1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nam An Thái Phi Truyền - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chúc

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      NAM AN THÁI PHI TRUYỀN KỲ

      Tác Giả: Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
      [​IMG]
      Convert : nothing_nhh -TTV
      Editor: Lam Phượng Hoàng, Quảng Hằng, Doãn Chi, Mai Hoàng, Yên Chi, Lam Tuyền, Ishtar, Ivy, Ái Nhân, Mia Pham, Mai
      Beta: Lam Phượng Hoàng
      Văn Án


      Bản văn án ngắn gọn:

      Từ nha đầu thông phòng đến Thái phi nương nương, con đường này nàng rất nhiều năm.

      Bản văn án nặng khẩu vị:

      Nếu Nam An vương gia là S, nha đầu thông phòng Chu Tử trong phòng Vương gia chính là M, quá trình Chu Tử được phù chính (*) chính là SM. Bất quá, rốt cuộc ai là S ai là M, chuyện này đúng là khó !

      Bản văn án phức tạp:

      Nam An thái phi kể chuyện xưa cho cháu là tiểu quận chúa nghe: "Con có biết, đời này bà dựa vào điều gì mà lên làm thái phi ? kiêng ăn, thân thể tốt, dáng dấp phát triển đầy đủ, hai là bụng bà rất giỏi sinh nở, liên tiếp sinh ba tiểu tử; ba là bà biết khóc, khóc đến mức lão Vương gia gia của cháu mềm trái tim! Ha ha ha ha ha!" Đối với đoạn hội thoại này của thái phi, lão Vương gia cười nhạt, rất là khinh bỉ.

      Trịnh trọng nhắc nhở: Câu chuyện này chủ yếu chỉ về tình , với , hề có thê thiếp tranh thủ tình cảm, cung đấu , trạch đấu !

      _____________________

      (*) Từ thiếp lên vị trí chính thê
      tien248, levuong, lananhtran5110 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Quyển I: Đều do ‘quý thủy’ gây họa
      Chương 1: Nhà nghèo phải vất vả cần cù lo liệu
      Mùa đông phương bắc, khô hanh, khô hanh, bầu trời trong vắt, mây trắng nhởn nhơ, nhưng là rất lạnh, ngay cả dưới chân cũng bị lạnh đông cứng.

      Chu Tử cầm cây chổi lớn làm từ cành trúc quét tước rào giậu quanh sân. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, dùng sức giẫm giẫm đôi chân tê rần vì đông lạnh —— chân còn mang đôi giày bằng vải bông dày do mẫu thân may —— lại dùng lực chà xát hai tay, tay cũng muốn sưng lên vì đông lạnh, thoạt nhìn đều đỏ cả lên.

      Hôm nay lạnh muốn chết!

      Chu Tử quên cảm giác khi mùa đông có máy sưởi là thế nào, trong trí nhớ chỉ cảm thấy lạnh.

      Đây là triều đại mà nàng biết trong lịch sử chưa từng đề cập tới —— Kim Triều, kinh đô là Kim kinh, nơi Chu Tử ở gọi là Độc huyện, là thị trấn xa xôi ở phía bắc.

      Nàng vào thế giới này ba bốn năm, sớm thành thói quen.

      Cho tới bây giờ, nàng mới biết kiếp trước của mình hạnh phúc đến cỡ nào —— con trong gia đình trung lưu, được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay mà nuôi lớn ...

      Aizzz, chuyện cũ nên nhắc lại, sống sót rồi hãy sau!

      Muội muội Chu Bích phơi xong quần áo, từ trong phòng ra: "Tỷ, chưa quét sân xong sao? Quét xong hai ta cùng thêu hoa !"

      Chu Tử dùng sức quét nhanh: "Chờ chút, xong ngay đây!"

      "Vậy muội vào trước sửa sang lại khung thêu và màu chỉ."

      "Được!"

      Nhà họ Chu nghèo, có ruộng đất, chỉ trông cậy vào phụ thân ra ngoài kiếm tiền, phải nuôi sống người nhà, còn phải hiếu thuận với ông bà nội, căn bản là đủ. Cho nên, Chu Tử cùng Chu Bích đều phải cùng mẫu thân thêu thùa chút, phụ giúp chi phí trong nhà.

      Quét sân xong, Chu Tử rửa sạch tay, rồi mới vào nhà chính.

      Chu đại tẩu và Chu Bích bày mâm kim chỉ cùng khung thêu ra, nhìn thấy Chu Tử vào, vẫy tay : "Tử nhi, mau tới đây!"

      Chu Tử kéo cái ghế gỗ , ngồi xuống bên chân mẫu thân. Nàng thêu rất nghiêm túc.

      Kiếp trước Chu Tử là nương hiền lành, nhát gan, cũng học mấy thứ thủ đoạn gian trá. Cũng tự mình hiểu lấy, biết chỉ số thông minh của mình thấp, nhưng quả quá hiền lành, cho nên dù là học tập hay công tác, đều vô cùng nghiêm túc. Lúc Chu Tử học thành tích tốt, bản thân cũng tệ, tình cảm với thầy và bạn bè cũng tệ; sau khi làm, Chu Tử rất rằng cho dù là hoàn cảnh gì cũng phải thích ứng, phải là người cần cù chăm chỉ trong công việc, cho nên luôn nghiêm túc nghiên cứu nghiệp vụ, hơn nữa lại chịu khó, ở cơ quan cũng coi như là nhân vật nòng cốt trong công việc. Bình bầu cuối năm, Chu Tử được bầu là điển hình tiên tiến, được khoản tiền thưởng, thực vui vẻ, mời đồng nghiệp ra ngoài uống rượu. Sau khi tan tiệc, Chu Tử mơ mơ hồ hồ ra cửa, vừa vài bước bị xe đụng phải. Sau khi tỉnh lại liền phát mình biến thành .

      Nhặt kim thêu lên, Chu Tử thở dài: biết ba mẹ có phát sổ tiết kiệm ngân hàng mình giấu ở dưới giường, vòng cổ khắc đá chưa? biết cơ quan có trợ cấp cho ba mẹ tiền phúng điếu hay ? biết bảo hiểm nhân thọ mà mình mua ba mẹ có biết hay ...

      "Tử nhi! Bích nhi!" giọng vô cùng trầm ấm từ bên ngoài truyền vào.

      "Là bà nội!" Chu Bích cười nhìn mẫu thân.

      "Mở cửa cho bà nội ." Chu đại tẩu với Chu Tử.

      Chu Tử cười làm nũng: "Mẹ, bên ngoài rất lạnh! Lại , cửa nhà ta khóa, đẩy liền mở ra, sao còn cần phải mở cửa!"

      "Con đó!" Chu đại tẩu vươn đầu ngón tay cốc cái lên đầu Chu Tử.

      Mẹ con cười đùa, bà nội của Chu Tử vào tới. Ba mẹ con Chu Tử nhanh chóng đứng lên nghênh đón.

      Tuy rằng bà nội Chu Tử còn chưa đến năm mươi tuổi, nhưng vì làm bà nội, nên người trong thôn giáp mặt liền gọi bà tiếng "Chu lão thái", sau lưng gọi bà là "bà già Chu" hoặc gọi theo biệt hiệu "Chu đại pháo". Dáng người bà xinh xắn, người chỉnh trang sạch lưu loát, cho dù là chuyện với con dâu hay cháu , đều mang vẻ mặt tươi cười: "Ngồi xuống , ngồi xuống cả !"

      Nhìn con dâu lớn, biểu tình mặt là vô cùng quan tâm: "Mang thai chắc cũng được năm tháng rồi phải ? Dự tính mùa xuân sang năm là sinh phải ? Gần đây ăn uống thế nào? Ăn nhiều thức ăn chút..."

      Vô cùng hiểu mẹ chồng mình, Chu đại tẩu vâng dạ nghe theo, căn bản đề cập tới trong vại gạo đáng thương nhà mình chỉ còn có chút lúa mạch.

      Chu lão thái nhìn hai cái cháu Chu Tử Chu Bích, biểu tình mặt là hiền từ dễ gần: "Quần áo đầy đủ, giày mang chân cũng rất tốt, thấy các con như vậy, bà nội ta cũng yên tâm!"

      Chu Tử Chu Bích đồng loạt cười ngoan ngoãn.

      Chu lão thái đến để chuyện hàn huyên.

      Ba mẹ con Chu Tử gì, đều cười tủm tỉm nhìn Chu lão thái. Các nàng đều rất , Chu lão thái là loại người có lợi dậy sớm có việc đến thăm, phải chỉ đến để ân cần hỏi han.

      Nhưng mà, Chu lão thái nửa ngày, cuối cùng chẳng qua chỉ giao việc: "Tử nhi Bích nhi, buổi tối đến nhà bà, nhà bên ngoại của bà ở trong thành đưa điểm tâm ngon qua cho bà, cũng chừa lại hai phần cho các con!"

      Sau khi Chu lão thái rời khỏi, Chu đại tẩu và Chu Tử đều có chút nghi hoặc, chỉ có Bích nhi vui vẻ : "Bà nội có điểm tâm ngon! Tỷ, muội cũng sắp quên điểm tâm là thứ gì rồi!"

      Chu Tử nhìn Chu đại tẩu, Chu đại tẩu nhìn Chu Tử, đều cảm thấy lần này Chu lão thái tới rất gượng gạo, chỉ sợ đơn giản như vậy.

      Buổi tối, Chu Đại Lang làm xong vật dụng trong nhà cho ông chủ Chương lão Tam trở về.

      Lúc người nhà ngồi vây quanh cùng uống canh rau dại, ăn bánh cao lương (còn gọi là lúa miến), Chu Đại Lang giống như làm ảo thuật lấy trong tay áo ra cái bánh bao trắng (màn thầu, bánh bao nhân), chia làm hai nửa, cho mỗi con nửa.

      Chu Tử Chu Bích đều nở nụ cười.

      Chu Tử đưa bánh của mình cho mẫu thân, kiên trì là mình thích ăn. Mẫu thân mang thai, nên bổ sung chút dinh dưỡng.

      Cơm nước xong, Chu đại tẩu thu dọn phòng bếp, Chu Tử Chu Bích theo Chu Đại Lang sờ soạng đến nhà bà nội ở thôn đông.

      Chu Tam Lang ra mở cửa.

      Chu Tử Chu Bích vừa mới đến cửa lớn liền nghe được giọng to mà cả thôn đều có thể nghe được của bà nội: "A! Tử nhi Bích nhi, đến đây! Mau tới ăn điểm tâm ngon trong thành đưa tới! Ăn rất ngon đó!"

      Chu Tử Chu Bích vào nhà chính, nhìn thấy út Chu Tứ Mỹ ngồi ghế chơi dây, đến ngồi xuống bên cạnh Chu Tứ Mỹ.

      Chu lão thái trân trọng mở ra ngăn tủ dựa vào tường phía nam của nhà chính, lấy ra xâu chìa khóa, tìm đinh đinh nửa ngày, mới tìm được chìa khóa mình muốn tìm. Bà mở khóa ngăn tủ bên trong ra, lấy ra cái hộp gỗ, hai tay cầm qua, thương : "Đến đây, ăn điểm tâm!"

      Chu Tử cười nhúc nhích.

      Chu Bích thực hy vọng nhanh qua, muốn xem "điểm tâm ngon trong thành đưa tới" mà mình nghĩ đến suốt cả ngày chút. Chu Bích đến xem, hai mắt cảm thấy tin nổi, tay lại dùng sức xoa xoa ánh mắt, lại nhìn cái, cuối cùng nghi hoặc : "Bà nội, đây là điểm tâm ngon?"

      Chu lão thái vẫn rạng rỡ như trước: "Đúng vậy! Nhanh ăn !"

      Chu Bích vẫn có chút sững sờ.

      Chu Tử cũng có chút tò mò, đứng dậy bước qua nhìn nhìn, cũng thực nghi hoặc: đây là "điểm tâm ngon trong thành đưa tới"?

      Trong hộp hé ra mảnh giấy dầu, trong giấy dầu trân trọng gói "Điểm tâm". Chuẩn xác mà , là "mảnh vụn vỏ ngoài" của điểm tâm —— vỏ ngoài bể vụn của điểm tâm.

      Chu lão thái nhiệt tình: "Nhanh ăn ! Nhanh ăn ! Đây là bà để dành riêng cho hai tỷ muội các con!"

      Tuy rằng Chu Bích tham ăn, nhưng có ý định đưa tay. Cuối cùng cũng vì bà nội quá nhiệt tình, Chu Bích thực tình nguyện tiếp nhận túi giấy dầu.

      Chu Tử gọi Chu Tứ Mỹ: " út cũng đến ăn điểm tâm !"

      Chu Tứ Mỹ mười hai tuổi cười tủm tỉm: "Ta ăn rồi, đây là để dành lại cho các ngươi, các ngươi ăn !" Nàng thèm thứ vỏ vụn điểm tâm mình ăn còn sót lại đâu!

      Nhìn các cháu tiếp nhận điểm tâm, Chu lão thái đến tâm cùng con lớn nhất. Hai mẹ con mấy chuyện mới phát sinh trong thành.

      Chu lão thái với Chu Đại Lang: "Lưu lão bà, người môi giới gần đây có vụ làm ăn lớn! là Cao tri huyện Cao thái gia trong kinh thành phái người thân thích đến đây chọn mua nữ hài tử, chỉ cần dễ nhìn, gia thế trong sạch, trả giá, mười lượng hai mươi lượng, đều nguyện ý bỏ ra! Ta đây vất vả mới xây dựng được giao tình với Lưu lão bà đó!"

      Chu Tử làm bộ như cùng Chu Tứ Mỹ chơi dây, lỗ tai lại dựng thẳng lên nghe động tĩnh của bà nội và phụ thân ở bên kia.

      Các nàng ở cạnh bờ sông Hoàng hà nơi Độc huyện, từ trước đều là nơi sản sinh ra mỹ nhân, trong kinh cùng với các phủ các huyện, khi chọn mua nữ hài tử, phương nam đến Tô Châu, phương bắc đều đến Độc huyện chọn mua nữ hài tử.

      Chu lão thái chỉ việc này, cũng thêm gì khác. Đêm khuya, Chu Đại Lang gọi Chu Tử mang Chu Bích về nhà trước.

      Đêm trong thôn cực kỳ yên tĩnh, ngẫu nhiên truyền đến tiếng chó sủa, rất nhanh liền yên lặng xuống.

      Chu Tử cuộn người lui vào trong ổ chăn. Chăn này vừa lớn vừa nặng nề, đè lên người nặng trịch, nhưng lại là chăn bông cũ, hề ấm áp. Chu Tử nằm giường nửa ngày, cẳng chân bàn chân vẫn lạnh lẽo.

      Chu Bích bên cạnh đưa lưng về phía tỷ tỷ sớm ngủ mất, nàng ấy chịu lạnh giỏi, người ấm áp dễ chịu. Chu Tử lặng lẽ giơ tay dán lên lưng Chu Bích, Chu Bích hề động đậy, vẫn ngủ say sưa. Chu Tử lặng lẽ cười cười, hai chân cũng đều dán lên người muội muội.

      Ngọn đèn vẫn sáng ở đầu giường, vì tiết kiệm dầu thắp, đèn dầu được khiêu nho , ngọn đèn chỉ chớp chớp chút ánh sáng như hạt đậu xanh.

      Chu đại tẩu may vá quần áo cho nữ nhi dưới đèn, bộ dáng nàng thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ nàng rất xinh đẹp, mặt trái xoan mắt to miệng , hơn nữa hai gò má lúc lúc hai lún dồng tiền, nhìn ra được diện mạo xinh đẹp khi còn trẻ. Khi Chu Tử vừa đến thế giới này, vẫn thường thầm cảm thán, mẹ là mặt Phạm Băng Băng mà mệnh nông phụ, đáng tiếc.

      Chu Tử lấy tay ấm áp ra khỏi người Chu Bích, vươn tay sờ sờ bụng mẫu thân, vừa muốn lùi về, tay mập mạp bị Chu đại tẩu nắm lấy.

      "Quỷ bướng bỉnh!" Chu đại tẩu buông tay của con lớn ra, tiếp theo đó thở dài: "Năm nay tay lại đông lạnh? Ngày mai hái chút lúa mạch non ngâm nước thử xem!"

      Chu Tử nương theo ánh sáng mỏng manh của ngọn đèn nghĩ đến tay mình vì nứt da mà vừa hồng vừa sưng, thở dài: "Mỡ lợn gì đó đều dùng, có ích lợi gì đâu chứ!"

      Tay đông lạnh, hơi nóng chút liền ngứa khó chịu, thầm nghĩ muốn gãi rách nó, nhưng gãi rách xong lại ứ nước, càng khó chịu.

      Chu đại tẩu cũng thở dài theo, có biện pháp. Chu Tử cùng Chu Bích cũng chưa đến mười tuổi, nhưng ở nhà nấu cơm giặt giũ nuôi gà nuôi lợn, ở trong vườn trồng rau nhổ cỏ gánh nước xới đất bón phân, hàng năm vào mùa đông, tay hai nha đầu này đều sưng hồng, nhìn rất đáng thương. Tay Chu đại tẩu năm nay đông lạnh, chỉ nứt ra từng đường, cũng đau đến bứt rứt.

      Chu Tử dán cả người mình lên người Chu Bích, đưa lưng về phía Chu đại tẩu, miệng cũng dừng lại: "Mẹ, vì sao mẹ gả cho cha con?"

      Chu đại tẩu ghim kim may lên búi tóc ở thái dương: "Bà ngoại con nhận của bà nội con bốn lượng bạc!"

      Nghĩ đến chuyện cũ, Chu đại tẩu nở nụ cười: "Mẹ gả vào đây bao lâu, bà ngoại con nịnh bợ người môi giới, nhờ người ta bán dì ba của con cho Hàn lão gia gia trong thành làm nha đầu, được mười lượng bạc, lại nghĩ đến bộ dáng của mẹ thể tệ hơn dì ba con, mà chỉ bán bốn lượng, hối hận muốn chết!"

      Chu Tử cũng cười, bà ngoại ở thôn bên cạnh, cái gì cũng tốt chỉ là quá trọng nam khinh nữ, nhưng lại chỉ sinh con trai, con lại sinh được bốn. Lão nhân gia bà xem con trai như châu như bảo, con đều chỉ xem là thứ có thể bán ra tiền, bộ dạng bốn nữ nhi đều đẹp, người sau lại bán giá cao hơn người trước, sau khi con thứ tư bị bán , liền tháo dỡ nhà cỏ, xây cho con trai ngôi nhà ngói mới.

      "Mẹ, lúc nào đệ đệ được sinh ra?" Chu Tử cũng ngóng trông đệ đệ, hai con lớn Chu Tử cùng Chu Bích của mẹ đều là nữ nhi, bị bà nội vô cùng xem thường, nếu đứa thứ ba là nam, biết bà nội còn muốn bắt nạt mẹ đến thế nào nữa!

      Chu đại tẩu đùa: "Bà ngoại con sinh bốn nhóc rồi mới sinh cậu con, mẹ cũng phải học tập bà, lại sinh cho con hai muội muội!"

      Chu Tử trầm mặc trong chốc lát mới : "Mẹ, khi mẹ già , con nuôi mẹ!"

      Chu đại tẩu nở nụ cười, chuyện, nghĩ đến đứa trong bụng, vừa thê lương, lại vừa hy vọng, trong lòng cực kỳ phức tạp.

      "Cha con còn ở bên đó?"

      "Bên đó" trong từ ngữ chuyên dụng của Chu Tử, là chỉ nhà của ông bà nội Chu Tử, ở đầu thôn đông.

      "Đúng vậy, phải mỗi đêm đều qua đó sao!"

      Chu Tử nhăn đôi mày . Bà nội bắt nạt mẹ, Chu Tử thực chán ghét bà nội của mình, nhưng cha lại hết lần này đến lần khác cố tình hiếu thuận, cái gì cũng đều nghe ông nội bà nội.

      Chu đại tẩu hơi mệt, buông việc trong tay, gỡ từng cây kim sợi chỉ xuống, ưỡng thắt lưng: " chờ nữa, chúng ta ngủ trước !" tay nàng cầm cái mâm kim chỉ, tay bưng ngọn đèn, đứng dậy rời .

      Trong phòng liền tối đen.

      Bên ngoài, gió mùa đông ào ào thổi mạnh, cửa sổ dán giấy bị gió thổi, phát ra thanh "soàn soạt" nặng nề.

      Chu Tử nghe nghe rồi ngủ thiếp .

      Lúc Chu Tử cùng Chu Bích bị gọi dậy, Chu đại tẩu làm xong điểm tâm, đậy vung lại.

      Hai tỷ muội mặc quần áo ra, Chu Tử ra trước, Chu Bích bưng chậu gỗ sau nàng. Vào bếp, Chu Tử mở vung của cái nồi trong cùng, lấy gáo múc nước ấm trong nồi ra, đổ vào trong chậu gỗ mà Chu Bích bưng.

      Hai tỷ muội bưng chậu tới cái kệ rửa mặt cạnh cửa bếp, bắt đầu xốc nước rửa mặt.

      Chu Đại Lang vừa vặn ra từ nhà chính, nhìn hai nữ nhi dùng khăn bông lau mặt, nhìn qua mặt mày đều giống như vẽ, vô cùng xinh đẹp, trong lòng cũng đắc ý: hai con của ta nhìn đẹp, đến khi lớn lên, có được tất cả ưu điểm của cha mẹ!

      Chu Tử mười hai tuổi và Chu Bích mười tuổi, thừa hưởng ở mẹ đôi mi thanh tú mắt hạnh cằm thon cùng lún đồng tiền , lại kế thừa của cha cái mũi thẳng cùng làn da trắng, đều là tiểu mỹ nhân nhất đẳng, chẳng qua Chu Tử càng giống phụ thân hơn chút, môi dày hơn chút, Chu Bích càng giống mẫu thân, miệng nho , có thể là miệng đào .

      Chu Bích dọn dẹp bàn, Chu Tử đến nhà bếp lấy điểm tâm —— muội muội còn tuổi, nàng sợ muội muội bị canh làm nóng, luôn đều là nàng dọn cơm muội muội lau bàn.

      Dọn cơm xong, người nhà ngồi vây quanh cái bàn bắt đầu ăn điểm tâm.

      Điểm tâm của Chu gia rất đơn giản, bánh bột ngô, củ cải xắt sợi trộn dầu vừng, cộng thêm cháo hiếm khi nhìn thấy hạt gạo.

      Chu Tử cùng Chu Bích ăn ngon miệng, lúc cơ thể các nàng phát triển, ăn cái gì cũng đều ngon, đừng cơm canh, cho dù là thức ăn tệ hơn nữa các nàng cũng thích.

      Nhà có bốn người, Chu đại tẩu liền làm bốn cái bánh bột ngô, vừa vặn mỗi người cái. Chu Đại Lang cầm bánh trong tay, nhưng ăn, chỉ gắp củ cải xắt sợi ăn, sau đó bắt đầu chậm rãi uống cháo. Kết quả bánh của Chu Tử cùng Chu Bích ăn xong rồi, bánh trong tay vẫn còn hơn phân nửa. Nhìn thấy hai nữ nhi ăn bánh xong, Chu Đại Lang bẻ cái bánh còn lại của mình thành hai nửa, cho mỗi nữ nhi nửa, đưa qua.

      Chu Tử lấy, Chu lão đại nở nụ cười: "Cha cơm nước xong đến nhà Chương lão Tam làm đồ dùng trong nhà, buổi trưa được ăn no!"

      Chu Tử biết Chương lão Tam là địa chủ, trong nhà có bánh bao trắng, giữa trưa để phụ thân đói, lúc này mới nhận lấy, gắp đũa củ cải xắt sợi, bắt đầu ăn; Chu Bích cũng làm theo tỷ tỷ, gắp củ cải xắt sợi ăn với bánh.

      Chu Đại Lang ăn điểm tâm xong liền cõng thùng dụng cụ đến nhà Chương lão Tam. Chu đại tẩu lấy cái mâm kim chỉ ra, bắt đầu thêu.

      Chu Tử cầm xơ mướp rửa nồi và bát đũa, sau đó quấy đều chút trấu cám có được sau khi tráng nồi, bưng đến chuồng lợn, đổ vào máng lợn. Ba con lợn xông tới, tranh nhau ăn rất ngon.

      Chu Tử cho lợn ăn xong, lại cầm ki (dụng cụ hốt rác) đến cách vách nhà bếp vốc mấy vốc ngô, đưa đến chuồng gà cho gà ăn. Nàng vừa ném ngô qua, đám gà lập tức vây quanh lại. Bên kia Chu Bích nhanh tay lẹ mắt mở cửa rào tre ra, cầm cái chổi chạy vào, bắt đầu quét tước chuồng heo.

      Chu Tử vội vàng, ngẩng đầu liền thấy ông nội cầm cái cuốc qua bên ngoài. Nàng biết ông nội phải ra đồng làm việc, nhưng ông nội có ý nhận lời chào hỏi, nàng liền làm bộ như nhìn thấy.

      Ông nội Chu Tử có năm sáu mẫu đất, mỗi ngày cũng quá khó khăn.

      Chu lão sinh ba nam nữ.

      Sau khi Chu Đại Lang thành thân năm, bị cha mẹ buộc ra ở riêng, dựa vào việc làm thợ mộc mà sống, xây căn nhà cỏ ba gian, mang vợ, con và món nợ năm lượng bạc khi đón dâu ra ngoài.

      Bộ dạng Chu Nhị Lang tuấn tú, đầu óc lại linh hoạt, làm phụ việc cho tiệm chạp phô (bách hóa) ở trong thành, mắt mày lại câu được con của ông chủ, tốn đồng bạc liền cưới được lão bà, cha vợ còn tặng của hồi môn là ngôi nhà ở thành phía nam, điểm duy nhất hài lòng là bộ dạng lão bà của quá xấu.

      Bộ dạng Chu Tam Lang cũng tuấn tú, chỉ là chất phác, năm nay mười lăm tuổi, bị lão cha bắt làm việc ngoài ruộng giống như trâu chẳng phân biệt được sớm muộn gì, vậy sau khi thành thân cũng đôi tay trắng mà ra ngoài.

      Ông bà nội Chu Tử nhìn thấy hai cháu của nhà Đại Lang liền mất hứng, trọng nam khinh nữ; nhưng ánh mắt bọn họ nhìn đến con Chu Tứ Mỹ mới mười hai tuổi sinh được khi già của mình, liền lập tức biến thành trần trụi trọng nữ khinh nam, hận thể mua tất cả mọi thứ cho khuê nữ.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 2: Bà nội tàn nhẫn sinh lòng độc ác
      Việc nhà xong, Chu Tử Chu Bích xách theo cái sọt đến ruộng lúa mạch nhổ cỏ hái rau dại. Mùa đông trong ruộng lúa mạch, mặc kệ là rau cải đất hay là rau tể thái (1), nhìn đều rất non, hái về nhà có thể phối hợp làm thức ăn; còn có thể băm nhuyễn cho gà ăn tiết kiệm ít ngô.

      Hai tỷ muội vừa hái rau vừa chuyện phiếm, phỏng chừng đến giữa trưa, Chu Tử nhìn trời, màu trắng ngày đông tỏa ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, đọng lại bầu trời, nên về nhà rồi.

      Chu đại tẩu ở nhà làm xong cơm trưa, cháo ngô hầm rau cải, bỏ thêm mấy viên muối thô.

      Cơm canh thực qua loa, nhưng Chu Tử Chu Bích mỗi người bưng bát, ngồi dưới cửa sổ phơi nắng ấm mà uống, còn uống ngon. Nhà của hai nàng có ruộng đất, liền xới mảnh đất ở đối diện cửa nhà trồng rau, thường đều dựa vào phụ thân làm thợ mộc kiếm chút tiền mà duy trì cuộc sống, nay trong nhà chỉ còn lại chút lúa mạch, vẫn luyến tiếc dám ăn, chuẩn bị cho lúc mẹ ở cữ sau khi sinh đệ đệ còn có mà dùng.

      Cơm nước xong, hai tỷ muội lại phân công hợp tác rửa nồi chăm lợn cho gà ăn.

      Lúc chăm lợn, Chu Tử nhìn lợn ăn ngon lành, trong lòng thực vui vẻ. Mấy con lợn này chính là hy vọng của cả nhà, trước khi qua năm mới, bán đàn lợn có được chút bạc rồi!

      Chu Bích ở bên kia cho gà ăn với tỷ tỷ ở bên này: "Tỷ, vừa đến mùa đông sao gà lại đẻ trứng nữa?"

      "Vẫn đẻ, chỉ là ít nhiều lắm," Chu Tử nhìn đàn gà chen chúc giành ngô , "Lấy rau dại hái băm cho gà ăn, cho ăn ngô như thế rất lãng phí!"

      Chu Bích dạ tiếng, băm rau dại.

      Chu Tử nhanh chóng với theo tiếng: "Để rau cải và rau tể thái lại, thứ khác băm hết !"

      Chu Bích lại trong trẻo đáp tiếng.

      Hai tỷ muội chuẩn bị mang cái sọt , Chu đại tẩu vội vàng giao phó: "Về sớm chút, đến chỗ cha các con nhặt chút vụn bào (mạt cưa)!"

      Chu Tử vội vàng dạ tiếng.

      Ở Độc huyện này, thợ mộc đến nhà người ta làm việc, luôn đặt ra quy củ là vụn bào cùng gỗ vụn đều thuộc về thợ mộc, nhặt về nhà là có thể dùng nhóm lửa.

      Lúc chạng vạng, Chu Tử cùng Chu Bích hợp lực lôi xe hai bánh, Chu Tử kéo xe, Chu Bích giữ xe đẩy xe, cùng đến nhà Chương lão Tam ở thôn nam.

      Nhà Chương lão Tam tuyệt đối giống đại bộ phận những nhà khác trong thôn, tứ hợp viện (2) lớn chỉnh tề, tất cả đều là mái ngói xanh đen, ngay cả lối dạo trong viện cũng trải đá xanh.

      Chu Tử ở cửa lớn hô tiếng, gã sai vặt mười bốn mười lăm tuổi ra, dẫn hai tỷ muội kéo xe vào cửa.

      Cả nhà Chương lão Tam ăn cơm, trong viện im ắng.

      ăn cơm ở nhà kề (3), Chu Đại Lang ra, đón hai nữ nhi đến lấy vụn bào.

      Lúc Chu Tử xách theo giỏ đựng vụn bào qua cửa lớn của nhà chính, mùi thơm của thịt trộn hồi hương chui vào mũi của nàng, Chu Tử dùng sức hít hơi: thực thơm nha!

      Trước khi Chu Tử xuyên qua vẫn là người theo chủ nghĩa ăn chay, ngửi được mùi thịt liền chán ghét, nghĩ tới tại thể được ăn thịt, ngược lại cứ ngửi thấy liền thích, bụng cũng bắt đầu kêu thầm .

      Ngồi trong nhà chính là con trai Chương Kỳ và con Chương Mai của Chương lão Tam. Chương Kỳ ngẩng đầu, nhìn hai con Chu Tử Chu Bích của thợ mộc Chu Đại Lang, hai búi tóc được chải sơ đầu hề rối loạn, khuôn mặt nhắn trắng nõn mắt to đen bóng, đều có dáng dấp mỹ nhân, nhưng đáng tiếc lớn như vậy mà ngay cả váy cũng mặc, đều là quần áo bông cũ bị giặt đến trắng bệch. nghĩ nghĩ, cảm thấy hai tỷ muội này quá đáng thương, cầm hai cái bánh bao, gắp mấy miếng thịt xắt sợi nhét vào.

      Chương Kỳ vừa ra khỏi cửa nhà chính, liền nhìn thấy Chu Tử mang theo sọt vụn bào tới, cũng nhiều, trực tiếp đưa hai cái bánh bao cho Chu Tử.

      Chu Tử ngẩng đầu nhìn .

      Trong ánh mắt xinh đẹp của Chương Kỳ tràn đầy ân cần.

      Chu Tử cười cười, tiếp nhận bánh bao, giòn giã : "Cám ơn ngài!"

      Chương Kỳ bao nhiêu tuổi? Chắc là chưa quá mười lăm tuổi, Chu Tử cũng nghĩ nhiều, cho liền ăn!

      Chu lão đại thấy được, vội vàng lớn tiếng: "Tử nhi, cảm ơn đại thiếu gia !"

      " cảm ơn rồi, cha!" Chu Tử cười tủm tỉm qua, đưa hai cái bánh bao kẹp thịt cho Chu Bích.

      Lúc về nhà, trời tối rồi, các nhà các hộ bắt đầu kêu con cháu của mình về, trong khí tràn ngập mùi vị cháo loảng, bánh nướng áp chảo, củ cải xào. Chu Đại Lang kéo xe hai bánh, Chu Tử cùng Chu Bích nằm vụn bào, hai tỷ muội ngươi ngụm ta ngụm ăn từng miếng bánh bao. Mỗi khi cắn ngụm hai tỷ muội đều phải nhai nửa ngày mới chịu nuốt xuống.

      "Tỷ, thịt thực thơm nha!" Chu Bích cắn ngụm, vội vàng đẩy qua cho tỷ tỷ.

      Chu Tử cắn ngụm, cố ý chỉ cắn bánh bao, ăn đến thịt.

      Về đến nhà, Chu Tử lấy ra cái bánh bao kẹp thịt giữ lại đưa cho mẹ, Chu Đại Lang cũng lấy ra cái bánh bao từ trong tay áo, chẳng qua là kẹp dưa muối. nhà bốn người khỏi đều nở nụ cười.

      Buổi tối, Chu đại tẩu ở lại nhà tiếp tục đóng đế hài, Chu Đại Lang mang Chu Tử cùng Chu Bích đến nhà nội.

      Từ nhà Chu Tử đến nhà nội là con đường , phía bắc đường hồ nước rất lớn, phía nam là cánh rừng cây Dương lớn. Chu Đại Lang mỗi tay dắt nữ nhi, vừa vừa chuyện. Mặt đất bị đông cứng, dẫm lên nghe "soạt soạt". Chu Tử cùng Chu Bích cố ý dùng sức dậm chân đường, nghe tiếng vang liền cười ha ha.

      Nhà nội Chu Tử tuy rằng là nhà ngói lớn ba gian, nhưng vẫn là tường gạch mộc, cửa lớn cũng do Chu Đại Lang dùng gỗ đầu thừa đuôi thẹo ghép thành. Chu Tử còn chưa kịp gõ cửa, chó trong nhà liền kêu lên. Trong nhà truyền đến tiếng của bà nội Chu Tử: "Ai?"

      "Con!" Chu Tử lớn tiếng .

      "Tới liền!" Tiếng bà nội .

      Người ra mở cửa cũng là chú Chu Tam Lang của Chu Tử.

      Chu Tử vào cửa nhà chính liền thấy dưới đất đặt cái thúng cạn, trong thúng cạn là ngô, nàng cảm thấy mình hiểu. Bà nội Chu Tử luôn có ý tưởng nghĩ cách bòn rút lợi ích từ Chu Tử cùng Chu Bích, Chu Tử Chu Bích vừa đến nhà bà, khẩy bông chính là tách ngô, nếu chính là nấu rượu rửa rau quét sân. Tóm lại để Chu Tử Chu Bích nhàn rỗi đứng trong nhà mình.

      Nhà chính đốt ngọn đèn. Ông lão Chu thực quá tiết kiệm, đèn dầu rất , chỉ có chút ánh sáng, bên trong vẫn tối đen như trước.

      Ông lão Chu cùng Chu Đại Lang chia nhau ngồi hai bên cái bàn cao cao, trước mắt hai cha con đều đặt chén trà lớn.

      Chu Tử cùng Chu Bích ngồi ghế gỗ bên cái nia lớn tách ngô. Tách ngô chính là tách hết hạt ngô xuống, chỉ còn lại lõi ngô. Chu Tử vừa tách ngô vừa với bà nội: "Nội, nhà bà củi lửa nhiều, củi trong nhà con đủ đốt, chút nữa tách ngô xong, mấy cái lõi này cho con đem về nhà nấu rượu !"

      Tuy rằng Chu Tử cười , nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định.

      Chu lão thái nghĩ nhà mình đúng cần, củi cây bông chất đống cao cả thước trước phòng, lại nhìn dáng vẻ của Chu Tử, nếu thuận theo lời nàng chừng nàng thực kéo Chu Bích ném việc bỏ về, cho nên tuy rằng Chu lão thái vui gì lắm, nhưng vẫn đồng ý.

      Chu Tử và Chu Bích nhìn nhau cười, Chu Bích vội vàng đứng dậy lấy cái sọt lớn để qua bên cạnh, tách ngô sạch xong liền ném lõi ngô vào sọt.

      Chu lão thái ở bên cạnh đóng đế giày, Chu Tứ Mỹ nũng nịu quấn lấy bên cạnh bà. Việc dùng tay tách ngô này, Chu lão thái luyến tiếc nữ nhi phải chịu khổ.

      "Đại Lang, cho con tin tức tốt!"

      Nghe thấy bà nội chuyện, lỗ tai Chu Tử lập tức dựng thẳng lên.

      "Muội muội con thuyết phục được Đào gia ở thành tây cách bờ sông mười hai dặm!"

      "Đào gia?" Đại Lang vừa nghe vội hỏi, "Có phải Đào gia xây nhà mới hay ?"

      "Cũng phải! Nhà chỉ có nơi xay bột, còn có bốn mươi mẫu đất! Ta dễ dàng mới nhờ người thuyết phục được!"

      Chu Đại Lang hơi trầm ngâm, cảm thấy chuyện này dễ dàng như vậy, liền : "Của hồi môn đưa qua chỉ sợ nhiều hơn chút?"

      "Đúng vậy!" Chu lão thái cười tươi tắn, "Ta đồng ý đưa mười mẫu đất, lại đưa thêm trọn bộ tư trang!"

      Chu Đại Lang trầm mặc, cảm thấy mẫu thân có ý đồ tốt.

      Quả nhiên, Chu lão thái cười đến hiền hòa: "Ta và cha con thương lượng, con ra hai mươi lượng bạc, lão Nhị ra ba mươi lượng, chúng ta gom góp lại là đủ thôi!" Bà sợ con trai lớn nhất vui, vội vàng bỏ thêm câu: "Lão Nhị đồng ý rồi!"

      Chu Đại Lang trầm mặc lâu.

      Chu Tử vội hỏi: "Nội, nhà con ra ở riêng tới nay hai năm, nợ cũ kéo theo nợ mới, cha mẹ con nhịn ăn nhịn mặc liều mạng làm việc kiếm tiền mới trả dứt được nợ, còn chưa kịp thở lấy hơi, sao có thể đào đâu ra hai mươi lượng bạc?!"

      Chu lão thái đứng dậy tới, vung tay tát "Bốp" lên mặt Chu Tử. Lạnh lùng : "Người lớn chuyện, mày mà cũng được phép xen mồm sao?" Lại quay đầu với con trai lớn: "Hai con nhóc này quá bướng bỉnh, còn bằng bán cho nhà người ta dạy bảo!"

      Mặt Chu Tử tê rần, vốn muốn đẩy Chu lão thái cái, nhưng hai tay vừa vươn ra, bị phụ thân trừng mắt nhìn qua.

      Nàng cúi đầu gì.

      Chu Tử Chu Bích bị phụ thân đuổi ra khỏi nhà bà nội.

      Chu Tử nắm tay muội muội: "Bà nội muốn hai mươi lượng bạc, cha vì hiếu thuận nhất định đáp ứng, đáng tiếc là tiền trong nhà chúng ta hơn được xâu, cũng là tiền mẹ chuẩn bị để đưa cho bà mụ Trương Ngọc Mai!"

      Miệng nàng lý như vậy, tay kéo muội muội về nhà.

      Chu đại tẩu nghe Chu Tử thuật lại xong, trầm ngâm lát : "Trong nhà chúng ta, đừng hai mươi lượng bạc, chỉ hai lượng cũng kiếm ra nổi!"

      tới đây, trong đầu Chu Tử chợt lóe, nhớ tới lời bà nội , chợt thốt ra: "Mẹ, nhà ta có gì đáng giá ?"

      Chu đại tẩu mảnh mờ mịt: " có, chỉ có ngôi nhà cỏ ba gian, sao lại có gì đáng giá?"

      Tim Chu Tử đập nhanh, nhìn nhìn muội muội, lại nhìn nhìn mẫu thân, trong lòng lộp bộp tiếng, ánh mắt mang theo chút kinh hoảng nhìn mẫu thân.

      Chu đại tẩu nhìn thấy vẻ mặt của nữ nhi, cũng bắt đầu hoảng hốt: " thể nào? Sao bà nội con lại có thể nhẫn tâm như vậy, dù gì cũng là cháu ruột thịt? đâu!"

      xong chính nàng cũng cảm thấy thể tin nổi, nhưng cũng chỉ có thể tự mình an ủi chính mình, an ủi Chu Tử Chu Bích.

      Chu Tử ngẫm lại cách bà nội Chu lão thái làm người, bà lão này là bất công đến cực điểm, hận thể gả út Chu Tứ Mỹ cho hoàng đế luôn ấy chứ, tất nhiên hy sinh luôn luôn thể là ai khác ngoài cháu ruột, mà phụ thân của mình lại là con trai nổi danh hiếu thảo, cái gì cũng nghe bà nội.

      Nàng vội vàng với mẫu thân: "Mẹ, mẹ giữ bọn con lại, đừng để bà nội bán hai tỷ muội bọn con cho kỹ viện!"

      Chu đại tẩu rùng mình, kịp trách cứ nữ nhi ra từ "Kỹ viện" sạch , vội : " đâu! Sao bà nội lại có thể như vậy! Nếu bà ấy có ý nghĩ đó, mẹ liền, mẹ liền liều mạng với bà ấy!"

      Ba mẹ con đều lo sợ bất an đứng ngồi yên, mà Chu Đại Lang vẫn chưa chịu về nhà.

      Dưới ánh đèn, Chu đại tẩu nhìn Chu Tử Chu Bích, trong lòng co rút đau đớn, khổ nổi: luôn luôn tự hào mình sinh hai con ngoan hiền như vậy, nghĩ tới lại bị mẹ chồng nhẫn tâm ác độc để mắt tới!

      Chu Tử bình tĩnh suy nghĩ, vội vàng nới với mẫu thân: "Mẹ, nếu việc thể vãn hồi, mẹ nhất định phải kiên trì, thà rằng bán ít chút bạc cũng chỉ bán bọn con làm nha hoàn, nên bán hai tỷ muội bọn con vào kỹ viện!"

      Chu đại tẩu tâm hoảng ý loạn, ôm lấy hai nữ nhi liên tục đồng ý.

      Chu Bích biết "Kỹ viện" là gì, nhưng cũng mông mông lung lung biết đó phải là nơi tốt, nước mắt sớm chảy đầy mặt.

      Chu Tử ôm muội muội, rúc vào trong lòng mẫu thân, nước mắt cũng tự chủ được mà chảy ra.

      (1) rau tể thái: vị thuốc có tính hàn, dùng để hạ nhiệt….

      (2) tứ hợp viện: loại mô hình nhà ở có 4 dãy quay thành hình vuông hoặc chữ nhật, giữa có sân chung. Trong tứ hợp viện chia thành: nhà chính, nhà kề (3), …

      (4) hồi hương: hương liệu trong ngũ vị hương
      Juunipegau0205 thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 3: Rời xa cha mẹ, bán mình làm nha hoàn
      Ba mẹ con nhất thời gì.

      Trong lòng Chu Tử có dự tính, nàng biết phụ thân luôn luôn ngu hiếu, bà nội nhất định thực được ý đồ, bây giờ việc nàng có thể làm, chính là dùng hết sức từng chút từng chút đẩy mọi chuyện theo chiều hướng tốt hơn. Nếu bà nội chuẩn bị kỹ để bán hai tỷ muội các nàng, nhất định để tăng tinh thần, kiên trì đến cùng, chỉ sợ trong lát nữa có thể đến đây.

      Trong lòng Chu Tử yên, lại nghe được phụ thân ho khan tiếng, sau đó chính là tiếng ken két của cửa nhà bị đẩy ra, vừa định ra đón, liền nghe được tiếng bà nội lớn giọng: "Con trước hết đừng gì, ta chuyện với con dâu, xem nàng dám nghe !"

      Chu Tử Chu Bích vội vàng chạy về phòng, đứng bên người mẫu thân giọng : "Bà nội đến!"

      Chu lão thái có biệt hiệu là "Chu đại pháo", giọng tất nhiên là rất lớn, Chu đại tẩu sớm nghe thấy. Nàng vỗ vỗ tay nữ nhi, đứng dậy nghênh đón mẹ chồng.

      Chu lão thái rất có tâm kế, vào nhà ngồi vào chỗ của mình sau đó há mồm liền hỏi con dâu: "Sắp qua năm mới mà cũng chưa chuẩn bị quần áo mới cho Tử nhi Bích nhi sao?"

      Chu đại tẩu trả lời: "Nợ người ta còn chưa trả xong, năm nay có!"

      Chu lão thái lại hỏi: "Hôm nay cho Tử nhi Bích nhi ăn gì?"

      Chu đại tẩu có chút mờ mịt, thành thành đáp: "Bánh bột ngô, canh rau dại..."

      Chu lão thái ngừng cố gắng: "Có muốn hai đứa trẻ sống tốt hơn ?"

      Chu đại tẩu cứng miệng ra lời.

      Mũi Chu lão thái khì tiếng: "Ai muốn để đứa trẻ sống tốt hớn chứ? Đều là cháu ruột của ta mà! Ngươi là mẹ mà thương, ta làm bà nội thương, ta quyết định, ta muốn mỗi ngày của cháu ta đều tốt lành!"

      Chu đại tẩu lại mẹ chồng, vội vàng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Chu Đại Lang. Nhưng Chu Đại Lang mực hiếu thuận, dám làm trái mẫu thân của mình, ngồi ở đó cúi đầu lời nào.

      Chu Tử vừa muốn chuyện, Chu lão thái : "Nổi tiếng nhất trong thành dự đoán là hai người Ngải Tứ Hổ và Lưu lão bà..." Bà cố ý kéo dài giọng.

      Bởi vì nhà ở giao lộ phía tây của huyện thành, cho nên Chu Đại Lang và Chu đại tẩu có biết chút ít chuyện trong thành.

      Ai cũng biết thu nhập của Ngải Tứ Hổ là chuyên bán đứa ở các nơi làm kỹ nữ, con hát, còn Lưu lão bà chuyên bán nha hoàn, vợ bé cho các nhà. Bởi vậy hai vợ chồng bọn họ vừa nghe nhắc tới Ngải Tứ Hổ, trong lòng đều run sợ, lập tức : "Tìm Lưu lão bà tốt hơn!"

      Chu lão thái đạt được mục đích, cảm thấy gừng càng già càng cay, trong lòng rất đắc ý, mặt vẫn bày ra vẻ đau thương luyến tiếc: "Ta cũng nghĩ vậy, đến nhà giàu người ta làm nha hoàn, ăn mặc so ra còn tốt hơn nương nhà Chương lão Tam ấy chứ, ta là ta lo lắng cho hai cháu nhà ta thôi!"

      Bà lại : "Dáng vẻ của Tử nhi Bích nhi đều chỉnh tề, ít nhất có hai mươi lượng bạc."

      Chu lão thái thừa thắng xông lên, tất cả các mặt đều hết, xong rồi mới đắc ý rời .

      Cả nhà bốn người của Chu Tử cùng ở lại trong phòng, nhưng ai cũng mở miệng, trong phòng thực yên tĩnh, chỉ có tim đèn ngẫu nhiên vang lên "tách" cái.

      Chu Tử suy nghĩ lại, vào thế giới này nhiều năm, cả nhà nàng vẫn cứ giãy giụa trong cảnh nghèo nàn cơ cực như vậy, hàng năm đều mệt chết mệt sống, nhưng trừ trả nợ, còn phải nộp thuế thân hiến lương thực, thừa lại được bao nhiêu. Nàng và Chu Bích chưa từng được ăn no, càng cần đến ăn miếng thịt. Hàng năm sau khi bán lợn lúc cuối năm, phụ thân mới mua chút thức ăn ngon, chút nước luộc thịt heo mà người ta cần nữa, cả nhà mới được coi là có thức ăn mặn. Đại bộ phận những người trong thôn đều giống nhà bọn họ, đều giãy giụa cầu chút ấm no.

      Thời đại này trọng nam khinh nữ, nữ hài tử bị cầm bị bán là chuyện thường. Chờ khi nàng cùng Chu Bích lớn thêm mấy tuổi, cũng bởi vì mấy lượng bạc lễ hỏi mà bị gả vào nhà nông nghèo khó khác mình lắm, sinh đứa , làm việc nhà, tiếp tục giãy giụa cầu chút ấm no.

      Mỗi ngày đều như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy cả đời?

      Cứ sống như vậy, bằng Chu Tử dùng bất cứ giá nào làm cho nhà mình tốt hơn chút.

      Chu Tử suy nghĩ chút, cuối cùng mở miệng : "Cha, nếu phải bán con, vậy cần bán muội muội, về sau cũng nên bán. Con đến nhà người ta làm việc, hẳn là còn có tiền công, sau khi làm cho người ta xong, con trở về, chúng ta càng ngày càng tốt hơn. Cũng đừng dễ dàng hứa bán muội muội , đến lúc đó con nghĩ biện pháp."

      Nàng nhìn cha mẹ: "Hơn nữa, sang năm muội muội còn có thể giúp đỡ mẫu thân chăm nom đệ đệ, còn có thể giúp việc nhà."

      Chu Đại Lang thở dài: "Ngày mai cha thương lượng với bà nội con chút."

      Chu Tử nhìn Chu Đại Lang: "Cha, mùa xuân mẹ con sinh rồi!"

      Lời này của Chu Tử ngầm ý là —— chúng ta cũng là người nhà, thể điều gì cũng nghe bà nội, thể chỉ ngu hiếu, để bà nội khi dễ.

      Chu Đại Lang lại thở dài: " biết, các con ngủ !"

      Chu Tử nhìn mẫu thân: "Mẹ —— "

      Chu đại tẩu lại sắp khóc. Nàng luôn luôn có chủ ý, cái gì cũng đều nghe mẹ chồng và trượng phu, lúc này vì nữ nhi cũng cố lấy dũng khí với trượng phu: "Cha đứa à, lần này chàng nên giữ vững lập trường!"

      Chu Đại Lang chuyện, đứng dậy đẩy Chu Tử Chu Bích ra ngoài: "Ngủ ! Ngủ !"

      Ổ chăn lạnh như băng. Chu Tử Chu Bích mang theo quần áo ngồi vào trong ổ chăn, hai tỷ muội rúc vào nhau.

      Chu Tử dặn dò Chu Bích: "Tỷ ở nhà, muội phải chăm sóc mẹ cho tốt, tương lai còn phải chăm sóc tốt cho đệ đệ, khuyên cha chúng ta nhiều vào, nên việc gì cũng nghe lời bà nội."

      Chu Bích nghẹn ngào gật gật đầu.

      Từ , mọi việc nàng đều nghe theo chủ ý của tỷ tỷ, lại nghĩ tới có ngày tỷ tỷ phải rời khỏi mình. Tương lai có tỷ tỷ, nàng cảm thấy sợ hãi.

      "Tương lai, ta có vững vàng, lại nghĩ biện pháp đưa muội ra ngoài, " Chu Tử dặn dò Chu Bích, "Dựa vào ai cũng bằng dựa vào chính mình!"

      Vừa sáng tinh mơ, Chu Đại Lang phải đến "nhà bên kia".

      bao lâu sau trở lại, với Chu đại tẩu: "Dọn dẹp đồ đạt gì đó của Tử nhi chút , chờ chút nữa Tam Lang đánh xe bò chở vào thành."

      Chu đại tẩu chảy nước mắt giúp Chu Tử thu dọn quần áo.

      Nhưng ra Chu Tử rất trấn định, nàng lấy tất cả quần áo bông mà mẫu thân bỏ vào trong túi quần áo ra: "Mẹ, con lấy theo hai bộ quần áo mỏng là được, áo khoác chỉ cần đồ mặc người là được, tới đó người ta chắc chắn cho quần áo. Tất cả quần áo này đều để lại cho muội muội, cũng tiết kiệm được chút tiền cho nhà mình."

      Chu Bích cùng Chu đại tẩu đứng bên cạnh, hai mắt đều long lanh đẫm lệ. Mặt Chu Đại Lang cũng trầm lời nào.

      Chu Tử muốn làm cho mọi người vui vẻ hơn, cười : "Mẹ, đều nhờ công của mẹ rồi!"

      Chu đại tẩu lau nước mắt: "Nhờ công gì của mẹ chứ?"

      Chu Tử nghiêng đầu dùng đầu ngón tay chỉa chỉa gò má mình: "Công mẹ sinh con ra xinh đẹp như vậy, nhất định có thể bán đủ hai mươi lượng bạc!"

      Lời đùa này hơi đúng lúc, Chu đại tẩu lập tức chảy nước mắt.

      Đáy lòng Chu Tử cũng thê lương.

      Chu Đại Lang để Chu đại tẩu cùng Chu Bích tiễn, tự mình mang Chu Tử đến "nhà bên kia".

      Chu Tam Lang chuẩn bị xong xe bò, chờ ở cửa lớn. Nhìn thấy cha con Chu Tử, vội vàng kêu tiếng: "Mẹ, Tử nhi đến rồi!"

      "Được rồi!" Chu lão thái hổ có tên là "Đại pháo", tiếng như chuông đồng vang lên. Tóc bà búi gọn, cắm cây trâm bạc, người mặc áo màu trắng váy màu tương, nhìn qua chỉnh tề lanh lợi.

      Bà thấy Chu Đại Lang đến, liền cười : "Đại Lang, con về trước , đừng chậm trễ công việc ở nhà Chương lão Tam, Tam Lang đưa là được!"

      Chu Tử vội : "Cha, cha cũng , con sợ!"

      Chu Đại Lang cúi đầu đến cạnh xe: "Tam Lang, đệ ở nhà , ta đánh xe cho!"

      Chu Tam Lang liền nghe lời xuống xe.

      Chu lão thái làm sao được, trừng mắt nhìn Chu Tam Lang liếc cái, xoay mặt trương ra vẻ tươi cười, lôi kéo Chu Tử lại gần nhìn cái, thấy mái tóc đen tuyền của Chu Tử búi gọn gàng thành hai búi đầu, khuôn mặt nhắn tuyết trắng được rửa sạch , bị gió quất qua mà ửng hồng, mặt mày tinh xảo tú lệ, nhìn qua có thể bán với giá tốt, cho nên tâm tình vui vẻ, ánh mắt cũng cười đến cong lên, chỉ vào cái đệm vải bông mình sớm bảo Tam Lang chuẩn bị dịu dàng : "Tử nhi à, lên xe ! Ngồi cùng bà nội!"

      Chu Tử cảm thấy bà nội cười rất giống sói bà, buồn nôn đến nổi người nàng nổi lên lớp da gà. Nàng cũng giả vờ cười hề hề để bà nội lên xe trước. Hai bà cháu cực kỳ khách khí nhường qua ngiường lại, cuối cùng Chu Tử giành được thắng lợi, nhích thân thể bé của mình qua cho bà nội lên xe, ngồi xuống, sau đó mình mới lên xe ngồi xuống trước người bà nội. Đệm bông quá , bị mông của Chu lão thái hoàn toàn chiếm lĩnh, Chu Tử cũng đủ ngồi lên được miếng nào. Đành phải ngồi sàn gỗ cứng.

      Đợi các nàng ngồi vững, Chu Đại Lang vung roi, quát tiếng "Giá", xe bò chậm rãi chuyển động.

      Xe bò rất chậm.

      Đường ở nông thôn cũng bằng phẳng, mà hơi gồ ghề, ngồi xe bò thân mình cũng theo đó mà xoay đến xoay , đặc biệt thoải mái.

      Dọc theo đường , gặp hàng xóm, Chu lão thái đều cao giọng chào hỏi. Bà muốn khoe ra mình có phương pháp bán cháu , lại sợ hàng xóm đố kỵ phương pháp của mình. Hàng xóm hỏi bà: "Lão thái, vào thành sao?"

      "Đúng vậy!"

      " làm gì?"

      "Vào thành thăm thông gia!"

      Hàng xóm cực kỳ hâm mộ: "Vậy sao, Tứ Mỹ nhà bà tìm được nhà chồng tệ! Bà có bản lĩnh!"

      Chu lão thái cực kỳ đắc ý: "Đều là duyên phận, duyên phận cả!"

      ...

      Chu lão thái là đường làm quan rộng mở, Chu Đại Lang và Chu Tử lại đều ngậm miệng, trong lòng khó chịu im lặng.

      Chương Gia trang ở cạnh sông, vào trong thành đường theo hướng đông từ thấp đến chỗ cao là tới.

      Chu Tử nhìn hồ nước dọc hai bên đường, bạch dương nhấp nhô xen lẫn với những căn nhà cỏ tranh, trong lòng cảm thấy hiu quạnh.

      Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy cành bạch dương trụi lủi có tổ chim, nàng biết rốt cuộc đó là tổ chim sẻ hay tổ chim én.

      Nếu là tổ chim én, mùa xuân sang năm chim én trở lại, nhưng Chu Tử lại biết mình còn có ngày trở về hay .

      Bởi vì Chu Tử có bà ngoại có đam mê bán con , cho nên có chút hiểu biết đối với giá mua bán người thị trường, biết nhà có thể bỏ ra hai mươi lượng bạc mua nha hoàn, nhất định phải là nhà nghèo cửa .

      Đối với tương lai của chính mình, nàng tính đến điều tệ nhất.

      Kiếp trước xem Kim - Bình – Mai*, Chu Tử còn nhớ tuổi thơ của Phan Kim Liên*.

      phải Phan Kim Liên bị người thân bán , cuối cùng cứ từng bước như vậy mà nhúng bùn sao?

      Mình sinh ra xinh đẹp, tương lai chừng Trương Đại Hộ* tuổi già sức yếu óc đầy bụng phệ xuất .

      Nghĩ đến đây, Chu Tử tự chủ được mà rùng mình cái.

      *Kim Bình Mai (金瓶梅, Jīnpíngméi), tên đầy đủ là Kim Bình Mai từ thoại (Truyện kể có xen thi từ về Kim Bình Mai); là bộ tiểu thuyết dài gồm 100 chương của Trung Quốc. Đây là "bộ truyện dài đầu tiên mà cốt truyện hoàn toàn là hư cấu sáng tạo của cá nhân". Trước đó, các truyện kể đều dựa ít nhiều vào sử sách hoặc truyện kể dân gian, và đều là chắp nối từ công sức của nhiều người. Theo số nhà nghiên cứu văn học, tác giả là người ở Sơn Đông họ tên, có bút hiệu là Tiếu Tiếu Sinh (có nghĩa là "Ông thầy cười"). Có thể trong các tiểu thuyết viết về "nhân tình thế thái" ( gọn là "thế tình", tức "tình đời") ở Trung Quốc, đây là truyện có tiếng nhất, khiến cho nhiều người bàn luận.

      Phan Kim Liên, Trương Đại Hộ là nhân vật trong truyện.
      Juuni thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 4: Đến nhà người tương lai mờ mịt
      Rốt cuộc xe bò cũng ra khỏi thôn.

      Chu Tử ngẩng đầu nhìn trời xanh trong vắt, ánh mắt nhìn về đường chân trời phía trước.

      Mùa đông, gió bắc gào thét lướt qua, Chu Tử có chút co rúm ôm lấy bả vai. Hai người bên cạnh đều là người thân của nàng, nhưng trong cuộc sống mờ mịt này, nàng lại phải dựa vào chính mình, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

      Cuối cùng, cuộc đời của nàng lại phải về hướng vô định.

      Rời khỏi thôn nhắm thẳng về hướng đông, xe bò liên tục thong thả. Hai bên đường đều là đất của Chương lão Tam, vì là ruộng gò, hơi thiếu nước, nên thu hoạch tốt lắm, Chương lão Tam dứt khoát bảo người ta trồng cây ăn quả, lớp rừng đào, lớp rừng lê, lớp rừng táo. Đến mùa xuân, nhìn qua chính là sắc màu rực rỡ đẹp sao tả xiết, đáng tiếc lúc này là mùa đông, nơi nơi đều trơ trụi, chỉ còn lại chút nhánh cây chỉa vào nhánh cây, tiêu điều vắng vẻ nên lời.

      Chu Tử suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được từ phía sau truyền đến tiếng vó ngựa "đát đát đát đát", nhìn lại, chỉ thấy người ngựa nhanh chóng chạy đến, tới trước mắt mới nhìn ra là con trai của Chương lão Tam - Chương Kỳ.

      Chu lão thái cũng nhìn thấy, sửa sang lại tóc và quần áo chút, định đứng lên hành lễ —— Chu lão thái lão nhân gia như bà luôn thực kính trọng những người có tiền.

      Chương Kỳ cũng sớm ghìm cương ngựa, tốc độ chậm lại.

      ngựa hành lễ với Chu lão thái, sau đó lập tức nhảy xuống, mặc thân áo choàng lam nhạt, mặt tuấn tú mang theo mỉm cười, lên tiếng chào Chu Đại Lang.

      Chu lão thái lập tức đứng lên, bảo Chu Đại Lang ngừng lại.

      Đoàn người ân cần trò chuyện, đương nhiên, chuyện chủ yếu là Chu lão thái, Chu Đại Lang trầm mặc , Chương Kỳ mỉm cười gật đầu.

      Chu Tử cũng theo bà nội xuống xe, ngoan ngoãn đứng bên cạnh bà nội, nàng vẫn cúi đầu lời nào, bất quá luôn cảm giác được dường như mình bị chú ý, vừa ngẩng đầu liền thấy được hai tròng mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Chương Kỳ.

      Nàng ngẩn người, mặt hơi hồng lên, dời ánh mắt .

      Thấy mặt nàng trắng nõn biến thành màu hồng phấn, tim Chương Kỳ cũng nhảy bìch bịch. ức chế nội tâm rung động, miễn cưỡng cười, chuyện cùng Chu lão thái.

      ai trong Chu gia biết, sau lần đầu nhìn thấy Chu Tử, Chương Kỳ liền lặng lẽ thỉnh cầu phụ thân, muốn cầu hôn với Chu gia, bị Chương lão Tam mắng như tát nước: "Trưởng tử của Chương gia ta, phải làm nên nghiệp lớn, sao lại bàn bạc việc kết thân với Chu lão thái heo chó bằng kia!"

      Chương Kỳ đành phải tự mình nghĩ biện pháp, muốn đợi thêm hai năm nữa, mình có thể tự lập lại hỏi cưới Chu Tử.

      nhìn Chu Tử đứng thẳng xinh đẹp như cây bạch dương bên cạnh Chu lão thái, trong lòng nhất thời nóng cháy, nhìn Chu Tử liếc mắt cái sâu, kiềm chế chính mình, ôm quyền tạm biệt, sau đó liền lên ngựa.

      Trong nháy mắt giục ngựa , lại quay đầu nhìn thoáng qua, lại cùng hai tròng mắt sâu đen của Chu Tử chạm nhau, cố sức nhìn chút, sau đó cười cười với Chu Đại Lang và Chu lão thái, giục ngựa rời .

      Chương Kỳ mặc áo choàng lam, giục ngựa chạy nhanh, đảo mắt liền biến thành chấm , rất nhanh thấy tăm hơi.

      lâu sau, gã sai vặt chạy đuổi theo sau Chương Kỳ, chỉ là đánh lừa hổn hển vội vàng đuổi theo Chương Kỳ!

      Chu Tử thầm buồn cười, ngựa của Chương Kỳ xem ra tốt như vậy, lừa đực sao có thể đuổi kịp chứ?

      Nghĩ đến Chương Kỳ, mặt của nàng còn hơi ửng hồng.

      Tâm tình thiếu nữ trăm suy ngàn nghĩ, luôn rất mẫn cảm với người khác phái cùng lứa, nàng có thể cảm giác được Chương Kỳ có chút đặc biệt quan tâm tới mình. Nàng cũng có hảo cảm với Chương Kỳ, hết cách rồi, cho dù là người biết kiềm chế, lại bị nhân tố nội tiết tố chi phối, Chu Tử cũng thể khống chế chính mình.

      Chu lão thái nhìn Chương Kỳ qua, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ: "Mấy năm nay Chương lão Tam ở bên ngoài bán ngọc khí, nghe các nơi đều có chi nhánh, kiếm được nhiều bạc, lại nuôi dưỡng được con trai như vậy, biết tương lai ai được lợi đây, gia sản lớn như vậy mà!"

      Chu Tử biết bà nội nhất định là nghĩ tới út Chu Tứ Mỹ của mình, liền : "Bà nội, bộ dạng út Tứ Mỹ đẹp như vậy, tuổi lại tương đương Chương Kỳ, sao tìm người ta bàn bạc?"

      Chu lão Thái mỉm cười bí hiểm, lại lời nào.

      Chu Tử nhìn vẻ mặt của bà, liền đoán được lão nhân gia bà nhất định là làm thử, liền lại bỏ thêm chút lửa: "Nghe kẻ có tiền đều cưới vợ bé, sau khi sinh đứa liền có thể ra ở riêng!"

      Tâm Chu lão thái vừa động, nhìn Chu Tử liếc mắt cái. Bà vẫn tính là gả Chu Tứ Mỹ cho nhà giàu có nào đó mà sống cho tốt, nghĩ nhiều như vậy. Nhưng Đào gia tuy rằng giàu có, kỳ cũng chỉ là thiếu ăn thiếu mặc mà thôi, thể so với nhà Chương lão Tam, ngay cả đầu ngón út cũng bằng.

      Thấy bà nội trầm tư, Chu Tử cười cười, thèm nhắc lại, chuyên tâm nghĩ đến tâm của mình. Mục tiêu của nàng cũng cao xa, mọi chuyện trong tương lai đều thể đoán trước, tự mình phải tích góp chút bạc mới được. Nàng có bạc, liền gả muội muội cho nhà người tốt, rồi đón cha mẹ về, cách nhà bà nội xa chút, cả nhà sống vui vẻ cùng nhau.

      Lúc bắt đầu xuống sườn dốc, Chu Tử đứng dậy nhìn về phía trước, thấy mảnh nối liền của cây màu lam ngói màu xám tro và tường màu trắng, chỉ biết là sắp đến thị trấn của Độc huyện.

      Chu Đại Lang cũng biết nhà Lưu lão bà ở đâu, Chu lão thái ngồi chỉ huy con trai lớn: " tiếp về hướng Đông, đến bờ sông ở đầu phố về hướng nam, Lưu lão bà ở thôn của Lý tướng công."

      Chu Tử ngồi xe đánh giá thị trấn này.

      thị trấn thực phồn hoa.

      tại các nàng con phố quá rộng, đường lót đá xanh, bị mài trơn nhẵn có thể phản chiếu ánh sáng, hai bên đường trồng mấy cây ngô đồng cao, tại đều trụi lủi cả cái lá cũng còn. Người đường qua lại vội vàng, có khi mặc tơ lụa đeo vàng mang bạc, có khi là áo vải quần tơi tràn đầy mảnh vá. Xem ra, triều Đại Kim này cũng giống như kiếp trước của Chu Tử, cũng phân hoá giàu nghèo rất sâu sắc.

      Hai bên đường là đủ các loại cửa hàng, nào là phường vải, phường may, quán ăn… nhìn mà Chu Tử hoa cả mắt.

      Nhưng nhìn chỉ là nhìn thôi, trong tay Chu Tử, văn tiền cũng có.

      Sau khi xe bò vào ngõ , Chu lão thái ra lệnh dừng lại trước cửa lớn sơn đỏ. Xuống xe, Chu lão thái sửa sang quần áo đầu tóc của mình lại chút, sau đó xoay người kéo kéo quần áo Chu Tử, sửa sang mái tóc Chu Tử lại, rồi mới gõ cửa.

      Trong viện truyền đến giọng của tiểu nương: "Ai vậy?"

      Chu lão thái cất giọng như chuông đồng: "Chu gia ở thôn lão Chương!"

      Sau loạt tiếng bước chân, cửa lớn "két" tiếng mở ra, tiểu nương mười tuổi xinh đẹp đứng sau cửa, hành lễ, sau đó mời Chu lão thái cùng Chu Tử vào. Nàng nhìn nhìn Chu Đại Lang đánh xe ở phía sau, hô: "Nhanh đưa xe bò đến đây , ta bảo người ta cho bò chút cỏ khô."

      Chu Lão Thái cùng Chu Tử theo tiểu nương vào nhà chính.

      Vừa vào cửa, Chu Tử liền nhìn thấy ngồi giữa phòng là nữ nhân hơn ba mươi tuổi, làn da ngăm ngăm, mày mảnh mắt tinh tế miệng nhắn, trong ngũ quan xinh đẹp mang theo khôn khéo, nàng cho rằng rất chói mắt, đầu cắm mấy cây trâm vàng, cổ tay cũng đeo mấy vòng tay vàng óng ánh, người mặc áo gấm màu nâu thêu hoa văn màu vàng, phía dưới mặc váy gấm bốn mảnh màu đen, nhìn qua cả người đều chói lọi.

      Thấy ba người nhà Chu Tử tiến vào, bà cũng thèm cử động chút nào, ngông nghênh : "Chu lão thái, mời ngồi!"

      Mặt Chu lão thái toàn là ý cười ân cần : "Lưu đại lão bà gần đây có khỏe ?"

      Sau đó mới cùng Chu Đại Lang đến ghế cạnh tường ngồi xuống.

      Chu Tử đứng ngay cạnh Chu lão thái. Lúc này nàng mới biết này nữ nhân ngăm đen xinh đẹp này chính là người môi giới nổi danh - Lưu lão bà.

      Lưu lão bà ngồi giường dựa vào bàn, ngón tay nhàng gõ vài cái lên bàn, bên ngoài lập tức có hai nha đầu mười mười hai tuổi vào, người bưng khay trà, người bưng điểm tâm, cũng bày ít lên bàn cạnh ghế dựa của Chu lão thái.

      Chu lão thái khách khí vài câu, sau đó đẩy Chu Tử, cười : "Chính là đứa trẻ này, năm nay mười hai tuổi, mười lăm tháng tám vừa rồi là vừa tròn!"

      Lưu lão bà ngăm đen xinh đẹp kia ngoắc tay có ý bảo Chu Tử qua.

      Chu Tử qua, đứng cạnh giường.

      Lưu lão bà giống như thiếu niên hư hỏng trong truyền thuyết, thân mình nhích chút về phía trước, tay trái nâng cằm Chu Tử lên, ánh mắt híp lại, nhìn tỉ mỉ. lát sau, còn : " vài bước cho ta xem!"

      Chu Tử quay lại vài bước.

      Lúc này Lưu lão bà mới : "Tốt lắm!" Lại gọi nha đầu vừa bưng trà: "Hàm Hương, đưa Chu Tử đến phòng phía đông ăn chút điểm tâm!"

      Hàm Hương bước tới, kéo tay Chu Tử ra ngoài.

      Bộ dạng Hàm Hương thanh tú, động tác cử chỉ cũng văn nhã, dáng thướt tha nhìn đẹp, nhìn mà Chu Tử thầm hâm mộ.

      Chu Tử theo Hàm Hương vào nhà kề phía đông, Hàm Hương lấy ra cái hộp , bên trong có chút bánh đậu xanh, nàng cầm cái đưa cho Chu Tử ăn, sau đó cùng Chu Tử chậm rãi tán gẫu. Hai người hàn huyên trong chốc lát, Chu Tử biết được Hàm Hương họ Lý, năm nay mười tuổi, vừa qua được mười ngày. Người hầu hạ trong phòng khách kia gọi là Mã Kim Phượng, năm nay mười ba tuổi; người ở trong sân sau gọi là Doãn Tiểu Hà, năm nay mười tuổi, cũng vừa bị bán vào.

      Chu Tử nhìn Lý Hàm Hương, phát dáng người nàng tinh tế, ngũ quan tinh xảo, mày cong mắt tinh tế môi mỏng, được cho là tiểu Giai nhân thanh tú. Nàng nhớ dáng người Mã Kim Phượng kia rất cao, phát dục tốt, mày rậm mắt to mũi cao môi mỏng, đẹp lại mang theo chút cay nghiệt; mà dáng người Doãn Tiểu Hà kia nhắn xinh đẹp, mặt tròn trịa là đôi mắt phượng sáng hiền lành, rất là đẹp mắt.

      "Tử nhi!"

      Bên ngoài truyền đến tiếng của phụ thân.

      Chu Tử nhanh chóng nhảy từ giường xuống, mang giày chạy ra ngoài.

      Chu lão thái cùng Chu Đại Lang đứng trong sân.

      Chu lão thái che giấu được vẻ mặt hớn hở, tay phải giấu trong tay áo, vừa vuốt túi bạc vừa suy nghĩ, trong lòng tính toán chút nữa tiện đường tìm Nhị lang, thúc giục Nhị lang đưa bạc, mọi việc chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông (cơ hội) thôi. Bà sờ soạng bạc chút, trong lòng cảm thán Chu Tử như vậy mà lại đáng giá, ánh mắt vừa đảo, lập tức nghĩ tới Chu Bích. Vì thế, Chu lão thái lại bắt đầu tính toán lâu dài.

      Chu Đại Lang nhìn Chu Tử, giọng có chút nghẹn ngào: "Tử nhi, về sau phải dựa vào chính bản thân con rồi!"

      Chu Tử muốn khóc, nhưng cái mũi cay cay. Trong ánh mắt tràn đầy nước mắt, nàng hơi ngửa đầu nhìn phụ thân: "Cha, trăm ngàn lần nên bán muội muội, con kiếm tiền đưa về! Cầu xin cha!"

      Lời của nàng khiến tâm Chu Đại Lang như bị dao cắt, quay đầu bước .

      Chu lão thái xiết chặt túi bạc theo ra ngoài.

      Chu Tử đứng dựa vào khung cửa, nhìn bóng dáng phụ thân biến mất khỏi tầm mắt. Sau này, nàng phải dựa vào chính mình rồi!
      Juuni, Snow, pegau0205 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :