1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ tổng thống - Cố Lạc Bắc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      NỮ TỔNG THỐNG

      Tác giả:

      Cố Lạc Bắc
      Thể loại:
      Ngôn tình
      Nguồn:
      Diễn Đàn Lê Qúy Đôn
      Trans: Xiêu Xiêu

      Văn án

      vì muốn thực được ước muốn của mình để trở thành tổng thống và cũng để thuận lợi kế thừa vị trí này cưỡng hôn người đàn ông mà mọi toàn quốc đều muốn ngủ cùng, còn ra điều kiện với ta. ngờ, ta lại đến đòi nợ. Hơn nữa, đêm qua là phụ nữ, còn tại...

      Khiến vô cùng kinh sợ đến nổi cắn răng "Tôi là đàn ông"

      ta nhắm mắt làm ngơ, giơ tay tắt đèn.

      Ngày hôm sau, diện chiếc áo sơ mi cao cổ kín đáo tham dự lễ kế vị. Nhìn thấy người đàn ông mặc bộ lễ phục màu xanh thẫm, mang cầu vai giáp đen tuyền, hai chân bỗng chốc run rẩy mềm nhũn.

      là tổng thống, còn là thượng tướng sáu sao kế thừa vương vị, hai người công khai "đấu kiếm" ư?​

    2. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 1: Thiếu nữ trong suối nước nóng

      Trans: Xiêu Xiêu

      Ban đêm, bóng tối bao phủ dày đặc.

      Vườn hoa tư nhân chìm trong bóng tối tĩnh lặng, nương theo tiếng động của đôi giày quân nhân dẫm lên gạch nung xanh, đèn mơ hồ sáng lên, mái vòm mạ vàng cực kỳ xa hoa bao phủ dòng suối nước nóng thiên nhiên ở bên trong.

      Từ xa nhìn lại, suối nước nóng bốc lên từng đợt hơi nước, thiếu nữ thân trần ngâm mình bên trong, đôi mắt khép lại, hàng mi vừa đen vừa dài cong vút, gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng ra dưới ánh đèn càng trở nên thần bí.

      Dạ Tư Lăng bước đến càng gần, đôi đồng tử u tối chiếu thẳng vào bóng người thiếu nữ bên trong dòng suối.

      Vừa nhận được tin tức ta đến thẳng nơi này, ngờ Hạ Lâm thực là phụ nữ.

      Nhìn mãi nhìn mãi, nơi bụng dưới sinh ra luồng khí nóng ám muội, hô hấp cũng ngày càng trầm.

      biết qua bao lâu ta mới quay đầu nhìn sỹ quan Chu đứng đằng sau, đôi mắt chợt lãnh lệ, cuống họng giống như bị tàn thuốc gạt qua, "Chuyện hôm nay đừng đề cập với bất kỳ ai"

      Sỹ quan Chu, "Vâng, Tam thiếu"

      Đôi mắt Dạ Tư Lăng thâm trầm, "Sắp xếp phòng, đừng để người khác phát "

      Sỹ quan Chu liếc nhìn Dạ Tư Lăng kinh hãi.

      Tam thiếu... là muốn...

      Chẳng lẽ nổi thú tính?

      Nhưng vị này là "con trai" tổng thống!

      Dạ Tư Lăng cảnh cáo nhìn sỹ quan, "Còn chưa !"

      Sỹ quan Chu rùng mình, vội vã lui bước.

      Dạ Tư Lăng quay đầu nhìn Hạ Lâm nhắm mắt, có chút thể khống chế, "Rút toàn bộ người ở cửa, những ai biết xử lý hết, cần giữ lại mạng sống"

      Sỹ quan Chu lui ra ngoài cửa, dùng giọng đủ nghe trả lời lại qua tấm rèm tơ lụa, "Vâng, Tam thiếu"

      Dạ Tư Lăng trả lời lại nữa, ta nhìn về phía thiếu nữ trong dòng suối, rút thắt lưng da nắm khẽ trong lòng bàn tay.

      Ngày đó, ta bắt người từ trong phủ tổng thống, nghĩ sao cũng ngờ được cái vị công tử tương lai kế thừa vị trí tổng thống nước A lại là người phụ nữ thứ thiệt, dáng vẻ còn đẹp như vậy.

      Khuôn mặt này, chỉ nhìn xa cũng nhận ra non nớt như trứng gà bóc, mềm mại như tơ lụa, chứ đừng sờ lên xúc cảm vui thích cỡ nào.

      Nhớ đến em cùng cha khác mẹ kia của , chợt cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.

      Nếu Hạ Lâm là phụ nữ, ta hà tất phải bỏ gần tìm xa lấy Hạ Thù?

      ta ngủ với tổng thống tương lai, Dạ Tư Hàn cũng chẳng là cái thá gì.

      Sau này ta là chủ nhân của Dạ gia, tổng tư lệnh quân đội của nước A, là người đàn ông vạn người.

      Tiếp đó sinh thêm vài đứa con, Hạ Lâm chẳng qua cũng chỉ là con rối trong tay .

      Cũng may con rối này rất xinh đẹp, dù có biến thành con ngốc đè lên giường có lẽ mùi vị cũng tồi.

      Ánh mắt ta quanh quẩn người Hạ Lâm, cả người bỗng nhiên chìm vào dòng nước ấm, chẳng mấy chốc đến bên người . ta đưa tay kéo cánh tay lại, ép lên bên mép bờ suối.

      Đầu tiên là vùng eo, sau đó là vùng lưng, thân thể non nớt của vì những đụng chạm bất thình lình mà những nơi bị đụng phải đều ứ xanh nhanh chóng.

      Chương 2: Nhắm mắt lại

      Trans: Xiêu Xiêu

      Làn da nhạy cảm như vậy sao?

      Đôi mắt Dạ Tư Lăng u nhìn , khó có thể tưởng tượng nổi nếu ta lưu lại cơ thể xinh đẹp này những dấu vết lộng lẫy đủ loại sắc màu, là thể nghiệm như thế nào đây!

      Tư vị kia, nhất định thần hồn đảo điên, cực kỳ vui thích.

      Mà Hạ Lâm vẫn thiêm thiếp mê man, vùng vẫy bên trong cơn ác mộng kinh hoàng. muốn tỉnh dậy, nhưng mặc cho giãy dụa thế nào cũng thấm vào đâu.

      Dạ Tư Lăng ngắm nhìn phần gáy trắng nõn thon dài như thiên nga trắng của , đường vai gáy tạo thành góc 90 độ, cùng với hõm xương quai xanh sâu hút. ta đưa tay khẽ chạm, ngón tay vừa dừng lại, cả người liền phủ xuống cắn lên.

      Cơn đau bất ngờ ập đến, Hạ Lâm chống chọi lại theo bản năng. cảm thấy thoải mái, muốn tỉnh lại. Nhưng cho dù vũng vẫy thế nào cũng vô dụng, cơ thể giống như bị thôi miên.

      Đúng lúc này, bên tai chợt truyền đến tiếng chuông báo nửa đêm, tiếng gốm đá va chạm đặc biệt ràng.

      Trong phút chốc, giấc mộng tựa vũng lầy, tựa sương mù của đột nhiên tản ra sạch , thừa lại chút, phảng phất như chưa từng tồn tại.

      Hạ Lâm tỉnh lại, mở to đôi mắt. Thứ đầu tiên xuất là Dạ Tư Lăng, em rể của , người đàn ông của Hạ Thù.

      Dạ Tư Lăng nhìn Hạ Lâm, "Đến lúc tỉnh lại rồi"

      Hạ Lâm nghe vậy, ký ức từng chút từng chút khôi phục lại. đến nơi này rất lâu rồi, có thứ luôn ghi nhớ mồn .

      Đó là mỗi ngày đến nửa đêm, tỉnh lại.

      Mà các thời điểm khác đều rơi vào trạng thái mộng mị.

      Chỉ là...

      Đột nhiên, vùng xương quai xanh truyền đến cơn đau ngày càng ràng.

      nhíu mày cúi đầu, phát bản thân ở bên trong suối nước nóng, còn Dạ Tư Lăng...

      ta... người ta có lấy mảnh vải!

      "!"

      Dạ Tư Lăng, "Đệ nhất công tử? Đêm nay để tôi nếm thử, rốt cuộc vị công tử này có bao nhiêu chân "

      Chỉ là tư thế và cự ly này, cộng thêm sức lực phụ nữ trời sinh thể địch lại đàn ông, nắm chắc có thể thoát ra từ bàn tay ta.

      Tâm tư khẽ chuyển, hai cánh tay trơn nhẵn như ngọc đặt lên vai Dạ Tư Lăng, giọng kiều, "Có phải Hạ Thù chưa từng thỏa mãn được ?"

      Giọng Dạ Tư Lăng khản đặc, "Vào lúc này, đừng nhắc đến ta"

      Đôi mắt sâu hun hút của Hạ Lâm long lanh nhìn Dạ Tư Lăng, "Người ta thích kích thích, chúng ta chơi cái khác ?"

      nâng tay chạm lên cổ người đàn ông, ngón tay ấm nóng khe khẽ vuốt ve yết hầu ta, cả người quyến rũ tựa tinh.

      Dạ Tư Lăng dục hỏa thiêu đốt, giọng khàn khàn, "Chơi thế nào?"

      Hạ Lâm càng thêm buồn nôn, muốn ói vào mặt ta, nhưng vẫn kiềm chế lại, "Ngoan, nhắm mắt lại "

      thanh quá mức ướt át, đủ để cho bất cứ người đàn ông nào trở nên điên cuồng, Dạ Tư Lăng hiển nhiên phải ngoại lệ.

      ta nhắm mắt lại, bàn tay gấp gáp trượt đùi theo bản năng.

      Hạ Lâm nhìn Dạ Tư Lăng, đùi như cố ý cọ lên tay ta, nụ cười mặt chớp mắt tiêu tán, trái tim đột nhiên đập kịch liệt.

      Trốn?

      Hiển nhiên thất bại, có lẽ biến thành con ngốc, bị lưu đày đến quốc gia chiến loạn, sau đó ù ù cạc cạc mà chết , vị trí kế thừa tổng thống cũng rất hiển nhiên rơi vào trong tay ta rồi.

      Nhưng trốn, đợi chờ vị Tam thiếu trăng hoa thành tính nhà họ Dạ hủy trong sạch của sao?

      Ngại quá, về phương diện này, ưa sạch , ngại bẩn!

      Ngón tay xoay tròn, từ yết hầu ta trượt xuống dưới, giọng ướt át ngày càng kiều, "Vậy , người ta có thể làm gì cho đây?"
      1900thuyt thích bài này.

    3. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 3: Đây là đâu?

      Trans: Xiêu Xiêu

      Giọng kéo dài, phối hợp với đôi mắt câu hồn, cộng thêm những vuốt ve tùy ý của , Dạ Tư Lăng toàn hoàn mất lý trí, thanh cũng đục ngầu đầy dục vị, "Tôi giúp em kế thừa vị trí tổng thống"

      Ha ha, ngày đó khi tỉnh lại nghe thấy, chỉ có phá thân xử nam mới có thể giải được vu cổ trong người .Nếu như bị tên trăng hoa này vấy bẩn, chắc chắn biến thành kẻ ngu.

      Bị nâng đỡ thượng vị để đợi chờ làm con rối sao?

      Cảm nhận được phóng thích của đôi chân, nhanh chóng nâng đầu gối đánh về vị trí giữa hai chân ta.

      Dạ Tư Lăng kêu lên đau đớn, còn chưa kịp phản ứng lại bị Hạ Lâm đạp vào trong dòng nước.

      ta vươn tay muốn bắt .

      Kỹ năng bơi lội của Hạ Lâm rất tốt, lúc này bơi về phía bờ đối diện như nàng tiên cá, trèo ra khỏi bờ suối. Nhìn thấy quần áo đàn ông mặt đất, thuận tay nhặt lên chiếc quấn lấy tấm thân trần.

      Cúi đầu, đột nhiên nhìn thấy chiếc quần...

      Nếu như cầm quần của ta , liệu ta có đuổi theo với bộ phận sinh dục trần trụi giữa hai chân ?

      Nghĩ vậy liền nhặt chiếc quần của người đàn ông lên chạy .

      Ngoài cửa, sỹ quan Chu đuổi người canh cửa, sắp xếp phòng cùng với sắp xếp xử lý vài tên hay chuyện, bên ngoài lúc này hoàn toàn có ai trông coi.

      Hạ Lâm mang theo đôi chân trần chạy .

      thề, đây là lần chạy thục mạng duy nhất đời của .

      Nhưng đây là khu biệt thự tư nhân của Dạ gia, tường đều có camera và lưới điện, cửa lớn có người canh giữ, thể nào trốn ra ngoài được.

      Mà qua 6 tiếng nữa, trời vừa sáng, tiếng chuông ngân lên, lại sa vào vũng lầy ác mộng, thể tỉnh lại.

      Phải tìm nơi trốn thôi, tốt nhất còn phải tìm xử nam để giải cổ.

      Nhưng Dạ gia lớn như vậy, muốn tìm xử nam chỉ sợ khó càng thêm khó, huống hồ Dạ Tư Lăng sớm muộn cũng đuổi đến.

      chạy mạch mười mấy phút, còn chưa ra khỏi vườn hoa mà hơi thở ngắt quãng.

      Dạ gia vậy mà còn lớn hơn cả phủ tổng thống!

      Vừa mới nghỉ chút, Hạ Lâm đột nhiên nghe thấy tiếng động đằng sau lưng.

      "Tam thiếu, đằng này"

      Ngay sau đó nghe thấy giọng u lãnh lệ của Dạ Tư Lăng, "Tất cả đuổi theo về phía kia"

      Nghe những tiếng bước chân càng ngày càng gần, bọn họ đuổi về phía này sao?

      Làm thế nào giờ?

      còn mang chân trần, sao có thể chạy lại với đám đàn ông!

      Nghe nhịp tim chính mình giờ tựa như trống đánh trận, lúc này Hạ Lâm chợt phát phía trước có hai lỗi rẽ, liền tức tốc chọn mà chạy thục mạng.

      Ngoặt thêm lối nữa, ngờ bản thân ra khỏi nhà họ Dạ!

      Nhưng... nhưng đây là đâu?

      Sao nơi này lại chỉ ngăn cách với Dạ gia bằng chiếc cổng vòm hình tròn?

      bước qua cửa, là tòa thành trung cổ rất đồ sộ.

      Tòa thành sắp xếp theo lối kiến trúc tam đoạn của thời kỳ chủ nghĩa cổ điển. Cả tòa phân làm ba khúc tung hoành, hai bên đối xứng, tạo hình chỉnh tề, tráng lệ hùng vĩ.

      Nơi này... chẳng lẽ là vương cung?

      Nước A chỉ còn lại duy nhất vương cung trung cổ trải qua hàng mấy trăm năm. Phía sau vương cung là ngọn núi. Trong màn đêm, ngọn núi đó lên đường nét ràng, càng khiến vương cung trở nên nguy nga tráng lệ.

      Liệu có phải là Dạ tư lệnh, Dạ Cận cha của Dạ Tư Lăng sống ở đây ?

      Cha danh nghĩa là tổng thống. Nhưng thực ra, người đàn ông có quyền thế nhất nước A trước giờ lại là người của Dạ gia, chứ phải tổng thống.

      Xưa nay, Dạ gia luôn là thế lực nắm quân quyền, đồng thời còn là thế lực cha truyền con nối, là vương vị duy nhất tồn tại sau khi nước A thay vua đổi chúa, có quyền lực tối cao.

      Trong lòng Hạ Lâm ngừng so sánh. Liệu rơi vào tay Dạ Tư Lăng hay Dạ Cận, kết cục của mới đỡ thảm hơn chút?

      Chương 4: Leo cửa sổ

      Trans: Xiêu Xiêu
      Cúi đầu nhìn chợt phát cổ áo bản thân rộng mở, ánh mắt rơi vào hai bầu ngực mềm mại. Nghĩ đến tại còn là đàn ông, mà là người phụ nữ.

      Hơn nữa còn là người phụ nữ kiều yếu ớt, Dạ Cận thực nỡ xuống tay giết sao?

      Nhưng chuyện xử nam nên làm thế nào?

      Dạ Cận chắc chắn phải là xử nam rồi.

      sinh nhiều như thế, sắp thành lão khọ già rồi ?

      Trong đêm, gió thổi lên đôi chân khiến Hạ Lâm lạnh run. Chân dẫm lên nền đá cẩm thạch lại càng lạnh.

      Đương lúc lưỡng lự, bỗng nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ vọng đến.

      Những người vừa rồi đuổi theo tìm thấy tìm sang hướng này rồi?

      phải nhanh chóng trốn !

      quét mắt về xung quanh mới phát nơi này lại vắng lặng đến quá đáng, giống như nơi có người ở.

      Nếu như Dạ Cận ở đây thể nào ngay cả vệ binh cũng có!

      Nhưng nếu là vương cung, chắc chắn phải là nơi người bình thường có thể ở. đánh cược lần, Dạ Tư Lăng dám đến đây lục soát.

      Nhìn cửa chính tòa thành đóng chặt, còn thời gian dư thừa để do dự nữa, Hạ Lâm lập tức trèo từ tầng lên tầng hai bằng cửa sổ.

      Tay nắm chặt lan can rồi trèo lên hiên, lúc này mới thở phào. Đột nhiên, bên tai văng vẳng lên <Tiểu dạ khúc> của Mozart. Tuy rằng tiếng rất , nhưng lại vô cùng ràng, chậm rãi trôi chảy, cực kỳ dễ nghe.

      Nơi này có người sống!

      Là Dạ Cận ư?

      Vẻ mặt Hạ Lâm phức tạp liếc nhìn cánh cửa thạch cao đóng chặt bên hiên, bên là lớp kính thủy tinh màu ngà, cách tầng bên trong là tấm rèm cửa cung đình mang phong cách Ý che khuất tầm mắt.

      Chiếc cửa thạch cao này nhìn vừa dày vừa nặng, nếu muốn mở ra ắt hẳn gây ra tiếng động cực lớn, tất nhiên cũng khiến người bên trong tỉnh giấc.

      Leo cửa sổ vào ư?

      nhìn quanh, hiên hè rất rộng, hai ô cửa sổ mang tính trang trí vừa vặn nằm ở hai bên cửa, và đều mở. Tuy rằng cửa sổ lớn, nhưng để trèo vào trong thành vấn đề.

      Dù cho có người, nhưng giờ quá nửa đêm, chắc hẳn người ta ngủ rồi .

      Huống hồ gì cũng được xem là người luyện võ, lại mang chân trần, bước vào phòng ngủ trải thảm, chắn hẳn gây ra tiếng động.

      Vừa quyết định, đứng hiên lầu hai túm chặt chiếc áo rộng thùng thình ngừng đón gió.

      Đúng lúc này lại nghe thấy giọng của sỹ quan Chu.

      "Tam thiếu, bên kia"

      Dạ Tư Lăng nhìn theo hướng sỹ quan Chu chỉ, vừa nhìn trông thấy người phụ nữ khoác chiếc áo của ta.

      Sỹ quan Chu đứng bên ngoài cổng vòm, dám vào thêm nữa, "Tam thiếu?"

      Dạ Tư Lăng đứng đó nhìn Hạ Lâm, lặng im gì.

      Hạ Lâm liếc mắt về phía này, nhìn bọn họ chỉ đứng ngoài cổng vòm dám bước vào. Quả nhiên là kiêng kỵ, đây thực là nơi Dạ Cận ở sao?

      Vậy có cần leo cửa sổ nữa ?

      Nhưng mà nếu leo vào, trời vừa sáng lại thiếp mất.

      Nhìn bọn họ vào, đứng hiên liếc về phía Dạ Tư Lăng. Địch động, ta động!

      Dạ Tư Lăng vẫn nhìn chằm chằm Hạ Lâm, nhớ đến cái đầu gối của . Ánh mắt ta rơi người sỹ quan Chu, giọng khản đặc đáng sợ, "Ở đây đợi tôi, tôi vào đó"

      Sỹ quan Chu nhìn Dạ Tư Lăng, muốn nhắc nhở ta nơi đó phải là nơi ai cũng có thể vào, huống hồ vị kia còn sống bên trong!

      Nhưng lời ra đến miệng lại ép buộc nuốt vào trong. Ông theo Tam thiếu rất lâu rồi, ông biết ta thích nghe mấy lời đó, đặc biệt là lời liên quan đến vị kia!

      Chỉ là...

      Lát nữa nếu như thực kinh động vị kia, chắc chắn mưa máu gió tanh.

      Ông quay đầu nhìn những người theo sau. Bọn họ đều sợ hãi, mặt dường như trắng dã. Đây là địa bàn của vị kia, bọn họ dám làm liều, nếu sống được đến sáng mai hay cũng là cả vấn đề.

      Dạ Tư Lăng quét mắt về phía mấy người đằng sau, đè giọng xuống chửi câu, "Vô dụng"

      Sỹ quan Chu thu lại ánh mắt, nhìn về phương hướng Dạ Tư Lăng bước vào, trong lòng kinh sợ!
      1900thuyt thích bài này.

    4. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 5: Đè lên thứ gì

      Trans: Xiêu Xiêu

      Tam thiếu bước vào bên trong cổ thành. Mà lầu hai là nơi vị kia ở, vị chủ nhân tương lai của Dạ gia.

      Chẳng lẽ ta định trực tiếp lên lầu hai bắt người sao?

      Ông ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, Hạ Lâm leo lên cửa sổ rồi.

      Tay của vịn chặt vào bệ cửa. Vừa quay đầu thấy Dạ Tư Lăng lên đây. Động tác của trở nên mau lẹ, muốn leo vào tiếng động kịp rồi!

      đạp lên lan can đá cẩm thạch, cả người nhảy lên quãng. Do dùng sức quá mạnh nên đầu trực tiếp bị lộn xuống, ngã oành vào người đàn ông say giấc giường.

      Đêm đen như mực, chút ánh trăng, Hạ Lâm bò dậy, trước mắt thấy được gì. Nhưng hình như bên dưới có thứ gì đó.

      Dạ Tư Hàn tỉnh giấc.

      Trong chớp mắt, bầu khí ấm áp xung quanh Hạ Lâm bỗng chốc lạnh lẽo.

      Cả khuôn mặt đập vào vùng hông người đàn ông. Cảm nhận vật nào đó trở nên cứng rắn, củng vào mặt cách tầng chăn tơ lụa.

      Đây... đây là gì vậy? Sao mà cứng như đá!

      Sắc mặt Dạ Tư Hàn u. Đây phải lần đầu tiên có đàn bà mò vào từ cửa sổ, nhưng người kê ngực vào mặt lại chỉ có mình !

      Hạ Lâm lâu nghe thấy thanh hô hấp. phải người ư? Vậy là gì thế?

      Hơn nữa còn lạnh băng!

      cảm nhận được chút hơi thở con người nào ở nơi này, nhưng tiếng nhạc vẫn vang vọng đâu đây.

      Lẽ nào là nhà ma?

      Nhưng ràng vừa rồi Dạ Tư Lăng và người của ta cứ đứng ngoài mãi dám bước vào. Sau đó còn bắt chước trèo cửa sổ. Thôi đánh cược vậy! cược ta nhất định dám vào theo.

      Nhận thấy thứ đồ bên dưới dường như nổi giận, nó càng ngày càng cứng lên.

      Trước đây từng nuôi mèo. Có lần đè lên nó, xúc cảm cũng khác thế này là bao.

      Nơi cứng lên chắc là đuôi mèo ?

      Hai tay Hạ Lâm chống lên đùi Dạ Tư Hàn, cơ thể hơi nâng lên chút. Nếu vậy, nên dồn toàn bộ thể trọng lên người con mèo nữa.

      tiếp tục sờ sờ, xúc cảm có chút kỳ lạ. Còn chưa nghĩ ra là vật gì vật cứng rắn đó trực tiếp đâm vào mặt . Hạ Lâm khẽ xuỵt tiếng, bàn tay nhàng trấn an 'nó', "Ngoan nào miu miu, đừng động đậy"

      Lời vừa dứt, nơi vừa chạm đến cứng rắn hơn nữa, tiếp tục củng lên .

      áp sát lại gần, khẽ giọng "Ngại quá, đánh thức giấc ngủ của em rồi. sao đâu, cứ coi như chị tồn tại, ngủ tiếp "

      Mà Dạ Tư Hàn nghe thấy giọng này của người phụ nữ liền cảm nhận được hơi thở nóng ẩm thấm qua lớp chăn bao phủ lấy nơi đó của . Sắc mặt càng lúc càng kém, dường như đóng băng.

      Miu miu?

      ta ngu hay giả ngu?

      Mà Hạ Lâm cảm nhận thấy nơi dưới ngực cũng bắt đầu động đậy, cả người lại khẽ nâng lên lần nữa.

      "Miu miu" chẳng ngoan gì cả, cứ phiền phức ngay thời khắc mấu chốt thế này.

      lẳng lặng bò sang bên, muốn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Đột nhiên thấy thích hợp, hình như có luồng khí quét qua ngực .

      "Diễn xong chưa?"

      Bên tai chợt nghe thấy giọng lạnh thấu xương.

      Là giọng đàn ông! Cùng lúc đó, đưa tay sờ lên bờ môi mỏng của Dạ Tư Hàn.

      Cảm giác lạnh như băng.

      Môi đàn ông ư?

      Vừa chuyển tay, lại đụng phải nơi nào đó cứng rắn, bỗng ý thức được đấy là thứ gì!

      Dạ Cận?

      Lần này chết chắc rồi!

      Cùng lúc này, cổ tay truyền đến cơn đau kịch liệt, dường như xương cổ tay sắp bị bóp nát.

      Gương mặt Dạ Tư Hàn lạnh lẽo, trực tiếp ném Hạ Lâm ra khỏi người .

      Cả người Hạ Lâm nặng nề đáp xuống nền nhà, hai mắt nổ đom đóm. Cho dù có cách lớp thảm dày cũng vẫn cảm nhận được sống lưng sắp gãy ra rồi.

      Vào lúc này, đèn tường đột nhiên sáng lên.

      (XX: 1 đêm của nàng ngốn đến hơn chục chương :)))) Ui tui nản quá )

      Chương 6: Rất khác người

      Trans: Xiêu Xiêu

      Lọt vào trong mắt Hạ Lâm là trầm nhà mái vòm có đường nét ưu mỹ, bên còn có bích họa thiên sứ.

      Dạ Tư Hàn đứng dậy quan sát. Trước mặt người phụ nữ có gương mặt tinh xảo. Lướt xuống dưới, người mặc chiếc áo của đàn ông. Lại xuống dưới nữa, phát chỉ có đôi chân trần hề có mảnh vải. Dưới ánh đèn, đôi chân ra càng trắng, nhưng mà...

      Ánh mắt Dạ Tư Hàn rơi bàn chân Hạ Lâm, nhìn thấy chân lấm đất đen xì, ánh mắt đột nhiên lạnh đến đáng sợ.

      Hạ Lâm, "..."

      Hạ Lâm theo ánh mắt cũng phát ra chân rất bẩn. Vừa rồi trực tiếp ngã từ xuống, hề dẫm lên giường , huống hồ còn bị ném xuống dưới thảm. trách gì chứ?

      Hơn nữa nhìn dáng vẻ đẹp thế này, tức giận đúng là hợp tình hợp lý tí nào!

      Hạ Lâm ngẩng đầu lên lại nhìn Dạ Tư Hàn.

      Vừa rồi để ý, giờ nhìn kỹ lại khiến thể hô hấp.

      Trước mắt người đàn ông vai rộng eo , người là bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen. đứng trước bức bích họa mang phong cách Ba Rốc, thân hình thon dài thẳng tắp được phản ánh qua áo ngủ tơ tằm. Đường nét khuôn mặt ràng dường như nối liền thằng tắp với khuôn hàm rắn rỏi. Đôi đồng tử của rơi người vô cùng áp bức, phảng phất ngay cả dưỡng khí trong lồng ngực cũng bị dồn nén toàn bộ, còn lại chút nào.

      Cho dù là Dạ Cận cũng thể có khí tràng như vậy được.

      Người đàn ông này là ai mà lại có thể sống được ở đây?

      Hơn nữa vừa rồi... hình như sờ vào "em trai" của !

      Dạ Tư Hàn nhìn chằm chằm Hạ Lâm.

      Hạ Lâm cũng nhìn , nhất thời quên mất dời ánh mắt. Bất kể nhìn từ góc độ nào, người đàn ông này đều lãnh tuấn đến cực điểm. Để hình dung Dạ Tư Hàn, dùng xuất trần thoát tục, kinh động tiên nhân cũng quá, thậm chí vẫn còn chưa đủ.

      Dường như các bức bích họa trang nhã, cổ điển xung quanh, tính cả căn phòng ngủ xa hoa lộng lẫy, cũng chỉ thành phông nền cho .

      Dạ Tư Hàn vẫn nhìn Hạ Lâm, bởi vì ánh mắt trắng trợn của lướt người mà đôi mày kiếm nhíu lại, đồng tử sắc bén, vẻ mặt trở nên vô cùng lãnh miệt.

      Chống lại tầm mắt của , ánh mắt kia quá có sức xuyên thấu, dường như muốn đâm xuyên qua cả người .

      lâu sau, Dạ Tư Hàn đột nhiên cười thành tiếng, giọng lạnh thấu xương, "Rất khác người!"

      Hạ Lâm, "..."

      hiển nhiên phát đây phải là lời khen.

      Dạ Tư Hàn thu lại tầm mắt nhìn nữa. Bỗng vươn tay nắm lấy bờ vai , xách cả người dậy ấn vào tường, "Cho rằng thế này là có thể bò lên giường tôi ư?"

      Hạ Lâm, "..."

      vẫn nhìn Dạ Tư Hàn, người này chưa bao giờ từng găp ở thành Cẩm!

      Huống chi còn bị đối đãi thế này, dường như trong chớp mắt, bên môi buông ra lời mỉa mai, "Nếu như muốn bò lên giường, giờ tôi muốn bò lên giường xử nam nhất. Xin hỏi, có phải là xử nam ?"

      Cánh tay thon dài của Dạ Tư Hàn mở ngăn tủ đầu giường, lấy chiếc súng ra bằng động tác thanh tao, dí lên ngực , nơi mềm mại vừa nãy đè lên mặt .

      Hạ Lâm cụp xuống hàng mi vừa dày vừa đen nhìn vào chiếc súng đặt ngực mình.

      Lúc này, ràng là động tác mờ ám như vậy, nhưng đối với việc có tâm tư với lại bị phủ định cách chắc chắn.

      Họng súng lạnh băng cũng như vậy, hề có chút độ ấm.

      Ánh mắt Dạ Tư Hàn rơi mặt Hạ Lâm, "Ai đưa đến?"

      Hạ Lâm liếc Dạ Tư Hàn, nghĩ đến lời của , lẽ nào có rất nhiều người đưa phụ nữ đến đây ư?

      "... buông súng xuống rồi tôi "

      Dạ Tư Hàn dời họng súng, tay buông khỏi vai .

      Đến khi hai lòng bàn chân Hạ Lâm cảm nhận được mặt đất mới thở phào. Cúi đầu nhìn thấy nơi vừa rồi bị họng súng ấn vào in hằn vết tròn đỏ ửng.

      Nhưng giây phút này, nhiệt độ trong phòng ngủ đột nhiên hạ xuống cực thấp.

      Thuận theo ánh mắt của người đàn ông, cúi đầu nhìn lần nữa, phát tấm thảm trắng muốt dưới chân.

      Thần kinh!

      tên đàn ông to xác thế mà trải thảm trắng!
      SiAm, 1900thuyt thích bài này.

    5. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 7: Cút về với chủ nhân của

      Trans: Xiêu Xiêu

      Hạ Lâm ngẩng đầu nhìn , ánh mắt của người đàn ông như muốn cắt đứt chân vậy!

      rụt rụt đầu ngón chân, bất giác dịch chuyển khỏi nơi đứng. Mà sắc mặt Dạ Tư Hàn lại càng lạnh hơn.

      Hạ Lâm lén lút liếc mắt nhìn xuống dưới, bên cạnh là hai vệt bàn chân đen xì.

      ràng đáng thế mà!

      Vì sao------

      ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt Dạ Tư Hàn, thế là dám nhúc nhích thêm nữa, đầu ngón chân lặng lẽ khảy khảy tấm thảm trải sàn.

      Dạ Tư Hàn, "Trước nay tôi chưa từng biết kiên nhẫn"

      "Tôi... tôi giặt sạch cho " Hạ Lâm yết ớt lên tiếng nhìn Dạ Tư Hàn.

      ràng chính bản thân mới là người đàn ông... khụ, người phụ nữ tương lai kế thừa chức vị tổng thống! Nhưng đứng trước người đàn ông lạ mặt này lại bé như con kiến.

      Cho dù là Dạ Cận cũng chưa từng sợ như vậy!

      "Đây phải ý của tôi" Lời Dạ Tư Hàn vừa dứt, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

      Ánh mắt quét qua Hạ Lâm rồi dừng lại ở cánh cửa, mắt rét lạnh.

      Dạ Tư Lăng ở bên ngoài cánh cửa, cực kỳ khách khí hỏi, " ngủ chưa?"

      Dạ Tư Hàn trả lời lại, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt.

      Dạ Tư Lăng hơi nghi ngờ, bên trong có chút động tĩnh, ta thấp giọng hỏi lần nữa, "Chỗ tôi xổng mất nữ thích khách, hình như ta chạy vào chỗ cậu. Có thể để tôi dẫn ta ?"

      Đôi mắt Dạ Tư Hàn lại rơi người Hạ Lâm, ánh mắt u ám "Dạ Tư Lăng đưa đến?"

      Hạ Lâm đứng đó, trái tim vốn đập dồn dập, khi nghe thấy lời tâm trạng liền càng trở nên tốt.

      Dạ Tư Lăng hiển nhiên với người đàn ông trước mặt về thân phận của . Mà , lại cho rằng là người phụ nữ do Dạ Tư Lăng đưa đến.

      bên là lang sói, bêm là hùm báo! tự cứu mình thế nào đây?

      Giọng của Dạ Tư Hàn có chút độ ấm, "Xem như hôm nay mạng lớn, mau cút về với chủ nhân của !"

      nhìn về phía Dạ Tư Hàn, "Đừng!"

      Dạ Tư Hàn, "Cùng câu, tôi lần thứ hai"

      đứng đó cúi đầu nhìn cây súng lạnh lẽo trong tay, khẽ thổi lên .

      Trái tim Hạ Lâm run rẩy. Trước đây vốn tưởng Dạ Cận là đáng sợ nhất, nhưng lại ngờ được lại đụng phải tên còn đáng sợ hơn gấp trăm lần!

      Dạ Tư Hàn, "Tự mình mở cửa cút ra"

      Hạ Lâm, "..."

      vẫn nhìn , vốn còn muốn nhờ cậy Dạ Tư Hàn dối Dạ Tư Lăng, nhưng khi nhìn thấy gương mặt lạnh quá thể đáng của , đột nhiên dám nữa!

      Có vài ý nghĩ vốn lúc đầu còn ở trong đầu, đột nhiên bị khí tràng của bóp chết còn mảnh vụn.

      Nhưng làm cách nào mới có thể ở lại?

      , chân đứng vững như bàn thạch.

      Dạ Tư Hàn ngẩng đầu nhìn . Ánh mắt kia, phảng phất như giây sau còn cho ăn súng.

      Chắc chắn phải rồi!

      Hạ Lâm liếc nhìn Dạ Tư Hàn, đột nhiên bổ nhào tới ôm chặt cánh tay cầm súng của .

      Ánh mắt Dạ Tư Hàn rét lạnh bóp cổ tay . Sức lực đó cơ hồ như muốn bóp vụn xương cổ tay vậy.

      Dạ Tư Hàn xách đến trước cửa. Lúc đó, Hạ Lâm mới cảm thấy cân nặng 45kg quả tốt tý nào. Nếu như nặng 100kg tốt biết mấy, tuyệt đối bị xách như mớ rau thế này.

      Đương lúc gần đến trước cánh cửa, đột nhiên lên tiếng, " đưa tận giường còn ăn, nhất định còn là xử nam rồi?"

      Lời vừa dứt liền hối hận.

      ngước mắt nhìn sắc mặt , chẳng lẽ bị trúng tim đen rồi sao?

      Lạnh quá!

      Vẻ mặt khủng bố!

      Liệu có trực tiếp cho ăn súng đây?

      Dạ Tư Hàn nhìn Hạ Lâm, giọng tựa như vừa chảy ra từ hầm băng, "Chưa được Dạ Tư Lăng cho ăn no sao? Vẫn đói? Về bảo ta cho ăn tiếp "

      Hạ Lâm, "..."

      Dám vũ nhục thế đấy à!

      ưa sạch , thích hàng secondhand!

      Có điều, vị trước mặt này..... lẽ nào là xử nam ?

      Ánh mắt do dự trượt người . Tuy rằng chẳng khác gì đá bồn cầu vừa lạnh vừa thối vừa cứng, nhưng cũng may còn có chút nhan sắc, liệu có nên.... ....

      Chương 8: Tôi rất nghiêm túc

      Trans: Xiêu Xiêu

      Vào giây phút cửa bị kéo ra, cả người trở nên hoàn toàn tỉnh táo. Muốn ngủ cùng vị xử nam này có lẽ rất khó, thậm chí còn khó hơn cả lên trời nữa!

      Dạ Tư Hản đứng trước cửa, ánh mắt u ám nhìn Dạ Tư Lăng, sau đó liền vứt Hạ Lâm xuống dưới chân ta, "Cần tôi tự mình động tay?"

      ném cây súng cho Dạ Tư Lăng.

      Dạ Tư Lăng nhìn Dạ Tư Hàn, hơi thở nghẹn lại trong yết hầu, lâu thêm được gì nữa.

      Dạ Tư Hàn, "Ba"

      "Hai"

      ... ...... ...... ...... .......

      Còn chưa đợi hô xong, Dạ Tư Lăng nhặt cây súng dưới chân lên liếc mắt nhìn Dạ Tư Hàn.

      Biết rằng đứng trước mặt , bản thân có lấy cơ hội động thủ. Dạ Tư Lăng kéo lẫy súng, tự mình bắn tay trái phát. ta khẽ rên tiếng đè lên cánh tay chảy máu, "Tôi mang người đây, còn công đạo, nhất định cho cậu"

      Hạ Lâm, "..."

      bị cảnh tượng trước mắt chấn động mạnh mẽ.

      Nhìn Dạ Tư Hàn mặt lạnh cái, thể ngờ nổi Dạ Tư Lăng đứng trước mặt lại là bộ dạng thốn thế này.

      là ai?

      Liệu có phải chỉ cần ở lại đây, Dạ Tư Lăng dám động đến nữa?

      Nhìn Dạ Tư Hàn quay người định bước vào, vội vã cất tiếng, "Thực ra tôi... tôi muốn là, đứng trước mà tâm vẫn vững như bàn thạch, thực ... thực là phẩm chất đáng quý"

      Dạ Tư Hàn đưa tay định đóng cửa, nhưng Hạ Lâm nhào về phía , phối hợp cười cười, "Mau nhìn gương mặt trung thực của tôi, tôi rất nghiêm túc!"

      Dạ Tư Hàn vẫn chưa phản ứng lại cơ thể mềm mại chui vào lòng .

      Hạ Lâm nhìn , đại khái toàn bộ Dạ gia chỉ còn xử nam này thôi. Bây giờ nhào vào còn đợi đến bao giờ? Cùng lắm là bị ném ra, kết cục khác bây giờ là mấy!

      Dạ Tư Hàn sững lại, cúi đầu.

      Hạ Lâm kiễng ngón chân nhìn bằng sóng mắt mị hoặc, khuôn mặt dán ngực , ngón tay mảnh khảnh trắng nõn tìm đến vị trí xương quai xanh khẽ vuốt nhè . Môi hồng của Hạ Lâm dường như đặt lên yết hầu Dạ Tư Hàn, giọng quyến rũ, hơi thở tựa hương lan, "Đúng là người ta vẫn đói, nhưng lại đói người đàn ông chính trực, cường tráng, cả người đều mang hormone giống đực cơ. Chứ tên Dạ Tư Lăng đó chơi nhiều hư thận mất rồi"

      Dạ Tư Hàn, "..."

      Dạ Tư Lăng, "..."

      Hạ Lâm thấy lâu lên tiếng, nhân tiện định đưa tay đóng cửa. Ánh mắt Dạ Tư Hàn u, muốn đẩy ra ngoài cửa.

      Hai tay đu lên cổ , ôm chặt, gót chân hoàn toàn rời khỏi mặt đất, mũi chân đưa lên cao. Môi hồng chợt phong ấn đôi môi giá lạnh, vụng về gặm cắn khiêu khích.

      Dạ Tư Hàn bị động tác đột ngột của xô đụng vào mặt cửa, thân người cứng đờ, hồi lâu động đậy.

      Hạ Lâm vì sợ bản thân bị rớt xuống, hai chân sớm vòng qua đôi chân dài thẳng tắp của , bộ dáng tựa như gấu leo cây.

      Đôi đồng tử đen láy của Dạ Tư Hàn hơi động, từ từ rút cự ly nhìn vào người phụ nữ làm xằng làm bậy trước mặt, sóng ngầm bắt đầu khởi động.

      Đúng vào lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng Dạ Tư Lăng, "Nếu như cậu thích ..."

      Đôi mắt Dạ Tư Hàn rơi người Dạ Tư Lăng, nhìn thấy ta đột nhiên giương súng lên nhắm thẳng vào . Cả người lập tức xoay chuyển, xách Hạ Lâm lên ném sang bên, chân đồng thời giơ lên đá bay khẩu súng trong tay Dạ Tư Lăng.

      Dạ Tư Lăng đứng đó run rẩy đỡ tay, khuôn mặt trắng bệch, giải thích: "Người phụ nữ này là thích khách, tôi sợ ta...."

      Dạ Tư Hàn đứng yên gì, mắt vẫn nhìn chằm chằm Dạ Tư Lăng.

      Mặt ta vẫn nhợt ra, lời cũng run run, "Vừa rồi ta vẫn chưa làm cậu bị thương phải ?"

      Dạ Tư Hàn, "Cút"

      Dạ Tư Lăng, "Nhưng ta là thích khách, để ta ở đây..."

      Dạ Tư Hàn nhìn Dạ Tư Lăng, đôi môi mỏng thốt ra từng chữ, "Mười thích khách như ta cũng động được vào tôi, có thể an tâm cút được rồi"
      SiAm, 1900thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :