1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ vương hắc đạo: Anh bạn đừng chọc tôi - Sướng Nhiên (65/286c+ 37nt) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nữ vương hắc đạo: bạn đừng chọc tôi.
      Tác giả: Sướng Nhiên
      Convert: Ngocquynh520, Sunny
      Thể loại: đại, Hắc bang, HE
      Edit: huyenbibo
      Độ dài: 286 Chương + 37 ngoại truyện


      Giới thiệu:
      , ái nữ của đại ca Hắc bang, diễm lệ vô song (xinh đẹp có hai), mị hoặc chúng sanh, nhưng vô tâm vô tình, lãnh nhược băng sương (lạnh lùng). , bá chủ hắc đạo, lãnh khốc vô tình, lòng dạ độc ác, phát dậm chân, nhân vật cả hắc đạo đều phải chấn động mấy lần, cuộc báo thù gặp được . Từ đó cuộc sống của bọn họ bởi vì đối phương mà thay đổi, khi lãnh khốc chống lại máu lạnh, cây kim chống lại râu, cuối cùng người nào thần phục, người nào lại cứu vớt người nào? (văn nữ mạnh )​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 1: Thanh bang bị diệt ( )


      Năm năm trước, thành phố A.

      Ban đêm đầu hạ, gió mát hiu hiu, từng trận dạ hương. Con đừơng trong thành phố bốn phương thông suốt, đèn đường lấp lánh, nhìn qua đèn đóm leo lét. Từng nóc nhà cao tầng đứng sừng sững, thấp thoáng ở bóng đêm thẳng đến tận trời. vài ngọn đèn đêm đầy màu sắc chợt lóe chợt lóe, tô điểm cho ban đêm ngủ ở thành thị.

      đường cái xe vội vàng qua lại ngớt, người lui lui tới tới. Trong câu lạc bộ đêm của quán bar cực kỳ náo nhiệt, có thể tùy ý thấy được đám ngừơi hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc từng nhóm điên cuồng nhảy múa ngợp trong vàng son.

      Đối mặt với áp lực của cuộc sống thành thị làm cho bọn họ lựa chọn sống ban đêm, ở trong hoàn cảnh ầm ỹ này mà buông lỏng mình, buông thả công việc ban ngày mang tới đủ loại phiền não cùng áp lực.

      Nhưng, ở trong bóng đêm ồn ào náo nhiệt này, có địa phương lại yên tĩnh. ngọn đèn đường sáng ngời từ đường núi nối thẳng đến giữa sườn núi. Xa xa nhìn lại loáng thoáng có thể thấy được giữa sườn núi có nóc toà nhà màu trắng lẻ loi.

      Đó là ngôi biệt thự xây dựng kiểu Châu Âu.

      Màn đêm tối đen như mực, ngôi biệt thự màu trắng như ánh sáng, đen trắng này tương phản mãnh liệt, càng có vẻ quỷ dị hơn.

      Trong biệt thự tối đen mảnh, cũng yên tĩnh dị thường, yên tĩnh đến độ tiếng côn trùng kêu vang rất bên ngoài biệt thự cũng có thể nghe được ràng.

      Tại đây ở trong bóng đêm yên tĩnh, thanh vang lên, từng bóng đen nhàng linh hoạt tựa như hồn hướng đến gần biệt thự núi, chợt lóe rồi biến mất ở trong bóng đêm, nhanh đến độ phân bóng đen kia là người hay là quỷ.

      Ban đêm gió lớn, buổi tối giết người rất tốt.

      Mộc Đồ đứng ở trong bóng đêm, nhìn người của mình đến nơi toàn bộ, khóe miệng nâng lên, cười ra tiếng. Hôm nay, ngày rất tốt; tối nay, ngôi sao lẩn trốn, buối tối tốt.

      Mộc Đồ chậm rãi tới ngôi biệt thự màu trắng, cười đắc ý.

      Có ai nghĩ tới ngôi biệt thự lập ở lưng chừng núi này lại là tổng bộ của Hồng bang? Nghĩ lại lúc nhận được tin tình báo, cũng khó tin.

      Cho tới nay Thanh bang của bọn họ cùng Hồng bang là hai bang phái lớn trong hắc đạo của thành phố A, có địa bàn của riêng mình, em của riêng mình, cho tới bây giờ đều là nước giếng phạm nước sông.

      Nhưng kể từ hai năm trước, Hồng bang tuôn ra con hắc mã Hồng Bưu, Thanh bang của ông liền bị quản chế khắp nơi, rơi vào tình thế xấu. Vốn nguyên tắc mọi người đều là người trong đồng đạo, lại nể tình Hồng Bưu này là hậu sinh trẻ tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, nghĩ cũng có dám làm ra chuyện quá đáng.

      Hơn nữa Thanh bang bọn họ cùng Hồng bang ít nhiều gì cũng có chút giao tình, nể mặt đại ca Hồng bang có quen biết với mình, Mộc Đồ căn cứ ý nghĩ dĩ hòa vi quý cảm thấy cúi đầu thấy ngẩng đầu lại gặp, nhịn chút qua thôi.

      Nhưng ai ngờ Hồng bang lại biết phân biệt, đem nhượng bộ của Mộc Đồ ông thành quả hồng mềm dễ bóp, động tác càng lúc càng lớn. Từ lúc mới bắt đầu giành địa bàn , thuộc hạ và vài em ra tay phát triển đến mức theo dõi tất cả vùng đất của Thanh bang ông, hơn nữa đả thương nhiều ngừơi quản lý ở vùng đó.

      Vì thế thể chịu đựng đựơc nữa.

      Cho nên ngoài mặt Mộc Đồ biến sắc, để cho Hồng bang bắt nạt, vụng trộm nghĩ tới làm thế nào tiêu diệt Hồng bang. Ông nghĩ nếu như Hồng Kinh Thiên nể mặt mũi của ông mà công khai dung túng Hồng Bưu ra tay với Thanh bang bọn họ, như vậy cũng đừng trách ông lòng dạ độc ác.

      Những năm gần đây, mặc dù Thanh bang cùng Hồng bang vẫn bình an vô , tất cả đều tuân thủ bổn phận quản lý địa bàn của mình, nhưng ai cũng lén lút muốn nuốt địa bàn của đối phương.

      Lần này Hồng bang chủ động khơi lên việc, như vậy cũng đừng trách Thanh bang của ông nhân cơ hội trả đũa, mượn cớ diệt Hồng bang.

      ☆, Chương 2: Thanh bang bị diệt ( hai )


      Nhưng, Hồng bang có thể chống lại với Thanh bang của ông, dĩ nhiên cũng phải khinh địch như thế là có thể động được. Hơn nữa Hồng Kinh Thiên là lão hồ ly có nhiều nơi nấp, thường xuyên thay đổi địa phương, căn bản biết tổng bộ của bọn họ đến tột cùng ở nơi nào.

      Lúc này mới khiến cho ông cần phải vừa nhẫn vừa thầm phái người điều tra Hồng bang, trải qua hơn năm cố gắng, rốt cuộc cũng truyền về tin tức, cho bọn họ biết chỗ này chính là chỗ ở của tổng bộ Hồng bang.

      Nhận được tin tức này Mộc Đồ ông cũng có cao hứng quá mức, làm sao ông có thể dễ dàng tin tưởng tin tức này. Sau khi nhận được tin tức này, ông phái người theo dõi ở địa phương này lâu dài.

      Trải qua thời gian quan sát, cho đến lúc thấy thủ lĩnh Hồng bang ra vào nơi này mấy lần, rốt cuộc cũng xác định đây chính là ổ của Hồng bang.

      Hôm nay, khi người của ông truyền về tin tức cấp của Hồng bang xuất lần nữa ở trong ngôi biệt thự này, cho nên tự mình dẫn người tới nơi này vây đánh.

      Bị uất ức hai năm, cuối cùng cũng phun ra được cái nhướng mày. Từng ngừơi của Thanh bang xoa tay, hận thể lập tức diệt con chó này.

      Nghĩ tới đây, trong mắt Mộc Đồ chợt lóe ánh sáng lạnh, lắc mình cái hướng phía trước nhảy tới. Đêm nay thoáng cái, cả con đường còn tồn tại của Hồng bang, có chỉ là Thanh bang của ông. Đây chính là chọc Thanh bang của ông, cũng cái giá phải trả khi chọc đến Mộc Đồ ông.

      Mộc Đồ cách xa chỗ biệt thự hơn 10m đứng lại, nhìn này toà màu trắng ngủ say, thầm gọi khẽ: "Mộc Vũ"

      Trong bóng tối ngừơi con trai lắc mình ra đứng ở trước mặt của Mộc Đồ khom người : "Bang chủ"

      "Tình huống thế nào?" Mộc Đồ nhìn biệt thự nơi xa, trong lòng thoáng qua cảm giác quái dị, yên tâm mà hỏi.

      "Bang chủ yên tâm, tất cả chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần ngài ra lệnh tiếng, tối nay Hồng bang tan thành mây khói" Mộc Vũ trả lời, trong giọng tràn đầy chút hưng phấn cùng hồi hộp.

      Thanh bang nhịn Hồng bang ròng rã hai năm, tổn thất bao nhiêu em đúng lúc để cho bọn họ nợ máu trả bằng máu rồi. Trong hai năm qua, trong bang có ai là bực bội, các em sớm hận thể đánh tới cửa tiêu diệt Hồng bang, nhưng mỗi lần đều bị Bang chủ khuyên nhủ, nhịn loạn mưu lớn. gì chặt cỏ phải trừ tận gốc, cần phải kích làm cho Hồng bang hứng nổi gió, làm cho dậy nổi sóng.

      Lúc ấy và đám em suy nghĩ giống nhau, cũng cảm thấy Bang chủ mềm yếu, sợ hãi Hồng bang, thiếu chút nữa cùng với đám em, lập đỉnh núi khác.

      Sau lại vẫn là Bang chủ khuyên ở lại, ở lại bên cạnh Bang chủ. Bây giờ suy nghĩ chút ra Bang chủ có lừa gạt bọn họ, Bang chủ phải kẻ mềm yếu dễ bắt nạt, ông ấy chỉ là tìm cơ hội, cơ hội diệt Hồng bang.

      Mà hôm nay, cơ hội tới, và đám em ngày ngóng đêm trông cơ hội tới mà bật hơi nhướng mày.

      "Hành động" Mộc Đồ khẽ mở môi mỏng, phun ra hai chữ dứt khoát.

      "Hành động" lệnh truyền ra ngoài, trong bóng đêm truyền đến từng trận thanh tất tác, từng bóng đen dựa sát về phía biệt thự.

      Qua cửa sắt, lộn tường, từng bóng đen tiến vào trong biệt thự.

      Nhìn người của mình tiến vào toàn bộ, hai tay của Mộc Đồ tựa sau lưng đứng ở cách đó xa, bộ dạng tình thế bắt buộc.

      Hồi lâu, trong bóng đêm đều có truyền đến tiếng vang cần có, lông mày của Mộc Đồ hơi nhíu lại, nhìn phương hướng biệt thự thoáng qua hiểu.

      lúc ấy , bóng đen lắc mình ra đến phía Mộc Đồ, mấy ngừơi theo ông cung kính : "Bang chủ, bên trong có ai."

      "Bên trong có ai?" Trong mắt của Mộc Đồ lóe lên vẻ kinh ngạc. Thầm nghĩ: điều này sao có thể, phải người của mình thấy ràng sau khi người của Hồng bang vào cũng có thấy ra ngoài qua sao?

      ☆, Chương 3: Thanh bang bị diệt ( ba )


      Mà lúc này, trong biệt thự lại có ai?

      Chẳng lẽ trong biệt thự này có đừơng hầm hay sao?

      Nghĩ thầm, rồi Mộc Đồ với người tới: " xem chút"

      Hai người trước sau về phía biệt thự, mới vừa vào cửa chính. tiếng đùng, cả ngôi biệt thự nhất thời đèn đuốc sáng trưng, chiếu lên làm Mộc Đồ mở mắt ra.

      Mà ngừơi mới vừa cùng tiến vào với Mộc Đồ, sớm bị ánh đèn ở nơi này tạo thành ảo giác thân thấy.

      " tốt" Mộc Đồ ở trong lòng thầm kêu tiếng, vừa định mở miệng với người của mình rút lui. người từ trong ánh sáng chậm rãi tới phía Mộc Đồ, dáng vẻ thờ ơ này, nhìn qua muốn vô sỉ bao nhiêu có bấy nhiêu vô sỉ.

      "Mộc Bang chủ, lâu gặp" Hồng Kinh Thiên với vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Mộc Đồ, mặt tràn đầy nụ cười giễu cợt. Muốn giết Hồng bang ông mà cũng nhìn chút xem mình có bao nhiêu khả năng, Hồng bang bọn họ cũng phải là ngồi .

      "Bang chủ, chúng ta trúng kế rồi." biết từ lúc nào Mộc Vũ đứng ở bên người Mộc Đồ, lại làm tư thế bảo vệ. tới bước này, nếu như bọn họ vẫn là trúng kế, đó chính là đầu heo.

      Xem ra là trong bọn họ xuất phản đồ rồi, lại còn làm bẫy rập ở chỗ này chờ bọn họ. Con bà nó, để cho biết là ai bán đứng bọn họ, nhất định diệt cả nhà đối phương.

      "Ừ" Mộc Đồ đến lúc này ngược lại bình tĩnh. Tranh đấu chính là như vậy, phải là tôi thắng chính là thắng. Được làm vua thua làm giặc, xưa nay vẫn thay đổi. Mà ông làm người bại, hoặc là khoanh tay chịu trói, hoặc là liều chết đánh cuộc. Mà Thanh bang bọn họ chưa từng khoanh tay chịu trói, cho nên liều mạng là nhất định.

      Xoay người khẽ liếc nhìn những ngừơi Thanh bang vây ở bên cạnh mình, trong lòng thấy ấm áp. Thanh bang bọn họ có thứ hèn nhát, mọi người đều vẫn còn tốt lắm. Nhưng khi ánh mắt của ông chuyển tới người Hồng Kinh Thiên lần nữa, nhìn đến người bên cạnh ông ta trong lòng đau xót, ông làm thế nào cũng có nghĩ đến Thanh bang lại xuất phản đồ.

      Nhìn Lâm Phàm trốn ở sau lưng Hồng Kinh Thiên, trong nháy mắt Mộc Đồ giống như già mười tuổi. Đó là con nuôi của ông, cũng là nhi ông chứa chấp. Từ xem nó như con mà nuôi dữơng, đối đãi giống như ruột thịt.

      Lần này đối phó với Hồng bang cho nên mới phái nó , là vì khảo nghiệm năng lực của nó, hai chính là mình tin tưởng nó còn hơn những người khác.

      nghĩ đến người mình tin tưởng nhất, cũng là người bán Thanh bang và ông, lúc này bảo sao mà ông thất vọng đau khổ.

      Bây giờ Mộc Vũ đứng ở bên cạnh Mộc Đồ cũng nhìn thấy Lâm Phàm núp ở sau lưng Hồng Kinh Thiên, giờ mới hiểu được phản đồ lại là em tốt, bạn tốt của mình. Nhất thời trận lửa giận ở trong lòng bay lên, hướng về phía Lâm Phàm ở đối diện mắng to: "Lâm Phàm, mày là con chó, đồ ăn cây táo rào cây sung, thế mà lại phản bội Thanh bang."

      Lâm Phàm ở đối diện nghe tiếng giận mắng của Mộc Vũ, tiếng nào. Y vẫn núp ở sau lưng của Hồng Kinh Thiên, vụng trộm nhìn Mộc Đồ cùng Mộc Vũ ở đối diện. Thời khắc đều đề phòng, sợ bọn họ đột nhiên xông lại giết mình.

      "Lâm Phàm, mày là tên vong ân phụ nghĩa, sao dám đứng ra, chột dạ à? Có bản lãnh đứng ra, núp ở sau lưng người khác có bản lãnh gì. Có bản lãnh cũng đừng làm con rùa đen rút đầu, đứng ra."

      "Thế nào, dám sao? Mày là đồ vô sỉ, ban đầu nếu như phải là Bang chủ, mày chết sớm rồi." Mộc Vũ kích động mà mở miệng mắng to, nếu như phải là Mộc Đồ vẫn lôi kéo , sớm xông tới rồi.

      "Mộc Bang chủ, đúng là có cách dạy nha. Vị này hình như là con nuôi của nhỉ." Hồng Kinh Thiên ở đối diện nghe tiếng mắng to của Mộc Vũ, mặt luôn duy trì nụ cừơi tựa như trào phúng, tư thế ra vẻ người thắng.

      ☆, Chương 4: Thanh bang bị diệt ( bốn )


      Hôm nay mọi người của Thanh bang bị vây, đúng là vào dễ dàng ra khó khăn. Đây chính là cơ hội ông chờ lâu mới chờ đựơc, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.

      Về phần đối phương mắng to, ông cũng thèm để ý, bởi vì mắng cũng phải là mình. Mặc dù Lâm Phàm quy thuận mình, nhưng trắng ra chính là con chó, còn là con chó ăn quen. Lần này nếu như phải là vì lật lại Thanh bang, ông làm sao lưu lại thứ người như thế.

      Lại , ông là có chút xót xa cho Mộc Đồ, nuôi mấy chục năm, cũng có nuôi dữơng tốt. Lại nuôi ra cái loại ngừơi vong ân phụ nghĩa.

      "Khiến Hồng bang chủ chê cười." Mộc Đồ đối mặt với giễu cợt của Hồng Kinh Thiên, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đôi tay siết chặt, thậm chí ngay cả móng tay đâm sâu vào trong thịt, cũng cảm thấy đau đớn. Trong lòng tuy lửa giận rất lớn nhưng cũng thể phát tác được.

      Bọn họ bây giờ là người thua, ông phải tỉnh táo, như vậy có lẽ còn có đường sống, nếu , chỉ có ông, mà cả Thanh bang đều phải chôn vùi ở chỗ này.

      "Lại Hồng mỗ là phải cảm tạ Mộc Bang chủ, nếu như phải là dạy ra đứa con nuôi tốt, chúng tôi sao có thể dễ dàng dẫn cho cắn câu như vậy, hơn nữa còn mang đến phần lớn của Thanh bang." "Mọi người có đúng hay ?" Nghe được lời của Hồng Kinh Thiên, mọi người của Hồng bang nhất thời nở nụ cười rền vang, những ngừơi của Thanh bang giận đến mức nổi trận lôi đình.

      "Tao liều mạng với tụi bây." Mộc Vũ nghe được lời cười nhạo của đối phương, cũng còn nhịn được nữa, tóc dựng lên. Nâng súng bắn tới phía Lâm Phàm.

      Hôm nay nhất định phải tự tay giết cái tên kiêu ngạo này.

      "Phanh ’" tiếng súng vang lên, đạn xuyên qua từ bên người Lâm Phàm, bắn vào trong vách tường đối diện.

      "Bảo vệ Bang chủ." Nghe tiếng súng vang lên, người bên cạnh Hồng Kinh Thiên lập tức nhào tới bên ông ta, bảo vệ ông ta thẳng vào trong phòng bên cạnh.

      Những họng súng khác nhắm ngay Mộc Vũ bắn thẳng đến. Đạn gào thét tới, Mộc Vũ đưa tay che chở Mộc Đồ nằm đất, sau đó lăn lộn, lăn sang bên. Súng tay cũng có nhàn rỗi, bắn tới phía người của đối phương.

      "Bang chủ, bảo các em bảo vệ ngài rút lui trước, tôi cản ở phía sau." Mộc Vũ liên tục bắn mấy phát, tranh thủ với Mộc Đồ ở bên cạnh.

      "Các em, bảo vệ Bang chủ rút lui trước." tiếng này, là với đám em ở gần Mộc Đồ.

      Trước mắt tình huống này, dữ nhiều lành ít. Nhưng mặc kệ như thế nào, bọn họ cũng phải thử lần, nhất định phải che chở cho Bang chủ rút lui ra khỏi đây. Chỉ cần Bang chủ sống, Thanh bang cũng sống.

      "Mọi người cùng nhau rút lui." Mộc Đồ nổ hai phát súng về phía người của Hồng bang, từng bước từng bước, liên tục ngã hai người. Sau đó Mộc Đồ liếc nhìn rồi trầm giọng .

      Là ông khinh thường, mới để cho các em rơi vào bao vây của kẻ địch, tại ông làm sao có thể bỏ các em của mình lại mà chạy trối chết chứ. Đó cũng phải là phong cách của Mộc Đồ ông, muốn sống cùng nhau sống, muốn chết cùng chết.

      Hôm nay cho dù chết ở chỗ này, ông cũng thoát mình, đó là kiêu ngạo của ông.

      "Bang chủ, giữ được núi xanh, lo gì thiếu củi đốt. Ngài là hi vọng của Thanh bang chúng ta, ngài sống, Thanh bang sống." Nghe thấy phân phó của Mộc Vũ, mấy em Thanh bang tới, mang Mộc Đồ . Bang chủ là hi vọng của Thanh bang, bọn họ có thể chết, nhưng Bang chủ nhất định thể có chuyện.

      "Muốn , dễ dàng như vậy." Trong bóng đêm thanh như Tu La đột nhiên vang lên, làm cho người nào là rùng mình. Những người của Thanh bang quay đầu nhìn lại, Hồng Bưu mang theo mấy người chặn đường lui duy nhất bọn họ.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 5: Thanh bang bị diệt ( năm )


      Mà ở sau lưng Hồng Bưu, từng bóng người màu đen nằm dưới đất, cần suy nghĩ cũng biết là người của Thanh bang bọn họ.

      Tên này quả như hồn, xuất lúc nào bọn họ cũng biết, huống chi lại còn giết nhiều em bọn họ như vậy.

      Khó trách kể từ sau khi xuất , Hồng bang liền bắt đầu lớn mạnh, ra là có bản lãnh bực này.

      "Bang chủ?" em của Thanh bang nhìn Hồng Bưu đột nhiên xuất ở phía sau bọn họ, cùng nhau nhìn về phía Mộc Đồ.

      "Cùng bọn họ liều mạng." Mộc Đồ biết hôm nay bọn họ đừng có nghĩ rời khỏi nơi này, bình tĩnh với mọi người. Người của Thanh bang ông cho dù chết, cũng phải kéo hai cái đệm lưng .

      "Tôi khuyên các ngừơi vẫn là bỏ vũ khí xuống, quy thuận Hồng bang tôi. Bắt đầu từ ngày mai, Thanh bang bị xoá tên ở hắc đạo." Hồng Bưu lạnh lùng , đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Mộc Đồ, trong mắt tràn đầy thù hận, giống như Mộc Đồ là kẻ thù giết cha của vậy.

      "Hãy bớt nhảm , Thanh bang tao có thứ hèn nhát." Súng trong tay Mộc Vũ chỉ về phía Hồng Bưu, gương mặt quyết tuyệt.

      "Ha ha, có thứ hèn nhát. Tôi nhớ là Lâm Phàm chỉ có là người của Thanh bang các người, hơn nữa còn là con nuôi của Mộc Bang chủ nha." Giọng lạnh bạc, cười nhạo, chọc cho những người Thanh bang hận thể ăn Hồng Bưu trước mắt.

      Bọn họ khó có thể quên tất cả đều là do tên đàn ông này làm ra. Nếu như phải là ta thường đến địa bàn của Thanh bang khơi lên rắc rối, phải ta khắp nơi đều nhằm vào Thanh bang, bang chủ của bọn họ sao lại gấp tiêu diệt sạch Hồng bang như vậy, từ đó bọn họ trúng gian kế.

      "Cậu rốt cuộc là ai? Tại sao luôn nhằm vào Thanh bang tôi?" Mộc Đồ nhìn cặp mắt của Hồng Bưu, có bỏ qua thù hận trong mắt ta. Ông biết người trước mắt này hận mình, nhưng Mộc Đồ lục khắp trí nhớ của mình cũng có phát lúc nào mình đắc tội qua dạng người này.

      Mặc dù Thanh bang là Hắc bang, nhưng ông cũng giết người vô tội lung tung, hơn nữa cũng rất ít đắc tội với người nào, ông vẫn luôn làm theo dĩ hòa vi quý. Làm sao người trước mắt có thể lại giống như có thâm thù đại hận với mình, điều này làm cho ông hiểu .

      "Về cái vấn đề này, ông hỏi Diêm vương gia ." Hồng Bưu lạnh lùng , giơ súng bắn tới Mộc Đồ.

      "Bang chủ" Mộc Vũ ở bên vừa nhìn, biết Hồng Bưu muốn giết Mộc Đồ, nên chút suy nghĩ mà trực tiếp chắn trước người của ông.

      "Phanh" tiếng, đạn xuyên qua áo đen tiến vào trong cơ thể của , máu tươi đỏ hồng từ vết súng chảy ra, thấm ướt áo màu đen, dưới ánh đèn càng phát lên đỏ tươi.

      "Mộc Vũ" Mộc Đồ xót thương kêu tiếng, nhìn người ngăn ở trước người mình, đưa tay tiếp nhận thân thể chậm rãi ngã xuống của .

      "Bang chủ, xin lỗi, Mộc Vũ thể cùng ở bên người ngài rồi. Ngài hãy bảo trọng." Nét mặt của Mộc Vũ biểu lộ nụ cười yếu ớt, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

      "Mộc Vũ" Ôm Mộc Vũ, lòng của Mộc Đồ đau đớn. mặt đầy nước mắt, đều do ông khinh thường, nên hại ít em của mình cũng hại cả Thanh bang.

      Đều do ông mà.

      "Lần này đến phiên ông." Hồng Bưu cũng thèm nhìn Mộc Vũ chết cái, bắn phát lên đầu Mộc Đồ, ngay giữa trán.

      Mộc Đồ ôm Mộc Vũ, thân thể hai người cùng nhau ngã xuống về sau, mắt mở to, chết nhắm mắt.

      "Bang chủ" thấy Mộc Đồ ngã xuống, người của Thanh bang nhất thời đau xót kêu ra tiếng, thanh bi thương này xuyên thẳng thấu tận trời. "Ầm ầm" "ào ào" sấm sét vang dội, như cây đao nhọn mở ra màn trời đen tối, mưa to thổi xuống, nện xuống đất. Trong màn mưa, từng em của Thanh bang điên cuồng cùng chém giết người của Hồng bang, từng ngừơi ngã xuống trong vũng máu.

      Mưa càng xuống càng lớn, người càng lúc càng ít, máu hòa lẫn nứơc mưa theo sườn núi chảy tới, đỏ hồng đẹp đẽ.

      ☆, Chương 6: mồ côi Vân Phong ( )


      Đây là tứ hợp viện , gạch ngói xanh đen, cửa sổ màu đỏ. Nhìn qua có chút cũ kỹ lại làm người ta có cảm giác phong cách cổ xưa.

      góc viện , mấy chậu hoa hồng nở rộ, hương thơm tập kích ngừơi, tươi đẹp như lửa.

      gốc cây đa lớn đứng ở giữa viện, cành lá rậm rạp, che trời tránh ngày, sức sống bừng bừng, ở ánh mặt trời mùa hè, lóe tia sáng xanh biếc. Bên ngoài mặt trời chiếu người, nhưng đứng dưới tàng cây lại mát mẻ vô cùng, chỗ nghỉ hè tốt nhất

      Dưới tàng cây treo ngược cái giường làm bằng mây, phải là quá rộng, vừa khéo chứa người nằm ở phía . Lúc này, áo trắng nằm ngang ở cao, giường theo từng trận gió mát, lay động nhè , ánh mặt trời loang lỗ xuyên thấu qua lá cây chiếu vào người , để cho dính vào tầng kim quang, chói mắt đến hoa mắt.

      trận gió thổi qua, thân thể giường mây nhàng nghiêng qua, xoay đầu lại. Lúc này mới thấy khuôn mặt của , mặt trái xoan, lông mày vẽ mà đậm, môi tô mà hồng. Cặp mắt khép hờ, vẻ mặt bình tĩnh an tâm lại mang theo nụ cười thản nhiên, tựa như ngủ chập chờn, lại tựa như ngủ sâu. Mặc y phục màu trắng tôn lên làn da như ngọc, mềm mại ướt át. Mười ngón tay trắng và thon dài, đắp ngang ở bụng, hai chân thon dài, kéo dài thẳng đến đầu khác của giường mây.

      Giường mây lay động, mỹ nhân lay động, bức vẽ mỹ nhân nằm ngủ xinh đẹp, làm cho người ta dời mắt được.

      Lúc này, truyền đến tiếng bước chân vụn, bóng dáng xinh xắn từ trong phòng ra ngoài, tay còn cầm cái thảm lông cừu in hoa mẫu đơn màu trắng. Đó là phụ nữ xinh đẹp, tóc vén lên cao, cao quý tao nhã, tuy ngừơi phụ nữ trung niên trước mắt thường có trang điểm, nhưng rất dễ nhận thấy năm tháng cũng có lưu lại dấu vết quá lớn ở người của bà, gương mặt trẻ con làm cho bà thoạt nhìn qua, vượt quá ba mươi tuổi, bàn tay bé trong suốt như ngọc, cầm lấy cái chăn lông bước tới phía cây đa.

      Bạch Ngọc Hoàn cầm cái chăn lông tới dưới cây đa, thấy ngủ say, khẽ cau mày, nhưng gương mặt có vẻ cưng chiều. nhàng cầm cái chăn lông tay đắp lên người của áo trắng, dịu dàng nhàng chậm chạp, tràn đầy quan tâm, rất sợ đánh thức ngừơi ngủ say.

      Nhưng, giường mây, lúc khoảnh khắc cái chăn lông che lên người, hô to tiếng mở hai mắt ra, sáng trong sáng chói. Con ngươi đen như mực, sáng như ngôi sao, trong nháy mắt khiến áo trắng tản ra ánh sáng bức người. Mắt sáng lưu chuyển, lúc thấy người đứng ở bên cạnh mình mặt dính vào nụ cười ấm áp, cười như hoa. Xoay người cái từ giường mây nhảy xuống, nhìn ngừơi phụ nữ nhàng hô: "Mẹ, sao ngài ra đây."

      Đôi tay nhàn đỡ cánh tay của Bạch Ngọc Hoàn, thái độ ra vẻ con , từ từ tới bên cây đa khác. che chắn, lúc này mới thấy ra là ở phía sau giường mây đặt cái bàn đá, bên cạnh có mấy ghế đá . bàn để cái khay quả nho màu tím thủy tinh, nhìn qua mê người dứt.

      "Mẹ sợ con ngủ thiếp lạnh, nên mới cầm cái chăn lông tới đắp lên cho con, nhưng ngờ đánh thức con." Bạch Ngọc Hoàn được áo trắng đở ngồi xuống ở băng đá bên cạnh, cặp mắt tràn đầy thương nhìn con của mình.

      Bà rất vui mừng vì con của mình trưởng thành, khéo léo hiểu chuyện, lại hiểu được thương người, nhất là ngoan ngoãn phục tùng mình.

      "Mẹ, thân thể con tốt lắm, nào có dễ bị cảm lạnh như vậy, ngược lại thân thể của ngài tốt, nên nghỉ ngơi nhiều mới đúng." áo trắng, cũng chính là Mộc Vân Phong nhìn mẹ mình, trong con ngươi tràn đầy đau lòng.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 7: mồ côi Vân Phong (hai)


      Kể từ khi cha mình qua đời, hai mẹ con phải nương tựa vào nhau mà sống, vì , mẹ chịu ít khổ cực. Cũng là vì mình mà khiến cho bà chưa đến bốn mươi tuổi bị bệnh tật toàn thân, quanh năm phải lấy thuốc mà sống.

      “Mẹ có việc gì, ở lâu trong nhà cũng tiện, nên ra ngoài hóng mát chút, thuận tiện xem con làm gì.”- Bạch Ngọc Hoàn làm sao lại biết con thương mình, tuy là thân thể của mình tốt, nhưng ra ngoài dạo chút cũng là chuyện tốt.

      “Mẹ, con lớn rồi, con tự chăm sóc mình.” Mộc Vân Phong mỉm cười ngọt ngào, làm nũng rúc đầu vào ngực mẹ.

      Ở trong ngực mẹ chính là chuyện ấm áp trước đây, khiến tham luyến dứt. Cũng chính cái ôm này an ủi , để cho bất luận là ở bên ngoài có bao nhiêu mệt mỏi, bị uất ức gì cũng đều tan biến. Kể từ khi cha qua đời, chỉ còn mẹ là người thân duy nhất, vì bảo vệ mẹ, vì để cho mẹ được yên tâm, chưa bao giờ cho mẹ biết việc làm ở bên ngoài.

      “Đúng vậy, Phong nhi của mẹ trưởng thành, làm mẹ đau lòng nữa rồi.” Bạch Ngọc Hoàn vừa vuốt đầu con vừa cười. Nụ cười tuy yếu ớt nhưng hạnh phúc, hạnh phúc ở mảnh đất nho này, tốt đẹp như vậy, ấm áp như vậy.

      Nếu như ông ấy vẫn còn sống, nhà ba người nhất định rất hạnh phúc. Bạch Ngọc Hoàn si ngốc nhìn con tựa vào ngực mình mà tâm hồn lại bay xa, giống như có thể xuyên thấu qua người nhìn ai đó.

      “Mẹ, người lại nghĩ tới ba à?” Mộc Vân Phong ngẩng đầu nhìn mẹ mình, trong lòng chua xót. biết mẹ lại nghĩ đến ba.

      Nghĩ đến ba của mình, ánh mắt chợt sáng lên, ngay sau đó lại thay bằng nụ cười dịu dàng yếu ớt. đưa tay ra ôm mẹ, im lặng .

      “Nếu như ba con vẫn còn sống, thấy Phong nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, nhất định rất vui vẻ”. Nghe thấy con nhắc đến chồng mình, Bạch Ngọc Hoàn nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

      Chồng của bà là người rất nho nhã, mặc dù là đại ca hắc bang, nhưng ông lại chưa từng có độc ác như những người khác trong hắc đạo. Ông đối đãi với mọi người rất khiêm tốn, nhất là đối với mẹ con bà lại càng thương chiều chuộng.

      Chỉ tiếc, người tốt sống lâu, ông bỏ hai mẹ con bà mà

      Tiếng thở dài của Bạch Ngọc Hoàn tràn ra bên môi, rồi lại nhanh chóng biến mất trong gió mát.

      “Mẹ, người yên tâm, con nhất định báo thù cho cha.” Tiếng thở dài của Bạch Ngọc Hoàn tuy , nhưng lại thể giấu được Mộc Vân Phong, nhìn mẹ mình tràn đầy tình thương, ý hận trong đáy mắt toát ra, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

      Nếu như ba còn sống, mẹ cũng phải chịu nhiều khổ cực như vậy, cũng cần ngày ngày ở sau lưng lấy nước mắt rửa mặt. Tất cả những điều này đều là do bọn người kia ban tặng. Vì mẹ, vì mối thù giết ba, Mộc Vân Phong nhất định khiến cho bọn họ nợ máu phải trả bằng máu.

      “Phong nhi, mẹ mong con báo thù, con tốt nhất nên ở bên cạnh mẹ…” Bạch Ngọc Hoàn vừa nghe con , vuốt đầu con, ra lời thành khẩn. Bà qua nửa đời người, cái gì cũng hối tiếc, cũng có ước nguyện gì khác, chỉ hi vọng con có thể ở cạnh bên mình, có thể tìm được người chồng như ý, sinh hai đứa bé kháu khỉnh đáng , cả đời hạnh phúc như thế là đủ rồi.

      “Mẹ, con nghe lời mẹ, báo thù nữa, vĩnh viễn ở bên cạnh mẹ.” Mộc Vân Phong khéo léo đáp lời, muốn làm mẹ mình lo lắng. Nhưng cũng dễ dàng buông tha như vậy, tuyệt đối để những kẻ hại chết cha mình nhởn nhơ ở bên ngoài.

      ☆, Chương 8: mồ côi Vân Phong (ba)


      Tại sao những người đó có thể cuộc sống sung sướng, trong khi mẹ con lại phải chịu khổ. nhất định ăn miếng trả miếng, khiến những người đó cũng nếm thử chút những gì họ đắc tội, thử chút những khổ cực mà mẹ con phải chịu đựng.

      Nghe Mộc Vân Phong vậy, Bạch Ngọc Hoàn yên tâm cười. Con của bà luôn luôn hiếu thuận như thế, bất kể bà gì cũng nghe theo.

      “Phong nhi, ngày mốt chính là ngày giỗ ba con, nhớ xem chút.” lúc lâu, Bạch Ngọc Hoàn lại lần nữa thương cảm, ánh mắt nhàn nhạt bi thương nhắc nhở con mình. Những năm qua bà vẫn thăm ông, phải bà muốn, chỉ là chân bà khỏe, cũng muốn người khác biết mẹ con bà còn sống, rồi lại đem tới những phiền toái cần thiết.

      Cho nên đến ngày giỗ chồng, đều chỉ có con đến dâng hương, viếng mộ ông. Mà bà lại mình ở nhà, đứng trước bài vị ông mà yên lặng cúng tế.

      “Mẹ, mẹ yên tâm, con biết mà. Đúng rồi, mẹ có muốn cùng với con thăm ba chút ?” Mộc Vân Phong vừa trả lời mẹ, vừa hỏi thăm bà. biết mẹ rất muốn thăm ba, nhưng những ngày tháng này bà vẫn chịu đựng , ra là vì để họ có thể sống tốt hơn…

      Bằng cũng có chuyện sau khi ba mất chuyển nhà, dời đến thành phố ai biết, rồi trải qua cuộc sống kham khổ.

      “Mẹ đâu, đường xa quá…” Bạch Ngọc Hoàn vội vàng tìm cớ, trong lòng lại thêm đau khổ.

      Cảm nhận được nỗi buồn của mẹ, Mộc Vân Phong nắm chặt tay mẹ: “Mẹ, mẹ đừng buồn, mẹ còn có con mà. Con chăm sóc mẹ tốt.”

      “Ừ.” Bạch Ngọc Hoàn nhàng đáp lời, nơi khóe mắt chợt có hai dòng lệ chảy xuống, trong sáng thuần khiết, theo gió tan vào khí.

      Ngày hôm sau, thành phố A.

      Trong biệt thự cao cấp ở ngoại ô thành phố, nhà cửa rộng rãi sáng sủa xây dựng theo phong cách Châu Âu, mấy người giúp việc người ngồi người đứng, ai ai cũng xinh đẹp.

      Ở giữa phòng khách lớn xa hoa là chiếc thảm in hình hoa mẫu đơn có nguồn gốc từ Ba Tư, gã đàn ông trung niên quỳ gối ở chính giữa thảm, đúng chỗ hình cách hoa mẫu đơn, kéo ra bóng đen dài. Toàn thân gã ta run lẩy bẩy, giống như sợ hãi điều gì đó.

      Đầu gã ta cúi xuống rất thấp, giống như tuỳ thời chạm vào mặt thảm tinh xảo, tùy thời nằm mặt đất.

      Mà gã đàn ông trung niên chính là quỳ đối diện chiếc ghế sa lon Milan dài, mà ngồi đó là trẻ tuổi, mặc bộ quần áo màu trắng bó sát người, dáng người lộ ra chỗ lồi chỗ lõm, gương mặt xinh đẹp vô song, môi đào xinh xắn kiều diễm ướt át, sắc màu đỏ tươi này làm cho người ta nhịn được muốn âu yếm vuốt ve.

      ấy cong đôi chân dài lên nghiêng dựa lên ghế sa lon, tay ngọc thon dài, mềm mại xương, gõ xuống ghế sa lon từng cái . Theo động tác ngón tay của ấy hạ xuống từng cái , gã đàn ông quỳ đất run lợi hại hơn.

      tiếng động, lại uy hiếp mười phần, làm cho cả phòng khách đều dính vào tầng áp lực vô hình.

      "Nghĩ xong?" Môi đào khẽ mở, bật hơi như hương thơm, thanh nghe bùi tai như chim hoàng oanh, từ trong miệng ấy nhảy ra, lạnh nhạt có sóng, lại làm cho người phía dưới tự chủ mà run cầm cập, thân thể run lên hai cái.

      "Các chủ, tôi?" Gã đàn ông trung niên run rẩy mà ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt lạnh nhạt vô tình, lập tức rũ xuống.

      "Mai" nhàng gọi, mặc quần áo màu xanh dương ngồi bên cạnh ngay sau đó khom người bước ra khỏi hàng, đứng ở bên cạnh gã đàn ông trung niên.

      ☆, Chương 9: mồ côi Vân Phong ( bốn )


      "Các chủ" Mai cung kính kêu tiếng, đứng ở bên chờ phân phó.
      "Dẫn , để cho hưởng thụ chút đạo đãi khách của Hồng Nhan các chúng ta." câu rất bình thường, lại làm cho cả người gã đàn ông trung niên ở phía dưới lay động như cái sàng.
      Chỉ thấy gã nằm mặt đất bò đến trước người , vừa bò vừa dập đầu: "Các chủ, ngài bỏ qua cho tôi , tôi , tôi , cái gì tôi cũng ."
      "Trễ rồi" câu nhàng, khiến gã đàn ông ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
      "Mang ." Mai câu, lập tức từ bên ngoài vào mấy , kéo gã đàn ông trung niên ra ngoài.
      "Các chủ, chị gã này khai sao?" Nhìn gã đàn ông trung niên bị mang , mặc màu vàng nhạt nhàng nhíu chân mày lại, nhìn ghế sa lon, có chút lo lắng.
      "Ngữ, cậu đặt ống thẳng vào trong bụng. nhất định khai, đừng quên, còn có xương sườn mềm đặt ở trong tay chúng ta." mặc áo đỏ ở bên cạnh xen lời, bộ dạng có vẻ tràn đầy tự tin.
      Các chủ của họ sớm đoán được gã đàn ông này dễ dàng mở miệng, cho nên sớm để cho người của bọn họ dẫn vợ con của đối phương , vì chính là muốn ép buộc đối phương.
      "Ách, này đến lúc rồi." Ngữ nghe lời của áo đỏ, hơi gật đầu, bày tỏ đồng ý. Cho dù là người xảo quyệt, chỉ cần bắt được xương sườn mềm của gã, sợ gã mở miệng.
      "Các cậu phải nhìn chằm chằm vào, tôi chỗ, buổi tối trở lại." ghế sa lon với hai , giống như để ý. Về phần gã đàn ông mới vừa rồi kia, có thể bảo đảm, cần đến nửa giờ, gã nhất định mở miệng.
      "Các chủ, chúng ta để lại người ở nơi này trấn giữ được rồi, mấy người khác cùng với chị, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau." áo đỏ vừa nghe muốn rời khỏi, đề nghị.
      Gần đây Hồng Nhan Các của họ ở đường gây ra chút chuyện, bên ngoài cũng bình yên, vì lý do an toàn, yên lòng để Các chủ ra ngoài mình.
      " có việc gì, các người ở nhà , khi gã đàn ông kia khai ra tung tích đối phương, cũng chuẩn bị sẵn sàng cho tốt hơn. Về phần địa phương tôi , có nguy hiểm." Mộc Vân Phong cười nhạt, với hai nhìn mình. Hôm nay là ngày giỗ năm năm cha qua đời, phải gặp ông.
      Mặc dù lần này có nguy hiểm, nhưng nhìn thấy lo lắng quan tâm trong ánh mắt của các chị em, vẫn ấm áp trong lòng. Ngoại trừ mẹ, những chị em trong Các này đều là người thân của .
      Hồng Nhan Các là tổ chức sát thủ do Mộc Vân Phong tay sáng lập sau khi cha mình qua đời, vừa chính vừa tà, dựa vào giết người mà sống. Chị em trong Các đại đa số là nhi có cha mẹ người thân, từng trà trộn vào hắc đạo, sau lại được Mộc Vân Phong chiêu dụ vào.
      Thời gian 5 năm, khiến cho các tham gia hợp tác giết người đồng thời cũng thành lập được tình hữu nghị thắm thiết. Đều sát thủ vô tình, nhưng các cũng phải là vô tình, chỉ là đối với người khác thôi. Đối với người xa lạ, đối với kẻ địch cho tới bây giờ họ đều là lòng dạ độc ác, máu lạnh vô tình, nhưng lại với người mình, đối với chị em mình, họ lại có tình có nghĩa.
      Vì chị em, họ thậm chí có thể chút do dự mà bỏ ra tánh mạng của mình, điểm này ở trong Hồng Nhan Các phải là chưa từng xảy ra.
      Cho nên Mộc Vân Phong thường với các chị em của mình, mặc kệ ở dưới tình huống nào, bảo vệ tánh mạng là quan trọng nhất, nhiệm vụ ở hàng thứ yếu.
      Rời khỏi khu nhà, Mộc Vân Phong đến tiệm bán hoa mua bó hoa cúc trắng, lái ô-tô tới nghĩa địa công cộng thành phố A.
      Bầu trời xanh cao rộng, mây trắng bay

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 10: mồ côi Vân Phong ( năm )


      Lái ô-tô chạy vào đường quốc lộ ở ngoại ô, từng trận gió mát thổi, mang theo mùi thơm của cỏ dại, ngửi thấy mà nhàng khoan khoái, tẩy ít nóng bức của mùa hạ, làm cho người ta tỏa ra vui vẻ.
      Gió núi nhàng thổi qua, xe hơi chậm rãi chạy về phía trước, đường núi tính là dốc, lại cong kéo dài mà lên. Từ từ mảng nghĩa trang lớn bắt đầu xuất ở tầm mắt của Mộc Vân Phong. Nhìn phía xa dãy mộ bia, trong mắt của Mộc Vân Phong dính vào tầng u ám.
      Dừng xe ở nơi quản lý nghĩa trang, tay Mộc Vân Phong nâng hoa cúc chậm rãi lên, vẻ mặt bình tĩnh. Từng bước tới, nhìn mỗi mộ bia của người họ Mộc, tâm tình bắt đầu nặng nề.
      tới tới, chạm mặt người con trai áo đen tới. mặt Mộc Vân Phong thoáng qua vẻ kỳ quái, sau đó bình tĩnh lại, nhưng trong lòng thầm đoán ngừơi con trai có hơi thở thân lãnh khốc đến tột cùng là người phương nào, vì sao lại xuất ở cụm phần mộ họ Mộc.
      Ngừơi con trai tới trước mặt Mộc Vân Phong thấy hoa cúc tay có hơi dừng lại, bước chân chậm lại. Mộc Vân Phong cảm thấy đối phương dừng lại, giương mắt nhìn về phía đối phương.
      Ngừơi con trai nhìn đến ba mươi tuổi, Tây phục hoàn toàn màu đen, tôn lên phong thần tuấn lãng của ngừơi con trai. Ngũ quan xinh đẹp, kiên cường tuấn tú, mày kiếm bay lên, sống mũi cao thẳng, đôi mắt lạnh sắc bén như chim ưng chính lúc này quét về phía hoa cúc trong tay mình, toàn thân lộ ra hơi thở sắc bén lạnh lẽo.
      Vẻ mặt ngừơi con trai từ tay Mộc Vân Phong từ từ quét qua mặt của , cùng với lướt qua nhau, bước về phía chân núi, mùi thơm của nước hoa truyền vào trong mũi Mộc Vân Phong, làm cho cũng hơi ngừng bước, sau đó sải bước lên núi.
      tới trước ngôi mộ, lông mày của Mộc Vân Phong chau lên, xẹt qua vẻ kinh ngạc. Chỉ thấy bó hoa cúc màu vàng nghiêng dựa vào trước mộ bia, đóa hoa màu vàng đứng đón gió, tản ra mùi thơm chỉ thuộc về hoa cúc.
      Mộc Vân Phong quay đầu nhìn phía dưới chân núi, chỉ thấy bóng lưng thẳng màu đen.
      ta sao? Mộc Vân Phong ở trong lòng hỏi mình, sau đó xoay người cầm hoa cúc tay đặt ở trước mộ, nâng lên tay ngọc thon thon, vuốt ve mộ có khắc tên tuổi —— Mộc Đồ.
      Theo tên tuổi có khắc lên, lau ảnh trắng đen mộ này. Ngừơi đàn ông trong hình có vẻ mặt nho nhã, mỉm cười nhìn Mộc Vân Phong.
      "Ba" Mộc Vân Phong nhàng lên tiếng gọi, quỳ xuống, hốc mắt ẩm ướt, trong mắt lệ tràn ra mi, thương tâm dứt.
      "Ba, Phong nhi đến thăm ngài, lâu gặp, ngài có khỏe ?" Hàm chứa lệ nóng, Mộc Vân Phong vừa vuốt hình, vừa . Ngón tay nhàng mơn trớn đầu người trong hình, tóc, khuôn mặt, rất lâu cũng muốn buông ra.
      "Ba, Phong nhi và mẹ rất là nhớ ngài." Chống lên mộ, Mộc Vân Phong đau đớn khóc thành tiếng. Chỉ có ở chỗ này, mới có thể biểu lộ mặt yếu ớt của mình. Ở nhà mặc kệ khổ thế nào, mệt mỏi thế nào, cũng muốn lộ ra chút xíu, bởi vì muốn mẹ lo lắng.
      Cũng chỉ có vào giờ khắc này, ở cái địa phương này, mới có thể khóc rống như đứa bé, ra tâm của mình, cho cha của trong hình là rất nhớ ông.
      Tiếng khóc càng ngày càng . Qua hồi lâu, Mộc Vân Phong ngẩng đầu lên, móc khăn tay ra lau nước mắt mặt, sau đó nhìn hình cha, giống như bảo đảm hoặc như là thề mà : "Ba, ngài yên tâm, con chăm sóc mẹ tốt. Còn có thù của ngài, con nhất định báo."
      thân sát khí trong nháy mắt bắn ra, Mộc Vân Phong cất bước rời .
      Sau lưng, hoa cúc vẫn rực rỡ như cũ, lung lay đón gió, người trong hình vẫn như cũ cười nho nhã, tựa như vui mừng, tựa như khích lệ.

      ☆, Chương 11: báo thù bắt đầu ( )


      Thành phố A, Hồng Nhan Các, phòng giam dưới đất.

      Trong phòng giam u ám, Mai giơ bàn ủi tay lên, từng bước tới phía ngừơi đàn ông đối diện, bàn ủi lửa đỏ chiếu ra vẻ mặt tràn đầy sát khí của Mai, như ác ma tựa như Tu La.

      Ngừơi đàn ông trung niên bị trói ở cây cột đối diện, sắc mặt trắng bệch nhìn Mai càng ngày càng gần, trong lòng khủng hoảng trận. Gã cắn chặt răng, để cho mình kêu thành tiếng. Nhưng, khi Mai càng lúc đến càng gần, mùi là lạ truyền đến, có chất lỏng từ bắp đùi ngừơi đàn ông chảy xuống, ướt dưới chân gã.

      Nghe thấy được mùi là lạ, Mai che kín lỗ mũi, nhìn ngừơi đàn ông, liều lĩnh mà phá lên cười. Tiếng cười vang vọng ở trong phòng giam, khiến ngừơi đàn ông đối diện đỏ bừng cả mặt, tức giận dứt.

      " , người đó ở đâu?" Mai cười xong, nhìn ngừơi đàn ông, rồi giơ bàn ủi từ từ đến gần sát bên cạnh gã. Nhìn bàn ủi chỉ còn cách mình lớp quần áo, cảm thấy hơi nóng này gần trong gang tấc, sắc mặt ngừơi đàn ông trung niên xám xịt, nhưng lại vẫn như cũ câu nào.

      Gã biết mình thể , người của Hồng Nhan Các chắc là làm gì mình, nhưng người bên kia nhất định giết gã rồi, thậm chí giết cả nhà gã.

      "Mai, ngừơi đàn ông kia khai chưa?" Ngoài phòng giam có giọng lanh lảnh truyền đến, theo điệu, Hoả mặc bộ đỏ đôi tay ôm ngực tựa vào bên cửa phòng, nhìn về phía Mai trong phòng giam.

      "Còn chưa có, ngừơi đàn ông này xương có hơi cứng, mặc dù sợ tới mức muốn chết, nhưng lại như cũ mở miệng" Mai buông bàn ủi tay, ra khỏi cửa phòng nhìn Hỏa ngoài cửa và .

      "A, vẫn còn xương cứng, lại sợ luật hình của Hồng Nhan Các chúng ta, đây cũng là hiếm thấy." Hỏa vừa chậm rãi , vừa chậm rãi phong tình vạn chủng mà vào phòng giam.

      Nhìn dụng cụ tra tấn trong phòng giam, mặt tràn đầy nụ cười, giống như nhìn thấy chuyện gì lường được. Phải biết dụng cụ tra tấn của Hồng Nhan Các họ chính là làm theo dụng cụ tra tấn mà trước kia người Nhật Bản sử dụng để đối phó người Trung Quốc, đây chính là dụng cụ tra tấn rất lợi hại. Lúc đó dụng cụ tra tấn của người Nhật Bản khiến biết bao nhiêu người Trung Quốc ý chí kiên định cuối cùng cũng bị giày vò đến chết sống lại.

      Hỏa nhìn dụng cụ tra tấn trong nhà giam, xoay người lại, cười ngọt ngào nhìn ngừơi đàn ông bị trói, và nhàng : "Hồng Huy, phải là tôi ông, nếu như đổi lại là tôi, tuyệt đối liều chết kháng cự. Chỉ cần ông cho chúng tôi biết vị trí của Lâm Phàm, Hồng Nhan Các tôi bảo đảm làm ông tổn thương sợi lông, như thế nào?"

      Người đàn ông bị trói, cũng chính là Hồng Huy, mắt bỗng nhiên sáng lên liếc nhìn Hỏa, cũng trong nháy mắt tối lại, rồi cúi thấp đầu xuống.

      "Hỏa, cần nhảm với người đàn ông này, trước tiên vẫn là để cho gã nếm thử chút luật hình của Hồng Nhan Các chúng ta, tôi cũng tin gã nhận tội." Mai lại khinh bỉ nhìn người đàn ông, tay đưa về phía bàn ủi đỏ rực.

      Hỏa nhìn Mai, nhàng lắc đầu cái, ngừơi đàn ông này tình nguyện chịu hình cũng nhận tội, nhất định là có điều băn khoăn. Mà có thể làm cho gã băn khoăn cũng chỉ có vợ con của gã.

      Nghĩ tới đây, Hỏa hoàn toàn bội phục Mộc Vân Phong. Các chủ nhà các là thần cơ diệu toán nha, cho nên sáng sớm đoán được Hồng Huy này chẳng dễ dàng cung khai, lúc này mới bắt gã sau lại bắt vợ con của gã trở về.

      Hỏa rất có kiên nhẫn mà đợi lúc, nhìn Hồng Huy luôn cúi thấp đầu, mặt xẹt qua nụ cười, từ trong tay ôm ngực lấy ra tấm hình nhìn.

      "Hỏa, cậu lấy tấm hình này ở đâu ra, tại sao là phụ nữ và đứa bé." Mai thấy Hỏa đột nhiên lấy hình ra, lại có ý cười ở mặt. Nhất thời trong lòng hiểu mấy phần, liếc nhìn Hồng Huy cúi đầu, cố ý phóng đại thanh hỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :