1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn - Dực Yêu (c242)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      TRÙNG SINH – NỮ VƯƠNG HẮC ĐẠO: ÔNG XÃ CHỚ LÀM LOẠN

      [​IMG]

      Tác giả: Dực
      (作者:翼妖)
      Thể loại: Trùng sinh, vườn trường, nữ cường,3S
      Convert: Tangthuvien
      Dịch: Google Translate
      Edit: SCR0811, August97, tiểu an nhi , Cuckicoi
      Bìa: Tâm Tít Tắp


      Giới thiệu
      , là nữ vương máu lạnh trong giới hắc đạomà mọi người đều kính nhi viễn chi. lạnhlùng, bá đạo, cơ trí, xử quyết đoán ngoantuyệt.

      , yếu đuối nhát gan, luôn chịu sỉ nhụccủa mọi người xung quanh. Hèn mọn thích nam sinh ưu tú thể với tới.

      Đến ngày, thời điểm lạnh lùng quyết tuyệt chuyển kiếp trọng sinh đến thân thểnhát gan yếu đuối, mọi chuyện trở nên đảo điên.

      truyền kỳ đặc sắc bắt đầu.

      [Đoạn ngắn 1]

      “Cái gì? Lãnh Tâm Nhiên đến trường? ta còn có mặt mũi đến trường? Con háo sắcnày, lại dám bỏ thuốc cho vương tử Hàn, thậtsự là rất đê tiện.”

      Mấy nữ sinh đứng thành tụm, nhìn bóngdáng gầy yếu chậm rãi đến gần, chỉ trỏ vào , giọng điệu vô cùng khinh thường.

      “Cút!”

      Thanh lạnh như băng từ trong miệng củacô gầy yếu truyền ra, ánh mắt bắn ra hànquang làm cho người ta run sợ, mà người bỗng chốc lộ ra khí thế khiến người ta sợ hãi,những người định giáo huấn kinh sợ,ngơ ngác nhìn chậm rãi bước qua.

      [Đoạn ngắn 2]

      “Tin tức cực tốt, Lãnh Tâm Nhiên lớp A, kỳthi lần này đứng bét toàn trường, cho nên, bị chuyển đến lớp F.”

      “Tốt , cuối cùng cũng thoát khỏi con nhỏháo sắc đó!” Các nam sinh đồng loạt vỗ ngực nhàng thở ra.

      “Con háo sắc đó cũng có ngày hôm nay, đáng lắm!” Nữ sinh vui sướng khi người gặp họa.

      Qua hai tháng ngắn ngủi, lại kiểm tra giữa kỳ, tin tức nổ mạnh quét qua toàn bộ trườnghọc.

      “Cái gì? Lãnh Tâm Nhiên đứng nhất toàn trường? Chuyện này sao có thể? Cái gì, kết quảtrung bình của lớp F hơn hẳn lớp E? Chuyện đó càng thể xảy ra!”

      Những người nghe thấy đều cảm thấy buồn cười, nhưng may, tất cả đều là .

      nữ vương hắc đạo, trọng sinh vào thân thể yếu đuối, đối mặt với những tai nạn kia trước khi chết để lại, chỉ khinh thường cười lạnh.

      ******
      Last edited by a moderator: 17/6/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Nữ vương trọng sinh

      Từ trong hôn mê tỉnh lại, Lãnh Tâm Nhiên ôm cái đầu đau dứt từ từ ngồi dậy.

      Đợi đến khi thấy tình huốn xung quanh, cho dù là người lạnh lùng như , cũng nhịnđược mà hít ngụm khí lạnh.

      Đây là nơi xa lạ, phải 'Diêm môn', cũng phải nhà , càng phải là bất kỳ nơi nào mà biết.

      Căn phòng hẹp, mảnh tối đen, chỉ có cái cửa sổ cách mặt đất khoảng haithước.

      Đợi đến khi làm quen được với bóng tối, côphát người mình có đoạn dâythừng. Chuyện này lạ, lạ ở chỗ mặtdây dính đầy máu, mà cũng cảm thấy cánh tay vô cùng đau đớn, nhìn đến phía trước, mới phát cổ tay đầy vết dây xanh tím,thậm chí còn tứa ra máu.

      Rất hiển nhiên, những vết này làm cho sợi dây trói bị đứt.

      Vừa tháo sợi dây chân vừa hồi tưởng lại việc xảy ra trước khi hôn mê. Vốn là, đêm đóphải đàm phán với người của Thanh môn, lạikhông nghĩ đến cuối cùng lại nhận được mẩu tinnhắn, lúc bảo hộ cho môn chủ trở vềxe, nhạy bén nhận ra được xe có điểm bình thường. Thời gian quá gấp, vừa kịp đẩymôn chủ sang bên cạnh, xe liền nổ tung.

      Ký ức cuối cùng, chính là xoay người đètrên người môn chủ thay cản trở ngọn lửa nóng rực kia.

      nghĩ tới, trải qua vụ nổ nghiêm trọngnhư vậy mà Lãnh Tâm Nhiên vẫn còn sống.Như vậy, có nghĩa là môn chủ cũng sao đúng ? Nghĩ như vậy, tâm trạng vẫn luôntreo ngược của cuối cùng cũng thả lỏng. Nhưng mà, rất nhanh, liền cảm giác được có gì đó đúng, nhanh chóng đưa tay lên trước mặt, chờ thấy cái tay bé gầy như que củi này, thiếu chút nữa la thất thanh thành tiếng.

      Cái này, căn bản phải là tay của !

      Bởi vì quanh năm trải qua huấn luyện cầmsúng, tay có rất nhiều vết chai. mu bàn tay cũng có nhiều vết sẹo, đều là trong lúchuấn luyện và thực chiến lưu lại. Nhưng mà đôitay trước mắt này, mặc dù xương thịt giống nhưmóng vuốt gà và que củi, nhưng mà, mu bàn tay và lòng bàn tay, lại có bất kỳ vết sẹo nào,thậm chí, ngay cả vết chai cũng có.

      Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Cúi đầu nhìn người lần nữa, mới phát quần áo người tất cả đều rách nát, chỉ cònvài mảnh dính người, tùy tiện vài bướccũng rớt còn mảnh.

      thể nào!

      Đến khi nhìn đến vải rách trước ngực khôngche được cảnh xuân, Lãnh Tâm Nhiên khôngdám tín tiếp tục trợn to hai mắt, sau đó nhanhchóng sờ hai khối thịt mềm mềm trước ngực. đúng, đây phải là ! tuy bên ngoài có biệt danh là "Huyết sư" (Sư tử máu), tàn khốc vô tình nhất. Nhưng mà, nổi danhcùng với tàn khốc, chính là vẻ ngoài và dángngười của . nó dáng người nóng bỏng,trước ngực lại càng như sóng lớn tuôn trào, khiến cho bao người hâm mộ thôi. Bình thường lúc làm việc, luôn dùng vải quấnquanh ngực để tránh ảnh hưởng đến hành động, nhưng mà tại, thân thể này, tuyệt đốikhông phải là !

      Cảm giác lúc này, so với thân thể trước kiacủa ít nhất cũng phải đến hai size!

      Đáng tiếc trong phòng có gương, rấtmuốn xem chút thân thể của mình rốt cuộclà xảy ra chuyện gì. Cái thân thể này, chỉ gầy hơn dự đoán, hơn nữa, cả người bủn rủn có lực, khiến cho cảm giác rất kỳ quái.

      phải là nữ sinh biết chuyện đời, cũng trải qua rất nhiều, chuyệnnam nữ lại càng thuộc như cháo. Thân thể tại này cho cảm giác, giống như là trải qua phóng túng quá độ. Nhưng mà, trong căn phòngmờ tối này, mặc dù quần áo của xốc xếch, nhưng người lại có mùi vị của loạichuyện đó. Như vậy, rốt cuốc là chuyện là xảyra đây?

      hổ danh là 'huyết sư' vang danh khắpnơi, mặc dù ban đầu có chút hốt hoảng, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại. Lãnh Tâm Nhiên biết, xe đến núi ắt có đường, tại tuy biết chuyện gì xảy ra, nhưng suy đoán lung tungcũng chỉ làm lãng phí thời gian. Nếu là như thế,còn bằng tỉnh táo lại trước, nhìn xem ràng rồi .

      lúc còn do dự biết có nên chui ra từ cửa số kia , ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Ngay sau đó, là trận thanh huyên náo, cửa bị lực từ bênngoài đẩy mạnh ra.

      Ánh nắng chói mắt từ cửa lớn chiếu vào, khiến cho Lãnh Tâm Nhiên quen với bóng tốitheo bản năng đưa tay lên che mắt.

      "Thế nào, thuốc kia mùi vị tệ đúng ?"

      Người vào là nam nữ, vóc dángngười nữ coi như là xinh đẹp, nam cũng rất tuấntú. Chỉ là tuổi của bọn họ, dường như là khôngquá mười bảy mười tám tuổi. Hơn nữa, Lãnh Tâm Nhiên rất khẳng định, hai người kia, mìnhtuyệt đối biết, hơn nữa cũng phải là người của Thanh bang kia. Bởi vì người bọn họ, đều mặc đồng phục học sinh.

      "Các người là ai?" Để cách tay che mắt xuống, Lãnh Tâm Nhiên lạnh lùng hỏi.

      "Giả bộ cái gì? ‘Nhiên háo sắc’, lại muốn bỏ thuốc trai tao, biết xấu hổ?Như thế nào, mang tảng đá đập vào chân củamình, nếm thử thuốc của chính mình có cảm giác thế nào? ngại quá, ngày hôm qua taochỉ nhớ phải giam mày lại, quên cho mày mộtthằng đàn ông, mình mày chống cự dược tính kia, chắc là vô cùng cực khổ đúng ?Bất quá, tao nhớ có để lại mấy quả dưa chuột. Nhìn mày như thế, cũng cần phải cảm ơn tao."

      Nữ sinh ôm ngực, cười nhạo bộ dạng chật vậtkhông chịu nổi của Lãnh Tâm Nhiên.

      Lãnh Tâm Nhiên cuối cùng cũng biết tại saomình cảm thấy bủn rủn vô lực, ra là bị bỏ thuốc. Nhưng theo lời của nữ sinh này, là mình muốn bỏ thuốc cho nam sinh nhưng ăn trộm gà thành còn bị mất nắm gạo, hơn nữa còn là bỏ xuân dược. Nhưng mà tại sao lại nhớ những chuyện này?

      "Nhận lầm người rồi, ta biết các ngươi."

      Lãnh Tâm Nhiên lạnh lùng cười, thân thể bâygiờ vô cùng suy yếu, nếu như có tự tôncao ngạo của chống đỡ, đoán chừng chịu được mà ngã xuống.

      "Ha ha, là buồn cười. Lãnh Tâm Nhiên,mày lại diễn trò gì thế? Mày biết bọn tao? là buồn cười, chẳng lẽ ngay cả người bên cạnh tao mày cũng biết? Phải nhớ là ngay từ lần đầu tiên gặp mặt mày liền trực tiếp nhào tới muốn hôn ấy nha?"

      chỉ tay về phía nam sinh đẹp trai bêncạnh.

      Nghe được như vậy, nam sinh cũngmở miệng: "‘Nhiên háo sắc’, lần này mày thậtquá đáng. Lại muốn bỏ thuốc Hàn, bất quá, Hànlà người lớn chấp nhất tiểu nhân, chẳng qua chỉ để chúng tao bắt giam mày đêm rồibỏ qua cho mày. Nhưng mà, mày phải nhớ cho kỹ, nếu sau này còn phát sin chuyện như vậy nữa, cũng cần trách chúng tao khách khí."

      Lãnh Tâm Nhiên đứng ở phía đối diện, dùngánh mắt giống như xem cuộc vui nhìn hai ngườikẻ xướng người họa, hồi lâu sau mới khinh thường : "Ta đếm tới ba, cút!"

      bị tức liền muốn xông lên tát . Có lẽdo ánh mắt của bây giờ quá lạnh, trạng tháibây giờ của cũng quá khác thường, nam sinh lúc trước chê cười lúc này lại ngăn cản ngườibên cạnh, nhưng lại quên mở miệng uy hiếp: "Sau này cần xuất trước mặt chúng tao nữa!"

      "Yên tâm, Lãnh Tâm Nhiên ta thích đàn ông,chứ phải mấy đứa nhóc chưa đủ lông đủcách."

      Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên hơn nhếch lên, tóc mái trán che lại ánh mắt sắc lạnh củacô, nhưng khóe miệng nhếch lên và thanh khinh miệt, lại khiến cho hai người kia có cảmgiác kỳ quái. đứa háo sắc tối ngày chỉ biết bổ nhào vào người đàn ông, trải qua đêm, thế nào lại giống như trở thành người khác?

      Chính là cảm giác kỳ quái này, khiến cho bọn họ quên phản bác lại lời giễu cợt của Lãnh TâmNhiên, mãi cho đến khi bóng dáng gầy yếu xa mới phục hồi lại tinh thần, nhưng mà trễ!

      Mặc dù toàn thân vô lực, nhưng bước của Lãnh Tâm Nhiên vẫn rất vững vàng.

      Sống trong hắc đạo mười mấy năm, sớmquen với việc đem tất cả yếu ớt biến thành vũ khí. Trải qua khúc nhạc đệm vừa rồi, kết luận được, mình sống lại, hơn nữa còn trọngsinh người hoàn toàn xa lạ. Bất qua, tên của người này hình như giống mình, cũng là Lãnh Tâm Nhiên. Còn cổ thân thể này, tối hôm qua bị bỏ thuốc hại khiến cho hương tiêungọc vẫn! Chuyện như vậy, đến bây giờ vẫn làkhông thể tưởng tượng nổi, nếu như phải đủ tĩnh táo để tổng hợp hết thảy suy nghĩ và tình huống xung quanh, cũng tuyệt đối khôngtin tưởng chuyện này!

      nghĩ tới, vẫn chết! Cảm giác vuisướng khi được sống lại sau khi biết được sựthật hoàn toàn biến mất, thay vào đó, làbuồn bã và lo lắng vô tận. Lúc ấy và mônchủ ở chung chỗ, nếu chết, vậy môn chủ thế nào? Môn chủ sao chứ, môn chủ là trụ cột của Diêm môn, nếu môn chủ mà xảy ra chuyện gì, hậu quả kia, căn bản dámtưởng tượng đến!

      Bất quá bây giờ, chuyện quan trọng nhất, chính là làm tình huống của cỗ thân thể này, sau đó xem qua chút thời gian và khônggian tại của mình có giống nhau hay . Bình thường lúc có gì làm cũng có xem qua mấy tiểu thuyết xuyên , trọng sinh lưu hành để tiêu khiển, chẳng qua là nghĩ đến, loại chuyện hoang đường này mình cũng đụng phải!

      Mặc dù trong lòng có rất nhiều suy tư khácnhau, nhưng mặt vẫn vô cùng bình tĩnh,hoặc là , chính là vô cùng lạnh nhạt. Từ nơibị giam ra, vẫn tiếp, có mục đích,nhìn từ bóng lưng, có chút mất hồn lạc phách.

      Bắc Âu Hàn đứng dưới tàng cây, nhìn bóng dáng gầy yếu từ từ đến gần, khuôn mặt tuấn mỹkhông che dấu được vẻ chán ghét. Nhưng mà, khi thấy vẻ mặt lạnh nhạt như băng của ngườinọ, lại có chút kinh ngạc. học chung vớiLãnh Tâm Nhiên mấy năm, trong ấn tượng đều là dáng vẻ chảy nước miếng chạy theo đuôinam sinh, nhưng lúc này lại giống.

      Đặc biệt khi nhìn đến vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên chút thay đổi bước qua mặt mình, giốngnhư nhìn thấy mình, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Chẳng lẽ háo sắc đó nghĩ thông suốt được chuyện gì? Trước kia luôn cảm thấynhỏ háo sắc quá đáng, nhưng nghĩ lạicó thể sử dụng thủ đoạn dơ bẩn đó đối với mình, nghĩ là sau khi phát sinh quan hệ có thểchiếm được mình sao? quá ngây thơ! Bất quá, cũng rất ghê tởm!

      Nghĩ đến ‘Nhiên háo sắc’ làm những chuyện kia, Bắc Âu Hàn có ý định tiếp tục nhìn. Thấy bóng dáng của em và Trần Phong ởđằng xa, liền quay đầu tới.

      Bắc Âu Hàn, em của Bắc Âu Hân, và bạn tốt Trần Phong, mặc dù cảm thấy ‘Nhiênháo sắc’ có chút giống với bình thường,nhưng thế nào cũng thể nghĩ đến, cái gọilà giống nhau này, phải là vì chuyện gặp tối hôm qua khiến cho thayđổi, mà là bởi vì, trong thân thể gầy yếu kia, đãđổi linh hồn hoàn toàn mới, lại còn là 'huyết sư' vang danh khắp nơi, là nữ vương hắc đạo máu lạnh vô tình Lãnh Tâm Nhiên!

      Chương 2: So chiêu với cha nuôi

      Nhìn cách bài trí ấm áp của căn phòng , nghi ngờ trong lòng của Lãnh Tâm Nhiên càngsâu.

      Hôm đó sau khi ra từ căn phòng kia, bước mục đích đường hồi,liền bị người đàn ông ba mươi mấy tuổi bắtvề nhà, theo như lời giới thiệu của ông ta, là chacủa cổ thân thể này.

      Vì để phân biệt, Lãnh Tâm Nhiên quyết địnhgọi chủ cũ của thân thể tại này là Lãnh Tâm Nhiên . Chuyện đầu tiên sau khi trở vềphòng, chính là chạy tới phòng tắm tìm cáigương. Đợi đến khi thấy được khuôn mặt xa lạ trong gương, hy vọng cuối cùng trong lòng LãnhTâm Nhiên bỗng chốc tan biến.

      Thân thể này, phải là !

      lớn lên xinh đẹp quyến rũ, đường nét khuôn mặt rất tinh tế, ánh mắt có vẻ đào hoa, luôn làm cho người ta có cảm giác bị phóng điện. Nhưng mà gương mặt tại này lại tròn tròn, khuôn mặt nhắn nổi bật giữa thân thể gầy yếu, càng có vẻ tròn, nhìn vô cùng kinhkhủng.

      Muốn quen thuộc hơn với thân thể này, dườngnhư là theo bản năng, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp cởi quần áo người ra, nhìn về phía gương quan sát thân thể mình bây giờ. Cảm giác đầu tiên của với thân thể này chính là gầy, gầyđể mức dường như là suy dinh dưỡng, dựa theoquan sát của , ngũ quan của thân thể nàycũng đến mức tệ, đáng tiếc là quá gầy,hơn nữa còn trang điểm, thoạt nhìn còn xấu hơn.

      Nghĩ đến mình vừa mới nhìn thấy khuôn mặtgiống diễn viên hát bội này, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên co rút lại.

      khi quan sát thân thể mình chuẩn bị tắm, trong lòng đột nhiên dâng lênmột loại cảm giác kỳ quái. Cái loại sợ hãi này, hoảng sợ đến mức ngừng run rẩy, vôcùng xa lạ, thời điềm còn là 'huyết sư', bao giờ cảm nhận được thứ cảm giácnày.

      Tròng mắt đen híp lại nhìn về phía cửa kiếng, mặc dù thấy cảnh vật bên ngoài,nhưng trực giác nhạy bén do hàng năm cầmsúng huấn luyện cho biết - bên ngoài có người!

      Trong phòng tắm căn bản có quần áo,chỉ có cái khăn lông rất lớn, đem khăn lông quấn quanh người, che lại vị trí quan trọng, lúc này trực tiếp tiến tới mở cửa phòng tắm ra.

      Quả nhiên, giống như dự đoán của , bóngdáng ngoài cửa tính là xa lạ, chính là người đem trở về, nghe là cha nuôi củaLãnh Tâm Nhiên . Thấy bước ra, người đàn ông chợt ngẩng đầu nhìn về phía , đợi đến khi thấy được cách ăn mặc mát mẻ người , khuôn mặt tuấn lãng lộ ra chút ngạcnhiên. Nhưng rất nhanh, tròng mắt đen thâmthúy kia liền ra lửa giận kỳ dị, chớpmắt nhìn chằm chằm.

      Bị ánh mắt quá mức quỷ quyệt soi mói, Lãnh Tâm Nhiên còn chưa kịp phản ứng, thân thể của lại bắt đầu run rẩy theo thói quen. cuốicùng cũng hiểu, tại sao lúc nãy lại có cảm giácsợ hãi xa lạ, nguyên nhân là do cổ thân thể này.Cổ thân thể này mặc dù bị chiếm giữ nhưngmột ít bản năng lúc trước vẫn còn tồn tại, ví dụ như sợ hãi!

      Nhưng mà, người này phải cha nuôi củacô sao? Lãnh Tâm Nhiên tại sao lại sợ ôngta như vậy?

      Lãnh Tâm Nhiên hiểu, nếu như là LãnhTâm Nhiên trước kia, nhất định là bị dọa đến mức biết phải làm gì, đặc biệt là khi ở tình huống quần áo xốc xếch như lúc này. Nhưng đáng tiếc chính là, tại đứng trướcmặt người đàn ông này là 'Huyết sư' Lãnh Tâm Nhiên, bình thản ung dung bước tới phía trước,sau khi lục tìm trong đống quần áo, tìm ra được chiếc áo sơmi rất lớn, dù sao cũng ở trong nhà, thoải mái là tốt nhất.

      "Con còn chưa giải thích cho ta nghe, tối hômqua đâu? Tại sao về nhà, cũng gọi điện thoại cho ta?" Người đàn ông cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, lạnh lùng mở miệng.

      Lãnh Tâm Nhiên nghiêng đầu nhìn ông ta, khóe miệng dâng lên: "Cùng bạn học chơi.Nhưng mà, cha à, con nghĩ, có người cha nào, xông vào phòng tắm lúc con mình đangtắm đúng ? Đặc biệt là khi biết của phòngtắm của con còn là nửa trong suốt............ "

      Mặc dù đây mới chỉ là lần thứ hai gặp mặt,nhưng Lãnh Tâm Nhiên nhạy cảm nhận rađược, người đàn ông quần áo chỉnh tề này, lúc nhìn mình, ánh mắt luôn có tham lam dơ bẩn. Có lẽ, cái này chính là nguyên nhân Lãnh Tâm Nhiên sợ ông ta! Bất quá, có thể có ý nghĩ dơ bẩn đối với mười mấytuổi còn là con mình, người đàn ông này, đúng là hết sức đê tiện!

      Cả người ông ta chấn động, giống như là bịvạch trần bí mật thể cho ai biết, khuôn mặt tuấn lãng có chút vặn vẹo: "Con cái gì đó?"

      Lãnh Tâm Nhiên bực tức xoay người, cũng che dấu nữa: "Cha à, bây giờ là thời gian con tắm, làm phiền người ra ngoài. Còn có,con nhớ lúc mình bước vào có khóa trái cửaphòng, chẳng biết tại sao cha còn có thể vào?Nếu như có thể, con hy vọng có được lờigiải thích hợp lý!"

      Nhìn ánh mắt dám tin của người đànông kia, Lãnh Tâm Nhiên biết mình làm cho ông ta sinh ra hoài nghi. Nhưng mà, thế sao, dù sao dựa vào khoa học kỹ thuật như tại, cùng lắm là kiểm tra DNA, dấu vân tay gì gì đó,cổ thân thể này vốn chính là Lãnh Tâm Nhiênnhỏ, coi như bọn họ muốn kiểm tra cũng chẳngthể tra ra được cái gì. Còn chuyện tính tìnhthay đổi, buồn cười, chưa từng nghe qua tâmthần phân liệt, chưa từng nghe qua người đa nhân cách sao? Chỉ cần cổ thân thể này là LãnhTâm Nhiên, chỉ cần , như vậy, tuyệt đối biết linh hồn trong này sớm thay đổi. Nhiều nhất chỉ cảm thấy LãnhTâm Nhiên thay đổi mà thôi!

      Chính là nghĩ đến nhân tố này, Lãnh TâmNhiên mới có thể trấn định như thế, sợhãi như thế!

      "Con là bất chấp lý lẽ!"

      Dưới ánh mắt lợi hại của , người đàn ông càng trở nên chột dạ, cuối cùng trực tiếp mở mắt lớn tiếng mắng xong quay người giận dữ bỏ .

      Nhìn bóng lưng rời của người đàn ông, Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh. Nếu như phải làchột dạ, có người cha nào với con mình như vậy, đối với người làm cha mà , đây là lời miệt thị nghiêm trọng nhất!

      Trước tiên đem áo sơmi mặc lên người, giống như đoán, chỉ đủ che đến phần mông. Quét mắt nhìn vòng quanh căn phòng, đầu tiênđóng cửa phòng lại, sau đó tìm được cái ghế cạnh cửa, dời cái ghế đến chặn lại cửa phòng, sau đó, mắt lạnh chuyển cái, tìmđược cái bình thủy tinh bàn, cẩn thậntừng chút đặt ở sát mép ghế.

      Cứ như vậy, chỉ cần cửa phòng hơi bị đẩy mộtchút bình từ ghế rớt xuống, sau đó rơitrên đất. thanh này, đủ khiến cho cảnhgiác.

      Sau khi làm xong công tác chuẩn bị, Lãnh TâmNhiên trở lại phòng tiếp tục công việc thăm dòcủa mình.

      Vì để tránh phiền toái, từ sau khi ra khỏiphòng tắm, Lãnh Tâm Nhiên còn mặc đồ lót và quần đùi. Sau đó ngồi trước bàn lụt lọi ngăn kéo, muốn tìm vật gì đó quan trọng. Mở ngăn kéo phía ra, cũng tìm được gì. Đến khi thấy phía dưới có cái ngăn kéo bị khóalại, mắt liền sáng lên. Nhớ tới khi tắm có phát chiếc chìa khoa đeo cổ, LãnhTâm Nhiên vội vàng lấy ra cắm vào, trùng hợp mở ra được.

      Giống như dự đoán của , trong ngăn tủ có khóa này cất giấu món đồ - cuốn nhật ký!
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Lần đầu phát uy

      Nhìn toàn cảnh trường học ưu nhã, khí thếmười phần trước mặt, Lãnh Tâm Nhiên hơichớp mắt.

      Lãnh Tâm Nhiên có bí mật chỉ những người thân thuộc mới biết. Đó chính là cho dùcô theo con đường hắc đạo, làm cho người ta có cảm giác vô cùng đáng sợ, nhưng thựctế, lúc học thành tích vô cùng ưu tú, dường như mỗi cuộc thi đều đạt điểm tối đa, thậm chí sau khi học đại học còn thi đậu nghiên cứu sinh, còn là người đứng đầu.

      Nhưng mà, lúc ấy Diêm môn trải qua giai đoạn mới bắt đầu, hơn nữa môn chủ Diêm Môn lúc đó cũng xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn,vì để tránh cho Diêm môn rơi vào tình huốngkhông người lãnh đạo, bỏ cơ hội được đào tạo chuyên sâu, trực tiếp ở lại giúp đỡ Diêm môn, mãi cho đến khi có danh hiệu 'huyết sư'.

      trải qua quá nhiều mưa máu gió tanh, cũng trả qua quá nhiều chuyện chém giết, lần nữa thấy lại cảnh ưu nhã của sân trường, tâm tìnhLãnh Tâm Nhiên rất phức tạp. Từ sau khi sống lại, ở nhà đợi suốt tuần mới quyết định tới trường học.

      Cùng phải sợ hoàn cảnh xa lạ, mà là phát trong nhật ký của ‘Lãnh Tâm Nhiênnhỏ’ có rất nhiều bí mật, cần tốn thời gian để tiêu hóa cho tốt. Huống chi, còn đặc biệt điđiều tra tình huống tại, mặc dù thời gianbây giờ và thời gian lúc còn sống giống nhau,cùng thời đại. Nhưng mà, bây giờ ở thành phố C, mà Diêm môn lại ở thành phố A, hai thành phố cách xa nhau vạn dặm, muốn đến thành phố A ít nhất cũng phải ngồi xe lửa mười mấy giờ.

      Đây phải là nguyên nhân quan trọng nhất, mặc dù rất lo lắng tình huốn của Diêmmôn và môn chủ, như trước khi tìm bọn họ, cần tra chuyện - đó chính là vấn đề nội gián.

      Chuyện đàm phán với Thanh bang lần này, xuất tin nhắn ngoài ý muốn, hơn nữa còn xảy ra vấn đề ngoài ý muốn như vậy. hoài nghi, Diêm môn có nội gián. ngày chưa diệt trừ được nội gián, vẫn chưa thể an tâm. Bất quá bây giờ, có đối tượng hoài nghi,chẳng qua là cần chứng cứ để chứng minh suy đoán của mình.

      Tâm trạng tốt khi nhìn thấy trường học quenthuộc, nghe được lời ra tiếng vào chung quanh liền biến mất.

      "Trời ạ, mình nhìn lầm chứ, háosắc đó còn dám đến trường học?"

      " háo sắc đó chính là người bỏ thuốcvương tử Hàn sao?"

      Từ khi vào trường học, cũng cảm giác ánhmắt khinh miệt và chán ghét của những người chung quanh nhìn về phía mình, cộng thêm chỉchỉ chõ chõ biết cái gì.

      Sau khi xem nhật ký của ‘Lãnh Tâm Nhiên ’, Lãnh Tâm Nhiên biết, danh tiếng của ở trường học rất tốt. Danh tiếng tốtnguyên nhân chủ yếu là bởi vì ‘Lãnh Tâm Nhiên ’ rất háo sắc, thấy nam sinh liềnthích, thấy nam sinh liền muốn sáp đến, hơnnữa chỉ lần bị người khác bắt gặp tỏ tỉnh với nam sinh. Hơn nữa, ấy tỏ tình rấtnhiều, đều là những nhân vật siêu cấp nổi danhở trường học, phải hội trưởng hội họcsinh, là đội trưởng đội thể dục, còn có vươngtử trường học. Tóm lại chính là chọn những người nổi bật nhất mà tỏ tình, loại hành vi này, chí chà đạp danh tiếng của ấy, cũng biến mình thành cái gai trong mắt của toàn bộnữ sinh, cơ bản là người gặp người ghét.Hơn nữa tính cách của ấy còn đặc biệt hèn yếu, mỗi lần bị khi dễ luôn khóc sướt mướt, dám phản kháng cũng dám báo với giáo viên. Cho nên căn bản là nữ sinh cả trường, rất ít ai biết ấy.

      Lãnh Tâm Nhiên vẫn hiểu suy nghĩ củacô này, mặc dù cảm thấy hành động của‘Lãnh Tâm Nhiên ’ làm cho người ta rất khólý giải. Nhưng mà những nữ sinh khi dễ ấy,cũng phải là dạng gì tốt. Thích dũngcảm theo đuối thôi, điểm này, ‘Lãnh Tâm Nhiên ’ tốt hơn bọn họ rất nhiều. Mặc dù ấy đúng là người vô cùng háo sắc, làm cho người ta chán ghét, nhưng ấy lại có dũng khí tỏ tình, đáng được khen ngợi.

      "'Nhiên háo sắc', mày biết xấu hổ,lại còn dám bỏ thuốc vương tử Hàn, cút ra khỏitrường học, nếu đừng trách chúng tao khách khí."

      Mấy người mặc đồng phục học sinh váy carocao ngạo tới. Cầm đầu là nữ sinh vóc dáng rất cao, đại khác khoảng 1m7, giống LãnhTâm Nhiên trước kia, bất qua Lãnh Tâm Nhiên bây giờ chỉ cao hơn 1m6 chút.

      "Đúng đấy, biết xấu hổ, làm mấthết mặt mũi của nữ sinh chúng tao."

      " đê tiện, cũng nhìn chút xemmình có dáng vẻ gì, lại dám có ý nghĩ an phận đối với vương tử Hàn, tiện nhân!"

      Trước khích lệ của nữ sinh cao lớn kia, mấynữ sinh khác cũng bắt đầu dùng các loại ngôn từ vũ nhục Lãnh Tâm Nhiên.

      Thấy rốt cuộc có người gây phiền toái cho'Nhiên háo sắc', những học sinh thích xem náo nhiệt xung quanh bắt đầu vây tới xem. Rất hiển nhiên, bọn họ đều đứng ở phía sau nữ sinh có vóc dáng cao, hơn nữa cũng phải chỉ cónữ sinh, còn có cả nam sinh. Bất quá ánh mắtbọn nhìn Lãnh Tâm Nhiên có chỉ cósự chán ghét, còn có chút dơ bẩn ghê tởm.

      "Mặc dù thân hình của mày ra gì, nhưng nếu như đói khát như vậy tao còn có thể đến thỏa mãn mày, cần gì phải bỏ thuốcchứ?" nam sinh mặt rỗ bước ra, nhìn Lãnh Tâm Nhiên từ xuống dưới, sau đó cà lơphất phơ , xong còn cùng đám bạn cườinhạo, thoạt nhìn vô cùng đắc ý.

      " trai, nhìn cái gì vậy? Chúng ta thôi."

      Cách đó xa, Bắc Âu Hân thấy Bắc ÂuHàn đứng lại nhìn về phía bên kia, làm nũng để nhìn nữa.

      Bắc Âu Hàn nhìn bóng lưng nữ sinh thoạt nhìnrất gầy, cũng biết là có gì đúng, nhưng lại cảm thấy bóng lưng của mang lạicảm giác rất quậc cường.

      "Hân Hân, có phải em đem chuyện kia rakhông? phải với em, muốn bất kỳ kẻ nào về chuyện này hay sao?"

      Đối mặt với chỉ trích của trai, Bắc Âu Hân có chút ủy khuyết bĩu môi : " trai, làngười kia biết xấu hổ, lại dám làm chuyện đó với . Em để cho nó bị thân bạidanh liệt có gì tốt? Loại nữ nhân này,chính là thiếu giáo dục. Nếu sau này nó tái phạm làm sao bây giờ? Em nhất định đuổinó khỏi trường này, tuyệt đối thể để cho người nguy hiểm như vậy ở cạnh . Hơn nữa nó còn học chung lớp A với , em càng yên lòng."

      Được cả trường học xưng tụng là 'Tiểu côngchúa thanh thuần' Bắc Âu Hân, biểu lúc này vô cùng quyết tuyệt ác độc, chịu cho Lãnh Tâm Nhiên bất kì đồng tình và đường lui nào.

      Nhìn khuôn mặt quật cường nhắn của em , lại nhìn đám người bên cạnh chút, Bắc Âu Hàn nhàng cau mày, cũng cái gì nữa, xoay người liền chuẩn bị .

      "Cút!"

      tiếng quát lớn lạnh như băng từ trongmiệng Lãnh Tâm Nhiên truyền ra, cũng truyềnkhắp cả sân trường, chỉ những người bên cạnh , ngay cả những người đứng đằng xacũng bị dọa đến.

      Có chút tức giận khi bị nữ sinh hù dọa,nam sinh mặt rỗ thẹn quá thành giận chuẩn bị mở miệng mắng to.

      Nhưng mà, Lãnh Tâm Nhiên căn bản cho cơ hội để mở miệng, ánh mắt sắc lạnhquét qua nửa người dưới của , khóe miệng giơ lên: "Đậu đỏ mà cũng muốn làm cho nữnhân thỏa mãn, biết tự rước lấy nhục!"

      Lời mập mờ kiểu này, có rất nhiều người nghe hiểu. Nhưng mà nam sinh kia nghe liền hiểu, lập tức nổi trận lôi đình giơ tay đánhtới.

      Đối mặt với tập kích của , ngoài dự đoán của Lãnh Tâm Nhiên, lui về phía saumấy bước, giữ lấy quả đấm của đối phương.Dùng chút lực, ngay lúc đối phương lảo đảokhông kịp đề phòng, đùi phải nâng lên, trực tiếpdùng đầu gối thúc mạng vào bụng của . Bụng là nơi chứ ngũ tạng, bụng bị thương trêncăn bản dẫn đến gan bị tổn thương, so với những vết thương mắt thường nhìn thấy còn nghiêm trọng hơn nhiều. cái như vậy, ítnhất phải nghỉ ngơi trong bệnh viện mộttuần. Đây cũng là vị trí 'huyết sư' Lãnh TâmNhiên thích công kích nhất.

      Sau khi nam sinh bị đánh ngã mặt đất,Lãnh Tâm Nhiên nhìn đám người trợn mắt há hốc mồm, cười lạnh lần nữa: " nên trêu chọc đến ta, nếu , đừng trách takhông khách khí."

      Sau đó, dưới ánh mắt ngốc trệ của mọi người,ngẩng đầu rời .
      Chương 4: Gặp nhau

      "Lãnh Tâm Nhiên, bạn học Lãnh Tâm Nhiên, trả lời câu hỏi, Lãnh Tâm Nhiên!"

      Tiếng của giáo bục giảng tăng dần từ ôn hòa chuyển sang gấp gáp rồi đến thịnh nộ.Các học sinh trong lớp theo bản năng nhìn vềphía chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Chỗ kia, là bóngdáng gầy yếu, ngủ say.

      "Lãnh Tâm Nhiên, em ra ngoài cho tôi."

      Uy nghiêm lần nữa bị khiêu khích, mộtgiáo viên ăn mặc giống như xử nữ già rốt cuộcnhịn được xuống bục giảng, tiếng giày cao gót vang lên lộc cộc đến bên cạnh chỗ ngồi kia, với người nằm bàn.

      Nhưng người ngồi đó vẫn ngủ say như cũ,hoàn toàn bị ảnh hưởng.

      Ngay cả nữ sinh ngồi cạnh mặt cũng có chút co quắp, mặc dù muốn đụng đếnnhỏ háo sắc này, nhưng vẫn có chút đànhlòng, thể làm gì khác hơn là kéo đồng phục của dưới gầm bàn. Nhưng mà cử động như vậy căn bản là vô dụng, đất đắcdĩ đành phải dùng sức nhéo vào hông của LãnhTâm Nhiên.

      Lãnh Tâm Nhiên nằm mơ, kể từ khi pháthiện ánh mắt của cha nuôi đối với mình có cái gì đó đúng, buổi tối bắt đầu ngủ yên. Cũng phải là sợ, mà là hằng năm luôn phải đứng giữa ranh giới sinh tử, chỉ có ở chỗ tuyệt đối an toàn mới có thể mấtngủ. Rất hiển nhiên, cái nhà tại này khôngđược, mặc dù mỗi buổi tối luôn để cáighế phía sau cửa, sau đó để cái bình ghế, nhưng mà, vẫn yên lòng.

      Trước kia chính là như vậy, chỉ có khi ở bêncạnh người mình hoàn toàn tin tưởng, mới có thể ngủ. Lúc ấy Thần thường với , muốncô cần quá cảnh giác, cũng phải khắp nơi đều là nguy hiểm, Nhưng thói quen nhiều năm như vậy cũng đâu phải sớm chiều là có thể thay đổi được. Huống chi cũng cảm thấy thói quen này có gì xấu, ít nhất bản thân cũng an toàn, ít nhất, người bêncạnh cũng an toàn.

      Ngay khi cảm giác được ngang hông đau đớnkhông bình thường, Lãnh Tâm Nhiên ý thức nắm lấy cái tay kia, sau đó dùng lực kéolấy cánh tay đặt bàn. Những động tác nàycủa đều là phản ứng theo bản năng, mãi cho đến khi nghe được tiếng kêu rên thảm thiết mớithanh tỉnh lại.

      Tỉnh táo cúi đầu nhìn lại, phát người cùng bàn vẫn luôn hờ hững với mình dùng ánh mắt hoảng sợ như nhìn quái vật nhìn chằmchằm . Mà người bị chế trụ lúc ngủ,chính là người ngồi cùng bàn này.

      "Mau buông tôi ra, đau quá !"

      Người ngồi cùng bàn kêu rên .

      Lãnh Tâm Miên khẽ cau mày, nhưng vẫn buông lỏng tay, bất quá vẫn phải : "Saunày nên tùy tiện đụng ta."

      "Cậu cho rằng tôi thích đụng cậu lắm à, nếu phải bởi vì giáo............ " Người ngồi cùng bàn ngừng vuốt cánh tay bị đau,nghe được lời của Lãnh Tâm Nhiên, nhịn được liếc mắt, trong lòng mắng thầm đúnglà chó cắn Lã Động Tân, biết lòng người tốt, sau này bao giờ............mềm lòng nữa.

      Giải quyết con quạ đen xong, Lãnh Tâm Nhiênlại tiếp tục nằm bàn chuẩn bị ngủ.

      Hành động của quá mức càn rỡ cuồng vọng, làm cho lửa giận của giáo lên cao tớicực điểm, càng làm các bạn trong lớp giống nhưlà nhìn thấy quái vật, tâm trạng khẩn trương dâng lên tới cổ họng.

      "Lãnh, Tâm, Nhiên!"

      Tiếng gầm gừ giống tiếng rống của sư tử HàĐông vang lên, đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu lên lần nữa, rốt cuộc chú ý đến sắc mặt vặn vẹo dữ tợn của giáo biết điđến bên cạnh mình lúc nào.

      "Lãnh Tâm Nhiên, em cút ra ngoài cho tôi! Sau này tiết của tôi, em cũng cần lênnữa."

      Bà giáo viên xử nữ già rốt cuộc bộc phát, nướcmiếng văng về phía khuông mặt mờ mịt của Lãnh Tâm Nhiên gầm thét lên.

      Lãnh Tâm Nhiên lúc này mới kịp phản ứng, ra là mình chọc cho xử nữ già thiếu đàn ông này tức giận. Từ ngày thứ nhất bắt đầu đến trường học, bà xữ nữ già này vẫn luôn xem vừa mắt, bất quá trước kia cũng cố nén có bộc phát, nghĩ tới hôm nay lạikhông nhịn được.

      Quét mắt vòng nhìn bốn phía, cơ hồ vẻmặt mỗi người đều có chút hả hê. Đối vớinhững thứ này, có lẽ Lãnh Tâm Nhiên trước kia thương tâm, nhưng 'Huyết sư' Lãnh Tâm Nhiên , những người này, căn bảnkhông phải người quan tâm, cho nên thái độ của bọn họ nhưng thế nào cũng quantrọng.

      Liếc mắt nhìn xử nữ già nhìn chằm chằm mình, chút do dự, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp ra khỏi phòng học.

      Đây chính là lớp A. Trước kia Lãnh Tâm Nhiên liều chết cố sống muốn vào cái lớp thành tích tốt nhất trường này cũng vì vương tử học đường Bắc Âu Hàn ở chỗ này, cũng vì những nam sinh lớp A khác. Nhưng Lãnh TâmNhiên bây giờ tất nhiên quan tâm những thứ này, hơn nữa, đối với những ngườiluôn ỷ thành tích tốt mắt cao hơn đầu, luônkhông chịu được. có quyết định, bất quábây giờ cần cơ hội. tuần lễ sau, có thể trực tiếp thoát khỏi lớp học này.

      hỏi thăm ràng, trường học này chia lớp dựa theo thành tích. Lớp A là tốt nhất, còn lớp F là kém nhất, lớp 12F nghe là lớp hỗn loạn nhất toàn trường, ngư long hỗn tạp loại người gì cũng có. Đánh nhau ẩu đả, gian lận khithi, cướp bóc trộm đạo, cơ hồ tất cả chuyện xấu đều từ lớp bọn họ mà ra. Lớp học này, chỉ là thành tích học sinh kém đến cực điểm, mà giáo viên chủ nhiệm cũng kém nhất toàntrường, căn bản là vượt qua được kì kiểm tra giáo viên nên mới bị điều đến lớp F đến đối phó những học sinh muốn họcnày.

      Nghe , lớp F có vương, tất cả mọingười trong lớp F đều nghe theo lời của ta. 'Kẻ mạnh là vua' là nguyên tắc của lớp F, màcái này, chính là hoàn cảnh quen thuộc mà Lãnh Tâm Nhiên thích nhất. Chỉ cần đến đó, có lòng tin có thể trong thời gian ngắn nhất hòa hợp như cá gặp nước.

      Miễn cưỡng dựa vào tường, đầu hơi nâng lên, khuôn mặt nhắn thanh tú có biểu tình gì, chẳng qua là khóe miệng nhếchlên, tạo ra độ cong chế giễu.

      Bắc Âu Hàn thu hồi ánh mắt khỏi bóng dánggầy yếu của nữ sinh kia. phát , háo sắc đó trở nên rất khác, lúc trước, mặc dù thích nam sinh nhưng khi học tập cũng vô cùngnghiêm túc, nếu cũng ở lại lớp A. Nhưng tại, có ánh mắt háo sắcnhìn nam sinh nữa, mặt luôn hờ hững biểu tình, ánh mắt nhìn người rất lạnhlàm cho người ta sợ hãi. Cũng thế, quá trình học tập lại trở nên lười biếng, từ lúc trở lạitrường mỗi ngày đều ngủ, bất kể là tiết nào, chotới bây giờ cũng thấy nghe giảng.

      Thân là lớp trưởng nên nghe được từ trongmiệng giáo viên, các thầy giáo quyết định, đợi đến kì thi cuối tháng tuần này, liền đá rakhỏi lớp A, để cho tự sinh tự diệt.

      Nghĩ đến đây, Bắc Âu Hàn liền nhịn khôngđược cau mày. Mặc dù thích nữ sinhnày dùng cái loại thủ đoạn dơ bẩn đó với mình, nhưng mà, thấy người nghiêm túc đột nhiêntrở nên như vậy, vẫn có chút đànhlòng. vẫn cảm thấy, nhất định là do Hân Hân đem kiện bỏ thuốc kia ra, khiến trở thành chuyện cười cho toàn trường.

      Trước kia, nghiêm túc học tập là ưu điểm duy nhất người Lãnh Tâm Nhiên, nhưng mà tại, cái điểm sáng này lại biến mất, loại cảm giác này, rất thoải mái.

      Đợi đến khi chuông tan học vang lên, bà xử nữ già chuẩn bị rất lâu quyết định giáo huấn Lãnh Tâm Nhiên bữa. Nhưng khi bà ta rakhỏi phòng học, lại phát người vốn đứng bên ngoài phòng học thấy bóng dáng. Sựphát này, làm cho bà ta thiếu chút nữa bùng nổ.

      Nằm ở sân thượng nhìn trời xanh, tâmtình uất ức của Lãnh Tâm Nhiên rốc cuộc cũngdễ chịu hơn chút. Trường trung học sớm học qua, nếu phải là muốn để người đàn ông kia nhận được khiếu nại củatrường học, ở trong cái phòng học đáng ghét đó. Cái loại cảm giác đè nén bị cả lớp chèn ép đó, phải là người bình thường có thể dễ dàng tha thứ.

      Ánh nắng dịu chiếu lên người, ấm áp, rất thoải mái, nơi này khiến cho có cảm giác rất dễ chịu, Lãnh Tâm Nhiên vốn buồn ngủ rốtcuộc nhịn được nhắm mắt ngủ thiếp .

      tỉnh lại, là bị thanh huyên náo chungquanh đánh thức.

      Những thanh kia rất quen thuộc, thanhquả đấm, tiếng chửi rủa, rất hiển nhiên, là đánhnhau.

      Từ dưới đất ngồi dậy, tốn chút thời gian để cho mình tỉnh táo lại, sau đó mới thò đầu ra hướng mắt nhìn đến nơi truyền ra thanh.

      Đúng như dự đoán, là đánh nhau. Bất quá, phải là chọi , cũng phải làmột đám, mà là rất nhiều người vây đánh người. Những người kia rất đông, tóc đỏ tócvàng tóc bạc, dạng gì cũng có, rất hiển nhiênkhông phải học sinh trong trường này. Mà người khác, vóc dáng rất cao, dáng vẻ khoảng1m8, mặc đồng phục học sinh màu đen, chỉ làtay áo khoát bị xé rách, lộ ra áo sơ mi trắngbên trong với chất lỏng đỏ tươi.

      Loại chuyện này Lãnh Tâm Nhiên thấy rấtnhiều lần, cho nên liền có chút chậm chạp đứng lên. Mặc dù biết tình huống này đối với người nam sinh kia rất bất lợi, nhưng chưa bao giờ xen vào việc của người khác. Cho nên nhìn,cũng là vì những người này quấy rầy giấc ngủcủa khiến cho rất thoải mái. Đợiđến khi bọn họ giải quyết xong, đến phiên giải quyết chuyện của mình.

      Loại biểu tình thờ ơ này, nghe những người tóc tai hỗn tạp đủ loại màu sắc kêu la bị cái tên đánh vỡ.

      "Dung Thiếu Tuyệt, lần nên xem mày trốnbằng cách nào?"

      "Nơi này có người khác, cửa cũng bị bọn tao chặn lại, trừ nhảy lầu ra mày còn lựa chọn khác. Xem ai có thể tới cứu mày,Dung Thiếu Tuyệt, hôm nay tao nhất định chomày biết cái gì gọi là địa ngục."

      Mấy người kêu la, cái tên phát ra từ miệng bọnhọ khiến cho Lãnh Tâm Nhiên luôn dùng biểu tình lạnh nhạt hơi đổi sắc mặt.

      Dung Thiếu Tuyệt, nếu như nhớ lầm,chính là vương lớp F trong truyền thuyết!
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: cần báo đáp?

      Nghĩ tới đây, Lãnh Tâm Nhiên bắt đầu hướngmắt nhìn về phía Dung Thiếu Tuyệt bị mọi người bao vây.

      Dung Thiếu Tuyệt tuy quá mười tám mười chín tuổi, nhưng vóc người rất cao lớn,rất đẹp trai, con mắt sáng đặc biệt chói mắt, phát ra ánh sáng rực rỡ. Mày kiếm rất dày, lỗ mũi cao, là loại ‘khốc liệt’ tại rất lưuhành.

      Thời điểm Lãnh Tâm Nhiên quan sát Dung Thiếu Tuyệt, bên kia bắt đầu đánh nhau.Năm sáu người vây đánh , lúc mới bắt đầu Dung Thiếu Tuyệt còn có thể ứng phó, quyền cước đánh ra theo thói quen. Độngtác của rất nhanh nhẹn, chiêu thức đánh nhau, cũng phải loại võ thuật có thể học lớp, mà là trải qua quá trình đánh nhauhuấn luyện được, có động tác thừa, lưuloát hữu hiệu.

      Nhìn động tác của , nhìn nụ cười lạnh khuôn mặt đầy máu của , hứng thú củaLãnh Tâm Nhiên đối với ngày càng nhiều, cũng càng muốn đến lớp F. vươngnhư vậy, cuộc sống ở lớp F tuyệt đối vô cùngđặc sắc.

      Nếu tình huống này Dung Thiếu Tuyệt có thểgiải quyết, Lãnh Tâm Nhiên tuyệt đối nhiều chuyện nhúng tay vào. Huống chi, động tác của Dung Thiếu Tuyệt rất đẹp, nhìn ta đánh nhau là chuyện vô cùng thú vị. Từ sau khi sống lại đến giờ, Lãnh Tâm Nhiênlần đầu tiên có hứng thú với người khác.

      Vẻ mặt của Dung Thiếu Tuyệt rất lạnh nhạtnhưng ánh mắt của ta giống như thủy tinh trong suốt. đôi mắt trong suốt như vậy mà lại xuất người thích ẩu đả đánh nhau, là làm cho người ta muốn hiếukỳ cũng khó.

      Bên kia đánh nhau khí thế ngất trời, Lãnh Tâm Nhiên ở chỗ này ngồi xem rất hứng thú. Tiêu điểm nhìn chăm chú dĩ nhiên là Dung ThiếuTuyệt, đột nhiên, khóe mắt vừa chuyển, mấy người sau lưng Dung Thiếu Tuyệt vậy mà lạimóc dao từ trong ngực ra.

      "Cẩn thận!"

      Kèm theo thanh nhắc nhở, Lãnh Tâm Nhiên tung người ra, động tác nhanh nhẹn trựctiếp cước đạp bay người ở sau lưngchuẩn bị đánh lén.

      Sau đó, khi Dung Thiếu Tuyệt còn chưa kịpphản ứng, những người đó liền xem Lãnh Tâm Nhiên là đồng đọn của , cùng nhau xông lên vây hai người lại.

      So với động tác của Dung Thiếu Tuyệt, LãnhTâm Nhiên mặc dù vóc dáng bé, nhưng chiêu thức của càng thêm ngoan tuyệt, đềulà trực tiếp đạp vào giữa bụng, nếu chínhlà trở tay quyền đánh trúng gáy.

      Dung Thiếu Tuyệt đứng bên, nhìn đột nhiên xuất dùng những động tác bénnhọn hoàn toàn trái ngược với dáng người bé của mình đạp bay những người kia, khóemiệng co rút.

      vốn chỉ là muốn lên đây hút điếu thuốc, nghĩ tới lại bị những người lầntrước bị mình giáo huấn theo dõi. Nhưng mà, này là ai? cũng nhớ trong trườnghọc có nữ sinh đánh nhau giỏi như vậy?

      Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên dừng lại độngtác, đám người đất gào khóc thảm thiết đèlại chỗ bị thương đứng dậy: "Dung Thiếu Tuyệt,hôm nay coi như mày gặp may, để cho con nhỏnày cứu mày. Hôm nay coi như là bọn tao lậtthuyền trong mương, lần sau mày maymắn như vậy. Còn mày nữa, lại dám đắc tội với tụi tao, cũng đừng trách tụi tao kháchkhí."

      Bỏ lại khẩu hiệu uy hiếp, mấy người liền chạy trối chết.

      Đợi đến khi những người đó rời , nhìn thấy gầy yếu trước mặt, Dung Thiếu Tuyệtchau mày: " là ai?"

      Lãnh Tâm Nhiên gì, chẳng qua là nhìn ta hồi, mới xoay người trở lại góc mình vừa ngủ.

      chẳng qua là cảm thấy hứng thú với người này, nhưng cảm thấy hứng thú cũng cónghĩa là nhất định phải kết giao. ra tay giúpmột trận là bởi vì cảm thấy hứng thú với vị vương trong truyền thuyết này, nguyênnhân khác chính là tính toán sau khi đến lớp F. có thói quen bày mưu lập kế đem hết thảynắm ở trong tay, cho nên tại trước giúp đỡDung Thiếu Tuyệt lần, sau này đến lớp F sẽdễ dàng hơn nhiều.

      Đợi đến khi lần nữa nằm mặt đất nhắmmắt lại, tiếng bước chân bên ngoài cũng dần dần xa, sân thượng lại trở về yên tĩnh.

      Cũng biết có phải vì đánh thánh mộttrận vừa hồi hay , sau khi nằm xuống, Lãnh Tâm Nhiên lại ngủ thiếp . Là ngủ, ở nơi vừa mới xảy ra ẩu đả ngủ, hơn nữa bên cạnh cũng có người tín nhiệm,chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra.

      Đợi đến khi mở mắt lần nữa, mặt trời lặn, chỉ còn lại ánh hoàng hôn đỏ rực cả bầutrời.

      Có chút mờ mịt nhìn xung quanh, đợi đến khi ý thức dần dần khôi phục, Lãnh Tâm Nhiên cóchút bất đắc dĩ cau mày. Xem ra mấy ngày naycô mệt mỏi muốn chết rồi, lại dám ở nơi nàyngủ thiếp . Nếu là trước kia, chuyện này tuyệtđối thể nào xảy ra.

      Đứng lên duỗi thẳng thắt lưng, từ góc khuất ra, lại phát bóng dáng cao lớn quen thuộcđang đứng ở phía ngoài. lẳng lặng đứng ởđó, tay kẹp điếu thuốc, vẻ mặt tịch mịch, bộ dáng thương tâm vô tận.

      Cảm giác được Lãnh Tâm Nhiên đền gần, Dung Thiếu Tuyệt ngẩng đầu lên, đưa tay dậptàn thuốc vứt sang bên, nhả ra tầng khói cuốicùng: " rốt cuộc là ai? Giúp tôi có điều kiện gì?"

      Ngữ khí của ra vẻ đây là chuyện hiểnnhiên, dường như tất cả những giúp đỡ củangười khác dành cho đều cần báo đáp.

      Lãnh Tâm Nhiên nhìn , khóe miệng nâng lên: "Lãnh Tâm Nhiên. Về phần điều kiện, rất nhanh ngươi biết."

      Sau đó, cũng quay đầu rời khỏi sântrường.

      Nhìn bóng dáng xa lạ từ từ biến mất khỏi tầm mắt, Dung Thiếu Tuyệt nở ra nụ cười cay đắngchưa từng bị người khác bắt gặp: "Quả nhiên, đều có mục đích cả!"

      Ở nơi nhìn thấy, bước chân Lãnh Tâm Nhiên ngừng lại, nhưng vẫn quay đầu lại rời .

      Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là người xa lạ, trợgiúp cần hồi báo, đừng là Dung Thiếu Tuyệt , cho dù là , cũng tin tưởng. sớm mất phần trong sáng kia, khôngtin tưởng người khác vô điều kiện.

      Thời điểm quay lại phòng học, trong phòng vôcùng trống trải, mọi người cơ bản đều đihết sạch.

      Về phần ' cơ bản', đó là bởi vì LãnhTâm Nhiên phát chỗ ngồi của mình có mộtnam sinh. Đôi mắt thanh tú, da trắng nõn, vócngười cao to, cả người tản mát ra khí chất ưu nhã của công tử giàu có.

      "Lãnh Tâm Nhiên, Giáo viên Trần kêu cậu đếnphòng làm việc của , cho lời giải thíchtại sao ba tiết cuối buổi chiều đến."

      Bắc Âu Hàn ngẩng đầu lên, ánh mắt rất đen,nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc. Nhìn bóng dáng gầy yếu rốt cuộc xuất trước mắt, đáy mắt thoáng qua vẻ chán ghét dễ phát giác.

      Lãnh Tâm Nhiên dĩ nhiên bỏ qua vẻchán ghét kia, khóe miệng kéo qua nụ cườitrào phúng. Nếu chán ghét mình, vì sao còn đặc biệt ngồi ở đây chuyển lời? Vương tử họcđường Bắc Âu Hàn sao? Nam sinh bị Lãnh TâmNhiên bỏ thuốc, xem ra cũng hoànmỹ giống như trong nhật ký của ấy.

      "Biết."

      Đáp lại nhàn nhạt, để ý đối phương vẫncòn ở trong phòng, động tác nhanh chóng thuthập xong đồ đạc liền chuẩn bị rời .

      Bất quá, cũng tính đến phòng làm việc gì đó, nếu chuẩn bị rời lớp học chán ghét này, vậy cần phải để những thứ đó khiến mình bị ủy khuất. Ngay từ lúc đầu côđã lên kế hoạch kỹ lưỡng, sau khi tan học côđịnh tìm việc, mặc dù người đàn ông kia mỗi ngày đều cho mình tiền ăn, nhưng so với sốtiền cần còn thiếu rất nhiều."

      cũng muốn tiếp tục ở cạnh ngườiđàn ông có tâm tư gây rối đó, cho nên, quyết định rời , nhất định chuẩn bị con đườngsau này cho mình. Tiền, là tất yếu, cho nên, tìmviệc làm là vô cùng cấp bách. Chỉ có đủ tiền, mới có thể lo phiền rời cái nhà có độnguy hiểm thua gì hang hổ đó.

      "Tuần sau có cuộc thi cuối tháng, nếu cậu cứtrốn học như vậy, bị đuổi ra khỏi lớp A. Thầygiáo số học tố cáo với chủ nhệm, muốn đuổi cậu ra khỏi lớp A."

      Nhìn Lãnh Tâm Nhiên muốn ra khỏi phòng phong, Bắc Âu Hàn ở phía sau lưng đột nhiênmở miệng.

      "À."

      Lãnh Tâm Nhiên trả lời rất lạnh nhạt.

      "Tại sao? phải cậu vẫn luôn rất cố gắng để có thể ở lại lớp A sao? Chẳng lẽ tạingay cả cái này cũng quan tâm?"

      Bắc Âu Hàn hiểu tại sao mình lại tứcgiận khi nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ như vậy củacô, điệu khi chuyện cũng cao hơn rấtnhiều.

      Lãnh Tâm Nhiên vài bước ngừng lại, quay đầu nhìn về người được thổi phồng làvương tử học đường được vô số nữ sinh theođuổi, khóe miệng nâng lên, giễu cợt : "Cáinày, có quan hệ tới ngươi sao? Huống chi, ta rấtmong đợi rời khỏi cái lớp này, nhưng mà, khôngphải là bị đuổi ra ngoài, mà là ta chủ động rời ."


      Chương 6: "Phụ nữ" chuyện

      Lãnh Tâm Nhiên quen thuộc thành phố này, cho nên tìm việc làm sau khi tan học phảivừa vừa hỏi đường.

      muốn tìm công việc giống như phụcvụ, nhưng dân số Trung Quốc tại rất đông, công việc đều là cung đủ cầu. Học sinhtrung học giống như , muốn tìm được công việc, là vô cùng khó khăn.

      Kết quả, chính là vòng vo hơn giờ, vẫnkhông thu hoạch được gì. Những quán cơmnhỏ, quán cà phê đều cần phục vụ. Còn những nhà hàng Pháp gì gì đó, có cầu rất nghiêm khắc về mặt ngoại ngữ. Điểm này tuy làm khó được , nhưng tạm thời côkhông muốn biểu lộ ra nhiều như vậy. Dù sao, theo biết, Lãnh Tâm Nhiên chỉ biết tiếng Trung và tiếng , mà lại thông thạo hơnmười ngôn ngữ, nếu như bị người đàn ông kia tra ra được, lại phải chịu phiền toái cần thiết.

      Bất quá cũng may lúc đầu định trước làtìm việc dễ dàng như vậy, cho nên saukhi tìm gần hai giờ vẫn có thu hoạch gì, quyết định về nhà. Dù sao thời gian còn dài, ngày mai tìm tiếp là được.

      Người đàn ông kia mỗi ngày đều về nhà rất sớm, vừa tan sở về nhà rồi, cũng khônghy vọng ông ta để mắt tới điểm này.

      Cha nuôi của Lãnh Tâm Nhiên , mặc dùhơn ba mươi tuổi, nhưng vóc dáng rất cao, vóc người rất khá, hơn nữa cũng rất đẹp trai, là loạirất được phụ nữ hoan nghênh. Nghe ông ta là tổng giám đốc công ty, người có thân phận hiển hách như vậy, lại đối với con nuôi của mình có ý định bất chính, Lãnh TâmNhiên hiểu rốt cuộc ông ta suy nghĩ cái gì.

      Sau khi về nhà, quả nhiên vừa mở cửa, liềnthấy có bóng dáng quen thuộc ngồi salon phòng khách.

      Lãnh Tâm Nhiên liếc nhìn ông ta cái, trựctiếp lướt qua người ông ta lên phòng.

      "Sao hôm nay lại về trễ như thế?"

      Thanh của người đàn ông này luôn trầmthấp, trong mắt người bình thường rất dễ nghe, nhưng sau khi biết được những ý định sau lưngông ta, nghe được thanh của ông ấy, Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy vô cùng ghê tởm.

      " ra ngoài chơi."

      Bước chân dừng lại, bỏ lại câu , sau đó tiếp tục về phía trước.

      "Tới đây, ta có chuyện muốn với con."

      Người đàn ông lại mở miệng.

      Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, quả nhiên là nhịn được nữa sao? Bất quá, nghĩtới ông ta lại có thể chịu đựng được nhiều ngàynhư vậy mới phát tác.

      Tùy ý ngồi xuống phía salon đối diện, tư thế lười biếng, mang cao loại khí thế cao quý trời sinh, tròng mắt đen chăm chú nhìn ngườiđàn ông trung niên trước mắt: "Có chuyện gì?"

      "Nhiên Nhiên, gần đây con bị sao thế? Ta phát con thay đổi rất nhiều. Trước kia mỗi ngàyđều về nhà đúng giờ, đối với ta cũng rất lễ phép. Chủ nhiệm của con có gọi điện thoại tới, nóicon mỗi ngày đều ngủ trong giờ học, hôm nay còn trực tiếp trốn học, nếu phải ta tốtgiúp con, ông ta đuổi con ra khỏi lớp. Lúctrước con quan tâm nhất chính là thành tích họctập của mình, vẫn luôn học tập rất nghiêm túc,bộ dáng tại là như thế nào vậy?"

      Người đàn ông tận tình khuyên bảo, vẻ mặtnhư tất cả đều vì .

      Lãnh Tâm Nhiên duy trì động tác ban đầu, tay nâng đầu, nhìn người đàn ông, tựa nhưđang nhìn thứ buồn cười. Đợi cho ông ta xong, mới nhàn nhạt ra ý kiến của mình: "Con quan tâm. Cho dù thành tích củacon có tốt, cha cũng nhất định bỏ mặc con đúng ? Coi như con chỉ tốt nghiệp trung học, chỉ còn con với cha, cha nhất định cho con vào công ty cha làm việc.Nếu bất kể học như thế nào sau này đều cócông việc, con cần gì phải hành hạ bản thân."

      Lời uyển chuyển lấy lòng của Lãnh TâmNhiên làm cho người đàn ông chấn động cả người, có chút dám tin nhìn , hồi lâu sau mới run rẩy : "Nhiên Nhiên, con, con, con có ý gì?"

      Nhìn được trong ánh mắt người đàn ông có vẻmừng như điên thể che giấu được, Lãnh Tâm Nhiên che giấu vẻ chán ghét của mình, tiếp: "Cha đối tốt với con như vậy, khẳng địnhcái gì cũng đều suy tính kỹ càng cho con rồi.Trước kia là con hiểu chuyện, luôn muốnchứng minh chính mình, nhưng bây giờ con thông suốt, cảm thấy đem thời gian học tập ở trường làm chút chuyện mình thích tốthơn."

      gầy yếu trước mắt này từ lúc mười tuổiđã bắt đầu kháng cự quan tâm của mình, tại lại dùng giọng thân mật này nóichuyện với mình, người đàn ông mừng nhưđiên, chỉ sợ tất cả đều là nằm mơ: "Conthật hiểu tâm tư của ta?"

      Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh trong lòng, nhưng mặt vẫn duy trì bình tĩnh: "Con dĩ nhiênbiết cha quan tâm con. Con mệt rồi, muốn nghỉ trước."

      Câu của rất mơ hồ, chỉ là biết người đàn ông quan tâm chuyện của , nhưng tin tưởng, ông ta nhất định hiểu sai, sau đó chạytheo hướng ông ta cho là đúng, cho là mình biết những tâm tư thể ra trong lòng ông ta sau đó nguyện ý tiếp nhận ông ta. biếtkhoảng thời gian này mình lạnh nhạt làm cho người đàn ông có chút phát điên, vì để trách cho ông ta bộc phát bất ngờ, trước tiên cứ để cho ông ta uống chút thuốc an thần cho tốt.Nhìn vẻ mặt chờ đợi mặt người đàn ông,Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, nhưng cũng khôngnói gì, chăng qua là đứng dậy về phòng.

      Trở lại phòng, cũng lập tức đóngcửa. tin tưởng, trải qua phen chuyệnvừa rồi, người đàn ông nhất định bày tỏ quan tâm ông ta cho là đúng. Lấy cuốn nhật ký đặt trong ngăn kéo ra, lật tới trang mình đangxem lúc trước, tiếp tục lật xem.

      "Ngày 11 tháng 11 năm XXXX

      Thời tiết hôm nay rất lạnh, ông thầy số học lạidạy quá giờ. Đợi đến khi tan học, trời bên ngoài tối rồi. Tuần sau có kỳ thi tháng, hy vọngcó thể phát huy tốt, thi được đến lớp A. Namsinh lớp A rất lợi hại, rất tuấn tú cũng rất ưu tú, bọn họ có tiền đồ sáng lạn.

      Từng thấy qua nam sinh lớp A dẫn theo bạn đường lớn rất nhiều lần, hạnhphúc, hâm mộ. Mình cũng muốn tìm được Bạch mã hoàng tử, như vậy có thể bảo vệmình, mình cái gì cũng phải sợ.

      Ngày hôm qua lại cãi nhau với ông ấy, mìnhkhông biết tại sao ông ấy lại biến thành bộ dáng như vậy. Trước kia ràng phải như thế,kể từ sau khi người đàn bà kia thay đổi.Sớm biết, mình ở lại nhi viện tốt rồi. Ítnhất như vậy, cần lo lắng hãi hùng giống như bây giờ."

      Thấy điều này, Lãnh Tâm Nhiên biết, cái từ'ông ấy' ở phía chính là chỉ người đàn ông kia. ra là, Lãnh Tâm Nhiên cũng pháthiện được ông ta bình thường. Bất quácô ấy có biết ông ta có cái ý định đó với ấy ? ấy luôn nhắc đến 'Nam sinh lớp A' trong nhật ký, cái gì có ý nghĩa đặc biệt gì sao?

      Khép lại cuốn nhật ký, Lãnh Tâm Nhiên tiếptục suy nghĩ của mình. vẫn muốn làm cuộc sống của Lãnh Tâm Nhiên , sau khi xem nhật ký của ấy, lại phát ra rất nhiềucâu đố. 'Nam sinh lớp A' chính là trong sốđó.

      ấy luôn mơ ước có thể vào học lớp A, nhưng kỳ quái ở chỗ có phải vì lớp A có hoàncảnh tốt, mỗi người đều rất lợi hại, hay là vì'nam sinh lớp A'. Bốn chữ này, dường như đãthành danh từ riêng trong nhật ký của côấy.

      Cái này có ý nghĩa đặc thù gì sao? ấy muốnvào lớp A là vì nam sinh lớp A, phải làmột người, mà đến tất cả nam sinh, chẳng lẽthật giống như lời đồn đãi của mọi ngườitrong trường, ấy là đứa háo sắc thấy nam sinh liền muốn nhào tới sao? Nhưng mà,thông tin ghi chép lại ngày hôm đó, căn bảncũng đơn giản như vậy. Lãnh Tâm Nhiên , căn bản cũng giống như đứaháo sắc não tàn, chân tướng, rốt cuộc là cái gì?Hết thảy chuyện là là sao?
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Người nào chỉnh người nào?

      khi Lãnh Tâm Nhiên chuẩn bị tiếp tục lật xem nhật kí, ngoài cửa truyền đến tiếngbước chân đơn độc, hơn nữa càng ngày càng gần.

      Nhanh chóng khép lại quyển nhật ký, nếu nhưkhông phải có thính giác nhạy bén do đượchuấn luyện, dám xem nhật ký vào lúcnày. Những thứ nhật ký giống như vậy, Lãnh Tâm Nhiên giấu rất cẩn thận, hiển nhiên là muốn để cho người khác nhìn thấy, đặcbiệt bên trong còn nhắc đến rất nhiều chuyện vềngười đàn ông kia, nếu như ông ta thấy được,chắc chắn dậy lên sóng to gió lớn.

      Lãnh Tâm Nhiên vừa cất cuốn nhật ký khônglâu, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.

      "Vào ."

      Sau thanh trong trẻo lạnh lùng của ,người đàn ông bưng sữa tươi bước vào.

      "Nhiên Nhiên, con nghỉ sớm chút , sau này nên về trễ như thế nữa, ta lo lắng.Còn chuyện ở trường, con thích là được rồi. Nếu như con muốn tiếp tục học ở lớp này, cho dù thành tích con tốt ta cũng có thể làmđược, cho nên con cần có áp lực quá lớn."

      Người đàn ông để ly sữa xuống, sau đó tìmmột vị trí ngồi xuống cạnh , tâm tình thoạtnhìn vô vùng kích động.

      Lãnh Tâm Nhiên che giấu vẻ chán ghét tronglòng, chẳng qua là trầm mặc gật đầu: "Được."

      "Tốt lắm, con nghỉ ngơi trước . Nhớ, chỉ cần con thích là tốt rồi. Sau này có chuyện gì ta làm tốt, con cứ trực tiếp với ta. Đừng giậndỗi giống như trước nữa, ta đau lòng."

      Người đàn ông kia xem ra là vừa rồi bị 'lời thậtlòng' của Lãnh Tâm Nhiên làm cho cảm động, luôn trăn trở mấy câu này, dường như muốnkéo gần quan hệ với . Hơn nữa có vẻ rấtmong đợi đối với việc sống chung tốt đẹp trongtương lai.

      "Được, ngủ ngon."

      Cho đến khi người đàn ông ra khỏi phòg, LãnhTâm Nhiên rốt cuộc mới thở phào nhõm.

      , sợ người đàn ông kia. Mặc dù biết ông ta có ý định thể với mình,nhưng mà, dựa vào thực lực mà , người kiacòn phải là đối thủ của . Phiền toái là, cổ thân thể này bây giờ mới có mười bảy tuổi,cách sinh nhật mười tám tuổi còn nửa năm. Người đàn ông kia là người giám hộ của , chỉ cần đủ tuổi, dấy lên sóng gió có phiền toái rất lớn.

      Nửa năm, chỉ cần chịu đựng qua nửa năm này, cũng cần nhẫn nại nữa.

      Cho nên, việc cần làm tại, cái là nâng cao thực lực bản thân, cái là kiếmtiền.

      Đợi đến khi vừa qua sinh nhật 18 tuổi, tốt nghiệp trung học, nhất định rời khỏi thành phố này, đến nơi quen thuộc nhất. Đến lúcđó, có thể dùng thân phận này để che giấu, thần điều tra chuyện nội gián.

      có thói quen lên kế hoạch hết thảy, đem tấtcả mọi chuyện nắm trong lòng bàn tay mới bắt đầu có hành động. Hết thảy theo kế hoạch,chính là nguyên tắc làm việc của .

      Dĩ nhiên, có để đảm bảo của người đàn ông kia ở trong lòng. phải làkhông tin tưởng có năng lực giữ mình ở lại lớp A, mà là bởi vì quan tâm. Nếu như muốn, ai có thể ngăn được , huống chi luôn có thói quen dựa vào chính mình để lấy được thứ mình muốn. tại, muốntiếp tục học ở cái lớp đó, như vậy, cũng ai có thể miễn cưỡng được .

      Giống mọi ngày, vừa đến trường học, LãnhTâm Nhiên liền phát xung quanh có rất nhiều người chỉ chỉ chõ chõ mình.

      Danh tiếng của Lãnh Tâm Nhiên quả thậtlà quá kém, đặc biệt là gần đây cả trường còn xôn xao kiện 'bỏ thuốc', nhất cử nhất độngcủa , đều là tiêu điểm chủ ý của mọi người.

      lúc mọi người chớp mắt nhìn chăm chú, Lãnh Tâm Nhiên bình thản ung dung về phía lớp của mình, cũng chính là 'lớp A'nổi tiếng toàn trường.

      "Tới, tới, mau, mau, mau!"

      Lúc cách phòng học chừng năm mươi bướcchân, phòng học bên đó truyền đến thanh ồnào, thoạt nhìn dáng vẻ rất nóng vội.

      Bất quá, cũng có để ý, vẫn lấy tốc độ như cũ của mình bước tới. Thời điểm tiến đến ngày càng gần lớp học, động tác học sinh trong lớp đến bên cửa sổ ngó dáo dác khiến chocô chú ý. Trực giác nhạy bén làm cho dừng bước theo bản năng, sau đó nhìn đám người kia lo lắng thò đầu ra nhìn mình.

      Cửa phòng học đóng chặt, ngoài cửa bóng người. Nhưng tất cả cửa sổ đều mở ra, cạnh cửa sổ có rất nhiều đầu, dáng vẻ cũng vây ở đó xem. Bộ dáng này, nếu như còn biết bên trong có quỷ người đó chính là kẻ ngốc.

      Muốn chỉnh mình sao?

      Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, nhìn cửa phòng học đóng, khóe miệng ngoắc ngoắc.

      Nhìn học sinh trong phòng theo tốc độ lại của mình mà mở to hai mắt hé miệng, nhìn bọn họ khẩn trương che miệng chỉ sợ phát ra tiếngkinh hô, nhìn bọn họ vừa khẩn trương vừa cấpbách giẫm chân tại chỗ, là thú vị.

      Lãnh Tâm Nhiên vài bước, sau đó trong lúc tầm mắt mọi người mong đợi, lại như nhớ đến cái gì đó lui lại phía sau mấy bước. Chưa tới hồi, lại tới, như thể mấy lần, mấy cái đầu lộ ra cửa sổ ngày càng nhiều. Thậm chí còn có người nhịn được, trực tiếp mở miệng làm ầm ĩ.

      "Nhiên háo sắc, mày còn ở đó làm gì? Cònkhông mau vào, đợi lát nữa là đến giờ vào học. Nếu giáo viên lại bị mày làm cho tức giận, cũng đừng trách tụi này khách khí."

      Nữ sinh giọng the thé .

      Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng khiến cho ta rụt cổ cái theo bản năng, những lời chưa hết cũng bị dọa nuốt vào. Ánh mắt của quá lạnh, giống như máu lại giống như khí lạnh, làm cho ngườita nhịn được mà khiếp sợ. Thời điểm côcòn là 'Huyết sư', cũng có rất ít người dám nhìnthẳng vào mắt . tại, mặc dù đổi thân thể, nhưng chỉ cần linh hồn thay đổi, uy lực vẫn như cũ.

      Rất hiển nhiên, trong phòng học được càibẫy. Dĩ nhiên, đem những cái bẫy kiađể vào trong mắt. Nhưng mà, nếu cứ lãng phíkhổ tâm của bọn họ như vậy, rất ngại.

      Khóe miệng ra nụ cười xấu xa, chờkhi thấy được bóng dáng người từ hướng khác đến, trước mắt sáng lên, rất nhanh có chủ ý.

      Kết quả là, lại tiếp tục về phía trước. phải là chút lui chút như lúctrước, mà là thuận theo tâm ý của mọi người trực tiếp đến cửa phòng học. Nhưng mà, có lập tức bước vào, mà đưa lưng về phía cửa sổ, ngăn trở tầm mắt của những người đó. Góc độ đứng rất tốt, mặc dù vóc ngườicô cao lắm, nhưng vẫn ngăn trở hoàn toàn tầm mắt của mọi người, ai có thểthấy được làm gì.

      "Bạn học Lãnh Tâm Nhiên, em đứng đây làmgì?"
      Thân ảnh bên kia đến gần, lớn , chính là chủ nhiệm lớp A và cái người rất đáng ghét Bắc Âu Hân. Theo quan sát của Lãnh Tâm Nhiên, chuyện bỏ thuốc Bắc Âu Hàn, chínhlà do em 'buồn cười' của lan ra. Thờigian chờ đợi đến, mảnh tâm ý của ‘đạigia’, nếu làm ra chuyện gì đó vô cùng đặc sắc, vậy quá phụ kỳ vọng của họ rồi.

      "Những thứ kia............là do cậu truyền ra sao?"

      Vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn nhàn nhạt nhưcũ, để ý đến chủ nhiệm lớp, chẳng qua là dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào BắcÂu Hân. rất , rất khó nghe được côđang cái gì.

      Nhưng thân thể Bắc Âu Hân khẽ run lên,giống như là bị điện giật, ánh mắt né tránh: "Tôikhông hiểu cậu cái gì."

      Bởi vì chủ nhiệm lớp đứng cạnh, Bắc Âu Hân giảm thấp thanh theo bản năng, khôngkêu la lớn tiếng giống bình thường.

      Lãnh Tâm Nhiên chính là nhìn trúng điểm này,mới có thể ngăn họ lại. Vị chủ nhiệm thiên vị này đến đúng lúc, nếu như ông ta có ở đây, giọng của Bắc Âu Hân khẳng định rất lớn, như thế học sinh trong phòng biết được có chuyện bình thường. Nhưng tại, quả là thiên thời địa lợi nhân hòa mà.

      "Bạn học Lãnh Tâm Nhiên, các em cái gì?"

      Ông chủ nhiệm ngốc rất cao hứng khihọc sinh trực tiếp bỏ quên mình, vừa vừa về phía phòng học.

      "Em muốn tìm bạn Bắc Âu Hân để ít chuyện. Bất quá, nếu bạn Bắc Âu Hân nóikhông phải là bạn ấy, vậy em nghĩ sai rồi."

      Lãnh Tâm Nhiên tuyệt để ý chuyệnmình tỏ ra yếu thế, lộ ra nụ cười khó có đượcvới chủ nhiệm lớp, chẳng qua là ánh mắt lại quét đến người Bắc Âu Hân.

      "Bệnh thần kinh!"

      Bắc Âu Hân ở trước mặt giáo viên luôn giữhình tượng ngoan ngoãn, mặc dù rất căm tức muốn phát tiết cho Lãnh Tâm Nhiên màmình luôn nhìn vừa mắt bài học. Nhưng trước mặt giáo viên, cũng chỉ có thể giọng lầm bầm, chỉ sợ chủ nhiệm lớp nghe được làm hỏng hình tượng của mình.

      Lãnh Tâm Nhiên lui về phía sau mấy bước, nhường đường cho bọn họ, cùng lúc đó, học sinh trong phòng cũng thấy được hai bóng dángchẳng biết xuất từ đâu.

      "Trời ạ, xảy ra chuyện lớn!"

      " tốt!"

      " được!"

      lúc mọi người nhìn thấy hai bóng dángkia đồng thời bước vào phòng học, chủ nhiệm lớp phía trước đặt tay lên cửa lớp, mà Bắc Âu Hân theo sát sau lưng, khoảng cách của hai người rất gần.



      Chương 8: Quỷ xui xẻo

      "Phanh!"

      Cửa mở ra trong nháy mắt, chỉ nghe thấy mộttiếng vang lớn, xô lớn từ trời rơixuống, chỉ cho chủ nhiệm đầu ngốc tắmnước lạnh, mà cả Bắc Âu Hân theo bên cạnhcũng bị dính, quần áo người thấm nước hơn phân nửa.

      "A!"

      Quần áo mùa hè vốn tương đối mỏng, bị thấmnước liền dính chặt vào người, đường cong lộra. Bắc Âu Hân hét lên tiếng sau đó nhanhchóng ôm ngực ngăn lại cảnh xuân vô hạn, đôimắt ngập nước rất nhanh liền tràn ngập sương mù, ủy khuất nhìn lên chủ nhiệm lớp còn chật vật hơn so với mình.

      "............ "

      Lãnh Tâm Nhiên đứng ở bên, nhìn dángvẻ chật vật chịu nổi của hai người, trong lòng thầm thoải mái, nhưng lại là biểuhiện ra mặt. Tư thế đứng bên xem cuộc vui, hai tay ôm ngực, mặc dù động tácthoạt nhìn tương tự Bắc Âu Hân, nhưng khí thếlại hoàn toàn khác nhau.

      "Là ai? Rốt cuộc là người nào? Đứng ra cho tôi!"

      Chủ nhiệm đầu ngốc vừa bận rộn hất nước từ tóc xuống, vừa điên cuồng hét lên giữaphòng học.

      Tất cả mọi người trong phòng học đều khôngchớp mắt nhìn màn diễn ra trước mắt, nínthở dám phát ra thanh, sợ mình trở thành đối tượng để phát tiết.

      "Lớp trưởng đâu? Lớp trưởng ở đâu?"

      Thấy ai đứng ra thừa nhận, chủ nhiệmđầu ngốc càng tức giận hơn, nén cổ họng gầmthét, khí thể thua gì tiếng mẳng chửi của phụ nữ đầu đường.

      “Thầy, của em chưa tới."

      Bắc Âu Hân đồng dạng là người bị hại, trongmắt chứa hai dòng lệ, ủy khuất .

      "Vậy, rốt cuộc là người nào làm? Lớp phóđâu? Lớp phó học tập? Lớp phó kỷ luật? Cáccậu bước ra cho tôi, , là ai làm chuyện này? Chuyện này tôi nhất định phải tra tới cùng, các cậu đến trường để học, phải để đùa giỡn. Nếu muốn đùa giỡn, dứt khoát chuyển đến lớpF ."

      Chủ nhiệm vừa kêu la, vừa tiếp tục về phíatrước.

      Mắt lạnh của Lãnh Tâm Nhiên liếc nhìn xungquanh, đến khi nhìn thấy các bạn học trong lớpnhìn theo chủ nghiệm bước về phía bục giảng mà hít ngụm khí lạnh, tự chủ được cười lạnh lần nữa. Xem ra, vở kịch này vẫnchưa chấm dứt rồi?

      bên xem náo nhiệt, ánh mắt sắc lạnh của Bắc Âu Hân ở bên kia lại nhìn chằm chằm .

      ", có phải là mày ? Mày cố ý phảikhông? Mới vừa rồi mày vẫn ngăn ở cửa lớp, có phải là vì chuyện này hay ?"

      Bắc Âu Hân chỉ vào chóp mũi của Lãnh TâmNhiên .

      Lãnh Tâm Nhiên gì, chẳng qua là dùng ánh mắt giễu cợt khinh miệt nhìn ta, giống như nhìn sinh vật đê tiện nhất, ánh mắt khinh thường đó, khiến cho Băc Âu Hân bùng nổ.

      ", em biết là ai làm. Nhất định là Lãnh Tâm Nhiên, mới vừa rồi em cảm thấy nó ngăn và em ở cửa rất là kỳ quái, ra là vì vậy!"

      Bắc Âu Hân xoay người về phía chủ nhiệm,uốn éo nũng nịu.

      Chủ nhiệm đúng lúc bước lên, chuẩn bịđi lên từng bước, nghe được lời của Bắc Âu Hân đứng lại nhìn về phía ta, rồi lại nhìnLãnh Tâm Nhiên đứng ở cửa: "Lãnh Tâm Nhiên, là ? Tất cả chuyện này là do làm?Tại sao lại làm như vậy?"

      Vốn là Lãnh Tâm Nhiên chỉ cảm thấy Bắc Âu Hân não tàn, vẫn luôn ở bên ngoài phòng học, sao có thể đặt bẫy bên trong phòng chứ?Điểm này, chỉ cần là người có đầu óc đều có thểnghĩ đến, nhưng nghĩ tới trình độ não tàncủa vị chủ nhiệm này còn hơn cả ta, Bắc Âu Hân cái gì là cái đó, ra ngay cả giáoviên cũng đều là động vật chỉ biết làm màu.

      " phải."

      Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu, giọng lạnh nhạt, ánh mắt càng thêm kiêu ngạo, mang theolãnh khí cường đại.

      " phải là ai?"

      Chủ nhiệm tin tưởng tất cả chuyện này đều là quỷ kế của Lãnh Tâm Nhiên, lớp A là lớp tốtnhất, mỗi học sinh đều cực kỳ ưu tú, trừ LãnhTâm Nhiên, có người tốn tâm tư đùa giỡn kiểu này.

      "Đây phải là trách nhiệm của giáo viênsao?"

      Lãnh Tâm Nhiên phản bác chút khách khí, đem vấn đề thảy trở về.

      "............được, tôi tin làm chuyện này ai nhìn thấy. Trong lớp nhiều bạnhọc như vậy, tôi hỏi chút, để xem ai là kẻ đứng sau gây tội ác! Nếu để cho tôi tra ra được,liền cút khỏi lớp này! Lớp A chứa tạpchủng giống lớp F, muốn chơi muốn phá đến lớp F. Tôi thấy những kẻ đó, chính là trời sinh thích hợp với lớp F."

      Ông thầy đầu ngốc giận đến cả người run run, xong lại lần nữa tiến lên bục giảng. Mặc dùông ta cả lớp, nhưng lại nhìn chằm chằm vào Lãnh Tâm Nhiên, rất hiển nhiên, ông ta nhằm vào !

      Còn những người chột dạ trong lớp kia,sau khi nghe bị đuổi ra khỏi lớp A, cũng đổi sắcmặt trong nháy mắt. Cùng lúc đó, có ngườiđứng dậy, là nữ sinh vóc dáng xin xắn:"Thầy, em biết, chính là Lãnh Tâm Nhiên làm.Cậu ta vẫn luôn ghen tỵ với Hân Hân, muốncho Hân Hân bài học, nhưng lại nghĩ hại đến thầy!"

      Lãnh Tâm Nhiên nhớ, nữ sinh kia là Giang Sảng, kẻ theo đuôi Bắc Âu Hân.

      "Đúng vậy, thầy, chính là Lãnh Tâm Nhiên, em cũng có thể làm chứng!"

      Lại nữ sinh nữa đứng ra, cũng là người thường xấu Lãnh Tâm Nhiên tronglớp, tên Chu Linh.

      "Thầy, em cũng có thể làm chứng!"

      Lần này là nam sinh. Lãnh Tâm Nhiên nhớ , tên Tiền Hoa. Trong nhật ký của Lãnh Tâm Nhiên có nhắc đến, là người ngoài mặt ưu tú, nhưng sau lưng nhân phẩm lại rấtkém, thường có hành vi đứng đắn với nữsinh. Người này, từng đề nghị Lãnh Tâm Nhiên cùng mướn phòng, nhưng bị cựtuyệt. nghĩ đến háo sắc thấy nam sinh liền muốn sáp đến lại cự tuyệt mình, cho nên từ đó về sau vẫn luôn ghi hận LãnhTâm Nhiên .

      "Em cũng có thể!"

      "Thầy, còn có em!"

      ............

      "Còn có em!"

      Từng người nối tiếp nhau, trong phòng học lúcnày có tổng cộng bốn mươi mấy người, tạicó hơn ba mươi người đều đứng ra. Đều là những người vừa mắt với Lãnh Tâm Nhiên hoặc sợ bị trách phạt, khuôn mặtnon nớt, tìm được chút ngây thơ nào.

      Thấy nhiều người ra làm chứng như vậy, chủ nhiệm đầu ngốc càng tin chắc suy đoán củamình, Bắc Âu Hân cũng hưng phấn, khóe miệngkhông nhịn nhếch lên cái.

      Chủ nhiệm đầu ngốc tức giận: "Lãnh Tâm Nhiên, ............ "

      "Phanh!"

      Bộ dáng hùng hổ, vốn là gầm thét chuẩn bị chạy về phía Lãnh Tâm Nhiên lại bị vướng thứ gì đó dưới chân, cả người trực tiếp nhào tới đất, nửa ngày cũng đứnglên được.

      Phòng học vốn náo nhiệt dứt lậptức yên tĩnh lại, nhìn chủ nhiệm té xuống nửangày đứng lên nổi, tất cả mọi người theobản năng bụm miệng, ánh mắt trợn lớn, kinh hoàng biết nên làm thế nào.

      "Lãnh Tâm Nhiên, , , quá kiêungạo, tôi nhất định phải đuổi cổ ra khỏi lớpA!"

      Nhờ Bắc Âu Hân đỡ, chủ nhiệm đầu ngốc rốt cuộc đứng lên. Chẳng qua là sắc mặt trắng bệt, bước chân lảo đảo, xem ra là té .Chuyện thứ nhất sau khi ông ta đứng lên, chính là cẩn thận bước qua sợi giây tới trước mặtLãnh Tâm Nhiên, hướng về phía điên cuồng phun nước miếng.

      " phải tôi."

      Lãnh Tâm Nhiên biết nếu như phải mình khôn khéo, ngày hôm nay người chịu xuixẻo là mình. Những cái bẫy này, rất nhiên nhiênlà chuẩn bị cho mình. Chủ nhiệm lớp cũng là người đáng thương, thành đệm lưng xui xẻo thay mình. Tuy nhiên, mặc dù chủ nhiệm lớp bị tay bay vạ gió, nhưng thân là giáo viên lại miệt thị học sinh, là làm cho lòng người lạnh lẽo.

      " phải chẳng lẽ là tôi? Cả lớp đều làm chứng là , chẳng lẽ học sinh cả lớp nàynói láo? Lãnh Tâm Nhiên, thầy giáo ta đây chưa làm chuyện gì có lỗi với , tại sao lại làm những chuyện quá đáng như thế? có biếthay , kẻ có cha nuôi mẹ dạy?"

      Thầy giáo đầu ngốc mắng văng cả nước miếng.Còn khuôn mặt tuyệt mỹ của Bắc Âu Hân đở ông ta, lại lên nụ cười đắc ý, có chút hả hê.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :