1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nam giang thập thất hạ - Cửu Nguyệt Hi

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tuanh83

      Tuanh83 Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      730
      Nam giang thập thất hạ

      Tác giả: Cửu Nguyệt Hi

      Tình trạng: Hoàn thành

      Số chương: 91 chương + phiên ngoại

      Thể loại: Hiện đại , HE , Tình cảm , nhàng , Đô thị tình duyên , Thiên chi kiêu tử , Tương ái tương sát , 1v1 , Nữ chủ

      【 văn án 】 Khi còn , cuộc sống cực khổ, nhưng là trong khổ còn có vui. Sau khi lớn lên, khổ chính là khổ, khổ, còn gì vui vẻ nữa.

      【 văn án hai 】 Mùa hè sau buổi trưa, trời rất xanh, có gió. Ngõ an tĩnh, tất cả mọi người đều ngủ trưa.

      【 gỡ mìn 】 Cuộc sống bình lặng chậm rãi hàng ngày.

      Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Lương thủy, tô khởi ┃ vai phụ: Lý phong nhiên, lâm thanh ┃ cái khác: Hô mưa gọi gió

      Mình cũng là vừa đọc vừa edit, chưa kết truyện. Chỉ biết HE.
      Nhưng đọc vài chương đầu thấy cách hành văn nhàng, cũng dễ thương nên muốn đào cái hố này.
      Mong mọi người ủng hộ nha ~

      Lịch đăng chương cố gắng 2-3 chương/ tuần nha vì mình cũng lấp 1 hố bên truyện cổ đại á.
      thuann, levuong, Mun lùn2 others thích bài này.

    2. Tuanh83

      Tuanh83 Well-Known Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      730
      Chapter 1-1 Thế giới lúc còn ( 1 )

      Tô Khởi, tên ở nhà là Thất Thất, sinh ra ở thành phố Vân Tây ven sông, là nữ.

      Còn lý do tại sao là con mà lại tên là “Khởi” , phải nguyên nhân từ mẹ của , bà Trình .

      Trình sinh ra những năm 60 của thế kỷ trước ở nông thôn. Cũng giống như phần lớn mọi người ở thời đại đó, từ Trình đều chỉ biết làm việc nhà nông, nghiêm túc đọc sách nên tiểu học trung học đều chỉ là học cho có thôi. Nhưng với quan niệm lúc ấy, như thế có gì là xấu cả. Trình lớn lên xinh đẹp, giọng cũng trong trẻo, khi hát véo von giống giọng chim tước. Trong thôn thanh niên choai choai ai là thương nhớ đêm ngày, cho nên đến mười bảy tuổi, người làm mai đạp vỡ ngạch cửa. Nhưng Trình lại chỉ coi trọng thanh niên nghèo Tô Miễn Cần cách vách.

      Tô Miễn Cần cha mẹ chết sớm, học hết sơ trung dừng. Khi đó phần lớn người trẻ tuổi lấy việc học làm hướng phát triển, đọc sách cũng sao, chỉ cần có nghề là có thể kiếm sống tạm rồi. Thợ xây thợ mộc may vá cắt tóc, những việc mưu sinh này đó đều khó học. Tô Miễn Cần đến chợ Vân phía tây học làm thợ xây, nhờ thông minh lại linh hoạt nên chỉ năm sau là ra nghề. Vì ở trong thành phố làm việc, Tô Miễn Cần cũng dính lây chút khí thời thượng, sơ mi trắng, quần tây đen, tóc bôi keo tạo kiểu, giày da đen dùng xi đánh giày đánh đến bóng loáng. Như mẹ Trình vẫn , Trình thiếu nữ khờ khạo a, chọn đàn ông nhìn đến hoàn cảnh lại chỉ xem bề ngoài. Tựa như xây nhà chú ý đến ngói, chỉ chăm chăm nhìn tường có quét vôi trắng hay .

      Cuối thập niên 80, kinh tế nông thôn bắt đầu khởi sắc, nhà nhà đua nhau xây nhà gạch lợp ngói thay cho những căn nhà gian tường trát bùn trước kia. Tô Miễn Cần tay nghề tốt, ai xây nhà cũng đến nhờ làm, chả mấy mà trở nên dư dả. Tô Miễn Cần muốn ở quê nữa, nên rất nhanh đưa Trình lên thành phố sống. Chính là vì bắt kịp thời cơ khi đô thị bắt đầu phát triển tốt, trong vòng 8 – 9- 10 năm trở lại chỉ cần có bản lĩnh, có thể tìm được chỗ ở yên ổn.

      Nhờ theo thầy cả dạy nghề nên Tô Miễn Cần được biên chế chức vị ở Cục Quy Hoạch Xây Dựng tại chợ Vân; Trình cũng vào làm công nhân ở xưởng sợi gai. Hai người lấy 4000 đồng tích góp mua 1 căn nhà cấp 4 mái ngói cũ ở ngõ Nam Giang tại quảng trường Bắc Môn. Đồ nội thất trong nhà cũng phải mua sắm gì mấy —— giường, tủ quần áo, giá 5 tầng, chạn bát đều do cha của Trình thuê thợ mộc ở quê làm xong đưa đến cho. Thêm ít đệm chăn với quần áo, cũng coi như là hoàn chỉnh cái nhà.

      Vị trí ngõ Nam Giang hơi thấp, chỉ cách sông Trường Giang cái đê to chống lũ, ở phía tây bắc trong khu chợ Vân, giáp với phố Bắc Môn nghèo túng. Giá nhà ở khu này là thấp nhất, hợp với gia đình trẻ kinh tế khá giả. Hai vợ chồng Tô Trình dọn đến, cũng chính là lúc mấy hộ cách vách trước sau cũng đến, tất cả đều là các cặp mới cưới rồi chuyển đến Vân Tây lập nghiệp. Mọi người tuổi xấp xỉ nhau, gia cảnh cũng tương tự, sau khi quen biết càng thêm hợp ý nhau.

      Lương Tiêu cùng Khang Đề là công nhân ở xưởng sợi gai, là đồng nghiệp với Trình .

      Lý Viện Bình - Phùng Tú là tổ hợp của bác sĩ với giáo viên văn thể mỹ.

      Lâm Gia Dân và Thẩm Thảo Lan, người là thợ chụp ảnh nhiệt tình, người là thợ may tỉ mỉ chi li.

      Còn lại cặp Lộ Diệu Quốc - Trần Yến là hộ gia đình gốc ở hẻm Vân Tây, mở quán bán đồ ăn sáng.

      Bọn họ đều trong độ tuổi đôi mươi trẻ trung, còn mang theo tính tình nhiệt tình trẻ con thời thiếu niên, lại mới từ nông thôn ra thành phố, cho nên đối với tất cả những cái gì gọi là trào lưu mới đều hăng hái giống như chết đói thấy thức ăn. Khi đó, radio bắt đầu xuất trong các gia đình, karaoke cũng dần dần được mọi người thích, phố lớn ngõ đều thấy bật ca khúc vàng: “Củng con tôm, oa thân thân ~~” cùng “Ái biang thêm ai dương ~~” . Các câu lạc bộ disco đèn màu lấp lánh cũng đúng lúc này mọc ra như nấm. Vừa tan tầm, mấy đôi vợ chồng son liền sàn nhảy vui chơi. Bài hát Beyond, Phượng phi phi cùng với những người trẻ tuổi ở ngõ Nam Giang vượt qua xuân thu đầu tiên như thế.

      Trình ca hát, Khang Đề thích nhảy múa, Lâm Gia Dân, Phùng Tú đánh đàn, lập thành nhóm gọi là “Khởi phong vũ thủy” - “Hô mưa gọi gió” ”.

      Bọn họ đeo kính đen mắt tròn, uốn tóc quăn, mặc quần ống loe, giày cao gót, rêu rao khắp nơi, nghiễm nhiên trở thành những người cùng làm nên cái thời đại ăn chơi vô hạn kia.

      Chỉ tiếc nhóm còn chưa có cơ hội ra mắt, bốn gia đình lần lượt nghênh đón những biến hóa mới.

      Trình Khang Đề các nàng người trước người sau đều có thai, vì vậy ước mơ sống đời ca hát “ Nổi tiếng toàn quốc như Đặng Lệ Quân” đành tạm dừng. Vì muốn kỷ niệm đoạn thời gian này, người bốn nhà quyết định đặt tên cho bốn em bé là “Hô mưa gọi gió” - “Khởi phong vũ thủy”

      Nhưng bốn chữ này lấy để đặt tên cho bọn trẻ như thế nào? Cuối cùng bọn họ chọn cách thức đơn giản nhất nhưng cũng công bằng nhất —— rút thăm.

      Trình thích “Thủy”, trước khi rút thăm luôn thầm khấn “A di đà phật thượng đế phù hộ”, kết quả lại rút được chữ “Khởi”.

      Là người chọn được chữ “Thủy”, Khang Đề : “Ai bảo ngươi khấn câu kia chậm quá, Bồ Tát bây giờ mới linh ứng này.”

      Trình : “Nhà đó thích chữ Thủy ?”

      Khang Đề: “Giống nhau, bốn chữ này đều tốt.”

      Trình : “Vừa lúc, vậy hai nhà chúng ta đổi cho nhau .”

      Khang Đề: “Ấy được, nếu nhà bên đó thích Thủy, nhà này lại càng muốn đổi.”

      “……” Trình , “Chờ xem, về sau nhà này kêu Tô Khởi bắt nạt chết Lương Thủy nhà bên đó.”

      Khang Đề : “Lời hay đừng quá sớm, còn biết được ai bắt nạt ai đâu.”

      Thành ra Tô Khởi giống như là mang theo sứ mệnh “Bắt nạt Lương Thủy” với “Bị Lương Thủy bát nạt” cất tiếng khóc chào đời.

      Mùa hè năm 90 kia , 4 đứa trẻ liên tiếp sinh ra ở ngõ Nam Giang, xấu cũng tốt, chính là được đặt tên theo 4 chữ ““Khởi phong vũ thủy” —— Lý Phong Nhiên, Lâm Thanh, Lương Thủy, Tô Khởi.

      Lý Phong Nhiên giống như gió , từ an tĩnh trầm mặc; Lâm Thanh lại là lá trong rừng, ngoan ngoãn ôn hòa; Lương Thủy mặc dù giống nước, nhưng tuy nghịch ngợm hiếu động cũng chỉ là như các bé trai khác mà thôi. Chỉ có Tô Khởi, con mà lại mang tên con trai, nên thời kỳ sơ sinh rất an phận, ban ngày ngủ ngoan như cún, ban đêm lại khóc ầm ĩ; lúc vừa mới biết bò đánh nhau với chó nhà hàng xóm, túm lông của nó dứt xuống. Khiến cho chó trong phạm vi mấy dặm xung quanh nghe tiếng đều sợ vỡ mật, chỉ cần ngửi thấy mùi của bé ở xa cũng quay đầu chạy. Đợi đến lúc lớn biết , bé tới đâu chó trốn tới đó. Lúc này Tô Miễn Cần mới hỏng rồi, đều là do cái tên gây ra họa. Bé nho lại gây làm ầm ĩ khác gì con trai. Lúc cười rộ lên lảnh lót vang vang như chuông bạc kêu, mà lúc gào khóc y chang heo bị chọc tiết, có thể thổi bay cả mấy nóc nhà trong ngõ. Trình hận thể đem bé nhét trở lại trong bụng, lại sửa tên gọi là Tô Thất Thất. Đáng tiếc mệnh số giống như ngựa hoang phi nước đại chạy xa, đổi tên cũng thay đổi được gì, sau rồi rốt cuộc mặc kệ.

      Mà bản thân đương cũng cảm thấy mình là cái gì tiểu phiền toái. Trình nhớ tới thời thơ ấu của Tô Khởi chỉ cảm thấy đau đầu, trong khi ký ức của Tô Khởi hiển nhiên là lệch lạc hơn, thơ ấu đối với tương đương đơn giản mà vui sướng.

      Thế giới của Tô Khởi lúc đó rất rất —— bé dọn cái ghế gỗ ngồi dưới mái hiên nhà mình, nâng đầu lên, nhìn mái hiên các nhà trong ngõ nối thành mảnh giống hình tứ giác—— gian màu xanh vuông vắn ở giữa kia chính là thế giới của bé.

      Sau này, bé được xa hơn, ra ngõ , đến nhà trẻ ở cạnh đê. Nhưng ngõ Nam Giang vẫn cứ là hình tượng “thế giới” trong tâm trí của Tô Khởi.

      Giữa trưa hè, tất cả các bạn trong nhà trẻ đều ghé vào bàn ngủ trưa. Tô Khởi luôn là giả vờ ngủ, chờ đến xung quanh đều an tĩnh lại, bé liền trộm mở to mắt, nhìn Lâm Thanh chảy nước miếng, nhìn trời rất cao rất xanh ngoài cửa sổ, cây liễu lá xanh rũ xuống, trời lặng yên tia gió. Cảnh sắc này cùng với trung trong ngõ Nam Giang giống nhau.

      Tô Khởi vẫn thích ngõ nhà mình hơn.

      Ngõ chỉ có bảy tám hộ gia đình, dài chắc chỉ khoảng 70- 80m, nhưng đối với Tô Khởi khi còn bé lại là mảnh đất thần bí sâu thẳm, cũng đủ cho bé mất rất nhiều thời gian thăm dò.

      Cửa nhà Tô Khởi trồng gốc hoa sơn chi, lợp ngói đôi. Trước nhà Lâm Thanh là giàn nho cùng luống hoa phượng tiên. Nhà Lương Thủy có tầng áp mái. Sau nhà dì Lộ có cái hố nước. Đó đều là bảo tàng của Tô Khởi. Đặc biệt bên cạnh nhà Lý Phong Nhiên là mảnh đất hoang, càng trở thành thiên đường khám phá riêng của bé Tô Khởi .

      Đó vốn là cái nền nhà bị đập phá từ thời nào, người trông giữ, nên hoang tàn vắng vẻ.

      Ở cạnh bức tường đổ nát là mấy gốc cây hoa sơn chi gầy yếu. Ở dưới gốc cây lộ ra cái khung bóng rổ treo tường, xung quanh đầy những bông hoa trắng nở rộ. Phòng trong xi măng trát tường sớm bong tróc, cỏ dại mọc lan tràn đầy nền nhà, hoa dại nở rộ, rơi đầy các thứ vật dụng vứt . Tô Khởi thường xuyên nhặt được tranh cá , các mẩu gỗ xếp ghép vần ở bên trong. Có lần, bé nhặt được cái tượng công chúa mặc váy màu vàng, tóc nâu mắt xanh, đó là thu hoạch lớn nhất của Tô Khởi.

      Đó là con búp bê hình dáng nước ngoài, nhìn giống bất kỳ ai mà bé biết. Tô Khởi cũng biết. Rất nhiều năm sau Tô Khởi trưởng thành mới biết được, đó là búp bê 《 mỹ nữ cùng dã thú 》. Nhưng khi đó bé Tô Khới biết cái gì mỹ nữ cùng dã thú, bé chỉ biết hồ lô oa, Na Tra cùng đản sinh.

      Nàng thích nhân vật hồ lô oa, mỗi ngày đều hát: “Hồ lô oa hồ lô oa, đập cây là rớt bảy quả dưa. Ta là hồ lô oa, ta thân!”

      “Thất Thất,” Lâm Thanh sửa lại, “Hồ lô oa là nam, bọn họ mặc yếm lộ bụng, bạn là nữ.”

      Tô Khởi sau khi suy tư hai giây, hái được đóa hoa cúc nhét ở bên tai, thuận lợi hoàn thành chuyển biến thân phận, bé lại hát: “Ta là hoa tiên tử lộ lộ. Đại cúc Ba Tư là mũ của ta, bồ công là váy áo của ta, bên người ta phiêu đãng, xuyên qua trầm……”

      Lâm Thanh lần thứ hai nghi ngờ: “Như vậy…… Đây là đại sóng, tư cúc sao?”

      Bé cũng biết cái từ Ba Tư này, nghe bài hát hát chính là “Đại sóng ~ tư cúc”, cho rằng “Đại sóng” là hình dung “Tư cúc”. Nhưng cũng việc gì, Tô Khởi cũng biết.

      Tô Khởi : “Chúng ta giả vờ nó là cúc đại đóa Ba Tư. Thanh Thanh, bạn có đồng ý giả vờ hộ mình ?”

      Cái hỗ trợ này đơn giản, Lâm Thanh vui sướng mà đáp ứng, nhún nhún vai: “Như vậy…… được nha.”

      Bé mới được từ “Như vậy” này từ người lớn, cho nên luôn lấy ra .

      Tô Khởi rất cảm động, : “Bạn tốt quá, chờ tiên tử tới đón mình, mình đưa bạn cùng, bay bay bay, bay tiên quốc chơi.”

      ?” Lâm Thanh thực kích động.

      . Để mình kể cho bạn, đó là cái vườn hoa xinh đẹp, bên trong có rất nhiều rất nhiều hoa, có hoa sơn chi, còn có…… hoa màu hồng, màu xanh, màu vàng, rất nhiều rất nhiều, còn có núi, có hồ, có Cửu Sắc Lộc……” Từ ngữ của Tô Khởi thiếu thốn, đủ để bé miêu tả thế giới trong tưởng tượng, nhưng Lâm Thanh cũng khó khăn để hiểu hết hoàn toàn ý tưởng của Tô Khởi. Tâm trí Lâm Thanh nghĩ đến, hưng phấn bổ sung : “Như vậy, có cả hoa hồng nữa?”

      Tô Khởi sửng sốt, có chút vui vì mình nghĩ ra từ “Hoa hồng” này trước tiên, vì thế mơ hồ bỏ qua, : “Có rất nhiều cúc đại đóa Ba Tư, cũng như có rất nhiều hải dương í!”

      Cúc đại đóa Ba Tư, bé chưa nhìn thấy;

      Hải dương, bé cũng chưa nhìn thấy.

      Bởi vì chưa nhìn thấy bao giờ, cho nên trong tưởng tượng của bọn trẻ cảnh tượng này đặc biệt long trọng đồ sộ, hoàn toàn siêu việt.

      đẹp a.” Lâm Thanh cảm thán.

      Hai cái tiểu nha đầu nhìn đối phương, đều cảm động cực kỳ. Các bé nhìn nhau, liền ha ha ha nở nụ cười. Vẫn luôn vẫn luôn cười, cũng ngừng cười.

      Vì cái gì cười ngừng, các bé cũng biết.

      Từ đây, Tô Khởi nhận định chính mình là hoa tiên, bé với Lý Phong Nhiên: “Phong phong, mình là tiên hoa đấy, bạn biết ?”

      Lý Phong Nhiên ngồi xổm mặt đất lấy nhánh cây đào hố, bé ngẩng đầu, đôi mắt đen trắng tiếng động nhìn Tô Khởi, hồi lâu sau, lắc lắc đầu.

      Tô Khởi cũng giận, ôm váy ngồi xổm bên cạnh, cười tủm tỉm: “Vậy tại bạn biết rồi, mình là tiên hoa. Mình đến nơi nào, nơi đó liền nở hoa.”

      Lý Phong Nhiên nhìn Tô Khởi nhe miệng cười, bé vừa mất 1 cái răng cửa, còn có tiếng lào phào vì lọt gió đâu. Lý Phong Nhiên tiếng động liếc nhìn Tô Khởi cái, lại cúi đầu xem mặt đất. Bên cạnh chân Tô Khởi đúng lúc có bông cúc . (editor: là bông cúc vốn giắt tai Tô Khởi bị rơi đó!)

      Lý Phong Nhiên lời nào, nhưng Tô Khởi cũng để ý, tiếp tục : “Bạn có biết hay , mình có cái nước tiên. Có ngày, mẹ tiên của mình đến đón mình .”

      Lý Phong Nhiên rốt cuộc mở miệng: “Dì Trình mới là mẹ của cậu chứ.”

      “Mẹ là giả. Hư! Mình chỉ cho bạn thôi, bạn đừng cho người khác a.” Tô Khởi giọng lí nhí hết mức .

      Lý Phong Nhiên lời nào mà nhìn bé, thể thái độ gì.

      “Đây là bí mật, mẹ chỉ là mẹ tạm thời thôi, Hoa tiên tử mới chính là mẹ của mình. Mình cũng là tiên hoa luôn.” Tô Khởi đứng lên, xoay vòng, làm cho làn váy hoa xòe ra như cái ô, “cậu nhìn .”

      “……” Lý Phong Nhiên cảm giác như nhìn thấy cả quần lót của Tô Khởi, vì thế cúi đầu tiếp tục lấy nhánh cây đào hố.

      Tô Khởi lại tìm Lương Thủy: “Thủy ơi Thủy!”

      Lương Thủy định tìm tiểu đồng bọn chơi, ra là muốn trả lời lắm. Nó muốn theo lớn Lộ Tử Hạo bày trò, lại càng thích chạy ra bên ngoài ngõ. Nhưng Tô Khởi . Bé cảm thấy trong ngõ này là tốt lắm rồi, hơn nữa cũng muốn bị mẹ dùng roi trúc đánh mông đâu.

      “Gì thế?” Lương Thủy nhíu mày hỏi.

      “Để mình cho bạn nghe nhé.” Tô Khởi ra vẻ thần bí, vẻ mặt chờ mong .

      Bé trai Lương Thủy cũng có chút tò mò, vì thế cố mà ghé sát tai lại gần.

      Tô Khởi khum tay lại, đem bí mật to lớn bé chính là tiên hoa thầm vào tai Lương Thủy.

      Nghe xong, Lương Thủy đáp lại: “Đồ thần kinh!.”
      thuann, thuancuctc, Chris3 others thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :