1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      NỮ NHI LẠC GIA

      Tác giả: Yên Nùng

      Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, điền văn, gia đấu, sủng...

      Chuyển ngữ: Số 13 (JuuSan)

      Conveter: hanthientuyet

      Số chương: Cập nhật sau (tác giả phân chương, 1500 trang)

      Tình trạng: go-ing

      ** Bắt đầu up từ ngày 9/9/2015 **


      Giới thiệu:

      Kiếp trước, Lạc Tương Nghi chỉ là kế nữ của chủ mẫu Lạc thị, có quyền của Đại Tiểu thư , sức chiến đấu vô cùng .

      Đều chỉ cần có người nguyện ý thương, ngại khoảng cách giữa hai bên sống hạnh phúc với nhau, Lạc Tương Nghi tin, mặc cho người khác cười nhạo, nàng cam tâm làm thiếp, lưng mang danh Hồ ly tinh, nhưng cuối cùng lại kết thúc cuộc đời giường sinh.

      lần nữa sống lại, tình chân thành đều có ý nghĩa gì, nàng chỉ cầu cuộc đời thoải mái tự do, ai chán ghét nàng, nàng đều mặc kệ.

      Khi cây cân hỉ vén khăn voan đỏ lên...

      Lạc Tương Nghi: "Tại sao lại là huynh?"

      Dung Gia Mậu: "Vì sao phải là ta?"


      *******

      JuuSan có lời:

      Đây là câu chuyện về đời trước nữ chính yếu đuối bị Kế mẫu hại, sau khi sống lại, nàng phấn đấu để thoát khỏi 'ác mộng' kiếp trước. Nam chính rất nữ chính, chuyện giữa hai đời kiếp trước và kiếp này của họ hoàn toàn có liên quan gì cả, nên mọi người yên tâm, phải kiếp trước nam chính phụ nữ chính đâu.

      Tuy truyện này dài nhưng JuuSan rất thích nữ chính và cả nam chính. Nữ chính cũng có gì là quá tài giỏi, nàng có mạnh mẽ, có yếu đuối, có khi kiên cường, có khi buồn bã suy nghĩ vẫn vơ... Có thể đây là truyện điền văn nên tả nhân vật rất chân , sâu sắc. Khi ta đọc có lúc tức giận bất bình cho nữ chính, nhưng cũng có lúc lại thấy vui vẻ vì nàng cũng được người quan tâm, thương.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1: Trong mộng biết thân là khách

      Edit by Juu San (Số 13)

      Những bông tuyết rơi mái nhà vang lên tí tách, nếu như vô ý nghe qua là giống như bên ngoài mưa lất phất, Lạc Tương Nghi mở to hai mắt nhìn cửa sổ mục nát, rèm cửa mong manh thể ngăn được những cơn gió lạnh thổi vào, vẫn có ít gió Bắc tràn vào căn phòng đơn bạc của nàng.

      Lạc Tương Nghi ôm đầu gối, lẳng lặng ngồi ở giường, cái áo bông màu xanh lá ôm sát người nàng, áo có chút cũ kỹ, màu sắc cũng phải là màu mà đứa như nàng nên mặc, chẳng qua người Lạc Tương Nghi vẫn có vài chỗ hơn người, ví như làn da trắng như tuyết của nàng, làm cho cái màu xanh sẫm thành nền tôn lên nước da mềm mại của nàng.

      Ngoài cửa sổ vang lên những bước chân , Lạc Tương Nghi nghĩ thầm, chắc là Lưu ma ma đến rồi.

      Thúy Chi đứng ở bên cửa phòng, tay vén chiếc rèm hoa tròn tròn, giọng : “Ôi, ma ma, sao bà vội vã thế?”

      Lưu ma ma thở hồng hộc, tay nắm chật, vừa bước chân vào, vừa lo lắng : “Tiểu thư, mau đến Sảnh Đường.”

      Tương Nghi cười nhạt: "Ma ma hãy bình tĩnh chút, có gì phải gấp gáp cả! Có chuyện gì to lớn đâu, phải kêu ta chúc Tết chứ?”

      Hôm nay là mùng bốn, Lạc gia phải đến nhà thân thích chúc Tết. Tương Nghi nghĩ nghĩ, chắc là muốn đến Dương gia chúc Tết theo thường lệ của mọi năm rồi. phải lúc này là thời điểm Lạc gia muốn nịnh nọt Dương gia để kiếm chức quan cho Lạc Đại gia sao? Tuy xuất thân Dương lão phu nhân là thất phòng của Trịnh gia Huỳnh Dương sa sút nhiều năm, nhưng sau đó bà được Hoàng Na nhận làm con nuôi, phong thành Quận chúa, mãi đến sau này, Dự vương Hoàng Na kế thừa ngôi vị hoàng đế, Dương Lão phu nhân trở thành Công chúa Đại Chu. Còn Dương lão thái gia, năm xưa ông cũng là vị tướng quân công lao hiển hách, mặc dù sau này từ quan ở , cùng Dương lão phu nhân trở về Nghiễm Lăng sống, mặc dù thời gian qua lâu, nhưng quan hệ trong đó vẫn còn, nếu được họ đề bạt vài câu, chừng năm nay phụ thân nàng có thể lên chức nha.

      Lạc Tương Nương là con ruột của Lạc lão phu nhân, được gả cho người con thứ hai của Dương lão phu nhân, cho nên hai nhà Dương - Lạc có quan hệ thông gia với nhau. Dù Lạc gia luôn muốn nhận thân thích với người khác, nhưng đối với Dương gia, Lạc gia chỉ có thể bám lấy buông.

      Tương Nghi ngồi vào bàn trang điểm, sống lưng thẳng tắp, nhàn nhạt : “Thúy Chi, ngươi chảy đầu cho ta .”

      Lưu ma ma thấy bộ dạng trầm ổn của Tương Nghi, giống như chỉ qua đêm mà tính tình thay đổi, có chút kinh ngạc, đứng ở cửa nhìn Thúy Chi chảy mái tóc của Tương Nghi: “Tiểu thư, khoan hãy chải tóc , ngài mau đến Sảnh đường trước để xem Lão phu nhân có dặn dò gì ?”

      "Ta vội vã có lợi ích gì chứ? Chẳng lẽ còn có chuyện tốt rơi đầu ta hay sao?” Tương Nghi cắn chặt môi, nhìn hình ảnh của mình trong gương đồng, chỉ thấy gương mặt cỡ bàn tay, lông mi có chút thưa, nhưng đôi mắt lại sáng long lanh, như hai hạt châu đen sáng bóng.

      So với nàng muội muội Lạc Tương Ngọc tốt hơn nhiều, trong lòng Tương Nghi biết, dưới Lạc gia đều chỉ khen Nhị tiểu thư là xinh đẹp nhất, giống như người bước ra từ trong tranh ấy. Y phục bốn mùa của Lạc Tương Ngọc nhiều kể xiết, muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, mà nàng chỉ có thể làm ba bộ y phục cho ba mùa xuân, hạ và đông, còn mùa thu trực tiếp bỏ qua.

      Lạc Đại phu nhân từng híp mắt, với nàng: “ phải mùa hạ và mùa thu cũng như nhau sao? Cần gì phải làm thêm chứ! Lạc phủ cũng muốn nuôi kẻ ăn bám!”

      Nếu chống đối với bà ấy nàng có lợi ích gì chứ? Ngay cả vị Tổ mẫu kia cũng giả câm giả diếc, tùy tiện để bà ấy lãng phí tiền bạc cho chính mình, Tương Nghi suy nghĩ đến mọi ủy khuất mà nàng từng nhận được, trong lòng nhịn được đau đau.

      là người chết qua lần, nghĩ là có thể xem vài việc, nhưng chính Tương Nghi cũng ngờ được, nàng vẫn tính toán chi ly như vậy. Đôi bàn tay bé đặt đầu gối khẽ siết chặt, bàn tay gầy kia được tay áo màu xanh phủ lên cũng gây chú ý gì cho người khác.

      Đời này, nàng muốn sống ủy khuất như kiếp trước. Nếu ông trời cho nàng cơ hội làm lại, nàng nắm chặt lấy nó, làm cho bản thân lâm vào bi kịch đó nữa. Bàn tay nắm chặt gấu váy, màu xanh của váy xuyên qua khe hở giữa các ngón tay của nàng, nhìn qua giống như chồi non chậm rãi mọc lên giữa tuyết trắng.

      Lúc này có bóng người người ngoài cửa sổ gõ gõ: “Đại tiểu thư, Đại tiểu thư, nhanh chút, lão phu nhân và các vị phu nhân đều chờ ở sảnh đường, khó chịu đấy!”

      Thúy Chi vội vã đem cây trâm hoa gắn vào búi tóc của Tương Nghi, hoang mang, rối loạn : “Linh Lung tỷ, tỷ chờ chút, tiểu thư mặc đồ xong rồi.”

      Tương Nghi từ ghế nhảy xuống, chỉnh lại tà áo, lưng thẳng, đoan chính ra phòng, Lưu ma ma và Thúy Chi thấy tư thế của nàng đều sững sờ, nhìn nhau: “Hôm nay dáng vẻ của tiểu thư có chút bất đồng phải?!...Ngày thường cũng….cũng bình tĩnh như vậy.”

      phía trước, Tương Nghi nghe rất ràng lời của bà, nhưng nàng cũng quay đầu lại, mà tiếp tục cất bước, dáng chút hoang mang nào. Linh Lung đứng bên song cửa, nàng ta chính là nha hoàn tâm phúc bên người Lạc Đại phu nhân, ngày xưa luôn ở trước mặt nàng vênh váo ngang ngược, coi nàng ra gì. Tương Nghi bình tĩnh đến gần Linh Lung, bên môi nở nụ cười: “Linh Lung, là ai muốn ngươi tới thúc giục ta?”

      Tương Nghi liếc Linh Lung, thấy ngay cả đầu của nàng ta cũng cúi, đôi mắt nhìn chăm chú đâu đâu, căn bản để lời của nàng trong lòng mà. Tương Nghi vô cùng tức giận, kiếp trước chính là Linh Lung này đưa ra ít chủ ý cho Đại phu nhân, làm hại tuổi thanh xuân của nàng bị hủy tay của gã tú tài hơn ba mươi tuổi.

      Hôm nay, khi vừa mở mắt tỉnh lại, nàng biết mình trở lại năm sáu tuổi, thời gian đảo ngược, nàng có thể thay đổi số phận của mình, đời này, cuộc sống của nàng nhất định phải vui vẻ, bình yên như ý, thể để người hại như kiếp trước, đến chết vẫn còn mang tiếng Hồ ly tinh.

      "Linh Lung tỷ, Tiểu thư chúng ta chuyện với tỷ đấy.” Thúy Chi thấy vẻ mặt Tương Nghi tối lại, vội vàng với Linh Lung: “Tỷ tốt xấu gì cũng phải trở lời Tiểu thư chứ!”

      Lúc này, Linh Lung mới vờ như thức tỉnh, đầu hơi cúi xuống, dửng dưng đáp: “Là Đại phu nhân kêu ta tới.”

      Tương Nghi lạnh lùng cười: “Tốt tốt tốt, nếu mẫu thân phái ngươi đến, vì sao lại vào phòng với ta, ngược lại ở bên cửa sổ chuyện? Ngươi có thân phận gì mà dám chuyện như vậy trước mặt ta?”

      Ánh mắt của nàng rất lạnh, làm cho Linh Lung thấy lạnh cả lưng, sao hôm nay Đại tiểu thư lạ vậy? Bình thường mình truyền lời, cũng đứng ở khung của sổ , mà có thấy nàng cái gì đâu. Nhìn dáng vẻ kia, chẳng lẽ nàng muốn nháo lớn sao?

      "Đại tiểu thư, phải xưa nay ta đều làm như vậy sao?” Linh Lung có chút tức giận bất bình, Đại tiểu thư mất hứng thế nào chứ? dưới Lạc phủ này có ai giúp nàng sao? Mặc dù mình chỉ là nha hoàn, nhưng lại được Đại phu nhân sủng ái đấy, nếu có chuyện gì xảy ra, Đại phu nhân che chở cho mình thôi.

      "Thúy Chi, vã miệng ta!” Tương Nghi giọng hét tiếng, “Dám ở trước mặt ta xưng ‘nô tỳ’, hơn nữa thái độ ngông cuồng, xem thường chủ tử, đáng đánh!”

      Xưa nay Thúy Chi luôn bị Linh Lung khi dễ, nay nghe tiểu thư muốn nàng vả miệng nàng ta, nên có chút lúng túng do dự. Ngược lại, Lưu ma ma bước lên trước bước, giơ tay đánh mạnh vào miệng Linh Lung, thanh hết sức vang dội, phảng phất như ảnh hưởng đến những bông tuyết ở đầu ngọn cây, làm chúng rung , rồi từ từ bay xuống đất

      Linh Lung bị Lưu ma ma đánh đến choáng váng, che bên mặt lên, căm hận nhìn Lưu ma ma: “Ma ma, đầu óc bà bị hỏng rồi hay sao? Dám đánh ta hả!”

      Lưu ma ma đợi nàng ta xong, vung tay tát thêm cái, làm gò má bên kia của Linh Lung đỏ mảng lớn, bà lớn: “Còn nữa hả, ngươi còn , ta tiếp tục đánh. Dám chống đối tiểu thư, ai cho ngươi cái lá gan này?” Edit by JuuSan

      Linh Lung nhìn Lưu ma ma, thấy người bà to lớn, trong lòng nhất thời có chút sợ hãi. Tuy nàng là tâm phúc đắc lực bên cạnh Đại phu nhân, nhưng cũng chưa bao giờ làm việc nặng, nên đôi bàn tay trắng mềm mại. Nếu đánh nhau với Lưu ma ma, nhất định rơi xuống hạ phong, huống hồ bên cạnh còn có Thúy Chi, nếu nàng ta hùa vào, vậy là mình nhất định chịu thiệt.

      "Ma ma, bà chờ đó, ta cho phu nhân nhà ta biết các người muốn làm phản.” Linh Lung xong, cũng dám ở lại, xoay người chạy nhanh, người nàng ta mặc bộ váy màu đó choàng áo bông thêu hoa mai, là màu đỏ loét pha chút xanh xanh, hai màu sắc hỗn hợp ở chung chỗ, nhìn cũng chẳng ra làm sao.

      "Tiểu thư…” Thúy Chi như vừa mới phục hồi tinh thần, kinh ngạc nhìn Tương Nghi, “Linh Lung nhất định tố cáo với Đại phu nhân.”

      "Cáo cáo, sợ ta cái gì!” Lưu ma ma thở hỗn hển, lúc này mới phẫn hận : “Tiểu thư làm tốt lắm, sớm nên như vậy mới đúng! ra tính tình Tiểu thư cũng quá yếu đuối , để cho đám người Đại phu nhân lên mặt, nên bây giờ tất cả người hầu trong phủ cũng đem ngài là chủ tử đấy!”

      Tương Nghi gật đầu cái, nhìn chút bông tuyết bay trong sân, khẽ : “Ma ma đúng, kể từ hôm nay, ta cho bất cứ ai ức hiếp nữa!”

      Sân Lạc gia cũng lớn, từ cửa ra cửa viện ước chừng khoảng 30 bước, mà qua viện cũng năm, sáu mươi bước, nên Lưu ma ma mang cho Tương Nghi đôi guốc gỗ, đỡ nàng bước xuống bậc thềm. Tương Nghi trong tuyết, lưu lại hàng bước chân kéo dài sau lưng.

      ra sân , dọc theo tường viện hồi thấy sảnh đường. Chiếc lồng đèn màu đỏ dưới mái hiên, mặc dù trời sáng, nhưng bên trong vẫn ghim cây nến, ở xa xa nhìn lại, ánh sáng màu vàng từ chiếc lồng đèn đỏ chiếu ra, giống như mũi tên máu bay , phía dưới là cảnh chém giết thảm khóc.

      Trước mặt là bậc thềm bằng đá, Tương Nghi hít hơi, chân từ từ bước lên bậc thang. Tuyết hòa tan mặt bậc thềm, hòa với chiếc guốc gỗ của nàng, giống như con thuyền , đưa nàng về phía trước, mà có bến bờ xác định.

      Nha hoàn đứng ở cửa gỗ liêm, thấy Tương nghi đến, lúc này mới vươn tay ra gõ , vào trong: “Lão phu nhân, Đại tiểu thư tới!”

      ____Hết chương 1___

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2: Lòng người dễ đổi thay, lòng người càng lạnh lẽo

      Edit by JuuSan (Số 13)

      Nha hoàn gõ cửa tên là Thanh Mai, da đen vàng, còn có hạt lấm tấm, giống như có hạt dính bột vậy.

      Thường ngày, hễ thấy Lạc Đại phu nhân đến là nàng ta đứng lên hành lễ, mặt luôn nở nụ cười ngọt ngào lấy lòng, bây giờ thấy nàng đến mà vẫn nhúc nhích, đợi tới khi nàng gần đến cửa mới vén màn thấp, đúng là giỏi nịnh nọt, Tương Nghi thầm giễu cợt trong bụng.

      Đều lòng người dễ thay đổi, ngay cả nha hoàn gõ cửa cũng khinh thường nàng, chứ còn gì đến tâm phúc bên cạnh Lạc Đại phu nhân chứ. Tương Nghi thầm siết chặt nắm tay, ngày nào đó, chính mình ngẩng cao đầu, đem hết đám người gió theo chiều nào theo chiều nấy này giẫm đạp dưới chân.

      Sảnh đường có mấy người ngồi chuyện với nhau, Lạc lão phu nhân ngồi chỗ cao nhất, bên cạnh là mấy người phu nhân của Lạc gia, phía dưới là đám thiếu gia, tiểu thư giọng trêu đùa. bàn để vài đĩa hạt đủ loại, có cả bánh ngọt đặt bên cạnh, những loại trái cây và dưa ít thấy cũng xuất bàn.

      Lạc Tương Hồn ngồi bên cạnh Lạc Đại phu nhân, nhấc cái đầu nhìn miếng quýt vàng được bà vú bóc vỏ xong, cậu có chút nóng nảy, chờ bà vú kia lột sạch, đưa tay ra, quát lớn: “Mau mau, mau mau đưa cho ta!”

      Tiếng quát của Lạc Tương Hồn rất lớn làm cho hai vị phu nhân Lạc gia tán gẫu khinh thường liếc mắt qua, khóe miệng nở ra nụ cười chế nhạo, vị đại tẩu này xuất thân từ thương gia, nên sinh con đều hưởng hết khí chất bên nhà ngoại, coi trong nhà mình như phố xá sầm uất, muốn lớn tiếng quát tháo là lớn tiếng quát tháo, giống như con buôn chào hàng vậy.

      Lạc Đại phu nhân thấy hai người em dâu cười như vậy, cũng cười lạnh: “Hồn nhi à, con cuống cuồng làm gì, có ai dám cướp quýt vàng của con sao? Trong sảnh đường này, con muốn ăn gì cứ ăn, đây đều là đồ dùng bạc của nhà mình mua, cần khách khí như vậy!”

      Hai vị Thiếu phu nhân Lạc gia ngồi bên cạnh nghe Lạc Đại phu nhân vậy, mặt liền biến sắc, đầu cúi nhìn mũi chân, hận dưới đất có cái lỗ nào để chui xuống. Mà sắc mặt của Lạc lão phu nhân cũng có chút khó coi, nụ cười mặt vẫn còn, tuy có chút cương cứng chút, nhìn Lạc Tương Hồn : “Hồn ca nhi à, ăn gì cũng được nhưng cũng phải cẩn thân chút, đợi bóc vỏ sạch rồi hãy ăn!”

      Khi Tương Nghi bước vào, sảnh đường chính là cảnh ầm ĩ này, nàng nhìn đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình, cũng thấy Lạc Tương Ngọc nhìn nàng, đắc ý cười, vờ chỉnh lại tấm áo choàng bằng lụa mỏng màu đỏ sậm, như cố ý cho nàng biết, chính mình có thêm quần áo mới vậy.

      "Nghi nhi thỉnh an Tổ mẫu.” Tương Nghi cũng thèm để ý Lạc Tương Ngọc khiêu khích mình, thẳng tới trước mặt Lạc lão phu nhân, phúc thân hành lễ, sau đó đứng nghiêm, đôi mắt đầy ý cười nhìn Lạc lão phu nhân.

      Lạc lão phu nhân gật đầu cái, mặt mày cũng lộ ra vẻ thích thú gì: “Nghi nha đầu, nên mê ngủ quá, đệ đệ và muội muội của ngươi đều đến sớm vào mỗi buổi sáng, ngươi là tỷ tỷ, sao có thể ngủ đến quên giờ giấc được?”

      Tương Nghi cúi đầu, giọng đáp: "Tổ mẫu dạy rất phải, sau này Tương Nghi nhất định dậy sớm, tinh thần tỉnh táo, dám chậm trễ nữa.”

      Lạc lão phu nhân hơi ngẩn người, ngày thường, Nghi nha đầu này thường bất mãn với lời của mình, nếu mình mấy câu nặng, mặt nàng trầm xuống, dường như muốn khóc nháo lên. Nhưng hôm nay lại có chút kỳ quái, nghe mình vậy mà lại giọng thừa nhận, cũng có vẻ gì phục cả.

      "Tương Nghi, đừng có đứng trước mặt Tổ mẫu nữa, mau lại đây, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi.” Lạc Đại phu nhân thấy Tương Nghi cúi đầu đứng im ở đó, trong đầu bừng bừng lửa giận, nàng ta cũng mới nghe Linh Lung khóc lóc kể lễ, tức giận đến mức ra lời rồi. Nha đầu chết tiệt! Biết Linh Lung chính là nha đầu tâm phúc của nàng, vậy mà còn dám sai ma ma đánh nó, như vậy phải tát vào mặt nàng sao?

      Tương Nghi nhanh chậm xoay người lại, thi lễ với Lạc Đại phu nhân, rồi : “Mẫu thân, có chuyện gì hãy từ từ , ngài cũng cần hét lớn như vậy đâu, Tương Nghi có thể nghe mà.”

      Lạc Đại phu nhân ngẩn ra, nghĩ tới nàng lại dám chống đối chính mình, nhìn Tương Nghi cái, nàng ta vỗ tay vịn ghế: “Ta nghe ngươi vô duyên vô cớ đánh Linh Lung phải ? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy mất thân phận hả?”

      "Thưa mẫu thân, nếu con cho ma ma đánh miệng Linh Lung, mới làm mất thân phận của mình đấy!” Lạc Tương Nghi chút sợ hãi , đôi mắt nàng quay lại nhìn, làm cho Lạc Đại phu nhân bất giác lùi về sau, đụng phải ghế gỗ.

      Đời này, nàng nhất định phải sống thống khoái, bất kể là ai, chỉ cần là chiếm lý, nàng mà bắt được điểm yếu, tuyệt bỏ qua. Đời này nàng muốn quá nhiều thứ, nếu sợ này sợ kia, chỉ sợ chính mình chịu thiệt thòi. Tương Nghi nhớ đến những khổ cực kiếp trước, trong lòng lại bi phẫn đến thở ra, chẳng qua tâm trí nàng trưởng thành, nên có thể kìm chế lại, ánh mắt bình thản, cùng với nụ cười nhạt môi, nhìn thẳng Lạc Đại phu nhân tha.

      "Mẫu thân, Linh Lung tới thúc giục con, nhưng cũng chỉ đứng bên ngoài cửa sổ thông báo, cũng bước vào nhà. Hơn nữa, khi thấy con lại xưng ‘nô tỳ’ mà tự xưng ‘ta’, ta cũng có quỷ củ gì cả, cho nên con mới kêu ma ma dạy dỗ chút, để ta nhớ lâu. Nếu con lòng như vậy, người bên cạnh có thể quên mất thân phận Đại tiểu thư của con, còn con ngay cả bản thân mình là chủ tử mà còn biết, để đứa nha hoàn nhoi tùy ý khi dễ. Mẫu thân, ngài con làm như vậy có đúng ?”

      Lạc lão phu nhân nghe Tương Nghi , ánh mắt đầy tán dương nhìn nàng, “Nghi nha đầu sai, làm nha hoàn nên biết thân biết phận, nếu ỷ vào sủng ái của chủ tử mà trong mắt xem thường người khác, cũng có quy củ. Bị đánh là đúng rồi.” Con dâu lão Đại xuất thân từ gia đình thương nhân, đúng là nhà bên kai có quy củ gì, ngay cả nha hoàn mà dám trèo lên đầu chủ tử sao? Tuy Lạc gia suy sút, nhưng trước sau vẫn là Lạc gia, làm sao lại cho phép nô ức hiếp chủ chứ?!

      Lạc Đại phu nhân sững sờ, ngờ hôm nay Tương Nghi lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, nhưng vẫn cố gắng áp lý: “Nhưng cho dù Linh Lung đúng, ngươi cũng phải với ta, để ta phạt, làm gì tới lượt ngươi ra tay? Cái này phải ngươi muốn tát vào mặt ta hả? Nếu Lưu ma ma đánh Linh Lung, ngay bây giờ ta để cho Linh Lung đánh lại cho hả giận.”

      "Mẫu thân, Tổ mẫu cũng con làm rất tốt, vì sao người lại vì nô tỳ làm mất hòa khí với Tổ mẫu chứ? Tương Nghi cảm thấy, mẫu thân cũng quá tốt với đám nô tài rồi, ngài cũng nên theo Tổ mẫu học thêm cách làm như thế để quản lý phủ , dù sao cũng thể để đám nô tài, nô tỳ leo lên đầu chúng ta ngồi á!” Tương Nghi đứng ngoan ngoãn ở đó, giọng điệu khuyên nhũ vô cùng nhàng.

      Mặt Lạc Đại phu nhân đỏ lên, lấy tay che ngực cả ngày cũng thở nổi, dùng tay chỉ mặt Tương Nghi, hô lên: “Ngươi…Nha đầu chết tiệt! Ngươi cái gì hả? Ngươi muốn ta sau Tết phạt ngươi ăn mặn phải ? Hôm nay ngay cả tôn ti lớn phân . Quỳ xuống!” Lạc Đại phu nhân nổi giận đứng lên, cặp mắt ti hí lên tia hung quang, “Hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi tốt mới được.”

      Tương Nghi lui về phía sau bước, bây giờ nàng chỉ là đứa bé sáu tuổi, làm sao có thể cùng Lạc Đại phu nhân đánh nhau? Giờ này nàng chỉ có thể tìm kiếm che chở từ những người xung quanh thôi. Mà ở Lạc gia, người có thể che chở cho nàng cũng chỉ có thể là vị ngồi ở chủ vị - Lạc lão phu nhân. Tương Nghi chạy nhanh đến bên người Lạc lão phu nhân, bắt lấy ống tay áo của bà: “Tổ mẫu…!”

      Lời còn chưa dứt, trong đôi mắt xinh đẹp đầy nước mắt, chẳng qua là cố nén nên có rơi xuống. Trong lòng Lạc lão phu nhân cũng động cái, tự nhiên Nghi nha đầu lại quan tâm hiểu chuyện hơn xưa, biết bây giờ ở trong Tết, cho dù bị ủy khuất cũng cho rơi nước mắt, chính là sợ chính mình mất hứng….Mà con dâu Lão Đại cũng quá hoang đường rồi, vì đứa nha hoàn mà muốn đánh Đại tiểu thư Lạc gia.

      Đúng là người từ trong gia đình thương nhân ra bao giờ hiểu quy củ là đúng, nếu phải vì nhìn thấy của hồi môn của nàng ta nhiều ,lại phong phú hơn người khác, có thể giúp Lạc gia sống thoải mái trong khoảng thời gian, bà mới để cho người như vậy vào nhà làm con dâu của mình! Lạc lão phu nhân nhíu mày, nhàng ho khan tiếng: “Con dâu Lão Đại à, ta vẫn còn ngồi ở đây này, con cũng nên làm càn như vậy!”

      Lạc Đại phu nhân đứng lên, lại nghe Lạc lão phu nhân , cũng chỉ có thể dừng chân, ngượng ngùng thi lễ với Lạc lão phu nhân: “Mẫu thân, là con dâu đúng.” Nhưng trong lòng vẫn có chút phục, trong Lạc phủ này, từ cái ăn đến cái mặc, có hơn nửa là lấy bạc từ mấy cái cửa hàng hồi môn của nàng đấy, mà hết lần này đến lần khác lại giả bộ trước mặt mình! Nếu phải coi ở mặt mũi của lão gia (phu quân Lạc Đại gia của Lạc Đại phu nhân), hận thể xé rách mặt với Lạc lão phu nhân.

      "Nghi Nha đầu sai." Lạc lão phu nhân đem tay Tương Nghi nắm lại, trong nóng hừng hực, “Chủ là chủ, nô là nô, dù tôi tớ có được sủng ái như thế nào nữa, cuối cùng cũng chỉ là tôi tớ. Linh Lung được sủng mà kiêu, coi chủ tử ra gì,, phạt đánh mười gậy răn đe. Chẳng qua bây giờ là trong Tết, thích hợp để phạt, trước tạm thời tha, qua Tết phạt lại.”

      Mặt Linh Lung trắng bệch, chỉ có thể té ngã sàn, đây là mình bị phạt gậy đấy!

      Lạc Đại phu nhân nhìn Lạc lão phu nhân, há miệng nửa ngày cũng ra lời. Mà Lạc lão phu nhân lại lần nữa thành khẩn : “Con dâu Lão Đại à, xử phạt người hầu như thế nào, sau này còn cần phải học hỏi thêm mới được. tại con còn trẻ, còn chưa hiểu chuyện, bị bọn hạ nhân qua mặt là chuyện bình thường, qua Tết, con phải theo ta học làm số việc trong phủ, qua vài năm tốt thôi, đến khi đó ta giao cho con trông coi nội vụ của phủ.” Edit by JuuSan

      Lạc Nhị phu nhân và Lạc Tam phu nhân nghe được, liền ngẩng đầu lên nhìn Lạc Đại phu nhân, trong lòng phiền muộn, dù sao cũng vẫn là của cải nhiều tốt hơn, cho dù chính mình từ học đủ thi thư, cũng bằng đứa con của thương nhân đạt được địa vị cao trong Lạc phủ này.

      "Hôm nay con mang Nghi nha đầu đến Dương gia chúc Tết. Mấy ngày trước, khi Linh nhi về chúc Tết có từng nhắc tới Nghi nha đầu, đáng tiếc lúc đó nha đầu có bệnh trong người nên thể ra gặp khách. Giờ nhìn thấy tinh thần Nghi nha đầu khá tốt, con liền dẫn nha đầu đến Dương gia, để hai cháu gặp nhau chút.” Tay Lạc lão phu nhân dùng thêm chút lực, Tương Nghi cảm thấy mấy ngón tay của mình bị siết chặt, trong lòng cũng có chút thấp thỏm.

      Chỉ vì đầu nàng còn mang tiếng xấu (tiếng xấu gì mấy chương sau nha các bạn ^^), nên mực được Lạc lão phu nhân thích lắm. Kiếp trước nàng đến Dương phủ, Lạc lão phu nhân cũng mấy hài lòng, nhưng do con nhất điểm danh nàng, muốn nàng đến Dương gia chuyến, nên mới để cho nàng . Nhưng nay bà lại tự ra, hơn nữa còn bằng giọng hòa ái dễ gần, xem ra chỉ cần nàng tỏ ra chút cố gắng nào đó, kiếp này nhất định khác kiếp trước.

      "Tương Nghi mà mặc bộ đồ này Dương phủ, sợ rằng thích hợp ?” thanh bén nhọn, thêm chút giễu cợt vang lên: “Cái màu xanh sẫm này nhìn qua cái là biết dành cho người bảy, tám chục tuổi mặc rồi. tội nghiệp làn da trắng noãn của Tương Nghi mà, bị bộ đồ này che hết nét đẹp của mình rồi.”

      ____Hết chương 2____

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3: Mặc đồ mới đến Dương gia chúc Tết

      Edit by JuuSan

      Giống như hồ nước lạnh toát ra tia hơi nóng, tiếng vừa dứt, người ngồi bên cạnh Lạc Nhị phu nhân tiếp lời: “Cũng phải sao! Tương Nghi ăn mặc mộc mạc đơn giản như vậy, sợ là người gác cổng thấy cũng để cho con bé vào, ai biết có phải thân thích nhà nghèo nào đó đến tống tiền chứ?!”

      Lạc lão phu nhân nhìn Tương Nghi, nha đầu này đúng là mặc bộ đồ màu xanh sẫm, rồi nhìn Lạc Đại phu nhân: “Con dâu Lão Đại, con mau lấy cho Tương Nghi bộ nào đó đẹp chút, nhanh để còn đến Dương phủ đấy!”

      Lạc Đại phu nhân bất đắc dĩ đáp tiếng, đứng dậy, hung hăng trợn mắt với Tương Nghi: “Còn mau theo ta.”

      Lạc Tương Ngọc nhảy xuống ghế, nắm tay Lạc Đại phu nhân, bất mãn : “Mẫu thân cũng được đem quần áo mới của con cho nó mặc á.”

      " lấy quần áo mới của tỷ, chẳng lẽ còn cho Đại tỷ mặc đồ cũ nữa sao?” Con ngươi màu đen của Tam Tiểu thư Lạc gia, Lạc Tương Quần, xoay tròn, chân đá đá chậu than, đóm lửa liền bắn tung tóe, vang lên tiếng tích tắc: “Đại tỷ mặc đồ cũ sao có thể gặp khách được chứ?”

      Lạc Tương Quần rất tức giận, hôm trước, mẫu (*) về Lạc phủ chúc Tết, nàng vừa thấy hâm mộ nàng ta, so với mẫu thân của mình còn tốt hơn rất nhiều. Lạc Tương Quần luôn nghĩ rằng hôm nay được đến Dương phủ chúc Tết, có thể sớm tiếp xúc với xã hội bên ngoài, nhưng Tổ mẫu mới vừa , lần này là Đại phòng thay bà Dương phủ.

      (*) mẫu: chị em ruột của cha, ở Việt Nam gọi là . Chồng của mẫu được gọi là phụ => do ở cổ đại nên JuuSan giữ nguyên cách gọi nha.

      Đại phòng! Vậy mình có phần? Lạc Tương Quần vô cùng ủy khuất, mình ra đời vào buổi tối, sớm hơn Lạc Tương Ngọc hai ngày, tại sao nàng ta được, còn mình ? Chẳng lẽ vì nàng ta đầu thai ở trong bụng Đại bá mẫu? Nàng liếc nhìn Lạc Tương Ngọc, chỉ thấy nàng ta ngậm chặt miệng, bên như muốn khóc, hết sức cao hứng.

      "Ta muốn nó mặc quần áo mới của ta!” Hai chân Lạc Tương Ngọc nhảy loạn, nước mắt rơi lã chã: “ cho, cho, cho!”

      Lạc lão phu nhân la câu: “Bây giờ là Tết, khóc cái gì mà khóc hả? Con dâu lão Đại, còn ngây ngốc cái gì nữa, mau đưa chúng thay đồ mới, rồi ra ngoài gặp khách .” Dân chúng Đại Chu rất kỵ ngày Tết mà chảy nước mắt, cho dù muốn khóc, cũng phải núp ở chỗ nào đó kín đáo mà khóc, vậy mà bây giờ Lạc Tương Ngọc lại khóc lóc om sòm như vậy, trong lòng Lạc lão phu nhân hết sức phiền muộn và hoảng sợ.

      tay Lạc Đại phu nhân lôi Lạc Tương Ngọc, tay còn lại kéo Lạc Tương Hồn rời , hai bà vú cũng theo sát phía sau, còn Lạc Tương Nghi thản nhiên theo ra Sảnh đường, màn cửa được buông xuống, bên Hỉ Tước Đăng Mai đung đưa, cánh chỉ có mấy sợi kim tuyến, giống như con chim bị trụi lông gần hết vậy.

      Lạc lão phu nhân thở dài, nhìn Lạc Nhị phu nhân và Lạc Tam phu nhân: “Các ngươi cũng giải tán hết .”

      Nhìn hai con dâu mang theo tôn tử, tôn nữ (*cháu trai, cháu ) ra ngoài, Lạc lão phu nhân lại sâu kín thở dài lần nữa: "Lấy vợ nên cưới hiền thê, ngạn ngữ này sai mà.”

      Dư ma ma đứng sau lưng bà liền : “Sao có thể đúng chứ? Nhưng nếu có Đại phu nhân, chỉ sợ trong thời gian này, Lạc phủ…cũng tốt mấy!”

      Lạc lão phu nhân có mấy phần chán nản, cắn chặt răng, tay vịn cứng ghế, đầu dựa về phía sau. Đột nhiên tiếng “két” vang lên khi bà dựa vào, giống như tiếng xương giòn tan khi người già bộ thường gặp.

      Ghế Lạc lão phu nhân ngồi chính là ghế làm từ gỗ Hoàng hoa lê, do Lạc lão thái gia để lại, qua nhiều năm như vậy, cũng giống như Lạc gia, bắt đầu mục nát rồi. Năm trước, Lạc lão phu nhân cũng có mời thợ mộc đến sửa, lúc ra về, người ta từng : “Lão phu nhân, cái này chưa đến , hai năm cũng nên đổi, thể dùng được nữa.”

      Lạc lão phu nhân có chút nỡ bỏ, Lạc gia bây giờ phải Lạc gia lúc trước nữa, làm sao có thể vung tay, lấy tiền mua cả bộ ghế mới chứ? Mà trong lòng bà cũng thầm tính toán, đợi khoảng hai năm nữa, lão Đại có thể lên chức, rồi để người bên cạnh đưa tới bộ ghế mới, như vậy cũng cần phải phí sức tốn của nữa sao?

      Lạc gia vào thời tổ phụ Lạc lão Thái gia trở về trước, cũng còn được tính là đại tộc Nghiễm Lăng, nhưng đến đời cha chú Lạc lão thái gia gia cảnh dần xuống dốc, thế hệ này bằng thế hệ khác, gọi là đời bằng đời. Nhưng đến Lạc Đại gia ở thế hệ này, làm cho người Lạc gia Nghiễm Lăng có chút niềm vui tràn trề, đó là ông lăn lộn ở nha môn Tri phủ Nghiễm Lăng nhiều năm, cuối cùng cũng leo được tới chức Thôi quan Thất phẩm.

      Muội muội của Lạc Đại gia được gả cho Dương gia Nghiễm Lăng, đây chính là hy vọng duy nhất của Lạc gia lúc này, tất cả mọi người Lạc gia đều trông cậy vào Dương gia có thể chiếu cố chút, giúp Lạc Đại gia sớm thăng quan, làm cho Lạc gia quật khởi.

      "Chỉ cần Dương lão phu nhân chịu câu, cho dù là quan Tam chính phẩm cũng phải chỉ cần câu thôi sao?” Ngày thường Lạc Đại phu nhân cũng hay than phiền: “Xem ra tiểu cũng làm Dương lão phu nhân vui vẻ nha.”

      "Con loạn cái gì hả!” Lạc lão phu nhân vui, phải Dương lão phu nhân nhìn trúng Linh nhi của mình sao? Nếu , với tình hình bây giờ của Lạc gia, Linh nhi có thể gả qua đó hay sao? Nhất là con dâu Lão đại phải hạng tốt lành gì, lại dám con được mẹ chồng thích, quả làm cho bà cam lòng mà.

      Bất quá, vô luận như thế nào cũng phải với Linh nhi chút, giúp Đại ca nàng nhanh chóng lên chức, Lạc gia cũng thể đợi được nữa rồi. Lạc lão phu nhân ngồi ghế, cúi đầu nhìn vòng ngọc tay mình, màu xanh đậm bóng loáng, đúng là đồ tốt, đây chính là sính lễ cho bà khi bà lập gia đình. Bây giờ với tình hình của Lạc gia, sợ là cái vòng như vậy cũng đủ tiền mua.

      ****

      Trong vườn Lạc gia mảnh trắng xóa, sương mù sáng sớm dần tan , loáng thoáng có thể thấy bóng người, đầu Lạc Đại phu nhân cài trang sức màu vàng, ánh sáng ngày mới của mặt trời chiếu vào cũng làm nó lóe sáng. Người nàng khoác áo nhung đính thạch , cổ áo nạm lông mao màu trắng, nhìn có chút hơi thở phú quý cao sang. Edit by JuuSan

      ở sau nàng là hai bà vú, mỗi người ôm đứa bé, mặc dù Lạc Tương Hồn và Lạc Tương Ngọc năm tuổi, nhưng có thể vì gặp tuyết rơi, mưa hạt, nên vẫn muốn được người ta ẵm .

      "Tiểu thư có lạnh ?” Lưu ma ma nhìn Tương Nghi, thấy mặt nàng có chút ửng đỏ, bà hơi lo lắng, phải tiểu thư nhà mình bị đông cứng chứ? Tiểu thư đáng thương, trong người chỉ mặc cái áo mỏng, mà Nhị tiểu thư và Nhị thiếu gia phía trước được mặc áo ấm đầy đủ, còn có áo khoác nữa chứ. Lòng của Đại phu nhân cũng sắc đá mà!

      "Ma ma, ta lạnh, bà chớ có lo lắng." Tương Nghi khẽ mỉm cười, rất là điềm tĩnh, lạnh chút tính cái gì? Cuộc sống vẫn phải luôn về phía trước, cái mình gặp sau này cũng đơn giản là có lạnh hay . Bây giờ mà chịu nổi, tương lai có thời gian sống thoải mái à?

      Lạc Đại phu nhân phái trước, chầm chậm đem bông tuyết đá về phía sau, mắt khẽ liếc Tương Nghi, trong lòng tính toán nên cho nha đầu này mặc cái gì đây. Năm nay nàng chỉ cho Tương Nghi bộ đồ màu xanh đó, cũng có áo choàng gì, mà bây giờ Tương Nghi được lệnh ra ngoài chúc Tết, quả có y phục nào tốt cho Tương Nghi mặc.

      Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc Lạc Đại phu nhân cũng nghĩ ra biện pháp tốt, nàng cho nha đầu mặc đồ năm ngoái của Lạc Tương Ngọc, tuy có dài chút, giống như áo choàng, mà Lạc Tương Ngọc cũng còn thích mặc nữa, nên nhét vào góc trong tủ. Lạc Đại phu nhân phân phó Linh Lung lấy bộ đó lại, hất đầu với Tương Nghi: “Mau mau mặc , được kéo dài thời gian nữa.”

      Tương Nghi nhiều, cái áo màu xanh nhạt khoác lên áo bông bên ngoài, mặc dù đây là y phục năm ngoái Lạc Tương Ngọc mặc hơi dài, nhưng đối với nàng nó hơi ngắn, lộ ra chút màu xanh sẫm của cái áo trong.

      Lạc Đại phu nhân nhíu mày, chỉ chỗ màu xanh dư ra: “Linh Lung ngươi mau nhét có màu xanh đó vào gấu quần cho ta.”

      Nhất thời thắt lưng của nàng lớn hơn vòng, như được gắn thêm vào chiếc vòng vậy. Tương Nghi cũng nhiều, chỉ đứng lẳng lặng ở đó. Thủ đoạn của Lạc Đại phu nhân dùng để đối phó với nàng cũng có cao minh gì, cho nàng mặc y phục cũ, mà Lạc Tương Ngọc lại ăn mặc sa hoa. Kiếp trước nàng hiểu chuyện nên tranh chấp với nàng ta, làm cho ấn tượng của nàng trong mắt Tổ mẫu tốt. Bây giờ nhớ lại, Lạc Đại phu nhân tự giữ lại nhược điểm cho mình mà, nàng ta làm như vậy, người bên cạnh có ai biết nàng ta khắc khe với mình, đó chính là khắc khe với kế nữ đó?!

      Phụ thân Lạc Đại gia của Tương Nghi trước sau có hai bà vợ, người vợ đầu tiên chính là mẹ ruột của Tương Nghi, khi nàng được gả vào Lạc gia năm, nhưng bụng chẳng có động tĩnh gì, mà Lạc Đại gia lại mắt mày lại với Lạc Đại phu nhân. Hai năm sau, nương có thai, nhưng Lạc Đại gia vẫn cắt đứt quan hệ với Lạc Đại phu nhân. Sau đó, nương khó sinh, khi Tương Nghi mới vừa chào đời, nàng buông tay mà , vì thế mà dưới Lạc phủ đều nàng mang mệnh sát, khắc chết mẫu thân, làm cho Lạc lão phu nhân thích nàng.

      Nương của Tương Nghi vừa qua đời chưa tới nửa năm, phụ thân lập tức cưới Lạc Đại phu nhân, mặc kệ người khác chỉ trích ra sao, nghe khi nàng ta vừa vào cửa có thai ba tháng, biết giả thế nào, mà chỉ bảy tháng sau sinh ra đôi long phượng thai, làm cho Lạc lão phu nhân rất cao hứng, khen thẳng con dâu có phúc.

      Có lời đồn thể nuôi sống đôi long phượng thai, đứa khắc chết đứa khác, nhưng nghĩ tới, cả hai đứa bé đều sống bình yên vô tới năm năm tuổi. Trong đầu Lạc Đại gia cao hứng, đem Lạc Tương Hồn và Lạc Tương Ngọc quan tâm nhiều hơn, con người ai nịnh cao đạp thấp? Trong phủ, thấy Lạc Đại gia thương hai đứa con song thai, có ai đem Tương Nghi để vào trong mắt, vì vậy mà Tương Nghi bị những kẻ đó đạp xuống bùn mà .

      Kiếp trước, Tương Nghi sống trong uất ức, gặp hạ nhân gian xảo mà dám lời nào, tùy ý bọn chúng khi dễ, cũng có thể vào lúc đó suy nghĩ của nàng còn chưa thông, giận dỗi gây với Lạc lão phu nhân, làm bà tức giận mà lời khó nghe. Lạc lão phu nhân thấy tính tình điêu ngoa của nàng mà từ từ càng ghét nàng hơn, thèm để ý đến chuyện của nàng, mặc kệ Lạc Đại phu nhân dần dần đưa nàng vào hố lửa sau này.

      Tương Nghi kéo áo khoác ngoài, đem toàn bộ khổ sở kiếp trước giấu , ngẩng đầu cười với Lạc Đại phu nhân: “Mẫu thân, Tương Nghi thay xong y phục rồi, chúng ta có thể .”

      Lạc Đại phu nhân sững sờ, nhìn khuôn mặt Tương Nghi cười tươi như hoa, trong đầu có cảm giác ghen tỵ ra lời, nha đầu Tương Nghi này sao lại so với Ngọc nhi còn tốt hơn, mà nàng lại nhìn như thế nào cũng thấy Tương Nghi thuận mắt á, hận thể phát đuổi nha đầu này ra khỏi Lạc phu.

      @JuuSan: vì để phân biệt Lạc Đại phu nhân và mẫu thân của Tương Nghi, nên mình gọi Lạc Đại phu nhân là ‘mẫu thân’, còn mẫu thân của Tương Nghi là ‘nương’ nha.

      ____Hết chương 3____

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4: Gặp lại nhau. Bừng tỉnh trong mộng

      Edit by JuuSan

      Xe lung la lung lay chạy về phía trước, Tương Nghi ngoan ngoãn ngồi trong xe, mắt chăm chú nhìn màu xanh đậm từ viền váy, cảm thấy nó mơ hồ ra, từ từ xuất trước mặt mình.

      Hôm nay Dương phủ, nàng được gặp lại Gia Mậu rồi.

      Gia Mậu luôn luôn là nỗi đau trong lòng của nàng, phảng phất như thể chạm vào, nếu nhàng chạm vào, để cho nàng nhớ lại từng nụ cười, nhăn mày của chàng. Ở kiếp trước, nàng và y quấn quít bên nhau, nhưng gặp phải ngăn trở của hồng trần. Có thể nàng là ánh trăng trong lòng chàng, chỉ có thể chiếu những tia sáng trong trẻo, lạnh lùng vào cạnh giường, nhưng vĩnh viễn cũng thể rọi vào ngực chàng, mà lẳng lặng biến mất trong hồ nước màu.

      Kiếp này nàng muốn vào con đường kiếp trước, nàng muốn tốn nhiều tâm cơ để ở chung với chàng, để rồi đến khi chết vẫn mang tiếng xấu là hồ ly tinh, nàng chỉ muốn mình sống ung dung tự tại đến hết đời. Tương Nghi nhàng thở ra hơi, tay lặng lẽ thay đổi, lại bị Lạc Đại gia ngồi bên cạnh phát , rất nghiêm túc : “Tương Nghi, ngồi phải ngồi yên, được nhúc nhích khắp nơi.”

      Lạc Đại phu nhân cười xuy xuy: “Còn cần dạy dỗ nhiều mới được.” Nhưng ánh mắt lại hung hăng nhìn Tương Nghi, giống như muốn cắt mọt miếng thịt lớn nguời nàng vậy.

      Lạc gia chỉ có chiếc xe ngựa, lần này Dương phủ, nhà năm miệng ăn đều ngồi trong xe vẫn tính là quá chen chúc. Tương Nghi từng nhớ có lần xe có tới chín người, giống như xe ngựa phố đưa người vậy (*giống ‘xe buýt’ ấy), lúc đó nàng ngồi giữa hai người lớn, bị ép đến thở nổi.

      Hôm nay hiếm thấy thoáng rộng như vậy, Tương Nghi khẽ nhúc nhích người, lại bị Lạc Đại gia thấy, nên khiển trách câu, nàng cũng lên tiếng. Tương Nghi ngẩng đầu nhìn thấy Lạc Tương Hồn và Lạc Tương Ngọc ngồi đối diện cười hì hì nhìn nàng, nhưng nàng cũng có ý nghĩ tranh chấp gì.

      Tâm về chân trời, chính mình nhiều cũng chẳng có ích gì, phải sao?

      Tương Nghi lẳng lặng nhìn Lạc Đại gia: “Cám ơn phụ thân đại nhân dạy bảo!” Ánh mắt của nàng rất trầm ổn, có nửa phần bất mãn gì. Khi Lạc Đại gia thấy ánh mắt của Tương Nghi bỗng nhiên nhớ lại phu nhân mất của mình, mắt ông mở ra, nhìn nhìn người Tương Nghi.

      Từ Tương Nghi biết phụ thân là người có cốt khí. Kế mẫu có đồ cưới phong phú, chính vì thế Tổ mẫu mới cho nàng bước vào Lạc gia: “Đồ cưới có thể giữ lại cho con của con, nhưng những lợi nhuận của điền sản ruộng đất, cửa hàng phải trích ra vài phần đưa vào phòng thu hàng tháng của phủ ta.”

      Lạc gia sớm mục nát, bây giờ chỉ còn cái vở bọc, nhưng người bên ngoài lại biết, chỉ nghĩ Lạc gia vẫn là trong những đại tộc ở Nghiễm Lăng, con thương nhân có thể gả vào Lạc gia là trèo cao rồi. Lại , lúc đó Lạc Đại phu nhân có thai ba tháng, cho nên với cái điều kiện vô lý của Lạc lão phu nhân, nàng (Lạc Đại phu nhân) thể đồng ý.

      Lạc Đại phu nhân có vài chục điền trang, còn có khoảng ba mươi cửa hàng. Nghe người ta , Lạc Đại phu nhân vừa mới vào cửa, vì nịnh nọt Lạc lão phu nhân, mà chủ động giao ra mười mấy cửa hàng cho Lạc lão phu nhân, làm cho bà ấy vô cùng hài lòng, liền nhìn Lạc Đại phu nhân với con mắt khác. Nàng phái mấy quản đắc lực bên người quản lý mười mấy cửa hàng đó, bạc kiếm được hàng năm đều được đem ra dùng để chi tiêu cho những tiêu xài ngày thường ở Lạc gia.

      Đầu Tương Nghi cúi thấp, trong lòng hơi xúc động, đời ngày thứ đáng giá nhất chính là thanh cao, nếu là người có tiền nhiều, dù ngươi có xấu đến thế nào, cũng được mọi người khen thành hoa đẹp, điển hình chính là kế mẫu Lạc Đại phu nhân của mình đó.

      Bởi vì nhà nàng ta có tiền, lại sinh được cặp long phượng thai, cho nên phụ thân nghiêng về họ nhiều hơn, so với đứa con lớn thất thế, lại có bạc, là tốt gấp trăm ngàn lần rồi.

      "Đại lão gia, đại phu nhân, đến.” Hoàng ma ma ngồi cạnh phu xe lên tiếng, màn vén lên, trận gió lạnh thổi vào, kèm theo vài bông tuyết xinh đẹp, lạnh băng mảnh.

      Lạc Đại phu nhân xuống xe trước, cùng với Hoàng ma ma lần lượt ôm Lạc Tương Hồn và Lạc Tương Ngọc, Lạc Đại gia trừng mắt với Tương Nghi: “Còn xuống mau!”

      Tương Nghi cắn môi. tới cửa xe, vén màn ra nhìn, thấy Lạc Đại phu nhân và Hoàng ma ma nắm tay em Lạc Tương Hồn đứng bên, có ai nhìn nàng. Phu xe thấy vậy, thở dài vươn tay ra: “Đại tiểu thư, ngài nắm tay nô tài để nhảy xuống.”

      Mặc dù Đại tiểu thư chỉ có sáu tuổi, nhưng mình cũng vẫn là nam nhân, cũng thể đưa tay ôm nàng xuống, đành phụ tay đỡ mà thôi. Tương Nghi đầy cảm kích nhìn ông, vươn tay ra, dưới giúp đỡ của phu xe mà nhảy xuống, nhàng rơi mặt tuyết.

      Cửa lớn Dương phủ so với nhà mình lớn hơn nhiều, Tương Nghi đứng bên, nhìn cửa lớn màu đỏ chói, thở hơi dài, hơi trắng từ môi nàng phả ra, lượn lờ trong trung. Tuy Dương lão phu nhân phải huyết mạch chính thống của Hoàng thất Đại Chu, nhưng tước phong lại là hàng , cho nên cửa lớn của phủ bà mới rộng lớn như vậy.

      Người gác cổng cầm danh thiếp của Lạc Đại gia, vào trong giao lại cho ma ma, bao lâu sau, ma ma nhô đầu ra: “Mời Lạc lão gia và gia quyến theo lão nô.”

      Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn ở bên cạnh của Lạc Đại gia cùng Lạc Đại phu nhân, Tương Nghi phía sau, nàng thầm liếc mấy bóng lưng phía trước, lén đem áo bông trong gấu quần ra ngoài. Kiếp này nàng muốn đảo ngược tất cả, mà chuyện ở Dương phủ vô cùng trọng yếu. Tương Nghi biết mẫu rất thương tiếc nàng, mà Dương lão phu nhân cũng là người tốt, nàng nhất định phải tranh thủ đồng tình của bọn họ, để dần dần rời khỏi Lạc gia.

      Mẹ chồng Dương Lão phu nhân của mẫu là nữ tử khác với mọi người, bà vốn là con đại tộc Trịnh gia Huỳnh Dương, vì cùng Trịnh gia có mâu thuẫn sâu sắc, mà mạnh mẽ rời Tộc. Ở kinh thành được, bà bèn chạy về Nghiễm Lăng, cái này cũng làm cho người ta có chút khó hiểu. Sau khi về đến Nghiễm Lăng, Dương lão phu nhân khuyên phu quân mình là Dương lão thái gia đem chuyện của ông và Dương gia ràng, lấy về ruộng đất của ông.

      Lúc đầu Dương lão thái gia cũng lớn thế như vậy, ông ở Dương gia cũng bị chèn ép khắp nơi, mới biết lòng người nóng lạnh như thế nào. Sau nhờ Dương lão phu nhân giúp tay, Dương lão thái gia xoay người, Dương gia thấy vậy liền chạy tới nịnh nọt, nhưng thấy Dương lão phu nhân muốn cắt dứt quan hệ với Dương gia, bọn họ làm sao có thể chịu chứ? chuyện phen, còn cúi đầu tạ lỗi, nên cuối cùng mới nối lại tình xưa, đến nay Dương lão thái gia cũng nhắc lại chuyện rời Tộc.

      Tương Nghi mực muốn biết Dương lão phu nhân phải có bao nhiêu dũng khí để làm ra chuyện kinh hãi thế tục như thế, kiếp trước nàng chỉ có mấy lần thấy bà, nhưng lại dám đến gần, chỉ có thể ở xa xa nhìn, nhưng hôm nay nàng nhất định phải nắm bắt cơ hội này.

      Sân viện Dương gia so với Lạc gia lớn hơn nhiều lắm, theo ma ma kia đường dài cũng chỉ mới qua cửa thùy hoa (*), Lạc Đại gia là nam nhân, tới giờ dùng bữa mới được vào vườn, nên ma ma đưa ông ta đến thư phòng của Dương lão thái gia, còn Lạc Đại phu nhân mang ba đứa theo ma ma khác vào vườn.

      (*)Cửa thùy hoa (còn được gọi là cửa núm tua): là kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, có mái, bốn góc buông xuống trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.

      Tương Nghi vừa , vừa nhìn vườn, vườn của Dương gia như thế giới thủy tinh lưu ly, khắp nơi đều là tuyết trắng, mặc dù đường mòn được quét sạch , nhưng do gió Bắc thổi, nên vẫn có những bông tuyết rơi đến, làm cho con đường mòn lát đá xanh phủ tấm áo bông trắng, nháy mắt tan, ẩm ướt vài chỗ.

      Sảng đường tiếp khách rất hoa lệ, rèm cửa treo cửa đều được làm từ gấm, bên thêu hoa mẫu đơn, kỹ thuật thêu vô cùng tinh xảo, tất cả nhụy hoa đều dùng dây kim tuyến làm thành, còn dính trân châu, ánh sáng nhàn nhạt ngừng nhảy múa.

      Lạc Tương Ngọc có chút hiếu kỳ, nắm màn cửa: "Những hạt trân châu là đẹp mắt."

      Mặt nha hoàn gõ cửa tươi cười, khom người, thấp giọng : “Thưa Tiểu tiểu thư, mời mau vào ạ, rèm được vén lên rồi, nhang để tránh để gió lọt vào.” Mặc dù nha hoàn kia có bất cứ cử chỉ nào bất mãn với Lạc Tương Ngọc, nhưng Tương Nghi vẫn thấy mặt nha hoàn tuy cười, nhưng ánh mắt lại đầy khinh thường.

      "Đây là Lạc gia Nghiễm Lăng? Là nhà mẹ của Nhị phu nhân mang con cháu đến chúc Tết à?” Nha hoàn nhìn bóng lưng phía trước, lôi kéo tỷ muội của mình: “ kỳ quái, hai đứa bé phía trước ăn mặt hết sức xa hoa, còn đứa bé phía sau, nhìn qua lớn tuổi hơn chút, nhưng lại mặc đơn giản, khí độ lại hết sức trầm ổn. Hoàn toàn giống như muội muội kiến thức hạn hẹp của mình.”

      "Muội biết sao?” Nha hoàn kia nhíu mày: “Lạc Đại gia kia có tới hai vị phu nhân, vị trước là người Tiền gia Hoa Dương, vị hồi nãy là con của Cao Triệu Vạn ở Nghiễm Lăng, là Cao gia làm thương nghiệp nổi tiếng nhất nhì đấy. Muội suy nghĩ kỹ chút là hiểu.”

      "Nguyên lai là như vậy." Nha hoàn gõ cửa giật mình tỉnh ngộ: “Cái này cũng khó trách.” Edit by JuuSan

      Tương Nghi vào Sảnh đường, trong phòng có nhiều người ngồi, so với nhà mình náo nhiệt nhiều hơn. Bên trái, bên phải đều đầy người, ngồi ở chủ vị là vị phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, mặc y phục màu xanh ngọc bằng tơ lụa, thêu hoa văn tinh xảo làm người khác than thở thôi, đầu cài cây trâm bích ngọc, ánh nắng mặt trời chiếu vào từ của sổ cũng làm nó thay đổi màu sắc.

      Đó chính là Dương lão phu nhân, Tương Nghi còn nhớ bà, cùng với kiếp trước cũng có nhiều thay đổi lắm. Tương Nghi đứng vững vàng sau lưng Lạc Đại phu nhân, nghe nàng ta chúc Tết mừng tân xuân, trong lòng tự nhủ, chắc là Dương lão phu nhân nghe mấy lời chúc này đến phát chán rồi, nghe thấy thanh vui mừng của bà truyền đến: “Chuyện của ta nhiều lắm, thân thích sơ thân cũng nhiều, thường ngày ít qua lại, ngờ nhà các con lại còn nhớ đến ta, cảm kích!” Sau đó lại kéo dài tiếng : “Còn mau dọn chỗ.”

      Lạc Đại phu nhân nghe vậy ấm lòng, cảm kích rơi nước mắt ngừng, chẳng qua cũng biết cảm ơn như thế nào, lúng ta lúng túng đứng ở đó, mấy vị Thiếu phu nhân Dương gia nhìn thấy hơi bĩu môi xem thường.

      Tương Nghi nhanh chân bước tới bước, thi lễ với Dương lão phu nhân: “Đều Dương lão phu nhân luôn hòa ái dễ gần, hôm nay gặp mặt mới thấy lời đồn quả sai, Tương Nghi cung chúc lão phu nhân phước như Đông Hải, hàng năm đều như tân xuân, hàng tháng đều sung túc vui vầy.”

      "Ai , mấy chữ ‘sung túc vui vầy’ này, ta thích nhất rồi.” Mắt Dương lão phu nhân lim dim nhìn nàng, thấy nàng mặc đồ có chút tốt, nhưng cũng hơi quá đơn giản rồi, bèn ngạc nhiên nhìn Lạc Đại phu nhân: “Đại phu nhân Lạc gia, đây là con của nàng?”

      Lạc Đại phu nhân thấy Tương Nghi cướp chú ý của nàng, vô cùng tức giận, bỗng nhiên nàng kéo Lạc Tương Ngọc qua, đẩy về phía trước: “Nhanh, con mau mau chúc Tết Lão phu nhân .”

      Lạc Tương Ngọc có đề phòng Lạc Đại phu nhân có hành động đột xuất này, chân dẫm vào áo choàng, thân thể nghiêng về phía trước, giống như muốn ngã xuống, Tương Nghi vội vàng đưa tay ra đỡ: “Muội muội, cẩn thận dưới chân!”

      "Ta mới cần ngươi giả mù mưa sa!” Sau khi Lạc Tương Ngọc đứng vững, thuận tay đẩy Tương Nghi: “Ngươi mau đến bên , đừng có đắc ý đứng trước mặt ta, mặc đồ của ta gặp khách, còn đem lời của ta cướp nữa chứ!”

      Người trong Sảnh đường đều nhìn Tương Nghi, thấy cái áo được áo choàng phủ hết mà lộ ra ngoài, Tương Nghi gì, thản nhiên đứng đó, đưa tay kéo y phục, cố hết sức lấy áo bông che lại.

      "Ngoại tổ phụ, Ngoại tổ mẫu, cháu nghe có khách quý tới phải ?’ thanh từ ngoài màn cửa vang vào, gió rét bên ngoài nhanh chóng bay tới, cả người Tương Nghi cứng lên, dám quay đầu lại.

      Chàng… tới.

      ____Hết chương 4____

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :