1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngày Anh Mãi Yêu Em - Trương Tiểu Nhàn (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      [​IMG]


      Ngày mãi em






      Tác giả: Trương Tiểu Nhàn






      Thể loại: Ngôn tình đại, huyền huyễn.






      Độ dài: 29 chương






      Edit: Ưu Quân






      Nguồn: http://uuquan.wordpress.com/





    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lời Editor:




      Hi, hôm nay là sinh nhật người rất đặc biệt với mình. Người mình nhớ, mình thương, mình ngóng, mình trông, mình khắc khắc ghi ghi hình dung ngàn ngàn lần trong tâm trí. Tiếc là, đó cũng là người mình chưa từng có được trong đời.




      Vậy nên, mình chọn ngày hôm nay để bắt đầu bộ truyện này. Đây là bộ truyện quá dài, nhưng lại rất ám ảnh tâm trí người đọc (hay ít ra là mình). Tâm trạng của mình khá giống nữ chính, tiếc là, mình đủ , đủ hy sinh, đủ đánh đổi như ấy, cho nên, lẽ dĩ nhiên thôi, mình cũng đợi được ngày bồi hoàn như mộng tưởng. Làm truyện này, xem như tìm nơi gửi gắm hết thảy những nhớ nhung thể với người ấy vậy. Chúc người ấy sinh nhật vui vẻ, luôn hạnh phúc, dù người ấy ở bên ai.




      Mình tin, các bạn hối tiếc khi đọc tác phẩm này của Trương Tiểu Nhàn. Thế nên, hãy thưởng thức nó, các bạn nhé!

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 1






      Rất nhiều năm sau, khi kiến trúc sư nổi tiếng Kiều Tín Sinh thấy hình ảnh tiều tụy, đơn của chính mình trong gương: khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn cùng tấm lưng còng kí ức của ông lần nữa lại trở về sinh nhật ông năm bốn mươi bảy tuổi.




      Buổi chiều xa xôi đó, khi ông lái xe trở về từ công trường xây dựng nhà hát kịch, đỗ xe cẩn thận rồi nhanh nhẹn leo lên mấy tầng cầu thang để về nhà.




      bàn ăn bằng ngọc lưu ly đặt bình hoa hồng màu mận chín, hoa hồng nở rộ, thoang thoảng hương thơm ngọt ngào.




      Bình hoa này sáng nay trước khi làm ông chưa thấy.




      Ông nhìn thoáng qua, vui vẻ nghĩ:




      “Đây là giống hoa hồng gì nhỉ? Trước kia chưa từng gặp qua bao giờ…”




      Hoa tươi nào cũng đẹp cả, miễn đừng trông thấy chúng khi héo tàn.




      Ông bỗng nhớ ra hôm nay là sinh nhật lần thứ bốn mươi bảy của mình, song cũng thấy chạnh lòng, ngược lại càng cảm thấy bản thân ngày tốt hơn.




      Vài năm sau, nhà hát kịch bên bờ biển kia hoàn công, nghi ngờ gì, đó là dấu mốc quan trọng trong đời ông.




      Nó là tác phẩm ông ưng ý nhất, khiến ông được lưu danh sử sách.




      Ông cởi áo khoác ra để bên, ngồi xuống chiếc sô pha trắng đặt sát mặt đất.




      Mỗi khi ông về nhà đều muốn ngồi ở đây lúc. Nếu ai ngồi xuống đây, hẳn đều muốn đứng lên.




      Nguồn ebook: http://luv-ebook.com




      Ông dựa lưng vào sô pha, ngoảnh đầu về phía phòng vẽ, gọi lớn:




      “Trữ Ân, về rồi!”




      Phòng vẽ vọng ra tiếng đáp.




      Ông nghĩ thầm:




      “Chắc ấy ra ngoài rồi.”




      Ông quay đầu lại, thoải mái duỗi đôi chân dài lên mặt bàn làm bằng ngọc lưu ly.




      Lúc này, ông mới để ý thấy bàn trà có lá thư.




      Lá thư này khiến ông thấy hứng thú.




      Ông nghiêng người về phía trước, cầm lấy lá thư.




      Phong thư dán tem, chỉ có dòng chữ viết đẹp đẽ thân quen:




      “Gửi , người em cả đời.”




      Ông thoáng kinh ngạc, song liền hiểu ra đây là thiệp sinh nhật, nhưng sao ấy viết là “Người em cả đời” mà lại là “Người em cả đời” nhỉ?




      Ông nâng nâng lá thư, có vẻ rất nặng, giống thiệp sinh nhật chút nào.




      Ông tò mò mở ra, lá thư này khoảng độ ba mươi trang. Ông nhận ra đây là chữ viết của .




      Ông từng được nhận rất nhiều thư tình, bình thường đều hờ hững liếc qua rồi bỏ mặc. Ông chưa từng giữ lại kỷ vật gì.




      Nhưng, lá thư này, ông khẽ nhếch môi cười, muốn đọc nó.




      “Tín Sinh,




      còn nhớ , từng với trẻ câu?




      : tin tình , vì tin chính mình.”




      Ánh mắt ông lộ vẻ kinh sợ, lần nữa nhìn về phía phòng vẽ. Nơi ấy hoàn toàn im ắng, chỉ có lay động của tấm rèm cửa trong ánh nắng nhạt nhòa.




      Ông đành thu hồi ánh mắt, tiếp tục đọc thư.




      đó là em.




      phải là em của tại, cũng phải là em của hai năm cận kề bên , mà là em của hai mươi hai năm về trước.




      chắc chắn nhận ra em là đó đúng ?




      Bởi vì, hai mươi hai năm qua, em già .




      đừng ngạc nhiên, em hết cho biết.




      Cuối cùng em cũng có thể kể cho nghe chuyện xưa rồi.




      phải biết rằng em chẳng hề muốn giấu giếm .




      Linh hồn của em trần trụi trước .”




      Lúc này, ông bất an nhìn về phía phòng ngủ, nơi đó cũng lặng im tiếng động.




      Ông thay đổi tư thế, tiếp tục đọc…






      Chương 2






      còn nhớ tên Hạ Hạ ?




      từng theo đuổi cậu ấy đấy.




      Trời ạ! Em mong nhớ ra cậu ấy là ai, tựa như quên những từng quen vậy.




      Cậu ấy là bạn học của em.




      Năm đó, bọn em chỉ mới mười bảy tuổi, là độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất.




      Em là đứa trẻ độc, cha mẹ em qua đời khi em còn rất . Em sống cùng người giám hộ mà em thường gọi là bố. Ông ấy lúc nào cũng làm lúc nửa đêm, đến sáng hôm sau mới về nhà.




      Vì thế em là đứa trẻ luôn khát khao tình thương.




      Trước khi biết , em chỉ biết có tình bạn.




      Cho đến hôm nay, em vẫn hiểu nổi tại sao em và Hạ Hạ có thể trở thành bạn thân của nhau được.




      Cậu ấy và em là hai kiểu người rất khác nhau.




      Gia cảnh của cậu ấy rất tốt, cậu ấy là viên ngọc quý tay cha mẹ, người lại đẹp, nhưng hiếu thắng, đa tình, bạn trai cứ thay hết người này đến người khác, ngoài ra còn có đoàn người vây quanh nguyện ý cưng chiều cậu ấy.




      Nhiều năm qua , bọn em ngày nào cũng dính nhau như sam, dường như chẳng khi nào hết chuyện.




      Cậu ấy kể cho em nghe về mọi chuyện tình cậu ấy trải qua.




      Em gặp qua tất cả bạn trai của cậu ấy. Chỉ cần cậu ấy đưa tay ra là những gã ấy như chim câu ùa vào lòng bàn tay cậu ấy, mong chờ cậu ấy lấy tình mớm cho họ.




      Nhưng, cậu ấy luôn cả thèm chóng chán, khi chán rồi liền coi những người đó như chim chết, tránh xa như thể sợ bẩn tay.




      Tuy nhiên, đôi khi cậu ấy cũng nặn ra được hai hàng nước mắt cho chú chim chết nào đó, coi như dùng nước mắt ấy mai táng họ.




      Tình với cậu ấy mà , chỉ là trò đùa.




      Cách đây nhiều năm, em mới phát , hóa ra cậu ấy và giống nhau.




      Nhưng mà, khi chấm dứt nhân từ và cao thượng hơn cậu ấy. nhục mạ người khác, chưa bao giờ muốn làm phụ nữ tổn thương.




      Còn Hạ Hạ lại tàn nhẫn hơn nhiều. Đôi lúc dường như cậu ấy sợ mấy chú chim chết còn chưa chịu đủ thương tổn nên vừa chia tay họ xong liền với em:




      “Hay mình ta theo đuổi cậu nhé? Người đó ra rất tốt, nhưng tiếc là hợp với mình. Chỉ cần mình mở miệng ta chắc chắn nghe lời mình.”




      thử nghĩ mà xem, khi nghe thấy câu ấy, em tức đến mức nào.




      Nếu cậu ấy cần gì nữa, cậu ấy xem đó là món quà tặng cho em. Làm thế cũng chẳng vì em đâu, cậu ấy chỉ muốn gã đó mãi mãi phải ở bên cậu ấy, chờ cậu ấy gọi tiếng là có mặt thôi.




      Nếu có ngày, gã đó em, chắc cậu ấy vẫn với em:




      ta thực ra vẫn luôn thích mình!”




      Nhưng trước giờ em chưa từng hận cậu ấy.




      Cậu ấy là người bạn tốt nhất của em. Em rất hiểu cậu ấy, khi quá hiểu ai đó, thể hận người đó được.




      Tiếc là, cậu ấy chưa bao giờ hiểu em.




      Em là đứa trẻ có tự tôn rất cao.




      Em chẳng bao giờ thèm ngó ngàng đến những gã theo đuổi cậu ấy, bọn họ nếu phải là kẻ có tiền, cũng là loại có cá tính, có mắt nhìn, thích chơi trội nhuộm đầu xanh đỏ, còn cũng là những người giống như cậu ấy, xem tình như trò đùa của tuổi thanh xuân. Mấy gã đó chỉ vẻ bề ngoài của cậu ấy, đến cách nào kháng cự được.




      Loại con trai như thế, dù có đặt trong đĩa vàng dâng lên cho em, em cũng cần.




      Cho đến ngày, cậu ấy với em về

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 3






      “Trông ta rất được! Lại còn cao thế này này!” Cậu ấy ngẩng đầu lên, khoa tay múa chân chỉ về phía trần nhà.




      Sau đó, cậu ấy bỏ tay xuống, :




      ta có nhiều bạn lắm, nhưng mình nhất định giành được ta về tay mình, mình khiến ta chết mê chết mệt mình.”




      “Sao cậu muốn ta quỳ xuống chân cậu luôn ?” Em vừa ăn mơ vừa chế nhạo cậu ấy.




      Tối hôm đó, bọn em ngồi giường cậu ấy chơi bài poker.




      Khi đó là lúc trường học cho nghỉ hè. Chỉ cần em với bố tiếng liền dễ dàng được qua đêm ở nhà cậu ấy.




      Cậu ấy lại xáo bài lần nữa, dẩu môi :




      “Nhưng mà, ta hơi già.”




      ta già lắm à?”




      ta hai mươi lăm rồi, lớn hơn mình những tám tuổi.”




      Em nhịn được bật cười thành tiếng.




      Khi đó, những gã vây quanh cậu ấy đều xấp xỉ tuổi cậu ấy, cùng lắm là hơn cậu ấy hai tuổi.




      Với thiếu nữ mười bảy tuổi mà , người đàn ông hai mươi lăm tuổi lão già rồi.




      “Mình sợ mình với ta chênh lệch nhiều quá.” Cậu ấy vừa xáo bài vừa .




      “Sao cậu cứ xáo bài mãi thế, định đánh à?”




      “Giờ phải lượt của cậu à? Mình phải làm gì để ta mê mệt mình đây?”




      Em vừa nhìn bài vừa :




      “Chuyện này phải cậu là chuyên gia sao? Mình còn nghĩ ta chết đứ đừ vì cậu rồi chứ.”




      ngờ câu này của em kích thích cậu ấy, khiến cậu ấy phấn khích :




      ta là kiến trúc sư, chắc rất giỏi toán. Mình vờ như hiểu toán, kêu ta giảng cho mình. ta có cho mình danh thiếp.”




      Cậu ấy xong liền bỏ bài xuống, nhảy xuống giường tìm danh thiếp của .




      “Giờ nghỉ hè mà!” Em tức giận .




      mình hỏi bài tập hè có sao đâu.”




      “Tìm được rồi!” Cậu ấy cầm danh thiếp của , lại tìm thêm cuốn sách giáo khoa Toán bàn học, ôm điện thoại lên giường.




      Em nhìn nhìn đồng hồ rồi :




      “Giờ hơn mười giờ đêm cuối tuần, cậu nghĩ ta còn ở văn phòng sao?”




      thử sao biết được?”




      Cậu ấy là người nghĩ gì phải làm bằng được.




      Điện thoại nối máy.




      ngờ, vẫn còn ở văn phòng.




      nhấc máy.




      Cậu ấy nháy mắt với em rồi với :




      có phải là Kiều Tín Sinh ạ?”




      Đó là lần đầu tiên trong đời em nghe thấy tên .




      Nguồn ebooks: http://luv-ebook.com




      “Em là Hạ Hạ. Ngày đó chúng ta gặp mặt ở quầy bar, còn nhớ em ?”




      ở đầu dây bên kia gì đó, cậu ấy thoáng đắc ý lấy tay che microphone, hạ giọng với em:




      ta vẫn còn nhớ mình.”




      Em thấy nhàm chán nên ngồi xáo bài. đời này, hình như chẳng có gã đàn ông nào gặp cậu ấy mà quên được cả.




      Cho nên, em cũng chẳng lấy làm lạ. Điều duy nhất khiến em thấy ngạc nhiên là trong số những người thích cậu ấy, ngờ lại có người mười giờ đêm cuối tuần còn ở văn phòng làm việc.




      Sau đó, cậu ấy dùng giọng ngây thơ với :




      “Chuyện là thế này, em có mấy đề toán biết cách giải, có thể giảng cho em ?”




      lại gì đó.




      Lúc này, cậu ấy nhìn em nữa, bĩu môi, cao giọng :




      “Được rồi! Vậy mai gọi lại cho em nha, em cũng cần lắm.”




      Gác máy xong, cậu ấy tức giận :




      “Hừ, ta bảo ta bận, mai gọi lại cho mình.”




      Em suýt nén cười được.




      là chú chim đầu tiên khi cậu ấy vươn tay ra mà lập tức bay tới.




      Giờ phút ấy, em từng nghĩ, có lẽ, giống như những chàng trai khác.




      Nhưng rồi, em lại nhanh chóng khinh bỉ






      Chương 4






      Bởi vì, kiêu ngạo của chỉ duy trì được ngày ngắn ngủi.




      Ngày hôm sau, chủ động gọi điện lại cho cậu ấy.




      Cậu ấy mặc chiếc áo trễ ngực, mang theo sách giáo khoa Toán đến chỗ hẹn với , trước khi còn dương dương tự đắc với em:




      “Để xem mình trị tội ta hôm qua lạnh nhạt mình như thế nào! Cậu chờ mình nhé! Mình về sớm, mình hỏi xong bài bỏ ta lại về luôn, ta chắc chắn thể ngờ được.”




      Kết quả, ngày đó mãi đến khuya cậu ấy mới về nhà.




      Khi cậu ấy về, mặt mày tươi rói, kể chi tiết những gì xảy ra trong ngày đầu hẹn hò với cho em nghe.




      Cậu ấy nghĩ cậu ấy khiến mê mệt cậu ấy rồi.




      Em từng là em chán ghét tất cả những gã thích cậu ấy rồi đấy.




      Nên thời khắc ấy, em khinh bỉ .




      Em cho rằng cũng chẳng khác gì mấy gã đó, chẳng qua là mới mẻ hơn mà thôi.




      Sau đó, bọn bắt đầu hẹn hò, rất nhanh trở thành bạn trai chính thức của cậu ấy.




      Với cậu ấy, giống như món đồ chơi mới mà cậu ấy thể chờ được phải khoe ngay với em.




      Thế nên ngày nọ, cậu ấy sắp xếp cho em gặp .




      “Để mình dẫn cậu đến xem nhà của Tín Sinh, ấy tự thiết kế đấy. Sau đó, bọn mình chờ ấy về ăn cơm chung nha.”




      Em cứ như vậy bị cậu ấy kéo , thậm chí quần áo người em khi ấy cũng chẳng tươm tất gì, khó trách ngày đó chẳng thèm để mắt đến em.




      đến đây, chắc nhớ ra tên Hạ Hạ, và bé Lọ Lem theo sau cậu ấy là em rồi chứ?




      thậm chí còn chưa bao giờ biết tên em…

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 5






      Tín Sinh à, ngày cách đây hai mươi hai năm, em từng diện trong ngôi nhà của .




      Chỉ là, khi ấy em chưa bao giờ dám nghĩ, rất lâu sau đó, em dọn đến đây, trở thành bà chủ của nơi này và hạnh phúc lắng nghe tiếng thở khi say ngủ của trong vô số đêm dài.




      Đó là ảo tưởng xa vời đến mức nào?




      Mọi chuyện của ngày hôm đó, vẫn ràng trong tâm trí em.




      Em bị Hạ Hạ kéo ra khỏi nhà, bắt chiếc taxi.




      Xe chở bọn em đến nhà ở số 7 đường Bối Lộ.




      Em xuống xe, vừa ngẩng đầu thấy tòa nhà sáu tầng màu xám khá cũ, có lẽ được xây trước khi em và Hạ Hạ chào đời.




      Bọn em lên mấy bậc thang ở cửa lớn, sau đó gặp cầu thang lớn ở sảnh.




      Cầu thang dài như vậy toàn bộ đều làm bằng đá mài màu xám, ngay cả tay vịn cũng thế, sờ vào rất lạnh lẽo.




      Khi đó, em biết rằng, rất nhiều đêm về sau, em đơn ngồi cầu thang lạnh băng ấy để chờ về.




      “Chẳng hiểu sao ấy lại ở cái nơi như thế này, ngay cả thang máy cũng có!” Hạ Hạ vừa vừa lẩm bẩm.




      Cuối cùng bọn em cũng lên đến lầu bốn.




      “Đến nơi rồi!” Cậu ấy vừa thở hồng hộc vừa . “Lần sau, nếu ấy bế mình lên mình mới thèm lên.”




      Em nhấn chuông cửa, người giúp việc già của mở cửa, kính cẩn :




      “Chào Hạ!”




      Bà ấy cho bọn em vào nhà, cho bọn em biết chưa về.




      “Bọn cháu chờ ấy.” Hạ Hạ .




      @STENT




      Bước vào nhà, em liền ngây người.




      Em chưa từng thấy căn nhà nào đẹp đến vậy.




      Tuy biết là kiến trúc sư, nhưng lúc nào em cũng mang thành kiến cho rằng kiến trúc sư theo đuổi Hạ Hạ chắc chẳng có đầu óc gì.




      Nhưng em sai rồi.




      Sàn gỗ trải thảm, trần nhà rất cao, vách tường thuần trắng, chính giữa phòng đặt kệ sách cũng màu trắng, cạnh đó là chiếc sô pha sát mặt đất.




      Đây là chiếc sô pha thích nhất, nó gắn bó với nhiều năm. Chắc cũng ngồi đó đọc lá thư này nhỉ?




      Ngày đó, thứ đầu tiên hấp dẫn ánh mắt em là bức tranh rực rỡ treo tường phòng khách. Bức tranh ấy vẽ thiếu phụ tóc đỏ hé làn môi đỏ mọng đầy gợi cảm, nàng mặc váy múa sặc sỡ và mang tất dài màu đen, chống cằm chăm chú nhìn xa xăm rất sống động, quanh nàng là muôn vàn màu sắc bủa vây.




      Em dừng chân trước bức tranh, ngắm nhìn nó. Người phụ nữ trong tranh dường như cũng nhìn em, những màu sắc quanh nàng ngừng nhảy nhót trong mắt em.




      “Mình từng thắc mắc sao ấy lại vẽ phụ nữ thành cái dạng này.” Hạ Hạ đến cạnh em .




      “Tranh này là ta vẽ?” Em lắp bắp vì kinh ngạc.




      “Ừ! Mình hỏi ấy người phụ nữ này là ai, có phải người cũ của ấy , cậu đoán xem ấy trả lời thế nào?”




      “Đây là người cũ của ta?”




      ấy , đây phải là người phụ nữ cụ thể nào, nhưng cũng là tất cả phụ nữ.”




      Em mỉm cười.




      Em của ngày đó, chỉ cảm thấy bức tranh này rất đẹp, nhưng ngờ đây là bức tranh do chính tay vẽ, bất giác em sinh lòng ái mộ .




      Mãi đến sau này, khi trải qua giày vò của nỗi nhớ nhung , quay về nơi đây, lần nữa ngắm nghía bức tranh này, em mới biết, ra em chưa bao giờ hiểu .




      Người phụ nữ trong tranh đúng như , vừa phải là người phụ nữ cụ thể nào, lại vừa là tất cả phụ nữ.




      Cuộc đời là do hết thảy phụ nữ chắp vá mà thành.




      Các nàng đều trẻ trung, xinh đẹp, hoạt bát, vui vẻ, tựa như muôn màu nghìn khối vậy, tô điểm cho cuộc đời .




      hoài niệm quá khứ, chỉ sống cho tại, đeo đuổi thanh xuân rực rỡ và hào nhoáng, tay chống cằm, lặng lẽ cười nhạo hết thảy mọi lời thề non hẹn biển và tình cảm sâu đậm, có ưu sầu, có tổn thương, có vướng bận, luôn xem nhân gian là trò đùa vui trong đáy mắt.




      Nếu em biết sớm chút, buổi tối hôm đó, em ngốc nghếch đến mức nghĩ rằng những giọt nước mắt ngu ngốc của em khiến rung động.




      Em giống như , giống như người phụ nữ trong bức tranh này, chứng minh cho thấy, em khinh miệt tình đến mức nào.




      Nếu thế, biết đâu em có được .




      Huống chi, khi ấy em chỉ mới mười bảy tuổi.




      Khi Hạ Hạ ngồi bên cửa sổ uống trà, em bước về phía giá sách chiếm cả bức tường phòng khách.




      có nhiều sách vô cùng, em tò mò xem đọc những loại sách gì, có sách về kiến trúc, nghệ thuật, văn học, cũng có rất nhiều sách khác mà em chưa từng thấy bao giờ.




      Từ em sách nên khi thấy nhiều sách như vậy, lòng em tràn đầy thích, vuốt ve hết cuốn này đến cuốn khác, vắt óc đoán xem rốt cuộc là người như thế nào. có học thức như vậy, tài hoa như vậy, nhưng sao lại thích loại con như Hạ Hạ, cậu ấy có đời nào đọc sách đâu.




      khắc đó, lòng tự tôn và đố kị với em rằng: Hết thảy mọi thứ ở đây, bức tranh kia, tất cả những cuốn sách này, những đĩa nhạc cổ điển và chiếc dương cầm đen bóng được đặt nơi góc phòng khách đều là đạo cụ dùng để lừa gạt những trẻ.




      Em muốn chứng thực suy đoán của mình. Vì thế, dù Hạ Hạ mấy lần giục em sang đó uống trà em cũng để ý đến cậu ấy.




      Em quá tò mò về .




      Em lấy hết cuốn sách này đến cuốn sách khác ra xem chúng có phải chỉ dùng để trang trí , và có phải chưa hề đọc chúng lần nào .




      Nhưng, lần nữa, em lại sai lầm rồi.




      Bất cứ cuốn sách nào em lấy ra, đều có dấu vết chúng từng được xem qua, cuốn ít, cuốn nhiều, có cuốn thậm chí được đọc nhiều đến mức có nếp.




      Nếu chủ nhân của chúng là gã đàn ông xấu xí, bị cận nghìn độ em còn có thể lí giải được.




      Nhưng, Hạ Hạ luôn trông rất tuấn tú.




      “Sao ấy mãi chưa về vậy chứ?” Hạ Hạ ồn ào bên kia.




      Em rời khỏi giá sách, mở cửa phòng ngủ của ra lén nhìn vào.




      Em nhìn thấy góc giường, thảm lót sàn màu trắng, bên giường là đôi dép màu đen, đôi dép của .




      Em lại lén nhìn thư phòng của , trong đó còn nhiều sách hơn, chiếc bàn làm việc để đầy những cuốn sách chuyên về thiết kế.




      Em đột nhiên hiểu ra, buổi tối cuối tuần mà Hạ Hạ lần đầu gọi điện cho , vội, phải là cố ý lả lơi với cậu ấy, mà thực tập trung làm việc.




      ấy về rồi!” Hạ Hạ đột nhiên .




      Thâm tâm em thoáng run rẩy, quay đầu nhìn sang.




      Em thấy .




      Lúc này, cậu ấy đứng lên khỏi chiếc ghế bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, hình như thấy ai đó.




      Em qua đó, đứng sát cậu ấy, muốn nhìn chút nhưng lại thấy gì.




      vào sảnh tòa nhà rồi.




      Em vuột mất .




      Hạ Hạ quay đầu lại, đắc ý cười với em:




      “Ha ha, chỉ có mình mình thấy được ấy thôi!”




      Đó chỉ là câu trẻ con, vậy mà, trong kí ức của em, câu ấy sao nghe chua sót lạ.




      Cho nên, hai năm nay, khi cuối cùng em cũng có thể đứng ở cửa sổ này để chờ về.




      Khi em nhìn thấy , luôn ngốc nghếch tự với mình:




      “Ha ha, chỉ có mình em thấy được thôi!”




      Khi làm thế, em có cảm giác dường như mình vừa giành chiến thắng vậy, thôi nhưng ngọt ngào vô cùng.




      Hạ Hạ xong câu ấy liền chạy nhanh đến sau cửa lớn, nháy mắt với em.




      Cậu ấy muốn dọa khi vào nhà.




      Cậu ấy em qua bên đó, nhưng em lại bối rối đến mức đứng chết trân bên cửa sổ.




      Đúng lúc đó, cửa mở ra.




      Cuối cùng em cũng thấy .




      Hạ Hạ bị cánh cửa che khuất nên nhìn thấy cậu ấy.




      chỉ nhìn thấy mình em.




      kinh ngạc nhìn em, tựa hồ thầm hỏi:




      này là ai? Sao lại ở đây?”




      Thời khắc đó, dù chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, cả thế giới, chỉ có mình em và .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :