái này, mắc như vậy!” Tiểu thư thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

      “Làm sao mắc, duy nhất nhà ta có cái này có cửa hàng nào có, ta cam đoan ngươi tìm thấy cái thứ hai. Tặng người khác vật may mắn như thế, nếu phải thấy ngươi thương ca ca như vậy, ta còn bán.” Tâm lý chiến a tâm lý chiến.

      “Nhưng là, hai cái này a. . .” Còn do dự.

      “Được rồi, ta cho ngươi thêm cái vòng tay, nhìn xem, xinh đẹp, tinh xảo. Tốt lắm tốt lắm, chúng ta đều dứt khoát chút!” Còn phải thêm chút lửa.

      “Hảo, ta mua.” Rốt cục có bạc rồi, soàn soạt.” Cho ta chọn cái vòng tay xinh đẹp a.”

      “Hảo a, cho ngươi, thong thả tiễn .” Ta bạc ta bạc. . . mọi chỉ cần mở đầu, thuận lợi như vậy, vòng tay năm văn tiền cái, hương bao mười văn cái. Giá cao chút, bất quá cũng chính là bán đồ hiếm lạ đúng ? Cũng mất bao nhiêu kỹ thuật, hàng nhái thực dễ dàng, cũng chỉ có tại kiếm nhiều chút.

      Rất nhanh liền bán sai biệt lắm, túi hương hình thoi, hình trái tim bán tốt nhất, muốn bán hết rồi, ngôi sao năm cánh có thể hơi kỳ quái chút, chỉ bán hai cái, vòng tay cũng còn thừa ba cái. Thậm chí có vài người cầu làm nhiều chút túi hương hình thoi, lần sau đến mua. Cùng các nàng hẹn ba ngày sau ở đây, cùng giá như vậy. Mọi người tản , nhìn xem còn thừa gì đó, vong tay lần sau có thể bán, ngôi sao năm cánh là cần làm tiếp rồi, mỗi lần mang theo bán được rồi. Chính là mấy cái mèo hoa củng chó hoa nhỏnày, này muốn bán giá tốt mới được, trong lòng tính toán, thuận tiện hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm người mua.

      Ân, vòng tay tặng cái, thừa lại ba cái, chính là bán mười sáu cái, mỗi cái năm văn, tám mươi văn. Mười cái túi hương hình thoi, hình trái tim mười cái, hai cái ngôi sao năm cánh, mỗi cái mười văn, hai trăm hai mươi văn, búp bê cặp, cùng cặp khác ba trăm văn. Ha ha ha, phát tài rồi, rốt cục chỉ có mười văn tiền của cải , . . .

      “Ngũ lang, ta có tiền rồi, đệ muốn cái gì, tỷ mua cho đệ, ha ha.” Khóe miệng đến bên tai rồi, trước kia cũng dễ dàng thỏa mãn như vậy.

      “Tỷ, ta muốn ăn bánh bao thịt, thơm quá a, còn có mứt quả, còn có. . .” Híp mắt, Ngũ lang liều mạng nhớ những thứ tốt từng gặp qua.

      “Hảo hảo, chúng ta đều mua. Để đem hai cái này bán xong, liền mua cho ngươi a.” là vui. (tác giả: tiền đồ! Nhà giàu mới nổi! Người nào đó: ta cao hứng, ngươi cắn ta a!)

      “Diệp Hồng, đến hỏi hỏi nữ nhân kia có còn thứ gì tốt hay , có liền mang đến nhìn xem.” trà lâu bên cạnh, công tử mang theo cái khăn che mặt giọng phân phó tiểu nhị mặc đồ đỏ.

      “Dạ, công tử chờ, ta hỏi chút.” Kêu Diệp Hồng lập tức ra.

      “Này, bán túi hương!” Gọi ta? Người này lễ phép a.

      “Gọi ta phải ?” Nga, tiểu đồng mười mấy tuổi, mặt mặt, con mắt tròn tròn, nhưng ra vô cùng đáng , chính là khẩu khí điêu ngoa kia phá hủy hình tượng.

      “Có việc?”

      “Ngươi có còn cái gì hảo ngoạn hay ?” Nguyên lai muốn mua này nọ a. Chậc chậc, dê béo đưa tới cửa rồi, làm thịt ngươi thực thực xin lỗi bản thân.

      “Có có có, người xem này, cái này thế nào?” Mèo hoa chó hoa , các ngươi sắp có chủ.

      “Ân, cũng được, để cho công tử nhìn chút.” ràng mắt đều sáng, còn giả bộ thâm trầm, hẹp hòi.

      “Hảo, thôi. Ngũ lang, , lát tốt rồi.” Bùm bùm bùm lên rồi. Mỹ nam a, nước miếng. . . Độ cong duyên dàng giấu bên dưới khăn che mặt, ánh mắt lóng lánh, đây mới gọi là mỹ nhân như ngọc nha.

      “Nhìn cái gì vậy, công tử nhà ta là ngươi có thể xem?” Hung cái gì hung, lớn lên xinh đẹp phải là để người ta xem sao, đừng dọa hỏng đệ đệ của ta.

      “Công tử mời xem.” Lau nước miếng, may mắn thực chảy ra. Con mèo đáng , con chó rất sống động, công tử kia lập tức cầm lấy xem.

      “Ân, cũng tệ lắm, bao nhiêu tiền?” đáng , rất thích nha, công tử kia trong lòng suy nghĩ, mặt lại thản nhiên.

      “Công tử thích là tốt rồi, liền theo giá vừa rồi, lượng bạc cái.” Hì hì, vừa mới là đôi nhi mới cái, ta là gian thương.

      “Diệp Chanh, trả tiền.” Thiếu niên quần áo màu cam bên cạnh lấy ra hai lượng. Choáng váng, còn có vàng lục thanh lam tử (tím) ?

      “Đa tạ công tử, này còn có ba cái vòng tay, đều tặng cho công tử, đa tạ công tử!” Cúi đầu cúi người ha.

      “Ngũ lang, thôi, mua cho đệ mứt quả, hắc hắc.” Tránh người, mỹ nam phải để chúng ta nhìn.

      “Công tử, ngươi làm gì cho nhiều như vậy?” Diệp Hồng khó hiểu.

      đáng , lại đáng giá bao nhiêu tiền.” Công tử chậm rãi ra, “Trở về , bằng nương lại mãi.”

      “Dạ, công tử, ngài chậm chút.” Hai thiếu niên giúp đỡ công tử lên cỗ kiệu ở bên ngoài phía sau.

      ——— ————— tác giả ra suy nghĩ của mình: chậm rãi nuôi mập trung
      linhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Người tốt a người tốt


      Mắt thấy cách thời gian ước định còn sớm, trong tay cũng có tiền, ba lượng ba trăm văn ai, phải là con số , liền chầm rãi dạo. Nắm tay Ngũ lang, thỉnh thoảng thay ngăn lại nhiều người chen chúc tới đây, lâu loại cảm giác dạo chợ rau này rồi, thức náo nhiệt a.

      “Mắt quả, mứt quả ăn ngon ai, đồng tiền xâu ai. . .” Bà lão bán kẹo hồ lô cao giọng mời chào khách nhân.

      “Đại nương, cho ta hai xâu!” Mứt quả mê người a.

      “Được, nương chính mình chọn.”

      “Ngũ lang, đệ tự lấy , chọn xâu mà đệ thích.”

      “Tốt lắm, cho ngươi xâu, tỷ.” Ngũ lang chọn lấy hai xâu mà cho rằng lớn nhất, cũng đưa xâu lại đây.

      “Ngũ lang ngoan, về sau cho đệ mua nhiều nữa.” Tiểu hài tử làm cho người ta đau lòng, tiểu hài tử giống như vậy ở đại, cái gì cũng đều giấu, tính tình đứa ích kỷ chút cũng cho ngươi nhìn xem.

      “Bánh bao thơm ngào ngạt ai, bánh bao nóng mới ra lò ai. . .” Đại tỷ bán bánh bao lau mồ hôi, ra sức hô.

      “Đại tỷ, bánh bao bán thế nào.” Bánh bao thơm quá a.

      “Hai văn tiền cái, nhân thịt heo cải trắng.” Nguyên lai nơi này có cải trắng, nhất định phải trồng chút.

      “Năm văn tiền ba cái được ?” Bật thốt ra, ngượng ngùng, ở đại mua đồ đều trả giá như vậy, thành thói quen tự nhiên.

      “Được rồi, bán cho ngươi, thấy ngon, lần sau lại tới a.” Nhanh chóng gói bánh bao xong, đưa tới.

      “Nhất định nhất định, lần sau còn ăn bánh bao của đại tỷ.” Đều là ra vẻ như vậy, rốt cuộc tới hay liền khó mà .

      “Ngũ lang, đến đây, mau thừa dịp nóng ăn !” Chậm rãi dạo, lại uống bát đậu hoa, ăn bánh ngọt, bánh nướng vừng, bánh đậu nhân cá. Ách, thực no bụng a.

      “Tỷ, thực no bụng a, ăn ngon a, còn muốn ăn thêm.” Ha ha, nguyên lai Ngũ lang cũng như vậy.

      “Đứa ngốc, no như vậy còn ăn thêm nữa, bụng khó chịu. Lại mua thêm vài món đồ, chúng ta trở về thôi.” sai biệt lắm, trở về còn xa đâu.

      “Ân, tỷ ngươi nhất định dẫn ta tới nữa a.”

      “Ân, nhất định, tỷ đâu đều mang theo đệ.” Lại thấy ánh mắt tỏa sáng, thể kháng cự nha. Theo trí nhớ đến hiệu may lần trước xin được vải rách, vải bố bình thường nhất ba mươi văn thước, màu trắng, màu vàng, màu đỏ mỗi loại cắt ba thước, giảm giá xuống, còn hai trăm năm mươi văn tiền. Hai trăm năm mươi liền hai trăm năm mươi , giảm được chút nào hay chút ấy, lại xin túi vải rách, liền ra khỏi hiệu may. Đến chỗ người bán hàng rong mua chỉ màu, lại mua chỉ thêu, khung thêu, tuy rằng Ngũ lang , nhưng nhất định cũng muốn học thêu hoa, nơi này nam tử đều học. Kiếp trước xem nhiều nữ tôn văn, đối với nam tử thêu hoa, sinh con cũng thấy quen. Về sau lại kêu Ngũ lang học chữ là được. Tuy nam tử tài là đức, nhưng cũng thể chữ to cũng xem được đúng ?

      Dẫn Ngũ lang đến chợ rau, mua hai cân mỡ heo, trở về lấy mỡ vừa ăn ngon lại tiện nghi. Làm dầu đậu nành rất phiền toái, lại có chút quý, mỡ heo đơn giản lại có mùi thịt, mới tiện nghi. Thấy bán rau hẹ, muốn gói chút bánh trẻo nữa, vì thế liền mua nửa cân. Thời tiết tháng tư, cải trắng dự trữ cũng có, cho nên giá rẻ, nên ăn, đợi cho mùa thu ta tự mình trồng chút. Ân, lại mua chút gì nhỉ? Trong nhà có khoai tây cùng cải củ, thấy đường cũng còn cái gì có thể mua, quên , về nhà rồi sau. Nhìn xem còn dư lại đến ba lượng bạc, giữ lại về sau làm tiền vốn khi làm buôn bán tốt rồi, tuy rằng phải rất nhiều, nhưng đây coi như là món tiền đầu tiên mà ta gây dựng nghiệp có được, cuộc sống là tràn ngập hi vọng, cố lên, phấn đấu ! tới đầu trấn, Lý gia tỷ muội vừa vặn cũng tới, vậy thôi, trở về đến nhà cũng muốn giữa trưa rồi.

      “Ân nhân, ân nhân, là ngươi sao?” Thanh sợ hãi ở phía sau. thôi thôi, quản gọi ai chứ, khẳng định phải gọi chúng ta.

      “Ân nhân, ân nhân. . .” Còn kêu. Thanh khó khăn đó là gọi chúng ta? Lý gia tỷ muội?

      “Ân nhân, ân nhân. . .” Ngươi là cái máy lặp lại a. Con tôm ân nhân, ta khi nào làm chuyện tốt rồi? Thấy tay lôi góc áo của ta, ta mờ mịt rồi, này là ai a?

      “Kia, ngươi là. . .” ấn tượng a ấn tượng.

      “Ân nhân, ta là người ngày đó bán mình chôn cất mẹ.” Nam tử lắc lắc ống tay áo .

      “Nga, là ngươi nha, có chuyện gì sao?” Nhìn kỹ, đúng là , mặt sạch chút, tóc vẫn là lộn xộn, còn có quàn áo chỉ có thể đủ che người.

      “Ta. . . Ân nhân ngươi có thể để cho ta theo ngươi ?” Bom tấn a, chuyện này này.

      “Vì sao? Vả lại ta cũng giúp ngươi cái gì” ta là người nghèo a.

      “Ngày đó ngài cho mười văn tiền, sau lại lại có ười cho ít, ta mới đem mẫu thân chôn cất được. Nếu có ngài, có ai hỏi tới ta.” Đây là chuyện tốt.

      “Nga, vậy có việc gì rồi, ngươi , ta cũng cần phải về.” Thời gian còn sớm, trở về quan trọng hơn.

      “Ân nhân, ngươi để cho ta theo ngươi , ta có nơi nào để . . .” Thanh càng ngày càng .

      “Vì sao a, vậy ngươi bây giờ ở chỗ nào?” Tò mò wow.

      “Ta ở trong ngôi miếu đổ nát bên kia.” Phốc, miếu đổ nát, là nhà ở cần thiết cho lữ khách trong truyền thuyết, vị trí rủi ro cao, đất ấm nảy mầm JQ. Lấy tay che nắng che nắng, đúng là có nơi như vậy.

      “Từ sau khi mẫu thân ta qua đời, nhà bị dì Ba trong tộc chiếm, ta cũng bị đuổi ra. Khó khăn chôn cất mẫu thân, liền đến ở miếu đổ nát, lấy rau dại ăn. . .”

      “Tỷ, đáng thương a, tỷ cho đến nhà chúng ta .” Ngũ lang có chút rất mềm lòng.

      “Tiểu thư, ta cái gì đều có thể làm, cầu ngươi lưu ta lại .” Quên , vẫn còn là đại hài tử đâu, trong nhà cũng thiếu chút đồ ăn này, còn có thể giúp đỡ làm việc, Ngũ lang cũng cần quá vất vả.

      “Được rồi, đầu tiên ta trước, nhà của ta rất nghèo, ngươi nếu chê, ngươi liền lưu lại . Ngươi tên là gì, bao nhiêu tuổi rồi?” nửa ngày, còn biết là ai đâu.

      “Ta ghét bỏ, chỉ cần ngài nguyện ý lưu lại ta là tốt rồi, ta. . . Ta kêu Lam Lăng, mười, mười bảy . . .” Nam tử ấp a ấp úng.

      “Lam Lăng, tên rất hay.” Tên là dễ nghe, vì sao dám đâu?

      “Ngươi tên là Lam Lăng, cái kia sao chổi?!” Lý gia tỷ muội bị quên lãng mở to hai mắt nhìn, tiểu Đại tỷ hô lên.

      “Ta phải. . .” Nam tử vô lực giải thích.

      “Nha, toàn bộ trấn người nào biết, ngươi khắc phụ thân, bà nội gia gia, còn có hai vị hôn thê! Vừa rồi có phải hay còn khắc chết mẹ ngươi!” Lý Đại tỷ tiếp tục la hét, “Tứ nương ngươi mau để cho , đây là điềm xấu . . .” mưu hảo ác tục a (câu này ta cũng hiểu lắm).

      phải ta. . .” Nam tử kiên cường, ta nhất định thể khóc, khóc!

      “Câm miệng!” Cái tiểu Đại tỷ là chán ghét, ta là người đại, tin chuyện này?

      phải lỗi của ngươi, Lam Lăng phải , mau đứng lên, theo ta về nhà.”

      “Tỷ, có chuyện gì sao?” Ngũ lang hỏi.

      có chuyện gì, ta tin cái kia, kia đều là trùng hợp. Mọi chuyện có tỷ đây rồi, trở về thôi.” Tin tưởng khoa học, phản đối mê tín. Đều mười bảy rồi, lại gầy giống thiếu niên mười ba mười bốn, là đáng thương, còn ăn rau dại, người tốt đều bị chỉnh hỏng rồi.

      “Hai vị muội tử, các ngươi về trước , ta dẫn ăn chút gì, buổi chiều lại trở về.” Lam Lăng khẳng định đói bụng, lại dám . Trở lại trấn , tìm cái quán bên đường, cho Lam Lăng kêu bát mỳ sợi nóng, lại mua hai cái bánh bao. Nhìn Lam Lăng mồm to ăn, có chút đành lòng, đột nhiên nhớ tới hẳn là mua chút gạo, nấu cháo uống tồi. Kêu Ngũ lang ngồi chờ, ta hỏi thăm vị trí tiệm gạo, nhanh tới. Gạo đúng là rẻ, tìm năm mươi văn tiền, mua hai cân gạo, yên lòng Ngũ lang cùng Lam Lăng, liền nhanh chút trở về. Xa xa chỉ thấy quán kia ít người vây quanh.

      “Đây phải là sao chổi ư, cư nhiên ở đây ăn mỳ nha!” Người qua đường Giáp khinh thường.

      “Đúng vậy nga, xui a!” Người qua đường Ất cao giọng. “ biết ai sao mà to gan như vậy, dám quản nga!”

      “Nhìn bên kia còn có cái tiểu công tử, vừa thấy chính là từ nông thôn đến, vẫn cùng ngồi cùng nhau?” Chưa từng gặp qua loại trường hợp này, Ngũ lang đều bị dọa khóc, Lam Lăng liều mạng che chở, cũng dám ăn nữa. Con bà nó, hơi quá đáng.

      “Đều cút ngay cho ta, ông nội ngươi, cút!” Tức chết ta.

      “Tỷ, ngươi đến rồi, ô ô. . .” Ngũ lang bổ nhào vào người ta, giọng nức nở.

      “Đừng sợ đừng sợ a, ta lập tức , để ý tới những người này.” Buồn bực,

      “Lam Lăng, ăn được ? Tốt lắm chúng ta nhanh .”

      “Ta tốt lắm, nhanh .” Nàng đuổi ta , tốt quá, Lam Lăng thầm nghĩ.

      “Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nữ a!” Ta rốt cục bưu hãn rồi, thục nữ rất tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng. “Tránh ra, tránh ra!” Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, vượt qua. . . Ách, phải, xuyên qua đám người, về nhà.

      “Ta nhớ ra rồi, đây phải là người buổi sáng bán túi hương kia sao?” Người qua đường Giáp.

      “Đúng đúng, đứa bé kia cũng giống buổi sáng cái kia.” Mỗ bát quái nhân sĩ. người bán túi hương đem sao chổi trấn mang về nhà rồi, nhanh chóng vượt qua mỹ danh “Đệ nhất công tử” trấn của Diệp Lan San, trở thành tin tức cuối cùng của Vọng Liễu trấn.

      “Nghe ? người bán túi hương. . .”

      “Nghe cái kia sao chổi. . .”

      “. . .”

      “. . .”

      Lực lượng quần chúng quả nhiên là vô tận a! ! Mà mấy nhân vật chính trong bát quái ở trong nhà thương lượng kế hoạch phát triển.

      ——— ————— tác giả ra suy nghĩ của mình: lộ từ từ a
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :