1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nữ tặc Giang Bắc - Tiên Chanh (Chương 1)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      NỮ TẶC GIANG BẮC


      [​IMG]


      Tác giả: Tiên Chanh

      Nhà xuất bản: Thanh Hóa – Bách Việt

      Dịch giả: Mặc Lam

      Giá bìa: 129.000 đ

      Hình thức bìa: Bìa mềm

      Số trang: 588

      Ngày xuất bản: 03/2016

      Sách & Chụp pic : TonyChopper

      Type-er: Mẫu Tử Song Linh, matnhung15, Litevil, Ora_chan91, Thúy Diễm

      Beta: Mều

      Giới thiệu

      Tạ Thần Niên vốn xuất thân từ dòng dõi trâm đầy quyền lực, nhưng theo nghĩa phụ, tay bất mãn với đời nên bỏ vào núi làm thổ phỉ, từ khi còn quấn tã.

      Năm mười sáu tuổi, sơn tặc ngổ ngáo của Thanh Phong trại tình cờ gặp gỡ chàng thế tử Vân Tây vương. Để rồi từ đó, chiếc lưới long trời lở đất được giăng ra, kéo theo đó là hàng loạt những việc ngoài ý muốn: nghĩa phụ đột ngột biến mất, nguy cơ chiến tranh bùng nổ, thiếu niên thần bí có võ công cao cường, tai hoạ trút xuống Thanh Phong trại...

      Trải qua trăm đắng nghìn cay, cuối cùng rồi sơn tặc ấy cũng tái khởi nơi tro tàn, uy danh vang thiên hạ. Thế nhưng, nàng có thể cố gắng giữ chữ "nghĩa" ấy đến cùng . Và rằng, chàng có lòng dạ ?

      và hận đâu về đâu?

      "Chàng nắm chặt tay ta, mãi chẳng rời xa, cùng tới nơi cùng trời cuối đất chứ?"​
      Hale205Nguyen Loc Ha thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1: Thần Niên bái sư

      Type-er: Mẫu Tử Song Linh

      Đầu năm mới năm Vĩnh Ninh thứ ba, trong Thịnh Đô hết sức náo nhiệt. Ban đầu có kẻ khui ra Dương Thành bỏ mạng dưới tay sơn tặc, mà là bị Tiết Thịnh giết chết; chẳng bao lâu sau, nhà họ Trương ở Tĩnh Dương tìm thấy Dương Tập, đứa con mồ côi của Dương Thành, liền làm ầm lên đòi triều đình trả lại công bằng.

      Huynh đệ họ Tiết đồng loạt kêu oan, mình hoàn toàn vì đành lòng nhìn dân chúng Thanh Châu chịu nạn thổ phỉ nên mới dẫn binh tiến vào Thanh Châu. Hơn nữa, lúc xuất binh đâu chỉ có mình nhà y, Thái Hưng cũng phái quân Đông tiến diệt trừ thổ phỉ, còn từng liên quân với Dương Thành đặng cự lại sơn tặc, giúp đoạt lại thành Nghi Bình.

      Nhà họ Hạ đáp trả: “Đúng là có chuyện như thế! Chúng ta khổ sở vất vả giúp Dương Thành đoạt lại Nghi Bình, ai ngờ vong mạng, chúng ta đành phải thay triều đình trấn thủ Nghi Bình trước”.

      Vụ án này những liên can đến mấy đại trấn quân của Giang Bắc mà còn khiến triều đình Thịnh Đô bắt đầu rối loạn. Chư hầu họ Tề vốn bất mãn Thừa tướng Tiêu Chuẩn lạm quyền, nhao nhao mượn việc của Giang Bắc hòng chỉ trích Tiêu Chuẩn khi quân phạm thượng, tay che trời. Tháng ba, Việt Vương đột nhiên dẫn binh xông vào phủ Thừa tướng, tìm thấy các thứ long bào trong thư phòng của Tiêu Chuẩn, trực chi tội Thừa tướng mưu phản.

      Hoàng hậu Tiêu thị nghe tin, lòng nóng như lửa đốt, quỳ gối ngoài điện Hoàng đế khóc lóc kêu oan. Hoàng đế đóng cửa gặp, quý phi Phong thị mang thai có lòng tốt tiến đến khuyên nhủ Hoàng hậu, ngờ lại bị Tiêu Hoàng hậu trong cơn nóng giận ngút trời đẩy ngã, làm đứa bé trong bụng bị sinh nin. Phong quý phi chịu đựng giày vò suốt hai ngày đêm, hoàng tử gầy yếu mới được sinh ra, song chỉ non nửa ngày chết yểu.
      Hoàng đế nổi giận, muốn hạ chiếu phế hậu, Phong quý phi còn nằm giường dốc sức cầu xin cho Hoàng hậu, việc Hoàng hậu đẩy nàng chỉ là cử chỉ vô tình, tất cả đều vì chuyện của Tiêu Chuẩn nên mới nhất thời mất lí trí. Hoàng đế thấy nàng như vậy mà còn xin tha cho Hoàng hậu, bất giác càng thêm thương xót, ngay cả chúng đại thần trong triều cũng khen Phong quý phi hiền hậu tài đức.

      Ai ngờ Phong quý phi muốn bảo vệ Hoàng hậu nhưng phía Việt vương lại cho, tố cáo Hoàng hậu và Thừa tướng hợp mưu làm loạn, tấu xin Hoàng đế phế hậu. Dưới uy hiếp của chư vương họ tề, Hoàng đế đành phải phế Tiêu hậu làm thứ dân, bãi quan Thừa tướng Tiêu Chuẩn tống vào ngục, giao cho Đại Lý tự điều tra việc mưu phản này. Chưa được vài ngày, Tiêu Chuẩn sợ tội tự sát trong ngục, chuyện Tiêu Chuẩn mưu phản được chứng thực, những kẻ thuộc vây cánh thân tín của Tiêu Chuẩn bị xử trảm cũng hơn ngàn người.

      Thịnh Đô loạn, chư trấn quân Giang Bắc lại càng có gì phải kiêng dè. Tháng Tư, Trương thị ở Tĩnh Dương xuất binh Đông tiến, mạch vượt qua Tân Dã, Vũ An đến Thanh Châu. Tiết Thịnh tập hợp binh lực, giữ vững thành Thanh Châu. Cùng lúc đó, Hạ gia vùng Thái Hưng cũng thầm điều binh chuẩn bị động can qua, nhòm ngó Dự Châu.

      Thiên hạ sắp đại loạn, nhưng cuộc sống trong núi lại coi như yên bình. Cánh tay Thần Niên lành hẳn, nhưng Triêu Dương Tử vẫn chưa tỏ ý hay ở. đến đám Ôm Đại Nha chỉ ước sao vị thần y này có thể ở lại núi nhập bọn với họ, ngay cả Thần Niên cũng thấy trong sơn trại có thêm Triêu Dương Tử quả thực rất tiện, ít nhất là khi mọi người có hắt hơi sổ mũi cũng cần ra ngoài mời thầy lang, vừa bớt việc lại đỡ tốn tiền.

      Thần Niên cùng đám Ôn Đại Nha ra sức nài nỉ giữ Triêu Dương Tử lại mấy lần, bao nhiêu lời hay, cuối cùng Triêu Dương Tử cũng miễn cưỡng ở lại.

      Phàm , ông cũng thả nữ ma đầu kia ra. Theo lời Triêu Dương Tử, bà ta kết oán chuốc thù quá nhiều, tại võ công lại chẳng đâu vào đâu, khi ra ngoài nhất định bị trả thù. Lúc lời này, Triêu Dương Tử lại đảo mắt theo thói quen, cực kì ngạo mạn bảo: “Đạo gia ta vất vả lắm mới cứu bà ta khỏi đường tà đạo, sao có thể để bà ta chết trong tay người khác như vậy được, như thế lỗ quá! được, được!”.
      Vì mấy câu này mà Tịnh Vũ Hiên chỉ thẳng vào mũi Triêu Dương Tử mắng ba ngày liền, song cuối cùng vẫn chịu ở lại, có điều lại thề phải dốc sức luyện Ngũ Uẩn thần công, sớm muộn gì cũng có ngày cho Triêu Dương Tử biết mặt. May mà mọi người cũng quen với kiểu chung sống của hai người, thế nên cũng chẳng lấy làm lạ lẫm gì khi chứng kiến chuyện quái dị lần này.

      Hôm đó sau khi ăn điểm tâm xong, Thần Niên dẫn cả đám Ôn Đại Nha ngồi chầu hẫu phía chân trường, vừa tắm nắng vừa thương lượng xem chuyến làm ăn tiếp theo nên làm ở đâu. Tiền bán ngựa chiến tiêu hết từ lâu, Thần Niên mấy lần dẫn họ làm ăn dọc đường, tuy gặt hái được nhiều, nhưng cũng coi như thuận lợi.

      Cũng bởi duyên cớ này, Tiêu Hầu Nhi càng ngày càng to gan, mực làm ầm làm ĩ, đòi chi bằng xa hơn đến hẳn sườn Phi Long làm chuyến làm ăn lớn.

      “Đến sườn Phi Long? Có phải hơi xa ?” Thần niên có phẫn lưỡng lự, sườn Phi Long cách nơi này hơn hai trăm dặm, từ lâu thuộc địa bàn của núi Ngưu Đầu, bất luận là chỉ thám thính tình hình hay làm ăn đều vô cùng khó khăn.

      Tiêu Hầu Nhi thấy lời của nàng có chỗ sơ hơt, vội : “ xa xa, nghe đám người ở đỉnh Hổ Khẩu vài ngày trước từng qua đó, vừa hay gặp gánh thương lái chạy đến Ký Châu, vơ vét bằng sạch luôn!”.

      Đỉnh Hổ Khẩu nằm ở phía Tây Nam núi Ngưu Đầu, do đám ác tặc chiếm cứ, giết người cướp của từ việc xấu nào. Thông thường sơn tặc cướp đường, chỉ cần khách vui vẻ để lại tiền mãi lộ, đa số bọn chúng làm hại khách. Nhưng đám người đỉnh Hộ Khẩu kia khác, chỉ cần lọt vào tay chúng, bất kể có tiền hay cũng đều khó giữ được mạng.

      Trước kia Thanh Phong trại làm lão đại ở núi Thái Hành, ra chỉ thị làm mọi phải chừa lại đường lui, được đuổi tận giết tuyệt những thương gia ngang qua. Các sơn trại lớn khác đều hiềm uy danh của Trương Khuê Túc, hành vi cũng bớt phóng túng hơn. Nhưng từ khi Thanh Phong trại xuống dốc, những kẻ này chẳng còn gì phải băn khoăn nữa, tha hồ hành theo sở thích cá nhân, phong cách hoàn toàn khác biệt.
      Nhờ bụng dạ độc ác, đỉnh Hổ Khẩu chẳng mấy chốc nổi danh ở phía Bắc dãy Thái Hành.

      Thần Niên trầm ngâm lên tiếng, Tiêu Hầu Nhi vẫn chưa chịu bỏ cuộc, vội : “Chúng ta đâu có giống đám người Hổ Khẩu, chúng ta chỉ vòi chút tiền tài, tổn thương mạng người mà”.

      Lời còn chưa dứt, chợt nghe Tịnh Vũ Hiên trong phòng cao giọng mắng: “Các ngươi làm sơn tặc chứ phải đại hiệp, quan tâm có tổn thương mạng người làm gì, lấy được tiền mới là việc quan trọng. cả nửa buổi vẫn chưa có kết quả, còn biết xấu hổ mà dám tự nhận mình là lão gia!”.

      Tất cả bị mắng đến độ phát ngượng biết gì, Thần Niên cũng ủ rũ cúi đầu. Ôn Đại Nha đưa mắt nhìn nàng an ủi: “Đại đương gia vốn phải lão gia mà, bà ấy mắng là mắng chúng tôi, chứ phải đâu”.

      May mà Tịnh Vũ Hiên chỉ mắng hai câu rồi dừng lại, chẳng bao lâu sau, Triêu Dương Tử từ trong nhà ra, vẻ mặt hết sức ngại ngùng, gật gật đầu với mọi người, : “Ta điểm huyệt câm của bà ta rồi, sao nữa”.

      Ai nấy đều cả kinh, nhìn Triêu Dương Tử bằng ánh mắt đầy kinh phục và đồng cảm. Giờ ông điểm huyệt đạo của Tịnh Vũ Hiên, e là lúc huyệt đạo được giải, Tịnh Vũ Hiên mắng ông cả ngày. Triêu Dương Tử nhận thấy tâm tư của mọi người, lạnh nhạt : “ sao, ta quen rồi”.

      Thần Niên chỉ cười, quay sang hỏi Thôi Tập vẫn luôn lặng lẽ năng gì: “Cậu thấy thế nào?”.

      Thôi Tập nghĩ ngợi, đoạn đáp: “Có thể được, làm ăn cũng khó lắm, khó là sau khi làm ăn xong, phải giải quyết hậu quả như thế nàp, chúng ta ở phía Đông đỉnh Hổ Khẩu, nếu cướp việc làm ăn của bọn chúng, e là bọn chúng chịu để yên”.

      Thần Niên cũng nghĩ đến điều này rồi, nhưng nàng cũng chẳng sợ gì đám người đỉnh Hổ Khẩu đó, người trong trại nàng dẫu nhiều song cũng chẳng phải ít, chưa kể đến Lục Kiêu luyện đao phía sau trại, cho dù chỉ xách mình Triêu Dương Tử ra ngoài, đánh nhau với đám người đỉnh Hổ Khẩu cũng như đùa vui thôi. Có điều, chỉ sợ Triêu Dương Tử ngoan ngoãn nghe lời, còn phải dùng cách để dụ ông mắc mưu, để ông cam tâm tình nguyện theo bọn họ mới được.

      Thần Niên suy nghĩ hồi, ngẩng đầu nhìn Triêu Dương Tử, : “Đạo trưởng, xin nhờ ngài giải huyệt đạo cho Tịnh tiền bối, ta còn có việc muốn xin bà ấy”.

      Triêu Dương Tử nghe nàng vậy, lập tức liếc mắt nhìn nàng, có phần cảnh giác hỏi ngay: “Ngươi xin bà ta việc gì?”.

      Thần Niên cười đáp: “ phải việc gì khó”.

      xong, nàng đứng dậy vào phòng Tịnh Vũ Hiên. Tịnh Vũ Hiên ở bên trong cũng nghe thấy tiếng chuyện phía bên ngoài, lúc Thần Niên vào nhà liền nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt cũng đượm vẻ khó hiểu.

      Thần Niên vội trở ra giục Triêu Dương Tử: “Đạo trưởng, còn mau giải huyệt đạo cho Tịnh tiền bối”.

      Tịnh Vũ Hiên lại chuyển sang trợn mắt nhìn Triêu Dương Tử, Triêu Dương Tử chẳng còn cách nào khác, đành phải tiến lên giải huyệt cho Tịnh Vũ Hiên. Tịnh Vũ hiên trước tiên mắng ông vài câu đặng trút giận rồi mới quay đầu nhòn Thần Niên, hỏi: “Tiểu nha đầu, muốn cầu xin ta chuyện gì?”.

      Thần Niên khẽ nở nụ cười, đáp: “Là phu tử trong trại trước kia ạ”.

      Tịnh Vũ Hiên khen: “Đúng là kẻ thông minh”.

      Thần Niên thầm nghĩ: Tịnh Vũ Hiên quả sai, Phong Quân Dương cũng xem như là kẻ thông minh hiếm có trần đời.

      Tịnh Vũ Hiên chấp nhận thỉnh cầu của Thần Niên xong bắt đầu dạy võ công cho mọi người trong trại. Tuy rằng giờ bà hoàn toàn có nội lực, nhưng vẫn còn chiêu thức võ công, huống hồ nếu có thể xưng bá võ lâm trình độ võ công của bà ắt thuộc hạng thượng thừa. Bà chọn ngày đẹp, gom tất cả những người phàm là tay chân đầy đủ lại, quan sát tỉ mỉ phen, quyết định vẫn dạy theo năng khiếu. Hoặc dạy đao pháp, hoặc truyền vài chiêu kiếm pháp, còn Đại Ngốc truyền dạy bộ chuỳ pháp.

      Tạm thời tìm được chuỳ sắt trong trại, Tịnh Vũ Hiên bèn sai Đại Ngốc làm đôi chuỳ đá thay thay thế. Thần Niên nhìn Đại Ngốc quăng tảng đá như cái cối vun vút đầy uy lực, chỉ thấy da đầu run hết cả lên, đến đường cũng chỉ ước có thể đường vòng tránh gã, sợ tảng đá kia bay ra rơi vào người mình.

      Về mặt này, Tịnh Vũ Hiên vẫn bất mãn đủ kiểu, mắng rằng trong trại chẳng có ai có thiên khiếu tập võ cả. Cũng vì duyên cớ lần này nên khi Thần Niên muốn dẫn mọi người lên sườn Phi Long, Tịnh Vũ Hiên cũng đòi theo, là để xem cái đám phế vật này có thể biến võ công của bà thành dạng gì.

      Thần Niên mục đích của mình, muốn xin Tịnh Vũ Hiên dạy mấy chiêu võ công cho những người trong trại.

      “Người trong trại chúng ta ít quá, võ công ai cũng tệ, ra ngoài chỉ tổ để người ta tuỳ ý lăng nhục. Hơn nữa, mọi người trong trại đều qua thời điểm tốt nhất để luyện võ, cho dù tại khổ luyện từ đầu lúc chết cũng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt. May nhờ ông trời thương tình, cho chúng ta cơ duyên khác, để chúng ta gặp được tiền bối. Tiền bối là bậc kì tài võ học, chỉ mong được ngài chỉ dạy vài chiêu là giỏi hơn việc bái sư nơi khác học hành rèn luyện bao năm rồi.”

      Tịnh Vũ Hiên nghe xong, chậm rãi gật đầu, : “Tiểu nha đầu ăn ngay thế lại tốt, ta ghét nhất những kẻ vòng vo suy tính với ta”.

      Thần Niên cười : “Tiền bối đừng quá khen, phải với ai ra cũng ăn ngay . Trước kia từng có người với ta, dùng tâm nhãn cũng phải xem dùng với ai, trước mặt cường giả tuyệt thế, tất cả tâm nhãn thủ đoạn chẳng khác chi truyện tiếu lâm, càng dùng càng khiến người khác chê cười, chẳng thà là tốt nhất”.

      Những lời nàng tâng bốc rất hay, những bộc lộ a dua nịnh hót mà còn làm người nghe cảm nhận được thành khẩn của nàng. Tịnh Vũ Hiên nghe thế, lòng lại càng thoải mái, kìm được hỏi: “Ai với ngươi những lời này?”.

      khi Tịnh Vũ Hiên Triêu Dương Tử cũng thể theo. Mà Thôi Tập lại lo giao em mình vào tay người khác, đương nhiên muốn dẫn Mậu Nhi cùng. Mọi người bàn bạc đến phút cuối, quyết định chỉ để lại mình lão Vương trong trại trông nhà. Mua sắm nửa năm qua, trong trại có thêm vài thứ, Ôn Đại Nha hơi lo lắng, sợ mọi người cả rồi, trong trại nhỡ đâu có kẻ trộm, hận thể mang tất cả những thứ có thể mang luôn.

      Thần Niên thấy gì, dợm hỏi: ”Chúng ta tính làm ăn hay là muốn chuyển nhà?”.

      Ở cùng nhau nửa năm, Ôn Đại Nha và Thần Niên chuyện rất thoải mái, nghe vậy bèn trỏ ngay vào đám già trẻ trai trong đội, hỏi lại nàng: “Nom mấy người này của chúng ta , xem có giống làm ăn ?”.

      Vừa dứt lời, Tiêu Hầu Nhi biết làm sao lại trêu Mậu Nhi khóc, làm Tịnh Vũ Hiên quát ầm lên, Thôi Tập sầm mặt kêu: “Đại Ngốc, đánh nó”.

      Đại Ngốc nghe tiếng làm theo, xách hai tai chuỷ đá duổi đánh Tiêu Hầu Nhi, Tiêu Hầu Nhi lanh như con khỉ, bổ sang trái rồi chạy sang phải giữa đám người, đến cái vạt áo của y Đại Ngốc cũng chẳng chạm được vào, trái lại còn đụng ngã những người khác. Nhất thời, trẻ con khóc người lớn mắng, lập tức rối bung bét cả lên.

      Thần Niên thấy ấn đường giật giật, nhảy lên chóp tường mé hông, giơ tay ném cái, thanh trường đao trong tay ghim vào trước chân Tiêu Hầu Nhi, nàng bực tức quát to: “Mẹ kiếp đừng có làm ầm lên nữa!”.

      Ai nấy im ngay tắp lự, ngay cả Mậu Nhi cũng bị Thần Niên dọa cho nín bặt. Tịnh Vũ Hiên đưa mắt nhìn nàng, khen: “Chiêu Lưu Tinh Truy Nguyệt này dùng hay lắm, khó nhất là phần khóe léo tinh nhan tùy cơ ứng biến này đây”.

      Thần Niên năng gì, Lục Kiêu lại bước lên hai bước, hỏi Tịnh Vũ Hiên: “Tuy tùy cơ ứng biến khá tốt, nhưng lại ném đao như ám khí thể, trong tay còn binh khí nữa, tiếp theo nên làm thế nào?”.

      Tịnh Vũ Hiên nghiêm mặt đáp: “Ngươi có thể dùng đao, nhưng thể ỷ đao. Bất luận là binh khí gì, chẳng qua là kéo dài thêm cánh tay ngươi. Binh khí lợi hại nhất của con người chính là cơ thể, chỉ cần có bản lĩnh, vung chưởng chẳng khác gì đao nhanh, chỉ tay nào khác chi kiếm sắc”. Bà xong, khép bàn tay lại, thoạt nhìn có vẻ thờ ơ mà xuất chưởng vào trước mặt Lục Kiêu. Nội lực của bà mất, nhưng lúc chưởng đao đến gần mặt, Lục Kiêu như cảm nhận được bén nhọn của đao sắc, theo bản năng ngửa người ra phía sau tránh chưởng đao của bà.

      Tịnh Vũ Hiên thu tay lại, cười đắc ý: “Tiểu tử, đừng thấy ngươi thường ngày khổ luyện dao pháp, chỉ dựa vào việc ngươi ôm loan đao chịu buông tay là rơi xuống hàng kém cỏi rồi”.

      Lục Kiêu nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng lời cảm ơn Tịnh Vũ Hiên: “Đa tạ tiền bối chỉ vẽ”.

      Xem hai người đứng đó thảo luận võ học, những người còn lại cũng bất giác linh hoạt hẳn lên. Yieeu Hầu Nhi nhó trộm Thần Niên, ngờ lại bị nàng phát , Thần Niên cơn tức có chỗ trút ra, bèn chỉ bảo mặt y mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn! Ngươi có bản lĩnh nhue hai người họ dù ngươi có nhảy lên đầu lật ngói ta cũng mặc kệ!”.

      Tiên Hầu Nhi thấy nàng như vậy, vội rụt đầu rụt cổ dám gì nữa, nhủ thầm: Tính tình đại đương gia thế này đúng là phí hoài cả mặt mày xinh đẹp, thế mà ngày xưa y còn tưởng nàng dịu dàng hiền hậu, té ra chỉ vì lúc ấy mọi người còn chưa thân thiết.

      Ôn Đại Nha thấy thế bèn tiến lên hòa giải: “Đại đương gia, chúng ta phải rồi, nếu còn rề rà nữa muộn giờ mất”.

      Thần Niên ngồi xuống đầu tường, sầm mặt nhìn mọi người lúc rồi mới lên tiếng: “ vội, phải hết những gì cần trước ”.

      Đoàn người nhận ra nàng nổi giận nên đều sợ hãi, thành đứng im chờ nghe nàng giáo huấn. Tịnh Vũ Hiên hề để ý đến Thần Niên, vẫn chỉ dạy đạo pháp cho Lục Kiều, nhưng hiểu sao lại nhắc đến Thần Niên, bảo Lục Kiều: “Tuy ngươi cố gắng, nhưng phải , về mặt ngộ tính võ học, ngươi bằng nha đầu kia, chỉ tiếc nha đầu kia chẳng chịu để tâm học cái gì”.

      Triêu Dương Tử luôn đứng bên cạnh dự thính, nghe đến đây cũng nhịn được hừ tiếng, hùa: “Nha đầu kia có quá nhiều tâm nhãn, khó tránh lúc làm việc ổn định”.

      “Đa tạ đạo trưởng khen ngợi.” Thần Niên cười giả lả cắt đứt câu chuyện của mấy người họ, lại chỉ sang bên, : “Có điều xin mời các vị dời bước sang phía kia tán dóc, chỗ này của ta phải dùng để rèn quy củ cho họ”.

      Triêu Dương Tử nghe Thần Niên thế, lập tức muốn trở mặt, quát: “Tiểu nha đầu, ngươi chuyện với tiền bối thế à?”.

      Thần Niên lại nở nụ cười, nhưng lời lại chẳng khách khí, đáp: “Cứ vậy , mời ngài đứng sang bên cạnh, để tránh lúc ta giáo huấn thủ hạ nhầm sang ngài”.

      Triêu Dương Tử trợn mặt muốn cãi tiếp với Thần Niên, Tịnh Vũ Hiên lại sốt ruột : “Hắc lão đjao nhảm ít thôi, vào bước là được, có mooic con tiểu nha đầu mà cũng nổi cáu”.

      Tịnh Vũ Hiên cong liền cùng Lục Kiêu bước qua bên trước. Triêu Dương Tử tức tối trừng mắt lườm Thần Niên cái rồi mới bước sang.

      Tuy Thần Niên vẫn làm mặt lạnh nhưng trong lòng cười thầm . Nàng biết tỏng tính tình cổ quái của Tịnh Vũ Hiên rồi, phàm việc gì cũng muốn cãi lộn với Triêu Dương Tử, nếu muốn bảo bà hướng Đông, cho dù hết lời cũng đừng hòng dỗ bà được bước, chi bằng khích Triêu Dương Tử đằng Tay, đến lúc đó Tịnh Vũ Hiên nhất định đối nghịch với ông.

      Ba người đều cả, những người còn lại đều của núi Ngưu Đầu. Thần Niên lạnh lùng quan sát bọn họ mấy lần, mãi đến khi thấy tất cả cúi đầu xuống mới thờ ơ hỏi: “Hôm nay chúng ta chưa vội, có mấy câu cần ràng. Trước kia ta tiếp nhận vị trí đại đương gia này chẳng qua là vì tình thế bắt buộc, lúc ấy mọi người cũng có thể suy nghĩ kĩ. tại xem ra, bắt tất cả già trẻ trai phải nghe lời tiểu nha đầu như ta, khó tránh khỏi có người cảm thấy trong lòng phục, chuyện này ta có thể hiểu được”.

      Ôn Đại Nha ngờ Thần Niên lại những lời này, nhất thời nóng nảy kêu lên: “Sao đại đương gia lại thế?”.

      “Ngươi câm miệng!” Thần Niên đột nhiên quát, nóng giận nhìn Ôn Đại Nha, châm rãi hỏi : “Nếu trong lòng ngươi kính trọng đại đương gia ta, ngươi lại dám ngắt lời ta thế sao?”.

      Ôn Đại Nha bị nàng quát sợ run lên, ngẩn ra lát rồi lập tức quỳ xuống trước mặt Thần Niên, cúi đầu : “Thuộc hạ dám”.

      Thần Niên bảo đứng dậy, trái lại tiếp với mọi người: “Giờ tiếp những lời ban nãy. tại, mối nguy của trại ta cũng coi như qua rồi, cho dù có đường gia ta chống đỡ, mọi người vẫn có thể sống được. Nếu vậy, chúng ta hãy dốc lòng , được ?”.

      Phía dưới lại chẳng ai đáp lại.

      Thần Niên cười nhạt, tiếp: “Nếu các ngươi chịu , vậy ta . Ta muốn hỏi, trong số các ngươi, bao nhiêu người lòng dạ muốn ta làm đại đương gia, bao nhiêu người do bất đắc dĩ nên thể cúi đầu trước tiểu nha đầu này? Tất cả mọi người cứ , yên tâm, Tạ Thần Niên ta tuy có bản lĩnh gì, nhưng cũng đến mức nằng nặc đòi ở lại đây, chỉ cần có người muốn ta làm đại đương gia, ta ngay lập tức”.

      Nàng hỏi như vậy, mọi người nào dám đáp, nín lặng chốc, ấy thế mà Đại Ngốc lại lên tiếng trước: “Đệ lòng dạ phục đại đương gia”.

      mở miệng, mọi người cũng nhao nhao hưởng ứng, Ôn Đại Nha vẫn mực quỳ đó, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, chờ mội người dừng lại cả rồi mới dập đầu với Thần Niên: “Đại đương gia, thuộc hạ nhất thời thất lễ, xin đại đương gia hãy trách phạt”.

      Thần Niên thấy mọi người như thế, thầm nghĩ làm vậy cũng hòm hòm rồi, trước tiên giọng gọi Ôn Đại Nha dậy, sau đó mới với tất cả: “Mọi người đừng oán trách hôm nay ta chuyện bé xé ra to, ở núi Ngưu Đầu này, các ngươi kính hay kính ta, nghe lệnh hay trái lệnh ta đều sao cả, nhưng nếu muốn đến sườn Phi Long làm ăn, chúng ta phải quy củ. Tục ngữ có câu “ có quy củ sao nên vuông tròn”, nếu trong trại có quy củ, đến chỗ cùng lắm cũng bị người chế giễu, song nếu đến chỗ lớn ắt là điềm báo mất trại”.

      đến đây, giọng của Thần Niên nghiêm túc hơn hẳn, tiếp: “Tạ Thần Niên ta ở núi Ngưu Đầu này, là làm đại đương gia, chứ chẳng phải làm cái khiên cái mâu trong tay các ngươi! Nếu các ngươi còn muốn ta làm đại đương gia, ta định ra vài quy tắc. Thứ nhất, kẻ nghe hiệu lệnh, tùy ý làm bậy, có thể giết; thứ nhì, kẻ phản bội sơn trại, bán đứng huynh đệ, có thể giết; thứ ba, kẻ lâm trận bỏ chạy, tham sống sợ chết, có thể giết; thứ tư, kẻ hiếp đáp bằng hữu, cưỡng bức đàn bà, có thể giết…”.

      Đây phần lớn đều là quy củ thưởng phạt trong Thanh Phong trại, Thần Niên dù chưa làm được mấy vụ làm ăn nhưng những quy củ này đều thuộc nằm lòng, ngay tức khắc liệt kê loạt những “Lệ giết” và “Lệ thưởng” ra, được đông đảo huynh đệ đồng thanh bằng lòng. Đám người Lục Kiều phía xa ngờ làm sơn tặc còn cần nhiều quy củ đến thế, nghe mà trợn mắt há mồm, Triêu Dương Tử lại càng khỏi cảm thán: “Trật tự đến thế này, đây mà là sơn tặc cơ, đến danh môn chính phái cũng chẳng hơn được là bao”.

      Thần Niên giảng giải quy củ với mọi người xong nhảy từ chóp tường xuống, sai Ôn Đại Nha bỏ hết mấy thứ đồ vô dụng , chỉ mang theo lương khô đủ dùng. Trong lòng Ôn Đại Nha dù muốn cũng dám tỏ thái độ với Thần Niên, vội chỉ huy đám Đại Ngốc đặt những thứ đồ vô dụng đó về lại phòng.

      Giờ Thần Niên mới tới chỗ mấy người Triêu Dương Tử, cười bảo: “Để các ngài chê cười rồi”.

      Triêu Dương Tử liếc mắt khinh thường năng gì, Tịnh Vũ Hiên lại nhìn Thần Niên kĩ càng, : “Đối xử với người khác tốt là chưa đủ, còn phải để bọn chúng sợ ngươi nữa, sợ mới có thể kính! Tiểu nha đầu có bản lĩnh lắm, ta nhìn lầm ngươi”.

      Thần Niên mỉm cười, lời cảm ơn: “Đa tạ tiền bối chỉ dạy”.

      Vì bị chuyện này trì hoãn nên khi mọi người đến sườn Phi Long là chuyện của hai ngày sau, Thần Niên tìm chỗ bí mật bảo mọi người đợi ở đó, lệnh cho Tiêu Hầu Nhi và trại viên khác vào sườn Phi Long thăm dò tình hình.

      Chưa đầy canh giờ, Tiêu Hầu Nhi khấp khởi trở lại, : “Đại đương gia, lần này chúng ta gặp may rồi, người trong sườn núi khá nhiều, chúng tôi chỉ quan sát tình hình chốc thôi thấy có mấy tốp qua rồi, trong đó chẳng những có dáng lái buôn mà hình như xòn có cae gia quyến theo, vì dùng cả xe, nhìn vết bánh xe có lẽ là đầy đồ đạc”.

      Thần Niên nghe vậy khỏi khẽ nhíu mày, sườn Phi Long tuy là con đường giao thông quan trọng, giữa hai châu Thanh Ký, nhưng cũng thể tấp nập thế được. Nếu đúng như những gì Tiêu Hầu Nhi , e là có lý do khác. Nàng hỏi lại Tiêu Hầu Nhi: “Những người kia hướng về phía Thanh Châu, hay là hướng về phía Ký Châu?”.

      “Ký Châu, hai tốp ấy đều về phía Đông cả.” Tiêu Hầu Nhi đáp, “Nếu chúng ta đuổi theo về phía Đông, nhất định có thể đuổi kịp trong hai tốp”.
      Hale205 thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Thần Niên vẫn suy nghĩ việc này. Trước đó vài ngày họ có nghe phong thanh rằng phía Tây sắp đánh trận, tại có rất nhiều người chuyển nhà từ Thanh Châu đến Ký Châu, có thể thấy là mạn Thanh Châu sắp sửa dấy nạn binh đao. như vậy, Trương gia ở Tĩnh Dương sắp đánh Tiết Thịnh sao?

      Nàng bất giác quay đầu nhìn Thôi Tập. Đám Lục Kiêu và Triêu Dương Tử tham dự công việc trong trại, bởi vậy mỗi lần có việc gì, Thần Niên đa số đều thương lượng với Thôi Tập. Mặc dù cậu ta còn trẻ, nhưng lại nhiều mưu kế, nếu nàng có thể nghĩ đến việc Trương gia muốn đánh Thanh Châu ắt Thôi Tập cũng có thể nghĩ ra. Cậu là con trai của Dương Thành, vì tránh đuổi giết của Tiết Thịnh nên mới đến náu tại núi Ngưu Đầu, tại nếu Trương gia đến đánh Thanh Châu cậu có thể đến tìm Trương gia hòng khôi phục thân phận của mình.

      Thôi Tập thấy Thần Niên nhìn mình, trầm mặc lát rồi mới : “Đuổi theo gánh lái buôn này cũng được, chỉ sợ trong sườn núi có quan binh tuần tra, phải cẩn thận”.

      Thần Niên nghe vậy khỏi nhìn Thôi Tập thêm đôi cái, thấy gương mặt cậu ta lộ vẻ khác thường nào mới gật đầu bảo: “Vậy làm việc cẩn thận nhé”.

      Nếu nàng chủ trì vụ làm ăn lần này, đám Tiêu Hầu Nhi đương nhiên phấn khởi. Mọi người cùng nhau thảo luận phen, định ra kế hoạch tỉ mỉ, Tiêu Hầu Nhi và Thôi Tập dẫn Mậu Nhi đuổi theo trước, giả bộ như người đường trà trộn vào bên trong tốp lái buôn, những người còn lại đường trong núi, lặng lẽ vượt lên trước, chờ ám hiệu của Tiêu Hầu Nhi rồi ra tay.

      Trong khi chuyện, mặt trời lên cao quá đỉnh đầu, mọi người ăn lương khô qua quýt rồi chia nhau về hai hướng. Con đường của đám Tiêu Hầu Nhi khỏi cần nhắc đến, Thần Niên dẫn những người còn lại băng đèo lội suối, may mà chân tay ai nấy cũng coi như nhanh nhẹn mới có thể đuổi chặn kịp phía trước tốp người trước khi trời tối.

      Lần làm ăn này cực kì thuận lợi, tốp người kia có năm sáu lái buôn và gia quyến của hộ thân sĩ, mặc dù có mời thêm bốn năm hộ vệ nhưng võ công chỉ làng nhàng. Đại Ngốc nổi cơn điên, chuỳ đá đâọ nát nửa chiếc xe, đáng sợ đến mắt tất cả đều dừng phản kháng. Thần Niên vận nam trong dùng khăn đen che mặt, đứng tảng đá bên đường, tay cầm đao thép cao giọng : “Chúng ta cầu tài cầu mạng, chỉ cần các vị sảng khoái để lại tiền mãi lộ, chúng ta tha cho”.

      Tất cả đều kinh ngạc sợ sệt, ai dám thò đầu ra. Lát sau, có lái buôn trung niên tiến lại gần, lấy túi tiền trong người ra ném tới trước chân Thần Niên, cẩn thận cầu xin: “Xin hảo hán bớt lại cho vài đồng vốn lận lưng”.

      Ôn Đại Nha toan tiến lên soát người nọ bị Thần Niên cản lại, bảo dốc nửa số ngân lượng trong túi ra, phần còn lại trả cho lái buôn, cười : “Lão huynh là người thông minh, sau này nhất định phát tài”.

      Tay lái buôn cười ảo não, lắc đầu: “Nhờ cát ngôn của ngài”.

      Thần Niên thả tay lái buôn nọ trước. Mọi người thấy sơn tặc quả nhiên chỉ xin chút tiền tài, tổn thương mạng người nên mới yên tâm, tuy rằng xót ruột vô vàn nhưng cũng chẳng dám lấy mạng mình ra cược, ào ào rút hết tiền trong người ra. Thần Niên đa số chỉ lấy nửa, nếu thấy ai đó có vẻ bần cùng khốn khổ cũng chẳng lấy đến xu.

      Tốp lái buôn ngờ sơn tặc lại làm vậy, tuy bị cướp tiền bạc nhưng cuối cùng vẫn đội ơn rối rít rời . Đợi những người đó rồi, Thần Niên vội lớn tiếng căn dặn đám Ôn Đại Nha: “Mau thu dọn rồi thôi, đừng để gặp phải quan binh”.

      Mọi người vội thu nhặt tiền của tài vật rồi cất vào trong núi lánh xa con đường cái, tìm chốn bí mật ổn thoả để qua đêm. Ôn Đại Nha bỏ tiền ra đếm, chừng hơn hai trăm lượng bạc, bất giác sung sướng vô cùng, nén nổi lòng bèn hỏi Thần Niên: “Đại đương gia, tay lái buôn lúc trước nom có vẻ thành , thực ra rất láu cá, tôi đoán người lão vẫn còn cất giấu ngân phiếu, cớ gì cho tôi soát người lão?”.

      Thần Niên cười bảo: “Làm việc đừng có quá đáng. Hơn nữa số bạc lão đưa khá lắm rồi, tiền mãi lộ của mình lão thế là đủ, chúng ta thể quá tham lam được. Như thế này là tốt nhất, chúng ta chiếm được lợi từ lão, mà lão cũng cảm thấy kiếm được món hời từ chúng ta, đôi bên vừa lòng, thế là tốt nhất”.

      Ai nấy nghe xong đều cười, Tiêu Hầu Nhi lạo càng cười to: “Vẫn là đại đương gia giỏi mưu tính, ràng là chúng ta cướp của chúng, thế mà chúng vẫn cảm thấy mình kiếm được món hời nữa chứ”.

      Tịnh Vũ Hiên mực ngồi nơi cao, nghe vậy hừ mũi khinh thường: “Nhiều người như vậy mà chẳng có chút chí khí tinh lực nào, bị tốp hơn chục người các ngươi doạ sợ làm gì, nhưng ràng bị các ngươi đoạt tiền, thế mà vẫn cảm tạ đội ơn chỉ vì các ngươi cướp sạch, đây là đạo lí gì? Chẳng lẽ các ngươi cướp nửa gọi là cướp à?”.

      Mọi người vui vẻ vì có tiền, giờ nghe Tịnh Vũ Hiên vậy bất giác cấm khẩu hết, nhất thời chỉ biết nhìn nhau, biết nên trả lời thế nào. May nhờ Triêu Dương Tử trước kia hành nghề y bên ngoài, gặp nhiều tình huống như vậy, nhịn được : “Dân chúng bình thường chẳng phải là như vậy sao, tính khí nhu nhược dễ ức hiếp giống loài dê vậy, chỉ cần bị ép vào đường cùng biết phản kháng. Cho dù phản kháng, phàm chỉ cần được chút lợi ích lập tức thoả mãn, tất cả quên rằng lợi ích này vốn nên là của bản thân họ”.

      Tịnh Vũ Hiên nghe xong lại càng căm giận: “Cũng bởi đám người này đức hạnh quá mà, nên mới để cho kẻ khác lăng nhục thế chứ, nếu tất cả đều cầm dao găm liều mạng sao có thể rơi vào tình trạng thế được!”.

      Ôn Đại Nha nghe hai người chuyện càng lúc càng xa chủ đề, nhịn được ngắt lời cả hai, : “Chúng ta tuy làm ăn nhưng cũng chú ý đến hoà nhã sinh tài, có thể thấy máu thấy máu, vậy là tốt nhất”. xong nhìn phía Thần Niên, cười hỏi: “Đại đương gia, có phải ?”.

      Thần Niên chỉ cười hờ hững, vẫn trả lời câu hỏi.

      Đêm buông xuống, mình Thần Niên ngồi ngẩn ngơ núi đá, Lục Kiêu ngồi xuống cạnh nàng, nghiêng đầu hỏi : “Làm sao thế?”.

      Thần Niên đáp: “Suy nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm nay. ràng là đồ đạc của ta bị ngươi đoạt , thế mà chỉ vì ngươi trả lại cho ta ít, ta những oán hận ngươi mà còn mang ơn ngươi, thế là cớ làm sao? Tại sao lại như thế?”.

      Lục Kiêu suy nghĩ lát, đoạn bảo: “Bởi vì ngươi đánh được ta”.

      Thần Niên bất giác bật cười: “Đúng vậy, trắng ra cũng là vì ta đánh được ngươi, sợ cường quyền, cho nên thể như thế”.

      Nàng chợt thấy lòng mình sáng tỏ thông suốt, trước kia nàng mực muốn giữ vững hai chữ “đạo nghĩa” nhưng luôn thấy lực bất tòng tâm, bởi vậy bản thân cũng bắt đầu dao động việc giữ “đạo nghĩa” này là đúng hay sai. giờ mới biết, phải chữ “đạo nghĩa” kia sai, mà là vì nàng chưa đủ lớn mạnh để bảo vệ thứ “đạo nghĩa” này!

      Thần Niên đứng lên, quay người lại cúi đầu nhìn Lục Kiêu, cười : “Bây giờ ngẫm ra, suông hai chữ ‘đạo nghĩa’ có khác gì trò cười, trong lòng có đạo nghĩa nhưng còn cần cả bản lĩnh để duy trì đạo nghĩa nữa mới được”.

      Tuy Lục Kiêu hiểu tại sao ánh mắt nàng lại đột nhiên chói ngời loà mắt đến thế, nhưng ngắm thần thái sáng láng của nàng như vậy cũng lấy làm vui thay nàng, càng muốn bảo vệ nụ cười rực rỡ trước mắt. Chẳng biết vì đâu, chợt thấy mặt nóng bừng tim đập dồn, lại dám nhìn nàng, quay đầu đặng che giấu tâm tư, nhìn những rặng núi cao thấp điệp trùng trong bóng đêm.

      Thần Niên thấy như vậy, lại ngồi xuống cạnh , hỏi: “Huynh thấy ta đúng ?”.

      Ai ngờ Lục Kiêu lại chỉ im lặng lời, đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn nàng cái.

      Thần Niên bất giác nhíu mày, tiếp: “Lục Kiêu, ”.

      Lục Kiêu giờ mới nghiêng đầu liếc nàng, chợt hỏi: “Tạ Thần Niên, còn thích Phong Quân Dương ?”.

      Thần Niên ngờ lại đột ngột hỏi đến chuyện này, khẽ ngẩn ra.

      Lục Kiêu thấy nàng trả lời, dường như có phần mất kiên nhẫn, tiếp: “Tạ Thần Niên, trả lời !”.

      Thần Niên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ta biết”. Nàng đáp xong rồi lại thấy rầu lòng, nhịn được trừng mắt nhìn Lục Kiêu: “ yên lành hỏi đến làm gì? Bao nhiêu ngày nay, ta vừa mới có thể nghĩ đến nữa huynh lại nhắc đến làm phiền ta”.

      Nghe nàng thế, Lục Kiêu nhếch mép cười với nàng, : “Sau này, khi nào cảm thấy mình còn thích nữa nhớ với ta tiếng”.

      Thần Niên cảm thấy Lục Kiêu kì lạ, ngạc nhiên : “ cho huynh làm gì?”.

      Lục Kiêu đáp, chỉ cười lắc đầu. Thần Niên chỉ cho rằng cố tình úp mở nên cũng truy hỏi nữa. Hai người sóng vai trong bóng đêm lát, Lục Kiêu chợt huých huých vai vào người Thần Niên, giọng bảo: “Đằng sau có người tới tìm ”.

      Thần Niên ngoái đầu lại thấy Thôi Tập thong thả về đằng này bèn đứng dậy đón tiếp. hỏi: “Có chuyện gì thế?”.

      Thôi Tập đáp: “Hôm nay tôi nghe được tin từ đám lái buôn đó, Trương gia tìm thấy Dương Tập rồi”. Thấy Thần Niên sửng sốt, khuôn mặt thiếu niên bất giác lộ vẻ tự giễu, “Trương gia chỉ cần có Dương Tập trong tay thôi, cần biết Dương Tập kia là hay giả, có lẽ giả lại càng hợp ý họ hơn, ít nhất biết nghe lời”.

      Chi dù có chút quan hệ huyết thống sao chứ? Trương gia xuất binh đánh Thanh Châu phải vì họ Trương giữa đường thấy lẽ bất bình chẳng tha, chẳng qua cũng chỉ muốn tranh giành Thanh Châu mà thôi.

      Thần Niên suy nghĩ phen vỡ lẽ, nhìn Thôi Tập, hỏi: “Cậu tính thế nào?”.

      Thôi Tập lặng lát, đáp: “Trước kia đích thực có ý nghĩ muốn cậy nhờ Trương gia, cũng tiện báo thù cho người thân. Giờ xem ra, tìm đến đó cho dù bị coi là giả mạo mà bị giết chết cũng trở thành con rối trong tay họ. Huống hồ còn cả Mậu Nhi, rơi vào tay họ biết bị dùng vào mục đích gì nữa”.

      Thần Niên gì, chỉ lẳng lặng đứng đó chờ lựa chọn của Thôi Tập.

      Chẳng biết bao lâu sau, Thôi Tập mới giương mắt nhìn Thần Niên, mặt mày kiên nghị : “Đại đương gia, tôi muốn ở lại trong trại. Nếu ba trăm năm trước có Thanh Phong trại tại cũng có thể có Ngưu Đầu trại. Đường công có thể dẫn binh ra Thái Hành Dương Tập tôi cũng có thể”.

      Thần Niên nghe vậy ngó cậu hồi lâu, cuối cùng cười mà rằng: “Có hai chỗ cần sửa, thứ nhất, cậu là Thôi Tập, phải Dương Tập. Thứ hai, tên Ngưu Đầu trại phải đổi gấp, sau này hô lên mất mặt lắm”.

      Thôi Tập ngẩn ra rồi cũng cười đáp: “Thôi Tập timg người thương lượng, đổi cho trại của chúng ta cái tên uy võ hùng tráng”.

      Tuổi cậu còn , làm việc khó tránh khỏi có phần xúc động, lập tức muốn đánh thức người trong trại dậy đổi tên cho trại. Ngoại trừ hai người tuần tra cảnh giới, người trong trại đều ngủ cả, bị Thôi Tập gọi dậy còn tưởng là có địch đột kích, ngờ lại là để đổi tên cho trại. Đại Ngốc mơ màng mở mắt gãi đầu, hỏi đầy khó hiểu: “ yên lành, đổi tên trại cái gì? Chúng ta ở núi Ngưu Đầu gọi là Ngưu Đầu trại, chẳng lẽ lại đổi thành Mã Đầu trại?”.

      Ôn Đại Nha nghe vậy lập tức vả cho gã cái, mắng khẽ: “Câm miệng!”. mắng xong rồi mới thấy ổn, vội nhìn Thần Niên.

      Nào ngờ Thần Niên cũng chẳng buồn để ý, chỉ hỏi: “Là vì muốn dẫn mọi người ra khỏi núi Ngưu Đầu nên mới nảy ra ý đổi tên, sau này giang hồ cũng tiện vang danh”.

      Mọi người nghe thấy vậy tức khắc tỉnh táo tinh thần, sôi nổi bàn tán, người nếu Ngưu Đầu đủ oai phong sửa thành Mãnh Hổ, kẻ bảo người của đám đỉnh Hổ Khẩu chiếm giữ chữ “Hổ” rồi, chi bằng chúng ta áp chế chúng, gọi là “Phục Hổ”. Lại có người Phục Hổ sao oai bằng Háng Long, chẳng thà gọi là “Hàng Long trại”. Tất cả mọi người đều xuất thân sơn dã, nghe thế bèn nhất tề reo hò khen ngợi, đều : “Tên này hay lắm!”.

      Thần Niên cũng chẳng học rộng tài cao gì, đọc tên này hai lần, bất giác cười : “Tên nghe cũng vang dội đấy chứ!”.

      Thôi Tập lại : “ thể dùng bừa chữ “long” được, theo tôi thấy chi bằng sửa thành chữ ‘long’ trong ‘hung long*’, vừa lấy được của chữ ‘long’ trong ‘phục long’, mà lại có ý hưng thịnh”.
      *Long trong Phục Long là chữ mang nghĩa rồng, phạm huý nên thể dùng bừa bãi. Còn “long” trong Hung Long là chữ mang nghĩa to lớn, bề thế.

      Thần Niên Hồ vỗ tay khen ngợi: “Được, Phục Long trại nghe hay lắm”.

      Đám Ôn Đại Nha biết chữ nghĩa gì, cũng chẳng hiểu hai chữ có gì khác nhau, thấy Thần Niên thế cũng hùa theo. Mọi người đến là hăng hái, chợt nghe Triêu Dương Tử phía bên kia gọi: “Đại Ngốc, ngươi lại đây”.

      Đại Ngốc nghe gọi, “hở” tiếng rồi chạy đến, hỏi: “Đạo trưởng, ngài tìm tôi?”.

      Triêu Dương Tử khoanh chân ngồi tảng đá cao, hỏi Đại Ngốc: “Đại Ngốc, ta hỏi ngươi, các ngươi là người của sơn trại nào?”.

      “Ngưu…” Đại Ngốc vừa toan đáp Ngưu Đầu trại, mở miệng ra đột nhiên nhớ ra trại vừa mới đổi lại tên, vội vã sửa lời, “Phục Long trại”. Gọi tên này quả tình rất oai phong, ngay cả Đại Ngốc cũng bất giác ưỡn cao lồng ngực, rồi lặp lại lần nữa: “Phục Long trại, chúng tôi là người của Phục Long trại”.

      “Hay cho cái tên uy phong lẫm liệt!” Triêu Dương Tử khen, lập tức hỏi lại: “Vậy ta lại hỏi ngươi, Phục Long trại của người nằm ở đâu?”.

      “Núi Ngưu Đầu, đạo trưởng ngài cũng biết mà.” Đại Ngốc đáp.

      Triêu Dương Tử cười khẩy tiếng: “ Ngưu Đầu? ở núi Ngưu Đầu, cớ sao lại gọi là Phục Long trại? Có cách kiến giải nào ? từng làm chuyện lớn gì để các trại khác kính phục chưa, hay trong trại có nhân vật siêu phàm nào ?”.

      Đại Ngốc trả lời được mấy câu này, đành quay đầu lại ngó Thần Niên. Thần Niên cũng bình tĩnh lại, nàng lặng im chốc lất, cũng hiểu ra mình nhất thời đắc ý vênh váo, liền đứng dậy qua đó, vái Triêu Dương Tử cái thấp, : “Thần Niên đa tạ đạo trưởng dạy bảo”.

      Triêu Dương Tử khẽ cười chế nhạo, : “Còn chưa học muốn chạy trước, sợ ngã à!”.

      Vẻ mặt Thần Niên lại mang nét buồn bực nào, ngược lại còn cúi người thi lễ với Triêu Dương Tử, : “Đạo trưởng dạy phải, Thần Niên ngông cuồng rồi”.

      Thấy nàng kính cẩn như thế, Triêu Dương Tử mới thoáng hài lòng, chỉ vào Thôi Tập, Ôn Đại Nha và những người trong trại phía sau Thần Niên, với nàng: “Tạ Thần Niên. phải ta ngươi, ngươi xem đám thủ hạ của ngươi , là văn hay là võ? Hôm nay vừa mới cướp bóc được chút của nả của dân chúng tay tất sắt ngạo mạn, lập tức đòi sửa tên trại. Lại còn Phục Long, chỉ dựa vào mấy người các ngươi? Đúng là xấu mặt”.

      Ai nấy trong trại bị Triêu Dương Tử đến đỏ mặt tía tai, lúng ta lúng túng, nên lời. Mọi người hống hách như thế chẳng qua là ỷ có Lục Kiêu và Triêu Dương Tử trong trại, nhưng họ đều chưa được tính là người của trại, nếu có họ, chẳng phải ai cho xa xôi, đến cả là người của đỉnh Hổ Khẩu cũng ai trong trại dám động vào.

      Thấy Triêu Dương Tử có vẻ muốn dạy dỗ tiếp, Thần Niên lập tức : “Đạo trưởng, xin đừng thêm nữa, chúng ta lập tức sửa lại, gọi Ngưu Đầu trại như trước kia”.

      Đám Ôn Đại Nha cũng vội : “Đúng, vẫn gọi là Ngưu Đầu trại, Ngưu Đầu trại”.

      Triêu Dương Tử lại lạnh lùng hừ tiếng mới chịu bỏ qua.

      Thần Niên vừa ngượng vừa thẹn, nghĩ bản thân nếu muốn thành kẻ mạnh để bảo vệ đạo nghĩa của mình thể mực ỷ lại vào người khác, cho dù có Lục Kiêu bên cạnh cũng thể đổ mọi việc lên đầu , mình phải tự động tay mới tốt. Tính tình nàng xưa nay phóng khoáng, nếu nghĩ thông suốt rồi, những bực bội gì Triêu Dương Tử, trái lại còn cảm thấy ông lão này dễ gần gũi hơn bình thường, liền cười ngọt với ông, : “Đa tạ đạo trưởng”.

      Dung mạo nàng vốn thanh tú xinh xắn, nụ cười này lại xuất phát từ nội tâm, hề có chút tình giả ý lừa nào, ngay cả Triêu Dương Tử cũng bị nụ cười này làm sững sờ, vẻ mặt trầm ổn, nhưng thần sắc còn cay nghiệt nguội lạnh như ban nãy nữa.
      Lần này Tịnh Vũ Hiên lại hiếm khi lên tiếng chọc Triêu Dương Tử, bà quan sát Thần Niên chút, càng nhìn càng thấy quý mến nha đầu này, chợt hỏi: “Tiểu nha đầu, ngươi làm đệ tử của ta được ?”.

      Thần Niên nghe vậy thất kinh, nhưng lại mừng rỡ ngau. Tịnh Vũ Hiên tuy có danh ma đầu giang hồ, nhưng chung sống những ngày qua, Thần Niên phát bà cùng lắm chỉ tâm tính nóng nảy, tính nết vô thường thôi, thực ra được coi là kẻ gian manh ác độc, nếu có thể được bà truyền thụ võ công, thực việc tốt.

      Nàng vội muốn đến lạy Tịnh Vũ Hiên để bái sư, Tịnh Vũ Hiên đưa tay cản nàng lại, : “Ta là người ghét nhất quy củ, nếu ngươi muốn làm đệ tử của ta, cần lễ bái sư này nọ, gọi ra tiếng sư phụ là được rồi. Nếu ngày nào đó ta thấy ngứa mắt ngươi rồi, lúc nào cũng có thể đuổi ngươi ra khỏi sư môn”.

      Thần Niên tuy rất bất ngờ, nhưng lại nghĩ tính cách của Tịnh Vũ Hiên vốn như vậy, bèn nhoẻn cười, dõng dạc đáp” “Vâng, sư phụ”.
      Tịnh Vũ Hiên nên nổi nụ cười, : “Ta rất thích sức sống hoạt bát của ngươi”.

      Hai người thành thầy trò, mọi người tới tấp đến chức mừng. Tiêu Hầu Nhi nhìn Tịnh Vũ Hiên vui mừng, cũng vui vẻ cười hỏi: “Tiền bối, ngài còn nhận đệ tử ? Con cảm thấy độ lanh lợi của con so với đại đương gia cũng chẳng kém là bao”.

      Y vốn chỉ hỏi cho vui, ngờ Tịnh Vũ Hiên nghĩ lát xong lại đáp: “Vậy nhận thêm đứa nữa vậy”.

      Tiêu Hầu Nhi ban đầu nghe loáng thoáng vẫn chỉ cười toe cười toét, mãi đến khi Ôn Đại Nha ở bên cạnh đẩy mạnh cái, y mới phản ứng lại, kích động đến mức lập tức lắp ba lắp bắp, hỏi Tịnh Vũ Hiên: “Ngài ngài ngài thế, là ạ?”.

      Tịnh Vũ Hiên vui : “Rốt cuộc ngươi có muốn bái sư ?”.

      “Bái, bái!” Tiêu Hầu Nhi vội đáp, quỳ phịch xuống đất. dập đầu với Tịnh Vũ Hiên lạy, kêu lên: “Sư phụ cap, xin nhận của đồ nhi lạy?”.

      Đám người Đại Ngốc thấy Tiêu Hầu Nhi bái được sư phụ cũng muốn bái sư, nhưng Tịnh Vũ Hiên chịu thu nhận, cau mày : “ nhận nữa, nhận nữa, có hai đồ đệ thế này là đủ rồi, nhiều hơn cũng chẳng có tác dụng gì”.

      Cứ như vậy, mọi người vừa ao ước vừa đố kị với Tiêu Hầu Nhi, Tiêu Hầu Nhi lại vẫn chẳng hề phát giác, phấn khởi chạy khắp mọi nơi, nhất thời lại nhảy đến trước mặt Thần Niên, vui vẻ bảo: “Đại đương gia, sư phụ cũng thu nhận đệ làm đồ đệ rồi, sau này tỷ chính là sư tỷ của đệ, đệ phải gọi tỷ lad sư tỷ hay đại đương gia, hay phải gọi là sư tỷ đại đương gia?”.

      Thần Niên cười mà đáp, đám người Ôn Đại Nha lại thấy xốn mắt, nhất loại gào lên với Tiêu Hầu Nhi, mấy người nhấc y lên, cười đùa: “Thôi ném con khỉ quắt này , vậy Tịnh tiền bối có thể nhận chúng ta làm đồ đệ rồi”.

      Tiêu Hầu Nhi vội kêu lên: “Các ngươi dám, sư phụ và sư tỷ tha cho các ngươi”.

      Y vừa thế, mấy người nhấc y lại càng thuận theo, quay đầu về phía Thần Niên hỏi: “Đại đương gia, làm sao đây?”.

      Thần Niên cười tiếng, đáp: “Thôi cứ ném !”.

      Tất cả cười ầm lên, thực nhấc Tiêu Hầu Nhi về phía núi, làm bộ muốn ném y xuống, Tiêu Hầu Nhi cũng biết mọi người đùa với mình, hết sức phối hợp hét to chói tai, gào lên với Tịnh Vũ : “Sư phụ, sư phụ, sư phụ, sư tỷ bảo người ta quẳng con , người cứu con với”.

      Y ra sức đùa giỡn, quả nhiên trêu Tịnh Vũ Hiên nở nụ cười, đến cả Triêu Dương Tử cũng nhịn được mà cười bảo: “ sao đâu, cứ để chúng ném , chỉ cần ngươi còn hơi thở, đạo gia ta vẫn có thể cứu sống ngươi”.

      Mọi người lại cùng cười vang, ầm ĩ mãi mới chia nhau ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Thần Niên dậy rất sớm, bàn bạc với đám Thôi Tập: “Xem ra Thanh Châu sắp đánh nhau rồi, nhất định đến Ký Châu đòi quân lương lương thảo, đến lúc đó trong sườn núi ắt có rất nhiều quan binh, làm ăn ở đây ổn nữa”.

      Tiêu Hầu Nhi tuy bé loắt choắt nhưng lại to gan, vừa nghe trong sườn núi ắt có quân lương lương thảo, hai mắt bất giác sáng quắc, : “Nếu có thể cướp tiền bạc của quan binh tốt rồi, nhất định nhiều lắm!”.

      Thần Niên nghe thế liếc nhìn y cái, giọng điệu lạnh lùng: “ miếng nuốt được hết đâu, mấy người chúng ta ấy à, giờ mà gây với quan binh chỉ có thể nhận lại chữ ‘chết’ thôi”.

      Tiêu Hầu Nhi nhận Thần Niên làm sư tỷ từ đêm qua, càng cảm thấy chịu giáo huấn của nàng là lẽ thường, lập tức chỉ cười hì hì, : “Nếu cướp được của quan binh, vậy trước tiên cướp lái buôn phú hộ, cũng coi như cướp của người giàu chia cho người nghèo”.

      Thôi Tập gật đầu : “Nhân lúc quan binh chưa đến, hai ngày nay chúng ta làm ăn ở sườn núi nhiều hơn chút, sau đó trở về núi Ngưu Đầu, ém quân nghe ngóng động tĩnh bên ngoài rồi tính tiếp. Hơn nữa”, đến đây cậu dừng lại, nhìn Thần Niên, : ”Đám người đinh Hổ Đầu kia lòng tham vô đáy, rất có thể tranh chấp với quan binh, đến lúc đó chúng ta có thể làm ngư ông đắc lợi”.

      Thần Niên vừa nghe vậy hiểu ý cậu, nếu muốn làm sơn trại lớn mạnh hơn, chỉ dựa vào mấy vụ làm ăn bình thường là thể, hai là có tác dụng tạo được uy hiếp với các băng đảng khác.

      Đinh Hổ Khẩu nằm ở ngay phía Tây Nam núi Ngưu Đầu chẳng bao xa, trại có thể tựa núi, dùng đá xanh đắp thành, hết sức chắc chắn. Trong trại có hơn ba trăm khẩu, đại đương gia họ Lưu, người ta gọi là “Lưu Diêm Vương”, kẻ lòng dạ độc ác dưới trướng còn có hai tên ác tặc mang danh “Hắc Bạch Vô Thương”.

      Tuy rằng đều là ăn chặn nhau, nhưng phải xem là thứ gì mới ăn chặn được và phải ăn chặn như thế nào, mấy chuyện này cũng cần nghiên cứu kỹ. Thần Niên nhìn hơn chục huynh đệ dưới trướng mình, : “Giờ mà muốn nuốt đinh Hồ Khâu, khó đấy. Cho dù chúng ta có thể giết được ‘Lưu Diêm Vương’ và ‘Hắc Bạch Vô Thương’ thủ hạ của gã, nhưng chừng ba trăm khẩu kia, chỉ dựa vào mấy người chúng ta thể trấn áp được”.

      Ôn Đại Nha vội lên tiếng: “Làm ăn cũng cần phải hòa nhã sinh tài, bất kể cơm gì cũng phải ăn từng miếng ”.

      Thôi Tập để ý đến , chỉ nhìn Thần Niên : “Chờ đến lúc có cơ hội chưa chắc thể. Chỉ cần phía Tây có đánh nhau chẳng thiếu dân lưu lạc tràn vào trong núi, đến lúc đó chú ý chút, xem ai to fan thu nhận phần cũng được”.

      Thần Niên nghe xong lại chậm rãi lắc đầu, : “Cậu suy nghĩ đơn giản quá rồi, đây phải là triều đình trưng binh, cho dù là dân lưu lạc, chỉ cần bị ép đến mức còn đường lui chẳng ai muốn vào rừng làm cướp đâu. Mà mấy tên côn đồ vô lại, cậu tùy tiện thu nhận, đến lúc đó chẳng những sử dụng được, e là còn phá hỏng cả việc của cậu nữa”.

      Mặt Thôi Tập lộ vẻ thất vọng, Thần Niên đưa mắt nhìn cậu, trầm giọng : “Ôn đại ca có câu rất đúng, bất kể cơm gì cũng phải ăn từng miếng . Tuy chúng ta muốn nuốt trọn đinh Hổ Khẩu, nhưng cũng cần sợ gã. Gã hoành hành ở Bắc Thái1 lâu, tất đắc tội ít kẻ trong nghề, chẳng qua là có ai dám đứng ra nên họ mới thể nhẫn nhịn, khi vậy, chúng ta làm người tiên phong. Chỉ cần có thể xây dựng danh hào, tự nhiên có người đến nương nhờ chúng ta, đến khi trại lớn mạnh rồi bày mưu ngốn sạch Lưu Diêm Vương cũng chưa muốn”.

      Đám Ôn Đại Nha nghe xong gật đầu, : “Đại đương gia chí phải”.

      Thôi Tập lại hỏi: “Thế đám quan binh sao?”.

      Thần Niên do dự đáp: “Tạm tránh trước , cậu cũng đấy, đám người đinh Hổ Khẩu lòng tham vô đáy, nhất định tranh đấu với quan binh.

      Chúng ta lánh trước, trai có mổ nhau ngư ông đắc lợi mà”.

      Tất cả bàn xong kế sách liền tìm chỗ dễ thủ khó công tạm làm cứ điểm, liên tục làm ăn vài lần ở sườn Phi Long, thu hút được chú ý của Lưu Diêm Vương đinh Hổ Khẩu rất nhanh.

      Sườn Phi Long dài trăm dặm, tất nhiên là nơi làm ăn tốt; trước kia là địa bàn của Thanh Phong trại, sau này Thanh Phong trại thất bại boiet trấn quân hai châu Thanh, Ký, đây là cơ hội để Lưu Diêm Vương dùng cây roi thép chín khúc trong tay mình xuất đầu lộ diện, liên tiếp đánh bại vài sơn trại, xưng bá đường giao thông huyết mạch sườn Phi Long. Gã vốn nghĩ rằng, chỉ cần

      Thanh Phong trại về hướng Bắc sườn Phi Long này chính là thiên hạ của gã, nào ngờ lại đột nhiên này nòi Ngưu Đầu trại bé tẹo, quá chục tên lại dám đoạt miếng ăn trong miệng gã.

      Chưa đầy hai ngày, thuộc hạ dò la được tin, thủ lĩnh của Ngưu Đầu trại gọi là Tạ tử gia, là thanh niên chưa tròn hai mươi tuổi, luôn bịt khăn đen che mặt, có chút võ công, nhưng giọng lại khá nữ tính. Lưu Diêm Vương vừa nghe vui mừng, : “Ha! Ra lại là đứa con ”.

      Những kẻ phía dưới đều cười ồ lên, có tay trêu ghẹo: “Con như vậy mới thú chứ, biết mặt mũi ả thể nào, nếu xinh xắn, chi bằng cướp về làm áp trại phu nhân cho đại đương gia, coi như là vận may của ả”.

      Tay ấy vừa vậy, Lưu Diêm Dương lại động lòng . Trại gã thiếu đàn bà, lúc cướp bóc cũng đoạt được ối trẻ trung xinh đẹp, nhưng các này hoặc tự tìm đường chết để đe dọa, hoặc suốt ngày khóc lóc ỉ ôi làm gã bực vô cùng. Nếu có thể thu phục đứa con xinh xắn mà đáo để, kết thành phu thê kể lại hóa ra hay.

      Ánh mắt Lưu Diem Vương lộ vẻ dâm tà, sai thuộc hạ: “Giám sát chặt chút, chúng ta gặp vị Tạ tử nương này”.

      Thuộc hạ nghe gã gọi nhầm tên, khỏi sửa lại: “Là Tạ tử gia ạ”.

      “Cút!” Lưu Diêm Vương nhấc chân đạp tên thuộc hạ cái, cười mắng: “Nàng ta mà cũng dám xưng ‘gia’ trước mặt cánh đàn ông chúng ta sao?”.

      đại hán áo đen đứng bên cạnh cũng cười bảo: “Nàng đến chỗ đại đương gia của chúng ta phải gọi là Tạ tử nương rồi!”.

      Ai nấy lại bất giác cười phá lên, chẳng ai coi vị Tạ tử gia đột nhiên xuất kia ra gì. Có điều, chúng biết lai lịch của Tạ tử gia có nghĩa là người khác cũng biết.
      Hale205 thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chào bạn, bạn có làm tiếp truyện này k? Mình có thể tiếp tục đăng truyện này k vì mình thấy lâu rồi bạn k đăng tiếp @khahanhl

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      @phuongthao2727 : bạn làm tiếp giùm H nha, trước H có báo với @Avehil do H đợt đó mới làm nên thời gian chưa ổn thỏa, sắp tới H có lại thời gian H làm những bộ khác, hix, mấy hôm nay vào lại mà thấy vẫn còn như cũ.

      @Avehil A ơi sao A báo dùm H :031:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :