1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Thần ở phòng bên cạnh - Mèo Tứ Nhi (c108)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Nam Thần ở phòng bên cạnh
      [​IMG]

      Tác giả: Mèo Tứ Nhi

      Editor: Xamxam LQD

      Số chương: Hơn 300 chương (raw vẫn on going)

      Thể loại: đại, hài hước, phúc hắc

      Giới thiệu:
      Phòng bên cạnh chuyển tới mỹ nam kiêu ngạo, tự đại, IQ=max EQ=0. Ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt bị đưa vào đồn cảnh sát nên Tô Song Song quyết định thù này báo phải nữ tử, ngờ kế hoạch trả thù rất thuận lợi, thế nhưng lại " làm hỏng hôn của tôi nên phải dùng chính mình để đền."

      Lịch post: 1 chương/ngày.

      Mới tập tành edit mong bà con ủng hộ tý nèo!!!!​
      Last edited by a moderator: 19/11/15
      AELITA, Phong Vũ Yên, myuyen3 others thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 1: Kết thù lớn

      Editor: Xamxam

      Thời điểm Tô Song Song bị cảnh sát mang , ý nghĩ đầu tiên lên trong đầu chính là, nếu như lúc mở cửa ra ngẩng đầu lên tốt rồi, chỉ tiếc rằng bây giờ mới nhớ tới quá muộn. đời này bán loại thuốc hối hận.

      Tô Song Song quay đầu lại cố gắng trừng mắt cách hung tợn nhất liếc nhìn người đứng trước cửa phòng bên cạnh, nét mặt tên đầu sỏ của mọi chuyện vừa xảy ra có lấy chút biểu cảm. chỉ có thể oán giận rống lên câu: "Tốt nhất đừng chuyển nhà . Tôi tuyệt đối bỏ qua cho !"

      Trong lòng vô cùng bi phẫn nghĩ: " ta tuy rằng bề ngoài có phần đẹp trai, nhưng trong tiết trời cuối thu rồi còn khỏa thân, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, còn biết xấu hổ cố tình để lộ ra cơ bụng tám múi, vừa thấy biết phải là người tốt đẹp gì."

      Người con trai đứng ở cửa nghe tiếng động liền nhìn thoáng qua Tô Song Song, trong mắt mang theo vẻ lạnh nhạt, tỏ vẻ như nhìn kẻ ngốc, hơi nghi hoặc : "Là tự tiện xông vào nhà tôi, tại sao tôi phải chuyển nhà?"

      Tô Song Song nhất thời cảm thấy máu như nghẹn ở lồng ngực, khó khăn mới nôn ra, muốn lớn tiếng kêu câu: "Oan uổng!"

      Chuyện này mà lại tiếp, Tô Song Song đúng là kìm nén đến phát khóc, hai mươi năm qua đều sống cuộc sống an phận, ngờ lại tự dưng dính phải tên mặt lạnh bên trong nguy hiểm ngầm này.

      Nửa tiếng trước, vốn dĩ theo thói quen cứ thế cắm cúi về phía cửa phòng mình, đột nhiên cảm thấy ngứa ngứa mũi, liền hắt xì cái, khóe mắt vô tình liếc đến cửa phòng kế bên để mở, nhìn thấy chìa khóa vẫn còn cắm bên ngoài.

      Tô Song Song nhàng vuốt vuốt cái mũi của mình, nhìn nhìn bốn phía, tính toán trực tiếp mở cửa vào nhà, ngay lúc cái chìa khóa cắm vào cửa, đột nhiên phản ứng, có hàng xóm!

      Trong lòng nảy ra chủ ý liền lập tức bật người đứng lên: cách vách đưa đến hàng xóm mới, nên qua chào hỏi để hai bên cảm nhận được khí ấm áp như ở nhà, thể để người với người bị ngăn cách quanh năm bởi bức tường có sinh khí.

      Tô Song Song vừa nghĩ đến nửa năm nay phòng cách vách đều có người, biết đâu người vừa chuyển đến là em đáng , liền hưng phấn đẩy cửa vào, quên cả gõ cửa.

      mới vào, chợt nghe thấy bên trong có tiếng đẩy cửa, liền biết là có người ra, trong lòng vui vẻ, nhiệt tình lên tiếng chào hỏi trước: "Người mới đến, xin ....AAAAAAA!"

      Mới nửa, còn chưa kịp biểu lộ nhiệt tình trong lời , cảnh tượng trước mắt quá mức kích thích khiến thét ra tiếng chói tai, theo bản năng giơ hai tay lên che mắt mình. Ngay sau đó, năm ngón tay lại tách ra, hé lộ dần cảnh xuân phơi phới, nhịn được muốn nhìn chút.

      Cảnh tượng này quả thực rất rất kích thích, chàng đẹp trai từ trong phòng tắm ra, cả người chỉ quấn chiếc khăn tắm quanh hông, cơ bụng tám múi rắn chắc cứ thế lộ ra.

      Người con trai từ trong phòng tắm ra thấy Tô Song Song đứng ở cửa, môi mỏng khẽ nhếch lên, lông mày tuấn khẽ động, đôi mắt đào hoa cũng lộ ra chút phiền toái.

      Vuốt mớ tóc dài tán loạn trước trán, toàn thân bày ra bộ dáng đầy mị hoặc, vươn tay về phía sau chỉnh lại những lọn tóc còn ướt, mấy giọt nước chậm rãi trượt xuống phía dưới.

      Tô Song Song chỉ cảm thấy cả người nóng bừng lên, đưa bàn tay dời xuống dưới, vừa sờ lại rũ mắt xuống nhìn, tiếng thét chói tai vang vọng khắp nhà trọ, thế mà lại háo sắc chảy máu mũi. là tà ác quá !

      Sau đó, liền thấy chàng đẹp trai kia dùng cặp mắt đào hoa liếc nhìn mình cái, bàn tay nhanh chậm chính xác cầm lấy điện thoại riêng, bàn tay khác thong thả bấm từng chữ số: 110.
      (Tiếp)

      Ngay sau đó, Tô Song Song ngồi an vị tại sở cảnh sát chờ thẩm vấn.

      đem hết lời lẽ giải thích rằng mình bị oan, đợi đến khi xem lại băng ghi hình từ camera của khu nhà trọ, trong sạch của mới được chứng minh. Lúc về đến nhà là mười hai giờ hơn.

      Tô Song Song đứng ở hành lang, nhìn phòng bên cạnh đóng chặt cửa, vừa hít vào hơi sâu, ngay sau đó vọt tới trước cửa, dùng phương thức trực tiếp nhất cả hai tay hai chân đập cửa....

      Qua vài phút, cửa phòng bên cạnh mới mở ra, Tô Song Song bất ngờ kịp đề phòng, cánh tay vung ra, trực tiếp đánh vào bên má trái người đàn ông.

      khí xung quanh đột nhiên im lặng, người đàn ông vừa ra nghĩ tới bị tập kích như thế này, vẫn duy trì tư thế vừa bị đánh, nửa ngày trôi qua có phản ứng. Tô Song Song cảm thấy chính mình đều run lên, sợ đến ngây người, tay vẫn để ở giữa trung chưa kịp thu hồi lại.

      "Tôi .... Tôi .... Cái kia ....." Tô Song Song lúc đầu còn nổi giận đùng đùng, thế nhưng bây giờ nhìn nghiêng nửa bên mặt của người đàn ông nghiệt trước mắt, như bong bóng bị xì hơi, vô cùng lo lắng mãi nên lời.

      "Nếu là vì thu hút chú ý của tôi, tốt lắm, thành công rồi!" Người đàn ông đối diện đột nhiên quay sang, trong mắt tràn đầy vẻ kiên nhẫn.

      dùng bàn tay lau vết máu ở miệng, đồng thời tay kia phen giữ chặt cánh tay Tô Song Song mạnh mẽ kéo vào trong lồng ngực của mình.

      nghĩ tới mình chính là thiếu gia của tập đoàn Tần thị, trốn tới nơi địa phương bé này còn có phụ nữ bám theo đến tận cửa, là phiền!

      Tô Song Song bị đụng vào ngực trong nháy mắt, cảm giác chẳng khác nào đập vào tảng đá bình thường, đau đến nhíu mày, theo bản năng ngẩng lên nhìn . Ở khoảng cách gần thế này, nhìn được khuôn mặt tuy đầy tức giận nhưng vẫn rất hấp dẫn, nghĩ rằng biết có phải bản thân nằm mơ hay .

      cúi đầu trừng mắt nhìn người phụ nữ trong ngực mình, đôi mắt mang theo giận dữ chuyển thành kiên nhẫn, hơi dùng sức siết chặt cánh tay Tô Song Song, lạnh lùng nhìn : "Cần bao nhiêu tiền có thể biến mất khỏi tầm mắt tôi?"

      Vấn đề này nghiễm nhiên động chạm đến lòng tự trọng của Tô Song Song, cho dù não có chậm phản ứng thế nào cũng thể hiểu.

      dùng hết sức bình sinh đẩy ra, có lẽ do khí lực quá lớn, cả hai người đều bị đẩy lui về phía sau vài bước.

      "! ! đúng là bệnh thần kinh!" Cả cuộc đời chính là lần đầu tiên gặp phải người biết phân phải trái như thế, tức giận nửa ngày mới mắng ra câu.

      mới đầu có chút giật mình, nhưng ngay lập tức khôi phục lại bộ dáng thường ngày, từng bước về phía trước, dọa Tô Song Song sợ hãi cứ thế lui dần về phía sau, đề phòng nhìn .

      lười biếng dựa người vào khung cửa, cũng hề có động tác nào khác, chút để ý giương mắt nhìn , mười phần đều kiên nhẫn mở miệng: " lại, vậy muốn điều gì?"

      !!!!!!!!!! đúng là làm thể chịu đựng thêm được nữa, đối mặt với người đàn ông mặt dày biết xấu hổ thế này, Tô Song Song thể nhịn được.

      nhanh chóng chạy về phía phòng mình, dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa vào, ngay sau đó bưng chậu nước lạnh xông ra ngoài, lời cũng , trực tiếp hất lên người .

      Tiết trời cuối thu, cho dù là ở trong nhà, nhưng chậu nước lạnh này dội xuống cũng làm cho Tần Mặc cảm thấy cái lạnh thấu tâm gan. Tô Song Song tay cầm cái chậu , tay xoa xoa thắt lưng, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của , quần áo ướt sũng dán chặt vào người, trong lòng càng sảng khoái.

      nhếch miệng cười, đuôi mắt cong cong như vầng trăng non, thoạt nhìn cả người đều toát lên dáng vẻ khiến cho người khác thích, nhưng trong lời lại có chút khiêu khích: "Tự kỷ là bệnh nặng, phải chữa trị ngay lập tức. Hôm nay bản tiểu thư chữa trị miễn phí cho !"

      [Hết chương 1]
      huyenlaw68, Phong Vũ Yên, Mymeoww3 others thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 2:

      Mắt khẽ nheo lại, phiền toái vẫn che giấu ở đáy mắt nãy giờ vì bị dội nước lạnh mà ngần ngại để lộ ra, trong lòng lại nổi lên chút nghi hoặc, người phụ nữ này như thế nào đều quấn quýt lấy mà gây .

      cảm thấy nhất định là người của mấy đối thủ trong kinh doanh phái đến để tra tấn , hơn nữa tại đạt được mục đích, thành công chọc giận .

      Tô Song Song đầy kiêu ngạo qua, liếc liếc mắt chiêm ngưỡng người đàn ông trước mặt, mặc bộ quần áo ngủ màu trắng,dính sát vào cơ thể cường tráng. vừa mới lúc trước còn giống như tiểu bạch thỏ dễ bị người khác khi dễ bây giờ lại biến thành người đàn ông cao lớn, rắn rỏi, nhìn là biết chỉ cái phất tay cũng làm phải đau đớn.

      Song Song theo bản năng liền nuốt nước miếng cái, người đàn ông như vậy càng thêm gợi cảm trước mắt phụ nữ, phải cảnh giác được để thân thể hấp dẫn kia mê hoặc mình được.

      Ngay khi ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt , liền bắt gặp vẻ rét lạnh kiên nhẫn của , thậm chí rất tức giận. thực có chút tiền đồ nào mới thế hoảng sợ đến run người.

      Tô Song Song ngay lập tức bật người lại đem chậu nước ôm vào trong ngực, bày ra bộ dáng dám lại đây, tôi liền cùng liều mạng.

      "Này ... Đây đều là do gieo gió gặp bão!" Tô Song Song hét lên, sau đó như thỏ con nhanh chân chạy như điên về phòng, mạnh mẽ đóng cửa lại.

      gắt gao dựa người vào cửa, trong ngực vẫn còn ôm chậu nước, nghĩ đến ánh mắt của người kia rất dọa người giống như muốn đem mình ăn tươi nuốt sống.

      Vừa mới thở phào tưởng rằng mình vừa tránh được kiếp nạn, lại nghĩ đến người đàn ông kia chỉ có vẻ ngoài đẹp trai mà thôi, lòng dạ đúng là vô cùng hẹp hòi. Đến gần rạng sáng, lại lần nữa bị mang đến cục cảnh sát, trải qua đêm đầu tiên ngủ tại phòng giam của cục cảnh sát trong suốt hai mươi năm qua.

      Tô Song Song ngồi chồm hổm mặt đất, tay đưa qua đưa lại vẽ vòng tròn, đôi mắt đỏ hồng nhịn được cục tức này: "Tên cầm thú này! Thù này nhất định phải báo!"

      "Tô Song Song, em... Chị biết nên gì với em nữa! Bình thường em thông minh lắm mà?'' Chiến Hâm cũng chính là chị họ của Tô Song Song, vẻ mặt đầy giận dữ vừa vừa quở trách .

      Nhìn trang phục của Chiến Hâm có thể nhìn ra là đại diện của mẫu phụ nữ xinh đẹp, thành công. Bộ váy công sở bó sát làm tôn lên dáng người thon thả đầy quyến rũ, tóc ngắn mềm mại cộng thêm cặp kính gọng vàng hoàn mỹ.

      Chiến Hâm vốn là quản lý của Tập đoàn truyền thông Âu Dương. Từ khi mẹ của Tô Song Song qua đời hai năm trước, Chiến Hâm luôn hết lòng chăm sóc .

      Tô Song Song vân vê những nếp nhăn áo, gãi gãi đầu, giương đôi mắt cẩn thận nhìn người chị hơn mình đến mười tuổi, nghĩ lại cả đêm qua gây họa, càng nghĩ càng thấy chột dạ.

      "Rốt cuộc sao lại thế này?!" Chiến Hâm thấy Song Song lên tiếng, đột nhiên dừng bước, mạnh mẽ quay đầu lại chỉ tiếc rèn sắt thành thép đầy vẻ tức giận nhìn .

      "Này ... ra chính là em vô tình gõ cửa phòng bên cạnh, ngờ ta đột nhiên mở cửa nên lỡ tay cho ta cái tát. Chuyện tất cả đều là hiểu lầm thôi!" Song Song trong lòng tính toán cùng tên cầm thú kia giải quyết riêng, tất nhiên ra .

      " sao?" Chiến Hâm hơi hơi nheo mắt, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu nội tâm : "Nếu em dối, chị cho em biết tay!'' Lời vừa ra dày đặc hàm ý cảnh cáo.

      Tô Song Song dè dặt nuốt nước miếng cái, cẩn thận áp chế lại bất an trong lòng, giơ tay lên thề đầy vẻ chính nghĩa: " mà chị! Còn hơn cả việc em phải là đàn ông mà là phụ nữ!''

      Chiến Hâm bị hành động của chọc cười, thở dài cái, dịu dàng vươn tay chỉnh lại đầu tóc rối bời của Song Song lại nhịn được lo lắng dặn dò: "Nếu như có người làm khó em, nhất định phải cho chị biết, chị để ai bắt nạt em!"

      Song Song rất cảm kích người chị này, vậy mà ngay sau đó bàn tay của Chiến Hâm lại vò mạnh tóc , mọi xúc động trong nháy mắt đều tan biến, đầu óc ngay lập tức choáng váng khiến cho khóc ra nước mắt.

      Chiến Hâm liếc mắt cái cúi đầu nhìn Song Song, đẩy lại gọng kính, giọng đầy uy hiếp : "Nhớ kỹ đây! Có chuyện gì đừng có gạt tôi!''

      "Là!Là! Em nhớ kỹ rồi!" Song Song yếu đuối vuốt lại đầu tóc của mình, cúi đầu đầy vẻ ngoan ngoãn, trong lòng lại tính toán tìm cách nào thần biết quỷ hay trả thù tên cầm thú kia.

      Chiến Hâm thấy Song Song nghe lời trong lòng liền yên tâm, cúi đầu nhìn đồng hồ xác định đến thời gian dự cuộc họp, vội dặn dò câu: " Lát nữa chị còn có cuộc họp, em trở về tắm rửa cái , nếu thực có người bắt nạt em, phải cho chị biết đấy!"

      Chiến Hâm đợi Song Song gật đầu đáp ứng mới yên tâm xoay người, giẫm đôi giày cao gót mười phân Michael, tự tin sải bước lên xe, nhanh chóng rời .

      Song Song vừa thấy Chiến Hâm rồi, vội vàng về nhà, đến khi đứng trước cửa phòng lại trở nên lưỡng lự. Tên cầm thú ở bên cạnh biết lý này, hơi tý là báo cảnh sát. ngồi chồm hổm mặt đất, gãi gãi đầu, muốn đứng dậy đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa. vừa muốn chạy trốn liền thấy bóng ma u ám kia xuất trước mặt mình.

      Mấy phút trước, Song Song còn hứng trí bừng bừng tính toán trả thù , trong nháy mắt, nhiệt huyết kia như bị ném vào nước lạnh, lại còn là nước sắp đóng băng được rồi, liền cúi đầu giả chết.

      "Chắn đường". Thanh khàn khàn trầm thấp vừa vang lên này, Tô Song Song vô cùng quen thuộc, nhắm mắt, rụt cổ lại, tiếp tục giả chết.

      Tần Mặc cúi đầu nhìn người phụ nữ ngồi trước cửa phòng mình, lông mày nhăn lại thành đường, nhấc chân đẩy nàng qua bên.

      Tô Song Song nhất thời bất động, tuy rằng tại bộ dáng của nàng rất thê thảm nhưng ta cũng thể miệt thị như thế. Cư nhiên người có tổn thất gì nhưng cũng thể để dùng chân đẩy người như thế.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Tiếp

      "Đứng lại"

      Tô Song Song khẽ quát tiếng, người kia nghe thấy liền quay đầu, mang ánh nhìn đầy bất mãn đổ về phía . đứng bật dậy, hành động này quá đột ngột làm bị mất thăng bằng liền đổ người về phía trước, đầu đập vào cằm của cách vang dội.

      "A" kêu lên đầy đau đớn, nhanh chóng lùi lại vài bước, tay xoa xoa cái cằm bị đụng suýt nữa hỏng. chớp mắt, chân mày nhăn lại thành đường, vừa cúi đầu xuống trừng mắt nhìn Tô Song Song xoa xoa cái đầu của mình, nghiến răng : "Ngốc, rốt cuộc muốn làm gì đây?"

      Tô Song Song cảm giác đại não như bị chấn động, nhẫn nại kìm nén tức giận, ngẩng đầu đối diện với , vừa gầm tiếng: "Ngốc cái đầu nhà , bản tiểu thư đổi tên, ngồi đổi họ! Tô Song Song, mà còn gọi loạn, tôi cắn chết , cầm thú!"

      Tô Song Song nhanh quá nên , lại vừa bị va đập nên có chút choáng váng, thế nào nghe từ cuối "cầm thú" lại thành "Tần Mặc", vẻ mặt trở nên sắc bén trong nháy mắt.

      buông bàn tay xoa xoa cằm, lạnh lùng liếc nhìn , trong mắt mang theo đầy đủ tức giận, thế mà lại biết tên của , còn dối là có mục đích gì để tiếp cận ?

      cất giọng lạnh lùng: " ràng biết tên của tôi còn dám là tiếp cận tôi mà có mục đích gì sao?"

      Tô Song Song nghe vậy trong nháy mắt liền ngẩn người, ngẫm lại lời mình vừa , khi nào nhắc đến tên của chứ? ...

      Chương 3:

      rất nhanh liền hiểu ra vấn đề, Tô Song Song trợn trừng hai mắt, bất chấp cơn đau đầu hành hạ, giơ ngón tay chỉ về phía , ra sức nhịn cười dò xét hỏi: "Chẳng lẽ thực tên là cầm thú?"

      "??????????" tại mới nhận ra vừa rồi là mắng là cầm thú, hoàn toàn biết tên , khuôn mặt lại càng nhăn nhó.

      Tô Song Song nhìn dáng vẻ chết đứng được lời nào của Tần Mặc, càng nhịn được buồn cười, "phi" tiếng liền ôm bụng cười dữ dội, vừa cười vừa : "Tên là cầm thú sao?"

      Tần Mặc giơ tay khẽ vuốt trán, từ khi sinh ra đến giờ, trừ người họ và bạn bè của bên ngoài, chưa có người nào dám châm biếm và cười nhạo như trước mắt này. Tần Mặc thực có cách nào phản ứng lại.

      tại, ngay ở lúc này, lại bị người phụ nữ bề ngoài đầy vẻ lôi thôi, thoạt nhìn chắc chỉ số thông minh cũng có vấn đề châm biếm, cười nhạo cách vui vẻ như vậy, là tức muốn chết!

      "Tô Song Song?" Tần Mặc đột nhiên phát ra điều gì, vẻ mặt dần thư thái trở lại, sau đó cúi đầu nhìn chật vật vì buồn cười: "Tên này rất thích hợp với ."

      Tô Song Song hoàn toàn nghĩ tới tên cầm thú này vừa bị chế nhạo xong lại quay ra khen tên của , ngay lập tức dừng cười, vẻ mặt khó hiểu nhìn , nghĩ thầm biết có phải bị kích thích quá hay , liệu có nên tốt bụng gọi 120 cho ?

      Người đàn ông lên tiếng giải thích: ''Hai cái nhị, rất phù hợp với hành vi và tính cách trong con người , trước sau đều là nhị." (nhị = ngốc)

      Nghe thế, liền hít hơi sâu, chớp chớp cặp mắt to, giận dữ nhìn lại , Tô Song Song ra sức đè nén tâm tình kích động, ưỡn ngực, thẳng lưng, khẽ nhếch môi đầy trào phúng: "Tôi cho dù là nhị cũng tốt hơn là cầm thú!"

      Tần Mặc ngay lập tức nhíu mày, đau đớn ở cằm giảm nhiều, môi mỏng hé mở: "Tôi tên là Tần Mặc, phải là cầm thú. Tôi tự hỏi ngoài hành vi ngớ ngẩn của mình, phải chăng chỉ số thông minh của cũng có vấn đề?"

      Tô Song Song quả rất ngưỡng mộ tên cầm thú trước mắt này, hiếm khi mới gặp được người quá mức kiêu ngạo như thế, vội vàng chống hai tay lên eo, thẳng lưng ngẩng mặt đối diện . Chỉ tiếc là dù ngẩng thế nào, cũng thay đổi được chênh lệch chiều cao của hai người. vỗ vỗ bụi người, trừng mắt nhìn , bất đắc dĩ muốn giải thích chút về chuyện hôm trước:

      " Hôm qua là do tôi nhìn thấy chìa khóa cắm ngoài cửa nên mới tốt bụng vào đưa lại chìa khóa cho , nhưng lại lấy oán báo ân, đưa tôi vào đồn cảnh sát. Mau xin lỗi tôi , tôi tha thứ cho !"

      Tần Mặc nhìn , lạnh nhạt mở miệng: "Nếu như là người hoàn toàn bình thường, nhất định khi trả lại chìa khóa gõ cửa thông báo trước, đằng này lại cứ thế xông vào. Hành động chả giống ai này của chứng tỏ chính là người dị thường. Hay cách khác, chính là ăn trộm. Chỉ căn cứ vào hai điểm này thôi, tôi có đầy đủ lý do để báo cảnh sát, cho nên vì sao tôi phải xin lỗi ?"

      "!" Đúng là mỗi cầu đều làm tức chết, Tô Song Song cứng miệng, cắn cắn môi, trong đầu phân tích lại lời của , cảm thấy lời của chỗ nào cũng đều có lý, có cách nào phản bác, đúng là sơ suất gõ cửa trước khi vào. Thế nhưng tên cầm thú này, chỉ vì sai sót cỏn con như thế, lại mảy may suy nghĩ gì, lập tức đưa mình cho cảnh sát, cam lòng, dù biết thương hoa tiếc ngọc, ít nhất cũng nên nhắc nhở trước chứ.

      Tô Song Song cảm thấy và người đàn ông này cho dù tiếp cũng có hiệu quả, cần ở đây lãng phí thời gian với , liền trực tiếp xoay người về phòng.

      Vừa đóng cửa lại, lại day dứt yên: chẳng lẽ cứ thế bỏ qua cho , tức đến chết mất.

      Chỉ là ngày hôm qua phải ngồi cả đêm trong sở cảnh sát, giờ mệt mỏi rã rời. dụi dụi mắt, mặc dù muốn quên, nhưng cuộc sống đâu thể dừng lại, nên nghỉ ngơi tốt để còn đối phó với .

      Tô Song Song vẫn luôn tìm cơ hội để báo thù nhưng vẫn chưa có, nghĩ tới chiều tối ngày hôm đó, trời thương người tốt liền cho cơ hội hiếm có để trả thù.

      Lúc chiều tỉnh dậy, liền ra ngoài mua đồ ăn, an ủi tinh thần suy sụp đáng thương của mình. ngờ mới ra khỏi thang máy, liền trông thấy thân tây trang bảnh bao, dáng vẻ hết sức nghiêm túc, hình như có ý định đâu đó.

      Tô Song Song ngừng chớp mắt, đây đúng là cơ hội tuyệt vời để trả mối thâm thù với , chút nghĩ ngợi, ngay lập tức bám theo .

      phải bắt taxi theo , là đau lòng, nghĩ tới lại lại đến nơi xa như thế, tiền ăn cả tuần của đều dùng để trả tiền taxi rồi.

      chỉ vừa phân tâm than thở chút, vừa tỉnh lại liền thấy đâu, Tô Song Song vội vàng quay đầu tìm kiếm xung quanh, vừa quay đầu lại liền trông thấy , nhõm thở dài hơi, len lén theo.

      Tần Mặc đứng bên cánh cửa xoay của nhà hàng xa hoa, đột nhiên quay đầu lại làm Song Song giật mình, liền trốn sau cột điện cách đó xa, nơm nớp lo sợ có người vỗ mạnh lên vai .

      Tô Song Song sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, nhanh nhẹn lấy tay che miệng mới kịp phát ra tiếng thét. Ngay lúc ổn định lại tinh thần quay đầu lại trông thấy bác bên cạnh quầy báo, nghi hoặc nhìn : "Cháu , cháu lén lút làm gì thế?"

      " Cháu ...Cháu... Bác , bán cháu 3 tờ báo ạ!" nhanh trí rút ra mấy đồng tiền lẻ đưa cho bác , bác vừa thấy thế, ngay lập tức vui vẻ lấy báo đưa cho : "Bác vừa nhìn liền biết ngay cháu là người tốt mà. Cháu là cảnh sát sao, phá án bắt kẻ xấu đúng ? Yên tâm, bác với ai đâu!"

      Tô Song Song vội vàng vuốt cằm, lấy ngón tay đưa lên miệng làm bộ dạng được lên tiếng, sau đó đè thấp thanh : " Đúng vậy, bác , cháu muốn bắt kẻ xấu, bác thấy người đàn ông kia , là kẻ lừa đảo chuyên làm hại con nhà lành đấy!"

      Bác vừa nghe lại nhìn theo hướng chỉ, tấm tắc lắc đầu: "Mấy kẻ lừa đảo bây giờ đều đẹp mã như thế sao, cháu nhìn kìa, phải là lại lừa tốt nữa chứ?"

      Tô Song Song nghe thấy, liền quay đầu lại nhìn, hai mắt sáng lên, nhất thời kìm chế nổi buồn cười.

      ra Tần Mặc đúng là hẹn hò, ngay lập tức kế hoạch nảy ra trong đầu , để sống tốt, cũng đừng nghĩ để được thoải mái ...

      [Hết chương 3]



      Chương 4:

      Tần Mặc sóng vai cùng mỹ nữ vào nhà hàng vô cùng xa hoa. Mỹ nữ kia thân hình bốc lửa đầy quyến rũ, to chỗ cần to, bé chỗ cần bé, dù cho Song Song chỉ thấy được bóng lưng cũng đầy cảm giác ngưỡng mộ. chạy về phía nhà hàng với tinh thần chính nghĩa cao ngất, chỉ tiếc vừa mới tới cửa bị bảo vệ cản lại. Tô Song Song ngơ ngác hiểu, vội ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt to dò hỏi.

      Bảo vệ duy trì vẻ mặt lạnh lùng, tay cản Tô Song Song, ánh mắt quét lên người từ xuống dưới sau đó lại đưa mắt nhìn về phía bảng hiệu lấp lánh chói mắt của nhà hàng. Tô Song Song theo tầm mắt nhìn đến thấy có mấy chữ tiếng , nhíu mày suy nghĩ cuối cùng tìm được đáp án: Quần áo phù hợp, miễn vào.

      vội vàng cúi đầu nhìn lại bản thân mình, mở miệng hỏi lại bảo vệ: Quần áo của tôi đều sạch mà!". Bảo vệ vừa nghe lời này hình như còn kiên nhẫn giải thích, dùng giọng tiêu chuẩn đọc lại bảng hiệu lần, sau lại dùng Hán ngữ nghiêm túc : " phải quần áo sạch mà là phù hợp.''

      Tô Song Song nhất thời cảm giác mặt mình nóng lên, ngay lập tức bày ra dáng vẻ ủy khuất, đáng thương nhìn người bảo vệ: '' dạo phố, đột nhiên nhìn thấy bạn vào nhà hàng cùng với người đàn ông khác, còn có thể trở về nhà thay quần áo sao?''

      Tô Song Song vừa vừa đưa ngón tay chỉ về hướng Tần Mặc, bảo vệ nhìn theo cũng chỉ thấy bóng lưng của , lại nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh dán chặt vào người , nở nụ cười đầy mị hoặc, ai nhìn vào mà thấy gian tình chứ. Bảo vệ trong lòng khinh bỉ đôi nam nữ này, Tô Song Song chỉ vừa thấy nét thay đổi mặt bảo vệ ngay lập tức trưng ra vẻ mặt muốn khóc, khuôn mặt thanh tú đầy vẻ ủy khuất, đôi mắt to nhuộm đầy hơi nước. Bảo vệ nhìn thấy màn này cảm thấy như mình làm chuyện ác, giật giật khóe miệng, nhưng ngay giây phút lúng túng biết nên an ủi thế nào Song Song nhanh nhẹn lách người vào.

      Bảo vệ sợ đến trừng lớn hai mắt, vội vội vàng vàng chạy theo, ngờ chạy được đến chỗ Tần Mặc ôm lấy cánh tay , khóe mắt rưng rưng: "Tần Mặc, ngờ lại là kẻ vô tình bội nghĩa?''

      ''?" Tần Mặc nghe được thanh lập tức cúi đầu nhìn cánh tay bị ôm chặt, kẽ nhíu mày, lạnh nhạt nhìn , Tô Song Song bị ánh mắt đầy vẻ kiên nhẫn của nhìn có chút chột dạ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, khẽ hít ngụm khí: "có can đảm tất thành công", tinh thần lại hăng hái tràn đầy khí thế như trước.

      nuốt nước miếng, nhìn thẳng về phía người phụ nữ nóng bỏng vẫn còn chưa hết kinh ngạc kia, giây phút này Song Song thực kinh ngạc kém gì ta. này nhìn đằng trước rất xinh đẹp, bộ ngực cao vút sau lớp váy kia vừa gợi cảm lại đầy vẻ kiều mỵ, mỹ nhân vóc dáng cao gầy lại thêm đôi giày cao gót, so với Song Song cao hơn hẳn cái đầu. Song Song đột nhiên liếc nhìn Tần Mặc, người đàn ông này tính cách cao ngạo bại hoại vậy mà lại hẹn hò với mỹ nữ này, người phụ nữ trước mặt phải chịu ủy khuất rồi. Song Song cảm thấy mình nên làm người tốt cứu giúp xinh đẹp này, áy náy ban đầu hoàn toàn bị vứt bỏ, buông cánh tay Trầm Mặc, chuyển qua gắt gao ôm lấy lưng , ngay lập tức liền khóc nức nở: " thề cả đời đều ở bên em, tại sao bây giờ lại bội tình bạc nghĩa theo này, quên mất trong bụng em còn mang thai con của sao!"

      Tần Mặc vừa nghe thấy, khóe miệng liền co quắp chút, cúi đầu nhìn Song Song ôm lấy khóc, nước mũi đều vào áo , lông may chịu được nhíu lại càng sâu. chỉ muốn đẩy ra ngay lập tức nhưng Song Song lại sớm nhìn ra được ý định của , càng ôm chặt lấy thắt lưng rời.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      huyenlaw68Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      (Tiếp)

      Tô Song Song cứ như vậy bát nháo trận, mọi người dùng cơm trong đại sảnh đều hướng tầm mắt về phía bọn họ, Tần Mặc vội vàng xoay người mấy vòng, Song Song cũng xoay theo , trước sau như cũ, bám chặt rời, cứ thế hăng say khóc, tựa như Tần Mặc chính là Trần Thế Mỹ* tại.

      *Trần Thế Mỹ: ở đây ý Song Song coi Tần mặc như kẻ bội tình phản bội vợ con để theo vinh hoa phú quý.

      Mỹ nữ bên cạnh nhìn Tô Song Song, lại vô thức lấy tay xoắn xoắn lọn tóc dài của mình, nhìn bóng lưng của Tần Mặc, rốt cuộc cũng mở miệng, thanh mềm mại, cuối cùng phát ra như khiến người nghe thêm phần tê dại: ''Tần thiếu, đây là ... của ''

      Lời chỉ được nửa, trong mắt ta lại nổi lên tầng nghi hoặc, ánh mắt bất bình lại đầy ghét bỏ quét vòng qua người Tô Song Song rồi mới miễn cưỡng nhả ra vài chữ còn lại, vẫn cố tình dè dặt chút: "Bạn ?''

      ra từ lúc ta mở miệng, Tô Song Song bên vừa khóc lóc, bên vừa nhìn về phía ả, nhất thời cảm thấy vui khi bắt gặp vẻ ghét bỏ trong mắt ta. Chẳng hiểu sao trong thâm tâm nổi lên cảm giác ta cùng tên cầm thú này đôi trời sinh, lời đều độc ác, tự tin cách thái quá đến mức đáng ghét, đúng là biết xấu hổ!

      Tô Song Song mạnh mẽ hít vào hơi, sau đó hừ tiếng, hất cằm kiêu ngạo quát: "Cái gì mà là bạn ! Tôi là vị hôn thê của ấy! Vị hôn thê, hiểu ? Trong bụng tôi còn mang thai con của ấy!"

      Tô Song Song vừa vừa ưỡn cao bụng, hai tay vẫn như cũ ôm chặt lấy thắt lưng Tần Mặc.

      Chương 5:

      Bị Song Song ôm chặt lấy, thân thể Tần Mặc khẽ run lên, cúi đầu nhìn khóc lóc thảm thương đến nỗi toàn thân cũng trở nên run rẩy, đôi mắt nôn nóng ban đầu đột nhiên lóe sáng.

      Những lời Tô Song Song vừa thành công khiến mỹ nữ đứng đối diện thể nhịn thêm được nữa, cánh tay giơ lên đỡ lấy trán, đồng thời lùi về phía sau vài bước, ánh mắt đầy ủy khuất dâng lên tầng hơi nước: "Tần thiếu, những lời ta sao?''

      Tô Song Song quyết tâm quấy rối đến cùng, gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng của Tần Mặc, chỉ sợ mở miệng phản bác, ngay lập tức đoạt lấy lời : "! So với việc tôi phải là nam mà là nữ còn hơn!''

      Tô Song Song vừa khóc lóc vừa tìm cách đối phó, cố tình ra những từ ngữ cực kỳ ám muội. Mỹ nữ kia dường như nghe , sắc mặt tự nhiên lộ ra vài phần kinh ngạc, đưa ngón tay mảnh khảnh chỉ vào Tô Song Song, cau mày : " là ... đàn ông?"

      Ngay giây tiếp theo, ta ngẩng mặt nhìn Tần Mặc, khuôn mặt đầy vẻ cam lòng: "Tần thiếu, chẳng lẽ tin đồn thích phụ nữ là sao?''

      Tần Mặc là đau đầu với hai người phụ nữ trước mắt, suy nghĩ chút, dĩ nhiên hề chối bỏ mà lại ung dung gật đầu. Tô Song Song mở lớn hai mắt, vô cùng kinh hãi với tin tức này, suýt chút nữa buông lỏng cánh tay ôm lấy .

      Mỹ nữ nhìn Tần Mặc gật đầu thực chịu được nữa, lùi lại phía sau mấy bước liền, cả người dựa vào chiếc bàn bên cạnh mới có thể đứng vững.

      ta đưa ánh mắt u ám khó khăn lắm mới cầm cự được nước mắt : "Tần thiếu, em có chỗ nào chưa tốt. cứ , em cố gắng sửa lại."

      Nghe xong lời này, Tô Song Song cũng muốn động viên ta chút, nhưng Tần Mặc lại cau mày, hoàn toàn quan tâm đến ta. thực cảm thấy nơi này là ầm ĩ, mấy người ngồi dùng cơm ở xung quanh đều kích động đến mức đứng cả lên, còn có tiếng ai đó đè thấp giọng đầy nghi hoặc: ''Tần Thiếu?''

      Tần Mặc lập tức bắt lấy cánh tay của Tô Song Song bám lấy người mình, dùng sức cái, đem kéo xuống, Tô Song Song ra sớm cảm thấy mục tiêu của mình đạt được rồi, lại vì khóc lâu mà giờ đầu choáng mắt hoa, hai chân như nhũn ra, trong thâm tâm thầm tính toán tìm cơ hội thích hợp rút lui, như vậy có thể chứng kiến Tần Mặc gặp họa rồi.


      (Tiếp)

      Tần Mặc vừa tránh khỏi người , Song Song ngay lập tức định giả bộ bước lùi vài bước rồi sau đó làm bộ đáng thương nhanh chóng rút . Thế nhưng Tần Mặc để cho cơ hội nhoi nào, liền bắt được cánh tay , trực tiếp kéo ra ngoài.

      Tô Song Song nhất thời hiểu chuyện gì xảy ra, ta sao lại để mặc kia mà kéo nàng bỏ làm gì, trong lòng bất chợt lo sợ vì thẹn quá hóa giận nên muốn trả thù , nhớ lại mấy lần trước đại chiến với Tề Mặc, lại nghĩ đến tính cách cầm thú của , hẳn là rất có thể như vậy mà.

      càng nghĩ càng thấy lo lắng, nhịn được ra sức giãy giụa, chỉ tiếc lại được với sức lực của Tần Mặc, vẫn là bộ dáng lười biếng như thế, thản nhiên giữ lấy cánh tay , cần dùng quá nhiều sức lực khiến thể thoát ra.

      ''Tần thiếu, thể như vậy ..." Mỹ nữ kia dường như vô cùng bất đắc dĩ, thấy Tần Mặc kéo Tô Song Song ra ngoài, cũng trực tiếp theo. ta do dự chút mới kéo cánh tay , Tần Mặc dừng bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn chỗ cánh tay vừa bị kéo, trong mắt tràn đầy vẻ kiên nhẫn.

      kia đối diện với ánh mắt của Tần Mặc ngay lập tức co người lại, giây tiếp theo biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt ủy khuất nhìn , nước mắt cứ thế giàn giụa chảy ra.

      Tô Song Song trong lòng hoàn toàn bội phục ta, cảm xúc của ta thay đổi còn nhanh hơn chong chóng, chỉ là Song Song cảm thấy ta có chút quen mắt nhưng nghĩ mãi vẫn nhớ ra thấy ở đâu.

      " thấy rồi đấy, ấy là ..." Tần Mặc dừng chút, dường như suy nghĩ để tìm từ diễn đạt cho đúng. Tô Song Song nhìn bộ dáng của mỹ nữ kia, biết mình đùa hơi quá, muốn giải thích chút đúng lúc này, Tần Mặc lại mở miệng: "Vị hôn thê ... của tôi. Nên hiểu rồi đấy."

      Mỹ nữ nghe Tần Mặc vậy, nước mắt quả thực kìm được nữa, nhìn về phía Tô Song Song rất cam lòng. Tần Mặc thế mà lại giống như tên đầu gỗ, mặt chẳng có cảm xúc gì, nếu quen biết , Tô Song Song còn tưởng cơ mặt của bị tê liệt rồi. nấn ná quá lâu, Tần Mặc trực tiếp quay đầu kéo Tô Song Song rời , chỉ để lại câu: "Đừng để ông tôi biết tôi ở đây."

      xong, bất chấp mỹ nữ kia khóc thương tâm thế nào, cứ thế bước chỉ để lại bóng lưng lạnh lùng. Tô Song Song đành lòng, đột nhiên thay đổi suy nghĩ, tên cầm thú này lúc đầu chắc chắn là muốn tìm cớ đá kia, vốn muốn chạy đến quấy rối, thế nào lại thành giúp ta. Tô Song Song đúng là thể chấp nhận được này.

      vừa muốn giãy giụa, Tần Mặc liền trưng ra mặt lạnh liếc nhìn cái, đầy vẻ kiên nhẫn : "Nếu như lại muốn đến đồn cảnh sát uống trà, cứ việc quay đầu lại."

      Tô Song Song rất muốn hét lớn lên: "Đến cái đầu nhà !", nhưng kịch liệt đấu tranh hồi, rất có tiền đồ lại cúi đầu, ngoan ngoãn để mặc kéo ra ngoài. Đáng buồn nhất là lúc qua cửa, bảo vệ còn giơ ngón tay cái về phía , vẻ mặt đầy thán phục, tâm trạng như bi phẫn gấp đôi.

      ban đầu là muốn quấy rối, ai có thể cho biết là chuyện gì xảy ra , tại sao kết quả lại thành giúp tên cầm thú này chứ?

      Tô Song Song phản kháng, bị Tần Mặc đẩy vào xe, nghĩ nên giãy dụa chút để ngồi ghế sau, còn chưa kịp làm gì, bị Tần Mặc nhìn thấu, ánh mắt uy hiếp liếc qua, lạnh lùng tỏ ý cảnh cáo.

      Tô Song Song nhất thời hoảng sợ, ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ, còn biết tự giác cài dây an toàn lại. Tần Mặc ngồi vào ghế lái rồi khởi động xe rời , Tô Song Song bất an nhìn thoáng qua Tần Mặc nãy giờ luôn im lặng trầm tĩnh, sắc mặt có biểu gì, trong lòng càng thêm lo lắng.

      "Cái kia ... Nếu tôi vừa rồi mình nhận lầm người, có tin ? Tôi cũng có người bạn tên là Tần Mặc, nhìn qua khá giống ..." Tô Song Song cảm thấy mình dối chẳng chuyên nghiệp chút nào nhưng trong lòng vẫn ôm chút hi vọng, biết đâu ta lại tin lời .

      "Ha" nghĩ tới Tần Mặc lên tiếng, Tô Song Song ngay lập tức trung ra vẻ mặt vui sướng quay đầu nhìn , trong mắt lộ ra xúc động khó kìm nén.

      " mang thai con của tôi?" Tần Mặc tiếp, thiếu chút nữa làm nghẹn chết, Tô Song Song cố nặn ra nụ cười gượng gạo, tận lực lắc đầu:

      "Sao có thể ... Là tôi nhất thời nhầm"

      Từ khi chạm trán đến giờ, tính cả lần này mới giao chiến được ba lần, tay còn chưa được nắm qua, làm sao có con được chứ.

      [Hết chương 5]
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :