1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nam Mạc Phong Linh - Nam Cung Vân Linh (1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tên truyện: Nam Mạc Phong Linh
      Tác giả: Nam Cung Vân Linh
      Edit: Sâu Lười 849

      Giới thiệu:

      Bình Khang triều, năm Minh Hoàng thứ hai mươi, Minh đế mừng thọ bốn mươi hai tuổi.
      Pháp đại sư-Thánh tăng Linh tự vào triều gặp Minh đế, sao phương nam chiếu rạng,dự có điềm lớn!
      Cùng năm, phương nam xuất chuyện lạ!
      kiện kia ra vô cùng kỳ quái, nghe là có dương nữ sinh vào giờ dương, ngày dương, tại vùng đất dương khí, ngày đó khi mới ra đời ráng mây ngũ sắc chiếu sáng đầy trời nóc nhà nàng ấy, mười hai con chim rực rỡ chói mắt bay lượn ba ngày liền, khiến người ta ríu rít bàn tán kinh ngạc nhất là lại ngậm ngọc mà sinh ra đời, từ trong bụng mẹ mang theo khối hồng ngọc đỏ bừng chui ra ngoài, câu chuyện này quá mức kỳ lạ, vì vậy dẫn đến đống những thuật sĩ nghe tin tiến đến để trông thấy đứa bé nổi danh kia, bất luận là xem tướng mạo hoặc là sờ cốt , những đám người dị sĩ kia tất cả đều cùng giống nhau, đều nàng ấy là xương cốt thanh kỳ, vẻ mặt phú quý, quý thể hết, là mệnh phượng hoàng, tương lai có thể là hoàng hậu!
      việc nhanh chóng đồn thổi đến khắp chốn từ góc phố, tửu lâu, ầm ĩ xôn xao, ai cũng đoán bé nọ nhất định trở thành hoàng hậu tương lai, nhân dân truyền tụng là chân mệnh thiên nữ!
      Sau nhiều lần xác thực , Minh đế cùng thái tử Thanh Hạo và hai hoàng tử Thanh Dương, Thanh Phong vi tuần phía nam, dự định đích thân đón thiên nữ về cung nuôi dưỡng.
      Gia phụ của thiên nữ vốn là nhà họ Lâm , vọng tộc tại phía Nam, nhà sĩ tộc nhiều người làm quan, gia đạo hào môn kinh mộng, có thể sinh ra bé mang số mệnh phú quý giáng thế, càng thêm vinh hiển rực rỡ, coi như bước lên mây.
      Nào ai biết được năm ấy trước khi bé tròn tuổi, xảy ra trận hỏa hoạn lớn khiến đất tổ Lâm gia cháy sạch trơn, thiên nữ hoàng hậu trong truyền thuyết kia từ đó tan theo gió bụi,tiếp đón thánh giá chỉ còn là tro tàn củi cháy!
      Trận hoả hoạn năm đó, kinh hoàng bùng cháy, mười dặm quanh phủ đệ nguy nga đều màu lửa đỏ như máu, mấy trăm mạng người Lâm gia ai sống sót, phủ đệ vừa đây mới còn hân hoan hỉ giờ này tan tác, tiếng gào thét như ma kêu quỷ oán, đánh vào lòng người mảng kinh hãi !
      Sau màn lửa lớn, lão hoà thượng vải thô nón lá chống quải trượng, ôm tay nải lớn đứng im lặng nhìn tất cả. Lát sau,lão hoà thượng khẽ thở dài, lắc đầu, rồi chầm chậm quay .....
      tiếng quải trượng nặng nề vang vọng trong đêm thâu như gõ vào lòng người......
      Sau đó, ở thành Đông Quan có gã ăn mày điên kể rằng, khi Lâm gia có phượng hoàng đầu thai, phát lộc khắp chốn. Gã đến xin ăn Lâm phủ, cùng lúc gặp lão hoà thượng đến xin gặp thiên nữ. Chẳng biết lão hoà thượng gì mà sau đó Lâm lão gia mặt mày xanh mét,đuổi lão hoà thượng , lúc , gã nghe được lão hoà thượng lẩm bẩm....
      ... .....mệnh thiên nữ, phải người bình thường có thể gánh được, phúc bất phúc , hoạ tất hoạ.....
      ... .....mệnh thiên nữ, phải người bình thường có thể gánh được,phúc bất phúc, hoạ tất hoạ.....
      Người ta nghe xong cũng nửa tin nửa ngờ, xong lại thấy bộ dạng hi hi ha ha của gã ăn mày điên liền cho qua, ném vài đồng bạc vào cái bát mẻ của rồi bỏ , ai mà tin người điên cơ chứ!
      Đúng vậy, chẳng ai tin được, lời của gã ăn mày điên!
      Mưa......
      Rơi.......
      Xoá sạch cả kí ức.......​
      Dion thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tịch dương đỏ như máu, dải sương mờ mềm mại trong Tịnh Lạc sơn. Dãy núi xanh biếc dựng đứng, gồ ghề. Đế hài vải thêu hoa trơn trượt, Vân Linh cố gắng xiêu vẹo bám vào đường mòn xuống núi, thi thoảng, vài viên đá theo bước chân nàng lăn xuống, mất hút dưới vực sâu vạn trượng , khiến tâm tình người ta run rẩy.

      Bỗng tiếng loạt xoạt rất khẽ vang lên, khiến người bình thường ngỡ đó như gió lay lá cây vô tình rồi mất hút giữa núi rừng trùng điệp.

      Bước chân Vân Linh dừng lại, ống tay áo phất , ánh mắt đảo qua bụi cây gần đó bị nội công tách ra. vật thể màu đen nằm im lặng, hơi thở đứt quãng khi có khi , hàn khí thoát ra, hiển nhiên đến gần Diêm la điện!

      Tầm mắt dừng lại khắc, rồi đảo xuống chân núi, ánh dương đầu to tròn, đỏ ối ngày càng lăn gần xuống núi, xốc lại giỏ thuốc vai, đến lúc phải về rồi! Nhìn đường xuống núi, chút cũng quan tâm vật thể màu đen là -con-người sắp-chết! Mũi chân điểm , bạch y mỏng tang bay phiêu linh vút xuống , khác hoàn toàn bộ dạng chật vật vừa rồi. Điểm trắng dần rồi biến mất dưới chân núi cũng ngoái đầu nhìn lại.

      Trong bụi cây...vật thể đen khẽ động đậy....


      1.
      Đình viện nho , màu trúc xanh thanh nhã , căn nhà trúc thoảng hương thơm thảo dược dễ chịu

      -Tiểu nương tử, nàng biết tin gì chưa?- Dươg Cảnh đu mình sạp phơi thuốc , áo bào màu lam bay, tay cầm quạt giấy phe phẩy giả danh nhân sĩ thanh tao nhưng mặt vẫn bất biến nụ cười cợt nhả

      Vân Linh vẫn đều tay giã thuốc khinh bỉ thèm liếc nhìn Dương Cảnh, cũng thừa hơi điều chỉnh xưng hô của . Tựa như thói quen, đem trở thành khí.

      -Ai nha, tiểu nương tử a, nàng đừng lạnh lùng với ta như vậy, ta rất khổ tâm, tương tư trường bệnh, u uất mà làm oán phụ mất thôi!- Dương Cảnh dùng tay áo chấm chấm những giọt nước mắt , bộ dạng muôn ngàn ủy khuất

      Vân Linh đổ thuốc giã xong vào bình sứ men xanh, tiếp tục phơi kim ngân hoa sạp trúc, cánh hoa khô lại mỏng tang xíu,hơi nâu như cánh gián chảy đều qua bàn tay trắng mịn nõn nà như ngọc.

      -Aizza, aizza, tiểu nương tử a, nhưng mà lần này thực là tin động trời , nàng nghe vô cùng vô cùng đáng tiếc- Dương Cảnh chịu từ bỏ, nhảy mình từ sạp thuốc xuống bám theo gót chân Vân Linh

      -Ta chỉ thấy ngươi vô cùng vô cùng phiền phức- Vân Linh ngắt lời, lạnh nhạt lướt qua mà tiến về sạp trúc phơi tử đằng

      -Ta thề, ta thề là gạt nương tử- Dương Cảnh giơ tay lên trời mà thề bộ dạng muôn ngàn chí khí

      -Là Mịch nhi lại bắt được thiên trùng kì thú nào đó hay Tố nhi kiếm được điểu lang quân?- Vân Linh tuỳ tiện hứng thú, nhấm nháp mảnh tử đằng, ừm,còn thiếu nắng!

      Mịch nhi, tên có phải rất dễ thương ? Đúng vậy, vô cùng dễ thương, nó là vương của lang hồ, loài lang hình dạng như hồ ly, đẹp đẽ nhất mà sức mạnh cũng vô địch nhất, tàn bạo nhất. Là vương của vương!

      Tố nhi, nghe có phải rất dịu dàng ? Đúng vậy, vô cùng dịu dàng, nó là phụng ưng điểu, muôn chim nhìn thấy phượng hoàng phải cúi đầu, mà phụng hoàng còn phải khiêm nhường phụng ưng điểu ba phần.

      Dương Cảnh lắc đầu, thế gian này cũng chỉ mình Vân Linh thích nuôi vương lang làm sủng, dưỡng chúa điểu làm vật cưng thôi. Mà, cũng chỉ mình Vân Linh dám thế. Nam Cung Vân Linh!

      -Haiz, cho muội biết, sơn trang vừa xuất con người- Dương Cảnh phất tay phẩy quạt đăm chiêu , khắc sau khi gấp quạt lại nhăn nhở mà mặt dày bám lấy Vân Linh - Có phải rất ngạc nhiên ?

      -Con người?-Vân Linh nhíu mi, bàn tay rải thuốc dừng lại

      -Aizz, đúng vậy, mà cũng đúng a, bộ dạng bây giờ, chậc ,chậc, đến bản tướng công ta nhìn còn giật mình kinh hãi !- Dương Cảnh ôm tay, mới chỉ nhớ lại thôi mà rùng mình

      -Vậy giờ người ở đâu?

      - nằm trước cổng sơn trang, tỷ phu bế quan luyện công, chuyện hệ trọng như vậy ngoài tiểu nương tử của ta ai dám quyết định chứ- Dương Cảnh vỗ quạt , bộ dạng như tiểu nhân đắc trí

      Cho đến khi Vân Linh điểm mũi hài thêu bay khỏi trúc viện mới nghe tiếng vọng kinh hãi của Dương Cảnh

      -Tiểu nương tử, lần này nàng lại hạ độc gì người ta vậy?

      -Phi yên vũ, nếu còn hồ ngôn loạn ngữ ta cho ngươi thử Bách khẩu tán- tiếng ngọt như sương đọng lại , bóng người bay mất

      Dương Cảnh lệ rơi đầy mặt, nhìn kịch độc Phi yên vũ phát tác người mình đầy những gân nổi lên như sẹo mà gào thét

      - xấu xí a, tiểu nương tử, nàng có hạ độc cũng dùng loại độc đừng ảnh hưởng đến dung nhan tuấn mĩ của ta chứ!
      ......


      Nam Cung sơn trang nằm sâu trong Tịnh Lạc sơn, bốn bề vây quanh là núi Tịnh Lạc trùng điệp. Đường vào sơn trang chỉ bao phủ bởi địa đồ, hiểm đạo, bãi đá loanh quanh như mê cung mà còn thiết lập mê địa trận pháp của nhất bậc kì tài thiếu trang chủ Nam Cung Hiên-chủ nhân Nam Cung sơn trang.

      Sỡ dĩ làm vậy bởi đây được coi là nơi quy của Song thiên huynh muội Nam Cung gia năm xưa :

      tay nắm cả giang hồ.
      Thứ nhất hoàng đế,thứ nhì Nam Cung

      Thế lực của Nam Cung gia khuynh đảo thiên hạ, gia môn rực rỡ, vang danh tứ xứ khiến người người kính sợ, chín bang mười ba phái bảy mươi hai môn đạo đều suy tôn. Bởi năm xưa, Song thiên huynh muội - con của hùng thiếu hiệp Nam Cung Vân Phi và đích nữ Tây Linh giáo làm danh chấn cả võ lâm, chép lên giai thoại lịch sử truyền kì. Sau khi phụ mẫu qua đời do chống lại Tà Liêm giáo để bảo vệ nhân sĩ giang hồ, hai huynh muội được tôn danh Bạch Vân công tử võ lâm minh chủ, nắm giữ bí quyết võ học tinh hoa chân truyền của ba sáu môn phái,dùng tay đánh vỡ Tà Liêm điện rộng hơn ngàn thước, thuần phục ma giáo đánh khắp thiên hạ địch thủ và Cửu thiên huyền nữ được thiên hạ cúi gọi tiếng , đệ tử chân truyền của Độc vương bà bà, cháu ngoại bảo bối duy nhất được Tây Linh giáo chủ dược sư hết lòng dạy dỗ, trở thành thiên hạ đệ nhất độc dược nữ vương . Danh xưng tôn kính là Vương dược Thánh , đời thứ độc nào giải được, có thứ dược nào chế ra.

      Cũng chính lúc vinh quang vạn trượng, hào môn kinh mộng, Bạch vân công tử tuyên bố rửa tay gác kiếm , từ bỏ chức minh chủ võ lâm, về quy ở Tịnh Lạc sơn, Cửu thiên huyền nữ cũng theo đó mà biến mất. Câu chuyện về Nam Cung gia trở thành huyền thoại bất tử cùng thời gian!


      Nhưng Dương Cảnh từng cảm thán, biết lúc đó Nam Cung Hiên nghĩ gì mà quy giang hồ khi tuổi còn niên thiếu, là đeo khí phách của ông già!

      Xưa nay, các bậc kì tài tìm đường vào gia còn đông hơn tìm bảo vật, kẻ muốn bái thiên sư, người mong muốn cầu cứu, chữa hiểm bệnh. Nhưng vào được sơn trang lại chỉ có Dương Cảnh hồ loạn mị, suốt ngày cà lơ phớt phơ bám riết lấy Nam Cung Vân Linh.

      Hiên ca từng : Vào được Nam Cung Sơn Trang là người có duyên!

      Vân Linh nghĩ đến Dương Cảnh mà thầm bực bội, phiền có!

      Đại môn rộng lớn, muôn người vây quanh náo nhiệt như xem trò vui, dường như háo hức có, phấn khích có, băn khoăn có.... Tất cả chen chúc đứng dưới tấm biển bằng gỗ tử đàn trăm năm, bốn chữ Nam Cung Sơn Trang mạnh mẽ khoáng đạt chính tay Hiên ca viết. Vân Linh lắc đầu thở dài,tình cảnh giống hệt ba năm trước Dương Cảnh xuất !

      -A, Cửu !- a hoàn nhanh tay nhanh mắt lên tiếng

      Ngay lập tức,đám nha hoàn nô tài dẹp gọn sang bên cúi đầu cẩn trọng trăm miệng lời,hành lễ trang trọng như đón gia chủ

      -Cửu sáng an

      -Trưa rồi- Vân Linh lạnh nóng đáp,giọng điệu nhàng , giọng ngọt như sương nhưng chút để tâm cũng

      Đám nha hoàn nhăn nhó nhìn nhau, biết phải làm sao cho đúng

      Xưa nay mọi việc trong trang đều do gia chủ quản lí, Cửu trầm tĩnh vô tâm thèm can dự mình ở trúc viên nên nhiều người biết, hiếu kì ngước lên, ngay lập tức hít khí lạnh. thể ngờ vị này trẻ đến vậy, ngay cả nha hoàn mới mười tám tuổi trông còn già hơn nàng, dung mạo kia, nhàn nhạt mà chói mắt, xinh đẹp như tiên nữ dính bụi trần. Nhưng nghe , tính tình vị này vô cùng vô cùng cổ quái, thậm chí còn lãnh khốc hơn cả trang chủ khiến ai dán thở mạnh.

      -Có người đến sơn trang sao?- Vân Linh nhíu mi, bước chân nhàng đạp lên lá phong tiếng động mà tiến ra đại môn

      vật thể đen nằm đó, máu và bùn đất trộn lẫn bết lại, toàn thân hơi thở cũng chẳng thấy chứ đừng đến cử động. Y phục màu đen người là vải dệt thượng đẳng nhưng ngang dọc rách rưới, có vết do đao kiếm, có vết do cành cây, gai cỏ cứa rách. Bộ dạng muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thê thảm. Vân Linh nhìn về đỉnh núi phía xa xa, bị như vậy mà còn đến được nơi này, vô cùng tầm thường.

      -Đưa vào trang, được chạm vào vết thương!- Vân Linh cuối cùng cũng phất tay miễn lễ cho đám nha hoàn, lạnh nhạt ra lệnh, tựa như việc chẳng mấy quan trọng, đôi mắt còn mang ba phần oể oải lười biếng.

      -Chuyện này.......-mọi người biết phải làm sao, lồng ngực như bị áp chế bởi hờ hững lạnh nhạt ấy. Gia chủ bế quan,chủ nhân ở đây chính là vị trước mặt, nhưng người kia thương tích đầy mình, đưa vào mà chạm vết thương? Khéo đùa, chả nhẽ cho tự bay vào. Mồ hôi chảy giọt,họ biết làm cách nào đây?

      Vân Linh vô cùng hờ hững, thèm nhìn biểu của gia nhân. Vừa mới quay đầu, nghe tiếng xào xạc trong rừng trúc, bóng người cản gió mà bay đến, tư thế vô cùng ưu nhã hút hồn! Vân Linh ánh mắt vô cùng khinh thường,trong đầu xuất hai chữ :"Làm dáng "

      - Tại sao còn làm theo lời tiểu nương tử của ta- tiếng cười mị truyền lại, lam bào phấp phới, đích thị Dương Cảnh nghiệt, miệng còn ngậm đoá chi ngân, nhàng bay đến cài lên tóc Vân Linh.

      Tóc đen mượt như tơ, đổ dài bờ vai, uốn lượn như dòng suối , dưới ánh nắng bình minh ngày mới, giữa cảnh tuyết rơi mưa bụi, cùng bông hoa cài tóc, lại thêm thân hình duyên dáng thướt tha, cả người nàng toát lên vẻ lung linh tỏa sáng, tựa như tiên giáng trần.Đoá hoa trắng cài lên vô cùng nổi bật,tạo vẻ đẹp hài hoà diễm lệ!

      Vân Linh chút để tâm, liếc nhìn Dương Cảnh cái

      -Giải được Phi yên vũ?

      -Được rồi , được rồi, nương tử ta là Vương dược thánh , chút độc tầm thường này có là gì chứ!-Dương Cảnh cười hì hì sán lại,ánh mắt long lanh nhu thuận, chỉ thiếu cái đuôi vẫy vẫy, là thành con cún con lấy lòng chủ

      -Vậy ngươi bế vào gia -
      Nhìn bộ dạng cợt nhả của Vân Linh chỉ vào vật thể đen thản nhiên

      -Ta?-Dương Cảnh chỉ vào mình,mặt méo xệch- sao lại là ta?

      -Vậy lẽ là ta-Vân Linh nhướn mi

      -Bọn họ sao?-Dương Cảnh cầm quạt chỉ đám người xung quanh,chỉ đến đâu mọi người cúi đầu lẩn tránh đến đấy

      - Với thương thế giờ của để bọn họ đưa vào vứt luôn cái mạng cho rồi- Vân Linh lại nhìn lần nữa rồi lui gót ngọc, hai lời bước vào sơn trang

      -Aizz, nương tử, nàng cũng biết làm khổ ta quá -Dương Cảnh vỗ quạt than thở rồi cũng tiến lại bế vật thể đen lên, thầm vận công bảo vệ tâm mạch đưa về hướng trúc viên, nhìn theo bóng lưng mất, lại nhìn người tay, giọng lẩm bẩm-coi như nửa mạng ngươi là do bổn thiếu cứu đó!
      Dion thích bài này.

    3. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Trúc viên...

      Nhìn vật thể đen nằm giường trúc, Vân Linh quay sang nhướn mi nhìn Dương Cảnh, chỉ vào chiếc thùng gỗ lớn đổ đầy thuỷ dược, bay lên làn hơi mỏng thơm dịu mà vấn vít.

      -Cởi quần áo của ra, đưa vào bồn dược

      Dương Cảnh lần này y lời mà làm theo, thậm chí còn toe toét
      -Nương tử, nàng có phải thấy ta rất nghe lời, rất ngoan như thê nô ?

      - người ta có Bách khẩu tán,vừa hay lâu nay chưa dùng.

      -... ...

      Vân Linh nhìn chiếc áo bào trút ra,màu đen của vải cùng vết lem bớt màu máu. Quyệt , mùi dược lạ thoảng qua, nếu là người bình thường biết được vết máu kia chồng lên nhiều lượt, độ như cách nhật mà xuất huyết. Máu độc? Đương nhiên. Nhưng loại độc này..... Vân Linh tiến gần về phía bồn dược.

      -Nương tử, nàng định tự tay tắm cho sao, được, tuyệt đối được


      -Tại sao được?

      - là nam nhân.

      -Ta đây là trị thương cho .

      -Ta lòng giữ thân dành cho nàng, sao nàng lại tắm cho tắm cho ta? Ta đau lòng!

      -Ngươi bị như , ta giúp ngươi tắm!

      -... ....

      Vân Linh vén tay áo, tiến lại gần dược bồn. Nam tử trong bồn nhờ hơi ấm và dược tính của nước mà hơi giãn chân mày, giảm bớt đau đớn.

      Gương mặt gột rửa sạch, mờ ảo trong làn hơi nước bốc lên, ngũ quan tinh tế như tranh vẽ, vài vết xước mặt máu tụ nhàn nhàn, nổi bật giữa làn da trắng như bạch ngọc của .

      ràng trúng kịch độc, lại là kịch độc hề tầm thường, vết thương người cũng nhưng vẫn nhắm mắt, cắn chặt môi, trầm mặc yên lặng. Vân Linh hơi nhướn mày,dùng nội lực bảo vệ tâm mạch,khống chế được cơ thể trước loại kịch độc này, rốt cuộc là cao thủ bất phàm đến độ nào đây?

      Thân thể trần trụi, đầy những vết thương hành hạ, nhưng tư thái của lại vô cùng cao quý , thanh tao, lạnh lùng thể mạo phạm. Cho đến khi Vân Linh đến gần, nhìn hàng mi dài của khẽ rung động mới giật mình, chưa bất tỉnh!

      - sao vậy?- Dương Cảnh lấy lại chút nghiêm túc hỏi.

      - Trúng kịch độc phía Nam Cương- Hơi nhăn mày, Vân Linh bâng quơ - Còn dùng trảo huyết tổn hại thân thể, ngăn kịch độc đưa lên đầu để nhận đau đớn trong tỉnh táo!

      -Kẻ hạ độc này đủ nhẫn tâm, đủ cơ trí, đủ tàn bạo, phải kẻ tầm thường!- Dương Cảnh vẫn giữ nụ cười cợt nhả, xong đáy mắt xẹt qua tia u tối.

      Vân Linh cầm miếng vải mịn, thấm đẫm nước thuốc, bắt đầu lau người cho . người nam tử chằng chịt vết thương, ngực còn có chỗ da biến đen, hiển nhiên là nơi độc tụ, tuy nhiên, những cơ bắp vẫn ràng thân hình tuyệt mĩ.


      Vân Linh cầm tay , tất cả móng tay chuyển sang màu đen, thấm thuốc, người bắt đầu sưng, máu thịt mơ hồ.

      Dương Cảnh đứng bên cạnh, ánh mắt càng thâm trầm, độc dược gặp qua ít, nhưng vẫn cảm thấy người ứa ra khí lạnh, lui về phía sau hai bước, dời tầm mắt, lòng mơ hồ dự cảm về thế lực nguy hiểm.


      Vân Linh lại rất lạnh nhạt, thong thả sai khiến “Cho thêm thuốc nước.”



      Dương Cảnh hồi phục lại tinh thần, thành thạo lấy thêm thảo dược.

      Vân Linh nghiễm nhiên coi Dương Cảnh như người hầu, gật đầu cái, tiếp tục dùng vải mềm sạch chấm thuốc nước, cẩn thận lau người cho nam tử. Phỏng chừng miệng vết thương đau nhức, nam tử mím chặt môi.




      Vân Linh lạnh nhạt : “Ta tên Nam Cung Vân Linh, ta biết ngươi đến để tìm ta. Độc người ngươi dễ giải, nhưng ngươi vào được sơn trang, ta cứu ngươi mạng. Nếu cảm thấy đau cũng đừng kêu ta, ta ghét nhất là phiền phức.”



      Dương Cảnh ở bên cạnh bật cười, giọng của Vân Linh lúc nãy có thể bị cho là kiêu ngạo, nhưng thực tế, loại độc này ngoài Vương dược Thánh Cửu thiên huyền nữ e cũng khó kiếm được người thứ hai giải nổi. Huống hồ, với tính tình lạnh nhạt cổ quái của
      Vân Linh, chịu cứu lòng từ bi lớn.

      Chắc nam tử cũng từng nghe danh tính tình thiên hạ này, vẫn kêu tiếng nào, chỉ là trán ứa đầy mồ hôi. Có lẽ bởi vì biết điều, Vân Linh có chút vừa ý, lòng mềm hơn, dùng khăn nhàng ấn lau mồ hôi giúp .

      Vân Linh bắt đầu ép chất độc ra giúp , thân thể nam tử run rẩy, có lẽ đau đớn tận xương tủy, nhưnh vẫn khống chế im lặng. Vân Linh tuy là Vương dược Thánh , y thuật, độc thuật cao minh nhưng nội công chẳng tu luyện đàng hoàng, trán cũng nhanh xuất tầng mồ hôi mỏng.

      Vân Linh liếc Dương Cảnh " Truyền chân khí cho ". Cần đả thông độc dược chạy khắp người, mới có thể bắt đầu giải dược.

      Dương Cảnh ở bên cạnh cũng so đo nhiều, ngồi xuống trợ giúp, ánh mắt nhìn thẳng vào độc khí thân thể nam tử.




      Vân Linh nhíu mày, vào trong phòng , lấy lọ thuốc ở trong cái rương vô cùng chắc chắn tinh xảo, đặt riêng biệt.

      Khoé mắt Dương Cảnh nhìn thấy, vụt qua tia sáng bất định.


      Vân Linh mở lọ ngọc lưu ly, có mùi thơm ngát tản ra, nàng lấy viên đơn màu vàng nhét vào miệng nam tử.


      Thuốc trị bách độc của Vương dược Thánh cùng chân khí thanh thuần cùa Dương Cảnh, môi thoáng chốc đen tím, thổ huyết đen. Vân Linh tiếp tục cho uống viên đơn màu đen, nam tử bỗng ngậm lấy ngón tay nàng hai lần, rồi dần dần thiếp .

      Vân Linh hơi ngây người, rút tay ra. Lại tốn thêm nửa canh giờ, ngâm dược bồn và bôi thuốc cho .

      Dương Cảnh vốn nhất quyết đòi đem nam tử kia ra khỏi Trúc viên, nhưng để chăm sóc , Dương Cảnh còn cách nào khác, lại như bao lần bị vị tromg truyền thuyết tống cổ đuổi về.
      Dion thích bài này.

    4. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Vân Linh dịch lên giường vốn dùng để phơi thuốc, tự cảm thấy mình quá từ bi dải lên chiếc chăn, lại lấy tạm bộ đồ của Hiên ca mặc cho .

      Y phục của Nam Cung Hiên giống như danh hiệu Bạch Vân công tử của huynh ấy, luôn là màu trắng, mặc vào mang khí chất thoát tục phi phàm. Khi mặc lên người kia lại mang vẻ đẹp đến chói mắt. Vân Linh ngẩn người, cảm giác khí chất này rất quen thuộc, kiêu ngạo, lập, băng lãnh, vương giả. Vương giả? Vân Linh chẳng để tâm, nhìn thấy ngủ say, liền cảm thấy cũng mệt mỏi, bước đến trước giường lớn, chuẩn bị nghỉ ngơi.

      Mi nam tử hơi động, mở mắt ra liền nhìn thấy màn mỹ nhân cởi áo, lộ ra bờ vai mảnh khảnh trắng nõn, trung y là váy dài cúp ngực màu trắng ngà bằng lụa la, phía dưới xoè ra yểu điệu, bên lại bó sát, vẽ lên đường cong mờ ảo. Thanh Hạo bị doạ sợ đến ngây người, ngay lập tức nhắm chặt mắt lại.

      Vân Linh thản nhiên bước qua người , để ý mặt nam tử bỗng đỏ bừng khả nghi tiến vào ổ chăn giường lớn, cuộn tròn lại như kén, chỉ lộ hai cánh tay trắng mềm như ngó sen, rất nhanh vào mộng đẹp.

      Chờ đến khi hơi thở của Vân Linh chìm sâu đều đặn, Thanh Hạo mới mở to hai mắt, nhìn thẳng lê trần nhà, trong mắt đầy bóng tối.

      .

      Do hôm qua chữa trị cho nam tử áo đen kia có hơi mệt, Nam Cung Vân Linh dậy muộn hơn mọi hôm, lại quên mất trong Trúc viên còn người, trong lúc còn mơ ngủ liền theo thói quen chân trần tiến về cửa sổ, bứt lấy lá bạc hà mọc bên ngoài nhai lấy.

      Thanh Hạo tỉnh từ lâu, quen luôn luôn cảnh giác với mọi thứ, nên đối với hành động này vừa khinh thường vừa hâm mộ. Khi hơi hé mắt, Thanh Hạo hít phải hơi khí lạnh. Vị Vương dược thánh trong truyền thuyết chỉ là thiếu nữ mười tám, dung mạo tựa thiên tiên, như lưu như ly lại mang hút lạnh lùng bí . Quan trọng là, nàng vẫn chỉ mặc trung y, khiến bộ ngực phập phồng sinh động, xương quai xanh như như , cổ cao trắng ngần đeo viên đá lục bảo xanh biếc, mái tóc mơ hồ như thác đổ vương lên làn da trắng tuyết, cảnh xuân ướt át tuyệt đẹp, kẻ mê nữ sắ như Thanh Hạo cũng suýt chảy máu mũi.

      Vị này, phóng khoáng quá !

      lát sau, Vân Linh khoác chiếc áo dài bằng sa mỏng, tay còn cầm theo bát cháo, đặt bên cạnh Thanh Hạo, lạnh nhạt " Tỉnh rồi ăn chút gì ."

      Dựa vào nội lực di chuyển trong kinh mạch, Thanh Hạo biết, độc của giải được ba phần, các vết thương cũng được đắp thuốc tỉ mỉ. Quả nhiên, người có khả năng giải được cổ độc mang về từ Nam Cương điều chế cùng với kịch độc cung cấm, chỉ có Vương dược thánh !

      Thanh Hạo nhấp ngụm cháo, liền nhăn mặt, yên lặng để xuống.

      Vân Linh nhấm nhấp mật ngọt của nhuỵ hoa Long Nữ, thấy vậy ngẩng đầu, tiến lại, dùng ngón tay chấm vào bát cháo, lại đưa vào miệng, cũng nhăn mặt, lạnh nhạt cảm thán " Mặn quá!".

      Thanh Hạo là kẻ thích sạch , trước kia, chỉ cần áo của có người chạm vào, nhất định vứt bỏ. Nhưng là vì những chuyện phải trải qua, hay vì động tác kia quá ưu nhã, lại thấy bài xích.

      Lát sau, có nha hoàn áo xanh mang chút đồ ăn vào Trúc viên cho , Vân Linh thăm Mịch nhi và Tố nhi. Xưa nay Trúc viên khác gì cấm địa của Nam Cung sơn trang, ngoài trang chủ và Dương Cảnh, ai dám bén mảng đến gần, tiểu nha hòan kia vô cùng hưng phấn, lại nhìn ánh mắt trầm của nam tử trong phòng, liền sợ hãi vội vã lui ra.

      Mẹ ôi, lạnh đến đóng băng người ta mà.

      .

      Dương Cảnh cực kì yên tâm để tiểu nương tử nhà ở cùng nam nhân khác, mặc kệ bây giờ thương thế người kia chẳng khác nào phế nhân, đặc biệt dậy sớm mò từ bên kia núi Tịch Lạc sang Trúc Viên.

      Dương Cảnh giơ tay áo thấm mồ hôi giả bộ vất vả, thở dài, cách gì, nương tử của , nếu dọn nhà xa xa chút, nàng nhìn mặt nữa, dùng trăm linh ba loại độc độc , nghĩ xem, Dương Cảnh ta có bao nhiêu uất ức, bao nhiêu đáng thương cơ chứ!

      Bất quá, Vân Linh làm vậy cũng là vì bảo vệ cái lỗ tai của mình, sợ bị phiền chết.

      Lúc Dương Cảnh tìm được Vân Linh, nàng ở sau núi chơi cùng Mịch nhi.

      Bên cạnh nàng là giỏ mâm xôi chín thẫm, nàng nhón từng quả ném lên cao, Mịch nhi thuần thục đón lấy. Nó là hồ lang vương kiêu ngạo thịt tươi ăn, máu thuần uống, lại đối với thứ quả dại kia vui vẻ ăn, ngoan ngoãn như con chó trướ mặt Vân Linh. Dương Cảnh thấy thế liền vừa mắt, từng bị móng vuốt của nó chỉnh cho ít lần khổ sở, bèn búng tay cái, đem lực đẩy quả mâm xôi Vân Linh vừa ném lên ra xa, lão tử cho cái con sói thối như ngươi ăn.

      Mịch nhi gừ tiếng, bốn chân liền tung lên, chộp lấy quả mâm xôi kia, rồi thong thả trở về nằm bên chân Vân Linh, tiếp tục nhấm nháp, còn khinh thường đảo mắt sang phía Dương Cảnh đen mặt.

      Vân Linh ngồi bên nhìn màn này, liền cười khanh khách, dùng ống tay áo lau nước mâm xôi đỏ tươi bộ lông trắng của Mịch nhi rồi ôm cổ nó lắc lắc. Lông của Mịch nhi rất mượt, rất ấm, sờ vào vô cùng thoải mái.

      Dương Cảnh càng buồn bực!


      Vân Linh qúa biết tính cách của Dương Cảnh, cho dù có đuổi mặt dày vô sỉ công khai hoặc thầm bám theo nên cũng chẳng buồn , mặc kệ theo mình về Trúc Viên. Căn cứ theo vết máu y phục của nam tử ngày hôm qua, xem ra, cũng đến giờ độc phát rồi.

      Quả nhiên, vừa đẩy cửa vào, liền thấy Thanh Hạo đau đớn cố gắng dùng nội công kìm độc, Vân Linh liền tiến nhanh lại điểm huyệt . Chất độc chạy loạn trong người, lại có cách nào động đậy, biểu tình của Thanh Hạo vô cùng thống khổ.

      Vân Linh lật miếng vải trắng, bên trong vết thương vốn sắp liền giờ lại há miệng, máu trào ra nhanh chóng, ánh mắt cũng tối lại.

      Dương Cảnh đằng sau thấy tình hình ổn, cũng tiến lại giúp truyền chân khí, Vân Linh nhanh tay nhét vào miệng viên dược màu đen.

      Độc tính tạm thời được khống chế nam tử kia phun búng máu rồi bất tỉnh, vẻ mặt của Vân Linh dễ chịu, mà bộ dạmg cợt nhả của Dương Cảnh cũng còn.
      Dion thích bài này.

    5. thuyhang4589

      thuyhang4589 Active Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      152
      Ba ngày sau, trang chủ trong truyền thuyết Nam Cung Hiên xuất quan.

      Lần này, bế quan tu luyện chín chín tám mốt ngày, ở trong sơn cốc lạnh lẽo bước ra ngoài, nhìn bầu trời xanh trong vắt, bỗng có cảm giác như trải qua mấy đời, lại như bỏ qua nước cờ của số phận trong chuyển biến quan trọng của rất nhiều người.

      Khi tiến vào, Vân Linh nằm nghiêng sạp đọc thoại bản, trong phòng còn có nam tử, ngồi vận công ép độc. Tuy trán đổ tầng mồ hôi mỏng, nhưng khí chất cùng động tác lại thấy thanh thản như nhắm mắt dưỡng thần.

      Vân Linh nghe được động tĩnh ngẩng đầu, tà áo trắng ưu nhã của chắn cả cửa ra vào, hắt lên tầng ánh sáng mỏng.

      Vân Linh liền buông sách, vui vẻ nhào đến ôm cổ Nam Cung Hiên, bộ dạng như trẻ con thấy kẹo, ngọt ngào gọi " Ca ca."

      Đôi mắt lạnh của Nam Cung Hiên tràn đầy sủng nịch, dùng tay ôm thân hình kiều của Vân Linh, tay vuốt tóc nàng, nhè vỗ.

      Động tĩnh của hai người khá lớn, khiến nam tử giường chú ý, lập tức lại nhắm mắt tiếp tục dưỡng thần, phi lễ chớ nhìn.

      " Xem muội kìa, bao giờ mới lớn đây hả? " Nam Cung Hiên chỉnh lại áo choàng cho Vân Linh, ngón tay lướt y phục, vô cùng thuần thục.

      Vân Linh ngoan ngoãn đứng yên, lại dùng ngón tay nghịch lọn tóc của .

      " phải muội muốn ngâm bình rượu mơ sao, , mơ chín rồi" Nam Cung Hiên nhàn nhạt , khoé miệng hơi nhếch lên ôn hoà.

      Vân Linh liền ôm lấy cánh tay Nam Cung Hiên, theo đến rừng mơ ở sau núi.

      Thanh Hạo nhìn hai bóng trắng cao ngạo thuần khiết kia rời trong mưa bụi, hoa quế rụng đầy đất, cảm giác như nhìn bức bồng lai tiên cảnh, ánh mắt phức tạp.

      " Huynh muội nhà Nam Cung là vậy, để bất cứ thứ gì vào mắt, người ngoài nhìn họ như vị thần cao ngạo, thực tế, chẳng qua là họ muốn quan tâm. Tình cảm huynh muội như vậy, thế gian khó tìm " Dương Cảnh vắt chân lên xà nhà, nửa đùa nửa .

      Thanh Hạo chậm rãi thu hồi ánh sáng trong mắt, lạn lùng " Dương thiếu hiệp, ở đó lâu vậy, cảm thấy thoải mái sao? "

      Dương Cảnh nhảy xuống, bất mãn xoay cổ " Ừ, cũng mỏi ". Ánh mắt mị đánh giá Thanh Hạo, nụ cười cợt nhả mặt chậm rãi trở nên lãnh khốc " Bất quá, để có cơ hội chuyện với thái tử điện hạ đương triều, phải rất đáng sao? "

      Biểu cảm của Thanh Hạo lập tức tối sầm.

      .

      Với võ công của Nam Cung Hiên, dĩ nhiên biết Dương Cảnh xà nhà, mới dẫn Vân Linh đến rừng mơ.

      Nàng lười biếng ngồi tảng đá lớn, hai chân vui vẻ đung đưa, bắt Nam Cung Hiên hái mơ.

      giữa mùa mơ, mơ chín rất nhiều, trong tán lá xanh, nhìn rất đẹp mắt. Hương quả chín nhàn nhạt lan toả, Nam Cung Hiên hơi phất tay, kình phong liền làm mơ rụng đầy đất.

      Vân Linh vui " Huynh xem huynh làm kìa, dập hết rồi, muội
      muốn ngâm bình mơ ngon, cho phép huynh dùng nội lực hái."

      Nam Cung Hiên nhìn nàng cái, lại nhìn những quả mơ rụng, căn lực rất chuẩn, hề bị dập nát liền thở dài, thực vắt áo sang bên trèo cây hái mơ. Hết cách, ai bảo chỉ có muội muội lắm trò này chứ!

      Vân Linh thấy vậy liền cười khúc khích, hết chỉ bên này lại chỉ bên kia " Muội muốn hái quả đó, quả đó, quả kia nữa, a, cây kia có chùm rất chín, cây kia nữa..."

      Đáp lại, chỉ có tiếng thở dài dài, vườn mơ bị nàng chỉ huy làm cho náo động thôi.

      Vì quên mang theo đồ đựng, nên Nam Cung Hiên phải bất đắc dĩ lấy vạt áo của mình thay thế, chiếc áo trắng của bị nước mơ chín dính vài chỗ, Vân Linh biết ca ca mình là người thích sạch thế nào, nên rốt cuộc cũng chỉnh nữa, vui vẻ nhận lấy đống mơ.

      Khi nàng cắn thử quả, Nam Cung Hiên mới hỏi “Ta nghe người nọ bị trúng độc, là muội đưa vào sơn trang.”



      Vân Linh thích vị chua chua như vậy, liền cắn thêm míêng, thờ ơ trả lời “Vâng.”


      là người thứ hai có thể tìm đường vào sơn trang, lại mang thân thương tích như thế. Tính mạng người này, có thể gây ảnh hưởng rất lớn giang hồ, hoặc ..." Nam Cung Hiên hơi trầm giọng " triều đình.”


      Vân Linh vẫn ăn mơ, làm như nghe thấy .

      Nam Cung Hiên nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng cũng đầu hàng chịu thua, ngồi xuống bên nàng, theo thói quen vuốt tóc nàng, tâm tình cũng tốt lên " Vì sao muốn cứu ? "

      " biết nữa " Vân Linh nhả hột mơ, vu vơ " Tự nhiên lại muốn cứu ! "

      " Ừ " Nam Cung Hiên cũng hỏi thêm nữa, tuỳ ý ngồi bên cạnh nàng.

      Vân Linh liền thấy có chút mỏi, xoay người nằm nghiêng xuống, gối đầu lên đùi , nháy mắt tinh nghịch " Nam Cung Hiên, bổn cung ra lệnh cho huynh, ngồi im làm gối ngủ cho muội "

      Nam Cung Hiên liền nghiêm túc thẳng lưng " Ca ca tuân chỉ"

      Vân Linh bật cười, cũng vui vẻ cười.

      Nam Cung Hiên quả thực ngồi rất nghiêm túc, ánh mắt nhắm hờ, trong đầu bỗng xuất rất nhiều hình ảnh.

      thấy nhà ba người rất vui vẻ, phu thân luyện kiếm giữa rừng đào, mình lười biếng quấn lấy mẫu thân, hỏi trong bụng người là đệ đệ hay muội muội. Mẫu thân dịu dàng cười, hỏi có thích có muội muội ? suy nghĩ lát, cảm thấy vấn đề này vô cùng quan trọng, liền nghiêm túc gật đầu. Mẫu thân lại , sau này muội muội ra đời, con là ca ca phải chăn sóc và bảo vệ muội muội tốt. tiếp tục nghiêm túc gật đầu, mẫu thân bị bộ dạng này của chọc đến cười vui vẻ.

      Thánh nữ Tây Linh giáo đời thứ tám Tây Tây Linh Mạn Sơ vốn chỉ đùa câu, ngờ cuối cùng lại thực đem trách nhiệm chăm sóc tiểu nữ cho con trai mình .

      Hình ảnh trong kí ức lại thay đổi, Nam Cung Hiên thấy phụ thân bị độc ám của đối thủ đánh lén, cả người liền mất sức, vẫn cố gắng cầm cự, mẫu thân mang thai bảy tháng, vung kiếm hết lên lại xuống để bảo vệ đằng sau. Máu bắn lên mặt , người ma giáo hung ác tràn vào như nước lũ.

      Phụ thân đột phá vòng vây, mẫu thân đem bảo hộ chạy đến nhà họ Lâm.Vì mẫu thân trúng độc, nên sinh non, trước khi sinh, mẫu thân yếu ớt " Hiên nhi, xin lỗi con. " Xin lỗi, vì thể bảo hộ con cả đời.

      Khi ấy, khóc rất nhiều, người toàn máu và nước mắt, ngồi ở trước phòng mẫu thân, lâu, lâu. Cho đến khi nghe được tiếng kêu kinh ngạc của mọi người. ngẩng đầu, liền thấy trời hửng sáng, chu tước bay hàng đàn. Mọi người đều tượng dị thường, tập trung lại phía phủ đệ của Lâm gia nhìn ngắm bàn tán.

      cũng rất kinh ngạc, mẫu thân lại chỉ nhợt nhạt cười, gọi lại gần " Hiên nhi, con xem, tiểu nuội của con rất giống con. "

      tò mò tiến lại, nhìn tiểu muội xíu ngủ say, nho , mềm mềm lại trắng hồng, thực rất đáng .

      " Hiên nhi, có nhớ con từng gì với ta ? "

      " Ân" gật đầu , khẳng định " Con nhất định chăm sóc muội muội tốt. "

      Mẫu thân cười, người cười rất đẹp, trong kí ức của Nam Cung Hiên, dung mạo của mẫu thân vĩnh viễn dừng lại như thiếu nữ hai mươi.

      Mẫu thân để lại và tiểu muội, trở về tìm cha. Cả hai, đều bỏ mạng trong trận tử chiến cùng Ma giáo.

      Vì dị tượng khi tiểu muội sinh ra, liền có lời đồn nàng là chân mệnh thiên nữ, là phượng hoàng tương lai. Lâm gia vì tin đồn này mà định giữ tiểu muội lại, coi như con nhà họ Lâm nuôi nấng, muốn bước lên mây. lại muốn vậy, mẫu thân muốn bảo vệ muội muội, nếu muội muội trở thành hoàng hậu, nàng phải sống trong hậu cung sóng gió, chắc chắn vui vẻ.

      tính đem tiểu muội bỏ trốn gặp lão hoà thượng.

      Hoà thượng này tự xưng là Pháp , đế tìm Lâm lão gia, Lâm gia đừng giả mạo nhận đứa trẻ kia, mệnh của đứa trẻ này rất lớn, Lâm gia nhoi thể chống được.

      Nam Cung Hiên đứng nấp ở sau cử sổ nghe được, đứa trẻ kia, chính là tiểu muội .

      trầm mặc, đúng vậy, giờ hai người bị Ma giáo truy giết, vô cùng nguy hiểm.

      Nhưng Lâm lão gia kia nghe, còn giận dữ đuổi lão hoà thượng, cố chấp đó là tiểu nữ nhà mình.

      Pháp bị đuổi tức giận mà chỉ thở dài. Bắt gặp nghe lén ở cửa sổ, liền kinh ngạc, sau đó cười " Ta vốn muốn đem con của Nam Cung Vân Phi và Tây Linh Mạn Sơ , xem ra, bây giờ cần nữa rồi."


      lẳng lặng nhìn lão hoà thượng rất lâu, sau đó khẽ nắm vạt áo ông ta, hỏi " Tiểu muội ta thực là chân mệnh thiên nữ sao? "

      Pháp bật cười " Thiên cơ bất khả lộ. " Sau đó liền rời .

      Nam Cung Hiên nhìn theo bóng dáng ông ta, trong mắt tản ra áh sáng.

      Mặc kệ là mệnh gì, phải bảo vệ muội muội.

      Đêm đó, khi vừa ôm tiểu muội bỏ trốn đến bờ sông , phủ đệ nhà Lâm gia bốc cháy, cả phía chân trời phía Tây rực đỏ. nhìn đám cháy, ngỡ ngàng.

      đem muội muội đến trú thân ở nhà tiểu thúc Nam Cung Thành, hàng ngày chạy khắp nơi xin sữa cùng nước gạo cho tiểu muội, chăm sóc nàng, nhìn nàng lớn dần, từ tiểu oa nhi chỉ biết khóc, biết lẫy, biết bò rồi biết . Câu đầu tiên nàng , là gọi " Ca ca". vui đến phát điên, đứa trẻ chín tuổi cảm thấy đây là điều rất thành tựu, liền ngừng dỗ nàng gọi tiếp . Đáp lại, là tiểu Vân Linh nằm trong nôi mút ngón tay, tròn xoe mắt nhìn .

      Cho đến khi nàng bị lão bà bắt . Đó chính là Độc bà bà, năm xưa từng có ân oán với nhà , hận mẫu thân đế tận xương tuỷ. Lúc ấy, nàng ba tuổi, ngừng khóc lóc giãy dụa khỏi tay Độc bà bà, ngừng sợ hãi gọi ca ca.

      Nàng khóc rất thương tâm, khiến lòng từng đao từng đao chặt xuống nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị bắt , bên tai là tiếng cười cuồng ngạo độc ác của lão bà. " Tây Linh Mạn Sơ nợ ta đời, ta chỉ đòi lại con ta mười năm, mười năm sau cho ngươi gặp lại muội muội mình. "

      Hai bàn tay của Nam Cung Hiên nắm chặt, mắt cũng đỏ ngầu. rất hận bản thân mình, tại sao lại vô dụng như vậy. Tại sao ngay cả muội muội cũng bảo vệ được.

      Mười năm kia, lang thang rất nhiều nơi, dùng hết tâm sức tu luyện cho mình thân bản lĩnh, lại tìm kiếm tung tích của muội muội, từng xuống tận cùng vực Vô Đáy, cũng lên tận đỉnh núi Tàm Thiên, nhưng Độc bà bà và Vân Linh lại như bốc hơi khỏi thế giới này, cách gì tìm được.

      vì tìm nàng mà ngại vào hang Thuận Hoá, vốn chỉ có thể vào thể ra. Bị nhốt lại trong đó, vô tình phát ra rất nhiều bí kíp cùng tuyệt thế võ học của các vị cao thủ bỏ mạng trong này lưu lại, lại sáng chế ra " Nam Cung Tâm Pháp". lần tu luyện này biết trải qua bao lâu, khi phá cửa hang ra ngoài, thời hạn mười năm kia cũng tới.

      Vân Linh quả thực được Độc bà bà thả ra, nhưng tính tình lại trở nêm lạnh lùng, vô tâm, tuỳ hứng khác với những tiểu nương bằng tuổi.

      Nam Cung Hiên phải cố gắng chăm sóc thay đổi nàng rất nhiều, nhưng có lẽ mười năm kia trở thành bóng ma tâm lí trong lòng nàng, ngoại trừ đối với Nam Cung Hiên, nàng đối với mọi người vẫn là lạnh lùng tuỳ hứng.

      Nam Cung Hiên thấy mà đau lòng, biết, đây là cách mà nàng tự bảo vệ mình. cho ai vào thế giới của mình, ai
      tổn hại mình được nữa.

      Vì vậy, sau khi tiêu diệt Ma giáo trả thù cho cha mẹ, Nam Cung Hiên liền quy về Tịnh Lạc sơn. Bình an yên ổn qua ngày, màng thế .

      Nam Cung Hiên mở mắt, nhìn Vân Linh ngoan ngoãn ngủ, khuôn mặt đầy ý cười, vô tâm tùy hứng sao chứ? Huynh cố gắng nhiều như vậy, phải vì có thể để muội sống vô tâm tuỳ hứng sao? Dù muội có gây ra đại hoạ, cũng có huynh chống lưng rồi.

      Nam Cung Hiên ngẩng đầu nhìn trời, thấy con chim bồ câu bay về phía tây, lại cúi đầu, vuốt tóc Vân Linh.
      .

      Dương Cảnh rời khỏi Trúc Viên sau hai tuần trà. nhìn lại nam tử tĩnh tâm nhuyễn tháp, lại nhìn về rừng mơ phía xa, hơi mỉm cười. Ngoài ý muốn là lại nhận được bức thư. Lấy ống giấy bên chân con chim bồ câu, đọc xong, biểu tình của vẫn lười biếng cợt nhả như thường, ngón tay vuốt lông bồ câu. Con chim đậu vai , kiêu ngạo gật gù vì tin tức mình mang đến. Ngón tay hơi siết, lông của nó bỗng xù ra, mắt mở to, biểu tình thể tin được.

      Dương Cảnh xách cổ con chim chết, nụ cười vẫn giảm " béo a, trưa nay nấu cho nương tử canh bồ câu hầm nấm hương bồi bổ . "

      Tin tức có quan trọng hay , căn bản xem tâm trạng người nhận tin có tốt hay .

      .
      Dion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :