1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ thần kinh đến từ vì sao - Thanh Việt Lưu Ca (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Nữ thần kinh đến từ vì sao
      [​IMG]


      Tác giả: Thanh Việt Lưu Ca

      Editor: hoa hồng

      Độ dài: 35 chương
      Nguồn edit: SƯU TẦM
      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      Giới thiệu:

      Nhuế Tuyết Tình xinh đẹp như hoa, dáng người rất đẹp, tốt nghiệp đại học gả chồng nhà giàu, từ đó sống trong cuộc sống nhung lụa, kết hôn tới năm sinh con trai, con trai bắt đầu học ấy vẫn xinh đẹp quyến rũ như hoa, đây quả thực là cuộc sống nhịp nhàng tiến thẳng từng phút!

      Nhưng cố tình Nhuế Tuyết Tình có bản lĩnh làm cuộc sống gia đình thoải mái trở nên rối loạn, bởi vì, chồng thương, ba mẹ chồng thương, con trai thương. . . . . .

      Cuộc sống của Nhuế Tuyết Tình vẫn chưa hoàn toàn biến thành bi kịch, khi trong thân xác của ấy được đưa vào linh hồn đến từ vì sao, trong nháy mắt sức quyến rũ đạt điểm tối đa, thông minh đạt điểm tối đa, trình độ cuộc sống gia đình hòa thuận đạt đến viên mãn, trong giây đồng hồ oán phụ biến thành nữ thần áp lực.

      Chỉ là. . . . . . Nữ thần quá mạnh mẽ rồi!

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 30/6/16
      tien248, stella2412linhdiep17 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1

      Buổi sáng ánh mặt trời vừa lên, cửa biệt thự mở rộng, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, đá cẩm thạch sàn nhà nhiễm hạt bụi, trơn bóng sáng loáng. người phụ nữ trung niên mang túi da vào từ bên ngoài, vốn định qua phòng khách, chỉ là cảnh tượng bóng người trước mắt làm bà khẽ cau mày, người phụ nữ đó để túi da trong tay xuống hai bước về phía phòng bếp bên cạnh, trẻ tuổi mang tạp dề kinh ngạc nhìn bà: “Quản gia Lâm, bà thăm người thân trở lại rồi ạ?”

      Quản gia Lâm gật đầu, vừa định chuyện, lại nhiệt tình lôi kéo bà: “Quản gia Lâm, người trong nhà đều khỏe chứ?”

      “Đều tốt.” Quản gia Lâm lời ít mà ý nhiều, rút tay ra, cẩn thận tỉ mỉ mở miệng hỏi: “Tiểu Trương, sao thấy người? Bọn họ đều chỗ nào rồi?”

      “Đều bận rộn chuyện của mình đấy ạ.” Giọng của Tiểu Trương khẽ thay đổi, vẻ mặt cũng hơi có chút khó xử. “Bữa sáng của phu nhân, hâm nóng lần thứ tư, còn tươi ngon nữa rồi, chú Trần phòng bếp khó xử, là muốn tiếp tục hâm nóng lần nữa hay làm phần khác.”

      “Xảy ra chuyện gì?”

      Vẻ mặt của Quản gia Lâm chưa thay đổi, Tiểu Trương lại có thể cảm nhận được bực bội của bà càng tăng lên, vì vậy càng thêm cẩn thận trả lời: “Phu nhân vẫn chưa thức dậy, khi chín giờ sáng cháu có gõ cửa, cũng nghe thấy trả lời, chắc còn ngủ. . . . . .” Dừng chút, Tiểu Trương còn : “Chỉ là phu nhân đều luôn dùng bữa sáng trước chín giờ, tại mười giờ, cũng nên đói bụng rồi, nhưng chúng cháu lại dám kêu to, ngộ nhỡ quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi. . . . . .”

      Sau lời đó Tiểu Trương nữa, nhưng ý tứ rất ràng rồi, vị phu nhân này của nhà bọn họ, cho tới bây giờ tính khí cũng khá hơn chút nào, coi như đàng hoàng làm tổ ở trong góc, có lúc cũng chỉ nằm bắn súng, chớ chi là chủ động đến gần bia đỡ đạn. (ý là lười)

      Lúc này quản gia Lâm nhịn được, lại nhíu lông mày. “Phu nhân thế nào?”

      Tiểu Trương cúi đầu: “ ràng lắm, ngày hôm qua phu nhân cùng với tiên sinh tham gia buổi tiệc tối, sau khi trở lại vẫn ở phòng ngủ ra ngoài.”

      Quản gia Lâm bỏ qua vấn đề “tiên sinh có cùng trở về hay ?”, trực tiếp hỏi: “Tối hôm qua lúc phu nhân trở lại mất hứng?”

      Tiểu Trương gật đầu cái, lên tiếng, quản gia Lâm rất nhức đầu, có lòng muốn trách cứ mấy câu “tại sao còn để phu nhân cùng với tiên sinh ra cửa”, nhưng bà cũng biết, trong tòa nhà lớn này, trừ vị quản gia mình đây được phu nhân coi trọng ra, có thể để cho phu nhân hơi nghe vào chút, những người khác hoàn toàn dám chạm vào rủi ro này. Muốn trách trách bà cố tình lúc này xin nghỉ trở về quê thăm người thân.

      Mặc dù quản gia Lâm biết chắc phu nhân nhà mình tự làm tự chịu, kết hôn nhiều năm như vậy, cậu chủ học, sao phu nhân lại còn chưa nhìn thấu -- Làm người đứng xem, quản gia Lâm có chút bực tức, nhưng cầm tiền lương, nên làm bà còn phải làm, coi như bên ngoài biết phu nhân hoàn toàn bị mất quyền lực, hôm nay chỉ còn dư lại danh hiệu hữu danh vô thực, đó cũng phải là chuyện mà những người giúp việc bọn họ có thể lấy ra .

      Quản gia Lâm gật đầu. “Được rồi, tôi trở về phòng để đồ rồi gọi phu nhân, bảo Tiểu Trần làm phần bữa sáng nữa.”

      “Vâng ạ!” Tiểu Trương thở phào nhõm, nhanh chóng gật đầu đáp lại, mặt còn nở nụ cười tươi tắn, tuổi trẻ lại xinh đẹp. Quản gia Lâm cũng nhìn ấy, xoay người vào phòng của mình.

      Cùng lúc đó, trong phòng tắm nguy nga lộng lẫy, đèn treo hoa lệ chiếu vào thủy tinh, chiết xạ ra ánh sáng li ti, người phụ nữ trước gương duy trì tư thế cứng ngắc này lâu rồi, nhìn người phụ nữ trong gương, cau mày đối phương cũng cau mày, nhếch miệng đối phương cũng nhếch miệng. . . . . . nghi ngờ chút nào, người phụ nữ thoạt nhìn yếu đuối này chính là .

      thể nhẫn nhịn! ấy xinh đẹp như “mỹ nhân ngư”! Cơ bắp khêu gợi thấy nữa! Thậm chí ngay cả dáng người cao lớn có thể làm cho mọi người phải kinh ngạc khi nhìn vào, cũng có. . . . . . Người lùn! đẹp trai, cao lớn uy mãnh Quỷ Kiến Sầu như vậy, hôm nay lại biến thành người lùn, nhìn gió thổi qua gương mặt quyến rũ này, ngoài bệnh lùn thể nhìn được gì khác, thể nhẫn nhịn được nữa rồi!

      Bởi vì cảm xúc quá kích động, vươn tay nặng nề đập vào bồn rửa tay, có thể là đập vào bên cạnh, vì vậy khe nứt ràng xuất ở trước mắt, cùng lúc đó, trong đầu tự động lên vài cái chữ to, “công trình bã đậu”.

      Vật liệu nằm ở đây đều nhập khẩu từ nước ngoài về, các đại lý kém như vậy phải bồi thường đến táng gia bại sản đến cả quần lót cũng đảm bảo được tốt!

      Người phụ nữ khinh miệt liếc mắt nhìn khe nứt bồn rửa tay, bước bước cũng phù hợp khí chất của , bước hai ba bước ra khỏi phòng tắm, trở lại giường lớn mềm mại xa hoa, ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại suy nghĩ, cẩn thận cảm nhận bộ phận trí nhớ trước đó cố ý bỏ quên.

      Chỉ là vừa mới nhắm mắt lại bao lâu, cửa phòng bị gõ, giọng nữ bình thản phập phồng chút nào: “Phu nhân, ngài tỉnh chưa? Muốn dậy ăn bữa sáng trước ?”

      “Phu nhân”, phải họ Nhuế tên Tuyết Tình sao? Nhuế Tuyết Tình thoáng qua chút nghi vấn, trong đầu tự động xuất loạt chữ “Tấn phu nhân” “Tấn Duệ Dương” “Tấn An Nhiên” “quản gia Lâm”, Nhuế Tuyết Tình chỉ dừng lại giây, sau đó giọng lạnh lẽo chất vấn vang lên: “Xuống ngay đây.

      Nghe được bên trong đáp lại, đầu tiên quan gia Lâm thở phào nhõm, nhưng mà chú ý tới giọng lạnh như băng của phu nhân, trái tim vừa mới thả lòng lại thót lên, phu nhân bọn họ luôn xinh đẹp quyến rũ, khi tức giận mặt đều nở nụ cười, bây giờ giọng lạnh lùng thành ra như vậy, tối ngày hôm qua phải chịu bao nhiêu đả kích chứ!

      Cả ngày tiên sinh tới đây, phu nhân cũng dám tức giận với tiên sinh hoặc người nhà họ Tấn, gặp họa chỉ có những người giúp việc bọn họ mà thôi.

      Tuy rằng trong lòng lo lắng, quản gia Lâm vẫn cẩn thận tỉ mỉ đáp lại: “Vâng, phu nhân, bữa ăn sáng chuẩn bị sẵn sàng rồi, xin ngài xuống nhân lúc còn nóng dùng.”
      Nhuế Tuyết Tình có cũng được mà có cũng sao đáp tiếng, dựa vào trí nhớ lấy ra chiếc váy mà chủ cũ thân thể này thích nhất, sau khi thay xong, tóc dài quăn màu vàng bị dùng kẹp tóc thủy tinh cố định lại, để mặt mộc trang điểm mở cửa ra ngoài. xuống tầng, Nhuế Tuyết Tình đổi lại nụ cười, trong trí nhớ chủ cũ này thích cười, chuyên nghiệp như vậy, nhất định phải bắt chước để người ta nhìn ra bất kỳ đầu mối nào.

      Hành tinh Sedna* đưa người ra ngoài, mặc kệ tại nơi nào đều phải hoàn mỹ chê vào đâu được, đặc sắc gì sánh kịp, cao quý khuynh quốc khuynh thành, để hành tinh mẹ mất mặt!

      (*90377 Sedna (phiên /ˈsɛdnə/ SED-nə) là thiên thể nằm ở rất xa trong hệ Mặt trời, ngoài quỹ đạo Sao Hải Vương và có thể xếp vào loại hành tinh lùn, được phát bởi Micheal Brown (Caltech), Chad Trujillo (Gemini Observatory) và David Rabinowitz (Đại học Yale) ngày 14/11, 2003. Theo wikipedia)

      Nhuế Tuyết Tình cao quý tao nhã bước , dáng vẻ xinh đẹp mười phân vẹn mười tới phòng khách, bên cạnh bàn ăn dài, đứng đầy người, thấy xuống lập tức khom lưng nghênh đón: "Phu nhân, buổi sáng tốt lành."

      Nhuế Tuyết Tình cao quý gật đầu, nụ cười mặt thay đổi, trong lòng cũng châm chọc, ra phải mỗi người đều muốn quyến rũ xinh đẹp như cơ thể này. Nhuế Tuyết Tình xoay mặt sang nơi khác, đưa ra định nghĩa, bộ dạng của người tinh cầu này chẳng ra sao cả!

      biết, khi Nhuế Tuyết Tình điên cuồng châm chọc, người địa cầu bị ghét bỏ “bộ dạng ra sao cả” nở nụ cười cứng ngắc đầy kinh hoàng với , nhưng mà ngành nghề của bọn họ có tính chuyên nghiệp cao, mặt cũng biểu ra.

      Thoạt nhìn tất cả đều rất hòa hài. Tuy người địa cầu dáng dấp khó coi, nhưng tay nghề vẫn còn rất tồi -- sau khi ăn hết phần bữa sáng dành cho bốn người ăn, Nhuế Tuyết Tình cho ra kết luận này, nhất thời rất vui mừng mà khóc, cuối cùng tìm được ý nghĩa sinh sống ở địa cầu này.

      Hành động của Nhuế Tuyết Tình dọa sợ quản gia Lâm cùng với đám người liên quan, nhân viên làm việc ở nhà họ Tấn ai có chức nấy, dọn dẹp bàn ăn, quét dọn vệ sinh, chỉnh sửa vườn hoa, mỗi công việc cũng triển khai vô cùng thuận lợi, làm tổng chỉ huy, quản gia Lâm đứng ở trước mặt Nhuế Tuyết Tình lại hơi do dự: "Phu nhân, bụng của ngài. . . . . . Có phải thoải mái hay ?"

      Người biết suy nghĩ luôn quan tâm -- Nhuế Tuyết Tình lại được ra kết luận này, trong lòng cũng có chút hưởng thụ, vô ý thức nghiêng đầu, giọng lười biếng: “Tôi sao, vừa rồi ăn rất no.”

      Biết ngài ăn rất no, chỉ sợ no bụng đến quá mức rồi. . . . . . Quản gia Lâm lặng lẽ nuốt lời, nhìn gò má phu nhân nhà mình đỏ thắm, nghĩ tới chắc cũng có chuyện gì, vì vậy hỏi tiếp: “Hôm nay phu nhân định ở nhà, hay ra ngoài dạo chút?”

      Nhuế Tuyết Tình lắc đầu: “Sắp ăn trưa rồi.”

      Quản gia Lâm luôn bình tĩnh, rốt cuộc nhịn được nữa, ở trước mặt người khác líu lưỡi, đầu sỏ gây nên lại hề có tính tự giác, ngoắc ngoắc ngón tay út, đọc ra chuỗi tên đồ ăn, cuối cùng tổng kết lại : “Bảo nhà bếp xem chút, đều làm hết.”

      "Phu nhân. . . . . ." Quản gia Lâm giật giật môi, muốn khuyên Nhuế Tuyết Tình nghĩ thông chút, tức giận mà có thể dùng những phương thức khác phát tiết, ăn uống quá độ phải thói quen tốt, bình thường hồ đồ cũng có vấn đề gì, nếu bên ngoài biết Tấn phu nhân bọn họ duy trì sai lầm này, bị chê cười bao nhiêu, hơn nữa, coi như nảy sinh sai lầm này, ngộ nhỡ bị phóng viên biết Tấn phu nhân bởi vì ăn uống quá độ mà dáng người biến dạng, vậy cũng tốt lắm. . . . . .

      “Đúng rồi, báo hôm nay, trong nhà có đều cho tôi lấy phần.”

      Chỉ đơn giản câu như vậy, làm lời quan gia Lâm muốn đều ra được, coi như Nhuế Tuyết Tình được tiên sinh coi trọng, cũng là phu nhân bọn họ, quả quản được rộng như vậy. Quản gia Lâm gật đầu cái, nhanh chóng bảo người mang đồ Nhuế Tuyết Tình muốn tới.

      Phòng khách xa hoa mà trống trãi, dù ánh mặt trời chiếu cả căn phòng cũng làm người ta cảm thấy có nửa phần ấm áp, mình Nhuế Tuyết Tình ngồi ở ghế sofa rộng rãi thoải mái, lại có vẻ dương dương tự đắc, xem báo thời xong, ánh mắt của liếc về báo giải trí nhiều màu bên cạnh, Nhuế Tuyết Tình cầm lên vừa mới nhìn, trang đầu, mấy chữ lớn hết sức bắt mắt “Dạ tiệc từ thiện đêm qua, Tấn tiên sinh cùng với tiểu ảnh hậu Hứa Tĩnh trai tài sắc”, phía dưới tựa đề là ảnh chụp trai tài sắc nhàng nhảy, vô cùng hài hòa.

      Quản gia Lâm rất có ánh mắt lui xuống, đây là kinh nghiệm bà tổng kết ra được, phu nhân cũng thích mình mỗi thời mỗi khắc theo, nhất là thời điểm lúng túng như vậy, bà ở đó phu nhân được tự nhiên, hơn nữa còn công đưa ra nơi trút giận, có lời lắm.
      Last edited: 22/4/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2:

      Bữa trưa là dựa theo Nhuế Tuyết Tình cầu, vô cùng phong phú, đầu bếp nhà họ Tấn là bỏ ra số tiền lớn mời tới, làm được thức ăn đầy đủ sắc hương vị, làm Nhuế Tuyết Tình rất động lòng, vẫn có tổ thành viên đứng ở bên cạnh nhìn, chỉ là chuyện này cũng ảnh hưởng đến khẩu vị của Nhuế Tuyết Tình, làm việc ở dưới ánh mắt đau buồn của các nhân viên, thong thả ung dung ăn xong lượng cơm khoa học.

      Mà lúc này, trong lòng các nhân viên làm việc lo sợ yên --

      # Dạ dày phu nhân nhà ta có khả năng lớn như dạ dày vua #

      # Chuyện này khoa học, mẹ ơi! Mau dẫn tôi về nhà #

      # Địa Cầu bị người ngoài hành tinh công chiếm rồi ư, ríu rít #

      -- điều cuối cùng, người ngoài hành tinh muốn cho các bạn biết, chúc mừng các bạn đáp đúng rồi!

      Nhuế Tuyết Tình tao nhã dùng khăn ăn lau đôi môi, để khăn ăn xuống, đứng lên: “Hôm nay tôi về nhà mẹ đẻ chuyến, quản gia Lâm, giúp tôi sắp xếp tài xế.”

      Trong lòng quản gia Lâm kinh hoàng, quả nhiên lại thêm chuyện khoa học! Ai cũng biết Tấn phu nhân n năm cùng lui tới với nhà mẹ đẻ! Nhưng mà nghĩ đến tin tức đăng lớn báo hôm nay, quản gia Lâm im lặng, so với việc phu nhân công ty tiên sinh gây rối, vẫn nên để ngài ấy về nhà mẹ đẻ làm ồn trận, tử đạo hữu bất tử bần đạo*. (*thà để người khác chết chứ để mình chết, thà hại người chứ hại mình)

      Vì vậy quản gia Lâm nhanh chóng thu xếp xe, thấy từ phòng ngủ ra đến bên ngoài trong tay Nhuế Tuyết Tình mang theo va ly hành lý tinh xảo, hoàn toàn phải như “về nhà mẹ đẻ chuyến”, mà định ở lâu dài, quản gia Lâm cũng làm như nhìn thấy, tự mình tiến lên nhận lấy va ly hành lý trong tay Nhuế Tuyết Tình, hỏi: “Phu nhân, ngài tính qua ở vài ngày sao? Muốn mang theo Tiểu Trương qua chăm sóc ngài ?”

      cần.”

      Quản gia Lâm vì vậy gì nữa, đưa Nhuế Tuyết Tình lên xe, dặn dò tài xế chăm sóc phu nhân tốt, sau đó mang theo người giúp việc của biệt thư đưa mắt nhìn xe chở Nhuế Tuyết Tình xa, cho đến khi nhìn thấy bóng xe nữa, lấy Tiểu Trương cầm đầu mấy người trẻ tuổi thở phào nhõm: “Ôi, rốt cuộc có thể thở phào nhõm rồi.”

      Có người phụ họa, có người im lặng, nhưng đều bộ dạng mừng rỡ, trong lòng quản gia Lâm khen ngợi, cũng rất lạnh lùng nhìn bọn họ, mấy người kia lập tức im lặng, cúi đầu . Quản gia Lâm vào phòng khách biệt thự, lập tức cầm điện thoại nhà lên gọi điện thoại đến nhà chính nhà họ Tấn.

      Lưu, tôi là Tiểu Lâm. . . . . . Phu nhân có việc gì, chỉ là mới vừa bảo tài xế Tiểu Vương chở về nhà mẹ đẻ. . . . . . mang quá nhiều đồ, chỉ mang va ly hành lý , có thể ở lại thêm vài ngày. . . . . . Dạ, phu nhân để cho người theo. . . . . . Ừm, được, phiền toái Lưu giúp tôi xin phép với bà chủ tiếng.”

      Tuy nhà mẹ đẻ của Nhuế Tuyết Tình cũng ở thành phố C, cũng ở Lão Thành Khu*, là địa phương rất vắng vẻ, từ biệt thự nhà họ Tấn lái xe , gặp kẹt xe đều phải mất hai ba tiếng, Nhuế Tuyết Tình hỏi tài xế có biết đường hay , bởi vì từ trong trí nhớ của chủ cũ biết được, từng hành động của ấy đều ở trong mắt của người giúp việc nhà họ Tấn, coi như ấy nhiều năm về nhà mẹ đẻ, liên hệ với người nhà mẹ đẻ, người nhà họ Tấn lại biết chuyện nhà mẹ ấy như lòng bàn tay, nếu chính là thất trách rồi.

      (*Lão Thành Khu (chữ Hán giản thể: 老城区): là quận của thành phố Lạc Dương, tỉnh Hà Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Lão Thành nằm ở phía đông của Lạc Dương, có diện tích 57 km2, dân số khoảng 130.000 người. Quận này được chia ra thành các đơn vị hành chính gồm 6 nhai đạo: Tây Bác Ngung, Đông Nam Ngung, Đông Bắc Ngung, Tây Nam Ngung, Tây Quan, Nam Quan. Theo wikipedia.)

      Nhuế Tuyết Tình rất yên tâm, vừa lên xe chỉ dựa vào ghế ngồi nhắm hai mắt lại, đợi ngủ giấc tỉnh lại, xe vẫn chạy, nhìn thời gian đoán chừng còn chưa tới tiếng lái xe, chỉ ngang qua địa phương có chút sầm uất, giống với trong trí nhớ của Nhuế Tuyết Tình.
      diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Tài xế Tiểu Vương rất có ánh mắt của người trẻ tuổi, thấy Nhuế Tuyết Tình dường như nhìn quanh, cũng biết chưa quen thuộc với việc phát triển nhanh này, lập tức cười giải thích cho : “Phu nhân, có thể ngài biết, mấy năm này nơi này mới xây khu khai phá, có nhà chung cư, có khu làm việc, gần trường học, buôn bán còn tương đối sầm uất.”

      Nhuế Tuyết Tình có cũng được mà có cũng chẳng sao gật đầu cái, tầm mắt di chuyển tới tòa cao ốc bách hóa, Nhuế Tuyết Tình lập tức lên tiếng: “Dừng xe lại phía trước.”

      Tiểu Vương có chút chần chờ: “Phu nhân?”

      Sắc mặt của Nhuế Tuyết Tình thay đổi: “Tôi muốn siêu thị mua chút quà tặng.”

      Lúc này Tiểu Vương mới yên lòng lại, mặt lộ ra nụ cười, thuận tiện chậm lại, linh hoạt đánh tay lái: “Được, ngài chờ chút.”

      Sau khi Tiểu Vương đậu xe xong, Nhuế Tuyết Tình ung dung ngổi ở phía sau xe, khi Tiểu Vương mở cửa xe ra vẫn còn thầm trong lòng, phu nhân nhà bọn họ xuất thân bình dân, ở trong giới đánh giá Tấn phu nhân “rất hẹp hòi”, khi nào có dáng vẻ như vậy. Tiểu Vương làm tài xế cho Nhuế Tuyết Tình hai ba năm, rất biết tác phong của Nhuế Tuyết Tình trước sau như , bởi vì xuất thân từ gia đình bình thường, gả vào nhà họ Tấn giàu sang đứng đầu, cho nên thiếu tự tin làm chuyện gì cũng chân tay lóng ngóng, hơn nữa bản thân ngài ấy được Tấn tiên sinh và trưởng bối trong nhà thích, nếu phải sinh được con trai, Tấn phu nhân cái gì cũng sai như ngài ấy sớm thay đổi người rồi, buồn cười nhất chính là Tấn phu nhân có ý thức được nguyên nhân ngài ấy có thể giữ vững được danh hiệu này, xa lạ với cậu chủ , cho là toàn tâm toàn ý để tâm người tiên sinh, là có thể vãn hồi trái tim của tiên sinh.
      Đây là lời ngoài mặt, vì người làm việc cho nhà họ Tấn, cũng biết người trước Tấn phu nhân xinh đẹp, vì vậy vị trí phu nhân ngồi ổn định, làm người khá biết điều, luôn bỏ rơi trọng điểm , chỉ sợ người khác nhìn ra ngài ấy chột dạ, người trước người sau luôn bày ra "phong thái phu nhân", biết ở trong mắt người khác chính là phong cách nhà giàu mới nổi, rất điển hình vẽ hổ thành ra vẽ chó, trước kia khi Tiểu Vương dừng xe lại, Tấn phu nhân luôn kịp chờ đợi đẩy cửa mà bước xuống, giống như chỉ cần chậm giây thân phận danh tiếng của ngài ấy cũng bị người ta đoạt mất, phong thái có, chỉ khó tránh khỏi có chút làm cho người ta nhìn thích.

      Tiểu Vương thầm trong lòng, chính lại quên, ân cần thay Nhuế Tuyết Tình mở cửa xe, đầu tiên xuất ngay trước mắt chính là nửa đùi đẹp như ngọc, dưới chân đôi giày xăng-̣đan tinh xảo, vô cùng quyến rũ, màn Nhuế Tuyết Tình mang theo góc váy vào bên trong tòa nhà bách hóa làm người người nhìn ngây người, Tiểu Vương chợt có loại cảm giác hãnh diện, tự chủ ngẩng đầu ưỡn ngực, bước hơi chậm nửa bước đuổi theo Nhuế Tuyết Tình, thỉnh thoảng còn giương mắt lặng lẽ quan sát gò má như ngọc của , đột nhiên cảm thấy phu nhân hai ba năm thấy này như mới xuất , trong nháy mắt trở nên sáng chói rực rỡ. Tiểu Vương biết toàn bộ biệt thự cũng thảo luận lần Tấn phu nhân cam chịu này, lại làm ồn bao lâu và lớn bao nhiêu, ta thậm chí còn gia nhập vào thảo thuận, chỉ là bây giờ nhìn phu nhân xinh đẹp hào phóng như vậy, ngược lại ta cảm thấy, phong thái của phu nhân nhà ta như vậy là đủ, sao bại bởi Hứa Tĩnh kia, chuyện này khoa học!

      Nhuế Tuyết Tình vẫn lên tiếng, là nhớ lại nhà họ Nhuế có năm miệng ăn, đúng, năm miệng ăn, Nhuế Tuyết Tình là chị cả trong nhà, trong nhà còn có cặp sinh đôi long phượng, là khi ba mẹ lớn tuổi sinh ra, rất được cưng chiều, trong trí nhớ khi Nhuế Tuyết Tình gả vào nhà họ Tấn, long phượng thai mới cấp ba, tại năm, sáu năm trôi qua, đến đại học cũng sai biệt lắm.

      Suy nghĩ phen, Nhuế Tuyết Tình biết mua cái gì, mau đồ cho mẹ con nhà họ Nhuế, mẹ Nhuế là dây chuyền vàng với vòng tay, em Nhuế là chuỗi lắc tay ngôi sao pha lên với dây chuyền bạch kim, cha con Nhuế đơn giản, hỏi ý kiến Tiểu Vương, chọn đồng hồ đeo tay cho em trai Nhuế, mua thêm cho ba Nhuế bình rượu ngon, Nhuế Tuyết Tình còn chỉ huy Tiểu Vương siêu thị mua rất nhiều thuốc bổ điều dưỡng cho người trung niên với hàng loạt thức ăn, các loại hộp quà chất đống ở phía sau cốp xe, rốt cuộc có chút vui mừng về nhà mẹ đẻ.

      Nhà họ Nhuế ở Lão Thành Khu, phòng ở đương nhiên cao cấp, rất điển hình phòng ở xưa, vách tường ô, kết cấu có chút lộ xộn, còn có tiếng người huyên náo, tạo nên đối lập hoàn toàn với nhà cao tầng vừa qua trong nửa tiếng trước, may trong trí nhớ của Nhuế Tuyết Tình có tình hình này, lần đầu tiên thấy vẫn có chút kinh ngạc.

      Chỉ là phần lớn người hành tinh mẹ đều mặt than, hôm nay Nhuế Tuyết Tình vì đóng vai tốt mà hao tổn sức lực, cho nên mặt than mỉm cười, người nhìn trời long đất lở nước chảy ngược mỉm cười, mặt than đến cảnh giới nhất định, cảm xúc của Nhuế Tuyết Tình, người địa cầu nhìn ra, Tiểu Vương giơ bản đồ lên rẽ bảy quẹo tám, thở hồng hộc, rốt cuộc tìm được địa chỉ cụ thể của nhà họ Hứa, nhất thời có cảm giác kích động vui quá mà khóc, mà sau lưng ta Nhuế Tuyết Tình vẫn sảng khoái tinh thần, dường như tâm trạng cũng bị ảnh hưởng bởi điều kiện khó khăn này, đây mới là phong thái phu nhân, coi như long trời lở đất mặt cũng đổi sắc, cười tự nhiên! Ở trong lòng Tiểu Vương cho Nhuế Tuyết Tình ba mươi hai điểm, cam tâm tình nguyện vì làm chân chạy vì mệt mỏi mồ hôi rơi như mưa.

      Nhà họ Nhuế ở tầng thứ sáu, Tiểu Vương rất gian nan leo lên tầng, nhìn thấy phu nhân sóng trong nhung lụa nhà mình vẫn sảng khoái tinh thần, lặng lẽ vì mình cảm thấy xấu hổ, quả nhiên ta quá yếu! Tiểu Vương vội vàng điều chỉnh tâm trạng, mang theo nụ cười vô cùng chân thành mặt, gõ cửa, rất nhanh cửa phòng được mở ra, dì chừng năm mươi tuổi mở cửa: "Ai vậy?"

      "Nhuế phu nhân, ngài khỏe chứ, cháu là Tiểu Vương tài xế của phu nhân. . . . . ." Tiểu Vương còn chưa tự giới thiệu mình xong, ánh mắt mẹ Nhuế vượt qua ta, thấy được Nhuế Tuyết Tình phía sau.

      "Tiểu Tình. . . . . ." Trong đáy mắt mẹ Nhuế nhanh chóng tụ đầy nước mắt, còn chưa rớt xuống, nhưng thấy Nhuế Tuyết Tình hoảng sợ, ở hành tinh mẹ của , rơi nước mắt chính là chuyện lớn, con người khi còn sống chỉ cho phép rơi nước mắt hai lần, lần là ra đời, lần là qua đời, cho nên năng lực rơi lệ của mẹ Nhuế, làm Nhuế Tuyết Tình có chút tiếp nhận được.

      "Mẹ đứa , là ai tới vậy. . . . . ." giọng nam hơi vang dội truyền ra, sau đó trong mát Nhuế Tuyết Tình là gương mặt mang theo gian nan vất vả, ba Nhuế ngừng lại, lập tức sưng mặt lên. "Trở về làm cái gì! phải có cái nhà này sao!"

      Nhuế Tuyết Tình đến từ hành tinh Sedna, giác quan nhạy bén hơn người địa cầu nhiều, đương nhiên bỏ qua chút vui mừng thoáng qua trong mắt ba Nhuế, ra ông ấy kích động khác bao nhiêu sao với mẹ Nhuế, dù sao cũng là con nhiều năm gặp mặt, mặc dù khi đó làm bọn họ thương tâm, sao giữa ba mẹ và con cái có thể oán hận lẫu nhau được, đúng ?

      Vẻ mặt của Nhuế Tuyết Tình giống vẻ mặt phong phú của mẹ Nhuế, chỉ có thể khom người sâu: "Ba mẹ, con bất hiếu trở lại."

      Cùng lúc đó, bên trong biệt thự xa hoa, quản gia Lâm vẫn luôn bình tĩnh mang theo khiếp sợ: "Bồn rửa trong phòng tắm phu nhân, là ai phá?!"
      Last edited: 22/4/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3:

      Bên trong nhà họ Nhuế, cũng cũ nát giống bên ngoài, chỉ là mẹ Nhuế khéo tay, phòng ốc được dọn dẹp sạch , thoạt nhìn còn có mấy phần ấm áp, hoàn toàn khác biệt với biệt thự có hơi thở con người của nhà họ Tấn.

      Lần đầu tiên Nhuế Tuyết Tình trực quan tiếp xúc được thành viên gia đình -- ở hành tinh mẹ của , là có ba mẹ hoặc người phụ nữ như vậy tồn tại, ngay cả bầu bạn cũng rất tùy tiện, ngán muốn tách ra mỗi người nơi là được, hai bên còn ràng buộc gì. Đối với "người nhà" bỗng nhiên xuất này, Nhuế Tuyết Tình thấy có mấy phần mới mẻ, cũng kiên nhẫn khóc trận với mẹ Nhuế, đương nhiên là mẹ Nhuế khóc ở bên cạnh tiếng.



      Tiểu Vương bị Nhuế Tuyết Tình đuổi , chỉ là chưa lái xe , Nhuế Tuyết Tình nghĩ tới chỗ này hẻo lánh thế này, có xe có thể dễ dàng hơn rất nhiều, vì vậy lấy hai tờ trăm đồng từ trong ví ra, để Tiểu Vương tự đón xe trở về.

      Mẹ dần dần ổn định lại cảm xúc, chỉ là trong miệng vẫn mấy câu oán trách, "đứa con bất hiếu này" "tại sao trễ như thế mới về nhà"..., Nhuế Tuyết Tình nghe cho có, may mắn là tới, nếu để người chủ cũ muốn uống thuốc ngủ kia tới, mẹ Nhuế còn phải khóc đến chừng nào đây.

      Ba Nhuế châm điếu thuốc, hít hai hơi, mới : "Đừng khóc! Mày đột nhiên về nhà làm gì?" Câu đầu là với mẹ Nhuế, câu sau là hỏi Nhuế Tuyết Tình.

      Năm đó Nhuế Tuyết Tình trở mặt với người nhà, chủ yếu là bởi vì gả vào nhà giàu, chỉ sợ gia đình này làm bẽ mặt với gia đình chồng, làm người ta xem thường, vì vậy kêu khóc muốn đoạn tuyệt quan hệ, cuối cùng độc ác liên tiếp nhiều năm liên lạc với nhà mẹ đẻ, mà nhà mẹ đẻ sớm bị ta làm ầm ĩ đến thương tâm, ta trở về nhà, nhà mẹ đẻ cũng rất có cốt khí nhà họ Tấn nhìn ta.

      Đáng thương mấy năm đầu mẹ Nhuế nhớ cháu ngoại đến mức mỗi khi trời tối đều khóc trận.

      Suy cho cùng ba Nhuế cũng là người làm chủ nhà, gặp phải chuyện vẫn vững vàng, Nhuế Tuyết Tình đột nhiên trở lại, ông nhịn được suy nghĩ có phải nó ở nhà họ Tấn sống tốt hay , hay gay go, có phải chính nhà mẹ đẻ ông cản trở, người nhà họ Tấn vẫn muốn nó.... ......

      Mặc kệ mình như thế nào, ở trước mặt ba mẹ già lớn tuổi, Nhuế Tuyết Tình tự học người địa cầu này truyền thống "tốt khoe xấu che", mở miệng : " có gì, chỉ là ở nhà nhàm chán, muốn trở lại nhìn hai người thôi."

      Nhuế Tuyết Tình vừa mới xong, ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, rất nhanh cửa bị đẩy ra, còn chưa nhìn thấy người tới, nghe thấy giọng trong trẻo: "Ba mẹ, lúc nãy đường về con nhìn thấy đầu ngõ chúng ta chúng đậu chiếc xe sang trọng, chậc chậc, nhiều người đứng ở đó xem. . . . . ." Lời còn chưa hết, thấy ba mẹ ngồi chung chỗ với Nhuế Tuyết Tình, trẻ tuổi hoạt bát nhất thời im lặng, người phụ nữ xa lạ trước mặt, nhìn cái cũng biết là ai - tuy rằng rất muốn quên. Chị cả của , lại chưa từng làm nhiệm vụ của người chị, thân là con đầu, làm ba mẹ tức giận đến thiếu chút nữa vào bệnh viện, mỗi lần thấy mẹ nhìn tấm hình của người phụ nữ này lau nước mắt, đều suy nghĩ tại sao mình lại có người chị như vậy, nếu như có chị ta, nhà bọn họ hạnh phúc hơn.

      Nhuế Tuyết Tình thấy cảm xúc phức tạp trong đáy mắt , cũng hề để ý, ngược lại ngoắc ngoắc tay với ấy: "Tuyết Dương, nghe ba mẹ bây giờ em thực tập, cho chị chút tình hình công ty em nhé?"

      Nhuế Tuyết Dương thu hồi tầm mắt, phối hợp hừ lạnh : "Có thể có tình hình thế nào, phải liều sống liều chết mà kiếm miếng cơm sao? Chị cho rằng ai cũng y như chị sống cuộc sống an nhàn hay sao?"

      Ba Nhuế lên tiếng, mẹ Nhuế lại trợn mắt: "Tiểu Dương, sao chuyện với chị con như vậy!"

      "Chẳng lẽ con sai sao?!"

      Mẹ Nhuế bị Nhuế Tuyết Dương chọc cho càng thêm tức giận, đứng dậy, tay bị con lớn kéo qua, Nhuế Tuyết Tình vỗ vỗ mu bàn tay bà: " có chuyện gì, mẹ, mẹ đừng tức giận." Trấn an mẹ Nhuế, Nhuế Tuyết Tình lại ngoắc ngoắc tay với Nhuế Tuyết Dương. "Hôm nay trở về gấp, tỉ mỉ chọn quà tặng, chỉ thấy mua cho em hai món em nhất định thích, hôm nào chị dẫn em mua, để cho em tự mình chọn." xong, lấy hộp quà đẹp nhất đống quà chồng chất ghế sofa, hai túi phía nhất cho mẹ Nhuế, hai túi khác đặt ở khay trà, ý tứ rất ràng.

      Nhuế Tuyết Tình tự mình mở đồ trang sức mua cho mẹ Nhuế ra, vòng tay trong suốt màu xanh biếc vừa lộ ra ngoài lập tức hấp dẫn ánh mắt mẹ Nhuế, chỉ là mẹ Nhuế còn có chút mất tự nhiên: "Trở về trở về, mua quà tặng quý trọng như vậy làm gì. . . . . ."

      Nhuế Tuyết Tình đáp lại lời bà..., cúi đầu phối hợp đeo vòng tay vào tay bà, quan sát trong chốc lát, mới lộ ra nụ cười thỏa mãn: "Chính con ở trong cửa hàng vừa thấy biết cái này hợp với mẹ rồi."


      Lần đầu tiên Mẹ Nhuế nhận được quà tặng của con , trước đó mặc kệ quý trọng hay , phần tâm ý này vẫn đủ rồi, hơn nữa đưa đồ trang sức như vậy làm phụ nữ có sức chống cự lại, nhìn nhiều lần, mẹ Nhuế cảm thấy thích buông tay, cuối cùng vẫn lưu luyến muốn tháo vòng tay ra: " được, quá lãng phí tiền, Tiểu Tình, mẹ biết con hiếu thuận, chỉ là con có công việc, ăn mặc đều là của nhà họ tấn, dùng tiền nhà họ Tấn mua vật quý trọng như vậy cho chúng ta, bị người ta ."

      Nhuế Tuyết Tình trực tiếp đè tay của bà xuống, cười khanh khách lắc đầu: "Mẹ, mẹ yên tâm, con hiếu kính ba mẹ của mình, ai cũng gì được."

      "Đúng vậy, hiếu kính ba mẹ của mình, ai có thể gì?" Rốt cuộc Nhuế Tuyết Dương cũng nhịn được lòng hiếu kỳ, lên trước mở quà Nhuế Tuyết Tình tặng cho ra, ánh mắt trong nháy mắt bị hấp dẫn, cầm lắc tay pha lê sợ hãi kêu lên tiếng: "Đẹp quá, cái vòng tay này con sớm muốn mua, chỉ là quá mắc, tương đương với tiền lương nửa năm thực tập sinh của con, mua nổi cũng bỏ được!"

      Ba Nhuế nhíu lông mày: "Đắt như thế?"

      Ánh mắt của quả nhiên rất tốt, người ngoài hành tinh yên lặng khen chính mình, tiền tiêu mất đau lòng chút nào.

      "Ba, mọi người đừng lo lắng, tiền sinh hoạt phí mỗi tháng con cũng xài hết, ngày lễ ngày tết còn có bao nhiêu tiền lì xì -- đây là tiền của con." Nhuế Tuyết Tình xong, hình như nhớ ra cái gì đó, lấy ra năm vạn đồng tiền mặt từ trong ví từ, lời nào kín đáo đưa cho mẹ Nhuế. "Con biết hai người nhận, nhưng đây chí ít là phần tâm ý của con , tuổi ba cũng lớn rồi, nên nghỉ việc thôi, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe."

      Mẹ Nhuế và Nhuế Tuyết Tình người đưa tới người đẩy ra, cuối cùng vẫn là Nhuế Tuyết Tình xụ mặt xuống, mẹ Nhuế mới do dự vui vẻ nhận lấy, lấy cớ phòng bếp làm cơm tối, lôi kéo ba Nhuế vừa thông suốt vừa cảm thán.

      "Ba đứa à, ông có phát Tiểu Tình giống trước kia hay ?"

      Ba Nhuế im lặng trong chốc lát, mới : "Có thể có chuyện gì giống nhau, phải là miếng thịt rớt từ người bà xuống sao."

      "Tôi chỉ cảm thấy. . . . . ." Mẹ Nhuế suy nghĩ trong chốc lát, nghĩ đến số từ hình dùng tốt hơn. "Giống như lập tức rất có phong thái, khi nó giận tái mặt trong lúc nhét tiền vào trong tay tôi, làm tôi giật cả mình, thậm chí dám từ chối nữa. . . . ."

      ra mẹ Nhuế rất muốn bày ra vẻ mặt đầy nước mắt, con trắng nõn mềm mại của tôi, khi nào trở nên mạnh mẽ như vậy! Quả nhiên nhà giàu phải là nơi mà người bình thường có thể vào!

      Đối với lần này ba Nhuế tỏ vẻ hiểu: " nó nên thay đổi chút, nếu giống tính tình biết điều lúc trước, mình nó làm sao có thể sống ở nhà họ Tấn được."

      "Sao tiếp tục chờ được nữa." Mẹ Nhuế rất bao che: "Tiểu Tình sinh cho nhà họ Tấn mấy đời chỉ có con cháu trai bảo bối, bọn họ có thể đối xử tốt với Tiểu Tình sao!" đến chỗ này, bà lại nhịn được mà lau nước mắt. "Đáng thương cháu ngoại bảo bối của tôi, lớn như vậy rồi mà vẫn chưa từng nhìn thấy ông ngoại, bà ngoại, cậu, dì. . . . . ."

      "Bà tiếng chút!" Ba Nhuế kéo người mẹ Nhuế, quay đầu lại liếc nhìn phòng khách. "Tôi nhìn lần này Tiểu Tình trở về mình, còn mang theo hành lý, chỉ sợ là làm ầm ĩ với nhà họ Tấn rồi, ngay cả cháu ngoại cũng mang về, bà đừng nóng vội ở trước mặt nó nhắc đến cháu ngoại, gợi ra chuyện đau lòng của nó."

      Mẹ Nhuế bất đắc dĩ gật đầu: "Tôi cố gắng."

      Nhuế Tuyết Dương học chuyên ngành ba năm, cho nên tại đan thực tập, mà con trai duy nhất của nhà họ Nhuế là học khoa chính quy trường nổi tiếng, tại mới học năm thứ ba đại học, bởi vì xa nhà nên chọn ở lại trường, chỉ là gần như mỗi cuối tuần đều về nhà, nhưng hôm nay mới thứ năm, con trai về nhà nhanh như vậy, cho nên mẹ Nhuế làm xong cơm trực tiếp kêu Nhuế Tuyết Tình lên bàn ăn cơm.

      Lúc đó, Nhuế Tuyết Tình ở phòng khách mắt to trừng mắt với ba Nhuế, vừa nghe thấy mẹ Nhuế gọi, lập tức đứng lên, cười với ba Nhuế: "Ba, ăn cơm thôi."

      Ba Nhuế bị dáng vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười của dọa giật mình, lặng lẽ suy nghĩ, quả nhiên mẹ mấy đứa sai, con lớn nào chỉ thay đổi, bay giờ ngay cả cười cũng làm được, cười đến cứng ngắc như vậy, rốt cuộc trải qua ở nhà họ Tấn thế nào!

      Nhuế Tuyết Dương ở trong phòng chơi máy vi tính, hiệu quả cách cũng tốt, nghe được lời mẹ Nhuế , lập tức mở cửa ra, vào phòng ăn với Nhuế Tuyết Tình: "Chị, tin tức minh tinh Hứa Tĩnh với rể, phải chứ?"


      Vừa bưng canh lên bàn mẹ Nhuế thiếu chút nữa làm rơi cả tô canh lên mặt bàn, ngẩng đầu lo lắng nhìn con : "Tin mới gì? rể con với minh tinh nào làm cái gì?"

      Ba Nhuế cũng giống vậy nhìn Nhuế Tuyết Dương, ngay cả ly rượu đầy sắp tràn ra cũng biết, Nhuế Tuyết Tình nhìn được, lấy chai rượu trong tay ông ra.

      Thấy ba mẹ lo lắng thành ra như vậy, Nhuế Tuyết Dương cũng cảm thấy ổn, vì vậy chuyển ánh mắt nhìn Nhuế Tuyết Tình, trong miệng : "Con cũng lắm, hai người hỏi chị ấy."di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

      cần ba Nhuế mẹ Nhuế mở miệng, Nhuế Tuyết Tình vô cùng bình tĩnh, xem như việc liên quan gì đến mình mà : "Con cũng ràng lắm." Ngay cả chủ cũ cũng biết chuyện này làm, vừa mới đến, làm sao biết được.
      Last edited: 22/4/16
      Trâu thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4:

      Ban đầu, ba Nhuế mẹ Nhuế tính đâu ra đấy, cũng chỉ rằng con ở nhà chồng bị chọc tức giận, hoặc là cãi nhau với con rể mới giận dỗi chạy về nhà mẹ đẻ, nhưng bây giờ nghe đối thoại của con lớn và con , dường như có tình khác, trái tim mẹ Nhuế nhảy lên, hỏi: "Chẳng lẽ.... ..... Con rể ngoại tình?"

      Nhuế Tuyết Tình vốn định lắc đầu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ba Nhuế mẹ Nhuế để ý, suy nghĩ chút, : "Chờ con biết mọi chuyện ràng, cho mọi người biết."

      "Con biết?" Ba Nhuế trầm giọng hỏi, làm ba, ông muốn "bây giờ mạng có tin tức rồi, cơ bản là chạy thoát", nhưng mà ông , tính khí Nhuế Tuyết Dương nóng nảy lại thể : "Chị, tại khắp thế giới cũng biết scandal của hai người kia rồi, sao chị cái gì vẫn biết vậy?!"

      , Nhuế Tuyết Dương tin, lấy hiểu biết của với chị cả, vì tên gọi Tấn phu nhân kia, cho dù có biết chuyện chị ấy cũng chỉ có thể giả bộ như biết gì, dù sao ngộ nhỡ động tĩnh quá lớn, Tấn Duệ Dương muốn ly hôn với chị ấy sao? Chị cả hư vinh từ , tại sống cuộc sống đại thiếu phu nhân nhung lụa mấy năm nay rồi, sao chị ấy có thể chịu được!

      Cho nên hơn phân nửa là chị cả của giả bộ ngu, bởi vì xấu hổ thừa nhận mình tham hư vinh trước mặt ba mẹ mà thôi -- Nhuế Tuyết Dương chỉ tiếc rèn sắt thành thép, ra coi như ly hôn với Tấn Duệ Dương như thế nào, tốt xấu gì chị ấy cũng sinh cho nhà họ Tấn con trai bảo bối, nên thứ gì đó cũng thiếu, chị còn trẻ, vẫn xinh đẹp và quyến rũ, hoàn toàn có thể phát triển mùa xuân thứ hai, hơn nữa bây giờ điều kiện gia đình cũng tốt hơn trước kia, bắt đầu thực tập, trai sinh đôi với cũng bắt đầu thực tập, sinh viên tài cao tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, nhiều nhất là chờ vài năm sau là có thể làm cho cuộc sống của người nhà tốt hơn, ngắn lại, bây giờ bọn họ phải là con ghẻ của chị nữa, chị còn vì cuộc sống xa xỉ mà tạm nhân nhượng người nhà họ Tấn, vì lợi ích chung cũng quá chí khí rồi. Nhuế Tuyết Dương có lòng muốn với Nhuế Tuyết Tình mấy câu, chỉ là lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, bởi vì nhớ tới tính cách của chị trước kia, nếu lời này, chị tuyệt đối trở mặt chạy lấy người. Thôi, như người uống nước lạnh ấm tự biết, chỉ cần chị tiếp tục để ba mẹ đau lòng, mặc kệ chị ấy ầm ĩ thôi. Nghĩ như vậy, Nhuế Tuyết Dương bình tĩnh, cũng đợi Nhuế Tuyết Tình trả lời, tự nhiên ngồi xuống vị trí của mình.

      Người ngoài hành tinh rất thích lặp lại ý biểu đạt, trước đó đưa ra đáp án chính xác, vì vậy cũng lên tiếng, thong thả ung dung lại mất tốc độ ăn cơm. Hành tinh Sedna đưa người ra, năng lực thích ứng cũng siêu cường, những hành động khác của Nhuế Tuyết Tình giống người trái đất, chỉ là lượng cơm ăn hoàn toàn làm cho người trái đất nhìn đến líu lưỡi, bình tĩnh xem xét, tay nghề của mẹ Nhuế kém hơn đầu bếp trong biệt thự nhà họ Tấn mời tới, nhưng bà làm thức ăn rất có hương vị gia đình, hơn nữa nhiều người cùng ăn cơm như vậy mà phải chính mình ăn cơm mọi người đứng nhìn, làm tâm trạng của người ngoài hành tinh vui vẻ hơn, tâm trạng vui vẻ này làm người ngoài hành tinh bắt đầu phát huy trình độ siêu cấp rồi.

      Mắt thấy Nhuế Tuyết Tình xới chén cơm thứ tư, mẹ Nhuế nhịn được lặng lẽ lau nước mắt, rốt cuộc con bà ở nhà chồng trải qua cuộc sống thế nào, nay cả cơm cũng được ăn no? Dáng vẻ này, ràng là bộ dạng đói bụng tám trăm năm mà!

      bàn cơm yên tĩnh, ai cũng dám ngăn Nhuế Tuyết Tình ăn cơm, chỉ là Nhuế Tuyết Tình chú ý tới những người khác dừng động tác, sau đó tự nhiên : "Đừng khách khí, mọi người ăn !"

      Dáng vẻ vô cùng thành thạo tự nhiên của Nhuế Tuyết Tình, làm Nhuế Tuyết Dương nghe thấy quả muốn lật bàn, mẹ nó đây rốt cuộc là nhà của ai! Con gả ra ngoài như bát nước hắt chẳng lẽ chút thường thức đấy cũng có sao - cho cùng, Nhuế Tuyết Dương còn canh cánh trong lòng hành vi nhà mẹ đẻ vô dụng, liên lạc với bọn họ nhiều năm của người chị hay thay đổi thất thường này, có lẽ giữa ba mẹ và con cái có hận thù, con cái thế nào ba mẹ điều tha thứ vô điều kiện, nhưng đối với chị em, em mà , tìm đuờng chết phải chết, câu này vẫn là chân lý. Chỉ là Nhuế Tuyết Dương nhịn được, trong lòng chị cả khổ quá, người gặp khó khắn phá hủy!

      Tính tình Nhuế Tuyết Dương nóng nảy thấy chị cả mình vẫn liên tiếp nhượng bộ, mà biết, tương lai của nhượng bộ nhiều hơn!

      Ăn bữa tối xong, ngay cả ba Nhuế im lặng ít , cũng nhịn được vỗ vỗ vai Nhuế Tuyết Tình: "Tiểu Tình. . . . . . Haizz, khổ cực cho con rồi, muốn ở lại nhà bao lâu cứ ở lại."

      Ăn uống no say Nhuế Tuyết Tình nghiêng người dựa vào ghế sofa, dáng vẻ lười biếng mà thoải mái, bởi vì tâm trạng tốt, nở nụ cười ấm áp với ba Nhuế, yên tâm khách khí. Ba Nhuế nhìn nụ cười tươi tắn kéo đến khóe mắt này, nghĩ, rốt cuộc nhà họ Tấn giày vò con ông thành cái dạng gì rồi, chỉ bữa tối đơn giản như vậy cũng làm cho nó cười hạnh phục như vậy!

      Nụ cười tươi tắn này của Nhuế Tuyết Tình, ba Nhuế nhìn vào trong mắt là nụ cười phát ra từ hạnh phúc, cho nên rạng rỡ hơn bình thường chút, mà Nhuế Tuyết Dương bên cạnh có đọc sách cũng so được, có nhiều tế bào văn nghệ, nhưng cũng biết hàm nghĩa bốn chứ "phong hoa tuyệt đại", nhìn công sức nhiều năm giả vờ của chị cả như vậy, chắc tu luyện thành tinh rồi!

      Nhuế Tuyết Dương ngừng vì nụ cười này của Nhuế Tuyết Tình mà khen ngợi, sau khi khen ngợi lại bắt đầu nhức đầu, tập luyện cái này có ích lợi gì, rể thân kinh bách chiến, ánh mắt cực cao, bên cạnh chưa bao giờ thiếu người đẹp, khi chị hai tám trẻ đẹp cũng thể thành công, tại từ từ già còn nửa phần thắng sao? muốn tiếp tục ngồi vị trí Tấn phu nhân, người để chị để tâm phải là cháu , nghe nhà họ Tấn mấy đời chỉ có con, đứa cháu kia của rất quý báu, nếu lấy điều kiện của nhà bọn họ, chị có thể gả vào nhà họ Tấn sao? Chỉ cần khống chế được đứa cháu quý báu của nhà họ Tấn, mới ai có thể dao động được vị trí Tấn phu nhân của chị , giống như hành động bỏ về nhà mẹ đẻ của chị , nếu cháu cũng cùng về, còn sợ người nhà họ Tấn ngóng trông chạy tới cầu xin phu nhân thiếu gia trở về sao?

      "Chị. . . . . ." Tình cảm ba Nhuế mẹ Nhuế cực tốt, bình thường sau bữa cơm tối hai người đều cùng nhau tản bộ, cơ sở vật chất ở Lão Thành Khu cũng coi như hoàn thiện, cách chung cư xa có quảng trường , mỗi khi trời tối mẹ Nhuế đều quảng trường cùng tập khiêu vũ với chị em già của mình, ba Nhuế ở bên cạnh nhìn, hôm nay mẹ Nhuế định nghỉ ngày ở cùng với con lớn, kết quả vẫn bị Nhuế Tuyết Dương hết lời đẩy ra cửa, bọn họ vừa ra khỏi cửa, Nhuế Tuyết Dương lập tức ngồi vào bên cạnh Nhuế Tuyết Tình, khi cân nhắc xem phải mở miệng thế nào, Nhuế Tuyết Tình mở miệng: "Em muốn chuyện nhà họ Tấn với chị?"

      Nhuế Tuyết Dương gật đầu, Nhuế Tuyết Tình còn : "Muốn hỏi gì, trực tiếp mở miệng là được."

      Nhuế Tuyết Dương do dự nữa: "Chuyện Hứa Tĩnh và rể, thực ra là chị biết phải ?"

      Nhuế Tuyết Tình cau mày, Nhuế Tuyết Dương cho rằng mất hứng khi mình lại chuyện này, vì vậy giải thích: " rể...."

      Nhuế Tuyết Tình lại nhìn em : "Từ rể này, sau này cần gọi nữa."

      Nhuế Tuyết Dương kinh ngạc: "Có ý gì?"

      "Nếu như mà chị muốn ly hôn, em ba mẹ đồng ý ?" Tuy người hành tinh Sedna đến gia đình, Nhuế Tuyết Tình cũng tiếp nhận ba mẹ đột nhiên xuất này rất tự nhiên, đối với tinh cầu này biết, nếu đối với người địa cầu mà gia đình rất quan trọng, như vậy ly hôn hẳn phải là việc rồi, mặc dù quyết định của vì thái độ của người nào mà thay đổi, nhưng được ba mẹ Nhuế ủng hộ, dù sao cũng bớt phiền hơn phản đối rất nhiều.

      Nhuế Tuyết Tình rất ghét phiền toái.

      "Chị phải ly hôn?" Nhuế Tuyết Dương có chút phản ứng biết làm sao.

      " tốt sao?"

      Quả thực là việc vui mừng ở khắp nơi! Bị ánh mắt sắc bén của Nhuế Tuyết Tình trừng, Nhuế Tuyết Dương thiếu chút nữa lời trong lòng ra, may là tố chất tâm lý của còn được, kịp thời thắng xe lại -- phải là thể ra loại lời kia, nhưng mà lấy tính tình kiêu ngạo của chị , xác định suy nghĩ này của chị là nghiêm túc hay giận dối trước cái , ngay bây giờ trưng ra vẻ mặt thích hóng chuyện, nhất định gặp may.

      Đối với quyết định của Nhuế Tuyết Tình, Nhuế Tuyết Dương tỏ thái độ hoài nghi, chị cả kiêu ngạo nhà vì Tấn tiên sinh chịu đựng những chuyện mà người thường thể chịu đựng, Hứa Tĩnh phải là người phụ nữ thứ nhất truyền ra scandal với Tấn tiên sinh, hơn nữa nghe ta quen biết Tấn tiên sinh lâu, chỉ số thông minh hay chỉ số tình cảm của chị đều cao, có khả năng nhân dân cả nước đều biết đến chuyện mới phát ra, cho nên thể nhẫn nhịn mà , sớm bùng nổ rồi, đều có hai, chị nhịn lần như vậy đương nhiên có thể nhịn vô số lần, có đạo lý bây giờ nhịn nữa.

      " phải là tốt, chỉ là chị.... ........." Nhuế Tuyết Dương ngập ngừng lâu, cố gắng dùng giọng ôn hòa hỏi: "Đây là chuyện lớn, chị suy xét kỹ rồi?"

      "Vô cùng kỹ."

      "Chuyện đó………….. Cho dù nhà họ Tấn có bồi thường tài sản nhất định, bảo đảm chị sống cuộc sống lo lắng, nhưng mà càng nhiều hơn cũng có, muốn duy trì xa xỉ và địa vị lúc trước, sợ rằng……….”

      Nhuế Tuyết Tình cắt đứt lời Nhuế Tuyết Dương : "Chẳng lẽ chị chỉ có thể phụ thuộc vào nhà họ Tấn mới có thể sống được sao?"

      Thấy thế nào cũng đều như giận lẫy, có nhà họ Tấn tương lai của chị cả nhà quả đáng lo ngại.... ... Nhuế Tuyết Dương thông minh lời này ra khỏi miệng, tuy rằng người ngoài hành tinh thu bớt tính tình, nhưng dám chất vấn thực lực của ấy, chừng để chứng minh thực lực, người ngoài hành tinh cẩn thận dùng sức quá mạnh hủy Địa Cầu cũng có khả năng -_-|||.

      Nhuế Tuyết Dương vẫn tin Nhuế Tuyết Tình quyết tâm, suy nghĩ chút rồi dùng Tấn An Nhiên đến thử dò xét Nhuế Tuyết Tình: "Nhưng chị ơi, hai người ly hôn, vậy An Nhiên làm sao đây? Nhất định nhà họ Tấn để cho cháu nó ở với chị."

      Bây giờ tên tiểu tử kia tôi cũng quản. Mí mắt của Nhuế Tuyết Tình cũng nâng, nhàng : "Nhà họ Tấn muốn cho bọn họ."

      Đó là con trai của chị, phải đồ vật liên quan tiện tay là có thể ném !! Nhuế Tuyết Dương biết nên tức giận hay nên tội nghiệp chị cả nữa, nhưng mà ngay cả con trai cũng cần, biết lần này chị cả , mà phải kiểu già mồm cãi láo đơn giản như trước kia.

      Lần đầu tiên Nhuế Tuyết Dương cảm thấy chị còn chưa hoàn toàn buông tha cho chữa bệnh.
      Last edited: 22/4/16
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :