1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ tướng: Lục Trinh truyền kỳ - Trương Nguy (16.1) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nữ tướng: Lục Trinh Truyền Kỳ


      Tác giả: Trương Nguy

      Nguồn, poster: loyal1502

      Convert: ngocquynh520

      Edit: Cẩm tú cầu

      Thể Loại: ngôn tình cổ đại, cung đấu, SE.

      Số chương: 61 chương

      Giới thiệu nội dung vắn tắt


      Gia thế gặp phải biến cố, Lục Trinh phải vào thâm cung, cố gắng thăng chức, báo thù cho cha.

      Cung đình đấu đá ngừng, nàng dùng trái tim tinh tê lương thiên lấy được thưởng thức của Hiếu Chiêu đế, lại lần lượt đắc tội Tiêu Quý phi cùng Lâu Thái hậu,

      Chỉ đành phải bước từng bước cẩn thận, ở Lâu Thượng thị cùng Vương Thượng Nghi từng bước, cẩn thận.

      Lục Trinh kiên nhẫn cùng lương thiện làm thái tử Cao Trạm động lòng, dần dần đôi bên đều nảy sinh tình cảm, nhưng khoảng cách giữa bọn họ quá xa xôi —— đố kỵ của cung nữ A Bích thầm ái mộ Cao Trạm, lòng ghen ghét của Tiêu Quý phi mối tình đầu của thái tử Cao Trạm, thiên kim gia Thẩm Quốc Công minh mẫn luôn gây cảng trở bọn họ, công chúa Đồng Xương mang tới tờ minh ước càng làm cho Cao Trạm lâm vào cửa ải khó khăn. . . . . .

      Quá nhiều ân oán dây dưa, quá nhiều lẫn lộn đảo điên, cùng với nàng, cuối cùng tình về nơi nào?

      Cùng lúc đó, câu đố thân thế, tranh giành ngôi vị hoàng đế, đủ loại mưu quỷ kế tầng tầng lớp lớp.

      Lục trinh thân vùi lấp trong đó, ngăn cơn sóng dữ, cuối cùng dùng đôi tay, ảnh hưởng hai đời Đế Vương, thay đổi số mạng vương triều . . . . . .​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1:: Gặp phải rủi ro



      Càn Minh nguyên niên(Bonei: năm đầu tiên của niên hiệu vua chúa), Văn Tuyên Đế bất ngờ băng hà, trước khi ra , cũng chưa công bố người kế vị. Lúc đó, hoàng hậu Uất thị qua đời sinh được Trường Nghiễm vương Cao Trạm, kế hoàng hậu Lâu thị sinh được Thường Sơn vương Cao Diễn. Hoàng vị đột nhiên bỏ trống, nhất thời triều chính đại loạn, dưới ủng hộ của các triều thần, Thường Sơn vương Cao Diễn lên ngôi, bước sang triều đại mới, lấy hiệu là Hiếu Chiêu Đế. Thái hậu Lâu thị dốc hết sức đem Hiếu Chiêu đế nâng lên đế vị, trở thành người nắm quyền phía sau màn của Cao thị hoàng triều, sau lần đó phàm vụ trọng đại quân quốc, đều phải thông qua lâu Thái hậu phê chuẩn, Hiếu Chiêu đế mới có thể cân nhắc quyết định.

      Tân hoàng lên ngôi, vốn phải là ngày khắp chốn mừng vui, nhưng góc ở Kinh Thành, người nhà thương gia làm gốm cho hoàng gia Lục Cổ lại chiềm trong hoảng sợ. Trong cửa ngoài cửa đều là những thị vệ như lang như hổ, vây quanh cái sân lớn như thế tới nước chảy cũng lọt. Bọn quan viên trong phòng như hổ rình mồi hương về phía gia chủ Lục Cổ đánh giá, Lục Cổ cố tự trấn an, trong mắt cũng là mảnh cầu khẩn, nhún nhường đem vàng tay đưa vào trong tay bọn quan viên,"Giang đại nhân, xem ở Lục gia chúng ta ba đời phục vụ hoàng thương, ngài giúp đỡ chút !"

      Giang đại nhân thế nhưng lại giống như chạm đến củ khoai nóng bỏng tay, thân thể cũng khỏi ngã lui về phía sau bước, cái liền đụng vỡ cửa sổ sau lưng. Ánh mắt của những thị vệ bên ngoài phòng sắc như đao quyét tới. Giang đại nhân hạ thấp giọng : "Lão Lục, chúng ta cũng có giao tình xưa, nếu chỉ là chút ít chuyện , ta làm sao mà cố ý làm khó dễ ngươi? Nhưng lúc này đây, họa của ngươi gặp phải quá lớn, gốm sứ tốt như vậy để chúc mừng mà lại đen thành thế này, đây phải là cố ý làm cho việc hoàng thượng lên ngôi Đại Khánh xảy ra rủi ro sao?"

      Giang đại nhân cẩn thận từng li từng tí hướng sau lưng nhìn sang, phát bọn thị vệ cũng có lưu ý mình, mới bổ sung thêm câu, "Nhìn chút, những thứ này đều là Hình bộ người, mọi người như lang như hổ, ta chính là có lòng giúp ngươi cũng dám a. Như thế này nội phủ trong cục Đại Nhân Môn tới, chuyện với ngươi có thể phải thông minh chút. Nhớ, loại này sai lầm lớn, chỉ có thể hảo hảo nhận tội, ngàn vạn đừng miệng cưỡng, nếu , chẳng những tử tội tránh được, tội sống càng khó chịu hơn!"

      xong những việc này, cũng dám tiếp tục tại ở lại trong căn nhà này, vội vã bỏ xuống câu, "Tóm lại, ta có thể , cũng chỉ những điều này, chính các ngươi tự giải quyết cho tốt thôi." Sau đó liền giống như bộ dáng con thỏ bị sợ hãi chạy nhanh ra bên ngoài cửa, trong phút chốc thấy bóng dáng.

      Lục Cổ thở dài hơi, trong mắt là tràn đầy cam lòng, lại chỉ có thể chán nản nhìn hai cánh cửa phải trái lay động mà ngẩn người, giống như tia hy vọng cuối cùng này vẫn chưa xa. Cho đến khi cánh cửa kia bị bọn thị vệ đóng lại lần nữa, phía sau lưng Triệu phu nhân đè nén tiếng khóc mới dần dần trở nên vang dội. Nàng dùng sức bắt được cánh tay Lục Cổ, "Lão gia, ngay cả Giang đại nhân đều để ý chúng ta, vậy bây giờ chúng ta nên làm cái gì đây?"

      tay bị đau đớn khiến Lục Cổ rên lên tiếng, chậm rãi đứng ở đất, nhàng vuốt ve món đồ sứ bị ném mặt đất, cả thân bình đồ sứ cũng lộ ra hắc khí quỷ dị, ba chữ "Năm Hoàng Kiến" khắc dưới đáy bình có vẻ cực kỳ chói mắt, để cho nước mắt khỏi trào ra, vô ý thức lẩm bẩm : "Có thể làm gì? Chờ chết thôi. . . . . ."

      Triệu phu nhân ánh mắt cũng theo đó bị món đồ sứ hấp dẫn đến, hiểu :"Đồ sứ này tốt, tuy có phần bị biến thành màu đen, nhưng cũng khó nhìn, thế nào cũng có tội gì muốn chém đầu cả nhà chúng ta!"

      Lục Cổ cười lạnh tiếng, "Bà chỉ là phụ nhân biết cái gì?" Ngay sau đó cười khổ, "Buổi sáng ngày Hoàng thượng lên ngôi, long bào êm đẹp tự dưng bị rách trước mắt mọi người! Tất cả mọi người , long ỷ này, vốn phải là để Trường Nghiễm vương ngồi, long bào biến thành như vậy, là do ông trời nổi giận ! tại Thái hậu nương nương lùng bắt những ai ngôi vị hoàng đế của hoàng thượng có lai lịch bất chính trong cả thành, nhà chúng ta lại cố ý đem sứ men xanh vui mừng đốt thành đồ sứ đen bât thường, bà , cái này phải vừa vặn đụng vào đầu ngọn giáo rồi sao?" Giọng của lão Lục càng ngày càng thấp, lại càng ngày càng lạnh, mang theo tuyệt vọng sâu.

      "Lục gia xong rồi, xong rồi. . . . . ."

      Triệu phu nhân khóc mấy tiếng thấp, giống như là nhớ ra cái gì đó, vỗ bàn thét lên hỏi: "Lục Trinh đâu? Nàng ở nơi nào? phải tất cả người Lục gia đều bị nhốt ở chỗ này rồi sao? Thế nào lại thiếu mình nó?"

      Chương 2:: Ông trời có giúp



      Quản gia đứng bên nhìn chung quanh lần, giọng : "Đại tiểu thư nàng. . . . . . Nàng ở thời điểm quan binh tới, liền thừa dịp lúc náo loạn từ hậu viện chạy ra ngoài." mặt của lên tia may mắn, nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất.

      Triệu phu nhân cũng có chú ý, chỉ tỏ ra hung ác, "Mau tìm nàng về cho ta! Lão gia thương nàng mười mấy năm, ngờ nàng, vào thời điểm Lục gia gặp nạn, chạy trốn so với người khác còn nhanh hơn!" Nàng tự chủ tăng cao lượng lên, lại bị Lục Cổ luôn trầm mặt lớn tiếng quát, "Câm mồm! Ta biết ngươi luôn luôn thích A Trinh, nhưng ngươi cũng nhìn chút bây giờ là lúc nào? A Trinh từ trước đến giờ luôn thông minh, mấy năm này theo ta làm ăn, hiểu biết cũng nhiều, làm sao ngươi biết nàng chạy phải là tìm trợ giúp? Lại , nếu nàng mặc kệ chúng ta, dầu sao Lục gia chúng ta coi như có thể lưu lại người vậy!"

      Triệu phu nhân thấy ánh mắt hung tợn của Lục Cổ dám lên tiếng, nhưng trong lòng đều nỗi uất ức, lâu mới thút tha thút thít, đứt quãng : "Vậy ta làm thế nào? Châu nhi của ta làm thế nào? Ông trời ơi, làm sao người lại có mắt như vậy!"

      Nàng khóc mấy tiếng, nhìn Lục Cổ nhíu mày, sau đó lại dùng hai cái tay ôm chặc lấy đầu, nhìn Lục Cổ có phản ứng gì, lập tức lại lớn tiếng khóc, tất cả những vú già khác trong nhà Lục gia đều khóc theo nàng thành mảnh.

      Lục trinh bước nhanh vào bên trong viện, mặc dù cách nhà chính khoảng, nhưng tiếng khóc đinh tai nhức óc của mọi người đầy cả phòng, thị vệ bên ngoài cửa hiển nhiên cũng thấy quen những cảnh như thế, vẻ mặt có nửa điểm thương hại. Lòng nàng như lửa đốt, chuẩn bị chạy vọt vào nhà, nàng lại bị thị vệ ngoài cửa ngăn cản, lớn tiếng quát to: "Người có phận thể tiến vào gian phòng này."

      Lục Trinh bình tĩnh : "Cho ta vào! Kỳ hạng giao hàng phải vẫn còn ba ngày sao? Đến lúc đó nếu nộp ra men sứ xanh, các người chém đầu của chúng ta cũng muộn!" Phía sau nàng là Giang đại nhân lúc nảy vừa chạy , Lục Trinh gặp ở cửa chính cứ luôn buông tha , mạnh mẽ kéo đến nơi này, lúc này Giang đại nhân chỉ có thể tằng hắng cái : "Cho nàng vào , nàng là Lục gia đại tiểu thư, chừng có thể nàng có phát cái gì đấy."

      tiếng ‘cọt kẹt’ cửa bị mở ra lần nữa, mặt của Lục Cổ mang theo vẻ mặt lo lắng lại xuất chút thần sắc, giọng kêu: "A Trinh." lo lắng an nguy của nữ nhi, vất vả cả nhà chỉ có mình nàng chạy được, vậy mà nàng lại quay trở về. Còn chưa kịp hỏi tỉ mỉ nữa, Lục Trinh giơ mảnh sứ trong tay lên, "Cha, con tìm được nguyên nhân men sứ xanh bị biến thành đen, chúng ta được cứu rồi!"

      Tất cả mọi người ở đó đều nhìn về phía tay của nàng, đây chẳng qua là khối mảnh sứ vỡ nho , tuy nhiên nó là màu xanh thuần túy, có nhiễm phải chút sắc đen nào.

      câu vừa rồi, Giang đại nhân lập tức nhìn về phía Lục Trinh nửa tin nửa ngờ,"Vẫn còn ba ngày, xin đại nhân thả mọi người, để cho chúng ta có thể đốt lò làm ra đợt đò gốm mới."

      Giang đại nhân thuận thế : "Vậy hãy để cho các ngươi tâm phục khẩu phục, đêm nay các ngươi liền đốt lò làm lại lần nữa, đây chính là cơ hội cuối cùng rồi." nhìn mọi nơi chút, trước tiên mang theo bọn thị vệ lui ra khỏi đại viện Lục gia. Bọn họ cũng có rút về, chỉ là dừng lại ở ngoại viện của Lục gia. Vốn là cả phòng huyên náo lập tức an tĩnh làm mọi người cảm thấy sợ hãi, nơi xa chỉ còn lại ngọn đèn dầu bọn thị vệ càng ngừng lập lòe, nhìn xa xa tia nhiệt độ, giống như là lo lắng số mạng tiền đồ chưa biết của bọn họ.

      Lục Cổ tiến lên thanh cầm lục trinh tay,"A Trinh, con có chắc chắn đợt đồ sứ này xẽ bị biến thành màu đen lần nữa ?"

      Lục Trinh nắm chặt cánh tay của cha, đưa mắt nhìn cha, trấn định : "Yên tâm , cha, con tra xét cổ thư cả đêm, lại tự tay thử qua nhiều lần, chắc chắn có vấn đề."

      Lục Cổ nhìn chằm chằm lục trinh, nhìn hồi lâu, Phương Trọng trọng địa gật đầu, "A Trinh, lời con , ta tin tưởng con." lớn tiếng phân phó, "Đêm nay liên quan đến sống chết của chúng ta, mọi người, phải nghe lời đại tiểu thư !"

      Lục gia từ xuống dưới ai cũng bận rộn, đây là sống chết trước mắt, người nào dám chậm trễ nữa phần, mọi người hận thể đem toàn thân tinh lực đều dùng hết cho đêm nay.

      Cho đến khi trời từ từ hửng sáng, lò đồ sứ thứ nhất rốt cuộc muốn mở tung ra rồi. Bởi vì kích động, Lục Cổ bởi vì thức đêm sớm thất sắc đôi môi khẽ phát run, Lục Trinh tới bên cạnh cha, "Cha, người yên tâm ."

      Lục Cổ vừa mừng vừa lo : "Con là người có thiên phú trong lĩnh vực đồ gốm này. . . . . . Ai, tại cũng chỉ có thể xem chút ông trời có giúp Lục gia chúng ta hay rồi !"

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3:: tốt


      Cùng với thợ làm gốm sứ ngân lên tiếng "Mở cửa lò" , hàng loạt bụi bậm cũng bị kéo theo ra trước mắt tòa là đồ sứ, Lục Trinh vượt lên trước bước chạy đến hàng đồ sứ trước mặt, chỉ nghe thấy tiếng mấy thợ làm gốm sứ quan sát các món đồ sứ vang lên kích động, "Men sứ xanh, là men sứ xanh!"

      Nàng sững sờ, nước mắt bất tri bất giác làm mơ hồ tầm mắt, ngơ ngác đứng ở tại chỗ, bên tai chỉ vang vang lại "Là men sứ xanh" . Bên kia, quản gia ôm lấy này món men sứ xanh hoàn mỹ chạy về phía Lục Cổ, "Lão gia, lần này xem như đại tiểu thư cứu mạng chúng ta rồi!"

      Chỉ nghe phịch tiếng, lão Lục Cổ nước mắt tràng ra té quỵ đất, run run rẩy rẩy lại cẩn thận mà nhận lấy món đồ men sứ xanh từ trong tay quản gia, giống như là nhận lấy em bé vừa mới sinh ra cần phải được che chở bảo vệ. giọng : "Ông trời có mắt, mạng Lục gia chúng ta có đến đường cùng."Nước mắt rơi dứt, cũng dám cất cao giọng, tựa như chỉ sợ làm kinh sợ đến món đồ men sứ xanh kia. Tiếp đó, xoay người đưa cho Giang đại nhân chờ ở bên, giọng có vẻ mang chút hài lòng, "Giang đại nhân, ngài xem chút đợt men sứ này như thế nào?"

      Giang đại nhân đem món đồ men sứ xanh tinh tế nhìn từ xuống dưới, chậc chậc khen: "Tạo hình tinh xảo, màu sắc men sứ đẹp, tệ, tệ! Vậy giao hàng đợt này , chắc ngay cả Thái hậu lão nhân gia nàng cũng khích lệ. Lão Lục, ngươi nuôi dạy nữ nhi rất tốt nha." cười ha ha, dùng sức vỗ bả vai Lục Cổ, nháy mắt, hai người tới trong góc, hạ thấp giọng chuyện với nhau. Lúc này Lục Trinh, cũng rảnh bận tâm bọn họ cái gì, kèm theo cái câu kia của Giang đại nhân, nhóm thợ gốm sứ đứng bên cạnh nàng cũng bùng lên tiếng hoan hô, ra xem như có thể tính là Lục Trinh cứu mạng bọn họ. Lục gia rốt cuộc thoát kiếp này, thanh dao gác đầu mọi người, cuối cùng có vung chém xuống.

      Lục trinh cũng biết, từ ngày hôm nay, Lục Cổ quyết định đem vụ Lục gia đều giao vào tay của nàng: đối với cửa hiệu cùng sổ sách, ngân hàng tư nhân, xưởng đồ gốm, phường nhuộm, tiệm vàng. . . . . . Mà thanh đao mọi người sợ hãi trong lòng, thanh kiếm lo sợ lo lắng, cũng vẫn có biến mất, nhưng lúc đó Lục Trinh mừng rỡ đắm chìm trong việc Lục gia thoát tai ương diệt môn, có phát mưu cùng tai nạn dần dần tiến tới gần bên cạnh nàng. . . . . .

      Hôm sau buổi sáng tinh mơ, quản gia tới đây tìm Lục Trinh rồi. ngày trước, Lục Cổ làm cho Triệu Toàn đem toàn bộ cửa hiệu cùng sổ sách trong tay giao cho Lục Trinh, chuyện tình chọn mua nguyên liệu cũng cần quản. Triệu Toàn là đệ đệ ruột của Triệu phu nhân, cũng là Thân Cữu Cữu của muội muội Lục Châu cùng cha khác mẹ với Lục Trinh, vốn là mực giúp đỡ Lục Cổ quản lý chuyện tình Lục gia. Nghe được quản gia hướng mình giao phó tiếp quản hạng mục công việc phải chú ý, Lục Trinh trong lòng cả kinh, giọng hỏi : "Triệu Toàn xảy ra điều gì may sao?"

      Quản gia cho nàng biết: "Tối hôm qua Lão gia bạo phát trận lớn, ban đêm bắt Triệu Toàn giao lại việc buôn bán tay cho đại tiểu thư người." tiến tới bên cạnh Lục Trinh lại bồi thêm câu,"Vốn là tiểu nhân nên nhiều nhiều chuyện, nhưng nghe bọn sai vặt ngoài cửa đều nghị luận ở đây , lần này nếu phải Triệu gia đem ba ngàn lượng bạc đều xài hết ở trong thanh lâu, mua rẻ than củi, lại tùy tiện dùng bùn sông làm lò nung, Lục gia chúng ta cũng gặp phải cảnh họa diệt môn tịch thu tài sản. Lần này lão gia xem như hả lòng hả dạ rồi."

      Lục Trinh trừng mắt liếc cái, lời như thế tại sao có thể để cho kẻ hầu người dưới , ngộ nhỡ khiến Triệu phu nhân nghe bọn hạ nhân nghị luận đệ đệ ruột của nàng như vậy, theo tính tình bao che của bà ấy, muốn biết lại náo loạn lên thế nào nữa. Quản gia quả nhiên ngừng miệng đúng lúc, ôm đồ đường đưa đến bên ngoài phòng của Lục Trinh mới cáo lui.

      Nhìn quản gia dần dần xa, nụ cười Lục Trinh mặt dần dần ngưng lại, ngờ Triệu Toàn này gây ra tại hoa lớn, suýt nữa làm cho tất cả người của Lục gia chôn theo , suy nghĩ chút cũng làm cho người ta sợ. Bà vú mở cửa, nhìn nàng ngây ngô đứng ở ngoài cửa, cười : "Tiểu thư đứng ở cửa suy nghĩ cái gì?" Lục Trinh chuẩn bị trả lời, bên tai nghe được có người khóc lảo đảo chạy về phía mình, tiếng khóc theo gió thổi qua hoa viên mà phân táng dần, mặc dù cách khá xa, nhưng kinh sợ đám chim sẻ cây vội vàng bay lên. Nghe thanh này giống như là Lục Châu, Lục Trinh hơi trầm tư, quay về phía bà vú : "Muội muội chắc lại bị mẹ dạy dỗ, nhũ mẫu, người giúp ta đem những thứ đồ quản gia đưa tới cất vào thôi."

      Bà vú vội vàng đồng ý, tay dọn dẹp, ngoài miệng cũng dừng : "Tiểu thư, những chuyện chọn mua nguyên liệu này cũng đưa về cho người quản, lại mặc dù là chuyện vui, nhưng người lại phải quản lý xưởng đồ gốm, lại phải để ý sổ sách, làm sao có thời gian chuẩn bị đồ cưới đây?"

      Lục Trinh ngẩn ra, "Đồ cưới? phải cha sớm chuẩn bị xong rồi sao?"

      Bà vú bắt đầu thao thao bất tuyệt , "Lão gia đau lòng người từ có mẹ, muốn tìm cho người mối hôn tốt, chẳng những vị hôn phu là thiếu gia của gia đình quan gia danh tiếng, ngay cả đất đai, khế ước mua bán nhà đều là cho người. Chỉ là, mắt thấy thành thân cách ngày cũng chỉ có ba tháng, người sắp làm tân nương tử phải phải tự mình thêu hỉ phục chứ?"

      Nhớ tới vị hôn phu, mặt Lục Trinh khỏi mất tia ngọt ngào, nhưng nhìn vẻ mặt thành của bà vú, Lục Trinh chỉ có thể cười : "Nhũ mẫu, người biết đó, ta căn bản cũng muốn thành thân."

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4:: Thành thân là chuyện phiền toái




      Bà vú liền giống bộ dáng bị dẫm phải đuôi, thiếu chút nữa phải nhảy dựng lên, sẳng giọng: "Còn ở đây mớ!"

      Lục Trinh biết bà vú sợ nhất chình câu này của nàng, nàng suy nghĩ chút, :" phải mớ, ta suy nghĩ là muốn tiếp tục làm ăn, hoặc là giống như khi còn bé vậy, theo cha đội buôn đến Tây Vực, ta muốn nung ra loại đồ sứ tốt nhất thiên hạ, ta còn muốn đem ngân hàng tư nhân Lục gia mở đầy ở các thành trấn lớn ở Bắc Tề. . . . . . Chỉ là khi thành thân, những chuyện này liền đều cách nào làm được."

      Bà vú nhìn nàng cái, còn chưa cam tâm : "Tiểu thư, ta hiểu người vì để lão gia vui vẻ, vẫn so với các thiếu gia nhà khác cố gắng nhiều hơn, vừa học nung gốm sứ, vừa học quản lý sổ sách. Nhưng dù sao người cũng là tiểu nương, lại do di nương sinh, sao có thể làm buôn bán cả đời?"

      Nghe bà vú những lời giống hệt nhiều người khác, Lục Trinh thấy tức giận trong lòng, tận lực bình tĩnh : "Nhũ mẫu, làm sao người luôn có giọng điệu giống như cha? Ta hiểu biết chữ nghĩa, buôn bán của Lục gia ở tay ta vẫn kiếm được ít, ta lại có điểm nào bằng mấy tiểu nâm nhân rồi hả ?"

      Bà vú nhìn thấy Lục Trinh có tức giận, liền đánh bạo còn : "Tiểu thư! Lão gia với ta cũng là vì muốn tốt cho người! Nữ nhân trong thiên hạ này, chỉ có được gả đến chỗ tốt, mệnh mới có thể tốt. Lại , chờ người làm thiếu phu nhân nhà Thủ Bị Đại Nhân, sinh hạ đống tiểu thiếu gia đáng , phu nhân dưới suối vàng mới có thể yên tâm."

      Nghe nàng nhắc tới mẫu thân, thần sắc Lục Trinh khỏi ảm đạm, thở dài, ngơ ngác : ", mẹ là người hiểu chuyện, người khẳng định cũng muốn ta cả đời bị vây ở bên trong nhà cao cửa rộng. Mẹ với ta, nữ nhân, cũng có thể làm ra chút nghiệp cho riêng mình. . . . . ."

      tới chỗ này, bà vú cũng biết nhiều lời vô ích, ôm đồ vào nhà trong. Lục trinh thở dài, ngẩng đầu nhìn ra ngoài khoảng trời nho trong sân, khỏi nghĩ: có phải nữ tử các nàng liền nhất định phải đời bị vây ở bên trong thế giới này hay ? Tại sao mỗi người luôn cho chuyện như vậy là chuyện bình thường hợp tình hợp lý như vậy?

      khi suy ngẫm, Lục Châu khóc sướt mướt chạy tới, lao vào trong ngực Lục Trinh, vặn vẹo mấy cái, ngước gương mặt tràn đầy nước của mình đối diện với Lục Trinh tố cáo : "Tỷ, ta về sau cũng chuyện với mẹ của ta nữa."Nàng mới mười lăm tuổi, khắp khuôn mặt tròn trịa là vẻ ngây thơ, coi như tức giận, nhìn thấy vẫn là hết sức làm người khác ưa thích.

      Lục Trinh ngắt cái mũi nàng, cười an ủi nàng, "Được rồi, đừng khóc, đại nương chính là người năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hủ, muội việc gì phải tức giận với người." Nàng vừa an ủi Lục Châu, vừa kéo nàng cùng nhau vào phòng.

      Lục Châu thút tha thút thít : "Mẹ cho muội tiếp xúc với tỷ, được chịu thua kém tỷ!" Nàng tức giận phình má hết câu này, trong lòng đại khái chỉ là phẫn uất, vốn là tiếng khóc vất vả mới ngưng lại bắt đầu vang lên.

      Lục Trinh nhìn nàng tâm tình nhất thời cũng khó bình phục, hắng giọng, cố làm nghiêm túc : "Lời này cũng sai nha, lần trước cha mời sư phụ phường nhuộm tới dạy cho chúng ta nhuộm lụa, là ai ngại chơi ui, lại chạy đến am Thiến cùng các ni chơi trốn tìm, bị người ta đem cửa am đóng lại dọa cho sợ hay sao?"

      Quả nhiên Lục Châu cười rộ lên, dậm chân, sẳng giọng: "Tỷ tỷ, làm sao ngay cả tỷ cũng giễu cợt ta!"

      Lục Trinh nhìn kế sách có đất dụng võ, cười ha ha, cũng giễu cợt nàng nữa, từ trong ngăn tủ mang ra cái hộp to, vỗ vỗ, mở nắp phía ra, quay đầu lại nhìn nàng : "Được rồi được rồi, ta chế nhạo muộn. phải là từ trước đến giờ muội thích mấy thứ trân châu bảo thạch sao? Gần đây cha kiếm được cho ta loại lấp lánh lập loè gì đó khá hơn chút, xem chút có thích cái nào ."

      Đôi mắt của Lục Châu quả nhiên bị châu báu hấp dẫn, mở to tròn trịa, mang theo mừng rỡ, lại có điểm yên lòng hỏi Lục Trinh: "Muội cơ thể tùy tiện chọn sao? Đây chính là của hồi môn của tỷ mà!"

      Lục trinh gật đầu cái, cười dùng ngón tay nhàng chỉ trán nàng, "Lúc này lại cùng tỷ khách sáo là sao? Từ đến lớn, muội lấy ở chỗ tỷ bao nhiêu thứ rồi hả?"

      Lục Châu hoan hô tiếng, đem châu báu trong hộp dốc hết xuống bàn, lật xem cái lại món xem xem lại, ríu ra ríu rít hỏi mấy vấn đề với Lục Trinh, lật tới món mới, lại ngại trước chọn chưa đủ tốt. Lục Trinh nhìn nàng lát cũng có vẻ khó lựa chọn, khẽ mỉm cười, trước tiên cầm quyển sổ sách ở bên nhìn. Qua hồi lâu, chỉ nghe Lục Châu cười hì hì lấy : "Tỷ tỷ, muội muốn cái này, cái này, còn có cái này." Lời vừa dứt, chuỗi ngọc Hồng San Hô lung lay ở trước mặt Lục Trinh mấy cái, dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng màu đỏ diễm lệ, cực kỳ làm người ta thích.

      Ánh sáng màu đỏ kia khiến Lục Lrinh đột nhiên sinh ra nghi ngờ, nàng cầm lấy chuỗi ngọc ngửi cái, mặt liền biến sắc, lập tức lên tiếng gọi nha hoàn phía ngoài cửa, "Tiểu Hoàn, ngươi vào đây!"

      Tiểu Hoàn đẩy cửa ra tới, kêu thấp:"Đại tiểu thư."

      Lục Trinh giơ ra chuỗi ngọc San Hô màu đỏ trong tay, lớn tiếng hỏi nàng: "Vật này từ đâu đưa tới?"

      vô thấy chữ cung đấu mừng, lại thấy chữ SE càng buồn thêm, http://***************.com/images/smilies/icon_tears.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_tears.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_tears.gif vô bấm F ủng hộ nàng, tr này SE, ta chịu kg nổi, tim vẫn chưa đc miễn dịch tốt. http://***************.com/images/smilies/icon_tears.gif cố lên nàng nhé, thanks http://***************.com/images/smilies/icon_flower2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_flower2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_flower2.gif

      Chương 5:: Đây phải là chuyện hẹp hòi




      Tiểu Hoàn ra sắc mặt có chút né tránh, lại nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, cầm chuỗi ngọc nhìn hồi lâu, ngoài miệng chỉ : " biết ạ, em cũng chưa từng thấy qua, có phải nhà khác làm quà tặng đưa tới hay ?"

      Trong nội tâm Lục Trinh hiểu ràng vài phần, nghĩ thầm: nha hoàn này ở trong viện của mình là có cách nào giữ lại rồi, nếu trong rương đồ cưới, làm sao có thêm chuỗi ngọc có xạ hương này? may là mình sắp xuất giá, nàng ta cũng còn được ở bên cạnh mình bao lâu nữa.

      Nhưng Lục Châu ở bên cũng hiểu, nhìn Lục Trinh cầm chuỗi ngọc hồi lâu đều trả lại cho nàng, lộ ra tia biểu tình tội nghiệp, kêu: "Cho muội cho muội! Quản nó là ai đưa tới làm gì, muội thích là được rồi!"

      Vì để ngừa ngộ nhỡ, Lục Trinh lại ngửi chuỗi ngọc cái, xác định phán đoán trong lòng, nhịn được mà nội tâm có phần lạnh lẽo. Nhưng chuyện như vậy làm sao có thể ngay trước trước mặt Lục Châu, nàng chỉ có thể : "Châu nhi, muội xem trúng cái gì khác đều có thể lấy, chỉ có chuỗi ngọc San Hô liênày được."

      Lục Châu nhìn nàng nửa ngày cũng chịa đưa ra, cũng có chút nóng nảy, "Mà muội chỉ thích chuỗi ngọc này."

      Nếu là trong ngày thường, nàng thích gì, Lục Trinh đều cho nàng tất cả, nhưng chuỗi ngọc này là tai họa, nàng chỉ có thể lựa lời , lại đưa lên món châu báu khác,"Cái chuỗi ngọc màu đỏ này xứng với muội...muội mang nhìn đẹp lắm. Châu nhi nghe lời, đổi cái chuỗi ngọc khác , muội xem, phải chuỗi ngọc thạch này đẹp mắt hơn sao?" xong đem cái chuỗi ngọc thạch khác đưa cho nàng.

      Lục Châu tức giận, mạnh mẽ đẩy tay Lục Trinh ra, chuỗi ngọc bảo thạch màu xanh lá liền rơi mặt đất, nàng cũng thèm để ý, tức giận : "Cái gì gọi là màu đỏ xứng với muội? Muội mang khó coi? Tỷ chính là hẹp hòi, bỏ được muốn đem đồ tốt cho muội!"

      Lục Trinh nhìn nàng hiểu lầm mình như vậy, trong lòng quýnh lên, bật thốt lên, "Tỷ là hạng người như vậy sao? Chuỗi ngọc San Hô này. . . . . . Được rồi được rồi, tùy muội nghĩ như thế nào, dù sao chuỗi ngọc San Hô này muội thể lấy được!"Trong lòng nàng hồi khổ sở: nàng tại sao có thể đối với muội muội nàng, nàng hoài nghi là nương Lục Châu để cho người ta đem chuỗi ngọc này đặt ở trong đồ cưới của nàng, nếu như phải là bởi vì nàng thường xuyên giao thiệp với thương nhân người hồ, nhất định chưa chắc có thể nhận ra vật này. Mà vô luận bất kỳ đồ trang sức nào, chỉ cần ngâm xạ hương, đeo lâu dài tất nhiên là thể mang thai —— lời như vậy, nàng làm sao có thể ra khỏi miệng đây?

      Lục châu nhìn nàng mấy lần muốn lại thôi, cảm giác mình phán đoán càng thêm sai, vì vậy lớn tiếng : "Mẹ muội sai, dáng vẻ tỷ mỗi ngày càng lúc càng lớn, lát chuyện tính toán gì hết, lát lại xem thường muội!"

      Lục Trinh vừa nóng vừa giận, biết nên giải thích làm sao mới phải, lại truyền tới tiếng cười vang dội phụ thân Lục Cổ bên tai. biết lão tới bên này từ lúc nào, đường vào nhà, cười ha hả : "Được rồi, ầm ĩ gì thế? Ta đứng ở cửa nghe thấy ầm ĩ ở trong đây."

      Lục châu thấy phụ thân tới, nước mắt liền rơi xuống, càng thêm cảm thấy uất ức, chỉ vào Lục Trinh : "Cha, tỷ tỷ khi dễ con! Tỷ Tỷ để cho con tùy tiện chọn vài món đồ trang sức, con lựa được rồi tỷ lại đổi ý!"

      Lục Cổ tùy ý liếc mắt nhìn chuỗi hồng ngọc San Hô Lục Trinh cầm trong tay, :"Cái đó cũng đáng giá bao nhiêu tiền, A Trinh, mau đưa chuỗi ngọc cho muội muội , lát ta lại cho con cái khác."

      Lục Trinh thấy phụ thân nhìn ra đầu mối, lại cho mình giaiả thích, chỉ có thể kiên định trong lòng, : " phải như vậy, cha, cái chuỗi ngọc này thể đưa cho muội muội!"

      Nghe được Lục Trinh như vậy, chỉ sợ hết hy vọng, Lục Châu theo bản năng tiến tới bên cạnh cha, kéo chặt tay của lão. Lục Cổ quả nhiên nhíu mày, : "Con làm tỷ tỷ như vậy sao? biết thương muội muội chút nào? Ta đem nửa gia tài tất cả đều làm đồ cưới cho con, con còn ngại thiếu? Chỉ có chuỗi ngọc này thôi, tặng cho Châu nhi thế nào?" lanh tay lẹ mắt cầm lấy chuỗi ngọc từ trong tay Lục Trinh, vuốt đầu Lục Châu, hòa ái :"Đây, chớ tủi thân, cha cho con đeo lên đây."

      Lục Trinh thấy chuyện đột nhiên biến thành như vậy, cắn răng, chộp đoạt lấy cái chuỗi ngọc kia, nhanh chóng từ ô cửa sổ mỡ bên ném chuỗi ngọc ra ngoài phòng, ngoài phòng lập tức vang thanh tiếng đồ vật rơi xuống nước. Nàng lúc này mới yên lòng lại —— vật này rơi xuống hồ nước, cũng liền thể hại người rồi.

      Chương 6:: Tâm địa Bồ Tát




      Lần này Lục Cổ bị hành động của nàng làm chấn động ngây người, nửa ngày mới phản ứng được, giận tím mặt, run rẩy chỉ vào Lục Trinh : "Con. . . . . . Con. . . . . . Con muốn làm loạn sao?" Lục Châu trơ mắt nhìn thích vật cứ như vậy còn, lớn tiếng khóc, chỉ nhớ tới cái chuỗi ngọc kia. Lục trinh nhìn phụ thân lời nào, cũng giải thích.

      Lục Cổ nhìn vẻ mặt nàng như vậy, cho là nàng có lý lẻ để có thể , càng thêm tức giận, "Tốt, cánh cứng cáp rồi liền dám nghe lời của ta hả? Mấy ngày nay con phải ở trong phòng cho ta, nơi nào cũng cho , để nhũ mẫu dạy dỗ đạo lý tam tòng tứ đức của nương cho con. Với cái hành xử này của con, nếu là đến nhà Thủ Bị Đại Nhân, còn làm mất hết mặt mũi Lục gia nhà chúng ta?"

      Lục Trinh vừa xoay đầu lại, dùng dư quang khóe mắt nhìn Lục Cổ dắt luôn Lục Châu khóc ra khỏi gian phòng của nàng.

      Bà vú ra lo lắng nhìn nàng, "Đại tiểu thư, người tốt nhất chọc lão gia tức giận? phải chỉ là chuỗi hạt châu thôi sao? Cho nhị tiểu thư là xong việc rồi hay sao?"

      Lục Trinh thở dài cái, thần sắc ảm đạm, lắc đầu cái, "Nhũ mẫu hiểu, ai. . . . . ."

      Quay đầu, nàng nhìn thấy bà vú cùng nha hoàn Tiểu Hương đều nhìn nàng, trong lòng có chủ ý, "Nhũ mẫu, Tiểu Hương, cha phạt cho phép ta ra cửa, nhưng mặt khác mấy cửa hiệu buôn bán ngoài thành ta thể bỏ mặc. Các người phải che giấu giúp ta, ta thành tâm thành ý ở chỗ này hối lỗi ."

      Lục Trinh đem Tiểu Hương kéo tới trước bàn đọc sách, lại kêu nàng khoác bộ y phục của mình, giọng :"Liền làm theo biện pháp cũ, ai phát ra được. Tiểu Hương, em cực khổ chút, buổi tối ta mang hoa quế cao(1) về cho em ăn."

      Thu thập cái áo choàng miễn cưỡng che kín mặt của mình, Lục Trinh đường ra cửa, bà vú quên đuổi theo ở sau lưng nàng, giọng dặn dò nàng : " cửa sau, đừng để lão gia nhìn thấy!"
      Lặng lẽ tới cửa sau, đường may là có người nào, gã sai vặt cửa sau cũng sớm biết tính tình Lục Trinh, mắt nhắm mắt mở, cứ như vậy Lục Trinh thuận lợi từ trong nhà mà chạy ra ngoài.

      Mấy ngày nay người đường phố ràng ít rất nhiều, tân hoàng lên ngôi, đường phố trong chốc lát qua hồi binh sĩ dò xét, bày trận như sẵn sàng đón quân địch, cũng biết đề phòng những thứ gì.

      Thời điểm càng đến gần cửa thành mới phát ra manh mối: đám người xếp thành hàng dài, hai bên đứng đầy binh lính, lần lượt kiểm tra quan tịch cùng lộ dẫn* của mỗi người, người hơi có bộ dáng khả nghi lập tức bị kéo đến qua bên do người đặc biệt kiểm tra. Có người khe khẽ bàn luận: "Cũng biết muốn tìm phản tặc nào đó, làm cho chúng ta bây giờ ra khỏi thành cũng phiền toái như vậy."Vừa dứt lời, lập tức bị binh lính trừng mắt liếc, người đó bị sợ đến cũng dám lên tiếng nữa.

      *Lộ dẫn: trong năm Minh triều có quy định hạng nhất như vậy: phàm người đan rời xa nơi cư trú ngoài trăm dặm, đều cần phải được quan phủ địa phương cấp giấy xác nhận, các loại công văn giấy thông hành, kêu"Lộ Dẫn", nếu như "Lộ Dẫn"Hoặc giả cùng phù hợp, là định theo luật trị tội ."Lộ Dẫn" thực tế là giấy thông hành khi rời nơi ở.

      Lục Trinh cầm trước lộ dẫn ở trong tay. Cho đến lúc tới phiên Lục Trinh, binh lính theo bản năng nhìn nàng chút, Lục Trinh lơ đễnh, cười cười đối với , biết nhận ra thân phận của mình, quả nhiên cũng lộ ra nụ cười thân thiện, sảng khoái phất tay cái để cho nàng .

      Lục Trinh hai ba bước tới cửa hàng gạo Lục Gia bên ngoài thành —— hôm nay là ngày giao hàng cho thương nhân người hồ, được qua loa chút nào. Quản nhìn thấy Lục Trinh tới, lập tức tiến lên đón, nàng gật đầu cái, cùng vào nhà bắt đầu kiểm tra hàng hóa, xác định có sai lầm sau đó mới để cho đám thợ thủ công đem đồ sứ dời đến ngoài phòng đứng chờ bên xe ngựa. Lục Trinh bên cùng thương nhân người Hồ ra ngoài, lộ ra nét mặt yên tâm, nàng cũng liền cười đáp trả trò chuyện cùng bọn họ, chờ đồ sứ được mang ra đầy đủ, quản công ra lệnh tiếng, xe ngựa lại hướng phía trong thành chạy .

      Sắc trời dần dần tối xuống, còn chưa tới gần cửa thành, xa xa là có thể nghe thấy thanh kêu khóc của ít người, mang theo dày đậm khẩu Nhu Nhiên*. Ngay phía trước Lục trinh có ông lão qua, vừa lầm bầm lầu bầu vừa lắc đầu, "Cũng biết chuyện gì xảy ra, chính là quan phủ cho người Nhu Nhiên vào kinh! Kia bang người Nhu Nhiên vốn là ở phiên chợ muộn bán thịt dê, tại đều bị đuổi ra ngoài, ai, ngay cả bộ quần áo cũng cho mang, đúng là đáng thương."

      *Nhu nhiên: là tên gọi của liên minh các bộ lạc du mục biên giới phía bắc Trung Quốc bản thổ từ cuối thế kỷ 4 cho tới cuối thế kỷ 6. Đôi khi người ta giả định rằng người Nhu Nhiên chính là người Avar, những người sau này xuất tại châu Âu. Thuật ngữ Nhu Nhiên là phiên sang tiếng Việt từ cách đọc và ghi của tiếng Trung quan thoại trong phát tên gọi của liên minh được sử dụng để tới chính liên minh này. Nhuyễn Nhuyễn và Như Như đôi khi cũng được sử dụng mặc dù từng có thời bị coi là xúc phạm. Chúng xuất phát từ chỉ dụ do Thái Vũ đế của Bắc Ngụy ban hành, người tiến hành cuộc chiến chống lại người Nhu Nhiên và có mục đích để hăm dọa liên minh này. Quyền lực của người Nhu Nhiên bị liên minh Đột Quyết với các triều đại Bắc Tề và Bắc Chu tại Trung Quốc cùng các bộ lạc Trung Á khác phá hủy năm 552.
      Nhìn theo hướng lão tới, chỉ thấy ít người quấn lấy binh lính, nhóm nữ tử cũng chạy tới góc thành, lớn tiếng khóc .

      Lục Trinh nhíu nhíu mày, tới những nhóm người thương nhân Nhu Nhiên lý luận bên cạnh bọn lính, hỏi người ông lão dẫn đầu trong đó: "Có phải hôm nay mọi người cũng được vào thành phải ?"

      Ông lão kia đối với nàng nhìn lên nhìn xuống đánh giá lần, ánh mắt dừng lại ở bên chữ "Lục" to người nàng, bật thốt lên hỏi: " nương là người Lục gia hay sao?"

      Lục Trinh gật đầu cái, giọng đối với : "Sắc trời cũng tối, để phụ nữ cùng trẻ con chịu đói mặc rách cũng phải là chuyện tốt, nhà ta ở ngoài thành có mấy toà phòng ốc, nếu chê, ngài mang theo mọi người cùng nhau. . . . . ."

      Ánh mắt ông lão kia sáng ngời, cảm kích nhìn nàng, quay đầu lại mấy câu cùng những người bên cạnh, tiếng khóc mọi người dần dần ngưng, bắt đầu thu lại đồ mình mang theo người.

      lúc này, có nam tử trẻ tuổi chú ý tới động tĩnh bên này, liếc mắt liền nhìn ra Lục Trinh có biện pháp, bước nhanh về phía nàng, mang theo tia mừng rỡ hỏi nàng: " nương, đây là giúp bọn họ?"

      (1)Hoa quế cao
      [​IMG]

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 7: nương cũng được xem là người rất tốt




      Lục Trinh có chú ý là người nào, lơ đễnh hồi đáp: "Đúng nha, cũng thể để cho bọn họ qua đêm ở nơi này trong đêm khuya như thế? Nhà ta ở ngoài thành còn có vài toà phòng trống. . . . . ."

      Nam nhân kia đột nhiên vội vàng biến đổi khẩu Nhu Nhiên, với Lục Trinh: " nương, ta cũng là người Nhu Nhiên, ta có việc gấp cần vào kinh, nhưng người có lộ dẫn. nương có thể cũng giúp ta hay ?"

      Lục Trinh vốn là chuẩn bị tiếp tục vẫn chuyển mớ hàng hóa này vào thành, nghe vừa như thế, khỏi dừng bước, mang theo điểm nghi ngờ nhìn từ xuống dưới.

      hết sức thông minh nhìn ra Lục Trinh có chút lo lắng, lập tức : "Ta biết như vậy có chút mạo muội, nhưng ta có việc gấp, lại thấy nương là người tài ba. . . . . ." Vừa , bên cởi xuống bảo kiếm bên hông đưa cho Lục Trinh,"Nếu , ta lấy thanh bảo kiếm này làm vật làm tin, nương yên tâm, ta chắc chắn gây chuyện cho nương!"

      Lục trinh nhận lấy bảo kiếm đưa tới, nhàng kéo, bảo kiếm lập tức phản chiếu ra ánh sáng như ánh bạc, đến gần nơi chuôi kiếm có hai chữ —— Ngư Tràng viết theothể chữ Tiểu Triện*. Trong lòng Lục Trinh cả kinh: Long Tuyền Ngự Tràng, đại sư Âu Dã Tử chuyên đúc danh kiếm?
      *Thể chữ Tiểu Triện: Tiểu triện小篆 hay Tần triện秦篆 là văn tự được nhà Tần thống nhất sử dụng sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc (221 trc.CN), là bước phát triển từ chữ đại triện, được dùng đến khoảng đời Tây Hán.
      Sắc mặt nàng nặng nề nhìn nam tử đối diện —— khoảng 24-25 tuổi, ăn mặc bình thường, nhưng lông mi trong mơ hồ để phàm khí chạm vào, lại cực kỳ cẩn thận thu lại. Lục Trinh giọng hỏi :"Huynh, chỉ sợ phải người bình thường chứ?"

      Quả nhiên, nghe được Lục Trinh hỏi như thế, người nọ sắc mặt đại biến, lại nhanh chóng khôi phục vẻ điềm tĩnh, chỉ là có trả lời câu hỏi của nàng, vẫn nhìn nàng, hiển nhiên là đợi lời kế tiếp của nàng.

      Lục Trinh mỉm cười nhìn : "Huynh mặc dù có thể khẩu Nhu Nhiên, nhưng điệu quá chính xác, cho nên huynh nhất định phải người Nhu Nhiên chân chính." Nghe được nàng như vậy, người nọ tựa như là biết cái gì, mặc dù cố gắng duy trì tỉnh táo, nhưng vẫn toát ra vẻ thất vọng.

      Lục Trinh cười thầm trong lòng, cố làm vẻ nghiêm túc tiếp tục nhìn : "Chỉ là, ta tin tưởng, người có thể để cho đại sư Âu Dã Tử đúc cho bảo kiếm, khẳng định phải là người xấu. thôi, ta có biện pháp dẫn huynh vào thành."

      Nam tử kia bừng tỉnh hiểu ra, lập tức cười, bị lục trinh kéo đến đứng giữa bên cạnh thương nhân người hồ. Nàng khẽ mỉm cười, hỏi thương nhân người hồ quen thuộc nhất bên cạnh: "Có thể giúp ta chuyện hay ?"

      Người nọ sảng khoái : "Chỉ cần Lục tiểu thư , nhất định làm được, xin hỏi cần ta làm cái gì?"

      Lục Trinh dùng tay áo che miệng, suy nghĩ chút : "Xin ngài đem râu cùng y phục cấp cho vị công tử này dùng chút."

      Đoàn người áp tải số lượng lớn hàng hóa đến cửa thành, binh lính quả nhiên có để ý, tùy ý đảo qua lộ dẫn, trong miệng báo,"Thương nhân người Hồ sáu gã, hàng hóa mười xe!" quan sát mấy lần, cũng có nhìn kỹ, chỉ thấy mấy người bên cạnh Lục Trinh đều là thương nhân người Hồ, phất phất tay ý bảo được rồi.

      đường vào trong thành thương nhân người hồ giao nhận hàng hóa địa phương, nam tử trẻ tuổi kia cởi ra áo người hồ, cẩn thận mà lấy sạch tóc giả và râu ria dính mặt, ngẩng đầu nhìn Lục Trinh : " nương, hôm nay là đa tạ ngươi."

      Lục Trinh nhìn hết sức khách khí, chỉ chỉ thương nhân người hồ bên cạnh vội vàng dỡ hàng, lạnh nhạt : " cần cám ơn ta, cũng là vận khí huynh tốt, vừa đúng gặp phải bằng hữu của ta đồng ý giúp đỡ."

      sững sờ, lập tức phản ứng kịp, trịnh trọng : " nương là người sảng khoái, vậy ta cũng nhiều lời rồi. Lần sau hữu duyên gặp lại, ta mời nương uống rượu, vậy từ biệt ở đây." chắp tay, xoay người rời .

      Lục Trinh gọi lại, "Này, đợi chút."

      mang theo tia nghi ngờ quay đầu lại nhìn nàng, cho là nàng lại có cái tính toán gì khác.

      Lục Trinh đem thanh kiếm kia ném lại cho , "Mới vừa rồi là sợ huynh yên lòng."

      quả nhiên hết sức kinh ngạc nhìn lục trinh đứng phía trước mặt, giống như là chưa từng thấy qua nàng như vậy .

      Lục Trinh kiên định : "Kiếm này quý như vậy, chính huynh tự giữ ."

      "Nhưng. . . . . ."

      Nàng ngắt lời , mỉm cười nhìn ,"Con người lúc còn sống, có ai gặp phải chuyện cần giúp đỡ. Huynh nhanh !"

      đứng thẳng nhìn Lục Trinh Lương lúc lâu, nửa ngày mới đáp lễ được, lúc này mới rời . Khóe miệng Lục Trinh ra nụ cười, nghĩ thầm: người này muốn chiếm tiện nghi của người ta, mặc dù kiêu ngạo rồi lại hết sức hữu lễ hữu tiết(*), là khó có được. biết là người nào, nhất định là trong nhà đụng phải biến cố lớn, mới phải gấp gáp như vậy.
      (*)hữu lễ hữu tiết: hiểu biêt lễ nghĩa

      Chương thứ 8: Chấp nhận ?




      Ánh trăng ngọn liễu, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, lúc này Lục Trinh mới hết việc từ trong cửa hàng theo đường cũ trở về. Giống như trước đây, dọc theo đường nàng đều có gặp phải người nào.

      Nàng yên lòng, đẩy cửa gian phòng của mình ra, chuẩn bị lên tiếng gọi bà vú, câu lại nghẹn ở trong cổ họng. Chỉ thấy Lục Cổ ngồi ngay ngắn ngay ở chính giữa gian phòng, thấy Lục Trinh vào cửa, giận tái mặt, "Bây giờ là giờ gì? Dã là đại nương trong nhà, cũng biết chú ý chút!"

      Nhân chứng cũng lấy được, lục trinh chỉ có thể cúi đầu nhàng : " xin lỗi, cha, chuyện trong cửa hàng quá nhiều, con sắp xếp tốt, liền trì hoãn lại lâu như thế."

      Nàng vốn tưởng rằng Lục Cổ lần này bắt nàng đứng lại giao huấn nàng trận, đợi rất lâu rồi, nhưng bên tai vẫn nghe được nữa câu của phụ thân. Nàng như tăng thêm can đảm, hơi nâng tầm mắt lên, lại thấy phụ thân dùng ánh mắt trìu mến nhìn mình, nửa ngày mới thở dài cái, : "Ai, thôi, con cũng là vì Lục gia chúng ta mới khổ cực như vậy ."

      Lục Trinh có chút ngoài ý muốn, suy tư chốc lát mở miệng : "Cha, hôm nay ngài thế nào đột nhiên chuyện như vậy với con?"

      Lục Cổ nhìn nàng, từng chữ từng câu :"Chuyện chuỗi hồng ngọc San Hô, con sớm đoán ra là đại nương bên kia làm sao?"

      Trong lòng nàng hiểu được, nửa ngày mới : "Cha, chuyện như vậy, qua coi như xong."

      Lục Cổ áy náy nhìn về phía nàng, "Ta hiểu biết đại nương vẫn thích con, chỉ là ngờ bà ta lại có thể biết dùng cái biện pháp độc này. Yên tâm , A Trinh, ta đem chuyện này làm to ra, nhưng nhất định nghiêm khắc xứ lý bà ta. Còn nữa, đồ cưới của con, ta tăng thêm năm ngàn lượng hoàng kim nữa. . . . . ."

      Nghe đến đó, Lục Trinh muốn tiếp tục chuyện này nữa, nàng cũng muốn dùng việc này để lấy nhiều của hồi môn lập gia đình. Nửa ngày nàng mới cúi đầu : "Cha, cần phải như vậy. Ngài nếu như thương con, cũng đừng nhanh như vậy để cho con xuất giá được ? Con còn muốn ở nhà lại trong mấy năm, con bỏ được những người làm trong cửa hàng kia. . . . . ."

      Lục Cổ nghe nàng như vậy, vội vàng :"Đây là càn cái gì? Nào có nương mười bảy tuổi nào tình nguyện để ở nhà cũng nguyện ý xuất giá? Mẹ con mất sớm, ta vất vả mới giúp con an bài việc hôn nhân tốt, sao có thể trì hoãn trễ như vậy?"

      Mặc dù biết phụ thân như vậy, nhưng nghe ở trong tai, Lục Trinh cũng hơn gì, nàng thở dài cái, "Nhưng nếu con gả , tương lai ai giúp người quản lý buôn bán đây?"

      Lục Cổ nhìn nàng nửa ngày, mắt lộ ra tiếc hận, mới : "Ai, ai kêu ta có phúc, ngay cả con trai cũng sinh được đấy. Nếu con là tiểu tử, cuộc đời này của ta có gì tiếc nuối rồi. . . . . ."

      Trong ngày thường, nàng thích nhất nghe phụ thân lời như vậy, thấy còn những lời cũ này, liền có chút phục, "Mà con kém hơn so với nam nữ, cha, ở Bắc Tề chúng ta, nữ tử quản làm ăn rất nhiều, con nghe bên trong hoàng cung, còn có nữ tử làm quan đấy. Con thích làm ăn, muốn làm cái gì thiếu phu nhân, cha, van cầu ngài giữ con ở nhà , con tình nguyện cả đời cũng lập gia đình!"

      Lục Cổ như nghe đến lời giải thích của Lục Trinh, sững sờ nhìn nàng, như có vẻ đăm chiêu, "A Trinh, ta hiểu biết con giống như mẹ con, từ có chí lớn, theo ta làm buôn bán ít năm như vậy, tầm mắt cũng rộng hơn, thủ đoạn cũng cao, giống như là những tiểu thư khuê phòng kia ra cổng trước hai môn vào, nhưng là, dù sao con cũng là nữ tử, là nữ tử phải chấp nhận, lập gia đình mới là đường ra duy nhất của con!"

      Vẻ mặt chán nản đứng lên, vỗ vỗ bả vai Lục Trinh, "Tốt lắm, con ngủ , hôm nay ta tới đây chỉ là muốn dặn dò con tiếng, chớ làm đại nương con tức giận, nàng giống mẹ con xuất thân danh môn như vậy, chỉ là có kiến thức của nữ nhân. Gia hòa vạn hưng(*), những đạo lý này, con cũng biết." dứt lời, loạng choạng bước chân ra khỏi cửa phòng của nàng.
      (*)Gia hòa vạn hưng: cả nhà hòa thuận mọi đều tốt

      Lục Trinh cắn môi nhìn bóng lưng phụ thân dần dần xa, càng ngày càng , bóng màu đen dưới đèn đuốc bị kéo đến càng ngày càng dài, có vẻ cực kỳ độc. Nàng biết, phụ thân lại nhớ tới mẹ, nhưng phụ thân tại sao mỗi lần vừa đến mẹ, liền gì cả? Sợ phụ thân đau lòng, mỗi lần nàng đều lại dám tiếp tục hỏi nữa, nàng chỉ có thể ngơ ngác nhìn bóng lưng phụ thân biến mất, lầm bầm lầu bầu:"Nhưng là, con muốn chấp nhận. . . . . ."

      Cả đêm chưa chợp mắt, lại nghĩ rằng ngày thứ hai có việc vui mừng chờ nàng.

      Sáng sớm rửa mặt xong, lục trinh ngồi ở bên cửa sổ luyện chữ, bên tai nghe được gióng người làm ngoài cửa truyền đến,"Lão gia."

      Nàng lập tức đem trong tay bút lông đặt lên Thanh Ngọc Án, lúc này Lục Cổ vào cửa, đối với bọn người hầu : "Các ngươi xuống, ta có lời muốn cùng đại tiểu thư."

      Nàng thấy Lục Cổ là thận trọng, đợi bọn người làm xuống, nàng cẩn thận từng li từng tí mở miệng hỏi: "Cha, có chuyện gì à?"

      Chương thứ 9: Tâm của cha




      Lục Cổ nghiêm túc với nàng: "Tối hôm qua ta chuyện với con, ta suy nghĩ đêm. . . . . . Ai, A Trinh, con muốn sớm xuất giá như vậy, ta liền thương lượng cùng nhà Thủ Bị Đại Nhân chút, tìm cái cớ, đem hôn kỳ kéo dài qua nữa năm."

      Lục trinh chưa bao giờ nghĩ tới phụ thân ra như vậy, nhất thời nghe tới, quả giống như nằm mộng, tim đập bịch bịch, quả muốn nhảy ra từ trong lồng ngực, nàng khỏi vui mừng hô:"Cha!"

      Lục Cổ giống như sáng sớm liền dự liệu được nàng có phản ứng như thế, nghiêm mặt : "Con trước đừng vui mừng quá sớm, ta phải là muốn cho con tiếp tục làm ăn! bây giờ cái bộ dáng này của con, chỉ biết tính sổ sách cùng quản gia, ngay cả thêu hoa cũng được, để nhũ mẫu của con dậy lại, gả cũng là ta mất mặt!"

      Lục trinh nước mắt kích động cuồn cuộn mà rơi, cười ôm Lục Cổ, "Đều theo ý cha, người thế nào đều tốt, chỉ cần người để cho con lấy chồng. . . . . ."

      Lục Cổ vừa bực mình vừa buồn cười nhìn nàng, " phải là gả, chỉ là muộn gả chút. . . . . . Ai, xem xem con cười thành cái dạng gì rồi, làm sao lại vui mừng như vậy đây?"

      Tâm tình Lục Trinh vui vẻ tựa vào trong ngực cha làm nũng, "A Trinh bỏ được người chứ sao."

      Lục Cổ nhịn được thổn thức, "Con luôn là phải rời khỏi cha, ta đem con an bài xong, khụ lòng mẹ của con! Chỉ chớp mắt, nàng hơn mười năm. . . . . ."

      Thấy phụ thân vẻ mặt buồn bã, Lục Trinh biết cha lại bắt đầu nhớ nhung mẹ, trong lòng hồi khổ sở, vội vàng kêu nha hoàn Tiểu Hương bên ngoài cửa, "Tiểu Hương, mau lấy trà ta mới mua pha ly mang lại đây."

      Nàng quay đầu lại về phía Lục Cổ sang chuyện khác: "Cha, người nếm thử chút trà này như thế nào, sáng sớm con mới vừa uống qua, có hương vị hoa lan, ngữi thấy rất thơm."

      Lục Cổ cười ha ha, quả nhiên nhắc lại nữa rồi.

      bao lâu Tiểu Hoàn bưng trà vào nhà, Lục Trinh có chút nghi ngờ nhìn nàng,"Tiểu Hoàn? Em phải là hỗ trợ nhũ mẫu sao?"

      Tiểu Hoàn thấy Lục Trinh hỏi tới nàng, có chút khẩn trương, "Nàng. . . . . . Nhũ mẫu để cho em vể sớm trước chút." Lục Trinh nhìn thấy nàng khẩn trương như vậy, nghĩ thầm từ lần chuỗi san hô xạ hương lần trước, bình thường đều cho Tiểu Hoàn theo bên cạnh mình, Tiểu Hoàn tại khẩn trương như vậy, đoán chừng cũng là sợ nàng nghi ngờ, lại nhìn mặt tội nghiệp nàng nhìn về phía mình, cũng liền có tiếp tục hỏi nữa.

      Lúc này Lục Cổ mới chú ý tới ly trà trong tay Tiểu Hoàn, cầm trong tay, uống hớp, " Hương Hoa lan, ta thế nào có ngữi thấy được? Ừ, chỉ là màu sắc nước trà này ngược lại rất là đẹp. Đúng rồi A Trinh, con ngồi xuống, ta có mấy lời quan trọng muốn với con."

      Lục Trinh nhìn vẻ mặt cha hết sức trang trọng, gật đầu cái, ngồi thẳng thân thể chờ cha tiếp.

      Lục Cổ lại tiếp tục với nàng: "Ta nhìn con từ lớn lên, có cái ưu điểm gì, ta đây là người làm cha nên cũng khen. Nhưng vẫn còn chút thiếu sót, con về sau nhất định phải từ từ hoàn thiện nó. là, cái tính bướng bỉnh của con, có chuyện gì thường thường dấu trong lòng, vào ngõ cụt. Như vậy được, con người lúc còn sống, làm người chính là muốn mở rộng lòng, có cái gì vui, thích, người khác mới có thể biết con là nghĩ như thế nào, mới hiểu lầm con."

      Lục Trinh gật đầu cái, Lục Cổ còn :"Hai là, con luôn quá đễ tin người khác, luôn là nhớ ân mang thù. Dĩ nhiên, việc này vốn là chuyện tốt, làm ăn dễ dàng kết thiện duyên. Nhưng dù sao con cũng là phải gả tới làm vợ trong nhà qua quyền quý, bên trong đó tràng đầy mưu quỷ kế, nếu để tâm nhiều mấy việc này, làm sao con tạo được chỗ đứng?"

      Nghe đến đó, nàng tránh được hết sức xấu hổ, cúi đầu nhàng : "Cha. . . . . ."

      Lục Cổ thấy Lục Trinh như vậy, cũng liền ngừng , lấy ra cây trâm cữu loan xinh đẹp quý giá, trong miệng : "Mấy năm nay con giúp ta làm ăn buôn bán làm được rất tốt, nhưng là, tám phần cũng chỉ là dựa vào thông minh của con thôi, phương diện thế thái nhân tình, kinh nghiệm từng trải vẫn là thiếu chút. Ai, về sau rỗi rãnh, ta lại từ từ dạy dỗ con thôi."

      đem trâm đưa cho Lục Trinh, "Vật này, con cầm ." Thấy nàng chớp mắt vẫn nhìn, lão có chút thương cảm ,"Đây là đồ khi còn sống nương con thích nhất, phía khắc chín cái Thanh Loan, gọi trâm cữu loan. Vốn là, ta là nghĩ trước lúc con gả mới giao cho con, nhưng cũng biết hôm nay xảy ra chuyện gì, quỷ thần xui khiến cầm nó ra ngoài. A Trinh, nương con cũng là tiểu thư xuất thân danh môn, nếu phải là sinh ra lúc gặp thời, cũng uất ức gả cho ta làm thiếp, về sau con nhất định phải giống như nàng ấy, làm. . . . . ." tới chỗ này, giọng của lão càng ngày càng thấp, đột nhiên lớn tiếng ho khan, ngụm máu tươi cũng theo đó từ trong miệng phun ra.

      Lục Trinh cực kỳ sợ hãi, tiện tay đem trâm bỏ vào trong ngực, lập tức tiến lên đỡ Lục Cổ, hoảng sợ hỏi: "Cha, người làm sao vậy? Cha chuyện với con !" Nhưng Lục Cổ vẫn luôn càng ngừng ho ra máu, nàng vội vàng lớn tiếng kêu, "Người đâu, cha xảy ra chuyện rồi!"

      Chương 10:: Nàng giết cha rồi hả ?




      Trong lúc ngũ tạng nhất thời như đều bị thiêu đốt, thế nào cũng tin tất cả việc đột nhiên xảy ra trước mắt đây.

      Mấy người làm nhanh tay nhanh chân mà đem Lục Cổ mang tới trong phòng của Triệu phu nhân, những người khác vội vàng mời đại phu tới, trong nhà dưới loạn thành đoàn. Lục Trinh gấp gáp đảo quanh ở ngoài phòng, chuẩn bị vào nhà, "Cha ta như thế nào? Ngươi tránh ra, ta muốn vào xem người!"

      Nha hoàn ngăn cản nàng, "Đại tiểu thư, người cũng đừng làm khó em. Phu nhân mới vừa lên tiếng, đại phu xem bệnh cho lão gia, ai cũng thể vào."

      Bà vú cùng đường chạy đến với nàng tới an ủi nàng, "Tiểu thư, người liền kiên nhẫn chờ lát thôi."

      Hồi tưởng biến cố mới vừa xảy ra trong phút chốc đó, Lục Trinh nhận thấy được có cái gì đúng, "Thân thể cha bình thường đều tốt tốt, làm sao đột nhiên ra loại tình này?" Vừa dứt lời, lại nghe được bên trong phòng truyền ra tiếng khóc đinh tai nhức óc, sắc mặt nàng tái , dám suy nghĩ tiếp, chỉ hướng trong nhà xông tới, "Cha! Buông tay, đừng cản ta!"

      Trong mắt lại nhìn thấy Triệu phu nhân vừa khóc vừa lao ra, Lục Trinh vội vàng ngăn nàng lại gấp gáp hỏi: "Đại nương, cha con thế nào!"

      Triệu phu nhân nhìn thẳng nàng mà trả lời, trầm nhìn Lục Trinh, "Ngươi còn có mặt mũi hỏi cha ngươi !" trong lòng Lục Trinh hồi hồi hộp, còn chưa hiểu lời bà ta rốt cuộc là ý gì, liền nghe đến bà ta dứt khoát phân phó người làm,"Người đâu! Trói cái tiểu tiện nhân dám can đảm mưu sát cha ruột này lại cho ta! Quản gia ngươi mời Tộc trưởng cùng các Trưởng lão tới đây, Lục gia chúng ta có tên nghịch tử gây ra án mạng, muốn cửa tới chủ trì công đạo!"

      Nghe như thế, Lục Trinh sững sờ hỏi:"Cái gì?"

      Triệu phu nhân lại vẫn chỉ ánh mắt dùng hung hăng nhìn Lục Trinh, có mấy nha hoàn chạy tới đây muốn trói nàng, Lục Trinh mới phản ứng được, giùng giằng : "Buông ta ra, buông ta ra, đại nương người bậy! Ta có giết cha ta!"

      Triệu phu nhân tiếng gầm lên, "Lão gia chính là uống nước trà ngươi tự tay bưng cho lão gia uống nên người mới chết, tại nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi lại còn muốn chối cải!"

      Nghe được chính miệng bà ta ra tin tức phụ thân chết, Lục Trinh hoàn toàn sợ ngây người, quát to: "Ta tin, bà láo, cha ta khẳng định có chết!" Nàng khóc lớn, cũng biết hơi sức từ đâu tới, thoát khỏi mấy nha hoàn, vọt vào bên trong phòng, lại thấy thất khiếu của phụ thân Lục Cổ chảy máu chết ở tại giường. Trong lúc nhất thời hơi sức toàn thân lục trinh như bị rút hết, chính mình cũng thể tin vào mắt mình nữa. Lúc này mấy gã sai vặt cũng vọt tới bên cạnh nàng, bắt lấy nàng. Mặc dù thể tin tưởng tất cả việc này, nhưng phụ thân chết rồi,

      Trong lúc bối rối, Lục Trinh sợ hãi giải thích, " phải là con làm, phải là con làm!"

      Tiếng người huyên náo, ai nghe nàng , cũng có người nào nhìn lại nàng, nàng chỉ thấy được bóng lưng Triệu phu nhân, liền bị bọn sai vặt vừa xô vừa đẩy nhốt vào từ đường.

      Tiếng bước chân nặng nề dần dần tiến tới gần, các Trưởng lão trong tộc cũng trước sau vào từ đường, tình thế nghiêm trọng, đoàn người ở đường cũng hiểu đầu đuôi. Mọi người có mặt đầy đủ, Tộc trưởng đứng đầu đoàn người có chút khó xử nhìn Lục Trinh bị trói, cất giọng hỏi Triệu phu nhân: "Đệ muội, chỉ dựa vào chén nước trà, liền Gia Đại tiểu thư nhà ngươi mưu sát phụ quân, đây cũng quá sơ sài chứ?"

      Các trưởng lão khác cũng sâu sắc để ý chuyện này, nhao nhao mà gật đầu, "Đúng vậy, dù là trúng độc, cũng có thể là những người khác xuống tay."

      Giống như là dự liệu được gặp được tình huống như vậy, Triệu phu nhân lên mặt ra tia đấu tranh, nhưng nhanh chóng tay từ trong lòng ngực lấy ra giấy, trung giơ giơ lên, "Tộc trưởng lão gia, nếu phải là bằng chứng vững như núi, ta cũng thể tin được giữa ban ngày, lại có thể có người dám mưu sát phu quân! Người xem nhìn, đây là di thư lão gia nhà ta mới vừa sửa đổi."

      Tộc trưởng có chút chần chờ, vẫn là tiếp nhận tờ giấy Triệu phu nhân đưa tới, liếc mấy cái, sắc mặt đại biến, lớn tiếng học to:"Sau khi chết, gia sản Lục gia, chia ra làm hai, hai nàng mỗi người nữa. . . . . . Mặt khác, Lục Châu còn , tất cả tài sản kia, cũng đều ủy thác cho trưởng nữ Lục Trinh trông coi. . . . . . A. . . . . . Tất cả tài sản? Lục Cổ đây cũng quá. . . . . ." đọc đến cuối cùng giọng trở nên run rẩy, lại ngẩng đầu liếc nhìn Triệu phu nhân.

      Triệu phu nhân bộ mặt hận ý, nghiến chặt răng, chỉ vào Lục Trinh : "Đứa tiện nhân này ràng là vì để sớm ngày giành di sản, lúc này mới cố ý ra tay! Tộc trưởng, Lão Nhân Gia đức cao vọng trọng, nhất định phải cho làm chủ nhi quả phụ chúng ta! Mưu sát cha, đây chính là tội chết!"

      Tộc trưởng thấy nàng chắc như đinh đóng cột, hề nghi ngờ là giả, nhưng tội giết cha mưu đoạt tài sản là chuyện lớn bao nhiêu, chỉ có thể nhìn về phía Lục Trinh, hỏi: "Lục trinh, ngươi còn có lời gì muốn ?"

      Trong nhất thời gặp biến cố lớn, Lục Trinh ngờ phụ thân chết thảm ở trước mặt mình, ngay sau đó lại bị đại nương chỉ trích mình là vì mưu đoạt gia sản hạ độc giết Lục Cổ, còn thần kỳ lấy ra phần di chúc. Nàng thào : "Di chúc? Tài sản? Con cái gì cũng biết hết. . . . . ." Nàng đưa mắt nhìn về hướng tờ di chúc, tin là do cha mình để lại.

      Cơ hội lần này thể mất, thời cơ đến nữa, Triệu phu nhân nhìn Tộc trưởng mặt lộ vẻ hoài nghi, các Trưởng lão cũng nhiều nhiều lời nữa, chẳng khác gì là chấp nhận lời của mình, lập tức nảy sinh ác độc : "Tộc trưởng, ta vốn là nghĩ nên giao cho quan phủ , nhưng lại sợ loại vụ án nghịch nữ giết cha này mất hết mặt mũi của Lục gia chúng ta, cho nên, mới làm mặt dày xin ngài tới đây xử lý công bằng. . . . . . tại chứng cớ xác , ta vô luận như thế nào, cũng thể cho cái tiện nhân lục trinh giết cha này sống đời nữa! Người đâu, đem nàng kéo xuống cho ta, cột lên tảng đá, ném vào hồ nước sâu hậu viện, đem nó tế cho người cha chết oan của nó!"

      Nàng ra lệnh tiếng, quả nhiên người làm có mấy ý định tiến tới dùng sức lôi kéo Lục Trinh. Tộc trưởng lộ vẻ đành lòng, còn do dự, khóe miệng Triệu phu nhân khỏi câu lên nụ cười nhợt nhạt dễ bị phát giác, lại nghĩ rằng Lục Châu con của mình đột nhiên nhào tới, "Cút ngay! Cút ngay! cho chạm vào tỷ tỷ của ta!" Mấy người làm dám đối ra tay với Lục Châu, động tác lập tức chậm lại. Lục Châu vừa đánh vừa đá, hết sức muốn đuổi bọn người bên cạnh Lục Trinh, ánh mắt chớp nhìn Tộc trưởng, lộ ra cầu khẩn, "Tộc trưởng gia gia, cha con tuyệt đối phải do tỷ tỷ giết!"

      Đột nhiên này xảy ra biến cố làm cho người ở đây đều sợ ngây người, Triệu phu nhân vất vả lấy lại tinh thần, vừa tức vừa giận, quát lớn với Lục Châu, "Châu nhi!" Lục Châu trong lòng sợ hãi, nhưng dám nhìn lại bà ta.

      Sống chết trước mắt, Lục Trinh tiếp tục do dự, nàng giùng giằng bò dậy, chạy mấy bước đến trước mặt Tộc trưởng, phịch tiếng trực tiếp quỳ xuống, "Tộc trưởng lão gia, nếu cha con để lại di chúc, có thể để cho con xem chút hay ?"

      Chương 11:: Người tin tưởng nhất




      Bọn người làm đứng sao lưng nhìn nàng rồi chạy , lập tức lại chạy lên phía trước. Tộc trưởng nhìn bọn họ làm việc hoàn toàn có để ý đến mình, có chút vui, lên tiếng quát lớn bọn họ, "Các ngươi lui ra!"

      Lục trinh nhận lấy di chúc của Lục Cổ trưởng trong tay từ Tộc nhìn chút, vẫn nhìn mọi người đứng bên trong từ đường, nóng vội phân biệt, "Tộc trưởng, các thúc bá, cha con nếu như quyết định đem toàn bộ gia tài để lại cho con... nếu là con có tâm muốn giết , tại sao đợi tới sau khi xuất giá? Cha con mới vừa sửa đổi di chúc con liền ra tay, đó phải là quá ngu rồi sao? Lại , các vị thúc bá cũng , cha con bị trúng độc, trừ con ra, cũng có thể là người khác xuống tay. Đại nương, trà là Tiểu Hoàn đưa tới, nước là phòng bếp đốt, tại sao người đều thẩm thẩm bọn họ, nhất định con chính là hung thủ?"

      Triệu phu nhân ngờ nàng ở dưới tình thế cấp bách lại có thể phản lại mình đòn, nhất thời cứng họng, trầm ngâm :"Chuyện này. . . . . ."

      Lục Châu nhìn tất cả mọi người lâm vào trầm tư trong, vội vàng lên tiếng phụ họa,"Đúng nha đúng nha, tỷ tỷ hiếu thuận nhất rồi, khẳng định người hại chết cha con phải tỷ ấy!"

      Tộc trưởng cẩn thận ngẫm lại, theo lời Lục Trinh là có lý, lên tiếng hỏi thăm:"Ừ, ngươi cũng có đạo lý, Tiểu Hoàn ở nơi nào? Quản gia, ngươi cũng gọi tất cả mọi người ở phòng bếp lên cho ta."

      Trong chốc lát, Tiểu Hoàn liền bị quản gia gọi vào từ đường. Nàng bình tĩnh quỳ mặt đất, "Tiểu Hoàn gặp qua Tộc trưởng lão gia."

      Tộc trưởng hỏi nàng: "Ngươi hãy thành khai báo, rốt cuộc có động tay động chân vào trong nước trà hay ?"

      Tiểu Hoàn lập tức nhanh mồm nhanh miệng tiếp: "Lão gia, oan uổng quá, lá trà là đại tiểu thư mua về, nước là người khác nấu, nô tỳ chính là lấy trà ra ngâm, sau đó bưng đến trong phòng tiểu thư, làm sao mà có thời gian động tay động chân?"

      Lục Trinh nhìn nàng ở bên giải thích, cảm giác có chỗ nào đó đúng, trong đầu linh quang ra —— lúc ấy nàng gọi là Tiểu hương, tại sao đưa trà dâng lên lại là Tiểu Hoàn? Trong lúc nhất thời máu nống của Lục Trinh như muốn xông lên đến ót, nước mắt thiếu chút nữa trào ra, nàng hết sức kiềm chế mình, có hoài nghi trong lòng, nhưng thẳng ra, chỉ là lập tức nhìn đến Tiểu Hương chất vấn nàng: "Tiểu Hương, em bước ra đây! chút lúc ấy đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"

      Tiểu Hương vừa bị Lục Trinh hỏi, sợ đến chân cũng mềm nhũn, trực tiếp té quỵ xuống đất, liền : "Tiểu thư, đáng lẽ là em pha trà, nhưng Tiểu Hoàn tỷ đột nhiên để tỷ ấy ngâm trà. . . . . . Đúng rồi, tỷ ấy còn quản gia tìm em có việc gấp, cho nên kêu em trước!"

      Quản gia ở bên cạnh vốn chỉ là đứng nghe, đột nhiên nghe được mình cũng bị liên lụy vào, thần sắc hoảng sợ, lập tức đứng ra nhìn Tiểu Hương, " thể nào! Hôm nay ta căn bản tìm ngươi! Tiểu Hương à. . . . . ."

      Nghe đến đó, trong lòng Lục Trinh có chút suy đoán, chỉ là thể xác định, nàng cất giọng : "Tộc trưởng lão gia, có thể xin người khám nghiệm tử thi hay , cẩn thận kiểm tra chút nước trà mà cha con uống qua? Con cảm thấy được bên trong nhất định là có vấn đề! Bởi vì trà con kêu Tiểu Hương pha chính là lá trà thương nhân người hồ mới vừa đưa cho con, trước kia con có uống qua, có cổ nồng đậm hương hoa lan, mà khi cha uống căn bản có mùi vị, lá trà này rất có thể là bị người ta tráo đổi!"

      Nàng lại biến sắc liếc mắt nhìn Triệu phu nhân, từng chữ từng câu : "Mặt Khác, nếu như theo lời đại nương , con là bởi vì nghĩ sớm ngày chiếm đoạt gia tài Lục gia mới giết người, nhưng vì cái gì con lại cố ý xuống tay tại chính trong phòng mình chứ? Để cho cha con bị trúng độc tại nơi khác, phải con càng có thể tránh dc bị nghi ngờ sao? Còn nữa, cha con mới chết chưa tới canh giờ, tờ di chúc này làm sao lại đến tay đại nương nhanh đến như vậy?"

      Nàng hơi những câu hợp lý làm cho người ở đây đều gật đầu liên tục, số người thiếu kiên nhẫn, sớm đem ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Triệu phu nhân.

      mặt Triệu phu nhân lộ vẻ lo lắng sợ hãi, chỉ vào Lục Trinh : "Mày ngậm máu phun người, ta làm sao lại muốn hại lão gia. . . . . ." Nàng cúi đầu, đột nhiên ném cái ánh mắt cho Tiểu Hoàn quỳ mặt đất.

      Tộc trưởng nhìn nàng ăn có chút khó nghe, cũng còn biểu ở bên sắc mặt, chỉ nhàn nhạt phân phó : "Quản gia, ngươi chính là nha môn thỉnh Ngỗ tác(*) đến đây . . . . . . Về phần cái này Tiểu Hoàn, có ai , cho ta trói nàng đứng lên!"
      (*)Ngỗ tác: tên gọi của người kiểm tra tử thi ngày xưa

      Mắt thấy tình thế phát triển ra ngoài dự liệu, Tiểu Hoàn đột nhiên đứng lên, lớn tiếng :" cần nha môn! Lão gia là cho nô tỳ giết!" xong, nàng cấm đầu lao tới vách tường bên cạnh, đoàn người giật mình hoảng sợ, muốn ngăn lại, lại ngăn kịp. Mắt thấy máu tươi tại chỗ, Tiểu Hoàn đứt quãng : "Lão gia chiếm thân thể của ta, lại chịu đưa ta làm di nương, ta hận . . . . . ." câu còn chưa hết, nàng liền hoàn toàn tắt thở.

      Xảy ra biến cố liên tiếp, tộc nhân lặng lẽ tới bên cạnh Tộc trưởng, giọng :"Nhất định là có vấn đề, Lục Cổ là loại người, từ trước đến giờ gần nữ sắc. . . . . ."


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :