1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ thần hắc đạo - Tử Vũ Y Y (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      NỮ THẦN HẮC ĐẠO

      Tác giả: Tử Vũ Y Y

      Độ dài: 110 chương

      Editor: Tiểu Ốc

      Converter: ngocquynh520




      Giới thiệu:

      nắm lấy chiếc cằm thon của , khẽ cúi đầu, híp đôi mắt tràn đầy ý lạnh lại, toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm, “Con mèo , tôi cho em ba năm, ba năm sau tôi chờ em, đừng làm tôi thất vọng."

      nhếch khóe môi, khuôn mặt xinh đẹp toát lên tự tin, nụ cười cuồng ngạo kiềm chế được, gạt tay ra, "Vận mệnh của tôi, cho tới bây giờ đều nắm giữ trong tay mình."

      nhìn bóng lưng rời , khóe miệng lộ ra nụ cười ngông cuồng, "Em là của tôi."

      Mộc Nhiễm, người thừa kế tương lai của Mộc thị, cơ trí, tự tin, xinh đẹp, hào phóng. Có tính cách hai cực hoàn toàn trái ngược nhau.

      Vị hôn phu Lôi Kích Phàm ôn tồn nho nhã nâng niu trong lòng bàn tay, cực kỳ che chở, hưởng thụ thương, tình cảm chân thành nồng ấm.

      ngờ vào ngày sinh nhật vị hôn phu, người em song sinh Mộc Linh mà luôn nghĩ rằng đáng đơn thuần, lại tỉ mỉ bày ra mưu...

      Tỉnh lại lần nữa, trùng sinh vào gia đình đơn thân bần hàn, có người mẹ nghiện cờ bạc và người trai lưu manh là học sinh cấp 3.

      Ở trường học có biệt danh là ‘em heo’, ngu dốt, xấu xí, thầy giáo nghĩ mọi biện pháp để đá ra khỏi trường học, các bạn học lấy làm đối tượng để khi dễ, cười nhạo, lừa gạt trong lúc rãnh rỗi.

      Nhưng mà mặc kệ thân phận thay đổi như thế nào, bụi bặm vĩnh viễn thể che giấu ánh hào quang của kim cương. Khi bản thân tự tin, lạnh lùng, cuồng ngạo, khi khí chất tao nhã lan tỏa ra trở thành ngôi sao tỏa sáng nhất trường học.

      Được thầy giáo khen ngợi, các bạn học sùng bái, học trưởng hot boy ưu ái...
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Mở đầu 1: Ánh mắt đố kỵ

      Editor: Tiểu Ốc

      chiếc xe thể thao Ferrari màu đen vô cùng có phong cách, chạy băng băng đường từ đằng xe, giống như con gió lốc màu đen nhanh chóng lái vào biệt thự nhà họ Mộc.

      Sau chuyến dài, xe vững vàng dừng trong đình viện xa hoa trồng trọt đủ loại hoa cỏ cùng với bãi cỏ xanh tốt rậm rạp.

      trận gió khẽ thổi qua, chóp mũi truyền đến hương thơm ngào ngạt của hoa hồng.

      "Cạch!" bên cửa xe được mở ra, người đàn ông tuấn mỹ có thể dễ dàng khiến cho mọi phụ nữ thần hồn điên đảo bước xuống xe, khóe miệng mỉm cười trông như rất tao nhã, nhưng lại gợi đến cho người ta cảm giác tà ác, giống như ám chỉ điều gì đó nguy hiểm.

      Áo sơ mi trắng và quần dài đơn giản càng làm nổi bật vẻ ngoài xuất chúng cùng với dáng người cao to hơn, khiến càng thêm tự nhiên mê người.

      tới bên kia xe, mở cửa xe, bên trong con ngươi đào hoa mang theo tình sâu đậm, đưa bàn tay thon dài như của nghệ thuật gia về phía người trong xe.

      bàn tay mảnh khảnh trắng nõn tỳ vết đặt vào lòng bàn tay , biết vì sao màu đồng và màu trắng ấy khi kết hợp với nhau lại vô cùng hài hòa và tương trợ lẫn nhau, giống như bọn họ sinh ra nên ở chung chỗ.

      Tiếp đến là đôi chân thon dài đẹp đẽ bước ra ngoài, giày cao gót tinh xảo giẫm lên mặt đất. bước xuống, khuôn mặt hơi đỏ ửng, tròng mắt như nước, đôi môi đào đỏ mọng ướt át, mái tóc đen dài được thắt lỏng ở đằng sau, cả người toát lên vẻ lịch nhã nhặn hào phóng, toàn thân tản ra khí chất cao quý tao nhã.

      Trong con ngươi Lôi Kích Phàm là tình nồng nàn thể che giấu, cúi đầu, thâm tình hôn lên môi , cánh tay thân mật vòng chắc eo thon của , "Nhiễm Nhi, chúng ta vào nhà !"

      Mộc Nhiễm mặc ôm, khẽ mỉm cười, dịu dàng : "Kích Phàm, tối nay ở lại, khi nào cơm nước xong rồi hãy !"

      “Lời mời của người đẹp, sao có thể từ chối được!" Khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười lưu manh cực kỳ mê người.

      Mộc Nhiễm xoay người, giơ hai tay khẽ véo khuôn mặt tuấn dật cái, đôi mắt ngập nước tràn đầy ý cười, " nha, được tiện nghi còn ra vẻ."

      "Ha ha... Vậy còn phải xem là ai ? Vị hôn thê thân ái của ơi, ngoan như vậy, có phải là em nên thưởng chút gì đó cho ?" nháy đôi mắt mị hoặc, mang theo nụ cười xấu xa từ từ lại gần môi của .

      Mặt Mộc Nhiễm hơi đỏ lên, vội vàng buông gò má của ra, bước nhanh về phía trước, "Em mới cần, đại sắc lang!"

      Tốc độ Lôi Kích Phàm còn nhanh hơn, tay liền kéo vào trong ngực mình, vẻ mặt tà tứ : "Vị hôn thê đáng , em nhất định trở thành bé quàng khăn đỏ của ." xong lập tức cúi xuống, chiếm đoạt cánh môi xinh đẹp như cánh hoa của ...

      Sau lớp rèm
      [​IMG]
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Mở đầu 2: Mất trái tim

      Editor: Tiểu Ốc

      Mộc Nhiễm mở tủ quần áo trắng đen đan xen ra, cẩn thận chọn trang phục, nên mặc bộ nào bây giờ? cầm quần áo rồi ném từng chiếc lên giường, ướm thử từng cái lên người, "Bộ này quá đơn giản, bộ này quá rập khuôn, bộ này quá thoáng mát..."

      Chọn nửa ngày, vẫn lựa được trang phục hài lòng, mệt mỏi ngồi giường nhìn đống lớn quần áo rầu rỉ, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, thời gian hẹn càng ngày càng đến gần, "Bây giờ mua biết có kịp nhỉ?"

      bỏ điện thoại vào trong túi, định đứng dậy, "Cộc! Cộc! Cộc!" cửa truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó là giọng trong trẻo của Mộc Linh: "Chị, chị ở trong phòng à?"

      Mộc Nhiễm đứng dậy, ra mở cửa, nhìn nụ cười rực rỡ của Mộc Linh bên ngoài cửa hỏi "Linh Linh, có chuyện gì tìm chị à?"

      "Chị, em có thể vào ?" ta mỉm cười dò hỏi.

      Mộc Nhiễm gật đầu cái, vào trong phòng, đối với cầu của người em này, cho tới bây giờ chưa bao giờ từ chối.

      Mắt Mộc Linh thoáng qua tia kỳ lạ, vào theo.

      Mộc Linh ngồi giường Mộc Nhiễm, cầm chiếc túi tinh xảo màu đen đặt ở giường lên, tán thưởng, "Chị, chị mua chiếc túi đẹp này ở đâu vậy?"

      "Ồ! Đó là Kích Phàm mang từ nước ngoài về đấy." Mộc Nhiễm yên lòng , quay đầu nhìn lên đồng hồ treo tường.

      Mắt Mộc Linh khẽ nheo lại, sâu trong đáy mắt lướt qua oán hận, ta dùng sức cắn môi, vẻ mặt hâm mộ : "Chị, Phàm đối xử với chị tốt!"

      Nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, tâm trạng của Mộc Nhiễm càng ngày càng ổn định, có lỗi nhìn về phía Mộc Linh, "Linh Linh, hôm nay chị có chuyện thể hàn huyên với em, nếu em có chuyện gì, ngày mai chúng ta tiếp được ?"

      "Chị rốt cuộc có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là hẹn hò với Phàm? Chị đúng là thấy sắc quên em!" Mộc Linh chớp mắt mấy cái, vẻ mặt chế nhạo .

      Mặt Mộc Nhiễm khẽ ửng hồng, "Linh Linh, em dám trêu chọc chị, xem chị đối phó với em như thế nào?" vươn hai tay cù nách Mộc Linh, người em này của cái gì cũng sợ, chỉ sợ mỗi bị người ta cù.

      "Ha ha... Đừng mà chị, là nhột... Em ... dám, chị... tha cho em ." Mộc Linh nhanh chóng cầu xin tha thứ.

      Mộc Nhiễm ngừng tay, nhìn sắc mặt cười đến đỏ bừng, hai mắt long lanh của Mộc Linh, "Được rồi! Lần này tạm tha cho em, lần sau đừng trêu chọc chị, nếu tha cho đâu!" giơ tay làm bộ như sắp cù tiếp.

      Mộc Linh trưng ra vẻ mặt hơi sợ sệt của , giơ tay lên bảo đảm : " dám, lần sau Linh Linh dám trêu chọc chị nữa."

      "Được lắm, làm loạn nữa, chị phải rồi, nếu đến kịp đấy." Mộc Nhiễm cầm lấy túi xách trong tay ta, ra ngoài cửa.

      Mộc Linh cũng đứng lên, thân mật kéo taycủa , làm nũng : "Chị, để bày tỏ lòng thành ý của em, em quyết định giúp chị ăn mặc xinh đẹp xuất bên cạnh Phàm."

      "Linh Linh! Chị kịp nữa rồi." Mộc Nhiễm nhàng vỗ mái tóc đen của ta dỗ dành .

      "Chị! theo em ! Em nhất định cho chị bất ngờ." Mộc Linh nũng nịu xong, lập tức kéo tay Mộc Nhiễm tới phòng ta.

      Mộc Nhiễm bất đắc dĩ, em của cái gì cũng tốt, nhưng mà lại rất cố chấp, khi quyết định chuyện gì chính là mười đầu bò kéo cũng được, thể làm gì khác hơn là để Kích Phàm uất ức chờ chút rồi.

      Mộc Linh lôi kéo Mộc Nhiễm tới phòng của ta, làm mặt quỷ với , "Chị, vui vẻ lên ! Linh Linh hại chị đâu..., em nhất định khiến chị vui vẻ, xinh đẹp đến buổi hẹn."

      "Được rồi! Quỷ !" Mộc Nhiễm khẽ cười, bất đắc dĩ .

      Mộc Linh lấy bộ váy đỏ rực từ trong tủ quần áo ra, thiết kế trang nhac, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, thiết kế thấp ngực, mang theo chút quyến rũ.

      "Chị mặc bộ váy này nhất định rất đẹp, đến lúc đó nhất định khiến đầu óc Phàm u mê choáng váng, ha ha..." Mộc Linh đưa cho Mộc Nhiễm giống như hiến vật quý, đẩy vào phòng thay quần áo, "Chị, nhanh thay đồ , em đảm bảo là rất đẹp!"

      Mộc Nhiễm nhìn thấy bộ váy kia cũng rất thích, hơn nữa cũng tiện từ chối thành ý của em , gật đầu cái vào phòng thay quần áo.

      Đôi mắt Mộc Linh khẽ nheo lại canh chừng bóng lưng của , khóe miệng nhếch lên thoáng mưu mô.

      Mộc Nhiễm ra từ phòng thay quần áo, mặc bộ váy đỏ giống như biến thành người khác, hoàn toàn khác xa so với dáng vẻ nhã nhặn lịch thanh tao thường ngày, mái tóc đen đẹp hơi xoăn dài tới eo, da thịt trắng như tuyết được chiếc váy đỏ tôn lên càng thêm óng ánh trong suốt, giống như khối bạch ngọc thượng hạng, xương quai xanh khêu gợi, khe rãnh như như , giống như tinh quanh thân tỏa ra quyến rũ.

      "Chị đẹp đó! Em là chị hợp với bộ váy này mà." Mộc Linh vui vẻ tán thưởng.

      Mộc Nhiễm khẽ cười, nhàng vuốt sống mũi của Mộc Linh, "Nha đầu ngốc, chúng ta là chị em sinh đôi, chị xinh đẹp phải là em xinh đẹp sao?"

      "Chị, bây giờ chị có thể lên đường hẹn hò với hoàng tử bạch mã rồi, đáng thương cho em đây mình đơn chỉ có thể hâm mộ." Mộc Linh thở dài, vẻ mặt ai oán .

      "Linh Linh, đến giờ rồi, chị đây." Mộc Nhiễm mỉm cười vẫy tay với ta rồi ra ngoài cửa.

      Mộc Nhiễm ngồi lên xe, bắt đầu nổ máy, thử mấy lần, cũng thấy xe có chút phản ứng nào. bất đắc dĩ xuống xe, quyết định gọi tài xế trong nhà lái xe đưa .

      "Chú Lý, xe của cháu bị hỏng, chú đưa cháu nhé. Vâng! Được! Cháu chờ chú!" Mộc Nhiễm chuẩn bị bỏ điện
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: Sống lại nơi đất khách quê người

      Editor: Tiểu Ốc

      ở đâu? Bệnh viện sao? Nhưng tại sao bệnh viện lại lạnh như vậy? Người nhà của đâu? Vô số vấn đề đồng loạt xuất trong đầu .

      giơ tay vén tấm vải mỏng che mặt mình lên, dùng hết sức leo xuống giường, luồng khí vô cùng lạnh lẽo khiến nhịn được rùng mình cái. Đôi mắt lạnh nhạt có vẻ hơi mơ màng, nghi ngờ nhìn bốn phía, chỉ thấy dưới ánh đèn u ám, còn có vài chiếc giường khác, hình như giường cũng có người, toàn thân cũng bị bao trùm bởi tấm vải màu trắng.

      Bản thân nằm mơ sao? Nhưng tại sao lại có cảm giác chân như vậy? rùng mình, đôi tay gian nan nắm chặt lấy thành giường, kéo ra những bước chân cứng ngắc, chậm rãi về phía cửa. dùng sức đẩy cửa ra, ánh đèn sáng rực bên ngoài đâm vào mắt khiến có chút thoải mái, hơi híp mắt, đánh giá xung quanh, xung quanh yên lặng, bóng người, đột nhiên nhìn thấy, tấm bảng căn phòng mà vừa bước ra có đề hai chữ ‘Nhà xác’.

      Nhà xác? Nếu mình chết sao lại ở đây? Nhớ tới vụ tai nạn xe cộ trước đó, lạnh lùng cười tiếng. Em thân của tôi ơi, tôi nên trừng phạt em thế nào bây giờ?

      Đột nhiên có đoạn ký ức thuộc về xuất trong đầu , ngừng lóe lên như thước phim. tên là Quý Du Nhiên, lén lén lút lút núp ở sau gốc cây, mắt nhìn chăm chú vào chàng Cáp Lôi Ky cao lớn tuấn dựa vào xe ở phía trước. Đúng lúc này có tảng đá biết từ đâu bay tới, trực tiếp khiến ngất ...

      Chuyện gì xảy ra? Tại sao lại có ký ức của khác trong đầu, đầu hơi đau, hai mảnh ký ức ngừng nhảy qua nhảy lại trong đầu , lúc lâu sau, hai phần ký ức này mới từ từ dung hòa.

      Đây có lẽ là di chứng sau khi tai nạn ? chỉ có thể cho rằng như vậy, ôm đầu chậm rãi về phía trước, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi, nơi này mang lại cho cảm giác vô cùng thoải mái.

      đến chỗ cầu thang máy, ấn nút gọi thang máy, nhìn con số ngừng thay đổi.,...,, —, —, "Tinh!" Cửa thang máy mở ra, Mộc Nhiễm yên lòng vào.

      Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, sau đó nhanh chóng lên, Mộc Nhiễm ngẩng đầu, "A!" sợ hãi kêu tiếng, khiếp sợ dựa vào tường thang máy, mắt nhìn chằm chằm vào xa lạ tóc tai bù xù, khuôn mặt tái nhợt, mặc quần áo màu trắng giống như quỷ hồn trong gương.

      Tại sao lại như vậy? Từ trước đến giờ đều tin vào ma quỷ, nhưng tại sao đây lại là khuôn mặt của tên Quý Du Nhiên vừa xuất trong đầu ? Chẳng lẽ là mượn xác hoàn hồn? dám nghĩ tiếp nữa, nhưng bày ra ở trước mặt lại khiến thể tin.

      "Tinh!" Cửa thang máy lại mở ra lần nữa, con số lên phía là tầng . Mộc Nhiễm lấy lại tinh thần từ trong cú sốc, khẽ nhếch môi cười, sống lại rồi! Từ bây giờ trở còn qua lại với người kia nữa.

      Những người chờ bên ngoài thang máy hình như bị
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :