1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ pháp y huấn phu - Đan Anh Túc (C37)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      NỮ PHÁP Y HUẤN PHU
      TÁC GIẢ: Đan Túc

      THỂ LOẠI: Xuyên , NP
      EDITOR:Hiwari​


      Giới thiệu:

      nữ thiên tài của giới pháp y khi xuyên qua lại trở thành thứ nữ nho được sủng ái của Trình phủ.

      Phụ thân thương, mẹ kế hãm hại, trưởng tỷ độc ác, di nương (mẹ của nữ chính) yếu đuối.

      Ngày đầu xuyên qua lại bị mấy người được gọi là người nhà gán cho cái tội danh ‘cố ý đả thương người khác’ rồi đuổi , mỹ danh là tĩnh dưỡng ở trang viên.

      người cuồng y học như Trần Mặc cũng phải nhíu mi, sao, chỉ cần tiếp tục công việc là được!

      Vì thế Trần đại phu danh chấn thiên hạ ra đời, kết hợp cùng với vị thần thám mĩ nam, trở thành nữ pháp y đệ nhất thiên hạ, phá án cũng chọc được hoa đào!

      Dựa vào nhân tình thượng vị, dựa vào thực lực khiến người đời thán phục.

      Đến khi trở lại kinh đô, phụ thân nịnh nọt, mẹ cả dè chừng, trưởng tỷ thầm đố kị, các loai mưu thủ đoạn đều xuất , ngày nay mưu ngày mai quỷ kế, rốt cuộc phải làm sao mới có thể được yên ổn mà nghiên cứu y học đây?

      Đoạn ngắn 1:

      “Tiểu Mặc, ta thích nàng” bạn mĩ nam nào đó dùng vẻ mặt xấu hổ lại có chút chờ mong thổ lộ với Trần Mặc.

      “À” Trần Mặc vẫn tiếp tục làm mặt than, ánh mắt thẳng thắng nhìn chằm chằm bạn nam lõa thể nào đó bàn

      “Nàng! Rốt cục nàng có nghe vậy? Sao lại nhìn chằm chằm nam nhân khác như vậy chứ? Trong mắt nàng còn có ta !” bạn mĩ nam đợi nửa ngày cũng thấy Trần Mặc phản ứng gì cả, bắt đầu cuồng bạo muốn lật bàn.

      Trần Mặc ngẩng đầu, “Vậy ngươi cũng cởi hết rồi nằm lên đây, tôi cũng nhìn chăm chú”.

      Sắc mặt của bạn mĩ nam nhất thời trắng bệt mà bỏ chạy.

      Trần Mặc thu hồi ánh mắt, tiếp tục giải phẫu thi thể.

      Đoạn ngắn 2:

      khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Liễu Thừa Phong xuất thần sắc hoảng loạn, vụng trọm nhìn sắc mặt của Trần Mặc, trong lòng thở phào hơi, xem ra nàng còn chưa phát , nhìn ngã ba trước mặt, suy nghĩ nửa ngày mới quyết định nâng chân về phía bên trái.

      Khuôn mặt than của Trần Mặc rốt cục cụng thể duy trì nữa, “Liễu Thừa Phong, con đường này chúng ta ba lần rồi!”

      Liễu Thừa Phong: Ta, ta, ta chỉ muốn cùng nàng lâu hơn chút. Nhưng suy nghĩ nửa ngày, người trí tuệ vô song nổi tiếng thiên hạ như Liễu Thừa Phong lại là người mù đường,

      Trần Mặc liếc mắt xem thường: lý do này ngươi dùng 108 lần! Nhanh lên, nếu lỡ mất thời điểm vàng để khám nghiệm tử thi.

      xong liền sải bước tiến về phía trước, thèm để ý tới bạn mĩ nam đứng ngốc ở bên.

      “Ai, chờ ta với” Liễu Thừa Phong nhanh nhẹn đuổi theo, nếu để mình biết ngày nào tháng nào mới tới trường vụ án đâu!
      <Cái văn án chỉ mang tính chất lừa tình, chuyện này là np, xin các bạn cẩn thận khi nhảy hố và... hoan nghênh nhập hội >
      Minhnguyen18, levuong, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 1: CHUYỆN LỚN Ở TRÌNH PHỦ

      Bây giờ là giờ ngọ của ngày mùa hè nóng bức, bình thường giờ này mọi người trong phủ Trình gia đều ngủ trưa cả nhưng hôm nay lại khác, Trình phủ hôm nay xảy ra chuyện lớn.

      Đại sảnh của Trình Phủ.

      Vẻ mặt của Trình Duẫn Tiên lo lắng vọt vào đại sảnh, ngay cả quan phục người cũng thay ra, trán cũng mồ hôi nhễ nhại thấm ướt cả lưng áo, hình tượng bây giờ hoàn toàn khác với vị lão gia thường ngày nho nhã quân tử nổi danh.

      Lão thái quân ngồi trong đại sảnh vừa thấy con trở về vội vàng chống quải trượng đứng lên khỏi ghế, chủ mẫu của Trình gia là Lý thị cũng đỡ lão thái quân ra nghênh đón.

      xảy ra chuyện gì? Sao chuyện tiểu bá vương kia tế ngựa lại liên quan tới Liên nhi nhà ta?” Trình Duẫn Thiên bên đón ly trà mà hạ nhân mang tới, bên nóng nảy hỏi chuyện, hoàn toàn còn cái gọi là phong phạm quân tử.

      Lão thái quân hung hăng gõ quải trượng xuống đất, trừng mắt nhìn Lý thị đứng kế bên bà, “Còn phải tại nữ nhi mà các ngươi dạy dỗ ra sao!”

      Lý thị cảm thấy rất khó chịu nhưng bà ta cũng biểu ra bên ngoài, mặc dù qua bốn mươi nhưng vì bảo dưỡng tốt nên khuôn mặt vẫn phong tình như trước, đưa tay lấy khăn tay trong ngực áo ra lau thân thiết mồ hôi trán cho Trình Duẫn Tiên, “Phu quân, thân mồ hôi thế này cẩn thân cảm lạnh”.

      Tay áo làm bằng tơ lụa Tô Châu thượng hạng theo cánh tay thon thả nâng lên hạ xuống mà cũng trượt xuống dưới, mùi thơm phản phất quanh mũi khiến Trình Duẫn Tiên cũng thả lỏng đôi chút.

      Ông ta đón lấy cái khăn tay, tùy tiện lau sơ cái trán rồi trả lại cho Lý thị, giọng điệu vẫn vội vàng như cũ, “ nhanh , chuyện gì xảy ra” ánh mắt ông ta nhìn về phía vợ cả nhu hòa hơn chút.

      “Hôm nay Liên nhi và Mặc Mai cùng ngồi xe của phủ mà dạo phố ai ngờ lại đụng tới tiểu bá vương, phu quân người cũng biết Tạ tiểu bá vương này hay phóng ngựa rất nhanh phố, lại xém nữa đụng trúng Liên nhi của chúng ta, nữ nhi né qua bên Tạ tiểu bá vương té ngựa. Chuyện tiểu bá vương kia té gãy chân còn trách Liên nhi nhà chúng ta được sao? Ta còn chưa tới chuyện Mặc Mai nha đầu còn bị thương ở trán nữa!”

      Thời điểm đến Mặc Mai Lý thị còn dùng khăn tay lau lau khóe mắt, đôi mắt phượng dưới lớp khăn tay hơi nheo lại, trong mắt ràng tràn đầy khinh thường.

      Trình Duẫn Tiên bị hù cho nhảy dựng, “Vậy Liên nhi có bị gì ?” Trình Thanh Liên là nữ nhi mà sủng ái nhất, nếu có chuyện gì may

      “Liên nhi chỉ bị kinh sợ chút thôi, có chuyện gì, nhưng nha đầu Mặc Mai vẫn còn hôn mê chưa tỉnh” Tuy rằng đích nữ rất quan trọng nhưng lão thái quân vẫn thích cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Lý thị.

      Trình Duẫn Tiên thong thả qua lại vài bước trong đại sảnh, sau đó với hạ nhân, “Kêu đại tiểu thư tới đây, xem tam tiểu thư nếu có tỉnh rồi cũng gọi ra đây luôn ”.

      Nha hoàn thân cận của Trần thị thấy tình hình ổn vội vàng chạy về Thiên viện, vào cửa, chỉ đứng ở ngoài cho nha hoàn bên trong là lão gia cho mời sau đó lập tức .

      Hồng Diệp nhíu mi cái, lập tức bày ra tư thái đại nha hoàn , “Đều đứng ở cửa làm gì, làm việc sao?”

      tiểu nha hoàn cười tủm tỉm lộ ra má lúm đồng tiền, “Hồng Diệp tỷ, bộ tỷ biết chuyện gì sao, tam tiểu thư bị ngã vỡ đầu, đầu óc càng ngốc hơn xưa!”

      Trong mắt Hồng Diệp lên tia vui sướng khi người gặp họa, “Tử Chân, sao lại như vậy? Cái gì gọi là ngu ngốc hơn xưa chứ? Chuyện của các tiểu thư mà muội có thể tùy tiện nghị luận sao? Coi chừng bị đánh đó”

      Mấy tiểu nha đầu thấy Hồng Diệp có vẻ giận vội vàng tản ra.

      Trần Mặc đưa tay xoa xoa cái trán đau nhức, nhấc chân ra ngoài, nhưng vừa hai bước cái ót lại truyền tới trận đau nhức, nhất thời trước mắt tối lại, loạn choạng lùi về phía sau.

      Xuân Hương cuống quít đỡ Trần Mặc, “Tiểu thư người đừng dọa Xuân Hương. Vừa rồi khi người bị nâng về đầu chảy máu ngừng, bây giờ người thể tùy tiện vận động, nhanh nằm xuống !”

      Trần Mặc chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, sau đó giữ chặt cánh tay của Xuân Hương mà chậm rãi ngồi xuống ghế.

      Vào thời điểm vừa tỉnh lại, Trần Mặc quả thực tin vào hai mắt của mình, ràng khi nãy nàng còn thảo luận về tử thi với đồng nghiệp, muốn cùng vài học trò làm kiểm tra toàn diện cái xác vừa mới được chuyển tới, sao bây giờ lại ở khuê phòng cổ kính của tiểu thư ngày xưa, thậm chí còn có vận cổ trang gọi nàng là tiểu thư?

      Tất cả chuyện này đúng là khó tin, nàng quanh năm đều quanh quẩn với mấy cái thi thể, sớm xem việc sinh tử, lại càng tin chuyện quỷ thần. Nhưng tình huống tại lại khiến nàng khó chấp nhận, vậy nếu tại chỉ là giấc mộng tại sao cảm giác đau lại chân thực tới thế?

      đợi Trần Mặc hiểu ràng mọi chuyện Hồng Diệp xông vào buồng trong, thấy Trần Mặc day day cái trán đau có lệ thi lễ, “Tam tiểu thư, nếu người tỉnh hãy tới đại sảnh, lão gia cho gọi người”.

      Tính tình của Hồng Diệp trời sinh mạnh mẽ, chuyện trước mặt vị tam tiểu thư này luôn ương ngạnh, tuy rằng có dùng kính ngữ nhưng ngữ điệu này biết ai chủ ai tớ đâu.

      Xuân Hương vội vàng tiến lên hai bước, sốt ruột nhìn Hồng Diệp, “ được đâu Hồng Diệp tỷ, tiểu thư vừa tỉnh dậy nên vẩn còn hơi đau đầu, hay là…”

      “Hừ, chủ tử còn chưa mở miệng mà nha hoàn chõ miệng vào, là lão gia , nếu tam tiểu thư tỉnh lại đến đại sảnh ngay lập tức, chẳng lẽ ngay cả lời của lão gia ngươi cũng dám cãi?”

      Hồng Diệp xong mặt Xuân Hương nhịn được đỏ lên, lo lắng nhìn Trần Mặc lại nhìn qua Hồng Diệp, hoàn toàn biết nên làm thế nào cho phải.

      Trần Mặc hít sâu hơi, thong thả đưa tay xoa xoa cái băng sau ót, dùng sức ấn cái “Tê!” cơn đau đớn ràng truyền vào đại não của .

      Dây thần kinh cảm thụ tiếp nhận được kích thích bên ngoài, sau đó phản xạ hình cung rất đầy đủ, đây là cơ thể thực, phải mơ.

      Cho nên cách khác nàng thế giới nào đó song song với thế giới của thế kỉ 21.

      Trong đầu Trần Mặc bây giờ rất hỗn loạn, người tôn sùng chủ nghĩa duy vật, lại đối mặt với biết bao nhiêu là xác chết như nàng cũng thể bình tĩnh lúc này.

      Đáng tiếc là từ đầu tới cuối mặt của nàng vẫn vô cảm như vậy, bộ mặt mà biểu cảm ít tới đáng thương, cho nên trong phòng này ai phát ra nội tâm rối rắm của nàng, ai nghi ngờ vị tam tiểu thư này có gì dị thường, chỉ là cái mặt này khiến ai cũng nghĩ tam tiểu thư bị đánh trúng đầu nên ngu thôi.

      Dọc theo đường Xuân Hương đỡ cánh tay của nàng theo sau lưng Hồng Diệp.

      Bởi vì cái ót rất đau nên bước của Trần Mặc có chút hỗn loạn, mơ hồ cảm thấy mình vào cái viện cổ kính, băng qua cái sân rộng, cuối cùng dừng ở trước gian phòng.

      Trần Mặc biết vì sao dừng lại, nhưng lúc này nàng còn hơi sức đâu mà thắc mắc nữa rồi, tất cả sức nặng của nàng đều đổ lên người Xuân Hương.

      Hồng Diệp vén màn trúc, cúi người vào nhà chính, kính cẩn thi lễ, “Lão gia, phu nhân, tam tiểu thư tới”.

      Trình Duẫn Tiên chỉ “ừ” tiếng ý bảo hạ nhân lui ra, nhưng nghe thấy Trần Mặc tới ngay cả ánh mắt dịu dàng cũng lười cho nàng, chỉ nhàn nhạt liếc nàng cái sau đó lại ân cần hỏi han Trình Thanh Liên.

      Lúc này Trình Thanh Liên ngồi ở bên, thấy Trần Mặc vì bị bệnh mà khoan thai tới chậm kiên nhẫn bĩu môi, “Mặc Mai muội muội đúng là càng lúc càng có mặt mũi nha, ngay cả phụ mẫu cũng phải chờ nãy giờ”.

      Trần Mặc ngơ ngác lại câu, “Ta cũng bắt ngươi chờ”.

      đại, trong mắt mọi người Trần Mặc chính là quái nhân, chút đạo lý đối nhân xử thế cũng biết, tất cả tinh thần đều tập trung lên khám nghiệm tử thi, con người cũng tâm cao ý ngạo nên chuyện chưa bao giờ cho người khác mặt mũi, bởi vậy nàng mới nổi danh là quái tai trong ngành pháp y, mọi người cũng có ý kiến gì, dù sao thiên tài đều cổ quái.

      Nhưng bây giờ khác, câu đó hiển nhiên khiến mọi người tức giận, “Hỗn xược, Mặc Mai, ngươi dám chuyện như thế với tỷ tỷ à? Mới bị thương ở đầu chút mà ngay cả tôn lão ấu cũng quên luôn rồi à?” tách trà trong tay lão thái quân loảng xoảng rơi xuống đất, bà bị kích thích .

      Mọi người trong nhà thấy lão thái quân bị chọc tức cũng đều tiến lên khuyên giải an ủi, Lý thị nhàng vỗ ngực lão thái quân, ôn nhu , “Lão thái quân bớt giận, coi chừng sinh bệnh, nha đầu Mặc Mai có chút hiểu chuyện, sau này con dạy dỗ lại. Mặc Mai, sao còn giải thích với lão thái quân?” đôi mắt xếch sắc bén liếc về phía Trần Mặc chút nhu tình, chỉ tràn ngập lãnh ý. Nhưng Trần Mặc cũng chỉ im lặng nhìn đàm người trước mắt diễn trò, nàng chỉ cảm thấy chỗ này ồn ào, có chút chán ghét mà nhíu mày, định nhấc chân muốn lại nghĩ tới ở đây cũng có chỗ để đành ngoan ngoãn ngồi lại.

      Lão thái quân thấy vẻ mặt của Trần Mặc có chút hối cải, nắm chặt quải trượng quát lớn, Trình Duẫn Tiên thấy thế giành trước, “Hai người các ngươi xem hôm nay rốt cục là xảy ra chuyện gì?” chuyện này liên quan tới vận mệnh đại của Trình gia, chuyện nhặt của nha đầu kia cứ bỏ qua trước .

      Trần Mặc sao mà biết xảy ra chuyện gì, dù sao cũng liên quan tới nàng, vẩn yên lặng đứng bên như cũ, căn bản có ý trả lời. Bộ dạng yên lặng này đập vào mắt người Trình gia lại biến thành trước kia tam tiểu thư nhiều lắm cũng chỉ được coi là chậm chạp hơn người thường giờ thành ngu si luôn rồi.

      Trình Thanh Liên khinh miệt nhìn Trần Mặc , “Nếu tam muội muốn để con trước. Sáng sớm hôm nay đại tiểu thư của phủ Vương thượng thư mời các vị tiểu thư tới tâm , tam muội nhất quyết đòi nên con cũng tiện từ chối”.

      Thấy Trần Mặc có phản bác, Trình Thanh Liên đắc ý tiếp, “Xe ngửa của phủ chúng ta qua ngõ gặp phải Tạ tiểu vương gia, con vốn muốn tránh ngờ tam muội lại đột nhiên nhào ra ngoài đòi gặp tiểu vương gia, sau đó tam muội đứng vững té ngã, đè tiểu vương gia té ngựa”.

      Trình Thanh Liên nhanh chậm kể chuyện đồng thời ánh mắt ngừng liếc về phía Trần Mặc, phát từ đầu tới cuối nàng cũng cãi lại câu, mặt lộ vẻ ngu si (người tà yên lặng mà dịch thành ngu si là sao, bà này khinh người quá đáng) trong lòng cũng yên tâm, giọng kể cũng càng lúc càng lớn, bộ dạng căm phẫn giống như tất cả tai họa đều do vị tam muội kia làm ra.

      Nghe Trình Thanh Liên Trình Duẫn Tiên cũng có lập tức lên tiếng, lão thái quân tức giận đứng bật dậy, hung hăng gõ quải trượng xuống đất, căm tức nhìn Trần Mặc , “Mặc Mai, tỷ tỷ của ngươi sao?”

      Trình Duẫn Tiên lại cảm thấy chuyện này có chút kì quái, nha đầu Mặc Mai này từ tới lớn đều chậm chạp lại nhát gan, sao có thể đưa ra cầu nhìn tiểu bá vương kia được? Tầm mắt nghi hoặc cũng dừng người Trần Mặc.

      Trần Mặc nãy giờ cũng mù tịt, cho nên nếu vị tỷ tỷ kia có mọi chuyện thành nàng gian vị tiểu bá vương kia Trần Mặc cũng thể cãi được cái gì, biết chừng nguyên chủ của thân thể này làm thế sao, nàng cũng thể chạy ra mọi chuyện có liên quan tới mình. Vì thế Trần Mặc bày ra bộ dạng mặt than, lời.

      Nha đầu Xuân Hương đứng bên cạnh nãy giờ muốn phản bác lời của Trình Thanh Liên, nhưng lại thấy ánh mắt hung ác của nàng ta chỉa về lời vừa tới miệng lại nuốt vào trong bụng, chỉ là trong lòng hò hét, “ phải như thế! Các người vu oan tiểu thư rồi, ràng là đại tiểu thư muốn nhìn Tạ tiểu vương gia nhưng tiểu thư ngăn cản, kết quả là đại tiểu thư làm ngựa của tiểu vương gia hoảng sợ mới đẩy tam tiểu thư ra ngoài mới hại nàng ấy bị thương!”

      Mọi người ngồi đây thấy Trần Mặc rên tiếng, chút ý tứ phản bác cũng có, mặt cũng có chút hối hận vẫn là bộ dạng ngơ ngác trong lòng khỏi tức giận, nữ này, bộ dạng bình thường, tính tình chậm chạp, bây giờ lại mang lại phiền toái lớn như thế cho gia đình, đúng là khúc gỗ mục.

      Trình Duẫn Tiên cũng ra hoài nghi của bản thân, hung hăng trừng mắt liếc Trần Mặc cái, với Lý thị, “Đem nó tới từ đường quỳ, ngày mai tới Tạ vương phủ thỉnh tội! Mặc kệ thế nào nhất định phải giải quyết êm đẹp mới trở về!”

      câu mặc kệ thế nào của ông ta biến Trần Mặc thành người bị cả Trình gia bỏ rơi, người của Tạ vương phủ muốn đánh muốn giết gì tùy. Lý thị giả vờ kinh hoảng đồng ý, trong mắt xẹt qua nụ cười khinh bỉ.

      Trình Duẫn Tiên nâng lão thái quân về Doãn Từ Viên, Trình Thanh Liên cũng đắc ý dào dạt mỉm cười nhìn Trần Mặc sau đó dẫn người hầu nghênh ngang rời , chỉ còn lại Lý thị trong đại sảnh, hai mắt bà ta lóe lên ánh sáng nguy hiểm, gật đầu với ma ma tâm phúc phía sau, sau đó cũng rời .

      Trần Mặc lại có vẻ cao hứng (mặt than mà cũng nhìn ra cao hứng hay à, bà tác giả này có cặp mắt siêu thị rồi!) theo ma ma kia ra ngoài, trong lòng ngẫm nghĩ, rốt cục cũng thoát được đám phụ nữ ồn ào kia rồi!
      levuong, Phong Vũ Yên, Tịch Vũ3 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 2: CHỊU ĐÒN NHẬN TỘI

      Sáng sớm ngày thứ hai, bị phạt quỳ buổi tối ( ra là ngủ ở từ đường buổi tối) Trần Mặc ngay cả điểm tâm cũng chưa kịp ăn bị Lý thị dẫn Tạ vương phủ chịu đòn nhận tội. Trong lòng nàng lúc này ai oán nên lời, từ trước tới nay nàng luôn chấp hành thời gian biểu rất nghiêm ngặt, bảy giờ nhất định phải ăn điểm tâm, ngờ vừa xuyên tới đây mới ngày bọn họ cho nàng ăn rồi! Xuyên qua đúng là chết tiệt, dị thế này chết tiệt!

      Trần Mặc được Xuân Hương nâng lên xe ngựa, cảm thấy xe ngựa này cũng khá sạch liền ra lệnh Xuân Hương ngồi ở sát cửa sổ sau đó thong thà tựa đầu vào chân Xuân Hương nặng nề ngủ. Nguyên tắc thứ nhất của Trần Mặc: Khi cảm thấy đói mà lại có thức ăn chỉ có ngủ mới làm chậm quá trình trao đổi chất, khiến giảm cảm giác đói. Mà bạn Xuân Hương lâu nay luôn nhu thuận nghe lời bất đắc dĩ nhìn bạn tiểu thư nào đó hề tự giác là bản thân sắp gặp nguy hiểm mà còn say sưa ngủ, khỏi lo lắng cầu nguyện xe ngựa chạy chậm chút.

      Nhưng cho dù có cầu nguyện thế nào nữa chuyện gì tới nó cũng tới.

      Xuân Hương đỡ Trần Mặc ngã trái ngã phải đứng ở giữa đám người hầu, may quá, bây giờ Lý thị chuyện với hạ nhân của Tạ vương phủ, có để ý tới Trần Mặc.

      Người của Tạ vương phủ biết người làm tiểu vương gia nhà bọn họ ngã ngựa là tiểu thư nhà trình gia thái độ cũng tốt gì, mà Trình gia lại chỉ là nhà quan ngũ phẩm nho nên người của Tạ vương phủ càng nể mặt, từ xuống dưới Tây Lam quốc ai mà biết ngoài trừ cái vị tối cao trong hoàng cung kia Tạ vương phủ quyền lực nhất chứ, ngay cả mấy cái thế gia danh môn vọng tộc gì đó thấy họ cũng cung kính mấy phần.

      Lý thị trong lòng nghẹn uất muốn điên lên được, nhưng lại nghĩ tới chuyện lát nữa có thể giải quyết gọn gàng đứa con chồng nụ cười mặt cũng chân thành hơn vài phần, “Các vị đại ca, chúng tôi thành tâm muốn nhận lỗi với Tạ tiểu vương gia, xin các vị sắp xếp chút” xong còn quên lén lút dúi vào tay người nọ túi bạc.

      Người gác cổng thấy làm khó đủ rồi, mà Lý thị này cũng coi như biết điều nên liền xoay người vào trong thông báo.

      Lý thị thấy người nọ vào trong rồi yên lặng cúi đầu chờ.

      lát sau người nọ trở lại, mặt chút thay đổi liếc về phía đám người Lý thị cái liền phân phó hạ nhân mở cửa hông. Mặt Lý thị hơi cứng lại, cửa hông chẳng phải là hạ nhân hay sao, nhưng cho dù có khó chịu thế nào bà ta vẫn dẩn theo mọi người vào từ cửa hông.

      Dọc theo đường thừa dịp mọi người chú ý, Xuân Hương kể hết tất cả những gì mình biết về phủ Tạ vương cho Trần Mặc nghe, hi vọng nàng có thể chú ý mà phạm lỗi gì. Nhưng nha đầu đáng thương à, lẽ ngươi biết tiểu thư của ngươi phạm vào điều cấm kỵ trong cấm kỵ là làm bị thương tiểu vương gia bảo bối nhà bọn họ hay sao.

      Trần Mặc cũng lên tiếng mà nghe Xuân Hương , bây giờ nàng ngủ no rồi, nghe chút chuyện phiếm cũng coi như là chấp nhận được.

      ra Tạ vương phủ này cũng rất hiểm hách! Vị Tạ vương gia này là em cùng phụ cùng mẫu với đương kim hoàng thượng, còn vị Tạ vương phi kia là đích nữ của Hách Liên đại thế gia Hách Liên Tình, Tạ tiểu vương gia lúc vừa ra đời lập tức phong vương, loại ving sủng này phải ai cũng có.

      Nghe đồn trước kia Tạ vương gia cưới vợ là do bị ép buộc cho nên tình cảm phu thê cũng sâu nặng, lại thêm vương gia cũng có hồng nhan tri kỉ bên ngoài nên tất cả tình cảm và hi vọng của Hách Liên Tình đều kí thác lên người của Tạ tiểu vương gia Tạ Chiêu, nhưng từ tới lớn chơi bời lêu lỏng, khinh nam phách nữ, hoành hành hậu thế, ở kinh đô này ai cũng tránh như tránh tà, là điển hình gặp người người ghét.

      Nghe tới đây trong lòng của Trần Mặc hừ lạnh tiếng, hừ, tưởng chuyện gì ghê gớm, ra là tên công tử đùa giỡn nhà lành tới gẫy cả chân, đúng là đáng đời. <cái này là oan cho Chiêu nè, tại bà Liên kia mê trai chớ bộ>

      Trần Mặc theo sau Lý thị cùng vào viện của vương phi, ma ma đứng ở ngoài cửa liếc mắt ý bảo mấy người bọn họ đợi ở ngoài rồi vào trong bẩm báo. Mà Hách Liên Tình lúc này ngồi ở ghế chủ phẩm trà lại nghe được hạ nhân thông báo như vậy giận dữ ném ly trà xuống bàn, “Trình gia cũng thông mình, biết chuyện này trốn thoát liền tìm tới cửa trước. Nghĩ tới đây bồi tội rồi xong chuyện sao? Hừ! Tiểu Thanh, mời bọn họ vào đây!”

      Thời điễm Hách Liên Tình từ ‘mời’ thanh còn cố ý nhấn mạnh tiếng, mọi người ở đây ai cũng thầm nghĩ trong lòng tiểu thư Trình tiêu rồi!

      “Tham kiến vương phi nương nương, nương nương vạn an” Lý thị cúi đầu thỉnh an Hách Liên Tình, Trần Mặc tuy rằng rất tình nguyện nhưng nghĩ tới bạn nha hoàn nhà mình hồi nãy ngàn dặn vạn dò cũng nặng nề mà cúi đầu.

      “Tiểu Thanh, châm ly trà khác cho ta” Hách Liên Tình có chút chán ghét nhìn ngơ ngác trước mặt mình, nhìn qua giống người có dã tâm nhưng nghe người hầu tiểu thư Trình gia lúc ấy rất kiêu căng vô lễ mà ngăn cản ngựa của Chiêu nhi, còn giả bộ làm như bất tỉnh giả nhu nhược, kết quả nàng ta làm ngựa của Chiêu nhi hoảng sợ làm Chiêu nhi ngã xuống gãy chân. Đáng tiếc là lúc ấy Hách Liên Tình chỉ lo lắng cho con mà điều tra thử xem nữ nhi nào của Trình gia gây chuyện, nếu Trần Mặc cũng trở thành người nhận tội thay, muốn cãi cũng được.

      Lý thị nghe được tiếng ai cho phép bà đứng lên nên vẫn duy trì động tác thỉnh an, còn Trần Mặc cúi đầu lúc lâu cần ai cho phép cũng tự đứng lên,hoàn toàn để ý ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.

      Hách Liên Tình thấy bà ta chưa cho phép mà Trần Mặc dám đứng lên phẫn nộ trong lòng, hại con mình như thế mà nó làm như có việc gì vậy, “Trình phu nhân đứng lên , ta thấy lệnh ái cũng rất có phép tắc nên ban quỳ”.

      Vừa dứt lời, người hầu liền mạnh bạo đá phát vào hai chân Trần Mặc, bùm tiếng, hai đầu gối của nàng hung hăng rơi mặt đất. Đầu gối thẳng tắp tiếp đất khiến trận đau truyền khắp cả người, cho dù mặt của nàng luôn có cảm xúc cũng nhịn được mà nhíu mày. Nhưng cái nàng đau đớn phải đầu gối mà là tôn nghiêm! Ở lĩnh vực của mình nàng là người có địa vị cao, từ lớn lên cùng ông nội, tuy ông rất nghiêm khắc nhưng cũng rất thương nàng. Hơn nữa toàn bộ tâm trí nàng đều dành cho y học, sao có thể để tâm tới mấy cái đạo lý cuộc đời, suốt ba mươi năm cuộc đời của nàng chưa bao giờ gặp phải hành động hạ thấp danh dự người khác như thế.

      Trần Mặc ngẩng đầu nhìn về phía Hách Liên Tình ngồi ghế chủ vị, còn Hách Liên Tình phân phó hạ nhân tiếp nhận quà nhận lỗi của Trình phủ cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo dáng lên người mình, quay đầu thấy đùng là nha đầu ngơ ngác kia nhìn mình, a, vốn tưởng rất nhu nhược ngờ lại quật cường như vậy.

      Trong lòng bà cũng có chút rung động, ánh mắt lóe lên.

      Lúc này Lý thị cũng phát Trần Mặc nhìn vương phi chằm chằm, trong lòng bà ta hận thể móc hai mắt của nàng. Hôm nay chịu nhiều nhục nhã thế này là do còn tiên nhân này làm hại, vậy mà bây giờ còn dám nhìn vương phi như vậy! Nhưng bà ta cũng ngờ rằng nếu có Trần Mặc người quỳ ở đây hôm nay chính là nữ nhi của bà ta.

      “Vương phi nương nương, là ái nữ nhà chúng tôi tốt đụng phải tiểu vương gia, đúng là tội chết vạn lần! Hôm nay thiếp thân tự mình dẫn tiểu nữ tới đây để chịu phạt, phu quân của thiếp thân , việc này chỉ là sai lầm của mình nữ nhi, muốn đánh muốn phạt thế nào tùy nương nương” đúng là người mẹ rất tốt a, rất biết vì đại cục mà đại nghĩa diệt thân a, rất trôi chảy a, ánh mắt kia làm người ta nghĩ bà ta là người mẫu thân rất tròn trách nghiệm, nhưng câu phu quân đem bản thân ra khỏi vòng liên quan.

      Trong lòng Trần Mặc rất lạnh, trước kia khi nghiên cứu về trạch đấu của nữ nhân thời cổ đại chỉ cảm thấy rất tục tằng ích kỉ, bây giờ chính nàng trải nghiệm mới thấy chỉ cần câu nhàng thôi cũng có thể đưa người khác vào chỗ chết. Nàng rành chuyện đối nhân xử thế nhưng phải vì thế mà biết ai muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Trần Mặc cao ngạo sống tới ba mươi tuổi, từ tiểu học mãi cho tới khi qua Mĩ học bác sĩ luôn trí tuệ nổi bật hơn chúng bạn cùng lứa, sau đó nàng sau mê pháp y cũng tạo ra chỗ đứng cho riêng mình, kĩ thuật cao siêu tuyệt đối, thực lực mạnh mẽ thực , ai có thể khiên nàng phải hạ mình cúi đầu. Nhưng hôm này, vai của nàng bị người phụ nữ đè chặt, ngay cả nhúc nhích chút cũng được, thân thể này phải là cơ thể dẻo dai có học qua Taekwondo của nàng trước kia, hơn nữa hôm qua còn mất máu nên vận động có chút khó khăn.

      Nhưng ngay cả như vậy nàng cũng ngừng cố gắng đứng lên, tuy rằng đầu gối mới nhích lên chút bị người phụ nhân kia phát sau đó hung hăng đè xuống, đầu gối đập mạnh vào sàn nhà, đau đớn truyền khắp toàn thân nhưng lại càng làm cho nàng muốn đứng lên!

      Hách Liên Tình hừ lạnh tiếng nhìn Trần Mặc cố gắng giãy dụa, khuôn mặt trẻ trung vẫn đổi sắc, nhấp ngụm trà, chút để ý , “Bản cung cũng phải người nhẫn tâm, ta thấy đánh ba mươi đại bản là được rồi”

      Trần Mặc đưa mắt nhìn người phụ nữ cao quý ngồi cao kia, đồng tử co rụt lại, ngay cả Lý thị cũng kinh ngạc, đầy tớ xung quanh thổn thức thôi, vương phi muốn đánh chết tiểu thư Trình gia! Ba mươi đại bản đó ngay cả thanh niên khỏe mạnh cũng chịu nổi huống chi là tiểu nương nhìn yếu đuối như vậy.
      levuong, Phong Vũ Yên, PhongVy2 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 3: TÌM ĐƯỢC ĐƯỜNG SỐNG TRONG CHỖ CHẾT

      Hách Liên Tình xưa nay nổi danh con như mạng, từ tới lớn Tạ Chiêu đều được bà bảo vệ rất tốt, nay lại xảy ra chuyện lớn thế này muốn thứ nữ nhoi như thế sống mới là chuyện lạ, nếu phải bà nể mặt nàng ta có cốt khí khiến cả Trình phủ chôn cùng rồi.

      Lý thị ở phía dưới cũng bị dọa sợ, vốn bà ta chỉ nghĩ vương phi chỉ làm nhục Trần Mặc chút, đánh hai ba đại bản là xong, ngờ chỉ câu nhàng của vương phi liền đẩy người ta vào chỗ chết. Vừa rồi nàng ta còn muốn có chút giao tình với vương phi nhưng bây giờ có lẽ được nữa rồi. Còn chuyện cầu xin tha thứ cho Trần Mặc miễn , bà ta vốn cũng có ý này trong lòng.

      Lúc mấy người phụ nữ vạm vỡ muốn đem Trần Mặc hành hình tên sai vặt hoang mang vội vàng xông vào, vừa thấy Tạ vương phi lập tức ngạ nhào lên mặt đất, thanh có chút nức nở, “Nương nương, tình hình của tiểu vương gia tốt”.

      Hách Liên Tình kích động đứng lên, mày liễu dựng thẳng, trong lòng đau như dao cắt, “Cái gì mà tốt? tốt thế nào?”

      Gã sai vặt giống như sắp tới chuyện gì rất khó chấp nhận, oa tiếng khóc ra, “tiểu vương gia… xương đùi của tiểu vương gia bị lệch rồi”

      Hách Liên Tình cảm thấy trước mắt tối lại, cả người run rẩy ngã xuống ghế, hù mấy nha hoàn xung quanh lo lắng tiến lên, Hách Liên Tình phất tay cái ý bảo mọi người tránh ra, sắc mặt vừa rồi còn hồng hào nay lại trắng bệt, miệng thào ra ba chữ, “Lệch xương đùi?”

      Trần Mặc hiểu nhìn biểu tình của mọi người như thể chết cha chết mẹ vậy, phải chỉ là lệch xương thôi sao? Đánh gãy trọng tiếp là được rồi mà. Nhưng nàng biết với cái thời đại lạc hậu này thể đánh đồng với thế kỉ 21 được, càng tới cái loại thủ pháp ghê rợn như đánh gãy trọng tiếp. Cho nên biểu tình của Hách Liên Tình cũng dễ hiểu thôi.

      Gã sai vặt quỳ rạp mặt đất khóc hoang mang lo sợ nhìn Hách Liên Tình, “Nương nương, sau này tiểu vương gia …” đột nhiên mấy chữ còn lại tắc trong cuốn họng, liền gào khóc tiếp.

      Hách Liên Tình vừa nghe thấy lời của gả sai vặt trái tim giống như bị cái gì gõ cái, nổi giận , “Câm miệng cho ta, Từ ma ma, gọi người gác cổng lấy bảo mả lập tức thông báo cho vương gia, bảo trở về gấp, Tiểu Thanh, ngươi chuẩn bị quần áo , bản cung muốn vào cung ngay lập tức” bây giờ chỉ có hoàng đế mới có khả năng hạ chỉ thỉnh người tài ba chữa chân cho Chiêu nhi. Còn hoàng đế có cầu gì … Hách Liên Tình chỉ cảm thấy lòng đau sót, mặc kệ thế nào bà cũng phải cứu được Chiêu nhi.

      muốn vội nhìn thấy người quỳ gối nãy giờ ngoài cửa cùng Lý thị lên tiếng đứng ở bên, lửa giận trong lòng lập tức bốc cao, nếu phải nàng ta làm hại Chiêu nhi sao có thể bị như thế được.

      “Người đâu, kéo Trình tiểu thư và Trình phu nhân xuống, tiếp đón chu đáo”.

      Chỉ có hai cái mạng này tiêu được lửa giận của bà, nếu tương lai của Chiêu nhi cứ như vậy mà bị hủy, Hách Liên Tình ta nhất định diệt cả nhà các người

      Trần Mặc vẫn như cũ lời nào, Lý thị bị dọa tới mức vô lực ngồi phích xuống đất ngừng dập đầu, năng lộn xộn, ngờ con khốn này lại xui xẻo tới vậy, mình nó chết thôi còn kéo theo bà làm gì. Càng nghĩ càng hoảng, dưới thân đột nhiên lan truyền bãi màu vàng, Lý thị thế nhưng bị dọa tới thể chế như vậy.

      Mọi người khỏi kinh ngạc nhìn Lý thị, lại nhìn Trần Mặc vẫn ung dung như cũ, trong lòng khỏi khinh thường bà ta. Hách Liên Tình cũng thèm liếc Lý thị cái, đảo mắt bước ra khỏi cửa.

      Đột nhiên người nãy giờ vẫn mực yên lặng, thừa dịp mọi người ở vương phủ hoảng loạn chuyện của tiểu vương gia mà đứng lên, hữu khí vô lực về phía bòng lưng của Hách Liên Tình, “Ta có thể trị chân cho con bà”.

      Bởi vì quỳ gối lâu, hơn nữa ngày đêm có gì trong bụng, đầu lại bị thương nên tiếng của nàng mong manh vang lên trong đại sạnh, tuy mong manh nhưng nó như thứ phép lạ điểm huyệt của Hách Liên Tình, khiến bước chân vội vàng hướng ra cửa của bà khựng lại. Hách Liên Tình chậm rãi xoay người, mở to hốc mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm Trần Mặc, gằn từng tiếng hỏi, “Ngươi ?”

      Tuy lý trí cho nàng điều này căn bản có khả năng, tiểu nương như vậy sao có thể biết được phương pháp chữa xương gì kia chứ, khẳng định nàng ta nghe thấy mình sắp bị đem đánh chết nên hoảng loạn vậy. Nhưng nhìn biểu tình thản nhiên của Trần Mặc, vẻ mặt cực kì trấn định của nàng, Hách Liên Tình chút cũng chán ghét, ngược lại hi vọng nàng càng thêm kiêu ngạo chút, to gan hơn chút để bà có thể tin được lời của nàng phải là giả.

      Trong mơ hồ Lý thị nghe được đoạn đối thoại của hai người, đầu óc chợt sáng lên, rất nhanh quỳ bên chân của Hách Liên Tình, cầm lấy làn váy của ba mà , “Vương phi nương nương, tiểu nữ dám đùa, từ Mai nhi thích y thuật hơn nữa từng chữa khỏi chan gẫy cho hạ nhân, mong vương phi minh giám!”

      Trần Mặc thích y thuật là giả, Trình Mặc Mai trước kia đúng là rất thích xem sách thuốc, nhưng trị gãy chân cho hạ nhân là lời vô căn cứ của Lý thị, bà ta cũng tin Trần Mặc có thể trị khỏi chân cho tiểu vương gia, bà ta chỉ muốn kéo dài trong chốc lát thừa dịp loạn mà kêu hạ nhân truyền tin về Trình phủ, chừng có thể cứu bà ta mạng.

      Trong lòng Hách Liên Tình lúc này cũng rất loạn, bà vốn muốn vào cung mời ngự y tốt nhất nhưng ngờ kết quả báo về cũng khả quang, người trong cung ai dám tới, nhưng nếu đợi hoàng thương hạ chỉ tìm được người tài ba chân của Chiêu nhi chừng chữa được nữa, vì Chiêu nhi, bà cũng tin Trần Mặc lần, chừng nàng ta có thể làm được.

      nữ nhân luôn luôn quyết đoán như Hách Liên Tình khi quyết chuyện gì có đường lui, bà đưa mắt đánh giá nương tướng mạo bình thường gầy yếu trước mặt, thấy nàng có chút lùi bước, lại đưa mắt nhìn Lý thị bị dọa tới mức tè ra quần trong lòng dao động.

      Nhìn thấy Hách Liên Tình gật đầu, trong lòng Trần Mặc khỏi vui vẻ nhưng mặt cũng có biểu gì, đập vào mắt mọi người lại biến thành nàng quá già dặn, chừng là người có y thuật cao siêu.

      “Nhưng ta có ba điều kiện” đợi mọi người kịp có hảo cảm với mình, Trần Mặc tiếp câu khiến người người đều giận, vương phi nhà ta tin tưởng ngươi, để ngươi chữa bệnh là tốt lắm rồi, ngươi còn biết tốt xấu mà cò kè mặc cả!

      Hách Liên Tình tuy quyết tâm trong lòng cũng có chút nhíu mi, “Điều kiện gì?”

      “Thứ nhất, nếu chữa khỏi chân cho tiểu vương gia ân oán của chúng ta coi như xóa bỏ”

      Hách Liên Tình hít sâu hơi, đè lại lửa giận , “Được”

      “Thứ hai, lúc ta chữa trị ai được phép nhúng tay, chỉ được làm theo những gì tôi

      Cái này Hách Liên Tình hiểu, phàm là thần y thánh thủ đều thích có người bình luận về cách chữa trị của mình, lập tức đáp ứng.

      “Thứ ba, tôi đói bụng” Trần Mặc xong toàn bộ đại sảnh liền lạnh ngắt như tờ, giống như mọi người đều bị lời của nàng điểm huyệt hết vậy, ngay cả Lý thị cũng ngơ ngác nhìn Trần Mặc, câu cũng thể được.

      Nhìn biểu ngơ ngác nhìn mình chằm chằm Trần Mặc đưa tay lên sờ mũi, có chút lúng túng , “Ăn no mới có sức làm việc” cái bụng cũng giống như hưởng ứng lời của nàng mà kêu lên tiếng. Hách Liên Tình cũng biết làm sao nhìn nàng, “Tiểu Thanh, chuẩn bị đồ ăn”

      Trần Mặc luôn là người rất kén ăn, nhưng bây giờ có lẽ là do quá đói nên cũng có chọn lựa kén chịn gì, chỉ tao nhã xử lý nguyên bàn đồ ăn.

      Sau khi ăn uống no đủ Trần Mặc rất thỏa mãn mà xoa bụng, sau đó phân phó người hầu chuẩn bị dụng cụ cần thiết để chữa trị rồi theo phía sau vương phi tới phòng của tiểu vương gia. Dọc theo đường Trần Mặc chỉ cảm thấy vương phủ này xa hoa vô cùng, nhưng nếu so sánh với phòng của bạn tiểu vương gia kia bằng góc, hình như tất cả các đồ quý trong thiên hạ này đều được đem về cái phòng này.

      Tuy rằng biết cái hòn núi giả bằng cẩm thạch kia cụ thể là bao nhiêu tiền nhưng chỉ cần nhìn cũng biết là đồ trăm năm khó gặp, nhìn cái hoa viên toàn là hoa thơm cỏ là thế này cũng đủ biết bạn tiểu vương gia kia được sủng ái thế nào.

      Đến khi vào trong phòng, cho dù người trước giờ quan trọng chuyện tiền bạc như Trần Mặc cũng bị làm cho hoa mắt, đồ dùng trong phòng toàn là làm bằng vàng, bình hoa cổ kia biết có tiền có thể mua được nữa, toàn bộ vật trong phòng có cái gì là vật bình thường cả. tới mấy cái đó, chỉ cần cái bức bình phong vạn tiên đến hướng đồ thôi cũng khiến người ta líu lưỡi.

      Bởi vì ông nội của Trần Mặc thích sưu tầm đồ cổ nên đối với mấy thứ này nàng cũng có chút hiểu biết.

      Hách Liên Tình vòng qua bình phong tiến vào phòng ngủ, càng cước bộ càng hỗn độn, mãi tới khi tới cái giường che kín sa mạn, bà mới hít sâu hơi, vén màn lên, “Chiêu nhi!”

      Trần Mặc cũng vòng qua cái bình phong che tầm mắt kia, nương theo thanh của Hách Liên Tình nhìn về phía giường, khỏi có chút ngây người, thiếu niên nằm giường phải dùng hai từ diễm lệ để hình dung. Tuy rằng đau tới răng nanh run lên nhưng bởi vì phát sốt nên làn da trắng nõn lộ ra chút ửng hồng, mày rậm nhíu chặt, hai mắt nhắm nghiền, bên dưới cái mũi cao thẳng là bạc môi mím chặt, cơ thể lô ra chút ốm yếu vô lực nhưng như vậy càng tôn lên ngũ quan chói mắt của thiếu niên, khí chất mềm yếu lại kết hợp hài hòa với khí chất dương cương vốn có lại khiến người ta nhịn được mà bị hấp dẫn. Cho dù thế nào Trần Mặc cũng thể công nhận tiểu bá vương này quả là thiếu niên có dung mạo hiếm có.
      levuong, Phong Vũ Yên, PhongVy2 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 4: ĐOẠN CỐT TRỌNG TIẾP

      Khi Lưu đại phu và Trương đại phu nghe vương phi có lệnh bảo họ làm trợ thủ cho người nối xương cho tiểu vương gia hai lời mà xách hòm thuốc tới.

      Hách Liên Tình làm vậy đương nhiên là có suy tính riêng, , dù sao bà cũng biết Trần Mặc có có bản lĩnh hay , là trợ thủ thế thôi chứ thực tế là giám thị Trần Mặc, nếu nàng là người lừa đời lấy tiếng ở trước mặt hai lão đại phu cũng thể làm gì được. Tại cái thời đại này trình độ chữa bệnh cực kì thấp, các y sư đều là trong các gia tộc lâu đời truyền nối nhau mà tồn tại, những người này rất kiêu ngạo chịu chấp nhận trao đổi với gia tộc khác, lại bao giờ chấp nhận mình sai nên kéo theo toàn bộ nền y học ở đây trì trệ phát triển. Bởi vậy ở thời đại này đại phu chính là nghề nghiệp khan hiếm tới đáng thương, cực kì được người khác tôn trọng.

      Lưu đại phu và Trương đại phu dẫn theo mấy gã sai vặt bước vào cửa, chỉ thấy Trần Mặc đứng ở giữa phòng nghĩ chắc là nha hoàn hầu hạ, lại quét mắt lượt khắp phòng thấy vị đại phu mà vương phi đến, hai người nhìn nhau lắc đầu, người này đúng là kiêu ngạo.

      Hai người buông hòm thuốc muốn tiến lại bắt mạch cho Tạ Chiệu nhìn thấy người mà bọn họ cho là nha hoàn lại nhanh tay hơn, dám to gan sờ vào cái chân gãy của tiểu vương gia.

      “Lớn mật, ngay cả nha hoàn cũng biết tôn ti như thế sao!” Lưu đại phu vội vàng tiến tới đẩy Trần Mặc ra, giận dữ quát vào mặt nàng, trong lòng giận dữ, sao trong phủ này lại có nha hoàn vô lễ thế chứ!

      Trần Mặc lui lại vài bước, trong lòng cũng rất khó chịu, cố chấp đứng nghiêm sau đó mới lạnh lùng , “Tôi đến đây để trị chân cho tiểu vương gia!”. Đáng tiếc thân thể này rất yếu đuối nên giọng cũng mềm, còn khí thế lạnh lùng xa cách như của Trần Mặc ở đại, cho nên nghe có vẻ có sức thuyết phục.

      Lưu đại phu cười nhạo tiếng, đánh giá Trần Mặc lần, sau đó khinh thường , “Lão phu sống sáu mươi năm cũng chưa từng thấy chó mèo nhà ai cũng có thể làm đại phu”

      ở thời đại này đại thu thiên kim khó cầu, nên có số người muốn đục nước béo cò, học y thuật ba ngày mình là đại phu, trị tới chết người mà còn tưởng là mình rất cao minh. Nhửng người này chính là những con sâu trong giới y học, mà Trần Mặc ràng bị Lưu đại phu nhận thành trong mấy con sâu này. Trương đại phu nhìn có vẻ trẻ hơn Lưu đại phu chút, khoảng năm mươi tư tuổi, tuy ông ta gì nhưng ánh mắt nhìn Trần Mặc ràng là tin. Nhưng vừa rồi hai người nghe nha hoàn vương phi mời đại phu tới, trong phòng này có ai khác ngoài con nhóc này, xem ra nàng ta cũng dối, tuy rằng tin con oắt có thể trị được bệnh gì nhưng tính tình của Trương đại phu trời sinh cẩn thận, nửa tin nửa ngờ hỏi câu, “Vậy xin hỏi nương chân của tiêu vương gia trị thế nào?”

      Tạ Chiêu lúc này cảm thấy vừa nóng vừa đau, cả người đều mơ mơ màng màng, chỉ nghe giọng nữ mềm nhưng lạnh lùng kiên định, “ có cách nào khác, đoạn cốt trọng tiếp”

      thanh kia rất đặc biết, có nũng nịu của bình thường nhưng lại làm cho người ta cảm giác đáng tin cậy cùng nhàn nhạt xa cách. Tạ Chiêu muốn mở mắt ra nhìn chủ nhân của giọng kia nhưng sao mắt nặng quá, mở được.

      “Cái gì? Đoạn cốt trọng tiếp! Này… cái này… vạn vạn thể, quả thực là hồ nháo!” Lưu đại phu trừng mắt nhìn Trần Mặc, khuôn mặt tràn đầy vết nhăn bởi vì tức giận mà nhăn thành khối, nếu bây giờ có con ruồi nào bay ngang qua chắc chắn bị mắc kẹt trong đó.

      Trần Mặc cũng phải là người dễ chịu gì, nhất là khi người khác nghi ngờ tính chuyên nghiệp của nàng. chút khách khí , “Thân thể con người có 206 khối xương, đừng chỉ gãy cái, cho dù có đẫy hết tôi cũng có cách mà nối lại!” đây là tình cả đời của nàng, cho mấy người này nghi ngờ! Khi nãy nàng có sờ qua chỗ gẫy chân của Tạ Chiêu, vì lúc trước bị ngự y nối sai vị trí nên nếu cứ tiếp tục để như vậy tên này bị què thể nghi ngờ!

      “Cuộc đời tôi ghét nhất là mấy người cậy già lên mặt mà có bản lãnh , nếu các người có bản lĩnh sao đứng ra chữa mà ở đó phê bình người khác” vẫn là thanh mềm mại đặc hữu của phái nữ nhưng lời lại cay độc đến tức chết người đền mạng, lời này cũng chọt trúng vào chỗ đau của hai vị đại phu đây, thời điểm Tạ Chiêu bị nâng về Tạ vương phi liền truyền bọn họ vào chẩn trị, nhưng đùng tới chuyện nghiêm trọng như nối trật xương như bây giờ, ngay cả nối xương đơn thuần bọn họ cũng nắm chắt, phải nhờ vương phi thỉnh ngự y trong cung tới làm, nhưng ngờ lại nối trật xương. câu này của Trần Mặc làm bọn họ rất đau!

      Trong lòng Tạ Chiêu cười tới rụng răng, tuy rằng chân rất đau nhưng nghĩ tới Lưu đại phu kiêu ngạo kia bị chọc tức tới thổi râu trừng mắt liền buồn cười. Nhưng ngay sau đó liền cười nổi.

      “Ngươi! Tiểu nha đầu! Ngươi đúng là ẩu tả lừa gạt người khác, vương phi đúng là bị ngươi cho ăn bùa mê thuốc lú gì rồi mới đồng ý, nha đầu như ngươi biết gì mà đoạn cốt trọng tiếp chứ, ta phải bẩm báo vương phi, ngươi… a! ngươi làm gì đó!” Lưu đại phu bị chọc cho tức tới đỏ mặt đột nhiên hét về phía Trần Mặc, khuôn mặt lập tức tái xanh. Trần Mặc cũng chút do dự mà trong lúc mấy lão già kia lảm nhảm đá mạnh vào chỗ gãy của Tạ Chiệu làm chao chỗ đó gãy lẩn nữa.

      “A!” nửa người của Tạ Chiêu vì bị đau mà bắn lên, đôi mắt vừa rồi có thế nào cũng mở được lúc này trợn to, đôi mắt phượng tràn đầy lửa giận nhìn Trần Mặc như muốn , nha đầu chết tiệt kia ngươi chờ đó cho ta! Sau đó trước mắt tối đen, cả người ngả xuống giường, hoàn toàn hôn mê. Trước khi ngất xỉu còn cố gắng ghi tạc hình ảnh gầy yếu kia vào tận đáy lòng, Tạ Chiêu thù này báo quyết làm bá vương nữa! (và cuối cùng làm nữa!)

      Trần Mặc nhún vai, trong lòng xẹt qua chút xấu hổ, từ trước tới nay nàng nghịch thi thể nhiều nên chưa bao giờ bận tâm bệnh nhân có đau hay , cho nên lần này nàng đúng là có chút lỗ mãn. Nhưng mà cảm giác tội ác chỉ thoáng qua trong lòng nàng có giây, lập tức bị nàng ném ra sau đầu, nhanh nhẹn cầm chân của Tạ Chiêu nắn về vị trí cũ, đầu tiên là nhàng mát xa, sau đó vặn mạnh cái, cuối cùng là cố định trong cặp nẹp. loạt động tác thuần thục tựa như nước chảy mây trôi khiến hai đại phu nãy giờ xem thường nàng cũng phải trợn mắt há mồm, ngay cả vừa rồi muốn gì cũng quên mất.

      “Rầm” tiếng, cửa bị Hách Liên Tình đẩy ra, căm tức nhìn về phía bóng lưng của Trần Mặc ngồi ở mép giường, bà vừa nghe tiếng thét của Chiêu nhi và Lưu đại phu, trong này nhất định có chuyện!

      chờ Hách Liên Tình mở miệng, Trần Mặc cầm thuốc mỡ trong tay tới, mặt chút thay đổi , “Tốt rồi, về sau mỗi ngày đều thoa thuốc này cho , mỗi ngày ba lần, ăn nhiều canh bổ xương chút là được”. xong cũng rất tự nhiên ra ngoài cửa.

      Lưu đại phu lảo đảo ngồi xuống mép giường, hai tay run run cờ loạn cái chân gãy của Tạ Chiêu, nhưng mà là… “Tốt… tốt lắm” có gì để mà!

      Hách Liên Tình sửng sốt, trừng lớn hai mắt nhìn Lưu đại phu, “ sao? Khon6ng có gì sao?”

      Trương đại phu cũng tiến lên kiểm tra lần, xương đùi được nối lại đúng vị trí, xem mạch lần, hình như hiệu quả trị liệu vô cùng tốt, mạch đập của tiểu vương gia dần dần hồi phục trở lại, “Hồi bẩm vương phi nương nương, đúng là trị khỏi, chỉ cần tĩnh dưỡng ba tháng tiểu vương gia sẹ khôi phục như lúc đầu”.

      Cái này… cái này đúng là thần mà! Vừa rồi sao lại gần chút nhìn để học hỏi kinh nghiệm chứ!

      Hách Liên Tình mạnh mẽ quay đầu nhìn bóng dáng của rời nãy giờ, trong lòng rất phức tạp, người hại con mình cùng là nàng, người cứu co mình cũng là nàng, phải là…

      Thời điểm Trần Mặc và Lý thị trở về vương phủ ma ma bên người của vương phi với Trình lão thái quân câu, sau đó Trân Mặc còn chưa ngồi nóng ghế bị đuổi khỏi thượng kinh.

      Trong lòng Tạ vương phi, Trần Mặc hại con mình, dù có lấy công chuộc tội nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, nhưng bà cũng tưởng được tiểu nha đầu bị chính mình đuổi khỏi kinh đô lại có ngày tự bà phải mời về!
      levuong, Phong Vũ Yên, PhongVy3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :