1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NGÀN NĂM CHỜ ĐỢI - DIỆP LẠC VÔ TÂM

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      [​IMG]
      Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

      Thể loại: Cổ đại, HE, ngược tâm.

      Tình Trạng Bản Gốc : Hoàn ( 11 chương + 1 chương kết)

      Tình Trạng Bản Dịch : Tiến Hành

      Editor: Mik

      Nguồn: vudiepcac.wordpress.com


      Văn Án:

      đạo hạnh ngàn năm, ngàn năm độc...

      dùng huyết, dùng lệ của mình để tạo ra nữ nhân hoàn mỹ nhất...

      cẩn thận, bị thiên giới trừng phạt.....

      ***

      dùng cả chân tình của mình cho nàng nhưng đổi lại chỉ là lạnh lùng của nàng.

      chờ đợi cả ngàn năm, lẽ nào còn chưa đủ sao ???

      Nếu có thể làm cho nàng nhìn .....

      Cho dù mất cả ba ngàn năm đạo hạnh cũng oán hối hận.....

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 1 - TIÊN CẢNH

      Trong giới chúng tiên, năm vị sao giả, tượng trưng cho nhật nguyệt, lấy tinh khí của thiên địa, nhật nguyệt mà sản sinh ra thiên thai ngũ hành.

      Phương Đông có Tuế Tinh hoàng quân, họ Trừng Lan, danh Thanh Ngưng

      Phương Nam có Mị Hoặc hoàng quân, họ Hạo Vô, danh Tán Dung.

      Phía Tây có Thái Bạch hoàng quân, họ Hạo Vô, danh Đức Tiêu

      Phía Bắc có Thần Tinh hoàng quân, danh Khải Tuyên, tự Tích Nguyên.

      Trấn giữ trung ương là Trấn Tinh hoàng quân, danh Tàng Mục, tự Đam Duyên.


      Tuế Tinh chân quân – Thanh Ngưng , được thế nhân xưng tụng là Đông Phương Mộc Đức chân quân, có thể tạo ra vạn vật thế gian, biến khổ thành phúc làm cho thế nhân kính ngưỡng. Phàm nhân đều lấy là thần hộ vận, bốn phương đều có điện tế cho vị chân quân này.

      Mỗi thần tiên mặc dù có vô vàn dung mạo khác nhau, nhưng chung quy chỉ có chân thân (nguyên hình) bất diệt – cũng chính là diện mạo của họ.

      Chân thân của Thanh Ngưng- đầu đội tinh quan, lấy thanh hà thọ hạc vì y, lấy hoa hồng đan hà vì lí. Tay cầm Bạch Ngọc, bên hông trang bị Thất Tinh Kim kiếm cùng viên ngọc bội màu trắng. Mà –quả là diện mạo phi phàm.

      ngôi sao sáng nhất Thiên giới.....

      Chúng thần Thiên giới , ngay cả Vương Mẫu nương nương đều rất thích tiếng đàn du dương, nhàng của . Nhưng rất ít khi đánh đàn bởi với nếu có tri cần dùng tiếng đàn để .....

      *******************************

      Thiên giới – Tiên cảnh- nơi mà khát vọng của thế nhân thể thành.

      Thanh Ngưng chậm rãi bước trong làn sương khói lượn lờ, khung cảnh nơi Tiên cảnh vừa thực vừa ảo. Xung quanh là khung cảnh hùng vĩ của núi non, rừng trúc, suối , Lương đình nơi này của hôm qua và hôm nay đều giống nhau, nhưng cũng biết thay đổi lúc nào. Trong mắt , mọi thứ đều chỉ là hư vô, tất cả chỉ như ảo tưởng.

      Thái Bạch Tinh mình chơi cờ ở Lương đình , thấy Thanh Ngưng ngang qua, vuốt chòm râu hoa râm , cười : "Đến đúng lúc lắm, giúp ta giải ván cờ này !"

      "Qua ngàn năm rồi, ngươi thay đổi sao?" –Thanh Ngưng cười đáp- mặt vĩnh viện luôn là nụ cười- bất luận là có muốn hay .

      "Nếu so với ngươi, ngàn năm qua thú vị hơn!" – Thái Bạch Tinh vuốt chòm râu hoa râm thở dài : "Ta vẫn hiểu , vì sao ngươi và ta đồng đạo hạnh, nhưng ngươi tướng mạo tuấn bất phàm ngàn năm thay đổi, mà ta gương mặt của lão già ngàn năm cũng vẫn đổi".

      - "Đây đều là chỉ vì chứng minh thân phận bản thân thôi, ngươi cao hứng có thể biến thành tiểu hài tử mà"

      -"Ta cũng nghĩ thần tiên Thiên Cung có thể nhận ra ta, còn dủng cả nhãn lực để nhìn chân thân của ta ."

      Thanh Ngưng cười : ""Ngươi ôm bàn cờ thế, dù có biến thành bộ dạng gì mọi người đều có thể đoán ra ngươi".

      "Ngươi rốt cuộc có đánh cờ hay ?"- Thái Bạch Tinh nổi giận

      Thanh Ngưng cự tuyệt Thái Bạch , bởi có lý do để cự tuyệt cầu của người khác. ăn, uống, ngủ, luyện công, luyện đan dược, thế gian làm việc thiện, chuyện tình dù phiền toái nhất cũng chỉ tốn của vài canh giờ.

      Cho dù từng thích cầm, kì , thư họa sống tại đây cả ngàn năm, đều còn làm cho thấy hứng thú.

      Với cái cơ thể trường sinh bất lão này của , đây là thời gian duy nhất có việc để làm.

      Sau mười ván cờ, Thái Bạch Tinh đứng lên vỗ vỗ lưng, cảm thán : "Ai, có đôi khi muốn biết cảm giác mệt là gì"

      Thanh Ngưng lắc đầu : "Ngươi nhìn xem, trong mắt chỉ toàn khát vọng của phàm nhân, ,mệt chính là chuyện tình thống khổ của phàm nhân."

      - "Trời cũng tối rồi, chúng ta nên nghỉ sớm !" –Thái Bạch Tinh tay phất chiếc phất trần màu trắng, bầu trời sáng chỉ trong khoảng khắc liền hóa thành bầu trời đêm.

      "Làm gì phải tự lừa mình dối người, trong Thiên cung làm gì có đêm hay ngày"

      -"Ngươi – đúng là cái gì cũng đều nhìn thấu"

      Nhìn Thái Bạch Tinh lẩn vào bóng đêm để quay về cung điện, còn Thanh Ngưng chính là đứng ngây ngốc trong màn đêm ấy.

      Đúng vậy, nếu có bóng tối ánh sáng đâu còn ý nghĩa ? có thương tổn, đau đớn, con người theo đuổi cái gọi là hạnh phúc? có những thứ ghê tởm cũng chẳng ai biết đến cái gì là tuyệt mĩ? – sống trong Tiên Cảnh- bóng tối, đau xót, có cái gọi là ghê tởm còn có thể làm gì ?

      buồn bã quay về Tinh Cung. Bầu trời Tinh Cung tuy sáng ngời , trong điện lý của có phong cảnh, có hành lang uốn lượn hay lầu các hoa mĩ, chỉ là gian trống rỗng. thích như vậy : Nếu cái gì cũng cần cũng chẳng có được gì.

      vài tiên nữ vội vàng bay qua, làm cho chú ý. phải bởi vì các tiên nữ xin đẹp động lòng người, mà bởi vì từ rất lâu nhìn thấy các thần tiên vội vàng.

      tò mò theo sau, thấy rất nhiều nữ tiên bận rộn, đống bùn đất vừa đưa đến được tách ra , nhào nặn cách cẩn thận tạo ra đủ mọi nhân dạng, sau đó đem những linh hồn được đựng trong cái chai vào trong thân thể tượng đất, rồi đem tượng đất ấy đưa vào luân hồi.

      Thanh Ngưng tò mò tiêu sái qua , lễ phép hỏi : "Các vị làm gì ở đây ?"

      Tiên nữ đáp : "Tinh quân, sắp tới đây thế gian xuất việc trọng đại, Phàm Nhân Nhân Sổ (sổ sinh tử) tăng lên, thân thể đủ để phân phối, cho nên Vương Mẫu nương nương lệnh cho chúng ta tạo ra thêm ít thể xác"

      Thanh Ngưng cẩn thận nhìn xem tượng đất, bất luận là nam hay nữ đều có chút chỗ thiếu hụt, khuôn mặt nếu quá lớn chính là quá , hình dạng ngũ quan cũng thập phần quái dị, cho dù ngũ quan có tinh xảo chút thân thể phải là quá gây gò cũng quá mập mạp.

      "Vì sao tượng đất nào tướng mạo cũng đều quái dị ?"

      "Chúng ta thủ công tốt, hơn nữa lại phải làm ngàn vạn tượng đất, nên khỏi có chỗ thiếu hụt" – Tiên nữ ngượng ngùng cười.

      "Vì sao lại dùng pháp lực"

      "Loại bùn đất này là loại năm đó Nữ Oa nương nương dùng, Người cũng sử dụng pháp lực để bùn đất hóa thành hình người, chúng ta nào dám làm"

      Thanh Ngưng gật gật đầu, yên lặng nhìn các nàng bận rộn, nhìn đám các tượng đất được tặng cho sinh mệnh rồi đưa vào luân hồi. bỗng nhiên cảm thấy đây là vệc thú vị, lâu có loại cảm giác này.

      "Ta có thể cùng các vị làm tượng đất ?" – Thanh Ngưng hỏi

      "Tinh quân nếu nguyện ý, đương nhiên có thể"- xong tiên nữ đưa cho ít bùn đất

      Thanh Ngưng vừa tiếp nhận, nhưng đột nhiên trả lại : "Màu sắc này tốt, có màu sáng hơn ?"

      "Vừa mới đưa đến nên chỉ có vậy, lát nữa có nhiều hơn"

      Qủa nhiên lâu sau, các tiên nữ lại đưa đến rất nhiều bùn đất, cẩn thận lựa chọn trong đống bùn đất ấy khối có màu sáng nhất, trắng nõn nhất, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tỉ mỉ tạc họa .....

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 2 - CHỜ ĐỢI

      Cứ như vậy ngày qua ngày đều chú tâm nặn tượng đất.

      tháng trôi qua, Thanh Ngưng bất đắc dĩ phá tan gương mặt của tượng đất. Tuy rằng khuôn mặt của các tiên nữ nơi đây đều khiến người khác tán thưởng, nhưng vẫn chưa hài lòng, cái muốn phải chỉ có đẹp mà còn phải ôn nhu như nước, thanh lệ thoát tục, xinh đẹp động lòng người.

      năm trôi qua, lại phá hủy gương mặt tượng đất....

      Cứ như vậy mỗi lần làm xong là mỗi lần phá hủy, phá hủy xong rồi lại làm tiếp tục làm, quên cả thời gian, quên độc, ngoại trừ những lúc nghe phàm nhân cầu xin, hay phải ra ngoài cứu giúp thế gian, thời gian còn lại đều dành cho việc sáng tạo người hoàn mỹ trong lòng . Nhiều lúc muốn từ bỏ, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại bóng hình xinh đẹp liền xuất trong đầu tựa như muốn với :- "Ta chính là người hoàn mỹ trong lòng ngươi."

      biết qua bao lâu, gương mặt ôn nhu lên trước mắt .

      Đôi mắt sáng như ngọc, ánh mắt lộ ra vẻ ôn nhu như mặt hồ phẳng lặng. Gương mặt trắng nõn mang theo nét phiêu du của thần thánh nhưng cũng rất trần thế.


      Thanh Ngưng bần thần khẽ vuốt lên gương mặt hoàn mỹ ấy, đây chính là điều muốn.

      ****************

      Từ ngày đó đến nay, Thiên Giới đều rất hiếm khi nhìn thấy thân ảnh của , cũng còn đánh cờ với Thái Bạch Tinh ở Lương Đình Trung nữa.

      Các tiên nữ sau khi làm xong công việc đều rời khỏi. Chỉ có Thanh Ngưng vẫn đắm chìm trong việc sáng tạo tượng đất của .

      cẩn thận, tỉ mỉ vuốt từng sợi tóc của tượng đất làm cho mỗi sợi tóc như ngập tràn ánh sáng. chỉ thế, thân thể của tượng đất còn được thiết kế từng li từng tý, ngón tay thon dài của mơn trớn nơi đâu tại đó lại ra những đường cong tuyệt mỹ. còn dùng cả mây trời để tạo ra cho nàng chiếc áo màu trắng muốt làm cho khí chất của nàng thêm phần thanh khiết.

      Cứ như vậy, mất cả trăm năm tạo nên tượng đất hoàn mỹ, trăm năm qua đó cơ hồ làm nóng chảy trái tim băng giá của , ánh mắt của bây giờ còn vẻ độc mà thay vào đó lá ánh mắt nhu tình say lòng người.

      Tượng đất dù sao cũng chỉ là tượng đất cho dù có hoàn mỹ đến mấy nhưng có linh hồn. Chỉ có Thái Bạch Tinh là biết đem tượng đất về đặt ở cung điện.

      -"Ngươi vì sao đưa cho các tiên nữ để cấp cho nàng ấy linh hồn?" – Thái Bạch Tinh nhìn ngươi bạn hữu quý trọng tượng đất có linh hồn như vậy liền tò mò hỏi.

      -" linh hồn phàm trần nào có thể xứng với nữ thần hoàn mỹ trong lòng ta... Ngươi có biện pháp nào để cho nàng linh hồn thanh khiết ?"- Thanh Ngưng mặc dù là chuyện cùng Thái Bạch Tinh nhưng ánh mặt vẫn si mê nhìn vào tượng đất.

      "Ta nghe thần tiên có thể dùng huyết và lệ của mình để tạo ra linh, nhưng có điều chưa có thần tiên nào dám làm điều này".

      Thanh Ngưng liền cắt đứt ngón tay của mình nhưng căn bản lại có máu mà cả nước mắt cũng có.

      Cuối cùng đều phải dùng thuật miệng vết thương mới chảy ra máu, trong mắt chảy ra giọt lệ. thành tâm dùng lệ và huyết của mình đặt vào người tượng đất

      Đúng là thất bại rồi, nàng vẫn chỉ là tượng đất, đôi mắt tuy sáng như ngọc nhưng lại trống rỗng vô hồn.

      -" có biện pháp khác?" – Thanh Ngưng cam lòng hỏi.

      -" có .Chúng ta chơi cờ , ngươi chơi nặn tượng cả trăm năm rồi còn gì"

      "Ngày khác , hôm nay ta phải chăm sóc nàng"

      Thái Bạch Tinh nhìn thấy Thanh Ngưng cẩn thận choàng thêm áo cho tượng đất, muốn nhưng lại thôi.

      Cứ như vậy, mỗi ngày Thanh Ngưng đều đánh đàn và chuyện cùng nàng. Tuy biết nàng có linh hồn, có sinh mệnh nhưng vẫn rất muốn kể chuyện trong lòng của chính mình cho nàng nghe.

      -"Nàng có biết , ta nguyên thể là khối bạch ngọc, thân thế của ta nhờ băng sơn mà thành, linh khí hấp thụ của nhật nguyệt. Trải qua hơn trăm ngàn năm mà hợp lại, ta có linh hồn , có sinh mệnh cuối cùng hóa ra thân thể.....

      Ta nhìn thấy thế nhân thay đổi thất thường nên quyết tâm phải làm thần tiên thay đổi đau khổ của phàm trần. Qua ngàn năm tu luyện mới thoát thai hoán cốt hóa thành thần tiên. Khi đó, ta có được năng lực phi phàm những có thể vô lo vô nghĩ đến cuộc sống mà còn có thể thay đổi vận mệnh của phàm nhân.

      Nhưng sau khi có được tiên lực chân chính, ta mới biết được lúc đó mình sai lầm...

      Số mệnh của phàm nhân là do chính họ quyết định dù là thần tiên cũng có quyền thay đổi. Ta chỉ có thể làm được những việc trong phạm vi cho phép của thần tiên – giải cứu bọn họ, tiêu diệt tâm ma, làm cho bọn họ giảm bớt tội ác khi luân hồi chuyển thế.

      Mà nàng xem xem, cuộc sống của ta nếu phải là hư chính là hư . Vương Mẫu cùng Ngọc đế phải qua hơn cả trăm năm, khi đến lễ hội bàn đào mới triệu kiến chúng ta lần, uống rượu hân hoan sau đó mới bắt đầu nghe thần tiên hồi báo chú. Tiệc rượu ca múa xong mới hỏi đến khó khăn nơi phàm thế...

      Ngàn năm làm thần tiên, ta cũng từng hận ,từng oán, từng cố gắng ,từng thất bại ban đầu cũng rất bất mãn.. Nhưng về sau cũng thành thói quen giống bọn họ, ngày qua ngày , năm qua năm đều sống cuộc sống hư vô..."

      ********************

      Mỗi ngày, Thanh Ngưng đều chuyện với nàng, đôi lúc chuyện xưa, tâm cũng có khi những chuyện phát sinh ở thế gian. Mỗi ngày giúp bao nhiêu người, cứu bao nhiêu linh hồn sa đọa, đều hết cho nàng nghe.

      -"Hôm nay có nữ nhân vì người mình mà tự sát, ta cũng giúp được gì.Nàng và người là thanh mai trúc mã, đáng tiếc kết hôn quá hai năm, bà bà (mẹ chồng) vì thấy nàng thể sinh dưỡng gì được nên bắt ép hưu nàng. Nàng đành lòng thấy trượng phu của mình khó xử giữa tình với hiếu. Vì muốn trượng phu của nàng an tâm thi cử nên nàng với bà bà cho nàng thời gian ở bên cạnh , khi nào lên kinh ứng thí nàng lặng lẽ rời .

      Khi trượng phu của nàng vào kinh ứng thí, nàng để lại bức thư tuyệt mệnh, sau đó lặng lẽ đến nơi khác tự cắt đứt sinh mệnh của mình.

      Ta định giúp nàng nhưng nàng lại cầu khẩn ta giúp trượng phu của nàng. Giúp cho tên đề bảng vàng, thực được kế hoạch lớn lưu danh thiên cổ, có thể sống đến lúc con cháu đầy cả sảnh đường.
      Nàng :Nếu mình còn sống chỉ làm cho liên lụy cùng phiền não thêm mà thôi. Nếu đứng nhìn người mình yên mến thống khổ chi bằng hóa thành hồn phách để nhìn thấy thành công.

      Ta đáp ứng nàng ấy, làm cho trượng phu của nàng tên đề bảng vàng, quan trường bước lên mây. Ta còn đổi dương thọ của thành tám mươi, làm cho lưu danh bách thế....

      Nàng xem ta làm có đúng ? Hay là nàng nghĩ ta nên cấp cho nàng đứa để bà bà tiếp nhận nàng?

      Kỳ , nàng ta có thể có con cháu đầy đàn, chắng qua bà bà chỉ lấy việc nàng thể sinh đẻ làm cái cớ thôi" –Thanh Ngưng kể lại chuyện cũ, ánh mắt trở nên ảm đạm.

      Tuy vẫn tiếp tục giúp phàm nhân, nhưng mỗi lần đều ngừng tự hỏi: Cái gì là hạnh phúc? Phàm nhân đến tột cùng là muốn cái gì?

      Trong tam giới , ai cũng thể trả lời được vấn đề này, huống chi là tượng đất có linh hồn.

      ngày hơn mười năm sau, Thanh Ngưng từ thế gian trở về, dừng trước nàng lâu nhưng gì.

      khoảng gian rất lâu rất lâu sau đó, Thanh Ngưng vẫn là nhìn nàng, thèm nhắc lại nhưng trong ánh mắt còn thống khổ.

      Đột nhiên có ngày, sau khi tiếng đàn dứt,Thanh Ngưng trầm mặc hồi lâu trầm giọng –"Tình là gì? Nó là gì mà có thể làm cho người ta tột cùng khó dứt bỏ?".

      Thanh Ngưng đến gần tượng đất, vừa nhè đưa tay vuốt ve sợi tóc của nàng vừa –"Nam nhân kia chết, hưởng thọ tám mươi tuổi. cả đời làm quan, hưởng vinh hoa phú quý, người người kính ngưỡng.

      Ta nghĩ rằng thỏa mãn, nhưng khi lâm chung ta mới biết được, nguyên lai điều muốn là cuộc sống trong mơ này nên ngắn lại để cho có thể gặp được người dương cách biệt trong chốc lát.

      Khi còn sống đối với cái gì cũng hứng thú, sống đến giờ phút này có phải với trừng phạt ?

      Đáng tiếc là nàng thể chuyện, nếu nàng có thể vậy cho ta biết có phải là ta sai lầm rổi ?Vì cái gì mà đến giờ vẫn thương tiếc thê tử? Vì cái mà thê tử của thà tử bỏ sinh mệnh của bản thân cũng muốn được hạnh phúc... Tất cả là vì cái gì ?" -Câu sau cùng lại mang theo thanh khàn khàn.

      Số lần rời Thiên đình càng lúc càng nhiều, thời gian càng dài càng ít chuyện với nàng.

      Tình trong cuộc sống làm cho mê mang, làm cho thương cảm.

      luôn hỏi – "Vì sao nàng có linh hồn, vì sao nàng chỉ có thể nghe ta , vĩnh viễn thể đáp lại ta?"

      thường vuốt ve gương mặt của nàng, đem thân thể lạnh như băng ấy ôm vào lòng hy vọng có thể truyền cho nàng chút ấm áp.

      -"Ta thấy nam nhân cùng nữ nhân nơi trần gian, mỗi lần bọn họ thân mật như thế này , gương mặt đều ra nụ cười sáng lạn .... Nàng có cảm thấy hạnh phúc này ?"

      cười, dần dần nụ cười lại trở nên cứng ngắc, chậm rãi cau mày –"Nếu như nàng có thể câu ...".

      Trăm năm nữa qua ....

      Hôm đó, Thanh Ngưng lắng nghe phàm nhân khẩn cầu, nhưng lại hướng về tượng đất chuyện- "Ta lần trước tặng cho nàng đóa hoa cúc dưới hạ thế ngươi thấy nó đẹp ? Nàng còn muốn thứ gì ?

      Nàng ở mình chắc là rất buồn, ta mang con chim này trở về để nó ca hát cho nàng nghe được ? Nàng đừng vội, ta rất nhanh trở lại, nàng chờ ta".

      vừa mới rời , Thái Bạch Tinh liền bước vào.

      Dùng ánh mắt phức tạp để nhìn dung nhan mê người của tượng đất, cảm thán –"Thế giới của chỉ có ngươi là tồn tại ,ngươi dùng pháp lực nào nhưng lại khiến bị mê hoặc. Nếu cứ tiếp tục trầm mê, e rằng ngày nào đó trở nên điên cuồng mất".

      xong, đem tượng đất giơ lên cao, định quăng xuống đất, bất ngờ nghe thấy Thanh Ngưng la lên-" được"

      Nhưng là trong tâm quyết tâm làm việc này, chỉ câu-"Tha thứ ta!"- Sau đó đem tượng đất ném xuống phàm trần.

      Thanh Ngưng bỏ con chim sơn ca cầm trân tay, lao theo thân thể tượng đất. Đáng tiếc, khi sắp chạm được vào tượng đất bạch quang chiếu sáng. Thanh Ngưng sửng sốt chút, rồi lao theo sát tượng đất xuống thế gian.....

      Hoa Sơn đỉnh, tìm được mảnh bị tàn phá...

      còn dung nhan xinh đẹp, còn thân thể hoàn mỹ, hay ánh mắt nhu tình như nước..... nhìn xuốn mặt đất đầy những mảnh vỡ , bỗng trong mắt cái gì đó nhiệt nhiệt rơi ra, giọt nước mắt rơi lên mảnh vỡ, nháy mắt biến mất.

      Gió lạnh thổi qua, mang theo những mảnh vỡ như cát.

      Việc mà Thanh Ngưng theo đuổi bây giờ trở nên phí công vô ích. Nữ Oa Nương Nương cũng sử dụng pháp lực để nhào nặng tượng đất huống chi là .

      uể oải quay trở về thiên đình, từ đó hề cười, ở giữa cung điện lầu bầu. Mỗi ngày chỉ khi phải xuống trần thời gian chỉ bần thần nhìn theo hướng Hoa Sơn đỉnh.

      rốt cục cũng hiểu được thế nào là tình , hiểu được vì sao nam nhân khi hấp hối vẫn còn lưu lại câu-"Cho dù mệnh dài trăm tuổi, nếu sống độc mình thế gian còn ý nghĩa gì?"

      Thái Bạch Tinh lúc nào đứng ở phía sau Thanh Ngưng, hối hận vì lúc ấy phá hủy tâm huyết của Thanh Ngưng.

      Thời gian thay đổi tất cả, rồi cũng quên thôi.

      -"Hôm nay Vương Mẫu mở hội bàn đào, nếu chúng ta đến muộn, nàng rất mất hứng"- Thái Bạch Tinh kiên nhẫn nhắc nhở.

      -"Nga!" –Thanh Ngưng hề động đậy đáp.

      Thái Bạch Tinh cười, -"Nghe năm nay có tiên nữ rất đẹp ở hội bàn đào hiến vũ (nhảy múa), rất nhiều thần tiên đều đến sớm để chiếm vị trí tốt, chúng ta nếu đến muộn".

      "Có đẹp bẳng nàng ấy ?"-Thanh Ngưng vẫn động đậy

      "Ít nhất là nàng có linh hồn."

      Đại điện kim điêu ngọc thế đúng là phải ảo giác, các đình thai lầu các đều là nằm đó Vương Mẫu cùng Ngọc Đế dùng kim , ngọc , thủy tinh cùng trân trâu ở thế gian tỉ mỉ để xây thành.

      Thanh Ngưng tùy tiện tìm vị trí để ngồi, trước mắt đều là các bàn rượu được điêu long họa phượng (Vẽ rồng khắc phượng) cùng những chén rượu thủy tinh màu hổ phách, bày ra bàn là những trái đào tiên hồng sắc. Thanh Ngưng lắc đầu, cười khổ , cầm lấy chén rượu uống cạn hơi.

      Chúng thần tiên cao cao tại thượng nôi đây có nhìn đến khó khăn của phàm nhân nơi thế gian?

      Chúng thần tiên trò truyện vui vẻ mà dường như quyên mất tại thế gian chiến loạn ngừng, dân chúng trôi dạt khắp nơi.

      Vương Mẫu Nương Nương cũng có chút men say, cao giọng -"Hôm nay, người hiến vũ là người vừa mới được ban tiên – Y Vân Tiên Tử- kỹ thuật múa của nàng quả là thế gian hiếm có".

      Vừa dứt lời, thân ảnh màu trắng nhanh nhẹn bay đến, tay áo phiêu phiêu, dừng lại mặt hồ trước điện.

      Tiếng nhạc vang lên, nàng cũng tùy theo nhạc mà khởi vũ. Kỹ thuật cùng điệu nhảy điều đạt đến mức thượng thừa, ở giữa hồ nước hoa thủy tiên nở rộ làm cho nàng càng thánh khiết thanh cao

      Ở vị trí này, Thanh Ngưng có thể thấy được bộ dáng của nàng.

      nhìn theo bóng dáng nhắn mềm mại ấy như dường như cảm thấy quá giống tiếng đàn ưu thương, đơn của .

      Khi nàng xoay tròn, Thanh Ngưng thấy dung nhan tuyệt thế của nàng. chỉ có mỹ mà ánh mắt chính là ôn nhu như nước, khí chất như vậy chỉ có thể là tượng đất bỏ ở thế gian của .

      Tay nhàng phất cái, cây Ngũ Huyền cầm liền xuất bàn. Ngón tay thon dài khẽ gãy dây đàn. Bản Thiên vang cả Thiên đình. Điệu múa của Y Vân Tiên Tử kết hợp với tiếng đàn của tạo thành khúc vũ hoàn mỹ.

      Khi kết thúc, Y Vân tao nhã khom người hành lễ rồi nhanh nhẹn biến mất.

      hay ảo cũng ...

      "Qủa là tuyệt mỹ! Tuế Tinh chân quân – lâu nghe thấy tiếng đàn tuyệt mỹ của ngươi" – Vương Mẫu Nương cảm khái .

      -"Nương nương , thần có hơi chút say, hơn nữa đoạn tấu vừa rồi quá mức hao tổn tâm sức, có thể tha thứ cho thần lui xuống nghĩ ngơi ? – Thanh Ngưng cung kính đứng dậy tỉnh cầu.

      -"Được rồi, ngươi lui xuống " – Vương Mẫu nhìn Ngọc Đế rồi gật đầu đáp ứng

      Thanh Ngưng rời khỏi Kim Loan điện, đuổi theo Y Vân...

      Thân ảnh mê người xuất trước mắt , Thanh Ngưng có chút khẩn trương kêu lên –"Này này!"

      Y Vân tựa hồ có nghe, chần chừ trong chốc lát rồi lại tiếp tục về phía trước.

      -"Nàng thể nghe ta chuyện sao? – Nàng vĩnh viễn đều thể nghe được ta sao?" – Thanh Ngưng cao giọng quát làm cho Y Vân thể dừng bước

      -"Tinh quân, có chuyện gì sao?"-Nàng lạnh lùng hỏi lại.

      -"Ngươi sao?"

      -"Tiểu tiên phụng mệnh Vương Mẫu hiến vũ . Thỉnh Tinh quân chớ giống như Thiên Bồng Nguyên Soái năm đó rơi vào tình của hạ giới".

      Nghe nàng , hơi sửng sốt – "Nàng biết ta sao? Ta là Thanh Ngưng."

      -"Tiểu tiên biết, ngài là tinh quân, chúng thần đều coi trọng ngài nhưng có nghĩa là muốn làm gì cũng được?"

      -"Nàng tại sao có thể như vậy? Là ta tạo ra nàng, cho nàng linh hồn cùng sinh mệnh, sao có thể với ta như thế?" –Thanh Ngưng cầm tay nàng, ánh mắt tràn đầy đau khổ nhưng dung nhan của nàng vẫn như trước- lạnh băng như nước.

      Y Vân gãy tay , lùi về phía sau –"Tinh quân, ta là tinh linh chốn phàm trần, lấy linh khí của thiên địa, tinh hoa của nhật nguyệt ngàn năm tu luyện mà được ban tiên. Ta nghe hiểu những lời ngài "
      Thanh Ngưng đứng trước mặt nàng, ngăn cho nàng rời khỏi –"Tâm huyết của ta, chờ đợi của ta , tất cả chỉ để đổi lấy lạnh lùng của nàng sao?"

      -"Ngài nếu rời , ta cáo với Nương Nương!"-Y Vân lạnh lùng đáp.

      Thanh Ngưng kinh ngạc lui ra phía sau, nhìn theo bóng dáng nàng biến mất- Là nhìn lầm sao? Hay là ảo giác?

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 3 - TÂM

      Nhìn bóng dáng ưu thương của ngươi –tâm ta như như bị trăm vạn con kiến cào xé.

      Trăm ngàn năm qua, đau thương cùng đơn của chàng ta đều nhìn thấu, chàng có hiểu nỗi đau khổ của ta ???
      __________________________________

      Ngàn năm trước, chàng sáng tạo cho ta vẻ đẹp mỹ miều độc nhất vô nhị, dùng cả huyết và lệ của mình cho ta tâm hồn thánh khiết, nhưng chàng thể cho ta sinh mệnh....

      Ta chỉ có thể vĩnh viễn đứng nơi đó, mắt thể thấy, tai thể nghe , miệng thể ....

      Ta mơ hồ nghe thấy chàng chuyện cùng ta, mới đầu ta biết chàng cái gì nhưng lâu dần ta cũng hiểu, mỗi câu chàng ta đều hiểu; phải dùng tai mà là dùng tâm, dùng cả chính linh hồn của ta để nghe.

      Chàng hỏi ta là cái gì ? hỏi ta vì sao phàm nhân khi lại có thể sống chết màng.


      Ta nghe được, dùng tâm của ta cho chàng- "Ta mặc dù phải là nữ nhân kia, như nếu có có ngày như thế, ta cũng vì hạnh phúc của chàng mà hi sinh tất cả những gì của bản thân". Nhưng chàng nghe được, chàng có tai nên tâm thể nghe được lời của ta.

      vuốt ve của chàng, chàng ôm thân thể lạnh băng của ta làm cho ta cảm thấy ấm áp. Ta dùng tâm với càng –"Ta cũng rất hạnh phúc, cho dù vĩnh viễn chỉ là pho tượng nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh chàng ta đều cảm thấy mãn nguyện".

      Ta tin tưởng chàng cũng như ta, chỉ cần ta ở bên cạnh nghe chàng chuyện chàng cũng thấy hạnh phúc.

      Ta từng nghĩ chúng ta vĩnh viễn cũng thể chia lìa, đáng tiếc cuối cùng ta cũng phải xa chàng. Ta rơi xuống vách núi đen – tan xương nát thịt, linh hồn ta châm rãi phiêu tán theo cơn gió. Ta biết nếu ta biến mất, ta cũng rất khổ sở bởi vĩnh viễn về sau ta cũng thể cùng chàng làm bạn, thể lẳng lặng lắng nghe chàng tâm ....

      Trong khắc, ta hy vọng lời của Thái Bạch Tinh là –Nếu ta biến mất, đối với chàng chính là điều tốt.

      Ngay tại trong thế giới trống rỗng ấy, trận đau đớn nóng rực truyền đến tâm ta. Sau đó ta mới biết được đó chính là giọt lệ. Giọt lệ của chàng giúp ta bảo vệ nguyên thần, làm cho linh hồn ta bắt đầu hợp lại.

      Bất luận có bao nhiêu đau khổ, ta đều cố gắng hấp thụ tinh khí của vạn vật thiên địa hy vọng có thể tạo ra sinh mệnh cho bản thân. biết trải qua bao nhiêu năm, thân thể ta mới hồi phục như cũ chính là để bảo vệ hình tượng hoàn mỹ trong lòng chàng.

      Dẩn dần ta nghe thấy trái tim mình bắt đầu đập, thấy vẻ đẹp của thế gian có gì sánh được, nghe thấy tiếng chim, ngửi thấy hương hoa. Ta rất muốn nhìn thấy lại bộ dáng của chàng, muốn biết bộ dáng kim tướng ngọc chất của chàng là như thế nào -là tuổi trẻ tuấn lãng hay là tuổi già sức yếu.

      Cho dù chàng mang bất kì bộ dáng nào chăng nữa, thương cùng hoài niệm của ta đối với chàng mãi mãi thay đổi ....

      ********************************

      Sau hơn trăm năm , ta trở nên năng động nhưng vẫn chỉ ở sơn thủy tận tình vui đùa nhảy múa. Ta ngâm lên khúc nhạc mà chàng nhất, mỗi lần múa ta đều tưởng nhớ đến chàng.

      Ta ở phàm trần thế tục tìm kiếm thân ảnh của chàng, ngoại trừ thấy phàm nhân cung phụng tượng của chàng có gì cả.

      Phương pháp duy nhất để nhìn thấy được chàng cũng chỉ có đau khổ tu hành, chờ đợi đến ngày được ban tiên, lên Thiên đình gặp lại chàng.

      Ta quay lại Hoa sơn, quản ngại ngày đêm đều chú tâm khổ tu, hu vọng ta có khả năng tích thiện duyên, cầu thiện quả. Ta tin tưởng dù có mất bao lâu, ta nhất định cũng quay về bên cạnh chàng.

      Thiên luật – ta biết, thần tiên thể động tình. Ta hiểu điều đó, ta cũng muốn chàng vì ta mà động tâm, ta chỉ hy vọng có thể yên lặng như vậy nhìn chàng, dùng thân thể trường sinh bất tử giống chàng để vĩnh viễn làm bạn với chàng.

      Vất vả cũa ta quả uổng phí, tại Kim Loan đại điện, ta gặp chàng, ước nguyện của ta hoàn thành rồi.

      Thống khổ của chàng – ta có thể nhìn thấy , ta đem nó đặt trong lòng mà đau xót. Chàng cho ta linh hồn, cho ta mọi thứ, ta rất cảm kích càng – ta nguyện ý đổi tất cả mọi thứ của ta chỉ để có thể thầm lặng chàng.

      Ta thể để cho ngàn năm đạo hạnh của chàng bị phế bỏ, thể để chàng vì ta mà vạn kiếp bất phục.....

      ********************************

      Thanh Ngưng đột nhiên quay đầu, nhìn vào đôi mắt trong suốt của người đối diện.

      -"Ngươi như thế nào mà lại ở đây?"- nhìn thấy Y Vân cuống quýt cúi đầu, định nhanh chóng rời - liền chặng đường nàng.

      -"Vương Mẫu Nương Nương lệnh ta may cho người chiếc áo gấm, ta muốn chuẩn bị tơ vàng".

      -"Nàng tên Y Vân?"

      -"Là!"

      -"Nàng hình như rất sợ ta!" – Thanh Ngưng nhìn thấy nàng tránh xa . Trong mắt mọi hy vọng liền biến mất. nghĩ rằng Y Vân xuất ở gần Tuế Tinh cung có lẽ rằng nàng nhớ ra cái gì. Trong khắc, dường như cảm nhận được ánh mắt mê ly của nàng .. nguyên lai tất cả đều là ảo giác....

      "Là chán ghét." – Của nàng thanh ngân cao.

      Thanh Ngưng cố gắng kìm nén kích động, quan tâm đến Y Vân phản kháng liền kéo nàng của cung điện của mình.

      Cung điện này vẫn như cũ – chỗ trống kia đối với Y Vân vừa xa lạ mà quen thuộc. Nàng vẫn nghĩ Thanh Ngưng ở thiên giới là thần cai quản- giúp thế nhân thoát tục nên cung điện hẳn là phải như thi như họa, như mộng như ảo.... Nhưng hôm nay nàng mới biết toàn bộ đều trống rỗng...

      Thanh Ngưng buông tay nàng ra , sâu xa – "Ta chỉ hy vọng nàng có thể đứng trong này, có thể nghe ta lát được ?"

      Thanh Ngưng thấy nàng gật đầu, ánh mắt lại hướng về Hoa Sơn đỉnh.

      -"Chúng thần Thiên giới đều cung kính ta,chúng sinh thế gian đều vi tôn ta, bản thân ta còn biết rốt cục là mình tột cùng muốn cái gì. Ta từng nghĩ bản thân luôn vô độc cùng tịch mịch trải qua thời gian vô hạn này, cho đến khi nàng ấy xuất – làm ta thay đổi hết mọi thứ ...

      Đối với vi thần tiên có chuyện gì phải phí tâm phí sức như ta lần đầu dùng hết tâm quyết của mình kỳ chính là loại khái hoạt. Nhìn bản thân vất vả để đổi lấy thành tựu, lần đầu tiên ta cảm giác được hạnh phúc ...

      Ta mỗi ngày đều nhìn tâm huyết do chính mình làm ra, hưởng thụ cảm giác thành tựu. Tuy rằng ta biết nàng ấy nghe thấy, nhưng ta vẫn nguyện ý đem mọi chuyện của ta cho nàng ấy nghe.

      Ta xem nàng là tri kỉ, là người duy nhất trong thiên địa có thể hiểu được tâm tư ta, cũng là người duy nhất làm bạn với ta trong tam giới này.

      Dần dần ta quen với tồn tại của nàng, mỗi lần ta xuống thế gian đều sợ nàng lo lắng đơn, mỗi khi ta kể tình cho nàng ấy nghe ta đều đoán xem nàng ấy có vui vẻ hay , mỗi lần gặp được chuyện xưa cảm động ta đều chia sẻ cùng nàng ấy, thậm chí tát cả cái gì tốt đẹp cũng đều muốn cho nàng.... Đáng tiếc là nàng ấy có sinh mệnh, càng thể nào có được ....

      Nếu có ngày nàng ấy có thể với ta câu, cười với ta cái, ta nguyện ấy dùng mọi thứ để trao đổi....

      Tất cả những quyển sách của tam giới ta đều tra qua, ta còn ở trước Phật yên lặng vì nàng ấy mà khẩn cầu, hy vọng nàng có thể sinh mệnh, cho dù là phàm nhân cũng được. Đáng tiếc qua cả ngàn năm, nàng ấy vẫn đứng yên lặng trước ta ....

      Tuy rằng khát vọng của ta có cơ hội thành thực, nhưng ra cũng rất mãn nguyện. Chỉ cần nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta, mỗi ngày ta đều có thể nhìn thấy nàng tốt lắm rồi.

      Đáng tiếc ngay cả nguyện vọng ấy cũng thể thực , cho dù ta ngàn năm đạo hạnh, pháp lực sâu lường, nhưng khi nhìn thấy nàng ấy tan xương nát thịt.... ta cảm thấy bản thân mình bất lực....

      khắc trong cả ngàn năm qua lân đầu tiên ta thấu hiểu được tư vị tâm tư...

      Ta nghĩ năn tượng đất khác giống nàng, bở trong tâm ta vĩnh viễn ai có thể thay thế nàng ấy được . Ta tình nguyện mỗi ngày đều nhìn xuống Hoa Sơn đỉnh hoài niệm nàng, cũng muốn dùng tượng đất khác thay thế vị trí của nàng trong tim ta."

      nhìn Y Vân khuôn mặt chút biểu tình , nở nụ cười.

      -"Nàng rất giống nàng ấy, cũng có gì tổn hại khi nghe ta chuyện."

      "Ta phải nàng ta, ta cũng hiểu được điều ngươi là cái gì!"

      "Vì sao nàng cái gì cũng nhớ? Vì cái gì nàng có thể động, có thể cười,nhưng lại hoàn toàn quên ta."

      " phải. Với ta mà , ngươi chưa từng có tồn tại......"- Y Vân tinh tường xong, xoay người rời .

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 4 - HỒNG LOAN

      Gấm vóc trước mắt chất cao như núi, bàn tay mềm mại của Y Vân chút dừng lại – Nếu thần tiên có thể đổ máu y phục của nàng sớm nhuốm đầy huyết sắc (màu máu) – Nếu thần tiên có thể rơi lệ có lẽ trong tay nàng giờ thấm đầy nước mắt.

      "Ta xem nàng là tri kỉ, là người duy nhất trong thiên địa có thể hiểu được tâm tư ta, cũng là người duy nhất làm bạn với ta trong tam giới này...."

      "Nếu có ngày nàng ấy có thể với ta câu, cười với ta cái, ta nguyện ấy dùng mọi thứ để trao đổi...."

      "Vì sao nàng cái gì cũng nhớ? Vì cái gì nàng có thể động, có thể cười,nhưng lại hoàn toàn..."

      -" cần!" – Y Vân thống khổ che tai mình lại.

      Vì sao mà lời của Thanh Ngưng luôn vang lên bên tai nàng, mỗi lần đều như cào xé tâm can của nàng....

      -"Làm sao vậy? Ai dám chọc giận đến tiên tử xinh đẹp nhất thiên giới ?"- khuôn mặt tươi cười xuất trước mặt nàng – Là Thỏ Ngọc, nàng ta luôn lấy cớ là Quảng Hằng cung rất lạnh nên thích bay đến

      Thiên cung dạo chơi; hơn nữa lại rất thích cùng các tiên tử chuyện phiếm.

      -" có gì, chỉ là phàm nhân lại khẩn cầu gì đó thôi" – Y Vân xấu hổ cười.

      -"Phàm nhân lại khẩn cầu điều gì mà phiền đến ngươi thế? phải nam nữ si tình đấy chứ?" – Nàng ngồi bên cạnh Y Vân, bộ mặt tràn đầy biểu tình, thở dài – " hiểu tình thế gian là gì ? Cái gì động tâm hay động tâm ? hiểu thế nào là núi có thể dời, đất trời cũng có thể hợp! Ta sống trăm ngàn năm qua vẫn chưa nhìn thấy núi đổi , đất trời đổi thay! ra mỗi ngày đều thấy bọn họ tan rồi lại hợp".

      Y Vân cứ xem như có chuyện gì vẫn cười cười, tiếp tục dệt vải- Tình ? từng trải qua làm sao biết được thế nào là si mê cùng trầm luân.

      -"Ngươi biết ? Người sầu tư nhất chính là "Nguyệt Lão" , lần trước ta đến Hồng Loan cung, thấy điệu bộ phát sầu của đáng thương .. ha ha " – Thỏ Ngọc cười thôi.

      -"Nguyệt Lão –Chính là người cai quản nhân duyên thế gian – Hồng Loan Tinh Quân sao?"

      -"Đúng vậy! Chúng ta Hồng Loan cung chơi ." – Thỏ Ngọc vừa nhắc đến việc dạo chơi liền hứng thú thôi.

      -" được, ta còn có việc."

      -"Dệt cái gì, đống y phục đó đủ cho thiên thượng tiên tử mặc mấy trăm năm" – Nàng đoạt lấy gấm vóc từ trong tay Y Vân, để qua bên rồi hướng Hồng Loan cung bay đến...

      **************************

      Tường hồng , ngói xanh – Mây mù bên trong Hồng Loan cung như như , gốc cây cổ với vô số tơ hồng bay phấp phới. Kỳ , nơi này có trăng, mãi mãi chỉ là ban ngày.

      Y Vân định gõ cửa Thỏ Ngọc liền kéo tay nàng đẩy cửa mà vào.

      -"Như vậy tốt cho lắm!" – Y Vân nhớ khi ở thế gian,mỗi khi vào nhà người khác đều phải gõ cửa.

      -"Ngươi cho rằng đám người sống đến mấy ngàn tuổi như lão thần tiên còn tính toán chuyện có nên gõ cửa hay a ?Ngươi cứ nghĩ là bọn họ cũng quan tâm đến những chuyện phàm nhân này sao?".

      -Y Vân bất đắc dĩ lắc đầu. Đúng vậy, ở tiên giới này ai cố ý quan tâm những chuyện này, phàm là thần tiên mọi chuyện trong lòng đều như tấm gương phản chiếu ra ngoài!

      Trong Hồng Loan cung, nơi nào vách tường cũng tràn ngập hồng ngọc tỏa kim quang sán lạng. lão thần tiên khuôn mặt hiền hòa, chòm râu dài chấm đất ngồi hồng vách phía trước... thân thể bị đống văn thứ che mất phân nửa. Cầm sợi chỉ màu đỏ suy nghĩ sầu não.

      -"Lão tinh quân, lại có chuyện gì thông sao?"- Thỏ Ngọc lơ đễnh kéo tay Y Vân ngồi xuống bên cạnh .

      Nguyệt Lão đối với xuất của nàng cũng có chút kinh, sau đó lại cau mày nhìn chằm chằm vào vài cái tên tường – "Aiz .. là nam giải mà .. "

      -"Lại có nam nữ si tình sao? E rằng chỉ có ngài mới kiên nhẫn cùng phàm nhân dây dưa." – Thỏ Ngọc bỉu môi .

      -"Đúng vậy, lần này là Lạc Dự Minh, Lâm Tương Kiệt, Trương Kì Nhã , biết nên an bài như thế nào cho tốt đây" – Nguyệt Lão cảm thán .

      -"Có gì khó sao?" – Y Vân tò mò xen vào. Trong tư tưởng đơn thuần của nàng, chỉ cần là là hai người nhau đều trở nên thân thuộc, có gì khó nhọc đâu?

      -"Lạc Dự Minh này cả đời giết người vô sô, dương thọ chỉ có hai mươi lăm năm. Mà Lâm Tương Kiệt là người khiêm nhường, luôn làm người khác vui vẻ. Lâm Tương Kiệt cùng Trương Kì Nhã là thanh mai trúc mã. tại hai người này đều đối với Trương Kì Nhã nãy sinh tình ý, ta lại biết nên đem nhân duyên của Trương Kì Nhã giao cho ai mới tốt đây."

      -"Cứ tưởng gì, đương nhiên là Lâm Tương Kiệt, ngài xem dương thọ tám mươi đương nhiên có thể cùng Trương Kì Nhã bách niên giai lão , vĩnh kết đồng tâm"- Thỏ Ngọc chỉ vào Lâm Tương Kiệt, chút do dự .

      -"Ta cũng nghĩ vậy, nhưng là kiếp trước, Trương Kì Nhã cùng Lạc Dự Minh vốn là vợ chồng... Lạc Dự Minh chết trận nơi sa trường. Trương Kì Nhã cả đời đều hiếu kính với cha mẹ , chiếu cố nữ tử...
      Trước lúc lâm chung, nàng từng đứng trước miếu Nguyệt Lão khấn cầu, hy vọng kiếp sau có thể cùng Lạc Dự Minh tiếp tục duyên phận." – Nguyệt Lão khó xử nhìn vận mệnh của ba người bọn họ. –"Kiếp trước làm khổ cả đời Trương Kì Nhã, ta đành lòng làm cho nàng lại giẫm lên vết xe đổ ấy."

      -Y Vân sâu kín – "Nếu quả kiếp trước nàng thấy quá khổ hy vọng kiếp này có thể gặp lại . Tinh quân vì sao giúp nàng ta được toại nguyện."

      Nếu Nguyệt Lão tài cán có thể nối sợi chỉ cho nàng cùng Thanh Ngưng cho dù chỉ có ngày được làm vợ chồng cho dù có phải sống cở khổ suốt quãng đời còn lại nàng cũng cam tâm tình nguyện.

      -"Có điều ngươi biết, Lạc Dự Minh kiếp này tội ác ngập trời. Ta như thế nào có thể nhìn đạp hư nữ tử dịu dàng như vậy. là có lỗi .. có lỗi a!" – Nguyệt Lão cảm thán .

      -"Trong cuộc sống này có biết bao điều mà thần tiên chúng ta bất đắc dĩ cũng thể lý giải, đâu phải ai sinh ra cũng điều là ma quỷ, nếu như có nổi khổ riêng, ta tin tưởng bản tánh nhất định thiện lương....

      Huống chi , dù kết quả có thế nào đây cũng là con đường mà Trương Kì Nhã chọn , nàng ta nhất định hối hận"- Nếu là nàng , nàng cũng tuyệt đối hối hận.

      Nguyệt Lão nhìn lâu cái tên tường , rốt cục cũng thở dài – "Nghiệt duyên a! –Tất cả đều do tạo hóa định đoạt." – Sau đó Nguyệt Lão dùng bút son nhàng quét qua tên của Lạc Dự Minh cùng Trương Kì Nhã, kim quang lóe ra , hai cái tên liền biến mất sau đó.

      ************************

      Y Vân đứng trước trận gió mạt cùng hương thơm thổi đến. Nhìn thấy Thái Bạch Tinh trong đình viện chơi cờ mình, hao tổn tâm cơ nhìn tài nghệ của bản thân, nàng có chút do dự giọng kêu –

      "Tinh quân, tiểu tiên có vài vấn đề , có thể thỉnh giáo Tinh quân được ?".

      -"Mời ngồi" – Thái Bạch Tinh gật đầu.

      -"Vận mệnh của phàm nhân là do thần tiên trời ban cho, nhưng vì Thiên giới lại biến người thiện lương thành ma quỷ? "- Nàng lặng lẽ vào, cung kính đứng ở hành làng uốn lượn. Thái Bạch Tinh trả lời:

      -"Người biết đấy thôi, Thiên giới ba cho con người phải là vận mệnh cả đời họ. Mệnh của mỗi người đều do tiền sinh kiếp trước của quyết định, nếu là nghiệt kiếp này phải chịu nạn.

      Trong lúc đối mắt với kiếp nạn, nếu lựa chọn con đường nào đó hoàn toàn là lựa chon của .

      Chúng thần tiên cho dù tài cán cách mấy có thể giúp bọn họ giải ít kiếp nạn nhưng cũng thể nào thay đổi lựa chọn của bọn họ."

      -"Chúng ta chỉ có thể nhìn bọn họ xoay sở, nhiều lần trải qua đau khổ mà vẫn thờ ơ sao ? Nếu chúng thần tiên cái gì cũng thể làm làm sao vẫn còn muốn thống trị tam giới".

      Thái Bạch Tinh khiếp sợ ngẩng đầu, ánh mắt thăm dò dừng lại người nàng, hồi sau mới buông quân cờ trong tay – "Thanh Ngưng : sáng tạo ra thân thể ngươi nhưng cách nào cho ngươi linh hồn .. xem ra sai lầm rồi, chỉ có Thanh Ngưng mới có thể cho ngươi tâm hồn thiện lương như vậy."

      -"Hận ta năm đó đem ngươi bỏ vách núi cao vạn trượng sao?" – Thái Bạch Tinh thấy nàng trả lời, hỏi.

      Y Vân yên lặng lắc đầu, đối với ánh mắt có thể nhìn thấu tâm của thần tiên mà dối là ngu xuẩn.

      -"Vậy vì cái gì mà ngươi muốn quay lại thiên đình?"

      -"Ta quấy rầy chàng, ta ..." – Nàng định là nàng cho Thanh Ngưng biết tâm ý của nàng; nhưng chưa hết bị Thái Bạch Tinh cắt ngang.

      -"Ngươi nghĩ với đạo hạnh của , ngươi nghĩ có thể lừa bao lâu?".

      -"Ta..." – Đúng vậy, Thanh Ngưng phát giác được là vì nàng chưa từng nhiều quá câu trước mặt , nhưng sớm muộn gì cũng phát , nếu là Thanh Ngưng – như thế nào?

      Bên tai nàng lại vang lên lời của Thanh Ngưng - "Nếu có ngày nàng ấy có thể với ta câu, cười với ta cái, ta nguyện ấy dùng mọi thứ để trao đổi...." – Tâm khỏi rung rung.
      Thái Bạch Tinh thu hồi bàn cờ, đến gần nàng – "Nếu ngươi muốn biết vì sao phàm nhân lại phải trải qua đau khổ như thế chi bằng ngươi cứ hạ phàm tự mình nhìn xem"

      -"Nhưng nếu mình ta hạ phàm vi phạm Thiên Quy" – Y Vân vừa được ban tiên nên Thiên Luật nàng đều nhớ rất .

      -" mình hạ phàm đúng là vi phạm Thiên Quy, nhưng nếu có người hỗ trợ cùng hạ phàm được xem là làm việc thiện tích đức. Yên tâm, chưởng quản Nam Thiên Môn là Thanh Ngưng." – Tháo Bạch Tinh cười rồi rời .

      Nàng hiểu ám chỉ của Thái Bạch Tinh, mỗi lần có việc muốn hạ phàm đều phải có thủ dụ của Thanh Ngưng mới có thể qua Nam Thiên Môn rời Thiên đình, nếu chính là trái thiên luật.

      Cai quản Nam Thiên Môn chính là Thanh Ngưng, nếu nàng qua Nam Thiên Môn hạ phàm, Thanh Ngưng nhất định trừng phạt nàng.

      -"Thanh Ngưng... Thanh Ngưng" –Nàng thanh tên , loại đau đớn trong lòng bỗng xuất .

      Thế gian? Thái Bạch Tinh tột cùng là muốn nàng xem cái gì?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :