1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

NĂM NĂM SAU GIÀNH EM TRỞ VỀ - AN TĨNH (15C + PN - HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      NĂM NĂM SAU GIÀNH EM TRỞ VỀ

      [​IMG]

      Tác giả: An Tĩnh

      Convertor: Ngocquynh520

      Editor: lyly

      Thể loại: Ngôn tình đại, He

      Số chương: 15 + ngoại truyện

      Nguồn: ***************.com


      Giới thiệu
      Người phụ nữ dịu dàng, tính tình ngượng ngùng, nhưng khi lại rất lòng

      Người đàn ông cường thế , bá đạo, cho phép con mồi có cơ hội chống cự

      Đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai vô số, nhưng Đinh Chấn, chỉ đẹp trai mà còn giỏi về thư pháp( hửm hửm chả liên quan j nha = =!)

      Đàn ông có chút tiền như thế nào, Đinh Chấn chỉ có tiền, mà còn cực kỳ thích quăng tiền Quan trọng nhất là Đinh Chấn quan tâm, kết giao bạn , bởi vì

      Trước giờ đối với tình đều khinh thường thèm nhìn đến.

      Nhưng mà tại sao lại đuổi theo phù dâu Nhìn người đàn ông độc thân kỳ lạ biết tại sao lại thay đổi tính tình

      Ngay trước hôn lễ của bạn tốt, đợi đến năm năm để bản thân mạnh mẽ sau đó mang Mật Nhi

      Điền Mật Nhi hiểu, năm năm trước Đinh Chấn thích, năm năm sau lại tỏ ra rất thích thú chỉ bắt cóc thuê phòng, trực tiếp nhào đến ăn vào bụng mà cần hỏi

      Còn ăn đến tận xương tủy, nửa dụ dỗ ép đến sống chung với .

      giường nghe lời lần lần, liền ăn lần

      Chỉ là đối với ham muốn mãnh liệt của Đinh Chấn, người nhát gan như Điền Mật bị dọa đến người mền nhũn.

      Mặc kệ xoa xoa, nắn nắn, gặm nhấm ngừng.....

      Ai biết, hàng đêm nhiệt tình như vậy nhưng vẫn hoài nghi còn thừa tinh lực mà nuôi Tiểu Tam( tình nhân)

      Rất tốt! Tốt vô cùng ! Đối mặt với bộ dáng mơ mơ hồ hồ như năm năm trước của

      quyết định, làm , làm tới cùng, đầu tiên là lấy về sau đó tiếp tục giày vò
      tart_trungHoa Hong Xanh _16 thích bài này.

    2. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Editor: lyly

      CHƯƠNG 1

      "Điền Mật, cậu còn xoay tới xoay lui tới chừng nào mới chịu ra ngoài?", dâu xinh đẹp, khuôn mặt nhắn tinh xảo, nhưng vẻ mặt lại mang vẻ hung dữ, đứng trước cửa phòng, chân nhịn được gõ gõ xuống mặt đất: "Cậu ở bên trong nửa tiếng rồi, tiệc cưới của tớ sắp trễ, trách nhiệm do cậu gánh hết đó"

      "Tớ, có ý đó....".

      Bị dọa cho sợ hãi mà trong phòng ngay lập tức phải mở cửa, vội vàng giải thích.

      "Ừm, ánh mắt tớ quả nhiên sai, quần áo vô cùng đẹp".

      Nhìn bạn tốt mặc bộ lễ phục bó sát, lộ ra đường cong xinh đẹp, cùng với da thịt trắng nõn tì vết, cùng là con , cũng nhịn được chảy nước miếng.

      "Này, Tiểu Tuệ......nước miếng.... ....."

      Văn Thanh Tuệ ngờ mình chảy nước miếng, vội vàng rút ra khăn giấy, cẩn thận lau khóe miệng, để tránh phải trang điểm lần nữa.

      "Tiểu Tuệ, tớ phải mặc bộ này á? Có chút được tự nhiên cho lắm".

      Chưa bao giờ mặc đồ như vậy, Điền Mật nhịn được nghĩ phải lấy áo khoác che phần da thịt bị lộ ra ngoài.

      " cho phéo mặc". dâu hung dữ lớn tiếng ra lệnh, thuận tay giật lấy áo khoác của Điền Mật ném ra xa, xa đến nỗi để thể lấy được: "Điền Mật, nếu như cậu dám mặc áo khoác, tớ để cho cậu lộ càng nhiều hơn nữa, hiểu chưa?"

      Điền Mật Nhi gật đầu liên tục, chỉ là ngờ, từ trung học đến giờ, tình cảm của hai người vẫn tốt, chưa bao giờ tách ra Vừa nghĩ tới hôm nay người bạn tốt này lấy chồng, phải bắt đầu cuộc sống khác trước, hốc mắt Điền Mật Nhi nhịn được rơi lệ.

      " yên lành, cậu khóc cái gì?" biết được bạn tốt nghĩ gì, Văn Thanh Tuệ cũng nhanh chóng rơm rớm nước mắt, nhưng vì muốn ngồi thêm canh giờ nữa trang điểm lại, tuyệt đối thể khóc.

      "Tiểu Tuệ, tớ rất nhớ cậu". nhịn được nữa, Mật nhi liền nhào tới ôm lấy người chị em bằng hữu tốt nhất của mình.

      "Hừm, cậu còn dám , hồi trước đến nước Mĩ, ngay cả cuộc điện thoại cũng gọi về, nếu khôn phải ba tớ liên lạc với dì Liên, tớ chẳng biết cậu tỉnh, hừm, đáng ghét mà"

      "Tớ cũng biết tại sao vừa đến Mĩ, tất cả liền thay đổi, ràng tớ còn tưởng rằng mình cả đời phải nằm giường, sống đời sống thực vật rồi".

      Cuộc đời kỳ diệu, ngay cả cũng thể ngờ được.

      "Thôi, tại cậu bình thường là tốt rồi". Nhanh chóng bước đến ôm lấy thân thể mềm nhũn của bạn tốt: "Này cậu chăm sóc da như thế nào vậy, tại sao lại trơn mượt như vậy? Cùng năm đó hoàn toàn giống nhau, khiến người ta muốn sờ mãi thôi." Bàn tay bé của sắc nữ, sờ mó sỗ sàng da thịt của "còn nữa, ngực của cậu xảy ra chuyện gì? Nó ít nhất cũng cỡ D chứ?"

      "Tiểu Tuệ". Điền Mật nhi cả kinh bắt được bàn tay của sắc nữ, để cho giở trò ấn ấn ngực mình.

      "Chỉ đùa chút thôi mà, cậu làm gì khẩn trương vậy?"

      'Nhưng mà vẻ mặt cậu.....giống như rất tiếc hận....'. Câu này Mật Nhi chỉ trong lòng thôi: "Được rồi, đến giờ rồi, cậu ra đón khách chứ?"

      Họ tại ở trong phòng của khách sạn xa hoa, tiệc cưới của Văn Thanh Tuệ cùng Thuộc Chí Dương cử hành ở đây

      " ngờ cậu cuối cùng cũng ở chung chỗ với A Dương".

      Nhơ tới đoạn tình cảm quanh co của bạn tốt, Mật Nhi khó nén vui sướng cùng với thỏa mãn

      "Nếu như ấy cầu hôn tớ trước mặt nhiều người như vậy, buộc tớ đồng ý lời cầu hôn, tớ còn lâu mới lấy ấy sớm vậy"

      Mặc dù miệng cậu ấy thế nhưng Mật Nhi nhìn vào mắt cậu ấy thấy được niềm hạnh phúc ngập tràn, khiến vô cùng hâm mộ "Tiểu Tuệ, cậu phải hạnh phúc đó". Nắm bàn tay của bạn tốt, , trong giọng hoàn toàn là lời chúc phúc

      "Cám ơn". Văn Thanh Tuệ rộng rãi tiếp nhận: "Mật Nhi , cậu cũng hạnh phúc"

      Điền Mật Nhi cười khẽ tiếng: "Có ai lại thích tớ chứ, thông minh, lại nhát gan giống người bình thường"

      "Mật Nhi".

      Văn Thanh Tuệ rất vui khi nghe bạn tốt về bản thân như vậy

      " sao, sao". Điền Mật Nhi nhanh chóng cười cười, cần cùng Thanh Tuệ phản bác, chỉ là đáy lòng cũng biết mình thông minh, lại nhát gan đó đều là có ý chê bai mình

      "Mật Nhi, lần này trở về, ở lại đây được ? Dù sao cậu cũng từ chức, cần trở về Mĩ nữa . phải cậu muốn mở tiệm bánh ngọt sao, cậu ở lại đây tớ mở giúp cậu, có đủ mọi thứ cho cậu ăn nha"

      " ra tớ cũng có nghĩ đến, những năm gần đây tớ cũng có suy nghĩ này, hơn nữa tớ còn biết người bạn, cậu ấy cũng muốn tìm người hợp tác mở của hàng bánh ngọt, lần này trở về tớ cũng định cùng cậu ấy bàn bạc chuyện này"

      Vừa nghĩ tới ước mơ của mình trở thành , trong mắt tràn ngập ngọt nào, nở nụ cười đáng , khiến cho gương mặt giống như có phép thuật, tỏa ra ánh sáng vô cùng xinh đẹp

      "Tới trước nha, tớ cũng muốn làm bà chủ, tớ cũng giúp cậu đâu, tớ chỉ biết ăn thôi". Muốn giúp làm bánh ngọt, thể giúp gì nha, năng lực của bản thân mình thôi

      "Được". Mật Nhi gật đầu cười cái, hề có chút dị nghị Hai người nhìn nhau cười, muốn thêm cánh cửa đột nhiên mở ra, những dâu phụ khác nối đuôi nhau vào

      "Chị Tuệ, rể đến". Đàm Y Nguyên mặc váy khả ái, hưng phấn dí dỏm : "A, Mật Nhi, chị đẹp đó! Chị chăm sóc da như thế nào vậy? là trắng mịn nha". Bàn tay bé lại duỗi ra sờ sờ Mật Nhi có chút lúng túng mở miệng:

      "A Dương phải tới rồi sao? Chúng ta nhanh nhanh ra ngoài, nên để cho bọn họ chờ lâu". có thói quen bị người khác sờ tới sờ lui Có chút tiếc rẻ thu tay lại.

      Đàm Y Nguyên cung kính chạy đến bên dâu bên cạnh, như tỳ nữ trung thành, đưa tay bé nâng nâng tà váy cưới nặng nề của Văn Thanh Tuệ lên.

      Điền Mật Nhi thân là dâu phụ chính, liền giúp Văn Thanh Tuệ sửa sang lại tà váy, phải khiến dâu đẹp nhất trong mắt chú rể, mặc dù bọn họ sáng nay mới gặp xong, nhưng muốn cho Thuộc Chí Dương nhìn thấy Thanh Tuệ xinh đẹp, phải khiến cho cậu ấy càng Văn Thanh Tuệ nhiều hơn, Khi thấy chú rể nhìn dâu với ánh mắt kinh ngạc trong lòng dâng lên chút thỏa mãn, còn chút hâm mộ, khi nào mới có thể gặp người đàn ông lòng với mình, cùng nhau tiến vào giáo đường cùng nhau sinh con dưỡng cái đây?

      Sợ là, có khả năng Làm phù dâu, tuyệt đối phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa còn vô cùng mệt mỏi theo bạn tốt lần lượt đến từng bàn chào hỏi, có nhiều người hề biết, nhưng vì lễ phép nên phải mỉm cười chào hỏi ngờ lại có người hỏi han, muốn xin số điện thoại của cực kỳ kinh ngạc, nghĩ mình được hoan nghênh như vậy, nhưng khi cảm thấy đối phương cứ nhìn chằm chằm vào ngực mình, ấn tượng tốt nhất thời biến mất, rất muốn lấy tay che ngực mình lại

      " Trần.... ....".

      muốn đánh gãy lời của ta, người đàn ông tự đại này thao thao bất tuyệt giới thiệu về mình, hề để ý đến , cắm đầu cắm cổ tiếp tục Ông trời, có phải nghe được ta muốn cùng sinh mấy đứa bé sau khi cưới?

      lạc hậu, hay thế giới này biến đổi quá nhanh? Bọn họ mới lần đầu gặp mặt, mà ta chuyện sinh con rồi? muốn tìm kiếm vị trí của Thanh Tuệ, nhưng lại thấy đâu , gấp đến độ muốn khóc

      "Tôi...". thử lần nữa mở miệng, nhưng người đàn ông trước mặt đột nhiên cầm tay chịu buông: " Trần, mời để.... ......"

      "Mật Nhi ra em ở đây". Lời cự tuyệt của bị giọng phía sau chặn lại, giây sau, được người giải cứu, cả người bị kéo vào lồng ngực ấm áp ở phía sau Giọng này, giống như từng quen biết.

      ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao hơn mình cả cái đầu bên cạnh, nhanh chóng nhận ra người đàn ông ôm mình là ai, mà đồng thời trận xấu hổ cùng lúng túng theo đó mà đến

      " là ai?" thấy đối phương thân mật ôm người phụ nữ mình vừa gặp , Trần muốn duy trì phong độ tốt đẹp nhưng lại làm được

      "Tôi?" Đinh Chấn cười lên, bày ra bộ dạng quý công tử tao nhã:" Tôi, là chồng chưa cưới của Mật Nhi, Tôi họ Đinh, là Tổng biên tập nhà xuất bản Thịnh Triều, chào "

      Chồng chưa cưới! trợn tròn mắt, thể tin ta lại dối trắng trợn như vậy Nhìn phản ứng của họ Trần kia, liền hiểu được thiện ý của lời láo này Trần lập tức đổi vẻ mặt từ bất mãn sang kinh ngạc, ta vươn tay:

      " ra tổng biên tập Thịnh Triều lại trẻ như vậy. Xin chào, tôi là độc giả trung thành , mỗi chương viết tôi đều xem, nhìn phân tích tình hình thị trường chứng khoán vô cùng tỷ mỉ, tôi bội phục "

      "Cảm ơn, tôi cũng chỉ hiểu sơ sơ mà thôi, quá khen rồi". Đinh Chấn lập tức đưa tay ra bắt sau đó buông ra

      "Vừa rồi xin lỗi, biết ấy là vợ chưa cưới của , Điền may mắn có người chồn chưa cưới tài hoa như vậy". Trong mắt họ Trần vừa có tiếc hận nhưng nhanh chóng tràn đầy chúc phúc: "Được rồi, tôi mới nhìn thấy người quen, tôi cản trở hai vị nữa"

      " thong thả". Đưa mắt nhìn người vừa rời , Đinh Chấn cúi xuống, nhìn khuôn mặt nhắn mà nhớ nhung lâu: "Mật nhi, bao lâu rồi chúng ta gặp?" hỏi, giọng cực kỳ ôn hòa êm ái

      , giống như trong trí nhớ của vậy Chóp mũi có trận chua xót, cố gắng ép mình nặn ra nụ cười nhạt, muốn mình phải nhớ lại chuyện hai người chia tay nhiều năm qua, cũng muốn xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra

      "Tôi cũng nhớ lắm. Tóm lại lâu gặp". nhàng, nhưng nụ cười của có chút cứng nhắc

      " lại nhớ ràng". Môi khẽ nở nụ cười, chậm rãi cúi xuống, vào tai , giống như thầm: "mỗi ngày đều đếm"

      "......".

      hiểu những lời này là có ý gì, chẳng qua cảm thấy giờ phút này hai người áp sát quá gần, giống như bạn bè lâu gặp được tự nhiên lui về phía sau, nhưng cánh tay của từ lúc nào vòng qua hông , gây trở ngại cho việc cách xa của Con mắt mở to kinh hoàng, hiểu nhìn về phía , chỉ thấy gương mặt vẫn lên nụ cười nhạt như cũ, giống như 'Sắc lang' phải là muốn trước công chúng cùng lôi lôi kéo kéo như vậy quá khó coi nên muốn với :

      "Như vậy khó coi, ....buông tôi ra trước".

      Tư thế của giống như muốn ôm lấy , mắt thấy càng ngày càng nhiều người đến gần, bị tư thế của gây chú ý, hơn nữa hôm nay lại là phụ dâu, như vậy càng khiến người ta ghé mắt xem

      "Buông em ra, em lập tức chạy mất, đoán sai chứ?" thấy vẻ mặt chột dạ của , biết rằng đoán sai: "Mật nhi, muốn buông, chờ mong ngày này lâu em biết ?"

      Nhịp tim đột nhiên tăng tốc, muốn nghĩ tý tứ trong lời của , sợ hãi, sợ mình nghĩ quá nhiều, chỉ là thái độ của vô cùng mập mờ, khiến người khác thể hiểu lầm Tư thế bọn họ vô cùng thân mật, dẫn đến chú ý của mọi người, bao gồm đôi vợ chồng sắp cưới.

      "Đinh Chấn?" Văn Thanh Tuệ thấy bạn tốt bị ôm, khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng bị nộ khí bao phủ muốn tiến lên ôm chặt bạn tốt,đẩy xa cái tên đàn ông kia ra, nhưng bị Thuộc Chí Dương ngăn cản

      "Là gọi Đinh Chấn tới phải ?" trừ ra, nghĩ ai lại gọi ta tới

      "Đúng". Thuộc Chí Dương cũng muốn giấu: "Nhiều năm như vậy, em thấy nên cho hai người họ cơ hội sao? Em suy nghĩ chút, sao Mật Nhi như vậy có bạn trai, chẳng lẽ phải ấy quên được Đinh Chấn nên mới có bạn trai sao?"

      Văn Thanh Tuệ hơi khựng lại, ra cũng cảm thấy, trong lòng bạn tốt vẫn còn người đàn ông kia, nhưng những chuyện mà người đàn ông kia làm thể quên được

      "Em mặc kệ, tóm lại em muốn ta quấn lấy Mật Nhi, bây giờ đuổi ta , em mang Mật Nhi ". tức giận .



      p/s: chương sau có H nghen mấy nàng
      tart_trungMiken Ha thích bài này.

    3. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: LyLy

      CHƯƠNG 2.1

      dâu công khai muốn , tiếng này vang vọng khiến các vị khách càng thêm tò mò, này là chuyện gì, dâu muốn đâu, cùng ai?

      Điền Mật Nhi cũng nhận thấy bởi vì chính mình cùng Đinh Chấn gây ra bao nhiêu chuyện, áy náy nhìn về phía bạn tốt, sau đó bắt đầu giãy giụa

      Ai biết được vừa mới giãy giụa, bất chợt Đinh Chân ôm lấy thắt lưng , phát ra tiếng hô sợ hãi, sau đó vội vàng ôm cổ , tránh tình trạng mình bị ném xuống đất

      " Đinh Chấn". Văn Thanh Tuệ thấy hành động lớn mật của ta như vậy, rốt cuộc nhịn được nữa , vén tà váy lên, về phía ta, chuẩn bị giải cứu bạn tốt

      Thuộc Chí Dương thấy như vậy cũng nhanh chóng học Đinh Chấn, tay ôm lấy vợ hung dữ của mình, liếc mắt ra hiệu muốn Đinh Chấn rời trước, giải quyết mọi chuyện của cậu ấy trước

      " Mọi người, tôi trấn an vợ chút, các vị cần khách khí, cứ ăn uống no say nhé!"

      Đinh Chấn ôm Điền Mật , từng bước từng bước rời khỏi tiệc cưới, mở thang máy đến phòng

      ngày nay, bố trí lâu, căn phòng này đặt trước từ lúc sáng sớm

      Tối hôm nay, bọn họ nhiều năm gặp, mà cũng tính bỏ qua cho

      Đây là cái giá mà phải trả vì bắt chờ đợi nhiều năm như vậy

      Vừa vào phòng, Đinh Chấn vừa để Mật Nhi xuống đất, chưa đến nửa câu liền hôn

      Nụ hôn của , cùng khiến cho người ta cảm giác hoàn toàn khác nhau nụ hôn của , rất bá đạo, có chút nào dò xét liền thẳng tắp tiến vào khoang miệng , cuốn lấy chiếc lưỡi của mà hút

      hôn rất dùng sức, môi của có cảm giác đau, Mật Nhi mở lớn mắt , thể tin chuyện xảy ra trước mắt mình

      Làm sao có thể? Đinh Chấn làm sao có thể hôn ?

      Nhưng môi lại truyền đến trận tê dại

      "Mật nhi, em nên chuyên tâm chút". Phát còn chần chờ, khẽ cắn chiếc lưỡi của , buộc phải để tất cả tâm tư đặt người , cho phép nghĩ đến người khác bao gồm cả đàn oogn hay phụ nữ

      "Ưm....". trận tê dại kèm theo đau , nhịn được khẽ rên lên, mấy giây sau, đỏ mặt, ngờ vào thời điểm này mình lại phát ra thanh mập mờ như vậy

      cười khẽ tiếng: " thiếu chút nữa quên, thân thể của em , cực kỳ nhạy cảm"

      biết tại sao, cảm giác những lời này, có chút ý nguy hiểm giống như có nhược điểm gì đó bị biết được.

      "...Đinh Chấn, buông ôi ra". Thân thể phái nam quá mức nóng bỏng, loại cảm giác này chưa từng trải qua, khiến được tự nhiên, còn có....xấu hổ nữa

      Trong lòng , trái tim đập rất nhanh, giống như muốn từ trong lồng ngực của nhảy ra ngoài

      "Đến lúc này, em còn ngây thơ cho rằng, buông tha em sao?". Hai người họ tiến vào phòng, mở đèn, trong phòng chỉ có mấy chiếc cốc phát ra ánh sáng rực rỡ


      Dưới ánh sáng ấy, gương mặt tuấn tú của , như nhuộm thêm phần tà khí

      hô hấp hơi chậm lại, nhịp tim đập nhanh hơn: ".... cần như vậy, như vậy rất kỳ quái". vẫn ngây ngốc, muốn nghĩ đến tình trạng giờ của mình

      Có lẽ là vẫn ngây thơ, bởi vì nghĩ buông ra

      "Nơi nào kỳ quái? Mật nhi, chúng ta nên sớm làm vậy phải sao?". Trước đôi môi đỏ tươi hôn biết bao lần, trước mặt giọng gọi tên biết bao nhiêu lần, nhịn được dùng sức lực thu hẹp khoảng cách của

      "Tôi hiểu gì?" xoay mặt, né tránh môi của , nụ hôn của

      "Đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn". Môi của dời đến bên tai : "Em cần gấp gáp, để cho em nghe là được"

      "Tôi muốn nghe, buông tôi ra". Theo bản năng, những lời kháng cự , bởi vì tin, cũng dám tin tưởng

      Tay bé chống đỡ trước ngực , dùng sức đẩy, nhưng sức chỉ là châu chấu đá xe, căn bản thèm để mắt

      "Tại sao muốn nghe?" lưỡi của liếm liếm lên vành tai xinh xắn , ở đó liếm mút ( ly: >_<)

      "A......", tai cực kỳ nhạy cảm, ngày thường cẩn thận bị đụng trúng chịu nổi, huống chi là lúc này

      Lập tức hai chân vô lực, nếu như phải có ôm, sớm trượt chân xuống mặt đất

      " ra, đây chính là trong những điểm nhạy cảm của em, đáng thương, mới như vậy chịu được, nếu thêm chút, em ra sao?" trong ,miệng những lời đáng thương nhưng khuôn mặt nửa điểm đáng thương cũng có, ngược lại hình như rất hài lòng với phản ứng nhạy cảm của , bắt đầu nghĩ ngợi, tìm thêm điểm mẫn cảm người

      Bàn tay chậm rãi tiến đến bộ ngực mềm mại, ngón tay ở da thịt mềm mại ngừng vuốt ve, giống như quyến luyến cực kỳ

      "Mật nhi, em mặc đồ này tệ, nhưng.... ....." bàn tay đột nhiên xé bộ lễ phục bằng tơ tằm của , nhanh chóng biến bộ lễ phục thành vải rách

      hô lên tiếng, bị động tác của làm cho hoảng sợ, vội vàng muốn đưa tay lên ôm lấy bản thân, nhưng chỉ còn đồ lót che chắn, dù có che như thế nào cũng thể che hết

      Khuôn mặt nhắn đỏ bừng như đổ thuốc đỏ, rất muốn lấy vải rách ở dưới đất lên che kín thân thể, chỉ có đồ lót cái gì cũng che được, da thịt mềm mịn của đều bị nhìn hết, nhưng cầm chặt tay , hề cho được như ý nguyện

      gấp đến mức vành mắt hồng lên, chỉ lo đến chuyện mình bị nhìn thấy cũng nghĩ đến chuyện mình sắp bị ăn vào bụng

      chỉ cần dùng tay có thể ngăn chặn hai bàn tay muốn phản kháng của , giữ hai bàn tay bé lên đỉnh đầu, nhìn khuôn mặt nhắn bất lực của , từng chữ vừa hôn vừa : " cho phép em ở trước mặt người đàn ông khác ăn mặc như vậy, nếu trừng phạt em, biết ?"

      Dưới tình huống như thế, cho dù ngây thơ, ngu ngốc, cũng ràng trong miệng "Trừng phạt" là thế nào

      Sau lưng là cánh cửa lạnh lẽo, trước mặt là thân thể nóng rực của , nhiệt độ của xuyên thấu qua áo dính vào thân hình của

      Nhìn , thân hình khẽ run, có dự cảm tiếp đó có chuyện xảy ra khiến hai bọn họ thể quay đầu lại

      Nhưng là, cho dù vậy nhưng trong lòng lại mơ hồ lên mong đợi

      Thân thể của , nóng lên, nóng lên giống như chờ đợi

      Ông trời, người đàn ông trước mắt ràng , nhưng lại mong đợi có chuyện xảy ra với . Hơn nữa người đàn ông này còn giống như trong trí nhớ của

      Người đàn ông này hết sức xa lạ, nếu như phải có khuôn mặt này cho rằng là người khác, phải là người đàn ông dịu dàng như vậy

      Trong trí nhớ của , tất cả giống như chiếc hộp lại nhanh chóng ùa về, nhanh chóng ra trước mắt.... ........
      tart_trung thích bài này.

    4. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: LyLy

      CHƯƠNG 2.2

      Lén lút nấp sau giá sách, Điền Mật nhi mở to cặp mắt lần nữa liếc nhìn thiếu niên cao lớn chú tâm xem sách

      Cậu ấy, gương mặt tuấn tú, gương mặt luôn xuất nụ cười nhàn nhạt, luôn chú tâm vào sách, bộ dáng của thư sinh yếu ớt, khiến người ta thể tưởng tượng, khi cậu ấy ở sân bóng rổ lại hết sức phi thường

      Cũng là vì tổ hợp kì lạ như vậy, để mới đầu hiếu kỳ, sau đó dần dần phát mình thầm say đắm

      vĩnh viễn quên được, thiếu niên cao lớn này, khóe môi luôn lên nụ cười nhàn nhạt, đem cuốn sách làm rớt xuống đất lượm lên cho

      " Học muội( để nguyên văn hay hơn nhỉ mấy n??),sao em cầm nhiều sách như vậy?" bên giúp bưng đống sách cao hơn cả cái đầu , vừa nghi ngờ hỏi:" tại sao mấy bạn nam trong lớp phụ giúp em?"

      Khi đó, bị nụ cười của mê hoặc, sau hồi lâu mới lên tiếng trả lời: "Em học ban địa lý, tất cả những sách này đều do em tự làm"

      " Lần sau làm nhiều như vậy, em nên nhờ mấy bạn nam trong lớp giúp em tay, nếu cẩn thận có thể xảy ra việc ngoài ý muốn đó". giống những bạn nam trong lớp, sợ cùng chỗ với , bị người khác chế nhạo bọn họ kết giao, thẳng thừng cho biết

      Từ ngày đó, bắt đầu tìm hiểu mọi chuyện về , mới phát , ra là hậu vệ của đội bóng rổ ở trường. Khi thi đấu, thường xuyên len lén xem các cuộc tranh tài của , luôn đứng trong góc để bị mọi người phát , ở đó cổ vũ cho , nhìn nổ lực thi đấu

      Chỉ là, cũng biết, là hậu vệ chính, nên trình độ hoan nghênh tuyệt đối thua kém đội trưởng

      Vừa nghĩ tới mình căn bản có " khả năng", cùng những bạn thích hoàn toàn tương đồng, cảm giác tự ti lại từ từ dâng lên, khiến có chút mất mát

      " Mật nhi, cậu trốn ở đây làm gì?". Thấy bạn tốt núp núp ở góc, biết nhìn trộm cái gì, người nắm mọi chuyện ở trường như lòng bàn tay Văn Thanh Tuệ, nặng nề chụp bàn tay lên vai

      " A", hề chuẩn bị tâm lý, lại có người đụng vào khiến giật mình, Điền Mật nhi lớn tiếng hô lên, ở trong thư viện yên tĩnh vô cùng vang dội, khiến ít ánh mắt nhìn, bao gồm cả chuyên tâm đọc sách


      Trong mắt luôn có bình thản, nhưng giờ phút này lại có ý cười nhàn nhạt, đó là cười nhạo sao?

      Khuôn mặt tròn trịa của Điền Mật nhi nhanh chóng đỏ lên, gương mặt tráng mềm nhanh chóng nhiễm đỏ, giống như quả táo chín mọng đỏ vậy

      " Mật nhi, mặt của cậu đỏ đó". Văn Thanh Tuệ nhéo nhéo vào khuôn mặt bạn tốt, nhất thời quên đem lượng đặt câu hỏi xuống


      Điền Mật nhi cắn cắn môi, bị giọng lớn của bạn tốt vừa làm cho xấu hổ lại vừa khó xử, dám liếc mắt về phía nữa, chóng lôi bạn tốt ra khỏi thư viện

      " Chậm....chậm chút, Mật.... Mật nhi". Bị bạn tốt dẫn , Văn Thanh Tuệ vừa phải kêu bạn tốt chậm chút, vừa gặp phải bạn học trong trường vừa chào hỏi

      Điền Mật nhi lôi đến vườn hoa sau trường, chỗ này bình thường ai qua lại, cho đến bây giờ, đây chính là chỗ tâm bí mật của họ


      " Tiểu Tuệ, mới vừa rồi cậu làm tớ xấu hổ", thở phì phò ngồi xuống cỏ xanh mơn mởn,Điền Mật nhi nhìn bạn chằm chằm lên án

      Văn Thanh Tuệ nháy mắt mấy cái, nhìn bạn tốt có chút tức giận cũng thấy được gương mặt tròn tròn , cùng với ánh mắt cong cong, khỏi thờ dài hơi:" Mật Nhi, nhìn biểu của cậu như vậy khiến tớ rất khó tin tưởng là cậu giận". nhìn bạn bất đắc dĩ

      " Tớ, tớ ...rất tức giận" đôi môi hồng thuận cong lên, cộng thêm đôi chân hướng xuống mặt đất giậm giậm mấy cái, giống như đứa trẻ ba tuổi ăn vạ

      Rất có lương tâm mà thu hồi lại tiếng cười chuẩn bị phát ra ở miệng, Văn Thanh Tuệ ho ho mấy cái, mới lấy lòng ngồi xuống dựa vào bên cạnh , là nũng đối với bạn tốt, cũng cười rất ngọt ngào dụ dỗ :" Mật nhi, là tớ sai rồi, nên giận tớ được ?"

      " được" người vốn rất hiền lành, chỉ cần câu xin lỗi thành ý như vậy nhanh chóng hết giận

      " lúc nãy cậu nhìn cái gì vậy?" khiến bạn tốt hết giận, Thanh Tuệ liền bắt đầu bức cung, phải khiến bạn tốt của khai ra mọi chuyện mới được

      " tớ....chuyện đó....". Ấp úng đến nửa ngày, Điền Mật nhi sau hồi lâu bắt đầu bịa chuyện:" tớ....tớ tìm sách tham khảo"

      Ông trời tha thứ cho việc láo , đúng ?

      " tớ tin!" , nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của bạn tốt, Văn Thanh Tuệ rất nhanh phủ nhận cái cớ này:" nhìn bộ dạng của cậu giống như tìm sách tham khảo.. Mật nhi, cậu láo, cậu láo". lớn tiếng phản bác , tức giận lấy ngón tay dài nhéo nhéo Mật nhi đến mấy lần

      '' đừng nhéo, đừng nhéo!" đau đớn cùng chột dạ đánh về phía , Mật nhi vội vàng xin tha thứ , để nhanh chóng thoát ra khỏi ma chưởng của bạn tốt

      " còn mau thành khai báo, vừa rồi cậu nhìn cái gì?" nhìn dáng vẻ chột dạ của bạn, khả nghi, cực kỳ khả nghi nha

      " tớ.... ". chữ "tớ" thốt ra lúc lâu ,đến khi Văn Thanh Tuệ nhịn được đột ngột quát lên , mới ra hành động quái dị của bản thân" tớ nhìn Đinh Chấn"

      " Đinh Chấn, hậu vệ đội bóng rổ?" Văn Thanh Tệ dám tin mở to cặp mắt nhìn bạn tốt " Mật Nhi, cậu thích ta sao?"

    5. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      Edit: LyLy

      CHƯƠNG 3

      Mùa xuân của cậu cũng đến rồi sao?

      " Tớ...tớ .....". Lại lần nữa lắp bắp, xong cũng được, đều chỉ đứng từ xa nhìn lén người ta, tại lại phủ nhận thích người ta, có phải là láo hay ?

      " cần , tớ hiểu được".Văn Thanh Tuệ lấy tay vỗ vỗ vai , nếu bạn tốt lần đàu thừa nhận thích người, là bạn tốt dĩ nhiên thể ngồi chỗ

      " Mật nhi, cậu yên tâm, tớ nhất định vì hạnh phúc của cậu mà liều mình, tớ tìm Thuộc Chí Dương hỗ trợ". Thuộc Chí Dương là bạn thanh mai trúc mã của , cũng là tiền đạo của đội bóng rổ

      " cần, Tiểu Tuệ cần cho cậu ấy biết!". Lần này Điềm Mật rất nhanh từu chối, khuôn mặt tròn tròn nhắn có chút đáng thương cầu xin:" cần...."

      " Nếu Đinh Chấn thích , phải thành trò cười trong miệng của người khác rồi sao? Mà còn, Đinh Chấn có khả năng thích người như .....

      Hơi hơi cúi đầu nhìn dáng người hơn hơn đẫy ( béo), ngay lập tức , hồi nước dâng lên trong mắt

      " Mật nhi...". Bạn tốt lại vì vóc dáng mà thương tâm, Văn Thanh Tuệ bất đắc dĩ khẽ gọi tên

      " Mật nhi ngốc, nếu ta thích cậu, để ý đến dáng người cậu là gầy hay béo, huống chi cậu tròn tròn rất đáng nha! Ngay cả người miệng độc như Thuộc Chí Dương cũng cậu đáng , cậu còn lo lắng cái gì?"

      " Thuộc Chí Dương cùng cậu lớn lên từ , đương nhiên là giúp cậu, với lại tớ biết Đinh Chấn có thích tớ .....". Điền Mật nhi lắc đầu : " tóm lại cậu cần cho cậu ta biết chuyện này, bằng tớ chẳng bao giờ để ý đến cậu nữa" giả bộ tức giận uy hiếp

      " Mật nhi, cậu ngốc". Bị lời của bạn phản bác, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ thở dài, cầu trời có thể thiên vị chút, người bạn thiện lượng lại tự ti này của

      Điền Mật nhi cười khổ, ngốc, chỉ cần có cơ hội nhìn lén là được rồi

      dám mơ mộng Đinh Chấn thích , cho nên, chỉ cần có thể đứng ở góc xa nhìn là được rồi

      chỉ mong được như vậy thôi!

      " Tiểu Tuệ, cậu kéo tớ đâu vậy?" mới tan học, bị Văn Thanh Tuệ kéo , sách vở cùng đồ dùng nhanh chóng bị nhét vào ba lo, thấy vậy đau lòng vô cùng

      " Cho cậu cơ hội quan minh chính đại gặp người trong lòng của minhg". Văn Thanh Tuệ để ý đến bạn tốt kịp thở, bộ dạng sắp té xỉu, kéo thẳng đến... Phòng nghỉ đội bóng rổ

      Nguyên nhân chính là đội bóng rổ thường chiến thắng trong những cuộc thi lớn, khiến tên của trường trong nghành thể thao vô cùng vang dội, đến nỗi hiệu trưởng Long Tâm cực kỳ vui mừng, đặc biệt thưởng gian phòng nghỉ ngơi cho đội bóng rổ, hi vọng bọn họ có thể thay ông, à , là thay trường học làm rạng rỡ

      " Đó phải là, đó phải là....". Xa xa nhìn thấy phòng nghỉ ngơi của đội bóng rổ, Điền Mật nhi muốn ngăn cản bước của bạn tốt, nhưng tiếc rằng chẳng những thể ngăn cản bước chân của cậu ấy, ngược lại khiến mình mất trọng tâm, ngã xuống phía trước

      " Oa, a....". Hai cánh tay vẫy vẫy , cố gắng động như chú chim non, muốn trụ lại để cho mình bị té, chỉ tiếc là phải chim , động tác này cứu được , ngược lại càng làm nhanh chóng té xuống

      Cho là nhanh chóng thân mật với đất, chuẩn bị đón nhận nỗi đau đớn mang lại cánh tay nhanh chóng ôm , đỡ tránh được trận đau

      " sao". Giọng dễ nghe ở đỉnh đầu của vang lên, dịu dàng an ủi , cánh tay vẫn còn ôm lấy

      Nghe giọng , Điền Mật vội vàng ngẩng đầu lên , kinh ngạc nhìn chằm chằm nam sinh cao lớn

      " Đứng được chứ?" lần nữa mỉm cười yếu ớt, lễ độ hỏi thăm

      Phục hồi lại tinh thần mới phát mình ở trong ngực người ta, loạn xạ gật đầu, đứng vững lại, ngăn cản mình tiếp tục dựa vào ngực , nhưng cách nào ngăn cản trận nóng ran xông lên gương mặt mình

      Ông trời, mặt của nhất định đỏ như trái cà chua

      Điền Mật nhi ngượng ngùng cúi thấp đầu, nhanh chóng lùi ra phía sau về phía Văn Thanh Tuệ, ngờ cậu ấy lại bị Thuộc Chí Dương kéo , hại biết phải đối mặt với đống nam sinh ở phía sau

      " A Chấn, trông gương mặt cậu dữ tợn như vậy, hại em dám ngẩng đầu nhìn cậu". đống nam sinh trêu trêu ghẹo ghẹo, khiến cả đống nam sinh cười lớn

      Điền Mật nhi rất muốn thay giải thích, nhưng lại sợ mình càng càng sai, thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu nhìn

      " Được rồi, được rồi, bạn tốt của em da mặt so với giấy lau còn mỏng hơn, chịu nổi các vị đại gia chế nhạo". May mắn tạm thời thoát khỏi Thuộc Chí Dương, Văn Thanh Tuệ nhanh chóng thay giải vây

      " Được rồi, tiểu Tuệ lên tiếng, chúng ta giám đùa nữa". Các nam sinh hi hi ha ha qua

      " Coi như các thức thời". Văn Thanh Tuệ giơ cao cằm , bộ dạng dương dươn tự đắc , sau đó, từ dáng vẻ cười he he chuyển sang bộ mặt lạnh lùng nhìn đội trưởng đội bóng rổ, :" Vu Thiếu Dịch, người ta thay tìm người tới, còn nhanh bước lên cảm tạ đại ân đại đức của em?"

      Vu Thiếu Dịch hếch lên cặp môi mỏng, cặp mắt nhìn chằm chằm thân thể bé tròn tròn : " chính là ấy?" giọng lạnh nhạt từ trong môi mỏng thốt lên

      " Đúng đúng đúng đúng, chính là ấy". Đem bạn tốt đẩy tới trước mặt, Văn Thanh Tuệ cười ha ha :" ấy gọi là Điền Mật, mặc dù mới học lớp 10, là gan tương đối , chỉ lớn hơn con kiến chút xíu, nhưng am hiểu giặt quần áo, ghi chép vô cùng tốt, đảm bảo mọi nguời hài lòng, hài lòng có thể trả lại hàng hao phí của quá nhiều thời gian". lưu loát

      Cái...cái gì? lúc nào muốn làm quản lý đội bóng rổ? Điền Mật nhi kinh ngạc liếc nhìn bạn tốt, lúc này mới biết mình bị bán !

      đám nam sinh nghe xong cũng sửng sốt, đối với lời của vô cùng bái phục, quả nhiên là nhân tài Marketing tương lai, bọn họ thụ giáo, thụ giáo rồi!

      đống nam sinh, việc nhà đều có người làm, trừ việc chơi bóng rổ, cùng học tập, mười ngón tay hề dính chút nước, muốn bọn họ tự giặt quần áo, so với việc chạy quanh sân thể dục 30 vòng còn nghiêm trọng hơn

      Nhưng mỗi lần tập thể dục cần có quần áo sạch , bất đắc dĩ họ mới cần tìm nữ quản lý đội bóng, theo giúp việc

      " Quản lý đội bóng rổ phải người giúp việc sao? Còn có, em làm chứng bạn ấy hề giống những nữ sinh khác, suốt ngày chạy theo các , cái gì cũng lamg". Bởi vì lá gan của Mật nhi vô cùng , có chuyện cậu ấy theo đuổi nam sinh

      " Được, vậy ấy ". Thấy được đáp án quan trọng, Vu Thiếu Dịch nhanh chóng đồng ý.

      Bởi vì gần đây có mấy người tự đề cử mình làm quản lý đội bóng rổ, nhưng tất cả đều giống như lời Văn Thanh Tuệ , chỉ biết theo đuổi các cầu thủ, hề làm tốt nhiệm vụ của mình

      Giao dịch thành công! Văn Thanh Tệ cười ha ha tiếng, chỉ thiếu khom người lại :" cảm ơn, lần sau gặp lại"

      Xoay người đem Mật nhi đẩy về phía trước, giơ tay nâng lên cái đầu cúi thấp của bạn tốt:" đến đây, cho mọi người nhìn cậu, cậu chính là quản lý của mọi người, về sau đối xử với cậu ấy tốt, nhưu em vừa . Mật nhi lá gan rất , chỉ so với con kiến lớn hơn chút thôi, các ngàn vạn lần được bắt nạt cậu ấy"

      bị bán! bị bán!

      Ý thức đến kịp thời, cùng đám người mắt to trừng mắt lúc lâu, cộng thêm ánh mắt vừa khích lệ vừa khủng bố của Văn Thanh Tuệ, đầu hàng, cánh tay bé giơ giơ lên:" Xin...xin chào mọi người, em là Điềm Mật nhi" quên cà lăm

      " Ai nha nha nha nha, bé, bé.....rất tròn nha" biết tên mặt trắng nào, trực tiếp chỉ vào khuôn mặt lên

      Điền Mật nhi bi thương nhìn về phía người nam sinh kia, biết mình rất tròn, nhưng ta có cần lớn tiếng chỉ về phía tròn vậy chứ?

      Hơn nữa.... Đinh Chấn vẫn còn trước mặt, hơi có khó chịu , chỉ muốn chạy trốn

      " Đừng để ý tới A Cần, cậu ta là người có đầu óc". Ngay lúc muốn chạy trốn, đôi tay lại đặt lên vai , áp chế cúc động muốn trốn của

      " A Chấn, cậu đừng nhân cơ hội ăn đậu hũ của ấy". Bị là người có não Đỗ Hi Cần phục đùa cợt, tay đẩy bàn tay to đặt vai Mật nhi ra

      Trực giác cho biết là vì nên bị đùa cợt, Điền Mật nhi cắn cắn môi, lên tiếng ra muốn thay giải thích:" ấy.... ấy phải"

      " cậu ấy phải vô ý? Cho nên tớ cậu ấy là cố ý nha! A Chấn, cậu nghe chưa, hình tượng của cậu giảm sút rồi nhé". Hoàn toàn là muốn đổ tội cho người khác, Đỗ Hi Cần tự biên tự diễn, nhìn đến sắc mặt của ai cả

      " Em phải....." . Thấy ý tứ của mình bị người ta xuyên tạc, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên

      " Chết tiệt, Đỗ Hi Cần, muốn chết sao?". Mắt nhìn thấy bạn tốt bị trêu chọc, Văn Thanh Tuệ lập tức giơ tay đánh cho nam sinh đần độn này cái, vừa mới cần trêu đùa Mật nhi, vậy mà tên nhóc này dám phạm vào : " được, ta đây cho ngươi chết sảng khoái". đáng đánh đòn

      Bị đánh cái Đỗ Hi Cần đáng thương xoa xoa chỗ đau, hướng thanh mai trúc mã :" A Dương, tớ đồng tình với cậu, cùng người dã man như vậy cùng nhau lớn lên từ ,nếu đổi lại là tớ, tớ có thể đầu thai rồi"

      " Được lắm, ngươi cần chờ đầu thai, tại ta giúp ngươi nhanh chóng đầu thai ". Tiếp tục đánh . Vừa đánh vừa trừng mắt nhìn

      " Hu hu Hu hu.... Mấy người ghen tỵ với khuôn mặt đáng , cùng ngây thơ nên ai ngăn cản ấy cả". Cậu ta bắt đầu diễn kịch, sau đó hướng về phía phòng nghỉ chạy mất

      Thấy có chuyện gì nữa.... Đội trưởng đội bóng gật đầu, chào hỏi , sau đó cũng hướng về phòng nghỉ, thay quần áo bắt đầu luyện tập


      Sau trận đấu vừa rồi, bọn họ chỉ thắng đối thủ với số điểm thấp, điều này làm huyến luyện viên rất tức giận, ra lời phán xét, nếu lần này bọn họ thắng đối thủ với tỉ số cách biệt, ông cho bọn họ sống bằng chết

      Huyến luyện viên của bọn họ có cá tính vô cùng tàn bạo, được làm được, nếu trận này bọn họ thắng đối thủ với điểm số cách biệt, ông ấy cho bọn họ sống bằng chết

      Tất cả mọi người đều tản hết, Điền Mật hơi cúi thấp đầu, giọng với Đinh Chấn:" cái đó.... Vừa rồi xin lỗi, em biết ta vậy, em có ý đó, đó!"

      " sao, A Cần chỉ là độc miệng , em đừng để ý!" Đinh Chấn hướng mỉm cười, gì nữa theo mọi người đến phòng nghỉ ngơi

      quả nhiên nhớ , có hơi thất vọng nhìn bóng lưng , thở dài

      Cũng đúng, chỉ là người bé, làm sao mà nhớ? Chỉ là, những ngày tiếp theo, được thấy thường xuyên, lòng của vô cùng mong đợi!

      Có lẽ quản lý đội bóng rổ là việc tốt! Có lẽ nên cảm ơn Tiểu Tuệ

      Đôi môi hồng của khẽ nở nụ cười ngọt ngào, mong đợi những ngày tiếp theo!

      Làm quản lý đội bóng rổ, đúng là phải có sức khỏe phi thường

      Nhìn đống lớn , quần áo vừa chua vừa hôi, Điền Mật nhi lại lần nữa than

      ra trước đây, quần áo chơi bóng của các cầu thủ, tất cả đều được họ tự mang về nhà giặt, nhưng nào biết được quần áo của họ khi đem ra phơi đều bị người hâm mộ trộm mất. Từ lâu rồi, nhà trường đều có quần áo mới cho đội viên, nhưng sau đó , hiệu trưởng chịu được nữa, liền hạ lệnh, các đội viên tự mình giặt và bảo quản quần áo của mình, lấy công việc tiết kiệm đặt lên hàng đầu.

      Những ngày sau đó, mấy vị nam sinh kia làm sao có nhiều thời gian tự giặt quần áo của mình, nên mua chiếc máy giặt, và người quản lý đây, có nhiệm vụ thu thập quần áo của bọn họ cho vào máy giặt đem giặt , sau đó vác đống quần áo lớn ra sân sau vườn trường phơi cho khô

      vất vả mới đợi mọi người tắm xong, đem đống quần áo bẩn giặt, xách theo đống quần áo lớn, hướng lầu 2 đến


      p/s: ta nghía qua bản convert thấy rằng phải đến chương 7,8 H mới quay lại a ~, bây giờ chỉ về chuyện xưa thôi. Ôi H của ta, là lâu a ~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :